1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc lạnh lùng lừa tình thành nghiện - Phong Lưu Băng (c77)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Cậu ta có thể giả bộ

      Hứa Mộ Nhan vui vẻ đột nhiên nhìn thấy cậu ta, nhất thời tâm tình tan thành mây khói.

      Cậu ta sao để cho yên?

      Vẻ mặt khó coi, đến chỗ Bùi Lạp Thần.

      Cái đứa này vẫn còn dám tới trêu chọc , xem ra cái tát kia quá rồi.

      “Tô Vũ, đưa bệnh nhân này kiểm tra.” Hứa Mộ Nhan tỉnh táo phân phó trợ lý Tô Vũ bên cạnh bàn làm việc.

      “Kiểm tra? Chị Nhan ta phải đến tìm chị sao?” Tô Vũ sững sờ, người đàn ông tuấn tú trước mắt nhìn giống người bệnh.

      “Cậu ta tất nhiên là thoải mái mới tới bệnh viện rồi, mau mang cậu ta kiểm tra.” Hứa Mộ Nhan giọng quở trách.

      tỏ thái độ lạnh nhạt làm Bùi Lạp Thần sững sờ, gương mặt tuấn tú nhất thời đen lại.

      “Bác sĩ Hứa, chị nhận ra tôi? Tôi là Lạp Thần!” Giọng này, bộ dáng này muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, cho dù người có trái tim sắt đá cũng bị hòa tan.

      Nếu phải thấy bản tính phóng đãng của cậu ta, bị bộ mặt đáng thương của cậu ta che mắt rồi.

      Hứa Mộ Nhan để ý đến cậu ta, tới bàn hồ sơ bên cạnh, bắt đầu xem tài liệu bệnh nhân.

      “Tiên sinh,xin hỏi nơi nào thoải mái? Trước theo tôi kiểm tra”

      Bùi Lạp Thần đôi mắt hồn nhiên trong suốt đáng thương, nhìn lúc bóng lưng Hứa Mộ Nhan, sau đó quay đầu với Tô Vũ, “Tôi muốn đưa tôi kiểm tra, xinh đẹp bằng bác sĩ Hứa, tôi muốn bác sĩ Hứa đưa tôi .”

      Cậu ta chuyện, giọng điệu làm nũng như trẻ con, cũng khó trách, dù sao năm nay cậu ta mới 21 tuổi, mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, vẫn còn chưa trưởng thành, cho nên Hứa Mộ Nhan so đo với cậu ta.

      “Chị Nhan, em xem hay chị mang ta .”

      Hứa Mộ Nhan yên lặng đứng đó, nhàn nhạt mở miệng, “Cậu đến khám bệnh, hay xem mắt, xem xét vẻ ngoài để làm gì?”

      “Nhưng là, tôi muốn chị mang tôi kiểm tra, sau đó xem bệnh cho tôi, chị tại sao xem bệnh cho tôi?”Bùi Lạp Thần đáng thương co rúc ở ghế, đấu tựa vào đầu gối.

      người làm cho người ta đau đầu,

      Hứa Mộ Nhan than , nhìn Bùi Lạp Thần cố ra vẻ đáng thương, bên môi lên nụ cười khổ.

      Cậu ta có thể giả bộ!

      Cùng với trai cậu ta, đúng là diễn viên xuất sắc!

      Sau đó đến trước mặt cậu ta, “, tôi dẫn cậu kiểm tra, xem xem rốt cuộc cậu nơi nào bị bệnh!” Hứa Mộ Nhan kéo dài cuối, muốn xem cậu ta định vui đùa đến khi nào.

      Nghe vậy, Bùi Lạp Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tươi cười đầy mặt.

      “Bác sĩ Hứa, ra cần kiểm tra, tôi chính là nơi này đau, nơi này, còn có nơi này .” Bùi Lạp Thần tay chỉ lung tung người, nhìn là biết cậu ta bừa.

      “Cậu rốt cuộc chỗ nào thoải mái?” Hứa Mộ Nhan con mắt trong suốt trừng to, giọng trách mắng.

      Hết lần này đến lần khác cậu ta rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, bị trừng như vậy, nụ cười mặt càng sâu, “ sao rồi, tôi còn thấy thoải mái nữa.”

      “Vậy cậu tới bệnh viện làm gì?” tức giận hất tay cậu tar a, rảnh rỗi quá nên true đùa sao?

      “Tôi chính là quá nhàm chán, muốn xem chỗ làm việc của chị dâu mà thôi.”

      Quên , đối với cậu ta cố tình gây , cũng thành thói quen, cũng muốn cùng cậu ta tức giận, dù sao cậu ta được mọi người che chở từ bé, coi trời bằng vung, và chưa trải qua cảm giác có được, cảm giác khổ sở.

      Cho nên tức giận cậu ta, đáng giá!

      cùng cậu ta , chắc chỉ như ông gà bà vịt, thế nào cũng giải quyết được gì cả.

      “Nếu như vậy, cậu về nhà , đừng ảnh hưởng tôi làm viẹc.”
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Đứng lại cho tôi

      Thời điểm Hứa Mộ Nhan đưa tiễn người bệnh cuối cùng, sắc trời cũng tối, tới phòng nghỉ rót chén trà rồi đến bên cửa sổ nhìn nơi xa.

      lấy tay xoay xoay cổ, giang cánh tay, rất mệt! biết là trái tim mệt hay cơ thể mệt mỏi.

      lúc sau, nhìn vào đồng hồ cổ tay, 7 giờ, cũng nên về nhà, nhanh 7 giờ 30 là thời gian gia đình dùng cơm, chừng Bùi Lạp Minh lại lấy lý do này gây khó dễ .

      Hứa Mộ Nhan đặt chén trà xuống, cởi bỏ áo khoác trắng.

      Khi ra đến cửa bệnh viện hai chân như bị cao su dính chặt, thể được.

      Bởi vì trước mặt chiếc xe thể thao Benz dừng ở phía trước, người đàn ông đứng ở cửa xe tay đút túi quần.

      “Chị dâu, chị rốt cuộc tan làm, chị có biết tôi ở đây đợi chị bao lâu rồi ?”

      “Lạp Thần, cậu làm cái gì vậy? Ngộ nhỡ bị người khác hiểu nhầm hay!”

      Cậu ta yên lành đợi làm gì? Chẳng may để cánh nhà báo biết được, tùy ý viết linh tinh làm sao bây giờ?

      cũng muốn mình gánh tội danh biết xấu hổ!

      “Chị dâu, bây giờ là 7 giờ 5 phút, nếu như chị vẫn lên xe của tôi mà xe điện ngầm, như vậy trước bảy rưỡi chị kịp về đến nhà ăn cơm, đến lúc đó e rằng trai là người đầu tiên tha cho chị.”

      Rốt cuộc chịu được cậu ta quấy rầy, Hứa Mộ Nhan đành lên xe của cậu ta, cùng cậu ta về nhà.

      “Chị dâu, tôi xem chị phải là xấu, bằng như vậy , tôi cũng chê chị lớn tuổi hơn tôi, chị cùng trai ly hôn , sau đó cưới tôi như thế nào?”

      “Hứa Mộ Nhan ngờ cậu ta có thể như vậy, trong nháy mắt, sau đó khỏi lớn tiếng cười to.

      Đây là lần đầu tiên nghe qua thú vị nhất chê cười.

      Nhìn cười đến run rẩy cả người, hai má ửng hồng, Bùi Lạp Thần lái xe khuôn mặt nhất thời đen lại.

      Chuyện này buồn cười thế sao?

      bao lâu, xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Bùi, Hứa Mộ Nhan vừa vừa cười vào biệt thự,

      , sao ở phòng khách mà ở đây chờ bọn em?”

      Hứa Mộ Nhan thấy Bùi Lạp Minh đứng dưới tàng cây nụ cười cứng đờ.

      đời này mãi mãi có loại người đê tiện, túng quẫn.

      Mà Bùi Lạp Minh chính là người như vậy, áo sơ mi trắng người người ta luôn dính hạt bụi nào, làm người ta hai mắt tỏa sáng, hình như đời này có gì khiến áo sơ mi trắng của ta bị ám chút.

      Giờ phút này ta chắp tay đứng ở dưới tàng cây nhìn vừa vừa cười hai người bọn họ, tròng mắt đen lạnh lùng.

      Hứa Mộ Nhan cố gắng ngăn chặn đáy lòng chấn động, khuôn mặt xinh đẹp biểu vẻ mặt gì cả, ánh mắt nhàn nhạt liếc ta cái, liền vào trong nhà.

      đứng lại cho tôi, Lạp Thần em vào nhà trước , có chuyện muốn với chị dâu em.”

      “A, được, vậy em vào trong chờ hai người.”

      Đến khi Bùi Lạp Thần vào nhà, Bùi Lạp Minh mới tới trước mặt Hứa Mộ Nhan

      cùng em trai tôi chung với nhau, có phải rất vui vẻ ?” Bùi Lạp Minh nhàn nhạt mở miệng, thanh ôn hòa ràng.

      Hứa Mộ Nhan tự chủ được dừng bước chân, trong giọng của ta, có tia nhu tình, mà nhu tình như dây leo quấn lấy chân , để cho bước thêm được bước nữa.

      “Có phải hay , có liên quan gì tới ? Dù sao chúng ta chỉ là vợ chồng danh nghĩa, có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, phải sao?”

      Dưới ánh trăng, lông mày dày rậm của hình thành hàng cây quạt , đem cảm xúc ở đáy mắt hoàn toàn che dấu, ai cũng nhìn ra được.
      Chương 9: Nổi điên

      “Hừ, ai tôi cũng quan tâm, nhưng Lạp Thần được!” thanh Bùi Lạp Minh lạnh như băng, như gai đâm vào tim .

      quan tâm sao?

      “Bùi Lạp Minh xin chú ý tới lời của mình, tôi và Lạp Thần trong sạch, hơn nữa cậu ta với ai ở chung chỗ hay cùng ai ở cùng chỗ tôi cũng thể quản, ngược lại trai của cậu ta nên dạy bảo cậu ta mới phải.”

      Hứa Mộ Nhan cho rằng ta có hứng thú chuyện liên quan đến , nhưng lúc này cảm thấy ta tức giận.

      chỉ nhìn thấy dáng vẻ ta tức giận đêm tân hôn, sau này ở trước mặt luôn là vẻ mặt bình tĩnh, hoặc là hờ hững lạnh lùng, hoặc là im lặng, giống như mọi chuyện đời làm ta xúc động.

      Nhưng lúc này lạnh lùng của ta bị phá vỡ, vẻ mặt ta nhìn rất nhiều biểu cảm, mặc dù tức giận.

      Đây là diễn trò sao?

      thể công nhận ta là diễn viên giỏi, nhưng phải là khán giả, rảnh tiếp ta.

      có chuyện gì, tôi vào trước ăn cơm, Bùi đại thiếu gia.” xong liền quay đầu lại hướng cửa chính đến.

      Chợt sau lưng cánh tay lạnh bắt lấy cổ tay , Hứa Mộ Nhan bị đau kêu tiếng, sau đó bị ta chống đỡ thân cây.

      “Bùi Lạp Minh, nổi điên cái gì, mau bỏ tay ra, làm tôi đau!”

      “Có vậy đau? Kia Mộ Thanh ở trong phòng mổ chết thời điểm, biết ấy có bao nhiêu đau, hả?”

      “Tôi lại lần nữa, cái chết của Hứa Mộ Thanh cùng tôi liên quan, chính chị ấy cũng biết tại sao phẫu thuật chỉ tiến hành được nửa mà được tiến hành nữa, mọi người đều bị vẻ ngoài vô tội của chị ấy lừa !”

      khí lúc này rơi vào trầm mặc.

      cỗ hơi thở ấm áp kèm theo thanh lạnh lẽo truyền vào tai , nhịn được mà rung mình cái.

      gì đí nữa cũng thoát được hại chết Hứa Mộ Thanh là , ấy chết trước con dao phẫu thuật của ! ngờ biết hối cải, còn dám quyến rũ em trai tôi!”

      Quyến rũ!?

      ta quyến rũ Bùi Lạp Thần?

      Trong mắt , chỉ là người như vậy sao?

      Trong lòng , như vậy đê tiện?

      Cổ tay bị nắm làm đau, nhưng trong lòng còn đau hơn làm khó chịu.

      được bôi nhọ tôi!” Hứa Mộ Nhan lạnh lùng trả lời.

      trả lời như là chọc giận đến ta vậy.

      Bùi Lạp Minh lấy tay túm tóc , bắt phải ngẩng mặt lên nhìn .

      Hứa Mộ Nhan tròng lòng như sắp nổ tung, sao ta có thể đối với như vậy!

      “Bôi nhọ? Lúc chiều hôm nay hai người ở trong hẻm làm gì, cho là có ai biết sao?” lạnh lùng ra.

      Cái gì? Hẻm ?

      Sau đó, Bùi Lạp Minh lấy từ trong túi quần ra bức ảnh, trong ảnh là Bùi Lạp Thần hôn !

      Hứa Mộ Nhan khỏi hít ngụm khí lạnh, giật mình phải bởi vì bức ảnh, mà là Bùi Lạp Minh cho người theo dõi ?”

      quá đáng! Sao có thể cho người theo dõi tôi?”

      “Vì sao? Chỉ bằng tôi sợ chịu được đơn mà cho tôi đội nón xanh, cho nhà họ Bùi chúng tôi mất hết thể diện!”

      “Ha, là nực cười! Thể diện nhà họ Bùi bị vứt sạch từ lúc vu oan cho tôi còn trong sạch rồi!”

      còn dám mạnh miệng!” Dứt lời Bùi Lạp Minh dùng sức lôi vào trong ngực ta, đây là lần đầu tiên có khoảng cách gần với như vậy, cùng với người mà vừa hận vừa đối mặt.

      Hứa Mộ Nhan thể để cho ta thấy mềm yếu của được, nhanh chóng làm mình tỉnh táo đồng thời quật cường ngẩng đầu lên.

      Nhìn quật cường như thế, Bùi Lạp Minh môi xuất nụ cười, lấy cái tay khác chạm vào khuôn mặt sau đó ngón tay dừng ở đôi môi .

      P/s : Từ chương 1 bắt đầu xem……….. rốt cuộc chị của Hứa Mộ Nhan ở trong phòng phẫu thuật thời điểm, vì sao chỉ tiến hành được nửa mà tiếp tục được nữa? Mà bí mật của chị là gì? Tình cảm của Bùi Lạp Minh, Bùi Lạp Thần cùng Hứa Mộ Nhan như thế nào? Xin mọi người đợi ở đoạn sau nhé!!!!!!!!!!!!!!!
      Nữ Lâmsitachan thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Vợ chồng danh nghĩa

      “Tôi là người ngay thẳng sợ người ta xấu mình! Bùi Lạp Minh tôi và chỉ là vợ chồng danh nghĩa mà thôi có quyền quản tôi” Hứa Mộ Nhan nhàn nhạt , mình trong sạch hay tự biết là được rồi, cần gì phải là làm ta tin.

      Nghe vậy, khuôn mặt chợt lạnh , ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh , bên môi tự tiếu phi tiếu biểu tình.

      Hứa Mộ Nhan có chút ngốc lăng, hiểu ta cười cái gì, liền nghe “xoạt” tiếng, bỗng nhiên trước ngực chợt lạnh, ra nút cài váy liền bị bàn tay thon dài của tháo ra.

      Hứa Mộ Nhan bị động tác của làm cho sợ hãi, “ muốn làm gì?”

      Thanh lạnh lùng của truyền tới, “May là nhắc nhở tôi, hình như chúng ta trong đem tân hôn chưa có làm chuyện cần làm, như vậy xinh đẹp làm sao tôi có thể với chỉ là danh nghĩa vợ chồng đây!”

      “Đừng , được!” Hứa Mộ Nhan quật cường trong mắt chậm rãi xuất tầng hơi nước, sao có thể như vậy với !

      được? là muốn làm hữu danh vô đại thiếu phu nhân, có đúng ? Vậy tôi thành toàn cho , tôi cũng muốn xem trở thành người phụ nữ của tôi, sau này làm sao quyến rũ em trai của tôi!” Dứt lời, Bùi Lạp Minh giứ lấy cằm Hứa Mộ Nhan, bắt phải ngẩng mặt lên, ánh mắt ở mặt nàng lướt qua, mang theo mị hoặc cùng lạnh như băng giễu cợt.

      Hiểu được ý đồ của , bắt đầu giãy dụa, nhưng chút cũng làm xê dịch.

      Sau đó, giãy dụa nữa, ngưng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng này, bên môi nở nụ cười, có chút giễu cợt.

      Nụ cười này như loại dụ hoặc, bi thương xinh đẹp, xinh đẹp làm say lòng người.

      Bùi Lạp Minh nhìn trong lòng khỏi rung động, cảm giác phiền não cùng tức giận trong lòng đồng thời lan tràn.

      Kế tiếp, Bùi Lạp Minh đôi môi lạnh lẽo như mưa rơi rơi vào chiếc cổ trắng nõn của .

      có thương tiếc, chút nào dịu dàng, chỉ thô lỗ, giống như con thú phát tiết phẫn nộ, muốn cắn đứt cổ .

      Hứa Mộ Nhan nhất thời đau kêu “A” tiếng, nhưng thanh rất nhanh bị ngăn chặn.

      Môi của môi của ngừng khiêu khích, qua lại, như gió bão mưa rào của phẫn nộ.

      Thừa dịp nàng thở, linh hoạt cho lưỡi vào cậy mở hàm răng của , cùng lưỡi quấn lấy.

      hết sức giãy dụa, nhưng càng kháng cự càng làm ta thành công chiếm đoạt, hình như có ý buông tha.

      Đêm tân hôn, trông lòng tràn đấy mong đợi nhu tình của , nhưng chờ tới là vô tình của .

      Hôm nay còn hy vọng xa vời có thể thương , chỉ muốn cách xa ra, chẳng lẽ như vậy cũng được sao?

      Hứa Mộ Nhan nhìn thẳng đôi con ngươi đen, nhìn thẳng tàn khốc trong đôi mắt.

      Trái tim, giống như bị tàn khốc làm tan nát.

      thể để mình khóc, cho phép mình ở trước mặt ta yếu đuối!

      Nhưng nước mắt cứ theo khóe mắt chảy xuống.

      Bùi Lạp Minh cảm thấy mặt truyền tới giọt nước lạnh lẽo, bỗng nhiên buông ra , lấy tay dùng sức bóp chặt cằm , con mắt thẳng tắp lạnh lùng nhìn .

      Trong mắt Hứa Mộ Nhan có đau đớn cùng quật cường, đôi môi sưng đỏ, cổ đầy dấu hôn, có thể thấy ta tàn bạo bao nhiêu.

      Bùi Lạp Minh sợ hãi tỉnh táo lại, trong lòng có cảm xúc nên lời, phức tạp ngay cả cũng được.

      hiểu vì sao vừa rồi phải tức giận với như vậy, là bởi vì thích quyến rũ em trai ? Hay thích tấm ảnh của hôn người đàn ông khác?

      Sau đó kéo thân thể run rẩy của Hứa Mộ Nhan ra khỏi ngực mình, lau đôi môi vừa hôn qua đôi môi , giông như môi dính những thứ sạch .

      Nhìn hành động của Bùi Lạp Minh, Hứa Mộ Nhan lạnh lùng cười, giọt nước mắt trong suốt dưới ánh trăng chói sáng, làm cho người ta đau lòng.

      Lại nhìn bóng lưng xa, cũng lau lau lại đôi môi của mình, ta chê bẩn, cũng thế!

      “Bùi Lạp Minh, ngày vì việc làm ngày hôm nay phải trả cái giá lớn!"
      Chương 11: Nghĩ hay quá nhỉ

      Trong bữa cơm tối, Hứa Mộ Nhan có nhìn Bùi Lạp Minh liếc mắt, chỉ ngừng gắp những món ăn rồi ăn cơm, mà Bùi Lạp Thần làm như thấy được giữa trai ngập tràn mùi thuốc súng, thức thời có lên tiếng, bởi vì muốn trở thành người châm ngòi thuốc nổ này!

      “Tối mai có buổi đấu giá từ thiện, cần cùng tôi tham gia, chúng ta phải ở trước mặt phóng viên diễn cảnh vợ chồng tình cảm, nhớ ăn mặc đẹp chút, chớ đến lúc đó làm tôi mất mặt.” Hứa Mộ Nhan đứng dậy chuẩn bị lên tầng thời điểm, thanh Bùi Lạp Minh ở sau lưng vang lên.

      “Biết.”

      Ban đêm lạnh như nước, ánh trăng bầu trời, ánh sáng chiếu xuống, đem trọn ngôi biệt thự sáng tỏ trong đêm đen, gió mát thổi .

      Hứa Mộ Nhan đến phòng Piano, sau đó ngồi ngay ngắn dưới chiếc đàn dương cầm, cũng bao lâu có đánh rồi?

      ngước nhìn lên ánh trăng, như suy nghĩ điều gì, cả người đắm chìm trong trong ánh trăng sáng, rất là tĩnh lặng.

      Sau đó ngón tay thon dài nhàng đặt lên phím đàn, như hoa lan, ngón tay nhắn bắt đầu qua lại các phím đàn đen trắng .

      Trong nháy mắt cả gian phòng tràn ngập tiếng nhạc du dương, như nước chảy đưa tình, lên lời, nghe uyển chuyển cảm động.

      Tiếng nhạc lúc đầu nhàng sau mạnh mẽ, như tiếng mưa gió, nhưng dần dần lại như im lặng ngưng trọng, đau đớn lộ ra chút hoảng sợ, như nước mùa xuân chảy chậm.

      Nhạc như lên tiếng lòng, vô luận như thế nào cũng đánh ra được khúc nhạc vui vẻ.

      Nhất thời Hứa Mộ Nhan chỉ thấy mình như đám mây hồng đơn, từng tiếng thê lương gào thét, nhưng cũng có ai nghe được, ai để ý.

      Ánh trăng sáng che phủ khuôn mặt trắng bạch của , bên môi lên nụ cười khổ.

      Ngoài cửa, Bùi Lạp Thần chưa bao giờ nghe qua ca khúc bi thương như vậy, nhất thời giật mình, đứng bất động như pho tượng.

      Khúc nhạc đàn xong, Hứa Mộ Nhan đôi tay nâng lên, tiếng nhạc ngừng.

      khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trong lòng có thể yên tĩnh hay ? Chỉ có mới biết.

      Ngoài cửa bỗng vang lên thanh thở dài, hơi sững sờ, này tiếng thở dài phải phát ra!

      “Ai vậy? Vào .”

      đứng dậy tới mở cửa, của đột nhiên đứng người đàn ông cao lớn, Hứa Mộ Nhan để ý đến , quay trở lại phòng nhạc.

      ngờ còn có thể biết đánh đàn, muốn dùng tiếng đàn để tranh thủ đồng tình của tôi?” Bùi Lạp Minh nghiêng người hai tay đút túi quần, hứng thú nhìn bóng lưng của .

      ra mới vừa ở phòng đọc sách bên cạnh chỉ nghe thấy tiếng nhạc truyền đến, đây là lần đầu nghe được bài hát như vậy, mỗi luật đánh vào sau trong tiếng lòng , vì vậy đứng dậy muốn phòng nhạc xem chút, lại thấy Bùi Lạp Thần đứng ngoài cửa yên lặng nghe, lúc đó trong lòng biết là tư vị gì.

      Hai em nhìn nhau, sau đó Bùi Lạp Thần xoay người trở về phòng của mình.

      Bên trong phòng an tĩnh lại, Hứa Mộ Nhan tới trước cửa sổ đẩy cửa ra, đoán chừng kế tiếp ta nhân cơ hội này làm khổ .

      Nhưng chờ trong giây lát, vẫn thấy lên tiếng.

      Hứa Mộ Nhan nghi ngờ liền xoay người lại thấy bên môi nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh trăng nụ cười này như mùa xuân có băng tuyết, càng làm người ta rét lạnh.

      ta đây là có ý gì?

      Đây là lần đầu tiên ở trước mặt cười, Hứa Mộ Nhan khỏi sững sờ

      có nghe qua có người nổi giận trước, trước mỉm cười, hay là người khẩu Phật tâm xà.

      Sau đó, Bùi Lạp Minh tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh chiếc Piano, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “ tiếp tục đánh ra bản nhạc dương cầm vừa mới đánh”

      cho rằng ta là ông trời, là ông lớn sao?

      tại sao phải nghe ?

      Hứa Mộ Nhan khẽ cắn môi, nhìn về phía người đàn ông khoan thai tự đắc ngồi ở đó, ánh mắt chợt lóe.

      thẳng đến chiếc đàn ngồi xuống, cố nén cỗ tức giận trong lòng, ngón tay chạm cái, chuỗi thanh từ ngón tay truyền đến, chỉ là này nhạc cũng phải như trước dịu dàng thắm thiết, cũng phải là bi thương, mà là tư thế hào hùng, giông tố!

      Giai điệu khí thế rất lớn, tạp rất nhiều, cao rất nhiều, Bùi Lạp Minh nghe được khóe miệng co quắp.

      Như vậy khúc nhạc, dù người chết, chừng cũng nhảy khỏi mộ ra ngoài, huống chi là ?

      Bùi Lạp Minh cũng đoán được cũng dễ nghe lời đánh khúc nhạc cho , cũng là ngờ đến, có thể nghĩ ra được phương pháp giày vò lỗ tai như vậy.

      Được lắm, Hứa Mộ Nhan, coi như lợi hại!
      Nữ Lâmsitachan thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Mười phần diễn trò

      Buổi tối chủ nhật, tiếng người huyên áo, tin tưởng buổi dạ tiệc hôm nay là long trọng nhất của A thị.

      Bởi vì tối nay xã giao được với rất nhiều người danh giá, có người mẫu, có những thương gia nổi tiếng cùng tề tụ chỗ, cùng nhau tham dự buổi đấu giá, làm cho khách sạn cao cấp năm sao vốn huy hoàng nay càng lóe sáng rực rỡ.

      Mặc dù là như thế, bởi vì ảnh hưởng của kinh tế suy thoái, để tránh cho những người hữu tâm trong xã hội đối với sinh hoạt xa xỉ bàn tán và áp lực, cho nên năm nay các hạng mục đấu giá từ thiện, mời rất nhiều nhãn hiệu mới cùng những nhà từ thiện cử hành hoạt động lớn, cũng dành cho bán hàng từ thiện từ đồ vật ở dạ tiệc sản xuất ra cho bán đấu giá, được khoản tiền đều đem toàn bộ quên góp cho công trình hy vọng, khiến cho trẻ em có thêm nhiều cơ hội học tập.

      Về phần tối nay người muốn lấy được thưởng đến từ rất nhiều lĩnh vực khác nhau, người có tiếng tăm làm chủ trì, thiên kim của tập đoàn tài chính , tổng giám đốc công ty, con các gia đình danh giá, siêu sao điện ảnh, nhiếp ảnh gia nổi tiếng……

      Khi những người có tiếng tăm họ cho là họ đẹp nhất, cao quý cùng sang trọng vào đại sảnh của dạ tiệc, các phóng viên cũng được bận rộn ống kính lóe sáng, phat ra thanh rắc rắc, ngừng chụp mọi tư thế của họ.

      ra bây giờ nhờ có tiến bộ khoa học kĩ thuật có thẻ nhớ thay thế làm cho họ tiết kiệm được ít tiền.

      Trước khi tham gia buổi đấu giá Bùi lạp Minh cho họ đưa bộ dạ phục màu đen có phần bị điệu thấp nhưng mất thời thượng cho Hứa Mộ Nhan, lễ phục đem lấy dáng người bao trọn càng làm cho phát ra dáng vẻ thướt tha, mềm mại, đưa lễ phục cho quên tốt bụng nhắc nhở câu, “Bộ lễ phục này rất quý, nếu chỗ nào đó bị hư hỏng, liền chuẩn bị nhiều điểm mà bồi thường cho bộ lễ phục.”

      Hứa Mộ Nhan ở ngoài cười trong lòng cười nhận lấy trong tay lễ phục, gì.

      Khi theo Bùi Lạp Minh vào dạ hội kia khắc, các phóng viên như ong vỡ tổ to lớn đứng trước cửa, tay máy ảnh ngừng phát ra tiếng rắc rắc.

      Mà bên cạnh từng thanh kinh dị vang lên bên tai , “ Oa, mau nhìn mau nhìn! Đó phải là tổng giám đốc Bùi thị Bùi Lạp Minh sao? Người sao có thể lại đẹp trai hơn nhiều so với tạp chí vậy, vợ của ta cũng rất xinh đẹp.”

      “Đúng vậy, nhanh chụp thêm mấy bức hình.”

      “Đúng là, ngày mai có trang đầu rồi.”

      “……”

      Tối nay Bùi lạp Minh thân tây trang màu xám tro, vừa vặn bó sát đường cong cơ thể, lên dáng người cao lớn thẳng tắp, cùng với mái tóc thời thượng, khiến khuôn mặt vốn tuấn lãng càng thêm nổi bật.

      Nghe bên cạnh đám người phụ nữ ồn ào, Hứa Mộ Nhan xinh đẹp mặt mỉm cuời càng sâu, tay trăng khoác chặt lên cánh tay trái Bùi Lạp Minh, nếu diến cảnh vợ chồng ân ái, đương nhiên phải hảo hảo phối hợp .

      Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan sâu cảm thấy ông trời công bằng , cho khuôn mặt chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho khoe khoang.

      Bùi Lạp Minh hổ là con hồ ly giảo hoạt, đây là lần đầu tiên theo xuất hoạt động lớn như vậy, con người giỏi giao tiếp xã giao, nhìn vội vã mà xuyên qua vào bên trong đám người cùng họ đàm phán rất thành thuc, giờ phút này mới chân chính thấy được mánh khóe khéo léo trong giao tiếp xã giao của .

      Quả nhiên làm tổng giám đốc phải dễ dàng.

      “Lạp Minh, tôi muốn xung quanh nhìn xem chút.”

      “Được, em .” giọng Bùi Lạp Minh tràn đầy cưng chiều, thon dài tay phải cũng quên khẽ vuốt tóc , hành động thân mật như vậy làm ít người ở quanh hai người ghen ghét.

      Người đàn ông này là biết diễn trò!

      Hứa Mộ Nhan vừa vừa sửa sang lại chút tóc của mình vừa bị làm cho rối vò.

      “Hứa Mộ Nhan, ngờ ở chỗ này có thể nhìn thấy em.” Bên tai chợt truyền đến mừng rỡ thanh .
      Chương 13: Ngoài ý muốn gặp nhau

      Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nghiêng người sang, thấy phía trước người đàn ông lịch nho nhã, khuôn mặt tuấn tú .

      sững sờ nhìn xem , tròng mắt trong suốt tràn đầy tự hỏi, hồi lâu sau mới nhận ra .

      “Vũ…….Vũ Dương, làm sao ở đây?” Hứa Mộ Nhan khỏi ngẩn ra.

      Vũ Dương là hội trưởng khi học đại học, so với hơn hai khóa, Hứa Mộ Nhan nhớ đến lúc sắp tốt nghiệp còn mặt dày viết phong thư tình dấu tên cho , nhớ tới khi đó, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, có loại lên lời được xinh đẹp.

      Lại được nhìn thấy lần nữa, cảm giác như qua mấy đời, cảm thấy rất là thân thiết, giống như…….. trai mình vậy.

      “Bởi vì giờ là trợ lý của chủ tịch tập đoàn lớn, hôm nay theo chủ tịch cùng tham gia buổi đấu giá từ thiện.”

      A, hóa ra là như vậy…..

      , em buổi tối hôm nay thứ nhất vũ liền giao cho ? Bộ dạ phục đẹp như vậy chớ để cho bị mai .”

      “À? Cái đó cần , em ra ….”

      Hứa Mộ Nhan còn chưa hết câu, người bị kéo vào trong sàn nhảy.

      Có trời mới biết ghét nhất là khiêu vũ, bởi vì cảm nhận tiết tấu rất kém, nhưng hôm nay bất đắc dĩ, cũng tốt từ chối, dù sao quanh cũng có mấy đôi khiêu vũ tốt, cũng muốn làm cho thể diện của Vũ Dương bị mất được.

      nhạc bắt đàu vang lên, Hứa Mộ Nhan nhắm mắt đuổi theo tiết tấu của .

      Nhưng mỗi lần xoay tròn thời điểm, cũng sai khiến được chân của mình mà lưu tình chút nào dẫm lên chân .

      Rốt cuộc Vũ Dương bị đau nheo lại lông mày, nhịn được mở miệng, “Mộ Nhan, em liền cho biết, lúc học đại học làm chuyện gì để cho em tức giận? cho nên tối nay em mượn cơ hội này trả thù?”

      Nghe vậy, khỏi bị lời của chọc cười, vô tội , “ xin lỗi, cũng biết em biết khiêu vũ, cảm nhận tiết tấu cực kém, phải là em cố ý.”

      có việc gì, xác định em phải cố ý là được, ra khiêu vũ rất đơn giản, lần này thả chậm bươc chân, em theo học.”

      “Tốt, chỉ cần chê em kém cỏi là được.” nhoẻn miệng cười, nụ cười kia giống như băng tuyền tràn trong hoa sen, làm ấm lòng người.

      cảm xúc dâng cao học vũ Hứa Mộ Nhan tự nhiên chú ý đến ở phía dưới đài có đôi mắt ánh mắt lạnh thẳng tắp nhìn chằm chằm .

      Người phụ nữ này lại dám ở trước người đàn ông khác cười được vui vẻ như vậy, có phải chỉ cần phải người đàn ông dễ nhìn, đều có thể quyến rũ?

      Quả nhiên bản tính của chính là như vây!

      Bùi Lạp Minh cặp kia thâm thúy đáy mắt thoáng xuất khinh thường, rồi sau đó đem ly rượu đỏ trong tay uống sạch….

      Qua mấy điệu nhảy, Hứa Mộ Nhan chịu được nữa đôi giày cao gót làm cho chân đau đớn mà rời sàn nhảy.

      ra sàn nhảy, đài người dẫn chương trình bắt đầu thông báo bán đấu giá bảo vật thứ nhất.

      Bởi vì gót chân đau, quyết định tìm chỗ người để cho hai chân hít khí trong sạch.

      Vì vậy lặng lẽ rời tiền sảnh, tới cách tiền sảnh tìm ghế dài ngồi xuống.

      Ở quầy rượu lấy ly nước chanh, sau đó từ từ giơ lên cái ly, từng bước hướng góc có nguời chiếc ghế salon màu tím tới.

      Khay trà màu đen hình bầu dục làm bằng thủy tinh vẫn còn ly rượu rỗng cùng ly rượu màu hổ phách Whisky còn dư lại nửa, có lẽ phục vụ còn chưa kịp dọn dẹp, cũng quá để ý đem ly nước chanh để xuống, có lẽ do đau đớn ở chân khiến muốn đâu nữa, cả người như được giải thoát hướng ghế sofa ngồi xuống.

      Chỉ trong chốc lát người phụ nữ chậm rãi ở trước mặt ngồi xuống, màu đen áo ngực mơ hồ lộ ra, màu đỏ tóc dài buông xõa, hướng đấu ánh đèn chiếu vào ngũ quan xinh xắn, ra mị hoặc làm cho người ta tâm động, Hứa Mộ Nhan khỏi nuốt ngum nước bọt, thể thừa nhận người phụ nữ trước mặt này là ưu tú.

      Chỉ là…..Hình như là hai người có quen biết ?
      Chương 14: Châm chọc

      ta sao có thể tự nhiên như vậy ngồi ở đối diện ?

      Hứa Mộ Nhan tự trấn an mình bưng lên ly nước chanh lên uống, chỉ thấy người đối diện cười yếu ớt cầm lấy ly rượu còn chưa uống xong bàn, ra chỗ ngồi này là của ta…

      có khỏe Hứa tiểu thư, tôi là bạn của Lạp Minh, Hạ Tình.”

      “Khụ…..khụ….”

      Nghe được lời của ta, Hứa Mộ Nhan uống nước chanh nhất thời bị sặc, khuôn mặt do sặc mà đỏ bừng.

      ……….Bạn ?!

      Hai từ này sao thấy là châm chọc buồn cười!

      lắc cái ly trong tay, con ngươi mắt mảnh trấn định.

      Xem ra Bùi Lạp Minh đối với Hứa Mộ Thanh cũng chỉ đến vậy, thay chị mình cảm thấy tình của Hứa Mộ Thanh đáng giá, nhiều hơn là cho mình !

      “Hứa tiểu thư, tôi chỉ muốn cho biết, người phụ nữ có thể đứng cạnh Lạp Minh chỉ có thể là tôi, cũng chỉ có thể là tôi, mặc dù bây giờ là vợ , nhưng là…….”

      Hạ Tình lời còn chưa hết, hai mắt trừng trừng dám tin nhìn Hứa Mộ Nhan, chỉ vì ta bỗng đứng dậy đem ly nước chanh còn chưa uống hết hắt vào mặt .

      “Tôi vị này Hạ tiểu thư, tôi coi như là người uống rượu rồi suy nghĩ nhiều , tình cảm của tôi cùng Lạp Minh có được bao lâu phải là có thể , về phần sau này có thể hay đứng ở bên cạnh Bùi Lạp Minh hay còn xem tạo hóa của thế nào.”

      Hứa Mộ Nhan cũng biết vì sao mình có thể mất khống chế mà hắt ly nước chanh vào Hạ Tình, là ưa bộ dáng tự đắc của ta ? hay là tức giận?

      cũng biết….

      Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Hứa Mộ Nhan, Hạ Tình nổi giận! Tính tình háo thắng luôn thích tranh đoạt như làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Hứa Mộ Nhan như vậy, khóe miệng dâng lên nụ cười yếu ớt có hảo ý, “Hứa Mộ Nhan, chúng ta rất nhanh gặp lại.”

      Đợi cho Hứa Mộ Nhan lần nữa trở lại đại sảnh yến hội, nhìn quanh bốn phía còn thấy bóng dáng Bùi Lạp Minh nữa.

      Chẳng lẽ lại bỏ , mình ?

      Nhưng ý nghĩ này vừa xong liền bị bác bỏ, coi như có ghét như thế nào cũng thể ở trước mặt bao nhiêu phóng viên bỏ lại người vợ danh nghĩa như được, dù sao này diễn cũng là toàn bộ muốn diễn hay sao?

      lúc Hứa Mộ Nhan biết đâu, quay về phòng khách bước thả chậm hết sức, ánh mắt chợt bị bóng lưng cao lớn hấp dẫn, chỉ thấy tấm lưng kia gấp gáp tới cửa chính từ hành lang bên phải tới.

      tìm sao?

      Coi như có lương tâm, Hứa Mộ Nhan vừa nghĩ vừa theo phía sau Bùi Lạp Minh, tính toán muốn hù dọa hồi.

      Khi đuổi theo đến , muốn đưa tay đẩy cửa ra, bên trong thanh giọng nữ mềm mại bỗng nhiên phát ra, “Lạp Minh, rốt cuộc lúc nào cùng mẹ chuyện của chúng ta? phải vợ sao? Vậy tại sao còn cùng ta ly hôn?”

      Trong lòng Hứa Mộ Nhan nhất thời run lên cái, giơ lên cánh tay cứng ngắc sững sờ ở giữa trung, đột nhiên trái tim đập loạn …

      “Chuyện này tôi tự có cân nhắc, cũng biết tôi thích bị người khác ép buộc, chỉ cần im lặng đợi bên cạnh tôi là được rồi.”

      Thanh Bùi Lạp Minh dịu dàng giống như trong nháy mắt hóa thành từng cây mạn đằng chặt chẽ quấn quanh tim Hứa Mộ Nhan, đè nén làm thở nổi.

      …. ta ở bên ngoài có phụ nữ?

      Hứa Mộ Nhan hít hơi sâu, tự với mình phải bình tĩnh, nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo, ở ngoài phóng viên còn ở, thể làm cho nhà họ Bùi mất mặt trong buổi tối đấu giá từ thiện trọng đại này.

      Do dự lúc, tin đẩy cửa mở ra, sau đó nhìn thấy hình ảnh làm khiếp sợ.
      Nữ Lâmsitachan thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: có tư cách quản

      Giờ phút này Bùi Lạp Minh ôm người phụ nữ trong ngực khóc sụt sùi, còn nguời phụ nữ này ai chính là vừa nãy ở trước mặt linh tinh Hạ Tình!

      Chỉ thấy ngón tay ta bấu chặt vào tay áo tây trang của , lôi kéo như vậy chặt, đôi mắt tràn đầy hơi nước, thê lương buồn bã, cứ như vậy ngửa đầu nhìn Bùi lạp Minh.

      Như vậy ánh mắt, ngay cả người có trái tim sắt đá, sợ cũng bị hòa tan.

      Thế nhưng ánh mắt này đối với Hứa Mộ Nhan mà như cây châm chậm rãi đâm vào trái tim ,làm lòng mảnh đau đớn.

      Hứa Mộ Nhan chỉ thấy đại não như bị lọt nửa nhịp, trong lòng lúc này thấy tối tăm, dám tin nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mặt.

      Thời gian như dừng lại, sững sờ nhìn hai người, nhất thời biết làm thế nào.

      Cho đến khi chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên “phanh” rơi xuống đất, mới đưa , ta tỉnh lại!

      Bùi Lạp Minh giật mình quay đầu lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng thấy người đứng ở cửa là Hứa Mộ Nhan sau, hàng lông mi nhíu chặt được giãn ra, được thả lỏng hơi.

      Rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Tình ở bên tai ta mấy câu mà chỉ hai người mới nghe được, tiếp theo vẻ mặt Hạ Tình đầy hạnh phúc qua , ra ngoài thời điểm quên hướng Hứa Mộ Nhan lộ ra nụ cười chiến thắng.

      Xem ra ta là ở công khai cùng cái này Bùi phu nhân khiêu chiến, để cho còn mặt mũi ở trước mặt mọi người.

      Cho đến khi bóng lưng Hạ Tình biến mất ở hành lang, Bùi Lạp Minh mới thoải mái sửa lại tây trang, xoa trán đí đến bên cạnh Hứa Mộ Nhan nhàn nhạt mở miệng, “Mới vừa rồi chuyện xảy ra coi như có nhìn thấy, nhớ, có tư cách quản chuyện của tôi.” xong liền cũng quay đầu ra ngoài.

      khắc kia Hứa Mộ Nhan cảm giác ngực như có đốm lửa từ từ thiêu đốt lấy , hơn nữa càng đốt càng mãnh liệt, giống như tế bào trong cơ thể đều sắp bị cháy rụi, cũng có nơi giải tỏa.

      A….. có tư cách?

      Đúng vậy, chỉ là vợ chồng danh nghĩa với , quả có tư cách quản.

      quật cường ngẩng đầu lên, cố gắng để sương mù trong mắt lưu trở về, cho mình chịu uất ức, phải kiên cường đứng lên tiếp tục chờ, chờ ngày nào đó Bùi Lạp Minh thấy được tấm chân tình của

      Buổi dạ tiệc từ thiện kết thúc là 11 giờ 45 phút, là nửa đêm rồi.

      ra khách sạn, gió lạnh buổi đêm thổi tới, lại thể thổi tan sầu não trong tròng mắt Hứa Mộ Nhan.

      theo Bùi lạp Minh ngồi xe riêng trở về biệt thự, dọc theo đường đều im lặng , nhìn bên ngoài phong cảnh, bên trong xe mảnh yên lặng, yên tĩnh đến quỷ dị.

      Có thể người trầm mặc là an tĩnh, hai người trầm mặc là áp lực, những lời này thấm sau vào trong lòng.

      Hai người vừa vào phòng khách thấy mẹ Bùi ngồi ghế vẻ mặt thản nhiên xem tivi, ăn bánh ngọt.

      “Mẹ, khuya rồi mẹ tựu ăn ít chút, tránh cho người cảm thấy thoải mái.” Bùi lạp Minh vừa vừa áo khoác tây trang ra, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy nhu tình, Hứa Mộ Nhan cảm thấy chắc đời này bao giờ đối với cười như vậy.
      có việc gì, mẹ đều biết thân thể mẹ từ trước đến giờ……..”

      quay người lên tầng là lúc, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng la của , “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!”

      Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy tới, tay phải vừa định xem mạch mẹ Bùi, lại bị Bùi Lạp Minh đẩy ra.

      Vẻ mặt buồn rầu đem mẹ Bùi ngất xỉu nhàng ôm lên ghế salon, rồi sau đó đưa tay kiểm tra hơi thở của bà, hô hấp dị thường dồn dập.

      “Dì Dung, nhanh gọi điện thoại, gọi xe cứu thương đến đây.” Trong giọng của ra được uy nghiêm lạnh lùng.

      “Me!Mẹ làm sao vậy? êm đẹp sao lại té xỉu?” Bùi Lạp Thần từ tầng nhanh chạy xuống, thanh mát lạnh kèm theo tia nức nở.

      Thấy thế, Hứa Mộ Nhan bước nhanh tới bên cạnh mẹ Bùi, chỉ thấy sắc mặt bà tái nhợt ở giữa còn có phiếm hồng, ngực phập phồng lợi hại, tình huống được ổn.

      “Các mau mở hết cửa sổ ra, để tôi xem chút.” Hứa Mộ Nhan tỉnh táo .

      thanh của hết sức trầm tĩnh, như viên thuốc an thần làm trong nháy mắt đem đáy lòng lửa nóng của Bùi Lạp Minh ép xuống.

      Bùi Lạp Minh ánh mắt sắc như thiên ưng nhìn về phía Hứa Mộ Nhan môi mỏng khẽ mở, “Chỉ bằng y thuật của ?”

      Giọng lạnh lẽo của mang theo tia nghi ngờ, còn có tia…..khinh thường.

      “Đúng, chỉ bằng tôi!” Hứa Mộ Nhan rảnh để ý đến khinh thường của , trước mắt cứu người là quan trọng nhất!
      Nữ Lâmsitachan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :