1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc lạnh lùng lừa tình thành nghiện - Phong Lưu Băng (c77)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: thư thiên
      beta: Tóc gió thôi bay.

      Chương 55: Mèo khóc chuột giả từ bi.

      Nhưng dù có như thế nào ít nhất vẫn còn giữ được trong sạch, tựa như giữ lại cho mình chút tự tôn.

      Nhưng chút tự tôn này cũng muốn cướp ?

      Tại sao lại có thể mượn cớ say rượu mà làm tổn thương như vậy chứ?

      Hai tay Hứa Mộ Nhan nắm chặt lại, đáy lòng là mảnh thê lương.

      Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh lướt qua gương mặt của . Hình như đây là lần đầu cảm thấy ra gió đêm cũng có thể lạnh thấu xương đến vậy.

      Thời điểm rạng sáng, Hứa Mộ Nhan có chút bất lực mở hai mắt ra, từng trận đau nhức người đánh tới, khẽ nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Bùi Lạp Minh ngủ say bên cạnh, nội tâm co thắt từng trận.

      Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan nâng cơ thể đau đớn còn sức lực lên, đến bên của sổ, gió đập thẳng tới, từng trận cảm giác lạnh lẽo thấm vào da thịt, làm cho lòng chợt thanh tĩnh.

      Đêm qua, chắc là vì uống say nên mới vào nhầm phòng, biết sau khi tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo phải giải thích tình cảnh này như thế nào nữa.

      cho rằng thừ dịp uống say mà quyến rũ chứ?
      Đến lúc đấy chỉ thêm coi thường hơn mà thôi.

      được, thể cho cơ hội chửi bới, coi thường nhân phẩm của mình thêm nữa.

      Hai tay Hứa Mộ Nhan vòng chặt mình, đưa đôi mắt trong veo nhìn bầu trời đêm mù mịt, khắp người vẫn là hương vị của .

      chậm rãi nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại những việc xảy ra tối qua, tâm hồn treo lơ lửng thể xác định trong gian. thể tin tất cả mọi việc cứ như vậy mà xảy ra, chưa từng nghĩ đến ban đêm, tình huống chưa bao giờ nghĩ tới...

      Giờ phút này, biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.

      rất muốn khóc, nhưng lại tìm được lý do để bản thân rơi lệ.

      Rồi sau đó, Hứa Mộ Nhan mặc thêm áo ngủ, tới phòng của Hạ Tình cách đó xa, gõ vào cửa phòng.

      còn tưởng rằng Hạ Tình ngủ say bên trong, nhưng chỉ gõ vài tiếng có người ra mở cửa.

      Bây giờ Hứa Mộ Nhan mới thấy ta còn chưa tẩy trang, quần áo mặc chỉnh tề, xem ra cả đêm ngủ.

      ta vẫn thức để đợi Bùi Lạp Minh sao?

      Hạ Tình thấy Hứa Mộ Nhan hai mắt lóe sáng, tức giận trong ngực dần bốc lên. Hứa Mộ Nhan tới để khoe khoang ta và Bùi Lạp Minh thực là vợ chồng sao?

      Nghĩ tới đây, hai gò má bởi vì tức giận mà ửng hồng, hai tay nắm chặt hãm sâu trong tay áo, trong mắt tràn ngập đich ý.

      ra , từ khi bắt đầu vào ở trong biệt thự này, Bùi Lạp Minh sắp xếp cho ở trong căn phòng, cùng ở trong phòng, là lúc ngủ sợ cẩn thận động trúng bụng của .

      Tất nhiên Hạ Tình biết đây chỉ là cái cớ thôi, nhưng cũng quá ép buộc Lạp Minh, dù sao mục đích của cũng chỉ là thân phận đại thiếu phu nhân, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Bùi Thị, sau đó đuổi Hứa Mộ Nhan ra khỏi nhà.

      Mà tối hôm qua sau khi về nhà, Bùi Lạp Minh muốn đến thư phòng để xem tài liệu, Hạ Tình biết nhất định là suy nghĩ chuyện của Hứa Mộ Nhan, vì muốn cho tiếp tục phền lòng vì chuyện của Hứa Mộ Nhan, cố ý từ trong phòng bếp lấy ra chai rượu đỏ cho Bùi Lạp Minh, đợi uống say, sau đó dẫn về phòng của mình.

      Ai ngờ lúc Bùi Lạp Minh say chuếnh choáng, lại về phòng ngủ trước, muốn ngồi mình.Hết cách, đành phải về phòng trước, tính toán lát nữa chờ ngủ say lại dìu trở về phòng của mình.

      Nhưng thời điểm quay trở lại thư phòng còn dáng của Bùi Lạp Minh.

      Khi ngang qua phòng của Hứa Mộ Nhan, nghe được tiếng tranh cãi của Hứa Mộ Nhan và , ra ấy tìm ta.

      phút kia, Hạ Tình biết rằng kế hoạch của mình phải nhanh chóng thực , tránh cho Hứa Mộ Nhan làm cản trở đường .

      Đúng ở cửa, Hứa Mộ Nhan ý tới ánh mắt địch ý của Hạ Tình, nhàn nhạt mở miệng: “Giúp tôi đưa Bùi Lạp Minh trở về phòng của .”

      Nghe vậy, Hạ Tình ngạc nhiên, lời của Hứa Mộ Nhan như tia sấm đánh trúng Hạ Tình, có chút giật mình hiểu nổi.

      thôi, thừa dịp ta ngủ ngủ say còn chưa tỉnh....” xong, Hứa Mộ Nhan xoay người trở về phòng, để ý đến sắc mặt của Hạ Tình.

      Đây chính là kết quả mà Hạ Tình mong muốn chứ?

      tác thành cho Hạ tình, dù sao đối với Bùi Lạp Minh cũng tâm tàn ý lạnh, muốn ôm lấy bất kì ảo tưởng nào nữa....

      Mặc dù biết Hứa Mộ Nhan có mưu gì, nhưng mà rất hi vọng sau khi tỉnh lại, người đầu tiên Bùi Lạp Minh nhìn thấy chính là .

      Rồi sau đó hai người lảo đảo đưa Bùi Lạp Minh ngủ say về phòng của Hạ Tình, để ý rằng đằng sau có đôi mắt dõi theo các ...

      phút kia, khi Hạ Tình đưa vào trong phòng, Hứa Mộ Nhan thầm thề, từ nay về sau còn dính líu gì nữa...

      Sau khi nhìn thấy Hứa Mộ Nhan vào trong phòng, Hạ Tình vội vàng vào nhà vệ sinh, tháo trang sức, rồi sau đó cởi hết quần áo người mình, nằm bên cạnh Bùi Lạp Minh, trong lòng tràn lên mảnh ngọt ngào.

      Lạp Minh, cuối cùng chỉ thuộc về em!

      Ngày tiếp theo, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, tạo thành bức tranh đẹp đẽ.

      Bùi Lạp Minh mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, cánh tay cũng rất đau nhức, dùng hết sức giơ tay lên, chợt chạm đến khối mềm mại, trong lòng khỏi kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại.

      Chỉ cảm thấy có cách tay trắng muốt quấn quanh tay phải như con bạch tuộc, Hạ Tình dựa vào ngủ ngon lành, khuôn mặt mảnh hồng hào.

      Đầu Bùi Lạp Minh ‘oanh’ tiếng, chẳng biết tại sao, huyết sắc mặt giờ biến mất hết. có chút biết làm sao kéo cánh tay của Hạ Tình quấn quanh cánh tay ra.

      vừa ngồi dậy, Hạ Tình tỉnh lại nhưng vẫn nằm như cũ giả vờ ngủ, cặp mắt ti hí, dùng chút khe mắt nhìn Bùi Lạp Minh.

      Chỉ thấy vẻ mặt như có chút mê mẫn, có chút thất vọng, lông mi hơi nhíu lên, đôi tay lúc mặc quần áo hơi run rẩy.

      Tim Hạ Tình thót lại, mắt thấy mặc xong quần áo sắp xuống giường, lập tức khẽ cử động, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ vươn cánh tay ra kéo cánh tay

      phải của .


      Áo ngủ của mở nửa, lộ ra màu trắng hồng lăn tăn trước ngực, đôi mắt thanh tịnh và đẹp đẽ dồn dập đắm đuối chăm chú đưa tình với Bùi Lạp Minh.


      Thấy thế, vẻ mặt Bùi Lạp Minh chợt thay đổi, đầu hơi đau, "Đừng làm loạn, cứ ngủ tiếp , an tâm dưỡng thai, buổi tối mới có sức làm sinh nhật."


      xong, cúi người đặt nụ hôn lên trán Hạ Tình, rồi sau đó xoay người ra ngoài.


      Hai mắt Hạ Tình chợt lóe, ra vẫn còn nhớ sinh nhật của , vậy là trong lòng đúng ? Đáy lòng của nhất thời xông lên vui sướng.


      Vẻ mặt Bùi Lạp Minh có chút hốt hoảng ra khỏi phòng, rất vội vã, trong lòng như có thứ gì đó ngăn lại, rất khó chịu.


      Mà trong đầu tùng đoạn triền miên bị đứt đoạn, vốn tưởng rằng đó chỉ là mơ, ngờ ra sau khi uống rượu say cùng Hạ Tình triền miên.


      Xem ra, tối qua uống hơi nhiều.


      Nhưng chẳng biết tại sao, trước mắt của lại lên khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Mộ nhan.


      Kể từ lúc gả cho đến nay, chưa từng thấy khóc như vậy, vì sao dáng vẻ khóc lại chân thực, bi thương đến vậy.


      Bùi Lạp Minh lắc đầu cái, nhất định là nghĩ sai rồi, cái gì cũng để ý đến như Hứa Mộ Nhan làm sao có thể mềm yếu trước mặt được?


      Nhưng khi đến gần phòng của Hứa Mộ Nhan bước chân thoáng dừng chút, nhưng cũng rất nhanh đến phía cầu thang.


      Hứa Mộ Nhan chỉnh đốn mình xong, chuẩn bị làm, khi lấy điện thoại ở bên cạnh gối lên chiếc khuyên tai kim cương đập vào mắt , khuyên tai này hẳn là Hạ Tình làm rơi tối qua lúc cùng đỡ Bùi Lạp Minh về phòng.


      Rồi sau đó đem khuyên tai tới phòng của Hà Tình, muốn gõ cửa nhưng phía bên trong lại vang lên giọng bén nhọn, " đừng ép tôi, tôi nghĩ biện pháp để sớm đưa cho , nhưng nếu để chuyện này cho người khác biết, cũng đừng nghĩ đến cái gì nữa."


      Hạ Tình chuyện điện thoại với ai vậy?


      Có chuyện gì mà thể cho người khác biết?


      Khi Hạ Tình mở cửa liền thấy Hứa Mộ Nhan, sắc mặt trắng bệch, trong mắt thoáng qua tia hoảng hốt...


      "... làm gì mà đứng ở đây tiếng nào hết!" Tâm tình Hạ Tình hơi kích động, cắn chặt đôi môi hồng, trong mắt sắc bén như có lưỡi dao lợi hại.


      Vì sao ta khẩn trương như vậy?


      "Tôi có thời gian để nghe chuyện điện thoại, đây là khuyên tai mà tối qua đánh rơi ở phòng của tôi."


      Thấy chiếc khuyên tai kim cương trong tay Hứa Mộ Nhan, sắc mặt Hạ Tình thoáng dịu lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Mộ Nhan hẳn là vừa rồi nghe được cuộc đối thoại bí mật với người khác của Hạ Tình.


      "Cám ơn ." Hạ Tình cầm lấy khuyên tai cũng quay đầu lại mà trực tiếp xuống lầu.


      Nhìn thấy hai vai của Hạ Tình run run, trong mắt Hứa Mộ Nhan thoáng qua tia nghi ngờ, ta làm trò quỷ gì nữa?


      Buổi tối, Hứa Mộ Nhan muốn về nhà tham gia sinh nhật của Hạ Tình, nhưng chuyện lại để do làm chủ được, bởi vì sau khi tan việc lúc ra khỏi bệnh viện lập tức thấy xe của Bùi Lạp Minh dừng ngay cửa bệnh viện.


      Xem ra, tran tấn đến thương tích đầy mình tuyệt đối bỏ qua đâu.


      Mặt Hứa Mộ Nhan có cảm xúc gì lên xe, dọc đường hai người cũng chuyện. Mặc dù ngồi chung xe nhưng giữa bọn họ lại như cách nhau dải ngân hà, ai có thể vượt qua.


      Ban đêm có trăng sáng sương lạnh, biệt thự như bao phủ trong vùng ánh sáng màu bạc.


      Mà sinh nhật của Hạ Tình lại được tổ chức ở bãi đất trống trong hoa viên bên cạnh đài phun nước. Vì muốn để mọi người tới tham gia bữa tiệc nghi ngờ quan hệ của và Hạ Tình nên cố ý Hạ Tình là em , bà con xa của .


      Tâm tư của đúng là đủ kín đáo.


      Mẹ Bùi vốn phản đối chuyện Hạ Tình tổ chức tiệc sinh nhật trong nhà, dù sao để cho người phụ nữ thân phạn như vậy được ở lại trong nhà là nhượng bộ lớn nhất của bà rồi.


      Nhưng miệng của Hạ Tình như được quét mật đường, dụ dỗ làm tâm tình của mẹ Bùi vui thích, hơn nữa trong bụng còn có cháu của bà cho nên cũng thể kiên trì được bao lâu.
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 55.2

      Mà tiệc sinh nhật lần này hoàn toàn đều là bàn tốt của Hạ Tình và Bùi Lạp Minh, còn Hứa Mộ Nhan lại sựõ giống như biến thành người thứ ba thể lộ ra ngoài ánh sáng.

      Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh hồ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bể phun nước, gió đêm đập vào mặt, trong khí tràn đầy mùi hoa thơm ngát, bất giác vươn tay cảm nhận nước mát mẻ.

      Dưới ánh trăng tóc đen càng làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi như tuyết của . Khí chất khi giơ tay nhấc chân hoàn hảo tự nhiên. Giữa chân mày nhàn nhạt nhăn lại, như phảng phất loại sương mù bao trùm lấy dung nhan thanh lệ dịu dàng của .

      Đúng lúc này, bên tai vang lên từng thanh trong trẻo xinh đẹp:

      - Chị Mộ Nhan, ra chị ở đây, khách mời đều tới đông đủ, sao chị còn đứng đây.

      Hạ Tình mở miệng tiếng chị, làm ra cực kỳ thân thiết.

      Lông mày Hứa Mộ Nhan khẽ nhíu, giờ khắc này khuôn mặt kiều mỵ của Hạ Tình dấy lên tia hảo cảm nào của . Trực giác của cho biết, này cũng nhu mì, điềm đạm tựa như bề ngoài.

      - Hai chúng ta quen, cần gì lấy lòng trước mặt tôi? Vẫn nên giữ lại hơi sức lấy lòng Bùi Lạp Minh "

      Hứa Mộ Nhan xong lập tức tới bàn của mẹ Bùi bên kia.

      Mặc dù thái độ kiêu ngạo và thanh cao của Hứa Mộ Nhan làm rất thoải mái, nhưng ở trước mặt khách khứa tất nhiên so đo, sau đó nụ cười mặt càng sâu. d'iễn đ'àn l'ê q'uý đ'ôn Trước mắt quan trọng nhất là buộc lòng của Bùi Lạp Minh lại, như vậy về sau ở nhà họ Bùi mới có thể càng ngày càng tốt, những người khác hoàn toàn cần để trong mắt!

      Hạ Tình chậm rãi tới bên cạnh bạn tốt Lâm Tố, thầm mấy câu bên tai ta, Lâm Tố hiểu ý cười cười.

      Hứa Mộ Nhan, đợi lát nữa tôi khiến cho thanh cao của dậy nổi, khiến cho mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy!

      Nhiều món ăn mỹ vị trân quý dưới ánh trăng, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

      Hứa Mộ Nhan tùy tiện gắp mấy món ăn, vì bây giờ có khẩu vị gì, chỉ muốn bữa tiệc này kết thúc sớm chút.

      - Tôi nghe thiếu phu nhân của nhà họ Bùi đa tài đa nghệ, biết có thể tấu khúc dương cầm làm thành quà tặng mừng sinh nhật cho tiểu thư Hạ Tình ? - Trong các khách mời của bữa tiệc cách đó xa chợt ra vóc dáng mảnh mai cất giọng .

      Giọng Lâm Tố có chút lạnh lùng, đôi mắt đen trong trẻo thâm sâu nhìn về phía Hứa Mộ Nhan quan sát phen, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, vẻ mặt toàn bộ đều là kiêu căng.

      Hứa Mộ Nhan cảm thấy được vốn quen biết đó tràn đầy địch ý với .

      Muốn vì Hạ Tình đàn khúc dương cầm góp vui, Hạ Tình nhận được sao?

      Khi Hứa Mộ Nhan định mở miệng sắp, các khách mời thưởng thức thức ăn ngon rối rít ồn ào lên, cũng kêu đàn bản.

      Bùi Lạp Minh ngồi cách đó sắc mặt đông lại, đôi mắt đen sắc bén thoáng rủ xuống trong ánh đèn với bóng mơ, làm người ta thấy suy nghĩ của .

      - bằng, tôi và chị dâu cùng nhau tấu chung bản. - Lúc này, Bùi Lạp Thần vẫn im lặng đột nhiên cười đứng dậy mà , rồi sau đó phân phó người giúp việc mang piano trong phòng khách ra.

      Tóc của cậu bị gió thổi có chút xốc xếch, hai mắt xanh đen lóe sáng so với sao còn sáng hơn, da trắng phiếm đỏ hồng nhàn nhạt, đôi môi tựa như cánh hoa mềm mại vậy, lên trẻ trung xinh đẹp, khách mời nữ tham dự khỏi bị cậu hấp dẫn.

      Hứa Mộ Nhan ngờ Bùi Lạp Thần lại đột nhiên đề nghị cùng đàn, cũng tốt, có cậu ấy có lẽ lúc đàn ra khí quá lúng túng, cũng có thể thoải mái chút.

      Nghĩ vậy, môi dường như lên nụ cười yếu ớt, dưới ánh trăng chiếu xuống như có như , cực kỳ xinh đẹp dịu dàng.

      Thoáng cười này khỏi làm cho sắc mặt Bùi Lạp Minh ngồi trong bữa tiệc cứng đờ. Sắc mặt dù vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng sâu trong mắt lại thoáng qua tức giận dễ dàng phát .

      Hứa Mộ Nhan thản nhiên đii tới trước dương cầm, ngồi xuống.

      Bốn ngón tay mượt mà cùng khẽ đặt lên dương cầm, hai người nhìn nhau, rồi sau đó đầu ngón tay đánh xuống, chuỗi tiếng đàn chậm rãi vang lên.

      Trong lúc này, tiếng đàn trong suốt tươi đẹp lan tỏa trong màn đem tối thanh tịnh và tĩnh mịch.

      Ánh trăng sáng trong veo theo tiếng đàn chiếu xuống.

      Tiếng nước chảy róc rách theo tiếng đàn lay động.

      Tiếng đàn làm say bóng đêm, càng làm say lòng người hơn.

      Trong nhất thời, vẻ mặt mọi người đều là ngạc nhiên, tất cả lên tiếng, giống như sợ phá hư tiếng đàn tuyệt vời này.

      Chỉ có đầu lông mày người càng lúc càng nhăn, trong mắt sâu tràn đầy sắc bén giấu được, cứ thế ly uống tiếp ly. . .

      Cuối cùng tiếng đàn im bặt dừng lại, mọi thanh đều yên lặng chỉ còn lại ánh trăng sáng và tiếng nước chảy róc rách của đài phun nước.

      Hai người phối hợp ăn ý như bài thơ, bức tranh, giai điệu đều uyển chuyển và xót xa, tình cảm dâng trào mãnh liệt. Giờ phút này tất cả mọi người đắm chìm trong khí hai người bọn họ cùng tạo nên, tinh thần say mê, cảm động khó hiểu.

      Hồi lâu mọi người mới từ trong cơn kinh hoàng quay trở lại, tiếng vỗ tay liên tục ngừng, khen dứt miệng.

      Mà Hạ Tình sớm nghe đến ngây người, đôi mắt đen trong trẻo thoáng qua đè nén, sợ hãi, chỉ chốc lát những thứ ánh sáng này đều hóa thành ghen tỵ.

      vốn tưởng rằng Hứa Mộ Nhan chỉ biết xem bệnh mà thôi, cho nên lòng mới tràn đầy tự tin bảo Lâm Tố đề nghị khiêu khích với ta, đợi ta luống cuống hết sức mất thể diện đứng ra chủ động vì mọi người đàn bài hát, làm cho Bùi Lạp Minh biết chỉ có mới có thể xứng với !

      Nhưng tuyệt đối ngờ tới, chút mưu kế của lại hoàn toàn ngược lại, khiến Hứa Mộ Nhan trong khoảnh khắc giành được thừa nhận và tán thưởng của mọi người!

      Điều này khiến sao có thể hận?

      Hứa Mộ Nhan, lần này coi như số gặp may!

      Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, hứng khỏi đánh đàn của Hứa Mộ Nhan nổi lên, lập tức tới phòng đặt dương cầm tầng hai.

      Đối với dương cầm vẫn có thích khó hiểu, nếu như lúc trước phải ba cố ý bảo làm bác sĩ, tiếp nối nghề chính nhà họ, có lẽ giờ này giáo viên dạy dương cầm rồi.

      Khi có hứng thú đánh đàn người di tới, Hứa Mộ Nhan ngước mắt nhìn ta chút, tiếp tục đánh đàn nữa.

      Giai điệu im bặt, dư động lại trong trung.

      - Chị Mộ Nhan tỷ, đàn rất hay sao chị đàn nữa, giai điệu vừa rồi dễ nghe, nếu như phải em mang thai, muốn theo khúc nhạc nhảy bài đấy.

      - Sao lại tới đây? Trở về phòng an tâm dưỡng thai .

      - Là như vậy chị Mộ Nhan, em cảm thấy gần đây cơ thể có chút thoải mái, nghe thuốc bắc dưỡng thai đối với phụ nữ có thai rất tốt, vừa hay chị là bác sĩ nên em muốn nhờ chị ngày mai tan việc lấy ít về nhà cho dì Dung nấu giúp em. Chị cũng biết em mới mang thai, thai rất ổn định, cần ở nhà an tâm tĩnh dưỡng chút.

      Hứa Mộ Nhan nhìn ánh mắt e thẹn dáng vẻ thành khẩn của Hạ Tình, khỏi sửng sốt.

      Từ xưa tới nay trong phim truyền hình những thứ mượn mang để mưu quỷ kế cũng xem qua ít, Hạ Tình chơi loại thủ đoạn hèn hạ này hãm hại chứ?

      - Chị Mộ Nhan, chị cũng biết em Lạp Minh rất nhiều, có bao nhiêu quan tâm tới đứa bé này, nếu như đứa bé này giữ được, bác sĩ về sau em rất khó mang thai nữa. Đứa bé này là sinh mệnh của em, em thể mất nó! Coi như em xin chị được ? - vừa vừa khóc, nước mắt rơi lả chả, Hứa Mộ Nhan thấy vậy trong lòng bị hãm lại.

      Lúc Hứa Mộ Nhan vô cùng do dự chợt thấy hai đầu gối Hạ Tình mềm nhũn, quỳ trước mặt !

      Hai mắt chảy ra hàng nước mắt mông lung sương mù, điềm đạm đáng mà nhìn .

      Ánh mắt như vậy đừng là đàn ông nhìn lâu đành lòng, ngay cả Hứa Mộ Nhan cũng nhịn được có chút yếu lòng.

      Thôi, có lẽ là tự mình nghĩ nhiều, Hạ Tình muốn hoàn toàn có Bùi Lạp Minh bao nhiêu ràng nhất, giúp ta lấy chút thuốc bắc cho phụ nữ có thai cũng có gì, hơn nữa bản thân đối với ta mà cũng hề có uy hiếp đáng , phải sao?

      - Được rồi được rồi, mau đứng dậy , ngày mai tôi giúp mang ít thuốc ở bệnh viện về.

      - Vậy phiên chị Mộ Nhan rồi, chị yên tâm, chờ sau khi đứa bé bình an ra đời, em bảo Lạp Minh sắp xếp cho chúng em nơi ở khác, quấy rầy chị nữa.

      --- ---- tuyến phân cách --- -----

      Từ sau khi giao thuốc dưỡng thai cho Hạ Tình, đáy lòng Hứa Mộ Nhan luôn khỏi lên cảm giác bất an. Có điều lúc bốc thuốc đều liên tục trải qua kiểm tra, còn cố ý nhờ các bác sĩ phụ khoa khác trong bệnh viện chỉ bảo, cho nên có vấn đề gì chứ?

      (hết chương)

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay[​IMG]
      Chương 56.1: Khuôn mặt rất đẹp, tâm rất xấu

      Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều nhàn nhạt nhuộm cả chân trời xa, tựa như mỹ nhân thoa phấn quyến rũ, lại như tàn máu nhàn nhạt.

      Thời tiết hôm nay có phần nóng như thiêu, rầu rĩ, cơn gió, làm cho Mộ Nhan cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Sau đó trở lại biệt thự, bên trong nhà cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị.

      Kỳ quái, thường ngày lúc này mẹ bùi đều ở trong phòng khách xem ti vi chờ ăn cơm, chẳng lẽ hôm nay có việc ra ngoài?

      Hứa Mộ Nhan nghi ngờ lên lầu, chưa được mấy bước nghe thấy mùi máu tanh tưởi cùng với bầu khí nặng nề ngột ngạt đánh tới chóp mũi.

      Xảy ra chuyện gì?

      lúc ngây người, chỉ thấy dì Dung cúi đầu, vẻ mặt hốt hoảng từ bên trong phòng Hạ Tình ra, tay còn dính ít màu đỏ tươi chói mắt.

      Lập tức, Hứa Mộ Nhan bất thình lình cả kinh trong lòng, chẳng lẽ..?

      Mặt của trong nháy mắt cũng có chút trắng bệch, chuyện sợ cuối cùng cũng đến sao?

      Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy đến phòng Hạ Tình, tức khắc nhìn thấy ta tựa nửa người vào trong ngực Bùi Lạp Minh. Khuông mặt kiều mỵ vẻ thảm hại làm người ta sợ hãi, khóe môi có vết máu đỏ thẫm chảy xuôi. Làm thực khiếp sợ hơn là dưới người ta hoàn toàn là mảng đỏ ngầu!

      Hứa Mộ Nhan nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có chút choáng váng.

      ta. . . ta sảy thai?

      sinh mệnh vô tội, cứ như vậy biến mất?

      Lập tức, nội tâm của tràn đầy mảnh thương xót.

      Bộ dạng Hạ Tình là thê thảm, ánh mắt của ta là bất lực, vẻ mặt Bùi Lạp Minh ôm ta vừa lạnh lại vừa ngoan tuyệt.

      - Đại thiếu phu nhân, cuối cùng về! - Tiếng dì Dung mang theo chút chút run rẫy sau lưng, phá vỡ yên lặng và nặng nề bên trong phòng.

      Trong phút chốc, tầm mắt đám người bác sĩ, y tá, mẹ Bùi trong phòng đều bắn về phía Hứa Mộ Nhan, vẻ mặt mang theo thương hại, mang theo khinh bỉ, còn có mang theo sợ hãi bắn về phía .

      Hứa Mộ Nhan thầm cắn môi dưới, chỉ cảm thấy giờ phút này tim khẽ bị đụng đau, cảm giác thấp thỏm yên giống như thủy triều vỗ vào trong ngực .

      - Chị dâu, chị. . . chị về. - Vẻ mặt Bùi Lạp Thần khẩn trương tới bên cạnh , bộ muốn lại thôi.

      Sau khi suy nghĩ dừng lại mấy giây, sắc mặt bình tĩnh nâng con mắt lên, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Bùi Lạp Minh cách đó xa.

      Đôi mắt trong suốt, sáng thấu đáo, mang theo biểu cảm bình thản sợ hãi chút nào nhìn về phía .

      Bên trong nhà hoàn toàn im lặng, yên tĩnh làm cho người ta thấy quỷ dị.

      Tiếp theo, Bùi Lạp Minh đặt Hạ Tình suy yếu có sức lực yên ổn giường, đôi mắt đen thâm sâu nhìn chằm chằm khóa Hứa Mộ Nhan lại.

      Lúc này Bùi lạp ràng là trầm tĩnh, cũng là yên lặng, lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn .

      mặt của vệt bi thương sâu, đau kịch liệt.

      Nếu như tức giận, có lẽ Hứa Mộ Nhan cảm thấy dễ dàng đối mặt hơn, nhưng vậy mà vào lúc này lại trấn tĩnh thế, trấn tĩnh đến mức khiến hoàn toàn đoán ra đến tột cùng suy nghĩ gì.

      Người đàn vừa vừa hận này, vẫn luôn nhìn thấu, mặc kệ là trước kia hay là tại. . .

      nhìn , hồi lâu rốt cuộc lạnh lùng mở miệng:

      - Thuốc dưỡng thai này là cho Hạ Tình?

      Tiếng đè nén mà khàn khàn, giống như băng lạnh ngàn năm tan.

      Hứa Mộ Nhan nghe chất vấn, nhìn gói thuốc trong tay .

      Mà túi thuốc bắc trong tay chính là thuốc dưỡng thai hôm qua bốc cho Hạ Tình!

      Haii. . . Hạ Tình quả nhiên là dùng thứ này bày văn vẻ.

      Quả nhiên là muốn vu cáo hãm hại !

      Dù thế nào Hứa Mộ Nhan cũng ngờ lòng dạ Hạ Tình lại ác độc như vậy, vì địa vị mà tiếc hy sinh máu mủ của mình!

      phải ta nếu như có đứa bé đó, về sau rất khó mang thai sao?

      Chẳng lẽ ta cố ý như vậy để dễ gạt lấy thông cảm của ?

      Haii, chung quy là bản thân quá mức mềm lòng. . .

      Hứa Mộ Nhan cắn chặt môi hồng, móng tay bấm sâu trong lòng bàn tay. Đứa bé vô tội cứ như vậy mà làm bàn đạp cho mưu kế của mẹ!

      hồi lâu, Hứa Mộ Nhan cười cười với :

      - Là tôi bốc, chỉ là chút thuốc dưỡng thai cho phụ nữ có thai mà thôi.

      Nghe vậy, cong ngươi Bùi Lạp Minh sau khi nghe câu trả lời của đột nhiên co rút nhanh.

      cực kỳ tin nhìn Hứa Mộ Nhan, trong con ngươi tràn đầy vẻ khổ sở.

      - cứ như vậy tha cho đứa bé? Cho nên cố tình bỏ thêm bột mifepristone(*) vào đó? - lần nữa khàn giọng hỏi.

      (*) mifepristone: thuốc tránh thai khẩn cấp và phá thai trong ba tháng đầu.

      Hứa Mộ Nhan khỏi hít vào hơi khí lạnh, bột mifepristone?

      Đó phải là thuốc phá thai sao?

      nhớ ràng mình hề bỏ thứ đó vào!

      - Tôi bỏ loại thuốc đó. - Tiếng của rất , lại lộ ra chân đáng tin.

      - Chuyện cho tới lúc này vẫn còn ngụy biện? Lời của Bùi Lạp Minh chợt chuyển lạnh, từng chữ từng câu, giống như vàng cắt ngọc mang theo lạnh lùng tuyệt tình, làm trái tim nhịn được phát run.

      Lòng của Hứa Mộ Nhan trong nháy mắt chìm đến đáy vực sâu thấy đáy, lông mày nhắn của càng ngày càng chặt. Hạ Tình, ngờ lại độc ác như vậy!

      Chiêu này của làm quá tuyệt rồi!

      Hứa Mộ Nhan vốn định gọi điện thoại cho bác sĩ cùng bốc thuốc, nhưng cho dù kêu đồng nghiệp đến làm chứng giúp , Bùi Lạp Minh cũng tin tưởng !

      Từ trước đến giờ đối với cũng chưa từng thực tin tưởng.

      Dưới tình huống chứng cớ xác , có thể toàn thân mà lui sao?

      - Bùi Lạp Minh, mặc kệ tin hay , cho tới bây giờ tôi chưa từng có ý xấu muốn hại chết đứa bé của !

      Hứa Mộ Nhan biết giải thích như vậy với có chút tác dụng, nhưng chưa làm qua chính là chưa làm qua, trong lòng đương nhiên thẳng thắn khó lay!

      Hạ Tình nghe vậy ở giường thở dài đau đớn tiếng, khàn cả giọng khóc kể lể:

      - Lạp Minh, con của chúng ta còn, em cũng muốn sống nữa, cần cứu em, cũng cần trách chị Mộ Nhan. Lần này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, ai bảo thai của em vốn ổn định rồi, cứ để cho em theo đứa bé số khổ của em chết chung .

      Lúc này tóc đen của rối tung, khóe môi giàn giụa máu tươi, làm người ta thấy thê thảm nỡ nhìn. Mỗi tiếng tiếng khóc lóc kể lể giống như dã thú mất con, bi thống gào thét.

      Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan hoàn toàn bị kĩ thuật biểu diễn của ta thuyết phục. Kĩ thuật của ta quả thực rất cao siêu, nếu phải có chút ít hiểu biết với phẩm chất của ta, có lẽ ngay cả cũng cho rằng lần này Hạ Tình sảy thai chỉ là cái ngoài ý muốn, cũng phải là do ta trước đó lập mưu tốt.

      Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Lạp Minh của thay đổi, bầu khí đóng băng ngột ngạt giống như thủy triều tiếng động dần dần lan tràn trong nhà, khí bốn phía cũng như bị đông lại.

      Mặc dù đối với đứa bé trong bụng Hạ Tình phải rất thích, nhưng dù sao cũng là ruột thịt với !

      Sắc mặt Bùi Lạp Minh lạnh lùng, từng bước đến trước mặt Hứa Mộ Nhan.

      Bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy con ngươi mắt đen thâm sâu thấy đáy của . Trong con ngươi đen đó có khổ sở, có hận ý, có mất mát, các loại cảm xúc luân phiên xoay chuyển trong mắt .

      Rồi sau đó chậm rãi vươn tay, hung hăng bóp chặt cằm Hứa Mộ Nhan:

      - Khuông mặt rất đẹp, nhưng tâm lại quá xấu xa!

      Ý này dễ nhận thấy là kết luận lần này Hạ Tình sảy thai, chủ mưu chính là !

      Hứa Mộ Nhan dông cứng tại chỗ, động cũng động.

      - Mặc kệ tin hay , tôi lại lần cuối cùng, tôi động chân động tay vào trong thuốc dưỡng thai! - Ánh mắt Hứa Mộ Nhan kiên định nhìn thẳng vào phẫn nộ của , chịu đựng đau đớn tới tan lòng nát dạ hàm dưới truyền đến, lạnh lùng .

      - , em tin tưởng chị dâu, chị ấy phải người có lòng dạ ác độc như vậy! đừng nghe người đàn bà kia! - Bùi Lạp Thần vẫn đứng ở nơi xa chợt tới trước mặt Bùi Lạp Minh giải thích giúp .

      Bùi Lạp Minh nhìn Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh Bùi Lạp Thần, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh tiệc sinh nhật của Hạ Tình ngày đó hai người ăn ý đánh đàn, tức giận trong mắt cáng sôi trào, tay bóp chặt cằm Hứa Mộ Nhan cũng biết bất giác nắm chặt, tản ra hơi thở lạnh lẽo như băng hơn.

      - Lạp Thần, em trở về phòng của em cho , nơi này cần em lắm miệng!

      - , tại sao cứ chịu tin tưởng chị dâu! Em thấy tám phần là Hạ Tình sợ chuyện đứa trong bụng phải của sớm muộn cũng bại lộ, cho nên cố ý giở trò mưu ma chước quỷ này để hãm hại chị dâu, làm cho và chị dâu ly hôn, bản thân làm thiếu phu nhân của nhà học Bùi! đừng để bị bề ngoài giả dối của ta lừa!

      - Khụ khụ. . . Lạp Thần, tại sao cậu lại chịu tin tưởng tôi đối với Lạp Minh là tâm ý vậy? - Hạ Tình gượng chống nửa người lên, nước mắt vừa liền rơi, thấy phải làm cho người ta đau lòng.

      - có tư cách gọi tên tôi, tôi ấy. . .

      - Cậu còn im miệng cho tôi! Càng càng vô lý, ra ngoài cho tôi! - Lửa giận trong ngực Bùi Lạp Minh vốn bốc cháy rất ghê gớm, lại thấy những câu che chở Hứa Mộ Nhan của Bùi Lạp Thần, khắp nơi nhằm vào Hạ Tình, chỉ cảm trận lửa này sắp thiêu rụi mình! (tốt nhất là cháy ra than luôn , người dịch mà cũng chịu nổi ngươi nữa rồi đây, tức_______)

      - Lạp Thần, trước hết cậu đưa mẹ và cả những người khác ra ngoài . Đây là chuyện ba người chúng tôi, tự chúng tôi giải quyết. - Giọng Hứa Mộ Nhan rất bình thản, giống như hoàn toàn để chuyện Hạ Tình sảy thai trong lòng.

      Chỉ chốc lát, bên trong phòng chỉ còn lại , , còn có Hạ Tình nằm giường.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 56.2: (hết chương)

      Hứa Mộ Nhan biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của vào giờ phút này. Hàm dưới trực tiếp truyền tới từng trận đau, nhưng thua xa đau trong nội tâm của !

      - Hạ Tình, giở ra loại thủ đoạn ti tiện này đơn giản chỉ là muốn vị trí đại thiếu phu nhân này, được, tôi có thể cho cái này vị trí này. Nhưng nhớ, phải là bởi vì tôi sợ , mà là vì muốn làm cho con của chết oan vô ích!

      xong lời này, Hứa Mộ Nhan nhìn về phía Bùi Lạp Minh quang minh cười tiếng.

      Cái thoáng cười này lại có chứa phong tình tươi đẹp khuynh thành, làm Bùi Lạp Minh hơi bị ngẩn ra.

      Cái thoáng cười này khỏi làm nội tâm Hạ Tình suy yếu, còn sức lực, chợt xông lên khủng hoảng khó tả.

      thất bại, mặc dù che chắn bằng tính mạng đứa bé của mình cũng làm nên chuyện gì, đời này có lẽ có cách nào lấy được lòng của Bùi Lạp Minh rồi. . .

      Nhưng cho dù thua tình , ít nhất còn có cơ hội làm vợ Bùi Lạp Minh, phải sao?

      Chỉ cần Hứa Mộ Nhan rời , như vậy Bùi Lạp Minh chính là của mình rồi!

      Bùi Lạp Minh khiếp sợ nhìn hai mắt Hứa Mộ Nhan. Đôi mắt trong suốt như nước kia vào giờ phút này phát ra biểu cảm lạnh lùng như vậy, sắc bén như vậy, quyết tuyệt như vậy, làm có chút dám nhìn thẳng.

      - Bùi Lạp Minh, biết ? Từ cái ngày gả cho đó, tôi liều mạng tự với mình, ngày nào đó thấy được chân tâm (chân thực + tình cảm) của tôi, thấy tình tôi đối với , từ từ thích ta. Nhưng đến giờ phút này tôi mới phát ra tôi quá sai rồi. d'iễn đ'àn l'ê q'uý đ'ôn Hai người chúng ta giống như cách nhau cái ngân hà, vĩnh viễn cũng cách nào lòng đến gần nhau. như vậy, tôi cũng có gì phải mong đợi nữa rồi rồi. Chúng ta ly hôn , coi như tha cho tôi con đường sống, tôi nổi , cũng muốn nữa.

      Lúc Hứa Mộ Nhan xong lời này, chỉ cảm thấy tim lan tràn đau rát, đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ý thức hình như cũng theo đau đớn dần dần bay xa.

      Rồi sau đó đợi Bùi Lạp Minh , đưa tay phải của mình hung hăng gạt bỏ tay của , cơ thể lảo đảo ra khỏi căn phòng này khiến cảm thấy ghê tởm.

      Hứa Mộ Nhan tự nhận là người kín kẽ, luôn luôn thẹn với biểu đạt tình cảm của mình, nhưng giờ phút này cuối cùng đem lời lòng chôn giấu bấy lâu ra, ra vì cái gì khác, chỉ vì muốn cắt đứt quan hệ với từ đây, là sai người rồi!

      Nhưng buồn cười chính là lại hối hận khi . cố gắng, cũng hết sức, nếu có cách nào phú nóng trái tim , vậy giao khối tim lạnh lẽo đó của của cho người khác phủ thôi.

      Ánh chiều ta còn sót lại ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nghiêng xuống, Bùi Lạp Minh giật mình đứng như bị sét đánh, suy nghĩ hoàn toàn ngưng lại.

      Qua lâu mới hiểu ràng ý tứ trong lời của Hứa Mộ Nhan.

      vẫn luôn , trái tim chưa từng dao động ?

      Trong nháy mắt ngực giống như bị loại sức lực lớn mạnh mà xa lạ đánh trúng, cũng biết đây là thứ gì.

      Chỉ cảm thấy vui sướng khổng lồ giống như thủy triều bao trùm , vui sướng này là chân thực như thế, vui sướng này lại thuần túy như thế, lẫn bất kỳ tạp chất nào. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhiều năm như vậy, hình như là lần đầu tiên hiểu đến loại vui sướng thuần túy này.

      Vẻ mặt Bùi Lạp Minh luôn luôn hờ hững trầm tĩnh, đây là lần đầu tiên khuôn mặt lạnh lùng, tuấn dật có vướng lại tình cảm nồng đậm xoay tròn, làm mặt nhìn qua dạng động lòng người, giống như mặt nạ luôn luôn mang lên mặt bỗng nhiên vỡ tan, lộ ra diện mạo chân .

      Nhưng cái cảm giác vui sướng này chỉ đọng lại trong nháy mắt, lập tức dường như bị bi thương khổng lồ hòa tan.

      Phía sau còn cái gì?

      Ly hôn?

      muốn ly hôn với ?

      Ngay sau đó loại cảm giác mất mác chưa bao giờ hiểu lặng lẽ đánh úp vào đầu, làm lòng chợt tâm phiền ý loạn vô cùng.

      Bùi Lạp Minh ngạc nhiên ngước mắt nhìn bóng lưng dần dần xa, ánh tàn trời chiều bao phủ , có loại vẻ đẹp thê lương ra được. . .

      mới vừa cười thản nhiên như phug dung sớm nở tối tàn, tuyệt mỹ như vậy, rồi lại ngắn ngủi như vậy, hình như chỉ là thấy ảo ảnh, mà ảo ảnh đó lại khắc sâu vào trong lòng .

      Nhìn tâm mắt Bùi Lạp Minh cách đó xa quấn sâu theo bóng lưng Hứa Mộ Nhan, hai tay Hạ nắm chặt chăn rồi sau đó rên hai tiếng, nhưng vẫn nghe thấy được.

      Thấy thế, Hạ Tình cắn răng cao giọng rên hai tiếng lần nữa, Bùi Lạp Minh nghiêng mặt sang nhìn Hạ Tình giường.

      - Lạp Minh, chúng ta. . . con của chúng ta. . . con của chúng ta cứ như vậy còn! - Hạ Tình khóc nức nở thành tiếng, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

      Bùi Lạp Minh ngẩn người, hình như lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có Hạ Tình. . .

      Giờ phút này nội tâm của như bị đánh đổ, nghĩ ra mạch suy nghĩ,. biết tại bản thân đối với Hứa Mộ Nhan là hận hay là thích, cho nên để biết cảm giác lập lờ này, ly hôn với !

      đừng mơ tưởng rời khỏi !

      Rồi sau đó, sắc mặt dãn ra chậm rãi đến bên giường, giúp Hạ Tình đắp chăn xong, giọng rất dịu dàng:

      - mới vừa sảy thai, nghỉ ngơi tốt, nên suy nghĩ bậy bạ.

      - Vậy. . . chị Mộ Nhan. - Hạ Tình muốn lại thôi, nhìn Bùi Lạp Minh.

      Tay khẽ vuốt tóc của cứng đờ, trả lời.

      Sau khi trở lại phòng, sức lực của Hứa Mộ Nhan giống như trong nháy mắt bị rút, vô lực ngồi giường. cảm thấy đầu hơi choáng váng, trong cơ thể như có từng trận lửa nóng hanh khô đánh tới, mồ hôi trán như nấm mọc lên, ngừng rỉ ra. . .

      ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, lại thấy ánh trời chiều giống như vết thương thối rữa, máu đỏ thẫm chảy xuôi, từ từ nhuộm đỏ cái chân trời kia.

      Ngày đêm chuyển giao là điều tự nhiên, nhưng đoạn tình cảm buông liền buông, chỉ sợ còn cần khoảng thời gian. . .

      Nghĩ tới, chợt đứng lên, bước chân có chút lảo đảo về phía phòng dương cầm. Lúc này cần dùng đánh đàn để phát tiết yếu ớt nơi đáy lòng.๖ۣ

      Hứa Mộ Nhan đánh ra giai điệu đứt quãng, thành bài. Cánh tay diễn tấu theo tâm tình của bây giờ, trầm đẹp nhàng chậm rãi, như khóc như kể, như suối băng thút thít, như hoa tàn xơ xác rơi, vô cùng thương cảm. . .

      biết mình đánh bao lâu, chỉ biết khi dừng lại trăng sáng lên, treo ở chân trời, thanh tinh, đẹp đẽ, sáng tỏ như vậy.

      Trăng trong như nước, bao phủ , giống như rửa sạch, xoá hết phấn hoa, khiến dung nhan có chút tái nhợt của nhìn qua ra tươi đẹp thoát tục, trong suốt như lưu ly.

      - Cộc cộc cộc - Lúc này cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cắt đứt buồn đâu của .

      - Vào .

      - Đại thiếu phu nhân, tôi thấy buổi tối cũng chưa ăn cái gì, cho nên nấu cho bát mì.

      Giọng thân thiết của dì Dung khỏi làm ấm áp trong lòng. ra vẫn còn có người quan tâm, phải nên cảm thấy vui mừng?

      Hứa Mộ Nhan miễn cưỡng nặn ra cái mỉm cười, nhận lấy mì sợi nóng hổi.

      - Dì Dung, cám ơn bà.

      - Đại thiếu phu nhân, đừng suy nghĩ nhiều, tôi tin phải là loại phụ nữ lòng dạ ác độc vậy.

      Mặc dù thời gian chung sống với Hứa Mộ Nhan dài, nhưng bà nhìn ra được tốt, có điều Bùi Lạp Minh biết quý trọng. . .

      Rồi sau đó bà nhìn thấy mặt của Hứa Mộ Nhan đều là mồ hôi, sắc mặt cũng rất khó coi, lòng khỏi cả kinh:

      - Thiếu phu nhân, làm sao vậy? Có phải hay thoải mái ở đâu ?

      Dì Dung lo lắng đưa tay lau trán của , lại phát phát sốt!

      giây kế tiếp, trước mắt Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, cái bát trong tay mất trung tâm rơi xuống đất, "oanh" tiếng, phút chốc cái bát tan nát dưới đất.

      - Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân làm sao vậy, đừng dọa dì Dung mà!

      --- ---- tuyến phân cách ------

      Bên kia trong phòng Hạ Tình, Bùi Lạp Minh yên lặng đứng ở trước cửa sổ, gió đêm từ từ đánh tới, trêu chọc tinh thần Hạ Tình mất mát hoảng sợ.

      duy trì động tác này trong thời gian rất lâu rồi, tựa như pho tượng điêu khắc trầm mặc.

      Mặt của nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như suy tư cái gì, lại như hoàn toàn có suy nghĩ, chỉ ngẩn người, mất hồn.

      Nhìn bộ dạng mất hồn lúc này, lòng của Hạ Tình trống trải mất mác. biết mưu kế lần này rốt cuộc là thành toàn cho , hay là thành toàn và Hứa Mộ Nhan?

      , cũng dám nghĩ tới.

      Tầm mắt Hạ Tình dời đến túi thuốc bắc nắm chặt, tim khỏi run lên.

      Đứa bé đáng thương, mẹ thực xin lỗi con, con yên tâm, mẹ để cho con hi sinh vô ích, mẹ nhất định lấy được thứ bản thân muốn!

      Rốt cuộc Bùi Lạp Minh định đứng ở đó bao lâu?

      Tâm nóng nảy của Hạ Tình kêu gào, nhưng lại dám quấy rầy .

      Bởi vì biết, thích nhất là người khác quấy rày khi suy nghĩ.

      Lúc này ngoài cửa chợt truyền đến hồi tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh rất gấp.

      - Đại thiếu gia, thiếu phu nhân té xỉu, cậu nhanh xem cái ! - Tiếng dì Dung lo sợ vang lên, phá vỡ đè nén, im lặng trong căn phòng.

      Ai té xỉu?

      Bùi Lạp Minh bước nhanh chạy mở cửa, ánh mắt xiết chặt gương mặt của dì Dung, giọng khàn khàn hỏi:

      - Bà mới vừa ai té xỉu?

      Dì Dung bị sắc mặt của dọa sợ, bà hoảng sợ nhìn khuôn mặt u của :

      - Là thiếu phu nhân, ấy phát sốt. . .

      Lời dì Dung chưa xong, thấy bên người mình chợt đánh qua trận gió, Bùi Lạp Minh cũng như gió lớn chạy vội ra ngoài.

      Rồi sau đó cũng chỉ nghe giọng lạnh lùng của cậu bay tới đây:

      - Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Chán sống rồi có phải ?

      (còn tiếp)

      Bùi Lạp Minh vọt vào phòng của Hứa Mộ Nhan, ánh mắt quét đến giường con ngươi trong nháy mắt co rút lại, kinh hoảng này giống như cây kim sắc bén chợt xuyên thấu tim .

      Loại đau thương cùng sợ hãi này, để cho có chút chịu nổi.

      bước nhanh tới bên giường, động tác dịu dàng lau mồ hôi trán cho Hứa Mộ Nhan, cảm giác run rẩy cùng ướt dính làm cho lòng của trong nháy mắt co rút lại, t"ruyện của d"iễn đ,àn l,ê q,uý đ,ôn cảm giác như trán của cũng toát ra chút mồ hôi lạnh, sâu trong đáy lòng nổi lên loại sợ trước nay chưa từng có.

      “Mộ Nhan, mau tỉnh tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi.” thanh trầm thấp của Bùi Lạp Minh xen lẫn run rẩy.

      Nưng người giường vẫn bất động, mặt mũi bình tĩnh tái nhợt mà tếu tụy, nhìn ra bất kì buồn vui, tâm tình của gống như trong nháy mắt này hỏng mất.

      định ngồi vào bên cạnh , đưa tay đem kéo thân thể kéo vào trong ngực, thân thể của ấy là lạnh, giống như khối băng, thân thể nhu nhược của ngừng run rẩy, giống như lá cây trong gió giữa những ngày mùa thu.

      Bùi Lạp Minh ôm càng chặt hơn, giống như muốn đem vê vào trong cơ .

      “Hứa Mộ Nhan, cho phép của tôi, đừng mơ tưởng rời khỏi tôi!”

      ở bên tai rống to, mặt diên cồng như băng lãnh, đáy lòng xông tới tình cảm chính là bi thương như nước thủy triều, vẻ mặt dây dưa hối tiếc.

      Giờ khác này ruốt cuộc cũng biết, ra cũng thích , đúng, là ưa thích!

      giống như Lật, khi trong lúc vô tình im hơi lặng tiếng tiến vào đến máu của , đến lục phủ ngũ tạng của , chiếm cứ nội tâm của , để cho trái tim mà trầm luôn, thể tự kiềm chế.

      Tình cảm bị đè nén lâu ngày khi dâng trào, tựa như luc quét cuốn tới, bình thường thể đỡ, sôi trào mãnh liệt.

      Giờ phút này, chỉ hi vọng mình có thể thay chịu đựng đau đớn, nhưng bây giờ cứ trơ mắt nhìn chịu khổ bên ngoài, cái gì cũng thể làm.

      “Xe cứu thương sao giờ này vẫn chưa đến?”

      Giờ phút này ngủ mê mang, Hứa Mộ Nhan chỉ mong muốn ngủ giấc tốt, chưa bao giòe có chút xíu buồn ngủ xông lên đầu như vậy, d!iễn đ,àn l,ê q,uý đ,ôn cũng có thể có thanh khàn khàn bên tai ngừng hầm hừ, cắn răng nghiến lợi thầm.

      Rốt cuộc lài ai ở bên tai nhảm vậy?

      chỉ muốn ngủ giấc thôi cũng được sao?

      Hứa Mộ Nhan vô lực mở hai mắt ra, liền thấy trước mắt là khuôn mặt đầy tiều tụy và đau đớn của Bùi Lạp Minh.

      ... sao lại ở chỗ này?

      Giờ phút này phải nên canh chừng ở bên cạnh Hạ Tình hay sao?

      Nhìn vẻ mặt khổ sở, trái tim Hứa Mộ Nhan hơi chậm lại.

      Rồi sau đó cười khổ lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêng mặt .

      Cả người gần như mệt mỏi, căn bản có sức mà tránh thoát khỏi lồng ngực của , chỉ có thể vô lực dùng cách hờ hững mà xa cách này đỗi đãi thôi.

      Hứa Mộ Nhan biết, ra những biểu xa cách này so với muôn và lời mắng chửi còn làm Bùi Lạp Minh khó chịu hơn.

      chỉ có cảm giác nội tâm đau đến hít thở thông.

      “Mộ Nhan, tôi biết em muốn nhìn thấy tôi, em liền đem hận ý này phát tiết ở tay tôi thôi.” xong, Bùi Lạp Minh giang cánh tay phải tới trước mặt của .

      Nhìn thấy cánh tay này, hận ý trong lòng Hứa Mộ Nhan nhất thời phát tán ra, há miệng hung hăng cắn tay của , lòng có nhiều viết thương, liền dùng sức cắn mạnh.

      hận !

      Hận đối với lạnh nhạt, vô tình

      Tức khắc, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng , nhưng lại mặc kệ, vẫn dùng sức mà cắn, rồi sau đó giọt máu đỏ thẫm dọc theo khóe môi chảy xuống, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà chảy xuống.

      Hai bên lông mày của Bùi Lạp Minh hung hăng nhíu lại, cũng có nhúc nhích, mặc cho Mộ Nhan cắn, cảm nhận được đau đớn, nhưng loại đau đớn này còn kém xa cảm giác đau đớn trong lòng của hàng nghìn lần d,đ,l,q,đ.

      tay khác của , lại là ôm chặt lấy bên eo của , chawtj dây dưa.

      Đứng ở bên, dì Dung cùng Bùi Lạp Thần xêm đến hai mắt choáng váng.

      Thần trí Hứa Mộ Nhan có chút mơ hồ, nếu còn cứ cắn, chỉ sợ tay của chịu nổi nữa.

      Nhưng Bùi Lạp Minh chỉ là hơi nhíu lông mày, lại hề hay biết, chẳng lẽ đau lòng làm cho người ta mất cảm giác đau đớn?

      Theo như bọn họ, mặt Bùi Lạp Minh luống cuống buồn rầu giống như thấy được cảm giác đau lòng như trái tim muốn chết .

      hôm nay ràng cũng khổ sở dứt, bọn họ roc ràng ai cũng thích đối phương, vì sao lại đến kết cục này chứ.

      Tình này, chẳng lẽ nhất định cứ phải quang co, đả thương người như thế.

      Lúc này bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe cứu thương, Hứa Mộ Nhanh giờ này mới buông lỏng miệng ra.

      Dưới ánh đèn, miệng vết cắn kia ra ngay trước mắt, sâu như vậy, máu tươi chảy xuôi, nhìn thấy tới cả xương.

      Mộ Nhan vừa phát tiết xong, liền vô lực hôn mê bất tỉnh....

      muốn gặp lại , mặc kệ vừa nãy có đau đớn lòng hay giả dối, đều có quan hệ với rồi, hôm nay cả người đều có cảm giác mệt mỏi sâu sắc, chỉ muốn tìm đến nơi nào đó xuất của , tĩnh sống... TRUYỆN CỦA DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ DÔN

      Trong giấc mơ của Hứa Mộ Nhan, giấc mơ rất dài...

      mơ thấy mình với Tâm Nghi đến ngọn núi Pháp Mã Tái.

      Khi lên đến tòa Mã Tái đỉnh núi đó, tất cả thị giác cùng giác quan khỏi bị cảnh đẹp trước mắt lay động, rất đẹp.

      Mặt trời ấm áp vẩy mặt nước trước mắt, mặt biển ấy, rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho người ta có cảm giác rất sợ, nếu hô hấp cẩn thận đem vẻ yên tĩnh này đánh vỡ.

      Màu xám trắng khô ráo của nham thạch, thấp lùn lại gần như bị ánh sáng mặt trời hong khô, chậm rãi di chuyển màu trắng của thuyền buồm, dừng sát ở bên bờ du thuyền tư gia. Tôn lên vẻ đẹp Trạm Lam Địa Trung Hải, xinh đẹp làm say lòng người..

      Hứa Mộ Nhan chậm rãi mở ra đôi tay, tham lam hưởng thụ cảm giác gió biển đập vào mặt.

      Đứng ở đỉnh núi này làm người ta có thên dũng khí, nhìn mặt biển xa xa, có có ý niện muốn chạm vào, loại dục vọng, vì vậy dọc theo đường núi quang co, gập ghềnh hướng chân núi mà tới.

      Xuống núi nếu so sánh lại với lên núi nhóm hơn, nhưng đường mòn kia so với đường lên núi quanh co, tới lui thấy xa xa có bóng người, bám theo đoạn nhìn thấy cảnh đẹp quen thuộc, cuối cùng cũng có thể chạm tới mặt biển rồi.

      Khi vừa chuẩn bị gọi người kia, bầu trời chợt đổ cơn mưa mù mịt, cái bóng dáng quen thuộc kia vẫn cứ về phía trước, nhìn thấy như ta di vào trong biển rồi.

      “Mau quay lại, phía trước rất nguy hiểm!”

      Hứa Mộ Nhan tăng nhanh bước chân nghĩ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đường lại trơn do trời mưa ướt, đế giày ma sát lại tốt, ở đường mòn hai chân liền bị trượt mà lăn xuống dưới, đặt mông trượt đến tận sơn đạo sườn dốc.

      Ngoài vết thương vẫn là đau, nước mắt càng thêm chảy ra ngoài vì bất lực, nắm chặt bên bụi cây, muốn mượn lực đứng lên, bởi vì thể chịu được vết thương chân, còn chưa đứng vững liền ngồi xuống, liền kêu mấy tiếng: “Này, cứu cứu tôi.”

      Người ở ngoài xa rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại, Hứa Mộ Nhan thấy mặt mũi của người nọ, trái ti ngẩn ra, lại là !

      Sau khắc, Hứa Mộ Nhan chợt mở mắt, đập vào mi mắt là màu trắng xóa của trần nhà, tiếp theo là mùi vị gay mũi của thuốc khử trùng.

      Suy nghĩ của khỏi đình trệ mấy giây, ra mới vừa nãy là nằm mơ...

      “Chị dâu, chị tỉnh lại rồi!” Ngay sau đó bên tai truyền đến thanh vui mừng....

      mem theo phương hướng của giọng nhìn sang, mới chú ý tới giờ phút này bên giường có hai người mặc áo trắng bác sĩ, y tá.

      theo bản năng ngồi dậy: “ Tôi ngủ bao lâu rồi?”

      “Chị ngủ xuốt hai ngày, trai... ấy...chị dâu, chị muốn ăn chút gì ?”

      Bùi Lạp Thần vốn định cho biết, Bùi Lạp Minh cực nhọc ngày đêm chăm sóc hai ngày, nhưng mới vừa nãy trai chợt nhận được cú điện thoại, mà lúc sau sắc mặt nặng nề rời , chắc là cũng muốn cậu nhắc về trai trước trước mặt đâu.

      “Tôi đói bụng, Lạp Thần mau đỡ tôi...”

      “Cái gì? chị mau , em nhất định giúp chị làm ngay.”

      “Tôi muốn về nhà tĩnh dưỡng, muốn đợi trong bệnh viện.”

      Ý niệm đầu tiên khi Hứa Mộ Nhan vừa tỉnh lại chính là muốn xuất viện, sau đó đợi thân thể khá hơn thu thập đò đạc rời khỏi Bùi gia, cùng Bùi Lạp Minh ly hôn.

      “Chuyện này,... em hỏi bác sĩ chút, nếu như có thể xuất viện chúng ta hãy về nhà tĩnh dưỡng.”

      Hứa Mộ Nhan gật đầu mộ cái.

      Bởi vì thân thể còn gì đáng ngại, cho nên bác sĩ đồng ý cho về nhà nghỉ ngơi.

      Trở về Bùi gia, Hứa Mộ Nhan có cảm giác xa lạ, Bùi Lạp Thần cho biết, Hạ Tình được chuyển tới nơi ở khác, Hứa Mộ Nhan lơ đễnh cười cười.

      Đêm hôm ấy, Bùi Lạp Minh có trở lại biệt thự, mẹ Bùi trong công ty có việc gấp, cần phải ở lại công ty xuốt đêm để xử lý.

      Hứa Mộ Nhan tùy tiện ăn vài miếng cơm liền lên lầu, thân thể của cũng tốt lên nhiều, chuẩn bị suy nghĩ về nội dung bản thỏa thuận ly hôn.

      Ngày thứ hai, thời điểm chuẩn bị ra ngoài tìm văn phòng luật sư Vụ Sở, lại nhận được cuộc điện thoại...

      “Xin chào, xin hỏi chính là Hứa Mộ Nhan tiểu thư phải ?”

      “Vâng, là tôi, xin hỏi ông là...?”

      “Xin chào, tôi là luật sư Chí Vĩ của văn phòng luật Vụ Sở, tôi thực công việc Hạ tiên sinh giao phó, muốn chuyển cho lá thư, đồng thời muốn mời hai giờ chiều đến Vụ Sở để chúng tôi có hể đọc di chúc của Hạ tiên sinh.

      Hạ.... Hạ Khác?

      Di chúc?!!

      Hứa Mộ Nhan nhíu mày, phải công ty lừa đảo nào đấy chứ?

      Hạ Khác làm sao có thể để lại di chúc cho đây?

      Kể từ mấy năm trước sau khi hai người chia tay, liền cũng có liên lạc qua, cũng chỉ thỉnh thoảng mở ti vi xem cậu biểu diễn mà thôi, chuện này càng nghĩ càng thấy khả nghi, rồi sau đó thể được thêm


      lời nào nữa, liền ngắt cuộc gọi.


      Nhưng ngay sau đó hồi tiếng chuông lại vang lên.


      Hứa Mộ Nhan có chút nhịn được nhận điện thoại, định mở miệng mắng to, lại nghe thấy đối phương , "Hạ tiên sinh ở bệnh viện Cao Tuần buổi tối qua đời."


      Nghe vậy, tay của khỏi cứng đờ, cầm di động nhất thời dừng lại.


      Chốc lát, lại: "Ông chém gió tám đạo cái gì, nhất định mấy người là công ty lừa gạt đúng ? Hạ Khác có lý do gì chế như thế đâu."


      "Bởi vì Hạ tiên sinh mắc phải bệnh ung thư giai đoạn cuối, hai tháng trước cậu ấy tới công ty của chúng tôi để ủy thác bản di chúc này."


      "Ông láo! Tôi tin, Hạ Khác là người mẫu nổi tiếng, nếu thực cậu ấy chết rồi, sao chút tin tức nào chứ?" Hứa Mộ Nhan cố gắng bình tĩnh để làm cho mình tỉnh táo, quả quyết chất vấn lại đối phương.


      Hình như đối phương đối với những lời chất vấn của trở nên quá quen thuộc rồi, đối phương bình tĩnh tiếp, "Hứa tiểu thư đừng kích động, mấy ngày nữa tin tức được truyền bá thôi, bởi vì quốc gia chúng ta cho phép chết đau, Hạ tiên sinh là ở Thụy Sĩ chết đau."


      Cái....Cái gì?


      Chết đau?


      "Hứa tiểu thư, sau buổi trưa, hai giờ, mời đến Vụ Sở để nghe chi tiết về bản di chúc của Hạ tiên sinh, đến để nhận lá thư của Hạ tiên sinh." Bên đầu điện thoại kia luật sư vẫn , còn Hứa Mộ Nhan lại đắm chìm trong những kinh ngạc.


      rất kinh ngạc, rất khiếp sợ, hơn nữa lại càng tin!


      Sinh mạng của con người rất quý, nhưng lại cứ lẳng lặng như vậy mà ra , tiếng động...


      , , đây nhất định phải !


      Nhất định phải!


      Hứa Mộ Nhan vội vàng mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Hạ Khác, liền nhấn nút gọi.


      " xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi liên lạc được, hãy để lại lời nhắn sau tiếng píp." Bên đầu điện thoại kia chuyền đến thanh máy móc lạnh lẽo.


      vẫn chưa từ bỏ ý định liền gọi lại, lần, hai lần, ba lần, bốn lần....


      biết mình gọi bao nhiêu lần....


      Cho đến khi nước mắt lăn xuống, ruốt cuộc, mới thực tin rằng Hạ Khác ...


      Đây chính là chết, cũng thể chuyện được rồi.


      Đột nhiên cảm thấy rất sợ, rất sợ, cứ khóc, càng ngừng khóc, rồi sau đó tự chủ được bấm số gọi cho Bùi Lạp Minh.


      Nhưng người nghe máy lại phải Bùi Lạp Minh, "Chị Mộ Nhan chị tìm Lạp Minh có chuyện gì? ấy tại tiện nghe điện thoại của chị."


      Nghe thấy những lời của Hạ Tình, ánh mắt Hứa Mộ Nhan co rút lại, bọn họ như thế nào có thể ở chung chỗ?


      phải mẹ Bùi Bùi Lạp Minh đến công ty làm thêm giờ sao?


      A, sao, dù thế nào nữa ở chung cùng chỗ với người là quyền tự do của , với còn quan hệ gì rồi.....


      Ngay sau đó, Hứa Mộ Nhan tắt điện thoại, muốn nghe thấy giọng của Hạ Tình.


      Rồi sau đó bấm số điện thoại của Bùi Lạp Thần, khi nghe tiếng khóc rống của trong điện thoại, cậu liền bị hù dọa, vội vàng cúp điện thoại chạy hướng về phía nhà....


      Cả buổi chiều đó, Hứa Mộ Nhan vùi đầu trong ngực Bùi Lạp Thần ngừng thút thít, làm áo sơ mi của cậu bị ướt mảng lớn trước ngực....


      Hồi lâu sau, cậu hỏi xem xảy ra chuyện gì, Hứa Mộ Nhan biết nên với cậu như thế nào, chỉ có thể ôm Bùi Lạp Thần chặt hơn, giờ phút này cần người có thể đem lại cho ấm áp, dùng cách này để tự với chính mình, giờ phút này bọn họ vẫn còn sống...


      Gần tối, bởi vì khóc nhiều mệt mỏi mà ngủ sau, tỉnh dậy trong lòng Bùi Lạp Thần, lẳng lặng nghe tiếng hô hấp đều đều khi ngủ của cậu, cùng với quy luật tim đập, Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy rất may mắn, may mắn vì bên cạnh mình còn có người quan tâm đến mình.


      "Bây giờ, có thể cho em biết xảy ra chuyện gì ?" Đột nhiên cậu mở mắt, mở miệng hỏi.


      ra là cậu cũng có ngủ say.


      Ngắm nhìn tầm mắt quan tâm của cậu, nhàn nhạt mở miệng, "Hạ Khác,.... cậu ấy chết."


      "Hạ Khác? Chị là người mẫu nam nổi tiếng Hạ Khác đó sao?"


      "Đúng vậy... mạng người cứ như vậy mà ra ...." thản nhiên .


      "Chị biết , em ngờ cậu ta chết, cậu ta còn trẻ tuổi như thế....."


      Bùi Lạp Thần yên lặng nhìn , rồi sau đó đưa ngón tay cái ra êm ái lau nước mắt của , "Về sau em nhất định chết trước, bởi vì em muốn nhìn thấy cảnh chị khóc như vậy..."


      Ra trước chính là may mắn, bởi vì bây giờ lưu lại chỉ toàn là nước mặt....


      biết ý tứ của Bùi Lạp Thần, hốc mắt lại tự chủ mà đỏ lên.
      Last edited: 10/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :