1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc không biết tốt xấu - Đường Quân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.3

      Vào cửa chính của tập đoàn Tề thị, Đường Phỉ mới biết được khu vực làm ăn của Tề gia , ngoài Đài Loan ra công ty còn có 3 chi nhánh ở Nhật Bản, Mỹ và cả Trung Quốc.

      Tề Gia Hách mặc dù rất trẻ tuổi nhưng ở trong công ty rất được kính trọng. Nhân viên nhìn thấy ta cũng sợ hãi tránh mà còn có thể như bạn bè chuyện bàn bạc cùng nhau.

      “Cảm thấy có thể làm được làm, còn nếu để bản kế hoạch lên bàn tôi, tôi đánh giá chút, giờ tôi phải xuống phòng hành chính tổng hợp chuyến”. Tề Gia Hách sau khi chuyện với nhân viên, quay đầu ra lệnh cho Đường Phỉ, mà còn chỉ câu: “ theo tôi!”.

      phải vẫn theo ta sao? Từ sau khi vào cửa công ty, cứ tưởng ta quên mất tồn tại của , bởi vì ta câu nào với , chỉ để cho ở phía sau.

      Sau đó bọn họ đến phòng hành chính tổng hợp, tổ làm công việc vặt.

      “Tổng giám đốc, sao lại đến đây?”.

      Phòng hành chính tổng hợp phụ trách tất cả các việc lặt vặt và việc lau dọn sửa chữa đồ trong công ty, thiếu văn phòng phẩm tìm phòng hành chính tổng hợp, tắc bồn cầu tìm phòng hành chính tổng hợp. Mặc dù đó là chuyện nhưng mà đó cũng là ngành thể thiếu.

      “Bắt đầu từ hôm nay, thực tập ở đây!”.

      “Thực tập ở chỗ này?”.

      Ở Tề thị, thể cửa sau, quản lý cực kì nghiêm khắc, các nhân viên đều phải trải qua cuộc thi tuyển, tất cả các nhân viên phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc. Người nào làm việc đó, ai có chức nấy. Cho nên ai có thể tin được Tề Gia Hách lại mang đến người từ trời rơi xuống.

      ra tôi………….”.

      “Làm từ cơ sở làm lên, thời gian thử việc là ba tháng, nếu như được phải trở về Canada”. Tề Gia Hách cố ý ngắt lời Đường Phỉ, để cho có ý kiến.

      Đường Phỉ nghĩ thế nào cũng thấy ta trả thù mình. Nhưng mà cho dù có nổi giận trong bụng vì có thể ở lại nhà họ Tề, tạm thời chỉ có thể im hơi lặng tiếng. “Xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”.

      “Tổng giám đốc, đây hình như giống với tác phong của ”.

      “Đúng vậy, cho nên các cậu cứ nghiêm khắc mà dạy bảo. là nhân tài cho nên có thể vượt qua được lần kiểm tra này đúng ?”. Tề Gia Hách quay đầu nhìn về phía Đường Phỉ, cười xấu xa.

      Mục đích của chỉ có , để cho có thể biết khó mà lui.

      “Dĩ nhiên, tôi nhất định khiêm tốn mà lĩnh giáo”. sợ, sẵn sàng nghênh chiến với khảo sát của ta. Nét mặt rất ung dung nhìn ta, ngoài cười nhưng trong cười.

      ta nghĩ làm nản chí, vậy làm cho ta thất vọng rồi.

      Ánh mắt nóng rực đầy ý chí chiến đấu của khỏi làm tán thưởng, trừ bốn em biết trời cao đất dày của là người đầu tiên dám nhìn như vậy.

      cười, từ đáy lòng bội phục dũng cảm của Đường Phỉ.

      Tán thưởng... Bội phục... bị chính những suy nghĩ của mình dọa hết hồn.

      Đường Phỉ là nhân vật phiền toái, nên thưởng thức . “Hy vọng những hành động thực tế giống với những gì . Nếu quá cực khổ muốn nghỉ hãy đến tìm tôi!”.

      Người này đáng đánh đòn. Tất nhiên Đường Phỉ nhận thua bởi vì trong từ điển của có từ đó. “ có ngày đó!”.

      “Được rồi, vậy hãy ở đây làm việc”. Tề Gia Hách trước khi vẫn quên dặn dò trưởng phòng hành chính tổng hợp. “Hãy chỉ bảo cho ấy tốt”.

      Nhưng sau khi tổng giám đốc khỏi, ai dám chỉ bảo gì cho Đường Phỉ. Nguyên nhân rất đơn giản vì Đường Phỉ là người mà tổng giám đốc đích thân đưa đến, thân phận rất đặc biệt mà cũng làm cho người ta tò mò.

      “Xin hỏi, tôi phải làm cái gì?”.

      cần, cần, phải làm gì cả, cứ ngồi yên tại chỗ và nghỉ ngơi ”.

      cần làm gì cả?”. Đường Phỉ nghi ngờ hỏi.

      “Nếu như muốn làm việc, vậy.......vậy mang phần tài liệu này đến phòng làm việc của tổng giám đốc ”.

      “Phòng làm việc của tổng giám đốc.......”.

      “Có khó khăn gì sao?”.

      có”.

      Cứ như vậy, Đường Phỉ ra khỏi phòng hành chính tổng hợp, làm công việc thứ nhất được giao ở Tề thị. Những việc này khác trời vực với những gì mà Tề Gia Hách đoán. muốn nhân cơ hội này gây khó dễ muốn biết khó mà lui. Nhưng giống như được Nữ thần may mắn chiếu cố, những được nếm đau khổ, mà còn rất tốt.

      Đây là lần thứ hai Đường Phỉ đến phòng làm việc của Tề Gia Hách, thư ký của Tề Gia Hách thấy cầm giấy tờ ở cửa phòng làm việc nghĩ rằng Đường Phỉ đến gây rối, bày ra bộ dạng chuẩn bị chiến tranh.

      , tôi nhớ chuyện quần áo của lần trước và tổng giám đốc thỏa thuận xong, chẳng lẽ bây giờ lại mang chuyện đó ra để đòi nợ tổng giám đốc?”.

      “Thư ký Vương, cần khẩn trương như thế, phải tôi muốn gây phiền toái cho ta”.

      “Vậy……….”. thể có khả năng ta tìm tổng giám đốc uống cà phê chuyện phiếm được. “Có chuyện gì tôi thông báo giúp ”.

      “Tôi đến để đưa tài liệu, nếu nhờ thư ký Vương chuyển cho tổng giám đốc”.

      “Tài liệu, tại sao lại đưa tài liệu đến?”.

      “Đúng rồi, bây giờ tôi làm ở phòng hành chính tổng hợp, sau này còn nhờ thư ký Vương chỉ giáo nhiều hơn!”.

      Cung kính lễ độ như thế, ta là Đường Phỉ gây phiền toái kia sao? Bề ngoài rất giống nhưng thái độ lại như thay đổi 180 độ vậy. Giống như là biến thành người khác.

      ấy rốt cuộc là người như thế nào?

      Thư ký Vương cũng tò mò, ấy giống với bộ dạng gây mấy hôm trước. Tổng giám đốc của bọn họ dung nạp cho kẻ bất tài, nhưng mà...

      phải là cửa sau vào đấy chứ? Nếu như bị tổng giám đốc biết bị đuổi việc đấy. Còn nữa, nếu như nghĩ ‘gần quan được ban lộc’ vậy phải làm thất vọng rồi, tổng giám đốc trước giờ luôn có hảo cảm với những tốt tính”.

      Thư ký Vương làm việc bên cạnh Tề Gia Hách gần năm năm, rất tính cách của . Mặc dù nhìn dễ tiếp cận, nhưng đối với nửa của mình lại rất hạn chế. Bởi vì ở nhà có bốn em nên đối với các khác khá phản cảm.

      “Chẳng lẽ ta.......có sở thích đặc biệt?”.

      Lời vừa ra khỏi miệng, cửa phòng làm việc dày cộp mở ra. Tề Gia Hách nghiêm mặt : “Tôi biết ai ở trước cửa phòng líu ríu lắm mồm, ra là . ở đó mà làm việc chạy đến nơi này làm gì?”.

      “Đương nhiên là làm việc, nếu nghĩ là tôi thích đến đây chắc?”. Để chứng minh cho trong sạch của mình, Đường Phỉ rút tập tài liệu từ trong tay thư ký Vương dùng hết sức nhét vào tay Tề Gia Hách. “Việc của tôi hoàn thành, hẹn gặp lại”.

      này ở địa bàn của mà còn dám giương oai, đúng là dũng cảm, biết trời cao đất rộng là gì?

      Nhưng mà dù sao cũng rất thú vị.

      “Đợi chút”.

      “Làm gì?”.

      “Gọi đương nhiên là có việc, vào ”.

      Ông chủ có lệnh, Đường Phỉ thể làm gì hơn là nghe theo, theo sau Tề Gia Hách vào phòng làm việc của , tiện tay đóng cửa lại. “ là tổng giám đốc công ty, tôi là nhân viên thử việc của phòng hành chính tổng hợp, nội dung của công việc dù có bắn đại bác cũng đến tôi, rốt cuộc gọi tôi vào làm cái gì?”.

      “Nhìn giúp tôi cái đèn kia”.

      “Cái gì?”. Đường Phỉ trợn to cặp mắt, nghĩ là mình nghe nhầm.

      “Đèn sáng, xem có phải là bóng đèn đó bị hỏng rồi hay ?”.

      “Nếu bóng đèn bị hỏng phải gọi người đến đổi. Làm sao tôi phải làm những việc như vậy?”.

      là người của phòng hành chính tổng hợp, muốn vào phòng hành chính tổng hợp những việc như thế này căn bản đều phải biết, nếu như biết phải học”.

      “Tề Gia Hách, cố ý đúng ?”.

      muốn học? sao, tôi bắt buộc, nhưng nếu thể thích ứng công việc, nhanh trở về Canada ”.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.1

      Đúng là kẻ tiểu nhân, Đường Phỉ giận đến nỗi muốn cắn cho ta cái, nhưng mà vẫn cố gắng chịu đựng.

      cũng phải là người có thể dễ đánh gục như vậy, dùng chút mánh khóe này mà muốn rời khỏi đây? Như vậy ta coi thường rồi.

      tháo cái nắp chụp của đèn ra, rất nghiêm túc xoay xoay bóng đèn, bóng đèn lập tức sáng. “Bóng đèn bị hỏng. Công việc xong, tôi có thể rồi chứ?”.

      Tất nhiên Tề Gia Hách biết bóng đèn bị hỏng. Vừa rồi nghe thấy tiếng ở bên ngoài nên cố ý tháo lỏng bóng đèn ra để kiếm chuyện cho làm.

      “Đợi chút”.

      “Còn có chuyện gì?”.

      “Tôi muốn với , lúc nào cũng có thể với tôi nghỉ làm, đừng nên miễn cưỡng mình”.

      cứ yên tâm, tôi ở nhà bao lâu tôi làm ở đây bấy lâu. Nếu cảm thấy tôi phiền phức hãy cho tôi nghỉ việc để cho ấy trở về Canada với tôi”. bỏ lại lời rồi rời khỏi phòng làm việc của ta.

      Tề Gia Hách nhìn dùng sức đóng cửa lại, khóe miệng tự chủ khẽ giơ lên. Đường Phỉ là rất cố chấp, càng ngày càng cảm thấy so chiêu với rất thú vị!

      Công việc của phòng hành chính tổng hợp rất nhiều, dù là bóng đèn trần nhà, hay là cây bút bàn, thậm chí cả tắc bồn cầu cũng tìm phòng hành chính tổng hợp xử lý. Nhưng mà do thân phận của Đường Phỉ rất đặc biệt nên trưởng phòng phân cho làm. Cả phòng mọi người đều bận chỉ có là rất nhàn rỗi.

      “Trưởng phòng, có việc gì cho tôi làm sao?”. Ngồi lâu thấy ngại, cũng muốn kiếm chút việc để làm.

      “Làm phiền đưa những đồ văn phòng phẩm này xuống cho phòng nghiệp vụ”.

      “Được”.

      lại chút để hoạt động gân cốt tồi, cái mông ngồi lâu tê rần rồi. lập tức nhận gói văn phòng phẩm làm người chuyển phát.

      Đến phòng nghiệp vụ thấy mọi người chen chúc lại chỗ, chân mày ai nấy đều nhíu chặt, có vẻ như gặp vấn đề giải quyết được.

      xin lỗi, tôi mang văn phòng phẩm đến, phải giao cho ai đây?”.

      cứ để đó là được rồi”.

      “Để ở đâu?”.

      cứ tùy tiện để ở đâu cũng được, chúng tôi rất bận thể để ý loại chuyện này!”.

      Rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà đám người làm việc mà toàn bộ tụ lại chỗ? Đường Phỉ hiếu kì tiến lại gần.

      “Những câu này rốt cuộc là làm sao? Chưa gọi được người phiên dịch tới à?”.

      Hệ thống dịch máy tính được mở ra, bàn bày la liệt bản fax, giấy viết chằng chịt toàn tiếng Tây Ba Nha. Đó chính là vấn đề khiến người ta hao tổn tâm trí.

      “Nếu có phiên dịch chỗ này xong lâu rồi!”. Đây là đơn đặt hàng từ chi nhánh Mĩ của công ty gửi tới. Bởi vì chuyện phát sinh bất thình lình nên bọn họ còn chưa tìm được phiên dịch viên.

      đó , chuyên viên mua bán của bọn họ lên đường đến đây, hy vọng công ty chúng ta cử người ra sân bay đón. Nếu có thể mang theo phiên dịch viên đồng hành. Bởi vì chuyên viên mua bán của họ trình độ tiếng chỉ cơ bản, mà lần này họ muốn đặt hàng 2 đến 3 ngàn vạn trở lên”. Đường Phỉ nhìn bản fax rồi dịch ra rất trôi chảy.

      giấy như vậy sao? Đợi chút.......vừa rồi là ai dịch ra thế?”.

      Đến lúc này mọi người mới phát ra tồn tại của Đường Phỉ, rối rít quay đầu về phía , ai cũng giống như nhìn thấy vị cứu tinh, nắm chặt tay hỏi: “ biết tiếng Tây Ban Nha?”.

      “Đúng vậy”.

      Vì muốn thừa kế nghiệp của cha, mấy năm qua liều mạng học nên bây giờ biết ít nhất là bảy ngôn ngữ khác nhau. Chỉ có tên Tề Gia Hách kia biết tốt xấu mới cho làm tạp vụ ở phòng hành chính tổng hợp.

      “Chuyên viên mua bán đến vào lúc nào?”.

      “Xế chiều hôm nay đến!”.

      “Cái gì?”. Có người gấp đến mức xoay vòng vòng. “Vậy làm sao có thể kịp tìm phiên dịch viên”.

      “Cát tỷ, ấy có thể”.

      “Đúng rồi, ấy biết tiếng Tây Ba Nha. Đợi chút. ở phòng nào, sao tôi chưa từng thấy ?”. Người được gọi là Cát tỷ là trưởng phòng nghiệp vụ, cũng là người lâu năm trong công ty, cho nên nhân viên trong Tề thị chị đều biết. “ mới tới?”.

      “Vâng, tôi là nhân viên mới của phòng hành chính tổng hợp, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”.

      Cúi đầu lễ phép, đây là người mà ai gặp cũng thích. Cát tỷ suy nghĩ rất nhanh rồi làm như quen biết lâu, kéo tay Đường Phỉ ngọt ngào : “Em có thể giúp chúng tôi việc được ? Em ra sân bay đón người với Tiểu Tống và làm người phiên dịch luôn”.

      “Với tôi thành vấn đề. Nhưng mà mọi người phải hỏi trưởng phòng để trưởng phòng quyết định!”.

      “Tôi ngay lập tức”. Cát tỷ là làm, gọi điện cú giải quyết tất cả vấn đề. “ thành vấn đề, tiếp theo làm phiền em rồi”.

      “Vâng, tôi cố gắng”. Mặc dù ở Đài Loan phải là kế hoạch của , nhưng quyết định ở đây tôi luyện để tương lai làm chủ doanh nghiệp.

      Do Đường Phỉ cầu nên phòng nghiệp vụ cũng báo cáo lên hội nghị là có phiên dịch viên. Và cũng làm cho Tề Gia Hách biết Đường Phỉ là người đảm nhiệm phiên dịch viên.

      Sau khi ký kết hợp đồng, xác định có được đơn đặt hàng lớn. Người của phòng nghiệp vụ cũng hiểu được có ơn phải báo đáp, bọn họ đối với Đường Phỉ rất tốt, ngày nào cũng mang điểm tâm đến cho .

      Hôm nay, nhân viên nam của phòng nghiệp vụ mang đồ ăn vặt nổi tiếng Đài Bắc đến cho Đường Phỉ. Đúng lúc bị Tề Gia Hách nhìn thấy và người đàn ông khác vừa vừa cười, trong lòng cảm thấy có chút cảm giác đúng. chưa từng cười như vậy với .

      “Bây giờ có thể quang minh chính đại chuyện đương trong giờ làm việc à?”.

      Tề Gia Hách đột nhiên xuất ở phía sau Đường Phỉ và nhân viên nam kia. Mà vừa lên tiếng dọa nhân viên nam tim như ngừng đập.

      “Báo cáo tổng giám đốc, chúng tôi phải chuyện đương. Đồng nghiệp ở phòng nghiệp vụ có mua chút điểm tâm mà Đường Phỉ chưa ăn nên tiện mang đến phần cho ấy!”. Người đó vội vàng giải thích, chỉ sợ chọc vào tổng giám đốc bị mất chén cơm.

      “Là như vậy hả?’.

      “Đúng vậy”.

      Đường Phỉ chút sợ hãi, khiêu khích với ánh mắt của , nhưng mà nhân viên nam cũng thấy ấy dũng cảm. ta lấy tùy tiện cái cớ, chào Tề Gia Hách rồi nhấc chân chạy .

      “Nếu như muốn tìm đối tượng để đương nên tìm người đàn ông bỏ rơi như thế này”. giễu cợt rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho về phòng làm việc của tổng giám đốc.

      là chúng tôi chuyện đương, lo lắng quá rồi. Tìm tôi có chuyện gì? Bóng đèn lại bị hỏng rồi à? Vậy muốn tôi xử lý cái gì?”. vào phòng làm việc và rất tự giác đóng cửa phòng.

      Mấy ngày qua cũng quen với công việc của phòng hành chính tổng hợp. Mỗi lần nghe điện thoại phải thiếu văn phòng phẩm là thiếu giấy vệ sinh, nếu nữa là bồn cầu thông.

      “Tôi chỉ muốn xem có lười biếng hay ?”.

      Có người , người con trai quá để ý đến người con đó cũng là biểu của thích. Cũng có người , người con trai muốn gây khó dễ cho người con , đó cũng là biểu thích. Nhưng mà Tề Gia Hách bao nhiêu tuổi rồi, cũng có khả năng đó sao?

      thích tôi à?”.

      Bị hỏi quá bất ngờ, Tề Gia Hách suýt nữa bị sặc nước miếng của mình. thể hiểu nổi suy nghĩ của . “Cái gì?”.

      luôn chú ý đến tôi. Vậy rất thích tôi à?”.

      Đối mặt với vấn đề mà đặt ra, nhịp tim của Tề Gia Hách đột nhiên có chút bình thường. Nhưng sợ bị phát nên cố trấn tĩnh “hừ” tiếng: “ còn chưa tỉnh ngủ à?”.

      “Cái gì?”. Đường Phỉ trợn mắt hỏi ngược lại.

      “Bởi vì chưa tỉnh ngủ nên mới nằm mơ giữa ban ngày”.

      “Nếu như phải là thích tôi, cũng cần chú ý đến tôi như thế, tôi rất chăm chỉ làm việc, xin tổng giám đốc cứ yên tâm”.

      “Tôi trả lương cho , tất nhiên là muốn biết có chăm chỉ làm việc hay . Nếu như lười biếng điều đó dẫn đến tôi bị tổn thất”. Tề Gia Hách đột nhiên giơ tay chống vào tường, vây ở giữa, vẻ mặt mập mờ hỏi: “Tôi mới nhớ ra điều, từ khi gặp tôi vẫn dây dưa tránh, bây giờ đánh chết cũng rời khỏi nhà tôi. phải là vừa rồi ra tâm tư của chính mình chứ?”.

      đừng có mà đùa! nghĩ rằng tôi thích ở nhà à. Nếu như nhanh chút sa thải họ tôi, có cho mười cái xe tải đến cũng kéo tôi trở lại được”.

      “Vậy sao? Vậy chúng ta đánh cuộc xem ai là người có thể chờ lâu hơn!”.

      nhất định thua! Nếu như tổng giám đốc còn việc gì tôi xin phép trở lại phòng hành chính tổng hợp”.

      Đường Phỉ thở phì phò chuẩn bị rời , đúng lúc điện thoại nội tuyến của Tề Gia Hách vang lên.

      “Tổng giám đốc, ngài Assab vừa gọi điện tới ngày mai rời khỏi Đài Loan rồi, ấy muốn mời tổng giám đốc ăn bữa cơm. Ngoài ra Assab tiên sinh còn , nếu có thể đưa Đường Phỉ theo vì Đường Phỉ giúp làm phiên dịch cho ấy!”.

      Khách hàng lớn muốn rời khỏi Đài Loan, tổ chức bữa tiệc chia tay là thể thiếu. Nhưng mà Đường Phỉ phiên dịch cho Assab lúc nào? Tại sao lại biết chuyện này?

      “Đợi ……..!”. đặt điện thoại xuống, gọi Đường Phỉ mở cửa.

      ta lại muốn tìm phiền toái với phải ? Làm sao mà chút gọi lại? “Tề Gia Hách, cần quá đáng!”.

      đến cuộc hẹn với tôi”.

      “Cái gì? Này……..”.

      Tề Gia Hách xong cũng ra ngoài, cơ bản để cho gì. Thấy thở phì phò đứng tại chỗ, quay đầu lại câu: “Khách hàng chỉ định muốn gặp để cảm ơn làm phiên dịch. Nếu như đến ngày mai cần làm”.

      Mặc dù Đường Phỉ nổi giận trong bụng nhưng vẫn lựa chọn im hơi lặng tiếng. thể làm gì và đáp án chỉ có .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2

      Tề Gia Hách cứ nghĩ rằng Đường Phỉ chỉ là đại tiểu thư con nhà giàu lớn lên ở nước ngoài, nhiều nhất tiếng tốt hơn chút cho nên mới để ở phòng hành chính tổng hợp. Nghĩ rằng nếu ấy chịu khổ bỏ , ngờ ấy cũng có chút tài năng.

      Nhìn đối đáp trôi chảy với khách hàng Canada, thái độ bình tĩnh. Nếu nữ cường nhân rất tự tin cũng quá.

      Năng lực của vượt xa so với người bình thường vừa tốt nghiệp, làm cho nhìn với con mắt khác.

      “Ngài Assab vui mừng có thể hợp tác cùng với công ty chúng ta”.

      “Giúp tôi chuyển lời, tôi cũng rất vui mừng”.

      Như mong muốn của Đường Phỉ chuyển đạt lại. Sau đó Assab lại thêm câu, Đường Phỉ chỉ lúng túng cười, phiên dịch lại.

      Tề Gia Hách nghi ngờ nhìn hỏi: “Ngài Assab cái gì?”.

      có gì”.

      “Là phiên dịch viên nên giấu điều gì”.

      “Ngài ấy chỉ khen ngợi tôi thôi”.

      “Vậy sao? Ngài Assab khen cái gì?”.

      Đường Phỉ chần chừ muốn vì sợ ta nghĩ dát vàng lên mặt mình. “Cái đó quan trọng, ngài Assab còn lần này đến Đài Loan ta thu hoạch được rất nhiều”.

      “Đường tiểu thư, chẳng lẽ ngài Assab mắng tôi cho nên mới dám phiên dịch?”.

      phải như vậy... Được rồi, nếu như muốn biết tôi cho biết. Thực ra là ngài Assab nhặt được bảo vật, được chưa?”.

      “Vậy với Assab tiên sinh, có phải là bảo vật hay cũng phải từ từ mới biết được”.

      Tề Gia Hách luôn có cách khiến muốn bóp chết ta, nhưng mà vẫn dịch lại theo ý của ta. Cuối cùng làm cho ngài Assab cười haha.

      “Ngài Assab , nếu như cảm thấy tôi là bảo vật, ấy hy vọng có thể tặng phiên dịch viên là tôi cho ấy, ấy rất cần trợ thủ đắc lực”.

      Tề Gia Hách cười : “ hãy cho ngài Assab rằng tôi thể đồng ý chuyện này, bởi vì nếu nhường cho công ty bên đó công ty chúng ta và công ty bên đó thể nào cùng hợp tác tiếp được”.

      Kì lạ? phải Tề Gia Hách vẫn muốn đá sao? Đáp án này của ta đúng là ngoài suy nghĩ của .

      Bữa tiệc tiễn người cũng coi như rất hoàn mỹ, sau khi đưa ngài Assab trở về khách sạn, Đường Phỉ bên cạnh Tề Gia Hách gì.

      Đột nhiên có người đường uống say cẩn thận va vào người Đường Phỉ, lảo đảo cái suýt nữa ngã xuống, may mà Tề Gia Hách nhanh tay lẹ mắt kéo . theo lực va vào người ta, cả người dường như dán vào ngực ta.

      Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần như vậy, dường như trong nháy mắt nhịp tim cũng đập trật nhịp.

      Kì lạ? ràng là người đáng ghét thế nhưng tại bỗng dưng còn cảm giác đáng ghét kia nữa?

      Hai người đều cảm thấy như thế, nhưng cũng khẩn cấp kéo lý trí trở lại, giật tay ra, còn cũng lập tức buông cánh tay của tiếp tục tạo khoảng cách giữa hai người.

      “Tối nay cảm ơn ”.

      tin được, cảm ơn tôi”.

      “Tôi luôn luôn phân công và tư, lần này thay công ty ký được khoản hợp đồng lớn, tôi luận công ban thưởng”.

      “Thưởng hay tôi cũng để ý, tạm thời đừng gây phiền toái cho tôi là được”.

      Giữa hai người vừa có chút hảo cảm nhưng vì lòng háo thắng và thành kiến mà dập tắt nó.

      Sáng sớm hôm sau, khi Đường Phỉ bước vào công ty toàn bộ đồng nghiệp phòng hành chính tổng hợp đều vỗ tay. Bọn họ làm sửng sốt lúc mới hoàn hồn.

      “Mọi người sao thế? Có chuyện gì đáng ăn mừng sao?”.

      “Chúng tôi muốn chúng mừng em”.

      “Chúc mừng tôi cái gì?”.

      “Chúc mừng em thăng chức”.

      “Tôi thăng chức”. mới làm chưa tới nửa tháng. “Đừng có đùa, tổng giám đốc thời gian thử việc của tôi là ba tháng. Mà ta còn thấy tôi vừa mắt, làm sao có thể để cho tôi thăng chức. Chắc là mọi người nhìn nhầm rồi, trong công ty có người trùng tên họ với tôi”.

      Đúng rồi, chuyện đó thể xảy ra. còn nhớ sáng nay lúc làm, Tề Gia Hách còn cho nhờ xe, rất hẹp hòi”.

      mau nhìn xem, đây là công văn mới đưa tới”.

      Quả nhiên có công văn để bàn của , có khả năng là công văn cũng đưa sai chỗ chứ? “Kỳ quái, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”.

      Mọi người nghe chuyện, nhìn bằng ánh mắt quái dị.

      Người bình thường nghe được thăng chức rất vui vẻ, hơn nữa được tổng giám đốc đẹp trai như vậy chú ý là niềm mơ ước của rất nhiều nhân viên nữ độc thân. Thỉnh thoảng phái nữ nằm mộng ban ngày ảo tưởng rất nhiều thứ.

      Nhưng tại sao Đường Phỉ nghe được tin tức tốt chẳng những cười mà còn có vẻ mặt tin được.

      “Đường Phỉ, cơ hội tốt phải nắm chặt. Đàn ông thích những người phụ nữ dịu dàng biết chăm sóc. đừng có cãi lộn với tổng giám đốc nữa, cẩn thận bị liệt vào danh sách đen”.

      “Tôi từ lâu xếp số trong danh sách đen rồi cho nên chẳng cần lo lắng”.

      “Vậy sao? Nhưng chúng tôi đều cảm thấy trong lòng tổng giám đốc rất đặc biệt. Tổng giám đốc cứ đến năm giờ xuống thăm , hình như rất để ý đến ”.

      ta nhìn xem tôi có lười biếng hay ? Muốn tìm cơ hội để đuổi tôi”.

      “Mặc kệ như thế nào, cơ hội của hơn người khác rất nhiều, phải nắm chắc cơ hội này”.

      “Đại ca, đại tỷ, phải là mọi người suy nghĩ tôi và tổng giám đốc của các người là có quan hệ kia chứ!”.

      Ánh mắt mập mờ của bọn họ phóng đến Đường Phỉ, càng giải thích càng như công nhận. biết Tề Gia Hách có cài camera theo dõi hay máy nghe lén hay mà vừa nhắc đến ta gọi điện tới, tất cả mọi người ở bên ngoài cười cười.

      Nghe được giọng của ta, giọng tự nhiên nâng cao: “Tổng giám đốc, rốt cuộc muốn đùa cái gì?”.

      nhận được lệnh điều chuyển nhân à?”.

      “Tôi nhận được rồi làm sao?”.

      “Nếu nhận được tại sao còn qua đây trình diện?”.

      Còn rống lên nữa, dùng hết lực ở đan điền à? Màng nhĩ của sắp bị ta hét thủng rồi. Ngoáy ngoáy lỗ tai rồi mới : “Rốt cuộc là muốn tôi làm cái gì? Tôi còn bận đưa tin nhắn, đưa văn phòng phẩm và còn phải cầu thang bộ!”.

      đúng là la cà bát quái có”. Tề Gia Hách khách khí .

      “Xin hỏi tổng giám đốc gọi điện đến để tìm tôi gây à?”. Bởi vì ở công ty nên Đường Phỉ còn chừa mặt mũi cho ta, nếu sớm khói lửa rồi.

      Nhưng dám chuyện với tổng giám đốc kiểu đó cũng đủ dọa người. Toàn bộ nhân viên phòng hành chính tổng hợp toát mồ hôi, ghé tai với nhau.

      ấy có biết ấy chuyện với ai ?”.

      “Tất nhiên là ấy biết, cho nên tôi mới ấy là người đặc biệt”. Nhưng mà đặc biệt có rất nhiều loại đặc biệt. Có vài người dù làm đúng hay sai cũng được ưu ái, nhưng có vài người dễ trở thành mục tiêu để công kích. Nếu Đường Phỉ cẩn thận chút vui quá hóa buồn.

      “Nhanh lên phòng làm việc của tôi, mau ra khỏi đó…...”. Tề Gia Hách kiên nhẫn, hầm hừ ở đầu dây bên kia.

      “Nhưng mà tôi lại muốn ra khỏi phòng...”. Đường Phỉ nghĩ ít chạm mặt ít phiền toái.

      “Đây là mệnh lệnh, lên phòng tôi cũng sao, nhưng ngày mai hãy nghỉ việc ”.

      “Tôi lập tức lên”. có biện pháp để đánh đổ kẻ tiểu nhân bỉ ổi này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.3

      Hôm nay là chủ nhật nhưng từ sáng sớm xuất những tiếng lớn dù cố ý đè thấp giọng làm Đường Phỉ ngủ tiếp được. Nhưng hôm qua Tề Gia Hách giao cho rất nhiều việc khiến cả người đều mệt mỏi, dù ngủ được nhưng vẫn muốn nướng giường.

      Nhưng mà tạp càng ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn phải xuống giường. Còn mặc nguyên bộ đồ ngủ rộng thùng thình ra khỏi phòng. Vừa tới mấy bậc thang thấy bốn bàn luận xôn xao về Tề Gia Hách và Đường Vũ đứng trong sân.

      “Các làm gì vậy?”.

      “Suỵt…….”.

      Tề Mỹ Nghi đặt ngón trỏ môi, muốn giữ yên lặng, Đường Phỉ đành mím môi lại nhưng rất tò mò. Bốn này rời giường vào sáng sớm mà tinh thần còn rất tốt, rốt cuộc là có chuyện gì có thể hấp dẫn các ấy?

      nhìn theo tầm mắt của bốn người, lại nhìn Tề Gia Hách và Đường Vũ. “Các nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”.

      thấy bọn họ rất kì lạ à?”. Tề Lệ Dung hỏi .

      “Lạ? Lạ như thế nào?”.

      “Có chút mập mờ”. Tề Phân Yên lộ ra bộ mặt như Conan.

      “Mập mờ?”. Có phải dùng nhầm từ ? Mặc dù di dân đến Canada từ rất nhưng người nhà hầu như đều dùng tiếng Trung cho nên tự nhận là khả năng tiếng Trung rất tốt. “ thể nào…….”.

      của tôi rất phản cảm với phụ nữ”.

      “Tôi biết”. Thế nên ta mới luôn gây với , nhưng mà điều đó cũng thể chứng minh được cái gì. “Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy nhiều người đàn ông rất nhàm chán”.

      của tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều, mà tôi chưa bao giờ thấy ấy đưa bạn về nhà”. Tề Mỹ Nghi nghiêm túc .

      “Có thể là ánh mắt của ta quá cao thôi”.

      “Vậy tại sao ấy vẫn cố hết sức ngăn cản đưa Đường quản gia ?”.

      phải là bọn họ cũng phản đối sao? “Bởi vì năng lực làm việc của họ tôi rất tốt!”.

      “Đường Phỉ, năng lực quan sát của kém. Tôi cảm thấy ánh mắt họ nhìn nhau rất khác lạ, nếu như tiếp tục thế này may bọn họ thành đồng tính, thích lẫn nhau sao? Nhà chúng tôi sao, dù sao nhà tôi tư tưởng rất thoải mái. Nhưng còn nhà ? Có thể chấp nhận quản gia họ Đường thích người đàn ông sao?”.

      “Tất nhiên là rồi!”. Đùa gì vậy? Đường Vũ là con trai độc nhất của nhà họ Đường, nếu đúng là đồng tính tất cả mọi người ngăn cản và phản đối.

      “Suỵt........đừng lớn tiếng như vậy, nhỡ bọn họ biết chúng ta nghi ngờ nhất định che giấu. Đến khi đó chúng ta càng khó tìm được ”.

      “Vậy các nghĩ nên làm như thế nào?”.

      “Chúng tôi nghĩ ra cách nhưng mà chúng tôi thích hợp làm việc này”.

      “Cách gì?”.

      “Đó là có người con quyến rũ trai tôi”.

      Quyến rũ…... ......mấy này nghĩ gì vậy?

      Đường Phỉ bị dọa đến suýt ngã lăn xuống cầu thang, may mà bốn vị tiểu thư kéo được nhưng vẫn chưa kịp định thần. Vừa nghĩ đến người phụ nữ xa lạ thân thiết với Tề Gia Hách, lại cảm thấy thoải mái. “ tốt lắm đâu, ngộ nhỡ đùa thành sao?”.

      “Vậy tốt quá, chúng tôi có chị dâu”.

      “Chuyện này hay đâu, chuyện tình cảm nên miễn cưỡng phải thuận theo tự nhiên, nếu như chuyện tình cảm mà dùng kế hoạch tốt, cho dù muốn tìm người cũng phải tìm nào giữ vững mình”.

      “Tôi biết người tự vững được mình, làm chuyện giả thành , nhưng mà biết ấy có đồng ý làm chuyện này ?”.

      “Thế hãy chuyện với ấy”.

      chúng tôi chuyện với ấy mà”.

      Bốn vị tiểu thư rất ăn ý nhìn thẳng vào , Đường Phỉ hốt hoảng biết bọn họ đến mình, nhất thời giật mình. “Đừng có đùa, tôi với trai các hợp nhau, tôi mà với ta cái gì đó giây sau bị đuổi ngay lập tức”.

      “Được rồi cứ để cho bọn họ phát triển . Dù sao trong bốn người chúng tôi kén người ở rể là được rồi, họ Tề cũng sợ bị đoạn hương khói”.

      Nhưng Đường Phỉ lại sợ điều đó, nhất định thể để chuyện đó xảy ra. “Tôi làm”.

      đồng ý làm thử?”.

      “Tôi làm, nhưng mà nếu trai các đuổi tôi các phải giúp tôi bởi vì tôi thể được”.

      thể thuyết phục Đường Vũ về Canada phải theo dõi ấy để ấy có cơ hội chạy mất.

      Nhưng mà quyến rũ Tề Gia Hách, cách này có thể áp dụng được sao?

      Nghĩ đến phát sinh số hình ảnh kỳ quái, tim tự nhiên đập rất nhanh. bị sao đây? Chuyện dạo này nhịp tim được bình thường, Đường Phỉ nghĩ biết có phải mình bị bệnh ?

      Nhưng mà bây giờ có đường lui bởi vì vừa đồng ý bốn kia hành động. Tạo cơ hội cho quyến rũ trai mình trong khi còn chưa nghĩ được gì.

      nghỉ phép ở bờ biển tất nhiên là đề nghị của bốn vị tiểu thư. Quy củ ở nhà họ Tề là thiểu số phục tùng đa số, cho nên bốn phiếu áp đảo được phiếu của Tề Gia Hách. Tất nhiên là bốn thắng.

      Đường Phỉ và Đường Vũ cũng muốn tham dự biểu quyết nhưng nghĩ lại lại quyết định bảo trì ý kiến trung lập, vì vậy chuyến hành trình nghỉ phép ở bờ biển được quyết định.

      nhóm bảy người nghỉ phép vào khách sạn mà đến biệt thự. Như thế có thể lo lắng quấy nhiễu của các du khách khác hưởng thụ trọn vẹn ngày nghỉ.

      Vừa xuống xe, Tề Phương Tĩnh la hét: “Nóng quá, chúng ta bơi thôi”.

      “Được”.

      “Mọi người chơi , sau khi trở lại có cơm ngon để ăn”.

      Mặc dù là nghỉ phép nhưng Đường Vũ vẫn làm rất tốt bổn phận của quản gia, chơi mà mua đống thức ăn để mọi người nghỉ phép vẫn có thể ăn những món ngon nhất.

      “Đừng lo những việc đó, cũng ra ngoài chơi , mọi người cùng nhau !”. Tề Gia Hách chưa bao giờ coi Đường Vũ là người giúp việc mà như người nhà của mình, nên nghỉ phép cũng muốn Đường Vũ phải vất vả.

      mau xem trai tôi, rất lạ có phải hay ?”.

      Đường Phỉ vẫn cảm thấy bọn họ có gì kỳ lạ, nhưng mà bị bốn vị tiểu thư tẩy não nên bây giờ cũng thấy ánh mắt của Tề Gia Hách nhìn Đường vũ cũng có chút kỳ quái.

      phải nhanh lên chút, nếu đến khi mối quan hệ của họ tiến thêm bước nữa kịp đâu!”.

      “Nhưng.... .....”. Nhưng mà chưa bao giờ quyến rũ người đàn ông nào, biết phải làm thế nào.

      sao mà, mọi người cứ chơi , tôi chỉ ở lại chuẩn bị bữa trưa, bữa tối chúng ta xuống ăn ở nhà ăn”.

      “Được rồi, nếu quyết định cứ làm như vậy ”.

      Cứ như thế năm em nhà họ Tề và Đường Phỉ đến bãi biển. Xuống nước chơi đến năm phút bốn tiểu thư lần lượt lên bờ.

      phải là các em muốn bơi hay sao?”. Tề Gia Hách cảm thấy kì lạ, ràng là bọn họ muốn làm sao bây giờ vừa mới xuống nước lên luôn.

      “Bọn em mua chút đồ uống, lúc quay lại”.

      Bốn vị tiểu thư bỏ chạy, tạo cơ hội ở chung cho Đường Phỉ và Tề Gia Hách. Nhưng bãi biển rất lớn, cự ly khá xa, cơ hội đến dễ dàng như thế.

      Đường Phỉ biết làm gì đành bơi lội xung quanh, ngờ bơi chân lại bị chuột rút. Bởi vì rất đau thể đạp nước được, thân thể dần chìm xuống, cũng thể gọi được ai.

      Tề Gia Hách theo thói quen ra khỏi cửa chăm sóc cho em nên vẫn chú ý đến Đường Phỉ. Đúng lúc này quay đầu, đầu tiên cũng phát ra Đường Phỉ có vấn đề nghĩ rằng lặn. Cho đến khi có người hô to có người chết đuối, mới biết là xảy ra chuyện.

      nhanh chóng lặn xuống nước bơi đến chỗ Đường Phỉ lúc nãy còn sức để giãy giụa, tim của như trùng xuống, giống như chính mình thể thở được,

      Nhưng sau đó lập tức tỉnh táo lại , cứu người như cứu hỏa, thể trì hoãn, giữ chặt sau đó cố gắng kéo về bờ.

      Tề Gia Hách rất thích vận động cho nên lúc còn là học sinh từng tham gia khóa huấn luyện cứu sinh. ngờ khóa huấn luyện đó được sử dụng vào lúc này.

      Khi môi áp lên đôi môi lạnh lẽo của bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng.

      “Tỉnh lại ! Nhanh tỉnh lại !”. Gây gổ cũng tốt, cãi vã cũng được, chỉ cần tỉnh lại kể cả coi ra gì cũng so đo với .

      Đột nhiên Đường Phỉ ho mấy cái, mí mắt run rẩy rồi mới mở ra.

      Khi nhìn thấy rất nhiều người nhìn mình chằm chằm. sửng sốt lúc mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng vào Tề Gia Hách.

      “Tôi bị làm sao vậy? Tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?”.

      Tề Gia Hách vốn rất lo lắng sau khi nghe xong câu hỏi của thở phào nhõm: “ sao, tỉnh là tốt rồi!”.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.1


      Nghe vậy Đường Phỉ mới nhớ đến chuyện vừa xảy ra, cuối cùng bị dọa sợ. "Tôi vừa mới bị chết đuối à?”.

      “Ừ”.

      “Là cứu tôi sao?”. Vây.... .....chẳng lẽ ta cũng hô hấp nhân tạo cho ?

      Tề Gia Hách đọc được trong mắt hoảng sợ, đành trấn an : “Tình huống rất nguy cấp, để cứu nên làm số chuyện nên làm, cần nghĩ nhiều quá. có thể đứng lên ?”.

      “Tất nhiên......”. Nhưng Đường Phỉ vừa đứng lên, cái chân bị chuột rút lại đau làm cho ngã ngồi xuống mặt đất.

      bị thương à?”.

      phải. Vừa rồi tôi bị chuột rút rất đau nên bây giờ chân có lực”.

      là…………”. Tề Gia Hách định mở miệng móc mấy câu nhưng nhớ đến tình hình nguy cấp lúc nãy, chính mình so đo với nữa. Là người đàn ông phải được làm được nên thu lại những gì mình định , trực tiếp ôm lấy .

      “Này.......mau buông tôi ra!”.

      được hãy ngồi yên , tôi đưa về biệt thự”.

      Cứ như thế Đường Phỉ kéo gần khoảng cách của hai người lại cách “chó ngáp phải ruồi”. Nhưng mà bốn vị tiểu thư đứng núp trong lùm cây nhìn lén lại nghĩ Đường Phỉ giả bộ chết đuối để tạo cơ hội.

      Trở lại biệt thự, thấy Tề Gia Hách ra khỏi phòng, bốn lập tức chen vào phòng của Đường Phỉ, rối rít giơ ngón tay cái lên với ngừng khen ngợi rất mưu trí.

      “Các hiểu lầm rồi”.

      “Đừng ngượng...... sao đâu, nếu như đùa thành chúng tôi cũng quan tâm, dù sao trai tôi cũng đều độc thân. Cố gắng lên!”. Tề Lệ Dung cá tính luôn thoải mái, lấy cùi chỏ đập vào đỉnh đầu Đường Phỉ cười mập mờ.

      trán Đường Phỉ lộ ra ba đường hắc tuyến, quẫn bách giải thích: “ phải như các nghĩ đâu, tôi bị chuột rút chìm xuống , đến bây giờ chân của tôi vẫn còn đau”.

      “Bị chết đuối ?”. Thấy Đường Phỉ giống như láo, bốn vị tiểu thư lúc này mới khẩn trương.

      !”.

      “Trời ạ! Nếu tôi cứu chậm chút, vậy ......”.

      Đột nhiên, Tề Phân Yên nhào tới ôm lấy Đường Phỉ, áy náy : “ xin lỗi……….nếu như chúng tôi đề nghị bơi lội tốt rồi”.

      “Đừng như thế, bây giờ tôi sao rồi mà. Đâu phải do các hại tôi bị chết đuối đâu, là do tôi bị chuột rút, có liên quan đến các mà”. Bây giờ Đường Phỉ lại phải an ủi bốn vị thiên kim.

      “Mặc dù phải do chúng tôi đẩy xuống nước nhưng mà bơi là đề nghị của chúng tôi cho nên chúng tôi cũng tránh khỏi trách nhiệm, về sau có việc gì chúng tôi giúp đỡ hết sức, bởi vì chúng tôi nợ ”.

      Bốn vị tiểu thư tuy cách hành động hơi tùy tiện nhưng cá tính ngay thẳng, phạm sai lầm nhưng cũng dũng cảm nhận lỗi đùn đẩy trách nhiệm.

      Bây giờ Đường Phỉ hiểu tại sao Đường Vũ luôn tin tưởng bốn gây ra việc lớn gì. Tuy họ hay làm theo ý mình nhưng vẫn luôn làm đúng nhân tình nghĩa lý.

      tôi đâu? Chạy đâu rồi? Cứu xong rồi lại coi như có việc gì, có đạo nghĩa. Ít nhất cũng phải đưa Đường Phỉ đến bác sĩ chứ!”.

      Xa xa nghe thấy tiếng bốn em mắng mình, Tề Gia Hách đứng ở cửa hỏi: “ có chọc đến các em đâu?’.

      “Đường Phỉ ấy bị chuột rút rất đau, tại sao đưa ấy gặp bác sĩ?”.

      xem vừa mới đâu?”. Tề Phân Yên tính khí nóng nảy nhất, vọt tới trước mặt trai chất vấn.

      “Em giống như vợ đánh ghen chồng vậy, nếu ở đây có người ngoài người ta nhất định nghĩ em là vợ ”. Tề Gia Hách châm chọc, trả lời mà về phía Đường Phỉ. “Tôi mua băng dán, dán thấy thoải mái hơn”.

      “Cảm ơn”.

      Tề Gia Hách chăm sóc như thế làm Đường Phỉ cảm thấy quen. Thời gian vừa rồi hai người như nước với lửa, nên bây giờ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Giữa hai người có loại khí khác lạ làm cho bốn cũng cảm thấy tầm thường.

      Giống như có dòng điện vừa chạy qua đây.

      Bốn nhìn nhau cười tiếng lặng lẽ rời khỏi phòng, lần nữa tạo cơ hội cho hai người. Ngay cả Đường Vũ lên gọi mọi người xuống ăn cơm cũng bị chặn lại.

      Bọn họ kéo Đường Vũ ra hỏi: “Đường quản gia, làm gì thế?”.

      “Gọi Đường Phỉ và tổng giám đốc xuống ăn cơm”.

      “Chúng ta trước thôi, Đường Phỉ và tôi có mấy lời muốn với nhau, cần làm phiền họ đâu!”. Tề Mỹ Nghi .

      “Nhưng…….”.

      Tề Lệ Dung kéo tay Đường Vũ, vẻ mặt cợt nhả hỏi: “Hôm nay nấu cái gì vậy?”.

      Tề Phương Tĩnh cũng bu lại, ôm lấy cánh tay Đường Vũ cách thân thiết “ thể nấu toàn món chị hai thích đâu nhé”.

      “Tôi chưa từng….…”

      “Tôi biết, bàn ăn đều có món ăn mà mọi người thích, chưa từng thiên vị ai cả. Nhưng bây giờ có Đường Phỉ, bàn ăn phải có món màu xanh đó”.

      Như thế rất lãng phí, món rau cũng rất tốt cho sức khỏe. “Phỉ Phỉ kén ăn, các thích ăn gì em ấy đều có thể ăn được”.

      “À, nếu vậy người chúng tôi thích Đường Phỉ có thể thích hay ?”.

      “Ai?”.

      trai tôi”.

      Đường Vũ quay đầu nhìn cánh cửa phòng cái. Dù nhìn được tình huống trong phòng của Đường Phỉ và Tề Gia Hách nhưng nhớ tới mỗi lần hai người họ ở chỗ luôn đấu khẩu đối chọi gay gắt, chân mày tự chủ nhíu lại.

      “Các làm cái gì chứ?”.

      “Đường Vũ được phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi!”.

      “Tôi chắc chắn làm gì nhưng tôi sợ cả hai người đó bị thương”. Hai người kia giống như hổ và sư tử. Đặt hai con thú dữ ở cạnh nhau làm cho người ta lo lắng.

      Đường Phỉ ngồi ghế salon để Tề Gia Hách dán cao dán cho . Trong phòng rất an tĩnh làm cho hai người được thoải mái. muốn làm chút chuyện gì đó nhưng cả người có thể chuyển động được mà bị phát chỉ có đôi mắt thôi.

      Tầm mắt của rơi mặt , dừng lại ở giữa hai hàng lông mày. có sống mũi thẳng, lên người kiên cường, dễ thỏa hiệp. Sau đó ánh mắt của lui xuống chút dừng lại đôi môi của , đột nhiên trong đầu lên hình ảnh ………..

      giúp hô hấp nhân tạo.... ...... Mặc dù lúc đó làm như thế là cần thiết nhưng chỉ cần nghĩ môi của hai người từng dính chặt chỗ, mặt của bỗng nhiên đỏ bừng.

      “Cứ dán cao dán giảm đau, nếu như vẫn thoải mái tôi giúp xem lại”.

      “Được”.

      Câu trả lời của ấy dịu dàng quá?.

      chỉ Tề Gia Hách cảm thấy kỳ quái mà cả Đường Phỉ cũng cảm thấy thanh đó giống với giọng của mình. xấu hổ, bật dậy từ ghế salon, nhảy lò cò bằng chân, la hét : “Tôi thấy đói rồi, ăn cơm thôi”.

      “Này, thể chậm à? Cẩn thận chưa khỏi chuột rút lại bị trẹo chân”.

      Tề Gia Hách bước lên bước kéo lấy cánh tay nhưng vì nhảy lò cò có trọng tâm, cả người ngã vào trong ngực . Hai người “phanh” tiếng ngã lăn ra đất, trở thành miếng đệm thịt.

      Nghe được tiếng Tề Gia Hách kêu lên, Đường Phỉ biết mình lại gây phiền toái vội vàng xoay người muốn xin lỗi nhưng mà nên xoay người lại. Bởi vì như thế làm hai người mặt đối mặt, thân thể dính sát vào nhau, tư thế rất mập mờ, lúc nào cũng có thể lau súng cướp cò.

      đừng lộn xộn!”. Tề Gia Hách giọng quát, toàn thân căng cứng, đến hô hấp cũng dám dùng quá sức.

      nghĩ rằng mình có phản ứng như thế. Do cấm dục quá lâu sao? Nếu tại sao ngay lúc này lại có phản ứng với người mà luôn thấy phản cảm?.

      “Sao thế? Có phải tôi đụng phải chỗ nào ?”. Đường Phỉ nghĩ là mình lại làm gì đó, cả người uốn qua uốn lại, muốn xem xem có phải bị thương ở đâu ?

      đừng có lộn xộn nữa!”. Giọng của Tề Gia Hách buồn bực như muốn cảnh cáo mà lại như nghiến răng nghiến lợi mà .

      Đường Phỉ cảm thấy mình tốt bụng nhưng được hồi đáp, buồn buồn : “Tôi chỉ sợ bị thương ở đâu, sao phải như vậy!”.

      mau dậy ”.

      “Được rồi...”. Đường Phỉ muốn dậy nhưng lại nhớ đến việc của bốn kia nên dừng động tác, quay ra hỏi Tề Gia Hách. “Này, tôi muốn hỏi …....”.

      “Có chuyện gì thể để sau được sao?”.

      “Bởi vì như thế này dễ lấy được đáp án hơn”.

      là con hả? Ở tư thế này còn thấy tự nhiên, thế mà vẻ mặt của vẫn tự nhiên muốn chuyện với ?.

      “Được rồi, có gì hãy hỏi ”.

      “Chẳng lẽ có chút cảm giác gì với phụ nữ sao?”.

      Chẳng lẽ phát ra có phản ứng sinh lý? sợ bị phát mất thể diện nên cố gắng hít hơi dài, khôi phục nguyên trạng . “Tôi là tôi có mà, nhất là ”.

      “Cho nên có cảm giác với đàn ông?”.

      Nếu như là con trai đảm bảo đánh cho trận, nhưng mà phải nên thể làm gì khác hơn là phải nhịn, dù vui thế nào cũng chỉ có thể nhịn.

      “Tôi xin , đừng có hỏi mấy vấn đề nhảm nhí này nữa được ?”. Tề Gia Hách nghĩ ra biện pháp, còn cách nào nên cố ý : “Mau đứng dậy, tôi muốn vệ sinh”.

      Đường Phỉ “ừ” tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy. Dù sao cũng thể ngăn cản con người làm việc đó.

      Tề Gia Hách nhanh chóng đứng dậy về phòng khóa cửa lại, để Đường Phỉ ở lại suy nghĩ: “Hình như ta chỉ có cảm giác với con trai, mình phải làm gì bây giờ?”.

      Nhưng mà tại sao lại cảm thấy như thế? cứ nghĩ rằng bởi vì Đường Vũ là họ của , thể nhìn nhà họ Đường tuyệt hậu, nhưng suy nghĩ kĩ đáy lòng lại có giọng phủ nhận việc đó.

      Từ đầu có lẽ là ghét, cho đến bây giờ khẽ động lòng. mơ hồ nhận ra thay đổi trong thái độ với Tề Gia Hách. Nhưng thay đổi này làm cho rất lo lắng.

      Tình , nằm trong kế hoạch Đài Loan của ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :