1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc không biết tốt xấu - Đường Quân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2

      Kể từ sau khi phát ra mình thích Tề Gia Hách, Đường Phỉ thường xuyên ngẩn người. Có đôi khi nhìn mà mất hồn. Tề Gia Hách lại lựa chọn cách để ý đến bởi vì cũng chấp nhận được việc mình thay đổi.

      vẫn luôn nghĩ rằng mình luôn nghiêm chỉnh, có thể khống chế được dục vọng của mình nhưng kể từ khi Đường Phỉ xuất điều đó còn đúng nữa.

      thường xuyên tức giận, hay so đo với , mà chuyện xảy ra ở biệt thự ngày đó càng làm tin được. ngờ rằng Đường Phỉ có sức ảnh hưởng lớn với đến vậy. Để chứng minh là bị ảnh hưởng, cố ý chú ý đến . Thậm chí còn dùng mặt lạnh để nhìn , muốn tự động rời khỏi tập đoàn Tề thị.

      Nhưng được mấy ngày phát Đường Phỉ phải là người chịu ngồi yên. thích làm việc và rất vui mừng khi có việc để làm. Cho nên giao việc cho làm để rảnh rỗi. Ngay cả xã giao với khách hàng cũng chỉ đưa thư ký Vương cùng chứ đưa theo.

      hãy ở lại công ty , có gì tôi gọi cho ”. xong những lời này, và thư ký Vương gặp khách hàng.

      ràng là ta cố ý, có cần tỏ thái độ như thế ? Ai bị gay cũng chán ghét người khác giới như thế sao?”.

      hiểu lắm suy nghĩ của người đồng tính luyến ái. thực tế hiểu lắm chuyện tình , chưa từng bao giờ, tất nhiên cũng biết cảm giác điên đảo tâm hồn là cái gì.

      Nếu ta giao việc cho làm, lại càng làm cho mình bề bộn nhiều việc. Tề thị là công ty, tập đoàn lớn cho nên học tập được rất nhiều thứ. Hơn nữa từng ở phòng hành chính tổng hợp, lại giúp phòng nghiệp vụ ký được vụ buôn bán lớn cho nên mối quan hệ giữa và mọi người đều rất tốt, đến phòng ban nào cũng rất được hoan nghênh.

      còn rất thích giúp đồng nghiệp giải quyết vấn đề khó đến nỗi bây giờ chỉ cần có gì đó khó họ đều tìm nhờ giúp đỡ. Vì thế cho dù tổng giám đốc để ý đến vẫn có việc để làm.

      Con người Đường Phỉ là tập hợp của xinh đẹp và thông minh, cho nên theo lẽ thường, có nhiều người ái mộ.

      biết là mình thường được các đồng nghiệp khen ngợi, số khách hàng cũng biết đến tên của biết được có năng lực làm việc khá tốt. cũng muốn khiêm tốn nhưng giấu được tài năng.

      Sau khi làm xong số việc vặt, trở về phòng làm việc của Tề Gia Hách. Cuối cùng lại thấy ngồi nghiêm mặt ghế nhìn chằm chằm.

      “Tổng giám đốc về rồi!”.

      vừa đâu?”. Tề Gia Hách đáp mà hỏi ngược lại.

      vệ sinh, tiện đặt ít văn phòng phẩm”. Tề Gia Hách nhíu mày hài lòng lắm với câu trả lời này. Đường Phỉ đành phải khai toàn bộ: “Tôi chỉ là ăn ké được ít điểm tâm của đồng nghiệp thôi mà? ngửi thấy mùi à? Tôi chỉ ăn có hai miếng thôi, nhiều đâu! Nếu thích có thể trừ vào tiền lương của tôi, nhưng mà tôi đâu cả”. biết ngay mà, hương vị của nó rất đậm thể lừa gạt ta được.

      này có cách làm cho người khác dở khóc dở cười.

      “Tôi ở yên đó, tuân theo còn đâu? Còn cho tôi sa thải , nếu thế lên làm tổng giám đốc !”.

      Chỉ cần lệnh nhân có thể sa thải để cho làm xằng bậy ở chỗ này, nhưng mà muốn làm thế? Điều này rất kỳ lạ? Chẳng lẽ.... ..... thích cái phiền toái lớn này rồi?

      “Tổng giám đốc thích đùa, tôi dù muốn làm tổng giám đốc cũng giành vị trí của ”. trở về Canada có thể trực tiếp trở thành tổng giám đốc rồi, sao phải tranh giành cùng . “Oa, bó hoa là đẹp, của ai thế?”.

      Nhắc đến hoa, mặt Tề Gia Hách càng đen lại. “Về sau với người ái mộ là đừng có đem hoa đến công ty, đến công ty để làm việc chứ phải để đương, còn nữa, đây là phòng làm việc của tôi! Hiểu chưa?”.

      “Sao tổng giám đốc tức giận vậy? Tôi cũng biết là ai tặng hoa cho tôi. Nếu tổng giám đốc muốn mắng mắng người tặng hoa chứ?”.

      Đúng vậy? Tại sao lại tức giận thế? Chẳng lẽ là ghen? được, được! Nếu còn tiếp tục như thế phát điên mất!

      mau làm việc ”.

      “Tôi muốn trốn việc”.

      “Trốn việc để làm cái gì?”.

      “Làm cái gì cũng được”. biết là nên đứng đây trừng mắt nhìn , lấy cớ để đuổi việc . Nhưng mà lạ, tại sao làm thế?

      Đến khi rời khỏi phòng làm việc, vẫn tin là Tề Gia Hách để gì.

      Tề Gia Hách cảm thấy mình bị Đường Phỉ làm cho phát điên rồi. cứ nghĩ cho Đường Phỉ trốn việc thoát khỏi ám ảnh của . Nhưng mà quá coi thường ảnh hưởng của , tên của như mọc rễ ở công ty, mỗi người vô tình hay cố ý đều nhắc đến tên .

      “Tổng giám đốc, cảm thấy Đường Phỉ là người như thế nào?”. Thư ký Vương cười hỏi .

      “Sao lại nhắc đến ấy, ấy lại gây họa gì à? Nếu như thế cứ thẳng tôi xử lý”.

      “Làm sao lại gây họa? Trong công ty ai nhắc đến Đường Phỉ đều giơ ngón tay cái khen ngợi tổng giám đốc có con mắt nhìn người”.

      “Thế mọi người đánh giá ấy quá cao rồi. Đúng là ấy ngoại ngữ rất tốt. Nhưng mà do ấy là công dân của Canada, tốt tiếng là chuyện bình thường, có thể thêm tiếng Tây Ba Nha. Mọi người đừng có nghĩ ấy rất lợi hại”.

      “Tổng giám đốc biết ấy là thạc sĩ quản trị doanh nghiệp sao?”.

      “Vậy sao?”. nhặt được bảo bối à? Tề Gia Hách tin tưởng lắm, nếu Đường Phỉ là nhân tài làm sao có thể chịu đựng làm việc ở phòng hành chính tổng hợp, phải phản đối rồi chứ. “Chắc là có người lung tung thôi”.

      “Tổng giám đốc biết tốt xấu rồi. Tôi nghe Đường Phỉ chỉ là thạc sĩ quản trị doanh nghiệp mà ấy còn thông thạo 7, 8 ngôn ngữ. Chưa tốt nghiệp có rất nhiều công ty mời ấy đến làm việc”.

      “Cái này là ấy ”.

      phải, ở phòng hành chính tổng hợp có người có trai du học ở Canada, mà người đó lại học cùng trường với Đường Phỉ. ấy vừa nhắc đến Đường Phỉ với trai mình trai ấy Đường Phỉ thể làm ở phòng hành chính tổng hợp được, bởi vì đó là đại tài tiểu dụng rồi. ta còn ở trường học Đường Phỉ là nhân vật rất nổi tiếng, có tài năng xuất chúng”.

      Tề Gia Hách cảm thấy mình vừa nghe được gì đó rất lạ. Đường Phỉ trong lời của thư ký Vương là Đường Phỉ mà vẫn biết sao?

      “Tôi cứ nghĩ là tổng giám đốc biết điều đó nên mới điều Đường Phỉ đến làm việc cạnh , ngờ lại biết gì. Có cần tôi làm việc đó cho ?”.

      Tề Gia Hách biết ý của thư ký Vương là muốn điều tra Đường Phỉ giúp , nhưng lắc đầu từ chối. “ cần tìm hiểu làm gì, dù sao sớm muộn ấy cũng về Canada”.

      “Tại sao tổng giám đốc giữ ấy lại?”.

      “Tại sao tôi lại phải giữ ấy lại?”.

      Thư ký Vương mỉm cười, xem ra là người trong cuộc mơ hồ rồi. Bọn họ đều cảm thấy quan hệ của hai người rất mập mờ. Người trong cuộc vẫn chưa xác định được tình cảm của mình.

      “Là nhân tài tốt nên quý trọng phải ?”.

      thế sai, nhưng mọi chuyện có được hay cũng phải đến duyên phận”.

      như vậy cũng đúng........À phải rồi, tôi nghe người tặng hoa cho Đường Phỉ chính là khách hàng Canada. biết trợ lý Đường có động lòng rồi trở về Canada ?”. Thư ký Vương mỉm cười ngụ ý.

      Cảm xúc của Tề Gia Hách mới bình ổn lại bị câu của thư ký Vương làm sôi lên.

      Có phải là ghen? được như vậy! Nếu tiếp tục như thế phát điên mất. phải tìm cách làm cảm giác của mình mới được.

      Đêm........Đài Bắc vẫn chưa ngủ.... ....Đèn nê-ông lóa mắt. Thỉnh thoảng đường phố vài điệu nhạc vang lên. Mặc dù đêm rồi nhưng thời tiết vẫn rất nóng, ai ai cũng chen nhau bước vào nơi nào đó mát mẻ.

      Tối nay trong PUB khá đông. Nhưng với nam nam nữ nữ trong này, càng đông càng có nhiều cơ hội.

      Có vài người nhìn thuận mắt làm quen, uống vài chén rồi dựa vào cảm giác say để làm chuyện . Đây là trò chơi mà rất nhiều người đàn ông chơi, họ chỉ là tìm bạn giường chuyện tình .

      người đàn ông đẹp trai như Tề Gia Hách bước vào hộp đêm trở thành mục tiêu của nhiều phụ nữ.

      “Có thể giới thiệu cho tôi loại rượu mà các có thể uống ?”.

      “Rượu đào mật ”.

      Nhìn có bộ ngực cao vút như như , Tề gia hách nhớ tới cây đào mật. Cây đào mật càng chín càng có hương vị ngọt ngào. Giống như cảm giác của với này.

      là cái tên dễ nghe. có thể mời em ly rượu đào mật chứ?”.

      “Cho tiểu thư đây chén đào mật ”.

      rất ít khi vào hộp đêm, nhưng do thỉnh thoảng phải chiêu đãi khách hàng cho nên cũng nghiên cứu số loại rượu. Rượu đào mật uống vào giống như uống nước trái cây có vị đào mật vậy.

      mời mỹ nữ bên cạnh ly rượu, sau đó lại xuất thêm mỹ nữ nóng bỏng: “ có thể mời em ly ?”.

      thành vấn đề”. nhấp ly hấp dẫn nhìn nàng.

      Phụ nữ bây giờ còn thoải mái hơn so với đàn ông. Mà bây giờ ra ngoài càng ngày càng có nhiều người xinh đẹp và rất mạnh dạn. Mỗi tế bào người các như muốn đợi người đến để cùng tình đêm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.3

      Càng uống nhiều rượu kia càng đến gần , dường như cả người dán chặt vào cánh tay , nhưng kì lạ là tim lại nổi gợn sóng gì.

      “Chúng ta có nên đổi địa điểm ?”. nàng đào mật hỏi.

      nên quyết định !”. nàng kia cũng thể đợi muốn cởi quần áo ra.

      “Tôi gọi điện thoại”. Tề Gia Hách trả lời, rời khỏi chỗ ngồi và gọi điện cho Đường Vũ. Trong phòng khách ở nhà bây giờ chỉ còn Đường Phỉ ngồi xem ti vi, Đường Vũ tắm và để quên điện thoại di động bàn nước. Nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu, cầm điện thoại đưa cho Đường Vũ bảo nghe máy. Nhưng Đường Vũ bảo nghe máy và chuyển lời cho Tề Gia Hách rằng tắm.

      “Đường quản gia, có thể đến đón tôi ?”.

      ấy tắm. Làm quản gia ở nhà mệt, muốn ấy bán sức ra cho dùng à?”. biết là ta uống say, ngọn lửa bốc lên đầu.

      Hôm nay ta như là uống nhầm thuốc. Ở công ty thèm nhìn , để cho tự mình về nhà. Sau đó nửa đêm canh ba lại gọi họ đón, có nhân tính!.

      “Đường Phỉ? Sao lại là ?”.

      “Tôi với rồi. họ tắm!”.

      “À.... ....”. Tề Gia Hách thở dài tiếng. “Được rồi, vậy mau đến đón tôi”.

      “Tại sao tôi lại phải nghe theo ?”. Quản gia nhà họ Tề là Đường Vũ, chẳng nhẽ bây giờ cũng phải làm ở nhà này?

      “Vậy bảo tới đón tôi”.

      Tề Gia Hách lại cúp điện thoại của ? Đưởng Phỉ nhìn điện thoại di động sửng sốt vài giây.

      muốn đón Tề Gia Hách nhưng mà đột nhiên lại nghĩ đến sở thích bây giờ của . muốn họ đón người say biết gì, nếu như xảy ra điều gì may.... ......Cuối cùng, vẫn phải đón .

      uống đâu có nhiều, làm sao phải làm phiền người khác như vậy?”. Đường Phỉ đến PUB mới biết Tề Gia Hách uống say. Lúc đến nhìn thấy tinh thần tỉnh táo, có cảm giác như bị chơi xỏ.

      chưa từng nghe câu uống rượu lái xe, lái xe uống rượu à? Tôi uống rượu vào rồi nên thể lái xe được”.

      “Được rồi, tôi chỉ thế, nhưng mà tôi xin , nên nhắm mục tiêu vào họ tôi, ấy là con trai độc nhất trong nhà, nhà họ Đường chúng tôi chỉ có ấy là con , rất cần ấy nối dõi tông đường”.

      gì thế?”.

      “Phụ nữ tốt sao?”.

      cứ nghĩ Đường Phỉ đến phụ nữ ở trong PUB nên lắc đầu: “ tốt”.

      “Rốt cuộc phụ nữ có cái gì tốt, tại sao lại nhất định phải là đàn ông?”. Đường Phỉ tức giận rống to. Nếu phải lái xe, tức đến nỗi nhảy dựng lên mất.

      Tề Gia Hách nhìn tự nhiên nổi giận hiểu chuyện gì. “Đợi chút, dừng xe”.

      “Dừng xe làm gì?”.

      “Tôi muốn hóng gió chút, muốn được yên tĩnh chút”.

      Đường Phỉ dừng xe ở bên đường. Thấy Tề Gia Hách xuống xe cũng xuống xe theo.

      Gió đêm nhè , so với ban ngày có vẻ thời tiết dễ chịu hơn nhiều.

      Tề Gia Hách duỗi lưng cái hưởng thụ gió đêm. Đường Phỉ theo nhìn nhất cử nhất động của .

      Lưng của Tề Gia Hách vừa rộng vừa dài. Đột nhiên Đường Phỉ có ý niệm kỳ quái, muốn biết cảm giác khi được dựa vào lưng .

      Nhưng mà khi nghĩ đến người có tấm lưng này nên để cho phụ nữ dựa vào lại chỉ có cảm giác với đàn ông, lại tức giận. “Này, nhanh lên chút, khuya lắm rồi. Nếu làm tôi mất ngủ ngày mai tôi trốn việc đó”.

      “Đường Phỉ, chúng ta bắt tay giảng hòa nhé!”.

      Đường Phỉ bị đề nghị bất thình lình của dọa choáng váng, xác định lắm, ấp úng hỏi lại: “ vừa cái gì?”.

      “Tôi , chúng ta cũng phải là những đứa trẻ, nên cãi nhau ồn ào nữa”. Tề Gia Hách đột nhiên dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt , tiếp tục :

      cảm thấy chúng ta ầm ĩ như vậy có chút ấu trĩ sao?”.

      “Tại sao? hy vọng tôi có thể ủng hộ sao? Bây giờ lôi kéo chiến hữu sao? Tôi cho biết, dù và tôi có bắt tay giảng hòa tôi cũng thể đồng ý cho họ tôi ở chung, tiến thêm bước nữa được”. Đưởng Phỉ hiểu lầm ý muốn làm hòa của Tề Gia Hách, quyết liệt tỏ lập trường.

      Lời của làm Tề Gia Hách sửng sốt vài phút rồi mới từ từ lấy lại tinh thần: “ cái gì? Tôi và Đường quản gia tiến thêm bước nữa? Ở chung với nhau? Tôi và ấy đều là đàn ông làm sao có thể như thế được? nghĩ rằng tôi là đồng tính luyến ái sao?”.

      phải sao?”.

      “Đương nhiên phải rồi! Rốt cuộc ai làm cho có suy nghĩ như thế, tôi bóp chết kẻ đó!”.

      “Là do với tôi là phụ nữ tốt, đối với phụ nữ có suy nghĩ gì. Hơn nữa trăm phương nghìn kế muốn đuổi tôi để giữ tôi ở lại nhà . Chẳng lẽ phải là do thích tôi?”.

      Được rồi.... ... Dứt khoát giết là được! Nghe thấy Đường Phỉ thích đàn ông cả người đều nổi da gà.

      lời nào là khẳng định đúng ?”. Đường Phỉ gây với , muốn đạo lý với .

      Cho đến giờ phút này, có thể xác định chính xác là thích . Nhưng đối mặt với mình thích làm sao có thể giải thích cho bản thân đây? Và làm sao có thể làm cho lảm nhảm nữa?

      Đến khi Đường Phỉ đứng trước mặt , bỗng nghĩ ra biện pháp xử lý vẹn cả đôi đường.

      Người hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu hôn . dùng hành động để chứng minh là mình đồng tính luyến ái, cũng làm cho thể gì nữa.

      Đường Phỉ nhìn chằm chằm vào Tề Gia Hách, đây là lần thứ hai hôn . Nhưng mà lần đầu tiên giúp hô hấp nhân tạo nên cảm nhận được gì, cái đó thể gọi là hôn. Thế nhưng lần này chắc chắn là hôn, nụ hôn kéo dài.

      Từ Đường Phỉ được giáo dục theo kiểu phương Tây. Thỉnh thoảng cũng hôn người thân hoặc bạn bè. Nhưng mà bình thường cũng chỉ hôn lên cái trán hoặc gương mặt. chưa bao giờ hôn người đàn ông nào.

      Đây là nụ hôn đầu của , mặc dù giống các thiếu nữ bị đoạt nụ hôn đầu giống như thế giới bị sụp xuống. Nhưng hiểu tại sao Tề Gia Hách đột nhiên lại hôn .

      thích rồi sao? thể!

      Đúng thế, Tề Gia Hách thích nhưng thể nghĩ ra lý do tại sao đột nhiên lại hôn .

      “Tề Gia Hách, dùng tôi làm vật thí nghiệm phải ?”. Nghĩ như thế, tức giận dùng sức đẩy ra, chất vấn.

      “Vật thí nghiệm?”.

      đúng à? phải là muốn chứng minh trong sạch của bản thân nên mới hôn tôi sao?”.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.1

      “Làm gì có khái niệm như thế? Tôi tôi phải là đồng tính luyến ái, như thế nào mới tin?”. Ngay cả hôn cũng thể chứng minh được là thích phụ nữ chứ thích đàn ông! Đầu của này chứa những gì thế?

      “Vậy có thể tùy tiện hôn bừa người sao?”.

      “Cái gì?”.

      “Nếu như phải như thế, tại sao lại hôn tôi? phải là thích tôi chứ?”. chịu thua rồi, có nào sau khi được hôn lại hỏi nhiều vấn đề kỳ quái như thế ? Theo như thấy có lẽ chỉ có mới như thế thôi.

      Cũng bởi vì thích người nên mới muốn chạm vào người đó. “Đường Phỉ tiểu thư, làm phiền em, bây giờ hãy nghe kĩ những lời , - Tề Gia Hách phải là đồng tính luyến ái, cũng phải lấy em làm vật thí nghiệm. Lý do mà hôn em rất đơn giản, đó là thích em”.

      “Haha”. Đường Phỉ rất muốn cười, những thế còn phải cười to.

      Cái người này lúc nào cũng thấy phiền và rất muốn đuổi . Vậy mà bây giờ có thể dối cách thuần thục mà rất tự nhiên như thế. rất bội phục .

      “Em.... ......rốt cuộc em có phải phụ nữ hay ? tỏ tình có gì buồn cười? Làm sao em có thể cười nhạo tấm lòng của ?”. Tề Gia Hách bị phản ứng của chọc giận.

      Nghe như vậy Đường Phỉ cũng ngừng cười to. nhìn Tề Gia Hách tức giận, lúc lâu vẫn thể hoàn hồn.

      phải là muốn cười nhạo , chỉ là thể tin những lời . Nhưng vẻ mặt của rất nghiêm túc làm cho bắt đầu nghĩ, thích ?

      “Nhưng.... ...... phải là rất ghét tôi hay sao?”.

      chưa bao giờ ghét em cả, chỉ cảm thấy phụ nữ rất phiền toái mà thôi”.

      “Nhưng mà tôi là phụ nữ, này thể thay đổi”.

      “Tất nhiên là biết điều đó”.

      thích tôi?”. Đường Phỉ nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó coi. còn muốn hỏi tại sao lại thích , nhưng suy nghĩ chút, thà hỏi còn tốt hơn. “Được, tôi biết là nghiêm túc”.

      “Vậy đáp án của em là gì?”.

      “Tôi..….”. ngờ rằng tình huống lại như thế này. Hai người giống như là oan gia vậy mà bây giờ lại thích nhau. cảm thấy chân thực. “Tại sao em phải đồng ý? vốn có theo đuổi em. Nếu em đồng ý vậy được hời rồi!”.

      Tề Gia Hách kéo về phía xe, vừa vừa : “ cần so đo nhiều như thế, từ giờ phút này chúng ta hẹn hò nhé!”.

      “Này……………”.

      bắt đầu theo đuổi em!”.

      “À? Thế định theo đuổi em như thế nào?”.

      “Thế em thích cái gì? Hoa tươi, kim cương hay là trân châu mã não? Hay là em muốn tòa biệt thự?”.

      nghĩ em là người nông cạn thế sao? Em phải là kẻ hám tiền!”.

      Tiền mua được thứ gì đó quá dễ dàng, tình cảm là phải chân thành. Phải bỏ ra rất nhiều tâm ý mới có thể làm cảm động được.

      “Đường tiểu thư, phải là em gây khó dễ cho chứ? cho em biết cũng rất được nhiều người thích lắm đấy”.

      Đường Phỉ rút tay mình về, cười mà như cười: “Được, thế cứ để cho bọn họ giành. Em có thói quen tranh đoạt đàn ông cùng người khác”.

      Có đôi lúc tình giống như là cuộc so tài, trừ chịu đựng, còn cần thực lực, nhưng quan trọng nhất là phải sẵn sàng làm tất cả vì người kia.

      Mặc dù hai người rất thích cãi vã, nhưng lúc này đây, nhiệt độ của bàn tay đối phương chảy vào trong tim của họ, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.

      Bữa sáng nóng hổi phải do Đường Vũ chuẩn bị mà do đích thân Tề Gia Hách làm. Tuy chỉ là bánh mì nướng kẹp trứng, nhưng rất có thành ý của .

      Bữa sáng bình thường của nhà họ Tề thường đông đủ, hơn nữa bốn vị tiểu thư rất khó tính. Cho nên ai muốn ăn gì Đường Vũ chuẩn bị.

      Tề Gia Hách là người dễ tính nhất, chỉ cần phần sandwich và ly sữa là được.

      Nhưng hôm nay dậy từ sớm, ngăn cản Đường Vũ làm bữa sáng cho , tự mình vào phòng bếp làm chút đồ ăn.

      Vừa nhìn thấy Đường Phỉ đến bàn ăn, Tề Gia Hách kéo ngồi xuống, bưng bữa sáng của để lên bàn, lòng tràn đầy mong đợi.

      kinh ngạc nhìn bữa sáng trước mặt: “Cái này...”.

      “Là làm cho em”.

      Đường Phỉ còn chưa kịp cảm động Tề Phân Yên xuất ở phòng bếp. muốn xuống bếp uống nước nhưng ngờ lại thấy cảnh này. như người ngoài hành tinh, đôi mắt to chớp chớp nhìn trai mình.

      “Đây là cái vẻ mặt gì? Muốn ăn sáng à?”.

      làm bữa sáng sao?”. Tề Phân Yên đến bên bàn ăn, nhìn bữa sáng mà chuẩn bị. “Chỉ có thế này? Như vậy đầy đủ dinh dưỡng đâu!”.

      Câu đầu tiên của phá hỏng khí lãng mạn mà Tề Gia Hách cố tạo ra. Tề Phân Yên cũng rất tự giác biết mình là con kì đà cho nên nhanh chóng rời khỏi nhà bếp để bọn họ ở lại.

      “Em đừng nghe Phân Yên bừa, bữa sáng làm tuy đơn giản nhưng chắc chắn có vấn đề gì!”. Sợ Đường Phỉ tin, chính còn ăn trước miếng.

      “Em tin ”. Đường Phỉ cũng ăn miếng bánh mì kẹp trứng. “ chiếm cứ phòng ăn thế này, bữa sáng của những người khác tính sao?’.

      “Yên tâm, bảo Đường quản gia chuẩn bị rồi. Cũng chỉ có Mỹ Nghi và Phương Tĩnh ăn sáng, sáng sớm Lệ Dung ra khỏi nhà vẽ. Còn Phân Yên sau khi về phòng, tám phần ngủ thẳng đến chiều mới dậy”.

      “Em sợ mỗi ngày đều chiếm phòng bếp tốt. Từ ngày mai cứ như bình thường thôi”. Tâm ý của cảm nhận được, để cho người đàn ông ngày nào cũng xuống bếp nấu cho ăn, cũng áy náy.

      biết mà, cũng có ý định ngày nào cũng xuống làm cơm đâu. rành lắm vụ bếp núc này”. Hình tượng đàn ông bếp núc là cái gì, thấy trứng sắp cháy còn làm khẩn trương hơn là gặp khách hàng khó tính.

      Mỗi người có sở trường riêng, vẫn nên làm việc mà mình am hiểu mới tốt.

      “Được rồi, em ăn no rồi. Em lên lầu thay quần áo, sau đó còn đến ga điện ngầm”.

      xe của là được rồi”.

      cần”.

      “Bình thường cho em ngồi em toàn mắng là hẹp hòi. Sao bây giờ cho em em lại muốn?”.

      sao cả, chỉ là hôm nay em muốn tàu điện ngầm thôi”.

      “Đường Phỉ...”.

      cũng vui mà thay đổi ý định. còn rất tự nhiên thay quần áo xong xách túi xách đến ga tàu điện ngầm. Mặc dù Tề gia cách ga tàu điện ngầm khá xa nhưng có thói quen bộ đến đó.

      Kể từ khi vào ở Tề gia, bắt đầu làm ở công ty, ngày ngày đều đoạn đường như thế. Có lúc cam tâm tình nguyện, bởi vì nghĩ đến Tề Gia Hách từ chối cho chung xe. Cho nên vừa vừa mắng hẹp hòi, có nhân tính.

      Nhưng cũng có lúc cảm thấy rất vui vẻ, giống như bây giờ.

      Chỉ cần nghĩ đến Tề Gia Hách làm bữa sáng cho , tưởng tượng bộ dạng lúc vụng về chiên trứng và nướng bánh mì, nhịn được cười.

      ra trứng chưa chín lắm còn bánh mì hơi cháy, nhưng vẫn thấy nó rất ngon. Có lẽ do cảm nhận được dụng tâm của Tề Gia Hách, cho nên dù có khó ăn mấy vẫn là thức ăn ngon.

      Nhưng mà đột nhiên nhớ đến dáng vẻ thở phì phò lúc ra khỏi cửa, khỏi có chút lo lắng. “ phải mới từ chối lần mà ấy bỏ cuộc chứ?”.

      Nhưng mà rất nhanh vấn đề của có đáp án..….lúc chen chúc trong tàu điện ngầm, đột nhiên có bóng dáng cao lớn đứng chắn trước người của , còn : “ xin lỗi, cho tôi đứng chỗ này, vị trí bên cạnh bạn tôi là dành riêng cho tôi”.

      Nghe được giọng quen thuộc, Đường Phỉ vội vàng ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Tề Gia Hách, lại nghĩ đến câu vừa rồi làm người ta buồn cười. Xung quanh mọi người đều cười trộm, dở khóc dở cười.

      giọng hỏi: “Làm sao lại tàu điện ngầm?”.

      “Bởi vì sợ em nghĩ rằng có thành ý nên quyết định tàu điện ngầm cùng em. Nhưng mà.....”.

      Tề Gia Hách sợ nóng và sợ bị nhét chung chỗ với nhiều người, cúi đầu vào tai : “Em định mỗi ngày đều tàu điện ngầm sao?”.

      Đường Phỉ cười vui vẻ nhìn dáng vẻ nhẫn nại khổ sở.

      “Đừng có cười, trả lời ”.

      “Tiết kiệm năng lượng rất tốt mà”. Nhưng rồi Đường Phỉ lại đành lòng nhìn khổ sở: “Được rồi, từ ngày mai em xe của , được chưa?”.

      “Cảm ơn em!”. Tề Gia Hách xúc động, ôm lấy , cho nụ hôn cảm kích.

      thuận theo ý của , còn phải ăn đậu hũ của . Trò đùa dai của lại giúp cho chiếm được tiện nghi của .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.2

      Đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng kêu và thỉnh thoảng có vài chiếc xe qua đường. Đường Phỉ ngủ hơn nữa giấc ngủ rất sâu và ngọt ngào. Nhưng đột nhiên cảm thấy có người sờ lên giường của . bị dọa kêu lên tiếng nhưng giây sau miệng bị bàn tay dùng sức che.

      “Suỵt, đừng kêu”.

      Đường Phỉ nghe thấy giọng của Tề Phân Yên mới thở phào nhõm. Bỗng nhiên bên tai lại truyền đến giọng khác: “Nghe trai tôi quỳ dưới váy rồi phải ? có sức quyến rũ đó nha, tại sao lại làm được hay vậy?”.

      Tề Phương Tĩnh cảm thấy trai thích Đường Phỉ rất khó tin.

      “Phân Yên, em che miệng của Đường Phỉ rồi, làm sao ấy được”. Tề Mỹ Nghi lên tiếng.

      “Đúng vậy, em mau buông tay ra ”. Tề Lệ Dung rất hưng phấn muốn biết chuyện gì xảy ra.

      Xem ra là bốn vị tiểu thư thầm lẻn vào phòng . Sau khi miệng được thả tự do, Đường Phỉ dở khóc dở cười ngồi dậy. Nhờ ánh trăng nhìn ánh mắt chờ đợi của bốn : “Mấy ngủ được bởi vì muốn hỏi tôi việc này?”.

      “Bởi vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của trai, đương nhiên chúng tôi phải quan tâm chút rồi!”.

      trai phải đồng tính luyến ái, các quan tâm vấn đề này phải ?”.

      Tất nhiên các biết mình bị đồng tính luyến ái. Việc này là bọn họ sắp đặt muốn cho Đường Phỉ tiếp cận với trai mình. Bọn họ muốn giúp hai người đến với nhau nhưng ngờ việc lại tiến triển nhanh như vậy!

      tôi thích sao?”. Tề Lệ Dung nhanh chóng thẳng vào vấn đề chính.

      “Ừ, ấy như thế”.

      “Vậy trả lời làm sao? phải là từ chối chứ?”.

      Giọng của bốn nghe rất hưng phấn làm Đường Phỉ có chút buồn bực: “ phải là các muốn tôi dò xét trai các sao?”.

      “Đúng vậy, chúng tôi muốn dò xét trai nhưng mà nếu đùa thành cũng phải chuyện gì xấu. Dù sao nam chưa vợ chưa chồng, mà chúng tôi cũng thiếu chị dâu. Nếu như ghét bỏ trai tôi thuộc về rồi”.

      Bốn vị tiểu thư đều rất ủng hộ và Tề Gia Hách nhau làm Đường Phỉ rất cảm động: “Các phản đối tôi và Tề Gia Hách nhau sao?”.

      thể đây là kỳ vọng của bọn họ. Như thế họ lo lắng trai vì mình mà chán ghét phụ nữ. Hơn nữa như thế có thể giữ được Đường quản gia ở lại. Dù thế nào chăng nữa bọn họ vẫn chiếm được ưu thế.

      “Dĩ nhiên cũng cần lo lắng chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo có mẹ chồng ác hay em chồng phá quấy. Ở nhà này là chế độ nữ quyền, nếu trai dám khi dễ nhất định sống được đâu”.

      “Các em đối với người trai hết lòng chăm sóc các em như vậy à? Dám xấu ?”.

      “A……”.

      Đột nhiên đèn phòng sáng lên, cả năm đều nhìn về phía Tề Gia Hách. Năm người giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, lúng túng cười nhìn Tề Gia Hách.

      , làm sao lại nghe lén chuyện của con chúng em?”. Tề Phân Yên lên tiếng đầu tiên.

      “Là ai đóng cửa tốt?”.

      “Được rồi, bây giờ tìm ra người nào cũng đâu có ý nghĩa gì, mấy giờ rồi hả, ngủ thôi. Ngày mai Đường Phỉ còn phải làm, các em muốn làm ấy mệt sao?”.

      biết đau lòng cho ấy rồi sao, sợ chiến tranh xảy ra giữa chị dâu và em chồng à?”.

      Tề Phương Tĩnh cố ý dọa trai nhưng ngờ người bị dọa lại là Đường Phỉ. muốn vì mà trong nhà xảy ra chuyện gì. “Đừng nóng đừng nóng, các ở lại đây muộn chút cũng sao!”.

      “Đùa thế thôi.... ......Chúng tôi chỉ cần đáp án, bây giờ đáp án có rồi chúng tôi phải ngủ thôi”. Bốn vị tiểu thư cười cười nhảy xuống giường ra ngoài. Lúc qua Tề Gia Hách còn trêu : “, ở đây qua đêm à?”.

      “Các em………..”.

      Họ cười haha dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng mình trước khi Tề Gia Hách tức giận.

      Mặc dù là đùa nhưng các lại đúng tiếng lòng của Tề Gia Hách. đứng im ở cửa lúc vẫn động đậy. Cho đến khi Đường Phỉ hỏi tại sao còn chưa ngủ, mới phục hồi lại tinh thần giọng : “Ừ.......em ngủ ngon”.

      Đường Phỉ giữ lại ngoài suy đoán của cũng cảm thấy thất vọng. Bởi vì kích tình chỉ là ngắn ngủi, tình chân thành mới đáng giá để họ chờ đợi. tin rằng tình của họ giống như rượu nguyên chất, cảng ủ càng thơm.

      Thỉnh thoảng sau khi tan ca, các đồng nghiệp rủ nhau chơi để tăng thêm tình cảm như hát, xem phim, tụ tập ăn uống. Hôm nay phòng nghiệp vụ có tổ chức giao lưu trong phòng mà quan hệ của Đường Phỉ vốn tệ cho nên người trong phòng nghiệp vụ muốn mời Đường Phỉ tham gia.

      “Chúng tôi hát karaoke, trưởng phòng muốn cùng tham gia, chứ?”.

      “Tôi rất muốn nhưng để tôi hỏi xem tổng giám đốc còn có kế hoạch khác ?”. Đường Phỉ xong nhìn về phía cửa phòng làm việc.

      “Vậy hỏi , tôi ở đây chờ ”.

      chờ tôi chút”.

      Đường Phỉ vào phòng làm việc, lúc sau ra: “Việc đó......”.

      thể được à?”.

      phải......”.

      “Vậy là có thể được sao?”.

      “Có thể , nhưng mà…... ...”.

      hay khó khăn đến thế sao? Tại sao nét mặt Đường Phỉ có vẻ khó coi vậy? Có nghiêm trọng thế ? “Có vấn đề gì sao? Nếu như được cũng sao, miễn cưỡng”.

      “Tổng giám đốc ấy cũng muốn ”.

      “Hả?”. Lần này đến lượt chị Lưu ở phòng nghiệp vụ ngây người.

      Trong lúc Chị Lưu sững sờ Tề Gia Hách bước ra, khuôn mặt tươi cười hỏi: “ hoan nghênh tôi sao? Tôi có thể tham gia ?”.

      phải! Tất nhiên là hoan nghênh! Chỉ là tôi nghĩ là tổng giám đốc tham gia thôi!”. bị giật mình. Tổng giám đốc chưa từng tham gia buổi giao lưu của phòng nào! Tại sao tự nhiên lại đổi tính vậy?

      Đường Phỉ? Chẳng nhẽ ấy và tổng giám đốc.... .... Mặc dù mọi người đều ấy và tổng giám đốc có quan hệ đặc biệt mờ ám nhưng mà ấy vẫn luôn phủ nhận chuyện đó mà. Hơn nữa ít người nhìn thấy ấy và tổng giám đốc cãi vã cho nên mọi người đều biết mối quan hệ của họ là gì. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của hai người có gì đó rất lạ.

      Khi chị Lưu còn đoán mò Tề Gia Hách khoác tay nhàng ôm Đường Phỉ vào trong ngực.

      “Chúng tôi định hẹn hò nhưng nếu mọi người muốn mời Đường Phỉ , chúng ta cùng nhau thôi. cho trưởng phòng của , hôm nay tôi mời mọi người”.

      “Dạ, tôi ”. Tin tức Tổng giám đốc muốn mời khách tất nhiên phải thông báo cho mọi người nhanh. Sau khi chị Lưu nhận được lệnh lập tức phi trở về phòng nghiệp vụ.

      Chờ chị Lưu rồi Đường Phỉ ngẩng đầu nhìn Tề Gia Hách, bĩu môi hỏi: “ cố ý phải ?”.

      “Cái gì?”.

      “Cố ý cho mọi người biết mối quan hệ của chúng ta”.

      “Có cái gì thể để cho người ta biết hay sao? Chẳng lẽ em muốn cho mọi người thấy em là người độc thân? thể như thế được! Nếu mọi người biết em là hoa có chủ những con ruồi xung quanh em tự biết mà rút lui!”.

      làm như vậy sau này làm sao em có thể nhìn mọi người”.

      cần phải căng thẳng như thế, cứ thoải mái thôi. Em ăn kẹo ? Hay uống trà sữa? Hay là muốn ?”. Tề Gia Hách cố gắng đùa cũng chỉ vì muốn có được nụ cười của người đẹp.

      tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn sẵn sàng bỏ tư thái tổng giám đốc của mình chỉ vì muốn vui vẻ. Mặc dù cách làm cho chút ngây thơ, nhưng tất cả những cố gắng của đều nhận thấy được.

      Đường Phỉ cười , sau đó nhón chân lên nhàng hôn lên môi : “Đây là phần thưởng cho cố gắng của ”.

      “Chưa đủ!”. Tề Gia Hách dễ dàng buông tha cho , bàn tay giữ chặt hông kéo về phía phòng làm việc, đóng cửa vào. Sau đó cho nụ hôn triền miên....

      “Tức chết tôi rồi!”. Sau khi nhận được tin tức từ Đài Loan truyền về, cha của Đường Vũ, Đường Chính tức giận đến nỗi cả người nổi gân xanh, giống như là cả thế giới đều có lỗi với ông.

      Vẫn hy vọng con trai có thể về kế thừa nghiệp, nhưng rồi nó cũng nghe theo lời ông. Nó coi những lời ông là quan trọng, Đường Phỉ còn giấu tin tức về Đường Vũ. Hơn nữa, Tề Gia Hách còn coi thiếu gia của Tập đoàn Thiểu Đông giống như người giúp việc mà sai bảo.... .....Càng làm ông bực mình.

      Bảo ông làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này!!!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.3

      “Chủ tịch, tiếp theo nên làm như thế nào?”.

      “Tôi muốn Đường Vũ và Đường Phỉ phải ngoan ngoan mà tự quay về Canada”.

      thế giới này ai có thể đối đầu với ông. Người nào đối đầu với ông đều có kết quả tốt. Cho dù là con của ông hay cháu của ông, ông cũng muốn bọn họ cảm nhận được hậu quả nghiêm trọng của việc nghe lời.

      “Mike, bây giờ cậu hãy xuất phát đến Đài Loan ”.

      “Đến đó đưa thiếu gia về sao?”.

      , cậu sang bên đó mở công ty, bằng mọi cách đoạt lấy các mối làm ăn của Tề thị”.

      “Nhưng ở Đài Loan Tề thị rất có uy tín, muốn đoạt mối làm ăn của họ hề dễ dàng. Hơn nữa công ty chúng ta làm về vật liệu xây dựng cùng ngành với bọn họ. Tôi sợ mình hoàn thành nhiệm vụ của ngài giao”.

      “Lợi nhuận, bất kì kẻ làm ăn nào ở trong tình huống được lợi nhuận cao có kẻ ngu nào từ chối. Cậu chỉ cần đưa tiền cho họ, chúng ta lợi cũng sao!”. Đường Chính tính toán đánh vào nhược điểm của con người.

      “Vậy chúng ta làm đến khi nào dừng tay?”.

      “Đến lúc cần ngừng lại tôi cho cậu biết. Cậu phải luôn giữ liên lạc với tôi, tôi muốn nắm được mọi tình hình. Sau đó tôi thông báo cho cậu phải làm gì và làm như thế nào!”.

      “Dạ, xin hỏi Chủ tịch còn muốn chỉ thị gì ?”.

      “Trước tiên cứ hoàn thành xong việc này ”.

      “Vậy bây giờ tôi xuất phát Đài Loan”.

      ”.

      Đường Chính định tiến hành việc này trong bí mật, nhưng ngờ bà xã Lý Tương Lan tới công ty tìm ông đúng lúc nghe được đoạn đối thoại này. Đợi đến lúc Mike rồi, Lý Tương Lan mới bước vào phòng làm việc của Đường Chính.

      “Sao bà lại tới đây?”.

      “Ông định làm như vậy sao?”.

      “Tôi làm cái gì bà cần biết, bà chỉ cần lo tốt mọi chuyện trong nhà là được rồi”.

      “Tại sao tôi được biết đến, nếu ông làm như thế con trai hận ông cả đời đấy ông có biết ? Hơn nữa tại sao ông kéo cả những người liên quan vào?”. Lý Tương Lan thể nào hiểu được suy nghĩ trong lòng chồng mình.

      “Cái gì gọi là có liên hệ. ta dám coi con trai tôi như người giúp việc mà sai bảo. Tôi muốn làm cho ta hiểu mình biết phân biệt tốt xấu như thế nào? Tôi muốn cho nó cảm nhận được tư vị làm hạ nhân”.

      “Ông đừng làm như vậy, gọi con trai trở về là được rồi, cần làm những chuyện cần thiết như thế!”.

      “Tôi chuyện này bà cần quan tâm. Tôi cũng cho phép bà cho Đường Vũ và Đường Phỉ biết chuyện này mà đề phòng. Nếu mà bọn họ biết chuyện rồi đề phòng, tôi bỏ qua cho bà”.

      Độc đoán, bá đạo chính là cá tính của Đường Chính. Càng cứng rắn đối chọi với ông việc càng thể cứu vãn được. Lý Tương Lan mặc dù đồng ý với cách làm của ông nhưng bà biết bây giờ bà có gì cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

      “Chờ chút, lấy cái điện thoại rồi ra ngay”.

      “Ừm”. Đường Phỉ nhìn theo bóng dáng của Tề Gia Hách cho đến khi rời khỏi phòng khách.

      có thể nhân ra được Đường Phỉ rất vui vẻ, từ sau khi Đường Phỉ càng tỏa sáng. Con người gặp việc tốt tinh thần thoải mái, nụ cười của cũng càng rực rỡ.

      Đây là chuyện tốt. Đường Vũ chưa từng thấy Đường Phỉ như vậy. Trước đây gặp vẫn cảm thấy như là người máy.

      Trước kia làm gì cũng đều rất liều mạng mà làm, cái gì cũng muốn đứng nhất. “Thua” đối với chuyện rất mất mặt.

      Tất nhiên là “thua” quá thảm, nhưng cứ như là người máy bị người là “thành công” điều khiển vậy.

      Nhưng bây giờ giống người sống hơn, biết cười biết cáu kỉnh, cũng biết đến những thứ phải là hoàn mỹ. Giống như lúc nhìn thấy cười và ăn hết chỗ bánh mì nướng cháy.

      , tại sao cứ nhìn em cười, mà còn cười rất kì lạ?”.

      có cười như thế đâu, chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi”.

      “Rốt cuộc vui vẻ vì việc gì?”.

      vui vì trưởng thành rồi”.

      “Cái gì cơ?”.

      “Nhìn em hạnh phúc như thế, người làm như tất nhiên là rất vui rồi”.

      lại đùa em!”. Đường Phỉ ngượng ngùng.

      Từ sau khi và Tề Gia Hách nhau, thường thấy mọi người nhìn và cười. Làm cảm thấy rất xấu hổ muốn trốn .

      phải đùa em, đừng có suy nghĩ lung tung. mừng cho em, tổng giám đốc là người đàn ông rất tốt em phải giữ chặt lấy, duyên phận chỉ có thể gặp chứ thể cầu, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng mua được đâu”.

      “Em biết mà”.

      ngàn lần cũng ngờ được là rời khỏi Đài Loan từ khi còn bé nhưng sau đó lại trở về mảnh đất này, càng ngờ đến là lại tìm được người trong lòng ở đây.

      “Bây giờ em có ý kiến gì với Đài Loan ?”.

      “Em bắt đầu thích Đài Loan rồi”.

      “Em có nghĩ ở lại ?”.

      Đường Phỉ suy nghĩ chút nhưng trả lời được. thể làm gì khác hơn là hỏi ngược lại Đường Vũ: “ sao? định trở về Canada sao?”.

      Tình ngọt ngào làm quên mất mục đích và nhiệm vụ đến Đài Loan của mình. Nhưng bây giờ có gì để có thể thuyết phục họ trở về Canada.

      Đường Vũ nghe được câu hỏi của , cũng có đáp án, chỉ nhàn nhạt trả lời.

      “Thuận theo tự nhiên thôi”.

      “Vâng, bây giờ chỉ có thể như thế”. Đường Phỉ gật đầu cái đồng ý với cách của họ.

      Mặc dù hai người quyết định như thế nhưng càng ngày trong lòng càng có áp lực vô hình đè nặng vào hai người......

      Sáng sớm hôm nay, Tề Gia Hách và Đường Phỉ vừa mới vào phòng làm việc có người khẩn trương báo cáo với Tề Gia Hách, rằng có rất nhiều khách hàng cũ đột nhiên muốn hợp tác với Tề thị nữa. Bởi vì những vị khách hàng đó đều là khách hàng lâu năm, ổn định cho nên nguyên vật liệu đều bị thừa ra vượt mức quy định.

      Mua nguyên liệu vượt mức bởi vì khách hàng cũ có thể ưu đãi. Nhưng thể ngờ được những người khách kia hề có nhân tình đạo nghĩa, báo trước mà hủy bỏ hợp tác lâu nay. Đợt container hàng sắp tới xử lý như thế nào? Ngay cả những container chưa bán được cũng là vấn đề đau đầu.

      “Tại sao bọn họ lại hợp tác nữa. phải bọn họ đều là những khách hàng lâu năm sao? tìm hiểu tình hình chưa?”.

      “Bọn họ có người đưa ra giá tiền hợp lý hơn, còn chúng ta hợp tác nhiều năm nhưng giá tiền đều rất cao và hạ giá cho nên hợp tác nữa”.

      “Giá tiền chúng ta đưa ra đều rất đúng giá thị trường. Rốt cuộc là ai làm loạn giá cả thị trường vậy? điều tra ra chưa?”.

      “Là công ty mới được thành lập, tra được gì nhiều, người đứng đầu cũng là người chưa bao giờ nghe đến”.

      Đột nhiên xuất công ty mới nhưng có thể lấy giá rất rẻ để cướp khách hàng của Tề thị. Đây tuyệt đối có khả năng là công ty vô danh.

      “Tiếp tục điều tra, tôi muốn được nhìn thấy tài liệu chính xác”.

      “Vâng”.

      “Mặt khác cho người đến công ty của những khách hàng cũ cho đối phương biết thành ý của chúng ta. Có thể ưu đãi giảm giá trong phạm vi cho phép. Cố gắng lôi kéo khách hàng về. Sau đó hỏi xem những công ty khác có đồng ý nhận thêm chút nguyên liệu đầu vào . Nếu cần chúng ta bán theo đúng giá vốn. Cứ là công ty chúng ta khuyến mãi. Tạm như vậy, mau làm , có gì mau chóng báo cáo cho tôi”.

      Trưởng phòng nghiệp vụ vừa rời vẻ mặt Tề Gia Hách liền thay đổi. phải là chịu thua mà là việc quá đột ngột. Thương trường như chiến trường, chỉ cần chênh lệch phân tiền cũng có thể hủy quan hệ làm ăn nhiều năm chỉ trong chốc lát. Chắc là do nhàn hạ an tĩnh quá lâu nên mới để cho người khác lợi dụng.

      Đột nhiên có bàn tay đặt lên vai , dùng sức vừa phải giúp xoa bóp những bắp thịt căng thẳng.

      Trong phòng làm việc lúc này cũng chỉ có và Đường Phỉ, có người khác. cầm tay vỗ , cười trấn an: “ sao, đừng lo lắng. Chỉ là có ít vấn đề, nếu như thể xử lý được làm sao có thể quản lý được công ty”.

      nghi ngờ năng lực của , nhưng sợ người làm việc này có chuẩn bị, Đường Phỉ nhịn được hỏi: “ phải công ty đắc tội ai chứ?”.

      “Thương trường như chiến trường, cái thế giới này cạnh tranh rất kịch liệt. thể tránh được những người đến đoạt mối làm ăn, mà cũng biết là đắc tội với ai”.

      “Cũng nhất định đó là người trong giới kinh doanh, có lẽ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :