1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 254:Cha mẹ ruột! 3

      “ Họ qua đời từ hai mươi mấy năm trước rồi.” Giọng của Viện trưởng Lưu vẫn tràn đầy dịu dàng, nhưng lại khiến Văn Hinh chấn động, đứng sững tại chỗ, ngay cả Du Thần Ích cũng tức thời ngây dại, mặt lộ ra vẻ khó tin.


      “ Đến tột cùng chuyện này là như thế nào?” Sắc mặt Văn Hinh trắng bệch, có chút thể tin được chuyện này, thực , vẫn muốn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình… thế nhưng họ sớm chết rồi.



      Viện trưởng Lưu nhìn Văn Hinh, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Chuyện này xảy ra từ hai mấy năm trước rồi…” Viện trưởng Lưu xong, ánh mắt nhìn xa xăm, dần dà chìm vào trong hồi ức.

      ra là hai mấy năm trước, có ngày viện trưởng Lưu ra bên ngoài làm việc, chính mắt chứng kiến tai nạn xe cộ thảm khốc. Bên trong chiếc xe bị tai nạn, đôi vợ chồng trẻ tuổi tử vong tại chỗ. Cuộc sống ngày càng được nâng cao, xe riêng xuất ngày càng nhiều, nên tai nạn xe cộ cũng thường xuyên xảy ra, chuyện tai nạn là chuyện người ta thấy thường ngày.


      Tai nạn ngày đó, điều khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, trong ngực nạn nhân trẻ tuổi, vẫn còn ôm đứa bé tuổi trăm rằm( cái này k , có thể là trẻ sơ sinh). Đứa bé đó lại hề bị thương, vẫn nằm ngủ trong ngực mẹ. Thời khắc xảy ra tai nạn xe cộ kia, đôi vợ chồng trẻ biết kịp tránh né, nên dùng thân thể của mình để che chở cho đứa bé, cho đứa có hi vọng sống sót.



      Lúc ấy, Viện trưởng Lưu cảm thấy cảm động thôi, bà tới cục Công an, biết được đứa còn người thân nào khác, nên liền mang về nhà. Mà Viện trưởng Lưu lại vừa vặn là bạn tốt của vợ của Văn Chương, nên mới đem chuyện này cho bà ấy.


      Bởi vì bản thân thể mang thai được nữa, Văn phu nhân nghe được chuyện này, vừa đau lòng vừa cảm động, bày tỏ ý muốn nhận nuôi bé đó. Sau khi trở về, bà với chồng mình tiếng, Văn Chương lúc ấy cũng hề cự tuyệt, vì vậy ngày hôm sau liền cùng vợ tới viện mồ côi, nhận nuôi bé đó.


      Lúc đầu, vợ chồng Văn Chương quả thực rất thương bé này, coi như là con ruột của mình. Nhưng năm sau, Văn phu nhân lại mang thai, chín tháng sau sinh ra đứa con trai, điều này khiến Văn Chương vô cùng vui vẻ, ngày ngày đem con trai nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều, hận thể hái trăng trời xuống cho bé, còn đối với bé nhận nuôi kia, từ từ trở nên lạnh nhạt hơn.


      Mặc dù Văn Chương hề sủng ái bé kia nữa, nhưng vợ Văn Chương vẫn thủy chung thương . nhưng tiệc vui nào cũng tàn, năm bé lên 5 tuổi, vợ Văn Chương qua đời vì bệnh tật, bỏ lại mình lủi thủi ở nhà họ Văn, nhận xem thường của Văn Chương, bị em trai khi dễ.


      Nghe tới đây, tất cả mọi người đều hiểu hết mọi chuyện, cảm thấy kinh hãi vô cùng , bé mà viện trưởng Lưu tới chính là Văn Hinh. Đặc biệt là Du Thần Ích, sau khi nghe xong cảm thấy vô cùng đau lòng, hận thể ôm chặt Văn Hinh vào ngực, ôm chặt , an ủi .


      Mà lúc này Văn Hinh hoàn toàn kinh hãi, ngây dại. Thân thể khỏi hạ xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu như phải Du Thần Ích vẫn ôm hông của , e rằng lập tức ngã xuống.


      Chương 255:Cha mẹ ruột! 4

      vẫn luôn cho là, mình bị chính cha mẹ ruột của mình nhẫn tâm vứt bỏ, lúc trước vẫn còn có chút oán hận họ, hận hộ độc ác, chưa từng nghĩ tới, lại bởi vì có họ bảo vệ mới có thể sống tới bây giờ. Nếu như phải có họ, e rằng cũng sớm cùng với họ trong trận tai nạn thảm khốc ấy rồi.


      Oán hận trong lòng bây giờ bị áy náy, cảm động thay thế.



      ra là, họ cũng vứt bỏ !


      ra là, họ luôn thương !


      Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Văn Hinh bởi vì tâm bị thương mà khóc lên, gương mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ rực rỡ, “ Bia mộ của họ bây giờ ở nơi nào ạ, cháu muốn thăm họ ạ.” Họ như vậy, mà nhiều năm qua, cũng chưa lần tới thăm họ, cảm thấy hổ thẹn!


      Ánh mắt Viện trưởng Lưu lộ ra tia tán thưởng, bà mỉm cười, : “ Ở nghĩa trang Thanh Sơn…”

      Ra khỏi viện mồ côi, Văn Hinh vẫn an tĩnh tới khác thường, Diêu Phương cũng cảm thấy lo lắng cho , bà chỉ lo lắng cho mình , mà còn lo lắng cho đứa trong bụng , phụ nữ có thai cấm kị nhất là tâm tình bị kích động quá lớn.

      “ Mẹ về trước, Thần Ích đưa Văn Hinh tới nghĩa trang , chăm sóc ấy tốt nhé.”Diêu Phương nghiêm túc dặn dò Du Thần Ích, lại lo lắng nhìn Văn Hinh cái, lúc này mới lên xe trở về.



      " thôi, tôi đưa tới nghĩa trang.” Chờ Diêu Phương rời , Du Thần Ích mới ôm lấy hông Văn Hinh, đưa ngồi lên xe, Văn Hinh cũng hề cự tuyệt.

      Dựa theo địa chỉ viện trưởng Lưu cho, Văn Hinh và Du Thần Ích rất nhanh tìm được mộ của cha mẹ Văn Hinh. bia mộ cũ kĩ, ngay cả tấm hình cũng có, chỉ khắc tên cùng ngày giờ tử vong của họ.


      Văn Hinh lẳng lặng đứng ở đằng kia, câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tên tuổi bia mộ, đem hai cái tên này khắc sâu vào trong tim mình.

      Bởi, đó là tên tuổi của cha mẹ ruột .


      Du Thần ích lẳng lặng đứng phía sau , nhìn thân thể nhắn gầy gò, trong lòng cảm thấy đau như cắt.

      biết, này vẫn luôn kiên cường, kiên cường tới mức hề dễ dàng rơi lệ, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng nhìn qua dáng vẻ bi thương thống khổ của .


      Nếu như cũng giống như những người phụ nữ khác, cũng khóc náo, ngược lại cũng cần phải lo lắng cho .

      Nhưng mà lại tỉnh táo tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, khiến càng thêm lo lắng.


      Chỉ có trời mới biết tại muốn ôm chặt vào trong ngực, an ủi , chia những dồn nén phải chịu đựng, những thống khổ trong . nhưng mà biết, cũng cần, giờ đây cứ lẳng lặng đứng cùng với , muốn cho an ủi tốt nhất.


      Cả nghĩa trang chỉ có hai người bọn họ, có vẻ dị thường, vắng vẻ. trận gió lạnh lẽo thổi qua, cái lạnh chui vào da thịt, khiến người ta khỏi rùng mình.
      Last edited: 8/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 256: Cha mẹ ruột! 5

      Du Thần Ích nhìn Văn Hinh, sau đó cởi áo khoác người ra, lặng lẽ khoác lên người .



      Lúc này, rốt cuộc Văn hinh cũng mở miệng: “ trước đây, tôi vẫn cho là họ vứt bỏ tôi,

      cho nên tôi hận họ, hận họ tại sao sinh ra tôi rồi, lại vô tình vứt bỏ tôi! Nhưng mà hôm

      nay, tôi biết được thời khắc sinh mạnh họ bị uy hiếp, họ lại chọn từ bỏ mạng sống cũng phải bảo vệ tôi, tình nguyện để xe bị đụng chết, cũng hi vọng tôi còn sống sót!

      Ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm vài dòng chữ khắc bia mộ, lẳng lặng

      xong, giọng của hết sức bình tĩnh, nhìn vẻ mặt của lúc này, nhưng

      mà sâu trong đáy mắt , vẫn toát lên đau khổ, trầm mặc.” Mặc dù họ cho tôi



      sống, nhưng mà tôi nghĩ, nếu như lúc ấy tôi cùng với họ, có lẽ hai mươi mấy năm qua, cuộc sống của tôi trôi qua mệt mỏi như vậy rồi.”

      xong, ngẩng đầu lên, muốn ngăn cản nước mắt từ hốc mắt chảy xuống. Dưới

      ánh mặt trời, từ trong khóe mắt của ràng lộ ra tia khác thường, trong

      suốt. “ có biết mấy năm nay tôi sống cuộc sống như thế nào ? Khi tôi

      học năm thứ hai tiểu học ( lớp hai), lúc ấy tôi mới chỉ bảy tuổi, cha tôi bỏ mặc tôi

      ngủ mình, mấy năm đó, cơ hồ đêm nào tôi cũng bị hù dọa khóc. Đến khi tôi lên

      trung học, ông ấy bắt đầu để tôi ra ngoài làm việc vặt, rằng có thể bồi dưỡng năng

      lực. Đến năm thứ hai của trung học, toàn bộ học phí cùng sinh hoạt phí đều do tôi tự

      mình làm việc trang trải. Mấy năm này, tôi tiết kiệm từng đồng học phí, thường bị đói,

      có những lúc cả ngày chỉ ăn cái bánh bao, nếu như phải là Hạo Hiên vẫn

      luôn ở bên cạnh tôi, tôi sớm kiên trì nổi nữa… “ Đoạn thời gian đó, Lăng Hạo

      Hiên thủy chung rời mà luôn ở bên cạnh , khích lệ , trợ giúp giúp

      vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng cũng hề cần hồi đáp nào.

      Nếu như , có lẽ thể kiên trì nổi nữa

      Nhưng mà, chịu đau khổ như vậy cũng có kết quả, “ Tôi cho rằng chỉ cần tôi

      kiên trì, tất cả tất cả rồi qua , nhưng ngờ tới trong nhà lại xảy ra chuyện


      vậy, người cha luôn miệng Nhân nghĩa đạo đức trực tiếp đẩy trách nhiệm lên đầu

      tôi, sau đó tôi gặp …”


      " nên nữa!" Du Thần Ích lập tức ôm từ phía sau, “ nên nữa,

      thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nên đối xử với em như vậy, nên tổn thương

      em, xin lỗi…” ngừng xin lỗi, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy hối hận cùng đau lòng.

      xin lỗi với ?
      Rốt cuộc, nước mắt của thể kiềm chế được rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi

      vào bàn tay vòng eo , “ có biết mấy tháng này ở trong nhà ,


      làm sao mà tôi qua được ? Mỗi lần tôi nghĩ muốn buông tay, tôi đều nhắc nhở mình, tôi thể buông tay, tôi phải kiên trì, tôi phải giúp cha tôi thoát khỏi cảnh khốn khó. Chỉ cần tôi kiên trì, nhất định thành công, cho đến lúc này tất cả kết thúc, toàn bộ cũng kết thúc…”

      Chương 257:Cha mẹ ruột! 6

      " xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Nghe vậy, tim Du Thần Ích như muốn vỡ ra,

      trong xuất cảm giác áy náy khiến có xúc động muốn giết mình. Hôm

      nay, thế nhưng lại hề gì, chỉ có thể ngừng xin lỗi , trừ câu đó ra, biết mình còn có thể cái gì nữa.


      Ở trong ngực , Văn Hinh cảm nhận được áy náy trong lòng , nước mắt

      càng ngày càng chảy nhiều thêm. Giờ phút này, đột nhiên muốn khóc lớn lên,

      muốn đem uất ức, thống khổ bị dồn nén hai mấy năm qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.


      Hơn nữa, giờ phút này, cái ôm từ đằng sau ấm áp như vậy, khiến cảm thấy an tâm, khiến cho quả thực muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực ấm áp ấy.

      Nhưng mà, cũng muốn để trông thấy bộ dạng yếu ớt của mình, vì vậy, gạt dòng nước mắt, cố đè nén để chúng chảy ra thêm nữa.


      Sau đó, chợt nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền gương mặt nhắn lộ ra, nhìn qua ai cũng cho rằng đó là nụ cười vui vẻ. tránh khỏi ngực , xoay người tươi cười với , “ còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”

      Du Thần Ích bị chuyển biến này của khiến cảm thấy sửng sốt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của , chứng kiến ngụy trang kiên cường và yếu ớt tự sâu trong đáy mắt , cảm thấy vô cùng đau xót.


      “ Ba, mẹ, con phải rồi, sau này con tới đây thăm người. Người yên tâm, giờ con rất tốt, đấy ạ.” Văn Hinh nhìn vào bia mộ nhàng , gương mặt nở nụ cười .



      xong, cầm áo khoác người đưa trả cho Du Thần Ích, rồi bước chân xuống núi.


      đường trở về, thỉnh thoảng Du Thần Ích lại len lén quan sát sắc mặt của Văn Hinh, chỉ thấy vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ khóe mắt, chân mày cũng hề nhìn ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt.

      ( Chị cứng rắn)


      Thấy vậy, khỏi nhíu chặt chân mày, vô cùng lo lắng cho .

      Trở về nhà họ Du, Văn Hinh vẫn mang bộ dạng lạnh nhạt, khiến người khác thể

      nhìn ra trong lòng rốt cuộc nghĩ tới chuyện gì. Nếu như chuyện này xảy ra với

      người phụ nữ khác, chỉ sợ sớm khóc tới long trời lở đất, mà , lại vẫn mang bộ dạng như hề có chuyện gì xảy ra vậy.

      Ăn cơm tối xong, Văn Hinh liền vào phòng mình, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Diêu Phương nhíu mày, sau đó ngồi đối diện với Du Thần Ích, : “ thời gian này con phải chú ý tới Văn Hinh nhiều , quan tâm con bé nhiều hơn, biết ?”



      “ Con biết rồi mẹ.” Du Thần Ích cũng khóa chặt chân mày, tỏ vẻ lo lắng.


      Đột nhiên, Diêu Phương khẽ thở dài hơi, “ đời này có hai loại người, loại thứ

      nhất căn bản là thể che giấu được tâm của mình, bất luận có xảy ra chuyện

      gì, tất cả đều viết hết tất cả khuôn mặt. Còn có loại người khác, chính là bất

      kể có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ muốn mình lặng lẽ chịu đựng, cuộc sống như

      vậy, là mệt chết .” Rất ràng, Văn Hinh chính là loại thứ hai, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, vĩnh viễn vẫn mang dáng vẻ ung dung như hề có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.


      Chương 258: Tôi vẫn ở bên cạnh em! 1


      Nhưng đó cũng chỉ là bộ dạng bình tĩnh vỏ bọc bên ngoài, ngược lại trong lòng ấy sớm chồng chất vết thương .

      Nghe vậy, chân mày của Du Thần Ích càng nhíu chặt thêm, đương nhiên biết, Văn Hinh chính là loại thứ hai. Ban ngày, ở nghĩa trang kia, trong nháy mắt , ràng cảm nhận được đau đớn sâu trong đáy lòng , nhưng xoay người lại, cười vui vẻ đến vậy.


      Nụ cười này, chói mắt như vậy, khiến tim của đau nhói.

      kiên cường của khiến cho đau lòng, từ khi quen biết tới giờ, chưa

      bao giờ nghĩ mình cũng có khắc như lúc này, đối với vừa hận lại vừa cảm

      thấy bất đắc dĩ. hận kiên cường, đồng thời cũng thấy bất đắc dĩ với kiên

      cường của , khiến muốn lột tầng ngụy trang, lột kiên cường bên ngoài của , để mình có thể nhìn thấy nội tâm của .


      Ban đêm, Du Thần Ích nằm trằn trọc ngủ được, cuối cùng xuống giường, vốn định tới thư phòng đọc sách, nhưng khi ngang qua phòng của Văn Hinh, ma xui quỷ khiến khiến đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đóng chặt, lâu vẫn thấy động tĩnh gì.


      Đột nhiên, loáng thoáng như nghe được thanh gì đó, hình như là tiếng khóc. khỏi nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng phát ra chỗ phát ra thanh, lập tức đẩy cửa phòng Văn Hinh.


      Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng sáng leo lắt từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng người ngồi xổm ở kia.

      Cửa mở ra, tiếng khóc kia cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng Du Thần Ích vẫn khẳng định, tiếng khóc ấy nhất định là từ phòng này truyền ra.


      Thấy có người đột nhiên xông vào, Văn Hinh vội vàng lấy tay lau sạch nước mắt mặt, sau đó lạnh giọng hỏi: “ Ai vậy?”

      Du Thần Ích với tay bật đèn lên, trông thấy , sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi: “ làm sao vậy?” Nhìn hai mắt sưng đỏ của , mặt vẫn còn vương lại nước mắt, mới chắc chắn vừa rồi khóc, nhìn bộ dạng này có lẽ khóc lâu rồi.



      " có gì, vừa rồi bị gặp ác mông, sợ nên tỉnh lại.” Văn Hinh nhìn , nở nụ

      cười như hoa, lúm đồng tiền nở rộ, thương tâm gương mặt khi nãy

      còn. nhìn dáng vẻ lo lắng của , hỏi: “ muốn thế này sao còn chưa ngủ?”


      Du Thần Ích trả lời …, hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Văn Hinh, thấy chột dạ, rồi lại cúi đầu.


      Kì lạ, ràng làm gì sai, tại sao phải chột dạ, lại có cảm giác dường như mình làm sai chuyện gì vậy.

      Thấy cúi thấp đầu xuống, đột nhiên Du Thần Ích khẽ than tiếng, thanh

      của tràn đầy bất đắc dĩ. Sau đó, dang tay ôm chặt vào trong ngực,

      dịu dàng bên tai : “ Em yên tâm, về sau tôi vẫn ở bên cạnh em.” đương nhiên cũng tin vì gặp ác mộng mà bị hù dọa tới khóc lóc.
      Last edited by a moderator: 9/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 259: Tôi vẫn ở bên cạnh em ! 2

      Thấy cúi thấp đầu xuống, đột nhiên Du Thần Ích khẽ than tiếng, thanh của tràn đầy bất đắc dĩ. Sau đó, dang tay ôm chặt vào trong ngực, dịu dàng bên tai : “ Em yên tâm, về sau tôi vẫn ở bên cạnh em.” đương nhiên cũng tin vì gặp ác mộng mà bị hù dọa tới khóc lóc.

      Nhưng mà lời vừa thốt ra, lần nữa khiến ngây ngẩn cả người. Những lời này, là từ chính miệng thốt ra, mà hề suy nghĩ gì hết.


      thế nhưng lại với những lời như vậy!
      ( chỗ này sửa thành nhé)
      Tôi vẫn ở bên cạnh em, nghe giống như là lời hứa hẹn , cam kết giữa tình nhân vậy.
      , hai chữ tình nhân này…

      Điều này biết, nhưng mà lại biết , câu vừa rồi là phản ứng trực tiếp từ trong lòng , chính bản thân muốn ở bên cạnh cả đời, bảo vệ , để phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, khiến có thể hạnh phúc, vui vẻ đến trọn đời.


      chỉ có ngây ngẩn cả người, mà chính Văn Hinh cũng bị khiếp sợ, gương mặt lập tức lộ ra vẻ khó tin, nhịp tim của dường như cũng ngưng lại.


      vẫn luôn ở bên cạnh !

      Nếu như phải là biết rằng trong tim sớm có người mãi quên, nhất định hiểu lầm có tình cảm với .


      Nhưng, vẫn tin lại có thể những lời như vậy với mình.

      Nhưng mà, lồng ngực của tựa như có ma lực nào đó, khiến cho vừa rồi còn chìm đắm trong thống khổ, thương tâm lập tức yên tĩnh trở lại. Cảm giác ấy,giống như có thể nhấn chìm bè gỗ trôi xa, có thể khiến cho thuyền bè phiêu lưu có thể cập bến tìm bờ, vừa an toàn lại vô cùng ấm áp. Ở Trong lòng , Văn Hinh còn cảm thấy thống khổ nữa. Giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có , tất cả đều như chưa từng xảy ra vậy.



      "Cám ơn !” giọng cảm ơn, chợt phát ra, ra đời này vẫn còn có lồng ngực ấm áp khiến có thể an tâm đến vậy.

      Du Thần ích gì, chỉ lẳng lặng ôm , đem mặt chôn sâu vào mái tóc , chóp mũi quanh quẩn mùi hương thanh nhã, tựa như con người của vậy, mùi hương ấy khiến mê muội, đắm chìm, thể dứt ra được.



      Văn Hinh cũng đẩy ra, lẳng lặng vùi ở trong ngực , chỉ trong chốc lát, loại cảm giác thỏa mãn chiếm cứ toàn bộ trái tim , khiến đẩy ra được, muốn vĩnh viễn tựa vào lồng ngực ấy.


      Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cũng ai mở miệng gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ giây phút ấm áp này. Bên ngoài, ánh trăng sáng lắt vào, cả căn phòng tràn nhập hương vị ấm áp hạnh phúc.


      Kể từ đêm đó, người nhà họ Du từ xuống dưới đều phát , thiếu gia của bọn họ dường như thay đổi. Mặc dù tính tình vẫn lạnh lùng như trước, nhưng thái độ đối với Văn Hinh ràng biến đổi rệt.

      Bởi vì chỉ quan tâm xem ăn no chưa, trời lạnh còn nhắc nhớ mặc ấm, mỗi lần ra ngoài, đều dặn dò phải cẩn thận, có lúc còn theo ra ngoài.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 260: Tôi vẫn ở bên cạnh em! 3
      Tình huống này, dưới con mắt của những người giàu có, tất nhiên có người cao hứng, có kẻ tức giận.
      Vui mừng nhất phải kể đến dì Lý và Diêu Phương, dì Lý vui mừng vì rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể được đại thiếu gì đối xử tốt, mà Diêu Phương còn vui vẻ hơn, cuối cùng Du Thần Ích cũng có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ từ ba năm trước.
      Tức giận nhất là Lạc Tình, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ân cần săn sóc của Du Thần Ích đối với Diêu Phương, nhìn ánh mắt dịu dàng của , ta chỉ hận nắm chặt nắm tay, lúc này móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay ta, nhưng ta hề cảm nhận thấy chút đau đớn nào.
      Bởi vì lúc này, đau lòng sớm chiến thắng đau đớn da thịt ấy.
      Ở công ty, Du Thần Ích chỉ giao chút việc tương đối quan trọng cho Văn Hinh làm, còn việc vụn vặt, giao toàn bộ cho Lạc Tình hoặc Lam Dật Thần xử lí (LDT là phó tổng mà sao như tay sai vặt thế?)
      Đối với thái độ chuyển biến của Du Thần Ích với Văn Hinh, Lam Dật Thần cũng cảm thấy vui lây. Mặc dù ngoài miệng thường giễu cợt bọn họ, rằng Du Thần Ích xứng với Văn Hinh, nhưng trong lòng vẫn chân thành chúc phúc cho họ, mong bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc.
      Mà lần nào, Du Thần Ích cũng hung hăng trừng mắt liếc , nhưng Du Thần Ích cũng hề phản bác lại, Văn Hinh ngồi bên thấy vậy, cũng gì.
      Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ê ẩm, cảm thấy lo lắng, xác định được tình cảm của Du Thần Ích đối với mình có thực hay ? Phải chăng chỉ đồng tình thương cảm với , cho nên mới ra những lời như vậy, cũng vô tri vô giác chăm sóc mà thôi.
      Bởi vì đến bây giờ, Du Thần Ích cũng chưa từng với bất kì câu thổ lộ nào khác, chứ đừng !
      Mặc dù Du Thần Ích chưa từng thổ lộ với mình, nhưng lại phát trái tim của mình biết tự lúc nào rơi vào tấm lưới của dệt nên, càng giãy dụa, bản thân càng hãm sâu.
      sai, thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp , bị hấp dẫn. Cho dù từng nhục nhã , từng hành hạ , nhưng chưa từng hận , chưa từng có!
      Bởi vì, thích !
      động lòng với , tuy nhiên cũng chưa từng có hi vọng xa vời có tình cảm với . Lúc này đột nhiên lại đối tốt với như vậy, mà lại thủy chung thấy được trái tim của , khiến cảm thấy luống cuống, sợ, muốn rút lui.
      lo lắng của , sỡ hãi của , Du Thần Ích lại hề phát ra, ngược lại lại bị Du Thần Ích cà lơ phất phơ nhìn thấu.
      Bởi vì bây giờ Văn Hinh có bầu năm tháng, cho nên Du Thần Ích cố ý nuông chiều , chỉ cần thấy mệt mỏi, có thể tùy ý nghỉ ngơi, hoặc là nghỉ ngơi ở trong phòng của , hoặc là xuống phòng nghỉ tầng nghỉ ngơi.
      Last edited: 9/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 261: Tôi vẫn ở bên cạnh em! 4

      Ở tầng công ty, chỉ sắp xếp phòng ăn, phòng uống cà phê, siêu thị, còn có nơi để vui chơi giải trí, đây là nơi để nhân viên văn phòng nếu cảm thấy mệt mỏi có thể tới đây để thả lỏng chút.

      Những ngày này, nếu đột nhiên Văn Hinh cảm thấy đói bụng, có thể xuống nhà ăn tầng lấy chút gì ăn. lâu trước đó, Du Thần Ích phân phó người phụ trách nhà ăn này, ngày nào cũng phải cung ứng đầy đủ đồ ăn dinh dưỡng để Văn Hinh có thể ăn bất cứ lúc nào, chỉ sợ đột nhiên đói bụng mà có gì để ăn.

      Mỗi khi Văn Hinh tới tầng , Lam Dật Thần đều ngồi ở đằng kia, vắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi uống cà phê.

      Nhìn thấy Văn Hinh, lập tức vẫy tay về phía , "Chị dâu, bên này!" Chờ Văn Hinh tới bên cạnh , thấy vác cái bụng to, cười ha hả, "Con thỏ lại đói bụng phải , con chờ nha, cha nuôi lập tức lấy đồ ngon cho con ăn. Chị dâu, chị ngồi , tôi lúc thôi." rồi đứng dậy, chạy thẳng tới nhà ăn.

      Văn Hinh vừa mới ngồi xuống đợi lát, thấy Lam Dật Thần cười hì hì, "Chị dâu, chị xem, Thần Ích đối với chị tốt, còn mời hẳn chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho chị, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, chỉ sợ sớm lên trời rồi."

      "Chuyên gia dinh dưỡng?" Văn Hinh kinh ngạc, chỉ biết Du Thần Ích mở thêm nhà ăn, dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho , chứ hề biết còn cố ý mời chuyên gia dinh dưỡng! "Chị biết à?" Lam Dật Thần cũng ngây dại, nhìn Văn Hinh, cũng thấy khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, đột nhiên lắc đầu, thở dài : "Xem ra bình thường chị thông minh như vậy, thế mà về phương diện tình cảm lại ngu ngốc như vậy?"

      Hết kinh ngạc, Văn Hinh bắt đầu ăn đồ ăn Lam Dật Thần mang tới, mặc kệ những lời .

      Lam Dật Thần mình lúc, thấy Văn Hinh thủy chung đáp lời , liền dừng lại, nhìn chằm chằm Văn Hinh, lâu mới đột nhiên hỏi: "Chị Du Thần Ích, đúng ?"

      "Khụ khụ khụ..." Miếng cơm nhất thời bị nghẹn ở cổ họng, nuốt nổi, khiến Văn Hinh nghẹn thiếu chút nữa thở nổi.

      Lam Dật Thần thấy thế, vội vàng đưa nước tới trước mặt Văn Hinh, nhận lấy uống hơi cạn sạch, lúc này mới thấy khá hơn, "Vừa rồi cái gì?" giương mắt nhìn Lam Dật Thần.

      Lam Dật Thần cũng sợ , đầu tựa vào gần Văn Hinh, có chút nghi ngờ hỏi: "Chị dâu, chị hãy thành cho tôi biết, có phải chị cái tên Du Thần Ích kia rồi ?"

      " nhìn thấy tôi ta ở chỗ nào?" Văn Hinh cũng thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp, biểu của lại ràng đến vậy ư, lại dễ dàng khiến người khác nhận ra như vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :