1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 174: Rung động . . . . . 2

      "Tốt!" Trần ảnh vẫn cười ưu nhã, nụ cười ấy mặc dù chỉ nhàn nhạt, nhưng vẫn rất ấm áp.


      Lam Dật Thần gửi cho Trần ảnh cái ôm chặt, lúc này mới rời , mặt còn cười vô cùng vui vẻ.



      Lạc Tình nhìn bóng lưng Lam Dật Thần, quay sang hỏi Trần Ảnh, “ ta đâu vậy?’
      Bây giờ vẫn trong giờ làm việc, ta khong về phòng làm việc, mà lại đâu?



      "Có thể là gặp khách hàng quan trọng thôi.” Trần Ảnh xong mới kéo cánh tay Lạc Tình, tới bàn làm việc của mình, “ thôi, trước hết tôi cho biết những công việc của thư kí.”

      Dưới tán cây cổ thụ trong vườn hoa, Văn Hinh nhắm nghiền hai mắt nằm ghế dài, gương mặt lộ ra vẻ nhàn nhã hưởng thụ. tán cây, chim hót líu lo, gió vườn xào xạc, cảnh tượng vô cùng tươi đẹp ban trưa.
      ( Chỗ này chém mạnh nhé)



      Lúc này, dì Lý bưng đĩa bưởi bóc vỏ tới, “ Văn tiểu thư, đây là bưởi mới mua, qua đây ăn chút nào.”


      Văn Hinh khẽ mở mắt, thấy dì Lý, lập tức nở nụ cười, “ dì Lý, sau này cứ gọi cháu là Văn Hinh ạ, gọi như thế cho thân thiết ạ.”

      Dì Lý đem đĩa bưởi đặt lên chiếc bàn bên cạnh Văn Hinh, sau đó mới đứng ở đằng kia nhìn Văn Hinh, hiền từ , “ Có thể thấy cháu như vậy, cuối cùng ta cũng yên lòng.”


      Nghe vậy, Văn Hinh cười khổ, “ Bộ dạng giờ của cháu, rất tốt sao?’
      sai, cuộc sống giờ của đúng như Thái Thượng Hoàng vậy, nhưng mà về sau sao đây?

      rất ràng rằng, cho dù bây giờ già trẻ trai nhà họ Du tất cả đều cung kính phục vụ hết mực, nhưng đó hoàn toàn bởi vì đứa bé trong bụng , mà , chỉ là người sinh đứa bé thôi.

      Chỉ cần sinh xong đứa bé này, chỉ sợ bọn họ dùng thái độ khác đối phó với , chừng sau khi sinh xong đứa bé này, liền bị đuổi khỏi nhà họ Du cũng nên.


      Cho nên, bây giờ muốn hưởng thụ hết thảy, nghĩ, cứ cho là bây giờ bất kể muốn làm gì, đoán chừng cũng có người nào dám để làm. Mà tất cả những việc này, Diêu Phương hẳn dặn dò rồi. Mặc dù bà ấy chưa bao giờ tỏ vẻ quan tâm trước mặt , nhưng lại có thể thấy được, trong lòng bà ấy thực quan tâm , quan tâm tới đứa bé của .


      Giờ khắc này, đột nhiên hiểu , Diêu Phương thực ra cũng chỉ là người trong nóng ngoài lạnh. quan tâm của bà cũng lộ ra bên ngoài, bà ấy chỉ lặng lẽ quan tâm người, nhưng lại chỉ khiến người nào hiểu bà càng thêm hiểu lầm mà thôi.


      Nghĩ cả đêm, im lặng nở nụ cười.

      phải cháu biết, bây giờ cháu tốt hơn nhiều so với lúc trước.”
      Dì Lý nhớ lại lúc mới tới nhà họ Du, Văn Hinh khi đó, ngày nào cũng bị người giúp việc chê cười, bị phu nhân lạnh nhạt, bị Lạc tiểu thư khi dễ, bị thiếu gia chơi đùa thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng còn. Mà ấy vẫn cắn răng chịu đựng.


      Hôm nay, lần nữa trở về, tình huống lay chuyển, nhà họ Du dưới người nào cũng đều cẩn thận phục vụ , chỉ sợ mất hứng. Đặc biệt là thiếu gia, thái độ của thiếu gia đối với cũng thay đổi .

      Chương 175: Rung động. . . . . . 3

      Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, lại cảm thấy cao hứng, cảm giác mình là nương tốt, nên được người khác nâng niu trong vòng tay vậy.


      “ Ăn ngon lắm ạ.” Văn hinh chợt nhíu mày, lại cầm lên múi bưởi đưa lên miệng. miếng lại miếng bưởi bị nuốt vào trong bụng, chua chua ngọt ngọt, khiến cho khỏi ăn nhiều hơn, miếng lại miếng.

      tại thiếu gia có là muốn đuổi cháu sao?”
      Dì Lý cũng đáp lại , mà trực tiếp hỏi vấn đề mấu chốt.


      Nghe vậy, Văn Hinh khỏi sững sờ, sau đó vừa vừa : “ Cứ cho là ta đuổi cháu , đó cũng là chuyện sau khi cháu sinh con xong rồi .”

      Thậm chí có thể tưởng tượng được tình cảnh của mình lúc ấy, Du Thần ích cầm giấy nợ ở trước mặt mình xé tan tành, từ nay về sau mình với ta xu quan hệ.


      Diêu Phương cầm bản hợp đồng, từ nay nó cũng trở thành phế thải, rồi lấy ra tấm chi phiếu buộc lập tức tránh xa nhà họ Du. Mặt của hai người đó bộ lãnh huyết tuyệt tình, có chút thương cảm nào.

      “ Ta dám khẳng định, đến lúc đó nhất định thiếu gia đuổi cháu nữa.” Dì Lý vô cùng chắc chắn cười .


      Văn hinh nhìn dáng vẻ khẳng định của dì Lý, khỏi bật cười: “ Bác cứ như thế mà khẳng định ta đuổi cháu sao? chừng tới lúc đó ta lại cước đá cháu, phải bác chưa từng thấy chuyện này đúng ?’

      “ Nhưng mà bây giờ cháu cũng mang thai con của thiếu gia, cậu ấy làm sao có thể đuổi cháu ?” Khuôn mặt dì Lý đầy kinh ngạc , có chút tin lời văn Hinh. Mặc dù thiếu gia cưới Văn Hinh, nhưng mà dù sao bây giờ văn Hinh cũng mang thai con của thiếu gia, thế nào ấy cũng là mẹ đứa , làm sao có thể đuổi được.


      Nghe vậy, tầm mắt Văn hinh lại rơi vào bụng mình, nơi đó, sinh mệnh lớn dần, đó là đứa bé của ta cũng là của . Nghĩ tới đây, khỏi nở nụ cười ấm áp, sâu trong đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường, biết, đó là tình thương của người mẹ, ai có thể chia cắt được.


      Đó là đứa bé của !



      Đột nhiên, lại nghĩ tới, nhớ cha mẹ ruột của mình. Diêu Phương với , ngày trước nhi viện, sau đó được Văn Chương đem về nuôi, cho nên, cho tới tận bây giờ cha mẹ ruột mình là ai cũng biết, cũng biết vì sao họ lại vứt bỏ mình.


      Chẳng lẽ, bọn họ có nỗi khổ tâm sao?


      Nhưng mà, cho dù họ có nỗi khổ tâm gì, nếu sinh ra phải phụ trách nha, bằng cũng nên để tới đời này.


      Sau đó, lại nghĩ tới đứa bé trong bụng mình, đợi đứa được sinh ra , nhất định phải rời xa ta. tâm đột nhiên khó chịu, quá nhiều cảm xúc dâng lên trong lúc này. Kể từ khi biết mình mang thai, chưa bao giờ nghĩ tới tương lai của cùng đứa bé, mãi cho tới khi quay lại nhà họ Du, cũng chỉ coi đứa bé là con của Du Thần Ích, căn bản cũng có quá nhiều tình cảm.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 176: Rung động. . . . . . 4


      Cho tới bây giờ, mới ý thức được, mình cũng là mẹ của đứa bé , vậy mà lại phải chịu cảnh mẹ con chia lìa sao?

      giờ cũng dám khẳng định, tới thời điểm đó, có thể buông tay rời con mình .

      Thấy vẻ mất mát gương mặt của , dì Lý dường như nhìn thấu tâm tư của , vì vậy mới cười an ủi: “ Cháu hãy yên tâm , tới lúc đó nhất định thiếu gia đuổi cháu , đứa bé còn như vậy, thể rời mẹ được.”



      Lúc này, quản gia Trần gọi dì Lý, dì Lý an ủi Văn Hinh thêm vài câu rồi vội vội vàng vàng rời . Sau khi dì Lý rời , Văn Hinh nằm im chỗ nhìn tầng mây ngàn xa bầu trời trong xanh, chuỗi bi thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng .

      Từ giờ tới lúc sinh, còn có 8 tháng nữa là phải rời rồi.

      Từ đằng xa, Du Thần Ích nhìn màn ấm áp này trong vườn hoa, bóng người nhắn nằm dài tấm ghế dài, dường như ngủ thiếp , hề nhúc nhích. khỏi chậm lại bước chân, từ từ tới.

      ghế dài, người kia sớm ngủ thiếp , gương mặt trắng hồng nhu thuận, chân mày hơi nhíu, đôi hàng mi dài nhàng động, tựa hồ hai hàng liễu thướt tha.

      ( chỗ này chả biết tả thế nào, chém vụng, mời các bạn góp ý)

      Bất tri bất giác, trong lòng chợt nghĩ ngợi điều gì, khom lưng, nhàng xoa hai hàng mi nhắm chặt, nhàng vuốt ve. Đôi bàn tay êm ái chạm tới mình, cặp mi kia cuối cùng cũng từ từ giãn da, khóe miệng tự chủ được cũng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.

      Du Thần Ích thấy vậy , khỏi giật mình, ngơ ngác nhìn nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng của , nhất thời mất hồn.


      Tỉnh lại từ trong giấc mộng, Văn Hinh đột nhiên cảm giác ai đó nhìn trộm mình, lập tức mở mắt ra, gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt , khiến sợ hết hồn.

      Đợi thấy là ai , mới từ từ thở dài hơi, “ làm gì vậy?’


      Nghe hỏi, Du Thần Ích lập tức thu hồi thần sắc, có chút tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày. ngồi dậy, nhàn nhạt : “ có gì.”
      xong liền xoay người rời .



      Văn hinh cũng có gọi , nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của càng lúc càng xa, đáy mắt lên chút nghi ngơf.


      Vừa rồi phải nhìn lầm, mà thời khắc mở mắt ra, giống như nhìn thấy từ trong mắt chút mê mang , thất thần.

      nhìn , mê man cái gì, hay tính toán điều gì?

      Chương 177: Rung động . . . . . 5

      nhìn , mê man cái gì, hay tính toán điều gì?

      Lần này Du Thần Ích trở về nhà lấy tài liệu, nhưng nghĩ tới lại bắt gặp màn vừa rồi, giống như mặt hồ yên tĩnh gặp hòn đá nổi sóng lăn tăn, lòng dậy lên chút rung động.
      ( chém nhá)



      Diêu Phương đứng bên cửa sổ lầu hai chứng kiến màn này, ánh mắt lạnh nhạt gợn sóng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau lại lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, vui vẻ thoải mái.


      Nếu như kia có thể mở ra trái tim kết băng của Du Thần Ích, khiến Du Thần Ích có thể thoát khỏi ám ảnh từ kiện xưa, đây hẳn là chuyện tốt.


      Xem ra ngay từ đầu bà tìm được đúng người rồi

      Bị Du Thần Ích quấy rối, Văn Hinh ngủ được nữa, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rọi sáng từ cao, chống người đứng dậy, bước . Chuẩn bị vào cửa chính, lại thấy Du Thần Ích tay cầm xấp tài liệu từ bên trong ra, nhìn thấy văn Hinh, khỏi sững sờ, nhưng thoáng cái lại vô tình lướt qua .



      Văn hinh nhíu mày, cảm thấy buồn cười, vẻ mặt này của ta là làm sao. phải đắc tội với ta , tại sao vừa nhìn thấy ta lại bày ra bộ dạng như là thiếu tiền ta thế này.

      lúc quay đầu nhìn bóng lưng Du Thần Ích biến mất phía sau cánh của, dì Lý từ phòng bếp ra, trong tay còn bưng bát canh, nhìn thấy Văn Hinh, bà vui vẻ : “ văn Hinh, đây là canh hạt sen hầm nấm tuyết ta vừa hầm xong, định mang ra cho cháu, vừa hay cháu tới đây, mau qua ăn chút , ngàn vạn lần đừng làm đứa bé đói bụng.”



      Nghe vậy, quả thực Văn Hinh cũng muốn cự tuyệt, từ sáng tới giờ, trừ lúc nãy có ngủ thiếp lát, miệng của cũng ngừng tí nào, phải ăn trái cây cũng là ăn điểm tâm, hay thực phẩm dinh dưỡng gì đó, ăn tới mức đều muốn ói ra rồi, làm sao còn có thể ăn được thêm nữa.

      “ Dì Lý, bây giờ cháu đói bụng, vẫn là để ăn sau thôi.” cười với dì Lý.


      Nhưng mà dì Lý cũng đồng ý, bà đem bát canh bỏ lên bàn ăn, sau đó kéo Văn Hinh ngồi xuống, “ Coi như cháu muốn ăn cũng phải ăn vì đứa bé nha, giờ đứa bé trong thời kì cần bổ sung dinh dưỡng, nhất định phải ăn bát canh hạt sen hầm nấm tuyết này .”


      Văn hinh đành chịu, ngồi xuống trước bàn ăn, cầm bát canh lên ngoan ngoãn ăn, nhưng cũng cảm thấy vị ngon của nó. có thể khẳng định, nếu như mấy tháng sau này vẫn còn phải ăn như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành hai Văn Hinh mất ( chắc là ý tác giả là béo lên gấp đôi bây giờ)

      Quả nhiên sau đó, vài ngày sau, dì Lý lại thay đổi các món điểm tâm cùng bữa ăn dinh dưỡng khác nhau cho . may là tay nghề của dì Lý cũng tệ, cũng khiến thấy nhàm chán, nhưng lại cảm thấy , mình có chút béo hơn so trước kia. Đoán chừng nếu còn tiếp tục như vậy, trở thành heo mẹ mất.


      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------


      Chương 177: Rung động . . . . . 5

      nhìn , mê man cái gì, hay tính toán điều gì?

      Lần này Du Thần Ích trở về nhà lấy tài liệu, nhưng nghĩ tới lại bắt gặp màn vừa rồi, giống như mặt hồ yên tĩnh gặp hòn đá nổi sóng lăn tăn, lòng dậy lên chút rung động.
      ( chém nhá)



      Diêu Phương đứng bên cửa sổ lầu hai chứng kiến màn này, ánh mắt lạnh nhạt gợn sóng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau lại lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, vui vẻ thoải mái.


      Nếu như kia có thể mở ra trái tim kết băng của Du Thần Ích, khiến Du Thần Ích có thể thoát khỏi ám ảnh từ kiện xưa, đây hẳn là chuyện tốt.


      Xem ra ngay từ đầu bà tìm được đúng người rồi

      Bị Du Thần Ích quấy rối, Văn Hinh ngủ được nữa, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rọi sáng từ cao, chống người đứng dậy, bước . Chuẩn bị vào cửa chính, lại thấy Du Thần Ích tay cầm xấp tài liệu từ bên trong ra, nhìn thấy văn Hinh, khỏi sững sờ, nhưng thoáng cái lại vô tình lướt qua .



      Văn hinh nhíu mày, cảm thấy buồn cười, vẻ mặt này của ta là làm sao. phải đắc tội với ta , tại sao vừa nhìn thấy ta lại bày ra bộ dạng như là thiếu tiền ta thế này.

      lúc quay đầu nhìn bóng lưng Du Thần Ích biến mất phía sau cánh của, dì Lý từ phòng bếp ra, trong tay còn bưng bát canh, nhìn thấy Văn Hinh, bà vui vẻ : “ văn Hinh, đây là canh hạt sen hầm nấm tuyết ta vừa hầm xong, định mang ra cho cháu, vừa hay cháu tới đây, mau qua ăn chút , ngàn vạn lần đừng làm đứa bé đói bụng.”



      Nghe vậy, quả thực Văn Hinh cũng muốn cự tuyệt, từ sáng tới giờ, trừ lúc nãy có ngủ thiếp lát, miệng của cũng ngừng tí nào, phải ăn trái cây cũng là ăn điểm tâm, hay thực phẩm dinh dưỡng gì đó, ăn tới mức đều muốn ói ra rồi, làm sao còn có thể ăn được thêm nữa.

      “ Dì Lý, bây giờ cháu đói bụng, vẫn là để ăn sau thôi.” cười với dì Lý.


      Nhưng mà dì Lý cũng đồng ý, bà đem bát canh bỏ lên bàn ăn, sau đó kéo Văn Hinh ngồi xuống, “ Coi như cháu muốn ăn cũng phải ăn vì đứa bé nha, giờ đứa bé trong thời kì cần bổ sung dinh dưỡng, nhất định phải ăn bát canh hạt sen hầm nấm tuyết này .”


      Văn hinh đành chịu, ngồi xuống trước bàn ăn, cầm bát canh lên ngoan ngoãn ăn, nhưng cũng cảm thấy vị ngon của nó. có thể khẳng định, nếu như mấy tháng sau này vẫn còn phải ăn như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành hai Văn Hinh mất ( chắc là ý tác giả là béo lên gấp đôi bây giờ)

      Quả nhiên sau đó, vài ngày sau, dì Lý lại thay đổi các món điểm tâm cùng bữa ăn dinh dưỡng khác nhau cho . may là tay nghề của dì Lý cũng tệ, cũng khiến thấy nhàm chán, nhưng lại cảm thấy , mình có chút béo hơn so trước kia. Đoán chừng nếu còn tiếp tục như vậy, trở thành heo mẹ mất.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 178: Rung động. . . . . . 6


      Mấy ngày này, kể từ khi Lạc Tình tới công ty Du Thần Ích làm việc, ngược lại Văn Hinh lại cảm thấy thoải mái ít. Mỗi sớm, lúc thức dậy lạc TÌnh tới công ty rồi, buổi tối khi ta trở về, cũng ngủ, nên cũng có chạm mặt nhau, việc này khiến Văn Hinh thêm khẳng định quyết định ban đầu của mình là tuyệt đối đúng đắn.

      Nếu như hôm đó phải khuyên Du Thần Ích, đoán chừng tên kia chết sống lại cũng muốn cho Lạc Tình tới công ty làm.


      Nhưng mà bình thường chạm mặt nhau, nhưng tới chủ nhật, là ngày nghỉ nên cho dù có muốn cũng tránh được. Cho nên, chủ nhật này, cố ý ngủ thẳng cho tới trưa mới tỉnh dậy, ra khỏi phòng mình, nghe thấy tiếng cười chút kiêng kị nào của Lạc Tình, xem ra ta vô cùng vui vẻ.



      Thế nhưng tiếng cười ấy bỗng nhiên ngừng lại kho Lạc Tình nhìn thấy Văn Hinh từ lầu xuống, trong mắt thoáng qua tia chán ghét cùng tức giận, sau đó ta nghiêng đầu chỗ khác, thèm nhìn Văn Hinh, “ họ, ăn cơm trưa xong em muốn dạo phố, cùng em được ạ?” ta kéo cánh tay Du Thần Ích vẻ làm nũng hỏi.

      “ trưa nay còn có chút chuyện, tự em .” Du Thần Ích vẫn đọc tạp chí tài chính lên tiếng, cũng hề ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tình mà trực tiếp cự tuyệt.


      Lạc Tình dĩ nhiên chịu, tiếp tục năn nỉ, “ sao họ, rất lâu rồi em có ra ngoài dạo phố rồi, cũng thấy tuần vừa rồi em rất chăm chỉ làm việc với , cùng em lúc thôi, được ?’

      rồi rảnh.” Lần này, giọng của Du Thần Ích so với lúc trước càng lạnh hơn, ta kiên nhẫn nữa rồi.

      Nghe vậy, Lạc Tình lập tức nhếch miệng , có chút bất mãn cùng buồn bã nhìn gương mặt lạnh lùng của Du Thần Ích

      Văn hinh thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, sau đó thẳng tới phòng bếp, nhìn xem có cái gì để lấp đầy cái dạ dày trống của , sau đó mới ra, vừa vặn đụng phải Lam Dật Thần.

      “ Sớm, chị dâu, chị tỉnh rồi à?” Lam Dật Thần thấy Văn Hinh, lập tức nở nụ cười tươi rói chào hỏi .

      Văn hinh chỉ nhàn nhạt liếc cái, sau đó trực tiếp lướt qua vào phòng bếp, " Dì Lý, có gì ăn ạ, cháu đói quá .” Từ tối qua tới giờ, hơn mười tiếng trôi qua, chưa hề ăn cái gì, nếu như phải cái bụng kháng nghị, chừng cũng chưa rời khỏi giường.



      Kể từ khi mang thai, liền rất dễ mệt mỏi, động chút là mệt mỏi, buồn ngủ. Hơn nữa ăn cũng nhiều hơn trước nhiều, bây giờ ngày ăn lượng thức ăn bằng cả hai ngày trước kia, có lúc còn ăn nhiều hơn. cũng biết, phụ nữ mang thai lại ăn nhiều như vậy, rất nhanh đói bụng, thân thể như cái máy vậy, ngừng giúp tiêu hóa thức ăn.

      Dì Lý ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy Văn Hinh kêu đói bụng, lập tức ngừng công việc dang dở, “ mau tới đây, mau tới đây, có canh thịt hầm vẫn còn nóng.” xong, bà tới tủ bếp, mở nắp vung nồi thịt hầm, mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra, khiến người ta khỏi rớt nước miếng.
      Chương 179: Rung động . . . . . 7


      Lúc này, Lam Dật Thần cũng xúm lại, bất mãn : “ Dì Lý, vừa rồi cháu hỏi có đồ gì ăn được , bác có, sao giờ ấy tới lại có?” chỉ vào Văn Hinh, oán trách.

      Dì Lý cũng thèm nhìn , : “ giờ Văn Hinh mang thai, canh này chính là ta đặc biệt hầm cho Văn Hinh, cậu muốn ăn cũng có thể, nhưng mà chờ cậu mang bạn tới đây, rồi ta cũng hầm cho bạn cậu nồi canh như vậy, thế nào?” Bà những lời này, hoàn toàn quản Lam Dật Thần cũng là bạn tốt của Du Thần Ích, bất kể là công tử của Lam thị , chỉ coi như là người bạn mà đối xử.


      Lam Dật Thần vừa nghe thấy thế, liền bày ra vẻ mặt uất ức, cà nhắc tới bên người dì Lý, đáng thương : “ Dì Lý, phải bạn cháu vẫn còn ở trong nhà dì sao? Dì tính lúc nào cho cháu gặp ấy đây?”
      ( k có bạn nào đâu nhé, th này chém dì Lý đấy.)


      Lúc này,dì Lý cầm cái muỗng định múc canh cho Văn Hinh, nghe Lam dật Thần vậy, lập tức cầm cái muỗng muốn gõ vào đầu của , “ Cậu còn ở đây ba hoa, nếu để ta phát cậu định giở trò với Na nhà ta, ta tuyệt đối tha cho cậu.”

      ( ở đây convert là Noel thôi mình đặt tên thế này cho hay nhé, dù sao cũng gặp 1 lần thôi.)



      Lam Dật Thần lập tức nhảy dựng lên, cười hì hì : “ lần trước cháu còn gặp Na đường, còn tính đến xin ấy bữa cơm đây.”


      "Tiểu tử nhà ngươi muốn chết phải ?” Dì Lý cầm cái muỗng lại muốn nhào tới, Lam Dật Thần lại cười to hơn chạy khỏi phòng bếp, bỏ lại chuỗi tiếng cười sảng khoái.


      Thấy thế, Văn Hinh cũng cười , trong lòng đột nhiên hề chán ghét lam Dật Thần nữa nhưng ngờ lại có bộ mặt nghịch ngợm như thế , như là trẻ con vậy.


      Sau khi Lam Dật Thần rời , dì Lý lập tức bưng thêm bát cháo gà đưa cho Văn Hinh, chỉ sợ đói bụng.

      Tới bữa cơm trưa, bởi vì có thêm Lam Dật Thần, nên khí cực kì náo nhiệt.

      “ Chị dâu, chị bây giờ có bảo bảo, phải ăn nhiều chút.” Lam Dật Thần từ khách biến thành chủ, ngừng gắp thức ăn cho Văn Hinh, sau đó cũng há miệng nhai đồ ăn, tùy ý giống như đây chính là nhà vậy, có chút kiêng kị gì cả. Thấy Du Thần ích ngồi đối diện cau mày, nhưng cũng hé răng nửa lời.



      Mọi người dùng cơm, lại nghe Du Thần ích đột nhiên trầm giọng với Diêu phương: “ Mẹ, tuần sau con phải Đức tham gia hội nghị, có thể tầm nửa tháng, trong thời gian này chuyện công ty đành nhờ mẹ, có chuyện gì mẹ gọi điện ngay cho con.”

      “ Con yên tâm, công ty còn có mẹ.” Diêu Phương thay đổi sắc mặt, cũng hỏi xem DU Thần Ích muốn tham gia hội nghị gì.


      Lúc này, Lạc Tình ở bên đột nhiên : “ họ, em muốn cùng với .” tha bất kì cơ hội nào , miễn là có thể cùng DU Thần Ích chung chỗ, huống chi lần này còn ra nước ngoài nha, vậy cơ hội cho càng tăng thêm rồi, thế nào lại có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có như thế.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 178: Rung động. . . . . . 6


      Mấy ngày này, kể từ khi Lạc Tình tới công ty Du Thần Ích làm việc, ngược lại Văn Hinh lại cảm thấy thoải mái ít. Mỗi sớm, lúc thức dậy lạc TÌnh tới công ty rồi, buổi tối khi ta trở về, cũng ngủ, nên cũng có chạm mặt nhau, việc này khiến Văn Hinh thêm khẳng định quyết định ban đầu của mình là tuyệt đối đúng đắn.

      Nếu như hôm đó phải khuyên Du Thần Ích, đoán chừng tên kia chết sống lại cũng muốn cho Lạc Tình tới công ty làm.


      Nhưng mà bình thường chạm mặt nhau, nhưng tới chủ nhật, là ngày nghỉ nên cho dù có muốn cũng tránh được. Cho nên, chủ nhật này, cố ý ngủ thẳng cho tới trưa mới tỉnh dậy, ra khỏi phòng mình, nghe thấy tiếng cười chút kiêng kị nào của Lạc Tình, xem ra ta vô cùng vui vẻ.



      Thế nhưng tiếng cười ấy bỗng nhiên ngừng lại kho Lạc Tình nhìn thấy Văn Hinh từ lầu xuống, trong mắt thoáng qua tia chán ghét cùng tức giận, sau đó ta nghiêng đầu chỗ khác, thèm nhìn Văn Hinh, “ họ, ăn cơm trưa xong em muốn dạo phố, cùng em được ạ?” ta kéo cánh tay Du Thần Ích vẻ làm nũng hỏi.

      “ trưa nay còn có chút chuyện, tự em .” Du Thần Ích vẫn đọc tạp chí tài chính lên tiếng, cũng hề ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tình mà trực tiếp cự tuyệt.


      Lạc Tình dĩ nhiên chịu, tiếp tục năn nỉ, “ sao họ, rất lâu rồi em có ra ngoài dạo phố rồi, cũng thấy tuần vừa rồi em rất chăm chỉ làm việc với , cùng em lúc thôi, được ?’

      rồi rảnh.” Lần này, giọng của Du Thần Ích so với lúc trước càng lạnh hơn, ta kiên nhẫn nữa rồi.

      Nghe vậy, Lạc Tình lập tức nhếch miệng , có chút bất mãn cùng buồn bã nhìn gương mặt lạnh lùng của Du Thần Ích

      Văn hinh thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, sau đó thẳng tới phòng bếp, nhìn xem có cái gì để lấp đầy cái dạ dày trống của , sau đó mới ra, vừa vặn đụng phải Lam Dật Thần.

      “ Sớm, chị dâu, chị tỉnh rồi à?” Lam Dật Thần thấy Văn Hinh, lập tức nở nụ cười tươi rói chào hỏi .

      Văn hinh chỉ nhàn nhạt liếc cái, sau đó trực tiếp lướt qua vào phòng bếp, " Dì Lý, có gì ăn ạ, cháu đói quá .” Từ tối qua tới giờ, hơn mười tiếng trôi qua, chưa hề ăn cái gì, nếu như phải cái bụng kháng nghị, chừng cũng chưa rời khỏi giường.



      Kể từ khi mang thai, liền rất dễ mệt mỏi, động chút là mệt mỏi, buồn ngủ. Hơn nữa ăn cũng nhiều hơn trước nhiều, bây giờ ngày ăn lượng thức ăn bằng cả hai ngày trước kia, có lúc còn ăn nhiều hơn. cũng biết, phụ nữ mang thai lại ăn nhiều như vậy, rất nhanh đói bụng, thân thể như cái máy vậy, ngừng giúp tiêu hóa thức ăn.

      Dì Lý ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy Văn Hinh kêu đói bụng, lập tức ngừng công việc dang dở, “ mau tới đây, mau tới đây, có canh thịt hầm vẫn còn nóng.” xong, bà tới tủ bếp, mở nắp vung nồi thịt hầm, mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra, khiến người ta khỏi rớt nước miếng.
      Chương 179: Rung động . . . . . 7


      Lúc này, Lam Dật Thần cũng xúm lại, bất mãn : “ Dì Lý, vừa rồi cháu hỏi có đồ gì ăn được , bác có, sao giờ ấy tới lại có?” chỉ vào Văn Hinh, oán trách.

      Dì Lý cũng thèm nhìn , : “ giờ Văn Hinh mang thai, canh này chính là ta đặc biệt hầm cho Văn Hinh, cậu muốn ăn cũng có thể, nhưng mà chờ cậu mang bạn tới đây, rồi ta cũng hầm cho bạn cậu nồi canh như vậy, thế nào?” Bà những lời này, hoàn toàn quản Lam Dật Thần cũng là bạn tốt của Du Thần Ích, bất kể là công tử của Lam thị , chỉ coi như là người bạn mà đối xử.


      Lam Dật Thần vừa nghe thấy thế, liền bày ra vẻ mặt uất ức, cà nhắc tới bên người dì Lý, đáng thương : “ Dì Lý, phải bạn cháu vẫn còn ở trong nhà dì sao? Dì tính lúc nào cho cháu gặp ấy đây?”
      ( k có bạn nào đâu nhé, th này chém dì Lý đấy.)


      Lúc này,dì Lý cầm cái muỗng định múc canh cho Văn Hinh, nghe Lam dật Thần vậy, lập tức cầm cái muỗng muốn gõ vào đầu của , “ Cậu còn ở đây ba hoa, nếu để ta phát cậu định giở trò với Na nhà ta, ta tuyệt đối tha cho cậu.”

      ( ở đây convert là Noel thôi mình đặt tên thế này cho hay nhé, dù sao cũng gặp 1 lần thôi.)



      Lam Dật Thần lập tức nhảy dựng lên, cười hì hì : “ lần trước cháu còn gặp Na đường, còn tính đến xin ấy bữa cơm đây.”


      "Tiểu tử nhà ngươi muốn chết phải ?” Dì Lý cầm cái muỗng lại muốn nhào tới, Lam Dật Thần lại cười to hơn chạy khỏi phòng bếp, bỏ lại chuỗi tiếng cười sảng khoái.


      Thấy thế, Văn Hinh cũng cười , trong lòng đột nhiên hề chán ghét lam Dật Thần nữa nhưng ngờ lại có bộ mặt nghịch ngợm như thế , như là trẻ con vậy.


      Sau khi Lam Dật Thần rời , dì Lý lập tức bưng thêm bát cháo gà đưa cho Văn Hinh, chỉ sợ đói bụng.

      Tới bữa cơm trưa, bởi vì có thêm Lam Dật Thần, nên khí cực kì náo nhiệt.

      “ Chị dâu, chị bây giờ có bảo bảo, phải ăn nhiều chút.” Lam Dật Thần từ khách biến thành chủ, ngừng gắp thức ăn cho Văn Hinh, sau đó cũng há miệng nhai đồ ăn, tùy ý giống như đây chính là nhà vậy, có chút kiêng kị gì cả. Thấy Du Thần ích ngồi đối diện cau mày, nhưng cũng hé răng nửa lời.



      Mọi người dùng cơm, lại nghe Du Thần ích đột nhiên trầm giọng với Diêu phương: “ Mẹ, tuần sau con phải Đức tham gia hội nghị, có thể tầm nửa tháng, trong thời gian này chuyện công ty đành nhờ mẹ, có chuyện gì mẹ gọi điện ngay cho con.”

      “ Con yên tâm, công ty còn có mẹ.” Diêu Phương thay đổi sắc mặt, cũng hỏi xem DU Thần Ích muốn tham gia hội nghị gì.


      Lúc này, Lạc Tình ở bên đột nhiên : “ họ, em muốn cùng với .” tha bất kì cơ hội nào , miễn là có thể cùng DU Thần Ích chung chỗ, huống chi lần này còn ra nước ngoài nha, vậy cơ hội cho càng tăng thêm rồi, thế nào lại có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có như thế.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 183: người phụ nữ trong bức ảnh là ai (2)

      người phụ nữ trong bức ảnh này là ai, có quan hệ gì với Du Thần Ích? Vả lại nhìn tấm ảnh được Du Thần Ích đặt tại vị trí chính giữa bàn làm việc, chỉ cần nhấc mắt là có thể thấy được, kết luận, người phụ nữ này có mối quan hệ tầm thường với Du Thần Ích

      “ Dì Lý, người phụ nữ này là ai vậy?” nhịn được, quay sang hỏi dì Lý lau chùi giá sách.

      Dì Lý quay đầu lại, thấy cầm khung ảnh, lập tức chạy tới đoạt lấy khung hình rồi đặt lại bàn làm việc như lúc đầu, lúc này bà mới thở phào nhõm, : “ Vừa rồi bác , ngàn vạn lần đừng có động vào bất kì đồ vật nào trong này, thiếu gia rất tinh , người khác đụng vào đồ của cậu ấy, nhìn qua là cậu ấy có thể nhận ra được.”
      ( Đúng là cờ hó mà, tinh thế mà sao tình cảm lại ngu thế)


      Nghe vậy, Văn Hinh trợn to mắt, nhưng mà lại có hứng thú với thói quen quái dị này của Du Thần Ích, giờ muốn biết người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai, “ Dì Lý, người phụ nữ này là ai?” chỉ vào bức ảnh rồi hỏi dì Lý.


      Lý mụ nhìn bức ảnh, mặt đột nhiên lộ ra vẻ thương tiếc pha chút đồng tình, bà thở dài hơi, mới : “ ấy tên Phương Tình, là vợ của thiếu gia.”

      ( Văn Hinh lại phải làm vợ 2, k chịu đâu)

      "Cái gì?" Văn Hinh nghe xong vô cùng khiếp sợ, người phụ này lại là… vợ của Du Thần Ích.

      Du Thần Ích kết hôn rồi sao?


      Tại sao lại hay biết gì, hơn nữa cũng vào ở nhà họ Du thời gian rồi, tại sao chưa từng thấy người phụ nữ này ?


      Chẳng lẽ ấy và Du Thần Ích kết hôn rồi lại ly hôn rồi, Du Thần Ích thương tâm vô hạn nên mới muốn tái hôn, cho nên Diêu Phương mới muốn tìm làm người thay thế?

      Nghĩ thấy như vậy cũng hoàn toàn có khả năng, nhưng mà nếu ly hôn, sao ta còn bày bức ảnh này ở chỗ này? Chẳng lẽ Du Thần Ích vẫn còn chưa dứt tình đối với ấy?


      ngờ, ta thế nhưng cũng là người si tình nha.

      chậc lưỡi khen ngợi , cũng biết vì sao, trong lòng lại dâng lên chút chua chát nho , cảm giác mất mác lặng lẽ len lỏi trong tim . vẫn cho rằng, loại người như ta , cao ngạo lãnh khốc, vô tình, dễ dàng bất cứ người con nào, ngờ rằng, ta cũng , hơn nữa còn sâu đậm.
      ( đến đây thực muốn giết chết nam 9)
      Dì Lý nhìn bức ảnh lần, xoay người tới bên giá sách tiếp tục lau chùi, nhưng lại mở miệng : “ Thiếu phu nhân và thiếu gia kết hôn cách đây ba năm, nhưng mà chưa được nửa năm, thiếu phu nhân vì cứu thiếu gia nên mất rồi. Sau khi thiếu phu nhân mất năm, thiếu gia vẫn chưa thoát khỏi thống khổ, mãi tới năm ngoái mới có chuyển biến tốt chút.”



      Nghe vậy, Văn hinh hoàn toàn ngây dại, tầm mắt rơi người dì Lý cho tới bức ảnh kia, trong mắt ngập tràn bất ngờ.


      Người phụ nữ này vì cứu Du Thần Ích… mà chết!


      ấy nhất định là thảm Du Thần Ích, ra là khi người có thể bất chấp tất cả, sâu đậm tới tận xương tận tủy mới có thể vì đối phương mà màng tới tính mạng của mình.

      hoàn toàn có thể tưởng tượng được, khi người mình sâu đậm vì mình mà chết , Du Thần Ích đến tột cùng đau khổ như thế nào. Hơn nữa, loại đau khổ mất sinh mạng này theo ta đến cuối đời, vĩnh viễn cách nào quên được, ra vĩnh viễn nhớ rằng trong sinh mệnh của mình, từng có người nguyện ý vì mình mà mất sinh mạng của ấy.

      Chương 184: Người phụ nữ trong ảnh là ai? 3


      Có lẽ, người phụ nữ này rất thông minh, bởi vì ấy mãi mãi tồn tại trong sinh mệnh của Du Thần Ích, mãi mãi bao giờ phai nhạt. Nhưng ấy cũng bất hạnh, vĩnh viễn xa cách người mà mình nhất, thể cùng nắm tay tới cuối cuộc đời .
      nghĩ, nhất định cho tới tận bây giờ Du Thần Ích vẫn ấy sâu đậm, nếu cũng đặt hình của ấy bàn làm việc của mình.



      Nghĩ như vậy, trong lòng lại càng thêm khó chịu, cũng tâm trạng lúc này của mình là như thế nào, có hâm mộ đối phương, cũng có đồng tình cùng đau lòng với Du Thần Ích. Nhưng mà hơn hết, trận mất mác ùa về. Bởi vì Du Thần Ích từng sâu đậm người con , hơn nữa vẫn nhớ mãi quên tới tận bây giờ, mà , chỉ là người khách qua đường lướt qua trong sinh mệnh của , trận gió thoảng qua lưu lại chút dấu vết.

      vẫn đứng ở nơi đây ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, dì Lý vẫn ngừng lau chùi, :” Trước kia thiếu gia phải bộ dạng này, khi đó thiếu gia tính tình ôn hòa, đối xử với ai cũng tốt, sau khi lấy thiếu phu nhân, ngày nào trong nhà cũng tràn ngập vui vẻ. Nhưng mà sau khi thiếu phu nhân vì cứu thiếu gia mà chết, ta thường thấy thiếu gia nhìn ảnh thiếu phu nhân mà ngẩn người, mấy lần cậu ấy còn khóc…



      Nghe lời dì Lý , lòng Văn Hinh đau như cắt, khó trách ta muốn ai tùy tiện vào thư phòng mình, bởi vì nơi này có thứ mà ta trân trọng nhất. Bức ảnh này, đoán chừng ngoại trừ chính ta, bất cứ ai cũng thể đụng vào.


      rất muốn hỏi, lúc đó đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, Phương Tình vì sao lại chết vì cứu Du Thần Ích, nhưng lời chưa ra khỏi khóe miệng bị nuốt trở lại.



      Cho tới bây giờ cũng phải người thích tò mò chuyện của người khác, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. Nếu như đây là chuyện riêng của Du Thần Ích, mà với Du Thần Ích lại có bất kì quan hệ gì, cho nên căn bản cần biết chuyện của ta. nếu muốn biết, cũng phải chính miệng Du Thần Ích cho biết, chỉ sợ rằng vĩnh viễn có chuyện như vậy xảy ra thôi.


      Cuối cùng, bản thân rời khỏi thư phòng như thế nào,c ô cũng biết, sau đó suốt cả ngày, đều trong tình trạng tinh thần hoảng thốt, rũ rượi phờ phạc, giống như có hứng thú với bất cứ chuyện gì vậy.

      Dì Lý nhìn , thầm cười trong lòng, như đoán được tâm tư bé của .
      Buổi tối Diêu Phương và lạc Tình quay về, Lạc Tình kêu mệt mỏi, nằm ghế sa lon chịu ngồi dậy, mà Diêu Phương vẫn mang bộ mặt lạnh nhạt, mặc dù bà ngồi nhàn nhã ghế uống nước, nhưng Văn Hinh vẫn thấy chút mỏi mệt gương mặt bà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :