1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc lạnh lùng lừa tình thành nghiện - Phong Lưu Băng (c77)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: .

      edit: nguyễn thư thiên.

      Gần tối, Hứa Mộ Nhan thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị về nhà, điện thoại của đặt bàn đột nhiên vang lên bản nhạc vui mừng.

      nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp nghe máy.

      “Chị dâu, em ở dưới tầng bệnh viện, chị xuống nhanh lên, trong nhà xảy ra chuyện rồi.” Bùi Lạp Thần ở đầu giây bên kia phát ra thanh dồn dập.

      Có chuyện lớn?

      Tay có chút cứng nhắc khép điện thoại lại, đại não dừng vài giây, chẳng lẽ thân thể của mẹ xảy ra vấn đề gì sao?

      Trong đầu Hứa Mộ Nhan nhớ lại tình huống khẩn cấp của mẹ Bùi lần trước, trong lòng có cảm giác chẳng lành lên.

      vội vàng cầm túi xách lên chạy đến phía thang máy.

      Quả nhiên, khi Hứa Mộ Nhan bước ra khỏi bệnh viện nhìn thấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của Bùi Lạp Thần, tay cậu đút vào túi quần, khuôn mặt nghiêm nghị tựa vào thành xe.

      giữ khoảng cách nhìn cảnh trước mắt, khụ! Xe này nổi bật, mà chủ của chiếc xe này lại ‘bắt mắt’ hơn.

      về phía trước, vẻ mặt của cậu ngày càng ràng, môi mỏng khẽ mím lại, hai mắt trầm tĩnh mang theo đắc ý nhìn thấu.

      Hứa Mộ Nhan cảm giác hôm nay cậu rất khác thường, giống trước luôn cười hi hi ha ha.

      Đợi khi đến gần, Bùi Lạp Thần chậm rãi đứng thẳng, mở cửa xe ra, “ Chị dâu, lên xe .”

      Nội tâm Hứa Mộ Nhan vì lo lắng nên ngày càng đập mãnh liệt, thấp thỏm lên xe, biết có chuyện khẩn cấp gì?

      “Lạp Thần, có thể cho chị biết trong nhà xảy ra chuyện gì ?” Hứa Mộ Nhan nhịn được mở miệng hỏi.

      Nhưng Bùi Lạp Thần trả lời, vẫn tập trung lái xe.

      Dọc theo đường cậu chuyện nữa, nhưng hô hấp lại càng ngày càng nặng nề, bên trong xe yên tĩnh, tách biệt hẳn với bên ngoài.

      Hai người vừa bước vào bên trong nhà, trong phòng khách liền truyền đến giọng khẩn cầu, “ Bác , cháu chỉ mong được ở bên cạnh ấy, cần bất kỳ danh phận gì, hơn nữa thể để đứa bé sinh ra mà có cha.”

      Hứa Mộ Nhan nghe thấy tiếng, vào trong phòng khách, liền nhìn thấy người quỳ gối trước mặt mẹ Bùi, giọng của uyển chuyển, bao hàm tia đơn.

      “Lạp Minh, mau với mẹ , rằng con của chúng ta thể sinh ra mà có cha, mau .” Tay Hạ Tình níu lấy tay áo của , nắm chặt, đôi mắt mang theo hơi nước nhàng, thê lương mà vô dụng, cứ ngước đầu nhìn Bùi Lạp Minh.

      Ánh mắt đó, ngay cả người bằng đá cũng rung động, sợ là Bùi Lạp Minh cũng bị hòa tan.

      Thế nhưng ánh mắt đó đối với Hứa Mộ Nhan lại là cây châm, đâm sâu vào tim của , đau đớn từ từ lan tràn, rót vào từng bộ phận cơ thể của .

      này, phải là người Bùi Lạp Minh ôm ở hành lang buổi từ thiện đó sao?

      vừa là mình có thai sao?

      Cái gì, có thai sao?

      Hứa Mộ Nhan nghi ngờ nhìn về phía Bùi Lạp Minh ngồi ghế sa lon, lại thấy vẻ mặt nghiêm nghị, thần sắc có chút xúc động.

      “Hồ đồ, Lạp Minh, con có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy sao? Ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài, con nghĩ mặt mũi của nhà họ Bùi để ở chỗ nào?” Mẹ Bùi giận đến hai gò má ửng hồng, hô hấp nặng nề khiến cho ngực phập phồng cách mạnh mẽ, trong mắt là sắc bén.

      “Mẹ, chuyện này con để cho truyền thông biết, Hạ Tình mang thai con của con, ý của con là muốn cho ấy ở đây an tâm dưỡng thai, chờ khi đứa bé được sinh ra, con sắp xếp cho mẹ con ấy chỗ ở khác.”

      Khi ra những lời này, tâm Hứa Mộ Nhan như bị sét đánh, ngây ngẩn cả người.

      Ngay lập tức, mặt của trắng bệnh, hai vai run run, tay nắm chặt thành quyền, hãm sâu ở trong ống tay áo, ràng nghe được tiếng tường thành đổ vỡ trong lòng mình, mỗi thanh đều như lăng trì(*) lòng của , khoét sâu vào thịt .

      (*) lăng trì: có nghĩa là hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân rồi mới chặt đầu.

      “Vậy Mộ Nhan phải làm sao đây? Con cho người phụ nữ này ở trong nhà, nó phải làm như thế nào?”

      “Mẹ đúng, , thể đối xử với chị dâu như vậy, ngộ nhỡ đứa bé trong bụng người phụ nữ này là con của người đàn ông khác sao, đừng để người này lừa! Biết đâu ta thể tự chăm sóc chính mình và đứa bé nên mới đến nhà chúng ta lừa đảo đó ạ?.” Bùi Lạp Thần tiến lên lôi Hạ Tình, người này trừ việc có khuôn mặt xinh đẹp, những điểm khác đều thể so sánh với chị dâu của cậu.

      “Lạp Thần, em gì đấy? Đứa trong bụng Hạ Tình là của !”

      “Lạp Thần, tôi biết cậu đối với tôi có hiểu lầm, cậu thích tôi, nhưng tôi đem chuyện này ra đùa mọi người.” Hạ Tình giữ được thăng bằng ngã xuống mặt đất, đau lòng khóc lớn, đóa hoa đẹp biết phải

      “Mẹ, vô luận như thế nào con cũng để Hạ Tình ở lại đây dưỡng thai.”

      Vẻ mặt Hạ Tình thảm hại, nước mắt giàn giụa, bộ dạng như vậy càng khiến cho Bùi Lạp Minh kiên định giữ ở lại.

      Hứa Mộ Nhan biết đây có phải là nước mắt hay đây chỉ là kỹ sảo ta dùng để mê hoặc lòng người?

      Nhưng hiểu nhiên nước mắt của ta rất hiệu quả, phải Bùi Lạp Minh quyết định giữ ta ở lại rồi sao?

      Hứa Mộ Nhan lên tiếng, giờ phút này biết gì, chỉ cảm thấy đáy lòng ngày càng đau nhức, nó tràn ra khắp các tế bào trong cơ thể đến độ hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

      A, đây chính là người đàn ông mà vừa gặp sao?

      có tình cảm với thôi , nhưng hôm nay lại còn đem người phụ nữ khác về nhà, loại hành hạ này so với để chết còn khó chịu hơn vạn lần.

      Chẳng lẽ còn hận chuyện cứu chị mình sao?

      tha thứ cho sao?

      giây kế tiếp, Hứa Mộ Nhan liền hướng về phía Bùi Lạp Minh cười, còn là nụ cười dịu dàng mà mang theo lạnh lùng, nụ cười xinh đẹp chứa đựng đau đớn đến cực hạn.

      đưa mắt nhìn khẽ mĩm cười, giống như thấy được đóa hoa túc nở rộ, rất thê lương, đau nhói sâu trong đáy mắt , tim của khỏi ngẩn ra.

      Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của , phải nên cảm thấy vui vẻ sao?

      Lúc cưới về phải chỉ muốn làm cho đau khổ sao?

      Nhưng vì sao giờ phút này, chút vui mừng cũng cảm nhận được?

      Khi Hứa Mộ Nhan nghe được câu muốn giữ Hạ Tình lại, phút giây đó lòng bị phá thành từng mảnh , tâm đau đến chết lặng.

      “Chị dâu, chị mau , mau khuyên nhủ ấy .”

      “Mộ Nhan, chuyện này mẹ nghe theo lời con, con xem chuyện này nên xử lý như thế nào xử lý như thế , mẹ quản được rồi.” Mẹ Bùi xong liền về phòng.

      “ Mộ Nhan, tôi biết hận tôi, tôi cũng biết cũng thể tiếp nhận đứa bé này, như vậy tôi liền để cho phải khổ sở nữa!” Hạ Tình cúi đầu khóc sụt sùi, vừa đến trước mặt , lúc qua Hứa Mộ Nhan mặt đầy nước mắt, ánh mắt quét về phía , ánh mắt kia cực kì phức tạp.

      Trong lòng Hứa Mộ Nhan run lên, còn chưa hiểu chuyện gì thấy Hạ Tình về phía tủ giày, rất nhanh, giống như hạ quyết tâm rất lớn, chỉ thấy ta cách tủ gỗ ngày càng gần, chỉ còn lại năm bước, bốn bước, ba bước...

      “Hạ Tình, đứng lại ngay lập tức.” Sau lưng, Bùi Lạp Minh gầm lên, thanh vang dội cả biệt thự, Hạ Tình lúc này mới khóc thành tiếng dừng lại, xoay người, ánh mắt tuyệt
      hy vọng về phía Bùi Lạp Minh.

      “Sao phải như thế, phải tôi cho ở lại sao?” Thần sắc Bùi Lạp Minh hết sức khẩn trương tiến lên kéo Hạ Tình lại, sâu trong mắt ngập tràn lo lắng, màn này khiến cho tim Hứa Mộ Nhan đau nhói.

      “Mộ Nhan, tôi quyết định để Hạ Tình ở lại, tại ở thành phố A ấy có bất kỳ người thân nào, cần có người chăm sóc, ấy tranh danh phận phu nhân họ Bùi với đâu.”

      Đại thiếu phu nhân?

      cho rằng đồng ý gả cho chỉ vì cái danh phận này sao?

      A…

      “Bùi Lạp Minh, lúc đầu tôi đồng ý gả cho , bởi vì , liên quan đến cái khác! Tôi biết lấy tôi chỉ vì muốn hành hạ tôi… Tôi cũng chưa bao giờ dao động với quyết định gả cho , nên dùng những lời đó để xem thường tôi.”

      Mặc dù cõi lòng tan nát, nhưng vẫn như cũ quật cường ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt của , dừng chút tiếp, “ nghĩ như thế , tôi có lời nào để hết.”

      Hứa Mộ Nhan nhận thức được vui buồn gì nữa, gương mặt tái nhợt ở dưới ánh đèn càng thêm tùy tiện, lông mi dày che đáy mắt yếu ớt.

      Lời của … giống như đạo ánh sáng, trong nháy mắt bổ đôi suy nghĩ hỗn độn của Bùi Lạp Minh ra, thân hình ngớ ngẩn, vẫn cho là ban đầu hại chết chị của mình để có thể gả cho , ham tiền, ham địa vị của , ra là…

      ra là nghĩ sai rồi, cũng phải loại người chịu nổi như trong tưởng tượng của .

      Ánh mắt Bùi Lạp Minh gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Mộ Nhan, muốn từ mặt của tìm ra dấu vết dối, nhưng thất vọng rồi.

      Ánh mắt của Hứa Mộ Nhan quật cường, giống như thoáng chốc có thể biến thành hai lưỡi dao sắc bén, gọt tim mà…

      Giờ phút này, suy nghĩ của Bùi Lạp Minh có chút rối loạn, nhưng giây tiếp theo trong đầu chợt lên vẻ mặt lạnh nhạt của lúc chị chết trong bệnh viện, gương mặt thoáng hòa hoãn lại, phút chốc khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, vì Mộ Thanh thể mềm lòng đối với , thể bị lời của che mắt.

      Cuộc sống của có liên quan đến nhau phải sao?

      Nhưng vì sao, giờ phút này lại cảm thấy lòng mình như có ngàn thanh đao giày xéo.

      Cảm giác này là gì?

      “Mộ Nhan, tôi tranh giành vị trí Đại thiếu phu nhân với đâu.” Trong lòng Bùi Lạp Minh, Hạ Tình chậm rãi lên tiếng, đồng thời cắt đứt suy nghĩ của .

      “Cái gì nên cũng rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là cứ an tâm ở đây dưỡng thai , chúng ta lên lầu thôi.” nhàn nhạt ra, rồi sau đó dẫn Hạ Tình lên cầu thang.

      quá ngu rồi, biết mình, lại biết tự kiềm chế mà .

      Chỉ là cuộc đời này, ai có thể khống chế được tình chứ?

      Dù biết đó là lửa, nhưng vẫn giống như con thiêu thân lao vào?

      “Chị dâu, làm sao chị có thể để cho người phụ nữ đó ở lại trong nhà chứ, ấy hồ đồ chẳng nhẽ chị cũng hồ đồ luôn sao?” Bùi Lạp Thần nhìn theo bóng dáng hai người kia lên lầu, tức giận dậm chân.

      Mà vẻ mặt Hứa Mộ Nhan rất kiên cường, làm cho cậu muốn mở miệng an ủi cũng thể mở miệng được.

      , có biết làm như vậy làm tổn thương lòng của chị dâu ?

      Thân hình Hứa Mộ Nhan lảo đảo về phía phòng của mình, chỉ cảm thấy mắt bắt đầu hoa lên, tầm mắt bị lớp hơi nước bao trùm, khổ sở nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt chậm rãi theo gò má lăn xuống.

      thể nhịn được nữa liền bật khóc, cứ để cho yếu ớt lần !

      Trong mơ, nhìn thấy Bùi Lạp Minh thắm thiết nhìn mình, ánh mắt đó dưới ánh trăng càng trở nên thâm tình, vẻ mặt dịu dàng, trong lòng rất vui mừng.

      Nhưng thoáng qua, liền phát ánh mắt kia ra phải nhìn , mà là vượt qua nhìn về phía sau.

      bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy phía sau mình cách đó xa, người phụ nữ đứng, người đó mỉm cười, cười hết sức ngọt ngào, người hạnh phúc.

      Hai người ở trước mặt si ngốc nhìn nhau, mà , giống như “người vô hình”.

      Trái tim Hứa Mộ Nhan đau xót, đột nhiên giật mình tỉnh lại, cái trán rịn ra nhiều tầng mồ hôi.
      Last edited: 28/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 53.2


      Ban đêm yên tĩnh, nhưng cảnh tịnh mịch này lại khiến cho lòng thấy rét lạnh......

      Trời còn chưa sáng, Hứa Mộ Nhan thể ngủ tiếp, liền mặc quần áo chỉnh tề, đến vườn hoa tản bộ.

      Trong sương sớm mông lung có thể thấy được vài giọt sương đọng lá cây, khung cảnh xinh đẹp, yên tĩnh lên trong mắt .

      Hứa Mộ Nhan im lặng ngồi ghế đá, hai mắt nhắm lại, cảm nhận mùi hoa buổi sáng sớm.

      Cái gì cũng suy nghĩ nữa, trong đầu mảnh trống rỗng.

      cứ lẳng lặng ngồi đó, sau lưng xuất bóng dáng di chuyển tới gần, nhưng vẫn nhận ra.

      Bùi Lạp Minh từ trong sương mù đến, khuôn mặt tuấn duật mang theo vài tia mệt mỏi, nguyên nhân chắc là cả đêm ngủ được ngon giấc,

      tới gần , tròng mắt thâm thúy lóe lên chút ánh sáng, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh

      “Sao lại ngủ ở đây?” đứng ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi, giọng bình tĩnh tia gợi sóng.

      Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan vẫn mở mắt, khóe miệng khẽ giơ lên, tự giễu cười, cảm thấy có thể ngủ yên ổn được sao?

      cho là ai cũng có thể bình tĩnh, tàn nhẫn như như ?

      Lẽ ra còn ngốc nghếch cho là trong lòng có chút áy náy với , hôm nay nghe được lời bình tĩnh của , chợt cảm thấy mình rất ngốc.

      còn nghĩ, ngày kia có thể nhận ra lòng , vì mà thương nhớ, bây giờ nghĩ lại cái ý nghĩ đó, buồn cười, đáng châm chọc.

      Cảnh tượng trước mắt khác xa với suy nghĩ của .

      Bùi Lạp Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt Hứa Mộ Nhan, chỉ thấy bên người có nhiều loại hoa, nhưng người có dính chút phấn hoa nào.

      Nhìn bộ dạng Hứa Mộ Nhan trấn định hết sức tự nhiên, nội tâm khỏi dâng lên phiền não.

      Có phải là này đối mặt với gánh nặng đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh hay ?

      Chẳng lẽ muốn hỏi, sau khi Hạ Tình
      Chẳng lẽ muốn hỏi, sau khi Hạ Tình sinh con xong sắp xếp cho ta như thế nào sao?

      lo lắng vị trí đại thiếu phu nhân bị người khác cướp mất sao?

      Đúng rồi….tối qua phải , đồng ý cưới phải vì tiền, cũng phải mơ ước vị trí phu nhân tổng giám đốc mà là vì .

      Lời của hay giả?

      Giờ phút này, Bùi Lạp Minh phát mình thể hiểu hết được Hứa Mộ Nhan, và những người phụ nữ khác hoàn toàn giống nhau, đến cùng là người phụ nữ như thế nào?

      ra lần trước Bùi Lạp Minh định hẹn Hạ Tình ra để chia tay, mà có quan hệ cùng ta chủ yếu là vì ta có khuôn mặt giống Mộ Thanh, nhất thời làm mê muội, nhưng thời gian lâu dần càng ngày càng có cảm giác với ta, nhưng ai biết Hạ Tình cố tình mang thai con của chứ.

      Vì vậy đưa Hạ Tình đến bệnh viện phá thai, nhưng bác sĩ kiểm tra thấy thành tử cung của ta rất mỏng, thai nhi còn chưa ổn định, nếu như cứ bất chấp phá thai về ssau mang thai rất khó khăn, hơn nữa thai nhi ba tháng đầu nhất định phải chăm sóc cẩn thận, tĩnh dưỡng, đứa bé mới có thể giữ gìn được.

      Cuối cùng thể nhịn được việc Hạ Tình khổ sở cầu xin đành phải giữ đứa bé này lại, dù sao trong nhà dì Dung cũng có kinh nghiệm phong phú, chờ sau khi Hạ Tình thuận lợi sinh con, bố trí cho họ nơi khác.

      Giờ phút này, Hứa Mộ Nhan an tĩnh ngồi ở đó, giống như đóa sen trắng lặng lẽ nở rộ, thanh thuần như thế.

      Trong lòng Bùi Lạp Minh chợt dâng lên chút áy náy, nhưng xin lỗi tuyệt đối ra khỏi miệng, vào giờ phút này quyết định coi thường cảm nhận trong lòng của mình, long mày hơi nhíu xoay người vào trong nhà.

      xoay người, áo sơ mi phản chiếu ánh mắt đau lòng của .

      quả rất vô tình!

      “Khi nào ấy sinh?” Hứa Mộ Nhan chợt mở miệng, cố gắng hết sức để cho giọng nghe lạnh nhạt mà bình tĩnh.

      Sống lưng Bùi Lạp Minh cứng đờ, hồi lâu sau chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt phức tạp.

      phải người đàn ông mềm yếu cần trốn tránh vấn đề, chậm rãi tới ngồi bên cạnh Hứa Mộ Nhan.

      ấy… tại mang thai hai tháng, là bác sĩ, để ý ấy nhiều chút, nếu thân thể Hạ Tình khó chịu, hãy chăm sóc cho Hạ Tình, tôi cảm ơn trước.”

      vì Hạ Tình mà cám ơn , những lời này vô tình đem khoảng cách của kéo dài ra.

      Đôi mắt trong veo của Hứa Mộ Nhan nhìn thẳng vào , sau đó giọng bình thường: “ Hạ Tình sao?”

      Hạ Tình sao?

      Đáp án đương nhiên là , tại đối với Hạ Tình chỉ là có trách nhiệm thôi.

      Có thể Hạ Tình, chỉ là tìm thấy bóng dáng Mộ Thanh người ta mà thôi.

      hồi lâu sau, mắt Bùi Lạp Minh hơi híp lại nhìn Hứa Mộ Nhan, muốn từ mặt nhìn ra suy nghĩ trong lòng của , nhưng thất vọng, trước mặt là khuôn mặt thanh nhã nhưng lạnh nhạt vẻ mặt rất bình tĩnh, tia tức giận, bình tĩnh như tia gợn song ngầm.

      biết rằng, giờ phút này Hứa Mộ Nhan phải cố hết sức đè nén nội tâm cam lòng, cho nên có chút nổi nóng , “Đúng, tôi Hạ Tình!”

      Mặc dù, sớm biết đáp án là thế này, ngờ sau khi nghe chính miệng ra, lòng lại rất khó chịu.

      Trong lòng Hứa Mộ Nhan khỏi khẽ cười khổ, về sau ngôi nhà này nhất định rất náo nhiệt….

      như vậy, sau này hãy toàn tâm toàn ý đối tốt với Hạ Tình.” Giờ phút này có cảm giác giọng của chính mình rất mơ hồ, yếu ớt như vừa mới ở cưới đất chui ra.

      Tâm còn rất đau, nhưng cố hết sức nhẫn nhịn, tận lức để cho giọng của mình trở nên bình tĩnh, coi như thua trong tình , cũng muốn thua có tôn nghiêm.

      để cho xem mình.

      …..!” Bùi Lạp Minh bình tĩnh nhìn , trong mắt sóng nước tích tụ vì lo lắng, tròng mắt kia nhìn hiểu, lúc này chứa vô vàn thâm thúy, còn có tia rối rắm đau lòng.

      Nguyên nhân có lẽ là nhìn kĩ, trong lòng có chút hoài nghi.

      quan tâm hoặc đau lòng của chỉ hướng về phía Hạ Tình hoặc là Mộ Thanh mà thôi, vừa rồi nhất định là hoa mắt nhìn nhầm rồi.

      Rồi sau đó, Hứa Mộ Nhan đứng dậy về phía ngôi nhà.

      “Hứa Mộ Nhan, đứng lại cho tôi!”

      Nhìn bóng lưng có chút xào xạc, trong mắt xẹt qua tia buồn bã.

      Gió buổi sáng thổi nhàng, váy của Hứa Mộ Nhan cũng bị gió thổi, nhàng và im lặng.

      Trong mắt , ánh sáng lưu chuyển, dần dần có hơi nước ngưng tụ.
      Giờ đây ép mình phải hạ quyết tâm, chính mình từ từ quên lãng tình dành cho , như vậy có phải lòng cũng đau đớn như trước?
      Last edited by a moderator: 31/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Còn biết xấu hổ ?

      Ngồi trước bàn trang điểm, trong gương lên khuôn mặt của Hứa Mộ Nhan, ba phần dịu dàng, ba phần thanh nhã, ba phần tiều tụy, mang chút buồn, từ khi nào mà trở thành người phụ nữ ghen tuông như vậy?

      Hứa Mộ Nhan tỉnh lại !

      Rồi sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười này lại mang theo

      ba phần khổ sở.

      “Mình có thể, mình nhất định có thể quên tình cảm dành cho .”
      Hứa Mộ Nhan trang điểm xong, vẫn quên vỗ vỗ hai bên má, làm cho khuôn mặt thêm hồng hào bớt nhợt nhạt, làm cho mình có thêm tinh thần.

      Buổi trưa, Vũ Dương gọi điện cho , muốn hẹn ăn cơm tối, đáng nhẽ Hứa Mộ Nhan định đồng ý, nhưng chợt nghĩ đến lúc Hạ Tĩnh cùng ngồi chung bàn ăn cơm trưa với mình, trong lòng có cảm xúc gì, ngôi nhà, đó giống nhà, cần thiết gì phải tuân thủ quy tắc?

      Ban đêm, tại khách sạn Lounge Bar, ở chính giữa sân khấu, nữ sinh với mái tóc dài đen mượt, kéo đàn Vi-ô-lông, bên cạnh là người đàn ông tóc vàng, ánh mắt màu xanh ưu nhã đánh đàn piano, mà phía trước hai người là người phụ nữ, mặc bộ đồ dạ hội màu đen, uyển chuyển hát bài hát Italy biết tên.

      Hứa Mộ Nhan và Vũ Dương ngồi phía bên phải trung tâm đại sảnh, khung cảnh nhu hòa như vậy khiến tất cả mọi người khi nhìn vào đều cảm thấy rất tốt đẹp, cũng khiến cho người khác say mê.

      “Ngày nào cuộc thi kết thúc?” Tiểu Huy hỏi bạn tốt Tiểu Chiến: “Cậu thi như thế nào rồi?”

      Tiểu Chiến: “Mình nộp giấy trắng, cậu sao?”

      Tiểu Huy: “Mình cũng mình cũng… Nguy rồi, liệu thầy giáo có nghĩ chúng ta chép bài của nhau ?”

      Vũ Dương xong, tự mình cười ha hả…

      Cả buổi tối, đều có hỏi nguyên nhân vì sao vui, trừ uống rượu, ngừng kể chuyện cười cho nghe.

      “Còn có câu chuyện rất buồn cười…”

      tiếp: “Có người đàn ông, thường với bạn tốt rằng, về sau muốn sinh con trai, gọi là ‘rất đẹp trai’, vậy là sau này khi người khác gặp mình …”

      “Ồ, ba ‘rất đẹp trai’!” Vũ Dương vừa vừa làm khuôn mặt tuấn tú, làm cho Hứa Mộ Nhan khi nhìn lập tức nở nụ cười.

      ra , phần lớn chuyện cười kể đều nghe qua, thậm chí còn thấy ở mạng rồi.

      Nhưng cười chỉ là muốn phụ lòng tốt của , cũng có thể là trong người có rượu quấy phá, cộng thêm nơi này khí rất thích hợp để giao lưu.

      Tóm lại, bữa cơm này làm cho tâm tình của tốt lên rất nhiều.

      “Vậy sau này, khi em sinh con gọi nó là ‘xinh đẹp’… chờ sau khi già rồi, tất cả mọi người gọi em là mẹ ‘xinh đẹp’ rồi…” Hứa Mộ Nhan nếm chút rượu đỏ, sau đó cười .

      Lúc này đài lại vang lên giọng hát chậm rãi đầy mị “Think of me”.

      Vũ Dương đặt ly rượu trong tay xuống rồi đứng lên, vươn tay về phía Hứa Mộ Nhan, “Lần trước hướng dẫn em khiêu vũ còn nhớ ? biết vị mẹ ‘xinh đẹp’ này có thể nể mặt tôi mà nhảy điệu ?”

      Những người bên trong hòa mình cùng tiếng nhạc êm tai và khí nhộn nhịp trong khách sạn, Hứa Mộ Nhan đưa tay cho Vũ Dương : “Được. Cha ‘rất đẹp trai’!”

      sàn nhảy, biết họ có phải là người của nhau hay , nhưng ở dưới này mọi người đều cùng nhau nhảy lên điệu nhảy tình , và Vũ Dương cũng giống như mọi người ở đây, đung đưa theo nhạc, nhàng xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn nữa…

      “Học trưởng, cám ơn …” đường, Hứa Mộ Nhan giương mắt nhìn Vũ Dương, giọng .

      “Tâm trạng có tốt lên chút nào ?”

      “Dạ, tốt lên nhiều rồi… đúng rồi, học trưởng. Chẳng lẽ muốn biết vì cái gì mà em vui sao?”

      “Em hy vọng hỏi sao?”

      nhàng lắc đầu, “Em biết.”

      Giờ phút này, nội tâm của Hứa Mộ Nhan mê man như say rượu, chưa bao giờ từng trải qua…

      nhớ lúc học đại học, mặc dù em nhiều, nhưng trong hai tròng mắt luôn là vui vẻ, lần này gặp được em, mặc dù mặt luôn là nụ cười, nhưng mà trong mắt lại luôn phản chiếu nỗi buồn.”

      “Học trưởng…” Hứa Mộ Nhan khẽ gọi, làm cho Vũ Dương cảm thấy tức cười.

      lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn , “ ra hay còn là điều quan trọng rồi, học trưởng chỉ muốn nhìn thấy em luôn vui vẻ như trước kia thôi.”

      Nghe vậy, nước mắt kìm nén được mà ngưng tụ ở hốc mắt, có tiền đồ mà.

      “Em đừng làm cho chuyện cười của học trưởng bị lãng phí nha!” xong, buông tay trái của Hứa Mộ Nhan ra, đưa tay lau nước mắt gương mặt , “Nào, cười cái cho học trưởng xem.”

      Hứa Mộ Nhan nhàng gật đầu, chợt ngước mắt, hướng về phía Vũ Dương, khóe miệng khẽ mỉm cười nhàn nhạt…
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhưng ngay khi mỉm cười, khuôn mặt quen thuộc vừa vặn lọt vào tầm mắt của ...

      Hứa Mộ Nhan ngẩn ra, sai, chủ nhân của khuôn mặt là người khiến vừa vừa hận Bùi Lạp Minh...

      Mà giờ phút này tầm mắt của cũng vừa vặn nhìn về phía hai người bọn họ...

      Bởi vì khoảng cách khá xa nên thể thấy được vẻ mặt của Bùi Lạp Minh...

      Lúc này mới phát ra, bởi vì Lounger Bar nằm ở khách sạn Đại Đường, mà nơi này còn là do Trung Đình Thức thiết kế, trần nhà lắp kính trong xuốt, ngồi tầng hai cạnh hàng rào thủy tinh, dựa vào độ cao này, nhìn tất cả cảnh vật ở phía dưới tầng .

      Hứa Mộ Nhan cuống quýt thu hồi tầm mắt, cúi đầu, trong khoảnh khắc này toàn thân cảm thấy được thoải mái...

      Hình như Vũ Dương nhận ra khác thường của , “Thế nào? thoải mái sao?”

      “Chắc tại uống nhiều rượu quá nên cảm thấy đầu có

      chút choáng váng.” gật đầu cái, thuận miệng trả lời.

      thôi, chúng ta về chỗ ngồi nghỉ ngơi chút.” xong, Vũ Dương đỡ rời khỏi sàn nhảy.

      Trở lại chỗ ngồi, Hứa Mộ Nhan đưa mắt nhìn về hướng khi nãy nhìn xuống.

      Giờ phút này, sớm trở về chỗ ngồi, chuyên chú dùng cơm, ngồi đối diện là người phụ nữ, chính là Hạ Tình, người phụ nữ mang thai con .

      “Học trưởng, chúng ta thôi.” Mặc dù là tình cờ gặp nhau, nhưng vẫn muốn thấy hình ảnh ấm áp của hai người họ chút nào.

      Vũ Dương khẽ gật đầu, đưa tay vẫy vẫy phục vụ đến tính tiền.

      Ngồi xe , mắt Hứa Mộ Nhan chớp, thân thể có chút mệt mỏi, đặc biệt là sau khi uống rượu.

      ta làm cho em đau lòng sao?” Khi đến trước cổng nhà họ Bùi, Vũ Dương đột nhiên nhìn hỏi.

      hơi sững sờ, thoáng chốc có chút buồn cười.

      “Người làm em đau khổ chính là chồng em sao?” Con mắt của di chuyển, chăm chú nhìn , giọng điệu cũng giống như chào hỏi.

      “Học trưởng, phải vừa nãy là ai cũng phải điều quan trọng sao?” Hứa Mộ Nhan có chút kinh ngạc, ra ngay cả suy nghĩ cũng để lộ ra mặt, nghĩ là vừa rồi mình đem cảm xúc giấu kín rồi…

      rồi, nhưng cũng muốn nhìn thấy em vui vẻ, trong mắt của , cảm thấy Bùi Lạp Minh làm cho em vui vẻ.”

      Vẻ mặt nghiêm túc cùng thận trọng lúc này của Vũ Dương, là vẻ mặt mà trước nay chưa từng nhìn thấy qua.

      Nhất thời làm cho Hứa Mộ Nhan biết phải phản ứng như thế nào.

      Có lẽ cảm nhận được giọng của mình quá nghiêm túc, lại cố gắng để cho giọng mình dịu dàng trở lại, chuyển đề tài khác. “Còn nhớ năm ấy khi tốt nghiệp từng đưa cho em quyển sách ? Quyển sách đó em lật xem từng tờ ?”

      Hứa Mộ Nhan có chút tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”

      “Quyển sách đó em chưa lật ra xem, có đúng ?”

      “Đúng ạ!” Hứa Mộ Nhan hiểu nguyên nhân.

      “Nếu như thời gian có thể quay lại, em xem, có nhiều chuyện như thế này.”

      Học trưởng chuyện càng ngày càng kỳ quái.

      “Học trưởng, em cảm thấy tính cách luôn quyết định số phận của người, nếu như thời gian thực có thể quay lại, mà tính cách thay đổi, suy nghĩ chúng ta vẫn làm theo quyết định lúc trước.”

      Vũ Dương lẳng lặng đưa mắt nhìn , trong mắt lên vẻ nghi ngờ, chỉ lúc lâu sau, dịu dàng hỏi: “Trước ngày tốt nghiệp đại học, từng viết lá thư kẹp vào trong quyển sách đưa cho em.”

      Nghe thế, Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, đồng thời trong lòng lên chút dự cảm khác thường, học trưởng…

      Học trưởng, đến cùng là muốn cái gì?

      “Trong thư hẹn em ở rạp chiếu phim để gặp mặt, đêm hôm ấy đợi em suốt đêm, từ khi bắt đầu đến mười hai giờ phim kết thúc, kết quả là em đến, còn nghĩ bởi vì em thích nên mới đến, cho đến phút trước, khi biết em nhìn thấy lá thư đó trong cuốn sách.”

      “…” Hứa Mộ Nhan bị lời của Vũ Dương làm cho kinh ngạc, lập tức im lặng, trừ ngạc nhiên ra chẳng còn cảm xúc gì.

      chưa bao giờ nghĩ tới nhiệm vụ phong vân trong trường như lại thích mình.

      “Mộ Nhan, nếu như ban đầu em thấy lá thứ đó, em có đến điểm hẹn ?”

      Nhất thời lời làm cho khiếp sợ, biết trả lời như thế nào, nếu như lúc đó thấy lá thứ, liệu ?

      Có lẽ , bởi vì khi đó chưa Bùi Lạp Minh, mà khi đó cũng thầm Vũ Dương.

      Nhưng đời có nếu như, thời gian cũng thể quay lại, phải sao?

      Hứa Mộ Nhan nhìn khuôn mặt suy nghĩ trước mặt, từ trước tới giờ cũng biết Vũ Dương rất đẹp trai, mặt thường mang theo nụ cười, giống như thế giới này chẳng có chuyện gì làm cho phải khổ sở, chỉ là nghĩ tới, khuôn mặt với đôi mắt đó từng dừng lại bản thân .

      Thời điểm Hứa Mộ Nhan định mở miệng trả lời phía sau họ truyền đến tiếng còi xe, “Bíp bíp bíp”.

      Hứa Mộ Nhan đưa đầu ra ngoài nhìn về phía sau, liền nhìn thấy khuôn mặt lãnh của Bùi Lạp Minh, sao bọn họ trở về nhanh như vậy chứ?

      “Học trưởng, vấn đề này lần sau gặp lại em trả lời , em trước, ngủ ngon.”

      xong, mang theo túi xách xuống xe.
      Last edited: 22/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhìn bóng lưng Hứa Mộ Nhan xa, cánh tay Vũ Dương nắm chặt lấy tay lái, ánh mắt kiên định, Mộ Nhan, trong tương lai, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, luôn ở bên cạnh em.

      Giờ phút này bên trong xe, sắc mặt của Bùi Lạp Minh thâm trầm rất khó nhìn, người phụ nữ này lại dám dấu lén lút gặp người đàn ông khác.

      Ánh mắt thâm thúy của thoáng qua vẻ tức giận, quanh thân tản ra từng tầng lạnh lẽo khiến Hạ Tình ở bên cạnh cũng phải run lên, những biểu này, ngay cả cũng nhận ra.

      Bên cạnh, Hạ Tình thu lại hết những biểu tình của Bùi Lạp Minh , ta nghiến răng nghiến lợi, có cảm giác với Hứa Mộ Nhan sao? ra, vì hận Hứa Mộ Nhan mà thể nhận ra tình cảm của chính mình.

      Nhưng cho phép, người phụ nữ khác, dù người kia có là vợ của chăng nữa cũng được!

      Xem ra, việc đuổi Hứa Mộ Nhan phải đẩy nhanh hơn nữa mới được.

      Sau khi về đến nhà, Hứa Mộ Nhan nhanh chóng rửa mặt, rồi sau đó thay quần áo liền lên giường ngủ.

      Giờ phút này suy nghĩ của rất hỗn độn, chỉ muốn mau chóng ngủ giấc ngon, cái gì cũng nghĩ đến, cái gì cũng đừng nghĩ...

      Mê man ngủ thiếp , mơ hồ cảm nhận có thanh phía ngoài cửa phòng.

      Giấc ngủ của vẫn sâu, vì vậy chỉ cần thanh rất được truyền vào tai, lập tức tỉnh táo.

      Là ai tìm vào lúc nửa đêm như thế này?

      Hứa Mộ Nhan tùy ý khoác vào cái áo khoác rồi xuống giường, lúc chuẩn bị mở cửa cửa đột nhiên bị mở ra mang theo gió lạnh thổi vào trong phòng, khỏi ngẩn ra, đầu óc như bị người đánh, trong nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều...

      ........ nửa đêm canh ba tới phòng làm gì?

      Ban đêm yên tĩnh, Hứa Mộ Nhan có thể cảm nhận rất hô hấp của chính mình, nhịp tim cũng tăng tốc.

      Hoàn toàn nghĩ xuất ở trước cửa phòng của mình, cả người cảm thấy băn khoăn...

      ... làm cái gì?” Hứa Mộ Nhan vừa vừa lùi lại phía sau.

      Đối với câu hỏi của , Bùi Lạp Minh làm như chưa từng nghe thấy, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm , từng bước tới gần, lùi từng bước rồi ngã về phía sau, sau đó chợt dùng chân đá cánh cửa cái, ‘phanh’ tiếng, đóng cửa lại!

      Hứa Mộ Nhan cảm giác mình như con mồi, chỉ có thể tiếp tục ngã về phía sau.

      Hai mắt của Bùi Lạp Minh mang theo vài tia tơ máu, người mùi rượu nồng nặc, như thợ săn tiến gần về phía ...

      sống như vậy cảm thấy rất đơn sao? Hả? Tại sao lại muốn cho tôi bị đội món xanh chứ?” còn đường nào để lui, trong lúc người chuẩn bị dựa vào tường Bùi Lạp Minh hung hăng ôm vào trong lòng.

      đến thời điểm lúc ở khách sạn Lounge Bar sao?

      Nghĩ tới đây, trong mắt Hứa Mộ Nhan chậm rãi dâng lên từng tầng tức giận, có tư cách gì mà giám như vậy?

      Nếu có thể cùng Hạ Tình ăn tối, tại sao thể cùng ăn cơm với học trưởng chứ?

      có tư cách để phán xét , phải sao?

      “Bùi Lạp Minh, hơn nửa đêm rồi tôi có thời gian rảnh rỗi để nghe lung tung, có quyền lợi cũng như có tư cách quản lý chuyện của tôi! Tôi đem chuyện gièm pha của và Hạ Tình ra là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, cần phải quá đáng thế đâu!”

      có tư cách? Chuyện cười, đừng quên là vợ của tôi, nên thường xuyên nhớ thân phận của chính

      “Vợ? Thân phận? Chỉ là người vợ danh nghĩa mà thôi, Bùi Lạp Minh, đừng tưởng tôi biết gì!”

      Bùi Lạp Minh cau mày, nhìn chằm chằm vào , lông mi thẳng, đôi mắt thâm thúy, hơi thở nồng đậm mùi rượu theo tiết tấu hô hấp của truyền vào chóp mũi Hứa Mộ Nhan, nhìn ánh mắt quyết liệt của , trong lòng của khỏi co quắp trận, tại sao lại có cảm giác kì lạ như vậy chứ?

      giây tiếp theo, Bùi Lạp Minh lắc đầu, càng ôm Hứa Mộ Nhan chặt hơn, sức lực rất lớn, giống như muốn đem xương của đập vụn ra, nghiến răng nghiến lợi ở bên tai , “ Hứa Mộ Nhan, nhất định bị tôi hành hạ, bởi vì nợ tôi.”

      “Được, muốn thay Mộ Thanh báo

      thù vậy cứ dứt khoát giết tôi .”

      Nghe vậy, hai vai Bùi Lạp Minh có chút rung rung, bên môi chậm rãi lên nụ cười nhàng, giống như chứa đựng ánh trăng.

      Nụ cười của khiến cho Hứa Mộ Nhan cảm thấy hai mắt hoa lên.

      chưa từng thấy qua nụ cười của , cũng ngờ nụ cười của có thể đẹp như vậy, tựa như những bông tuyết xinh đẹp tinh khiết giữa trời mùa đông, giống như ánh trăng dịu dàng ngoài cửa sổ, như hoa sen trắng nở rộ tỏa hương thơm giữa bóng đêm, vừa giống đóa hoa túc làm người khác phải mất hồn.

      thấy mình phải người mê trai, nhưng vẫn ngây ngẩn cả người, cho đến khi tiếng lành lạnh vang lên, mới ngạc nhiên tỉnh lại.

      nghĩ mình được tự do sao? Tôi – – cho – phép.”

      Cả người Hứa Mộ Nhan bị Bùi Lạp Minh ôm đến hít thở thông, ý thức như muốn thoát ra ngoài.

      Nhưng ngược lại, lại càng thô bạo áp chặt hơn, tay trái của dùng lực cố định tay của , tiếng khàn khàn tràn đầy bá đạo, “Quyền định đoạt đều là của tôi!”

      Tiếp, tay phải Bùi Lạp Minh nắm tay phải của Hứa Mộ Nhan, giọng vẫn bá đạo như cũ, “Quyền định đoạt đều là của tôi!”

      Sau đó, Bùi Lạp Minh đem tay trái của Hứa Mộ Nhan đè vào tường, tay phải nhéo chặt cằm của , đôi môi hung hăng che lấp đôi môi , giọng trầm thấp mơ hồ . “Đôi môi này cũng chỉ thuộc về tôi, là của mình Bùi Lạp Minh tôi!”

      Bùi Lạp Minh lỗ mãng hôn , càng ngừng hôn môi của , đầu lưỡi chút lưu tình đẩy môi ra, tiến vào phía trong, tùy ý khuấy động thăm dò.

      Hứa Mộ Nhan càng giãy giụa, Bùi Lạp Minh càng dùng sức để hôn, giống như chứng minh cho thấy câu kia: “Đôi môi này cũng chỉ thuộc về tôi, là của mình Bùi Lạp Minh tôi.”

      Hứa Mộ Nhan bị hôn phát ra được tiếng nào, đầu lưỡi của chút kiêng kỵ ở trong miệng khuấy động, cũng tùy ý mút lấy môi , giống như muốn nuốt cả người Hứa Mộ Nhan, cho chút gian nào để hô hấp cả.

      lâu sau, giống như thỏa mãn, Bùi Lạp Minh mới chịu buông lỏng ra, lẳng lặng nhìn mái tóc đen nhánh như mực xõa trong ánh trăng, mặt mũi ửng hồng dưới những sợ tóc xốc xếch, khuôn mặt thanh lệ lộ ra tia quyến rũ.

      Bùi Lạp Minh cảm thấy suy nghĩ trong lòng xẹt qua vài tia cảm giác khác thường: “ rất đẹp!”

      Toàn thân Hứa Mộ Nhan bị chấn động, hoàn toàn bị những lời này hù dọa.

      Vốn cho là Bùi Lạp Minh tiếp tục chửi bới , nhưng nghĩ ra đột nhiên lại ra những lời buồn nôn như vậy.

      ngước đôi mắt tin nhìn về phía , trong đôi mắt luôn tồn tại lạnh lùng giờ phút này lại chảy xuôi những tia ấm áp, bên môi nở nụ cười dịu dàng.

      , đây là diễn xướng gì vậy?

      Chẳng lẽ uống say coi như Mộ Thanh hoặc Hạ Tình sao?

      Sau khi cái ý nghĩ này lóe lên, lồng ngực của Hứa Mộ Nhan như rơi vào đáy cốc. Đúng vậy, từ trước tới nay, người cũng phải là .

      Nhưng làm người thế thân, khinh thường việc này.

      “Bùi Lạp Minh, ra ngoài cho tôi, trở về phòng của Hạ Tình !” Hứa Mộ Nhan cắn răng phẫn hận .

      “Đây là phòng của tôi.” Tiếng của Bùi Lạp Minh lộ ra tia khàn khàn, đó là thanh của nhu tình, giống như thanh lạnh lùng vô tình hàng ngày.

      Hứa Mộ Nhan cảm thấy ngớ ngẩn, tên đàn ông này định mượn rượu để chơi xỏ lá sao?

      Nhưng Hứa Mộ Nhan phải loại phụ nữ mà muốn!

      ra ngoài phải ? Được, vậy tôi ra!”

      Bùi Lạp Minh nhìn người phụ nữ cố chấp này, chỉ cảm thấy suy nghĩ tràn ra loại nhu tình, giống như cây cỏ mọc giữa mùa xuân, quấn chặt lấy trái tim Bùi Lạp Minh.

      Sau giây, vọt tới trước mặt , bồng lên, ở thời điểm chưa kịp kêu đôi môi của lại lần nữa phủ lên đôi môi của .

      Hứa Mộ Nhan ra sức đánh vào lưng , nhưng lại làm nên chuyện gì, hơi sức của làm sao có thể so sánh được với chứ?

      Đồng nhất trong nháy mắt là tuyệt vọng từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn, bay lên.

      Nụ hôn của , dịu dàng, triền miên, du dương.

      Nước mắt của thê lương lạnh lẽo chảy xuống gò má.

      cam lòng, lòng của mặc dù thất lạc người , nhưng lại bị làm tổn thương, thể chịu đựng được thêm rồi.
      Last edited: 22/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :