1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 185: Tranh tài .1


      Buổi tối Diêu Phương và Lạc Tình xong việc trở về, Lạc Tình vẫn kêu mệt mỏi, liền nằm ghế sa lon chịu dậy. Mà Diêu Phương vẫn mang bộ mặt lạnh nhạt, nhàn nhã ngồi ghế uống nước, nhưng Văn Hinh vẫn thấy được chút mỏi mệt gương mặt bà.



      Cũng khó trách, sau khi Du Thần Ích và Lam Dật Thần công tác, mọi chuyện dều do Diêu Phương và Lạc Tình phụ trách. Lạc Tình cũng mới vào công ty làm việc, nên Diêu Phương chắc chắn giao nhiều việc cho làm, sợ sai sót gây tổn thất cho công ty. Nếu Lạc Tình làm xong, lại đến tay Diêu Phương xử lí, mọi việc trong công ty từ xuống dưới từ lớn đến đều do tay Diêu Phương đảm nhận, công ty bề bộn công việc như vậy, để cho người già như bà phụ trách, quả là mệt chết .


      Trước kia Văn Hinh từng đảm nhận chức trưởng phòng ở tập đoàn Văn thị Kinh Mậu nhà , tất nhiên hiểu để quản lí tốt công ty như vậy cần phải hao tâm tổn sức như thế nào.



      Vì vậy, tới phòng bếp, rót chén trà xanh mang tới cho Diêu Phương, “ Bác uống chút trà ạ, có thể giúp an thần, thả lỏng chút.” cười với Diêu Phương, mặt Diêu Phương lóe lên tia kinh ngạc nhìn .


      “ Này, của tôi đâu?” Lạc Tình bên thấy thế, lập tức vui .

      Văn hinh lại nhàn nhạt liếc ta cái, dịu dàng : "Ngại quá, tôi chỉ rót chén .”
      …” Lạc Tình giậm chân tức giận, phẫn hận nhìn chằm chằm Văn Hinh , nên lời, khuôn mặt nhắn bị chọc tức trở nên trắng bệch.



      Văn hinh căn bản thèm để ý tới ánh mắt như muốn giết người của ta, chỉ nhàn nhạt với Diêu Phương: “ CHáu xem cơm tối xong chưa, bác có phải trước nên thay y phục ạ?”


      Diêu Phương gật đầu, đứng dậy tới lầu . Lạc Tình hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng theo Diêu Phương lên lầu, Văn Hinhd dưa mắt nhìn họ lên lầu, chỉ nhàn nhatjc ười, sau đó xoay người vào bếp.

      Lúc ăn cơm tối, Diêu Phương và Lạc Tình rất nhiều chuyện, toàn là về công việc, khiến phải chú ý. Lạc Tình gật đầu lia lịa, mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng mà mặt lại lộ ra dáng vẻ cam tâm tình nguyện.

      Văn hinh ngồi nghe cũng thấy có lý, nhưng mà nhìn bộ dáng của Lạc Tình, đoán chừng cũng nghe được gì vào đầu.



      Diêu phương thấy vậy, chỉ có thể thầm lắc đầu, trong lòng khỏi lo lắng, cháu này của bà có thể đảm nhiệm công việc này sao? Nhưng mà, ông trời dường như rất thích đùa giỡn lòng người, điều gì mình càng lo lắng, lại càng nhanh tới.




      Chủ nhật này tới công ty, Diêu Phương và Lạc Tình đều ở nhà, Văn Hinh bởi vì muốn chạm mặt Lạc Tình suốt ngày chỉ mang bộ mặt khinh bỉ và cừu hận, nên sai người mang chiếc ghế quý phi ( ghế dài nằm được), mình ngồi trong vườn hoa hóng mát.

      vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, nghe được hồi tranh cãi quyết liệt vang lên từ phía cửa chính. Lúc này Văn Hinh cũng ngồi cách xa cửa chính , cho nên cũng nhìn được có chuyện gì xảy ra ở đó, nhưng mà nghe tiếng ồn ào cũng biết nhất định có người tới, mà chỉ có .

      nghe chán tới phát ốm, lật người tiếp tục ngủ, quyết định để ý, dù sao cũng liên quan tới .

      Chương 186: Tranh tài !2.

      Lúc này, Diêu Phương ở trong phòng nghỉ ngơi, Lạc Tình ngồi ghế sofa trong phòng khách xem ti vi, nghe thấy có tiếng ồn, bèn sai quản gia Trần xem có chuyện gì. Quản gia Trần vừa ra ngoài chưa được bao lâu, liền thấy bị mười mấy người đàn ông xô đẩy vào trong, cầm đầu là tên ước chừng khoảng 40 tuổi. Người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, đầu tóc được chải chuốt kĩ càng, trông rất có thần thái, nghênh ngang vào.

      .

      Lạc Tình nhìn thấy thế, lập tức ngồi dậy, trợn mắt nhìn bọn họ, quát to: “ Các người là ai? Tới nhà chúng tôi làm gì?”

      Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy lạc tình, chậm rãi tới trước mặt , cười , : “ Thư kí lạc, thế nào, mới có mấy ngày, quên tôi rồi à?”


      Lạc Tình ngẩng mặt dò xét lượt, sau đó mới nghi ngờ hỏi: “ Rốt cuộc là ai?” có cảm giác người này rất quen mắt, nhưng lại nhớ rốt cuộc gặp ở đâu.”


      Lúc này, sắc mặt người đàn ông kia lập tức thay đổi, rút từ trong túi ra văn kiện, lắc lắc trước mặt Lạc Tình, cắn răng : “ thư kí Lạc là người nhanh quên nha, xem hợp đồng này , xem có nhớ tôi là ai ?”


      Lạc Tình nhìn , cầm bàn hợp đồng lên xem, xem xong, rốt cuộc cũng biết người đến là ai, “ ra là Giám đốc Vương, sao, hôm nay lại mang nhiều người tới nhà tôi thế này, có ý gì?’

      Giám đốc Vương thấy bộ dáng cực kì kiêu ngạo của Lạc tình, nhất thời vô cùng tức giận, đoạt lấy hợp đồng trong tay lạc tình, kiềm được giận mà : “ Tôi có ý gì? Tôi còn chưa hỏi thư kí Lạc có ý gì, hợp đồng này trước đây tôi kí với Du tổng , tại sao tới tay lại thay đổi?’

      “ Thay đổi chỗ nào?” Sắc mặt Lạc Tình khẽ biến đổi.

      “ Tự xem .” Giám đốc Vương đưa bản hợp đồng cho Lạc Tình, có thể thấy ông ta giận hề .


      Lạc Tình xưa nay chưa từng bị đối đãi như vậy, giờ bị mấy người này đe dọa, lập tức tỏ vẻ ngang ngược quát, “ quá đáng, cứ cho là hợp đồng này có vấn đề, có việc gì mai tới công ty , có tin hay tôi lập tức báo cảnh sát bắt .”
      Giám đốc Vương cũng hề nhượng bộ, lập tức : “ có thể báo cảnh sát, tôi tập đoàn Overlord các người lừa đảo, đằng làm nẻo.”


      “ Chúng tôi thừa nhận lừa đảo lúc nào.”
      Lạc Tình tái xanh mặt, tay nắm chặt thành quyền.

      “ Các người lừa đảo lúc nào?” Giám đốc Vương cười lạnh tiếng, nhặt bản hợp đồng bị ném mặt đất, rút ra tờ giấy đưa tới trước mặt Lạc tình, “ tôi với Du Thần Ích ràng là đặt mua hàng trong vòng 1 quý, kết quả các người hại tôi nắm ngoái bán được hàng tồn kho, các người biết , mới có ba ngày à chúng tôi thiệt hại hơn 1 triệu, các người còn lừa đảo à?”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 187: Tranh tài !3


      Lạc Tình vừa định cãi mấy câu vì chuyện này của công ty, đột nhiên đạo thành từ lầu truyền xuống, lành lạnh, ngước lên liền nhìn thấy Diêu Phương chậm rãi xuống, “ xảy ra chuyện gì?”

      Lạc Tình vừa nhìn thấy Diêu Phương, lập tức ra chiều nghênh đón: “ Bác, người này tự nhiên dẫn người tới nhà chúng ta gây chuyện.”


      "Du phu nhân, bà tới đúng lúc.” Giám đốc Vương cũng tiến lên, đưa bản hợp đồng trong tay mình cho Diêu Phương , “ Đây là bản hợp đồng mà ba ngày trước tôi kí với thư kí Lạc, trước đó tôi và Du tổng bàn bạc rất kĩ, lần này chúng tôi mua sản phẩm mới của công ty các người, nhưng mà hợp đồng này lại viết là sản phẩm năm ngoài, khiến chúng tôi bị tổn thất rất nhiều.”


      "Cái gì?" Diêu Phương vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bà cầm bản hợp đồng lên, hỏi: “ Đây là chuyện gì? Hôm đó phải bác giải thích ràng cho cháu rồi sao? Tại sao còn để lỗi như vậy?” ngày trước kí hợp đồng, bà còn dặn dò lại cẩn thận Lạc Tình lần, hợp đồng này tuyệt đối được xảy ra sai sót gì. Chính bà cũng xem qua hợp đồng, cũng thấy có vấn đề gì, nhưng mà…



      Lời trách cứ của Diêu Phương khiến Lạc Tình cảm thấy rất uất ức, “ Bác, cháu làm theo lời bác nha.” ràng làm như lời bác , hơn nữa còn tự mình in hợp đồng, làm sao có thể phạm phải sai lầm đó được.


      "Chính mình in sai hợp đồng mà cháu cũng biết à?” Diêu Phương có chút tức giận sao lúc đầu mình lại đồng ý để lạc tình vào công ty làm thư kí, cư nhiên để gây ra sai sót lớn như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn tới danh dự công ty.

      Nghe vậy, Lạc Tình mới nhận ra được sai lầm của mình , lập tức cúi đầu, dám gì nữa.

      Mà giám đốc Vương nhất quyết tha, “ Du phu nhân, bà xem chuyện này phải xử lí thế nào? Nếu như hôm nay bà cho tôi câu trả lời chắc chắn, đừng trách tôi khách khí.” Ngữ khí uy hiếp người, xong, mười mấy tên côn đồ theo sau lập tức bắt đầu rục rịch chuẩn bị động thủ, đứng khởi động cổ tay cổ chân.


      Lúc này, người trước giờ vẫn luôn giữ được tỉnh táo như Diêu Phương sắc mặt cũng thay đổi, có chút tức giận : “ vậy muốn như thế nào?”


      "Rất đơn giản, chỉ cần bà bồi thường tổn thất cho tôi là được, làm y như bàn trước, các người còn phải bồi thường cho tôi mười tỷ tiền vi phạm hợp đồng.” Giám đốc Vương ngẩng đầu , con người tỏa ra khí thế người chiến thắng cùng đắc ý.


      Nghe vậy, lạc Tình lập tức đứng dậy, đằng đằng lớn tiếng : “ Mấy người ràng là ăn cướp a.”



      Diêu Phương cũng nhíu mày, " Giám đốc Vương, nếu như chúng tôi bồi thường tổn thất cho , lần này đúng là sai lầm của chúng tôi, nhất định chúng tôi bồi thường cho . Nhưng tiền vi phạm hợp đồng, chúng tôi đồng ý.” Căn bản có trong điều khoản hợp đồng , lấy đầu ra vi phạm.

      " như vậy, là bà đồng ý đúng ?ánh mắt Giám đốc Vương bỗng nhiên trở nên hung ác.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 188: Tranh tài !4

      "Nhất định chúng tôi đồng ý, có thể làm gì chúng tôi?” Lạc Tình vênh cằm lên cao, bộ dáng ai có thể làm gì ta, hề sợ hãi, chuyện tới nước này còn cách nào nữa, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. ( chỗ này chém)


      Quả nhiên, giám đốc Vương nghe thấy thế lập tức càng thêm giận dữ, gật đầu với Diêu Phương : “ Như vậy, Du phu nhân, vậy phải xin lỗi rồi.” xong, bèn quay lại với mấy tên côn đồ phía sau: “ nếu tới rồi, mọi người cũng cần khách khí, tránh cho người ta chúng ta lạnh nhạt.”

      Mười mấy tên côn đồ cũng cảm thấy ngứa ngáy rồi, nghe được lời giám đốc Vương , lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khắp phòng khách bị bới loạn, đồ đạc rơi vỡ kêu loảng xoảng khắp phòng, mặt sàn vương toàn mảnh đổ vỡ.



      Diêu Phương nhìn mớ hỗn độn trước mắt , biết những người này cố ý tìm tới, sắc mặt giận tới trắng bệch, nhưng căn bản bà có biện pháp gì, chỉ có thể nắm chặt tay, đè nén tức giận trong lòng.



      Mà Lạc Tình cũng tức giận lắm rồi, khuôn mặt nhắn trắng bệch, ta hướng về phía giám đốc Vương mắng lớn: “ cái tên khốn kiếp này, mau kêu họ dừng tay lại, có nghe thấy ? Nếu như các người mau cút , tôi lập tức báo cảnh sát.”


      Nhưng giám đốc Vương cũng thèm nhìn ta cái, đối với cảnh cáo của ta càng khiến ta thêm ngoảnh mặt làm ngơ, những vậy, còn tìm cái ghế salon sạch ngồi xuống, gác hai chân lên bàn , chút lo lắng nhìn phòng khách vốn sạch gọn gàng giờ bị lật tung lên.



      Mấy người giúp việc Nhà họ Du cũng sợ chỉ biết núp góc, run rẩy nhìn phía trước, ai dám tiến lên ngăn cản.


      "Dừng tay!" Đột nhiên, tiếng người truyền đến, mọi người hướng theo phía phát ra thanh nhìn lại, chỉ thấy xinh đẹp chậm rãi bước vào.



      Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người tiến vào đây, trong mắt mỗi người đều xẹt qua chút kinh ngạc, sau đó lại có vẻ chờ mong.



      Mà lạc Tình sau khi nhìn thấy người tới, cực kì xem thường hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu chỗ khác thèm nhìn Văn Hinh nữa.



      " là ai?" giám đốc Vương nhìn người vừa tới, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.



      Người tới chính là Văn Hinh, nhàn nhạt quét vòng quanh phòng khách, sau đó từ từ tới bên cạnh giám đốc Vương , lạnh lùng hỏi: " là ai? Tại sao lại tới nhà họ Du gây chuyện?” ra căn bản muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Du, chỉ muốn an tâm nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà động tĩnh bên này quá lớn., khiến cách nào an tâm nghỉ ngơi được, dù sao cũng bị làm phiền, cho nên chi bằng cứ tới đây xem có chuyện gì .


      Nghe vậy, giám đốc Vương dậm chân, cầm bản hợp đồng lên, thẳng thừng : “ TÔi chỉ tới nhà họ Du đòi cái công đạo, nhưng các người chẳng những gạt tôi khiến tôi tổn thất rất nhiều, cư nhiên còn mở miệng phủ nhận mọi chuyện, bồi thường.” Trực giác cho thấy, cũng coi Văn Hinh là người nhà họ Du.

      Chương 189: Tranh tài !5

      “ Ai lừa !” Lạc Tình lập tức kháng nghị, vẻ mặt ngập tràn tức giận.



      "Lạc Tình.” Diêu Phương tiến tới ngăn cản ta, bà vô cùng đau đầu, đột nhiên bà cảm thấy cháu này chỉ biết phá hỏng việc hơn là giải quyết vấn đề. Sau đó, bà dời tầm mắt về phía Văn hinh, nhìn xem kế tiếp xử lí như thế nào.


      Lạc Tình nghe thấy thế, khỏi lộ ra vẻ mặt uất ức, hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh.



      "Hả? đưa tôi xem chút.” Văn Hinh cầm lấy bản hợp đồng trong tay giám đốc Vương, tỉ mỉ xem xét, “ hợp đồng này có vấn đề gì à?”


      “ Lúc trước tôi và Du tổng bàn bạc tốt rồi, có lần này trong tôi mua sản phẩm mới nhất của công ty các người, nhưng các người lại giao cho chúng tôi hàng tồn kho, khiến chúng tôi tổn thất tỷ” giám đốc Vương giận dữ , “ Hôm nay tôi tới đây chỉ muốn đòi công bằng thôi.”

      “ vậy muốn giải quyết như thế nào?” Nhìn bản hợp đồng xong, trong lòng Văn Hinh đại khái cũng hiểu mọi chuyện, theo như suy đoán cộng với lời giám đốc Vương này , nhất định hợp đồng này bị in nhầm rồi, mà lúc kí hợp đồng ai để ý kĩ, cho nên mới có chuyện nhầm lẫn như vậy.

      Lại nhìn Lạc Tình căn bản dám gì thêm khiến càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Bởi vì đuối lí, cho nên Lạc tình chỉ nghĩ tới việc báo cảnh sát và gây huyên náo, hơn nữa đối với tập đoàn Overlord cũng bị ảnh hưởng ít.


      Nghĩ vậy, cảm thấy thực là buồn cười, ra chuyện này cũng rất đơn giản, đặc biệt là đối với loại người như giám đốc Vương, lại càng dễ giải quyết.

      “ Như tôi từ đầu, bồi thường tổn thất cho tôi, ngoài ra bồi thường 10 tỷ tiền vi phạm hợp đồng, cứ như thế, bằng làm chuyện lớn ra, cả hai bên đều có lợi. giám đốc Vương cười lạnh, vẻ mặt đầy uy hiếp..



      Ai ngờ, Văn Hinh nghe xong xoay người với quản gia Trần: “ quản gia Trần, lập tức gọi điện báo cảnh sát, có người cố ý xông vào nhà dân cố ý gây chuyện.”

      Quản gia Trần nghe thấy thế, có chút sững sờ, cũng dám gọi điện thoại. chỉ có mình quản gia trần ngây ngẩn, mà tất cả mọi người cũng đều ngây ngẩn theo, nếu như báo cảnh sát, chưa gì báo cảnh sát, có gì lại chờ tới bây giờ.


      giám đốc Vương thấy vậy lập tức cười rộ lên, ra chiều như chứng kiến chuyện cười vậy, “ báo cánh sát , chờ cảnh sát tới, tôi Overlord của các người là lừa đảo, lừa tiền của người khác còn chịu thừa nhận. Tôi cũng muốn thử xem chuyện này truyền ra bên ngoài, xem mấy ngày sau có chuyện gì xảy ra, hẳn là tốt đối với các người .”


      Nghe vậy, Văn hinh cũng cười , : “ Ai lừa ? Chỉ bằng bản hợp đồng này, hừ, chuyện cười, bản hợp đồng này là chính kí tên vào, cách khách chính ban đầu cũng đồng ý mua sản phẩm như vậy, giờ lại chúng tôi lừa , cảm thấy đây là cố tình gây sao?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 191: Tranh tài !7

      Nghe vậy, giam đốc Vương bèn cúi đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân mình, lúc lâu sau, mới ngẩng đầu với Văn Hinh: “ Được, tôi đồng ý. Nhưng mà tiền bồi thường, dù sao lần này tôi cũng chịu tổn thất tương đối lớn, xem có thể….” Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ rất ràng, là muốn đòi thêm tiền bồi thường.


      Văn Hinh làm sao lại hiểu, vì vậy mới cười : “ Nếu như giám đốc Vương vậy, chúng tôi cũng thẳng thắn luôn, 50%, chỉ có thể như thế, thế nào?”

      “ Tốt!” giám đốc Vương lập tức gật đầu đồng ý, sau đó đưa tay phải ra, “ Tôi có thể mạo muội hỏi danh tính của tiểu thư ? Nhiều năm kinh doanh chính là người phụ nữ khiến tôi phục nhất.”


      Văn Hinh đưa tay ra cùng bắt tay, cũng cười : “ dám, tôi tên là Văn Hinh, có thể gọi tên của tôi.”

      “ Tốt lắm, Văn tiểu thư, ngày mai tôi trực tiếp tới công ty tìm , hơn nữa từ nay về sau hi vọng được hợp tác với công ty các , mỗi lần hợp tác tôi chỉ muốn phụ trách.”
      Giám đốc Vương xong, chào hỏi Diêu Phương, sau đó cùng với mười mấy tên côn đồ ra về.

      Chờ giám đốc Vươngđi rồi, Diêu Phương sai người giúp việc dọn dẹp lại nhà cửa vẫn còn ngổn ngang. Lúc này, Văn Hinh mới tới trước mặt bà, xin lỗi: “ Ngại quá, vừa rồi chưa được đồng ý của phu nhân mà tự ý quyết định, nhưng tôi cho là đây là biện pháp tốt nhất rồi.”





      Diêu Phương gật đầu cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng, gương mặt ngày thường vẫn lạnh như băng dường như có chút hòa tan trong giây lát, “ làm tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, cũng tới công ty làm việc , tôi trả lương cho .” Từ việc ngày hôm nay, nếu như Văn Hinh làm việc cho công ty là đáng tiếc.


      Nhưng mà Văn Hinh lại cười trừ cự tuyệt, “ Tôi cũng có ý định tới đó làm, chờ tôi thuận lợi sinh ra đứa bé này, sau đó… Tôi rời .” Đến lúc đó, phải xa cách con , cũng còn dính líu tới bất kì người nào nhà họ Du.


      Nghe vậy, Diêu Phương khẽ nhăn mày, vẫn cố gắng khuyên nhủ : "Bây giờ trong công ty cũng chỉ còn tôi với Lạc Tình, cũng biết Lạc Tình cũng vừa mới vào công ty, vẫn còn nhiều việc chưa biết, cho nên tôi muốn trước khi Thần Ích chưa về nước, mời tới công ty giúp tôi, có thể chứ?”

      Bà làm ra tư thế cầu xin , khiến Văn Hinh thể cự tuyệt được, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, “ Được rồi.”

      Lạc Tình đứng bên nghe được, hừ lạnh tiếng, khuôn mặt đầy hận ý.


      Hôm sau, Văn Hinh cùng Diêu Phương tới tập đoàn overlord, cùng Diêu Phương và Lạc Tình xử lí chuyện của công ty. Nhưng mà mọi chuyện quan trọng đều do Diêu Phương tự mình quyết định, cũng có tham mưu ý kiến của Văn Hinh.


      Văn hinh biết, đó là bởi vì Diêu Phương cũng yên tâm về , nên mới để xử lí vài chuyện lặt vặt. đối với việc lần này, cũng chỉ để trong lòng, nếu quả để xử lí nhưng hợp đồng vài tỷ hoặc vài chục tỷ, cũng muốn nhúng tay vào. Loại chuyện như thế, nếu như thành công có việc gì, nhưng nếu như thất bại, chừng phải chịu trách nhiệm.

      Chương 192: Tranh tài ! 8.

      cũng phải người ngu, có việc gì cũng dại tìm phiền toái cho mình. Cho nên lúc vào công ty, thấy mọi việc đều do tay Diêu Phương quản lí, quả thực là mệt chết , cũng do bà ấy cầu xin , cho nên mới đành đáp ứng.


      Nhưng mà sau khi vào công ty, lại có chút hối hận. Bời vì phải đối mặt với Lạc tình, ngồi đối diện với bàn làm việc của ta, mà lạc Tình lại ngừng trừng mắt với , bộ dạng hận thể nuốt chửng vậy.



      Buổi trưa, giám đốc Vương tới, chỉ đích danh muốn gặp Văn Hinh. Văn Hinh đem bản hợp đồng mới được in lại đưa cho xem, giám đốc Vương nhìn kĩ bản hợp đồng rồi kí tên mình xuống, sau đó cầm chi phiếu Diêu Phương kí rời , chuyện này cứ như vậy kết thúc tốt đẹp.



      Thế nhưng chuyện này vừa mới được giải quyết, Lạc Tình bên kia lại gây ra chuyện rắc rối khác. Lần trước là chưa được đồng ý của Diêu Phương, tự mình đồng ý cho siêu thị bán số sản phẩm, kết quả là đều bị trả hàng lại, hơn nữa có mấy khách hàng còn tố cáo lên trung tâm phục vụ khách hàng, nên ảnh hưởng rất lớn tới công ty, khiến cho bất kì sản phẩm nào của công ty việc tiêu thụ cũng bị đình trệ.



      Diêu Phương nhận được tin đó, gọi Lạc Tình vào phòng làm việc rồi hung hăng dạy dỗ trận, sau đó lại cho gọi văn Hinh.


      cũng biết chuyện này chứ?” Đợi Văn Hinh vào phòng, Diêu Phương bèn trực tiếp hỏi .



      Văn hinh gật đầu , thấy chân mày Diêu Phương vẫn khóa chặt, vì vậy mới : “ ra chuyện này công ty phải đứng ra xin lỗi khách hàng, ngoài ra còn phải bồi thường cho những khách hàng mua những sản phẩm kia. chỉ vậy, vì chuyện này, mọi người có xu hướng mất niềm tin đối với sản phẩm của công ty, cho nên tốt nhất công ty nên thực hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, chỉ cần từ nay về sau xuất vấn đề giống như vậy nữa, tôi tin với danh tiếng của công ty, nhất định lấy lại được niềm tin nơi người tiêu dùng.



      Nghe vậy, mặt Diêu Phương rốt cuộc vẫn nở ra nụ cười nhàn nhạt, chân mày vốn nhíu chặt rốt cuộc cũng từ từ giãn ra, “ Việc này giao cho làm .”


      "Tốt!" Văn hinh gật đầu đồng ý,.

      Sau đó, theo như Văn Hinh chỉ đạo, tất cả những khách hàng mua phải sản phẩm lỗi đều được bồi thường, hơn nữa kết quả xử lí tốt được khách hàng tỏ vẻ hài lòng, nên tiếp tục sử dụng sản phẩm của công ty.


      thảo luận với phòng kế hoạch, công ty quyết định tiến hành hoạt động bán tháo, tất cả sản phẩm đều được hạ giá xuống, hơn nữa còn có sản phẩm tặng kèm. Hoạt động được tiến hành trong 3 ngày, bởi vì trước nay danh tiếng của công ty vẫn rất tốt, cho nên trong mấy ngày đó tất cả các sản phẩm đều được bán sạch .



      Cứ như vậy, cùng với nỗ lực của Văn Hinh và toàn thể nhân viên, rốt cuộc chuyện này cũng được giải quyết, sản phẩm của công ty lần nữa trở thành sản phẩm được tiêu thụ mạnh ở các siêu thị.



      Nhưng mà , chuyện này vừa mới xong xuôi, Lạc Tình dường như cố ý đối kháng với Văn Hinh, liên tiếp phạm sai lầm, thể tự mình giải quyết vấn đề, cuối cùng toàn bộ lại đổ người văn Hinh.

      Chương 193:Tranh tài ! 9


      Nếu phải vừa rồi thấy bộ dạng luống ca luống cuống của Lạc Tình, Văn Hinh cơ hồ cũng nghi ngờ ta, ta cũng phải cố ý gây phiền toái cho , nhưng lại khiến phải liên tục khắc phục hậu quả cho ta.


      Cũng vì những chuyện này, nên Diêu Phương càng thêm khẳng định năng lực của Văn Hinh, bà ngày càng thưởng thức . Bởi vì bất kể là chuyện lớn hay chuyện , Văn Hinh đều đưa ra biện pháp trực tiếp hiệu quả để giải quyết, hơn nữa lại dài dòng dây dưa, mà lại gọn gàng linh hoạt thua kém gì Du Thần ích.
      ( Bà tự hào về con bà quá đấy.)


      Dần dà, mỗi khi cần phải quyết định việc gì tương đối quan trọng, bà đểu tham khảo qua ý kiến của Văn Hinh. Mà lần nào, văn Hinh cũng đều chỉ ra được trọng tâm vấn đề, hơn nữa còn đưa ra quan điểm của mình cho bà tham khảo.



      Cuối cùng, tất cả mọi nhân viên trong công ty đều biết, tổng giám đốc của họ mời được người vô cùng lợi hại, hơn nữa lại là .

      Vì Văn Hinh được Diêu Phương tán thưởng, Lạc Tình lại càng thêm hận sâu Văn Hinh, mỗi lần nhìn thấy Văn Hinh, ta đều cắn răng nghiến lợi nhìn . Mà Văn Hinh lại sợ thẳng thắn đối mặt với ta, điều này khiến Lạc Tình càng thêm hận .

      Ngược lại, mấy ngày trôi qua, Văn Hinh và thư kí Trần Ảnh của Lam Dật Thần lại chuyện rất hợp. Trần Ảnh là tao nhã dịu dàng, mỗi bước chân của ấy cũng cho thấy dáng vẻ dịu dàng có giáo dục, ngoài ra còn rất hào phóng với người khác.


      ( Hơi chém đấy nhé)

      Hơn nữa dáng dấp Trần ảnh cũng rất xinh đẹp, chung quy lại Văn Hinh lại cảm thấy Trần Ảnh này khiến có cảm giác rất quen thuộc, tựa như gặp ấy ở đâu rồi vậy.

      Đến bữa ăn trưa, Văn Hinh rốt cuộc cũng nhịn được, ngồi đối diện với Trần Ảnh, hỏi, “ Trước kia chúng ta có phải từng gặp nhau hay ? Sao tôi nghĩ thế nào cũng thấy trông rất quen nha.”


      Nghe vậy, trong mắt Trần ảnh khẽ thoáng qua chút bối rối, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười : “ , trí nhớ của tôi rất tốt, nhưng mà tôi cũng nhớ gặp chị ở chỗ nào nha. Nhưng mà, chị cho tôi cảm giác cũng rất quen thuộc, tựa như trước đây chúng ta gặp nhau rồi vậy.”


      " sao!" Văn hinh nở nụ cười, trêu ghẹo : "Có lẽ kiếp trước chúng ta có duyên với nhau, nên kiếp này, liền nhận ra nhau. may là chúng ta đều là phụ nữ, nếu mà là nam nữ, rất thú vị đấy nhé.”


      "Xì!" Trần ảnh lập tức bật cười, "Chị là thú vị!"
      Tuy như vậy, nhưng trong lòng Văn Hinh vẫn còn chút hoài nghi, cảm giác trong lòng lúc này có chút tò mò, lúc nãy nhận ra trong mắt Trần Ảnh có thoáng qua chút hoảng thốt. khẳng định , Trần Ảnh có chuyện gì giấu mọi người, nhưng mà là chuyện riêng của ấy, ấy người khác cũng biết.


      Trong cuộc đời mỗi con người, tận sâu trong đáy lòng của ai đó, có thể luôn cất giấu bí mật mà chỉ người đó mới biết được.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 193:Tranh tài ! 9


      Nếu phải vừa rồi thấy bộ dạng luống ca luống cuống của Lạc Tình, Văn Hinh cơ hồ cũng nghi ngờ ta, ta cũng phải cố ý gây phiền toái cho , nhưng lại khiến phải liên tục khắc phục hậu quả cho ta.


      Cũng vì những chuyện này, nên Diêu Phương càng thêm khẳng định năng lực của Văn Hinh, bà ngày càng thưởng thức . Bởi vì bất kể là chuyện lớn hay chuyện , Văn Hinh đều đưa ra biện pháp trực tiếp hiệu quả để giải quyết, hơn nữa lại dài dòng dây dưa, mà lại gọn gàng linh hoạt thua kém gì Du Thần ích.
      ( Bà tự hào về con bà quá đấy.)


      Dần dà, mỗi khi cần phải quyết định việc gì tương đối quan trọng, bà đểu tham khảo qua ý kiến của Văn Hinh. Mà lần nào, văn Hinh cũng đều chỉ ra được trọng tâm vấn đề, hơn nữa còn đưa ra quan điểm của mình cho bà tham khảo.



      Cuối cùng, tất cả mọi nhân viên trong công ty đều biết, tổng giám đốc của họ mời được người vô cùng lợi hại, hơn nữa lại là .

      Vì Văn Hinh được Diêu Phương tán thưởng, Lạc Tình lại càng thêm hận sâu Văn Hinh, mỗi lần nhìn thấy Văn Hinh, ta đều cắn răng nghiến lợi nhìn . Mà Văn Hinh lại sợ thẳng thắn đối mặt với ta, điều này khiến Lạc Tình càng thêm hận .

      Ngược lại, mấy ngày trôi qua, Văn Hinh và thư kí Trần Ảnh của Lam Dật Thần lại chuyện rất hợp. Trần Ảnh là tao nhã dịu dàng, mỗi bước chân của ấy cũng cho thấy dáng vẻ dịu dàng có giáo dục, ngoài ra còn rất hào phóng với người khác.


      ( Hơi chém đấy nhé)

      Hơn nữa dáng dấp Trần ảnh cũng rất xinh đẹp, chung quy lại Văn Hinh lại cảm thấy Trần Ảnh này khiến có cảm giác rất quen thuộc, tựa như gặp ấy ở đâu rồi vậy.

      Đến bữa ăn trưa, Văn Hinh rốt cuộc cũng nhịn được, ngồi đối diện với Trần Ảnh, hỏi, “ Trước kia chúng ta có phải từng gặp nhau hay ? Sao tôi nghĩ thế nào cũng thấy trông rất quen nha.”


      Nghe vậy, trong mắt Trần ảnh khẽ thoáng qua chút bối rối, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười : “ , trí nhớ của tôi rất tốt, nhưng mà tôi cũng nhớ gặp chị ở chỗ nào nha. Nhưng mà, chị cho tôi cảm giác cũng rất quen thuộc, tựa như trước đây chúng ta gặp nhau rồi vậy.”


      " sao!" Văn hinh nở nụ cười, trêu ghẹo : "Có lẽ kiếp trước chúng ta có duyên với nhau, nên kiếp này, liền nhận ra nhau. may là chúng ta đều là phụ nữ, nếu mà là nam nữ, rất thú vị đấy nhé.”


      "Xì!" Trần ảnh lập tức bật cười, "Chị là thú vị!"
      Tuy như vậy, nhưng trong lòng Văn Hinh vẫn còn chút hoài nghi, cảm giác trong lòng lúc này có chút tò mò, lúc nãy nhận ra trong mắt Trần Ảnh có thoáng qua chút hoảng thốt. khẳng định , Trần Ảnh có chuyện gì giấu mọi người, nhưng mà là chuyện riêng của ấy, ấy người khác cũng biết.


      Trong cuộc đời mỗi con người, tận sâu trong đáy lòng của ai đó, có thể luôn cất giấu bí mật mà chỉ người đó mới biết được.


      Chương 194: Ghen tức bay ngang! 1



      Chủ nhật này, Văn Hinh rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi, hơn nữa nghe Diêu Phương , tuần sau Du Thần Ích trở về. Sau khi biết, trong lòng lại có chút khẩn trường và mong đợi, giống như người sắp trở về, là người vô cùng quan trọng vậy.



      Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới bức hình bàn làm việc của ta, nghĩ tới cho đến tận bây giờ Du Thần Ích vẫn nhớ mãi quên người phụ nữ kia bao mong đợi cùng vui mừng trong lòng trong nháy mắt liền biến mất, tâm tình trong giây lát lại rơi vào đáy cốc.



      Buổi trưa, Văn hinh nằm nghỉ ngơi ở trong vườn hoa, đột nhiên nhớ tới Lăng Hạo Hiên, nghĩ tới cũng thời gian khôn g gặp mặt, có chút nhớ nhung, cũng biết bây giờ thế nào.



      Nhớ lần trước vì giúp trả nợ mà bán thành quả nghiên cứu khoa học mà mình vất vả nghiên cứu năm mới được, nhớ tới lời từ biệt khổ sở tìm kiếm mình, trong lòng tràn đầy cảm động, lúc này quyết định tới thăm chút, thuận tiện cho biết, sau khi sinh con xong, trả lại tiền.


      Sau khi chào hỏi Diêu Phương, vốn định thuê xe bệnh viện, nhưng mà Diêu Phương lại cho tài xế lái xe đưa tới bệnh viện.



      tới bệnh viện, Văn hinh trực tiếp đến phòng làm việc tìm Lăng Hạo Hiên, mặt trời tỏa nắng cao, người tới khám bệnh cũng nhiều lắm, cho nên trong phòng khám chỉ có mình Lăng Hạo Hiên.

      Bước chân nhè tới trước bàn làm việc của Lăng hạo Hiên, dựa vào chiếc ghế chuyên dùng cho bệnh nhân ngồi khám bệnh, ngồi xuống, sau đó rằng nhìn Lăng Hạo Hiên.

      Lúc này, Lăng hạo Hiên cúi đầu xem báo cáo chẩn đoán bệnh , nghe thấy thanh, cũng ngẩng đầu lên mà hỏi: “ Xin hỏi chỗ nào thoải mái ?” Thanh trước sau như , dịu dàng dễ nghe.

      “ Bác sĩ, tôi phát ra gần đây tôi ăn ngon ngủ yên, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới người, có thể giúp tôi xem, đến cùng tôi bị bệnh gì


      "Cái gì?" Lăng Hạo hiên cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới ngẩng đầu lên về phía “ bệnh nhân” , sau khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, lập tức ngây dại.


      "Văn hinh!" lâu, mới phản ứng lại, vui mừng khôn tả.


      "Là mình!" Văn Hinh nở nụ cười, người vốn luôn trầm tính như Lăng Hạo Hiên cũng lập tức vui vẻ hẳn lên, “ Đột nhiên nhớ tới cậu, cậu xem, cậu thế nào, có nhớ mình ?” xong, nhíu mày liếc nhì Lăng hạo Hiên, bộ như nếu như cậu dám tôi tuyệt đối tha cho cậu.


      Sau đó, Lăng Hạo hiên cũng cười , "Nếu như cậu xuất , mình liền gọi điện báo cảnh sát” xong, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, chắm chú nhìn Văn Hinh, giọng có chút nặng nề hỏi: “ Thời gian qua… cậu có khỏe ? Bọn họ có đối tốt với cậu ?” Có trời mới biết kể từ khi lần nữa trở lại nhà họ Du. lo lắng như thế nào.( edit xong câu này nghe muốn khóc.)


      Văn hinh khẽ tựa vào ghế, đắc ý : “ bọn họ dám đối xử tốt với mình sao, bây giờ trong bụng mình mang con cháu nghi ngờ là của nhà họ Du, bọn họ hận thể cung phụng mình lên tận trời ý chứ, như thế nào lại dám tốt với mình.”
      ( Đau xót, ý chị nghi ngờ là ám chỉ thằng Ích nó nghi đấy.)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :