1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 242


      Thấy thế, Văn Hinh cảm thấy buồn cười. Cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Du Thần Ích, ánh mắt mang theo tìm kiếm gì đó, nhưng giây phút ánh mắt chạm vào ánh mắt Du Thần Ích, lập tức cúi đầu nhìn văn bản trong tay, dường như cố ý tránh khỏi tầm mắt của vậy.

      Văn Hinh cảm nhận được cố ý tránh né mình, nghi ngờ trong lòng càng lớn thêm.

      Mấy ngày sau, biết vô tình hay cố ý mà Du Thần Ích luôn tránh chạm mặt Văn Hinh, mặc dù bọn họ vẫn cùng nhau làm, vẫn làm cùng phòng, nhưng mỗi khi Văn Hinh nhìn về phía cũng tránh khỏi tầm mắt của , cũng nhìn thẳng mắt .

      Tình huống như vậy, Văn Hinh cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngày đó phải bọn họ vẫn tốt sao, đột nhiên cục diện lại trở nên lúng túng như lúc này.

      Ngày đó, hẳn gì khiến mất hứng chứ? Đột nhiên, nghĩ tới tấm chăn mỏng manh kia, trong lòng tựa hồ hiểu ra điều gì. Suy nghĩ chút, quan hệ giữa dường như có chút biến hóa nho , cảm giác có cái gì đó thay đổi giữa cả .

      Chẳng lẽ, ngày đó lúc nằm ngủ, có chuyện gì xảy ra sao? Đột nhiên rất muốn hiểu !


      gì?” Tề Nhân Kiệt ngồi ở tập đoàn gấm Vinh, nhìn thư ký Tần khom người cung kính báo cáo, sắc mặt trầm, tựa hồ có chút tức giận.

      Cảm nhận được tức giận của , thư ký Tần càng cẩn thận : “Nghe gần đây Du Thần Ích mới nhận thư ký nữ, ấy giúp Overlord giải quyết được khó khăn trước mắt, nghe những người của chúng ta lần trước phải tới đó gây chuyện cũng bị thái độ tự tin cường ngạnh của ấy khiến phải chịu thua trở về.”

      Tổng tài này của , chớ nhìn bộ dạng phóng đãng, hào hoa công tử thường ngày mà hình dung ấy, khi nóng giận, tuyệt đối người bình thường thể chịu được.

      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt trầm mặc, cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó mới nặng nề mở miệng: “ điều tra lai lịch của kia, trước giờ tan sở hôm nay tôi muốn tất cả tài liệu của ấy.”

      “Dạ, tôi ngay đây ạ.” Thư ký Tần gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi phòng làm việc.

      Sau khi thư ký Tần rời , Tề Nhân Kiệt mới đứng dậy, tay chống cằm, rồi lại lâm vào trầm tư.

      ?

      cũng muốn xem, này đến tột cùng là thần thánh phương nào tới?

      Khóe mắt đột nhiên nhìn qua tấm lịch bàn làm việc, phía có đánh dấu hành trình hàng ngày của . dừng lại khung chữ!

      Ăn cơm với bà bầu!

      Nhìn thấy dòng chữ này, đột nhiên im lặng, nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng, vẻ mặt nặng nề ban nãy còn nữa.

      Hôm nay là thứ sáu rồi, ngày nữa thôi là có thể nhìn thấy kia, trong lòng chợt rộ lên vài phần mong chờ.
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 243: Lạc. . . . . . 6

      "Chị dâu, ngày mai tôi với Tiểu Ảnh Nhi dự buổi tiệc lớn, chị cùng nhé!” Thời điểm ăn trưa, Lam Dật Thần ngồi đối diện với Văn Hinh.


      Văn Hinh nhìn , bèn cười: “ Ngày mai tôi có việc rồi, mọi người .” Ngày mai là chủ nhật, vẫn quên cuộc hẹn với Tề Nhân Kiệt.


      "Chị dâu?" Lam Dật Thần đột nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm Văn Hinh, gương mặt tuấn dật lộ đầy vẻ nghi hoặc hỏi, “ Chị hãy thành khai , có phải ngày mai chị có hẹn với ai rồi ?” Nhất định là Du Thần Ích , nhìn thấy mấy ngày nay Du Thần Ích mang dáng vẻ õng ẹo, trốn tránh, ra là vụng trộm hẹn với Văn hinh rồi!
      Tốt rồi, vậy là tốt quá rồi, thế mà tên kia còn che giấu, lén la lén lút, đúng là, đến kẻ ngu cũng có thể nhìn ra tâm tư của nha!
      Nghe vậy, Văn Hinh sững sờ, “ Làm sao biết?” có hẹn với Tề Nhân Kiệt, tại sao Lam Dật Thần lại biết?


      “ Tôi rồi mà.” Lam Dật Thần lập tức lộ ra vẻ mặt “ hiểu”, đột nhiên tiến tới trước mặt Văn Hinh, cười đầy ác ý , “ Chị xem lúc nào tên nó nhắc tới chị lại tự nhiên như vậy?”

      ( chỗ này…. Hơi tưởng tượng tí)

      Văn Hinh lại sửng sốt, khó hiểu nhìn lam Dật Thần, khuôn mặt tuấn dật của với gần trong gang tấc, khuôn mặt cùng nụ cười nhạo báng này khiến lập tức hiểu ra, bèn bật cười, “ Vấn đề này, tự mình hỏi ta .” Nhìn bộ dáng của Lam Dật Thần, biết nhất định hiểu lầm và Du Thần Ích rồi.



      cùng ?
      Bây giờ muốn tránh còn kịp, huống chi…

      Có điều, Lam Dật Thần cũng đúng, đúng là tên khó chịu!

      Chỉ là, lam Dật Thần có chút lại đúng rồi, đúng là tên khó chịu!
      Bình thường, ngoại trừ làm việc, cũng rất ít khi chuyện với , thậm chí còn thèm nhìn cái. Nhưng có đôi khi vô tình nhìn về phía lần nào cũng vậy, phát ánh mắt né tránh của .
      Mặc dù tầm mắt hai người giao nhau chỉ trong giây lát, nhưng cũng đủ để phát ra điều gì đó khác thường từ trong ánh mắt né tránh của .


      "Chị dâu. . . . . ." Lam Dật Thần khẩn trương nhìn Văn Hinh, bộ dáng của như muốn bảo .
      Nhưng Văn Hinh chỉ cười gì.

      Lạc Tình ngồi ăn ở bàn khác nghe được cuộc chuyện của bọn họ, hung hăng nắm chặt đôi đũa trong tay, trong mắt chứa đầy hận ý.
      họ.”

      Du Thần Ích làm việc nghe được thanh của Lạc tình, bèn ngẩng đầu, thấy ta đứng ở cạnh bàn làm việc của mình biết từ lúc nào, hơn nữa còn bày ra mặt u oán nhìn , khỏi nhíu mày, lạnh lùng : “ nhớ lần trước nhắc nhở em, trước khi vào phải gõ cửa.” dừng chút, rồi lại hỏi: “ Có chuyện gì?” hỏi , nhưng ánh mắt vẫn dán chặt đống văn bản mặt bàn làm việc.


      Lạc Tình bị làm ngơ, hề ngẩng mặt nhìn mình dù chỉ chút, càng buồn bã hơn, sâu xa : “ họ, chẳng lẽ thích người phụ nữ kia sao?”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 244: Lạc . . . . . . 7

      Lạc Tình thấy Du Thần Ích thèm ngẩng lên nhìn mình lấy lần, càng buồn bã, sâu xa : “ họ, chẳng lẽ thích người phụ nữ kia sao?”


      "Cái gì?" Du Thần Ích rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn , biết người phụ nữ mà vừa nhắc tới đến tột cùng là người nào.


      "Văn Hinh!" Đây là người phụ nữ mà Lạc Tình muốn nhắc tới nhất, thậm chí còn căm hận Văn Hinh hơn người vợ trước của Du Thần Ích.
      ( Loạn luân)

      Vốn là ta nghĩ người phụ nữ kia chết rồi, ta có cơ hội, nhưng mà ngờ lại xuất thêm Văn Hinh này.
      Người phụ nữ khiến ta hận đến tận xương tận tủy!
      Nghe thấy tên Văn Hinh, ánh mắt Du Thần Ích bỗng nhiên trầm xuống, mặt lộ ra tia vui, “ Em tới là để chuyện này sao? Bây giờ trong giờ làm việc, nếu như em có việc gì quan trọng, về .”
      xong, lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, để ý tới Lạc Tình.

      Giọng của lạnh nhạt , thái độ xa cách của hẳn kích động Lạc Tình. ta nhớ lại trước đây, cưng chiều nhường nào, bất kể ra cầu điều gì, cũng tìm mọi cách để thỏa mãn . Khi đó, ta cảm thấy, mình là người hạnh phúc nhất thế giới này, bởi vì đối với ta, họ chính là trời, là toàn bộ thuộc về ta.
      Nhưng mà hôm nay, cưng chiều ấy đâu rồi, họ vì người phụ nữ biết thẹn đó lại đối xử với ta như vậy, là oan ức, ta hận!
      “ Ngày mai hẹn hò với ta sao?” Lạc Tình nhớ lại cuộc đối thoại giữa Văn Hinh và Lam Dật Thần, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương.


      "Hả?" Du Thần Ích ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lạc Tình.
      Lạc Tình cũng lại nữa, ta sâu kín nhìn Du Thần Ích, sau đó lẳng lặng xoay người rời .

      Du Thần Ích đưa mắt nhìn Lạc Tình, cho tới khi ta biến mất khỏi cửa, đột nhiên nhíu mày.
      Hẹn hò ?

      Khi Văn Hinh trở lại phòng làm việc, thấy Du Thần Ích cứ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy kinh ngạc, khỏi nhíu mày, hỏi: “ Sao vậy?” phải vẫn luôn tránh né sao, thế nào lại nhìn như vậy, ánh mắt dường như muốn tìm thứ gì đó người vậy.

      “ Ngày mai có hẹn sao?” Du Thần Ích trầm giọng hỏi, ánh mắt vẫn khóa chặt khuôn mặt mỹ lệ của .

      Nghe vậy, Văn Hinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Du Thần Ích nhìn thấy biểu tình gương mặt , sắc mặt cũng thay đổi. Sau đó nghĩ tới điều gì, ánh mắt rét lạnh, mặt như có sương mù giăng đầy, “ Hẹn với Tề Nhân Kiệt?”

      Vừa rồi chợt nhớ tới chủ nhật tuần trước, lúc và Tề Nhân Kiệt rời , có ước hẹn với nhau điều gì đó, lúc đó cũng nghe ràng lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại nhất định là họ định hẹn hò vào ngày mai.


      Thấy Văn Hinh phủ nhận, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, tựa hồ còn có thứ cảm xúc nên lời xen lẫn trong đó.
      được phép .” cũng buồn nghĩ, mà trực tiếp phản đối, lời vừa thốt ra, đừng là Văn Hinh, mà ngay cả cũng cảm thấy sửng sốt.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 245: Lạc . . . . . . 8

      " cho phép !" nghĩ ngợi gì trực tiếp phản đối, lời vừa buột ra khỏi miêng, chỉ Văn Hinh mà chính bản thân đều sửng sốt. cho rằng mỗi lần cầu thực điều gì phải thực điều đó chăng, dùng thân phận gì để ra lệnh hay cầu .
      Thân phận gì?

      là chủ nợ của , là ông chủ của , là cha đứa bé trong bụng , nhưng cho dù có tầng này quan hệ, vẫn có quyền can thiệp vào những quyền lợi riêng của .
      Bời vì, phải là tình nhân của !


      Quả nhiên, Văn Hinh sững sờ hồi lâu rồi rất nhanh nhíu mày : “ đây là chuyện riêng của tôi, liên quan gì tới công việc .” Ý tứ của là đây là chuyện riêng liên quan tới công việc, nên có quyền hỏi tôi.


      Du Thần ích cũng biết nhất định nghe lời mình , nhất thời sắc mặt trầm xuống. muốn cưỡng chế, ra lệnh cho , nhưng khi nhìn thấy nụ cười yết ớt khuôn mặt , khóe miệng giật giật, cuối cùng lại cách nào mở miêng.

      Văn Hin có chút mong đợi, cho rằng gì đó, nhưng nhìn thấy định gì nhưng lại cố nuốt xuống, trong lòng có chút thất vọng.
      “ Tôi hẹn Tề Nhân Kiệt, chủ nhật hàng tuần ấy mời tôi ăn cơm.” cười với , vẻ mặt cùng giọng vô cùng nhàng, điềm đạm, giống như chuyện hết sức bình thường vậy.


      "Ngày mai tôi phải gặp khách hàng vô cùng quan trọng, cùng tôi.” Du Thần ích lạnh lùng , trong lòng muốn để gặp mặt Tề Nhân Kiệt.
      Văn Hinh cười cười, “ Trước khi tôi tới công ty làm việc, mẹ đáp ứng tôi, thứ bảy chủ nhật có thể nghỉ ngơi, cần làm việc.” Bởi vì khoảng thời gian này vì thời gian này công ty có nhiều việc cần xử lí, sợ mình quá vất vả, luôn làm thêm giờ.

      Nhưng lấy lí do này để ngăn cản gặp Tề Nhân kiệt cũng quá gượng ép . Trước kia mỗi lần gặp khách, phải đều là cùng Lam Dật Thần sao? Huống chi, khách hàng trong miệng vốn hề tồn tại, có cần thiết đưa thêm chứng cứ .

      Nghĩ tới đây, khóe miệng khẽ cong lên, khẽ cười nhằm tỏ ra hiểu.


      Du Thần ích gì nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy rối loạn, khiến cả ngày thể an tâm làm việc.
      Ngày hôm sau, Văn Hinh ra ngoài từ sáng sớm, trước khi với Diêu Phương, buổi tối mới trở lại. Mặc dù Diêu Phương có chút đồng tình, nhưng cũng ngăn cản .
      Văn Hinh vừa khỏi, Du Thần Ích cũng theo ra ngoài.

      lần nữa tới tập đoàn Gấm Vinh, vẫn gặp lễ tân ở đại sảnh lần trước, nhưng lần này ấy biết , nhìn thấy , ấy lập tức gật đầu mỉm cười với , nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí Tần, thông báo với ấy có Văn tiểu thư tới.

      Rất nhanh sau đó, thấy Tề nhân Kiệt hởn hở chạy tới, nhìn thấy Văn Hinh, lập tức dành cho cái ôm chặt, “ Tôi còn tưởng rằng em quên mất buổi hẹn của chúng ta! thôi, hôm nay tôi dẫn em tới chỗ rất thú vị!” xong, ôm Văn Hinh ra ngoài.
      Mới vừa lên xe, Tề Nhân Kiệt đưa cho văn Hinh cái hộp rất tinh xảo, Văn Hinh nhận lấy, khó hiểu nhìn Tề Nhân Kiệt, hỏi, “ Đây là cái gì/”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 246: Lạc. . . . . . 9

      "Điện thoại di động." Tề Nhân Kiệt vừa khởi động xe vừa ngắn gọn: “ Bên trong này có số điện thoại của tôi, về sau có chuyện gì em có thể gọi điện thoại cho tôi. Còn nữa, từ này về sau cứ mỗi cuộc hẹn của chúng ta vào chủ nhật hàng tuần, trước khi đến em cũng có thể gọi cho tôi, tôi tới đón em, nếu để bà bầu như em chạy tới chạy lui, khiến cho người khác lo lắng.”

      “ Cũng phải con của , lo lắng cái gì.” Văn Hinh giễu cợt , nhưng trong nội tâm lại có chút cảm động, cảm động vì tỉ mỉ của .

      “ Đúng là người phụ nữ có lương tâm.” Tề Nhân Kiệt mắng , cũng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

      Khi xe của Tề Nhân Kiệt rời khỏi tập đoàn Gấm Vinh, chiếc xe hơi sang trọng màu đen cũng chầm chậm theo sát phía sau.

      ra, nơi mà Tề Nhân Kiệtmuốn đưa tới, lại là vườn thú!


      Văn Hinh giơ túi thức ăn lên, nhìn con khỉ vẫn nhe răng với , sau đó nghiêng người, im lặng nhìn Tề Nhân Kiệt, “ đây chính là nơi mà muốn tới?” Đưa xem khỉ sao?

      “ Em cảm thấy, tới nơi này, tâm tình được thả lỏng sao?” Tề Nhân Kiệt cầm cây nhang tiêu( cây gì mình cũng k biết, chỉ biết dùng làm đồ ăn cho khỉ) chọc con khỉ khác, nhưng thủy chung cũng cho con khỉ con ăn, vài lần như vậy, con khỉ tức giận nhe răng.
      Nghe thấy như thế, lúc này Văn Hinh mới phát ra, quả thực như vậy. Vườn thú này, xây dựng dựa theo địa hình đồi núi, xung quanh là cây xanh, khắp nơi đều là cây cối um tùm, nhìn lại, khí nơi đây vô cùng thoáng mát sạch , khiến tâm tình buông lỏng nhiều.

      Đột nhiên hiểu tại sao Tề Nhân Kiệt lại đưa tới nơi này, khỏi cảm động, quay lại nhìn . Lại thấy con khỉ kia bị chọc giận rồi, nó kêu to tiếc, nhảy dựng lên muốn đoạt lấy cây hương tiêu trong tay , sau đó chạy . Nhưng mà Tề Nhân Kiệt lại trốn nhanh được, bằng bị nó cắn cho rách tay rồi.

      “ Trước kia những lúc có việc gì để làm, hoặc những khi cảm thấy mệt mỏi, tôi đều tới nơi này.” Tề Nhân Kiệt xong, lấy từ trong túi đồ ăn của Văn Hinh ra cây hương tiêu nữa, lại tiếp tục trêu chọc con khỉ trước mặt văn Hinh, “ Nơi này khí tốt như vậy, tồi đối với bà bầu chứ.”


      " phải chỉ có phụ nữ mới khiến tâm tình buông lỏng sao?” văn Hinh liếc xéo , nhìn con khỉ bị chọc cho chạy vòng quanh, cảm thấy hành động này của có chút ngây thơ, đành bất đắc dĩ im lặng.


      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt rốt tuộc cũng thả cây hương tiêu cho con khỉ ăn, ngồi xuống nhìn văn Hinh, khuôn mặt đẹp trai có chút bi thương, “ Chẳng lẽ trong mắt em, tôi chính là người như vậy sao?”


      Văn Hinh chợt nhíu mày, "Chẳng lẽ đúng sao?"
      Tề Nhân Kiệt gì nữa, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn Văn Hinh, giống như là bị người khác vứt bỏ vậy, khiến Văn Hinh nhịn được bật cười.
      [/size]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :