1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 283: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi chính là người của ! 8

      Nghe vậy, sắc mặt Tề Nhân Kiệt bỗng nhiên thay đổi, ngưng mắt nhìn ý cười trong đôi mắt Văn HInh, cắn răng nghiến lợi : “ Tôi có vấn đề hay , em thử chút chẳng phải biết sao, hả?” Người phụ nữ này, lại dám phương diện kia của có vấn đề, ngày nào đó, khiến phải hối hận!

      Ai ngờ, Văn Hinh lập tức tỏ vẻ sợ hãi, chỉ tay vào Tề Nhân Kiệt rồi với thím Trương: “ Thím Trương, thím xem ta đe dọa cháu!”

      “ Tôi nào có!” Tề Nhân Kiệt tức tới hộc máu, người phụ nữ này….

      Quả nhiên, thím Trương lập tức quay đầu nhìn Tề Nhân Kiệt định lên tiếng, nhưng Tề Nhân Kiệt cũng đồng thời lên tiếng, “ Đột nhiên nhớ ra là tôi còn có chuyện, phải trước, buổi tối lại tới!” xong, chạy nhanh ra khỏi cửa, thấm thoắt thấy bóng người đâu.

      “ Hừ, coi như tiểu tử ngươi chạy nhanh!” Thím Trương oán hận , quay đầu nhín Văn Hinh, vội vàng hỏi: “Văn tiểu thư, và thiếu gia nhà tôi rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Đứa bé trong bụng có phải là của cậu ấy ?” Nếu quả đây là con của thiếu gia, vậy phu nhân nhất định mừng tới hôn mê bất tỉnh đấy.

      phải, tôi và thiếu gia nhà thím chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Văn Hinh cười nhạt, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc cũng bắt được nhược điểm của Tề Nhân Kiệt rồi.

      ra phải là bạn của thiếu gia à?” Nghe vậy, thím Trương lập tức tỏ vẻ thất vọng, “ Nhưng mà, thiếu gia nhà chúng tôi xuất sắc như vậy, tại sao tới giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào lòng với cậu ấy ?” Mặc dù tính khí cậu ấy có chút tốt, có chút tự đại, tự phụ, hơi kiêu ngạo, trong mắt có người….”

      "Thím Trương !" lúc thím Trương ngồi đếm ngón tay quở trách Tề Nhân Kiệt, đột nhiên Tề Nhân Kiệt lại xuất trong phòng bệnh, thiếu chút nữa khiến thím Trương hồn bay phách tán.

      “ Ấy, thiếu gia!” Ông trời , tại sao đột nhiên cậu ấy lại trở lại, mới vừa rồi mình , hẳn là bị nghe thấy hết rồi!

      Tề Nhân Kiệt bên ngoài ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại lạnh, : “ ra là trong mắt thím, tôi là người khiến người khác khó chịu như vậy à?” đột nhiên nhớ tới có số việc cần giao phó thím Trương nên mới quay lại, ngờ lại nghe được những lời này.

      "Thiếu gia. . . . . ." Trong lòng thím Trương có chút run sợ, bà cười theo, chỉ sợ thiếu gia nổi giận liền cho bà về Mỹ, như vậy bà được nhìn mặt cháu rồi.

      ( ý đứa bé trong bụng Văn Hinh)

      Thấy thím Trương cuối cùng cũng biết sợ, nụ cười mặt Tề Nhân Kiệt ngày càng tăng lên, “ Tôi chỉ muốn cho thím biết, người phụ nữ này rất tham ăn, về sau thím chuẩn bị cơm, chuẩn bị nhiều chút nhé.” xong, bóng dáng lần nữa biến mất sau cánh cửa.

      “ Ông trời, làm tôi sợ muốn chết!” Thím Trương cảm thấy cả người, bà lập tức ngồi tê liệt ở ghế, vỗ ngực, xem chừng vừa rồi bị dọa hề .

      chứng minh, thể xấu sau lưng người khác!

      Thím Trương nghe Tề Nhân Kiệt giao phó như vậy, lần nào tới cũng mang tới hai hộp cơm, cùng nhiều thức ăn, mỗi lần nhìn đều khiến Văn Hinh im lặng.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 284: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của ! 9

      Mấy ngày sau đó, dì Trương theo lời giao phó của Tề Nhân Kiệt, lần nào tơi cũng mang theo hai hộp cơm, mà lần nào Văn Hinh nhìn thấy cũng đều muốn im lặng.

      cũng phải là heo, làm sao có thể ăn được nhiều như vậy.

      Nhưng mà, bởi vì có thím Trương dụ dỗ, cười cười , nên toàn bộ hai hộp cơm đều trôi được cả vào bụng . ra, tuy là tận hai hộp cơm, nhưng ra hộp là đựng canh, hộp khác đựng thức ăn, cho nên mới nhiều như vậy.

      Thím Trương hết lòng làm vì , sắc mặt Văn Hinh từ trắng bệch có chút huyết sắc trở nên hồng hào hơn, thoạt nhìn cũng đẫy đà hơn mấy ngày trước nhiều, thần sắc cũng tốt hơn hẳn, tinh thần phấn chấn hơn. Thím Trương thường , lần đầu tiên trông thấy , bộ dáng của tới quỷ cũng phải sợ, điều này khiến nhịn cười được.

      Quỷ cũng phải sợ ư?

      Có phải ý còn đáng sợ hơn quỷ ?
      Thấy chuyển biến của , Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên cũng cảm thấy được an ủi phần nào, trong lòng mặc dù vẫn còn chút lo lắng, nhưng hàng ngày có thể thấy được nụ cười vui vẻ của , bọn họ cũng còn cầu nào khác.

      ra , đây cũng là nguyên nhân mà Tề Nhân Kiệt để thím Trương tới chăm sóc Văn Hinh.

      Đại khái trong nửa tháng này, Văn Hinh thể chịu nổi mình ngày nào cũng nằm im chỗ, hề nhúc nhích, đành : “ thím Trương này, cháu có thể ra ngoài lát , cháu cảm thấy mình khá hơn nhiều rồi ạ.” Trong giọng của tràn đầy khẩn cầu.

      " được!" Thím Trương lập tức cự tuyệt, nghiêm mặt : “ Bây giờ là bệnh nhân, mà bệnh nhân phải nghe lời bác sĩ, bác sĩ bảo nằm chỗ chớ lộn xộn, nếu như làm thương tổn bảo bảo phải làm sao? Hậu quả nghiêm trọng nghĩ tới chưa? Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, có muốn khóc cũng kịp….”

      “ Thím Trương, cháu hiểu rồi, cháu rồi.” Thấy thím Trương hồi dài, Văn Hinh đành giơ tay đầu hàng, “ Vậy cháu nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn nằm bất động là được chứ ạ?” Tên Tề Nhân Kiệt, đợi khỏe lại, nhất định tính sổ với vậy.

      Trong lòng có chút tức giận, ánh mắt vô tình chạm phải người đứng ở cưa, lập tức sửng sốt.

      “ Bà tới đây làm gì?” Nhìn người tới, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng có hết sức ác liệt.

      Người đến là Diêu Phương, chỉ thấy bà từ từ bước vào, tới trước giường bệnh của Văn Hinh, nhìn Văn Hinh nằm chỗ, nhìn ánh mắt của bà có áy náy rệt, bà : “ Để tôi xem cháu chút.” Giọng của bà cũng còn nguội lạnh như trước.

      Nhưng mà Văn Hinh cũng bận tậm, chỉ lạnh lùng châm chọc, : “ Là tới xem rốt cuộc tôi chết hay chưa phải ? Hay là tới xem xem đứa bé trong bụng tôi có còn hay ? Rất xin lỗi, tôi chết, cũng giữ được đứa bé.”
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 285:Ai là người phả hối hận trước?1


      " xin lỗi!" Đột nhiên Diêu Phương nhận lỗi với , bà biết lần này Du Thần Ích làm thương tổn sâu tới Văn Hinh, bà cũng biết Văn Hinh tuyệt đối tha thứ cho đứa con trai này của bà nữa.

      Nhưng mà, hôm nay bà tới, là muốn thay mặt con trai của bà lời xin lỗi , hai là cũng vì đứa trong bụng , muốn thuyết phục trở về, dù sao đây cũng chính là cốt nhục của nhà họ Du.

      Du Thần Ích tin đứa bé ấy là của nó, nhưng mà bà tin tưởng, bà tin tưởng tuyệt đối Văn Hinh phải là người như vậy, làm chuyện như vậy.


      “ Bà làm gì sai, tại sao lại xin lỗi tôi?” Thấy Diêu Phương tới đoán được mục đích của bà.

      Nhưng mà lần này, tuyệt đối quay trở lại nhà họ Du, trừ phi…


      "Nha đầu, người kia là ai?" Thím Trương đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi Văn Hinh, bà cảm thấy người tới nhất định là có thân phận cao quý.


      phải thím biết bà ấy chứ?” Văn Hinh làm bộ hết sức kinh ngạc, “ Bà ấy là mẹ của tổng giám đốc tập đoàn Overlord!” cố ý khoa trương , mặc cho người nghe cũng nghe ra ý tứ châm chọc trong lời của .


      Quả nhiên, sắc mặt của Diêu Phương lập tức trở nên khó chịu, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn lại câu nào.

      Văn Hinh thấy hai tay bà nắm chặt cùng ánh mắt do dự có vẻ giãy dụa, biết mình vậy là có chút quá mức. Nhưng mà, như ngày hôm nay, tất cả cũng bằng phần vạn khi ở nhà họ Du .

      đoán, Diêu Phương hẳn là cực hận , còn có người đàn ông kia. người luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, bị đối đãi như vậy hẳn là rất khó chịu.


      ra là mẹ tên tiểu tử đó, khó trách đều rắm thúi như nhau.” Thím Trương biết Diêu Phương là mẹ của Du Thần Ích bĩu môi, bày ra bộ mặt khinh thường.



      Nghe vậy, Văn Hinh lập tức sửng sốt, chợt nhớ tới nhà họ Tề và nhà họ Du có thù truyền kiếp mấy đời, nhìn lại thần sắc của thím Trương, đột nhiên cười to.

      Thấy Thím Trương chuẩn bị thao thao bất tuyệt, vội vã : “ Được rồi, thím Trương thím đừng nữa , giờ cháu có chuyện cần với bà ấy, thím về nhà nghỉ ngơi chút ạ. Đúng rồi, buổi tối nay cháu muốn ăn cá hấp thím làm, thím làm cho cháu được ?” biết, chỉ cần làm nũng với thím Trương, thím tuyệt đối chịu.


      “ Chỉ biết có ăn thôi.” Thím Trương đưa tay nhàng gõ trán Văn Hinh, bất đắc dĩ thương , “ Vậy nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để lộn xộn, tôi về làm bữa tối cho .” Bà xong liền đứng lên, xoay người rời , lúc chuẩn bị , thấy Diêu Phương đứng đó, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, “ Tôi cảnh cáo bà, nếu như Văn Hinh nhà tôi có chuyện gì hay, thiếu gia nhà chúng tôi nhất định bỏ qua cho nhà họ Du các người.” xong, bà mạnh mẽ lườm Diêu Phương cái, sau đó mới rời .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 286: Ai là người phải hối hận trước? 2

      ra trong lòng thím Trương hiểu , Văn Hinh muốn mình rời là để chuyện với người đàn bà này, bà cũng phải người ngu đến nỗi hiểu chuyện. Bà rời khỏi Văn Hinh sau đó thẳng tới phòng khám bệnh của Lăng Hạo Hiên.




      "Bà ngồi !" Chờ thím Trương rời , Văn Hinh nhìn Diêu Phương, ý bảo bà ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình.

      Diêu Phương nhìn cái, rồi mới từ từ ngồi xuống, mặc dù thần sắc có chút tự nhiên, nhưng mỗi động tác nhấc tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý ưu nhã thường thấy.


      Đợi bà ngồi xuống, Văn Hinh mới nhàn nhạt hỏi: “ Tôi nghe Tề Nhân Kiệt , bà chịu nhận số tiền mà ấy trả?” Từ lúc Tề Nhân Kiệt giúp trả khoản nợ với nhà họ Du, ngay lập tức gửi chi phiếu 20 triệu tới nhà họ. Nhưng mà ngay ngày hôm sau, tấm chi phiếu lại bị gửi trả lại.

      Nhưng Tề Nhân Kiệt cũng cam lòng, gửi tổng cộng ba lần, kết quả vẫn bị gửi trả lại. Gửi tới gửi lui bảy, tám lượt được. Cuối cùng, Tề Nhân Kiệt chuyện này cho biết. cũng biết, nhà họ Du muốn phủi sạch quan hệ với là có nguyên nhân.


      Trước đây, vẫn nghi ngờ, họ chịu buông tha , đến tột cùng là vì đứa trong bụng , hay là vì . Hôm nay, Diêu Phương đột nhiên tới đây, vừa vặn có thể hỏi ràng rồi.


      “ Là Thần Ích.” Diêu Phương đột nhiên thở dài, chân mày nhíu lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, “ Là Thần Ích thủy chung chịu nhận.” Chuyện xảy ra đêm hôm đó, đúng là con trai bà hành xử quá đáng, Văn Hinh muốn phủi sạch quan hệ với họ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà bà cũng có điều khó hiểu chính là, con trai bà hận Văn Hinh như vậy, tại sao lại vẫn cố chấp chịu buông tay/





      "Hả?" Văn Hinh sửng sốt.

      Lại là Du Thần Ích!


      Đến tột cùng ta muốn thế nào đây?

      Trong đầu đột nhiên lên dáng vẻ điên cuồng của ta đêm nọ, cho dù tới tận bây giờ, nghĩ lại vẫn khiến sợ hãi, biết mình thoát khỏi ta như thế nào.

      Nhớ lại đêm đó, trong đầu ngừng đau, chỉ nhớ tới điên cuồng của Du Thần Ích cũng khiến phải rùng mình.



      Đúng rồi, là Diêu Phương!


      nhớ lại dáng vẻ lo lắng của Diêu Phương, đúng rồi, là bà ấy kêu gọi người ngăn cản Du Thần Ích, mới chạy trốn khỏi Du Thần Ích được.



      Nếu như có Diêu Phương, đêm hôm đó biết còn có thể thành ra dạng gì nữa.


      Hơn nữa, cũng là bà ấy giúp tìm cha mẹ ruột, để biết rằng ra cha mẹ cũng từng thương đến thế.

      Nghĩ đến đây, trong lòng , oán hận với Diêu Phương cũng dần nhạt . lần nữa nhìn về phía Diêu Phương, bỗng nhiên giật mình. Chỉ mới ít ngày trôi qua, mà bà ấy dường như già trông thấy.

      Trong ấn tượng của , Diêu Phương là người vô cùng chú trọng bản thân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉ mỉ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 287: Ai là người phải hối hận trước? 3

      Trong ấn tượng của , Diêu Phương là người vô cùng chú trọng bản thân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉ mỉ. Nhưng mà hôm nay, mặc dù người bà vẫn khoác bộ quần áo xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ, phát ra khóe mắt bà có mấy nếp nhăn, đầu còn xuất tóc bạc. Đặc biệt nhìn hàng chân mày nhăn lại khiến người ta có cảm giác bà nỗi ưu sầu gì vậy.


      Thấy bà như vậy, trong lòng Văn Hinh đột nhiên cảm thấy có tư vị. Cho dù sống chung dưới mái nhà mấy tháng trời, mặc dù chưa có nhiều tình cảm, nhưng quan tâm của Diêu Phương đối với , vẫn có thể cảm nhận được.

      biết, bởi vì bỏ , bà ấy nhất định hàng đêm ngủ ngon giấc. cũng biết, hôm nay bà ấy đến đây, bà lấy hết dũng khí rồi. biết, bà ấy nhất định bắt Du Thần ích tới thăm .


      “ Tại sao ta lại đáp ứng?” Khi câu này, mặt dường như biến sắc, cố gắng để Diêu Phương nhìn ra chút manh mối nào.

      biết.” Đây cũng là điều mà Diêu Phương hiểu, càng ngày bà càng hiểu tâm tư của con trai bà rồi.



      “ Vậy hôm nay bà tới tìm tôi có việc gì?” Văn Hinh nhìn bà, khuôn mặt cii hề lộ ra chút cảm xúc thừa thãi nào ngoài vẻ bình thản.


      “ Chỉ muốn thăm chút.” Rốt cuộc Diêu Phương cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Hinh, sau đó cười , “ ra mấy ngày trước tôi định tới thăm rồi, xem như thế nào, có tốt hơn hay . Nhưng tôi biết , bây giờ nhất định muốn gặp tôi, sợ tôi tới ảnh hưởng tới tâm tình , làm ảnh hưởng tới bảo bảo, cho nên vẫn chưa dám tới thăm .”


      “ Vậy sao hôm nay bà lại tới đây?” Văn Hinh lạnh nhạt , sắc mặt cũng theo đó lạnh mấy phần.

      ra là, cho cùng vẫn là vì đứa trong bụng .


      Diêu Phương căn bản hề để ý tới giọng lạnh như băng của Văn HInh, nên vẫn ra giọng nhàn nhạt.
      "Bởi vì tôi lo lắng cho .” Nhưng xong, bà dừng chút, đột nhiên do dự, hồi lâu mới giọng : “ Còn có… tôi tới thay mặt Thần Ích nhận lỗi với .”

      “ Xin lỗi?” Hơn nữa còn thay mặt tên đầu sỏ gây chuyện đó xin lỗi . Văn Hinh nghe xong nhìn được cảm thấy buồn cười, “ Bà nhìn bộ dạng của tôi bây giờ , bà có biết ngày ngày tôi nằm sống dở chết dở ở đây, thể cử động được, bao nhiêu ngày rồi ? Hôm nay bà tới đây chỉ câu xin lỗi là có thể xóa sạch những đau khổ mà tôi phải chịu đựng sao?” Nếu như bây giờ có thể cử động mạnh, e rằng cười phá lên rồi.

      Đột nhiên, thu lại nụ cười, lạnh lùng : “ Hơn nữa, cho dù muốn xin lỗi, cũng tới phiên bà xin lỗi, tại sao chính ta tới xin lỗi?” căn bản chỉ nghĩ tới người gây , nên để xả nỗi bực tức trong lòng mới nhịn được ra lời như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :