1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 238
      Lạc….(1)



      Văn Hinh và người nọ đụng vào nhau, theo bản năng cả người lùi về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống, hộp cơm trong tay rơi xuống, thức ăn vương đầy xuống đất. “Này, kiểu gì vậy? có mắt à?” đợi Văn Hinh đứng vững, người kia lên tiếng chỉ trích .

      Nghe thấy thanh của người này, Văn Hinh nhìn cũng biết người tới là ai. Trừ đại tiểu thư luôn ngang ngược tùy hứng đạo lý, còn ai vào đây?

      “Tôi có mắt, vào phòng chẳng lẽ biết phải gõ cửa trước sao?” Đối với Lạc Tình, căn bản cần bày ra sắc mặt hài hòa, chỉ cần dửng dưng mặt lạnh bỏ qua thôi.

      Lạc Tình thấy Văn Hinh càng thêm tức tối, “Tôi gõ cửa đấy, làm gì được tôi nào?” ta ngẩng cao đầu, tức giận trợn mắt trừng Văn Hinh, bộ dạng ai bì nổi. Văn Hinh lạnh lùng liếc ta cái, rồi trực tiếp bỏ ra ngoài, căn bản cũng muốn tranh chấp với ta, gây gổ với người như vậy, căn bản đáng, chỉ lãng phí nước bọt mà thôi, lại rảnh rỗi làm chuyện điên rồ như vậy.

      Lạc Tình thấy căn bản khinh thường để ý tới mình, nhất thời vô cùng tức giận, đưa tay kéo y phục Văn Hinh, “ đứng lại cho tôi.”

      Văn Hinh cũng quay đầu lại, chỉ lạnh lùng : “Tôi còn có việc phải làm, phiền buông tay ra.”

      làm bẩn quần áo của tôi, câu xin lỗi cũng có, chẳng lẽ cứ như vậy muốn ?” Lạc Tình hề chịu thua, cứ mãi buông tay.

      Rốt cuộc, Văn Hinh nhịn được, quay đầu nhìn Lạc Tình, giọng ràng biểu nhịn được, “ , ràng là đột nhiên gỏ cửa mà xông vào rồi đụng phải tôi, tôi còn chưa bắt xin lỗi, lại còn.”

      …” Lạc Tình còn muốn tiếp, đột nhiên đạo thanh lạnh như băng truyền đến làm ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, “Em náo đủ chưa?”

      Lạc Tình nghe thấy thanh này lập tức biết là ai , nháy mắt sắc mặt ta trở nên biến sắc, ta xoay người cực kỳ uất ức nhìn vào người , “ họ, là ta…”

      “Câm miệng!” Du Thần Ích lần nữa lạnh lùng đánh gãy lời …, mặt lo lắng giăng đầy, ánh mắt lạnh lùng hề che giấu tức giận của mình. Lửa giận ngập trời, đây là lần đầu tiên Lạc Tình nhìn thấy bộ dạng như vậy, lập tức bị dọa sợ.

      Du Thần Ích nhìn khuôn mặt nhắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đờ đẫn của Lạc Tình, lạnh lùng , “Lần sau vào phòng làm việc của phải gõ cửa trước, nhớ chưa?”

      Lạc Tình bị dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, uy nghiêm của hù dọa, chỉ biết ngơ ngác gật đầu cái, tựa hồ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

      Thấy thế, sắc mặt Du Thần Ích mới trở nên hòa hoãn hơn, giọng cũng nhịn được dịu chút, hỏi: “Trước đổi bộ y phục khác rồi có chuyện gì quay lại sau.”

      “Vâng.” Lạc Tình vẫn ngây ngốc gật đầu, xoay người ra ngoài.

      sao chứ?” Lạc Tình vừa mới khỏi, Du Thần Ích kịp chờ Văn Hinh , vẻ mặt nguội lạnh ban nãy của chuyển sang lo lắng hết mực.
      Last edited: 7/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tổng Giám đốc lạnh lùng

      Chương 239


      Lạc Tĩnh xẹt qua thấy được quan tâm của Du Thần Ích với Văn Hinh, đáy mắt ta xẹt qua tia hận ý.

      “Tôi sao.” Văn Hinh lắc đầu, nhìn thức ăn còn vương vãi đầy sàn nhà, nhíu mày, ngồi xổm xuống chuẩn bị dọn dẹp.

      Du Thần Ích lập tức giữ tay lại, “Cứ để cho lao công tới dọn dẹp , ngồi xuống nghỉ ngơi .” Trong lòng vẫn lo lắng thôi, vừa rồi lúc bị Lạc Tĩnh đụng phải suýt ngã, khiến thiếu chút nữa nhảy dựng lên rồi.

      Vậy mà, lúc này Văn Hinh lại , “ chờ tôi lát, tôi ra ngoài mua cho chút gì đó, rất nhanh trở lại thôi.” xong, tránh khỏi tay Du Thần Ích, muốn rời .

      “Tôi bảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”. Đối với việc Văn Hinh thèm để ý lời mình , chọc giận Du Thần Ích, giọng đột nhiên tăng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận.

      Nghe vậy, Văn Hinh hơi ngẩn ra, cũng hiểu tức giận của từ đâu bay tới, nhưng mà cũng gật đầu cái, sau đó ngồi xuống ghế salon.

      Thấy thế, Du Thần Ích mới yên lòng. tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi, lâu sau, người phụ nữ vào, nhanh chóng quét dọn sàn nhà rồi mới rời .

      Chờ người phụ nữ khỏi, Du Thần Ích nhìn về phía ghế salon, khỏi sững sốt. Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, Văn hinh ngủ thiếp .

      đứng dậy, lấy cái chăn mỏng mà đặc biệt chuẩn bị trong phòng, nhàng bước tới bên ghế salon, phủ tấm chăn lên người Văn Hinh, động tác của cực kỳ cẩn thận, như là sợ đánh thức vậy.

      Sau đó cứ đứng ở đằng kia, giữ tư thế khom lưng, lặng lẽ quan sát Văn Hinh ngủ say. phát , sắc mặt của có chút nhợt nhạt, mơ hồ có chút uể oải, khiến đột nhiên sinh lòng thương tiếc.

      biết, giờ có thai, cần nghỉ ngơi nhiều, thể làm việc vất vả, thế nhưng lại khiến phải hao tổn tinh thần, đau lòng, đồng thời lại có cảm giác áy náy.

      Nhưng mà, nếu như phải là , những thứ lộn xộn kia biết tới bao giờ mới giải quyết được, chừng bây giờ vẫn phải đau đầu. tới, khiến cho cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, cũng khiến kiên trì hơn.

      Dần dà, ngưng mắt nhìn mắt , trong dâng lên dịu dàng. dịu dàng đó, như hoa xuân mới nở, khiến ánh mắt cứ dán chặt vào người nằm kia, hề có ý muốn dời .

      nhìn sâu, cũng hề phát ánh mắt của mình lúc này dịu dàng tới mức nào, ánh mắt ấy, thần sắc ấy, tựa như nhìn người mà mình sâu đậm vậy.

      Nhưng từ từ, dịu dàng trong ánh mắt lại bị loại tình cảm khác thay thế. mê mang, hiểu, đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào?
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 239

      Lạc! (2)



      Lạc Tình xẹt qua thấy được quan tâm của Du Thần Ích với Văn Hinh, đáy mắt ta xẹt qua tia hận ý.

      “Tôi sao.” Văn Hinh lắc đầu, nhìn thức ăn còn vương vãi đầy sàn nhà, nhíu mày, ngồi xổm xuống chuẩn bị dọn dẹp.

      Du Thần Ích lập tức giữ tay lại, “Cứ để cho lao công tới dọn dẹp , ngồi xuống nghỉ ngơi .” Trong lòng vẫn lo lắng thôi, vừa rồi lúc bị Lạc Tình đụng phải suýt ngã, khiến thiếu chút nửa nhảy dựng lên rồi.

      Vậy mà, lúc này Văn Hinh lại , “ chờ tôi lát, tôi ra ngoài mua cho chút gì đó, rất nhanh trở lại thôi.” xong, tránh khỏi tay Du Thần Ích, muốn rời .

      “Tôi bảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi.” Đối với việc Văn Hinh thèm để ý tới lời mình , chọc giận Du Thần Ích, giọng đột nhiên tăng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận.

      Nghe vậy, Văn Hinh hơi ngẩn ra, cũng hiểu tức giận của từ đâu bay tới, nhưng mà cũng gật đầu cái, sau đó ngồi xuống ghế salon.

      Thấy thế, Du Thần Ích mới yên lòng. tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi, lâu sau, người phụ nữ vào, nhanh chóng quét dọn sàn nhà rồi mới rời .

      Chờ người phụ nữ khỏi, Du Thần Ích nhìn về phía ghế salon, khỏi sững sốt. Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, Văn Hinh ngủ thiếp .

      đứng dậy, lấy cái chăn mỏng mà đặc biệt chuẩn bị trong phòng, nhàng bước tới bên ghế salon, phủ tấm chăn lên người Văn Hinh, động tác của cực kì cẩn thận, như là sợ đánh thức dậy.

      Sau đó, cứ đứng ở đằng kia, giữ vững tư thế khom lưng, lặng lẽ quan sát Văn Hinh ngủ say. phát , sắc mặt của có chút nhợt nhạt, mơ hồ có chút uể oải, khiến đột nhiên sinh lòng thương tiếc.

      biết, giờ có thai, cần nghỉ ngơi nhiều, thể làm việc vất vả, thế nhưng lại khiến phải hao tổn tinh thần, đau lòng, đồng thời lại cảm thấy áy náy.

      Nhưng mà, nếu như phải là , những thứ lộn xộn kia biết tới bao giờ mới giải quyết được, chừng bây giờ vẫn phải đau đầu. tới, khiến cho cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, cũng khiến kiên trì hơn.

      Dần dà ngưng mắt nhìn mắt , trong mắt dâng lên dịu dành. dịu dàng đó, như hoa xuân mới nở, khiến ánh mắt cứ dán chặt vào người nằm kia, hề có ý muốn rời .

      nhìn sâu, cũng hề phát ánh mắt của mình lúc này dịu dàng tới mức nào, ánh mắt ấy, thần sắc ấy, tựa như nhìn người mà mình sâu đậm vậy.

      Nhưng từ từ, dịu dàng trong ánh mắt lại bị loại tình cảm khác thay thế. mê mang, hiểu, đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 240: Lạc. . . . . . 3

      Trong mắt , như đám sương mù, khi chân , khi lại trở nên hư vô, khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được, nhìn lại càng . Khi muốn xâm nhập vào trong đám sương ấy để tìm hiểu hơn lại phát , mình lại bị lạc trong đó, tìm thấy chính mình.
      Nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của , trong đầu lên toàn bộ hình ảnh về , bao gôm cả những hành hạ nhục nhã mang đến cho , mà lần nào cũng dùng khuôn mặt tươi cười kiên cường đối mặt với , thủy chung chịu khuất phục.


      Trước đây, đối với kiên cường, cố chấp của chỉ là căm thù tận xương tủy, giờ phút này nghĩ lại, cảm thấy vô cùng đau lòng và áy náy, lại pha thêm chút hối hận, sám hối.


      biết đến tột cùng mình như thế nào, ràng là rất ghét người phụ nữ này, nhưng hôm nay lại phát mình bất tri bất giác dần dần bị người phụ nữ này hấp dẫn. Lòng của vốn khép chặt, giờ đây như sống lại, nhưng tựa hồ thể khống chế được mình.
      Nụ hôn ngày đó, hoàn toàn là do kìm lòng đậu!
      Nhớ tới nụ hôn đó, trong đầu bỗng dưng lên khuôn mặt khác, khiến lập tức tỉnh lại, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
      Dường như muốn trốn tránh điều gì, đứng dậy muốn ra ngoài dạo, bỗng nhiên thấy Lam Dật Thần ôm cánh tay đứng dựa vào cửa, gương mặt sáng lạn nở nụ cười nhìn , có chút run sợ, “ Cậu tới lúc nào?” người này cầm tinh con mèo sao, tại sao bộ mà hề phát ra chút thanh nào.

      Thấy Du Thần Ích rốt cuộc cũng phát ra mình, nụ cười gương mặt Lam Dật Thần càng thêm đậm hơn, nhưng vẫn pha lẫn chút quỷ dị, “ tới từ lâu, chỉ là người nào đó chăm chú nghĩ tới phụ nữ, nên phát mà thôi,” qua rồi tới sô pha, tỉ mỉ quan sát Văn Hinh, rồi chậc lưỡi tán thưởng: “ đúng là mỹ nhân chính cống, khó trách người nào thấy cũng phải mất hồn.” Vừa còn lắc đầu ra vẻ.
      Nghe vậy, Du Thần Ích cũng cảm thấy căng thẳng, cắn răng hỏi: “ Cậu tới tìm tôi có việc gì ?” Bộ dáng của như …, có chuyện , có gì cút ngay.


      Tầm mắt Lam Dật Thần vẫn dừng khuôn mặt Văn Hinh, chưa từng rời phút nào, : Vừa rồi tớ nghe , sáng sớm chị dâu giúp cậu giải quyết mấy kẻ gây chuyện, cho nên muốn tới thăm chị dâu chút,.” xong, lại khen ngợi, : hổ là chi dâu của Lam Dật Thần, phong cách, khí khái như thế, là nữ trung hào kiệt.”
      ( Nữ hùng)
      Đúng vậy, người phụ nữ này là người đầu tiên khiến Lam Dật Thần phải khâm phục, bất kể đối với Du Thần Ích, luôn dùng thái độ ương ngạnh, nhưng phương diện năng lực xử lí công việc, khiến phải phục sát đất.


      Cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới xứng đáng với Du Thần Ích.
      Chỉ biết tên này vẫn còn do dự rối rắm cái gì, tốt như vậy, lại thương, mà cứ chấp nhất nhớ mãi quên với người chết, là đầu óc có vấn đề.
      Nếu như là , sớm nhào tới rồi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 241: Lạc…………4

      Type: Triệu Thanh Lam

      Du Thần Ích nhìn gương mặt Lam Dật Thần từ bội phục đắc ý dần chuyển thành khi dễ khinh thường, cuối cùng lại lộ ra vẻ mặt cực kì bỉ ổi, ánh mắt hắn chợt lóe như ánh đèn nê ôn, biến ảo vô thường.

      Hắn khỏi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Bây giờ nhìn thấy rồi, cậu có thể về làm việc rồi.”

      Lam Dật Thần còn chưa đùa đủ, dĩ nhiên sẽ trở về như vậy. “ có việc gì, công việc mình đã sắp xếp ổn thỏa, giờ mình ở đây đợi chị dâu là được rồi.” Nói xong, hắn đặt mông ngồi xuống ghế salon.

      Thấy thế, Du Thần Ích khỏi nheo mắt: “Cậu đã nhàn như vậy, vừa vặn có việc muốn cậu làm đây.”

      “Ai nói mình nhà hạ?” Lam Dật Thần lập tức lên tiếng cắt đứt lời của hắn, vì kích động lại vội vàng cho nên thanh của hắn hơi to một chút, rất nhanh Du Thần Ích liền ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.

      Lam Dật Thần liếc măt nhìn Văn Hinh, thấy có dấu hiệu tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn ́ ý nói nhỏ giọng với Du Thần Ích: “Tớ đây là tranh thủ lúc rảnh rỗi, vui chơi lao động kết hợp cậu hiểu chứ?”

      Du Thần Ích cũng quản hắn giải thích, hắn nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của bạn tốt, đột nhiên cũng đổi giọng, vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu hãy đăng tin tuyển dụng, trước tuần sau, tôi muốn tuyển đủ nhân viên ở các vị trí còn trống.”

      Nghe vậy, Lam Dật Thần thu hòi vẻ mặt vui đùa, nặng nề nói: “Chẳng lẽ cậu sợ…” Ở thời điểm mấu chốt, đây rõ ràng phải là hành động sáng suốt.

      “Cho nên việc này giao toàn bộ cho cậu.” Du Thần Ích nói xong, nở nụ cười gian xảo với Lam Dật Thần.

      Lam Dật Thần cũng sửng sốt: “Giao cho tớ?”

      Du Thần Ích gật đầu, nói: “Tôi muốn chính cậu phỏng vấn.”

      phải chứ?” Lam Dật Thần kêu gào thảm thiết, ra bộ thống khổ.

      Du Thần Ích vội vàng nhìn Văn Hinh, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần, muốn mở miệng cảnh cáo hắn, khiến hắn nhỏ giọng một chút nhưng lại chậm mất rồi.

      “Ưmh!” Bên kia Văn Hinh vẫn bị Lam Dật Thần đánh thức, vừa nhìn thấy Lam Dật Thần ngồi ở salon, bật ngồi dậy, tấm chăn người rơi xuống, cúi đầu nhìn lại, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

      Vừa rồi rõ ràng chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ngờ mình lại ngủ thiếp .

      Mà tấm chăn người

      “Sao vậy?” Sau đó nghi ngờ nhìn Lam Dật Thần, vừa rồi hình như loáng thoáng nghe thấy hắn kêu rất thảm hại.

      Biết mình đã đánh thức Văn Hinh, Lam Dật Thần cẩn thận liếc Du Thần Ích, tháy gương mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lạnh tựa hồ có thể giết người, hắn lập tức ̣nh chuồn: “Chị dâu, tôi còn có việc gấp trước, trở lại thăm chị sau.” Hắn còn chưa nói hết đã chạy như bay ra khỏi cửa
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :