1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 127: Người phụ nữ kia mất tích (8-)


      Đồng thời, cũng biết tại sao Văn Hinh vẫn chấp nhận mình rồi. so với người đàn ông vừa rồi, bọn họ quả thực là khác nhau trời vực, thể nào so sánh được. trời, dưới bùn.



      , chính là ở dưới bùn.


      Trong lòng nhất thời tràn đầy mất mác cùng tự giễu, Văn Hinh thoạt nhìn cũng biết là tốt đẹp, chẳng qua là trong nhà xảy ra biến cố, mới lưu lạc tới đây. Nhưng Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng, làm sao có thể coi trọng những người như bọn họ.

      “ Cậu có biết người này và Văn Hinh có quan hệ thế nào /’
      Cao Lâm hung hăng liếc a Vượng,
      “ Nếu như cậu ta là bằng hữu của Văn Hinh , ngộ nhỡ cậu ta tới gây phiền toái cho ấy sao?


      Nghe vậy, A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, sau đó gật đầu đồng ý, " cũng phải!"

      “ Chờ Văn Hinh trở về, tôi hỏi ấy chút xem sao.”
      Cao Lâm xong, nhìn phía cánh cửa, người thanh niên kia sớm rồi. Thấy A Vượng vẫn còn đứng ngây ngốc chỗ, lập tức quát lên
      “ cậu còn đứng đấy làm gì, còn mau làm việc .”

      Tới bữa ăn trưa, Cao Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi Văn hinh
      “ Văn Hinh, có biết bác sĩ ở bệnh viện trung ương tên Lăng Hạo Hiên ?’

      Thời điểm nghe thấy ta hỏi câu này, Văn Hinh ăn canh, nghe cao Lâm , suýt nữa bị sặc canh. muốn để người khác nhìn ra khác thường của mình, nên cố ý trấn định :
      “ Sao vậy ạ? Tôi biết ai tên là Lăng hạo Hiên cả.”
      Lăng Hạo hiên cư nhiên lại tìm được chỗ này, nghĩ đây cũng phải chỗ có thể ở lâu dài được rồi.

      quen vậy sao.”
      Cao Lâm tựa hồ thở phào nhõm, nhìn Văn hinh tiếp tục :
      quen vậy sao cả.”
      Cao Lâm thở phào nhõm, nhìn Văn Hinh lại :
      “ Trưa nay vừa khỏi, có người tự xưng là bác sĩ ở bệnh viện trung ương tên Lăng Hạo Hiên tới tìm người trùng họ trùng tên với , tôi tưởng người tìm là , nhưng lại biết trước đây hai người có quan hệ gì , cho nên tôi liền với biết ai tên Văn HInh cả, rồi đuổi rồi. trước khi còn để lại danh thiếp, là nếu như có ai tên Văn Hinh tới nhất định phải gọi điện báo cho biết.”


      Cao Lâm xong, đưa danh thiếp của Lăng Hạo Hiên ra trước mặt Văn Hinh,
      “ Đây này, chính là người này.”


      Văn Hinh buông bát đũa xuống, nhận lấy tấm danh thiếp kia, danh thiếp tinh xảo cùng nét chữ vàng to in ba chữ vô cùng quen thuộc- Lăng Hạo Hiên, nhất thời loại tâm tình dâng lên trong lòng .
      Chẳng lẽ kể từ khi mình rời , Lăng Hạo Hiên vẫn tìm sao?
      biết, ban đầu rời chính vì muốn gây phiền cho sao, lại còn tìm làm cái gì?



      ra cũng cần tìm , đến lúc nào đó tự mình tìm , bởi vì còn nợ tiền cùng ân tình. Có lẽ, cho đến trước khi bọn họ gặp nhau, có thể tự mình đứng lên, cần trợ giúp của nữa.

      Thấy thần sắc của tựa như có chút gì đúng, cao Lâm thử dò xét hỏi:
      “ Sao vậy, biết người này?’

      Nghe vậy, Văn Hinh lập tức lắc đầu:
      biết, tôi chỉ nghĩ, làm sao ấy lại biết mộ trùng họ tên với tôi thôi.”
      Chương 128: Đóa hoa đào nở (1)


      " đời này trùng tên trùng họ nhiều lắm, ở trong trường học của em còn có những ba người đấy.”
      Tần Vũ ngồi bên cạnh Văn Hinh có chút khinh thường noi:

      “ Đúng vậy.”
      Văn Hinh nở nụ cười, cầm tấm danh thiếp trong tay trả lại cho Cao Lâm, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.

      A Vượng ngồi ở đối diện từ đầu tới giờ vẫn hề mở miệng, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Văn Hinh, đáy mắt lên vẻ rối rắm thống khổ.


      Cả ngày, Văn Hinh đều ở trong tình trạng thấp thỏm lo sợ, lo Lăng Hạo Hiên quay lại tìm . Lần trước là đúng lúc ra ngoài mà tránh được , nếu như lần này quay lại, lại bắt gặp sao.

      Buổi tối sau khi tan việc, trong công ty còn mấy người ở lại, mà mỗi ngày đều là người cuối cùng rời , bởi vì muốn vệ sinh quét dọn chút.

      Sau khi đóng toàn bộ cửa sổ xong xuôi, lúc chuẩn bị rời , đột nhiên người xuất trước mặt khiến giật mình. Ánh trăng rọi sáng khiến nhìn khuôn mặt người đó lập tức thở phào nhõm:
      “ A vượng, làm tôi sợ muốn chết, thế nào, có việc gì ?’


      A Vượng chặt chẽ nhìn chằm chằm Văn Hinh, lâu sau mới trầm giọng hỏi:
      ra cái tên Lăng Hạo Hiên ban ngày tới đây, người ta cần tìm là đúng ? Các người biết nhau, đúng ?’

      Văn Hinh nghe vậy liền sửng sốt, A Vượng thấy biểu tình của Văn Hinh liền lập tức khẳng định suy đoán trong lòng mình,
      “Quả nhiên ta tới tìm .”


      "A Vượng, ——" Văn Hinh muốn giải thích với chút
      Lại bị A Vượng cắt đứt,
      A Vượng nắm chặt hai vai Văn Hinh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
      “ văn Hinh, từ ngày đầu tiên thấy em tôi thích em, về sau hãy để tôi chăm sóc em được ? Mặc dù tôi thể cho em cuộc sống giàu sang, nhưng tôi đảm bảo nhất định làm cho em ngày nào cũng vui vẻ. văn Hinh, đáp ứng tôi, được hay ?”
      vội vàng nhìn , chờ đợi.

      Đột nhiên được tỏ tình khiến Văn Hinh ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn A Vượng, lâu tựa hồ mới phản ứng được, nhất thời cảm thấy có chút bất đắc dĩ thậm chí nhức đầu,
      “ A Vượng, hãy nghe tôi , giữa chúng ta tuyệt đối thể nào.”

      cự tuyệt khiến vẻ mặt A Vượng có chút bi thương, chậm rãi buông Văn Hinh, thống khổ hỏi:
      “ Ý của em là, tôi xứng với em, đúng ?’

      ", phải vậy!" Văn hinh vội vàng lắc đầu,
      “ Là tôi xứng với , đấy, ra căn bản hiểu tôi, cũng biết quá khứ của tôi, nên thể tưởng tượng được tôi như thế nào đâu. Tần Vũ là tốt, ấy rất thích , nên thử cho ấy cơ hội, đồng thời cũng là cho mình cơ hội, đến lúc đó …”

      “ Đừng nữa.”
      A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt …, khuôn mặt đầy thống khổ
      “ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi xứng với em đúng ? Tốt, em yên tâm, về sau tôi cách em xa,, quấy nhiễu em,”
      xong, xoay người bỏ chạy.
      Chương 129: đóa hoa đào nở (2)

      “ Đừng nữa.”
      A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt …, khuôn mặt đầy thống khổ
      “ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi xứng với em đúng ? Tốt, em yên tâm, về sau tôi cách em xa,, quấy nhiễu em,”
      xong, xoay người bỏ chạy.

      "A Vượng!" Văn Hinh gọi từ phía sau bóng lưng , nhưng mà A Vượng cũng quay đầu lại. Nhìn ngõ hẻm bóng người, đột nhiên nhàng thở dài tiếng, đúng lúc chuẩn bị rời , đột nhiên phát ra bên cạnh cây cột điện trong ngõ hẻm, bóng dáng nhắn đứng đó, trong lòng bỗng dưng thấy kinh ngạc.


      "Tần Vũ?"
      kêu lên, nhìn bóng dáng ấy núp trong bóng tối, mặc dù nhìn thấy mặt mũi, nhưng vẫn có thể khẳng định đó là ấy, Tần Vũ.


      Quả nhiên, người kia từ từ tới trước mặt Văn Hinh, đúng là Tần Vũ.
      .

      Văn Hinh thấy mặt Tần Vũ còn vương hai hàng nước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra tia áy náy, vì vậy mới xin lỗi:

      xin lỗi.”
      ràng làm sai cái gì, căn bản có lỗi, nhưng mà vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình.

      Tần Vũ gì, chỉ nhìn sâu, rồi xoay người rời .


      Văn hinh đưa mắt nhìn Tần Vũ rời , cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở đầu đường, mới nở nụ cười bất đắc dĩ.

      Xem ra, nơi này cũng thể ở lại nữa!

      Ngày hôm sau tới giờ làm việc, A Vượng vẫn chưa tới, tần Vũ cũng chưa tới, nghe Cao Lâm , hai người bọn họ đều có chuyện nên xin nghỉ, Văn Hinh biết, chỉ nhàn nhạt cười.

      Đến xế chiều lúc thưa khách, tìm Cao Lâm,
      “ Cao đại ca, hết tháng này tôi muốn xin nghỉ làm.”

      Cao Lâm tính toán sổ sách, ngẩng đầu nhìn Văn Hinh, gương mặt khó hiểu, hỏi:
      “ sao thế? Có phải công việc quá vất vả?”


      " phải!" Văn Hinh lập tức lắc đầu, ngay sau đó cười ngượng nghịu,
      “ Tôi thấy tôi thích hợp với chỗ này ạ.”
      thể để bởi vì mình, mà làm cho cả 3 người an tâm làm việc được/


      Cao Lâm thấy vẻ mặt khổ sở gương mặt Văn Hinh, lập tức hiểu , sau đó thở dài, :
      “ Thậ ra căn bản cần thiết phải nghỉ việc, ở đây, rời còn có thể tới nơi nào?”
      tới đây làm việc cũng gần được tháng rồi, trong thời gian này, phát chưa bao giờ nhắc tới quá khứ của mình, bình thường cũng nhiều, người khác chuyện phiếm đùa giỡn cũng chỉ ngồi bên cười, cũng tham dự vào. Lúc đó dường như đoán được, nhất định là nghĩ tới chuyện xưa.

      Hơn nữa bình thường làm việc rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, hề lười biếng, điểm này khiến cho rất thưởng thức , ban đầu giữ ở lại , cũng chỉ ôm chút hi vọng, do lúc đó căn bản có ai tới nộp đơn xin việc, mà vừa vặn tiệm thiếu người, cho nên mới đồng ý để ở lại.

      Chương 130: Đóa hoa đào nở (3)


      Thoạt đầu nhìn bộ dáng như là thiên kim tiểu thư gặp chuyện may nào đó, cho rằng cái gì cũng thể làm được, nhưng ngờ tới làm việc rất nhanh nhẹn, tháo vát, hề tỏ ra chậm chạp lề mề, trong tiệm rất nhiều người làm việc cũng nhanh chân nhanh tay bằng . Điều này khiến khỏi hoài nghi, trước kia thiên kim tiểu thư sao?


      Dần dần, phát mình lại có điểm thích tiểu nha đầu này, còn tính tháng sau tăng lương cho đấy. Vậy mà hôm nay lại phải , điều này khiến cho vừa kinh ngạc vừa có chút đành lòng.

      “ Nhất định tìm được chỗ nào đó.”
      Văn Hinh nở nụ cười, nụ cười tươi cũng mang đầy khổ sở.
      “ Những ngày qua mang tới cho ít phiền toái, là ngại quá. Bây giờ còn tuần nữa là hết tháng, hãy đăng tin tìm người vậy, tôi làm tới hết tháng này.”

      “ Được rồi, quyết định như vậy, tôi muốn giữ cũng được. CÓ điều, nếu như sau này, tìm được chỗ nào khác, chỗ này luôn hoan nghênh trở lại.”
      Làm ông chủ, có được nhân viên chịu thương chịu khó như Văn Hinh, Cao Lâm vẫn hi vọng rời , cho nên vẫn muốn giữ lại.


      "Cám ơn, đến lúc đó nếu như có chỗ nào để ngủ, nhất định tôi quay lại tìm .”
      Văn Hinh trong lòng tràn đầy cảm động, bởi vì cảm nhận được tình cảm của Cao Lâm đối với mình, hơn nữa đó là tình cảm xuất phát từ nội tâm .


      Lúc này, tại Tập đoàn Gâm Vinh Tề Nhân Kiệt vùi đầu trước bàn làm việc, điện thoại bàn đột nhiên đổ chuông. buông cây bút trong tay, cầm điện thoại lên, sau khi nghe thanh của đối phương, gương mặt lập tức lộ ra tia hưng phấn, tràn đầy mong đợi hỏi:
      “ Như thế nào, tìm được ấy chưa?”


      Cũng biết đối phương với cái gì, chỉ thấy hưng phấn gương mặt lập tức thu lại
      “ cái gì, vẫn chưa tìm được? các đông như vậy mà vẫn tìm được, tôi thể hoài nghi năng lực của các rồi đấy, bất kể dùng phương pháp gì, tôi hạn cho các trong vòng 1 tuần nữa phải có tin tức cho tôi.”
      xong, trực tiếp tắt điện thoại, gương mặt tuấn tú có chút tức giận.

      Lại cuộc điện thoại khiến cho lòng mất tỉnh táo, có cách nào tĩnh tâm để làm việc tiếp.

      kia rốt cuộc chạy đâu mới được?


      Theo như Lăng Hạo hiên , người phân tiền cũng có, chỉ mang theo tấm thẻ căn cước, như vậy ấy có thể chạy nơi nào được?


      Vậy nếu như, ấy phải mình như

      Đột nhiên , nghĩ tới người, sắc mặt lập tức trầm xuống. lần này, nhất định phải đoạt lấy Văn hinh về bên cạnh , bất luận có phải dùng phương pháp gì.


      "Ai, tới này, ngày nào cậu cũng tới chỗ này ăn cơm, thấy ngán à?”
      Bên trong tiệm cơm tây, lam dật Thần dùng bộ mặt oán trách ngồi đối diện Du Thần Ích, ta say sưa ăn cơm, mà nhìn thức ăn mặt, chút Lam dật Thần cũng muốn động.

      “ Tôi lại bắt cậu đến đây.”
      Du Thần ích thèm nhìn , ăn đến ngụm cơm cuối cùng, ưu nhã cầm khăn lau khóe miệng còn dính mỡ, sau đó kêu phục vụ chuẩn bị tính tiền.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 131: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 1

      Lam Dật Thần im lặng, đúng là chính cũng tức đến điên mất. nhìn phần bít tết thịt bò trước mặt mà mình phải ăn gần tháng nay, chút khẩu vị nào.

      Du Thần Ích thanh toán xong, trực tiếp đứng dậy rời , căn bản thèm quản bạn tốt của mình. Lam Dật Thần cơm còn chưa ăn, cũng nhảy dựng lên cùng hăn.

      tới bên ngoài, hai người vừa mới chuẩn bị lên xe, liền thấy chiếc xe thể thao xa hoa đột nhiên dừng kít lại bên cạnh, sau đó cửa xe được mở ra, thấy người ra từ bên trong khiến cho bọn khỏi bất ngờ.


      "Tề Nhân Kiệt? !" Lam Dật Thần nhìn chằm chằm người vừa mới bước ra,
      định làm gì?”

      Tề Nhân Kiệt để ý tới Lam Dật Thần, mà thăng tới trước mặt Du Thần Ích, nhìn chằm chằm , hỏi:
      giấu Văn Hinh ở chỗ nào?”


      Nghe vậy, ánh mắt Du Thần Ích xẹt qua tia king ngạc, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, lạnh lùng noi:
      tới chỗ tôi tìm người?’

      đừng với tôi, căn bản cũng hề biết tung tích của ấy nhé!”
      Lúc này sắc mặt Tề Nhân Kiệt cũng được tốt lắm, sớm mất cái vẻ phóng đãng bất cần đời trước kia.

      ta ở chỗ nào liên quan tới tôi?”
      mặt Du Thần Ích lộ ra tia kiên nhẫn, muốn tránh Tề Nhân Kiệt định lên xe ô tô rời .

      Tề Nhân Kiệt bước cũng rời, lại tiếp tục đứng chặn trước mặt
      “ Tôi hỏi lại lần nữa, Văn Hinh rốt cuộc ở nơi nào/’
      sai người tìm lâu như vậy, đều thấy tung tích của , chỉ còn khả năng duy nhất là Văn Hinh bị Du Thần ích giấu nơi nào đó, hoặc là bị giam cầm rồi.


      "Muốn biết ta ở nơi này tự mình mà tìm.”
      Du Thần ích sớm mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Nhân Kiệt, sâu trong đáy mắt tựa hồ như có ngọn lửa bừng cháy.

      Tề Nhân Kiệt cũng còn kiên nhẫn, túm lấy cổ áo Du Thần Ích, phẫn hận, cắn răng :
      lần cuối cùng, tôi hỏi , đến tột cùng là đem ấy đâu/”


      Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tề Nhân Kiệt, lòng của Du thần Ích ngược lại lại tốt hơn nhiều, vốn là trời sinh ra bình thường khi gặp chuyện này hẳn tức giận rồi nhưng giờ phút này gương mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ
      “ Tôi nghe , trong khoảng thời gian này vẫn mực tìm ta, thế nào, phải thực lòng người phụ nữ đó .”

      “ Chuyện này liên quan tới .”
      Tề Nhân KIệt cắn răng nghiến lợi , ánh mắt phẫn nộ hận thể đem Du Thần Ích xé nát thành trăm mảnh
      “ Tôi hỏi , Văn Hinh rốt cuộc ở nơi nào?’

      "Ánh mắt của từ lúc nào trở nên kém như vậy, thậm chí ngay cả chủng loại đàn bà như thế mà cũng coi trọng? có biết ban đầu ta vì sao mà trăm phương ngàn kế nhất định phải leo lên giường của tôi ?’
      Khóe miệng Du Thần Ích hàm chưa tia cười khinh bỉ, thấy Tề Nhân Kiệt để ý tới Văn Hinh, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu.

      ( Sen: mie đọc đến đây cmn chứ, é thể tha cho thằng Du Thần ích)

      ta chính là loại đàn bà vì tiền mà bán thân thể cùng linh hồn , bất luận là gặp người đàn ông nào,c hỉ cần cho ta tiền ta nhất định cự tuyệt. lúc đầu ta ở cùng , chẳng lẽ dám cam đoan ra coi trọng tiền của sao? Chỉ là tôi ngờ, lại còn động tâm với loại phụ nữ này, là…”


      còn chưa xong, quả đấm đột nhiên rơi xuống mặt .

      Chương 132: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 2

      Tề Nhân KIệt thực vô cùng tức giận, Du Thần Ích cư nhiên có thể Văn Hinh như vậy, rốt cuộc thể nhịn được nữa, liền cho quyền
      “ Nếu như ấy là loại phụ nữ mà , lúc đầu khi tôi tôi muốn giúp ấy, ấy sớm rời khỏi nhà họ Du các người rồi.”


      quyền này, vừa nặng vừa nhanh, khiến Du Thần Ích căn bản né tránh kịp, gò má trái lại nặng nề bị thêm quyền nữa.

      "Này, sao lại đột nhiên đánh người vậy, Du Thần Ích, cậu sao chớ?”
      Lam Dật Thần ở bên thấy thế, lập tức kinh hô, nhưng mà chỉ kêu ngoài miệng được hai tiếng, thân thể lại tựa vào thân xe nhúc nhích, bộ dạng khoan thai tự đắc, còn mang theo vẻ mặt đầy hứng thú nhìn màn tranh chấp giữa hai người này.

      Du Thần Ích vốn định đánh lại, nhưng sau khi nghe xong câu của Tề Nhân Kiệt, trong lòng khẽ động. tự tay xoa xoa vết máu ở khóe miệng, sau đó lạnh lùng chế giễu:
      “ Đó là vì dã tâm của ta cực lớn, mấy triệu căn bản hề vào mắt của ta, ta muốn, là cả Du gia , hoặc là của Tề gia các người.”

      “ Chỉ cần ấy muốn, tôi có thể đem cả Tề gia hoặc của tập đoàn Gấm Vinh cho ấy.”
      Tề nhân Kiệt tức giận cực độ, bời vì nhận ra, Văn Hinh căn bản phải loại người như vậy, mà Du Thần Ích thế nhưng lại ra sức chửi bới .

      "Đó là chuyện của , chẳng liên quan tới tôi.”
      Du Thần ích muốn tiếp tục dây dưa với tề Nhân Kiệt, trực tiếp đẩy ra, mở cửa xem chui vào/


      Lam Dật Thần thấy Du Thần ích ngồi vào vị trí lái xe, nhất thời mặt làm ra vẻ như muốn khóc, sau đó tới ngồi vào vị trí phó lái. đợi kịp thắt dây an toàn, xe lao như tên bắn ra ngoài đường.

      Tề Nhân Kiệt thấy thế, cũng ngồi lên xe thể thao của mình, đuổi theo.

      “ Thần ích, tiểu tử kia đuổi theo chúng ta.”
      Lam Dật Thần nhìn kính chiếu hậu thất xe Tề Nhân Kiệt, cư nhiên cảm thấy hưng phấn hẳn lên.

      Du Thần ích nghiêm mặt gì, nhìn về phía kính chiếu hậu cái, đột nhiên tăng tốc , nhấn cần ga cái.





      Tề Nhân Kiệt theo sau thất Du Thần ích tăng tốc độ, cũng tăng tốc theo sát phía sau xe . hôm nay nhất định phải lấy được manh mối từ cái tên đó.

      “ Nhanh lên chút, nhanh lên chút, tiểu tử kia sắp đuổi kịp rồi.”
      Lần này, Lam Dật Thần đột nhiên như lần trước sợ tới mức còn chút máu, mà lần này khuôn mặt lại ngập tràn hưng phấm, vừa quay đầu nhìn tề Nhân Kiệt vẫn bám chặt bọn họ, vừa hứng phấn thúc giục Du Thần Ích ,
      “NHanh lên chút, ta lập tức vượt qua chúng ta bây giờ.”


      “ Cậu Câm miệng cho tôi.”
      Du Thần Ích bị Lam Dật Thần lải nhải đến phiền, muốn cước đạp bay Lam Dật Thần xuống xe, tránh bị mất tập trung.
      Chương 133: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 3

      Như là nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Du Thần Ích, Lam dật Thần quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng mặt vẫn hề che giấu vẻ hưng phấn.


      Hai chiếc xe con, hề quan ngại xe cộ qua lại nườm nượp đường, ngang nhiên liều mạng đua nhau đường, khiến cho những chiếc xe khác phải rối rít nhường đường cho họ, chỉ sợ bị hai kẻ điên này đụng phải, cả giao thông lập tức bị tê liệt.


      "Văn hinh, khách này cầu lập tức đưa cơm đến, hãy mau mau đưa tới đó, đây là địa chỉ.”
      Cao Lâm cầm địa chỉ trong tay nhét vào tay Văn Hinh, để mau chóng lên đường.
      “ Vâng.”
      Văn Hinh nhận hộp đồ ăn từ Cao Lâm liền vội vã lên đường, cao Lâm cấp cho mỗi nhân viên nhà ăn chiếc xe đạp điện. Văn Hinh vừa chạy xe đạp điện vừa quan sát số nhà hai bên đường.

      Thời điểm ngang qua đầu con đường, Văn Hinh vốn định rẽ phải, nhưng mà vừa với rẽ vào, chỉ thấy hai chiếc xe cấp tốc vọt tới, tốc độ nhanh tới nỗi tránh kịp, chỉ sững sờ nhìn hai chiếc xe kia lao tới mình, cả người ngẩn ngơ rồi, cũng quên mất mình còn chạy xe đạp điện, kịp dừng lại.

      “ Thần Ích, mau dừng xe, mau dừng xe,”

      Lam Dật Thần thấy Văn Hinh chạy xe đạp điện vọt ra, sợ tới mức sắc mặt đại biến, lập tức kêu Du Thần Ích dừng xe.

      Du Thần Ích cũng nhìn thấy Văn Hinh, nhưng mà lúc này cho dù có dẫm thắng xe căn bản cũng kịp nữa rồi, cuối cùng cua gấp khúc, quay đầu xe, xông thẳng vào cây cột điện bên kia, cả đầu xe cũng hõm hẳn.

      Mà Tề Nhân Kiệt lái theo sau Du Thần Ích, bởi vì nhìn thấy Văn Hinh nên cũng giảm bớt tốc độ, khi thấy Du Thần Ích đột nhiên thay đổi phương hướng, thẳng tắp đâm vào cây cột điện mới nhìn thấy thẳng hướng mình xông tới là xe Văn Hinh. cũng sợ hãi vội vàng đánh xe về hướng bên canh, thay đổi hướng xe, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, nên cuối cùng vẫn đụng vào Văn Hinh.

      ( Đúng là toàn tay đua xe.)
      Sau khi dừng xe lại, tề Nhân Kiệt vội vàng xuống xe kiểm tra tình huống người mình vừa đụng vào. Lúc này, Du Thần Ích cùng Lam Dật Thần cũng xuống xe, Lam Dật thần thấy đầu xe bị đụng hoàn toàn biến dạng, đau lòng thôi, cứ như đó là xe của bằng.

      Du Thần Ích cũng cảm thấy đau lòng chút nào, thậm chí ngay cả xe cũng thèm nhìn, trực tiếp móc điện thoại gọi công ty vận tải tới, từ đầu tới cuối thay đổi sắc mặt, giống như vừa rồi nguy hiểm hề xảy ra với vậy.
      Thời điểm hai chiếc xe cùng nhau lao về phía mình, Văn Hinh cho là lần này mình thực chết chắc, ngờ cuối cùng hai chiếc xe này lại cùng nhau thay đổi hướng . Mà , cũng cùng với hai chiếc xe đó lướt qua nhau, bị vấp ngã xuống đất, người chỉ bị bầm dập chút mà thôi.

      Nhưng mà, người bị làm sao, nhưng hộp đồ ăn vì va chạm mà rơi xuống đất, đoán chừng thức ăn bên trong còn nguyên vẹn nữa . Cao Lâm vị khách này rất vội, bây giờ tốt rồi, phải trở về lần nữa, lấy phần khác, rồi đưa thôi, nhất định làm trễ nãi thời gian của họ. Đến lúc đó khách chờ lâu sốt ruột, mất hứng , Cao Lâm nhất định tức giận.
      Chương 134: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 4

      Nghĩ tới đây, khỏi gấp gáp, vội vàng bò dậy, cũng quản là ai đụng trúng mình, nhanh chóng thu dọn hộp đồ ăn rơi dưới đất, sau đó chống xe đạp điện dậy gấp gáp muốn rời .


      Vừa xuống xe, Tề Nhân Kiệt thấy Văn Hinh đứng dậy định ngay, vội vàng bắt được cánh tay của , quan tâm hỏi:
      “ Đợi chút, sao chứ?”
      Chỉ có điều càng tới gần người này càng thấy bóng lưng này rất quen thuộc, nhưng ấy lại đội mũ bảo hiểm, khiến nhìn thấy mặt mũi của người này, nhưng khẳng định, đây là .


      Văn hinh vì nghĩ vội vàng phải trở về, nên cũng quay đầu lại mà chỉ :

      : "Tôi sao!"
      Nghe thấy tham này, Tề Nhân Kiệt ngây ngẩn cả người, mặt lộ ra vẻ khó tin. chăm chú nhìn Văn Hinh, bất giấc trở nên hồ nghi, cuối cùng đột nhiên vô cùng vui mừng, sau đó thử thăm dò giọng kêu:
      “ Văn Hinh, là em sao?”


      Nghe vậy, toàn thân Văn Hinh trở nên cứng đờ , lúc này mới sững sở. Thanh này quen thuộc như vậy khiến trong thời gian ngắn như vậy rốt cuộc đoán được ra là ai.

      Cánh tay Tề Nhân Kiệt nắm chặt cánh tay Văn Hinh, xúc cảm tới khiến thân thể có chút biến hóa nho , lập tức vui mừng:
      “ Văn Hinh, là em>”
      Trong giọng của mang theo tia run rẩy, lại tràn đầy mừng rỡ.

      Lần này, Văn Hinh nhận ra, người đứng phía sau là ai, vì vậy vội vàng lắc đầu phủ nhận:
      xin lỗi, nhận lầm người rồi.”
      xong vội vàng dùng sức né tránh cánh tay Tề Nhân Kiệt, dắt xe đạp điện muốn nhanh chóng rời .

      Tề Nhân Kiệt làm sao chịu để ’ như vậy, lập tức ngăn cản
      “ Văn Hinh, tôi biết chính là em.”


      "Tránh ra!" Văn hinh có chút gấp rồi, muốn Tề Nhân Kiệt nhận ra mình, nhưng thực quá ràng, Tề Nhân Kiệt sớm nhận ra . Lúc này, chỉ có suy nghĩ phải nhanh chút, trước khi Tề Nhân Kiệt xác nhận được, nếu như bị Tề Nhân Kiệt nhận ra, rất nhanh Lăng hạo Hiên cũng biết.

      “ Em lập tức theo tôi trở về .”
      Tề Nhân Kiệt muốn kéo , bởi vì dám khẳng định, này chính là Văn Hinh, là dốc sức tìm kiếm gần tháng qua.

      buông tôi ra.!”
      Văn Hinh liều mạng giùng giằng
      “ Tôi rồi, nhận làm người rồi, tôi phải người muốn tìm.”
      vẫn sống chết thừa nhận,nhất định xuống xe.

      "Ah, tên kia làm gì?" Lúc này, Lam Dật Thần đứng bên kia phát tình huống lạ thường bên này, khỏi tò mò, kéo ống tay Du Thần Ích, ý bảo nhìn qua bên kia,
      “ Thần Ích, cậu xem tiểu tử Tề Nhân Kiệt kia làm trò gì kìa?’


      Nghe vậy, lúc này Du Thần Ích mới nhìn về phía bên này, thấy Tề Nhân Kiệt lôi kéo người vừa rồi bị đụng vào, nhìn lướt qua Tề Nhân Kiệt, ngay sau đó dời mắt chỗ khác, dáng vẻ quan tâm.
      Chương 135: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 5

      Có điều, vừa quay đầu nhìn về nơi khác, liền nghe thấy tiếng hét to của Tề Nhân Kiệt
      :” Lập tức trở về cùng !”
      Nghe thấy thanh này, quay lại , trong mắt lên tia nghi ngờ.


      "Ah, nhìn bộ dạng Tề Nhân Kiệt hình như là biết người kia,”
      chỉ có Du Thần Ích nổi lên nghi ngờ mà ngay cả Lam Dật Thần cũng nhận ra.

      “ Tôi về cùng .”
      Văn HInh thấy lần này mình nhất định trốn thoát, định bỏ mũ bảo hiểm ra, nhìn Tề Nhân Kiệt vẫn chặn trước xe của mình, lạnh lùng châm chọc:
      “ Tề Nhân Kiệt, có phải xen quá nhiều vào chuyện của người khác rồi , ( nguyên bản cv là chõ mõm ), tôi nhớ rằng tôi với hề có giao tình gì sâu đậm
      biết như vậy có chút quá đáng, dù sau trước kia người ta cũng từng giúp , nhưng mà lúc này vì muốn thoát được chỉ còn cách như vậy.

      xen vào việc của người khác?”
      ( đổi Tề Nhân Kiệt xưng với VH nhé)
      Tề Nhân Kiệt nghe vậy , nheo con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn Văn Hinh, có chút tức giận :

      “ Được rồi, là xen vào chuyện của người khác, vì tìm này, mà suốt cả tháng này giấc ngủ ngon nào, mỗi ngày đều như hồn ma lang thang lái xe khắp nơi mò mẫm tìm kiếm, thiếu chút nữa còn bị xe khác đụng vào.”


      Nghe vậy, Văn Hinh sinh lòng áy náy, khỏi cúi thấp đầu xuống, giọng xin lỗi: " xin lỗi!"
      chỉ biết Lăng Hạo Hiên tìm , chứ hề biết Tề Nhân Kiệt cũng tìm mình. Lăng Hạo Hiên tìm sớm dự tính đươc, nhưng mà lại biết, Tề Nhân Kiệt tại sao nhất định phải tìm được ?

      Thấy chủ động xin lỗi, tề Nhân Kiệt thể mềm lòng, lửa giận bỗng chốc biến thành đau lòng
      “ Cùng trở về thôi.”

      nhìn thấy đội mũ bảo hiểm mặc đồng phục làm việc lôi thôi lếch thếch, còn cái xe đạp điện cũ kĩ cùng hộp đồ ăn kia nữa, lập tức đoán ra làm gì, lòng đau như cắt.

      “ Tôi rồi, tôi về với , hôm nay tôi có cuộc sống của chính mình, tôi…”


      "Cuộc sống của em chính là ngày ngày chạy khắp nơi đưa đồ ăn, sau đó ngày nào cũng thiếu chút nữa bị xe đụng sao?”
      Thấy vẫn bướng bỉnh chịu theo mình trở về,lửa giận trong Tề Nhân Kiệt vừa mới tắt lập tức lại vụt cháy . Nghĩ tới mình vừa mới thiếu chút nữa đụng vào , khỏi sợ hãi, rồi lại cảm thấy vô cùng may mắn.

      Nếu như vừa rồi thự c đụng phải , chỉ sợ phải hối hận cả đời.

      “ Em lập tức theo trở về.”
      Lần nayf, Tề Nhân Kiệt cho Văn Hinh bất cứ cơ hội phản kháng nào, lôi kéo tay về hướng xe của mình.

      Sức lực của Văn Hinh căn bản địch lại Tề Nhân Kiệt, chỉ có tể phía sau lớn tiếng trách móc:
      “ tề Nhân Kiệt, buông tôi ra, có nghe hay .”

      Nhưng mà Tề Nhân Kiệt căn bản ngoảnh mặt làm ngơ với những lời , mạnh mẽ lôi kéo về phía xe của mình.

      "Tề nhân Kiệt ——" Văn Hinh vô cùng , nhưng mà thể làm gì khác.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 136: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 6

      Đúng lúc ấy, bóng người đột nhiên từ bên cạnh bước tới, ngăn cản trước mặt tề Nhân Kiệt
      “ Tề Nhân KIệt, lôi kéo chị dâu tôi làm cái gì?”
      Chính là Lam Dật Thần,a nh nhìn Tề Nhân Kiệt cái, sau đó cười hì hì nhìn về phía Văn Hinh
      “ Chị dâu, khỏe.”

      ( lão Lam này vô duyên bỏ mẹ, vừa bị đâm suýt chết hỏi khỏe ,)


      Vừa nhìn thấy , Văn Hinh khỏi nhíu mày, lộ ra vài tia chán ghét
      chỉ ghét vẻ mặt cợt nhả kia, quan trọng hơn là, người này với người khác thường xuất như hình với bóng. Vì vậy, nghiêng đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tới phía họ, sắc mặt thoáng chốc liền thay đổi.

      Người này, chính là người mà cả đời này muốn gặp lại nhất.

      , chính là ngọn nguồn của mọi ác mộng cuộc đời !

      Du Thần Ích nghĩ tới người mà vừa rồi thiếu chút nữa mình đụng phải cư nhiên lại là Văn Hin, thấy cùng Tề Nhân Kiệt lôi kéo nhau đường, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, giống như bị cái gì chèn ép vậy.

      “ Xem ra, mạng rất lớn, lần trước ngã từ cao như vậy xuống đất cũng chết, lần này lại làm cho tránh được.”
      tới bên người Văn Hinh, lạnh lùng , đôi mắt chăm chú nhìn Tề Nhân Kiệt nắm chặt tay Văn Hinh
      ( Mie hết nổi. muốn giết người)


      Nghe vậy, Văn Hinh cười lanh, ngẩng đầu nhìn thẳng Du Thần Ích, châm chọc:
      “ Thế nào, có phải lại khiến thất vọng? nếu như vừa rồi biết người đó là tôi, có phải hay thẳng tắp mà lao tới?”

      Du Thần ích trầm mặc gì, ngược lại Lam Dật Thần tiến tới bên cạnh Văn Hinh, có chút oán giận mà :
      “ Chị dâu, mới vừa rồi …”

      “ Ai là chị dâu của .”
      Văn Hinh hung hăng trừng mắt liếc Lam Dật Thần, cắt đứt lời của , sau đó lại nghiêng đầu về phía Tề Nhân Kiệt vẫn lôi kéo tay :
      buông tôi ra, bây giờ vẫn trong thời gian làm việc.”
      Bị lôi kéo như vậy, quay về chậm trễ nhất định Cao Lâm mắng.

      Nhưng Tề Nhân Kiệt vẫn chịu buông tay.
      “ Công việc giờ của em chính là lập tức theo trở về!”
      xong lại kéo tay về phía xe.


      "Tề nhân kiệt, tôi phải với bao nhiêu lần, tôi tôi trở về với , có nghe thấy ?”
      Văn Hinh có chút tức giận, muốn tránh bàn tay Tề Nhân Kiệt, tuy nhiên cũng là cố công vô ích.

      Du Thần Ích thấy vậy, khỏi khẽ nhíu mày, thời điểm Văn Hinh ở bên cạnh , như là phản ứng tự nhiên, lập tức kéo cánh tay Văn Hinh lại
      nghe thấy ấy muốn cùng trở về sao?”

      với Tề Nhân KIệt.
      bên là Du Thần Ích chịu buông tay, bên là Tề Nhân Kiệt, hai bên tạo thế giằng co, trận chiến này cả hai đều dùng sức, đều muốn kéo Văn Hinh về phía mình.
      ( Trời ơi: kéo co hả 2 bố?)
      Chương 137: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 7

      Mà lúc này, Văn Hinh đau đớn tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, căn bản nên lời nữa. Lúc trước bị Tề Nhân Kiệt va vào ngã mặt đất, cánh tay bị xây xát khối da lớn, bây giờ chính chỗ đó bị Du Thần ích dùng sức túm lây, đau triệt tâm phi. ( đau chịu nổi)


      Nhưng mà, Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt hai người này đều chỉ mực muốn kéo Văn Hinh về phía mình, căn bản hề chú ý tới bất thường của . Ngược lại Lam Dật Thần vẫn mực bàng quang đùa giỡn đứng xem trò hay lại phát , lập tức quan tâm hỏi:
      “ Chị dâu, chị làm sao vậy?Có phải chỗ nào thoải mái ?”

      Lúc này, du Thần ích cùng Tề Nhân Kiệt rốt cuộc mới phát ra sắc mặt Văn Hinh tái nhợt , hai người lập tức liền buông lỏng ra,
      “ Văn Hinh, em làm sao vậy?”
      Tề Nhân Kiệt hết sức khẩn trường nhìn Văn Hinh, sau đó như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng trắng bệch,
      “ Có phải vừa rồi đụng phải chỗ nào người rồi ?”

      “ Tôi sao.”
      Văn Hinh lắc đầu, rốt cuộc bị khống chế nữa , lập tức chạy về phía xe đạp điện.

      Tề nhân kiệt yên lòng, đuổi theo, sau đó tay bắt lấy Văn Hinh bế lên, chạy thẳng về phía xe của mình
      đưa em bệnh viện làm kiểm tra .”


      Văn Hinh lập tức giằng co ,
      “ Tôi tôi sao, cần bệnh viện, mau buông thả tôi xuống, tôi còn phải về làm việc.”

      Nhưng mà Tề Nhân Kiệt căn bản nghe lời , mở cửa xe trực tiếp nhét vào xem, sau đó nhanh chóng chui vào vị trí tài xế, để cho Văn Hinh có cơ hội xuống xe, lập tức nổ máy xe nhanh chóng chạy , cả quá trình chỉ mất có vài giây.

      Nhìn thấy chiếc xe rời , Lam Dật Thần hỏi Du Thần Ích vẫn trầm mặc
      “ Chị dâu dường như bị đụng phải chỗ nào, chúng ta hay là cũng tới xem chút.”

      ta sống chết liên quan gì đến mình?”
      Du Thần Ích lạnh lùng rồi xoay người định bỏ , lúc này vừa vặn chiếc taxi tới, Lam Dật Thần vẫy lại, sau đó kéo Du Thần ích ngồi vào trong.

      “ Tới bệnh viện trung ương!”
      Đợi xe chậm lại, Lam Dật Thần mới với tài xế.

      Nghe vậy, sắc mặt Du Thần ích bỗng sầm xuống, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế:
      “ Tới trụ sở tập đoàn Overlord
      Rốt cuộc tài xế, nhìn hai người qua kính chiếu hậu, hỏi:
      “ Xin hỏi rốt cuộc là muốn đâu?”


      Lam Dật Thần lập tức cười : " bệnh viện trung ương, người bạn của chúng tôi vừa mới sinh xong, chúng tôi phải xem ấy thế nào.”

      Lần này Du Thần ích dám mở miệng , chỉ trầm mặc ngồi đó, nhìn dáng dấp như đồng ý với lời của Lam Dật Thần.

      Tài xế thấy Du Thần ích gì nữa, liền chạy về hướng bệnh viện trung ương. Lam Dật Thần nghiêng đầu liếc Du Thần Ích cái, thấy nhìn về phía ngoài cửa xe, mặt mặc dù biểu tình lạnh băng, nhưng tựa hồ lại lộ ra chút lo lắng.


      Thấy thế, lam Dật Thần khỏi mơ hồ, cười tiếng, cười Du Thần Ích ăn ở hai lòng, ràng là lo lắng muốn chết, nhưng lại cứ làm bộ quan tâm, đây là đag gạt người , hay là lừa gạt chính ?
      Chương 138: thể buông tha, tai nạn xe cộ! 8

      ra căn bản cần đoán, cũng biết đáp án dĩ nhiên là gì, tiểu tử này chính là gạt chính mình. nhìn thấy được, Du Thần Ích đối với kia chính là có quan tâm.


      Nếu như quả hề quan tâm, mỗi lần mình vừa nhắc tới ấy, cũng mang bộ dáng muốn ăn thịt người như vậy.

      Nhưng điều này, làm sao thoát khỏi con mắt của cao thủ tình trường như được.
      ( Vâng, a Thần là cao thủ tình trường)


      Tề Nhân Kiệt dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện trung ương, Văn Hinh vừa nhìn thấy Bệnh viện trung ương, mắt trợn to, cũng biết mình xong đời rồi, chắc chắn bị Lăng Hạo Hiên giáo huấn cả buổi sáng cho mà xem.


      Quả nhiên, Tề Nhân Kiệt kéo Văn Hinh thẳng tới phòng làm việc của Lăng Hạo Hiên, Lăng Hạo Hiên xem bệnh cho bệnh nhân, nhìn thấy Tề Nhân Kiệt, đầu tiên nhíu chặt chân mày. Nhưng mà nhìn thấy Văn Hinh đứng sau lưng Tề Nhân Kiệt, lập tức trợn to mắt, kinh ngạc kêu lên:
      “ Văn Hinh”
      Kém chút nữa xông lên phía trước ôm chặt lấy Văn Hinh, nhưng ý thức được mình còn có bệnh nhân, cứng rắn đè nén cảm xúc trong mình. Sau đó, dặn dò bệnh nhân những việc cần phải chú ý, kê đơn thuốc cho bệnh nhân, bệnh nhân kia cảm ơn rồi rời .

      Bệnh nhân vừa khỏi, Lăng Hạo Hiên lập tức từ ghế vọt lên trước mặt Văn Hinh,
      “ Văn Hinh, là cậu sao?”
      xong, lập tức ôm chặt Văn Hinh, tâm tình vừa kích động vừa hưng phấn.


      Lúc này, Tề Nhân KIệt liền nóng nảy, tay tách bọn họ ra, sau đó vội vàng với Lăng Hạo Hiên:
      mau chóng làm kiểm tra cho Văn Hinh, vừa rồi xe của tôi cẩn thận đụng phải ấy, hình như đụng phải chỗ nào đó, mau kiểm tra chút .”


      Nghe vậy, sắc mặt Lăng Hạo Hiên trong giây lát trở nên trắng bệch, sau đó hai lời liền kéo Văn Hinh ra ngoài
      lấy mã số, tôi đưa Văn Hinh kiểm tra ngay.”


      Tề Nhân Kiệt nghe theo, sát Văn Hinh theo ra ngoài đăng kí khám bệnh.

      Thời điểm DU Thần Ích và Lam Dật Thần tới bệnh viện, Văn Hinh vừa làm kiểm tra xong. Có lẽ bởi vì quá mức mệt nhọc, nên vừa mới được đưa vào phòng bệnh ngủ thiếp .




      Lăng Hạo Hiên nhìn gương mặt của lại gầy duộc , vẻ mặt mệt mỏi của khiến lòng đau như cắt, cho nên cũng đánh thức , giờ chỉ chờ kết quả kiểm tra là được.

      muốn quấy rầy Văn Hinh nghỉ ngơi, Lăng Hạo Hiên gọi mấy người Du Thần Ích cùng Tề Nhân Kiệt vào phòng bệnh, sau đó giọng hỏi:
      “ Các người thấy Văn Hinh ở đâu?”



      Tề Nhân Kiệt liếc nhìn người nằm giường bệnh cái, nhớ tới màn kinh hiểm (nguy hiểm, kinh ngạc) đường, khỏi nhíu mày
      “ Gặp đường .”

      Du Thần ích gì, chỉ nhìn Văn Hinh vẫn ngủ say giường bệnh, hỏi:
      ấy thế nào ?”
      “ Vừa làm kiểm tra cho ấy, chắc có gì đáng ngại, chỉ bị thương vài chỗ mà thôi. Nhưng mà, vẫn phải chờ kết quả kiểm tra mới có thể xác định có vấn đề gì hay .”
      Lăng Hạo Hiên xong giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lại :
      “ Bây giờ chắc có kết quả, tôi lấy.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139: Đứa bé là của ai? 1


      Sau khi Lăng Hạo Hiên rời , trong hành lang giờ chỉ còn lại Tề Nhân KIệt và Du Thần ích cùng Lam Dật Thần, ba người đứng đó, khí như trở nên đông cứng lại.


      Du Thần Ích lại liếc nhìn về phía phòng bệnh cái, rồi đột nhiên định xoay người rời , Lam dật Thần vội vàng đuổi theo hỏi:
      “ Thần Ích, cậu đâu vậy?”


      "Về công ty!" Du Thần Ích đáp qua loa, cũng có quay đầu nhìn lại. vừa rồi nghe Lăng Hạo Hiên như vậy, biết Văn Hinh có vấn đề gì, nếu còn chuyện gì, còn ở lại chỗ này làm gì nữa?


      "Trở về?" Lam Dật Thần sửng sốt, "Nhưng mà chị dâu ấy…”


      "Du Thần Ích.”
      Tề Nhân Kiệt đột nhiên lên tiếng gọi Du Thần Ích, cũng thành công ngăn lại Lam Dật Thần lời kế tiếp với Du Thần Ích.

      Nghe thấy tiếng gọi, bước chân Du Thần Ích khẽ dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước về phía trước. thấy thế, gương mặt tuấn dật của Tề Nhân Kiệt đột nhiên lên nụ cười ý vị gì, cất cao giọng :
      “ DU Thần Ích, ngày 18 tháng sau, mời tới tham dự hôn lễ của tôi và Văn Hinh.”

      Lời vừa ra, như là boom tấn nổ bên tai Du Thần Ích, khiến bước chân bỗng chốc dừng lại.

      ấy cùng Tề Nhân Kiệt kết hôn?

      Tại sao biết dù chỉ chút?

      cùng chị dâu kết hôn?”
      Lam Dật Thần nghẹn họng nhìn Tề Nhân Kiệt có chút trân chối, thấy gương mặt Tề Nhân Kiệt vẻ đắc ý, khiến người luôn nhiều như Lam dật Thần cũng nhất thời nên lời.


      Đây là tình huống gì?

      Tại sao người phụ nữ kia lại kết hôn cùng Tề Nhân Kiệt?


      Cho dù muốn kết hôn, phải là kết hôn với Du Thần Ích mới đúng nha!


      " sai, tháng trước tôi và Văn Hinh chọn ngày cử hành hôn lễ, nhưng sau đó chúng tôi bởi vì có chút hiểu lầm, cho nên Văn Hinh ấy mới từ biệt mà .”
      Tề Nhân Kiệt cười , vẻ mặt đầy đắc ý cùng tự hào, thế nhưng từ sâu trong đáy mắt, thực ra hề mỉm cười.


      "Tề Nhân Kiệt, đừng đùa như vậy chứ, chị dâu sao lại đồng ý kết hôn với ?”
      Lam Dật Thần bày ra dáng vẻ dù có đánh chết cũng tin, tựa như trong lòng của , sớm thừa nhận Văn Hinh là vợ của Du Thần Ích vậy.


      Lúc này, Du Thần Ích mới từ từ xoay người đến trước mặt Tề Nhân Kiệt, nhìn chằm chằm vào mắt Tề Nhân Kiệt, trầm :
      ấy kết hôn với ai liên quan gì tới tôi cả.”

      thực chút cũng để ý ư?”
      Tề Nhân Kiệt chợt nhíu mày, có chút khiêu khích nhìn thẳng Du Thần Ích, hề có ý rút lui.

      Du Thần ích bị thái độ công kích của Tề Nhân Kiệt khiến cho nổi giận, căn răng cười lạnh :
      “ Tôi quan tâm ta? tại cho dù ta có chết trước mặt của tôi, chuyện này cũng liên quan tới tôi.”
      xong, hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, xoay người định rời .

      ( Sen: chung là ta thực rất muốn drop khi edit tới đây)
      Tề Nhân Kiệt ở phía sau thản nhiên :
      “ Nếu như hề quan tâm, vậy sao còn chạy tới bệnh viện?”


      Nghe vậy, Du Thần Ích bỗng chốc dừng chân lại, khẽ nghiêng đầu, lạnh lùng :
      “ Cũng mắc mớ gì tới ?”
      Tề Nhân Kiệt này, trước hết bỏ qua ân oán gia tộc giữa bọn họ, chỉ dựa vào Tề Nhân Kiệt thôi, vô cùng thích rồi.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 140: Đứa bé là của ai? 2

      Tề Nhân Kiệt khỏi nhếch môi , phì cười, sau đó từ từ thong thả tới bên cạnh Du Thần ích, nở nụ cười tươi rói nhìn nét mặt lạnh như băng giờ đây tái mét của Du Thần Ích, nhanh chậm mở miệng :
      “ DU Thần Ích, ra trong lòng phải là quan tâm tới ấy, đúng ? Đáng tiếc, hết cơ hội rồi, hôn lễ tháng sau, hi vọng tới tham dự, đến lúc đó tôi cho thấy dâu đẹp nhất thế giới này.”

      "Tề Nhân Kiệt, cư nhiên cứ thích lại giày rách của người khác sao?”
      Du Thần Ích rốt cuộc nhịn được bèn phản kích lại, từ đầu vẫn chịu đựng những lời cho là nhảm nhí, coi những lời đó ra gì, ngược lại người dường như còn được voi đòi tiên ( ý thằng này nó nghĩ Tề Nhân Kiệt nhảm)

      cái gì?”
      Sắc mặt của Tề Nhân Kiệt lập tức thay đổi, hung hăng nhìn chằm chăm Du Thần ích, cắn răng nghiến lợi :
      “ Có gan lặp lại lần nữa.”

      Du Thần Ích chợt nhíu chân mày,
      “ Chằng lẽ đúng sao? Từ khi bắt đầu tới giờ, chính , từng chút từng chút, cướp đoạt bao nhiêu người phụ nữ của tôi rồi hả? chỉ sợ chính cũng đếm được hết .”
      xong, hừ lạnh tiếng, lại nỏi:
      “ Cho tới tận bây giờ tôi cũng biết Tề đại thiếu vẫn còn đam mê này đấy, thích người phụ nữ của người khác, như thế nào, mùi vị của những người phụ nữ kia như thế nào? A, đúng rồi, tôi quên mất, người phụ nữ tên Văn Hinh này ban đầu vì muốn lên giường với tôi, cố ý tới quán ăn đêm , dùng kĩ xảo giống nhau với những người đàn ông khác nhau, có phải hay cũng bị ta ở….”
      “ Du Thần ích, tên khốn kiếp.”
      Tề Nhân Kiệt đợi Du Thần Ích hết câu vung tay hung hăng nện cho quyền, sức lực rất mạnh, khiến Du Thần Ích thiếu chút nữa trực tiếp bay ra ngoài. Sau đó nhìn chằm chằm Du Thần Ích, giận dữ :
      “ Tôi cảnh cáo , Du Thần Ích, từ nay về sau nếu còn dám Văn Hinh như vậy, đến lúc đó tuyệt đối chỉ đơn giản là quả đấm như này đâu?”
      xong, vẫn chưa nguôi cơn giận , vẫn nhìn chằm chằm Du Thần Ích, như muốn nện cho Du Thần Ích quyền nữa.



      “ Thần ích, cậu có làm sao ?”
      Lam Dật Thần thấy Du Thần ích bị đánh, lập tức chạy tới đỡ , nhìn thấy khóe miệng Du Thần Ích tràn ra vết máu đỏ tươi sắc mặp lập tức đại biến:
      “ Ai nha, Thần ích chảy máu.”

      Du Thần Ích đẩy Lam Dật Thần ra, đưa tay lau khóe miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn Tề Nhân Kiệt, chuẩn bị định gì đó, đột nhiên thấy Lăng hạo Hiên quay lại, sắc mặt dường như tốt lắm.

      Tề Nhân Kiệt cũng chống mắt nhìn lại Du Thần Ích, vừa vặn cũng nhìn thấy Lăng Hạo Hiên, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lăng Hạo Hiên, trong lòng đột nhiên có chút bất an.

      Lăng Hạo Hiên về phía cuối hành lang nhìn thấy hai người đánh nhau, trầm mặt tới trước mặt bọn họ, nhìn bọn họ cái, rồi sau đó mới đưa báo cáo kiểm tra cầm trong tay ném tới trước mặt Du Thần Ích
      “ căn cứ với kết quả kiểm tra, thân thể Văn Hinh cũng có gì đáng ngại, chỉ là…”
      Chương 141: Đứa bé là của ai? 3


      “ Chỉ là cái gì?”
      Tề Nhân Kiệt vội vàng hỏi, vẻ đầy quan tâm
      Nhưng mà Lăng Hạo Hiên lại mặt lạnh đối với Du Thần Ích
      “ Văn Hinh mang thai, được tháng.”


      Tin này đúng như là sấm sét giữa trời quang vậy, Du Thần Ích cùng Tề Nhân KIệt lập tức trở nên ngây dại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ mặt có chút khó tin.

      là… Văn Hinh mang thai?”
      Lâu sau, Tề Nhân Kiệt mới hoàn hồn, trợn to mắt hỏi.


      Lăng Hạo hiên nặng nề gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm DU Thần Ích, có ý định buông tha, hỏi:
      “ Đứa bé có phải của ?’

      Du Thần ích nhìn Lăng Hạo Hiên, gì, trong đầu lại đột nhiên nhớ lại hình ảnh ngày đó cường bạo Văn Hinh. Nếu như nhớ nhầm, từ lần đó tới giờ, vừa vặn được 1 tháng. cách khác, đứa bé trong bụng Văn Hinh rất có thể chính là con của .


      Nghĩ đến đây, vốn ngập bụng tức nhưng sau khi nghe tin này, nháy mắt lại có niềm vui nhè dâng lên trong lòng .

      Nhưng mà…


      nhìn qua hai người đàn ông trước mắt mình, người là thanh mai trúc mã với , người là người theo đuổi , người nào cũng đối tốt với như vậy, người nào cũng đẹp trai phong độ như thế, cả hai đều phải là đèn dầu cạn.

      Nghĩ tới đó, trong lòng chợt trầm xuống, nhìn Tề Nhân Kiệt cái, rồi sau đó với Lăng Hạo Hiên
      “ Tôi thừa nhận có lên giường với người phụ nữ kia, nhưng cũng thể đứa bé trong bụng ta là của tôi được. sao hỏi xem, đứa bé đó có phải là của ta hay ?”
      rồi nhìn về phía Tề Nhân Kiệt, ngụ ý ám chỉ đứa bé là của .



      Tề Nhân Kiệt nghe vậy, lập tức giận dữ
      “ Cho tới bây giờ tôi còn chưa lên giường với ấy, đào đâu ra đứa bé?”
      Cái tên Du Thần ích này, muốn móc tim xẻ thịt của ra.

      Du Thần ích nghe được tề Nhân Kiệt chưa từng lên giường với Văn Hinh, biết tại sao, trong lòng hồi mừng rỡ, nhưng mặt vẫn bày ra điệu bộ tin. Sau đó, đem ánh mắt dời về phía Lăng Hạo Hiên, cũng cần nhiều lời, hẳn ai cũng ý tứ của .

      Lăng Hạo Hiên thấy Du Thần Ích thé nhưng lại thừa nhận đứa bé là con của , trong lòng cỗ hỏa khí dâng lên, cũng giống như Tề Nhân Kiệt rất muốn hung hăng đấm cho phát. ( e dịch hơi thôi, là quyền , nhưng ức quá phải để thế)

      Hành lang bệnh viện liền yên tĩnh lại, tựa hồ có mùi bị thuốc súng. Đúng lúc mấy người vẫn trợn mắt nhìn nhau, chỉ thấy Lam Dật Thần ở bên giọng gì đó, vừa vừa bẻ ngón tay, khiến ba người đều trở nên sửng sốt.

      “ Cậu định làm gì/”
      Du Thần ích cau mày nhìn Lam Dật Thần, vẻ mặt căm tức có chút nhẫn nại.


      Lúc này, Lam Dật Thần rốt cuộc cũng dừng lại động tác nghiêng đầu nhìn về phía Du Thần ích
      “ Thần ích, tớ vừa tính rồi, đứa trong bụng chị dâu là của cậu, cậu phải làm ba.”
      xong, vẻ mặt hưng phấn khó hiểu, giống như người làm ba là bằng.
      là đọc cái chương này mà thấy tề nhân kiệt+du thần ích đúng là cái thứ vô học,vô sỉ nhất trần đời

      có ai mà ở ngay bệnh viện,người qua kẻ lại mà miệng cứ hô to lên "lên giường",làm như việc đó đối vs 1 ng con là điều hạnh phúc lắm vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :