1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 304: Xin hãy tha thứ cho ! 1

      Ngày hôm sau, Tề Nhân Kiệt và cha tới công ty làm việc, trong nhà chỉ còn Lỗ Cầm và thím Trương, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lại tìm đến.


      Lỗ Cầm biết Lăng Hạo Hiên, khi bà nghe là có người tới tìm Văn Hinh, bà lập tức cảnh giác, “ Cậu là ai? Có quan hệ như thế nào với Văn Hinh? Tìm ấy có chuyện gì?”

      Lăng Hạo Hiên bị hỏi khó liên tiếp, thầm nghĩ xem phải trả lời thế nào thấy thím Trương từ phòng bếp ra, thấy Lăng Hạo Hiên, bà lập tức tươi cười tới gần, “ Phu nhân, cậu ấy là bác sĩ Lăng, là bạn của Văn Hinh.”

      Nghe thấy thím Trương như vậy, Lỗ Cầm mặt liền biến sắc, lập tức nở nụ cười, vội vàng mời Lăng Hạo Hiên vào phòng, “ ra là bác sĩ Lăng, mời vào mời vào!” Thái độ trước sau của bà dường như là hai người khác nhau khiến Lăng Hạo Hiên cảm thấy sửng sốt.


      Nghe thấy tiếng Văn Hinh xuống lầu, nở nụ cười, “ Sao đột nhiên cậu lại tới đây?” Chờ Lăng Hạo Hiên ngồi xuống sô pha xong, mới cười hỏi.


      “ Lo lắng cho cậu, nên mới tới xem chút!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh, thấy có bất cứ điều gì thoải mái, trái tim vẫn lơ lửng của cuối cùng cũng trùng xuống.


      Lúc này, Lỗ Cầm tới bên cạnh chỗ Văn Hinh, bà ngồi xuống, kéo cánh tay Văn Hinh rồi với Lăng Hạo Hiên: “ bác sĩ Lăng cứ yên tâm, Văn Hinh ở nhà chúng ta, ta đảm bảo nuôi bé trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó sinh ra tiểu tử trắng trẻo mập mạp.”


      Lăng Hạo Hiên nhìn Lỗ Cầm cái, sau đó có chút nghi hoặc rời tầm mắt nhìn về phía Văn Hinh, bộ như muốn hỏi , người này rốt cuộc là ai. Văn Hinh thấy vậy, lập tức nở nụ cười, giới thiệu với :” Đât là mẹ của Tề Nhân Kiệt, vừa mới trở về từ nước Mỹ.”


      Lăng Hạo Hiên nghe vậy nhìn Lỗ Cầm khẽ gật đầu cái, coi như là chào hỏi với bà, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có tư vị. Nhìn thái độ của mẹ Nhân Kiệt này, tựa hồ rất ưa thích Văn Hinh, ra đối với Văn Hinh mà , đây là chuyện tốt,. Nhưng mà biết tại sao, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy có chút mất mác.


      Chính tại thời điểm muốn điều gì, lại thấy thím Trương từ bên ngoài vào, với Lỗ Cầm, “ Phu nhân, bên ngoài lại có thêm người, bảo là muốn tìm Văn Hinh.”



      Nghe vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Văn Hinh, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “ Thím có người .”
      xong, đứng dậy lên lầu.


      Thấy vẻ mặt chợt biến của , Lăng Hạo Hiên cũng đoán được điều gì, ánh mắt trầm xuống, lộ ra tia tàn khốc.


      Chỉ có Lỗ Cầm là gì cả, nhìn Văn Hinh cái, sau đó hỏi thím Trương, “ Là tuýp đàn ông như thế nào?”


      Chỉ có lỗ cầm chỗ , nhìn văn hinh cái, sau đó hỏi Trương mụ, "Là tuýp đàn ông như thế nào?"
      [/size]

      Chương 305: Xin em hãy tha thứ cho ! 2

      Thím Trương lắc đầu cái, “ Tôi biết, nhưng mà cậu ta tên là Lam Dật Thần, có chuyện quan trọng tìm Văn Hinh.” Nhìn người đàn ông cũng có khí chất, năng dứt khoát, nhất định cũng là người đơn giản.



      về phía trước, bước chân của Văn Hinh đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về thím Trương, cau mày hỏi: “ Lam Dật Thần?” ta tới đây làm gì? còn tưởng người tới là Du Thần Ích.

      Du Thần Ích tới mà ta lại tới, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng liên quan tới Du Thần Ích sao



      Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên lo lắng, sau đó ra phía ngoài. Lăng Hạo Hiên thấy vậy, sắc mặt nhất thời ảm đạm, sau đó cũng theo ra ngoài.


      tới bên ngoài, quả nhiên trông thấy Lam Dật Thần cắm tay vào túi quần, tựa lưng vào chiếc xe thể thao màu đỏ lửa kia, cúi đầu biết ta nghĩ cái gì.

      “ Sao lại tới đây?” nhìn thấy Lam Dật Thần dĩ nhiên nghĩ ngay tới Du Thần Ích, Văn Hinh tất nhiên cũng hề vui vẻ khi gặp ta.



      Lam Dật Thần để ý, chỉ có chút vội vàng với Văn Hinh : “ Chị dâu, chị mau tới xem Thần Ích chút , giờ cậu ta sắp thể cứu được nữa rồi!”Ngày nào cũng ngâm mình trong quán rượu, sống mơ mơ màng màng, cái gì cũng quản, nếu cứ tiếp tục như vậy, thể cứu được.


      ta thế nào?” Văn Hinh khỏi lo lắng hỏi, suy đoán nhất định Du Thần Ích xảy ra chuyện gì, tình huống bây giờ có vẻ rất nguy cấp.

      “ Chị theo tôi!” Lam Dật Thần đoạn kéo tay Văn Hinh muốn đưa ngồi vào xe của mình, lại bị người lập tức kéo lại.


      ấy trở về cùng các người nữa!” Lăng Hạo Hiên lạnh lùng nhìn Lam Dật Thần, trong mắt đè nén tức giận.


      Thím Trương cũng đẩy tay Lam Dật Thần ra, lớn tiếng : “ Cậu ấy sai, hôm nay Văn Hinh là người của thiếu gia nhà tôi, ấy tuyệt đối trở về với các người nữa, các người chết tâm !” Muốn giành đàn bà với thiếu gia nhà bà, vậy cũng phải xem bọn họ có đủ bản lĩnh !



      "Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?" Lỗ Cầm thấy tình huống có vẻ đúng, nên cũng hỏi.


      Lúc này, Văn Hinh lại ngoài dự đoán của mọi người: “ Đưa tôi thôi!” với Lam Dật Thần, cũng ý bảo Lăng Hạo Hiên và Thím Trương bỏ tay ra.



      "Văn Hinh!" Nhưng mà Lăng Hạo Hiên cũng buông tay, " ta hại cậu thành dạng như vậy, chẳng lẽ cậu tính lại trở lại bên cạnh ta sao?” Chẳng lẽ lại ngu như vậy sao?


      Thế nhưng đời này những người ngu ngốc như chỉ có , cũng như , biết tình cảm của mình đối với chẳng có bất kì kết quả nào, bất kì hồi đáp, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh , chỉ mong có thể liếc mắt nhìn mình cái.


      Thím Trương cũng đồng ý, đành khuyên nhủ: “ Đúng vậy, Văn Hinh, tiểu tử Du Thần Ích kia vừa nhìn cũng phải là đồ tốt, cần phải trở về, lần sau còn tới bảo bảo vệ cần cho vào!” Chung đụng với mấy ngày qua, ít nhiều cũng biết chút về chuyện giữa Văn Hinh và Du Thần Ích.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 306: Xin em hãy tha thứ cho ! 3

      Văn Hinh biết bọn họ lo lắng cho , vì vậy hơi mỉm cười : “ có việc gì đâu, tôi chỉ xem chút, rất nhanh trở lại.” xong, với Lam Dật Thần: “ Chúng ta thôi.”


      Lam Dật Thần gật đầu cái, cẩn thận đỡ Văn Hinh, “ Chị dâu cẩn thận chút.”



      Đưa mắt nhìn Lam Dật Thần xa, đột nhiên Lỗ Cầm nghĩ đến vấn đề rất quan trọng, “ Thím Trương, người vừa rồi có nhắc tới Du Thần Ích? Văn Hinh với tiểu tử đó có quan hệ gì ?”

      Thím Trương thấy thể giấu diếm nổi, khỏi cúi đầu, chột dạ : “ ra đứa bé trong bụng Văn Hinh là con của tiểu tử Du Thần Ích kia, nhưng mà Du Thần Ích lại biết quý trọng, hại Văn Hinh phải vào viện mấy lần, thiếu chút nữa còn sảy thai.”




      "Cái gì?" Lỗ Cầm nghe xong lập tức kêu lên, “ Chuyện quan trọng như vậy mà thím cư nhiên cho tôi biết?” ra là tên tiểu tử Du Thần Ích kia, như vậy bà càng ủng hộ con trai đoạt lấy Văn Hinh!



      Lúc này, Tề Nhân Kiệt đột nhiên lái xe quay về, thấy mấy người đứng ở bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “ Mấy người làm gì vậy? Văn Hinh đâu?”


      Người đầu tiên phản ứng kịp là thím Trương, bà lập tức nhào tới cửa xe Tề Nhân Kiệt, vội vàng : “ Thiếu gia, vừa rồi nhà họ Du phái người tới đón Văn Hinh rồi!”


      "Cái gì?" Tề Nhân Kiệt lập tức la hoảng lên, sau đó từng bước nhìn Lăng Hạo Hiên vẫn ngẩn người nhìn về phương xa, quát to: “ Tại sao lại ngăn cản ấy?”



      Lúc này, rốt cuộc Lăng Hạo Hiên cũng thu hồi tầm mắt, mặt tỏ vẻ chán nản, “ Vô dụng, chuyện ấy quyết, ai cũng ngăn cản được!” Coi như hôm nay ngăn cản được, ngày nào đó, ấy cũng về bên cạnh Du Thần Ích, bởi vì lòng của ở chỗ .



      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt hung hăng trừng mắt liếc cái, sau đó gì nữa, trực tiếp quay đầu xe, đuổi theo.



      Quầy rượu này Văn Hinh còn nhớ, đó là nơi Du Thần Ích lui tới thường xuyên, cũng là nơi hay tới với ta hồi còn làm việc cùng. Tất cả mọi người đều biets, quầy rượu bình thường đều mở cửa vào buổi tối, ban ngày lại đóng cửa nghỉ ngơi.


      Mặc dù quầy rượu này vẫn treo biển nghỉ, nhưng Lam Dật Thần cứ trực tiếp đẩy cửa vào. người đàn ông trung niên đứng trước quầy, nhìn thấy Lam Dật Thần như nhìn thấy cứu tinh vậy, lập tức chạy ra đón, “ Lam thiếu, mau đem Du thiếu , nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nhất định mất mạng đấy!” Đến lúc đó nếu là nhà họ Du tìm này tính sổ, có đem cả già trẻ lớn bé trong nhà cũng chống đỡ được, chỉ e là thể đền được 1 cái mạng của Du Thần Ích!”



      Nghe vậy, Lam Dật Thần lập tức bật cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông, cười :” yên tâm , lần này tôi dẫn người tới thu !”

      xong, ánh mắt ý bảo người đàn ông nhìn Văn Hinh đứng bên cạnh mình, mặt lộ ra nụ cười đắc ý.


      Người đàn ông kia theo tầm mắt của , lập tức nhìn sang, lúc này mới chú ý tới người phụ nữ bên cạnh Lam Dật Thần …. Hơn nữa còn là… bà bầy, trong lòng ta lập tức hiểu ra, cao hứng : “ Vậy các mau vào !”










      Chương 307: Xin em hãy tha thứ cho ! 4




      " thôi, chị dâu!" Lam Dật Thần cẩn thận đỡ Văn Hinh, dẫn lên lầu .

      Căn phòng này là phòng bao, Lam Dật Thần vừa đẩy cửa phòng ra, cỗ mùi rượu cay nồng gay mũi lập tức xông tới, khiến dạ dày Văn Hinh sôi sục, suýt nữa phun ra.



      Lam Dật Thần cũng ngửi thấy, khỏi nhíu chặt chân mày, "Chị dâu, ngươi trước đứng bên ngoài lát, ta đem máy điều hòa khí mở ra đổi lại khí." xong, nắm lỗ mũi vào.

      Văn Hinh đứng bên ngoài lúc lâu, trong thời gian này, ra vốn định cứ như thế rời . Ban đầu nghe Lam Dật Thần Du Thần Ích thể cứu được rồi, cho là sinh mệnh của Du Thần Ích gặp nguy hiểm, cho nên mới nóng lòng lo lắng muốn tới thăm ta chút. Tuy muốn, Lam Dật Thần lại mang tới quầy rượu, thời điểm vào quầy rượu, trong lòng của mơ hồ hiểu điều gì. Đặc biệt là căn phòng bao này, thời điểm cửa phòng được mở ra, nội tâm càng thêm xác định, có chút hối hận nhất thời vì tới đây cùng Lam Dật Thần.


      Nhưng mà có rời ngay lập tức, là bởi vì… vẫn còn muốn nhìn ta chút, xem giờ ta như thế nào.



      Ước chừng khoảng mười phút, cuối cùng Lam Dật Thần cũng chạy từ bên trong ra ngoài, thấy văn Hinh vẫn còn đứng ở cửa, trong mắt tia vui mừng, “ Bây giờ có thể vào rồi,” .


      Văn Hinh gật đầu cái, theo tiến vào, nhìn thấy tình hình bên trong lập tức chết chân tại chỗ.


      Lúc này, cả phòng sương, mặt đất, vỏ chai rượu bị ném la liệt khắp nơi, bừa bãi. Trong lòng chợt lạnh, dưới 30 chai, chai bia, rượu đỏ, rượu trắng…

      nhìn thấy liền kinh hãi thôi, nhiều vỏ chai rượu như vậy, ta uống bao lâu mới có nhiều chai rượu như vậy. nhìn dưới, muốn tìm xem người kia, lại thấy bóng dáng, cuối cùng tầm mắt đầy nghi ngờ rời về phía Lam Dật Thần.



      Lam Dật Thần dường như nhìn thấy nghi ngờ của , cẩn thận đỡ ngồi xuống ghế sa lon, tại góc , nơi nào đó, người đàn ông cao lớn ngồi dưới mặt đất, dựa cả người vào tường, trong tay ta vẫn còn chai rượu uống nửa chai, cúi thấp đầu, dường như ngủ rồi.



      Văn Hinh chứng kiến tình hình Du Thần Ích giờ, lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt tỏ vẻ khó tin.


      Đây chính là cái tên luôn hăng hái, lãnh khốc vô tình Du Thần Ích sao?


      Nhìn ta lúc này, tóc như kiền ba ba, như rơm rạ vậy, rối loạn, khuôn mặt trắng bệch, râu ria xuề xòa, quần áo người cũng nhăn nhúm, giống như mấy ngày hề tắm rửa qua vậy.



      Ah, đợi chút, bộ trang phục này nhìn quen mắt như vậy?

      Chương 308: Xin em hãy tha thứ cho ! 5

      nhìn chằm chằm áo quần người Du Thần Ích, đột nhiên nhớ lại, đây chính là bộ quần áo ta mặc ngày ta tới bệnh viện gặp , chẳng lẽ….
      ( chẳng lẽ gì nữa, nhiều ngày k tắm đấy mà@!)


      ta đây là có chuyện gì vậy?” nghiêng đầu hỏi Lam Dật Thần.



      Lam Dật Thần nhìn bạn tốt, khuôn mặt tuấn dật của lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, , “ Kể từ ngày cậu ấy tới bệnh viện gặp chị sau đó trở về, liền chạy tới quầy rượu này liều mạng uống rượu, ai tới khuyên đều vô dụng!” nhìn nổi nữa rồi mới bất đắc dĩ tìm Văn Hinh.



      Nghe vậy, Văn Hinh nhíu mày sâu, nhìn Du Thần Ích, trong lòng vừa tức vừa lo lắng lại vừa hận.



      Lúc này, Lam Dật Thần lại lặng lẽ : “ Chị dâu, ra cậu ấy rất để ý tới chị, ngay cả tôi cũng có thể nhận ra, cậu ấy chị, có điều trong lòng cậu ấy vẫn có chút khúc mắc vượt qua được, cho nên mới chưa bao giờ thổ lộ với chị!”


      “ Là bởi vì Phương Tình sao?” Văn Hinh nhàn nhạt hỏi, dĩ nhiên biết Du Thần Ích có để ý tới mình chút, nhưng mà, chỉ có vậy thôi chưa đủ để thắng được vị trí của người phụ nữ kia trong lòng ta. ta nhất, là người phụ nữ kia, vợ trước của ta.


      vĩnh viễn thể tranh giành được với người chết, là nực cười!


      “ Chị biết?” Lam Dật Thần có chút kinh ngạc, theo lí mà chắc chắn Du Thần Ích cho ấy biết những chuyện này, bởi vì Phương Tình vĩnh viễn vẫn là nỗi đau lớn nhất trong đời Du Thần Ích.



      Văn Hinh gật đầu cái, ánh mắt vẫn nhìn về phía Du Thần Ích, lạnh nhạt : “ Biết chút, chỉ có điều là tôi biết xảy ra chuyện gì.”



      Nghe vậy, Lam Dật Thần khỏi thở dài sâu, “ Những chuyện này, sau này để chính miệng Du Thần Ích cho chị biết thôi.” Dù sao cũng chỉ là người ngoài, nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, luôn là tốt.



      "Tình nhi!" Lúc này, Du Thần Ích vốn say mèm đột nhiên đọc lớn tên người nào đó, thanh dù rất , nhưng vẫn khiến hai người đứng đây nghe rất ràng.

      Nghe thấy câu đó, trong lòng Văn Hinh đắng chát, cười nhạt : “ Nhìn xem, quả nhiên thứ ta để ý nhất, vẫn là người phụ nữ ấy!” Lời của vừa dứt, Du Thần Ích đột nhiên lại đọc tên người, khiến lập tức ngây dại.


      ta vừa mới cái gì?

      Văn Hinh, xin lỗi!
      nghe lầm chứ?


      biết, người say ngủ thiếp , khi ra nó biểu thị người này rất để ý.


      Tâm lúc này, đột nhiên có chút rối loạn!



      Lam Dật Thần nhìn cái, sau đó trở về bên cạnh Du Thần Ích, muốn đánh thức ta, “ Thần Ích, cậu tỉnh, cậu xem ai tới này!” Nhưng bất luận có đẩy có kêu thế nào, cái tên say rượu đó cũng có chút động tĩnh nào.


      “ Thần Ích, Văn Hinh tới thăm cậu!” Đột nhiên vào bên tai Du Thần Ích. “ ấy ấy tha thứ cho cậu, muốn cùng cậu về nhà!”


      Văn Hinh nghe thấy vừa định phản bác lại, lại thấy Du Thần Ích vốn say mèm lập tức tỉnh lại, bắt lấy ống tay áo Lam Dật Thần, luôn miệng hỏi: “ Văn Hinh đâu rồi, ấy ở đâu? Ở chỗ nào?”

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 309:Xin em hãy tha thứ cho ! 6

      Lam Dật Thần cười cười, sau đó đưa ngón tay hướng phía Văn Hinh, quả nhiên thấy đứng cách mình xa, ngay lập tức cặp mắt đỏ tia máu vẫn cuồng loạn kiếm tìm lập tức tỏ vẻ vui mừng, “ Văn Hinh!” Du Thần Ích vứt bỏ chai rượu trong tay, giùng giằng đứng lên, từ từ tới chỗ Văn Hinh.


      Do uống quá nhiều rượu, nên bước chân ta lieu xiêu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào ôm mặt đất vậy. Mặc dù trông ta có chút xốc xếch, thế nhưng đôi mắt ta, từ bước đầu tiên tới bước cuối cùng vẫn luôn nhìn chằm chằm Văn Hinh, dời dù chỉ khắc.



      Cuối cùng, Du Thần Ích cũng tới trước mặt Văn Hinh, sau đó tay run run, nhàng chạm vào gò má của , trong mắt tràn đầy vui sướng pha chút khó tin, “ Văn Hinh, là em sao? Em chịu tha thứ cho sao?” phải nằm mơ !
      ( Xưng “ ” từ chương này nhé!)


      Văn Hinh vốn định lắc đầu, nhưng thấy Lam Dật Thần đứng ở phía sau Du Thần Ích khẽ gật đầu với cái, vả lại trông ấy có vẻ nặng nề, lập tức hiểu ý tứ của .




      biết, ý tứ của Lam Dật Thần là muốn ổn định cho Du Thần Ích trước, sau đó đưa Du Thần Ích về nhà trước rồi sau đó thương lượng sau. Mà cũng muốn Du Thần Ích ngày nào cũng sống mơ mơ màng màng như vậy, khẽ gật đầu, nhưng cũng hề mở miệng.



      Du Thần Ích thấy gật đầu, vui mừng mặt ngày càng tăng lên, giang hai tay muốn ôm chặt Văn Hinh vào lòng. Lam Dật Thần thấy thế, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, lập tức nhảy lên kéo ra.





      Bây giờ Văn Hinh thể thoát được rồi, huống chi giờ còn là người say, tay chân luống cuống, ngộ nhỡ đụng phải bụng Văn Hinh, đợi tới lúc tỉnh rượu, có hối hận cũng kịp mất.


      “ Cậu làm gì thế?” Có thể Du Thần Ích cũng hiểu ý của , lập tức thẹn quá hóa giận, mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, bộ dáng kia như muốn buông tay ra, khách khí vs bất cứ kẻ nào.



      Lam Dật Thần chỉ vào bụng Văn Hinh, “ Chị dâu mới xuất viện, thân thể còn rất yếu, thể để xảy ra chuyện gì được.”

      Du Thần Ích liền nhìn về bụng Văn Hinh, nhìn thấy cái bụng cao ngất của , đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt liền lộ ngay vẻ thống khổ, tự trách.



      tránh Lam Dật Thần, từ từ tới trước mặt Văn Hinh, đột nhiên quỳ xuống trước mặt , rồi đem mặt mình nhàng dính vào bụng , hối tiếc, tự trách bản thân mình : “ xin lỗi, xin lỗi, muốn như vậy, xin lỗi….”


      ngừng xin lỗi, Văn Hinh sớm bị cử chỉ này của làm ngây dại.



      thế nhưng quỳ xuống trước mặt !



      đột nhiên nhớ tới lời với Diêu Phương ngày nọ, muốn tha thứ cho , trừ phi tự mình tới quỳ xuống xin lỗi .


      Chẳng lẽ ….


      chỉ có ngây dại, Lam Dật Thần cũng bị cử chỉ của bạn tốt khiến thấy kinh hãi, kẻ luôn cao cao tại thượng như Du Thần Ích lại quỳ xuống trước mặt người con !













      Chương 310: Xin em tha thứ cho ! 7


      Xem ra, Du Thần Ích quả thảm người con này rồi!


      chừng, so với Phương Tình, còn Văn Hinh hơn nữa, có điều chính bản thân nhận ra mà thôi!




      " xin lỗi!" Du Thần Ích vẫn ngừng xin lỗi, “ Văn Hinh, xin lỗi, xin lỗi….”


      Tình hình vẫn thế, lời xin lỗi chân thành đó, cảm động quả thực là lừa gạt người.

      Giờ phút này, Văn Hinh rất có tiền đồ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cúi đầu, lại nhìn thấy gương mặt Du Thần Ích , nước mắt sớm ướt át mảnh, trong lòng bỗng chốc cứng lại.


      … lại khóc!

      Là bởi vì mình sao?




      Sau đó, đột nhiên cười, đưa tay kéo , dịu dàng : “ Đứng lên , chúng ta về nhà!”


      Nghe vậy, Du Thần Ích lập tức đứng lên, tay cầm chặt bàn tay bé của , vui vẻ cười : “ Chúng ta về nhà!”
      mặt của vẫn còn vương đầy nước mắt, nhưng mà vẫn nở nụ cười vui vẻ đến vậy, nụ cười ấy tràn đầy hạnh phúc, mãn nguyện, khiến Văn Hinh ngây ngẩn cả người.

      ngơ ngác nhìn , lúc này, đâu còn bộ dạng của kẻ say bét nhè, giờ đây thanh tỉnh hệt như người bình thường .


      dắt tay cực kì cẩn thận, giống như chỉ chút chú ý làm bị thương, khiến cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, chút do dự để dẫn .


      Lam Dật Thần vẫn theo phía sau, thấy vậy, rốt cuộc cũng có thể cười cái nhõm.




      tới tầng , người đàn ông trông quầy nhìn thấy Du Thần Ích cuối cùng cũng chịu rời , như bắt được thần tài, người đàn ông này đưa bọn họ ra tới tận cửa, mới yên tâm nghỉ ngơi.

      đường trở về nhà họ Du, Du Thần Ích vẫn ôm chặt cánh tay Văn Hinh, nhưng cuối cùng đứng nổi nữa, tựa vào vai ngủ thiếp .


      Ở trở về Du gia đường, du sáng sớm ích vẫn ôm chặt văn hinh cánh tay, cuối cùng vẫn là chống đỡ nổi, tựa vào vai của nàng ngủ thiếp .
      Hôm nay, lần nữa Văn Hinh trở lại nhà họ Du, chuyện này đối với cả Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên đều khiến họ tổn thương rất lớn. Ở bệnh viện mấy ngày liền, là bọn họ chăm sóc rời, mà cũng đồng ý sau khi xuất viện về nhà Tề Nhân Kiệt ở, nhưng mà giờ đột nhiên lại đổi ý, cũng có thể tưởng tượng được, khi Tề Nhân Kiệt biết chuyện, thất vọng nhường nào.


      rút điện thoại di động trong túi ra nhắn tin cho Tề Nhân Kiệt, chỉ duy nhất ba chữ “ xin lỗi”, sau đó nhấn nút gửi.



      Lam Dật Thần mực thầm chú ý , thấy sắc mặt hết sức nặng nề, đột nhiên hỏi:” Chị và Tề Nhân Kiệt quan hệ rất tốt à?”



      Văn Hinh cười nhạt: “ ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn ấy!” xong, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bộ dáng muốn nữa.



      Lam Dật Thần thấy vậy, cũng nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.


      Có điều hai người cũng ai chú ý tới, theo sau xe bọn họ, phía xa xa, chiếc xe thể thao màu bạc, vẫn luôn theo họ tới tận nhà họ Du.

      Chương 311: Xin em hãy tha thứ cho ! 8


      Lam Dật Thần cũng báo cho Diêu Phương, Du Thần Ích sớm về nhà, hơn nữa còn với bà, Văn Hinh cùng về với Du Thần Ích.


      Cho nên, khi xe dừng lại, thấy Diêu Phương đứng chờ sẵn ngoài cửa cùng với mấy người giúp việc.


      “ Các người mang thiếu gia vào nhà trước .” Thấy bộ dạng say như chết của Du Thần Ích, Diêu Phương lập tức chỉ huy mọi người đem , mặc dù ngủ thiếp , nhưng vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Văn Hinh, dù lay thế nào cũng chịu buông ra.


      Thấy thế, Văn Hinh cũng bất đắc dĩ cười lên, cúi đầu khẽ bên tai : “ Chúng ta về tới nhà rồi.”



      Nghe vậy, Du Thần Ích lập tức tỉnh lại, mở mắt nhìn qua chút, phát ra quả nhiên là về tới nhà mình, sau đó nhanh chóng mở cửa xe xuống cùng Văn Hinh. Chờ Văn Hinh xuống xe, liền hôm lấy , vào nhà.


      loạt động tác này của Du Thần Ích, dọa Diêu Phương làm bà cảm thấy sợ.

      Nhìn bóng lưng bạn tốt, Lam Dật Thần tới bên cạnh Diêu Phương, đột nhiên cười : “ Cháu đoán, nhà họ Du mình rất nhanh có song hỉ lâm môn rồi.”



      Diêu Phương nghe vậy cũng cười, trong lòng hiểu song hỷ trong miệng Lam Dật Thần là có ý gì. Thứ nhất đương nhiên là bà sắp có tôn tử ( cháu trai), thứ hai là sắp lấy được người con dâu xuất sắc như Văn Hinh, vậy đúng là song hỷ rồi!


      “ Đến lúc đó cũng đừng quên đại ân nhân cháu nha!” Lam Dật Thần bắt đầu tham lam, cũng cùng Diêu Phương vào bên trong.



      "Nhất định quên cháu!”


      Chờ mọi người vào nhà hết, phía trước đó xa, bên đầu đường bên kia, chiếc xe thể thao màu bạc mới chậm rãi dừng lại, tại vị trí ngồi của tài xế, người vẫn nhìn chăm chú cửa chính nhà họ Du, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy hận ý.


      Du Thần Ích, chờ đấy!


      Tôi tuyệt đối buông tay đâu!


      Vì Văn Hinh trở về, dưới nhà họ Du đều đắm chìm trong niềm vui sướng, mặt mỗi người đều nhịn được nở nụ cười tươi tắn, duy chỉ có người.

      Lạc Tình ngồi trong trong phòng của mình, cầm cây kéo trong tay hung hăng cắt con búp bê, mỗi lần cắt bỏ đều : “ Tại sao trở lại? Tại sao lại trở lại?” Lúc này, ta giống như coi con búp bê đó là Văn Hinh, cho hả giận, sau khi cắt thành đống vải vụn, cuối cùng ta còn tức giận hung hăng đạp chân, lúc sau mới thôi.

      Lần này Văn Hinh về nhà, Diêu Phương và Du Thần Ích cũng để tới công ty, chỉ bắt ở nhà yên tâm dưỡng thai, cần làm gì, cũng phải nghĩ ngợi gì.




      Tựa hồ trở về những ngày trước, mỗi ngày của đều trải qua cuộc sống khoan thai, phải nằm tản bộ trong vườn hoa. Mỗi ngày dì Lý đều nhớ làm cho những bữa ăn dinh dưỡng, lần nào cũng làm nồi lớn, chỉ sợ đói bụng.


      Lần này, ràng cảm thấy thái độ của Diêu Phương đối với mình thân thiết hơn trước, có những lúc nghỉ ngơi, bà ấy đích thân bưng thuốc bổ tới phòng của , còn có lúc tự tay đút cho ăn, khiến cảm thấy hơi ngại.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 312: Người phụ nữ ấy vì mà chết! 1

      Du Thần Ích dường như cũng biến thành người hoàn toàn khác, quan tâm tới , săn sóc , khi tan tầm có thể mua món quà về nhà tặng . Hôm nay là hoa, ngày mai có thể chiếc lắc tay, hôm sau có thể là chiếc khăn lụa gì đó, biến hóa đa dạng.


      Lúc này mới phát ra, ra cũng là người lãng mạn nha!

      Thấy như vậy, nhịn được mà nghĩ, ấy và Phương Tình đứng chung chỗ có phải cũng săn sóc ấy dịu dàng như vậy , lần nào nghĩ tới cũng tự đưa ra đáp án khẳng định cho mình.

      Bởi vì vẫn còn nhớ , dì Lý từng qua, ngày trước Du Thần Ích mang điệu bộ này, mà bởi vì xảy ra kiện kia nên mới trở nên lạnh lùng vô tình như vậy.


      Như vậy, lúc trước, mang dáng vẻ như thế nào đây?

      thấy tò mò, nhất định là dáng vẻ của cũng giống như bao người đàn ông khác vậy, đều đối xử tốt với người của mình.

      Mỗi lần nghĩ tới đây, lại cảm thấy xuống tinh thần.

      Ngày nọ, lặng lẽ tới phòng làm việc của Du Thần Ích, cầm tấm hình mặt bàn làm việc của lên, tỉ mỉ quan sát.


      thể phủ nhận, người phụ nữ tên Phương Tình này, có loại uyển chuyển dịu dàng, vừa nhìn biết là người phụ nữ hết sức hiền dịu. Thấy ấy, Văn Hinh đột nhiên nghĩ tới từ, đó là dịu dàng như nước, đó chính là hình dung của về người phụ nữ ấy.

      , căn bản cũng dịu dàng như vậy, khó trách sao Du Thần Ích lại người phụ nữ này tới như vậy!


      Nhìn nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ trong ảnh, Văn Hinh lẩm bẩm : “ Chị có biết giờ tôi hâm mộ chị tới mức nào , bởi vì ấy vĩnh viễn quên chị!” Mà , cũng hiểu với đến tột cùng là mối quan hệ gì, có lẽ chỉ dừng lại ở mức, thể quên nhau mà thôi.


      Thời điểm say sưa ngẩn người, Du Thần Ích đột nhiên từ bên ngoài vào, thấy cầm hình của Phương Tình, sắc mặt lập tức tối sầm, rống giận lên tiếng, “ ở đây làm gì/”


      Văn Hinh bị thanh đột nhiên xuất dọa sợ, buông tay ra, khung hình trong tay cứ như vậy mà rơi xuống trước mặt Du Thần Ích, mà căn bản kịp ngăn cản, chỉ có thể mặc cho nó rơi xuống mặt đất, thủy tinh chạm đất, vỡ vụn, phát ra thanh thanh thúy.

      Thấy vậy, sắc mặt Du Thần Ích càng thêm xanh mét, đôi mắt như phóng hỏa nhìn chằm chằm Văn Hinh, tức giận thể kiềm chế được mà : “ Ai cho phép vào đây? Ai cho phép đụng tới đồ của tôi?”



      Văn Hinh nhìn khung hình rơi mặt đất, vẫn cười rực rỡ, nhưng lúc này trong mắt , lại trở thành cực kì châm chọc, chứng tỏ địa vị của ấy trong lòng . Khóe miệng của khỏi lóe lên, ý cười nhè , sau đó ngẩng đầu nhìn Du Thần Ích vẫn vô cùng giận dữ , lạnh nhạt : “ xin lỗi, tôi cố ý!” Thanh của vẫn tràn đầy kiêu ngạo lại tự ti.









      Chương 313: Người phụ nữ ấy vì mà chết ! 2
      phải Phương Tình, kiêu ngạo, có kiên trì của mình, trong lòng , mãi mãi phải là người mà quan tâm nhất, Văn Hinh nghĩ.

      “ Từ sau đồng ý của tôi, cho phép em vào lại phòng làm việc của tôi bước!” Du Thần Ích hung hăng lườm cái, sau đó quay lại trước mặt , từ từ ngồi xổm xuống, nhặt khung ảnh vỡ dưới đất lên.

      Văn Hinh thấy được tay cầm khung ảnh khẽ run lên, lòng thoáng chốc trầm xuống.

      Du Thần Ích cầm khung ảnh đứng lên, lấy tay lau lại tấm ảnh, vô cùng tỉ mỉ mang theo che chở.

      Văn HInh vẫn lạnh mắt nhìn, “ yên tâm, từ nay về sau tôi tuyệt đối bước vào căn phòng này nửa bước!” lạnh lùng xong, trực tiếp xoay người rời , cũng nhìn lại Du Thần Ích.


      Cho tới lúc này, Du Thần Ích tựa hồ mới chợt tỉnh ngộ, nhìn bóng lưng rời , đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, vội vàng bỏ lại khung hình, bước nhanh lên phía trước ôm chặt từ phía sau, cho rời khỏi.


      " xin lỗi, xin lỗi!" Du Thần Ích ngừng xin lỗi bên tai Văn Hinh, “ Vừa rồi nhất thời loạn, phải cố ý muốn đối với em như vậy, em đừng tức giận, được ?”


      “ Tôi tức giận.” Văn Hinh kiên định xong, vẫn cứ đứng đó, mặc kệ Du Thần Ích ôm mình.

      làm sao lại tức giận?

      Ngay cả tư cách để tức giận cũng có, vậy sao phải tức giận.

      Nghe thấy vậy, Du Thần Ích biết là giận mình, trong lòng thầm buồn dứt, đều là do vừa rồi mình nhìn thấy ảnh của Phương Tình, cái gì cũng quên hết.

      xin lỗi, vừa rồi là quá kích động, từ nay về sau chỉ cần em muốn, em đều có thể tùy tiện vào đây.” ôm , vẫn muốn buông tay ra.

      , mới vừa rồi tôi rồi, tôi tuyệt đối bước vào nơi này dù chỉ bước.” Văn Hinh vẫn lạnh nhạt , mặt tựa hồ có bất kì chút cảm xúc nào/


      Nghe vậy, Du Thần Ích đột nhiên nở nụ cười, “ Còn tức giận!” vùi đầu vào cổ , tham lam hít lấy mùi hương loa lài nhàn nhạt người , cũng giống như chính con người , thanh đạm, trang nhã, khiến mê muội.

      ấy là Phương Tình, là vợ trước của .” vừa vùi đầu vào cổ vừa giọng , thanh dù rất rất nhạt, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

      Văn Hinh biết chuyện kế tiếp kể về chuyện giữa và vợ trước rồi, chừng cũng biết đến tột cùng là Phương Tình chết như thế nào, vì vậy hề lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng lắng nghe .

      ấy là bạn cùng đại học, ngay ngày đầu tiên ở đại học, vừa thấy , sau đó cứ như vậy cho tới khi tốt nghiệp đại học…”

      Du Thần Ích lẳng lặng , Văn Hinh yên tĩnh lắng nghe, chờ xong toàn bộ mọi chuyện, rốt cuộc cũng biết được cả quá trình đương của bọn họ, rồi ấy vì sao mà chết.

      Đó là vào khoảng ba năm trước, khi đó Du Thần Ích mới vừa lên làm tổng giám đốc chưa lâu, bởi vì tuổi còn trẻ, hơn nữa vừa làm làm tổng giám đốc, nên những bậc lớn tuổi hơn trong công ty đương nhiên phục…..
      TO BE CONTINUED!
      316 là đại kết cục rồi nhé


      Chương 314: Người phụ nữ ấy vì mà chết! 3


      Sau khi cha Du Thần Ích qua đời, những bậc cha chú trong công ty rối rít thầm bắt tay để bày trò, hòng mưu đoạt công ty, nếu như phải Diêu Phương vẫn đứng đằng sau quán xuyến, khiến bọn họ phải kiêng dè, chỉ sợ bọn họ sớm lật trời rồi.



      Cho tới khi Du Thần Ích từ Mỹ trở về, Diêu Phương mới lui về, nhường toàn bộ quyền trong tay cho Du Thần Ích. Du Thần Ích sớm nhìn thấu dã tâm của những kẻ kia, dĩ nhiên để sản nghiệp kinh doanh cả đời của cha mình mất tay của đám người nọ. Cho nên đấu với bọn họ ròng ra nửa năm trời.


      Cũng tại thời điểm từ Mỹ trở về, liền lập tức cử hành hôn lễ xa hoa với người cùng chịu khổ cực suốt hai năm ròng. Cưới xong, đáng lẽ ra Du Thần Ích có thể để ở nhà an phận làm thiếu phu nhân, nhưng bởi vì phải xử lí đám người kia trong công ty khiến cho cục diện trở nên rối rắm, thường xuyên phải đấu với bọn họ tới sứt đầu mẻ trán, vô hình chung có nhiều thời gian dành cho Phương Tình.


      Hôm đó là sinh nhật Phương Tình, cho nên cố ý dành trọn ngày ở bên ấy. Thời điểm hai người tay trong tay dạo phố, chiếc xe ô tô lập tức vọt về phía lưng bọn họ.


      Phương Tình là người phát ra đầu tiên, muốn với Du Thần Ích nhưng kịp rồi, chiếc xe lao như tên về phía trước, liền dùng sức đẩy Du Thần Ích sang bên, sau đó cả người ngập trong vũng máu, tử vong tại chỗ.

      Lúc ấy Du Thần Ích cho rằng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy đúng, sau khi chiếc xe kia đụng phải ấy, lại nhanh chóng rời , khiến thể hoài nghi đây là vụ tai nạn có chủ ý.


      Vì vậy bắt đầu điều tra, cuối cùng cũng tra được kẻ chủ mưu, chính là đám người kia muốn diệt trừ , nên thầm mua chuộc phạm nhân mới được ra tù lái xe đâm .

      Sau khi biết được chân tướng , cũng thầm chuẩn bị kế hoạch, chỉ trong vòng 1 tháng ngắn ngủi, thu mua hết tất cả cổ phần trong tay những kẻ kia, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, trở thành tổng giám đốc chân chính.


      Mà kết quả của những kẻ kia, chính là ở trong nhà lao cả đời.

      Nghe xong nhưng điều này, tâm Văn Hinh bị nhéo lên, cảm thấy đau lòng, vì Du Thần ích mà đau lòng.


      “ Là có lỗi với ấy, nếu như phải do , ấy chết!” Du Thần Ích tựa vào bả vai , thống khổ , “ ấy vì cứu mới….”


      Văn HInh đưa tay đặt lên vòng eo , dịu dàng : “ ra cần phải tự trách mình, cũng cần khổ sở vì ấy, bởi vì đây là do ấy cam tâm tình nguyện. Tôi nghĩ, cho dù chuyện đó có xảy ra nữa, ấy vẫn lựa chọn giống như vậy.”


      “ Nhưng mà, tình nguyện người chết là , cũng muốn ấy bị bất kì thương tổn nào!” Nếu như người chết là , vậy hôm nay cũng phải thống khổ như vậy.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 315: Người phụ nữ ấy vì mà chết! 4

      Nghe vậy, Văn Hinh cười, “ Nếu như lúc ấy người chết là , vậy cho rằng ấy sống vui vẻ hạnh phúc sao? Cũng giống như , ấy như bây giờ, ngày ngày sống trong đau khổ tự trách, chẳng lẽ đây chính là cái mà hy vọng sao?”


      Nghe vậy, Du Thần Ích kinh sợ, đây là vấn đề chưa bao giờ nghĩ tới.


      ra đó là kết quả tốt nhất rồi, mặc dù bây giờ ấy còn nữa, nhưng giờ phút này ấy ở thiên đường, nhất định hạnh phúc, bởi vì ấy cứu người ấy nhất, hơn nữa cuộc đời tốt đẹp nhất của ấy cũng lưu lại trong lòng người đó, như vậy là đủ rồi!” Văn Hinh lẳng lặng , xong khóe miệng lóe lên nụ cười nho .



      Lúc này, trong lòng , đối với Phương Tình còn ghen tỵ, chỉ còn lại hâm mộ và chúc phúc cho ấy.

      Du Thần Ích bị những lời của Văn Hinh khiến cảm thấy sợ hãi, tâm tư phập phồng ngàn mối, nhưng lại thủy chung lời nào.



      Có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất rồi. . . . . .


      Ngày ngày qua , tất cả mọi người đều phát , gương mặt Du Thần Ích dần xuất nụ cười, Diêu Phương biết rằng, thoát khỏi ám ảnh của ba năm về trước, bà khỏi cảm kích Văn Hinh.

      Cũng vì có Văn Hinh, mới có thể giúp Du Thần Ích xua bóng ma trong lòng , bởi vì đặc biệt.


      Thu dần đến, tiết trời cũng dần chuyển sang se lạnh, thời gian sau buổi trưa là thời điểm Văn HInh thích nhất, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong, tới vườn hoa, nằm tấm ghế dài phơi nắng mặt trời, cảm giác nằm ngủ như vậy rất thích.


      chủ nhật này, Du Thần Ích nghỉ ở nhà, biết Văn Hinh thích phơi nắng, mới ôm Văn Hinh vào trong vườn hoa, hai người cùng nằm cái ghế, để nằm ngủ người mình, cứ như vậy cùng nhau phơi nắng.

      Ánh mặt trời ấm áp khiến Văn Hinh vừa mới ăn no bắt đầu buồn ngủ, vùi mình trước ngực Du Thần Ích khóe miệng khẽ phát ra tiếng thở đều, đầy thỏa mãn.

      Du Thần Ích thấy bộ dáng thoải mái cùng vẻ mặt ngây thơ của , lập tức nở nụ cười, đưa tay ra cưng chiều ngắt lỗ mũi của , Văn Hinh bị động giật mình, bất mãn : “ Tại sao ai cũng thích ngắt mũi tôi? Mũi của tôi làm gì chọc giận tới các sao?” vô thức , thèm để ý tới sắc mặt chốc lát thay đổi của người nào đó.

      “ Còn có ai thích ngắt mũi em?” giọng hỏi , cố gắng đè nén lửa ghen trong lòng.



      "Lăng Hạo Hiên!" Văn Hinh vô thức trả lời, muốn lật người dậy, nhưng vì bụng quá lớn, nên đành phải thôi.



      Nghe được tên của Lăng Hạo Hiên, lửa giận trong lòng Du Thần Ích bỗng chốc thoái lui, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên.

      ra là Lăng Hạo Hiên!



      Nhìn ra được tình cảm của Lăng Hạo Hiên với Văn Hinh, ta là , tuy nhiên lại lựa chọn lặng lẽ đứng phía sau , quan tâm , , vì mà hi sinh tất cả, lại cần bất kì báo đáp nào.









      Chương 316: Hạnh Phúc ? 1

      Nhận ra tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, , nhưng lại cố tình chọn lặng lẽ đứng phía sau , lặng lẽ quan tâm , , vì mà bỏ tất cả, lại cần bất kì hồi đáp nào.

      Thành , trong lòng Du Thần Ích vẫn có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên!



      " là thoải mái!" Văn Hinh lại cảm thán tiếng, ánh mặt trời ấm áp, hơn nữa lại có cái đệm thịt êm phía dưới, quả chính là trời cao cho hưởng thụ.

      Du Thần Ích biết suy nghĩ trong lòng Văn Hinh, chỉ cười khẽ tiếng, ôm chặt hơn. Hai người cứ lẳng lặng nằm phơi nắng như vậy, nhắm mắt lại, cũng ai lên tiếng gì.

      màn ấm áp như vậy, nhưng trong mắt người nọ, hẳn là chói mắt.

      Lạc Tình nhìn chằm chằm đôi nam nữ ôm nhau kia, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên ghen tị và oán hận.

      “ Thần Ích, tại sao hôm đó lại gọi em tới khách sạn Hilton?” Du Thần Ích tưởng Văn Hinh ngủ lâu rồi, bỗng đột nhiên hỏi.

      “Lúc nào?” Du Thần Ích hiểu hỏi, sau đó nghĩ gì đó, : “ Ngày hôm đó phải là sinh nhật của em sao?”


      Nghe vậy, Văn Hinh bỗng chốc mở mắt, trong mắt toàn là kinh ngạc, “ Sinh nhật em?” Cho tới bây giờ, người duy nhất nhớ tới sinh nhật của chỉ có Lăng Hạo hiên, mà chính , cũng chưa bao giờ để ý.

      Ngày trước, ngay cả ngày 3 bữa cơm cũng là cả vấn đề lớn, nào có ý định tổ chức những thứ như sinh nhật. Nhưng hàng năm, cứ vào ngày này, Lăng hạo Hiên đều chuẩn bị chiếc bánh ngọt to, sau đó dẫn ăn no nê, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật cho .

      Nhiều năm qua , tựa hồ cũng chỉ có Lăng Hạo Hiên nhớ tới sinh nhật của , còn tới cha , trong mắt ông ấy, cho tới bây giờ đều chỉ có em trai , đừng là sinh nhật , chỉ sợ ngay cả bao nhiêu tuổi, ông ấy cũng nhớ.

      Có điều khiến cảm thấy kì lạ, Du Thần Ích lại biết đó là ngày sinh nhật của , “ Làm sao biết đó là sinh nhật của em
      ?” Nghĩ vậy, liền hỏi Du Thần Ích.

      “ Thẻ căn cưới của em phải ghi sao?” Du Thần Ích đưa tay vuốt cánh mũi của , nở nụ cười mang theo vẻ cưng chiều, “ sao, chính em biết à?”

      Văn Hinh bĩu môi, "Em chưa bao giờ nhớ tới những thứ nhàm chán đó!”


      Nghe vậy, Du Thần Ích kinh ngạc, rất nhanh, đau lòng nhanh chóng xẹt qua lòng . bắt lấy tay , ở bên tai nhàng: “ Em yên tâm, từ nay về sau có rồi, để em đơn, để em phải đối mặt mọi chuyện mình.”

      Lời giống như lời thề ngọt ngào nhất, khiến Văn Hinh chấn động, khó tin viết đầy gương mặt của

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :