1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 247: Lạc. . . . . . 10


      "Được rồi, tôi nhận lỗi với về lời tôi vừa .” Văn Hinh mỉm cười xin lỗi, nhưng mặt lại hề có chút áy náy nào, “ là Tề đại công tử điển hình, là người khiêm tốn, là Liễu Hạ Huệ, là…”


      "Được rồi được rồi!" Tề Nhân Kiệt vội vàng cắt ngang lời , vẻ mặt của dở khóc dở cười, “ Em mà thêm nữa, tôi đành phải nghi ngờ có phải em móc tôi đấy.”

      Văn Hinh lập tức bật cười, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, tựa như Triêu Dương chói mắt, khiến Tề Nhân Kiệt khỏi ngây ngẩn.
      Hai người cứ câu tôi câu, tay ngừng đưa thức ăn cho khỉ , mãi cho tới trưa mới rời .

      Rời khỏi vườn thú, Tề Nhân Kiệt lái xe đưa Văn Hinh tới nhà hàng Tây cao cấp, gọi bàn đầy món Tây cho Văn Hinh, sau đó vẫn như mọi lần, khoanh tay nhàn nhã ngồi nhìn Văn Hinh ăn uống, gương mặt đẹp trai tràn đầy thỏa mãn.


      Ăn cơm xong, Tề Nhân Kiệt còn muốn dẫn Văn Hinh dạo lúc, nhưng Văn Hinh mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi. Tề Nhân Kiệt thấy được mệt mỏi gương mặt , vì vậy đành lái xe đưa về.

      Văn Hinh vừa về tới nhà, thấy Diêu Phương ngồi mình sofa ở phòng khách xem tạp chí, thoáng nghĩ xem hai người còn lại ở nơi đâu, ngay lúc ấy Du Thần Ích vào, vẻ mặt trầm, cả người mang theo cỗ tức giận bị đè nén.

      bước vào, nhìn thẳng phía trước, rồi thẳng lên tầng hai, cũng thèm liếc cái.


      Văn Hinh cảm thấy có chút kì quái, nhìn Diêu Phương, lại thấy bà cũng hề nhìn , đành đánh mắt về phía tầng hai nhìn Du Thần Ích, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc.


      đây là thế nào, tựa hồ tức giận vậy, hơn nữa cảm thấy, tức giận của có liên quan tới .


      Tối hôm đó, Du Thần Ích xuống nhà ăn cơm, mà tự giam mình trong thư phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa, cho bất kì kẻ nào vào. Sáng ngày hôm sau, ra ngoài từ rất sớm, cũng đợi Văn Hinh và lạc Tình, mà mình lái xe tới công ty.

      Diêu Phương cảm thấy bất đắc dĩ, bà thể làm cách nào khác, đành bảo tài xế lái xe đưa Văn Hinh và lạc tình tới công ty, nhưng Lạc tình cũng hề muốn ngồi chung xe với Văn Hinh, nên tự mình lái xe tới công ty.
      Văn Hinh tới công ty, thấy Du Thần ích ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu tài liệu .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 248: Lạc. . . . . . 11

      Nghe tiếng mở cửa, Du Thần ích cũng hề ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng : “ Chín giờ tôi muốn họp, cầm tài liệu bàn kiểm tra lại, sau đó in ra 10 bản, lát nữa họp!” Nhìn cũng hề nhìn mình dù chỉ lần, cứ như thể là sớm biết người tới là ai vậy.


      Thấy thế, Văn Hinh khỏi kinh ngạc nhíu mày, "Dạ!" tới bàn làm việc của mình, đây là nơi mà Du Thần ích bố trí đặc biệt cho , vị trí bên cạnh .

      Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của , nhận thấy xa cách cả ngàn dặm giữa , cho đến bây giờ vẫn còn giận .
      Nhưng mà, điều khiến cảm thấy kì quái chính là, đến tột cùng giận cái gì nha?

      Mặc dù có nghi vấn trong lòng, nhưng vẫn phải hoàn thành công việc. nhìn đống tài liệu dày mặt bàn, bĩu môi, bắt đầu công việc của mình.

      “ Tổng giám đốc, tôi điều tra ra rồi, thư kí của Du Thần ích tên là Lạc Tình, nghe cha mẹ ta vướng khoản nợ lớn, vì trốn nợ mà cha mẹ ta bỏ ta lại mà cao chạy xa bay. ấy vì phải trả khoản nợ trước cho cha mẹ mình nên cách đây lâu mới vào làm việc tại tập đoàn Overlord, làm thư kí cho Du Thần ích.
      Trong tập đoàn Gấm Vinh, thư kí Tần đứng trước bàn làm việc của Tề Nhân Kiệt, cung kính báo cáo kết quả điều tra cho . Nhưng lại biết, những gì tra được lại hoàn toàn sai, lẫn lộn giữa Văn Hinh và lạc Tình.


      "Hoá ra là như vậy !" Tề Nhân Kiệt tựa lưng vào ghế ngồi, ngừng xoay bút Montblanc ngòi vàng, động tác thành thạo tuyệt đẹp.

      Thư kí Tần báo cáo xong, lại nhìn vẫn ngừng xoay bút, dường như suy nghĩ điều gì. lúc lâu sau, khóe môi bạc mới gợi lên, tia cười lạnh lộ bên môi . : “ xếp thời gian, tôi muốn gặp Lạc tình đó!” người phụ nữ thông minh như vậy, nếu như có được, là điều vô cùng tốt.!

      Kể từ khi Văn Hinh tới công ty làm việc, giúp Du Thần ích giải quyết được rất nhiều vấn đề nan giải và phiền toái. Dưới nỗ lực chung của bọn họ, tập đoàn Overlord cũng từ từ vào quỹ đạo vốn có.


      Cho tới nay, tập đoàn Over¬lord và tập đoàn Gấm Vinh luôn đối đầu nhau mọi lúc mọi nơi, đây là điều ai trong giới cũng biết, ân oán giữa hai nhà phải ngày ngày hai mà hóa giải được.


      Văn Hinh biết từ trước đến nay Du Thần ích và Tề Nhân Kiệt luôn thầm đấu với nhau, nhưng hiển nhiên Du Thần ích biết , nếu như biết, chỉ sợ sớm xuống tay với Gâm Vinh rồi.

      ( chỗ này tác giả viết thế)

      Trong khoảng thời gian này, công ty của Du Thần ích dần vào quỹ đạo, mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa làm ảnh hưởng tới lợi ích của người khác, có vấn đề gì, luôn nghĩ biện pháp làm sao để vẹn toàn cả đôi bên, để thiệt hại là thấp nhất có thể.

      Hai người bọn họ, là người quan tâm, người là bạn của , muốn ai trong cả hai có chuyện gì.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 249: Tôi muốn thành người của tôi!

      Chỉ có điều quan tâm này của , Du Thần ích lại hề phát , vẫn giữ thái độ lạnh như băng với Văn Hinh, bình thường ngay cả câu quan tâm cũng buồn với .


      Lần này, Văn Hinh chỉ bất đắc dĩ, theo , mặc dù cũng muốn làm cái đuôi theo sau . biết, ra lòng của người đàn ông lại có thể như vậy, cư nhiên lại có thể dỗi lâu như vậy, hơn nữa bao giờ ngờ được, rốt cuộc giận cái gì.

      Lam Dật Thần cũng phát thái độ của Du Thần ích, Văn Hinh lại kiên cường bất khuất khiến thể mắng Du Thần ích cứng đầu, dáng vẻ bất cần, bảo thủ. Bộ dạng lúc mắng Du Thần ích khiến Văn Hinh mỗi lần nhớ đến đều phải bật cười, ánh mắt sáng quắc, chỉ kèm huơ chân múa tay thôi.


      Mà mỗi lần mắng Du Thần ích xong, đều bị Du Thần ích điều dọn nhà vệ sinh, hết thảy mười mấy cái nhà vệ sinh. Sau đó, kéo Văn Hinh, rằng cũng chỉ vì , muốn giúp quét dọn nhà vệ sinh. Cuối cùng, đương nhiên Du Thần ích đồng ý để Văn Hinh quét dọn nhà vệ sinh, cho nên thể giúp gì Lam Dật Thần rồi.

      Văn Hinh biết, Lam Dật Thần đoán được Du Thần ích chắc chắn để dọn nhà vệ sinh, nên mới cố ý kéo .


      Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa và Du Thần ích cũng dịu nhiều. Nhưng mà, Lam Dật thần giống như là đọc được suy nghĩ của người khác, đặc biệt là phụ nữ, lần đầu tiên gặp mặt , tựa như với là bằng hữu lâu ngày gặp vậy, chỉ còn thiếu khóc nức nở thôi, khiến phải im lặng.


      Màđiều khiến Văn Hinh cảm thấy kì lạ là, trong thời gian này, Lạc Tình lại hề có động tĩnh gì, cũng biết là uống nhầm thuốc hay cũng như Du Thần ích, bị cái gì kích thích.

      Ngày đó, Tề Nhân Kiệt đưa Văn Hinh về tới nhà họ Du, mới trực tiếp lái xe tới quán cà phê .

      Đây là quán cà phê sang trọng, nội thất được trang trí hào hoa phong nhã, bên trong tiếng nhạc dương cầm vang lên, tựa như có thể thấu vào lòng người, khiến cho bất luận kẻ nào cũng có thể thanh tỉnh lại.

      Buồi chiều 2, 3 giờ, khách trong quán cũng nhiều, Tề Nhân Kiệt rất nhanh thấy được trẻ ngồi bên cạnh cửa sổ. nhuộm tóc vàng, dài mượt như búp vê, khiến trông như đứa trẻ con vậy, thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán.
      Ánh mắt dịu dàng của bỗng dưng xẹt qua chút lạnh, khóe miệng gợi lên cười như cười, tới bên cạnh kia, “ lạc tiểu thư, hân hạnh được biết .” ngồi đối diện kia, nở nụ cười ôn hòa nhìn .


      Lạc Tình nhìn người đàn ông dung mạo xuất chúng trước mắt, nhíu mày, “ chính là Tề Nhân Kiệt?” sớm nghe qua về Tề Nhân Kiệt, cũng biết chuyện phong lưu của , trong mắt lộ ra tia chán ghét.

      Người đàn ông phong lưu hoa tâm như vậy, chính là loại đàn ông ghét nhất.


      Chương 250: Tôi muốn làm người của tôi! 2

      Người đàn ông phong lưu hoa tâm như vậy, chính là loại đàn ông ghét nhất.


      Tề Nhân Kiệt thấy được chán ghét của với mình, chỉ cười cười, : “ ra Lạc tiểu thư biết tôi, vậy là….”

      tìm tôi có việc gì?” Lạc Tình trực tiếp cắt ngang lời của , khuôn mặt có gì thay đổi nhìn .
      “ Tôi muốn làm việc cho tôi, trở thành người của tôi.” Tề Nhân Kiệt cũng quanh co mà thẳng mục đích của mình.


      “ Cái gì?” Lạc Tình cảm thấy kinh ngạc, “ Muốn tôi làm chuyện gì cho ?

      có ý gì?” Nếu như biết là Tề Nhân Kiệt, cũng biết tập đoàn Gấm Vinh

      luôn đối đầu với tập đoàn Overlord. Thế nhưng lại tìm muốn giúp ,
      trong lòng dường như hiểu ra chuyện gì rồi.

      Lúc này, phục vụ tới hỏi Tề Nhân Kiệt muốn dùng gì, nhìn ly cà phê hết của

      Lạc Tình, vì vậy mới gọi thêm hail y Latte. Chờ phục vụ khỏi, mới cười :

      “ ý của tôi đúng là, từ này về sau, giúp tôi lấy tài liệu mật cùng thông tin quan

      trọng từ bên tập đoàn Overlord, chờ tôi đánh sập tập đoàn của , tôi trả

      khoản thù lao tưởng, tuyệt đối bạc , thế nào?” biết, đối
      với , trước mắt tiền có sức dụ hoặc số 1 rồi.

      “ Vì sao tôi phải giúp ?” Lạc Tình hề nghĩ ngợi cự tuyệt, hơn nữa bắt đầu hoài nghi thông minh của người này. Du Thần Ích là họ của , làm sao có thể giúp người ngoài đối phó người thân của mình.


      “ Bởi vì cần tiền.” Tề Nhân Kiệt chỉ ra điểm mấu chốt, mặt vẫn thủy
      chung nụ cười nhàn nhạt, nụ cười của tự tin, tựa hồ nắm hết thảy
      trong lòng bàn tay vậy, phần thắng dường như chắc chắn về .

      Nghe vậy, Lạc Tình bỗng thấy sửng sốt.
      cần tiền?
      giờ ở trong nhà họ, ăn lo, mặc phải nghĩ, lúc nào cần tiền rồi?


      Sau đó, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

      giờ bác vẫn còn, có lẽ cần lo ăn lo mặc, nhưng sau này sao?
      có thể ở nhà họ Du cả đời sao? Nếu như sau này bác ở đây nữa, họ có thể để theo chân bọn họ cả đời sao?

      Hơn nữa, giờ họ chán ghét như vậy, muốn chuyện cùng ,
      ngày nào đó, thể ở lại nhà họ Du nữa.

      Nếu như phải khỏi nhà họ Du, đến lúc đó có thể đâu?

      Từ tới lớn, đều được nuông chiều, căn bản hề chuyên sâu nghề

      nòa cả, đến lúc đó phải tự lực cánh sinh, sợ rằng quá tuần chết đói mất.


      Nhưng nếu như, nếu như số tiền lớn, có lẽ tình huống khác. đời này, chỉ cần có tiền, có nhiều tiền, là có thể vượt qua được khó khăn trong cuộc sống.


      Cho nên, cần có khoản tiền để ứng phó với mọi biến hóa sau này, đến lúc đó cho dù có bị họ đuổi , cũng có tiền, đó hẳn phải là chuyện xấu!


      Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy động lòng với những gì Tề Nhân Kiệt vừa .

      Nếu như có khoản tiền kia….
      Last edited: 22/11/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 251:Tôi muốn trở thành người của tôi! 3

      Tề Nhân Kiệt nhìn thấu rằng bắt đầu do dự, mơ hồ cười tiếng, trực tiếp : “ tỷ! Chỉ cần chuyện này kết thúc, tôi trả tỷ, thế nào?” tỷ, đây chính là số tiền mà người khác có làm cả đời cung kiếm dược đấy!


      Nhưng mà tỷ này, nếu như có thể làm Du Thần Ích phá sản, cũng đáng giá!

      Quả nhiên, Lạc Tình nghe thấy con số ấy lại động lòng thêm.


      tỷ, tỷ a!

      Mặc dù từ lớn lên ở nhà họ Du, nhưng cũng chưa từng có số tiền lớn như vậy.
      Nếu như tỷ, vậy tới lúc đó cần lệ thuộc vào họ nữa, hoàn toàn có thể sống tự do theo ý mình rồi!



      "Như thế nào?" Tề Nhân Kiệt lại hỏi lần, trong lòng sớm xác định được kết quả.
      Lạc Tình vẫn cúi thấp đầu, có chút do dự, nhưng sau đó rốt cuộc cũng cắn răng đáp ứng, “ Được, tôi đồng ý với , hi vọng tới lúc đó tuân thủ ước định của chúng ta ngày hôm nay.”

      Tề Nhân Kiệt cười, “ yên tâm, tôi được là làm được, tuyệt đối nuốt lời.” Dứt lời, lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Lạc Tình, “ này có phương thức liên lạc với tôi, về sau có chuyện gì hay có tin tức gì,hãy cho tôi biết đầu tiên.”

      Lúc này, phục vụ bưng ly cà phê đặt trước mặt Tề Nhân Kiệt, ly khác đặt trước mặt Lạc Tình, nhưng Lạc Tình lại đứng lên chuẩn bị rời .

      “ Uống hết cà phê rồi hãy .” Tề Nhân Kiệt nâng ly cà phê lên nhấp ngụm, sau đó giương mắt nhìn Lạc Tình, mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.


      " cần!" Lạc Tình cự tuyệt, cầm tấm danh thiếp bàn, trực tiếp rời .

      Sau khi Lạc Tình rời , Tề Nhân Kiệt vẫn ngồi uống cà phê mình, vẻ mặt vô cùng thoải mái.


      Du Thần Ích, hãy chờ tiếp chiêu !
      Lần này, tôi tuyệt đối để khiến trọn đời thoát thân được!


      Rất nhanh, tất cả mọi người phát Lạc Tình thay đổi rồi, trước kia hề để ý tới công việc, đột nhiên lại chịu khó hơn, có lúc còn chủ động Du Thần Ích giao thêm việc để làm.
      Du Thần Ích mặc dù nghi ngờ về khác lạ này, nhưng cũng muốn cố gắng hơn trong công việc, âu cũng là chuyện tốt, cho nên liền giao ít việc vốn là do Văn hinh phụ trách giao cho Lạc Tình, như vậy Văn Hinh cũng có thể nhõm hơn chút ít.


      ra trong lòng quan tâm Văn Hinh, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới những lúc ở cùng chỗ với Tề Nhân Kiệt, cười vui vẻ đến vậy trong lòng lại như có tảng đá lớn đè nặng, khiến đôi khi cảm thấy thở nổi.


      Văn Hinh lại ra chiều có chuyện gì xảy ra vậy, khiến càng thêm tức giận, giống như chỉ mình ngu ngốc để ý nhất cử nhất động của , thậm chí còn theo dõi mỗi lần hẹn với Tề Nhân Kiệt.

      nhìn Văn Hinh chăm chỉ làm việc, nhưng ngay sau đó lại dời ánh mắt chỗ khác.

      Càng cùng chung đụng chỗ, càng phát ra tốt bao nhiêu, cảm thấy tâm của sắp phải của mình rồi..

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 252:Cha mẹ ruột! 1

      Đột nhiên, Văn Hinh cảm nhận được ánh mắt của , khỏi ngẩng đầu nhìn về phía . Du Thần Ích lập tức nhìn chỗ khác, gương mặt nhất thời lên vẻ gì đó thiếu tự nhiên.

      Văn Hinh thấy thế, nhịn được bèn liếc mắt cái, muốn tiến lên hung hăng mà nắm chặt cổ áo của , hỏi xem rốt cuộc muốn thế nào?


      gì với , chung quy lại nhìn chằm chằm , tiếp tục như vậy, sắp điên lên rồi!


      được, hôm nay nhất định phải hỏi cho ràng!

      đứng lên, từ từ tới trước bàn làm việc của , vừa định mở miệng, lại bị tiếng chuông điện thoại bàn của đánh gãy, vừa vặn giúp Du Thần Ích giải vây.



      Văn Hinh thấy được cái tên màn hình điện thoại, là Diêu Phương gọi cho

      . Bình thường Diêu Phương gọi điện thoại cho Du Thần Ích trong giờ

      làm việc, có chuyện gì đều đợi về nhà rồi mới , hôm nay lại đột nhiên gọi

      điện tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng, liền kiên nhẫn chờ nghe xong điện thoại.



      biết Diêu Phương gì với Du Thần Ích, chỉ thấy sắc mặt của dần trở nên

      nặng nề, còn giương mắt lên nhìn Văn Hinh cái. Văn Hinh lập tức đoán được, nhất định họ chuyện gì đó có liên quan tới .


      “ Vâng, con biết rồi, con lập tức mang ấy qua!” Du Thần Ích xong liền cúp điện thoại, sau đó nhìn Văn Hinh, gương mặt nặng nề.

      “ Sao thế?” Văn Hinh hỏi .




      Du Thần Ích yên lặng nhìn , lâu sau mới trầm giọng : “ Mẹ tôi , tìm được cha mẹ ruột của rồi.”


      Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên nghĩ ra, trước khi mình

      nhận lời tới công ty làm việc, Diêu Phương từng đáp ứng , chỉ cần đồng ý vào công ty làm việc, bà ấy giúp tìm kiếm cha mẹ ruột của mình. giờ cũng hai tháng, thiếu chút nữa quên chuyện này rồi.



      "Họ ở nơi nào?" nghe được thanh của mình ràng có phần run rẩy, loại vui mừng to lớn trong nháy mắt tràn đầy trong , khiến ngừng muốn thừa nhận.


      Du Thần Ích cầm điện thoại cùng chìa khóa bàn, “ thôi, bây giờ tôi dẫn , mẹ tôi ở đó chờ .”

      đường , trong lòng Văn Hinh ngổn ngang trăm mối cảm xúc, vừa hưng phấn vừa khẩn trương lại có sợ hãi, hai tay nắm chặt vào nhau, ngừng run rẩy.

      Lập tức, có thể được gặp cha mẹ ruột của mình rồi!
      biết họ trông như thế nào? biết họ sống có tốt ? biết họ còn nhớ họ từng có đứa con hay ? biết rằng, có phải từ lúc họ vứt bỏ , họ có cuộc sống như họ mong muốn ?”

      càng nghĩ, lại cảm thấy càng vội vàng!


      Du Thần Ích nhìn qua kính chiều hậu thấy được nét khẩn trương khuôn mặt , khỏi tăng tốc độ xe.
      Nửa giờ sau, xe rốt cuộc cũng ngừng lại, vừa xuống xe, Văn Hinh lập tức giật mình tại chỗ.


      Viện mồ côi Ánh Mặt Trời!


      Chương 253:Cha mẹ ruột! 2

      Nơi này… ràng là nơi mà những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, những đứa trẻ lang thang nơi nương tựa được nhận nuôi, mà Diêu Phương lại , cha mẹ ở chỗ này!


      Du Thần Ích cũng mười phần nghi hoặc, nhìn Văn Hinh, hai người đều nhìn thấy hoài nghi trong mắt đối phương.

      “ Thần Ích, Văn Hinh!” Lúc này, Diêu Phương từ bên trong ra, thấy Văn Hinh và Du Thần Ích, bà gật đầu với họ, ý bảo bọn họ cùng vào.



      Diêu Phương dẫn Văn Hinh và Du Thần Ích vào trong vườn hoa, trong vườn hoa có khoảng mười mấy đứa trẻ chơi trò chơi, ở đó, từng khuôn mặt nhắn vô tư nô đùa, cười đùa vui vẻ, tựa như hoa hướng dương, rực rỡ tràn đầy hi vọng, nhưng Văn Hinh nhìn thấy, lại thấy chua xót vô cùng.


      Bọn chúng bây giờ rành việc đời, biết nhân gian lúc lạnh lúc ấm, chúng ở độ tuổi ngây thơ chất phác. Chờ bọn chúng trưởng thành, nếu chúng biết chúng bị cha mẹ mình vứt bỏ, đến lúc đó chúng còn có thể tươi cười vui vẻ như bây giờ sao?


      Giống như , kể từ khi biết mình được Văn Chương ôm từ bên ngoài về nuôi, trong lòng , chưa từng có khắc vui vẻ chân chính, luôn có cảm giác mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.

      Dưới tàng cây hòe cao lớn trong vườn hoa, người phụ nữ trông hiền lành phúc hậu ước chừng 50 tuổi đứng đó, nhìn thấy bọn họ, khỏi cười khẽ.

      Diêu Phương dẫn Văn Hinh tới người phía trước, với người nọ: “ Viện trưởng Lưu, đây chính là mà tôi với bà.”



      Nghe vậy, viện trưởng Lưu mới dời ánh mắt lên người Văn Hinh, từ xuống dưới dò xét qua lượt, gương mặt thủy chung vẫn hàm chứa ý cười hiền hòa, nhàn nhạt.


      Văn Hinh cũng nhìn bà, thoải mái cho bà quan sát, “ Bác biết cha mẹ ruột của cháu ạ?” hỏi thẳng chủ đề, bởi vì biết nhất định Diêu Phương tình huống của cho viện trưởng Lưu.



      Viện trưởng Lưu gật cái, nụ cười mặt từ từ lui , thay vào đó là bộ mặt hết sức nặng nề.



      Văn Hinh thấy có gì đó kì quái, khỏi quay đầu nhìn về Diêu Phương, lại thấy bà cũng nặng nề nhìn , “ tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí.”


      Nghe vậy, trong lòng Văn Hinh bỗng chốc cứng lại, trong nháy mắt, lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng đồng thời ập tới, khắc kia, trực giác khiến có ý định chạy trốn.



      Chuẩn bị tâm lý tốt?
      phải chuẩn bị tâm lí gì? Chẳng lẽ…
      Du Thần Ích phát lo lắng, đưa tay ôm lấy hông của , muốn dùng thân thể của mình an ủi . ngờ, Văn Hinh cũng có đẩy ra, chỉ cảm thấy luồng ấm áp từ cánh tay truyền đến thân thể , khiến lo lắng trong vơi bớt .



      nhìn , vừa vặn cũng quay đầu nhìn về , thấy từ trong mắt khích lệ và quan tâm, khẽ cười.


      Sau đó, quay đầu nhìn về phía viện trưởng Lưu, mặt khôi phục lại yên tĩnh, hỏi: “ Vậy bác biết cha mẹ cháu là ai sao? Bây giờ họ ở nơi nào ạ?”
      Last edited: 29/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :