1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 278: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của ! 3



      Tề Nhân Kiệt thấy lộn xộn nữa, mới buông ra, nặng nề : “Bác sĩ em cần phải nằm nghỉ ngơi, thể lộn xộn nếu gây nguy hiểm cho thai nhi.”



      Cũng may đưa bé vẫn còn!



      Văn Hinh lập tức thở phào nhõm, chỉ cần đứa bé vẫn còn là tốt rồi. Nhắc tới đứa bé khỏi nhớ tói những gì Du Thần Ích với mình hôm đó, đôi tay tự chủ được nắm chặt lại.



      tin đứa bé này là của , càng muốn sinh ra bằng được để chứng minh cho xem, xem rốt cuộc đứa bé này là của ai đây!



      muốn xem xem đến lúc đo ai mới là người phải hối hận đầu tiên!

      Nghĩ đến đây, đột nhiên nhàn nhạt : “ có thể giúp tôi việc được ?” hỏi, ánh mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa, trong mắt lúc này đều là vẻ quyết tâm.



      Tề Nhân Kiệt khỏi lo lắng, cau mày, lên tiếng: “Chỉ cần em , nhất định giúp em.”



      “Tôi nợ nhà họ Du 20 triệu, nếu như trả giúp tôi, từ nay về sau tôi chính là người của , tùy muốn như thế nào đều được, được ?” xong, nghiêng đầu nhìn thẳng Tề Nhân Kiệt, sắc mặt chưa từng bình tĩnh đến thế.



      Tề Nhân Kiệt mơ hồ cho rằng mình nghe lầm, sửng sốt lâu, cho đến khi nhận thấy nghiêm túc từ trong ánh mắt , mới xác định mình hề nghe lầm, vì vậy định thần lại rồi : “Tôi có thể giúp em trả 20 triệu này, nhưng em cần phải cùng tôi, tất cả phải do em nguyện ý, tôi cưỡng cầu em.” Cho tới bây giờ mới hiểu , tại sao Văn Hinh lại nguyện ý ở cùng chỗ với Du Thần Ích, ra là nợ ta nhiều tiền như vậy, mối hận của với Du Thần Ích tựa hồ lại nhiều thêm vài lần.



      “Tôi là làm được.” Văn Hinh yên lặng , gương mặt của hề tỏ ra chút biểu cảm gì.



      Tề Nhân Kiệt gật đầu cái, ý bảo biết rồi.



      Thời điểm hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Lăng Hạo Hiên vào, thấy Văn Hinh tỉnh rồi, khuôn mặt lộ ra vui mừng, “Văn Hinh, rốt cuộc cậu tỉnh rồi.”



      Thấy Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh liền cảm thấy có chút nhức đầu, biết chắc chắn mình bị trận mắng rồi. “Mình sao rồi.” tươi cười nhìn , vốn định cho biết thực sao, nhưng ngờ lại nhận được hiệu quả ngược lại.



      Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, ra chiều trưởng giả, nâng giọng hỏi: “Cậu cho mình biết, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu là nghiện chạy tới bệnh viện? Hả?”



      Thấy thế, Văn Hinh thể làm khác bày ra vẻ mặt lấy lòng , cười : “Ngoài ý muốn, lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn, tin cậu hỏi ấy.” tốt bụng kéo Tề Nhân Kiệt xuống nước.



      Tề Nhân Kiệt còn chưa phản ứng kịp, liếc mắt thấy ánh mắt sắc bén ngườm mình, khiến sợ tới mức đành phải vội vàng hùa theo: “ sai, lúc ấy là tôi lái xe qua, vừa lúc nhìn thấy ấy bị ngã, cho nên mới vội vàng đưa ấy tới bệnh viện.”
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 279: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của ! 4

      Tề Nhân Kiệt còn chưa phản ứng kịp, bị hai tầm mắt sắc bén dường như cố nén giận quét qua, khiến sợ tới mức phải vội vàng lên tiếng: " sai, lúc đó vừa vặn tôi lái xe chạy qua, thấy ấy vấp ngã, cho nên mới vội vàng chở ấy tới bệnh viện."

      " là như vậy à?" Lăng Hạo Hiên dời tầm mắt tới Văn Hinh, gương mặt tràn đầy hoài nghi. bộ mà cũng có thể ngã à, người phụ nữ này cho rằng dễ bị lừa gạt sao?

      "Đúng vậy đúng vậy!" Văn Hinh lập tức gật đầu, nhưng trong lòng cười thầm, ngờ rằng Tề Nhân Kiệt lúc láo lại hề đỏ mặt thở gấp, khá nha.

      Thấy chịu ra , Lăng Hạo Hiên cũng đành thôi, vì vậy mới dùng giọng điệu dạy dỗ, , "Từ nay về sau cậu tốt nhất chú ý cho mình, bây giờ cậu là mẹ rồi, thể tùy tiện như trước kia được, biết chưa? Nếu như còn tái phạm lần nữa..."

      "Tuyệt đối có lần sau nữa!" Văn Hinh lập tức đảm bảo, sợ tiếp tục giáo huấn mình, đột nhiên thay đổi vẻ mặt, ra chiều đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, " giờ mình thấy đói bụng, có đồ ăn ?"

      Lăng Hạo Hiên nghe thấy vậy, lập tức nhớ ra tuần chưa ăn gì, (nhầm ? chắc chỉ là truyền dịch ăn trực tiếp ấy), lập tức sửng sốt, "Cậu chờ mình, mình lập tức mua đồ ăn tới đây." xong, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bệnh.

      Nhìn bóng lưng rời khỏi, Tề Nhân Kiệt lập tức cười to, " cười cái gì?" Văn Hinh liếc mắt nhìn .

      Tề Nhân Kiệt vừa cười vừa lắc đầu : "Để tôi xem hai người các em, đều sợ đối phương như vậy, em sợ ta hung dữ với em, thế nhưng ta lại sợ em làm bộ đáng thương!" xong, bật cười, ra vẻ chuyện hết sức buồn cười, nhưng trong lòng lại bị chính thứ tình cảm chân thành tha thiết này làm cho cảm động. Mặc dù biết tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, nhưng vẫn lựa chọn tình bạn, hàng ngày ở bên cạnh , Lăng Hạo Hiên khiến thực cảm động.

      Đều tình đến chỗ sâu oán càng, đại khái chính là giống dạng này si tình người !

      Nghe vậy, Văn Hinh cũng cười, "Có lúc tôi cảm thấy cậu ấy giống như là cả của tôi, uy nghiêm của cậu ấy khiên người khác thể phục. Có lúc cậu ấy lại giống như bà già, thao thao tới mức khiến người khác chịu được (thao thao kiêu hay cằn nhằn ấy). Mà lại có những lúc, ấy tựa như mẹ tôi vậy cả ngày chỉ nghe giáo huấn, có lúc khiến tôi cảm thấy phát sợ."

      Tề Nhân Kiệt nghe xong chỉ cười, trong lòng lại càng thêm khâm phục Lăng Hạo Hiên. Có thể tìm được người toàn tâm toàn ý với mình như vậy, hơn nữa trong xã hội nay, xem ra ta nhất định thảm Văn Hinh rồi.

      Rất nhanh, Lăng Hạo Hiên cầm theo hộp cơm to quay trở lại, "Cậu hôn mê nhiều ngày rồi, thể ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, như vậy tốt cho dạ dày, cho nên mình mua cháo cho cậu, mau ăn ."

      "Bác sĩ giờ mình thể xuống giường, cho nên phiền bác sĩ Lăng đút cho mình được ?" Văn Hinh nghịch ngợm trừng mắt với , bắt đầu làm nũng.
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 280: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của ! 5

      “ Được rồi, mình đút cho cậu !” Lăng Hạo Hiên cũng có ý đó, vì vậy lấy cháo từ trong hộp cơm ra, từ từ đút cho Văn Hinh, hỏi: “ Dễ ăn ?”


      "Ừ!" Văn Hinh vui vẻ gật đầu, mặt lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.

      Thấy cười như vậy, Tề Nhân Kiệt cảm thấy, có lẽ chỉ có ở cùng chỗ với Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh mới cười vui vẻ như vậy, đó mới là lúc vui vẻ hạnh phúc nhất!


      Bởi vì Văn Hinh ở cùng với , chưa bao giờ trông thấy nụ cười tinh khiết vô lo vô nghĩ như vậy.



      Lúc này, đột nhiên có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên, bởi nụ cười ấy chỉ thuộc về ấy.


      Nhìn hình ảnh hết sức hài hòa phía trước mắt, đột nhiên cảm thấy có dư thừa, vì vậy mới lựa chọn rời , “ Văn Hinh, tôi về trước đây, có thời gian lại qua thăm em.”



      "Ừ, lái xe cẩn thận.” Văn Hinh gật đầu, quên dặn dò , câu của , lại khiến cảm thấy có chút cảm khái.

      Xem ra, cũng có quan tâm tới mình đấy.

      Lần này phải chịu đựng tổn thương cực lớn, nên thân thể của Văn Hinh trở nên suy yếu, ăn no xong, lại lăn ra ngủ.

      Nhìn nằm ngủ mê man, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, giọng lẩm bẩm: “ Đến tột cùng phải tới khi nào cậu mới hiểu được lòng của mình? Mình phải làm sao mới có thể khiến cậu hiểu được lòng của mình?”
      Nhưng mà, cho dù chưa từng hiểu tình cảm của đối với , cho dù biết nhưng lại giả bộ biết, đối với đoạn tình cảm này, cũng oán, hối hận.


      lẳng lặng nhìn lát, sau đó mới buồn rầu rời . rời lâu, Văn Hinh vốn ngủ tự bao giờ, nước mắt từ trong khóe mắt chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, sau đó từ từ mở mắt….

      Trưa ngày hôm sau Tề Nhân Kiệt lại đến, đồng thời còn dẫn theo người, “ Đây là thím Trương, từ nay về sau bà ấy ngày ngày mang cơm tới cho em.”

      “ Văn tiểu thư, khỏe chứ.” Thím Trương lập tức chào Văn Hinh, vẻ mặt tươi cười.



      Văn Hinh kinh ngạc nhìn Tề Nhân Kiệt, thấy mặc dù có vẻ mệt mỏi, nhưng trông tinh thần khá hơn hôm qua rất nhiều, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng.


      Như thế này mới là Tề Nhân Kiệt mà quen nha, ngày hôm qua nhìn bộ dạng của , quả thực khiến sợ tới mức dám nhận .



      Sau đó, tầm mắt của rơi người thím Trương mà đưa tới, “ Cái đó…. ra cần phiền như vậy, ở bệnh viện ngày nào cũng có làm bữa ăn dinh dưỡng rồi.”


      “ Ai nha, cơm bệnh viện làm sao đủ dinh dưỡng.” đợi Tề Nhân Kiệt lên tiếng, thím Trương lại trước, bà tới trước giường bệnh của Văn Hinh, cầm hộp cơm tủ đầu giường mà mình vừa mang tới, sau đó bày ra các món ăn đầy mỹ vị, khiến Văn Hinh khỏi thèm ăn.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 281:! Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của 6

      “ Văn tiểu thư, tôi biết , chỉ cần ăn mấy món ăn tôi làm, tôi đảm bảo muốn ăn tiếp, trong vòng tháng có thể béo lên cả chục cân đấy.” Thím Trương xong, thiếu chút nữa dọa tới Văn Hinh.

      “ Béo lên mười cân ?” Văn Hinh trợn to mắt, “ Vậy tôi cần ăn ngon đâu.”

      Sau đó, thím Trương vừa nghe bèn thở dài, bắt đầu to , “ Người trẻ tuổi là, chỉ vì để vóc dáng thon thả, liều mạng giảm cân, bao nhiêu người vì quá gầy là bị ốm. Tôi cũng hiểu nổi, đẹp mắt quan trọng hơn khỏe mạnh à? Vì muốn đẹp mắt nên mới để thân thể bị suy nhược, đây gọi là lợi bù được hại nha! Đặc biệt là đấy Văn tiểu thư, bây giờ cũng suy yếu như vậy, lại có bầu, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, thể vì muốn đẹp mà để con trẻ chịu khổ….

      Nghe thím Trương liên hồi nghỉ, Văn Hinh khỏi nhức đầu, nhướng mày, sau đó tức giận liếc nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, lại thấy Tề Nhân Kiệt ôm hai cánh tay nhàn nhã tựa vào cánh cửa, cũng ngừng cười , trông vẻ mặt có ý tốt gì.

      Thấy vậy, Văn Hinh lập tức hiểu ra, người này là cố ý . lúc này mới vô cùng tức giận. hung hăng trừng mắt liếc cái, ai ngờ càng tức giận, Tề Nhân Kiệt lại càng cười to thêm khiến cảm thấy buồn bực thôi.

      Quả nhiên, thím Trương thấy cười vui vẻ như vậy, ánh mắt vô thức nhìn Tề Nhân Kiệt, “ Còn nữa thiếu gia cậu cũng thế, dù sao cũng là người trưởng thành rồi, thế nào lại biết nặng như vậy, lại hại tốt biến thành bộ dáng này. Tình huống của ấy được như giờ, cậu phải cảm ơn trời đất, nếu như nghiêm trọng hơn, đến lúc đó cậu có muốn khóc cũng kịp …”

      Văn Hinh thấy nụ cười của Tề Nhân Kiệt chợt tắt, bộ dạng như muốn chạy trốn, cười, trong lòng có cảm giác được xả giận.

      ra cũng sợ bị mắng!

      Đúng rồi, thím Trương này vừa rồi gọi Tề Nhân Kiệt là gì?

      Thiếu gia!

      như vậy, thím Trương này nhất định là người sống lâu trong nhà họ Tề rồi, chẳng trách bà ấy lại gọi thiếu gia thuận miệng như vậy, chỉ có thể là bà vú từ của , đúng là hiếm thấy, xem ra tỉnh cảm của Tề Nhân Kiệt với thím Trương này cũng nhất định là vô cùng tốt , nếu có cho thím Trương mười lá gan, bà ấy chắc cũng dám giáo huấn chủ của mình, trừ phi là chán sống rồi!
      Tề Nhân Kiệt xong, bà cầm bát đũa lên, ngồi xuống bên giường bệnh của Văn Hinh, “ Văn tiểu thư, mau ăn , đây chính là cháo tổ yến tôi tự mình làm, dùng để bồi bổ thân thể.” xong, bà nhàng múc muỗng đưa đến bên miệng Văn Hinh.
      Bởi vì thím Trương lo liệu chu đáo, Văn Hinh lập tức cảm thấy khá hơn, “ cám ơn thím Trương!” vui vẻ , cũng há miệng ra đón lấy muỗng cháo tổ yến, nuốt xuống.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 282: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của ! 7


      Thím Trương thấy vậy, rốt cuộc cũng nở nụ cười đầy thỏa mãn, “ ừ, phải ăn nhiều

      chút, như vậy bảo bảo mới có đủ dinh dưỡng, mới lớn được chứ.” xong, bà lại

      múc muỗng cháo đưa đến bên miệng , Văn Hinh lại há miệng nhận muỗng cháo.


      " Có dễ ăn hay ?" Thím Trương vừa đút cho vừa hỏi, mặt lộ ra vẻ đắc ý, lại thêm chút mong đợi.



      Văn Hinh dĩ nhiên là gật đầu, tán dương: "Ăn ngon, cháu chưa bao giờ được ăn cháo tổ yến ngon như vậy đấy.”

      Nghe vậy, thím Trương lại cười đắc ý, “ Tôi rồi mà, tôi nấu làm sao lại ngon được chứ.”


      Tề Nhân Kiệt thấy hai người vừa ăn vừa cười , người tung kẻ hứng, có chút khó nhịn xem thường, đành bất đắc dĩ lắc đầu.


      “ Tôi cho biết nhé….” Đột nhiên, thím Trương thần thần bí bí ghé vào tai Văn Hinh, thấp giọng : “ ra những thứ này đều là thiếu gia bảo tôi làm đấy, tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với người phụ nữ nào như vậy đấy.” ra, chỉ có tên Ảnh Nhi gì đó, nhưng mà đó cũng là chuyện của mấy năm về trước rồi….


      "Vậy sao?" Văn Hinh liếc Tề Nhân Kiệt cái, có chút tin tưởng, “ ta nhiều phụ nữ như vậy, làm sao lại chưa từng …..?”


      Thím Trương cũng cẩn thận liếc thiếu gia nhà mình, lại giọng : “ Phụ nữ của cậu ấy đúng là nhiều, nhưng mà những người phụ nữ đó đều coi trọng tiền của cậu ấy, cậu ấy làm sao có thể động lòng với những người như thế được chứ.” Những người phụ nữ đó, đừng thiếu gia, mà ngay cả bà cũng vừa mắt, ai nấy đều giống như quỷ, buổi tối ra ngoài, nhất định có thể dọa chết đống người .



      Nghe vậy, Văn Hinh nở nụ cười, cũng cố ý giảm thấp thanh : "Làm sao thím biết là ta động lòng đối với những người phụ nữ kia?” chừng ta có con ở bên ngoài rồi ấy chứ, chỉ để cho các người biết mà thôi.” đột nhiên phát , thím Trương này chuyện rất vui, càng ngày càng thích bà rồi.


      "Tuyệt đối thể nào!" Thím Trương lập tức bác bỏ, gương mặt vô cùng kiên quyết, “ thiếu gia nhà chúng tôi tuyệt đối phải loại người như vậy.”

      “ Có câu , biết người biết mặt nhưng biết lòng, chẳng lẽ thím chưa từng nghe qua sao?” Văn Hinh vừa nhìn Tề Nhân Kiệt, lại thấy híp mắt cười nhìn chằm chằm vào họ, bật cười vô cùng khoái chí.



      "Này, hai người to cái gì vậy?” Tề Nhân Kiệt bước tới gần bọn họ, mặt có loại nguy hiểm tỏa ra.



      " có, có gì!" Văn Hinh và thím Trương trăm miệng lời , lắc đầu phủ nhận.

      Nhìn thấy bọn họ đồng lòng như vậy, Tề Nhân Kiệt tin họ đúng là gặp quỷ đấy, lại tiến tới gần họ thêm chút, “ , vừa rồi hai người gì? Có phải xấu tôi ?”



      " có!" Lần này là Văn Hinh mở miệng trước, “ Tôi và thím Trương vừa rồi ….. tuấn phong độ như vậy, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn , có phải phương diện nào đó có vấn đề ?”
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :