1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 288: Ai mới là người phải hối hận trước?4

      Trước câu hỏi của , Diêu Phương thể trả lời nổi, chỉ có thể trầm mặc.
      Bà cũng con trai của mình lắm, từ tới lớn, cho dù có phạm phải sai lầm gì, cũng chưa thấy lần nào nó cúi đầu nhận sai?


      Nhìn thấy Diêu Phương trầm mặc gì, Văn Hinh sớm hiểu , nếu như Du Thần Ích chịu đến xin lỗi, ta sớm tới rồi. Thế mà, vừa cười vừa , “ ta muốn như thế nào bây giờ, chịu nhận chi phiếu hai ngàn vạn, nhưng cũng muốn tới xin lỗi tôi, ta là muốn tổn sức đấu với tôi sao? Tôi muốn nhìn xem, đến cuối cùng, ai mới là người phải hối hận trước đây.”



      "Văn Hinh!" Diêu Phương nhìn thấy quyết liệt khuôn mặt của Văn Hinh, trong lòng bà càng thêm lo lắng.




      " phải là hai ngàn vạn sao?” Văn Hinh cười , nụ cười kia rực rỡ như đóa túc nở rộ, khiến vô cùng xinh đẹp, lại mang lực hấp dẫn mạnh mẽ. “ Mặc dù tôi có tiền, nhưng tôi có thể lấy cái mạng này ra đền, nếu như mạng chưa đủ, vậy còn mạng của đứa trong bụng tôi nữa, như vậy hẳn là đủ .”


      đoạn, nhìn Diêu Phương, gương mặt xinh đẹp vẫn ý châm chọc, “ Bà xem, khi ta biết đứa bé này là của ta, đáng tiếc muộn rồi, ta biểu như thế nào nhỉ?”
      “ Văn Hinh, nên như vậy.” Diêu Phương liền bước lên phía trước nắm lấy tay , vội vàng : “ Nếu như Thần Ích muốn đứa bé này, tôi muốn, tôi,….



      "!" Thế nhưng Văn Hinh lại thoáng cái hất bỏ tay bà ra, bởi vì nhất thời dùng sức quá mạnh, tác động tới toàn bộ dây thần kinh, khiến hai hàng lông mày nhăn lại, “ Tôi giao đứa bé này cho nhà họ Du các người, bất cứ người nào cũng được, ngay từ lúc tôi rời khỏi cửa nhà họ Du, đứa bé này còn bất kì quan hệ gì với nhà họ Du các người nữa.”



      Diêu Phương bị Văn Hinh hất ra, đứng vững, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Bà nhìn ánh mắt tràn đầy hận ý của Văn Hinh, trong lòng ngừng lo lắng,” Văn Hinh, rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho Thần Ích?”


      “ Muốn tôi tha thứ cho ta?” Văn Hinh cười lanh, “ trừ phi ta tự mình quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng , đừng mơ tôi tha thứ cho ta.”



      Nghe vậy, Diêu Phương giật mình, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, nhìn đôi mắt sâu cùng nụ cười lạnh của , bà nên lời. Bà nhìn Văn Hinh hồi lâu, vẫn thủy chung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng thèm liếc nhìn bà lấy cái, cuối cùng bất đắc dĩ bà đành rời .


      Chờ Diêu Phương rồi, Văn Hinh quay đầu lại, lại ngoài ý muốn thấy Lăng Hạo Hiên đứng ở cửa từ bao giờ, vĩnh viễn nở nụ cười dịu dàng tươi cười với , mũi đột nhiên cay cay, nước mắt cứ như vậy rơi xuống thể kiềm chế được.



      Thấy đột nhiên khóc to, nụ cười mặt Lăng Hạo Hiên phút chốc biến mất, rất nhanh bước tới giường bệnh của , cầm lấy tay , lo lắng hỏi: “ Làm sao vậy??”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 289: Ai là người phải hối hận trước?5

      Thấy đột nhiên khóc, nụ cười gương mặt Lăng Hạo Hiên bỗng chốc biến mất, bước nhanh tới trước giường bênh, nắm lấy tay , lo lắng hỏi: “ Sao vậy?”


      Lúc này, Văn Hinh vùi mặt vào hai lòng bàn tay, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều hơn, “ Mình muốn như vậy, mình muốn như vậy, đấy.” Mới vừa rồi muốn dùng lời lẽ cực đoan như vậy với Diêu Phương, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hành động điên cuồng của Du Thần ích đêm nọ, nhớ tới bản thân mình trong lòng ta đáng giá đồng, trong lòng càng thêm oán giận.


      Người đàn ông đó, ngay từ lúc bắt đầu sớm khiến lòng tổn thương chồng chất, cho tới bây giờ, trái tim thể chịu đựng được bất kì sức nặng nào nữa.

      Nước mắt của rơi khiến Lăng Hạo Hiên đau lòng thôi, đưa tay vuốt đầu của , tựa hồ trấn an vật cưng vậy, dịu dàng an ủi: “ Mình hiểu , cậu căn bản hề nghĩ như vậy, chỉ vì trong lòng cậu phải chịu đựng quá nhiều uất ức đau khổ muốn phát tiết ra ngoài mà thôi, điều này có gì đâu.”




      Kỳ lạ thay, được dịu dàng trấn an, Văn Hinh bắt đầu bình tĩnh trở lại. ngẩng mặt lên, nhìn nụ cười dịu dàng của người đàn ông này, cũng bật cười, “ cậu tới từ lúc nào?” Nhìn qua tới từ rất lâu rồi, nhất định là thím Trương trở về yên lòng nên mới gọi tới.



      Lúc này, mặt vẫn còn vương nước mắt, ánh đèn chiếu rọi đầu, óng ánh trong suốt, khiến trông vô cùng đáng thương.



      Lăng Hạo Hiên khẽ mỉm cười, đưa tay thay lau nước mắt, dịu dàng : “ Là thim Trương bảo mình ghé thăm cậu chút.”


      “ Mình biết ngay mà.” Văn Hinh liếc mắt, lộ ra biểu tình như là “ biết ngay mà”, khiến Lăng Hạo Hiên bật cười, nhàng nhéo lỗ mũi , cử chỉ ấy vô cùng thân mật.



      Mà Văn Hinh dường như cũng thành thói quen, cau mũi, bất mãn : “ Mình cũng phải chó mèo nhà cậu, về sau cho phép bóp lỗ mũi của mình.”



      Thấy bày ra khuôn mặt nhắn đáng này, Lăng Hạo Hiên lập tức nở nụ cười, chỉ có điều, nụ cười này, chỉ có phần mừng rỡ, hai phần thoải mái còn lại bảy phẩn lo lắng. chăm chú nhìn điệu bộ giả vờ giận dỗi của , nét cười gương mặt từ từ biến mất, thay vào đó là bộ tâm tình khác chiếm giữ.



      Nhận thấy được khác thường của , Văn Hinh ngước mắt nhìn , sau khi nhìn thấy chán nản của , sửng sốt, “ cậu làm sao thế?”


      “ Có cậu có ý định trở lại nhà họ Du ?” nhàn nhạt hỏi .

      “ Sao thế, cậu hi vọng mình quay lại đó?” Văn Hinh cũng thu hồi lại nụ cười, cố ý nghiêm mặt, có chút vui .



      Lăng Hạo Hiên vội vàng giải thích: " Dĩ nhiên là hi vọng cậu quay lại đó nữa, mình chỉ muốn hỏi, nếu như DU Thần Ích quỳ xuống xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho ta rồi cùng ta về nhà đó sao?” Đây mới là điều chân chính lo lắng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 290 : Ai là người phải hối hận trước?

      Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngây ngẩn cả người, những lời vừa mới với Diêu Phương. Hơn nữa, cả và Diêu Phương đều biết, Du Thần Ích chắc chắn tới xin lỗi , chứ gì quỳ xuống.

      Nhưng mà, nếu như thực Du Thần Ích tới xin lỗi , tha thứ cho ta sao?

      Lăng Hạo Thiên thấy vẻ mặt mê mang của , lập tức hiểu, khỏi cảm thấy trong lòng đắng chát.

      Chạng vạng, thím Trương cũng tới, lại mang món cá hấp mà Văn Hinh thích ăn nhất, theo bà tới còn có Tề Nhân Kiệt. Thấy vẻ mặt thỏa mãn khi ăn đồ ăn thím Trương mang tới của Văn Hinh, Tề Nhân Kiệt rốt cuộc cũng nở nụ cười thỏa mãn.

      “Đứng lại!” Đêm khuya yên tĩnh, Du Thần Ích lết thân xác mệt mỏi sau 1 ngày làm việc trở về nhà, vừa mới vào phòng khách, liền thấy, mẹ mình ngồi ghế sôpha lạnh lùng nhìn mình, dường như đợi lâu rồi.

      “Có chuyện gì ?” ta ngừng lại, lạnh giọng hỏi. Kể từ sau hôm đó, quan hệ giữa ta và mẹ bắt đầu trở nên lạnh hơn, hôm nay là lần đầu tiên họ chuyện với nhau.

      Diêu Phương nhìn Du Thần Ích vẫn đưa lưng về phía mình, ánh mắt lành lạnh rốt cuộc trở thành bất đắc dĩ, đau khổ,”Hôm nay mẹ tới bệnh viện thăm Văn Hinh rồi.”

      Nghe thấy cái tên này, thân thể Du Thần Ích bỗng chốc cứng đờ, ta dừng lại hồi lâu, mới lạnh nhạt :”Người đàn bà đó giờ chẳng liên quan gì tới con cả.” xong, ta bước chân lên lầu.

      Diêu Phương cũng quản ta có nghe hay chỉ lầm lũi :”Mẹ có tới chỗ bác sĩ nghe ngóng, tình huống của con bé tốt, hôm nay chỉ có thể nằm chỗ để giữ thai...”

      Nghe mẹ mình , Du Thần Ích vẫn chậm rãi lên lầu lẳng lặng nghe bà từng chữ. Khi ta ngồi trong thư phòng xử lý công việc còn dở, trong đầu vẫn ngừng vang lên lời mẹ mình vừa .

      Nhiều ngày nay, trong lòng ta cũng lo lắng, biết tình hình của bây giờ như thế nào, đột nhiên, trong đầu thoáng qua chút hình ảnh , đó là hình ảnh thân mật của Tề Nhân Kiệt và Văn Hinh, vì vậy, lo lắng kia lập tức bị 1 cỗ tức giận xua .

      Sống chết của người đàn bà kia chẳng liên quan gì tới mình.

      “Biến, tất cả đều là 1 đám phế vật, chẳng được tích gì cả.”

      Ngày thứ hai, tổng giám đốc của tập đoàn Overlord nổi giận, thanh rống giận truyền ra, ngay sau đó, loạt nhân cấp cao cúi gằm mặt mà ra ngoài.

      Lam Dật Thần nhìn mấy người nối đuôi nhau ra ngoài, trong lòng cũng cảm thấy bi ai của họ, biết rằng họ trở thành vật hi sinh cho cái người ở bên trong kia. Có điều, bọn họ cũng quen, trong thời gian này, chuyện bị khiển trách như cơm bữa.
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 291:Ai là người phải hối hận trước! 7
      Chờ những quản lý cấp cao kia khỏi phòng, Lam Dật Thần mới đẩy cửa vào, vừa vào tới nơi thấy Du Thần Ích hất tập giấy tờ bàn xuống đất, mắng, “ lũ vô dụng.”



      “ Hôm nay lại phát điên cái gì vậy?” cười hỏi, ra chiều hề sợ hãi lại có chút nguy hiểm.

      Du Thần Ích sớm thấy Lam Dật Thần, ta bỗng chốc nheo mắt lại, “ Trợ lí Lam, có phải cậu rảnh rỗi nên phát hoảng ? Công ty của tôi rảnh rỗi nuôi ai, nếu như cậu còn tiếp tục như vậy, tôi khuyên cậu tốt nhất nên quay trở về công ty nhà cậu .”


      “ Ơ, bắt đầu đuổi mình à?” Ai ngờ, Lam Dật Thần lại cười, điệu bộ cợt nhả, căn bản thèm để ý tới ý cảnh cáo của Du Thần Ích. tới trước bàn làm việc của Du Thần Ích, xoay ghế ngồi xuống, hai chân vắt lên, trực tiếp gác bàn làm việc của Du Thần Ích.



      "Lam, Dật, Thần!" Du Thần Ích thấy thế, cơ hồ cắn răng nghiến lợi nặn từng chữ ra tên của Lam Dật Thần, trong mắt ngập tràn lửa giận.


      “ Tớ đây.” Lam Dật Thần ngoáy lỗ tai, giương mắt liếc xéo Du Thần Ích xanh mặt, sợ chết hỏi: “ Xin hỏi Du Tam Phong có gì chỉ giáo?” Nếu như phải là thể nhìn nổi cậu ta tự hành hạ mình mà nổi điên, cũng thèm tìm đến cái người có đầu óc này.



      "Cái gì Du Tam Phong?" Du Thần Ích nhíu mắt lại, ánh mắt lại bắn ra tia nguy hiểm.


      Lam Dật Thần bày ra bộ dạng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Du Thần Ích, : “ Cậu biết phải ? Ngày nào cậu cũng điên điên khùng khùng tới lần thứ n như thế, cho nên cả công ty phong cậu làm Du Tam Phong đấy, cậu xem thấy đúng chưa?


      Bây giờ Du Thần Ích chỉ là người điên, quả tựa như con dã thú bị vây trong lồng sắt lâu, rơi vào trạng thái cuồng bạo, gặp người liền cắn. Thời gian này, có vài người bị đuổi ra khỏi công ty rồi, hơn nữa chỉ mắc sai lầm nho . ta như thế khiến cho nhân viên ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, thấy ta liền tránh xa, chỉ sợ rước họa vào thân.



      Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa, tập đoàn Over¬lord sớm muộn cũng bị hủy hoại trong tay ta mà thôi, vì công ty, vì bạn tốt, nên hôm nay Lam Dật Thần đại nhân đại nghĩa đến đây.



      "Lam Dật Thần, xem ra cậu chán sống rồi!” Du Thần Ích kiềm được giận giữ, nhìn chằm chằm khuôn mặt khoan thai tự đắc của Lam Dật Thần, trong mắt bắn ra lửa giận dường như muốn thiêu đốt .


      “ Cậu nhìn mình như là chán sống hả?” Lam Dật Thần nhìn ta, thu hết vẻ giận dữ lại, sau đó nhướng mày : “ Cậu xem mình sống an nhàn quá quen rồi, nên hôm nay tính gây chuyện à?”



      "Có ý gì?" Du Thần Ích trầm xuống, dường như muốn phát tác.


      Nhưng nếu như chỉ đó thôi có thể khiến Lam Dật Thần rút lui, phải là Lam Dật Thần rồi, “ Chẳng lẽ đúng sao? Mình hỏi cậu, có phải cậu lại đuổi chị dâu rồi ?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      thiếu c292
      Chương 293: xin lỗi, tôi em! 1

      Cho tới giờ, Lam Dật Thần cũng nhận ra tình cảm của Tề Nhân Kiệt đối với Văn Hinh, nhưng cũng nhận ra, trong lòng Văn Hinh, chỉ coi Tề Nhân Kiệt là bạn bè bình thường. Nhưng mà màn ở khách sạn Hilton nọ hẳn kích thích Du Thần ích, đặc biệt là màn mà Tề Nhân Kiệt dựng lên với Văn Hinh về đứa bé, rốt cuộc khiến cho Du Thần Ích mất hết lí trí.


      Du Thần Ích muốn tin, nhưng mà bày ra trước mắt, khiến ta tin được!


      Có điều hôm nay bị Lam Dật Thần náo loạn như vậy, ta có chút dao động, “ nhưng mà….”



      Lam Dật Thần thấy bạn tốt vẫn giả bộ chết tâm vào chuyện vụn vặt, nếu như giờ phút này trong tay có cục gạch, sớm đập chết , “ Nếu như mà như Tề Nhân Kiệt , cậu để người phụ nữ mang thai đứa con của mình cho đối thủ của mình sao?” tên ngu xuẩn.




      Nghe vậy, Du Thần Ích chợt cảm thấy chấn động, chỉ cảm thấy suy nghĩ vốn bị loạn thành đoàn bỗng chốc trở lại bình thường, dường như ta hiểu ra điều gì rồi.



      Nhìn vẻ mặt của Du Thần Ích, rốt cuộc Lam Dật Thần cũng thở dài hơi, cuối cùng cũng được cứu rồi, uổng công mạo hiểm tính mạng lại lãng phí hơi sức nhiều như vậy. Nhưng mà nhiều đến vậy, bằng nhắc nhở thêm chút, tránh cho tiểu tử này lại chui rúc vào tận rừng sâu.



      Chỉ mong, mình xong, còn bảo toàn được mệnh để ra ngoài!


      "Còn nữa, cho dù chị dâu có ra những lời như thế, cứ cho là chị ấy với Tề Nhân KIệt có gì đó, vậy có quan hệ gì tới cậu/” xong, quả nhiên nhận thấy ánh mắt nguy hiểm càn quét tới, nhưng vẫn sợ chết tiếp, “ Chị dâu vì làm người thay thế mới tới nhà cậu, để trả nợ mà thôi, trừ lần đó ra, giữa các người cũng có quan hệ gì khác chứ/”


      nhìn Du Thần Ích, Du Thần Ích nghe lời của , sau lại cúi đầu trầm mặc, thấy thế, khóe miệng của khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn, lại : “ chị dâu phải vợ cậu, cũng phải bạn của cậu, cậu căn bản có quyền can thiệp nếu chị ấy có cùng với người đàn ông nào đó. Mà người kia lại đối tốt với chị ấy như vậy, cá nhân mình cảm thấy, cậu quá đáng. Mình đoán, lần này nhất định chị ấy nghĩ thấu, tha thứ cho cậu đâu!” xong, thở dài, hết sức tiếc nuối lắc đầu.


      “ Cậu đủ chưa?” Sắc mặt Du Thần Ích trầm hẳn xuống, hận hận nhìn chằm chằm vào lam Dật Thần vẫn than thở, ta tức giận, cắn răng : “ đủ rồi lập tức cút về làm việc !”



      "Cái gì?" Lam Dật Thần kinh ngạc, "Cậu đuổi mình sao?”


      Ánh mắt Du Thần Ích híp lại, “ Nơi này còn có người khác sao?”


      "Được rồi!" Lam Dật Thần bất đắc dĩ, đứng dậy ra ngoài cửa, vừa còn vừa thầm , " là qua cầu rút ván!” Nhưng mà, mục đích lần này của cuối cùng cũng đạt được, mọi chuyện phía sau còn phải dựa vào chính Du Thần Ích rồi.



      Nhìn bóng lưng bạn tốt rời , trong lòng Du Thần Ích tràn đầy cảm kích, đương nhiên biết Lam Dật Thần tới là để đánh thức , đồng thời cũng vì lòng tốt của bạn tốt mà cảm thấy vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :