1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      :bird: :bird: :bird: :bird: :bird: cố lên bạn
      Chương 211: động tình! 8

      Quả nhiên, lễ tân liền lộ ra nụ cười xin lỗi, đồng thời lễ phép : “ Ngại quá, bởi vì tống giám đốc của chúng tôi dặn, nếu như có hẹn trước, gặp ai cả.” Tất cả mọi người đều biết, tổng giám đốc của bọn họ thích những xinh đẹp, nhưng lên giường xong đều đá hết. Mà này nhìn cũng biết là bị tổng giám đốc của bọ bỏ rơi, nên mới tìm tổng giám đốc muốn hợp lại.

      Nếu như bị tổng giám đốc bỏ rơi, tuyệt đối còn bất kì cơ hội nào nữa rồi, bởi vì những bạn của tổng giám đốc từ trước tới giờ đều có mới nới cũ, bị tổng giám đốc vứt bỏ, đàn bà con có biết bao người muốn trở lại bên cạnh lần nữa, nhưng cuối cùng ai thành công.


      Cho nên, người phụ nữ trước mắt này e rằng nhất định phải thất vọng cùng thương tâm rồi.

      Nhưng mà, điều làm cảm thấy kì lạ là, tại sao người phụ nữ này lại hề lộ ra chút thương tâm nào, vẫn bình tĩnh ung dung như là đến tìm bằng hữu vậy.


      Thấy trong mắt lễ tân có vẻ nghi ngờ, Văn Hinh vốn thông minh nên lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng của đối phương, lập tức nở nụ cười: “ tôi là bằng hữu của Tổng giám đốc các , hôm nay tôi tới tìm ấy vì có chuyện quan trọng muốn bàn với ấy, phiền thông báo cho ấy tiếng, được ?”


      Nhưng, lễ tân vẫn đồng ý: “ Ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi giao phó, phải việc phỏng vấn quan trọng, khôngđược cho phép của phòng thư kí, mời hẹn tổng giám đốc trước rồi hãy gặp.”


      Nghe vậy, cơ hồ Văn hinh cũng hết ý kiến, tên Tề Nhân Kiệt này, muốn gặp mặt lại khó như vậy, nếu như phải lo lắng cho ta, sớm quay về rồi.

      Ngay lập tức, trong lòng có chủ ý, vì vậy mới tiến lên , cười : “ hôm nay tôi tới bàn chuyện công việc với tổng giám đốc của các , bàn về kí hết hợp đồng xuất khẩu dệt may sang khu vực Đông Nam Á!” biết Tập đoàn Gấm Vinh là Overlord làm trong cùng lĩnh vực, phạm vi buôn bán toàn cầu, các ngành nghề đều có bàn tay bọn họ, hơn nữa đều là các ông trùm trong ngành.

      Nghe vậy, lễ tân sửng sốt, nhìn về phía Văn Hinh, ánh mắt bán tín bán nghi, nhưng Văn Hinh vẫn bình tĩnh như cũ, mặc cho đối phương quan sát thế nào, bộ dáng vẫn ung dung thong thả, hề có chút chột dạ nào.


      Rốt cuộc, lễ tân cũng có chút luống cuống, nếu quả thực là như vậy, nếu như làm trễ nãi việc đại của tổng giám đốc, cái chức nho này của chắc chắn giữ được, trừ lương, nghiêm trọng phải cuốn gói , đây là do nhờ người có quan hệ mới vào được tập đoàn gấm Vinh nha.


      "Vậy cũng ,tôi giúp tiếng, xin hỏi họ gì>” Ngay lập tức, giọng của lễ tân trở nên hết sức cung kính.


      "Họ Văn!" Văn hinh lạnh nhạt , trong lòng cảm thấy buồn cười, nếu như bị Tề Nhân Kiệt biết vừa rồi lừa lễ tân của , biết trong cơn tức giận có đuổi việc lễ tân này , nếu như vậy lúc đó lại mang tội lớn rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 212: Động tình! 9

      “ Được, vậy chờ chút, tôi lập tức giúp gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.


      Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì lại có chút nghi ngờ.


      Văn Hinh vẫn cười nhạt, đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được lễ tân giọng với đối phương, hình như là với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này chờ ở đây lâu rồi, ấy ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy ấy cũng giống như gạt người. ấy ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…


      Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của trước mắt mình, đột nhiên đưa tay cầm lấy điện thoại của , thừa dịp sắp mở miệng, bèn duỗi ngón tay ra đặt bờ môi , nhàng làm bộ “ hư” cái, ý bảo đừng . Lễ tân quả thực lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.


      Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh khiển trách của thư kí Tần, “ phải tôi sớm với rồi à, nếu có hẹn trước, nhất định cho gặp tổng giám đốc, là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”

      "Xin chào, thư kí Tần, phiền với Tề Nhân Kiệt, có người tên Văn Hinh ở tầng trệt chờ ta, nếu như trong vòng 10 phút nữa ta xuống đây, vật bảo ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh xong, cũng cho đối phương bất cứ cơ hội nào, trực tiếp cúp điện thoại.


      Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy lễ tân giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.

      nhàn nhạt cười, sau đó xoay người tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm tờ báo lên đọc.

      lễ tân hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như này, hơn nữa còn dùng giọng cường thế cùng thư thái bá đạo.


      Chẳng lẽ. . . . . . ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?


      Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh tự nhiên ngồi ở đằng kia.


      Chẳng lẽ, đây chính là mà tổng giám đốc chân chính trong tin đồn kia sao?


      Nghĩ đếnđó, lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

      Quả nhiên, chỉ 3 , 4 phút sau, nghe thấy “ Đốt “ tiếng, bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã ra.


      Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt tràn đầy vui mừng, khỏi giương chân mày lên. đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó tới bên cạnh mình, mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử đúng là người bận rộng nha, muốn gặp cũng khó khăn như vậy?”

      Chương 213: động tình! 10

      Tề Nhân Kiệt mỉm cười nhìn Văn Hinh, nụ cười của đầy tà mị, trêu chọc: “ rồi mà, hôm nay có người với là hôm nay có vận hoa đào, vẫn còn suy nghĩ xem đến tột cùng hoa đào này từ nơi nào đến, ngờ lại được đưa tới tận cửa.”


      Nghe vậy, Văn Hinh quay sang ngườm , “ Hoa đào cạnh cũng ítđi, cẩn thận tổn thương thân thể .”
      Người này, vốn là có chút lo lắng cho , nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của hôm nay, xem ra lo lắng vô ích rồi.

      Tề Nhân Kiệt lập tức cười : “ có câu , chết dưới tay hoa đào, thành quỷ cũng phong lưu, chẳng lẽ em chưa từng nghe sao?” tự động đem mẫu đơn đổi thành hoa đào, hơn nữa bộ dạng của còn vô cùng tự tin tới mức vô lại.


      Văn Hinh nhịn được ngườm , “ Chỉ mong đời này có quỷ phong lưu là tốt rồi.”


      Tề Nhân Kiệt nghe đùa lại mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ, “ Em vẫn chưa ăn cơm đúng , vậy thôi, dẫn em ăn.” xong, tiến lên ôm eo Văn Hinh, dẫn ra ngoài. Động tác ấy, giọng ấy, thần thái ấy, tựa hồ Văn Hinh là bạn của vậy, cực kì tùy ý, hề có chút lúng túng nào.

      Văn Hinh cũng có đẩy ra, cùng với rời khỏi đại sảnh công ty. lễ tân sau lưng hai người họ cũng phải trừng to mắt, khuôn mặt nhắn tỏ vẻ thể tưởng tượng được.


      Trời ạ, chẳng nhẽ đoán đúng, kia thực tổng giám đốc nhất hay sao.


      xe, Tề Nhân Kiệt hỏi Văn Hinh muốn nơi nào, Văn Hinh suy nghĩ lát rồi : “ Tự chọn , mời người khác ăn cơm cũng thể chọn chỗ nào quá rẻ .” cười giảo hoạt, Tề Nhân Kiệt thấy thế khỏi bật cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn .


      Cuối cùng, Tề Nhân Kiệt dẫn Văn Hinh tới nhà hàng mới mở ở trung tâm thành phố, bởi vì thời gian hơi trễ, nên toàn bộ phòng ăn riêng trong nhà hàng đều chật kín người. Bất đắc dĩ, hai người còn cách nào khác là phải tới bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.

      Bởi đây là bữa ăn Tề Nhân Kiệt mời khách, cho nên Văn Hinh hề khách khí chút nào, hơn nữa còn gọi các món đắt tiền nhất. Sau khi các món ăn được bê lên, Tề Nhân Kiệt nhìn bàn toàn món ăn ngon, sau đó mới hướng Văn Hinh : “ Em xác định mình ăn hết chỗ này ư/’


      Văn hinh nhìn bàn đầy thức ăn, miệng há rộng ra, cầm chiếc đũa lên gắp miếng thức ăn, “ đúng, là hai người ăn.” tháng nay, ngày nào cũng phải ăn bữa ăn dinh dưỡng do dì Lý làm, mặc dù tay nghề của dì Lý phải là kém, nhưng ngày nào cũng ăn mấy thứ đó, cho dù có dễ ăn cũng chán thôi.


      Nghe lời … Tề Nhân Kiệt có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, dở khóc dở cười . “ Coi như là hai người, cũng chỉ có miệng, dạ dày, bụng thôi nha.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 214: Động tình! 11

      "Thế nào, đau lòng à ?" Văn Hinh trợn mắt, ngườm Tề Nhân Kiệt, mặt lộ ra vẻ khinh thường.
      Tề Nhân Kiệt cũng hết ý kiến, cũng liếc , đầy bất đắc dĩ nhưng lại với vẻ giễu cợt: “ Làm sao em biết tôi đau lòng, tôi là muốn xem dạ dày em làm bằng gì mà có thể chưa nhiều đồ như vậy, cẩn thận no vỡ bụng nha.”


      Văn Hinh nhìn cười to: “ Việc này cần lo lắng, chỉ cần thanh toán là được rồi!” xong, lại vùi đầu vào ăn cơm.
      ( haha)


      Thấy ăn ngon miệng như vậy, đột nhiên Tề Nhân Kiệt dựa cả người ra phía sau ghế, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Văn Hinh chén sạch thức ăn bàn. Lúc này, lần lượt từng món ăn được Văn Hinh như hổ đói tới giải quyết, phát ra rằng, mặc dù ăn rất vội, nhưng vẫn kém phần ưu nhã, cho thấy được giao dục rất tốt.

      Ăn được nửa, rốt cuộc Văn Hinh cũng phát ra có gì đó bình thường, vì vậy ngẩng đầu lên, thấy Tề Nhân Kiệt ngồi ở phía đối diện mình khoanh tay trước ngực, dùng vẻ mặt đùa giỡn nhìn , tựa như xem trò hề vậy, nhíu mày hỏi: “ sao ăn?”
      Tề Nhân Kiệt nở nụ cười đầy xấu xa : “ Tôi muốn nhìn xem, mình em đến tột cùng có thể ăn hết chỗ thức ăn này , nếu như là tôi , cũng hết được.”


      Nghe vậy, Văn Hinh hung hăng trừng mắt ngườm , thèm quan tâm tới nữa.
      Cứ như vậy, lại liều mạng ăn, Tề Nhân Kiệt vẫn còn hứng thú nhìn , cho đến khi…


      " ăn nữa !" Văn Hinh buông đũa, cầm khăn giấy lau dầu mỡ dính khóe miệng mình, vẻ mặt thập phần hài lòng.

      “ Em mà ăn được nữa chắc là gặp quỷ rồi.” Tề Nhân Kiệt tỏ vẻ xem thường, nhìn bàn ăn bừa bãi, trong lòng vẫn còn bội phục Văn Hinh. cư nhiên lại có thể ăn toàn bộ chỗ đồ ăn này, nhiều như vậy, e rằng đàn ông con trai như cũng theo kịp.


      Văn Hinh vứt khăn giấy, giương mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, đột nhiên mặt lộ ra nụ cười đầy giảo hoạt, “ Chi bằng, chúng ta thương lượng .”


      "Cái gì?" Tề Nhân Kiệt cau mày lại, có chút hứng thú nhìn .


      Nụ cười gương mặt Văn Hinh càng đậm hơn, “ Từ nay về sau, mỗi tuần mời tôi ăn cơm 1 lần, thế nào?”

      “ Vậy tôi được lợi gì?” Tề Nhân Kiệt cũng bày ra bộ dạng chịu thua thiệt, sắc mặt của lúc này điển hình cho sắc mặt của thương nhân.
      “ Có mỹ nhân cùng ăn cơm với , còn muốn gì nữa.” Văn hinh lườm cái, tâm tình vô cùng tốt.


      “ Tôi muốn bồi bà bầu ăn cơm đâu.” Tề Nhân Kiệt thấp giọng , dáng vẻ đầy bất đắc dĩ.


      Văn hinh trừng mắt, mất hứng, " như vậy, muốn sao?” đột nhiên phát ra, ra cãi nhau với Tề Nhân Kiệt cũng thú vị. Thậm chí còn nghĩ, nếu như đem hai miệng của Tề Nhân Kiệt và Lam Dật Thần xúm lại chỗ, phối hợp tuyệt vời, đoán chừng ai có thể chịu đựng được bọn họ.
      Chương 215: Động tình! 12


      Văn hinh trừng mắt, mất hứng, " như vậy, muốn sao?” đột nhiên phát ra, ra cãi nhau với Tề Nhân Kiệt cũng thú vị. Thậm chí còn nghĩ, nếu như đem hai miệng của Tề Nhân Kiệt và Lam Dật Thần xúm lại chỗ, phối hợp tuyệt vời, đoán chừng ai có thể chịu đựng được bọn họ.


      Tề Nhân Kiệt làm ra chiều giúp được gì cho , sau đó hùng hồn : “ Em biết đấy hàng ngày có biết bao muốn cùng tôi ăn cơm ? em muốn tôi mời cơm, phải xếp hàng đấy.” xong, vô tư cười, có chút tà ác.

      Văn Hinh nghe vậy cũng thở dài : “ Vậy cũng tốt, chịu mời, chỉ cần tôi muốn có người đồng ý cả hai chân hai tay.” ( Chém nhé)

      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệtsững sờ, ngay sau đó lập tức nghĩ tới người kia trong miệng là người nào, “ Em chính là tên bác sĩ ngu ngốc đó à?” cũng chỉ có tên bác sĩ ngu ngốc đó, thấy được , tên Lăng Hạo Hiên thế nhưng vô cùng thích .


      Văn Hinh nhướng mày, gì, nhưng ý tứ cũng bộc lộ ràng.
      Tề Nhân Kiệt thấy thế, nhún vai cái, bất đắc dĩ : Vậy cũng được, mỗi tuần mời em ăn bữa cơm cũng phải là thể, có điều em phải cho tôi biết, hôm nay phải là em đặc biệt tới đây là để tôi mời ăn cơm đấy chứ?” hiểu này, nhất định phải đặc biệt chạy tới đây chỉ để mời bữa cơm? Nếu như có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối chủ động tới tận đây tìm .



      "Nếu nghĩ sao?” Văn Hinh cũng định cho biết, dù sao nhìn bộ dáng lúc này đoán chừng cũng có chuyện gì, mà dường như còn rất tốt là đằng khác.

      Tề Nhân Kiệt dĩ nhiên cũng tin, nhưng nếu như muốn , cũng ép, bèn bất đắc dĩ , “ Được rồi, từ nay về sau cứ mỗi chủ nhật tôi để trống lịch trình, đặc biệt ăn cùng em, như vậy được chưa?” vẻ đầy bất đắc dĩ, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ thôi.

      “ Vậy cứ quyết định như thế .” Văn Hinh lập tức cười rạng rỡ, chủ nhật, cả hai đều muốn gặp người mà mình muốn gặp ở nhà, thay vì cùng bọn họ mắt to mắt trừng nhau, huyên náo tranh cãi vui vẻ gì, chi bằng ra ngoài chơi hơn.

      Lần nào cũng vậy, chỉ cần ở chung chỗ với người đàn ông này, tâm tình đều trở nên vui vẻ hơn, phiền não cũng tạm thời bay đâu mất.

      Nhìn thấy nụ cười vui vẻ gương mặt Văn Hinh, Tề Nhân Kiệt cũng nhịn được cười theo, nhưng lời từ miệng lại vô cùng buồn bã: “ Số tôi khổ, mỗi chủ nhật đều phải bồi bà bầu này, nếu để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng em là gì của tôi đó.”


      Nghe vậy, Văn Hinh càng thêm vui vẻ, nụ cười môi còn mang theo chút giảo hoạt.
      Bởi vì chỗ Văn Hinh ngồi chếch chút so với cửa chính, nên màn này, vừa vặn bị mấy người bên ngoài nhìn thấy, trong số đó khi thấy cảnh này sắc mặt lập tức trầm xuống.

      Tên còn lại cùng cũng lên tiếng tỏ vẻ nghi hoặc: “ Ah, chị dâu sao lại ở cùng chỗ với tiểu tử kia?” Thanh quen thuộc của người người này cho thấy, người chuyện chính là Lam Dật Thần, hẳn là vậy , người bên cạnh ăt là Du Thần ích rồi.”

      Chương 216: Động tình! 13


      Du Thần Ích xoay người, giọng với hai người nước ngoài bên cạnh cái gì đó, sau đó quay sang với Lam Dật Thần: “ Cậu đưa Perrie tiên sinh về trước, tôi vê sau.”


      Lam Dật Thần nghe vậy, quay sang nhìn Văn Hinh, đáy mắt lộ ra tia lo lắng, nhưng bởi vì thể làm chậm trễ công việc của hai vị khách nước ngoài bên cạnh mình, nên đành phải theo ý Du Thần Ích, đưa bọn họ trở về trước.


      Mà lúc này, Văn Hinh và tề Nhân Kiệt cũng trông thấy Du Thần Ích, nụ cười khóe môi bống chốc tan biến, mà Tề Nhân Kiệt lại cười vẻ đùa giỡn, đầy tà mị.

      Du Thần Ích nét mặt sa sầm từ từ tới bên cạnh Văn Hinh, nhìn Tề Nhân Kiệt cái rồi ánh mắt dừng lại khuôn mặt Văn Hinh, trầm giọng : “ Tôi nhớ tôi , có lệnh của tôi, cho phép bước ra khỏi cửa nhà họ Du nửa bước, nhanh như vậy mà quên rồi à?”
      Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc cái, sau đó tự nhiên mở miệng : “ Tôi cũng nhớ tôi , căn bản có quyền can thiệp tự do của tôi, điều này mà cũng quên sao?”



      Nghe vậy, sắc mặt của Du Thần Ích lập tức thay đổi, nhưng mà Tề Nhân Kiệt lại cười to, rất muốn vỗ tay khen Văn Hinh. nghĩ, đời này, cũng chỉ có tên Văn Hinh này mới dám chuyện như vậy với Du Thần Ích. Lại bỗng nghĩ tới đoạn chuyện với thư kí Tần hồi trước, lúc ấy thiếu chút nữa khiến thư kí Tần té xỉu, khi thư kí Tần đêm y nguyên lời cho biết, lúc đó chỉ biết cười.


      sai, đây mới là Văn Hinh mà biết,

      Du Thần Ích hung hăng trừng mắt nhìn , lại nhìn Văn Hinh, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi : “ đừng quên, bây giơ…”


      Văn hinh lập tức cắt đứt giọng điệu cứng rắn của , nhướng mày : “ cứ như vậy mà khẳng định đứa bé trong bụng tôi là của ư?’ liếc xéo , ung dung , “ Lúc đầu phải vẫn luôn nghi ngờ đứa bé này sao? Thế nào, giờ rốt cuộc cũng chịu thừa nhận đứa này là của rồi à?”

      …” Du Thần Ích bị khiến nổi đóa, nhất thời cứng họng nên lời, chỉ oán hận nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt này, người khiến cảm thấy ghê tởm, thống hận lại thể chịu đựng được.


      Lúc này, Văn Hinh đứng lên, với Tề Nhân Kiệt: “ Ăn xong rồi, tôi đây, đừng quên hẹn ước của chúng ta hôm nay đấy. Nếu dám nuốt lời, tôi nguyền rủa vĩnh viễn lấy được vợ.”


      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt nhất thời im lặng, "Em yên tâm, có thể quên cái gì chứ nhất định dám quên em! Nếu như mà thực tôi lấy được vợ như em , đến lúc đó tôi liền chịu uất ức mà lấy em là được.”
      tỏ vẻ uất ức, Văn Hinh nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhưng gương mặt tuấn tú của Du Thần Ích ngập tràn lo lắng, tựa như cố nén lửa giận trong lòng.
      “ Được được, đến lúc đó nếu ai thèm lấy tôi, tôi cũng chấp nhận hạ giá, gả cho là được chứ gì.” Văn Hinh cũng đùa giỡn , đem Du Thần Ích vẫn đứng bên cạnh trở thành khí.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 217: động tình! 14

      “ Được được, đến lúc đó nếu ai thèm lấy tôi, tôi cũng chấp nhận hạ giá, gả cho là được chứ gì.” Văn Hinh cũng đùa giỡn , đem Du Thần Ích vẫn đứng bên cạnh trở thành khí. Cuối cùng, vừa cười vừa nhìn Tề Nhân Kiệt : “ Ăn no rồi lại buồn ngủ, tôi về trước đây, tìm hoa đào của , đừng quên thanh toán đấy.” xong cũng thèm nhìn Du Thần Íchdù chỉ cái, liền thẳng tới cửa chính.



      Du Thần Ích lạnh lùng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, sau đó cũng ra ngoài. Tề Nhân Kiệt thấy Du Thần Ích đè nén cảm xúc phát tác ra mặt, đột nhiên cười vô cùng vui vẻ. Có thể nhìn ra được tấm mặt đần thối của Du Thần Ích, đời này còn có chuyện gì khiến vui vẻ hơn chuyện này?

      Văn Hinh ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên xe Diêu Phương cho tài xế chở mìn, đột nhiên cánh tay căng thẳng, sau đó cả người bị cỗ lớn sức lực kéo hướng khác.


      Văn Hinh quay đầu lại thấy Du Thần Ích, cũng buồn giãy giụa liền theo lên xe.

      rất nhanh liền phát động động cơ, sử dụng tốc độ nhanh nhất lái xe rời khách sạn. Dọc đường , Văn Hinh vẫn lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, thèm câu gì.

      Mà Du Thần Ích cũng lái xe, cũng im lặng, nhưng sắc mặt có chút dọa người, có cảm giác dường như sắp có going bão kéo tới.

      Buồng xe nho , khí trầm muộn bị đè nén, khắp nơi tràn ngập mùi vị nguy hiểm. Người nhát gan e sớm chịu nổi mà nhảy xuống rồi.

      Nhưng mà, Văn Hinh lại có loại can đảm như con cọp con, hai người đều ngang tài ngang sức, ai cũng chịu mở miệng , cứ trầm mặc như vậy.


      Dần dần, Văn Hinh phát xe hướng về phía nhà họ Du, mà quẹo qua đường khác, đột nhiên đánh lái rẽ ngang. Bởi vì biết, nếu như lúc nào có hỏi, chắc chắn Du Thần Ích cũng cho biết, vả lại, cần gì phải tốn nước bọt hỏi , dù sao đến lúc đó tới nơi cũng biết.

      nhìn thấy, hai tay cầm chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch, vừa nhìn biết là do dùng lực quá mạnh, nhất thời có chút kinh ngạc, sau đó dời tầm mắt lên phía , dừng lại gương mặt đẹp trai của . Thấy khuôn mặt dễ nhìn của , môi mỏng mím chặt, ánh mắt đông lạnh dường như nén tức giận.


      Xem ra, lần này đúng là tức hề !


      cảm thấy buồn cười, cảm thấy cơn giận của có chút nực cười. Lẽ ra, chỉ là người thay thế của , việc quan tâm chỉ là đứa bé trong bụng thuận lợi sinh ra, những thứ khác, như lúc trước, căn bản cũng liên quan tới , bao gồm cả sống chết của .


      Nhưng mà hôm nay, thế nhưng lại quản việc riêng tư của , thấy cùng người đàn ông khác ở cùng chỗ lại tức giận, chuyện này… đại biểu cho cái gì?

      Chẳng lẽ. . . . . làm sao có thể?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 218: động tình! 15

      Thứ quan tâm chỉ là đứa bé trong bụng mà thôi, cho nên mới mỉa mai khi gặp mặt người con trai khác, sợ có việc gì ngoài ý muốn gây thương tổn tới đứa trong bụng .


      Đúng, nhất định là như thế!

      Nhưng mà tại sao, trong lòng lại có chút mất mác nho !


      Đối với người đàn ông này, lòng của ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy , chút biến hóa nho . Cho dù bị nhục nhã, làm nhục, nhưng tâm ý trong lòng vẫn chưa hề thay đổi.


      Có lẽ, , nhất định phải dùng phương thức như thế để gặp nhau, rồi chung đụng, sau đó kết thúc thôi.

      Nghĩ đến đây, bắt đầu tỉ mỉ quan sát người đàn ông bên cạnh này.
      Ở góc nhìn nghiêng, lông mi của dài, hốc mắt sâu mê người, sống mũi lại rất thẳng, môi mỏng trơn bóng mê hoặc, chiếc cằm cương nghị, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm. Bề ngoài tuấn như thế, tính tình lại cao ngạo, cộng thêm thân phận hiển hách của , người đàn ông như vậy, chính xác là con rồng cháu phương, biết có bao người phụ nữ đời này mê luyến !


      Dần dần, có chút ngây người nhìn .
      Đột nhiên, xe phanh gấp, thân thể của bị xô lên phía trước, lập tức ổn định lại tinh thần, nhìn xung quanh, bị hấp dẫn bở cảnh sắc quanh mình.

      Đây là con đường ở vùng ngoại ô, tính quá rộng, cũng có nhiều xe qua lại nơi đây. Hai bên đường trồng rất nhiều ngô đồng Pháp, giờ vào thu, lá vàng cũng bắt đầu rơi xuống đất, sắc vàng óng ánh vương mặt đất, trải dọc con đường. Đột nhiên trận gió thoảng qua, càng ngày càng mạnh, khiến từng chiếc là ngô đồng cuốn theo chiều gió.

      ( ai sửa cho mình chỗ này cái)
      Cảnh sắc này, vô cùng đẹp.

      Văn Hinh còn đắm chìm vì cảnh đẹp trước mắt Du Thần Ích bên cạnh đột nhiên vừa ngắm cảnh vừa mở miệng : “ Về sau cho phép gặp Tề Nhân Kiệt.” Mỗi lần nhìn thấy ở chung chỗ với Tề Nhân Kiệt, nhìn cười vui vẻ với người này, trong lại mang đầy bụng lửa giận, hôm nay lại còn quá đáng nhắc tới cái gì mà muốn kết hôn với , thế nhưng lại những cự tuyệt, ngược lại còn đồng ý hùa theo .


      Mặc dù biết hai người đùa, nhưng đùa giỡn như vậy, lọt vào tai , vẫn thể tiếp nhận.

      “ Hôm nay phải chính bảo tôi tự mà tìm ấy sao?” Văn Hinh nhíu mày , mặt nở nụ cười nhàn nhạt, cười như cười.
      Nghe vậy, Du Thần Ích hơi ngẩn ra, sau đó lại nghĩ tới sáng nay chính mình bảo tự hỏi chuyện của Tề Nhân Kiệt, lúc ấy mình rằng muốn biết tự tìm , nhưng mà cũng ngờ tìm Tề Nhân Kiệt .


      "Về sau cho phép tìm nữa !" cắn răng , đột nhiên có chút hối hận, hối hận sáng nay khiến có cớ tìm Tề Nhân Kiệt.


      Nhưng mà Văn Hinh cũng có để ý tới , mà mở cửa xuống xe, “ Cho tới bây giờ tôi cũng biết ra còn có nơi đẹp như vậy.” Khoảnh khắc chân giẫm lên lá vàng vương mặt đất kia, lập tức vang lên thứ thanh xào xạc, cảm thấy đây là chương nhạc tuyệt vời nhất đời.



      Chương 219: động tình! 16

      nhìn phong cảnh xung quanh, lá thu xào xạc trong gió, cảnh đẹp như trong tranh vẽ. nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên hít thở khí trong lành, gió thu hồi mơn trớn,mái tóc dài của tung bay trong gió, hình ảnh này, vô cùng đẹp.


      Du Thần Ích cũng xuống xe, mà ngồi trong xe nhìn Văn Hinh, sắc mặt vốn thâm trầm, nhìn thấy chìm đắm trong cảnh đẹp tư nhiên, êm ái dịu dàng, dáng vẻ yếu ớt của khiến cảm thấy ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ si mê, chỉ có điều chưa nhận ra mà thôi.

      lúc lâu sau, Văn Hinh mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này cảm thấy thoải mái thư thái hơn nhiều, giống như tòa lâu đài đè trong lòng bị dời , ngay cả tâm tình của cũng trở nên vui vẻ hơn.

      quay đầu nhìn Du Thần Ích vẫn ngồi trong xe hề nhúc nhích, đột nhiên nhìn về phía lộ ra nụ cười ngây thơ tinh khiết như trẻ thơ, lúm đồng tiền duyên dáng ra, khiến ánh mắt Du Thần Ích hơi chậm lại, biết mình suy nghĩ cái gì nữa.


      "Cảnh sắc nơi đây đẹp , với tôi lát nhé.” Ánh mắt mịt mờ, với như vậy.

      kinh ngạc nhìn chằm chằm , mãi lâu sau, mới tự chủ được gật đầu, đẩy cửa xuống xe tới bên cạnh .
      Thấy Du Thần Ích đồng ý cầu của mình, nụ cười khuôn mặt Văn Hinh càng đậm hơn. vốn cho là nhất định lạnh lùng cự tuyệt, hoặc là trực tiếp kéo , lại ngờ thế nhưng lại đồng ý.

      cười với , sau đó xoay người tới phía trước, bước chầm chậm, cực kì chậm.
      Nụ cười đó phát ra từ nội tâm , từ khi biết tới giờ, từng thấy cười, nhưng chưa từng thấy cười vui vẻ đến vậy, vô lo vô nghĩ, khiến kìm lòng đậu, bước cùng .
      khí trở nên ấm áp theo, hai người cứ lẳng lặng bước , ai muốn đãnh gãy khí ấm áp này.


      Du Thần Ích càng thêm đành lòng, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy khóe miệng của khẽ nhếch lên, khóe mắt chân mày cũng hàm chứa nụ cười nhàng, nụ cười ấy, thanh khiết, như đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nụ cười ấy, đến thần thánh cũng thể xem thường, mà đều bị nụ cười của thu hút, chính nụ cười ấy thu hút , khiến thể dời mắt.




      Nếu như, có thể cứ như thế bước cùng

      Trong tim của đột nhiên nổi lên ý niệm kì lạ như vậy, khiến bỗng nhiên dừng bước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :