1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 78.1: BỘC LỘ CƯNG CHIỀU, THƯƠNG RẤT TỰ NHIÊN

      "Ngoan." Lâm Thi mừng rỡ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tri Tri, trở lại phong cách sôi động, về hướng tòa nhà: " thôi, lúc này chắc cái đồ Hỗn Thế Ma Vương kia chờ đến sốt ruột rồi."

      Tri Tri cúi đầu theo phía sau lưng Lâm Thi, trong lòng có chút khẩn trương lẫn kích động. Mãi cho đến lúc vào thang máy, bỗng nhiên thấy hối hận, người đàn ông này quả làm cho thấy sợ hãi, muốn gặp lại ta nữa.

      "Chị Lâm, em. . ." Tri Tri sợ hãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi xinh đẹp ra bất an khiến Lâm Thi nhìn thấy cũng khỏi mềm lòng; "Sao vậy? Sợ hãi sao?"

      Tri Tri gật gật đầu, Lâm Thi cười : "Kỳ thực thoạt nhìn bộ dạng Tam Thiếu có vẻ lưu manh như vậy thôi, nhưng mà tâm địa lại hề xấu xa như vậy, lần trước ấy đối với em như vậy, cũng phải cố ý."

      Tri Tri kinh ngạc trừng lớn mắt, Lâm Thi tiếp: "Giọng của em và của người con ấy thích rất giống nhau, cho nên ấy mới sao khống chế nổi khi nhìn thấy em. . ."

      Tri Tri đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhưng như vậy cũng cần thiết đến mức vừa mới vậy sờ vào ngực của chứ!

      Nhưng mà dám ra.

      "Chị gọi em là Tri Tri nhé!." Lâm Thi cười xán lạn, lại đưa tay vỗ vỗ đầu : "Đừng sợ, để chị tiếp, phần công việc này là ý của Tam Thiếu đấy. ấy , em là , thích hợp để làm loại công việc mất nhiều sức lực kia, hơn nữa, em lại gầy đến như vậy, nhìn thấy chịu nổi."

      Lâm Thi qua, liền thấy đầu của Tri Tri càng cúi thấp hơn, mà mặt đỏ rực đến tận mang tai, ngay cả cổ cũng đều bao phủ lớp màu hồng. Tri Tri thoáng khẽ cắn chặt môi dưới, nhưng trong lòng bắt đầu nảy sinh chút cảm động. vài năm qua, đây là lần đầu tiên được nghe thấy có người quan tâm tới .

      Tuy rằng người kia từng làm cái chuyện vô liêm sỉ như vậy, thậm chí còn làm hại suýt nữa bị mất mạng.

      " thôi Tri Tri, đến nơi rồi. À, đúng rồi, sau này em phải phụ trách thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tam Thiếu đấy. Lượng công việc ." Lâm Thi mỉm cười, sơ qua, nhìn nháy mắt mấy cái. Tri Tri càng ngượng ngùng, cúi đầu thấp hơn, theo sau Lâm Thi tiến về phía trước, đầu lại càng cúi thấp hơn.

      Lâm Thi thấy thế, khỏi dừng bước, hai tay đặt lên vai Tri Tri: " Tri Tri, làm sao em cứ liên tục cúi đầu thế?"

      Tri Tri sợ hãi khi có người khác đụng chạm vào mình, theo bản năng lui về phía sau bước, đầu cúi càng thấp, giọng yếu ớt hàm chứa ý khiếp sợ: "Chị Lâm. . ."

      Lâm Thi thở dài, nhìn hàng lông mi của run rẩy, hơn nữa sắc mặt dần dần trắng bệch ra, "Được rồi, ngay chốc em cũng sửa được, thôi."

      Tri Tri thở hơi, khôi phục lại nhịp chân theo Lâm Thi .
      Mạnh Thiệu Hiên ngồi ở sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ thực to, nhàn nhã mở phim ra xem. Phòng làm việc của trang hoàng giống như gian phòng chiếu phim video vậy, hoàn toàn thể nhận ra đây là phòng làm việc của ông chủ công ty.

      Giờ phút này, Mạnh Thiệu Hiên, tây trang quăng ở bên, chân gác lên bàn làm việc, thân mình lười nhác chìm ở trong chiếc ghế xoay bằng da vĩ đại, miệng ngậm điếu thuốc lá, nheo mắt phun mây thả khói.

      màn hình phát bộ phim cổ trang nổi tiếng, trong cảnh sa trường, máu thịt bay tứ tung, tiếng binh khí va chạm chém giết đinh tai nhức óc. Lâm Thi vừa đẩy cửa ra liền bưng kín lỗ tai: "Tam Thiếu! Sao lại mở thanh to như vậy?"

      Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, đuôi lông mày nhếch lên, đưa tay lấy điếu thuốc ra, phun làn khói màu lam mù mịt rất điệu nghệ. cầm điếu thuốc lá đặt lên bàn, thoáng dừng chút, vẻ lưu manh: "Thế này mới có khí thế!"

      Lâm Thi bĩu môi, bảo Tri Tri tiến vào: "Đúng là phẩm chất của vị nhà giàu mới nổi!"

      Mạnh Thiệu Hiên vẫn cười chút để ý, định tiếp tục quay sang xem phim lúc này mới chợt thấy ở phía sau Lâm Thi có bóng dáng nho . đứng ở nơi đó, có chút khiếp đảm, cúi đầu im lặng. Ánh mắt của nhìn thoáng qua, chỉ thấy vóc người gầy gò trắng bóng như ngọc, đôi mắt tròn sáng xinh đẹp nhìn thông minh, giống như hồ nước mùa thu mênh mông, nhìn mê người. . .

      Tay cầm điếu thuốc bỗng nhiên dừng lại, cứ như vậy si ngốc nhìn Tri Tri.

      Lâm Thi nhìn thấy ánh mắt , khỏi bật cười, đưa tay cầm chiếc điều khiển từ xa điều chỉnh cho lượng lại, rồi khua khua trước mặt chút: "Tam Thiếu, mắt ngài nhìn đến đờ đẫn ra rồi !"

      Mạnh Thiệu Hiên phục hồi lại tinh thần, hơi cử động chút, hít hơi thuốc lá như muốn che giấu xấu hổ, lại vừa nhíu mày quan sát Tri Tri hết sức tinh vi. cúi đầu ho khan tiếng, theo thói quen dụi tắt điếu thuốc còn quá nửa ở trong chiếc gạt tàn. Chợt nhíu mày, nhìn Lâm Thi: " ra mở cửa sổ !"


      CHƯƠNG 78.2: BỘC LỘ CƯNG CHIỀU, THƯƠNG RẤT TỰ NHIÊN

      Lâm Thi trừng mắt nhìn , những vẫn qua đẩy cánh cửa chớp ra. Ánh nắng chiếu vào được chia đều thành từng ô đều nhau, rọi khắp gian phòng rộng lớn, đến tận trước mặt Tri Tri đứng xa tít đằng kia.

      "Tôi ra ngoài trước,Tri Tri, em đưa hộp cơm tiện lợi cho Tam Thiếu ."

      Lâm Thi xong liền hướng Mạnh Thiệu Hiên nháy mắt mấy cái, khi qua bên cạnh Tri Tri, nhận thấy vẻ mặt thất kinh của , khỏi nhàng vuốt ve ở vai : "Yên tâm, chị quay trở lại ngay lập tức."

      Lâm Thi vừa , Tri Tri đứng đó bất an bắt đầu nổi lên, cúi đầu càng thấp, cơ hồ Mạnh Thiệu Hiên cũng nhìn thấy cả chiếc cổ non mịn cổ của .

      vẫn ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn .

      mặc chiếc áo dài tay màu xanh đậm, giống như màu bộ quần áo công nhân lao động vậy, bên dưới mặc chiếc quần màu đen may kiểu rộng rãi, quê mùa thể tả được, còn khủng bố hơn nữa, chân còn
      đôi giày chơi bóng màu xanh lục. Mạnh Thiệu Hiên khỏi nhíu mày, này chẳng lẽ lại là tín đồ của những đồ cổ từ thế kỷ trước hay sao?

      Nhưng mà lại kìm được ý muốn được nhìn thấy . Chiếc áo sơmi quê mùa màu lam kia lại càng làm tôn lên làn da trắng của , chiếc quần rộng rãi hợp với thân hình càng làm cho dáng người của thêm bé , khiến lòng người ta phải thương xót. giống như gốc cây , gầy yếu im lặng đứng ở nơi đó chút thu hút, nhưng lại cứ muốn nhìn...

      Tuy biết phải là chị dâu, chẳng qua chỉ là người hoàn toàn hề có liên quan với đời này, nhưng trong lòng lại biết rất , dù chỉ mới gặp vài lần, nhưng lại cách nào có thể bỏ qua được .

      "Ờ mà Tri Tri, mang hộp cơm tiện lợi lại đây!" Mạnh Thiệu Hiên trầm mặc hồi lâu, rốt cục lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.

      Giọng của tràn ngập bất cần đời sâu sắc, lẫn vẻ chút hứng thú. Thân thể Tri Tri khẽ run lên, nhưng vẫn nhấc lên chiếc túi to đựng đồ ăn mua ngoài chậm rãi tới. đứng trước chiếc bàn làm việc to, lấy từ trong túi ra từng cái hộp , mở từng cái ra: cơm, rau xanh, còn có phần sườn xào chua ngọt, trứng gà cà chua, chưng cà rốt ti, Tri Tri nhìn thấy bất giác có chút chợt ngẩn ra.

      Đây đều là những đồ ăn mà thích nhất. hoảng hốt nhớ tới, năm đó lúc ở nhà họ Mạnh, khi rảnh rỗi học nấu được rất nhiều đồ ăn, món ăn mà thích nhất lại chính là món ăn gia đình bình thường này, chỉ có điều. . .

      Mạnh Thiệu Đình chán ghét ăn cà chua cùng cà rốt ti, nên từ đó còn có làm hai thứ đồ ăn này nữa, hề ăn nữa. Rồi sau đó đến hàng loạt những biến cố xảy ra... Lúc này cuộc sống của cũng trở thành vấn đề, rau xanh tươi mới đều là thứ xa xỉ, trứng gà để dành cho mẹ bồi dưỡng sức khỏe. Lúc cà rốt vào vụ mới có thể mua chút cho mẹ hầm với sườn... còn được ăn món cà rốt ti chưng tươi ngọt ngon miệng như vậy nữa rồi.

      Nhìn thấy giật mình ngẩn người, vẻ mặt xanh xao chăm chú nhìn đồ ăn ở trước mặt, Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy khỏi xúc động: " thích ăn những đồ ăn này sao?"

      Theo bản năng Tri Tri gật đầu, nhưng lại tỉnh ngộ ngay lập tức lại ra sức lắc đầu. hốt hoảng buông hộp tiện lợi xuống, lùi lại phía sau hai bước, đứng sang bên lại nặng nề cúi đầu xuống. Đúng lúc Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy ngón tay của ra sức vân vê tà áo, các đốt ngón tay có chút xanh trắng, tựa hồ phải dùng lực rất lớn.

      Hai tay dang ra khoác vào ở ghế sofa, hai chân gác lên nhau, tư thế lười nhác lại phóng đãng. Làn da của cực trắng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác giống như phụ nữ chút nào. Chỉ là vì lúc này đôi mắt đầy phóng túng kia kềm chế được tràn ngập tàn nhẫn sâu sắc, làm cho người ta nhìn thấy cũng có chút rét mà run, khó có thể đến gần. Nhưng giờ phút này, ngoan ngoãn thu hồi lại vẻ mặt độc, tại đôi mắt xinh đẹp dịu dàng ngắm nhìn .

      Nhưng. . . Bộ dáng của giống như là vợ bị ức hiếp vậy, khiến nhìn mà thấy khó chịu, nên lời. đáng sợ như vậy sao? phải là lần trước chỉ có sờ soạng chút, cũng chỉ có ôm chút thôi mà? Vậy mà bộ dáng của lại quá mức sợ hãi, hận thể trốn khỏi , trốn xa!

      " lại đây!" Mạnh Thiệu Hiên ra vẻ uy nghiêm.

      Quả nhiên, Tri Tri xoay người lại, run lên, đầu cúi càng thấp, nhưng vẫn đứng ở nơi đó nhúc nhích, toàn thân bắt đầu run rẩy. Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác, nếu còn mở miệng nữa, khóc ngay.

      cúi đầu ho tiếng, bày ra dáng vẻ thủ trưởng: "Này Tống Tri Tri."

      "Dạ tôi đây!" Tri Tri khiếp sợ mở miệng, nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc cái rồi lại hoảng loạn rũ xuống. Hành động này đến giây, chỉ trong nháy mắt, dĩ nhiên Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy gương mặt của rất ràng, gầy, to chỉ cỡ bàn tay, lại còn nhìn thấy đôi mắt mà bên trong đong đầy nước mắt.

      "Từ hôm nay trở , chính là nhân viên ở nơi này, nhớ kỹ, tất cả mọi việc đều phải nghe theo sắp xếp của thủ trưởng."

      Tuy Mạnh Thiệu Hiên là ông chủ phủi tay, nhưng cả ngày mưa dầm cũng thấm đất, điệu bộ của thủ trưởng cũng vẫn phải học đầy đủ, giờ phút này làm ra bộ dáng uy nghiêm, lại vẫn có ba phần oai vệ.

      Tri Tri ra sức gật đầu: "Vâng, tôi nhớ kỹ."

      "Vậy , giờ lại đây, ngồi xuống." Mạnh Thiệu Hiên chỉ chỉ chiếc ghế sofa đơn đối diện mình, dùng giọng điệu nặng nề mở miệng chịu buông tha.

      Tri Tri càng cắn môi chặt hơn, cảm giác mồ hôi lưng bắt đầu toát ra. do dự vài giây, nhưng vẫn nhàng tiến lên phía trước mấy bước nhưng ngồi xuống, đứng lại ở nơi cách đến ba thước.









      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 79.1: KHI ĐỐI MẶT VỚI BAO GIỜ CŨNG LUÔN MỀM LÒNG

      do dự vài giây, nhưng vẫn nhàng tiến lên phía trước mấy bước nhưng ngồi xuống, đứng lại ở nơi cách đến ba thước.

      rất muốn có công việc chính thức ổn định. Dù sao cũng bị gánh vác quá nhiều tội danh như vậy rồi , liệu còn có may mắn nào nữa ? có cấu kết với người khác hay , nhưng ở trong mắt mẹ cũng đều như nhau.

      "Nhanh như vậy mà quên mất lời tôi vừa mới rồi hay sao? Tôi bảo ngồi xuống!"

      Mạnh Thiệu Hiên có chút phiền chán. Từ trước đến nay vốn là người có tính nhẫn nại, giờ phút này cố dằn lại tính tình, nửa ngày với này nhưng lại giống như với con rối gỗ vậy. có được nửa câu đáp lại, khỏi chau mày, bàn tay đập mạnh ở bàn, dĩ nhiên trong con ngươi nhuộm chút vẻ trầm.

      Tri Tri phát hoảng, giữa lúc hốt hoảng ngẩng đầu lên, dĩ nhiên sắc mặt trắng bệch, đầy sợ hãi. Từ đáy mắt, nước mắt bắt dâng lên, treo hàng mi, lung linh sắp rớt xuống. mở to mắt nhìn , căng thẳng đến độ gần như sắp đứng nổi nữa. Mà ánh mắt của Mạnh Thiệu Hiên khi nhìn thấy vẻ mặt ấy, lòng của chợt căng thẳng, bất giác, ánh mắt sắc bén liền dịu hẳn xuống...

      "Mang thức ăn qua đây!" quay mặt qua chỗ khác, muốn nhìn thấy vẻ mặt lã chã chực khóc của , đáy lòng có chút ảo não, nghĩ là hung thần ác sát sao? Vì sao giọng của cũng hề hung ác chút nào, thế mà lại muốn khóc?

      Mạnh Thiệu Hiên túm lấy mái tóc màu nâu của mình, chỉa chỉa vào cặp lồng cơm bên cạnh, bảo Tri Tri.

      Tri Tri giống như con rối gỗ biết nghe lời, lập tức liền xách cặp lồng cơm qua, mở mấy hộp cơm ra bày biện ở trước mặt Mạnh Thiệu Hiên. Tri Tri cầm đôi đũa đặt ở trước mặt Mạnh Thiệu Hiên, sau đó mới đứng thẳng lên chậm rãi thối lui sang bên.

      Mạnh Thiệu Hiên vừa thấy thối lui, trong lòng khỏi nảy sinh vui, khẽ trừng mắt, vừa định mở miệng, Tri Tri cũng có bộ dạng muốn khóc, trợn to mắt biểu lộ vẻ kinh hoàng nhìn lại : "Ông... ông chủ..."

      Công việc của là mở thang máy chứ phải là thư ký phụ trách sinh hoạt của ... Vì sao chị Lâm còn chưa quay lại, mà người này vẫn chưa thả để cho ?

      "Đừng gọi tôi là ông chủ! Tôi tên là Mạnh..."

      Ba chữ Mạnh Thiệu Hiên vừa định ra, Mạnh Thiệu Hiên dừng lại, chậm rãi : "Tôi tên là Kiều Tử Tích, từ hôm nay trở , hãy gọi tôi là Kiều Thiếu gia!"

      Sở dĩ phải giấu diếm tên của mình, thứ nhất là vì muốn để cho người nhà họ Mạnh biết ở bên ngoài hợp tác với người khác mở công ty. Thứ hai, cũng là vì muốn giữ tên của mình cho chị dâu, muốn được nghe gọi lên tiếng, Thiệu Hiên.

      Thân phận của , ngoại trừ Lâm Thi ra, ở trong công ty có người thứ ba được biết. Lâm Thi là bạn lâu năm của , hơn nữa mấy năm nay và Kiều Tử Tích dây dưa , bọn họ quen thuộc với nhau từ lâu, tất nhiên cần phải giấu diếm.

      "Kiều, Kiều Thiếu gia..." Tri Tri dịu dàng nhắc lại, giọng của nghe ngọt ngào, mềm mại, mơ hồ mang theo chút giọng vùng Giang Nam, nghe cẩn thận hoàn toàn có thể hiểu, đặc biệt lúc cuối, rất ràng, gọi tiếng Kiều Thiếu gia, cũng khiến cho trái tim của cũng mềm trở lại. Bỗng nhiên, có chút hối hận, nếu gọi tiếng Mạnh thiếu, có cảm giác gì, là tiện nghi cho tên hỗn đản Kiều Tử Tích này rồi !

      "Ngồi xuống." Mạnh Thiệu Hiên lại nghiêm mặt. Tri Tri sợ hãi nhìn lại , nhưng bị phát hoảng giật nảy mình bởi hung ác thoáng qua nơi đáy mắt của . cuống quít cứng ngắc ngồi xuống, cũng ngờ người nọ cầm hộp cơm đặt ở trước mặt , ngắn gọn: "Mở ra, ăn cơm ."

      ", cần, ông... Kiều Thiếu gia... Tôi đói bụng..." Tri Tri lại đứng bật dậy, như phản xạ có điều kiện, cúi đầu tất cung tất kính mở miệng .

      "Tôi ngồi xuống!" Mạnh Thiệu Hiên thấy khó thở. lặp lại đến mấy lần, thế nào mà này vẫn coi lời của là lời lòng!

      Tri Tri bị sợ hãi bởi cao giọng của , mờ mịt luống cuống nhìn , lại nhìn sang phía cửa. biết người đàn ông này muốn làm gì, sợ rằng lại động tay động chân gì đó với ... biết hoàn toàn có cách nào kháng cự với con người cao cao tại thượng đó, nhưng vẫn đồng ý ngoan ngoãn để cho người khác bắt nạt mình như vậy...

      "Kiều Thiếu gia, công việc này, tôi cần nữa... Ngài dùng cơm , tôi đây..."

      Tri Tri đúng là vẫn lấy hết dũng khí để mở miệng . Thà rằng làm công việc này, công việc đối với , quý giá, nhưng cũng muốn mình ở lại đây trong hoàn cảnh nguy hiểm.


      CHƯƠNG 79.2 (tiếp theo)


      Tri Tri đúng là vẫn lấy hết dũng khí để mở miệng . Thà rằng làm công việc này, công việc đối với , quý giá, nhưng cũng muốn mình ở lại đây trong hoàn cảnh nguy hiểm.

      " cái gì?" Mạnh Thiệu Hiên thu lại chút nhu tình còn sót lại mặt mình. chậm rãi đứng lên, ánh mắt đen sắc bén cứ như vậy nhìn thẳng tắp vào : "Tống Tri Tri, thêm câu nữa xem!"

      Tri Tri bị dọa nuốt chút nước miếng, bất giác thối lui lại về phía cửa, dám nhìn , nhưng biết tức giận,. Người đàn ông này thoạt nhìn tuấn mỹ vô cùng, thậm chí khi mỉm cười còn thanh tú là khác. Nhưng Tri Tri lại có chút sợ , bởi vì trong mắt vẻ thần sắc ngoan ấy khi xuất khi biến mất, làm cho khi nhìn đến liền rét mà run!

      "Kiều Thiếu gia... Thực xin lỗi, tôi nghĩ rằng tôi thích hợp với công việc này... Xin ngài, hãy ra ngoài tìm người khác..."

      "Câm miệng!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên tức giận, đưa tay nhấc chiếc gạt tàn thuốc lá ở bàn lên đập xuống đất, tuy rằng sàn nhà được trải thảm dày, nhưng chiếc gạt tàn bằng thủy tinh kia vẫn bị dùng lực đập vỡ tan!

      Tri Tri bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng lui về sau, nhưng bị vướng chân nên chật vật ngã về phía đằng sau...

      "Ngu ngốc chết được!" Mạnh Thiệu Hiên tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra đỡ lấy, ôm luôn thân hình gầy yếu của vào trong ngực, nhưng chỉ trong chốc lát, rất lịch chờ đứng vững liền buông ra.

      Toàn thân Tri Tri đều phát run, đứng ở nơi đó co rúm lại, dám ngẩng đầu nhìn .

      Mạnh Thiệu Hiên lại có chút hối hận bởi tức giận vừa mới rồi của mình. bị mù gần hai mươi ba năm, tính nết cực kỳ xấu, vừa nóng này lại vừa dễ tức giận, tuy rằng vừa mới rồi ở trước mặt , cố sức nhẫn nhịn, nhưng khi nghe thấy rời khỏi, nổi điên lên.

      " yên tâm, tôi gặp mặt đâu." Mạnh Thiệu Hiên xoay người, thân hình cao to mang theo chút đơn chậm rãi đến phía trước cửa sổ. châm điếu thuốc, muốn hít hơi để áp chế phiền chán trong lòng, lại nhẫn nhịn xuống, đấu tranh lát, vẫn bám chặt ở cửa sổ, đầu lông mày nhíu lại, cúi đầu : "Chuyện của hai lần trước, thực xin lỗi, là tôi luống cuống rồi."

      CHƯƠNG 80: ĐẾN SI MÊ

      Đầu lông mày nhíu lại, cúi đầu : "Chuyện của hai lần trước, thực xin lỗi, là tôi luống cuống rồi."

      Cả đời này, từng chưa bao giờ mở miệng câu “thực xin lỗi”, đây cũng là lần đầu tiên, mà cũng vô cùng thông thuận, chính bản thân Mạnh Thiệu Hiên cũng khỏi thoáng sửng sốt.

      Tri Tri cũng kinh hãi mở to hai mắt nhìn . có chút dám tin tưởng người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt này, vậy mà lại ăn khép nép như vậy để nhận lỗi với !

      nghĩ đến lời Lâm Thi, người phụ nữ mà thích có giọng rất giống , cho nên mới đột nhiên làm ra hành động sao khống chế được kia. Trong lòng của Tri Tri chợt nảy lên chua xót, lại là người khốn khổ vì tình, lại vì tình mà gây tổn thương cho người khác.

      đề phòng cùng phẫn nộ lúc đầu đối với liền thoáng tan chút, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn mở miệng yếu ớt: "Kiều Thiếu gia, chuyện này có gì, tôi cũng sớm quên rồi..."

      vốn dĩ là muốn an ủi , nghĩ rằng lời ấy lại làm cho hiểu sang ý khác. Nghe thấy câu này, Mạnh Thiệu Hiên là người đàn ông đầu óc vốn đơn giản, lời vào trong tai, lại hoàn toàn thành nghĩa khác!

      " quên hết rồi sao?" Thốt nhiên Mạnh Thiệu Hiên xoay người lại, có chút phẫn nộ trợn mắt nhìn người con mảnh mai trước mặt!

      , con trai thứ ba của nhà họ Mạnh tuy rằng xuất sắc bằng cả hai, rất có duyên với phụ nữ, nhưng trong những năm bị mù, cũng có ít phụ nữ mơ tưởng được gả cho , mơ tưởng bám víu vào , càng cần ra chuyện sau khi hồi phục thị lực, phụ nữ lại càng nhiều, xua như xua vịt, chỉ có điều thèm để ý thôi.

      Kỳ thực, trong ba em nhà họ Mạnh, tướng mạo của là tốt nhất, nếu phải bởi vì vài năm qua luôn luôn bị ốm, có thể lại càng nổi bật mạnh mẽ hơn!

      Nhưng tại, lại là nghèo kiết xác, quá mức cổ hủ, thế nhưng lại khinh thị như vậy!

      Tri Tri vừa nghe thấy hỏi, cuống quít gật đầu: "Đúng vậy, tôi quên rồi, cho nên..."

      "Tống Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên bước lại bước, bỗng nhiên nắm chặt lấy chiếc cằm của hơi mạnh. Khuôn mặt nhắn trắng noãn như ngọc của liền giơ lên, đôi đồng tử đen láy như hai viên đen bóng kỳ diệu, lộng lẫy loá mắt. Lúc này những giọt lệ ánh lên trong suốt như vì sao, mà trong con ngươi của , ra ràng ảnh ngược của gương mặt , có chút mờ mịt, có chút tàn nhẫn.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 80 (tiếp theo)

      Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên kịp phản ứng, buông tay nắm lấy cái cằm của ra, vừa rồi chạm vào nữa.

      Tri Tri có chút hồ đồ, quả thực cũng lắm, đến cùng nghĩ cái gì nhỉ, chỉ đành lẳng lặng đứng ở nơi đó, thần sắc đầy lo sợ nghi hoặc, mà cũng cúi đầu, con ngươi ánh màu hổ phách khóa chặt chẽ lấy khuôn mặt nhắn của . Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai người đều chuyện, giữa bầu khí yên ắng mà trầm tĩnh ấy, Mạnh Thiệu Hiên lại mơ hồ ngửi thấy mùi hoa sơn chi người , tinh thần của dần dần hoảng hốt, nhìn ánh mắt của ngây người ra.

      "Ôi làm cái gì thế này? Sao hai người mắt to trừng mắt thế?" Lâm Thi chợt đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ, ngạc nhiên mở miệng hỏi.

      Tri Tri nghe thấy giọng của Lâm Thi, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, nhưng ngờ đột nhiên bị dẫm phải mảnh vỡ của chiếc gạt tàn bị đập vỡ lúc nãy. Đôi giày chơi bóng chân có chất lượng thấp kém, lại nhiều năm, đế giày sớm bị mài mòn, mà miểng thủy tinh vụn kia lại sắc bén, đúng lúc bất chợt đâm xuyên thấu qua lớp đế giày mòn kia, cắt gan bàn chân bị thương ...

      Tri Tri bị đau, cúi đầu kêu lên tiếng, cảm giác đau nhức đến lợi hại trong nháy mắt lan khắp toàn thân. Trong con ngươi, nước mắt đột nhiên lăn ra, giống như những viên trân châu rơi xuống. Mạnh Thiệu Hiên thực cảm thấy trận đau lòng, người thể khống chế nổi nữa liền tiến lên: "Sao vậy?"

      "Ai làm vỡ thủy tinh đây, nhất định đâm vào chân của Tri Tri rồi!" Lâm Thi nhíu mi, cũng cuống quít giúp đỡ Tri Tri: "Tri Tri chậm chút, trước hết hãy ngồi xuống , để chị gọi điện thoại cho bác sĩ."

      "Thi Thi, cần đâu, đến phòng cách vách mở ngăn kéo thứ ba dưới bàn làm việc, ở đó có túi cấp cứu, cầm nó mang lại đây."

      " tự xử lý miệng vết thương sao?" Lâm Thi có chút hoài nghi nguýt nhìn . Mạnh Thiệu Hiên nhanh chóng bế Tri Tri đặt ngồi lên ghế sofa. rất tự nhiên quỳ gối xuống ở bên người Tri Tri, ôm bàn chân bị đâm đến thương tổn ở tay, lại nhàng đặt ở gối của mình, trong lòng bàn tay có vết máu. Mi tâm Mạnh Thiệu Hiên cau càng chặt, cũng ngẩng đầu lên, chỉ mau mắn mở miệng : "Thi Thi, hãy nhanh chóng lấy , trước kia tôi thường xuyên bị thương, sớm có kinh nghiệm xử lý những vết thương thế này."

      Lâm Thi có chút giật mình nhìn lại, nhìn động tác cực kỳ ôn nhu cùng biểu cảm nghiêm túc mặt của , liền “Vâng” tiếng, rồi ngây ngốc xoay người ra cửa sang phòng bên, thế nào mà Tam thiếu gia lại bỗng nhiên giống như thay đổi thành người khác thế nhỉ?

      Rửa sạch vết máu, nhặt hết tất cả những mảnh thủy tinh vụn ra, khử độc, bôi thuốc, băng bó, làm cẩn thận tỉ mỉ mà chuyên nghiệp.

      Bàn chân Tri Tri bị cầm lấy, từ hồi hộp lúc ban đầu rồi đến lúc cả người được thoải mái, căng thẳng đến độ cử động cũng dám cử động, cho đến cuối cùng cũng trầm tĩnh lại. Do tác dụng của cồn, miệng vết thương rất đau, cắn răng dám phát ra tiếng kêu, chỉ có điều chóp mũi có những giọt mồ hôi trong suốt.

      Tri Tri hơi cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của ở cách rất gần, mùi vị thuốc lá nồng đậm, còn có hơi thở bá đạo của người đàn ông phả vào mặt.

      thân thể người đàn ông này tràn ngập hai thái cực vô cùng mâu thuẫn với nhau, bộ dáng tuấn dật thanh tú trộn lẫn với hương vị của người đàn ông tỏa ra cũng cực mạnh, hai thái cực này vốn hề liên quan với nhau, ở cơ thể lại cố tình hòa hợp hoàn mỹ đến thế, lại còn mê người như vậy, nhưng Tri Tri chỉ kinh ngạc chút rồi lại thờ ơ.

      bị cuộc sống tra tấn, toàn bộ tâm tư Phong Hoa Tuyết Nguyệt bị mất từ lâu rồi.

      Huống chi, từ sau khi ly hôn với Mạnh Thiệu Đình, đối với loại tình cảm này nguyện bao giờ đụng chạm vào nữa, mà đối với người đàn ông, cho dù là Kim Thành Vũ (tên diễn viên nổi tiếng đẹp trai) xuất ở trước mặt , chắc chắn cũng chỉ nhìn lướt cái mà thôi.

      Nghĩ như vậy, nhưng nhịn được lại nhìn cái, ngón tay thon dài, lại trắng giống như được tạc bằng đá trắng mà thành, nhìn gần như thế, Tri Tri lại hoảng hốt cảm thấy hình như ở sâu trong trí nhớ của , có người cũng bộ dáng giống như vậy...

      Nghĩ nghĩ lại, cũng có đầu mối, Tri Tri dứt khoát buông ra, bỏ qua khiến cho nó vĩnh viễn ở quá khứ, cũng muốn nghĩ lại nữa, dù chỉ là chút...

      "Được rồi đấy, trước lúc miệng vết thương khép lại tuyệt đối được chạm vào nước nhé, nhớ kỹ ?" lấy băng vải cột chắc, vừa vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, Tri Tri liền nhìn thấy gương mặt như vẽ, ở sâu nơi nào đó trong lòng chợt giật mình hoảng sợ, thế nào ấy nhỉ, hình như từng gặp người này ở nơi nào đó?
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 81.1: TẤT CẢ THỜI GIAN SAU NÀY CỦA , HOÀN TOÀN HẾ HAY BIẾT!

      Tri Tri liền nhìn thấy gương mặt như vẽ, tại nơi nào đó trong lòng, thoáng giật mình hoảng sợ, thế nào ấy nhỉ, hình như từng gặp người này ở đâu đó?

      "Nhìn cái gì vậy?" bỗng nhiên liền nở nụ cười, nụ cười của giống như đóa hoa hàm tiếu khẽ thức vậy, chỉ có cánh môi mỏng đầy kiêu ngạo khẽ nhếch lên, mang theo vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn làm mất chút khí phách nào. Tri Tri thoáng giật mình, biết người họ Kiều này, tại sao lại có cảm giác như gặp qua ở đâu đó nhỉ?

      Thấy ngây ngốc nhìn mình, ý cười của Mạnh Thiệu Hiên càng dịu dàng. đứng lên rồi ngồi xuống ở bên cạnh , thân thể lại chợt thấy căng thẳng, được tự nhiên, tư thế cứng ngắc khiến hơi giận: " đúng là ngốc nghếch!"

      Tri Tri sớm còn giống như năm đó, mặc kệ người khác có điều gì, xác định cũng hề cãi lại. Nghe thấy mình ngốc nghếch, chính cũng thừa nhận, liền cúi đầu, yên tĩnh ngồi đó. Mạnh Thiệu Hiên rất thích phải nhìn thấy cái bộ dáng cúi đầu nhu thuận của . Nó luôn khiến trong lòng ê ẩm căng căng, mà trong cổ họng , tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác nóng rát.

      rất muốn nhàng ôm chút, nhưng mà, như vậy nhất định làm cho kia bị thất kinh, lại đá lại đánh , hoặc ngẩng mặt lên, giống như hoa lê đẫm lệ mà nhìn , làm cho có cảm giác bản thân mình giống như là tên cầm thú, tràn ngập cảm giác có tội.

      Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, Mạnh Thiệu Hiên lại có chút tự trách mình. cho rằng tình cảm của mình đối với Phó Tĩnh Tri kiên định như vậy, lúc trước còn từng cười nhạo hai biết quý trọng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, sao lại có thể bị xa lạ này làm nhiễu loạn tâm tư chứ?

      Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Mạnh Thiệu Hiên đứng lên, khôi phục lại giọng lạnh nhạt: " hãy về nhà trước , chờ vết thương tốt lên hãy đến làm việc, tiền lương của được tính từ hôm nay trở , yên tâm."

      biết gia cảnh của nhất định tốt, nếu cũng trang điểm mình thành bộ dáng quê mùa như vậy.

      Nghĩ đến vẻ quê mùa, bỗng nhiên lại mở miệng: " đến chỗ Thi Thi xin ứng trước tháng tiền lương, mua vài bộ quần áo mới."

      " cần đâu, tôi cần mua quần áo mới..." Tri Tri cuống quít từ chối, nếu mẹ biết rằng vì có công việc mới mà mua sắm quần áo mới, nhất định mắng chửi muốn quyến rũ đàn ông!

      " ăn mặc như thế này làm mất thể diện của công ty lẫn của tôi!" Mạnh Thiệu Hiên quay sang hung hăng trừng mắt nhìn chút: " xem quê mùa như vậy, liệu khách đến có bị hù dọa mà bỏ chạy mất ?"

      Tri Tri xấu hổ cúi đầu, có chút băn khoăn, bất an lôi kéo quần áo của mình. Quả quần áo của rất quê mùa, trước kia người hầu trong nhà đều ăn mặc diện hơn .

      Mạnh Thiệu Hiên nêu lý do khiến còn cách nào cự tuyệt được, đành phải gật đầu đáp ứng.

      Lâm Thi lấy khoản tiền tự thân đưa Tri Tri mua vài bộ quần áo và giày. Khi trở về nhà, tâm trí Tri Tri đầy bất an, biết nên năng thế nào với mẹ, ai mà tin được có ông chủ tốt như vậy, lại còn đặc biệt sắp xếp việc ăn mặc nữa chứ?

      Tri Tri vừa mới đẩy cửa phòng ra, thấy bàn dọn xong bữa cơm tối, còn mẹ ở đó xới cơm. Tri Tri cuống quít đặt mấy cái túi giấy cầm trong tay xuống chạy đến giúp mẹ bưng cơm: "Mẹ, sao mà mẹ nấu xong hết bữa cơm chiều thế này ? Sao mẹ đợi để con về nhà nấu cơm vậy?"

      Tống Như Mi lườm cái, khẩu khí cũng còn kiểu lạnh lùng nữa: "Tao đói bụng, chờ được đến lúc mày trở về."

      Vừa vừa ngồi xuống, bà nhìn thấy ngay mấy chiếc túi giấy đẹp đẽ. Trước kia Tống Như Mi từng trải qua cuộc sống thế nào chứ? Liếc thấy mấy túi quần áo đó đều là hàng nổi tiếng trong nước, giá rất đắt, khỏi nghiêm mặt hỏi: "Ở đâu ra?"

      Tri Tri ngập ngừng, cho mẹ nghe cái lý do mà nghĩ ra ở đường. Quả nhiên, mẹ vừa nghe tìm được công việc mới, hơn nữa thủ trưởng lại là phụ nữ, đây là trang phục do công ty cấp tiền mua, sắc mặt mới thoáng hòa hoãn lại ít, lại dặn dò làm việc cho giỏi, lúc này hai mẹ con mới bắt đầu ăn cơm.

      Hôm nay tâm tình của Tống Như Mi tệ lắm, cũng hề buông lời nặng nề trách móc Tri Tri. Cho đến sau khi rửa sạch bát, thu dọn phòng bếp sạch , Tri Tri chỉ tắm rửa qua loa rồi vào nằm ở giường mình. Có thể là do hôm nay mẹ làm khó , hơn nữa có công việc mới, nên rất nhanh, chìm vào trong giấc ngủ.

      Tuy Mạnh Thiệu Hiên chờ khi vết thương của lành hẳn mới làm, nhưng buổi sáng, sau khi thức giấc, Tri Tri liền thay quần áo xong xuôi chỉnh tề rồi ra khỏi nhà. Công việc của chính là phụ trách mở thang máy, cũng cần phải lại, có thể chịu đựng được, hơn nữa, công ty đối đãi với như vậy đương nhiên lại càng phải tận tâm nỗ lực hơn!
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173

      Chương 81.2 (tiếp theo)


      Buổi sáng lúc Mạnh Thiệu Đình thức dậy xuống lầu, Mạnh phu nhân cùng Mạnh lão gia ở trong phòng khách xem báo. Mạnh Thiệu Đình chào hỏi rồi lập tức đến bàn ăn ngồi xuống ăn bữa sáng.

      "Ôi chao, ông xem này, Tịnh Viên của nhà họ Phó phải bị bán rồi sao, nghe sau này người mua Tịnh Viên phá hủy Tịnh Viên, chuẩn bị xây dựng thành khách sạn Ngũ Tinh đấy."

      Mạnh phu nhân bỏ kính xuống, đưa tờ báo trong tay cho Mạnh lão gia, trong giọng cũng mang theo chút tiếc nuối: d∞đ∞l∞q∞đ "Lại , Tịnh Viên của nhà họ Phó đúng là nơi cực đẹp, giờ lại còn, rất đáng tiếc..."

      "Nếu như Phó Chính Tắc chết, nhà họ Phó cũng đến bước này, lại , cũng do lúc trước ông ta quá nóng vội, vì muốn sớm thoát khỏi cảnh khốn cùng nên mới bị người ta lừa vào bẫy như thế, kết quả cuối cùng bị thất bại thảm hại...Quả thực, thương trường như chiến trường ..."

      Người thắng vốn tuyệt đối hề tiếc rẻ chút ngôn ngữ đẹp đẽ động lòng người. Tỷ như hai vợ chồng Mạnh lão gia lúc này, bên giở thủ đoạn giả nhân giả nghĩa thở dài trước cảnh ngộ gặp phải của nhà họ Phó, bên trong lòng lại tràn ngập đắc ý vui sướng, hoàn toàn quên mất rằng, cái chết của Phó Chính Tắc ngày trước cũng có liên quan đến bọn họ.

      "Ba, vừa rồi ba cái gì? Phó tiên sinh chết rồi sao?" Chiếc dĩa trong tay Mạnh Thiệu Đình chợt rơi vào khay, giật mình đứng bật dậy, nhìn Mạnh lão gia có chút dám tin.

      "Sao vậy, con biết à? Ngày trước Phó Tĩnh Tri với con sao? Hai đứa ly hôn lâu, con bé cùng với cha nó cùng đến nhà chúng ta đòi tiền, đường trở về Phó Chính Tắc đột nhiên chảy máu não, chết ngay lúc đó..."

      Mạnh phu nhân có chút giật mình nhìn lại Mạnh Thiệu Đình, nhìn thấy sắc mặt của dần dần trở nên u ám, hai tay chậm rãi siết thành quyền, mà bả vai lại có chút run run...

      " ấy với con." Mạnh Thiệu Đình khe khẽ , đáy lòng chợt thấy co rút lại đau đớn hồi.

      Vậy là cha chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của hoàn toàn biết chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, vậy mà cũng chút mảy may hay biết!

      **************************************


      CHƯƠNG 82.1: CHUẨN BỊ KẾT HÔN

      Vậy là cha chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của hoàn toàn biết chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, vậy mà cũng chút mảy may hay biết!

      Vẻ mặt của Mạnh phu nhân có chút xấu hổ, bà lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Mạnh lão gia: "Mọi chuyện xảy ra thời gian dài như vậy, ông còn lôi chuyện trước kia ra làm gì? Đúng rồi Thiệu Đình, sao Mạn Quân lại xuống ăn sáng vậy?"

      Mạnh Thiệu Đình dường như nghe thấy lời của Mạnh phu nhân, vẫn trầm mặc như trước, đứng ở nơi đó năng gì, gương mặt vốn tuấn dật, mơ hồ có chút nặng nề nên lời, khóe môi căng thẳng, thân hình cao lớn như bị đóng tại nơi đó, vẫn nhúc nhích.

      Mạnh phu nhân thấy như vậy, khỏi bị dọa giật nảy người, cuống quít thả tờ báo xuống đến cạnh , "Thiệu Đình, con làm sao vậy?"

      "Mẹ, lúc trước khi Phó tiên sinh qua đời, vì sao nhà chúng ta tới viếng?"

      Mạnh Thiệu Đình chậm rãi , ngữ điệu bình thản, khi xong lời cuối cùng, mơ hồ có chút run rẩy dễ nhận ra.

      Lại , cực kỳ hâm mộ thái độ làm người của Phó Chính Tắc, hơn nữa ông cũng từng là cha vợ, ông cũng từng có điều gì phải với , ngược lại, luôn luôn đối xử với vô cùng tốt, nhưng giờ, hơn bốn năm trôi qua, ông sớm còn ở thế gian này, vậy mà , người từng là con rể này, lại hề hay biết.

      "Con lung tung cái gì vậy? Lúc trước khi Phó Chính Tắc qua đời, chỉ trong đêm nhà họ Phó đổ nhào, ngay cả họ hàng thân thích của nhà ông ta trốn còn kịp nữa là. Nhưng mẹ cho Phó Tĩnh Tri trọn vẹn tờ chi phiếu năm trăm vạn, hơn nữa, khi đó hai đứa ly hôn rồi, mẹ làm như vậy cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi !

      Vừa nghe thấy Mạnh phu nhân nhắc tới chuyện tờ chi phiếu năm trăm vạn, trong lòng Mạnh Thiệu Đình liền nhịn được đau đớn. Chuyện xảy ra lúc này làm lại nhớ tới chuyện ngày trước, vì năm trăm vạn mà tàn nhẫn bỏ đứa của bọn họ, nhớ tới lạnh lùng của ngày đó, còn thần sắc dịu dàng của ngày xưa nữa, đáy lòng sinh ra phiền chán cùng phẫn nộ đến mức nên lời.

      biết, bỏ đứa lối thoát duy nhất của , bởi vì thời điểm đó, và Mạn Quân ở cùng với nhau, chủ động quyết định cần nữa, nhưng mà, lại xử trí bỏ đứa gọn gàng linh hoạt như vậy, vẫn làm cho thể khống chế nổi cảm xúc phẫn nộ của bản thân.

      Kỳ thực cũng hiểu hơn, dù chết vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, luôn luôn canh cánh ở trong lòng, nguyên nhân chẳng qua là đoạt quyền khống chế của chuyện này mà thôi. có thói quen ra lệnh đối với , thói quen gì là phải nghe nấy, thói quen luôn làm người khác vừa lòng, cho nên, đến cuối cùng khi đảo khách thành chủ, cảm thấy cam lòng.

      Nếu có thể đảo ngược được thời gian, khi đứa còn chưa bị bỏ , lúc biết mang thai, làm như thế nào?

      phải là kết quả cũng vẫn như nhau hay sao? cũng vẫn muốn đứa trẻ này, bởi vì, khi đó, quyết định vứt bỏ mẹ của nó, làm sao có thể giữ lại đứa trẻ, để làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tiếp theo đó của đây?

      cam lòng, chính là vì thèm để ý đến mà thôi.

      Rất nhiều lần Mạnh Thiệu Đình nằm mơ thấy cảnh gặp mặt nhau lần cuối cùng của bọn họ ngày hôm ấy, Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó, chậm rãi với , đứa chết rồi.

      Cả người đầy mồ hôi lạnh từ trong mộng bừng tỉnh lại. vì sao đồng ý để lấy được tờ chi phiếu đền bù đến năm trăm vạn kia, mà trong ánh mắt nhìn ngày hôm đó lại chứa đựng vẻ bi thương lẫn tuyệt vọng đến sâu sắc như vậy.

      Bởi thế cho nên, ánh mắt cuối cùng của khi nhìn giống như được khắc vào trong xương cốt của , sao có thể quên được.

      "Thiệu Đình này, mọi chuyện cũng đều trôi qua hơn bốn năm rồi, con cũng cần phải nghĩ ngợi gì đâu, nhà họ Mạnh của chúng ta nợ nhà họ Phó của bọn họ dù chỉ chút, con cũng cần tự trách, hiểu ? Mạn Quân sắp xuống lầu, con đừng để cho con bé nhìn thấy bộ dạng mất hứng này của con."

      Mạnh phu nhân vừa , vừa kéo Mạnh Thiệu Đình tới trước bàn ăn, ấn ngồi xuống, thuận tay rót chén sữa đưa tới: "Uống chút sữa , sáng sớm đừng uống cà phê, uống sữa tốt cho dạ dày..."

      Mạnh phu nhân lải nhải bên cạnh, Mạnh Thiệu Đình cũng chợt chợt ngẩn ra, cho dù trong thời gian chung sống, số bữa sáng mà bọn họ cùng nhau ăn cũng nhiều, nhưng cũng rót ly sữa đưa cho , những lời y như vậy.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :