1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc lạnh lùng lừa tình thành nghiện - Phong Lưu Băng (c77)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hơi bị ức chế với Bùi Lạp Minh

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 39: Bí mật kinh người

      Thành phố A đêm thu gió lớn từng trận, hai tay Hứa Mộ Nhan ôm vai đứng dưới cao ốc tập đoàn Bùi thị đợi thư ký An Thần xuống. . .

      Từ miệng thư ký mới biết được hôm nay là sinh nhật của , Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bị lấp đầy cỗ mờ mịt thể lý giải cũng biết phải làm thế sao. Bùi phu nhân như thất trách, giờ phút này nội tâm của bị từng hồi cảm giác áy náy bao trùm. . .

      ra hôm nay là sinh nhật của . . .

      Nhưng lại hoàn toàn biết. . .

      Sau đó Hứa Mộ Nhan gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại cho , nhưng Bùi Lạp Minh nhận, giờ này ở đâu?

      - Đều do hôm nay tôi quá bận. - Khi lên xe, Hứa Mộ Nhan mở miệng yếu ớt đầy áy náy.

      Nhìn lông mày nhíu chặt, An Thần dịu dàng an ủi:

      - Thiếu phu nhân, có chuyện gì đâu, đừng quá lo lắng.

      - Tôi gọi nhiều cuộc điện thoại cho ấy, ấy cũng nhận, tôi là Bùi phu nhân nhưng rất thất trách. - Biết người biết có tội, nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn nhịn được tự trách mình, chằng qua có lẽ cũng có dự định tổ chức sinh nhật cùng thôi. . .

      Tuy quan hệ giữa và Bùi Lạp Minh có chút chuyển biến tốt, có điều vẫn chưa tới mức độ thân thiết, chỉ vì còn có ngăn cách bọn họ là Hứa Mộ Thanh. . .

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      - Tôi nghĩ Bùi tổng trách , vì kiện hình khiêu dâm lần đó, tôi thấy xem ra tình cảm của hai người rất tốt. Nhìn ấy học cách từ từ buông tình với Hoắc Noãn xuống, tôi cũng cảm thấy vui mừng cho ấy. – Đôi mắt lái xe An Thần lộ ra vui mừng.

      “A. . . lần đó chỉ có thể phối hợp diễn xuất của mình và Bùi Lạp Minh rất tốt, nếu những ký giả kia làm sao dễ dàng bỏ qua tin tức có giá trị như vậy.”

      “Đợi chút, ta. . . ta vừa gì?”

      Bùi Lạp Minh Chính học cách từ từ buông tình với Hoắc Noãn xuống?

      Người ta phải chị của Hứa Mộ Thanh sao?

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      - Thư ký An chuyện đó, sai rồi, trước khi Bùi tổng kết hôn với tôi, phải chị Hứa Mộ Thanh của tôi sao?

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      - Dĩ nhiên phải thưa thiếu phu nhân, xem ra đối với chuyện của Bùi tổng cũng biết nhiều. Cũng khó trách, dù sao đoạn chuyện cũ kia đối với Bùi tổng mà là đả kích quá lớn, ấy muốn nhắc tới cũng là chuyện thường tình. - An Thần lái xe bất thình lình phun ra câu.

      - Chuyện đó. . . An thư ký, có thể cho tôi biết nhiều hơn chút ?

      Lời vừa rồi của An Thần, khiến Mộ Nhan vừa giật mình vừa kinh ngạc phải trợn to mắt.

      - ra Bùi Tổng từng với tôi, khi ấy biết chị Hứa Mộ Thanh của có diện mạo cực kỳ giống Hoắc Noãn trong các vô số các , khi đó ấy liền rất si mê chị , thậm chí quyết định cưới ấy. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, ngờ chị lại mắc bệnh ung thư. Có điều cứ như vậy cũng chưa chắc là tốt, ít nhất chị vĩnh viễn biết ra Bùi Tổng vẫn coi ấy như thế thân của người khác để .Truyện chỉ được post ở *******************.

      Lời của An Thần như quả pháo nặng ngàn cân, trong nháy mắt ném vào toàn thân Hứa Mộ Nhan, từng dây thần kinh, từng tế bào. . .

      Mà giờ khắc này trong đôi mắt ngập đầy khiếp sợ, kinh ngạc, đầy ánh sáng phức tạp, dám tin. . .

      Hóa ra, hóa ra người Bùi Lạp Minh phải là chị của , Hứa Mộ Thanh!

      Hóa ra chị của cũng chỉ là thế thân. . .

      Như vậy sở dĩ Bùi Lạp Minh Chi hận thể cứu sống chị, phải vì chị , đơn giản là vì khuôn mặt Hứa Mộ Thanh cực kỳ giống Hoắc Noãn. cho cùng chỉ vì luyến tiếc gương mặt đó của Hứa Mộ Thanh!

      Lúc này, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trong lòng rối bời như bị sụp đổ hết, đủ các loại suy nghĩ đan chen nhau rối ren như sóng biển mãnh liệt vỗ vào trong lòng, chấn động, mà cũng biết nguyên nhân. . .

      A. . .

      Như vậy xem ra, quả nhiên đối với phụ nữ đủ lạnh tình, hơn nữa cậy vào ưu thế của bản thân lừa được ít các có dáng dấp tương tự Hoắc Noãn . . .

      Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan biết có nên cảm thấy may mắn , vì Bùi Lạp Minh cưới phải vì diện mạo giống Hoắc Noãn, chỉ là vì hận, phải trở thành thế thân đáng thương. . .

      Nhìn sắc mặt trắng bệch có bị chút ít chấn động, An Thần lo lắng :

      - Thiếu phu nhân sao chứ?

      - Tôi. . . tôi sao. . . thư ký An, nếu ấy Hoắc Noãn, tại sao kết hôn với ấy?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      quynhpk viết:
      Mong chương mới quá bạn ơi



      cảm ơn chị ủng hộ truyện. Em cũng xin lỗi vì ra chương mỗi ngày được. Bây giờ em post hai bộ 7 chương/1 tuần, làm bộ 4 word/1 ngày cộng thêm bộ này nữa nếu mà cũng 7 chương/1 tuần nữa em die sớm chị ạ ^^ ~~ vui do edit truyện kiểu này mà nhiều lúc mẹ em thèm chuyện với em luôn đấy, bộ này em chỉ có thể làm 3 chương/1 tuần thôi, chị thông cảm nhé tại em còn là học sinh mà.
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 40: Tạo hóa trêu ngươi

      Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan biết có nên cảm thấy may mắn , Bùi Lạp Minh cưới phải vì diện mạo giống Hoắc Noãn, chỉ là vì hận, phải trở thành thế thân đáng thương. . .

      Nhìn sắc mặt trắng bệch có chút ít chấn động, An Thần lo lắng :

      - Thiếu phu nhân sao chứ?

      - Tôi. . . tôi sao. . . thư ký An, nếu ấy Hoắc Noãn, tại sao kết hôn với ấy?

      An Thần dừng chút, khẽ thở dài hơi :

      - lại vẫn là tạo hóa trêu ngươi, ngày trước lúc bọn họ chuẩn bị chụp hình cưới, Hoắc Noãn đột nhiên bị bắt cóc, Bùi tổng đem tiền chuộc người, ai ngờ phía sau đột nhiên có đám cảnh sát theo, ra lúc ấy chúng tôi hề báo cảnh sát, chỉ muốn mau chóng dùng tiền trao đổi con tin, vậy nên lúc đó Bùi tổng rất hoang mang, sau đó bọn cướp kéo Hoắc Noãn cùng nhau nhảy xuống biển, từ ngày ấy trở Bùi tổng giống như người điên cho người ra biển tìm vớt, tuy nhiên vẫn hề có tin tức. Mặc dù sau này Bùi tổng tiếp tục tìm kiếm thi thể, nhưng tôi biết qua nhiều năm như vậy ấy vẫn thể buông Hoắc Noãn xuống, nên ấy mới ngừng tìm các có diện mạo tương tự, tìm kiếm bóng dáng Hoắc Noãn từ người các ấy.

      - Xem ra ấy đối với Hoắc Noãn là tình sâu vô cùng!

      - A, khi đó trong tình Bùi tổng chỉ lòng, chẳng qua cái chết của Hoắc Noãn là đả kích quá lớn đối với ấy, tới sau này ấy còn nghiêm túc trong tình nữa. Nhưng bây giờ có thiếu phu nhân ở bên cạnh Bùi tổng, tôi tin chắc ngày nào đó Bùi tổng quên được. Truyện chỉ được post ở *******************.

      ?

      có thể khiến ta từ từ tháo gỡ khúc mắc sao?

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Mặc dù Hứa Mộ Nhan dám khẳng định, nhưng cố gắng, bởi vì , nên muốn nhìn thấy khổ sở. . .

      - Có điều thiếu phu nhân, tốt nhất đừng nhắc tới Hoắc Noãn trước mặt Bùi tổng, tôi muốn thấy dáng vẻ chán nản của ấy

      - Tôi biết rồi, yên tâm tôi phải người hay nhiều chuyện.

      muốn tiếp tục cái đề tài nhạy cảm này, ngay sau đó Hứa Mộ Nhan hỏi:

      - Đúng rồi, chúng ta phải đâu tìm ấy?

      - Bỗng nhiên tôi nhớ ra Bùi tổng có thói quen, mỗi lần ở trong tình huống gặp phải chuyện khẩn cấp cần bình tĩnh lại, bình thường ấy đến. . ."

      - biết bây giờ ấy ở đâu sao?

      gật đầu cái:

      - Bây giờ tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, chúng ta phải đến đó tìm thử. . .

      - Vậy. . . công ty của các xảy chuyện cực kỳ khẩn cấp sao? - Vấn đề này liên quan chuyện làm ăn cơ mật, khả năng rất lớn lấy được đáp án, nhưng vẫn nhịn được hỏi ra miệng.

      - Vâng, trước mắt có chút chuyện. - Quả nhiên, An Thần trả lời vừa hàm súc vừa đơn giản, vẻ mặt cũng khẽ có biến hóa, hình như muốn nhiều lời.

      - Đúng rồi, theo bên cạnh ấy làm việc lâu chưa?

      - 5 năm rồi. - An thần vừa gật đầu vừa trả lời.

      - Oa, lâu vậy! - nhân viên nguyện ý theo ông chủ lâu như vậy, điều này chứng tỏ ở mức độ nào đó ta là ông chủ tốt đấy chứ?

      - Chỉ vì, Bùi tổng rất có năng lực làm việc, ánh mắt chuẩn xác, làm lại việc nhanh, tàn nhẫn, chuẩn mực, cho nên đám nhân viên chúng tôi cũng nguyện ý vì ấy bán mạng. - xong, nụ cười mặt An Thần sâu hơn, sau đó vòng xe qua con đường lớn khác, Hứa Mộ Nhan ngắm nhìn ngoài cửa sổ theo hướng rẽ của . Người đường phố, chuyện và vật giống như đua ngựa thoáng cái qua, bất tri bất giác suy đoán giờ phút này Bùi Lạp Minh làm gì. . .

      - Thiếu phu nhân, chúng ta đến nơi rồi!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 41: ràng

      Hứa Mộ Nhan giương mắt nhìn, đúng là câu lạc bộ thể dục cao cấp hẳn, tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn lên lầu hai, cái cửa sổ sát đất lớn ở cuối cùng có hàng nam nữ chạy máy tập chạy bộ.

      - . . . vừa nơi đó là ở chỗ này? - Xuống xe, có chút ngạc nhiên, có chút kinh ngạc, đây chính là nơi Bùi Lạp Minh thích tới để ‘làm lạnh suy nghĩ’?

      - Mỗi lần tâm tình Bùi tổng tốt, hình như đều tới nơi này vận động. - An Thần gật đầu cái, tạm thời đổ xe ở bãi đậu xe bên ngoài.



      - Vận động? - Tới nơi này tập thể dục, như vậy tâm tình tốt hơn sao?

      An Thần trả lời, nhấc chân tới cửa chính bằng kính, có lẽ tiếng hỏi quá , nên có vẻ như lầm bẩm lầu bầu.

      Hứa Mộ Nhan theo đuôi phía sau bước vào câu lạc bộ tập thể dục, phút chốc đẩy cửa chính thủy tinh ra, lại thấy rất nhiều chuẩn bị người khỏi.

      Sau đó giơ cổ tay lên liếc liếc về đồng hồ tay, phát ra sắp chín giờ rưỡi rồi, nhịn được nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy lúc này trong câu lạc bộ lác đác có mấy người mặc quần áo thể thao, còn lại phần lớn là nhân viên mặc đồng phục, dọn dẹp, quét dọn lau chùi, chuẩn bị tan việc về nhà.

      qua quầy, nhìn thấy có phục vụ lễ phép với vị khách:

      - Ngại quá thưa tiên sinh, chúng ta đóng cửa rồi, hay là trước hết ngài hãy mang những tài liệu và điều lệ hội viên này về tìm hiểu, ngày mai trở lại câu lạc bộ, chúng tôi làm thủ tục cho ngài tham gia vào câu lạc bộ, được ?



      - Bùi tổng chắc ở bên trong chứ? Người ta cũng đóng cửa rồi.

      An Thần chỉ đơn giản với câu:

      - Bùi tổng là Vip ở đây.

      - Thư ký An ngài khỏe chứ. - Lúc này người đàn ông để tóc húi cua, mặc đồng phục biết từ đâu ra, cười chào hỏi với , đồng thời cũng lễ độ gật đầu với Hứa Mộ Nhan cái.

      - Tiểu Trần, Bùi tổng có ở trong chứ?

      - Vâng, lúc xế chiều Bùi tổng đến đây. - Người này gật đầu cái, Hứa Mộ Nhan nhìn thấy ở túi áo có bảng tên ghi hai chữ quản lý.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Vốn tưởng Bùi Lạp Minh Hội chỉ ở đây tập thể dục hoặc bơi lội gì đó thôi, cho đến khi thư ký dẫn qua tất cả mấy căn phòng tập thể thao lớn , phòng vũ đạo, hồ bơi, lại ra bên ngoài, bọn họ mới dừng bước lại ở căn phòng tập thể thao riêng biệt. Bước vào bên trong phòng, An Thần lại dẫn tới sân banh trong góc phòng, trong nháy mắt ánh mắt Hứa Mộ Nhan bị bóng lưng quen thuộc kia thu hút.

      Cách tấm thủy tinh lớn mặt đất, nhìn tới chỗ nhanh chóng di chuyển bước , vung vợt bóng bàn đều dùng những kỹ xảo thường, lộ ra quả bóng màu đen bị liên tục dùng sức đánh ra nhiều hướng mà theo quy tắc nào, thỉnh thoảng đàn hồi từ tường, thỉnh thoảng bắn ngược đến tường bên, hay là tới trước tường bên, tường sau lại bắn ngược đến tường trước. Từng giọt mồ hôi hột chảy người , giống như bị ướt do dầm mưa, làm áo thể thao của ướt mảng mồ hôi lớn. sai, đánh bóng dội vào tường, mình đánh bóng với vách tường. Truyện chỉ được post ở *******************.

      Sân bóng ngoài tường bằng thủy tinh còn có hai cái ghế băng dài, là chuẩn bị cho nhóm người muốn vào đánh banh kế tiếp, An Thần và ngồi xuống ở trong đó ghế dài, cùng yên lặng trong khi chờ đợi lequydon người ngừng vung đánh, chiến đấu với vách tường.

      Nhìn xuyên qua thủy tinh, Hứa Mộ Nhan lẳng lặng nhìn liên tục đánh bóng với vách tường cách hết sức chăm chú. Bộ dạng mạnh mẽ nắm vợt bóng bàn đánh trả giống như có thâm thù đại hận với quả bóng vậy. thoáng trong đáy lòng cỗ cảm giác đau lòng chậm rãi xông lên, hôm nay phải sinh nhật của sao?

      Thế nhưng lại ở chỗ này mình đơn ở đây đánh bóng dội tường. . .

      Bọn họ đợi khoảng hơn nửa giờ, nhưng trong phòng đánh Bùi Lạp Minh vẫn vô cùng tập trung tinh thần, hình như chút cũng phát thấy hai người ngồi ghế dài. Truyện chỉ được post ở *******************.

      - ấy thường tới nơi này chơi bóng sao? - Hứa Mộ Nhan mở miệng phá vỡ im lặng.

      - phải, chỉ có khi tâm tình tốt ấy mới tới đây.

      - A, hoá ra là vậy.

      - Nhìn dáng vẻ Bùi tổng đánh banh bộ dánh bóng, tôi nghĩ chuyện xảy ra ở tập đoàn hôm nay ấy biết rồi. . .

      Lời tác giả:

      Các bé thân mến, ủng hộ nhiệt tình, nếu Lưu Băng có động lực oa ~~~ các nàng!
      Truyện chỉ được post ở *******************.
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 42: Có tiền tốt

      Đột nhiên ‘ầm’ tiếng, bọn họ hẹn mà nhìn về phía thanh kia, chỉ thấy cái vợt bị Bùi Lạp Minh vứt mặt đất, Giờ phút này giống như con cá chết đáng thương nằm ngang mặt đất.

      Rồi sau đó chậm rãi tới góc, cúi người lấy khăn lông màu trắng ra từ trong túi xách thể thao dưới lau lau mồ hôi phập phồng mặt, cầm nước suối trong cái túi khác rót vào trong miệng mình.

      Hứa Mộ Nhan và An Thần rối rít về phía , đẩy cửa kính ra thoáng nhìn thấy Hứa Mộ Nhan, ánh mắt chợt lên tia hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ có giây lập tức khôi phục lạnh lùng trước sau như , lạnh giọng mở miệng:

      - Cậu liên lạc cho Vương luật sư và Lưu luật sư sáng sớm ngày mai đến công ty họp, mặt khác ra sức thu thập tất cả các tài liệu liên quan, trước cuộc họp ngày mai để bàn tôi.

      Nhìn bộ dạng bình tĩnh phân phó An Thần làm việc, chắc hẳn biết cái tình huống đột phát kia rồi.

      - Được, Bùi Tổng.

      Sau khi An Thần , chỉ còn lại Hứa Mộ Nhan ngây ngốc đứng ở đó, vừa nghĩ tới chuyện hôm nay là sinh nhật mà mình cũng biết, cả người nhất thời tựa như đứa trẻ phạm sai lầm đợi bị phạt.

      Bùi Lạp Minh tới ngồi xuống ghế dài, liếc mắt về phía gian còn lại ghế dài:

      - Ngồi .

      Hứa Mộ Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống mới phát vô số lời mở đầu mình định bắt chước vào giờ khắc này đột nhiên tan thành mây khói, lại tính toán nên mở miệng gì tiếp theo. Giọng trầm thấp hỏi:

      - ăn cơm tối chưa?

      "Ừng ực ừng ực. . ." Còn chưa mở miệng, bụng nóng lòng đợi kịp mà thay trả lời.

      Thấy thế, Hứa Mộ Nhan nhất thời cảm thấy rất ngượng, như có việc gì cúi đầu nhìn sàn nhà, hi vọng vừa rồi nghe thấy, nhưng, vẫn nghe thấy thôi!

      - đến đại sảnh trước đợi tôi... tôi tắm, 5 phút sau trở lại.

      Lúc này đường phục vụ dẫn Hứa Mộ Nhan đến đại sảnh, mới nhận thấy được đèn cả tòa trung tâm thể thao này ngọn tắt hơn phân nửa, cũng chỉ còn dư lại mấy cái vẫn sáng ở giữa phòng của Bùi Lạp Minh.

      Mà mấy vị phục vụ làm thêm giờ trước mắt này hình như cũng có ý đuổi người. thuận miệng hỏi người bưng trà phục vụ cho mình:

      - Bình thường mấy giờ đóng cửa?

      - Chúng tôi thường đóng cửa lúc chín giờ, sau khi làm xong công việc dọn dẹp, đại khái chín giờ rưỡi tan việc về nhà.

      Hứa Mộ Nhan cúi đầu liếc đồng hồ cổ tay, kim dài chỉ vào số 12, kim ngắn ở số 10, ra là 10 giờ rồi.

      - Nhưng hôm nay là ngoại lệ, vì Bùi Tổng là Vip của chúng tôi, muốn vận động đến rất trễ cũng có việc. Nơi ngài vừa mới ra là phòng đánh bóng dội tường dành riêng cho Bùi tổng dành. . .

      - Phòng đánh bóng dội tường riêng?

      - Vâng, hàng năm Bùi tổng đều bao thuê sân bóng có tường ngăn kia, cho nên bất luận vào thời điểm nào, nếu Bùi tổng muốn đánh bóng, muốn đánh bao lâu cũng có vấn đề gì.

      - A. . . hiểu. . . - Quả nhiên khi người có tiền tức giận hoặc cảm xúc tốt muốn phát cũng rất xuất sắc!

      - Hiểu chuyện gì? – Ngay sau dó, giọng trầm thấp của Bùi Lạp Minh lại vang lên ở nơi giao của hành lang với đại sảnh.

      Hứa Mộ Nhan nhìn lại hướng của thanh, chỉ thấy mặt rất hứng thú tới. Sau khi rửa mặt thay lại bằng áo sơ mi, nhưng áo khoác và quần vãn giống như mặc khi ra cửa lúc sáng. Có lẽ vì mới vừa rửa mặt xong, đánh bóng mấy giờ cũng thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại mặt tinh thần rất tốt, nhàng khoan khoái tự tại.

      Hứa Mộ Nhan từ ghế sa lon đứng lên, thuận miệng cười đáp lại:

      - có gì, chỉ hiểu được có tiền tốt!

      ngờ câu cảm khái thốt lên, đổi lấy là ánh mắt bình tĩnh của , mặt như có loại nặng nề ra miệng:

      - Có phải cảm thấy được khắp người tôi toàn mùi tiền?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (
      Chương 43: năng hùng hồn

      đột nhiên tới làm giật mình nặng nề sợ hết hồn, Hứa Mộ Nhan hơi ngẩn ra, sau cười trêu :

      - Ha ha, khó được khi Bùi tổng tự hiểu mình, khó trách hôm nay mặt trời xuất .

      Nghe vậy, đầu tiên con ngươi đen nhánh của Bùi Lạp Minh câu, chợt sảng lãng cười tiếng, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra:

      - , lấp đầy bao tử.

      đường ra bãi đỗ xe, đột nhiên Hứa Mộ Nhan nhớ tới hôm nay là sinh nhật của , nếu biết đương nhiên để cho bỏ tiền túi của:

      - Lần trước mời tôi ăn cơm, vậy lần này đến lượt tôi mời!

      Coi như để ăn mừng sinh nhật của , và vì bọn họ có thể kéo gần khoảng cách chút giữa nhau, đây là biện pháp hòn đá hạ hai con chim!

      Trong lòng Hứa Mộ Nhan hài lòng tính toán.

      Bùi Lạp Minh gật đầu cái:

      - Được, muốn ăn ở đâu?

      Ừ. . . Hôm nay là sinh nhật , phải các cụ sinh nhật phải ăn mỳ sợi cầu phút trường thọ sao?

      - Vậy chúng ta ăn mì, về phần địa điểm, quyết định , muốn tiệm mì nào cũng được. - bát mì chắc cũng đắt đến kia chứ.

      Khóe miệng nâng lên lại lần nữa :

      - Được.

      Nhưng cái phút chốc khi Bùi Lạp Minh dừng xe kia, Hứa Mộ Nhan tức khắc hối hận!

      Đó là trong những khách sạn năm sao lớn nổi tiếng!

      Trước kia từng tới đây lần với ba, phải vì món ăn có vẻ thiếu thốn của bọn họ tốt bao nhiêu, mà vì chữ đắt, cho nên rất nhiều người của xã hội thượng lưu thích tới nơi này trao đổi buôn bán.

      Hứa Mộ Nhan ngồi ở trong xe sững sờ ngắm nhìn kiến trúc tráng lệ trước mắt, mặc dù còn chưa xuống xe, nhưng xuyên qua mảng thủy tinh lớn và hai cánh cửa tự động, bị người bên trong đại sảnh này đoạt ánh mắt, ánh đen trong suốt lóe lên như hông thủy làm cho kinh hãi!

      Bùi Lạp Minh nhìn vẻ mặt nghiêm túc :

      - Chúng ta đến rồi.

      - Tôi biết. - Hứa Mộ Nhan cứng ngắc nở ra nụ cười, trong lòng lại hung hăng ở co quắp!

      Xong rồi xong rồi, bát mì ở đây phải mất bao nhiêu tiền đây?

      Nhất định là ta cố ý, cố ý muốn người mang tiền của ra ngoài lần ăn sạch, khiến đại xuất huyết trận!

      Sau đó mặt Bùi Lạp Minh vô tội nhìn về phía :

      - Vậy chúng ta xuống xe , tôi đói rồi.

      Được rồi! Được rồi! Ai kêu mình muốn mời ta đây?

      Lúc Hứa Mộ Nhan chuẩn bị xuống xe, chỉ cảm thấy hai chân giống như bị keo dán dính chặt . . .

      “Hứa Mộ Nhan, mày cho tao chút tiền đồ, thể bị Bùi Lạp Minh xem thường, cũng chỉ là bát mì thôi mà!”

      Vừa xuống xe, giao chìa khóa cho em trai nhào tới trước mặt bãi đỗ xe, Hứa Mộ Nhan muốn cho nhìn thấy khuôn mặt mình gắng gượng cười khổ, vì vậy quyết định trước .

      cũng quay đầu lại bước lên bậc thang đá cẩm thạch của khách sạn lúc đó chợt nghe Bùi Lạp Minh ở phía sau giọng hô:

      - Hứa Mộ Nhan, muốn đâu?

      xoay người tràn đầy nghi hoặc nhìn :

      - Ăn mì!

      - Đúng vậy, nhưng phải khách sạn năm sao này, là ở đây.

      Dứt lời, ngón tay Bùi Lạp Minh chỉ xéo về đối diện, quán mì bị khí phái hoa lệ của khách sạn năm sao lớn này che lấp, hoàn toàn làm cho người ta chú ý tới, sau đó khóe miệng thoáng qua mỉm cười với .

      Nhìn vẻ mặt Bùi Lạp Minh nhịn cười, biết lần này mình bị ta lừa gạt thâm sâu rồi!

      Thấy nét mặt nổi giận, hình như Bùi Lạp Minh rất hài lòng, ngay sau đó nhếch môi mở miệng :

      - thôi! - Sau đó xoay người tới trước mặt quán đơn sơ kia.

      Giờ khắc này, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bây giờ hoàn toàn có biện pháp dùng suy nghĩ của người bình thường đối với . thể Bùi Lạp Minh xác thực là người đàn ông làm khó có thể nắm bắt!

      cứ như vậy cam tình bất nguyện đứng bậc thang ở khách sạn năm sao, nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn đẹp mắt của . . .

      Trong lúc nhất thời ngàn vạn suy nghĩ. . .

      hai bước, nhận thấy được Hứa Mộ Nhan đuổi theo, quay đầu lại nhún nhún vai, liến thoắng cứ như đúng rồi :

      - Tôi suy nghĩ vì túi tiền của , nếu như kiên trì muốn ăn ở khách sạn năm sao, tôi cũng sao cả, dù sao cũng phải là tôi bỏ tiền.

      Tốt lắm!

      Lần này ta thắng!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 44: hề tầm thường

      cứ cam tình nguyện đứng bậc thang ở khách sạn năm sao như vậy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn đẹp mắt của . . .

      Trong lúc nhất thời ngàn vạn suy nghĩ. . .

      hai bước, nhận thấy được Hứa Mộ Nhan đuổi theo, quay đầu lại nhún nhún vai, liến thoắng cứ như đúng rồi :

      - Tôi suy nghĩ vì túi tiền của , nếu như kiên trì muốn ăn ở khách sạn năm sao, tôi cũng sao cả, dù sao cũng phải là tôi bỏ tiền.

      Tốt lắm!

      Lần này ta thắng!

      ngờ trong quán nho có nhiều người như vậy, vừa vào cửa thấy bàn ghế dầy người ngồi, còn dư lại là con đường hẹp vừa đủ để khách hàng .

      Nơi này có thực đơn, tất cả thức ăn có thể phục vụ đều viết cái bản đen treo tường sau quầy bán hàng. Sau khi vào chuyện đầu tiên cần làm là đến quầy bán hàng gọi món, trả tiền.

      Ở chỗ này Bùi Lạp Minh phải là tổng giám đốc ngồi tít cao, cũng phải ông chủ có ‘đặc quyền’ gì nữa, ông chủ của hàng càng biết là ai, sau khi trả tiền giống như mọi người tự phục vụ bưng thức ăn tới, tìm chỗ ngồi trống trong gian chật chội hẹp này ngồi xuống.

      Có lẽ đều rất đói bụng, có lẽ bên cạnh còn có người ngồi, cũng có lẽ vì tiếng người ồn ào quá huyên náo, Hứa Mộ Nhan và chỉ là lặng lẽ ăn những sợi mì trước mặt từng người.

      Thừa dịp Bùi Lạp Minh chú ý len lén ngước mắt liếc cái.

      Giờ phút này tóc đỉnh đầu vì vừa rồi rửa mặt mà chưa sấy khô nên có chút xốc xếch rối bù, nhưng lại làm cho có vẻ cương quyết bướng bỉnh, ra chút lười biếng.

      Trong đầu khỏi lên lời hồi nãy An Thần với , tin rằng nhất định vợ chưa cưới bị mất xác đó của rất ưu tú, nếu sao lại nhớ mãi quên như thế?

      - Hứa Mộ Nhan, nhìn lâu rồi, nhìn nữa tôi thu phí.

      OMG, bị phát rồi!

      Hứa Mộ Nhan dời tầm mắt lại vào trong chén, cúi đầu nhét thức ăn vào trong miệng, cố gắng che lúng túng của mình.

      Sau đó, nghe ở đối diện phát ra tiếng cười trộm.

      Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vừa thẹn vừa giận, thuận miệng biện lý do cho mình:

      - đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi tôi nhìn có ý gì cả, bởi vì thấy đầu có vụn gầu chưa sạch, còn suy nghĩ có thể có thói quen ăn ở nơi như thế này.

      Thói quen, nhưng chợt thu lại khuôn mặt tươi cười, mặt nghiêm túc:

      - Nếu thói quen ra cũng chỉ là mọi người ngừng lựa chọn lặp lại lý do phương thức sống.

      - Cho nên?

      - Cho nên chỉ cần người nguyện ý, nhiều khi có thói quen hay có thói quen đều phải là lý do. - chau chau mày, chậm rãi chia sẻ quan điểm của mình.

      Ừ, hình như có chút đạo lý.

      Nhìn bộ dạng Hứa Mộ Nhan chuyên tâm suy nhĩ, cười, nhưng lần này ánh mắt là cực kỳ ấm áp.

      hơi ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn mì sợi chưa xong trước mặt.

      - Đúng rồi, ngắm cảnh đêm của thành phố A chưa?

      - Hả? có. - Kể từ khi làm tới nay, mỗi ngày đều sớm về trễ, hoàn toàn nghĩ tới chuyện ngắm cảnh đêm.

      - Muốn xem ?

      Khi bọn họ bước ra khỏi quán mì, bầu trời chợt nhje nhàng rả rích mưa phùn, Bùi Lạp Minh tự nhiên sát vào nhanh chóng cởi áo khoác người xuống che đỉnh đầu cả và Hứa Mộ Nhan.

      Khoảnh khắc kia vừa bắt đầu, vai kề vai núp dưới áo khoác của tránh cơn mưa phùn sầu triền miên. Hứa Mộ Nhan thấy tim mình ngừng nhảy lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh, giống như bất cức lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lớp quần áo. . .

      Hôm nay làm sao vậy?

      bình thường khiến Hứa Mộ Nhan có chút ngạc nhiên. . .
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 45: là kỳ quái

      Hôm nay làm sao vậy?

      bình thường khiến Hứa Mộ Nhan có chút ngạc nhiên. . .

      Trong chốc lát bọn họ tới trước khách sạn năm sao cao cấp kia, vừa bước vào nhìn thấy phục vụ liên tục lễ độ cuối chào Bùi Lạp Minh Lễ:

      - Bùi Tổng khỏe!

      Lúc này quản lý mặc áo khoác tây trang càng thêm ân cần bước nhanh tới chỗ bọn họ, vẻ mặt lấy lòng:

      - Bùi tổng gần đây ngài rất bận sao, thời gian rồi chúng tôi thấy ngài đến.

      cần , nơi này cũng là trong những nơi thường tới. . .

      Hứa Mộ Nhan giống như con mèo theo đuôi ở sau lưng Bùi Lạp Minh, quản lý đích thân dẫn bọn họ tới căn phòng đặc biệt ở cuối hành lang, đợi sau khi họ ngồi xuống quản lý khẽ cúi người, cung kính hỏi Bùi Lạp Minh:

      - Bùi tổng, lần trước rượu vang Caber¬net¬Sauvi¬gnon ngài vẫn chưa dùng xong, biết tối nay ngài có muốn thưởng thức ?

      Bùi Lạp Minh cũng lập tức đáp lại, xoay ngược lại hướng về phía Hứa Mộ Nhan:

      - muốn uống gì?

      - Cho tôi ly nước chanh mật ong thôi. - đương nhiên biết tửu lượng của mình, hơn nữa vào buổi tối cũng thích uống rượu, tốt với da. . .

      - Hai ly nước chanh, tửu lượng của bác sĩ Hứa của chúng ta vô cùng tệ, hôm nay cũng đừng lấy rượu vang ra lãng phí. - Làm như nhìn thấu suy nghĩ của , Bùi Lạp Minh nở nụ cười nhạt chuyển sang với quản lý.

      Người này. . .

      Cái gì gọi là hôm nay cũng cần lấy ra lãng phí?

      lo lắng rượu vang của , lại lo lắng khi say rượu luống cuống hơn!

      Chợt, trước mắt Hứa Mộ Nhan khỏi lên chuyện lần trước về nhà sau khi say rượu, ngoài ý muốn hôn môi với Bùi Lạp Minh, sau đó khuôn mặt trắng trẻo bị tầng đỏ ửng bao trùm. . .

      Trong phòng có phiến cửa sổ thủy tinh rộng lớn, mặc dù biết là ở tầng mấy nhưng cũng có thể xác định là rất rất cao, cao đến mức đủ để khiến tầm nhìn của Hứa Mộ Nhan trở nên xa rộng có chút trở ngại, ở cao quan sát quang cảnh mê ly của thành phố A.

      Ban đêm được đèn neon thắp sáng, thành phố A tựa như khu rừng đô thị đầy màu sắc, rực rỡ lộng lẫy, mỹ lệ mê người. Đặc biệt lúc này có mưa phùn bay liên miên, có tầng sương mù mỏng khiến ngoài cửa sổ. Tất cả giống như được khoác lên lớp đường trắng như côi, xa hoa mê người.

      - , lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở chỗ cao thế này ngắm nhìn thành phố A, cảnh đêm rất đẹp. - Hứa Mộ Nhan uống chút nước chanh được trang trí trong tay, tựa lên cửa kính, mắt nhìn ra tầm nhìn ngoài cửa sổ mê người, nhịn được mà tán thưởng.

      Bùi Lạp Minh đứng dậy tới bên cạnh , im lặng gì đứng bên , cùng nhau nhìn ra cảnh sắc rực rỡ ngoài cửa sổ.

      - Ah, cái đó là bệnh viện của chúng tôi phải ? – Mọi cảnh vật ngoài cửa sổ chợt trở nên bé, mà Hứa Mộ Nhan như đứa bé được kẹo phấn khởi chỉ vào cảnh vật bị thu rất nhiều lần ở ngoài cửa sổ, ngừng tìm tòi.

      - Có mang son môi ? - Đột nhiên, Bùi Lạp Minh mở miệng hỏi.

      - Son môi? - Hứa Mộ Nhan mờ mịt nghiêng đầu nhìn ở bên cạnh, chau lông mày tò mò hỏi.

      - Ừ, lip¬stick. - Bùi Lạp Minh nhàng gật đầu, dùng tiếng lặp lại.

      đấng mày râu như lấy son môi làm gì?

      Mặc dù rất thắc mắc nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn thẳng tới ghế sofa bên cạnh, lấy son từ túi xách của mình ra:

      - Được, cho , có điều cần son môi làm gì?

      Nhận lấy son môi trong tay , Bùi Lạp Minh thoáng quan sát :

      - Cái này cho tôi, lần sau tôi đưa cho cái mới.

      Thấy thế mày càng nhíu sâu lại, người đàn ông kỳ quái. . .


      chương sau dài 7 trang, mình cố gắng làm nhanh rồi đăng, dạo này nợ nần ghê quá ==!
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 46: Gánh nặng của

      đấng mày râu như lấy son môi làm gì?

      Mặc dù rất thắc mắc nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn thẳng tới ghế sofa bên cạnh, lấy son từ túi xách của mình ra:

      - Được, cho , có điều cần son môi làm gì?

      Nhận lấy son môi trong tay , Bùi Lạp Minh thoáng quan sát :

      - Cái này cho tôi, lần sau tôi đưa cho cái mới.

      Thấy thế mày càng nhíu sâu lại, người đàn ông kỳ quái. . .

      Thắc mắc của Hứa Mộ Nhan nhanh chóng được giải đáp, chỉ thấy mở son môi ra, nhàng linh hoạt xoay tròn thỏi son môi màu hồng, nhanh chậm lần lượt vòng vòng cửa sổ thủy tinh, sau đó lại vòng vòng vẽ ra rất nhiều nhà cao tầng. . . . . .

      bao lâu, lúc này cảnh vật ngoài cửa sổ bé nhìn giống như bản đồ 3D, Bùi Lạp Minh vừa vẽ về hướng này:

      - Nơi này về sau khu dân cư màu xanh lá cây rất lớn, người ở trong đó ngoài được lên mạng miễn phí còn có thể sử dụng rất nhiều thiết bị đồ điện tiết kiệm năng lượng. . . Nơi này, nơi này, đều là nơi trước mắt công ty tôi triển khai thác kế hoạch. . .

      Hứa Mộ Nhan chớp mắt cũng chớp đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt dùng son môi của ‘bản đồ thủy tinh’ vẽ lên bản đồ nghiệp của mình. Nhìn ánh mắt lấp lánh, nghiêm túc vẽ ra đó những thứ kiểu dáng kiến trúc xinh đẹp, trong khoảnh khắc này, lòng lại có rung động ra được. . .

      - 5 năm trước, sau khi phong trào IT nước Mĩ ra đời và phát triển tan biến, thay vào đó là văn phòng bất động sản dậy sóng, nhưng cũng vì vậy mà ngành công nghiệp tài chính theo, tại tài chính bất đòng sản cũng tiêu tan rồi, chủ đề dậy sóng tiếp theo chính là tiết kiệm năng lượng bảo vệ màu xanh giảm khí cacbonic. Trong ý tưởng màu xanh này ai có thể linh hoạt ra tay trước người đó chính là người thắng. . .

      đến đây, Bùi Lạp Minh đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên thâm trầm, chăm chú nhìn ra xa ngoài cửa sổ, hồi lâu mới như có điều suy nghĩ chậm rãi :

      - Có người đứng ở chỗ cao nhìn xa hơn, nhưng vài năm nay tôi lại phát khi người đứng ở vị trí cao lúc nào cũng sợ ngã hơn so với khi đứng ở mặt đất bằng phẳng.

      Lông mày rậm của khẽ nhăn lại, dường như vì có cảm xúc mà phát tiết ra. . .

      biết có phải là ảo giác của mình hay , Hứa Mộ Nhan cảm thấy hình như tối nay tâm tình của có chút biếng nhác. Nhiều khi chỉ cười đáp, thái độ đối với cũng lạnh lùng mặt đối mặt giống như trước kia, nghĩ tới đây, lòng của biết sao lại xông ra tia khác thường. . .

      - Tuy rằng như thế, nhưng thế giới này vẫn có rất nhiều người ngừng muốn đến được vị trí cao. . .

      Sau đó, Hứa Mộ Nhan giọng tiếp.

      Bùi Lạp Minh nghiêng sang cúi đầu nhìn Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh hỏi:

      - Trong đó bao gồm cả sao?

      - Tôi?

      Hứa Mộ Nhan khỏi có chút sững sờ, ngờ hỏi như vậy. ra vẻ suy tư phen sau trêu ghẹo :

      - Bởi vì tôi thích mang giày cao gót nên sợ leo được quá cao trẹo chân bất cứ lúc nào.

      Nghe được câu trả lời của nàng, khóe miệng Bùi Lạp Minh giương , giọng rất dịu dàng:

      - A, nhát gan.

      Mặc dù Bùi Lạp Minh cười, nhưng vết nhăn giữa trán vẫn như cũ thả lỏng ra. Tối nay khiến Hứa Mộ Nhan nhìn thấu.

      - Đúng rồi, tôi nghe thư ký An Thần cảu trong công ty có tình huống bất ngờ, có phải rất nghiêm trọng ? - Cảm giác Hứa Mộ Nhan cho biết, khác thường tối nay của có thể có liên quan với tình huống khẩn cấp này.

      Nghe vậy, Bùi Lạp Minh Vi giật mình, ngờ này rất thông minh. Mặc dù là khó giải quyết chút, nhưng để cho những thứ mưu ma chước quỷ cản trở kế hoạch kia được như ý. Suy nghĩ sắc bén như cây kim ngưng tụ chút trong mắt anhcó điều nahnh chóng lướt qua rồi biến mất. . .

      Trầm ngâm hồi, Bùi Lạp Minh nghiêng mặt sang bên nhìn , nhàn nhạt mở miệng:

      - ra có số việc tựa như chơi bóng dội tường vậy, khi bóng bay trở lại vào ta, nên mực muốn dùng sức đánh bóng bay , mà phải nên đánh nó trở về dọc theo con đường tương tự.

      Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan thẳng người nhìn chằm chằm ở trước mắt. biết sao, cảm giác hôm nay lời ra đều rất sâu xa, sâu xa làm biết nên tiếp nhận như thế nào.

      Có điều bất kể như thế nào hôm nay là sinh nhật của , lòng hi vọng có thể trải qua trong vui vẻ, ít nhất vui vẻ qua hết ngày hôm nay.

      A!

      Đúng rồi, sinh nhật của !

      Hứa Mộ Nhan ngay sau đó giơ tay lên liếc mắt về đồng hồ cổ tay, còn có 10 phút nữa là đến 12 giờ, vội vàng nhanh nhẹn chạy đến trước cửa sổ thủy tinh, cầm son môi lên bị bỏ lại dưới cửa sổ thủy tinh. Bàn tay bé vung lên viết ra đoạn văn cửa sổ thủy tinh trống : "Bùi Lạp Minh, chúc sinh nhật vui vẻ, hi vọng mỗi ngày của đều vui vẻ, mau chóng buông gánh nặng trong lòng xuống!"

      Để son môi xuống, Hứa Mộ Nhan giương mắt nhìn mỉm cười, nụ cười này thoáng qua tự nhiên giống sen trong hồ sạch thuần khiết, làm trái tim bất giác ấm áp.

      (còn nữa)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :