1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 153: Tôi là Văn Hinh, phải Tiểu Ảnh của !

      Văn Hinh cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên lại thấy những người đường dùng những ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, lúc này mới giật mình bây giờ bọn họ vẫn còn đứng ở hành lang bệnh viện, liền muốn tránh khỏi Tề Nhân Kiệt, nhưng Tề Nhân Kiệt lại cứ ôm chặt, cho dù có giãy dụa thế nào cũng đồng ý buông ra.
      “Tề Nhân Kiệt, buông tôi ra, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện đấy.”
      vừa giùng giằng, vừa giọng nhắc nhở .



      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt mới buông ra, nhưng lại lập tức kéo tay của , túm tay về phía cầu thang,
      , chúng ta về nhà.”


      "Buông tay!"
      Thấy tình huống này đúng, DU Thần ích nhanh chóng vọt lên, cũng kéo cánh tay Văn Hinh, cho Tề Nhân Kiệt dẫn , bởi vì vừa rồi có nghe thấy hai chữ đứa bé từ miệng Tề Nhân Kiệt
      Tề Nhân Kiệt rằng ta muốn chăm sóc cho cùng đứa bé, đứa bé của phải bị bỏ rồi sao?


      Lúc này, ôm bụng đầy nghi vẫn, tất nhiên thể để cho Tề Nhân Kiệt mang người phụ nữ này được.
      Tề Nhân Kiệt quay đầu, chứng kiến sắc mặt Du Thần ích , sắc mặt lập tức thay đổi,
      buông ấy ra.”
      Nhìn bộ dạng kia của Tề Nhân Kiệt, cứ như thể là nếu như Du Thần Ích buông tay , biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu.


      Nhưng mà Du Thần ích cũng sợ Tề Nhân Kiệt, mực nắm cánh tay Văn Hinh cùng Tề Nhân Kiệt giằng co, người nào chịu nhường người nào.
      ( Cứ như kéo co ý nhỉ?)


      Văn Hinh thấy thế, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ,

      “ Hai người đều buông tay ra, tự tôi .”
      Hai người đàn ông này đúng là đầu óc có vấn đề, người coi là người phụ nữ khác mà liều mạng đối xử tốt với , người khác lại coi là người phụ nữ hám tiền mà liều mạng hành hạ bạc đãi .

      tám đời thất thế mới có thể gặp được hai người bọn họ!


      Lúc này, Lăng Hạo hiên cũng tới, nhìn du Thần Ích, lại nhìn Tề Nhân Kiệt, thấy hai người bọn họ ai chịu buông tay trước, vì vậy mới lạnh lùng :
      giờ tôi muốn đứa Văn Hinh làm kiểm tra, mời các buông tay hết ra.”


      "Kiểm tra cái gì?" Du Thần ích buông lỏng tay ra, nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo Hiên, mặt lô ra chút nghi ngờ. Tề Nhân Kiệt thấy Du Thần ích buông tay Văn Hinh, cũng tự động buông lỏng tay mình.

      Lăng Hạo Hiên đầu tiên nhìn qua Văn Hinh, sau đó mới nhìn tới Du Thần ích, bình tĩnh :
      “ Kiểm tra xem thai nhi có bình thường .”


      Nghe vậy, Du Thần ích khỏi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh cũng hiểu ra. Sau đó quay đầu nhìn Văn Hinh, hỏi:
      có bỏ đứa bé?”
      Đột nhiên từ trong tâm dâng lên chút vui mừng.



      Văn hinh lạnh lùng nhìn rồi :
      “ Chuyện này liên quan gì tới , đây là con của tôi, tôi muốn giữ giữ, nếu muốn, tôi có thể tùy lúc bỏ nó.”

      Ánh mắt vẫn tràn đầy mừng rỡ của Du Thần ích sau khi nghe được những lời này bỗng chốc xầm xuống, nhìn chăm chú hề chớp măt, lạnh lùng :
      “ Lập tức theo tôi về nhà.”
      Giọng của vẫn theo thói quen như ra lệnh cho người khác vậy.
      Đôi lông mày thanh tú của Văn Hinh lại nhảy lên, buồn cười :
      “ Vì sao tôi phải cùng trở về?”
      Cho tới hôm nay còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Du rồi, vì sao còn bắt trở về đó?

      Nhớ tới Diêu Phương lúc nào mặt cũng lạnh băng, còn Lạc Tình luôn tìm cách gây khó dễ cho , hơn nữa còn người đàn ông trước mắt thiếu chút nữa phá hủy cuộc đời , đầu óc bị hư mới cùng về nhà.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 154: Khoản vay nặng lãi (1)

      “ Vì cái này.”
      Du Thần Ích đột nhiên cười lên, gương mặt mang theo chắc chắn. lấy tờ giấy từ trong túi , đưa tới trước mặt Văn Hinh.


      Văn Hinh nhận lấy tờ giấy, sau khi nhìn thấy nội dung sắc mặt bỗng thay đổi. thấy vẻ mặt hoảng hốt của , Lăng Hạo Hiên khỏi tò mò, muốn xem qua, sắc mặt thoáng chốc cũng trở nên trắng bệch.
      Đó là giấy ghi nợ mười triệu, phía có con dấu cùng chữ kí của cha .



      Thấy thế, Du Thần Ích liền cười vô cùng vui vẻ,
      “ Đây chính là cha thiếu người ta năm trăm vạn vay với lãi suất cao, lãi mẹ đẻ lãi con nên bây giờ biến thành mười triệu rồi. giờ những người đó tìm người khắp nơi, cũng tuyên bố, nếu như tìm được người rồi trước hết chặt đứt hai chân, sau đó bắt các người trả tiền.

      Lần trước, Tề Nhân Kiệt với , từng muốn giúp Văn Hinh, nhưng bị cự tuyệt. sau đó mới nghĩ tới ban đầu mẹ hình như cũng từng qua với , Văn Hinh đồng ý làm thế thân là có nỗi khổ tâm. Băn khoăn trong càng ngày càng lớn, vì vậy mới cho người điều tra chút tình huống của Văn Hinh, mới biết chính là con của Tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Mậu – Văn Chương vừa mới phá sản cách đây lâu.

      Sau đó mới tìm hiểu được, mẹ kế của vì đánh bạc nên dùng danh nghĩa của tập đoàn Kinh Mậu vay tiền lãi suất cao , mượn năm trăm vạn sau đó bỏ trốn. vì phải trả khoản nợ này, Văn Hinh mới bất đắc dĩ nhận lời làm người thay thế, thù lao chính là năm trăm vạn. cho nên cũng hiểu, ban đầu vì sao Văn Hinh lại phải nghĩ trăm phương ngàn kế leo lên giường của .
      Sau khi biết những chuyện này, trong lòng mơ hồ dâng lên chút thương hại.

      , mà lại mình lặng lẽ gánh áp lực lớn như vậy, thế mà

      Nghe vậy, Văn Hinh đứng vững, lảo đảo , mặt trắng bệch có chút huyết sắc nào, trông như tờ giấy trắng vậy.


      Năm trăm vạn , trong mấy tháng biến thành mười triệu.

      Đây là vay lãi suất cao?

      Đúng là cướp giật tiền !

      Cha cùng em trai bỏ trốn, nếu trả món nợ này, số tiền lãi phát sinh càng ngày càng nhiều, cuối cùng chắc chỉ còn nước giết họ, cũng thể trả đủ số nợ đó.


      Có lẽ, cha và em trai cũng bởi vì biết thể trả món nợ này, nên mới chạy trốn.


      Nhớ đến bọn họ chạy trốn, lại đem trở thành người thay thế cho nhà họ Du, rồi mình bỏ chạy. Chuyện nhẫn tâm tuyệt tình như thế , đời này còn có người cha nào có thể làm ?
      Nếu ông ấy coi co là con của mình, cần gì phải gánh nợ thay ông ấy, thân tình sớm tồn tại giữa họ rồi.


      Nghĩ đến đây, giương mắt lên nhìn Du Thần ích, nhàn nhạt hỏi:
      “ Giấy nợ này sao lại ở trong tay ?’

      giờ chủ nợ là tôi, đúng, tôi mới là chủ nợ tại, là tôi.”
      Du Thần Ích cầm lấu giấy nợ trong tay Văn Hinh, đút vào túi áo mình.

      Chương 155:Khoản vay nặng lãi! 2

      Nghe vậy, Văn Hinh vô cùng kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nhịn được quay lại , gương mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

      tại, là chủ nợ của , chẳng lẽ lại phải trở lại cái nhà tù đó sao?

      ( ý bảo nhà Du Thần Ích là nhà tù)

      Lăng Hạo hiên thấy vẻ tuyệt vọng gương mặt Văn Hinh, khỏi đau xót, đứng dậy, với Du Thần Ích
      “ Tôi thay ấy trả trước ngàn vạn.”
      Lần trước trả cho Diêu Phương năm trăm vạn, giờ vẫn còn dư năm trăm vạn, trước hết có thể giúp Văn Hinh trả phần nợ.


      Lúc này, Tề Nhân Kiệt tới, lấy ra chi phiếu,
      “ Tôi trả thay ấy.”


      Ai ngờ Du Thần Ích lại trực tiếp cự tuyệt :
      “ Tôi chấp nhận bất luận kẻ nào trả nợ thay ấy cả.”

      …”

      Lăng Hạo Hiên vô cùng tức giận , nhìn chằm chằm Du Thần Ích
      “ Rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Du Thần Ích. Tôi cảnh cáo , nếu như còn gây khó dễ cho Văn Hinh, tôi tuyệt đối bỏ qua cho .”
      Tề Nhân Kiệt cũng uy hiếp .

      Nhưng mà Du Thần Ích cũng đáp lại bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Văn Hinh :
      giờ tôi cho hai lựa chọn, hoặc là trả tiền, hoặc là về nhà cùng tôi.”

      “Du Thần Ích, đừng có quá đáng.”
      Tề Nhân Kiệt kêu lên, bộ mặt đầy phẫn hận.

      Vậy mà, Văn Hinh lại khôi phục tinh thần, chỉ lạnh lùng :
      “ Đó là bọn họ nợ tiền , có quan hệ gì với tôi.”
      Thấy Du Thần Ích tỏ vẻ hiểu, đột nhiên nở nụ cười, tốt bụng giải thích;
      “ Chẳng lẽ tra được, ra tôi cũng phải con ruột của Văn Chương sao?”

      Lời vừa ra, khiến cả 3 người đàn ông đứng im tại chỗ, cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn .


      phải con ruột của Văn Chương.

      Rất nhanh, Lăng Hạo hiên liền hiểu tất cả, tại sao ấy lại muốn về nhà chút nào, chỉ thích ở lại kí túc xá, tại sao còn như vậy phải tự mình bôn ba kiếm tiền đóng học phí, sinh hoạt phí, tại sao lại cha vốn thương , chưa bao giờ coi là con ông ta. ra, chuyện là như vậy, chỉ vì căn bản phải con ruột của ông ta.


      Sau đó, Du Thần Ích cũng bừng tỉnh ra. Hôm đó vẫn hoài nghi, tại sao gia đình Văn Hinh gặp chuyện như vậy, mà Văn Chương lại để cho con ruột của mình gánh chịu mình, còn ông ta lại núp phía sau làm gì cả, cuối cùng còn đem con mình làm người thay thế còn bỏ nhà trốn nợ.


      Lúc lấy được tư liệu về Văn Hinh, vẫn còn thắc mắc, đời này còn có loại cha tuyệt tình tệ bạc như vậy, lại đem con mình bức tới đường cùng.

      Bây giờ, nghĩ lại, căn bản cũng coi Văn Hinh là con của .


      Tâm, đột nhiên có cảm giác đau đớn ràng.


      Tề Nhân kiệt mặc dù biết những chuyện này, nhưng nghe qua cũng hiểu Văn Hinh phải con ruột của cha trong lòng khiếp sợ vô cùng.


      "Mặc dù ông ấy nuôi tôi lớn lên, nhưng ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con ruột của ông ấy, bây giờ ông ấy nợ tiền người khác, tại sao lại bắt tôi trả? muốn đòi tiền, có thể trực tiếp tìm ông ấy, tôi phân tiền cũng có.”
      Văn Hinh lạnh lùng nhìn Du Thần Ích, định bỏ .

      Chương 156: khoản vay nặng lãi (3)

      “ Như vậy, nếu tôi đem trả lại giấy nợ này cho chủ nợ trước, để bọn họ tìm cha và em trai , được rồi, tới lúc đó nếu để cho chúng tìm được bọn họ, có thể mất mạng đấy. nên biết, những tên đó cái gì cũng có thể làm được.”
      Du Thần Ích đứng phía sau thong thả .


      Văn Hinh nghe thấy những lời đó, lập tức dừng bước, trong lòng thoáng chút do dự.

      Thấy vậy, Du Thần Ích mới từ từ tới bên cạnh , :
      “ Bây giờ có con, chỉ cần theo tôi trở về, chờ sinh xong đứa bé , xác thực là con của tôi, món nợ mười triệu này coi như xóa bỏ, thế nào?’
      đưa ra đề nghị với , nhưng trong lòng cũng thầm cảm thấy nực cười.

      Lúc đầu, là tìm trăm phương ngàn kế muốn leo lên giường của , cũng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đuổi . Hôm nay, rốt cuộc cũng muốn rời như đúng ý muốn của , vậy mà lại quay lại nghĩ trăm phương ngàn kế khiến thể , châm chọc cỡ nào.

      Văn Hinh khỏi động lòng, mặc dù miệng quan tâm tới chuyện nhà họ Văn, nhưng cho dù thế nào chăng nữa cha ông ấy cũng có công dưỡng dục hai mươi mấy năm trời. Còn có Du Hoa, nhìn nó lớn lên, hơn nữa Du Hoa cũng vẫn luôn coi là chị , bất kể có chuyện gì cũng với , tình cảm chị em vẫn luôn tốt đẹp.

      Mặc dù tại bọn họ trốn nợ bên ngoài, nhưng cũng có thể trốn tránh cả đời, nếu như có thể xóa món nợ này còn chuyện gì tốt hơn nữa rồi, nhưng nếu như phải lựa chọn quay trở về nhà họ Du, vẫn còn rất do dự.

      Nơi đó, vĩnh viễn cũng muốn quay trở lại.


      Nhưng nếu như trở về…

      Thấy còn do dự, Du Thần Ích nhịn được :
      muốn, vậy tôi đem giấy nợ này về, để bọn họ trực tiếp tìm cha và em trai thôi.”

      xong, tỏ vẻ muốn .

      "Đợi ...!"
      Văn Hinh nóng lòng , vội vàng gọi lại,
      “ Tôi về với .”
      Cuối cùng cũng thể để bọ bị bức tới đường cùng được.

      Dù sao đứa bé này cũng nhất định phải sinh ra, vậy, sinh ở bên ngoài hay bên trong nhà họ Du có khác gì nhau chứ! Hơn nữa, đứa bé này vốn là của Du Thần Ích, coi như sau này muốn kết hôn với ai cũng quan hệ tới . Chỉ cần đứa bé được sinh ra, ngàn vạn nợ có thể được xóa bỏ, tính tính lại, cũng tốt cho cả và cha .


      "Văn Hinh!" Lăng Hạo hiên cùng Tề Nhân Kiệt cả kinh, vội vàng tới khuyên nhủ Văn Hinh
      “ Cậu muốn về cùng ta sao?’


      Văn Ginh gật đầu cái, cười :
      “ Cũng phải là chưa từng tới nhà ta, có chuyện gì hết.”
      Chuyện , giống như lại trở về điểm xuất phát, lại vì khoản nợ mà lần nữa biến thành công cụ thay thế cho người ta.
      Cứ như vậy, để ý tới ngăn cản của Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên nữa, Văn Hinh dứt khoát cùng Du Thần Ích về Du gia đại trạch ( Biệt thự nhà họ Du) , trở lại nơi mà tưởng rằng đời này bao giờ quay lại nữa.

      Chương 157: KHoản vay nặng lãi (4)


      Du Thần Ích dẫn Văn Hinh về nhà, Diêu Phương và lạc Tình ăn cơm tối, thấy Văn Hinh, hai người đều tỏ vẻ sửng sốt.


      họ, sao lại đem người phụ nữ này về.”
      Lạc Tình khó hiểu, vừa nhìn thấy Văn Hinh, lửa giận trong bụng ta bùng lên, hận thể khiến người phụ nữ này vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt ta vậy.


      Diêu Phương gì, chỉ dùng ánh mắt như muốn hỏi Du Thần Ích, hi vọng cho bà đáp án.

      Du Thần Ích tới bên cạnh Diêu Phương, nhàn nhạt :
      “ Mẹ, Văn Hinh mang thai, đứa bé này … là của con.”
      vốn định đứa bé có thể là của , nhưng lời ra tới khóe miệng lại biến thành là của .


      Nghe vậy, Diêu Phương lạnh nhạt , tròng mắt xẹt qua tia vui mừng, nhưng vẫn thay đổi sắc mặt hỏi Văn Hinh:
      “ Mấy tháng rồi?”
      tháng.”
      Văn Hinh giọng trả lời, đối với người phụ nữ cường thế ung dung cao quý này vừa kính trọng vừa sợ hãi.


      Diêu Phương nghe xong cúi xuống suy nghĩ lát, rồi mới ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh nhạt hỏi Văn Hinh
      “ Ăn cơm chưa?’
      Thấy Văn Hinh lắc đầu, lập tức gọi dì Lý lấy thêm bát đũa cho Văn Hinh và Du Thần Ích
      cái, nàng lập tức gọi tới Lý mụ cho văn hinh cùng du sáng sớm ích thêm phó bát đũa.


      Lạc Tình nghe tin Văn Hinh mang thai con của Du Thần Ích, đầu tiên thấy khiếp sợ, sau đó cắn chặt răng, hận ý từ đáy mắt chợt lóe rồi chợt tắt.


      Ăn cơm xong, Diêu Phương gọi Văn Hinh tiến vào phòng mình, bà ngồi ghế salon quan sát Văn Hinh vẫn mực đứng cúi đầu, hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi:
      xác định đứa bé này là con của Thần ích sao?’


      "Xác định." Văn hinh khẽ gật đầu, mặt mang chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở. chẳng lẽ trong mắt của họ, khiến họ nghi ngờ thế sao? ràng là con cháu nhà họ Du, chung quy lại lại bị nghi ngờ là con người khác, đây là đag đánh giá cao sức quyến rũ của , hay là họ đánh giá thấp chính mình.


      Nghe vậy, Diêu Phương hỏi thêm nữa, lấy ra bản hợp đồng bàn trà, với Văn Hinh:
      “ đây là bản hợp đồng tôi mới soạn ra, chỉ cần sinh xong đứa bé này, nếu đúng là con cháu nhà họ Du, năm trăm vạn như chúng ta định từ trước vẫn là của , còn nữa lần trước bạn thay trả năm trăm vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng trả lại cho . Nhưng nếu như, đứa bé này phải con cháu nhà họ Du, phải bồi thường cho chúng tôi mười triệu, thấy thế nào?’


      "Có thể!" Văn Hinh hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay lập tức, đứa bé trong bụng vốn là con Du Thần Ích, căn bản cần suy tính cái gì nữa. hơn nữa lần này, chỉ có thể xóa khoản nợ mười triệu với Du Thần Ích, mà còn có thể trả lại năm trăm vạn mà Lăng hạo Hiên thay trả, ngoài ra còn có được năm trăm vạn, còn suy tính cái gì nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      k
      Chương 158: khoản vay nặng lãi .(5)
      “ Vậy kí tên ở đây .”
      Diêu Phương đưa bút và hợp đồng cho Văn Hinh kí, chờ kí tên của mình xuống bản hợp đồng, bà cũng kí tên mình.


      Hợp đồng được in thành hai bản, bản được đưa cho Văn Hinh, còn bản Diêu Phương giữ,
      “ Trước về phòng nghỉ ngơi , giờ có thai, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều, biết ?’


      "Cám ơn, tôi biết rồi.”
      Văn Hinh nhàng gật đầu với bà, sau đó cầm lấy bản hợp đồng rời khỏi phòng.

      Văn Hinh vừa mới rời , Lạc Tình tiến vào,
      “ Bác, bác tìm người phụ nữ kia có việc gì vậy?”
      ta tới bên cạnh Diêu Phương, vừa định ngồi xuống, lại liếc mắt thấy bản hợp đồng đặt bàn trà, mới tò mò cầm lên nhìn.

      Nhìn xong, sắc mặt ta lập tức thay đổi,
      “ Bác, bác cũng tin tưởng đứa trong bụng ta là của họ sao?”
      Có đánh chết ta cũng tin.

      Diêu Phương nâng ly trà bàn lên nhấp ngụm , sau đó mới liếc mắt nhìn Lạc Tình, :
      “ Bác tin.”
      Bà nhìn ra được, Văn Hinh cũng phải loại phụ nữ tùy tiện. quan trọng hơn là, lần này chính Du Thần ích mang về, nếu Du Thần Ích tin tưởng ấy, vậy có lí do gì tin rồi.


      Lạc Tình nghe vậy, lập tức ngơ ngẩn, chưa bao giờ gặp qua Diêu Phương như vậy, lại tin tưởng người ngoài, khiến ta đối với Văn Hinh hận lại thêm sâu hơn.


      Nhưng mà lúc này, thứ quan tâm phải điều này, mà là…


      "Vậy. . . . . . Nếu như đứa bé kia là của họ, bác tính như thế nào?”

      Thứ mà chân chính quan tâm chính là điều này, bây giờ mặc dù người phụ nữ kia chỉ ở nhà họ Du để chờ sinh đẻ xong, nhưng ai có thể chính xác cho , biết đâu sau khi Văn Hinh sinh đứa bé ra lại có biến cố gì sao?


      "Đợi ấy sinh xong đứa bé rồi sau.”
      Diêu Phương cũng lập tức đuổi Văn Hinh , mà bà vẫn lưu lại cho hai bên con đường sống. bà nhìn ra được, lần này Văn Hinh trở về, thái độ của Du Thần Ích thay đổi hẳn. mặc dù vẫn dùng lời lẽ lạnh nhạt, nhưng giống lúc trước vừa nhìn thấy ấy liền bỏ , điều này… có phải đại biểu rằng có điều gì đó từ từ hình thành giữa hai người họ ?


      Lạc Tình nghe vậy, thầm cắn môi dưới, xiết chặt bản hợp đồng trong tay. Đột nhiên khóe miệng ta gợi lên tia hung ác, cực kì nguy hiểm, ta cười lạnh, ánh mắt xẹt qua bản hợp đồng chút.


      Chờ Lạc Tình khỏi, Diêu Phương kêu gì Lý vào phòng,
      “ dì Lý, văn Hinh giờ có bầu, về sau dì phải chăm sóc kĩ ấy hơn, đồ ăn hàng ngày của ấy cần được tăng cường dinh dưỡng, ấy gầy quá, đối với thai nhi tốt.”


      "Dạ, phu nhân!"
      Dì Lý gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, bởi vì Diêu Phương quan tâm tới Văn Hinh như vậy, cho dù Diêu Phương , bà cũng chắm sóc Văn Hinh tốt, đứa bé kia rất khổ.
      thank ad nhìu :"> :"> :number1: mau ra chương mới ạ =D5

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 159: Khoản vay nặng lãi (6)

      “ Thôi cháu xuống .”
      Diêu Phương phất phất tay, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.


      Dì Lý rất nhanh rời , Diêu Phương nhìn căn phòng trống trải, gương mặt lộ ra vẻ đơn, thương tâm. Cuối cùng, bà dừng tầm mắt ở bức ảnh để tủ đầu giường, bức ảnh người đàn ông trung niên mang thần thái phấn khởi, vui tươi, so với Du Thần Ích giống nhau tới sáu, bảy phần.

      Bà từ từ đứng dậy, cầm lấy bức ảnh lên, tỉ mỉ ngắm nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về người trong bức ảnh :
      “ Lão Du à, nhà họ Du có hậu duệ rồi, ông rất nhanh làm ông rồi…”


      Ban đêm, khắp nơi tối đen như mực, gian yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người tiến vào giấc mộng đẹp. đột nhiên, bóng dáng nhắn từ trong phòng lặng lẽ ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ bước vào phòng khác, lúc ra, trong tay lại cầm món đồ.

      Sáng ngày hôm sau, khi Văn Hinh vừa rời khỏi giường, dì Lý đặc biệt hầm nồi canh gà nhân sâm cùng cháo tổ yến mang tới cho .


      "Cám ơn dì, dì Lý.”
      Văn Hinh cảm kích với dì Lý, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Dì Lý cũng cười, vẻ mặt nhân ái,
      “ Mau ăn , bây giờ cháu phải ăn cho người, về sau ngàn vạn lần được thích gì ăn đấy, đói phải ăn liền, được để đứa bé đói bụng, biết ?”


      " Cháu Biết!" Văn Hinh nở nụ cười, "Về sau cháu nhất định nuôi mình trắng trẻo mập mạp, sau đó sinh tiểu tử trắng trẻo mập mạp, như vậy mới có thể rời được.”

      Nghe vậy, dì Lý lắc đầu , bật cười, Lạc Tình ngồi ở phía đối diện hừ lạnh tiếng,
      “ Cũng còn chưa biết đứa bé trong bụng là của ai đâu? chừng là dã chủng của cùng người khác, sau đó thông đồng với tên đó đứa bé của nhà họ Du để lừa tiền cũng nên.”

      Nghe vậy, nụ cười mặt Văn Hinh thu lại, nhìn vẻ mặt đầy ghen ghét của Lạc Tình, lạnh lùng mở miệng :
      “ Chẳng lẽ biết đời này có cái gọi là giám định AND sao? Nếu tin, chờ đứa bé được sinh ra phải ràng sao?”
      hiểu, tại sao nhìn gương mặt hồn nhiên đáng như vậy , mà lại có tâm lòng độc ác như thế.


      Đột nhiên, nhớ tới Tiểu Lăng, Tiểu Lăng cũng là đáng . So với lạc Tình, quả thực là trời vực.

      …”
      Lạc Tình tức đến sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Văn Hinh chậm rãi ăn cháo tổ yến, trong mắt hận ý nồng đượm.
      “ Coi như đứa bé đó là của họ, vậy sao? Tối qua bác rồi, chỉ cần sinh đứa này ra, sau đó phải cầm tiền mà cút .”
      Tốt nhất cút xa ra, vĩnh viễn cũng cần xuất trước mặt ta và họ.

      yên tâm, đến lúc đó cho dù các người cầu xin tôi ở lại, tôi cũng ở.”
      Văn Hinh cười lạnh, mặt toàn là khinh thường. vốn có ý định ở lại nhà họ Du, lần này quay lại đây, chỉ là chờ dưỡng thai, sau đó chờ đứa bé được sinh ra, rời .
      Chương 160:KHoản vay nặng lãi! 7




      Ở lại chỗ này, sau đó ngày nào cũng phải đối mặt với ánh mắt hận thể giết chết của lạc tình, đầu óc có vấn đề mới ở lại.

      Nhưng, lúc ra câu này, đúng lúc Du Thần ích từ gian phòng khác ra vừa vặn nghe được, sắc mặt lập tức trầm xuống.

      họ.”
      Thấy Du Thần ích ra, Lạc Tình lập tức thay đổi sắc mặt, giọng ngọt ngào động lòng người chào Du Thần ích
      “ Mau tới ăn điểm tâm ạ.”


      Mà Văn Hinh chỉ nhàn nhạt nhìn Du Thần ích, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng của mình, cũng thèm để ý tới Du Thần ích
      Di Lý rất nhanh liền chuân bị bát đũa cho Du Thần ích, nhưng Du Thần ích cũng hề động, chỉ nhìn Văn Hinh, lại thấy căn bản coi như tồn tại, đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, sau đó trực tiếp đẩy bát đũa ra, sải bước rời .

      họ, đâu thế? ăn bữa sáng sao?”
      Lạc Tình lớn tiếng gọi, Du Thần ích cũng có quay đầu lại mà cứ thế bỏ .


      Thấy thế, lạc Tình quay đầu lại căm tức nhìn Văn Hinh, oán hận :
      “ Đều tại , rồi, còn quay lại làm gì? có biết bây giờ tôi vô cùng ghét gặp lại ?”
      ta xong, cũng buông bát đũa, chạy lên lầu, bỏ lại mình Văn Hinh lẳng lặng ngồi ở đó ăn bữa sáng , vẻ mặt bình tĩnh.


      ta ghét thấy ? cũng muốn nhìn thấy ta.

      chén cháo tổ yến rất nhanh vào bụng , đưa bát cho dì Lý,
      “ Cho cháu thêm bát nữa ạ.”
      cũng phát , ra mình cũng có thể ăn nhiều như vậy, bình thường bát cháo, cũng chỉ ăn hơn nửa no rồi. tại hết bát, cư nhiên chút cảm giác no cũng có.

      ( Lúc con người ta tức thường có hành động khác người, hhee)

      Hơn nữa còn nghe , bình thường người mang thai mấy tháng đầu ít nhiều cũng có phản ứng, nôn nghén hay ghê sợ cái gì đó, mà ngay cả chút cảm giác cũng có. Nếu như có, cũng có thể sớm phát mình mang thai, cũng đợi đến lúc bị đụng xe phải vào bệnh viện mới biết.

      Xem ra, đứa bé này đúng là có duyên với . Nếu như sớm biết mình mang thai, có lẽ sớm tới bệnh viện bỏ rồi.

      Có điều, coi như vs đứa bé có duyên, chờ đứa bé được sinh ra sau đó, nhà họ Du nuôi đứa bé còn lấy tiền, sau đó đường ai nấy , họ vẫn phải tách ra.


      Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên có chút đành lòng.
      Dì Lý thấy Văn Hinh lại muốn ăn thêm bát nữa, càng thêm vui vẻ, rất nhanh lại múc cho bát cháo tổ yên. Nhìn bát cháo tổ yến kia, đột nhiên Văn Hinh lại có khẩu vị, lúc lâu cũng đụng đũa.


      Thấy thế, dì Lý quan tâm hỏi: "Thế nào? Tại sao ăn?"

      " có việc gì." Văn hinh lập tức cười với dì Lý, vì muốn bà lo lắng, lại cầm đũa lên ăn. Rất nhanh, bát cháo tổ yến lại vào hết trong bụng , lúc này mới có cảm giác no bụng.


      Thấy ăn ngon miệng như vậy, dì Lý rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

      Chương 161: Khoản vay nặng lãi (8-)

      Buổi trưa, lần đầu tiên Du Thần Ích về nhà ăn cơm, theo phía sau , còn có người đàn ông mang bộ mặt cà lơ phất phơ tươi cười Lam Dật Thần. Nhìn thấy Lam Dật Thần, tất cả mọi người cùng nhau nhíu mày.


      Lam Dật Thần sau khi nhìn thấy Văn Hinh, vô cùng vui vẻ chào hỏi :
      “ Chị dâu, cuối cùng chị cũng chịu về rồi.”
      Giọng ấy, cứ như thể là Văn Hinh vừa xa mới về bằng.


      Văn hinh lạnh lùng nhìn cái, để ý tới .
      “ Ai là chị dâu của ?”
      Lạc Tình ngồi bên trợn mắt nhìn Lam Dật Thần, khuôn mặt nhắn lộ vẻ hoan nghênh .


      Lam Dật Thần căn bản quan tâm tới ánh mắt của người nào, cứ như đây là nhà của vậy, tùy tiện đặt mông xuống chiếc ghế sô pha, sau đó tựa vào thành ghế rồi nhờ dì Lý pha trà cho mình, gương mặt khoan thai tự đắc, khiến mọi người càng thêm nhíu chặt chân mày.

      Bữa ăn trưa, bàn ăn chỉ mình Lam Dật Thần ngừng cười , hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.
      “ Chị dâu, chị ăn miếng sườn này , sườn dì Lý nấu là ngon nhất đấy.”
      xong, cũng gắp miếng sườn xào chua ngọt vào trong bát của Văn Hinh.


      Du Thần Ích thấy thế, sắc mặt lập tức lạnh lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần. nhưng mà Lam Dật Thần lại cố ý giả vờ như có chuyện gì xảy ra, ngừng gắp thức ăn cho Văn Hinh, ra vẻ hết sức ân cần.
      họ, cũng ăn nhiều chút, xem dạo này cũng gầy rồi.”
      Lạc Tình cũng ngừng gắp thức ăn cho DU Thần ích, vừa gắp vừa nở nụ cười đáng .


      Văn hinh biết, ta là cố ý làm vậy cho mình nhìn, trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười.
      ta làm như vậy đơn giản chỉ muốn chọc tức , khiến ghen tị. nhưng mà, việc gì phải tức giận, tại sao lại phải ghen tị cơ chứ?


      thừa nhận, lúc đầu cũng có chút thích Du Thần ích, nhưng mà lại bị nhục nhã nhiều lần khiến chút xíu thích đó cũng sớm tiêu tan rồi.


      giờ, đối với Du Thần ích, chỉ là chủ nợ, có bất kì chút tình cảm nào cả.


      Nghĩ tới đây, khỏi nở nụ cười, sau đó cũng gắp miếng sườn bỏ bào bát Lam Dật Thần
      “ nếu thích ăn, ăn nhiều chút .”


      "Cám ơn chị dâu!" Lam Dật Thần có chút cảm động, hề thấy phía đối diện ánh mắt như muốn giết người nhìn .


      "Phanh!" Du Thần ích nặng nề đặt bát đũa xuống bàn ăn, sau đó đứng dậy rời .
      họ, phải đâu thế?”

      Lạc Tình nhìn biểu của Du Thần ích lại giống buổi sáng, khỏi tức giận.


      Lần này, lam Dật Thần đuổi theo ngay lập tức, mà vẫn đàng hoàng ngồi ăn cơm, sau đó thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Văn Hinh, chuyện với . Mặ c dù Văn Hinh cũng có đáp lại , nhưng cứ vừa vừa cười, Văn Hinh thấy bất đắc dĩ, liền tùy ý .


      Nhìn bóng dáng Du thần Ích biến mất ở cửa, lạc Tình quay lại , hai tay nắm chặt, trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng bỏ bát đũa chạy lên phòng mình.
      Chương 162: Khoản vay nặng lãi (9)


      Lúc này, bàn ăn chỉ còn lại Văn Hinh và Lam Dật Thần, thấy Lạc Tình khỏi, Lam Dật Thần nhìn xung quanh chút, mới hỏi Văn Hinh:
      “ Mẹ chị ở đâu?”


      " ra ngoài rồi!" Văn Hinh chỉ câu đơn giản, đối với việc Lam Dật Thần gọi là chị dâu, còn gọi Diêu Phương là mẹ có sức mà cãi lại. bởi vì biết, cho dù có giải thích trăm nghìn lần, người này vẫn gọi như vậy.cho nên, mặc kệ kêu , khỏi lãng phí nước bọt .

      cho rằng, người đàn ông này mặc dù biết ăn , nhưng nếu có người phối hợp với , lát sau, tự khắc dừng lại. nhưng ngàn vạn lần ngờ tới, người đàn ông này vẫn cứ thao thao bất tuyệt, từ lúc bắt đầu ăn cơm tới giờ, giờ trôi qua, vẫn còn ngừng .

      Nhìn khuôn mặt cứ đóng đóng mở mở trước mặt mình, đột nhiên Văn Hinh có chút bội phục Du Thần Ích, người như vậy luôn theo mình, nếu là , đoán chứng sớm điên rồi.


      Rốt cuộc, chịu nổi nữa, mệt mỏi với Lam Dật Thần
      xin lỗi, tôi hơi mệt, muốn nghỉ lát, cứ tự nhiên nhé.”
      xong, cũng đợi Lam Dật Thần mở miệng, liền đứng lên hướng phía cầu thang tới.

      Nhưng mà, vừa mới bước chân lên cầu thang, đột nhiên trượt chân, cả người đổ về phía sau ngã xuống. may mà phản ứng nhanh, lúc sắp ngã tay bắt được tay vịn cầu thang nên mới trượt xuống.

      Thấy suýt chút nữa ngã cầu thang, Lam Dật Thần thất kinh, vội vàng chạy tới quan tâm hỏi;
      “ chị dâu, chị sao chứ”

      “ Tôi sao, cám ơn .”
      Văn Hinh cười nhạt, chấn định nhịp tim của mình, rồi mới vịn tay cầu thang bước từng bước cẩn thận, muốn có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
      Bây giờ trong bụng có đứa bé của , thể có chuyện gì ngoài ý muốn, nếu ngày nào đó mất đứa bé, cũng thiết sống nữa,


      nợ nhiều tiền như vậy, có làm cả đời cũng trả nổi, thay vì ngày nào cũng phải làm việc mệt mỏi để kiếm tiền, bằng chết sớm chút cho giải thoát .


      Đưa mắt nhìn Văn hinh vào phòng mình, lúc này Lam Dật Thần mới xoay người chuẩn bị rời , vừa vặn trong khắc kia, dường như phát điều gì, khỏi khẽ nhíu mày,


      Sau đó ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp của Văn Hinh, rồi nhìn về phía cầu thang chỗ vừa suýt ngã xuống, lại bắt gặp bóng dáng xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp. nhìn ta, mặt lộ ra tia nghi ngờ. xoa tay vào bậc cầu thang, lập tức cảm thấy cái gì đó dính dính nhớt nhớt , đưa lên mũi ngửi thử, chân mày càng nhíu chặt lại.


      Lam Dật Thần nhanh chóng rời , trở lại văn phòng làm việc, thấy Du Thần ích gọi điện thoại, hình như là khách hàng quan trọng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Vì vậy an vị ngồi ghế sô pha chờ , nhưng cũng mang bộ dáng đứng đắn như bình thường, mà có vẻ rất nghiêm túc.

      Du thần ích thấy Lam Dật Thần có chút khác thường, biết là nhất định có chuyện gì muốn với mình, vì vậy cũng nhanh chóng kết thúc cuộc chuyện,
      “ Thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì ?”
      Bình thường rất hiếm khi tiểu tử này nghiêm túc như vậy, nhất định là có chuyện lớn rồi.


      Lam Dật Thần tựa vào ghế sa lon , cũng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Du Thần Ích, mặt nặng nề :
      “ Có người muốn hại chị dâu.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 163: Kẻ nào muốn hãm hại ấy(1)

      Lam Dật Thần tựa vào ghế sa lon , cũng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Du Thần Ích, mặt nặng nề :
      “ Có người muốn hại chị dâu.”

      “ Cậu cái gì?”
      Sắc mặt Du Thần ích chợt biến đổi, tỏ vẻ tin cho lắm.

      “ Hôm nay sau khi cậu khỏi, chị dâu thiếu chút nữa ngã từ cầu thang xuống, sau đó tớ phát ra, bậc thang nơi mà chị dâu suýt chút nữa ngã xuống, bị người nào đó cố ý đổ dầu trơn vào.”
      Lam Dật Thần những gì mình biết cho DU Thần Ích, bây giờ nghĩ kĩ lại, vẫn còn sợ hết hồn hết vía. Nếu như Văn Hinh ngã từ cầu thang xuống, đừng đứa bé trong bụng ấy, e rằng ngay cả người lớn cũng qua nổi.

      Lúc ấy nhìn thấy vậy, suýt chút nữa tim bay ra ngoài rồi.

      khẳng định điều mình vừa , lớp dầu trơn kia là có người cố ý bôi ra, hơn nữa chỉ thoa , mà chỗ khác lại có. Lúc ấy biết, nhất định có người muốn hãm hại văn Hinh.

      Nhưng mà người kia rốt cuộc là ai, lại nghĩ mãi ra, có lẽ, Du Thần ích biết cũng nên.
      Du Thần ích sau khi nghe Lam Dật Thần xong, đôi chân mày nhíu chặt, cúi đầu ngẫm nghĩ điều gì.



      Có người muốn hại Văn Hinh?

      Văn hinh hẳn đắc tội người nào , hơn nữa ở nhà, trừ hai mấy người giúp việc, cũng chỉ có mâu thuẫn với lạc tình. Những người giúp việc kia tuyệt đối dám hại Văn Hinh, mà mẹ của lại càng làm vậy, chỉ còn lại…


      Nghĩ đến đây, ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, như tản ra cỗ muốn hủy diệt vậy.
      ( chỗ này chém tí.)
      Đến tối, Du Thần ích về nhà sớm hơn mọi ngày, vừa về tới nhà, nhìn thấy Lạc Tình ôm gối xem ti vi, lại ngừng cười vui vẻ. nhìn xung quanh vòng, nhưng lại hề thấy bóng dáng của Văn Hinh, khỏi nhíu chân mày, xoay người lên lầu.

      họ, về rồi ạ.”
      Lạc Tình thấy Du Thần ích về, lập tức buông gối ôm vội vàng theo.


      Du Thần ích dừng lại, xoay người nhìn gương mặt đáng như búp bê của lạc Tình, sâu trong đáy mắt như có điều gì, chợt lóe lên, hỏi
      “ Mẹ đâu, về nhà chưa?”

      Lạc Tình tới bên cạnh Du Thần ích, ôm lấy cánh tay của , đầu tựa vào bả vai , ngọt ngào :
      “ Bác tối nay có thể về, biết đấy, bác với mấy bằng hữu lâu gặp, lần này gặp mặt, nhất định có nhiều điều muốn nha.”

      Du Thần ích xong gì nữa, nhàng tránh né Lạc Tình, tiếp tục lên lầu. lạc Tình thấy thế, cắn môi dưới, cùng lên.
      họ,sao hôm nay về sớm vậy?”

      Du Thần ích trả lời, lúc ngang qua phòng Văn Hinh, khỏi dừng chân. nhìn cửa phòng đóng chặt, chân mày khẽ giật, sau đó mới xoay người về phòng mình.

      Lạc tình phía sau , thấy đứng trước của phòng Văn Hinh nhưng do dự xem có vào hay , trong lòng đột nhiên sinh ra cỗ lo sợ, cảm giác như mình sắp sửa vĩnh viễn mất cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :