1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc không biết tốt xấu - Đường Quân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.1

      Đường Phỉ ngồi ở phòng khách đợi cả đêm vẫn chưa thấy Tề Gia Hách về nhà, rất lo lắng, vì thế lấy chìa khóa xe từ chỗ Đường Vũ tự mình lái xe đến công ty.

      Hỏi bảo vệ đúng là Tề Gia Hách vẫn còn ở công ty, mới bước vào thang máy.

      Mặc dù có bảo vệ nhưng làm việc trong tòa nhà người trong đêm như thế này rất đáng sợ. bỗng hiểu được tại sao Tề Gia Hách đưa ra quy định nhân viên được tăng ca quá bảy giờ.

      Đúng là người lãnh đạo biết quan tâm lo lắng đến nhân viên. Chắc là ấy hy vọng nhân viên của mình làm việc trong hoàn cảnh vắng lặng thế này, nhất là nhân viên nữ. đặt an toàn của nhân viên lên hàng đầu.

      vào phòng làm việc của Tề Gia Hách, thấy mệt mỏi nằm ghé vào bàn làm việc ngủ thiếp . Thấy như vậy rất đau lòng, thấp giọng : “Em thể giúp cái gì sao?”.

      đọc rất nhiều sách, tiếp nhận giáo dục dành cho người thừa kế, chẳng nhẽ lại thể chia sẻ phiền não với người sao?

      , Đường Phỉ luôn nghĩ: Chưa đến cuối, thể bỏ việc giữa chừng.

      cẩn thận cầm tài liệu lộn xộn bàn bắt đầu xem xét, muốn nhìn xem có thể giúp chút hay . Quả nhiên kiến thức của phải là uổng phí, đến công ty với cha cũng học được ít, chỉ là những cái này vẫn trong quá trình tích lũy.

      Vừa phát là mình có thể giúp Đường Phỉ rất vui mừng, nhưng có ý định để cho Tề Gia Hách biết. hy vọng làm cho cảm thấy có gánh nặng cho nên quyết định lén giúp .

      xác định được cần làm như thế nào, bỏ tài liệu lại bàn nhưng cẩn thận đánh thức Tề Gia Hách. còn ngái ngủ thấy là ai, nhanh chóng bắt được tay lạnh giọng chất vấn: “Là ai?”.

      “Là em”.

      “Đường Phỉ? Muộn như thế này sao em còn đến đây? Sao em lại nghe lời thế, em có biết con ra đường lúc nửa đêm rất nguy hiểm hay ?”.

      “Nhưng mà Phân Yên hôm nào cũng nửa đêm mới về nhà mà!”.

      “Tiểu thư, em làm trái lại những gì bảo sao?”.

      Tề thị phải đối mặt với nguy hiểm nên muốn ầm ĩ với , đối với đàn ông cũng cần phải dụ dỗ, nũng nịu chút. hơi nghiêng người, vòng tay qua cổ dịu dàng : “Muộn như thế mà vẫn chưa về nhà nên em rất lo lắng cho ”.

      “Ngốc, phải sao rồi mà? Tuy rằng việc lần này đối với công ty là đả kích , nhưng chưa đến mức bị phá sản!”.

      có tính toán gì chưa?”.

      cần lo lắng, tình huống xấu nhất là phải bán tháo, vẫn có người đồng ý nhận hàng”.

      “Em đồng ý làm như vậy, nếu như phải theo đối thủ xuống giá quá mức như thế về sau muốn nâng giá về mức bình thường rất khó!”

      đó là tình huống xấu nhất mà, nay còn chưa đến mức đó, đừng lo lắng”.

      “Ừ, em tin tưởng chuyện này được giải quyết tốt đẹp cách nhanh chóng. Hơn nữa, em cũng tin rằng với danh tiếng của Tề thị, những bạn hàng trước kia sớm muộn gì cũng quay về thôi”.

      “Ừ, tạm thời chúng ta đừng nghĩ đến những vấn đề này nữa, về nhà thôi”.

      “Được”.

      Hai người còn chưa ra khỏi phòng làm việc bụng của Tề Gia Hách sôi ùng ục.

      còn chưa ăn cơm sao?”. Đường Phỉ giật mình nhìn .

      “Bận quá nên quên mất, chúng ta ăn gì đó rồi hẵng về”.

      Đường Phỉ gật đầu, chủ động nắm tay Tề Gia Hách: “ muốn ăn gì?”.

      Cũng gần sáng rồi biết có thể ăn cái gì.

      “Có em ăn cùng ăn cái gì cũng được”.

      Mặc dù nguy cơ làm cho bọn họ lo lắng nhưng cũng làm cho chuyện tình cảm của bọn họ càng tốt hơn, coi như đó là chuyện đáng mừng.

      Giữa trưa ngày hôm sau, có cuộc điện thoại gọi đến phòng làm việc của Tề Gia Hách. Chỉ cuộc điện thoại này giải quyết toàn bộ số nguyên vật liệu tồn kho vượt mức kia.

      “Ngài Suzuki là những nguyên vật liệu kia đều muốn thu mua hết?”. Ông trời muốn tặng quà cho hay là vẫn nằm mơ chưa tỉnh? Tề Gia Hách thể tin được, có người đồng ý mua hết mấy chục triệu nguyên vật liệu đó.

      Nhưng lại càng ngờ được khách hàng lớn này là ngài Suzuki. Ở Nhật Bản ông ấy làm ăn rất lớn, trước đây cũng từng tiếp xúc qua. Nhưng lúc đó còn ngại vì làm ăn với các công ty khác nên đành thôi. ngờ bây giờ ngài Suzuki lại chủ động làm ăn với .

      “Đúng”.

      “Xin hỏi làm sao ngài Suzuki biết tôi có nhóm nguyên vật liệu này”.

      “Bên ngoài sớm truyền tin, nghe bên công ty bị mất các mối làm ăn cũ”.

      “Quả như vậy, tôi cũng muốn giấu giếm. Bởi vì những bạn hàng cũ bỏ hợp tác báo trước nên làm cho chúng tôi kịp đối phó. Mà những nguyên vật liệu này thể tích trữ hàng quá lâu, cho nên nếu ngài có điều kiện gì xin cứ thẳng”.

      Tề thị chủ yếu là kinh doanh nguyên vật liệu chế biến thực phẩm, nguyên vật liệu loại này có thời hạn ngắn nên mới phải vội vàng bán.

      có điều kiện gì cụ thể, tôi từ lâu nghe làm ăn rất có uy tín, giá tiền cũng hợp lý. Cho nên cứ bán cho tôi với giá ban đầu vẫn bán cho những người khác là được”.

      “Ngài Suzuki, chuyện này…...”.

      “Chuyện này cứ quyết định như vậy”.

      “Ngài Suzuki, vô cùng cảm ơn ngài...”.

      Cúp điện thoại, Tề Gia Hách hưng phấn bật dậy, thấy Đường Phỉ vừa vào phòng làm việc nhanh chóng ôm xoay vòng vòng.

      “Thả em xuống......em chóng mặt….”.

      “Giải quyết! Tất cả đều được giải quyết rồi!”.

      “Cái gì thế? Trông vui vẻ như vậy!”.

      “Vấn đề của chúng ta được giải quyết rồi. Có khách hàng lớn ở Nhật Bản chấp nhận mua hết nguyên vật liệu của chúng ta, em có nên vui hay ?”.

      “Ừ, là chuyện đáng mừng”.

      ra ngày từ đầu Đường Phỉ đoán được kết quả như thế. Trước khi ngài Suzuki chuyện với Tề Gia Hách gọi điện thoại chuyện với ngài ấy.

      Nhà và ngài Suzuki có mối giao tình rất sâu, vả lại đúng dịp hợp đồng bên ngài ấy với đối tác đến lúc hết hạn. Cho nên khi ngài ấy đồng ý ngay.

      “Ngài Suzuki đúng là quý nhân của ”.

      “Ừ”. Đường Phỉ gật đầu cái, nhìn vui vẻ như vậy cũng rất vui.

      ra ma lực của tình lại lớn như thế. Mọi động tác, cảm xúc của người mình đều có thể tác động đến tâm tình của mình. Nhìn đối phương vui vẻ mình cũng thấy rất hạnh phúc.

      Tất cả chuyện phiền não đều bị ném ra sau đầu, cảm thấy rất hạnh phúc.

      “Cười cái gì thế?”.

      “Vui vẻ thôi”.

      “Ngốc, em cứ phiền não thay như thế. Có ngủ đủ đấy?”. Tề Gia Hách vỗ trán , quan tâm hỏi.

      nghe thấy buổi tối em ngáy rất to sao? Em ngủ rất ngon giấc”.

      “Ngáy to thế sao, vậy buổi tối ngủ với em nhé, biết là em có ngáy to hay ”.

      Lời này vừa ra, hai người ngẩn người vài giây. Nam nữ ngủ chung cái giường, nghe lời này làm cho người ta cảm thấy rất xấu hổ.

      Tề Gia Hách tự nhiên dời tầm mắt . Đường Phỉ cũng bắt đầu giả ngu.

      “Bây giờ em mang tin tốt này đến cho mọi người ở phòng nghiệp vụ, chắc chắn họ rất mừng”.

      “Ừ, được, tiện thể bảo họ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ để chuyển sang Nhật Bản, bên kia họ fax tài liệu sang đây rồi”.

      “Được, em ”.

      Đường Phỉ nhanh chóng ra, Tề Gia Hách quay lại chỗ ngồi, thoát khỏi khí mập mờ này. Nhưng tim của hai người vẫn như cũ…….đập rất nhanh.

      ấy sao?”. Đường Phỉ xấu hổ nghĩ.

      ấy nghĩ mình là sắc lang chứ...”. Vừa nghĩ đến khả năng bị Đường Phỉ hiểu lầm, Tề Gia Hách rất chán nản.

      Trước khi tan làm, Đường Phỉ bỗng nhiên nhận được điện thoại. Khi nghe máy đầu dây bên kia truyền đến giọng quen thuộc của Mike khiến bị dọa.

      ở Đài Bắc?”. nghĩ cũng đoán được là ai phái Mike đến, đó cũng chính là để cho giữ kín bí mật.

      “Ra ngoài gặp mặt , Boss có lời muốn tôi chuyển lại cho ”.

      “Tối nay tôi còn có việc………….”.

      “Đại tiểu thư, tốt nhất là nên đến gặp tôi, nếu tôi thể thực nhiệm vụ mà Boss giao phó”.

      “Bác giao nhiệm vụ gì cho ?”.

      “Cái này qua điện thoại tiện, mong gặp tôi. Nếu thực tôi cũng có thể tìm ra , nhưng mà chỉ sợ là hy vọng tôi xuất chứ?”.

      Mike cười rất gian xảo, cần cũng biết vẻ mặt ta bây giờ chắc chắn rất giống những tên tiểu nhân bỉ ổi nham hiểm độc ác trong phim. rất thích nghe Mike cười, nghe rất chối tai.

      chờ tôi”. Cúp điện thoại, Đường Phỉ gọi cho Tề Gia Hách, vừa đúng lúc chuyện với bạn hàng xong, chuẩn bị về công ty đón tan làm. “Hách, em muốn mua ít đồ cần về công ty đón em, mua các thứ xong em tự về”.

      “Em mua gì mà vội vã vậy, chờ chút mua với em”.

      cần, em lâu đâu, cứ về nhà trước ”.

      Mike đến Đài Loan rồi, chuyện Đường Vũ làm quản gia ở Tề gia thế nào cũng bị làm sáng tỏ, trước khi bác biết phải đưa Đường Vũ về Canada.

      Mike xuất làm cho ý thức được vấn đề mà mình vẫn sơ suất, nghiệp chủ yếu của Tề Gia Hách là ở Đài Loan mà phải quay về Canada để thừa kế gia nghiệp. Khoảng cách xa như thế, tình có thể duy trì được , sau khi trở về có thể trở lại Đài Loan hay , điều này thể biết được.

      “Rốt cuộc em muốn mua thứ gì quan trọng mà thể cho biết được?”.

      “Đây là bí mật thể cho biết được”. Vì để trấn an Tề Gia Hách, đành phải dối.

      “Xem ra em định cho biết rồi”.

      sai, thông minh. Em càng ngày càng thích đó”.

      Đột nhiên được ấy tỏ tình, Tề Gia Hách bật cười: “Em ấy, đừng có dụ dỗ như vậy, xảy ra chuyện mất. Bây giờ tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cảm giác như là bất cứ lúc nào trái tim đều có thể nhảy ra khỏi lồng ngực vậy”.

      “Đừng làm rộn, thế nhé!”.

      “Được rồi, đừng về quá muộn nhé!”.

      Cúp điện thoại, Đường Phỉ lập tức bắt taxi, nhanh chóng đến nơi hẹn với Mike. Vừa xuống xe, bị dòng chữ ở cửa vào làm cho choáng váng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.2

      Thấy dòng chữ “Công ty mua bán Louie”, ngay lập tức hiểu được. Hai ngày nay thường nghe được Tề Gia Hách đến tên công ty này, chính là công ty mới thành lập đoạt các mối buôn bán của Tề thị. Xem ra chắc là bác biết hết mọi chuyện rồi nên mới ra tay với Tề thị.

      Vừa thấy được Mike, hỏi: “Chuyện này là do bác sai làm à?”.

      “Đây chính là kế hoạch của Boss, nhưng mà đại tiểu thư lại ra tay can thiệp Boss rất vui”. Mike vẫn cười làm cho người khác chán ghét.

      “Tại sao lại ra tay với người quen biết? Hơn nữa ngành của Tề thị và công ty của bác là hoàn toàn bất đồng về lĩnh vực. Rốt cuộc là vì lý do gì mà bác tôi lại làm như vậy?”.

      “Bởi vì thiếu gia và đại tiểu thư lừa gạt Boss, điều này khiến Boss vui. Hơn nữa, Tề gia còn coi thiếu gia như người giúp việc mà sai bảo, Boss cảm thấy tôn nghiêm của mình bị dẫm đạp. Đại tiểu thư, chắc biết rất cá tính của Boss, đây phải là chuyện mà tôi có thể ngăn cản”.

      quá đáng, tôi muốn mau ngừng lại hết !”.

      “Tôi thể làm trái với lệnh của Boss, nhưng mà muốn chuyện này kết thúc phải có biện pháp. Boss ra lệnh chỉ cần thiếu gia và tiểu thư lập tức trở về Canada, ông ấy ra tay với Tề Gia nữa”.

      Đây ràng là uy hiếp, nhưng rất con người của bác. khi ông biết Đường Vũ làm quản gia chắc chắn mặc kệ như thế. Nếu như họ tuân theo hại những người vô tội ở Tề gia? Vừa nghĩ đến công việc của Tề Gia Hách bị người ta ngăn chặn cũng rất lo lắng.

      hãy mau dừng lại, chuyện này tôi với bác. Trong đoạn thời gian này nếu như tôi còn phát làm gì ảnh hưởng đến Tề thị, tôi tha cho ”.

      “Dĩ nhiên, tôi làm theo những gì đại tiểu thư hy vọng”.

      Cả đêm Đường Phỉ ngủ được, cho đến khi trời sáng mới quyết định hết với Đường Vũ và muốn về Canada với . Mà Đường Vũ nghe được cũng đồng ý, bọn họ đều hy vọng có gì làm hại đến Tề gia và tập đoàn Tề thị.

      Đường Phỉ biết chuyện này thể kéo dài lâu hơn nên sau khi chuyện cùng Đường Vũ và biết được Tề Gia Hách vừa bàn việc với khách hàng về đến công ty, liền đến phòng làm việc tìm : “Sau khi tan làm chúng ta ăn cơm , em có việc muốn với ”.

      Tề Gia Hách chỉ nghĩ đến kế hoạch của mình nên phát có gì lạ. sờ sờ chiếc nhẫn trong túi, vui vẻ : “Được, cũng có lời muốn với em”.

      Trải qua khoảng thời gian này, càng ngày càng xác định tình cảm của mình với . hy vọng chỉ thuộc về mình . Vừa rồi khi qua cửa hàng trang sức chọn chiếc nhẫn kim cương, hy vọng có thể cùng cố gắng nỗ lực cho tương lai.

      “Như vậy nhé, em photo chỗ tài liệu này”. Đường Phỉ xong cầm tài liệu cuộc họp rời khỏi phòng làm việc của Tề Gia Hách. Sau khi rời khỏi bao lâu, quản lý Tạ của bộ phận nghiệp vụ hốt hoảng vào.

      “Quản lý Tạ, có việc gì ?”.

      “Có……....”. Vẻ mặt quản lý Tạ do dự, có việc nhưng lại dám .

      Quản lý Tạ xưa nay luôn là người khá bạo dạn, nhưng hôm nay lại ấp úng như thế. Tề Gia Hách cũng nhận ra được có gì đó bình thường: “Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Có phải hay công ty lại lại giở trò sau lưng?”.

      phải, trước mắt công ty Louie còn chưa có động tĩnh gì. Nhưng mà. . . có liên quan đến chuyện của Đường Phỉ”.

      “Chẳng lẽ Đường Phỉ lại giúp mọi người đàm phán thành công vụ rồi?”.

      Ở công ty bây giờ Đường Phỉ còn được hoan nghênh hơn tổng giám đốc, có lúc còn nghĩ là lấy Đường Phỉ mới có thể ăn được thổ sản và đồ ăn vặt của các phòng ban.

      phải như vậy”.

      “Quản lý Tạ, hôm nay bị làm sao thế? chuyện làm sao cứ ấp a ấp úng, giống chút nào. Đừng khẩn trương, có gì cứ việc thẳng”.

      Quản lý Tạ vẫn ra miệng được, trực tiếp đưa ảnh trong điện thoại di động cho Tề Gia Hách xem.

      Tuy màn hình điện thoại di động hơi , nhưng vẫn nhận ra người trong hình ảnh là Đường Phỉ. Nhìn thấy ở trong tấm hình vẫn cười, nhưng đến khi nhìn thấy bước vào trong tòa nhà thể nào cười nổi.

      Khi nhìn đến “Công ty mua bán Louie”, tim như muốn ngừng đập.

      Đoạn hình tiếp theo còn làm cho người ta kinh ngạc hơn, người đàn ông theo sau Đường Phỉ ra khỏi cửa chính của công ty đó, sau đó cúi người hành lễ với .

      “Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao Đường Phỉ lại ở đó? ấy tìm người nào? Và người con trai kia là người nào?”.

      “Tổng giám đốc, chúng tôi biết Đường Phỉ đến đó làm cái gì, nhưng mà chúng tôi tra ra được người kia là ai. ta là phụ tá đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Đường Chính ở Canada, hơn nữa…...”.

      , được ấp úng”.

      “Người đó tên là Mike, chính là người đoạt các mối làm ăn sau lưng chúng ta”.

      Sau khi nghe xong, đầu Tề Gia Hách như còn hoạt động được nữa, chuyện như thế làm sao lại nghĩ đến?

      Tập đoàn Đường Chính có nghe đến, nhưng mà ngành nghề của họ hề liên quan đến buôn bán của Tề thị, tại sao lại muốn cướp mối làm ăn của Tề thị? Chẳng lẽ đây là kế hoạch hay sao? Chẳng lẽ Đường Phỉ là gián điệp? Đây chính là mục đích mà ấy đến Đài Loan?

      muốn tin là có mưu gì đó, trong lòng ngừng đỡ cho Đường Phỉ nhưng sau khi nghĩ lại, vì sao Đường Phỉ vẫn muốn đề cập đến gia đình ấy?

      Tại sao sau khi bị đụng vào ở sân bay vẫn quấn lấy ? Vốn là chuyện như vậy nhưng bây giờ cũng biến thành nghi vấn lớn khiến cho nghi ngờ .

      Đường Phỉ photo xong vào phòng làm việc của Tề Gia Hách nhìn thấy quản lý Tạ bước ra với vẻ mặt nặng nề. định hỏi xem ta bị làm sao nhưng quản lý Tạ vừa nhanh vừa vội nên đành thôi, định sau khi làm xong mọi việc xuống phòng nghiệp vụ.

      Nhưng vừa vào phòng làm việc nghe thấy Tề Gia Hách lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc là ai? Mục đích của đến nơi này là cái gì?”.

      “Cái gì?”. Đường Phỉ nhìn ánh mắt lạnh lùng đủ để giết người của Tề Gia Hách, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

      Tại sao lại nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo đó?

      hy vọng làm mọi người trong công ty nhiều, làm cho nhân viên trong công ty hoảng loạn. Tề Gia Hách ra lệnh cho quản lý Tạ được cho Đường Phỉ tiếp xúc với công ty Louie. Sau đó và Đường Phỉ trở về Tề gia. Dọc đường ai gì, về đến nhà gọi cả Đường Vũ đến phòng khách.

      Lòng con người khi có hiểu lầm toàn bộ tan rã, tin cậy và tình bạn bè cũng hóa thành bọt biển biến mất có tung tích.

      , rốt cuộc hai người là ai?”.

      “Tổng giám đốc?”. Đường Vũ chân tướng, hiểu chuyện gì: “Thế nào? Phỉ Phỉ, em lại gây ra họa gì à? Tại sao tổng giám đốc lại tức giận như vậy?”.

      “Em cũng biết, ở công ty ấy như vậy, em hỏi ấy chả cái gì”. Đường Phỉ cùng hiểu.

      “Hai người có quan hệ như thế nào với tập đoàn Đường Chính?”.

      Vừa nghe đến tên công ty nhà mình, Đường Vũ nhíu mày, thẳng thắn : “Chủ tịch tập đoàn Đường Chính là cha tôi”.

      “Cha của ?”. Tề Gia Hách vừa kinh ngạc vừa buồn. Tại sao lại cho người lai lịch vào nhà hơn nữa còn có lần thứ hai. Nếu tập đoàn Tề thị bị phá sản đầu sỏ gây nên chính là . căm ghét ngu xuẩn của mình, nhưng đau hơn lại là Đường Phỉ và Đường Vũ lại lừa gạt : “Tôi tin tưởng hai người như vậy, hai người lại làm như thế với tôi?”.

      “Hách, gì vậy?”.

      Đường Phỉ tiến lên kéo tay , nhưng mà Tề Gia Hách lập tức rút tay ra để tay rơi vào khoảng , rất lúng túng và tổn thương.

      “Tôi cái gì hai người phải biết chứ?”.

      “Rốt cuộc em phải hiểu cái gì?”.

      “Hai người bình tĩnh, có gì từ từ . Tôi nghĩ bên trong có gì đó hiểu lầm”. Trong ba người Đường Vũ là người lý trí nhất, ở Tề gia thời gian, biết Tề Gia Hách tự dưng như thế.

      “Là hiểu lầm sao? Hai người có thể có liên quan đến tập đoàn Đường Chính? Hai người có thể có liên quan đến chuyện giành mối làm ăn với Tề thị, công ty Louie muốn làm cho Tề thị bị phá sản?”.

      “Phải, tập đoàn Đường Chính là công ty của bác em mở nhưng mà em và họ có làm việc trong tập đoàn, cũng ngờ rằng bác lại cho người đến Đài Loan mở công ty mậu dịch giành buôn bán với Tề thị”.

      “Vậy tại sao lại đến Đài Loan?”.

      “Em đến để đưa họ về”.

      “Nếu mục đích đến đây đơn thuần như vậy, tại sao thân phận của hai người ngay từ đầu?”. Tề Gia Hách nổi nóng, lý trí bị phẫn nộ che mắt suy nghĩ được gì.

      Phản ứng của Tề Gia Hách làm Đưởng Phỉ cảm thấy rất bi thương, ngôn ngữ bén nhọn và thái độ hoài nghi là lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng , làm khổ sở.

      “Dù sao bây giờ em có giải thích thế nào cũng nghe, vậy coi như là đúng”. Đường Phỉ chưa từng ăn khép nép với người nào, hơn nữa ghét bị hàm oan, ghét Tề Gia Hách nghi ngờ nhân cách của .

      “Hai người đừng nóng, chuyện này ràng là hiểu lầm. Tổng giám đốc, tôi biết bây giờ tôi có đều nghĩ là tôi và Đường Phỉ thanh minh cho bản thân, nhưng tôi vẫn muốn giải thích cho hiểu. Cha tôi đúng là chủ tịch của tập đoàn Đường Chính, nhưng tôi và Phỉ Phỉ hề làm việc cho cha tôi. Tôi thay cha nhận lỗi với giành mối làm ăn với Tề thị. Cha tôi ép tôi về thừa kế gia nghiệp nên mới ra tay với Tề thị, chuyện này hề liên quan đến Phỉ Phỉ. Dù sao nữa, đừng vì chuyện này mà nghi ngờ Phỉ Phỉ. Bởi vì chuyện này liên quan đến tôi nên tôi trở về giải quyết, tuyệt để lại bất cứ hậu quả gì”.

      nhiều làm gì, dù gì ấy cũng tin”.

      thể , có hiểu lầm phải giải thích, chẳng lẽ em cứ thế mà bỏ qua tình cảm của hai người sao?”.

      “Thôi”. Tề Gia Hách cũng ngăn cản, bây giờ thể nào nghe lọt tai lời của bọn họ.

      “Tổng giám đốc...”.

      “Hai người hãy lập tức rời khỏi Tề gia , chuyện này đến đây là chấm dứt”.

      Trong tình nếu nghi ngờ lẫn nhau làm sao có thể tiếp tục? Tề Gia Hách cũng muốn tin tưởng Đường Vũ và Đường Phỉ nhưng mà sợ chỉ sai bước Tề thị rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

      yên tâm, chúng tôi ”. vốn muốn rời , nhưng ngờ lại rời khỏi đây bằng cách đó. nhìn gương mặt tức giận của Tề gia Hách, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cũng máu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.3

      Canada, Đường gia.

      Mặt trời lên cao nhưng Đường Phỉ còn nằm giường. Kể từ khi trở về Canada ngày càng lười, nửa đêm mất ngủ, ban ngày lại ngủ đến chiều mới dậy.

      Từ khi Đường Phỉ về nhà, mẹ phát con thay đổi, còn vui vẻ như xưa.

      “Phỉ Phỉ”. Tần Mẫn Chi ngồi ở mép giường, giọng gọi.

      “Dạ”. Đường Phỉ hừ , biết có người vào phòng, cũng biết là mẹ những rất buồn ngủ, ngay cả mí mắt cũng muốn động.

      “Có muốn tâm với mẹ chút ?”.

      “Con muốn ngủ”.

      “Ở Đài Loan xảy ra chuyện gì?”.

      có gì”.

      “Đừng dối mẹ, mẹ nhìn là biết bảo bối của mẹ vui. Con muốn cho mẹ để mẹ cả ngày đều lo lắng cho con sao?”.

      Lúc này Đường Phỉ mới xoay người nhìn mẹ, miễn cưỡng cười: “ có gì, chẳng qua là chưa quen với chênh lệch múi giờ, mấy hôm nữa là sao đâu”.

      “Có chuyện gì mà thể cho mẹ biết sao?”.

      “Mẹ!”. Đường Phỉ ôm lấy Tần Mẫn Chi: “Con thực sao mà, mẹ muốn con phải gì chứ?”.

      “Tại sao chân mày của con cứ nhíu lại? Cái miệng đào sao cười hả? Có phải ở Đài Loan gặp ai làm cho con vui ?”.

      Đường Phỉ rũ mắt xuống, bị mẹ hỏi như thế tâm tình của càng buồn bực.

      ra Đường Phỉ rất muốn ôm lấy mẹ khóc lớn trận, muốn cho mẹ biết tim của rất đau, là đau nhưng mà sợ mẹ lo lắng, thể làm gì khác hơn là giả bộ như mình có chuyện gì.

      “Phỉ Phỉ.... ....Con xem ai khi dễ con bảo bối của mẹ? Mẹ tìm người đó tính sổ!”.

      Đường Phỉ sợ mẹ tìm người khác tính sổ, vội vàng lắc đầu: “ có, có ai khi dễ con cả, mẹ đừng nghĩ nhiều”.

      “Vậy sao?”.

      mà………..”.

      “Được rồi, con mẹ tin con”. Trẻ con lớn rồi đều có những bí mật của riêng mình, con muốn Tần Mẫn Chi cũng ép: “ có việc gì làm đừng có ngủ nhiều, hình như cha con muốn con đến Nhật Bản chuyến”.

      “Đến Nhật Bản làm cái gì?”.

      “Ngài Suzuki ngã bị thương, cha con muốn con thăm ông ấy”.

      “Ngài Suzuki bị thương? Có nghiêm trọng ?”.

      “Nghe xuất viện, tại phải ở nhà tĩnh dưỡng, con thay cha con chuyến thăm ông ấy”.

      “Vâng”.

      “Đúng rồi, mẹ phải đến nhà bác con chuyến, nghe bác con và Vũ cãi nhau rất huyên náo, cha con muốn mẹ làm người hòa giải, ai……… hiểu sao bác con và họ con giống như kẻ thù vậy. Tại sao chung sống hòa bình chứ?”.

      “Bởi vì bác con rất cố chấp”.

      “Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho con”.

      “Nếu như đổi lại, con vui khi phải tiếp quản công ty, cha mẹ có còn hy vọng muốn con làm ?”.

      , mẹ và cha con cũng hy vọng con tìm được đường cho riêng mình. Nếu ba mẹ để con tiếp quản công ty con cũng vui sao?”.

      Có vui ? Nếu là trước kia nhất định do dự mà trả lời là rất vui vẻ, nhưng tại sao bây giờ lại do dự?

      “Phỉ Phỉ?”. Tần Mẫn Chi thấy có gì đó đúng. Từ vẻ mặt của con bà có thể thấy khác trước, trước kia con như thế này. Rốt cuộc ở Đài Loan xảy ra chuyện gì?

      “Con đặt vé máy bay”. Đường Phỉ trả lời, cười cười rời khỏi giường, chậm rãi về phía máy tính.

      “Đường Phỉ, em giúp phân tích những chỗ này”.

      Tề Gia Hách quên rằng rời khỏi đó, theo thói quen gọi tên , làm cho thư ký Vương muốn rời cũng giật mình.

      Trong lòng Tề Gia Hách rất khổ tâm, hơi mất mát : “Xin lỗi, nhất thời quên mất”.

      Từ khi Đường Phỉ rời chỉ phòng làm việc của rất lạnh lẽo mà ở trong nhà cũng rất buồn. Mấy em của lúc nào cũng , bảo nhất định phải đưa Đường Vũ và Đường Phỉ về. Mỗi người đều mắng hồ đồ, hỗn đản. Còn sẵn giọng uy hiếp , nếu mang người phụ nữ khác về nhà họ làm cho đó phải mất mặt mà ra .

      ra tâm tình của cũng khá hơn chút nào. Đường Phỉ rồi mới biết hóa ra chiếm vị trí rất quan trọng trong tim . vừa tim như bị khoét lỗ thể nào liền lại.

      nghĩ người khác là Đường Phỉ như thế này phải là lần đầu tiên.

      “Tổng giám đốc, biết tôi có thể chút ?”.

      “Nếu như đến Đường Phỉ đừng ”.

      Ông chủ cự tuyệt, còn có thể mở miệng chuyện sao?”.

      Nhưng mà thư ký Vương chỉ do dự chút, dù biết bị chửi, nhưng mà vẫn thể : “Nhưng mà tôi nghĩ có lẽ là chúng ta hiểu lầm Đường Phỉ rồi, cả những người ở phòng ban khác cũng nghĩ như thế”.

      Mặc dù lệnh cho quản lý Tạ được ra chuyện về tấm ảnh, nhưng sau khi Đường Phỉ mọi người ai cũng biết chuyện này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.1

      Tuy rằng được nhắc đến nhưng Tề Gia Hách vẫn tò mò muốn biết, có phải Đường Phỉ rời mọi người và đều luyến tiếc?

      “Bọn họ những gì?”.

      “Đường Phỉ giúp chúng ta giải quyết ít vấn đề. Ví dụ như khách hàng Tây Ba Nha ngài Assab là do Đường Phỉ giúp chúng ta giải quyết. Nếu như Đường Phỉ đúng là gián điệp ấy nhất thiết phải giúp phòng nghiệp vụ mà có thể chuyển luôn đến công ty Louie”.

      “Có lẽ đó chỉ là trong các thủ đoạn của ấy”.

      “Đường Phỉ giống người sử dụng thủ đoạn”.

      ấy là cháu của chủ tịch tập đoàn Đường , cho nên ấy thể có liên hệ với chuyện đó”.

      “Điều này rất khó ”.

      “Tôi biết ấy có quan hệ rất tốt nhưng mà đừng giúp cho ấy nữa, nếu ấy bị oan sao giải thích cho tôi biết, nhưng mà ấy lại gì cả chứng tỏ trong lòng ấy có quỷ ”.

      “Nhưng………..”.

      “Được rồi, đừng nữa, làm ”.

      “Vâng”.

      Cho thư ký Vương lui ra, Tề Gia Hách lại cầm di động lên nhìn ảnh. Trong ảnh là hình chụp Đường Phỉ hôm tỏ tình với . Tronh hình cười rất rực rỡ giống như gió xuân ấm áp.

      “Tại sao giải thích, tìm cách thuyết phục để cho tin tưởng em....”.

      Đến bây giờ còn nhớ rất , quay người vẻ mặt kiên quyết, hề lưu luyến, bóng dáng kiêu ngạo kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mãi rời.

      “Tề Gia Hách, ta cũng lưu luyến, còn mong đợi cái gì?”.

      phải mau tỉnh lại, ngày qua ngày, còn gánh vai kế sinh nhai của mấy trăm người dưới của tập đoàn Tề thị. Dù trong lòng còn đau nhưng vẫn phải nhắm mắt về phía trước.

      phải làm việc, công việc! Đúng, như trước kia đương vẫn có thể sống rất tốt.

      Trước đó định phát triển thị trường sang Nhật Bản nhưng do vụ công ty Louie mà kế hoạch này phải hoãn thời gian nhưng bây giờ mọi chuyện tốt có thể tiến hành. Hơn nữa lần trước được ngài Suzuki giúp đỡ, cũng nên tự mình cảm ơn ông ấy.

      Ấn vào điện thoại nội bộ, dặn dò thư ký Vương: “Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi muốn Nhật Bản chuyến”.

      là người thuộc phái hành động, ý tưởng vừa hình thành lập tức hành động. Đương nhiên chỉ có biết muốn mượn cớ bận rộn để nhớ đến Đường Phỉ.

      Nhà của ngài Suzuki nằm ở Osaka, là ngôi nhà có kiến trúc gỗ cổ truyền thống của Nhật, nhà rộng nhưng người ở lại khá ít.

      Nhà ngài Suzuki có ba người, quản gia và mười người giúp việc ở trong nhà lớn, nhưng mấy năm trước vợ của ngài Suzuki qua đời, con cũng lấy chồng ở nước Mĩ, cho nên bây giờ ở đây rất vắng vẻ.

      Đường Phỉ đến làm cho ngài Suzuki rất vui, bởi vì Đường Phỉ giống như là con của ông vậy. Trong nhà vốn yên tĩnh cũng náo nhiệt hơn.

      “Cháu nhất định phải ở đây chơi thêm vài ngày, ta cho người sửa sang lại phòng cho cháu”.

      “Được ạ, vậy cháu lại làm phiền chú rồi. Nếu chú đồng ý cho cháu ở cháu phải ở đầu đường xó chợ rồi”. Đường Phỉ cười .

      “Đừng có càn, nếu để cho cháu ở đầu đường xó chợ ba cháu chắc chắn trở mặt với ta”.

      Đường Phỉ cười, quan tâm hỏi: “Chú, thân thể của chú có khỏe ?”.

      gần như bình phục hoàn toàn rồi, bây giờ có thể vài bước mà cần ai đỡ”.

      tốt quá”.

      Hai người trò chuyện vui vẻ quản gia đến cắt đứt câu chuyện của họ.

      “Ngài Suzuki, có vị tiên sinh Đài Loan là Tề Gia Hách tới chơi, biết là ngài có muốn gặp ta ?”.

      Vừa nghe tên của Tề Gia Hách, lòng của Đường Phỉ rung lên.

      “Là Tề Gia Hách sao, trùng hợp”.

      “Chú, xin chú đừng cho ấy biết là cháu ở đây”.

      Ông nhìn như suy nghĩ gì đó, lúc sau ông gật đầu: “Chú biết rồi, trước hết cháu đến phòng sách ở cách vách trốn lúc”.

      “Cháu cảm ơn chú”.

      Sau khi Đường Phỉ rời ông mới cho quản gia đưa Tề Gia Hách vào cửa. Tề Gia Hách vào cửa dùng lễ Nhật Bản chào hỏi, còn rất cẩn thận tạ lỗi: “Tôi đến công ty mới biết ngài bị thương phải nghỉ ngơi tại nhà, xin lỗi vì mạo muội đến nhà”.

      “Đừng khách khí, đến thăm tôi, tôi rất vui”.

      “Tình trạng hồi phục của thương tích như thế nào rồi ạ?”.

      “Nhờ phúc, tình trạng phục hồi rất tốt. Đúng rồi, biết lần này Tề tiên sinh đến Nhật Bản có chuyện gì ?”.

      “Trước đây lâu được ngài giúp đỡ, tôi muốn tự mình đến cảm ơn ngài”.

      “Cậu quá khách khí rồi, chúng ta có duyên hợp tác mới vậy, cậu cần để trong lòng”.

      “Mặc dù ngài như vậy, nhưng mà Gia Hách thể cảm ơn, về sau ngài có gì cần tôi giúp nhất định ngài được khách khí với tôi”.

      “Được, tôi khách khí với cậu. Đáng nhẽ cậu đường xa đến tôi nên tiếp đãi cậu tốt nhưng tại tôi cử động lại chưa tốt lần tới có thời gian chúng ta cùng uống chén”.

      thành vấn đề, nếu như ngài đến Đài Loan nhất định phải để tôi tiếp đãi ngài chu đáo”.

      Hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Đường Phỉ trốn ở phòng sách nghe cũng rất khổ sở. và Tề Gia Hách từng vừa vừa cười, nhưng bây giờ lại phải trốn , xót xa, rất nhớ đoạn thời gian ở Tề gia, cũng rất nhớ dáng vẻ cười với ......

      nhịn được khẽ mở cửa phòng, nhìn lén qua khe cửa, nghe tiếng làm nhớ nhung.

      Sau khi Tề Gia Hách rời , Đường Phỉ lại trở về phòng của ngài Suzuki, nhìn hốc mắt hồng hồng, ông hỏi: “Tại sao cho cậu ta biết?”.

      gì ạ?”.

      “Chú biết chuyện cháu nhờ chú giúp Tề Gia Hách bị bác cháu biết, bác cháu bỏ qua chuyện đó. Tại sao cho cậu ta biết là cháu nhờ chú giúp cậu ta vượt qua cửa ải khó khăn? Nếu cậu ta biết…………..”.

      ấy biết cũng tốt, bác cháu nếu cháu và họ trở về Canada ông ấy tiếp tục đối phó với Tề thị, cháu muốn thấy ấy bị tổn thương”.

      muốn cho cậu ta tổn thương, nhưng cháu lại tự mình gánh hết đau khổ à? là ngốc mà”.

      “Chú, chú đừng cho ấy biết là cháu nhờ chú....”.

      Đường Phỉ muốn cho Tề Gia Hách biết, lại ngờ Tề Gia Hách nghe thấy hết.

      Bởi vì nghĩ lần này hợp tác có số chi tiết muốn bổ sung cần với ngài Suzuki nên mới quay lại. Nhưng ngờ lại nghe được đoạn đối thoại đó của họ, trong lòng chấn động.

      Sau khi biết chân tướng việc rất hối hận, lúc đó là chủ động đẩy Đường Phỉ ra, chịu nghe Đường Vũ giải thích, bây giờ có mặt mũi nào xin tha thứ?

      “Hôm nay muốn đâu? Chú bảo lái xe đưa cháu ”.

      cần đâu ạ, cháu dạo lung tung chút, cần làm phiền chú lái xe”.

      “Có xe đâu cũng dễ hơn, chú thể để mình cháu khắp nơi được, cái này cháu được từ chối”.

      Nếu tiếp tục kiên trì, chú Suzuki cảm thấy yên tâm, Đường Phỉ thể làm gì khác hơn là đồng ý sắp xếp của ông.

      Nhưng nửa đường Đường Phỉ cho lái xe về trước.

      “Như vậy tôi rất khó với ngài Suzuki....”. Vẻ mặt của người lái xe rất khó xử.

      “Chú cứ với chú Suzuki là hôm này tôi dạo trong thành Osaka có ý định chỗ khác, ông ấy trách chú”.

      Mãi mới đuổi được người lái xe về, mình Đường Phỉ mục đích trong thành Osaka.

      Osaka mặc dù náo nhiệt như Tokyo nhưng là thành thị cổ kính, những tòa nhà mang kiến trúc cổ xưa xen lẫn với đại, mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng làm giảm hấp dẫn của nó.

      Tất cả mọi thứ ở nơi đây thay đổi, nhưng theo tâm tình biến hóa, vốn là những vật rất hấp dẫn cũng trở nên thú vị.

      ngồi xuống nhìn trời ngẩn người nửa giờ, nghiêng đầu trầm tư, ngửa mặt lên trời than thở, suy nghĩ về những cảnh tượng cổ kính trước mặt.

      Tề Gia Hách ở phía xa lẳng lặng quan sát , hoạt bát nhanh nhẹn, thoải mái vui vẻ của biết dường như biến mất, mặt còn nụ cười, tràn đầy tâm . như vậy làm cảm thấy rất đau lòng.

      giận chính mình tại sao lúc đó lắng nghe Đường Vũ giải thích, cũng hận chính mình làm tổn thương , tức giận làm mất lý trí và cũng quên cơ sở của tình cảm chính là tin tưởng. Chỉ vì kích động chính đánh mất phần tình cảm dễ có được.

      Có mấy lần muốn lên chuyện với , nhưng vừa được vài bước, lại lui lại.

      Đến đó gì với ? Chính cũng tha thứ cho mình được, Đường Phỉ tha thứ cho sao?

      Có lẽ trong nghiệp người sợ gì, nhưng trong tình cũng chỉ là học sinh.

      Cho nên lựa chọn cách im lặng, cứ lẳng lặng theo , lẳng lặng bảo vệ cho .

      được! Mình phải lấy lại tinh thần, chụp ảnh cho mẹ xem để mẹ lo lắng!”. Đường Phỉ ngồi dưới tàng cây thở dài, đánh vào mặt lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra chụp ảnh.

      Tề Gia Hách ngờ là lấy điện thoại ra chụp ảnh nên kịp tránh. ra vẫn có thể tránh nhưng chân của giống như tự có ý thức nhúc nhích.

      Đường Phỉ chụp ảnh xong muốn nhìn xem ảnh có được hay lại nhìn thấy Tề Gia Hách trong tấm hình, kinh ngạc quay người nhìn về phía sau.

      Tề Gia Hách! Làm sao ấy lại ở đây?

      Thời gian như ngừng trôi, trong đầu Đường Phỉ có hai giọng vang lên. mau , đừng để ý đến tên khốn kiếp làm tổn thương . lại đừng , hãy ở lại ràng tất cả.

      Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, lúc này mới biết, dù bị tổn thương sâu như thế nào, vẫn rất nhớ .

      Trong tình , khi , ai cũng giống như kẻ ngốc.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.2

      Tề Gia Hách bước lên đánh vỡ tình thế căng thẳng của hai người. biết là người sai trước, phải thành khẩn nhận sai, xin lỗi , nhưng khi đến trước mặt Đường Phỉ lại biết phải từ đâu.

      trùng hợp, cũng đến Nhật Bản để du lịch à? Vậy hãy tham quan ở đây tốt, tạm biệt”. Đường Phỉ căng thẳng, ra vẻ thoải mái chào hỏi xong cũng chuẩn bị khỏi đó.

      đến để lời xin lỗi với em”. Tề Gia Hách sợ mất, lời cứ như vậy thốt ra.

      xin lỗi?”.

      biết là hiểu lầm em”.

      “Ặc....”.

      “Là do quá xúc động, tin tưởng lời em , xin lỗi.... dám hy vọng xa vời là em tha thứ cho nhưng em hãy nhận lời xin lỗi của được ?”

      “Được, em nhận lời xin lỗi của ”.

      Với tính cách của , nếu thương người này nhất định mắng chửi trận, nhưng bây giờ chọn cách tha thứ cho .

      Cho dù chia tay cũng muốn có bất kỳ tiếc nuối nào.

      “Em phải ”.

      “Đường Phỉ.... ......Chúng ta còn có thể gặp lại ?”.

      “Hữu duyên”. Giống như ở nơi đất khách nào đó vô tình gặp được. “Nếu như lần sau vô tình gặp gỡ, chúng ta cười và chào hỏi nhau nhé”.

      “Ừ....”. Dù trong lòng muốn nhưng bây giờ thể nào giữ lại. Nếu hy vọng có thể tự nhiên mà tạm biệt tôn trọng .

      Nhưng mà phải bỏ qua như thế sao?

      nhìn bóng lưng độc của Đường Phỉ càng lúc càng xa hiểu được, muốn buông tha cho , làm được!

      Tháng mười hai, toàn bộ Canada phủ màu trắng tuyền của những bông tuyết. Mặc dù rất lạnh, thỉnh thoảng còn có những trận gió tuyết khiến người khác chán ghét, nhưng cảnh sắc khi những bông tuyết rơi xuống vẫn làm mọi người thích thú.

      Rất nhiều người dừng chân ngẩng đầu nhìn những bông tuyết từ trung chậm rãi rơi xuống và cười tủm tỉm. Dường như vào lúc này có thể quên mọi phiền não.

      Hầu như những người này đều là khách du lịch chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tuyết rơi. Du khách vừa nhìn thấy những bông tuyết bay toán loạn trong trung rất vui vẻ còn cầm máy ảnh chụp hình.

      Mặc dù Đường Phỉ nhìn cảnh vật này hai mươi mấy năm những mỗi lần nhìn thấy bông tuyết dừng chân lại và thưởng thức cảnh tuyết này.

      Đây là thời điểm được thả lỏng trong mấy tháng qua, gần đây cố gắng để mình bận rộn. Mặc dù muốn thừa nhận nhưng muốn mình bận rộn để quên nỗi đau đó.

      dừng lại suýt nữa quên mất mục đích đến sân bay, vội vàng bước nhanh vào đại sảnh sân bay lại may đụng phải người.

      xin lỗi, xin lỗi”.

      xin lỗi rất nhiều nhưng mà dường như đối phương gì, buồn bực ngẩng đầu lên lại bị người đứng trước mặt làm giật mình.

      “Đây là duyên phận !”. Cà phê đổ, âu phục cũng bị ướt. Tình huống này từng xảy ra nhưng mà nhân vật bị đổi chỗ.

      thần thông quảng đại biết trước là đến sao? Tất nhiên là phải!

      đến Canada mấy ngày. Lần này đến đây sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ném trả công ty cho người cha an nhàn ở New Zealand, còn nhờ Đường Vũ cung cấp tin tức liên quan đến Đường Phỉ. Tin tức hôm nay Đường Phỉ xuất ở sân bay cũng là do Đường Vũ thông báo, cho nên đến sân bay chờ , cố ý bày ra tiết mục này.

      Nhìn thấy , Đường Phỉ mãi hồi hồn.

      Nếu lần sau gặp lại hãy cười và chào hỏi nhau. Những lời này do chính nhưng khi nhìn thấy , lại cười được.

      “Tại sao lại ở đây?”.

      đến thăm dò thị trường Canada, nhưng mà em lại đụng vào , biết làm sao”.

      xin lỗi, em phụ trách, nhưng tại em có việc, em liên hệ với sau”.

      “Làm sao em lại cứ thế mà chứ, tìm thấy hành lý, như thế này làm sao có thể gặp khách hàng?”.

      Tề Gia Hách kéo Đường Phỉ lại cho .

      màn này giống như được an bài tốt.

      “Tề Gia Hách, phải là cố ý cầm cà phê đứng trước mặt em để em đụng chứ?”.

      “Oan quá, làm như vậy được lợi gì?”.

      Mặc dù còn nghi ngờ nhưng Tề Gia Hách kêu oan lại biết làm như thế nào, bất đắc dĩ phải nghĩ biện pháp: “Vậy bây giờ tiếp khách với em, sau đó em mua cho bộ mới”.

      “OK”.

      Cứ như vậy Tề Gia Hách thành tùy tùng của Đường Phỉ. Đường Phỉ gặp được khách hàng, dọc đường vừa vừa cười với khách hàng của .

      Sau đưa khách hàng đến khách sạn thu xếp ổn thỏa, Đường Phỉ đưa Tề Gia Hách đến Bách hóa mua quần áo nhưng lại kén cá chọn canh chọn được cái nào vừa ý.

      Đường Phỉ nhẫn nại cùng chọn đồ nhưng vẫn ghét này ghét kia, cuối cùng bực mình.

      “Tề Gia Hách, cố ý à?”. Đường Phỉ tức giận trợn trắng mắt, càng nghĩ càng thấy có vẻ như có mục đích khác: “Đột nhiên xuất ở đây là muốn làm gì?”.

      oan cho mà, có biết là em đến sân bay sao? biết! biết là em đụng phải à? biết được! Cho nên tất cả đều là ngoài ý muốn, còn về phần những bộ quần áo này, thích âu phục may sẵn, cảm giác vừa người”.

      chuyện đương nhiên, nghe cũng có sơ hở, Đường Phỉ thể tin tưởng: “Được, vậy bây giờ cho em biết, rốt cuộc muốn em phải làm gì?”.

      “Đặt thôi”.

      “Được, đặt bộ là được chứ gì? Đến lúc đó em cho người đưa quần áo đến khách sạn cho , như vậy em được chưa?”.

      có thể đến nhà em tắm qua nước nóng được ?”.

      “Cái gì?”.

      “Bây giờ người ướt nhèm nhẹp, dính dính với lại cũng cảm thấy hơi lạnh, đến nhà em tắm được ?”.

      “Đến khách sạn là được rồi, đặt phòng ở khách sạn nào em đưa đến đó”.

      quyết định tới đột xuất nên chưa đặt phòng”.

      “Vậy bây giờ đặt”. Đường Phỉ biết Tề Gia Hách có suy nghĩ mưu gì nên dám dẫn về nhà.

      “Chỉ là tắm thôi mà, trước kia còn cho em ở nhà , em quá tuyệt tình rồi!”.

      Cái người này uống nhầm thuốc à, tại sao bỗng nhiên tính tình lại biến đổi như thế? Nhưng mà Đường Phỉ gì được, lúc trước là cứng rắn muốn vào ở nhà chắc là bây giờ bị báo ứng.

      “Tắm xong phải ngay lập tức!”. muốn cha mẹ lo lắng, nên cho cha mẹ biết khi đến Đài Loan từng chuyện đương, cho nên cha mẹ cũng biết đến Tề Gia Hách.

      “Được”. Tề Gia Hách đồng ý rất sảng khoái.

      Bởi vì Đường Phỉ chưa bao giờ đưa người con trai nào về nhà cho nên Tề Gia Hách vừa xuất , cha mẹ Đường Phỉ vừa khẩn trương vừa hưng phấn, suýt nữa hỏi cả tổ tông tám đời nhà Tề Gia Hách.

      “Mẹ đừng hỏi nữa, để cho ấy tắm”.

      “Đợi chút, chuyện vài câu có sao”.

      “Quần áo của ấy dính cà phê mà!”. Đường Phỉ muốn cắt đứt mạch điều tra Tề Gia Hách của cha mẹ. Bọn họ kết thúc, cha mẹ biết chuyện trước kia bây giờ cũng cần biết, có biết mọi chuyện cũng phức tạp lên mà thôi.

      sao.... ........cha mở lò sưởi lên, chỗ cà phê ấy giặt sạch bộ quần áo đó bỏ được rồi, cha gọi cho thợ may đến làm lúc là xong, rất nhanh”. Đường Duẫn mỉm cười , tỉ mỉ cẩn thận quan sát Tề Gia Hách, trông rất giống như cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy được: “Cháu tên là gì? Làm việc ở đâu?”.

      “Bác trai, bác có khỏe ạ? Cháu là Tề Gia Hách, tại cháu giúp cha quản lý công ty buôn bán của gia đình”.

      “Tề Gia Hách......Tề.... ......Đường Phỉ, phải con đến Đài Loan ở Tề gia sao?”.

      “Đúng, đúng vậy.... .....”. Đường Phỉ bất đắc dĩ phải gật đầu, nhưng sợ cha mẹ hỏi nhiều dứt khoát kéo Tề Gia Hách lên, đẩy về phía phòng tắm: “ lúc nữa ấy còn phải gặp bạn, chúng ta nên làm trễ thời gian của người ta”.

      Đường Phỉ đá Tề Gia Hách vào phòng tắm, lúc này mới thở phào nhõm, trở lại phòng khách ngồi xuống.

      “Con ở nhà người ta lâu như vậy, bây giờ chúng ta cố gắng làm chủ nhà nhiệt tình”.

      “Con thấy cần thế, ấy còn nhiều chuyện bận rộn, thể có thời gian ngắm cảnh...”

      “Vậy sao?”. Đường Duẫn muốn vạch trần lời dối của con cho nên cũng gì thêm.

      Đến bây giờ cha mẹ vẫn biết ở Đài Loan và Tề Gia Hách từng nhau, lại càng biết từng tổn thương rất sâu. Cho nên rất căng thẳng, chỉ sợ gì đó lộ chuyện, vẫn nên sớm tiễn ra khỏi nhà cho an tâm.

      “Con làm sao vậy? Chẳng lẽ con và cậu Tề Gia Hách kia có quan hệ gì đặc biệt, nếu tại sao lại căng thẳng như thế?”. Tần Mẫn Chi rất nhạy cảm, hơn nữa từ sau khi từ Đài Loan trở về con thay đổi rất nhiều, nhìn thế nào cũng giống như thất tình mà Tề Gia Hách lại là người con trai đầu tiên con đưa về nên người làm mẹ suy nghĩ sâu xa.

      có! Mẹ nghĩ nhiều rồi!”.

      Đường Phỉ trả lời quá nhanh làm cho hai người càng cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa còn có phản ứng rất lạ, cứ đứng ngồi yên, lại còn muốn nhanh chóng đuổi khách ra khỏi cửa. Tất cả mọi việc đều bình thường.

      Tần Mẫn Chi và chồng liếc nhìn nhau trong lòng đều có đáp án, họ tin những lời con . Họ muốn biết mọi chuyện.


      Tề Gia Hách thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm, Đường Phỉ lại tiến đến muốn đuổi người: “ phải còn việc phải làm sao? Vậy mau thôi, hẹn nên đến trễ!”.

      vội”. Tề Gia Hách cười cười, đặt mông xuống ghế salon.

      “Cháu đặt phòng ở khách sạn chưa?”. Đường Duẫn hỏi.

      “Cháu đến đây gấp nên còn chưa đặt phòng”.

      “Em đặt giúp ”.

      Đường Phỉ vừa cầm điện thoại lên Tần Mẫn Chi tắt : “Sao phải phiền phức thế làm gì? Trong nhà có phòng khách, để cho nó ở đây là được rồi”.

      được! phải.... .....ý con là như thế tiện, phải ?”. Đường Phỉ vừa vừa nháy mắt với Tề Gia Hách. Chỉ cần từ chối cha mẹ ép, hiểu ám hiệu của chứ?

      ngờ Tề Gia Hách những từ chối mà còn cười cảm ơn: “Cảm ơn bác , vậy tạm thời cháu quấy rầy mọi người rồi”.

      “Quyết định như thế ! Phỉ Phỉ, con đưa cậu ấy lên phòng !”.

      “Bác trai, bác , hai người cứ gọi cháu là Gia Hách được rồi”.

      “Ừ, đưa Gia Hách lên phòng . Nếu như cậu ấy cần gì con hãy giúp tay, cha mẹ còn có bữa tiệc phải tham gia, chúng ta đây”.

      “Bác trai, bác thong thả”.

      Sau khi đưa cha mẹ ra khỏi nhà, mặt Đường Phỉ xụ xuống, quay đầu nhìn Tề Gia Hách, thở phì phò chất vấn: “Rốt cuộc muốn gì?”.

      “Bình tĩnh, đừng khẩn trương, cũng có ý gì. Em cứ coi như giúp người bạn khó khăn thôi”.

      “Nhà của em tùy tiện nhận người vào”. nhớ đến từng , trả lại cho .

      “Được thôi, làm để trả tiền phòng? Phải làm gì? Nấu cơm à? Làm sao bây giờ, chỉ biết làm mỗi trứng chiên! Quét sân sao? Nhìn qua ngôi nhà rất sạch . Vậy rốt cuộc nên làm cái gì nhỉ....”.

      “Tề Gia Hách, , đến đây làm cái gì?”.

      “Được rồi, được rồi. cho em biết. Lần nay đến đây để theo đuổi em lần nữa!”. Tề Gia Hách bước gần đến Đường Phỉ, thay đổi thái độ đùa giỡn lúc nay, vẻ mặt trở nên điềm tĩnh và nghiêm túc: “Mấy tháng này cố gắng để nhớ đến em, nhưng phát ra làm sao cũng làm được. muốn buông tha tình cảm của chúng ta, thế nên mới đến đây”.

      Đường Phỉ lui, lui, lui, lui đến góc tường, suýt nữa giơ tay đầu hàng.

      Nghe được lời tỏ tình chân tình như vậy, động tâm là gạt người, nhưng mà bị rắn cắn lần giờ vẫn còn sợ. sợ dẫm lên vết xe đổ, cũng sợ lại bị tình làm cho đau thêm lần nữa.

      hít sâu hơi, lấy toàn lực đẩy ra: “ thấy em dễ lừa gạt lắm sao? Sai lần là tình cờ, lần thứ hai làm ngu xuẩn”.

      “Đường Phỉ, rất nghiêm túc”.

      “Được, vậy hãy để cho em thấy được có bao nhiêu nghiêm túc”.

      Muốn cưới con bảo bối của người ta, cần đủ thành ý. Lần này đến Canada, tất nhiên là Tề Gia Hách chuẩn bị kĩ.

      quyết tâm chết lùi, tự với mình mặt phải đủ dày, miệng phải ngọt. Dù phải là tình thánh, nhưng tin cần cù có thể bù tất cả, cho nên lập tức bắt tay vào làm.

      Tối hôm qua có trận tuyết, lúc tỉnh dậy mặt đất phủ lớp tuyết. Sau khi Tề Gia Hách rửa mặt chải đầu, bắt đầu quét sạch những bông tuyết đường xe những bậc thang.

      “Cháu là khách mà sao lại làm những việc này. Nhưng mà rất cảm ơn cháu”. Đường Duẫn lời cảm ơn.

      Nhưng Đường Phỉ lại cố tình xem cố gắng của Tề Gia Hách, với cha mình: “ cần cảm ơn đâu, ấy làm chút chuyện coi như trả tiền phòng”.

      “Sao lại như vậy!”. Đường Duẫn trách con , lại quay lại nhìn Tề Gia Hách cười : “Đừng để ý những lời nha đầu này ”.

      ”.

      “Đến uống chút trà cho ấm người nào”. Tần Mẫn Chi sợ Tề Gia Hách bị lạnh, đưa trà cho .

      Đường Phỉ cảm giác như mình thành người xấu: “Hôm nay con phải đến nơi khá xa, nên con phải sớm”.

      Tề Gia Hách nhịn được hỏi: “Em muốn đâu?”.

      “Ặc, muốn đến nơi rất xa, đêm nay về!”. Đường Phỉ cười xấu xa, giọng khiêu khích như muốn , có bản lĩnh mau đến!

      ấy sử dụng chiêu này làm Tề Gia Hách ứng phó kịp. Nhưng trong đầu chợt nhớ đến lời bốn em ...

      à, theo đuổi bạn hay làm ăn đều phải biết ứng phó, đặc biệt là da mặt phải dày, bất chấp khó khăn gì cũng phải mặt dày mà theo”.

      cười cười hỏi: “ có thể cùng em ?”.

      được”. Đường Phỉ dừng bước, trừng mắt từ chối .

      ra có rất nhiều nơi ở Canada chưa từng đến. chỉ muốn theo em nhìn xung quanh, được sao?”.

      “Được rồi. Con chỉ xem thôi cần làm gì nên đưa Gia Hách cùng thuận tiễn đưa cậu ấy chơi. Chuyện của công ty cha xem nên con cần vội”.

      “Đúng vậy, nghe lời cha con ”.

      tại Tề Gia Hách có cha mẹ làm chỗ dựa, mình phe thể từ chối, thể làm gì khác là phải vác theo cái đuôi Tề Gia Hách.

      Lái xe đến nội thành Đường Phỉ vẫn cố gắng đuổi Tề Gia Hách xuống xe, nhưng chết dí xe chịu . đành tiếp tục chở .

      muốn đến nông trường ở lưng núi. Mấy năm gần đây, Đường Duẫn muốn phát triển du lịch nên công việc điều tra rơi vào tay .

      Vừa xuống xe, Đường Phỉ cầm máy ảnh chụp hình khắp nơi. Thời tiết rất tốt bỗng nhiên có cơn bão tuyết, thảm hại hơn là xe thể nổ máy.

      “Phải gọi điện đến xưởng sửa xe xử lý thôi!”.

      Nhưng mà gọi điện đối phương lại bây giờ rảnh để đến đó. Hai người thấy tuyết rơi càng lúc càng dày đành vào nhà gỗ ở nông trường lánh tạm.

      “Đáng ra nên để ở trong nội thành mới đúng”.

      “Đừng ngốc, cho dù em để ở đó vẫn tìm cách tìm đến chỗ em”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :