1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 267: Diễn trò! 3

      “ Tôi lập tức ngay, lập tức ngay !” Người phụ nữ kia vừa nghe xong, cũng bận tâm mình mang bộ dạng nhếch nhác, lập tức ngồi dậy, sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực đại sảnh. Văn Hinh thầm đếm thời gian, chỉ chưa đến mười giây, quả nhiên là khá nhanh.


      Tề nhân Kiệt nhìn bóng lưng người phụ nữ kia rời , cười lạnh tiếng, “ Người phụ nữ ngu xuẩn.”

      “ Vậy còn tôi?” Lúc này, người mà vẫn bị Tề nhân Kiệt ôm chặt trong ngực, vẫn thủy chung theo dõi cuộc vui của là Văn hinh rốt cuộc cũng lên tiếng, “ Tôi bị lấy ra làm con hát để đùa giỡn, có phải cũng là người phụ nữ ngu ngốc ?”


      Lúc này Tề nhân Kiệt mới buông lỏng ra, , “ Nếu như em cũng là người phụ nữ ngu xuẩn, đời này có người phụ nữ nào thông minh rồi.”

      Văn Hinh cúi đầu sửa lại vạt áo của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tề nhân Kiệt, rồi nở nụ cười tươi rói làm lộ ra núm đồng tiền xinh xắn, “ Có thể được Tề đại công tử tán thưởng, quả khiến người ta kinh ngạc đấy.”


      Nhìn thấy nụ cười ấy của , tâm tình của Tề nhân Kiệt liền tốt hơn rất nhiều, duỗi cánh tay dài ra, lần nữa ôm lấy hông của Văn Hinh, rồi đưa về phía cầu thang, “ , bởi vì hôm nay em giúp tôi việc hết sức trọng đại, cho nên tôi mời em bữa tiệc lớn.” cũng hề hỏi xem tại sao lại có mặt ở chỗ này.


      “ Được.” Văn Hinh lập tức vui vẻ đáp ứng, nhưng nụ cười vui vẻ của liền biến mất trong giây phút nhìn thấy người đứng ở trước cửa thang máy kia, “ Du Thần Ích?” Tại sao ta lại ở chỗ này?


      Lúc này mới chợt nghĩ ra, ra buổi chiều ta gọi điện thoại bảo tới đây, mà vừa rồi bị Tề nhân Kiệt và người phụ nữ kia khiến cho phân tâm, lại quên khuấy mất.

      Sắc mặt của Du Thần Ích xanh mét, trong lòng thầm cảm thấy có chuyện ổn, nhất định ta chứng kiến toàn bộ màn kịch vừa rồi. Mới vừa rồi mọi cử động của và Tề nhân Kiệt thực là rất mập mờ rồi, người biết chắc chắn cho là giữa hai người họ thực có cái gì đó .

      Tề nhân Kiệt nhìn thấy Du Thần Ích, khỏi sửng sốt, ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt đùa giỡn, nhíu mày nhìn ta, có ý khiêu khích ta.



      “ Thần Ích…” Văn Hinh vội vàng tránh khỏi lồng ngực Tề nhân Kiệt, tiến lên trước, muốn giải thích mọi chuyện. Nhưng mà Du Thần Ích căn bản cũng cho cơ hội này, chỉ lạnh lùng nhìn cái, sau đó cũng quay đầu lại mà trực tiếp rời .


      “ Thần ích.” Văn Hinh muốn lên phía trước, nhưng mới được hai bước, bên hông đột nhiên căng thẳng, sau đó người vọt lên phía trước, “ Bây giờ em có theo ta giải thích gì nữa, ta cũng nghe lọt đâu.”


      Văn Hinh trợn mắt hung hăng nhìn Tề nhân Kiệt, “ Lần này mang chuyện tốt tới cho tôi rồi.” Lần này tốt rồi, quan hệ giữa với Du Thần ích khó khăn lắm mới có chuyển biến, mà bởi vì tên này, lại lần nữa lâm vào bế tắc, chừng lần này xong rồi.


      tức giận, Tề nhân Kiệt lại cười vô cùng vui vẻ, “ Nếu là chuyện tốt, vậy em phải cám ơn tôi mới phải, phải , hôm nay em mời tôi ăn cơm .”

      Chương 268: Diễn trò! 4

      "Nghĩ khá lắm!" Văn Hinh lấy cùi chỏ dùng sức chọc vào bụng Tề nhân Kiệt, Tề nhân Kiệt hoàn toàn đề phòng gì, lập tức bị đau đớn, “ Cài người phụ nữ này… Em định mưu sát chồng à?”

      Nghe vậy, Văn Hinh nheo mắt lại, quơ quơ quả đấm trước mặt Tề nhân Kiệt, cắn răng uy hiếp, “ có gan lặp lại lần nữa.”



      " có, gì!" Tề nhân Kiệt lập tức xua tay, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, mặc dù ấy dùng tốn sức, lại còn mang thai, mà vẫn muốn uy hiếp mình?



      Thấy thế, Văn Hinh thu hồi quả đấm, mạnh mẽ trợn mắt nhìn Tề nhân Kiệt, rồi chuẩn bị về phía cửa chính.


      “ Em đâu?” Tề nhân Kiệt lập tức theo phía sau hỏi .



      Văn Hinh cũng quay đầu lại : "Về nhà!" phải trở về ràng với Du Thần Ích, nếu theo tính tình của tên này, biết còn giận dỗi tới bao giờ nữa.

      “ Dù sao cũng tới đây rồi, ăn cơm trước rồi về.” Tề nhân Kiệt nào có chịu để trở về dễ dàng như vậy, bước nhanh lên phía trước, kéo trở về trong ngực mình, rồi kéo vào thang máy, “Thôi, bữa này tôi mời, về bữa cơm em thiếu tôi, lần sau nhớ mời lại đấy.”



      Kết quả, trước thuyết phục của Tề nhân Kiệt, Văn Hinh thể làm gì khác là ở lại dùng cơm tối với . Nhìn đôi chân mày vẫn nhíu chặt của , Tề nhân Kiệt nhịn được liền cười hỏi: “ Thế nào, lo lắng cho tên kia à?”



      Văn Hinh cũng buồn liếc nhìn dù chỉ cái, lại trả lời , mà chỉ lặng lẽ dùng bữa. Bộ dáng cắn răng nghiến lợi của , dường như coi nhưng món ăn này chính là Tề nhân Kiệt, quả nhiên muốn xé thành trăm mảnh .

      Tề nhân Kiệt thấy vậy, khỏi bật cười, “ Em yên tâm , nếu như ta nhớ em, em có thể tới tìm tôi. Tôi vẫn giữ nguyên câu kia, chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn.”



      Từ ánh mắt Văn Hinh có thể cảm nhận được nghiêm túc trong lời của .

      Văn Hinh nhìn , đột nhiên nghĩ tới những lời mà chiều nay Lam Dật Thần với , tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tốt, “ Đây chính là tự đấy nha, tôi nhớ kĩ rồi.” nhìn , cười to, trông vô cùng vui vẻ.




      "Cái gì?" Tề nhân Kiệt lại bị biến hóa bất ngờ của khiến sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt cười tươi vui vẻ của , có chút khó hiểu nhìn , như muốn nhìn thấu xe suy nghĩ cái gì.

      Đoán lòng dạ của phụ nữ, như mò kim đáy bể!


      Lời ra khỏi miệng hề có chút sơ hở nào!

      Văn Hinh cũng quản ánh mắt tò mò, hoài nghi của , mà chỉ lầm lũi dùng bữa tiếp.



      Tình huống này chính là kế sách mà Lam Dật Thần đó sao.


      Khiến cho Du Thần Ích ghen, đây là biện pháp tốt nhất sao.

      Vốn là căn bản cũng định dùng tới kế sách này, nhưng mà bởi vì Lam dật Thần kia cũng khiến người khác tin tưởng được. Nhưng mà hôm nay tình huống quá bấ ngờ khiến hề chuẩn bị gì, hơn nữa còn ở trong tình huống cẩu huyết như vậy, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ cũng tồi.
      Last edited: 25/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 269: Diễn trò! 5

      Hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của Du Thần Ích, bộ dạng hết sức tức giận như vậy, điều này cho thấy, ta ghen sao?

      Tề Nhân Kiệt thấy từ trong khóe mắt của Văn Hinh có tia giảo hoạt, sóng mắt khẽ chuyển, ngộ ra, này nhất định có chủ ý nào đó, trong lòng lập tức cảm thấy tò mò.

      Cơm nước xong, Tề Nhân Kiệt đưa Văn Hinh trở về nhà họ Du. Vào lúc Văn Hinh chuẩn bị tạm biệt, hẹn gặp lại, Tề Nhân Kiệt cũng xuống xe, tới trước mặt Văn Hinh, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn lên cái trán của , sau đó cười : "Gặp lại sau, thân ái!"

      Nụ cười mê người, lời dịu dàng, nếu đổi thành người con khác, nhất định bị mê hoặc. Nhưng mà người đứng trước mặt bây giờ là Văn Hinh, phải loại con hoa si (mê trai), chỉ thấy ngừng lau chỗ trán bị hôn lên, cười như cười cắn răng : "Gặp lại, Tề thiếu thân ái!"

      " biết nghe lời!" Tề Nhân Kiệt lập tức bị dáng vẻ khả ái, tinh nghịch của chọc cười, tay véo khuôn mặt , sau đó mới xoay người lên xe. Nhưng mà vào thời điểm xoay người , ở lầu hai của tòa nhà, người lại hề chớp mắt chứng kiến màn này, nụ cười khóe miệng chợt tắt, thay vào đó là nụ cười đầy thâm ý.

      Đánh mắt nhìn Tề Nhân Kiệt rồi, lúc này Văn Hinh mới xoay người vào cửa nhà họ Du. hề biết, việc kế tiếp dang chờ đợi , trận cuồng phong lớn.

      Lúc này, phòng khách nhà họ Du bóng người, dường như tất cả đều ngủ. Văn Hinh cố gắng làm kinh động tới bất cứ người nào, lặng lẽ lên lầu, vừa định vào phòng của mình, nhưng lại thấy đèn từ phòng Du Thần Ích vẫn sáng, nhịn được liền vào.

      Vừa bước vào cửa thư phòng, thấy Du Thần Ích lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, hề nhúc nhích, vì vậy mới giọng hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"

      Nghe thấy thanh của , thân thể Du Thần Ích bỗng chốc cứng đờ, lâu ta mới trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc quan hệ giữa và Tề Nhân Kiệt là như thế nào?" ta tựa hồ cằn răng ra từng từ từng chữ .

      Nghe vậy, Văn Hinh cũng im lặng mà cười lên, từ từ bước tới gần ta, giọng hỏi: " ghen đấy à?" Cuối cùng, cũng chỉ còn cách ta mấy bước chân, nhìn bóng lưng thon dài có thể cảm nhận được ràng luồn khí ép vây quanh mình.

      "Tôi hỏi , rốt cuộc ta có quan hệ như thế nào?" Du Thần Ích quay người sang, làm bộ lo lắng. ta ép sát , tròng mắt đen láy như có ngọn lửa bùng cháy, cả người ta tản ra hơi thở nguy hiểm, chỉ chờ bộc phát.

      "Chỉ là bạn bè bình thường." Văn Hinh nhàn nhạt , mặt hề có tia sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng lại nở nụ cười cùng bình tĩnh lạ thường.

      "Chát! Vừa dứt lời, cái tát vang dội vang lên, chỉ trong giây lát, Văn Hinh lập tức ngã lăn quay xuống đất.

      (CMN, cẩu huyết nhất truyện tới rồi.)
      Last edited by a moderator: 26/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 270: Sinh non? 1

      cho rằng tôi là người mù sao?” Thanh tràn đầy đè nén và tức giận của Du Thần Ích vang lên, “ Có phải cố ý hẹn hò với Tề Nhân Kiệt để chơi tôi? Nhìn thấy tôi bị các người chơi đùa, có phải vui vẻ lắm , hả?” Lúc này, hận thể giết chết người phụ nữ to gan lớn mật này. , cho dù có róc xương lột da hay hủy cốt, cũng làm cho mối hận trong vơi !

      Văn Hinh hoàn toàn hề nghĩ tới Du Thần Ích lại có thể ra tay tát mình, che gò má mình lại, cảm giác đau rát,” chẳng lẽ nhận thấy, lúc ấy ấy chỉ muốn mượn tôi để đuổi người phụ nữ kia !” ngẩng đầu lên, căm tức nhìn , …. Lúc này, mọi kiêu ngạo của đều bị ép ra ngoài.

      Cho tới bây giờ, luôn phải là người phụ nữ yếu đuối, càng chịu an uổng mà cúi đầu thừa nhận tội danh này. Cho dù đó là người mà để ý nhất, cũng chịu.

      Trong mắt lúc này hoàn toàn là kiêu ngạo, chịu thua lại càng kích thích , cúi người xuống, dùng sức bóp cằm , nhìn ánh mắt ngạo nghễ của , cắn răng : “ dám đảo bảo với tôi, đứa bé trong bụng là của tôi ?”

      Ở khách sạn, ràng nghe chính miệng Tề Nhân Kiệt với người đàn bà kia rằng, Văn Hinh chính là bằng chứng, mà đứa bé trong bụng chính là con . Lúc ấy, còn nửa tin nửa ngờ, nhưng vừa rồi thấy Tề Nhân Kiệt đưa về nhà, chào tạm biệt , ánh mắt ràng chỉ có người nhau mới có, điều này khiến toàn bộ nghi ngờ trong lòng chuyển thành chắc chắn. Lúc ấy, cỗ lửa giận ngút trời lập tức xông lên đầu óc của , bao nhiêu đè nén bấy lâu của với Tề Nhân Kiệt đều bị bộc phát hết.


      Có điều, bọn họ có gan lừa gạt , phải biết chọc giận chịu hậu quả như thế nào.

      Mà hậu quả, quyết định, toàn bộ do người phụ nữ này gánh chịu!



      Về phần Tề Nhân Kiệt, nhất định là dễ dàng bỏ qua cho !

      …” Văn Hinh bị hoài nghi của chọc giận, hung hăng nhìn chằm chằm , cơ hồ nghiến răng nghiến lợi : “ Nếu như tin, lập tức đá cước, tránh cho nó phải xuất đời này còn phải mang nỗi nhục này.”


      Nghe vậy, đột nhiên Du Thần Ích nở nụ cười, nụ cười tà mị Văn Hinh chưa từng thấy qua, khuôn mặt đẹp trai càng tăng thêm vẻ tà ác. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo, lại khiến cho người khác phát run.

      “ Có phải tôi khiến nó biến mất, chết mà có chứng cứ , hả?” ( ý thằng này là nếu làm sinh non, xác nhận được xem là con của ai.) Thanh của chưa bao giờ dịu dàng, nhưng mà bây giờ, giọng hết sức nhàng của , chỉ làm cảm thấy rợn tóc gáy.


      yên tâm, tôi để nó biến mất nhanh như vậy đâu. những tôi khiến nó biến mất, mà phải sinh ra nó khỏe manh, đến lúc đó nếu như xác nhận đó là con Tề Nhân Kiệt, xem nếu lúc đó để nó gọi người khác là ba, nhưng mà lại bị đối đãi giống như con chó, như vậy nếu như Tề Nhân Kiệt biết, có điên hay ?” xong, nở nụ cười , đắc ý vì ý nghĩ của mình, vẻ mặt dường như điên vậy
      Last edited: 9/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 271: Sinh non? 2

      Văn Hinh lại cảm thấy rùng mình, cảm giác ấy lan tràn từ lòng bàn chân lan tới toàn thân , trong phút chốc dường như máu cũng như lạnh hơn, “ mới chính là người điên!” Du Thần Ích như lúc này, khiến cảm thấy sợ hãi, bởi vì điên cuồng, cho nên chuyện gì cũng làm được.

      “Ta là kẻ điên?” Du Thần Ích ngưng cười, bàn tay tăng thêm sức lực, dường như muốn bóp vỡ cằm Văn Hinh vậy. nhìn chằm chằm gương mặt khiến cho hận thấu xương này, cắn răng nặn ra từng chữ: “Nếu như tôi là kẻ điên, có tin ngay bây giờ tôi có thể giết chết ?” xong, bàn tay đột nhiên dùng lực, hất văng Văn Hinh ra ngoài, tựa như để ý đến việc Văn Hinh có thai vậy.

      Lần này, đầu Văn Hinh bị đụng vào góc bàn làm việc, máu tươi chảy ròng từ trán . Lúc này, chỉ cảm thấy trán đau đớn, mà bụng cũng đau dữ dội, khiến vô cùng nóng nảy.

      được, giống như lại động thai vậy.

      Lần trước vì bị Lạc Tình thiết kế mà suýt chút nữa sẩy thai, bác sĩ cũng , ngàn vạn lần được làm động thai lần nữa, nếu khó bảo vệ đứa bé được. Nghĩ tới đây, khỏi càng lo lắng hơn. cắn răng, gắng hết sức muốn đứng dậy cách xa Du Thần Ích chút, nếu còn để làm động tác như vậy, bị sinh non mất.

      Nhưng vừa mới đứng dậy, lại cảm thấy da đầu đột nhiên căng thẳng, đau nhức quá, cảm giác dường như da đầu bong tróc da từng mảng vậy, “Đau”. Rốt cuộc cũng phải kêu lên thành tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy có chút huyết sắc nào, trán mồ hôi cũng rịn ra.

      Du Thần Ích dùng sức kéo tóc , giật mạnh về phía sau, khiến buộc phải ngửa ra phía sau nhìn mình. Thấy đau đớn như vậy, cười to, lại dịu dàng hỏi: “Bây giờ mới biết đau sao? Có hối hận ?” xong, lại cười, giống như ác ma vừa chạy từ địa ngục tới vậy.

      Lúc này, đau đớn trong bụng càng ngày càng kịch liệt, khiến Văn Hinh gần như hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà cố gắng sức, cắn chặt răng, cố gắng giữ tỉnh táo, cho đến khi mùi máu tanh tràn từ khoang miệng , mới cắn răng : “Sợ rằng, người hối hận phải là đấy!”

      “Vậy sao? Vậy chúng ta đợi xem, ai là người hối hận trước.” Du Thần Ích xong, cứ dắt tóc như vậy, lôi ra ngoài, cũng hề để ý xem theo kịp bước chân hay .

      Tiếng động bên này nhanh chóng làm kinh động tới Diêu Phương, bà bước ra khỏi phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến bà thiếu chút nữa ngất , “Thần Ích, con làm cái gì thế này?” Bà nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Du Thần Ích.

      Du Thần Ích dùng sức, lắc cho Diêu Phương phải tránh ra, trực tiếp kéo tóc Văn Hinh, “Đây là chuyện giữa con và ta, ai cũng được phép nhúng tay vào.”
      Last edited by a moderator: 9/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 272: Sinh non? 3

      “Du Thần Ích, con điên rồi!” Diêu Phương vừa mới đứng vững lại, vội vàng đuổi theo, muốn cứu Văn Hinh từ trong tay của . giờ Văn Hinh mang thai, làm sao có thể chịu đựng được giày vò như vậy, tiểu tử này tối nay rốt cuộc ăn nhầm thuốc gì đây.


      "Du sáng sớm ích, ngươi điên rồi!" Diêu Phương ổn định thân thể hậu, vừa vội bước đuổi theo, muốn từ trong tay của cứu ra văn hinh. Hôm nay văn hinh nhưng là có mang lên, tại sao có thể chống lại như vậy giày vò, tiểu tử này tối nay là ăn lộn thuốc gì.

      Lạc Tình nghe được tiếng ồn cũng mở cửa phòng ra, vẫn lẳng lẳng đứng ở cạnh cửa theo dõi hết thảy, căn bản có ý định khuyên can. Nhưng nếu nhìn kĩ, phát ra từ trong khóe mắt của ta, lóe ra thứ ánh sáng khác thường, nhìn có vẻ vô cùng hả hê.


      “ Các người mới bị điên, bị người đàn bà này chơi đùa.” Du Thần Ích kéo Văn Hinh tới gần cầu thang, Diêu Phương thấy sắp bị lôi xuống lầu, lo lắng trong bà giật thót lên tận cổ họng( chỗ này mình cũng k hiểu). Bà nhìn thấy quản gia Trần và đông đủ người giúp việc đứng vây lại, bà lập tức kêu to: “ Các người nhanh lên, mau tới chặn thiếu gia lại.”


      Quản gia Trần và những người giúp việc kia cũng bị màn trước mắt này dọa sợ, lại nghe lời Diêu Phương , đầu tiên cảm thấy sửng sốt, rất nhanh sau đó phản ứng kịp, liền kéo tới ngăn cản Du Thần Ích.


      “ Các người ai dám tới đây, tôi lập tức khiến các người biến mất đời này.” Du Thần Ích hung hăng đe doạn đám người, điên cuồng, con ngươi lộ ra sát ý, khiến tất cả người làm cũng phải đứng im tại chỗ.

      Diêu Phương càng nóng nảy, “ Nhanh lên chút, bắt thiếu gia lại.”


      Lần này, những người giúp việc này bị làm khó, lại nhìn Diêu Phương, sau đó nhìn Du Thần Ích, cuối cùng vẫn đứng sững sờ dám động. Cuối cùng, vẫn là quản gia Trần phản ứng kịp, lệnh cho mọi người tiến lên ngăn cản Du Thần Ích.




      Du Thần Ích thể địch lại được sức của đám người giúp việc, lại bị mấy người hợp sức giữ chặt, cuối cùng Văn Hinh cũng được giải thoát khỏi .


      “ Các người buông ra, buông ra, nghe chưa?” Du Thần Ích vẫn còn giãy giụa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Văn Hinh, ánh mắt chứa lửa giận dường như muốn thiêu đốt vậy.



      "Văn Hinh, sao rồi, có cảm thấy thoải mái ở đâu ?” Diêu Phương vội vàng tới bên cạnh Văn Hinh, thấy sắc mặt trắng bệch, trán rịn ra nhiều giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, bà cảm thấy lo lắng yên.



      Văn Hinh lên tiếng, chỉ vô cùng chậm chạp lê bước xuống lầu, mỗi bước chân , tựa hồ dùng hết sức lực toàn thân mình vậy.


      “ Người đàn bà này, đứng lại cho tôi.” Du Thần Ích thấy Văn Hinh chuẩn bị rời , càng giãy giụa mạnh, muốn thoát khỏi đám người này.



      "Pằng!" Diêu Phương xoay người hung hăng tát cái, bà bị chọc tới tái xanh mặt, “ Con im miệng cho ta.


      Du Thần Ích bị cái tát của bà làm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Diêu Phương, bày ra vẻ mặt khó tin, “ Mẹ, mẹ vì người đàn bà đó mà đánh con?” Từ tới giờ, bà chưa bao giờ đánh , cho dù có phạm sai lầm thể tha thứ, cùng lắm bà cũng chỉ dạy dỗ vài câu. Nhưng mà hôm nay, bà lại vì người đàn bà đó mà đánh !



      Diêu Phương nhìn gương mặt vừa bị mình đánh của Du Thần Ích, chính bà cũng sững sờ, nghĩ tới chính mình cũng có thể ra tay đánh con mình, “ mẹ….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :