1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 164: Kẻ nào muốn hãm hại ấy (2)


      ta thấy được, lần này Du Thần ích đưa Văn Hinh về, thái độ thay đổi hẳn so trước kia. Mà cũng dám thừa nhận đó là bởi vì người phụ nữ kia mang thai , chẳng lẽ…

      Chẳng lẽ họ thích người phụ nữ kia?


      Chẳng lẽ mình có hy vọng sao?

      Tại sao?
      Đến tột cùng có chỗ nào thua kém người phụ nữ kia, về dung mạo hay vóc người hay thân thế, thua ấy điểm gì cả. nhưng tại sao, họ lại chưa từng nhìn lấy lần?

      Nắm chặt đôi tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, trong mắt xẹt qua phẫn hận.


      Văn hinh, chờ đấy, tôi dễ dàng nhường họ cho đâu.

      Nửa đêm, Văn Hinh đột nhiên thấy khát nước, mới xuống dưới tầng rót nước. vừa mới xuống tầng , bóng dáng lặng lẽ lẻn vào trong phòng , sau đó lại ra rất nhanh.


      Văn hinh rót nước định lên tầng , thời điểm định vào phòng, đột nhiên thấy đèn thư phòng vẫn sáng, lẽ nào Du Thần ích vẫn chưa ngủ, tò mò tới.


      " trễ thế này, còn chưa ngủ sao?"

      đứng ở cạnh cửa, thấy Du Thần ích vẫn ngồi trước màn hình máy tính, mi tâm khóa chặt, nhịn được lên tiếng hỏi.

      Du Thần ích nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, thấy Văn Hinh, có vẻ hơi mệt mỏi , trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc,
      “ Tôi xem tài liệu, khuya thế rồi sao còn chưa ngủ?’
      thấy mặc áo ngủ, khỏi nhăn đôi lông mày.


      Văn hinh chỉ vào ly nước trong tay mình
      “ khát nước, nên phải lấy.”
      xong, lại cười cười với , sau đó xoay người trở về phòng của mình.
      Nụ cười ấy, nhàng như làn khói, khiến cho Du Thần ích khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong cơ thể khẽ lay động.
      Đoạn đối thoại ngắn ngủi đêm nay, hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa nơi , có tranh đấu, có châm biếm xỉ nhục, tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng ràng lại giống những lần trước.


      nhìn căn phòng trống rỗng, bóng dáng sớm khuất xa, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo lại được.


      Văn hinh trở về phòng mình, mới vừa đóng cửa lại, bước lên, đột nhiên bị chượt trân, dường như dẫm phải cái gì đó, sau đó cả người mất thăng bằng nghiêng về phía sau ngã xuống…

      Du Thần ích ở phòng bên cạnh nghe được tiếng đồ vật bị rơi, có chút vui nhăn mày lại, cho là người giúp việc nào đó sơ ý làm rơi đồ, nhưng sau đó lại nghĩ , lúc này khuya lắm rồi, người hầu trong nhà ngủ từ lâu, thể làm ra tiếng động lớn như vậy.


      Ngay sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, lập tức đứng dậy tới trước cửa phòng Văn Hinh , định hỏi thăm chút, đợi lúc, nhưng bên trong hề có động tĩnh gì.
      Chương 165: Kẻ nào muốn hãm hại ấy 3



      lại đợi thêm lát, vẫn có ai đáp lại, bắt đầu xoay người tới thư phòng, trong lòng tự trách mình, có lẽ ấy sớm ngủ rồi.


      Nhưng khi trở lại thư phòng, lại đứng ngồi yên, trong lòng thủy chung hoảng loạn, có cảm giác là lạ thế nào. Cuối cùng, lần nữa tới trước cửa phòng Văn Hinh, lần này, gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa vào . tâm thần vốn thấp thỏm đột nhiên thấy bên trong thanh bình yên tĩnh, Văn Hinh vẫn bình yên vô sợ khiến lập tức sững sờ.
      Văn Hinh mới từ phòng vệ sinh ra, cầm khăn lông lau mái tóc còn ướt nhẹp của mình, thấy Du Thần Ích, cũng lập tức ngây ngẩn cả người,
      … “
      trễ thế này, ta còn chạy tới phòng của làm cái gì?



      `". . . . . . có sao chứ?"
      Du Thần Ích chăm chú nhìn , đôi mắt tĩnh mịch có chút quan tâm hỏi. nhưng sa u khi nhìn thấy áo ngủ tơ tằm mỏng tang của , ánh mắt bỗng chốc buồn bã.
      ( Vì sao con buồn?)

      Lúc này trông Văn hinh giống như hoa sen mới nở, quyến rũ, hấp dẫn lại mê người, hề có ý dẫn dụ , trong lơ đãng chạm tới tim của .


      " có việc gì , sao vậy?”

      Văn hinh nghi hoặc nhìn , hiểu sao đột nhiên vào phòng hỏi điều này.


      Văn hinh có việc gì, nhưng Du Thần Ích vẫn buông tha , đánh giá từ xuống dưới lần, cuối cùng dừng lại gương mặt , hỏi:
      “ Mới vừa rồi có nghe thấy thanh gì >”


      Nghe vậy, Văn hinh sửng sốt, mới vừa rồi có nghe thấy thanh gì cả! chợt , dường như nghĩ tới điều gì, khỏi nở nụ cười,
      “ Mới vừa rồi tôi cẩn thận vấp ngã, tiếng nghe được nhất định là do chiếc ly rơi xuống đất.”

      Bởi vì lúc cái ly rơi xuống khiến áo ngủ của ướt hết, nên mới tắm rửa lại , nhưng ngờ lại là king động tới .

      Du Thần Ích nghe vấp ngã, đột nhiên nghĩ tới ban ngày Lam Dật Thần thiếu chút nữa ngã từ cầu thang xuống, khỏi nhíu mày,
      “ sao đột nhiên lại ngã?”
      sinh nghi, tin tự nhiên lại vấp ngã.


      Văn hinh cúi xuống đất tìm gì đó, mặt cũng có chút nghi ngờ,
      biết, hình như dẫm lên cái gì đó, sau đó mới trượt chân ngã thôi.”
      Mặc dù có cảm giác mình dẫm vào cái gì, nhưng mà lúc ngồi dậy, mặt đất lại có gì cả, lần này chính cũng thấy tò mò.


      Nhưng điều khiến càng tò mò hơn là, thái độ của Du Thần Ích, ta là quan tâm tới sao?

      ta cũng quan tâm tới sao?


      Cho tới nay ta cũng chỉ biết xem thường , châm chọc, nhục nhã , hôm nay thế nhưng lại quan tâm tới ?


      Là quan tâm , hay quan tâm tới đứa bé trong bụng ?
      đoán là người sau , vì đứa bé đối với nhà họ Du mà , vô cùng quan trọng.

      Nếu như xảy ra chuyện gì, đứa bé này có lẽ khó bảo toàn, cho nên ta mới đối xử với khẩn trương như vậy.
      em là em ko nhịn dc cái câu vì sao con buồn mà ss chế thêm ấy :)) , đọc mà tới câu đó éo nhịn dc :)) :)) :))

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 166: Kẻ nào muốn hãm hại ấy? 4

      Nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua chát cùng tự giễu, mình tính cái gì đây, ta quan tâm tới ai, để ý tới ai là chuyện của ta, liên quan gì tới , sao lại nghĩ nhiều như vậy.


      Thu hồi những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng, chuẩn bị ngủ,
      “ Khuya lắm rồi, tôi phải ngủ, mời trở về cho.”

      Du Thần ích còn muốn hỏi gì đó, nhưng thấy Văn Hinh đột nhiên trở nên lạnh lùng , ta lên tiếng nữa. ta đăm chiêu nhìn , sau đó mới xoay người rời .

      Sau khi Du Thần ích rời , Văn Hinh đóng cửa phòng lại, tiếp tục lau mái tóc vẫn còn ướt nhẹp của . Lúc này, bên ót đột nhiên truyền đến trận đau đớn, đưa tay lên đỡ lấy ót, chỉ thấy chỗ đó như bị sưng lên, đụng vào liền đau .

      Vừa rồi lúc ngã xuống, đầu bị đụng phải mặt đất , dường như đụng phải cái túi gì đó. xoa xoa chỗ sưng bên ót, trong lòng hơi nghi hoặc, khó hiểu.

      kì lạ, ràng có cảm giác mình dẫm phải cái gì nên mới bị trượt chân, tại sao tìm mãi mà vẫn tìm được nguyên nhân của việc?


      Cuối cùng, khắp phòng tìm kiếm lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, tìm thấy cái gì đáng nghi cả, lúc này mới buông tha. Nhớ tới ban ngày, kém chút nữa mình ngã từ cầu thang xuống, trong lòng hồi run sợ.


      Nếu như chuyện ban ngày là ngoài ý muốn, vậy chuyện buổi tối sao đây, chẳng lẽ lại cũng là ngoài ý muốn? thực là đáng nghi. Nghĩ tới đây,lòng khẽ lặng xuống, nhiều việc ngoài ý muốn liên tiếp xảy đến với mình, có lẽ cũng phải là ngoài ý muốn…

      Xem ra, về sau mình phải chú ý thêm mới được.

      Vuốt chỗ đầu bị thương, lại cảm thấy may mắn, chỉ bị sưng chút thôi, may là bị tóc che khuất, người khác nhìn ra. Nếu như bể đầu chảy máu, Diêu Phương mà biết, chắc chắn trách mắng , để chú ý an toàn cho mình.

      cảm thấy được, Diêu Phương rất quan tâm tới đưa bé này, nhưng cũng cảm thấy kì quái, nếu như bà ấy thực ra muốn có cháu, tại sao kêu Du Thần Ích kết hôn, mà lại tìm người thay thế?


      Nếu như Du Thần Ích kết hôn, chẳng phải sinh con là chuyện bình thường sao, sao lại cần phí công mà tìm người thay thế.

      ( Chị ạ, nếu như thằng này nó mà kết hôn nó mà khôn = 1/10 của chị k có chuyện này)


      Chẳng lẽ, vấn đề là do Du Thần Ích?


      ta chịu kết hôn?


      Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy tò mò về Du Thần Ích, người xuất chúng ưu tú như ra, mà người bạn cũng có, hay là, trong lòng ta sớm có đối tượng, mà Diêu Phương lại đồng ý cho bọn họ ở chung chỗ, cho nên ta mới chịu kết hôn?


      Nhưng mà, thế nào nữa, tên kia cũng giống người thâm tình, trái lại giống người bạc tình vô nghĩa.

      Nhớ lại , kể từ khi họ quen biết nhau tới nay, ta đối với , phải lạnh lùng cũng là điên cuồng mà chà đạp tôn nghiêm của , nỗi sầu bi dâng lên trong lòng , im lặng, cười khổ.

      Du Thần Ích trở về thư phòng, lúc ngang qua phòng lạc Tình, liếc thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, ta nhìn phiến cửa đóng chặt sau đó dừng lại, nhàng mở cửa ra.
      cúi cùng cũng pik là mình pị lay động hả hức zui wa1 tui đốt pháo ăn mừng đây, mừng não Ích xuất nếp nhăn đầu tiên, mà chị Hinh mới cười có 1 cái đứng hình như zậy gòi thiệt là dễ thương wớ ak, z mà còn cố chấp ,cứng đầu thiệt hết nổi. cơ mà động lòng động đại còn pày đặt "khẽ" chừng nào ngươi mới nhận ra đây
      Chương 167: kẻ nào hãm hại ấy? 5

      Bên trong phòng tối đen như mực, chỉ có tiếng hít thở đều đều, Du Thần Ích thấy có gì khác thường mới lặng lẽ khép cửa lại.

      Cánh cửa vừa khép lại lâu sau đó, người giường vốn ngủ say đột nhiên mở mắt, đôi mắt to tròn lóe ra luồng ánh sáng hiểm.

      Du Thần Ích trở lại thư phòng, tiếp tục ngồi xuống bàn đọc sách nhìn màn hình vi tính, mi tâm nhíu lại.

      Vừa rồi ấy lại bị ngã!


      Đến tột cùng là ngoài ý muốn hay là…

      Sáng hôm sau, khi Văn Hinh rời giường Du Thần Ích tới công ty. xuống tầng , thấy Diêu Phương và Lạc Tình dùng điểm tâm, Lạc Tình ngừng cười cái gì đó, vô cùng vui vẻ.

      Nhưng mà vừa nhìn thấy , nụ cười gương mặt ấy chợt tắt, thay vào đó là vẻ mặt khinh bỉ, nghiêng đầu chỗ khác thèm nhìn Văn Hinh nữa.

      “ sao ngủ thêm chút nữa>?”
      Diêu Phương vẫn lạnh nhạt hỏi Văn Hinh, gương mặt hề lộ ra vẻ quan tâm như lời .


      Văn hinh nhàn nhạt cười ,
      " Cháu ngủ được."

      rồi tới bàn ăn, dì Lý lập tức bưng bữa ăn sáng dinh dưỡng chuẩn bị sẵn cho .


      Thấy thế, lạc Tình hừ lạnh tiếng, ta nhìn Văn Hinh, đôi mắt to đột nhiên đảo vòng quanh, sau đó giọng điệu ra vẻ nghiêm túc với Diêu Phương:
      “ Bác ơi , cháu muốn ra ngoài làm việc ạ.”


      Diêu Phương nghe vậy, mặt lộ ra tia kinh ngạc,
      “ Cháu muốn ra ngoài làm việc?”
      Bà nghi ngờ hỏi lạc tình, biết con bé này lại muốn làm gì đây. Từ tới lớn, Lạc Tình chưa bao giờ phải chịu cực khổ, trước đây cũng từng đề cập tới chuyện này với bà, nhưng mà lần nào cũng bị bà kiếm cớ cự tuyệt. lần này, thế nhưng lại đưa ra ý muốn ra ngoài làm việc, bà cũng tin là đột nhiên thông suốt, mà nhất định có mục đích khác.
      ( Mie em họ mà họ = loạn luân rồi còn gì)

      “ Vâng ạ.”
      Lạc Tình dùng sức gật đầu,
      “ Mấy ngày nay cháu nghĩ rồi, cháu cũng lớn bằng từng này, cũng thể cả ngày chỉ ở nhà làm gì được, nên quyết định ra ngoài làm việc, trải niệm chút, bác phải ?”

      “ Nếu như cháu có thể nghĩ được như vậy tốt rồi.”
      Diêu Phương nhàn nhạt liếc Lạc Tình,
      “ Cháu muốn làm việc gì?’

      Nghe thấy thế, hai mắt Lạc Tình lập tức sáng lên, lòng tràn ngập mong đợi :
      “ CHáu muốn làm thư kí cho họ.”


      Nghe vậy, Diêu Phương rốt cuộc cũng hiểu
      “ Cháu muốn làm thư kí cho Thần Ích, phải được đồng ý của nó mới được, bác quyết được.”
      ra, đây mới là mục đích chân chính của nha đầu này, xem ra tâm cơ của nó cũng hề .


      "Bác ——" lạc Tình bắt đầu cuống lên, ôm cánh tay Diêu Phương lắc lắc, năn nỉ:
      “ Bác, bác phải giúp cháu với họ , chỉ cần bác đồng ý, họ nhất định từ chối, bác, có được ạ? Hơn nữa bác xem, về sau có cháu ở bên cạnh họ, cháu có thể dễ dàng chăm sóc họ nha, bác đúng ?’

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 168: kẻ nào hãm hại ấy? 6



      Nhưng mà Diêu Phương lại được gì hơn, chỉ lạnh lùng hỏi:
      “ Cháu muốn làm thư kí cho Thần ích bác phản đối, nhưng cháu có biết công việc của thư kí tổng giám đốc phải làm những việc gì ? Cũng phải chỉ có rót nước pha trà hay cầm văn kiện.”
      Mà lạc tình căn bản cái gì cũng biết, nếu để làm thư kí cho Thần ích, có lẽ chỉ gây thêm phiền toái cho Thần ích, đến lúc đó biết là ai chăm sóc ai đâu.

      “ cháu có thể học nha.”
      Lạc Tình vẫn chưa từ bỏ ý định,
      “ Chỉ cần bác đáp ứng cho cháu làm thư kí cho họ, cháu có thể học, bảo đảm làm vướng chân họ, có được bác?”
      xong, lại lay lay tay Diêu Phương.


      " bằng để bác tìm cho cháu việc gì đó làm trước , chờ tơi khi cháu quen việc rồi, làm thư kí cho họ cháu , được ?”
      Diêu phương đề nghị của mình, yên lòng để cho người hiểu chuyện làm thư kí cho tổng giám đốc tập đoàn Overlord. Nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó bà phải ăn thế nào với cha Du Thần ích .
      Nhưng ngờ Lạc Tình lại cứ nằng nặc , cuối cùng mất hứng
      “ Cháu muốn, cháu phải làm thư kí cho họ.”


      "Nhưng mà họ cháu có trợ lí Lam rồi, cần thư kí.”
      Diêu Phương vẫn khăng khăng cự tuyệt.


      "Cái tên kia, cả ngày lẫn đêm chỉ biết cưa , trông chả có chút nghiêm chỉnh gì cả, làm sao có thể làm việc tốt được ạ?”
      Nghĩ tới Lam Dật Thần , mặt Lạc Tình lộ ra vẻ chán ghét, sau đó lại :
      “ Hơn nữa bác nghĩ xem, tên kia ràng là công tử của Lam thị , về công ty nhà làm việc,lại cứ chạy theo họ, nhất định là có mưu gì đó.”
      ta như có chuyện gì to tát, bộ dạng lại vô cùng quả quyết.

      Nghe vậy, Diêu Phương bị thuyết phục, khỏi khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm tư.

      Lạc Tình thấy thế, biết mình sắp thuyết phục được bà, lập tức
      “ Bác, chỉ cần bác đồng ý cho cháu làm thư kí cho họ, cháu nhất định chú ý tới tên Lam Dật Thần đó, để làm tổn hại tới lợi ích của công ty.”
      ta xong, nhìn chằm chằm Diêu Phương, mặt lộ ra vẻ mong đợi cùng khẩn trương.


      Rốt cuộc, Diêu Phương ngẫm nghĩ lát , sau đó gật đầu đáp ứng:

      "Được rồi, tối nay họ cháu về, bác với nó, có điều, nếu làm, làm cho tốt, nếu ta phát cháu tới công ty với mục đích khác, ta bảo Thần ích sa thải cháu lập tức, biết chưa?”


      "Cám ơn bác, cháu nhất định công tác tốt, bác yên tâm ạ.”
      Được diêu Phương đồng ý , Lạc tình rốt cuộc cũng cười vui vẻ, ôm Diêu Phương rồi hôn chụt cái, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn điểm tâm, khuôn mặt nhắn tràn đầy hưng phấn.


      Chương 169: Kẻ nào hãm hại ấy? 7


      Cả quá trình, Văn Hinh chỉ lẳng lặng ngồi dùng bữa sáng của mình, câu nào, tựa như nghe được gì vậy.
      Mặc dù , nhưng mà cũng hiểu được , Lạc Tình muốn làm thư kí cho Du Thần ích, là vì muốn ở gần ta, chính là tự tạo cơ hội cho chính mình.


      Tâm tư của này, chỉ nghĩ chút là có thể hiểu .


      Diêu Phương nhìn Văn Hinh vẫn im lặng ngồi chỗ, thấy tựa hồ như nghe thấy hai người họ chuyện, mắt điếc tai ngơ, bộ dáng thanh đạm, khỏi thầm tán thưởng .


      Lạc Tình cũng nhìn Văn Hinh, nhưng mà lại mang theo ý muốn khiêu khích .


      Buổi tối Du Thần ích về nhà, nghe Diêu Phương chuyện này, hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt
      được, con đồng ý,”
      Nếu quả thực để lạc Tình làm thư kí của ta, vậy đúng là thêm nhức đầu .

      ta đương nhiên cũng đoán ra được tâm tư của lạc Tình, vì muốn đoạn tuyệt tất cả ý niệm của , chi bằng làm tuyệt tình chút.

      họ..”
      Lạc Tình nghe được lời Du Thần ích, lập tức chạy từ lầu xuống, tới trước mặt Du Thần ích, có chút oán hận :
      họ, để em làm thư kí của , em đảm bảo cố gắng học hỏi, hoàn thành tốt chức trách của thư kí, em nỗ lực làm việc, tuyệt đối gây phiền phức cho .”


      " được!"
      Du Thần ích muốn cự tuyệt tiếp, hơn nữa gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, giống như cho dù ai khuyên cũng thay đổi được kết quả vậy.

      “ Thần ích, con để Tình nhi thử chút , nếu như em nó có tài, đến lúc đó con sa thải nó cũng được.”

      Diêu Phương cũng thử khuyên nhủ, nếu như lạc Tình thực muốn làm việc giúp Du Thần ích, vậy đó cũng là chuyện tốt.

      "Đúng vậy, họ, để em thử chút .”
      Lạc Tìn dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng thương tâm nhìn Du Thần ích

      Du Thần ích bắt đầu cảm thấy nhịn được, đứng lên định rời ,
      “ Tôi được là được, cần thêm nữa.”


      " để cho ấy thử chút !" Lúc này, Văn Hinh chậm rãi từ lầu xuống, khuyên nhủ ta.


      Thấy , mọi người cùng ngây ngẩn người, Diêu Phương kinh ngạc, lạc Tình cũng khiếp sợ, còn Du Thần ích lại khó hiểu, tất cả đều lộ hết khuôn mặt mọi người.


      Lạc Tình nghi ngờ nhìn Văn Hinh từ từ về phía họ, trong lòng ngừng suy đoán xem tâm ý của văn Hinh, người phụ nữ này đột nhiên muốn giúp , nhất định có tính toán gì đó.
      ( Lạc Tình: cả truyện mới thấy mi có lúc thông minh, nhưng vẫn còn xách dép cho Văn Hinh nhóa)

      Du Thần ích cũng hiểu, trước đây lạc tình luôn tìm cách nhục nhã , hành hạ , mà bây giờ lại giúp lạc tình, nếu như hề có mục đích khác, đánh chết cũng tin.
      ( sao lúc này thông minh thế con)

      đến tột cùng muốn làm cái gì?

      Bắt gặp vẻ mặt của mọi người, Văn Hinh khỏi cười, tới trước mặt Du Thần ích, nhìn vào mắt ta :
      ra nên cho ấy cơ hội.”


      "Tại sao?"
      Du Thần ích hiểu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 170: Kẻ nào hãm hại ấy? 8


      Văn Hinh nhìn Lạc Tình cái, thấy ta lườm mình, vì vậy mới nghiêng đầu với Du Thần ích: “ Chẳng lẽ muốn nhìn ấy cả ngày chỉ ở nhà có việc gì làm , cuộc sống chỉ biết ăn ngồi dồi sao? ( chỗ này chả biết chữ “ dồi “ viết thế nào)? Tính tình đại tiểu thư, chính là do bị nuông chiều quá, đây cũng là phần trách nhiệm của các người…”


      ai tính khí đại tiểu thư, ai ăn ngồi dồi?” Lạc Tình tức điên lên, người phụ nữ này quả nhiên hề có lòng tốt gì, cố ý chọc tức mình đây mà.



      "Chẳng lẽ bộ dạng của bây giờ phải tính khí đại tiểu thư à?”
      Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc ta cái, hề e sợ ánh mắt như muốn giết người của lạc Tình, “ hề có cuộc sống như đại tiểu thư sao, vậy xin hỏi, cho đến bây giờ làm việc gì cho cái nhà này chưa? Quần áo mặc xong có người giặt giũ, cơm có người bưng tới tận nơi, mất hứng có thể tùy tiện mắng chửi người khác, nếu như đây phải cuộc sống của đại tiểu thư, vậy là cái gì? Cuộc sống của Hoàng đế sao?”

      xong, Văn Hinh cười nhạt, nở nụ cười trào phúng.


      …” Lạc Tình bị Văn Hinh chọc tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc sau lại càng trắng hơn, giống như mặt vừa mới biến sắc vậy.


      Thấy ta tức hề , Văn Hinh lại cười vô cùng vui vẻ, “ Người giống như , chỉ biết hưởng thụ, nếu như thành thạo nghề nào đó, đoán chừng rất khó gả ra ngoài, chẳng lẽ muốn nhà họ Du nuôi đến già sao?”
      Văn Hinh chút lưu tình ( nể tình) nào mà , căn bản thèm quan tâm rằng mình vẫn còn ở nhà người khác.



      Hơn nữa, bây giờ căn bản cũng còn e sợ điều gì, bởi vì trong bụng mang đứa con của Du Thần Ích, bởi vì khoản nợ năm trăm vạn mà phải nhẫn nhục ở lại cái nhà này. Nhưng hôm nay, còn phải cầu xin người khác, tất nhiên cũng cần quan sát sắc mặt của người khác nữa.


      tại mang thai con của Du Thần Ích, cho dù Lạc Tình muốn đối phó với như thế nào, Diêu Phương chắc chắn cũng cho phép, cho nên Du Thần Ích cũng thể làm gì được.


      "Có bản lĩnh lặp lại lần nữa!" Lạc Tình lập tức đứng lên, bộ muốn xông lên xé nát mặt Văn Hinh vậy.



      Văn Hinh cũng thèm để ý ta, mà nhìn Du Thần Ích, cười nhạt : "Cho nên tôi thấy nên cho ấy biết rằng cuộc sống hề dễ dàng giống như trong tưởng tượn của ấy. Khi ấy cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt hề dễ dàng ấy vỡ ra rất nhiều chuyện, việc này… chẳng lẽ lại được sao?”

      Du Thần Ích nhìn nụ cười yếu ớt của Văn Hinh, đột nhiên cũng cười theo, : “ Được, tôi để ấy thử xem sao.”
      Người phụ nữ này gan quả là lớn, chưa từng có người nào dám lạc tình như vậy, khiến Du Thần Ích mở mang tầm mắt.

      Chương 171: Kẻ nào hãm hại ấy ? 9


      Du Thần Ích thừa nhận, bởi vì Lạc Tình từ còn cha mẹ, nên và mẹ mình vì muốn bù đắp thiếu hụt tình cảm của cha mẹ cho Lạc Tình, muốn cho ấy tuổi thơ vui vẻ như bao người, để ấy cảm thấy đơn, nên ấy muốn gì được nấy, được mọi người quý, cho nên tính tình mới trở nên kiêu ngạo ngang ngược như ngày hôm nay.

      Đợi đến khi mẹ phát ra điều này, quá muộn, tĩnh tình ăn sâu , muốn thay đổi, khó như lên trời vậy.

      Nếu đúng như lời Văn Hinh , cứ để cho ấy ra ngoài tôi luyện chút, để cho ấy cảm nhận được cuộc sống hề bằng phẳng như ấy nghĩ, biết đâu thay đổi tính khí khiến người khác phải nhức đầu của .


      Đột nhiên, nghĩ đến Văn Hinh từ phải chịu nhiều đau khổ, mặc dù xuất thân từ gia đình phú quý, nhưng lại chưa từng được hưởng thụ cuộc sống xa xỉ dù chỉ ngày, trong lòng chợt dấy lên chút đau lòng.


      Lúc mới quen , kiên cường, nhẫn, bền bỉ bất khuất khiến vừa tức giận vừa chịu được, hôm nay lại vì mà thấy đau lòng, khiến có ham muốn ôm chặt vào ngực an ủi .


      Kỳ lạ, tự lúc nào mà lại có tỉnh cảm như vậy đối với người phụ nữ này, phải vẫn luôn ghét sao?


      Chính bản thân cũng hiểu mình Lạc Tình bên kia lại vui vẻ, nhảy dựng lên, “ họ, đồng ý để em làm thư kí cho sao?”

      Du Thần ích gì, chỉ khẽ gật đầu. Lạc tình thấy vậy, hớn hở chạy tới bên cạnh , ôm chặt lấy , hôn chụt lên má cái, “ Cám ơn họ, em biết đối với em tốt nhất mà.”

      Thấy thế, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó xoay người lên lầu, “ Tôi mệt rồi, nghỉ trước.”
      Trong giây phút xoay người lại, gương mặt cũng nở nụ cười đầy giảo hoạt.


      ra cũng phải tốt bụng mà giúp Lạc Tình, chỉ khuyên Du Thần Ích đồng ý cho lạc Tình làm thư kí của ta, muốn ngày nào cũng phải nhìn bộ mặt hận mình tới thấu xương của lạc Tình.


      Nếu như ngày nào cũng phải đối mặt với khuôn mặt khiến mình chán ghét, cho dù tâm tình có tốt thế nào cũng bị phá hư. Huống chi giờ còn mang thai, càng phải giữ tâm tình vui vẻ mới được, như vậy sau này đứa bé sinh ra cũng vui vẻ.



      Cho nên, mới muốn khuyên Du Thần Ích đồng ý, nếu làm thư kí của Du Thần Ích, mỗi ngày đều phải làm, như vậy sáng chín chiều năm ( sáng 9h làm,c hiều 5 h về ý), cũng phải đối mặt với ta nữa rồi.

      Nghĩ vậy, tâm tình càng thêm vui vẻ.


      Diêu Phương đưa mắt nhìn Văn Hinh lên lầu, cho tới khi bước vào căn phòng mình, đôi mắt của bà dường như gợn lên chút ý cười.


      Xem ra, người phụ nữ này cũng rất thông minh.

      Sáng hôm sau, lạc Tình quả nhiên hớn hở theo Du Thần ích tới công ty. Khi văn Hinh rời giường, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, duỗi cánh lưng mệt mỏi , sau đó nở nụ cười .


      Hôm nay thời tiết đẹp, cũng giống như tâm tình của lúc này, sáng sủa rực rỡ, là tốt .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 172: Kẻ nào hãm hại ấy? 10


      tới lầu , chỉ thấy Diêu Phương ngồi mình ghế salon đọc báo, thấy vậy, nụ cười gương mặt Văn Hinh càng đậm hơn.


      có cái người lúc nào cũng ngang ngược ở nhà, tâm tình là tốt.



      "Văn tiểu thư, dậy rồi , bữa sang được chuẩn bị sẵn rồi, mau tới đây ăn .”
      Dì Lý thấy Văn Hinh, vui vẻ chạy vào bếp bưng bữa ăn dinh dưỡng cho .



      Văn hinh ăn bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt mà dì Lý chuẩn bị cho mình, cảm thấy bữa ăn hôm nay cũng ngon hơn mọi khi, nên ăn nhiều hơn.

      Nhìn Văn Hinh ăn ngon lành, đáy mắt Diêu Phương cũng thấp thoáng nụ cười, sau đó có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cúi xuống đọc báo.


      Bên trong phòng làm việc của Du Thần Ích, Lam Dật Thần nhìn Lạc Tình đứng trước mặt mình rồi lại trừng mắt nhìn DU THần Ích, “ Cậu để ấy làm thư kí của cậu à?”

      Du Thần Ích xem báo cáo, hề ngẩng đầu lên mà : “ Đúng thế, về sau chính cậu dạy ấy, đầu tiên dạy cho ấy về nhiệm vụ của thư kí trước .”

      “ Mình?” Lam Dật Thần lập tức trợn to hai mắt, nghiêng đầu nhìn qua Lạc Tình rồi lại quay sang nhìn Du Thần Ích, “ Tại sao lại muốn mình dạy ấy? Ngày nào mình cũng bộn bề công việc, làm còn xuể, làm sao có thời gian mà dạy ấy?”


      Lúc này, Du Thần Ích rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn bạn tốt, “ Cậu có thời gian dạy ấy, lại có thời gian ở chỗ này tranh luận, cậu là bộn bề nhiều việc nhé.”


      Nghe vậy, lam Dật Thần lập tức ngơ ngẩn, trợn mắt nhìn Du Thần Ích, tức giận : “ Dù sao ấy là thư kí của cậu, tự cậu dạy , mình rảnh.”
      Có thời gian, thà cua mấy tiểu mỹ nữ trong công ty còn hơn, làm gì có thời gian mà dạy tiểu ma nữ này, chỉ tổ hao tâm tổn sức.

      “ Tôi mới cần dạy tôi.”
      Lạc Tình tức giận trợn mắt nhìn Lam dật Thần, đối với Lam Dật Thần, thái độ của đối với Lạc Tình luôn là chán ghét, làm sao có thể theo đây.

      Lần này làm thư kí cho Du Thần Ích, lạc Tình chỉ muốn cùng chung chỗ với Du Thần Ích. Cùng làm, cùng làm việc với , cùng ăn cơm, sau đó cùng nhau về nhà. Thậm chí còn nghĩ, ngày nào cũng chung đụng như vậy, nhất định ngày nào đó Du Thần Ích phát phù hợp với .



      Nghe như vậy, lam Dật Thần lập tức vui vẻ hơn, với Du Thần Ích: “ Cậu xem, ấy cũng chịu theo mình, vậy nhiệm vụ gian khổ này cậu tự làm , mình về trước đây.”
      xong, Lam Dật Thần trực tiếp chuồn mất.


      " là khiến người ta chán ghét !" Lạc TÌnh nhìn Lam Dật Thần nhanh bóng biến mất, mặt lộ ra vẻ chán ghét, sau đó quay lại trước bàn làm việc của Du Thần Ích, hào hứng hỏi: “ họ, vậy bây giờ em phải làm nhưng gì ạ?”

      “ Em ngồi đây lát chờ xử lí xong việc này, cho em biết.”
      Du Thần Ích ngẩng đầu lên mà vẫn nghiêm túc đọc báo cáo trong tay, mi tâm hơi nhíu lại.


      Chương 173: Rung động. . . . . . 1


      Lạc Tình tới trước bàn làm việc của Du Thần Ích, sau đó ngồi xuống vị trí ghế trống, sau đó cứ như thế nhìn chằm chằm mọi cử động của Du Thần Ích, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
      chưa bao giờ được chứng kiến bộ dáng họ lúc làm việc, nghĩ tới bộ dáng ấy lại hấp dẫn như vậy.


      Nếu như có thể vĩnh viễn ngắm nhìn như lúc này, là tốt biết bao nhiêu.


      Đột nhiên, nghĩ đến Văn Hinh, sắc mặt lập tức trầm xuống. tuyệt đối để người phụ nữ đó đoạt họ, họ là của , bất luận kẻ nào cũng thể cướp được.

      Người phụ nữ kia, mạng ta cũng lớn, lần đó rơi từ lầu ba xuống, cũng chết được. Sau lại bị xe đụng phải, cũng bị đụng chết. Ngày đó ta lên lầu, gặp dầu trơn như vậy cũng té xuống. Còn đêm hôm đó nữa, cuối cùng ta vẫn bình yên vô .


      Ôm hận trong lòng, hai tay Lạc Tình nắm chặt thành quyền, trong mắt hận ý khắc sâu.

      Du Thần Ích đưa Lạc Tình vòng các phòng ban trong công ty, sau đó đưa cho bảng nội dung công việc cực kì khó hiểu, cuối cùng, đưa tới trước mặt thư kí Trần của Lam Dật Thần, bảo thư kí Trần hướng dẫn công việc cho .


      Lam Dật Thần thấy Du Thần Ích ném Lạc Tình cho thư kí của mình, lập tức tỏ vẻ bất mãn, “ Này, thư kí của tớ vẫn còn đống chuyện phải xử lí trong ngày hôm nay, cậu ném ấy qua đây, vậy tớ phải làm thế nào?’

      Du Thần Ích chỉ nhàng liếc cái, mới nhàn nhạt mở miệng: “ Từ dạo công ty gặp khó khăn tới giờ, công việc của cậu đều là thư kí Trần giúp cậu làm sao?”


      Nghe vậy, lam Dật Thần lập tức choáng váng, Trần Ảnh đứng bên cạnh lập tức nở nụ cười, má lúm đồng tiền như hoa nở : “ Tổng giám, Phó tổng Lam làm việc rất nghiêm túc.”
      Công việc của hàng ngày cính là tâm với mỹ nhân trong công ty, gặp mặt đẹp, làm cũng như nghỉ phép vậy.
      ( mie công ty là có th này pha sản .)

      “ Cậu xem.” Lam Dật Thần lập tức kháng nghị: “ Vẫn là Tiểu Ảnh công minh, uổng công bình thường tôi thương .”
      xong, vỗ vai Trần Ảnh, lại cười ồ tiếng.


      Trần Ảnh cười với Du Thần Ích: “ Xin tổng giám yên tâm, nhất định tôi mau chóng giúp Lạc Tình tiểu thư quen việc.


      "Làm phiền .” Du Thần Ích gật đầu cái, sau đó nghiêng đầu với Lạc Tình dặn dò: “ Trong thời gian này em hãy học hỏi thư kí Trần, chờ tới khi nào em quen việc, có thể làm thư kí cho .”


      Lạc Tình cười vui vẻ, “ Vâng… xin tổng giám yên tâm, tôi nhất định cố gắng học tập.”
      biết, Du Thần Ích luôn luôn tách biệt ràng giữa việc công và việc tư, cho nên rất nhanh liền sửa lại lời .

      Du Thần Ích gật đầu cái, sau đó lại lạnh lùng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần, rồi mới trở về phòng làm việc của mình.

      Du Thần Ích vừa khỏi, Lam Dật Thần cũng chuẩn bị chạy ra ngoài, vì vậy mới cười hì hì với Trần Ảnh: “ Tiểu Ảnh Nhi, vậy giao ấy cho em, tôi còn có chút việc, buổi trưa quay lại.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :