1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 368: Làm như thấy
      Editor: Serena Nguyễn
      Betaer: Mẹ Bầu

      tuần sau, thời gian lên đường đến, bởi vì hành trình sớm sắp xếp xong xuôi, hơn nữa tất cả công việc trong nước cũng
      [​IMG]

      Chương 369: Hạnh phúc cuối cùng và tình cũng có thiếu sót
      Editor: Serena Nguyễn
      Betaer: Mẹ Bầu

      Ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu của hắt lên làn da trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt và điềm tĩnh, dường như, vốn dĩ nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình , chỉ cách có bước.

      Lục Phóng và Cố Lưu Tô nhìn thấy giằng co giữa hai người, tiện thêm điều gì, chỉ tạm biệt cách ngắn gọn, rồi rời trước.

      Từ ngày đầu quen biết Thanh Thu, Thẩm Bắc Thành cũng biết, người phụ nữ này khó đối phó vô cùng. Chuyện ấy cho là đúng, muốn ấy nhìn nhận lại, là khó hơn lên trời.

      "Triển Thanh Thu!" ấy có chút cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố nén nóng giận, giọng càng thêm dịu dàng; "Chúng ta chuyện chút nhé!"

      Lúc này Thanh Thu mới chậm rãi nghiêng đầu lại, nhàn nhạt nhìn cái. phủ nhận, cho dù bây giờ bọn họ đến tình cảnh như thế này, vẫn thấy người đàn ông khôi ngô. Lúc ấy nhìn cặp mắt hút hồn của , vẫn cảm thấy bị hấp dẫn cách bị động, nhưng, cũng chỉ có vậy, hơn.

      " chuyện gì?" Thanh Thu cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian chút, lông mày nhíu lại, hình như có chút kiên nhẫn.

      Thẩm Bắc Thành nhìn nháy mắt, dĩ nhiên là nhìn thấy rất ràng vẻ mặt này của . thể kiên nhẫn, tình nguyện, tất cảm xúc ấy được viết khuôn mặt của rất ràng, nhắc nhở , buông xuống, từ bỏ!

      Nhưng cứ để mặc cho ấy Pennsylvania như vậy sao? Cứ để cho ấy và tên người nước ngoài đó đính hôn như vậy hay sao? Thẩm Bắc Thành nghĩ thế nào cũng thấy cam lòng.

      ràng bọn họ gương vỡ lại lành rồi, nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ? nghĩ mãi cũng . Lúc kết hôn với , dễ dàng tha thứ cho chuyện có bạn ở bên ngoài. Nhưng đến cuối cùng, tại sao đối với Lạc Tương, người mà chỉ coi là em lại chịu đựng được?

      " có mấy lời muốn với em, về chuyện của Lạc Tương..."

      Thẩm Bắc Thành vừa mới nhắc tới cái tên này, sắc mặt Thanh Thu lập tức thay đổi. khoát tay, cắt đứt lời của , tròng mắt lạnh nhạt gợn sóng nhìn : " ngại quá, Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta có gì để với nhau nữa. giờ chúng ta ly hôn, cho nên, tôi có chút hứng thú nghe những chuyện của những người phụ nữ bên cạnh ."

      Thanh Thu xong, lễ phép gật đầu chào : "Tôi có việc phải trước chút."


      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Ngoại truyện về An Thành

      1- Quá khứ đau buồn

      An Thành và em sống ở nhi viện thành phố A từ . vẫn nhớ, mẹ phụ nữ hiền hậu, nét mặt của mẹ lúc nào cũng buồn buồn. Mẹ rất ít , thỉnh thoảng có những lúc thức giấc giữa đêm khuya, An Thành thường hay thấy mẹ ngồi đó khóc thầm. biết mẹ lại nhớ cha, những lúc ấy thường ngồi dậy ôm chặt lấy mẹ, rất đĩnh đạc: “Mẹ đừng khóc nữa, con lớn nhanh để bảo vệ mẹ và em. Con trả thù cho cha!”

      Cha bị chết đường chạy loạn. Ngày ấy đê sông Hoàng Hà bị vỡ, khiến đời sống của dân chúng vô cùng khổ sở, nạn trộm cắp, cướp bóc xảy ra khắp nơi. đường đến thành phố A, đoàn người tị nạn bị toán cướp chặn đường, để bảo vệ người vợ sắp đến ngày sinh và đứa con trai bé bỏng mới được hai tuổi, cha cố gắng chống lại bọn cướp, nên bị bọn chúng bắn chết. Sau khi được mọi người giúp đỡ chôn cất cho cha, mẹ gắng gượng đưa đến nhi viện này để nương tựa, chờ ngày sinh.

      nhi viện được tuần mẹ sinh em An Ninh. Nhưng do bị băng huyết, nên sau khi sinh được ba ngày mẹ cũng qua đời. Trước khi chết, tay mẹ ôm chặt lấy em , tay kia mẹ cầm tay dặn dò: “Con hãy cố gắng bảo vệ em . Cha mẹ phù hộ cho cả hai em con”. Mẹ nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay .

      Nào ngờ, khi An Ninh được năm tuổi, trong lần được bảo mẫu trong nhi viện đưa ra ngoài công viên chơi, An Ninh và cả nhóm bé đó bị bắt cóc. Cảnh sát cũng sao tìm được tung tích, cả nhóm trẻ và bảo mẫu cứ như bị bốc hơi khỏi mặt đất, để lại chút dấu vết nào...

      Nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm em của mình. Từ khi theo Mạnh Thiệu Đình, Thiệu Đình vẫn luôn chú ý giúp tìm kiếm em . Nhưng khi ba mươi tuổi vẫn tìm được chút xíu đầu mối nào, dường như em An Ninh của chưa từng tồn tại thế gian này vậy...

      Ngày nọ Mạnh Thiệu Tiệm với , hai năm trước nhìn thấy em của làm kỹ nữ ở trong khu đèn đỏ ở nước ngoài. chỉ cần làm cho ba việc, cho biết em ở đâu. Vì thế An Thành mới
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Ngoại truyện về An Thành

      2- Thoát chết trong gang tấc (1)

      Vẫn như mọi lần, mỗi khi trở về nước Mạnh Thiệu Đình đều đến Tĩnh Viên ở thành phố A trước, sau đó tự mình lái xe tới Lạc Thành.

      Xuống máy bay chín giờ, Mạnh Thiệu Đình lấy điện thoại di động ra xem, thấy lượng điện còn nhiều lắm, vừa đón xe về Tĩnh Viên, vừa gọi điện thoại cho Tĩnh Tri.

      "Em cứ ngủ trước , cần chờ , đến chỗ của em ở chắc cũng phải hơn mười giờ đêm."

      "Em muốn chờ , em đợi đến khi trở lại. Em ngủ đâu, em rất khỏe, cục cưng cũng rất ngoan, chỉ có hơn tiếng đồng hồ thôi mà... Em chờ

      Giọng của êm ái mang theo chút nũng nịu, làm cho trái tim của mềm nhũn đến gần như tan chảy ra. chợt thấy mình thể chờ đợi được nữa, nhưng vẫn mạnh mẽ cố gắng tự kiềm chế bản thân, dịu dàng chuyện điện thoại với ...

      Thời gian gần đây cảm nhận được mở rộng lòng mình ra chút, tuy chưa dám thú thực tình cảm của mình ra miệng, nhưng thấy rất vui. mang thai hơn tám tháng rồi, cũng dự định chuyện của Lâm Nhan Tịch với . muốn giữa hai người còn có chút khúc mắc nào nữa. Còn lúc này chỉ muốn bay ngay về bên cạnh mà thôi...

      Khu Tĩnh Viên chìm trong ánh trăng dịu mát. Ánh trăng trong như nước, rắc thành vầng sáng như dát bạc mặt đất. lấy xe khởi động, lái xe chạy nhanh về phía hướng Lạc Thành.

      Xe của chạy lướt nhanh qua dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại như nước ở đường. Hai bên đường, từng chiếc từng chiếc đèn đường bắt đầu được bật sáng lên, tỏa ánh sáng màu vàng giống như màu sắc ánh đèn ấm áp ở trong nhà
      [​IMG]

      2- Thoát chết trong gang tấc (2)

      Lúc này là mười giờ đêm, đường vắng thoáng đãng nên vừa ra khỏi Tĩnh Viên, Mạnh Thiệu Đình liền cho xe chạy với tốc độ cao. tháng rồi chưa gặp Tĩnh Tri, rất nhớ , mà cũng sắp đến ngày sinh.

      Khi thấy chiếc xe từ đường ngang lao ra, vội vã đánh tay lái, sau đó dậm chân phanh, nhưng nhận
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Ngoại truyện về An Thành

      3- Đoàn tụ

      Tất cả những chuyện xảy ra với Mạnh Thiệu Đình trong đêm hôm ấy Tĩnh Tri hề hay biết. Mãi sau này trong lần vui chuyện Mạnh Thiệu Đình vô tình ra mới biết trải qua trận thập tử nhất sinh như thế nào! Còn giờ, vẫn ở Lạc Thành chờ đón về, hứa chắc với , và bảo bảo chờ đón , cho dù đêm khuya. Nghe thấy tiếng xe ô tô chạy vào sân, vội vã chạy ra đón, nhưng bước xuống xe lại là hai người cảnh sát, họ đến mời đến trường cầu...

      Sương mù giăng dày đặc trong đêm, Tĩnh Tri đẩy cửa xe ra, lảo đảo chạy về phía bờ sông. Khắp nơi đều có bóng cảnh sát, dây cảnh giới cũng được giăng kín khắp nơi, tiếng còi cảnh sát chói tai, tiếng gào thét đến rách họng của mọi người, tất cả đều lọt vào tai của Tĩnh Tri. vén sợi dây cảnh giới căng bên lan can thành cầu lên, đứng sững ở nơi đó, tay được Bình Bình nắm giữ lấy chặt.

      ngoan ngoãn đứng đó, hề nhúc nhích, chỉ cúi đầu lắng nghe tiếng nước sông rống giận chảy qua bên dưới chân mình.

      Tiếng động cơ của thuyền cứu hộ ngược xuôi qua lại sông để tìm người kêu vang rền.

      Bình Bình khóc đến thành tiếng, nhưng trái lại, Tĩnh Tri lại rất bình tĩnh. quay người, nhàng cầm tay của Bình Bình, nghiêm khắc : "Khóc cái gì mà khóc, ấy vẫn chưa chết đâu, được phép khóc!"

      Bình Bình nghẹn ngào, cố gắng nén lại tiếng khóc, trong màn đêm, gương mặt của Tĩnh Tri tái nhợt nhưng cực kỳ lạnh lùng. yên lặng nhìn nước chảy dưới chân, hồi lâu sau, xoay người lại, thẳng tới gần người cảnh sát ở phía trước mặt, đưa tay giật giật vạt áo của người này. Ánh mắt bình tĩnh nhưng lại chứa dày đặc ngọn lửa niềm tin. Giọng của rất êm dịu nhưng lại như đinh chém sắt: "Bất kể phải dùng phương pháp gì, các cũng phải tìm cho được ấy, bắt ấy phải quay trở về nhà cho tôi! sợi tóc cùng tìm về bằng được !"

      "Tiểu thư, xin hãy bình tĩnh chút, va chạm đến độ này người thể sống được đâu..."

      Tĩnh Tri ngước mi mắt lên, ánh mắt trong suốt tựa như ánh trăng nhìn đến bức người: " là Thượng Đế sao? Nếu như phải, được phép những lời khẳng định như vậy. Tôi ấy vẫn còn sống, ấy vẫn còn sống, vẫn sống... dù thế nào ấy cũng thể bỏ lại tôi sống mình được. "

      xong, cười tiếng, vẻ mặt rất tươi tắn, xoay người gọi Bình Bình: "Chúng ta về nhà thôi, Bình Bình, về
      [​IMG]
      Thiệu Đình biết Tĩnh Tri là người rất nhạy cảm, nhưng cũng rất kiên cường, hơn nữa còn mang thai đứa con của . biết cách tự bảo vệ mình và đứa con, hơn nữa chắc chắn Thiệu Tiệm cũng làm gì hại đến Tĩnh Tri, nhưng vẫn cần có người tin cậy ở bên để bảo vệ mọi lúc mọi nơi nghiêm cẩn, tránh những bất trắc bất ngờ xảy ra. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Theo dự tính của bác sĩ chỉ còn khoảng ba tuần nữa là đến ngày dự sinh.

      Mạnh Thiệu Đình tạm thời mai danh tích tại nhà của Mạnh Thiệu Hiên, còn Mạnh Thiệu Hiên đến Lạc Thành để chăm sóc cho Tĩnh Tri.

      An Thành đến gặp Mạnh Thiệu Tiệm, cầu trả em lại cho . Mạnh Thiệu Tiệm cười ha hả: “Ha ha...An Thành ơi, An Thành! Em cậu giờ đây giống như cái xác hồn, ngây ngây ngốc ngốc, cậu cần gì phải vất vả chứ! Chú Hai chết rồi, liệu cậu có lo nổi cho bản thân mình hay , mà còn đòi lo cho em chứ?

      ghé sát vào mặt An Thành: ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m “ từng theo Nhị thiếu hơn hai mươi năm, vậy mà chỉ trong nháy mắt cậu phản bội lại Nhị thiếu, người mang đến cho cậu miếng cơm manh áo, cậu sợ bạn bè của Nhị thiếu và thủ hạ của chính mình trả thù sao? Mang theo bên mình con bé vô dụng nửa người nửa quỷ kia cậu định chạy đâu, hả? Ha, ha....”

      “Đại thiếu, đó là chuyện riêng của tôi! Tôi phụ lại lòng tin của Nhị thiếu, đó là lỗi của tôi, tôi khắc có cách của riêng mình để tạ lỗi với Nhị thiếu. Tôi làm xong những chuyện mà ngài cần, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn mong ngài hãy giữ đúng lời hứa. Những việc còn lại tôi tự lo, chỉ cần tôi được gặp lại em , làm tròn lời hứa với mẹ tôi...”

      “Được rồi, được rồi, cậu về , ngày mai tôi phái người đưa cậu đến chỗ em của cậu.” Mạnh Thiệu Tiệm phẩy tay, “Ngày mai, chín giờ A Tam đưa cậu đến trại an dưỡng...”

      Đợi An Thành khuất, Mạnh Thiệu Tiệm gọi thuộc hạ đến dặn dò: “Hãy theo A Tam và An Thành, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhổ cỏ tận gốc cho tôi, kể cả A Tam. Tôi muốn bất cứ ai biết đến câu chuyện này còn có thể hé răng được. , làm việc cho cẩn thận!”

      Hôm sau A Tam ngồi xe của An Thành, dẫn đường đưa đến trại an dưỡng nằm sâu trong vùng núi. Nơi này giống như nơi trông coi người vô gia cư hơn là trại an dưỡng, dღđ☆L☆qღđ mọi thứ đều thiếu thốn, ngoài hai bữa ăn những người ở đây gần như còn có phục vụ chăm sóc nào khác.

      An Ninh nằm ở phòng cuối cùng của dãy nhà. nằm yên chỗ, người gầy guộc, gần như chỉ có da bọc xương, hề nhận biết được mọi thứ diễn ra ở xung quanh, chỉ thỉnh thoảng lại nở nụ cười vô thức.

      Nhìn thấy An Ninh, An Thành liền nhào đến bên em , kìm nổi nước mắt, luôn miệng gọi: “Ninh Ninh, em à, em có nhận ra , Thành đây, Ninh Ninh...” Nhưng An Ninh chỉ ngơ ngác nhìn , vẻ đầy sợ hãi.

      Lúc này A Tam dẫn y tá trưởng vào. Y tá trưởng là người phụ nữ to béo, bà trao đổi vắn tắt tình hình của An Ninh cho An Thành biết. ra trong khu nhà chứa bị giày vò, bị đày đọa quá sức, cơ thể của An Ninh vốn yếu ớt nên càng bị suy nhược nghiêm trọng. An Ninh còn đủ sức để tiếp khách được nữa, để tránh bị nuôi báo , chủ chứa vứt ra ngoài đường. Mạnh Thiệu Tiệm bắt gặp và đưa về đây, nhưng kinh phí nộp cho trại chỉ đủ tiền ăn và thuốc thang ở mức tối thiểu, do vậy bệnh tật càng nặng hơn.

      Trong khi chờ y tá trưởng làm thủ tục để An Thành đón An Ninh ra khỏi trại, A Tam kể vắn tắt cho An Thành nghe chuyện Mạnh Thiệu Tiệm mang về Trung Quốc thế nào.

      Mạnh Thiệu Tiệm gặp An Ninh là do hôm đó tình cờ đến khu đèn đỏ cùng đối tác. Khi ngang qua đó, vừa vặn nhìn thấy bọn vệ sĩ túm An Ninh vứt ra ngoài cửa, đối tác của chỉ chỉ vào cố bám lấy cánh cửa đập đập vào đó, vừa cười vừa : ‘Con bé này là người đồng hương với ngài đó, nó là trẻ mồ côi, bị chính bảo mẫu của nhi viện thông đồng với chủ chứa bắt cóc cả nhóm trẻ và bán sang đây cùng với năm đứa trẻ khác. Mấy đứa kia thất lạc cả rồi, chỉ còn con bé này, thời nó từng là cái máy in tiền cho chủ chứa, chắc hôm nay đủ sức làm vừa lòng khách nên bị vệ sĩ vứt bỏ ra cửa...”

      hiểu nghĩ thế nào, đột nhiên Mạnh Thiệu Tiệm đến gần đó, ngắm nghía hồi, liền với đối tác hủy bỏ buổi chơi để đến gặp chủ quán bar tìm hiểu kỹ càng về lai lịch nọ. Rất may mọi hồ sơ của
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :