1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 82.2: Chuẩn bị kết hôn (tiếp theo)

      cũng biết mình làm sao nữa, chỉ cần là những chuyện hơi có chút liên quan đến lại nghĩ tới . Mẹ rất đúng, từ đầu đến cuối nợ , nhưng vì sao đến Los Angeles lâu như vậy, cũng sống cùng với Mạn Quân khá lâu, cũng hề tính toán đến chuyện tách ra, nhưng rốt cuộc vẫn bị làm ảnh hưởng là sao?

      Mạnh Thiệu Đình ngồi ở chỗ đó, ly sữa cầm trong tay dần dần nguội lạnh, nhưng từ đầu đến cuối cũng uống ngụm nào. Trong vòng mấy tháng làm vợ, có phải là cũng nhìn thấy ly sữa trước mặt từng chút, từng chút trở nên nguội dần, rồi sau đó trái tim cũng từ từ trở nên nguội lạnh hay ?

      thể phủ nhận, biết hết những sở thích của , mà , từ đầu đến cuối, cũng chút động lòng, trái tim của vẫn hề nhúc nhích, cũng hề trầm luân, trong đầu cũng là khoảng trống rỗng.

      đặt cái cốc xuống, nhìn thần sắc lo lắng của Mạnh phu nhân : "Mẹ, con làm trước, lúc Mạn Quân xuống lầu, mẹ nhớ bảo ấy ăn bữa sáng, bằng dạ dày của ấy bị đau!"

      Thấy bộ dáng quan tâm của như vậy, Mạnh phu nhân hết sức vui mừng, lại tự tay sửa sang lại cổ áo cho : " , nhìn con và Mạn Quân tốt như vậy, trong lòng mẹ thấy rất cao hứng. Đúng rồi Thiệu Đình, con và Mạn Quân ở với nhau nhiều năm như vậy, cũng đính hôn rồi, con nên nhanh chóng chọn ngày tốt, tổ chức lễ kết hôn thôi."

      Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ hơi hơi cúi đầu, lát sau, mới chậm rãi đáp: "Con biết rồi, mẹ, ngày mai con gọi điện thoại cho bác Thẩm bàn bạc chút về hôn lễ."

      "Vậy là được rồi, mắt nhìn thấy con cũng 28, ba mẹ cũng đều chờ ôm cháu từ lâu rồi."

      Mạnh phu nhân ôm niềm vui sướng to lớn, nhìn đứa con trai mình quý nhất, cuối cùng nó cũng thuận ý vừa lòng, chịu tuân theo cuộc sống mà bà sắp xếp, hỏi sao trong lòng bà có thể cao hứng được đây?

      Mạnh Thiệu Đình nghe câu cuối cùng của Mạnh phu nhân, trong lòng cũng thoáng chút run rẩy, hốt hoảng. chợt nghĩ, nếu đứa trẻ của và Tĩnh Tri còn sống, sớm ngọt ngào gọi ba mẹ, chạy tới chạy lui ở bên người bọn họ rồi.

      nhàng lắc đầu, Mạnh Thiệu Đình xua đuổi cái ý nghĩ lung tung lộn xộn đó , nhanh chóng ra cửa.

      Xe dừng lại ở tòa nhà lớn của công ty, Mạnh Thiệu Đình mở cửa xuống xe, mới bước được vài bước liền nhìn thấy người nọ đứng ở phía trước mặt. Thần sắc u ám nặng nề lúc trước mặt thoáng lên vẻ sáng sủa hơn, môi mỏng hơi nhếch lên, để lộ ý cười mê người mở miệng : "Hôm nay cơn gió nào đưa đến đây thế này? Thế nào mà cả lại có thể hạ mình đến cái nơi bé này của em vậy?"

      Đôi mắt của Mạnh Thiệu Hào sâu thấy đáy liếc cái, tia sáng tinh quái dường như chợt lóe lên giây lát, sau đó lại trở thành hồ sâu sóng nước chẳng xao. cười trầm ổn, nhàn nhạt : "Chú hai, nơi “hào đình điền sản” (đất rộng tiền nhiều) như thế này mà chú còn gọi là nơi bé, Duy Hằng kia của lại càng thể được người ta để mắt tới rồi !"

      " cả thế chứ, nơi này quả rất khiêm tốn, phóng tầm mắt toàn bộ Los Angeles này, là người Hoa, có ai mà biết, nghe thấy đại danh của Mạnh Thiệu Tiệm và Duy Hằng đây?" Mạnh Thiệu Đình miệng làm như khen tặng, chỉ có điều trong ánh mắt chút ý cười, bước về phía trước bước, " cả, mời."

      Mạnh Thiệu Tiệm cũng khách khí, lập tức về phía trước, hai em cùng sánh vai đồng hành, người ngoài nhìn thấy bộ dáng cực kỳ thân mật.

      "Duy Hằng chẳng qua chỉ là sản nghiệp cũ của nhà họ Mạnh, tất cả công lao đều là của lớp tiền bối gây dựng. đây cũng chỉ là ngồi đó hưởng thụ kiểu “ngư ông thủ lợi” mà thôi. Nhưng em lại khác, hào khí khởi nghiệp giống như sấm sét, mới ba năm mà sức ảnh hưởng có thể so với Duy Hằng rồi." Mạnh Thiệu Tiệm vừa , vừa lơ đãng như cười như , liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình cái, giơ tay vỗ vỗ vào vai : "Xem ra, nhà họ Mạnh sau này phải nhờ đến em rồi."

      Mạnh Thiệu Đình thu lại ý cười, bộ dáng bất cần đời mới vừa rồi còn sót lại chút gì, ngược lại, được thay bằng bộ dáng nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, ngừng bước chân, tất cung tất kính mở miệng: "Lời ấy của cả sai rồi, cả, gánh nặng của nhà họ Mạnh đương nhiên là phải đặt ở người cả, Thiệu Đình em có chí khí này, chỉ muốn làm những chuyện mà bản thân thấy thích thú thôi."

      Đáy mắt của Mạnh Thiệu Tiệm hình như có vài phần xúc động. ta nhàng vỗ vỗ vào vai Mạnh Thiệu Đình: "Chú muốn làm loạn ở bên ngoài thế nào cũng được, nhưng sớm muộn gì cũng phải trở về kế thừa hết thảy mọi việc của nhà họ Mạnh này. Ba cũng già rồi, nên để cho ba phải lo nghĩ quá mức, cũng cần chú giúp đỡ, em trong nhà, so với người ngoài luôn đáng tin cậy hơn."

      Lời này mười phần thành khẩn, Mạnh Thiệu Đình nghe xong dường như cũng thập phần xúc động: " cả..."

      " thôi." Mạnh Thiệu Tiệm tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của Mạnh Thiệu Đình, gương mặt, thần sắc vốn trầm cũng thả lỏng ra ít, mơ hồ còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

      Mạnh Thiệu Tiệm chỉ dạo ngắm nghía bên trong tòa nhà công ty cách tượng trưng, thường thường khen vài tiếng hoặc là đưa ra mấy đề nghị tương đối tốt hơn. Từ đầu đến cuối, thần sắc của Mạnh Thiệu Đình đều kính cẩn, cả cái gì, chỗ nào là chăm chú lắng nghe.

      Tới thời điểm gần giữa trưa, Mạnh Thiệu Đình đưa cả ra ngoài, đến gần xe, lái xe mở cửa xe, Mạnh Thiệu Tiệm định xoay người bước vào, bỗng nhiên dừng bước chân, chỉ ánh mắt, người chung quanh lập tức lùi ra xa.

      Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ thái độ “sóng nước chẳng xao” như trước, biết, hôm nay đột nhiên Mạnh Thiệu Tiệm tìm đến đây là có kịch, lúc này mới muốn mở màn.

      " cả, còn có chuyện gì sao?" Hai tay Mạnh Thiệu Đình đút vào trong túi chiếc áo khoác mỏng, lúc này nét mặt bày ra bộ dáng tuổi trẻ đầy bướng bỉnh, tuy rằng toàn bộ dã tâm lẫn bất tuân được che giấu , nhưng Mạnh Thiệu Tiệm chỉ liếc mắt cái, từ trong ngữ điệu lời của cũng nhìn ra.

      "Tuần trước công tác ở Paris, thấy người nhà họ Phó." Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi , ta châm điếu thuốc, hít hơi rồi kẹp ở giữa ngón tay thon dài di chuyển.

      Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình khẽ động đậy: "Hả? cả định điều gì vậy?"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 83.1: ẤY VÀ EM CÒN LIÊN QUAN

      Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình khẽ động đậy: "Hả? cả định điều gì vậy?"

      Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên cúi đầu, ta bình tĩnh chăm chú nhìn điếu thuốc lá cháy sáng giữa ngón tay lát, bỗng nhiên vứt điếu thuốc còn nửa xuống đất, nhấc chân di di dập tắt, nhưng mi mắt cũng chưa từng nhấc lên, chỉ chăm chú nhìn xuống dưới đất. lâu, ta mới chậm rãi lên tiếng; " gặp được Phó Tĩnh Ngôn, ấy kể cho nghe ít chuyện về Phó Tĩnh Tri."

      Lúc Mạnh Thiệu Tiệm đến Phó Tĩnh Tri, ta ngẩng đầu rất nhanh, liếc mắt nhìn qua Mạnh Thiệu Đình cái. Quả nhiên, mặc dù Mạnh Thiệu Đình cực kỳ kiềm chế, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm vẫn nhận ra được cảm xúc rung động của chợt lóe lên.

      Bên môi còn có nếp nhăn nhàn nhạt rất khẽ nhếch lên, đôi đồng tử đen thẫm lại nhìn giống như hai viên đá đen bóng.

      Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình thả ở trong túi bất giác hơi nắm chặt lại, suốt hơn bốn năm qua, chưa bao giờ trở lại Trung Quốc, càng bước đến nơi thành phố quen thuộc kia. Cũng ai ở bên cạnh cho chút tin tức về nhà họ Phó. Mà ngay cả chính cũng hề hỏi thăm, giờ khi nghe được chuyện của Phó Tĩnh Tri, vậy mà lại nhớ nổi bộ dáng của nữa rồi.

      Trong đầu chỉ còn lưu giữ lại hình dáng lờ mờ, bé , nhưng lại mang theo quật cường lẫn mạnh mẽ nên có ở . Nếu muốn nhớ lại tỉ mỉ ngũ quan của , thực sao nhớ ra nổi.

      chỉ có thể mơ hồ nhớ được, đẹp, tướng mạo chỉ có thể được xếp loại hơn trung bình chút, ánh mắt của cũng nhớ được, nhưng lại nhớ được ràng có lần khi cười, linh lợi nhìn , ánh mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, cũng còn nhớ ánh mắt của lần cuối cùng nhìn thấy, khi ấy, trong mắt đầy trống rỗng lẫn tối tăm dày đặc.

      Trái tim từng phát từng phát trở nên run rẩy, nhưng Mạnh Thiệu Đình vẫn cứng cỏi: "Em và ấy ly hôn, mọi chuyện về ấy, dù chỉ chút, em cũng muốn biết."

      Tựa hồ Mạnh Thiệu Tiệm sớm đoán được như vậy, ta khẽ gật đầu: "Trong lòng cũng cho rằng như thế, vốn nghĩ là với em, nhưng nghĩ tốt xấu gì em và ấy cũng thời gian là vợ chồng, giờ ấy phải trải qua cuộc sống được tốt lắm...Em như vậy ...thôi quên , đây."

      Mạnh Thiệu Tiệm qua quýt rồi xoay người vào xe, vẻ xa cách. Thủ hạ và lái xe của Mạnh Thiệu Tiệm nhanh chóng liền tới, thời điểm trợ lý của Mạnh Thiệu Tiệm đóng cửa xe, bàn tay mạnh mẽ dùng sức ngăn cản động tác của ta.

      Người nọ ngồi ở trong xe, bờ môi hơi cong lên thoáng cười nhạt ràng lắm, nhưng cũng ra vẻ kinh ngạc xoay người lại: "Thiệu Đình, em còn có việc gì sao?"

      Khóe môi Mạnh Thiệu Đình nhếch lên, có thể nhìn thấy cặp môi mím lại thành đường thẳng. nắm lấy tay người trợ lý, lòng bàn tay rịn lớp mồ hôi. là cuối mùa thu, làn gió lạnh thổi tới từ phía sau làm người ta đột nhiên có cảm giác thấy lạnh thấu xương. Trong đôi mắt đen hình như có chút giãy dụa, hình như có ý lùi bước, rồi lại có mâu thuẫn nên lời.

      chậm rãi gật đầu, nhưng cũng ngước mắt lên với trợ lý và lái xe: "Các hãy ra ngoài ."

      Trợ lý nghe xong lời này nhưng đáp ứng mà lại nhìn nét mặt của Mạnh Thiệu Tiệm, thấy ta gật đầu, mới lại xoay người tránh ra khỏi xe.

      Mạnh Thiệu Tiệm ngồi ở trong xe, vẻ mặt vân đạm phong khinh, mà mặt Mạnh Thiệu Đình, cũng dần dần nhiễm vẻ mỉa mai u: " cả."

      Tiếng thuần hậu của nghe mê người, thời điểm hạ thấp giọng, lại càng tràn ngập từ tính động lòng người. Mạnh Thiệu Tiệm nhìn lại , thấy bờ môi Mạnh Thiệu Đình chậm rãi cong lên, nét mặt thoáng vui cười, trong lòng khỏi căng thẳng, ta thấy rất , ở sâu thẳm trong đôi mắt kia hàm chứa ánh nhìn trào phúng: " cả, thích Phó Tĩnh Tri!"

      cần dùng câu hỏi, ngược lại giọng điệu chắc chắn. Đầu tiên Mạnh Thiệu Tiệm chợt ngẩn ra, rồi chợt cũng cười ha ha vài tiếng. ta khẽ nắm tay lại, ánh mắt giống như viên đá đen, thâm thúy mà lại mê người, bao phủ lại cả khuôn mặt Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, lời này cũng thể lung tung."

      "Sao vậy cả, dám thích em dâu của mình, lại dám thừa nhận sao?" Mạnh Thiệu Đình cũng cười, nụ cười vừa lười nhác mà lại tùy ý. cứ như vậy, tay chống ở mui xe, hơi cúi đầu, khóe môi nở nụ cười như có như , hàm chứa chút trào phúng: "Đương nhiên, giờ ấy sớm còn là vợ của em, cũng còn là em dâu của cả nữa, nếu thích, hãy về nước tìm ấy ... phải Phó Tĩnh Ngôn ấy sống được tốt đó sao! Như vậy tại cả chính là hùng cứu mỹ nhân rồi, chẳng phải là vừa vặn ôm được người đẹp về hay sao?"

      Ý cười mặt Mạnh Thiệu Tiệm rét lạnh, ngón tay thon dài ở đầu gối khẽ nắm lại cái, ngược lại, lắc đầu thở dài: " lại tưởng rằng năm năm trước, đêm trước hôm em công tác ấy, em cầm vật gì đó như vậy, là vì trong lòng em buông được ấy, hóa ra..."

      ta cũng nhiều, chỉ ngước mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình cái, biểu cảm cũng quá mức: " còn việc gì nữa, trước đây."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 83.2: ẤY VÀ EM CÒN LIÊN QUAN (tiếp theo)

      Mạnh Thiệu Đình hừ lạnh tiếng: " cả, cái đêm năm năm về trước, chẳng phải là cũng từng làm chuyện gì đó sao? Xem ra, quả nhiên cả cũng có ý với ấy, hơn nữa, phải cũng từng hành động rồi đó sao, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngược lại, sao lại chậm trễ để mất nhiều thời giờ như vậy, còn mau quay về tìm ấy , hả?"

      Ánh mắt nhìn của Mạnh Thiệu Tiệm dần dần lạnh như băng: "Cáo từ."

      ta lạnh lùng phun ra hai chữ, Mạnh Thiệu Đình cũng buông tay, lui về phía sau bước, lại là vẻ mặt tất cung tất kính: "Vậy cả thong thả, thứ cho em tiễn xa được..."

      Mạnh Thiệu Tiệm nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình như vậy, chỉ nhàng nở nụ cười, lúc ta đưa tay đóng cửa xe, nhanh chậm buông câu: " biết là thiên kim tiểu thư Phó Tĩnh Tri, lúc trước cũng được nuông chiều từ bé, tại nghèo túng phải đến công trường xây dựng làm công nhật, nếu như nghe được lời bạc tình của người từng là chồng của mình như vậy, có phải cực kỳ đau lòng, có đúng với mong đợi của mình hay ấy nhỉ?"

      ta xong, sau đó cửa xe cũng đóng lại. Xuyên cửa sổ xe thẫm màu, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn thấy ràng biểu cảm khiếp sợ chợt lóe lên từ trong đáy mắt của Mạnh Thiệu Đình. ta liền cong môi cười tiếng, lái xe cũng nhanh nhẹn tới nơi, ta dặn dò lái xe, xe linh hoạt thay đổi phương hướng rời . Mạnh Thiệu Tiệm thoáng quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình vẫn như trước, đứng lặng ở nơi đó, hề nhúc nhích. Cơn gió cuối mùa thu thổi bay vạt áo choàng của Mạnh Thiệu Đình, ta tựa hồ nghe thấy được tiếng tà áo bay phần phật, thanh này khiến cho ý cười mặt ta từng chút từng chút cứng lại, bàn tay ta vốn nhàn nhã đặt ở đùi liền hung hăng nắm chặt lại, khiến vẻ mặt ta trước sau vẫn luôn như sóng nước chẳng xao kia, lại ra thần sắc có chút dữ tợn...

      Mạnh Thiệu Đình cũng biết bản thân đứng ở nơi đó bao lâu, mãi đến khi cơn gió lạnh vô tình thổi thấu vào tận bên trong quần áo, làm cảm thấy sao chống đỡ nổi cái lạnh lẽo ấy nữa, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, hướng về phía tòa nhà của công ty, đến.

      Đến công trường xây dựng làm công nhật sao?

      Cho dù thế nào Mạnh Thiệu Đình cũng sao có thể gắn công việc này với Phó Tĩnh Tri. Ở trong trí nhớ của , tuy nhiều lắm, nhưng từ trước đến nay, vẫn luôn là người tao nhã, luôn yên tĩnh, dịu dàng, ngồi ở chỗ đó đọc sách, hoặc là bận rộn ở trong phòng bếp. chỉ như thế, còn là tay chơi đàn Piano tuyệt vời, mà bộ dáng của khi mặc bộ lễ phục vào nhìn là mê người.

      Nhưng mà, người con yếu đuối, luôn yên tĩnh dịu dàng kia, tại lại làm công nhật ở công trường xây dựng, cùng lăn lộn sống chung cùng với xi măng gạch cát sao?

      Quả thực trong đầu Mạnh Thiệu Đình sao tưởng tượng nổi bộ dáng của khi khuân vác gạch hoặc xi măng thế nào. Cho dù có gặp phải hoàn cảnh được tốt đẹp lắm, chỉ cần căn cứ vào tấm bằng đại học của , còn có tài nghệ chơi Piano nữa, cũng quá đầy đủ để cho tìm được công việc sạch , hay là đầu óc thành bã đậu rồi, cho nên mới có thể lựa chọn làm cái loại công việc cực nhọc này!

      Ngược lại cũng nhớ rằng, mẹ cũng từng , lúc trước bà cho năm trăm vạn, khoản tiền này tuy rằng cũng phải là nhiều lắm, nhưng với gia đình bình thường sống cả đời này cũng có thể đủ được. Hơn nữa, bàn tay thiên kim tiểu thư của mảnh mai như vậy, quanh năm làm việc nặng, đến ngũ cốc cũng phân biệt được, mà lại ra ngoài làm lao công sao? ra, có quỷ mới tin được!

      chừng chuyện này lại là do cả giở trò múa võ đùa giỡn gì đó, bởi vì, chuyện này hoàn toàn quá mức, tuyệt đối làm cho người ta sao tin nổi, cho nên, tuyệt nhiên tin.

      Lại , giờ Phó Tĩnh Tri sống hay chết, cũng chẳng có quan hệ gì với nữa. sớm ly hôn với rồi, mà ly hôn chính là người ngoài đường, sống thế nào, có chuyện gì, , Mạnh Thiệu Đình, nhiều lắm cũng chỉ có thể thông cảm với chút, ngoại trừ chuyện đó ra, với , nghĩ mình phải có suy nghĩ gì nhiều hơn nữa.

      Cùng sống chung với Mạn Quân hơn bốn năm nay, chưa hề đề cập tới chuyện kết hôn, Mạn Quân cũng chưa bao giờ ra, nhưng biết, Mạn Quân có biết bao ước vọng muốn được gả cho . Từ đến lớn Mạn Quân đều luôn thầm mến , cho đến lúc sau này, khi công tác ở nước Mĩ gặp được ở đó, mới thổ lộ với , mà khi đó, đối với Mạn Quân cũng để ý nhiều lắm, chỉ giống như bạn bè ngẫu nhiên gặp nhau, hẹn nhau ra cùng ăn cơm... Rồi đến sau này, nghe được tin tức nhà họ Phó bị phá sản, Mạnh Thiệu Đình hiểu rằng, cuộc hôn nhân của mình và Phó Tĩnh Tri nên kết thúc, nhà họ Phó còn, như vậy, bản hẹn ước lúc trước của nhà họ Phó và nhà họ Mạnh đương nhiên trở thành đồ phế thải rồi.

      Tính của , nếu quyết định, tuyệt đối bao giờ có thể chấp nhận sống cả đời với người phụ nữ mà mình thương, cho nên, liền dẫn theo Mạn Quân về nước, sau đó đưa ra thỏa thuận ly hôn với Phó Tĩnh Tri.

      Lại , cũng chỉ là lợi dụng tình cảm của Mạn Quân với mình. Sau khi ly hôn cũng hề chia tay với Mạn Quân, bọn họ cũng cứ như vậy, tiếp tục qua lại thêm bốn năm nữa, đối với phụ nữ mà đó là điều quý giá biết bao. biết vậy, cho nên, thể, mà cũng thể lại tiếp tục ích kỷ thêm nữa, bởi vậy mới đính hôn với Mạn Quân.

      Hơn nữa, qua mấy năm chung sống với nhau, Mạn Quân cũng có những thái độ kiểu như cao ngạo ngang ngược của những thiên kim xuất thân hào môn, cũng có thái độ coi ai ra gì. đơn thuần, cũng thiện lương, toàn tâm , tin cậy , nên càng thể phụ bạc , cưới Mạn Quân, cha mẹ vừa lòng, đối với nhà họ Mạnh cũng chỉ tốt hơn, gì là có lợi, cho nên cứ như vậy, liền cưới .
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 84.1: NGƯỜI TRƯỚC MẮT CŨNG LÀ NGƯỜI TRONG MỘNG

      đơn thuần, cũng thiện lương, toàn tâm , tin cậy , nên càng thể phụ bạc , cưới Mạn Quân, cha mẹ vừa lòng, đối với nhà họ Mạnh cũng chỉ tốt hơn, gì là có lợi, cho nên cứ như vậy, liền cưới .

      Nghĩ đến đây, Mạnh Thiệu Đình dứt khoát lắc lắc đầu, dứt bỏ toàn bộ những chuyện rườm rà đó ra khỏi suy nghĩ, bỏ qua hết thảy. muốn tiếp tục nghĩ thêm nữa, cũng muốn để cho những suy nghĩ của mình lại gây ra rối rắm ở trong cơ thể trở thành khối u ác tính, gạt nổi.

      Thời điểm vào trong thang máy, điện thoại vang lên, là ca khúc “Bến cảng tránh gió” ngọt ngào, đây là nhạc chuông mà Mạn Quân bắt cài đặt, mỗi lần gọi điện thoại đến là ca khúc này vang lên.

      Lúc này thần sắc gương mặt của Mạnh Thiệu Đình dần dần trở nên dịu dàng, nhận điện thoại, chợt nghe thấy giọng mềm mại của Mạn Quân: "Thiệu Đình, làm gì vậy?"

      " làm thôi." dựa người vào vách thang máy, giọng thuần hậu mà lười nhác qua ống nghe truyền đến tai Mạn Quân, làm bất giác chu cái miệng nhắn, khẽ cười tiếng hạnh phúc: "Vậy buổi trưa có trở về nhà ? Em nấu cơm cho ăn nhé..."

      "Hả? Mặt trời mọc ở hướng tây rồi sao? Mạn Quân của biết nấu ăn rồi à?" Mạnh Thiệu Đình mủm mỉm cười, cũng là do nghĩ thông chuyện kia rồi, nên cách chuyện với Mạn Quân so với ngày xưa quả có chút cưng chiều hơn ít. Sau khi đột nhiên được nghe bốn chữ "Mạn Quân của ", bất giác Mạn Quân ngớ người ra, lát sau, rốt cuộc trong mắt liền dâng lên màn nước mù mịt, nhàng che miệng lại, dám để cho bản thân bật lên tiếng khóc.

      Ở bên cạnh gần năm năm, cho rằng mình coi như là gả cho , cũng có thể vẫn cứ duy trì cục diện như bây giờ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, có câu dịu dàng, gọi tên nghe vô cùng thân thiết như vậy, "Mạn Quân của ", giờ đây, rốt cục trở thành của rồi sao?

      "Mạn Quân, sao gì nữa vậy?" Tay cầm điện thoại thoáng xiết chặt, Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng của phía bên kia, khỏi có chút nổi lên căng thẳng.

      "Em đây..." Mạn Quân cố nén kích động của bản thân, cúi đầu .

      "Ừ... Mạn Quân, có chuyện muốn với em."

      Mạnh Thiệu Đình chợt nhớ buổi sáng, khi rời đồng ý với mẹ, ngày mai gọi điện thoại cho bác Thẩm để bàn bạc về chuyện hôn lễ, nghĩ, giờ nên cho Mạn Quân, hay là đợi đến lúc sắp đặt xong xuôi tất cả mớii cho kinh hỉ?

      "A... Em phải vào phòng bếp để ninh canh cho xong , Thiệu Đình, em chuyện với nữa, buổi trưa nhớ trở về nhé." Mạn Quân chợt kêu lên tiếng, sau đó nhanh rồi cúp điện thoại. Mạnh Thiệu Đình giật mình nhìn điện thoại bị cúp, dĩ nhiên trong đầu nghĩ tới cảnh Mạn Quân làm cho mọi thứ trong phòng bếp bị đảo lộn cái ngược đáy lên trời. vậy mà lại cũng muốn ra tay học cách ninh canh cho , Mạn Quân thương như vậy, mà cũng thích , tuy thỉnh thoảng cũng quên mất những chuyện dây dưa giữa hai người...

      Mạnh Thiệu Đình cũng cúp điện thoại, vừa vặn thang máy đến nơi, liền nhấc chân ra ngoài.

      ***

      "Đinh đong" tiếng chuông thang máy phát ra nghe rất êm tai dễ chịu, Tri Tri mặc bộ đồ công sở trang nhã, cúi đầu sâu. Mạnh Thiệu Hiên dẫn vài người bước ra ngoài, phong cách hiên ngang, nhưng lại cố ý ra cuối cùng.

      Sau khi qua bên cạnh Tri Tri, dừng bước, Tri Tri lập tức khẩn trương lui lại về phía sau bước, cũng dám đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn rồi.

      Mạnh Thiệu Hiên coi như vừa lòng với phản ứng lúc này của . Nhưng chính vì lại lui về phía sau bước nên cảm thấy có chút khó chịu. ra vẻ uy nghiêm khẽ ho tiếng, đứng tựa lưng nhìn lại : "Mấy ngày nay công việc thế nào rồi? thích ứng chưa?"

      Tri Tri cuống quít gật đầu, thậm chí lúm đồng tiền bên môi còn thoáng ra: "Kiều Thiếu gia, tôi cũng thích ứng rồi ạ, hơn nữa công việc cũng nhàng, tôi làm cũng quen rồi."

      Ánh mắt của Mạnh Thiệu Hiên rơi vào vài cuốn sách đặt ở bên sofa, hếch mày: " thích đọc sách à?"




      Chương 84.2 (tiếp theo)


      vẫn luôn cho rằng chỉ là người làm công, từng được học hành gì, giờ mới phát ra, đọc sách, mà còn lại là những cuốn sách rất dày, khổ sách vĩ đại, bìa sách lại còn có tiếng !

      Tri Tri nhìn thấy để ý đến những cuốn sách, giật nảy người, lại dùng thời gian làm để xem sách giải trí, diễn-đàn-lê-quý-đôn tóm lại là chuyện có gì đáng vẻ vang.

      "Thực xin lỗi, Kiều Thiếu gia, sau này tôi nhất định đọc sách nữa, ngài tha thứ tôi lần này được ?" cho rằng Mạnh Thiệu Hiên trách cứ mắc lỗi trong thời gian làm việc, liền hoảng hốt. Giữa lúc đó tiến lên bước, nhàng kéo ống tay áo của lại, cúi đầu xin lỗi.

      Ngọn đèn giữa thang máy rất sáng, Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy rất khuôn mặt nhắn xinh đẹp hơi gầy của so mấy ngày hôm trước tựa hồ trơn bóng hơn ít, còn tái nhợt lợi hại như trước, ngược lại mang theo sắc hồng nhàn nhạt. mở to đôi mắt ngập tràn hơi nước nóng bỏng đầy vẻ cầu xin nhìn . Bàn tay nắm lấy ống tay áo của lúc này vẫn còn hơi run run, quả thực khiến mềm lòng sao kiềm chế nổi. này, chỉ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn , thực hận thể đáp ứng được những cầu của .

      "Tôi có ý trách cứ . Công việc mở thang máy nhàm chán, lúc rảnh rỗi có thể tùy tiện đọc sách, chỉ cần làm ảnh hưởng đến công việc là được." Mạnh Thiệu Hiên thốt ra lời này xong, tay Tri Tri liền buông lỏng ra, mặt lên lúm đồng tiền mờ mờ, tựa hồ còn có tiếng thở dài khe khẽ nhõm nữa.

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn cười, trong lòng giống như được uống mật vậy, so với việc mình gặp được chuyện gì đó vui vẻ còn thấy cao hứng hơn bội phần!

      khi cao hứng, cũng thoáng quên hết tất cả, liếc mắt nhìn thấy tóc của có chút rối loạn, khỏi vươn tay ra vén vén, lui lại bước để nhìn, so lúc nãy hình như còn thấy rối loạn hơn, khỏi cau chặt hàng lông mày dài đẹp mắt, lại vén lại gẩy chút. Từ trước đến nay chưa từng qua lại với nào, nên lực của tay cũng hơi mạnh. Tri Tri bị đùa nghịch đến đứng vững, lại cũng dám thốt ra lời, mãi sau, cuối cùng cũng buông tha cho , câu đầy chán nản: "Tri Ti, hãy nuôi tóc dài !"

      "Để tóc dài phiền toái lắm." Tri Tri nhàng , giọng của luôn mềm mại như vậy, Mạnh Thiệu Hiên nghe mà cả người thoải mái, giống như là nóng nực được ăn hộp kem lớn vậy, cả người , đến từng chân lông đều thoải mái.

      " mà để tóc dài nhất định nhìn rất đẹp mắt." Mạnh Thiệu Hiên chắc chắn, chị dâu cũng có tóc dài, hơn nữa chất tóc vô cùng tốt, cũng chưa từng nhuộm tóc bao giờ. Tri Tri mà để tóc dài biết hình dáng ra sao nhỉ?

      Nghe thấy như vậy, gương mặt của Tri Tri bỗng chốc đỏ rực lên, đầu cũng cúi thấp xuống: "Kiều Thiếu gia, ngài nên làm thôi..."

      Bộ dáng ngượng ngùng của , càng nhìn càng thêm thấy thương xót, nghĩ muốn gần gũi với , lại sợ dọa đến , đành phải cố nén tấm chân tình quay cuồng xuống tận đáy lòng mình.

      Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy có quyển sách mở ra để sofa, đôi mắt chuyển động, liền cướp lấy: "Tôi mượn quyển sách này để đọc, ngày mai trả lại cho ."

      xong, sau đó giống như đứa ôm lấy cuốn sách rồi bỏ chạy luôn...

      "Ấy này... Kiều Thiếu..." Tri Tri đuổi theo bước, lại đứng lại, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài tiếng, làn môi vừa xinh xắn vừa đáng cũng chậm rãi thoáng phác họa nụ cười. soi mình vào vách tường sáng bóng của thang máy, tỉ mỉ đánh giá bản thân, bộ dáng của lúc để tóc dài thế nào, chính cũng nhanh chóng quên từ lâu rồi...


      Chương 84.3 (tiếp theo)

      đổi sang công việc mới, bằng, lại bắt đầu nuôi tóc dài, cuộc sống tựa hồ mở ra cho khung cửa sổ hoàn toàn mới. có công việc ổn định, đứng đắn, mẹ cũng vui vẻ, còn đánh chửi nhiều như trước. Tri Tri cảm thấy lần nữa bản thân mình tựa hồ lại được bổ sung rất nhiều sức lực. Đợi đến lúc có đủ tiền, đổi nhà, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on thuê gian phòng mới tốt hơn chút, thân thể của mẹ tốt, tại phòng rất ẩm ướt, môi trường xung quanh cũng ồn ào, tốt cho dưỡng bệnh của mẹ...

      Đợi đến sau này, khi sức khỏe của mẹ dần dần tốt lên, trong tay cũng có tiền gởi ngân hàng, nỗ lực nhờ người mua giúp căn nhà của mình để ở, cuộc sống hàng ngày cứ như vậy mà trôi qua cách tốt đẹp! Tri Tri nghĩ như vậy, nụ cười càng thêm sâu. Ở nơi khóe môi còn có hai cái lúm đồng tiền đáng , vừa soi gương, vừa chụp vỗ gương mặt ửng đỏ của mình, vừa mới trải qua vài ngay yên ổn ngày, bắt đầu mơ tưởng hão huyền chăng?

      Bất quá tóm lại là có hi vọng, mọi chuyện ở chiều hướng phát triển tốt đẹp! Nhất định phải tin như vậy!

      Cho dù là bằng với khả năng của mình, cả đời này gả cũng có gì đáng ngại, vẫn có thể chăm sóc mẹ như bình thường!

      Tri Tri nghĩ, ôm đầu gối ngồi xuống ghế sofa rộng rãi được kê ở khoảng trống nơi thang máy, bàn tay bé non mềm chống lấy má, nhắm lại mắt, cơ hồ có thể cảm giác được cuộc sống mới đầy sáng sủa của mình từng chút, từng chút tới gần rồi.

      **

      Mạnh Thiệu Hiên ôm quyển sách dày kia đến văn phòng, liền đem đống tài liệu báo cáo bảo người quản lý mang đến giao cho Kiều Tử Tích. gọi điện thoại nội tuyến bảo Lâm Thi đến, sau đó cả người dựa vào ghế sofa, hai chân gác lên bàn, lại kéo mở cổ áo, ngậm điếu thuốc lá bắt đầu phun mây thả khói.

      đại thiếu gia vừa rồi quần áo còn chỉnh tề, phong cách hiên ngang, đảo mắt biến thành người ăn chơi trác táng.

      Lâm Thi vừa tiến đến nhìn phẩm hạnh này, gương mặt khỏi nghiêm lại: "Tam Thiếu, chân của ngài có thể đặt lên bàn pha trà được ?"

      "Tôi đây uống trà." Mạnh Thiệu Hiên phun ra vòng khói nhìn rất lưu manh, Lâm Thi tức giận hung hăng đạp cước!

      "Tìm tôi có chuyện gì! Tôi vội muốn chết đây, đại thiếu gia, tôi cũng được giống như ngài, người hiếm có, lại còn gặp được cảnh “phú quý nhàn nhân” (người nhàn hạ giàu sang)!" Lâm Thi ngồi sofa đối diện với , đầy tức giận.

      " hãy xem cuốn sách này." Mạnh Thiệu Hiên đưa cuốn sách tới, lại thành thạo ói ra cái vòng khói, hơi nheo mắt: "Tên sách là gì?"

      "Tôi này, đại thiếu gia, tốt xấu gì ngài cũng sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ngài lại nhận biết được tiếng sao" Lâm Thi hô to gọi , Mạnh Thiệu Hiên nhìn vô tội: "Tôi bị mù, nhìn được, cho nên tôi chỉ có , cũng đọc được chữ."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 85.1: THÂN PHẬN BỊ LỘ - CÓ BÍ MẬT NÀO LÀ BÍ MẬT

      Lâm Thi hô to gọi , Mạnh Thiệu Hiên nhìn vô tội: "Tôi bị mù, nhìn được, cho nên tôi chỉ có thể thể đọc được chữ."

      Lâm Thi muốn hộc máu, lúc này tay cầm lấy tác phẩm vĩ đại đó kéo lại, cặp mày dài hếch lên: "Ôi trời, được đấy, cũng bắt đầu nghiên cứu Lịch sử triết học châu Âu rồi hả ?"

      " Lịch sử triết học châu Âu ư? Đó là thứ đồ chơi gì vậy?" Mạnh Thiệu Hiên mắt to trừng mắt . Nếu như đọc cái loại truyện ngôn tình tiểu thuyết hay võ hiệp, huyền ảo gì đó, tuyệt ngạc nhiên, nhưng mà đây lại là Lịch sử triết học châu Âu, cái tên này chỉ cần nghe thấy thôi, đầu cũng to ra rồi. Vậy mà, làm công bình thường kia lại đọc thứ này hay sao?

      Lâm Thi lườm cái: " học qua chỉ là người có kiến thức. Tôi và thể thông hiểu được đâu. Cuốn sách này tám phần phải là của rồi, còn có con dấu nữa này, là rất tinh xảo, vừa thấy thấy ngay đây là thứ này phải là của , vì nó tuyệt đối phù hợp với khí chất của !"

      Lâm Thi vừa , vừa cúi đầu cẩn thận nhìn nhìn lại trang đầu của cuốn sách, con dấu này được khắc quả rất rườm rà, giống như loại triện. tò mò nhìn lát, trong miệng lầu bầu thầm: "Phó... Tĩnh Tri? Này, đây là tên ai vậy? Chủ nhân của cuốn sách này là Phó Tĩnh Tri mà?"

      Lời của Lâm Thi vừa ra khỏi miệng, Mạnh Thiệu Hiên chợt từ ghế sofa nhảy vọt lên, đưa tay đoạt lấy cuốn sách, lúc này gương mặt tuấn tú của gần như dán ở trang bìa của cuốn sách, cố gắng phân biệt nửa ngày, mới lại nhận ra ba cái loại chữ như sâu bò này, hoàn toàn biết!

      Hai tay gắt gao nắm chặt lấy cuốn sách, đôi mắt cũng vụt sáng kinh người, mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn Lâm Thi: "Thi Thi, xác định mấy cái chữ nhìn ra bộ dáng này là Phó Tĩnh Tri sao?"

      Lâm Thi gật gật đầu, hiểu : "Đúng vậy, tuy rằng tôi biết viết chữ như vậy, nhưng tôi vẫn là có thể nhận ra được được chúng!"

      Mạnh Thiệu Hiên giật mình nặng nề ngồi ở ghế sofa, nhìn nhìn lại con dấu. Con dấu nho kia khéo lắm cũng chỉ gần bằng cái móng ngón tay út của , trong đó có ba chữ. Mà ba chữ ấy làm nhớ suốt năm năm, biết bao nhiêu ngày đêm suy nghĩ về ba chữ ấy.

      Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri... Là sao? Là sao?

      Trái tim của Mạnh Thiệu Hiên đập giống như trống trận. thể nào tin được lại có tình cờ như vậy. thể tin được người mà bản thân ngày nhớ đêm mong kia, người ở trong mộng vậy mà lại ở ngay trước mắt mình, hàng ngày đều có thể nhìn thấy, hàng ngày đều có thể chuyện.

      Mạnh Thiệu Hiên ngồi ở chỗ đó cũng hề nhúc nhích. Làn da của vốn trắng bệch gần như trong suốt, bởi vì kích động mà sắc đỏ ngập tràn mặt, làm cả khuôn mặt giống như sắc hoa đào tươi đẹp vậy. Chỉ có điều, lúc này đôi con ngươi ám màu hổ phách kia càng lúc càng sáng rỡ, quả thực bức bách người ta dám nhìn thẳng...

      Lâm Thi kinh ngạc nhìn , "Tam Thiếu, làm sao vậy?"

      Trong đầu Mạnh Thiệu Hiên liên tục vang lên những tiếng ong ong. Hai tay gắt gao ôm lấy quyển sách, đầu tiên là áp vào lồng ngực mình, sau đó lại cởi bỏ tây trang ôm vào trong ngực, chỉ hận thể đem cuốn sách kia nuốt vào trong bụng. Đây là phúc tinh (ngôi sao hạnh phúc) của , nhất định là của phúc tinh của , phải mua hơn mấy ngàn mấy vạn bản để quyên góp ra ngoài...

      "Tam Thiếu?" Lâm Thi đứng lên, đến đẩy đẩy . Lúc này Mạnh Thiệu Hiên mới thoáng thanh tỉnh chút. nở nụ cười cực kỳ mê người: "Thi Thi, sao đâu, bận cứ , tôi ngồi mình ở đây lát."

      "Hả." Lâm Thi hồ nghi nhìn Mạnh Thiệu Hiên cười dịu dàng gần như muốn chảy ra nước, khỏi trừng to mắt, hung hăng đập cái vào đầu : "Này, Mạnh Thiệu Hiên, tôi đây nhưng là người của Kiều Tử Tích, nhìn tôi như vậy để làm gì?"

      Mạnh Thiệu Hiên bị vỗ cái, ngược lại, ý cười càng thêm xán lạn, càng mê người. Lâm Thi bị nụ cười nghiệt của làm cho mê hoặc, cơ hồ hồn bay phách tán, vất vả mới định thần lại được, lại tát cho cái nữa: "Đại thiếu gia, đừng tùy tiện phát điện loạn xạ với phụ nữ có chồng rồi nhé, vạn nhất làm cho gia đình người ta mâu thuẫn, làm cho gia đình người ta vỡ tan, nhất định phải xuống địa ngục đấy!"

      Mắng xong, ổn định lại tinh thần, đôi giày cao gót gõ nhịp chậm rãi lắc lư ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :