1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 203: Ghen tức bay ngang! 10

      Đôi môi mỏng mím chặt, chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Văn Hinh, đột nhiên xoay người rời .



      "Ưmh!" Đúng lúc ấy, Văn Hinh hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, mở mắt, thứ mà thấy đầu tiên chính là bóng lưng Du Thần Ích định rời .


      “ Chờ chút!” vội vã lên tiếng gọi , sau đó cố hết sức ngồi dậy.

      Nghe thấy thanh yếu ớt của , Du Thần Ích l.ập tức dừng bước, xoay người lại thấy Văn Hinh cố gắng chống than thể mình muốn ngồi dậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng : “ Tốt nhất là đừng có động, có chuyện gì cứ ngồi là được rồi.” Người phụ nữ này, đúng là để cho người khác yên lòng. Nghĩ lại, kể từ quen nhau tới nay, thời gian nằm viện hơi nhiều phải, cứ thời gian lại phải vào nằm viện.




      Nghe vậy, quả nhiên Văn Hinh dừng động tác, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Du Thần Ích sắc mặt cũng thay đổi, như giận dỗi vậy, lại nhấc người , muốn ngồi dậy.


      Du Thần Ích thấy thế, lập tức nổi giận: “ Tôi bảo được động nghe thấy à?” xong tới bên giường Văn Hinh, dùng sức kéo nằm xuống.


      “ Đứa bé của tôi thế nào?” Văn Hinh bị buộc nằm xuống, nên nhìn vẻ mặt giận dữ của Du Thần Ích, chỉ quan tâm tới vấn đề mình hỏi .

      yên tâm , nó giống , có chín mạng.” Du Thần Ích nén giận , thấy vẻ mặt yên tâm củ Văn hinh, lại lạnh lùng : “ Còn nữa, chút, đây là con tôi, phải của .”

      Biết đứa bé sao, rốt cuộc Văn Hinh cũng nhanh chóng thả lòng tâm mình, nhưng nghe câu đó của Du Thần Ích, chợt nhíu mày, lườm , lạnh lùng châm chọc: “| Con ? khẳng định đây là con sao?” Nếu như nhớ lầm, lúc trước vẫn còn hoài nghi đứa bé này phải là con .


      ….” Du Thần Ích nổi đóa, nhìn vẻ mặt đầy giễu cợt của Văn Hinh, sắc mặt của trầm xuống. khom lưng bóp chặt chiếc cằm gầy guộc của , cắn răng : “ Nếu đứa bé này phải con tôi, đến lúc đó tôi cho biết hậu quả của việc lừa gạt tôi.”


      xong, buông ra, sau đó chút lưu luyến xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng , Văn Hinh đột nhiên như bị mê hoặc. Lúc ở xe, thấy được lúc ấy lo lắng nhường nào, nhưng mà bây giờ, lại biến thành lạnh lùng như vậy.


      Đến tột cùng, ở trong lòng của , có chút quan tâm tới ?

      Du Thần Ích vừa rời , Lăng Hạo Hiên cũng xong việc, lập tức chạy tới: “ văn Hinh, cậu thế nào rồi? Có khá hơn chút nào ?’


      Nhìn gương mặt đẹp trai tràn đầy quan tâm của Lăng Hạo hiên, văn Hinh bèn cười lên, an ủi , “ Tớ sao, cậu cần lo lắng cho tớ.” Cho tới nay, người thủy chung ở bên , an ủi , chỉ có mình Lăng hạo Hiên mà thôi. Cũng chỉ có tâm đối với , mang cho mảnh chân tình.

      Chương 204: Động tình! 1
      Nhìn Lăng Hạo Hiên này tràn đầy quan tâm tuấn dung, văn hinh lòng mà cười lên, cũng an ủi , "Ta sao, ngươi phải dùng lo lắng ta!" Giống như cho tới nay, thủy chung xa rời canh giữ ở bên người nàng , chỉ có Lăng Hạo hiên mà thôi. Cũng chỉ có , là tâm quan tâm nàng, đối với nàng bỏ ra mảnh chân tình.

      Thế nhưng tấm chân tình này của , có cách nào báo đáp.

      Nhìn thấy nụ cười gương mặt , Lăng Hạo Hiên càng thêm lo lắng: “ Cậu cho tớ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ban ngày phải vẫn tốt hay sao, mới có mấy tiếng đồng hồ thành như vậy rồi hả?”


      Văn Hinh muốn khiến lo lắng, cười : “ ra cũng có chuyện gì, chỉ tại mình sơ ý quá, bộ để ý đường, nên đụng phải cái bàn, sau đó…. Cứ như vậy.”

      dối.” Lăng Hạo Hiên làm sao có thể tin tưởng những lời này của , đột nhiên tựa như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: “ Cậu cho tớ biết, có phải là Du Thần Ích làm ? Có phải ta hại cậu thành cái dạng này ?”


      " phải vậy, quả thực là mình cẩn thận nên bị ngã thôi.” Văn Hinh có chút đành, Lăng Hạo Hiên còn muốn gì đó, Diêu Phương và dì Lý trước sau bước vào.

      Lăng Hạo Hiên lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người, sau đó mới quay đầu với Văn Hinh: “ Cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tớ quay lại thăm cậu.” xong, cũng thèm chào hỏi Diêu Phương, liền trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.


      Diêu Phương cũng chấp nhất thái độ của Lăng Hạo Hiên, bà tới trước giường bênh, hỏi: “ Thế nào rồi,giờ thấy tốt hơn chưa?” mặc dù thanh vẫn lạnh lùng, nhưng giọng lại tràn đầy quan tâm .


      Văn hinh gật đầu, “ Tôi sao .”


      "Văn hinh a, mau uống chén canh này .” Lúc này, dì Lý bưng chén canh súp đưa tới trước mặt Văn Hinh, Văn Hinh nhận lấy, cám ơn, sau đó cúi đầu uống canh.


      “Ta giáo huấn Tình nhi trận rồi, yên tâm, về sau nó dám đối xử vậy với nữa.” Diêu Phương đột nhiên , nhìn Văn Hinh, mặt bà có chút áy náy/
      .



      Văn Hinh nghe vậy, gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng uống chén canh trong tay, uống xong lại cười với dì Lý: “ dì Lý, còn nữa ạ, cho cháu thêm 1 chén.”


      "Có có có!" Dì Lý rất nhanh nhận lấy chén canh trong tay Văn Hinh, ;lại múc thêm cho chén nữa, Văn Hinh nhận lấy lại uống, rất nhanh chén canh nữa lại thấy đáy, từ đầu tới cuối, cũng thêm tiếng nào.



      là buồn cười, bà ấy cho là chỉ cần hung hăng dạy dỗ người phụ nữ kia, coi như có gì sao? Theo cá tính của người phụ nữ kia, những thay đổi, chừng còn tiếp tục hận ý chứ. Huống chi, Diêu Phương rất thương Lạc Tình, miệng bà hung hăng dạy dỗ, nhưng chắc cũng chỉ vài câu, vậy làm sao hiệu quả?


      Xem ra, về sau phải cách người phụ nữ này càng xa càng tốt.



      Diêu Phương thấy Văn hinh vẫn gì từ nãy tới giờ, biết lần này Văn Hinh thực tức giận, nên cũng nưÃ. Lúc rời , bà sai dì Lý ở lại chăm sóc Văn Hinh, còn mình rời .



      Chờ Diêu Phương rời , dì Lý lập tức kéo tay Văn Hinh, khóc : “ Đứa bé này, số khổ, đây là có tội tình gì, bà ngày hai bữa vào bệnh viện.”

      “ Dì Lý, cháu sao rồi, bác xem bây giờ phải cháu rất tốt sao?” văn Hinh cười an ủi dì Lý, trong lòng tràn đầy cảm động. Dì Lý gì, chỉ ngừng lau nước mắt.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 205: động tình! 2


      Tin tức Văn hinh nằm viện cũng biết là ai ra ngoài, buổi trưa ngày thứ hai nằm viện, trong phòng bệnh đột nhiên xuất vị khách mà chính cũng thấy bất ngờ. Nhìn người tới, Văn Hinh nở nụ cười: “ Sao lại tới đây?”
      Trần Ảnh cầm bó hoa trong tay cắm vào bình hoa, sau đó ngồi xuống cạnh giường bênh, “ Sáng nay làm nghe phó tổng Lam , phó tổng bảo tôi tới với chị tiếng, bây giờ phó tổng có chút việc bận, buổi tối tới thăm chị, hi vọng chị trách ấy.”

      về với ta, tôi chuẩn bị xong cây chổi đợi ta tới rồi.” Văn Hinh nghĩ tới hình ảnh Lam Dật Thần há hốc miệng, mới : “ tên kia, thể chịu được, tốt nhất là đừng có tới.”


      Nghe vậy, Trần ảnh lập tức nở nụ cười, "Nếu phó tổng mà nghe thấy, nhất định thương tâm đến chết.”


      Nhìn nụ cười của Trần ảnh , Văn Hinh như bị mê hoặc: “ ngày ngày theo tên kia, chẳng lẽ thấy rất phiền sao?’


      " có a!" mặt Trần ảnh nụ cười vẫn nhàn nhạt, thanh cũng dịu dàng dễ nghe, “ Lam Phó tổng là người rất tốt .” Hơn nữa đối với phụ nữ lại càng tốt, chưa từng cự tuyệt ai.
      ( Thằng háo sắc)


      Văn hinh cười, “ Đoán chừng cũng chỉ có tốt thôi.”
      Sau đó, hai người lại hàn huyên chút, Trần Ảnh nhìn đồng hồ, lúc này mới đứng dậy rời . Trần Ảnh vừa , Tề Nhân Kiệt nhíu mày vào, dường như suy nghĩ gì đó.


      “Sao vậy?" Nhìn vẻ mặt quái dị của , Văn Hinh khỏi tò mò hỏi .


      Tề Nhân Kiệt lập tức hoàn hồn, vội vàng : “ có gì.” Vừa rồi lướt qua người kia, cảm thấy sao lại quen thuộc như vậy. Sau đó mới nhìn Văn Hinh, nhìn đánh giá phen, nhíu mày : “ Em sao, có chuyện gì xảy ra, sao lại phải vào bệnh viện? còn tưởng bệnh viện này là nhà em nữa đấy.”

      “ Sao biết tôi phải vào bệnh viện?” Văn Hinh liếc mắt nhìn .


      Tề Nhân Kiệt nhìn , đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, “ Đương nhiên chính là bạn thanh mai trúc mã của em cho biết.”



      Nghe vậy, trong mắt Văn hinh thoáng qua tia kinh ngạc, “ … là Hạo Hiên cho biết? “ Làm sao có thể? Hạo Hiên làm sao lại thân quen với người này, cậu ấy hẳn hận thể cách ta càng xa càng tốt chứ, thế nào lại chủ động cho ta biết nằm viện.

      “ Thế nào, ngờ đúng .” Tề Nhân Kiệt cười cười lộ ra khuôn mặt tà ác, tới bên giường bệnh Văn Hinh, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống bên canh, sau đó gác hai chân, khỏi đắc ý : “ Tên kia bị cho hai câu, liền ra toàn bộ việc.”


      "Khó trách!" Văn hinh khỏi liếc mắt, mà, quan hệ giữa ta và Lăng Hạo Hiên lúc nào lại trở nên thân thiết như vậy, ra là lừa người .


      Lăng Hạo hiên là người thẳng tính, căn bản giấu diêm được tâm , mà Tề Nhân Kiệt lại tinh khôn, bàn về việc chơi đùa lừa gạt người khác, Lăng hạo Hiên quả phải đối thủ của ta.

      Tề Nhân Kiệt còn muốn gì đó, chỉ thấy Lăng Hạo Hiên mang bộ mặt sa sầm từ bên ngoài bước vào, nhất thời liền im lặng.
      Chương 206: động tình! 3

      Lăng Hạo Hiên vào, cũng thèm nhìn Tề Nhân Kiệt mà thẳng tới trước giường bệnh của Văn Hinh, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào ?”

      “ Mình rồi, mình sao mà!” Văn Hinh đưa cánh tay vẫn còn đầy kim châm mu bàn tay lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ cầu xin : “ Cái đó…. Mình sao rồi, có thể nhổ châm này ra ?” Cũng cắm truyền nước ngày đêm, còn hoài nghi da mình có phải cũng có thể toát ra nước đấy.


      " được!" Lăng Hạo hiên quả quyết cự tuyệt, hơn nữa còn : “ Cơ thể của cậu bây giờ vẫn rất suy yếu, cậu phải truyền nước ba ngày.”


      "Cái gì, ba ngày? !" Văn hinh kêu thành tiếng, kém chút nữa nhảy dựng lên, “ ngày là đủ rồi, tại sao lại bắt mình truyền ba ngày?”

      “ Mình ba ngày là ba ngày.” Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, khiến thể phản kháng.

      Nhìn hai bên chuyện với nhau như vậy, Tề Nhân Kiệt nhịn được cười lên, vừa cười vừa với Văn Hinh: “ ngờ ngày thường em sợ trời sợ đất, lại sợ bị kim châm? Cũng kì quái, em sợ bị châm như vậy, lúc trước sao lại bán máu, chẳng lẽ rút máu đau sao?”


      Nghe vậy, Văn Hinh liếc nhìn , : “ Lúc ấy tôi bị ép còn cách nào, nào có quản được đau hay đau ?”


      " ra là như vậy!" Tề nhân kiệt gật đầu cái, gương mặt tỏ vẽ hiểu, nhưng cười được nữa.

      Lăng Hạo Hiên nghe xong bèn hung hăng dữ dội với Văn Hinh: “ Nếu như lần sau cậu còn dám bán máu, cậu xem mình xử cậu thế nào?” Người phụ nữ này, có lúc bị làm cho tức chết.

      Văn Hinh như đứa trẻ bị gõ đầu, trừng mắt nhìn Lăng Hạo Hiên, bộ như bị người khác gây khó dễ vậy. Lăng Hạo Hiên thấy vậy, càng giận, đưa tay muốn gõ đầu cái, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, khuôn mặt nho , nở nụ cười giảo hoạt thò vào, con ngươi đảo lòng vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Lăng Hạo Hiên, “ Bác sĩ Lăng, viện trưởng bảo em gọi tới phòng làm việc của ông ấy ạ.”


      Lăng Hạo hiên nghe thấy thế bèn thu tay về, xoay người nhìn Tiêu Lăng đột nhiên xuất , cau mày hỏi: “ Viện trưởng có chuyện gì sao?”


      Tiểu Lăng lắc đầu , gương mặt mờ mịt: “ Viện trưởng gì, chỉ bảo em tới bảo lập tức tới phòng làm việc của ông ấy, hình như có chuyện gì gấp ạ.”


      Nghe vậy, Lăng Hạo hiên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn V ăn Hinh , sau đó theo Tiêu Lăng. Trước khi , Tiểu Lăng còn nháy mắt cười nghịch ngợm với Văn Hinh, Văn Hinh lập tức hiểu ý, nở nụ cười .


      Nha đầu này, ngay cả Lăng Hạo Hiên mà cũng dám lừa, lá gan đúng là lớn.

      Đừng có nhìn bộ dáng Lăng Hạo Hiên hiền lành nho nhã, giống như là người cực kì dễ chuyện, nhưng nếu chọc giận , bất kể đối phương là ai, nhất định hung hăng chỉnh phen,

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 207: động tình! 4


      Người khác có lẽ biết, nhưng lại rất ràng, hồi học đại học, Lăng Hạo Hiên từng học hai năm Judo và quyền , hơn nữa còn có được số thành tích, bình thường nếu ba bốn người liên thủ đấu với , e rằng cũng là đối thủ của .
      như vậy, bình thường đều dám khiến bực mình, Tiểu Lăng nha đầu này…

      Chờ Lăng Hạo Hiên rời , trong phòng bệnh chỉ còn Văn Hinh và tề Nhân Kiệt, khi ánh mắt Văn Hinh rời tới Tề Nhân Kiệt lại nặng nề nhìn chằm chằm , lúc lâu sau mới hỏi: “” Có phải Du Thần ích lại hại em thành cái dạng này ?”


      Văn hinh hơi sững sờ, sau đó lắc đầu, " phải vậy, là tôi cẩn thận, nên mới bị ngã.” Tại sao người nào cũng cho rằng Du Thần Ích hại phải vào bệnh viện. Xem ra, hình tượng của ta trong lòng mọi người, cũng tốt đẹp gì.


      Hiển nhiên, Tề Nhân Kiệt cũng tin tưởng, nheo mắt lại, chăm chú nhìn ánh mắt của Văn Hinh, đoạn bảo: “ Tôi tin em cẩn thận nên đột nhiên bị ngã! Em phải giấu diếm cho , ngoài còn ai vào đây có thể đối xử với em như vậy?”

      “ Quả thực phải ta.” Văn Hinh thấy bộ mặt cà lơ phất phơ của Tề Nhân Kiệt, có chút ác độc, lại có chút lo lắng xuất phát từ tận trong tim, vội vàng muốn giải thích gì đó, lại thấy Tề Nhân Kiệt đột nhiên đứng dậy.

      “ Lúc trước Du Thần ích dẫn em trở về, cảnh cáo , nếu như còn dám gây cho em bất cứ tổn thương nào, tuyệt đối bỏ qua cho .” xong, đợi Văn Hinh mở miệng, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.


      Văn hinh sững sờ nhìn phòng bệnh còn bóng người, ngây dại.


      Tề Nhân kiệt bỏ qua cho Du Thần ích, phải là muốn làm gì Du Thần ích đấy chứ?

      Trong lòng chợt có chút lo lắng cho Du Thần Ích, sợ Tề Nhân Kiệt gây ra bất lợi đối với Du Thần Ích. Đồng thời cũng lo lắng cho tề Nhân Kiệt, tự sâu trong đáy lòng, trực giác mách bảo rằng tề Nhân Kiệt tuyệt phải là đối thủ của Du Thần Ích, nếu như gây hấn gì với Du Thần Ích, theo tính tình của Du Thần Ích, nhất định ta bỏ qua cho .

      Tâm thần thấp thỏm cả buổi chiều, rất nhanh trời tối, chỉ thấy Tiểu Lăng vác bộ mặt đưa đám chạy vào, vừa nhìn Văn Hinh cũng đoán được chuyện gì xảy ra, khỏi nở nụ cười.
      “ Lần sau nhớ ngàn vạn lần đừng lừa cậu ấy, biết ?” dịu dàng an ủi Tiểu Lăng, mặt lại ngừng nở nụ cười.

      Tiểu Lăng nhào vào trong ngực Văn Hinh, dùng sức gật đầu,, nhưng vẫn khóc nức nở.

      Thấy Tiểu Lăng khóc thương tâm như vậy, trong lòng Văn Hinh dường như hiểu được điều gì. Nếu quả thực như vậy, vậy cũng có thể xem đây là chuyện tốt.


      Văn hinh nằm viện tuần lễ, trong thời gian này, Trần ảnh và Lam Dật Thần tới thăm hai lần, Tề Nhân Kiệt cũng tới 1 lần, nhưng thủy chung vẫn thấy bóng dáng người kia. Hôm xuất viện, Diêu Phương đích thân tới đón , nhưng cũng thấy người kia, suốt dọc đường về nhà cả hai người đều câu gì, cứ trầm mặc về Du gia đại trạch. ( biệt thự nhà họ Du)

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 207: động tình! 4


      Người khác có lẽ biết, nhưng lại rất ràng, hồi học đại học, Lăng Hạo Hiên từng học hai năm Judo và quyền , hơn nữa còn có được số thành tích, bình thường nếu ba bốn người liên thủ đấu với , e rằng cũng là đối thủ của .
      như vậy, bình thường đều dám khiến bực mình, Tiểu Lăng nha đầu này…

      Chờ Lăng Hạo Hiên rời , trong phòng bệnh chỉ còn Văn Hinh và tề Nhân Kiệt, khi ánh mắt Văn Hinh rời tới Tề Nhân Kiệt lại nặng nề nhìn chằm chằm , lúc lâu sau mới hỏi: “” Có phải Du Thần ích lại hại em thành cái dạng này ?”


      Văn hinh hơi sững sờ, sau đó lắc đầu, " phải vậy, là tôi cẩn thận, nên mới bị ngã.” Tại sao người nào cũng cho rằng Du Thần Ích hại phải vào bệnh viện. Xem ra, hình tượng của ta trong lòng mọi người, cũng tốt đẹp gì.


      Hiển nhiên, Tề Nhân Kiệt cũng tin tưởng, nheo mắt lại, chăm chú nhìn ánh mắt của Văn Hinh, đoạn bảo: “ Tôi tin em cẩn thận nên đột nhiên bị ngã! Em phải giấu diếm cho , ngoài còn ai vào đây có thể đối xử với em như vậy?”

      “ Quả thực phải ta.” Văn Hinh thấy bộ mặt cà lơ phất phơ của Tề Nhân Kiệt, có chút ác độc, lại có chút lo lắng xuất phát từ tận trong tim, vội vàng muốn giải thích gì đó, lại thấy Tề Nhân Kiệt đột nhiên đứng dậy.

      “ Lúc trước Du Thần ích dẫn em trở về, cảnh cáo , nếu như còn dám gây cho em bất cứ tổn thương nào, tuyệt đối bỏ qua cho .” xong, đợi Văn Hinh mở miệng, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.


      Văn hinh sững sờ nhìn phòng bệnh còn bóng người, ngây dại.


      Tề Nhân kiệt bỏ qua cho Du Thần ích, phải là muốn làm gì Du Thần ích đấy chứ?

      Trong lòng chợt có chút lo lắng cho Du Thần Ích, sợ Tề Nhân Kiệt gây ra bất lợi đối với Du Thần Ích. Đồng thời cũng lo lắng cho tề Nhân Kiệt, tự sâu trong đáy lòng, trực giác mách bảo rằng tề Nhân Kiệt tuyệt phải là đối thủ của Du Thần Ích, nếu như gây hấn gì với Du Thần Ích, theo tính tình của Du Thần Ích, nhất định ta bỏ qua cho .

      Tâm thần thấp thỏm cả buổi chiều, rất nhanh trời tối, chỉ thấy Tiểu Lăng vác bộ mặt đưa đám chạy vào, vừa nhìn Văn Hinh cũng đoán được chuyện gì xảy ra, khỏi nở nụ cười.
      “ Lần sau nhớ ngàn vạn lần đừng lừa cậu ấy, biết ?” dịu dàng an ủi Tiểu Lăng, mặt lại ngừng nở nụ cười.

      Tiểu Lăng nhào vào trong ngực Văn Hinh, dùng sức gật đầu,, nhưng vẫn khóc nức nở.

      Thấy Tiểu Lăng khóc thương tâm như vậy, trong lòng Văn Hinh dường như hiểu được điều gì. Nếu quả thực như vậy, vậy cũng có thể xem đây là chuyện tốt.


      Văn hinh nằm viện tuần lễ, trong thời gian này, Trần ảnh và Lam Dật Thần tới thăm hai lần, Tề Nhân Kiệt cũng tới 1 lần, nhưng thủy chung vẫn thấy bóng dáng người kia. Hôm xuất viện, Diêu Phương đích thân tới đón , nhưng cũng thấy người kia, suốt dọc đường về nhà cả hai người đều câu gì, cứ trầm mặc về Du gia đại trạch. ( biệt thự nhà họ Du)


      Chương 208: động tình! 5

      Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên tất cả mọi người đều ở nhà, nhưng Văn Hinh chỉ thấy mình Lạc Tình, về Du Thần ích, ngay cả bóng dáng đều thấy.


      Lạc Tình ngồi ghế sa lon xem ti vi, thấy Văn Hinh, sắc mặt liền biến đổi, có chút tự nhiên, nhưng lại thủy chung dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Hinh.
      Văn Hinh thấy vậy, trong lòng cười lanh. Xem ra ta cũng biết mình phạm sai lầm rồi, coi như cũng tệ, ít nhất cũng biết sai.


      lạnh lùng nhìn Lạc Tình, sau đó trực tiếp lên lầu về phòng mình. Bởi vì lần này động thai, cho nên Diêu Phương rất cẩn thận, dám để Văn Hinh động tay chân vào việc gì, chỉ cần nằm chỗ là tốt rồi, toàn bộ việc trong nhà có người làm lo.
      ( vãi nằm để giãy chết à?)


      Ban đêm, khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, bóng dáng thon dài lặng lẽ mở cửa phòng Văn Hinh.


      Du Thần Ích lẳng lặng đứng trước giường của Văn Hinh, cần thận nhìn chằm chằm vào , mặt mũi có vẫn còn tái nhợt, lông mi khỏi nhíu lại, cảm giác có chút phức tạp.


      Tại sao, càng ngày người phụ nữ này lại có thể động tới tim ?
      Mặc dù tuần này cố gắng thèm nghĩ tới , nhưng bóng dáng vẫn thủy chung ngừng lên trong đầu , xua được, sao sao xóa hết.


      càng muốn quên, ngược lại càng nhớ hơn.

      Kể từ ngày đầu họ quen biết nhau cho tới giờ, mỗi động tác của , từng nụ cười , còn mỗi câu của , đều khắc sâu trong trí nhớ, ràng tới mức chính cũng cảm thấy khiếp sợ.


      biết mình đây là thế nào, tại sao lại có loại cảm giác này đối với , nhưng tin tuyệt đối phải là .

      Làm sao có thể người phụ nữ này, người thích nhất chỉ có Tình Nhi, Tình nhi của .


      Văn hinh bị cảm giác khác thường làm cho tỉnh giấc, có cảm giác có người nhìn mình, loại cảm giác mãnh liệt như gánh nặng lưng , khiến cảm thấy được tự nhiên.

      lật người, mở mắt ra, nhưng trong phòng lại trống , khỏi nghi ngờ nhíu mày lại.

      Nghỉ ngơi tháng trời, Diêu Phương mới cho văn Hinh xuống giường lại. Văn Hinh cảm thấy nếu như mình ra ngoài dạo phố, phơi nắng, đoán chừng cả người mốc meo mất.

      tháng này, mặc dù toàn bộ thời gian đều nằm giường, nhưng cũng may ngày ba bữa ăn đều được ăn bên ngoài, có bất kể người nào quấy rầy . đăc biệt là Lạc Tình, tháng rồi gặp ta, lòng cảm thấy thế giới này yên lặng.

      Được đồng ý của Diêu Phương, rốt cuộc cũng có thể xuống giường. tới vườn hoa, giang hai cánh tay, sau đó nhắm mắt lại hít thở sâu, khí trong lành trong nháy mắt bao phủ xung quanh, cảm giác nhõm hơn nhiều, khỏi hít sâu hơi.


      Lúc này, mặt trời mới ló rạng phía sau , cả người đắm chìm trong ánh mặt trời vàng , cảnh diễm lệ như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiến sứ ôm lấy thân thể bé của , ( em chém thêm nhé)

      màn này vừa vặn lọt vào mắt Du Thần ích mới từ bên ngoài vào, khỏi giật mình , trong giây lát, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, thiếu chút nữa khiến cho hô hấp của ngừng lại.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 209: động tình! 6

      Lúc này, mặt trời vừa mới ló rạng, cả người chìm đắm dưới ánh mặt trời vàng, cảnh đẹp như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiên sứ giáng trần.

      Du Thần ích vừa vặn thấy được, khỏi giật mình, ngơ ngác nhìn hình ảnh mỹ lệ trước mắt khiến quên cả hô hấp.


      Văn hinh vẫn đứng ở kia, hề nhúc nhích, Du Thần Ích cũng đứng im động đậy, cũng hề tiến lên phá vỡ bức tranh duy mỹ này.

      Lúc này, Lạc Tình đột nhiên chạy từ bên trong đến, trong tay vẫn còn cầm xấp tài liệu, “ họ, …” Còn chưa xong phải ngừng lại, thấy Du Thần Ích đứng đó, ngơ ngác nhìn chỗ nào đó, ta khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn tới, trong lòng lập tức dâng lên cỗ ghen tức.

      ta oán hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, thế nhưng thể thừa nhận, lúc này đây văn Hinh quả thực rất hấp dẫn người khác. Ánh mặt trời vàng bao trùm lên người , nhìn qua vô cùng sạch tinh khiết trong ánh nắng, nhiễm chút bụi trần. Còn nữa, nụ cười bên khóe môi dịu dàng tỏa nắng, khiến ấy càng có sức hút.
      Lạc Tình nhìn vậy, ghen tức ngày càng sâu thêm. Lúc này, ta đột nhiên có chút hối hận, hối hận ngày đó tại sao lại dùng sức chút. Nếu như ngày đó ta dùng sức, chừng bây giờ trong bụng văn Hinh còn đứa bé nào rồi, nếu như đứa bé còn, ta cũng được ở lại nhà họ Du, xuất trước mặt họ rồi.


      Nghĩ đến đó ta càng thêm hối hận.


      Nghe được than của Lạc Tình, Văn Hinh bèn mở mắt, lập tức trông thấy Du Thần Ích và Lạc Tình ở đằng xa, sắc mặt lập tức thay đổi.

      Mà Du Thần Ích cũng vội vàng thu hồi tầm mắt, mặt lộ ra chút mất tự nhiên, sau đó nhìn về phía Lạc Tình, “ Em tìm có việc gì ?”


      Lạc Tình lại nhìn Văn Hinh, lúc này mới đem tài liệu trongt ay đưa cho Du Thần Ích , “ Đây là tài liệu mà cần, sáng nay quên mang , cho nên bảo em đưa qua mà.” Bởi vì hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ, nhưng Du Thần Ích lại mực làm thêm giờ, hình như tránh né cái gì vậy.

      Du Thần Ích nhận lấy tài liệu, cảm ơn, rồi trực tiếp xoay người rời , khi xoay người, ánh mắt vô tình quét Văn Hinh chút.


      Văn hinh cảm nhận được ánh mắt của nhìn mình, lại giả vờ như thấy, xoay người vào trong vườn hoa. Nhưng vừa nhấc chân lên được hai bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng xoay người hô: “ Chờ chút …”

      Nghe được thanh của , Du Thần Ích dừng bước, xoay người lại, nghi ngờ nhìn về phía Văn Hinh chạy tới gần, chân mày lập tức xiết chặt. Người phụ nữ này đúng là vết thương chưa lành quên đau, có bầu mà còn chạy nhanh như vậy, lại muốn vào viện như lần trước sao?

      Đợi tới khi Văn Hinh đứng trước mặt , có vấn đề gì, mới thầm thở dài hơi, “ Chuyện gì?” trong lòng dù có lo lắng cho cũng biểu ra mặt, thanh vẫn lạnh băng như trước, tự hồ còn lộ ra chút nhẫn nại.





      CÁC BẠN BẤM VÀO FLIKE VS G+ GIÚP MÌNH VỚI, ỦNG HỘ ĐỂ MÌNH LẤY ĐỘNG LỰC HOÀN BỘ NÀY NÀO, CHÁN QUÁ

      Chương 210: động tình! 7


      Văn Hinh cũng quan tâm tới thái độ lạnh lùng xa cách này của Du Thần Ích, nhìn cặp mắt u lạnh nhạt kia, có chút chần chừ, sau đó nhàn nhạt mở miệng hỏi: “ Tề Nhân Kiệt… gần đây có sao ?” ra muốn hỏi là Tề Nhân Kiệt có làm gì , lúc ở bệnh viện, Tề Nhân KIệt bỏ qua cho Du Thần Ích, hôm nay được tháng, biết ta có hành động gì ?


      Thế nhưng lời này Du Thần Ích nghe được, lại hiểu thành ý khác, chỉ thấy ánh mắt thoáng chốc càng thêm trầm, hàn khí trong mắt bắn ra tứ phía, “ đây là hỏi tôi Tề Nhân Kiệt thế nào sao? cảm thấy hỏi nhầm đối tượng sao? Muốn biết thế nào, sao tự mình mà hỏi.” xong, xoay người bỏ .


      Văn Hinh cũng ngây ngẩn cả người, nhìn bóng lưng rời , ngây người nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được, nhất định là Du Thần Ích hiểu sai ý của , khiến cảm thấy lo lắng.

      Lạc Tình đứng bên nghe được cuộc đối thoại của họ, khinh thường cười lạnh tiếng, sau đó như con chim khổng tước kiêu ngạo xoay người bỏ .


      Văn Hinh khỏi cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn cánh cửa trống rỗng, bóng dáng Du Thần Ích sớm khuất xa. Khóe môi khẽ nhếch, nhịn được nở nụ cười như đùa giỡn.

      Bảo tự mình hỏi Tề Nhân Kiệt?

      Đúng với ý !
      Khi với Diêu Phương phải ra ngoài lát Diêu Phương khỏi nhíu mày, đôi chân mày thanh tú nhíu chặt, “ phải đâu?”


      “ bà yên tâm, tôi chú ý an toàn.” Văn Hinh dĩ nhiên cũng biết bà cố kị điều gì, đơn giản là lo lắng cho đứa bé trong bụng , nhưng mà thế nào lại quan tâm được, đây cũng là con của .”


      Cuối cùng, trước Văn Hinh liên tục đảm bảo chú ý, rốt cuộc Diêu Phương cũng gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn cho tài xế lái xe đưa , đồng thời bảo vệ .


      Trước đây, Văn Hinh chưa bao giờ tập đoàn Gấm Vinh, khi đứng trước cửa tập đoàn lập tức bị mười mấy tầng khiến kinh hãi, quả là hùng vĩ to lớn hề thua kém Overlord, lúc này mới hiểu Gấm Vinh thực là đối thủ tranh tài với Overlord.

      Tầng có bàn tiếp tân tiếp đón, vì vậy mới tới trước bàn lễ tân lễ phép : “ Xin hỏi, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các , làm phiền báo giúp tôi tiếng, được ?” quên lấy số điện thoại của Tề Nhân Kiệt, nếu cũng phải vất vả xa xôi tới đây.

      lễ tân trẻ tuổi xinh đẹp nghe thấy vậy, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, thanh dễ nghe động lòng người, “ Ngại quá, xin hỏi có hẹn trước với tổng giám đốc sao?”


      BẤM FLIKE VÀ G+ GIÚP MÌNH NHÉ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :