1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 350: Chân tướng.
      Editor: Kẹo Khìn
      Betaer: Mẹ Bầu

      “Sau này chúng ta phải cẩn thận chút, người này đột nhiên tới đây, nhất định có mưu nào đó.”

      Bình Bình gật đầu, vừa muốn chuyện, chợt tới góc hành lang bệnh viện lại nghe thấy Mạnh Thiệu Tiệm cái gì đó, Bình Bình nghe lắm, nhưng mơ hồ nghe được cái tên, chỉ cảm thấy rất quen tai! Cho đến khi rời khỏi bệnh viện, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bình bình mới chợt nhớ tới, cái tên Mạnh Thiệu Tiệm tới, chính là cái tên tin nhắn vô danh mà An Thành nhận được kia.

      Cả người Bình Bình giống như bị sét đánh, Tĩnh Tri kêu vài lần, mới giật mình hồi phục lại tinh thần, nhưng mà mặt, lại trắng bệch tia máu, Tĩnh Tri hoảng sợ, vội vàng kéo tay , lại cảm thấy tay Bình Bình lạnh tới thấu xương, Tĩnh Tri sợ hãi lay động Bình Bình : “Bình Bình, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt em lại khó coi đến như vậy?”

      Bình Bình cứng miệng, cố gắng nở nụ cười: diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn “ có chuyện gì...em..em chỉ là do mới ra ngoài, có hơi chịu được nhiệt độ bên ngoài… ổn thôi…”

      Trong lòng Bình Bình rối loạn mảnh, giống như có thứ gì đó dẫn dắt tới suy nghĩ tệ hại nhất.

      cố gắng biện giải trong lòng, chỉ là trùng hợp, đứng vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi, bình thường chút nào!

      Thời gian hẹn gặp là tối nay, địa điểm hẹn gặp cũng chính là địa điểm Mạnh Thiệu Tiệm nhắc tới, chính cũng thuyết phục được bản thân mình.

      đường vô tri vô giác trở về, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn người hầu chuẩn bị tốt bữa tối, Bình Bình phụ giúp sắp xếp, tháy An Thành từ lầu xuống, co rút lại, theo bản năng ở trong lòng cầu xin ấy đừng ra ngoài, nhưng An Thành vẫn giống như trước đây xoa tóc : “ có chút việc, em ăn cơm với Phó tiểu thư, về ngay.”

      Trong lòng như có thứ gì sụp đổ, nhưng mặt vẫn để lộ dấu vết, giống như trước đây vui đùa vài câu, nhìn lái xe ra ngoài, bữa ăn này Bình Bình ăn yên lòng, Tĩnh Tri còn chưa có ăn xong, Bình Bình nhịn được tìm lí do chạy ra ngoài, bắt xe thẳng đến địa điểm trong miệng của Mạnh Thiệu Tiệm kia, là quán trà nhìn bắt mắt lắm, Bình Bình thanh toán tiền xuống xe, đứng ở phía sau hàng dây mây đối diện đường cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa quán trà.

      Ước chừng qua hơn nửa giờ, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Bình Bình nhìn thấy người đàn ông mang mắt kính ra, nhìn gương mặt lắm, nhưng Bình Bình chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, người đó là Mạnh Thiệu Tiệm, lòng gắt gao treo lên, như lên tới cổ họng, thở ngụm thôi cũng nóng rát khó chịu, An Thành đừng khiến em thất vọng, ngàn vạn lần đừng từ nơi này ra, trăm ngàn lần nên có bất cứ mối liên hệ nào với Mạnh Thiệu Tiệm! Chúng ta còn phải kết hôn, An Thành…

      Lời cầu nguyện của như có tác dụng, Mạnh Thiệu Tiệm lái xe được 10 phút,
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 351: Kề vai.
      Editor: Kẹo Khìn
      Betaer: Mẹ Bầu

      “Em thử nghĩ xem, với Nhị thiếu có quan hệ thế nào? Nếu Nhị thiếu gặp nguy hiểm, cho dù phải bỏ tính mạng của mình, ngay cả em , cũng đồng ý với Mạnh Thiệu Tiệm...”

      An Thành gắt gao ôm lấy Bình Bình, đau lòng lau từng giọt nước mắt của , nhàng dỗ: ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn “Bình Bình, An Thành phải loại người tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, những chuyện độc ác này thể làm được, nếu phải vì em An Ninh, làm sao có thể chấp nhận làm việc cho ?”

      “Vậy cho em biết, ba việc mà bắt làm là gì? được phép gạt em, phải ràng cho em biết.”

      Bình Bình từ trong ngực vùng ra, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi. sợ, sợ, sợ rằng chuyện của Tam thiếu cũng có liên quan đến An Thành, dù sao những người cùng Tam thiếu đến ZNV của Thái Lan đều là người thân tín của An Thành!

      “Đó chỉ là vài chuyện trong công ty, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn vì tranh chức chủ tịch nên muốn làm tay chân cho ….”An Thành dám chuyện ZNV, biết nếu Bình Bình mà biết tất cả những chuyện làm với Tam thiếu, nhất định hận chết !

      “Chuyện của Tam thiếu có liên quan đến hay ? An Thành, được gạt em, chỉ cần dối câu, cả đời này em cũng tha thứ cho .”

      Bình Bình tin câu trả lời của , lớn tiếng ép hỏi.

      An Thành lập tức thề: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com “Đó là em trai của Nhị thiếu, sao có thể làm chuyện như vậy? Chuyện đó có khác gì loài cầm thú chứ?”

      Bình Bình bán tính bán nghi: “Tam thiếu bị thuộc hạ của làm hại, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      “Mạnh Thiệu Tiệm lòng dạ độc ác, có thể sử dụng phương pháp như vậy ép buộc , sao thể dụng phương pháp khác ép buộc người khác?” An Thành thử lôi kéo Bình Bình, tiếp tiếp tục dụ dỗ khuyên bảo: “Bình Bình, bây giờ có em, em sắp làm vợ của , di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nhị thiếu và Phó
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 352: Kết hôn với em.
      Editor: Kẹo Khìn
      Betaer: Mẹ Bầu

      Ý cười mắt Mạnh Thiệu Đình cứng lại, trước khi thấy tới đây, vẫn lộ ra vui mừng nhịn được, nhưng lần này tại sao như muốn nhìn thấy .

      “Thế nào, đến thăm con của mình, được à?” tiện tay cầm cốc trà để sang bên cạnh, ánh mắt rời , giọng lạnh nhạt.

      Lông mi Tĩnh Tri hơi rũ xuống, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn che giấu hoảng hốt nơi đáy mắt, khẽ lắc đầu: “ phải…”

      Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng hừ lạnh tiếng, xoay người ngồi ghế bên cạnh, Tĩnh Tri vụng trộm giương mắt nhìn , ánh sáng xuyên qua các lớp lá cây như bị vỡ ra, đậu xuống mặt , càng làm cho người toát ra thứ ánh sáng thần bí mê người.

      mặc đồ rất đơn giản, d∞đ∞l∞q∞đ quần sooc với áo T-shirt màu vàng, tóc vẫn cắt ngắn như cũ, khuôn mặt nghiêm nghị, dáng vẻ cực kì tuấn mĩ ngũ quan góc cạnh sâu sắc. Do thường xuyên vận động nên làn da của có màu múa mì khỏe mạnh, càng làm cho tăng thêm chút hương vị của đàn ông. Tĩnh Tri dám nhìn vào gương mặt của , chỉ dám nhìn từ dưới cằm của trở xuống. biết do ánh mắt của quá chuyên chú, hay là do vẫn luôn chú ý đến , sau lúc trầm mặc, ho khan tiếng, giọng tựa như tiếng gió ùa về từ rừng xa, như xa…mà lại như gần.

      “Nhìn đủ chưa? ”diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lông mày hơi nhếch lên, nơi đuôi mắt bị khuất tầm nhìn ánh lên ý cười, khó có thể nhận ra.

      Mặt Tĩnh Tri đỏ bừng. ngước mắt lên nhìn cái, lại vội vàng quay qua chỗ khác, tim đập nhanh, mái tóc che vầng trán lấm tấm mồ hôi. Gió luồn qua rừng cây, mang theo ấm áp mơ hồ, chịu đựng nổi nữa, cúi thấp đầu kéo góc áo, gắt gao cắn mạnh môi.

      gì, chỉ bưng ly trà của lên, chậm rãi uống.

      Tĩnh Tri cũng có chút hoảng hốt. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Hồi còn trẻ từng đọc “Hồng Lâu Mộng”, có hồi (hồi: tiểu thuyết cổ viết theo chương hồi) viết về Bảo Ngọc và Lâm muội muội cùng thăm Diệu Ngọc, Diệu Ngọc mang chén ngọc mà hàng ngày mình vẫn uống trà ra, rót cho Bảo Ngọc uống. Sau này qua nhiều lần suy ngẫm, vẫn cho rằng, Diệu Ngọc là thông minh khéo léo, dùng phương thức ấy để biểu đạt nỗi nhớ của mình đối với Bảo Ngọc.

      Cho nên từ đó trở , cũng cho rằng, cái ly của là để cho và người đàn ông dùng chung.

      Giờ phút này thấy chậm rãi thưởng thức trà, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn lòng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, gió trong vườn cũng như ngừng lại, hương hoa tỏa ngát, trong nháy mắt, có cảm giác như xa xôi cách trở, rồi lại cảm thấy cuộc sống trở lại bình yên bình tĩnh lặng như trước nay vốn có.

      Nếu như cảnh trước mắt là bức tranh, nếu khoảnh khắc này được lưu giữ lại tốt biết bao? nguyện ý ngồi vĩnh viễn ở chỗ này, chỉ để có thể được nhìn ở khoảng cách gần nhất.

      Giờ phút này có bao nhiêu hạnh phúc, mà rốt cuộc tương lai đầy đau thương gấp bội lần cũng đến. Tất cả mọi chuyện này chẳng phải là vì chút dũng cảm đó sao!.

      trầm mặc quá lâu khiến khí dường như bị đông cứng lại.

      uống xong trà, đặt cái ly xuống, thân thể hơi tựa vào phía sau, trong ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn nheo mắt nhìn : “ có việc, muốn với em.”

      Thẻ căn cước và chứng minh trong túi cấn vào người , khiến thoải mái nên hơi nhíu mày lại.

      Động tác này của lại làm cho trái tim yếu ớt của Tĩnh Tri thấy đau đớn. hít sâu hơi, đầu ngón tay thoáng run rẩy, đôi môi mím chặt lại đến trắng bệch. mở miệng, giọng khàn khàn chứa rối rắm đầy đơn... muốn nghe .

      cần , em biết, quyết định rồi, đúng ?”

      nhìn vẻ đầy tuyệt vọng, nhớ lại cái ngày gọi cuộc điện thoại đó cho , trái tim giống như bị lưỡi dao cắt thành từng mảnh, đau đến chết lặng.

      “Em biết rồi sao?” bỗng nhíu mày, có chút nghi ngờ nhìn lại . cũng cho rằng mình và có chung ý nghĩ. luôn lý giải tâm tư của khoảng cách xa ngàn dặm, luôn “tự cho là đúng” và cứ thế áp đặt cách nghĩ của mình lên suy nghĩ của !

      Gương mặt Tĩnh Tri, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, em biết...”

      cảm thấy giờ phút này mình vừa bé vừa đáng thương. Nếu như có ai bên cạnh, nếu như bên giường có người nào đó, cho dù như thế nào cũng giữ lại. Nhưng giờ đây, lại thể tìm được lí do để giữ lại, càng cần nhắc đến chuyện, từ nơi xa xôi ngàn dặm trở về đây gặp , để giải quyết mọi việc vì người phụ nữ
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 353: Em muốn được cùng mãi mãi ở cùng chỗ
      Editor: hoacodat

      phẫn nộ của kéo dài tới thành phố A, thời điểm lái xe về Tịnh Viên, chợt mất đà, Mạnh Thiệu Đình hung hăn đánh quyền lên kính chắn gió, nhưng thể gọi điện thoại cho công ty bảo dưỡng xe Bentley 4S, kêu bọn họ lái xe tải tới mang xe sữa chữa

      Đây vốn là chiếc xe mà thích nhất, Mạnh Thiệu Đình cũng vội vàng theo, cửa hàng trưởng cử nhân viên có nghiệp vụ tốt nhất đến để sửa xe cho , nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi xa lạ, Mạnh Thiệu Đình khỏi hỏi: “Trần sư phụ trước kia đâu?”

      là người thích quen thuộc, từ khi mua chiếc Benley này, đều là Trần sư phụ chăm sóc xe cho , hơn nữa, cũng có thói quen muốn để cho người lạ đụng chạm vào xe của mình.

      Cửa hàng trưởng cuống quýt giải thích: “Mạnh thiếu gia, xin lỗi, mấy ngày trước Trần sư phụ đường đến đây bị gãy chân, đây là Tiểu Lý, giờ là nhân viên tốt nhất của chúng tôi, ngài cứ yên tâm .”

      Mạnh Thiệu Đình quay mặt nhìn chàng trai trẻ sửa xe cho mình, dáng vẻ ta trắng trẻo nõn nà, vẻ mặt thư sinh trí thức, nhìn thấy nhìn cậu ta, liền bối rối cười ngượng nghịu, làm người ta nảy sinh chút thiện cảm, đề phòng trong lòng cũng tiêu tan bớt, nhưng ngược lại, vẫn muốn để xe ở lại đây để sửa chữa, sắp tới sang châu Úc, có lẽ khi nào trở về đến lúc đó nhờ Trần sư phụ kiểm tra lại lần cũng được.

      Nghĩ như vậy, mặt mày cũng buông lỏng xuống.

      Chàng trai trẻ tên Tiểu Lý, nhấc thùng dụng cụ lên liền cùng Mạnh Thiệu Đình tới bên cạnh xe, vừa vừa : “Mạnh nhị thiếu, ngài yên tâm, đừng thấy tôi trẻ tuổi mà ngại, mặc dù mới theo Trần sư phụ được hai tháng, nhưng mà, tôi thường xuyên theo Thành, được nghe tên của ngài, trong lòng rất bội phục. Nhất định tôi kiểm tra bảo dưỡng sửa xe cho ngài cẩn thận!”

      Thành? Ai là Thành?” Mạnh Thiệu Đình quay sang hỏi điều nghi ngờ, Tiểu Lý gãi gãi đầu cười ha ha: “Là An Thành đó, tôi đến chỗ này làm việc cũng là nhờ Thành giúp đỡ.”

      Vừa nghe là An Thành, chút đề phòng cuối cùng của Mạnh Thiệu Đình liền hoàn toàn biến mất, sắc mặt cũng thân thiết hơn nhiều: “Là An Thành à, khi như vậy, cậu phải làm việc cho tốt, cũng đừng phụ tấm lòng của cậu ấy.”

      “Mạnh nhị thiếu yên tâm , em tuyệt đối phụ tấm lòng này của Thành đâu.” Vẻ mặt Tiểu Lý lúc này nghiêm túc, vẻ mặt non nớt lại mang theo nghiêm túc, nhìn buồn cười nhưng cũng đáng .

      Mạnh Thiệu Đình vỗ hai cái lên vai cậu ta: “Được, cậu có tâm tư này, cũng uổng công An Thành cất nhắc cậu, cậu , tôi còn có việc phải trước, khi nào xe ổn rồi báo người đưa đến Tĩnh Viên nhà họ Phó là được.”

      “Nhị thiếu yên tâm, tôi căn dặn người làm cho ngài cẩn thận”

      Mạnh Thiệu Đình vừa ý gật đầu, cửa hàng trưởng tự mình lái xe đưa rời khỏi chỗ đó trở về Tĩnh Viên.

      Khi trở về đến Tĩnh Viên cũng khuya, Mạnh Thiệu Đình tắm rửa qua loa thay đổi quần áo mới lên giường nằm ngủ, nhưng lại hề buồn ngủ.

      Phòng chính là căn phòng lúc trước của và Tĩnh Tri, từng cái bàn từng cái ghế, cũng chưa từng thay đổi gì, nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ tỉnh táo suy nghĩ, có chút hối hận nên lời, Lâm Nhan Tịch như thế, khẳng định hiểu lầm bọn họ xảy ra quan hệ, có thể là do tuyệt vọng, mới có ý nghĩ buông tay như thế.

      Có điều vì sao lâu đến vậy, vẫn suy ngẫm ra tâm tư của ? Rời khỏi , phải là vì thích , mà là vì quá , đến mức thể chịu nổi gây tổn thương dù là chút nào, đến mức biết phải như thế nào nữa!

      Điện thoại di động vẫn im lìm, vẫn liên lạc với , trong lòng hơi bất an, cho dù lần này là đuối lý trước, cũng quá nóng giận, nhìn như là nhẫn tâm, nhìn như là rời xa , nhưng kỳ thực, rốt cuộc người chịu tổn thương sâu nhất là ai?

      Người có tâm, mãi mãi thể thương tổn đến người vô tâm, mà Phó Tĩnh Tri, mãi mãi là loại phụ nữ vô tâm ấy.

      tháng sau.

      Vì Tĩnh Tri thể đường dài, nhưng rất nhớ Phi Đồng ở châu Úc xa xôi kia, bảo Bình Bình thay đến châu Úc chuyến, Bình Bình ở châu Úc tuần mới trở về.

      Tĩnh Tri đeo lấy hỏi rất nhiều tình hình thực tế bên ấy, khi nghe đến đứa nhu thuận hiểu chuyện rất nhiều, còn có thể biết vài cây cỏ, mấy con vật, Tĩnh Tri nhịn được kiêu ngạo khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Bình Bình thấy dáng vẻ xúc động đúng của , trong lòng nghĩ ngợi, nhớ đến lúc mình quay về liền nghĩ ra cách, vẻ mặt nhịn được mỉm cười vui sướng, rồi tỏ vẻ như khổ sở mở miệng nới: “Chị Tĩnh Tri, còn có chuyện, em, biết có nên hay ……”

      Tĩnh Tri nhìn thấy vẻ mặt Bình Bình như thế, cũng đoán được ít nhiều, Bình Bình châu Úc, nhất định gặp , có phải…… sắp chuẩn bị cùng kia kết hôn rồi……

      Chua sót dưới đáy lòng cứ dâng lên mãi, cố hết sức khắc chế đau thương cuồn cuộn trào dâng, nhưng vẫn thất bại, nước mắt lưng tròng quanh hốc mắt,
      [​IMG]

      Chương 354: Người trở về (1)
      Edit: hoacodat

      Thiệu Đình, Thiệu Đình… Em cũng muốn cùng , mãi mãi ở cùng chỗ…

      Có đôi khi, con người nếu nghĩ sai bước liền quyết định con đường phía trước là thiên đường hay chính là địa ngục.

      Giống như cánh bươm bướm bay bay chớp động, cần phải bận lòng, lại tạo nên trận sóng gió phong ba.

      Cuối hè đầu thu, thời tiết trời trong nắng ấm, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Lạc Thành vẫn như trước xinh đẹp như thế, bầu trời xanh biếc thấy gợn mây, sông Tây Lạc vẫn mãi xanh trong lam biếc chảy dài uốn lượn vòng quanh Lạc Thành, người dọc theo đê về hướng tây, qua Lạc Thành giàu có nổi tiếng Mẫu Đơn cẩm uyển, có thể nhìn thấy cạnh núi sát sông có căn biệt thự, ở đây, có biệt thự màu xám nhạt nhìn thu hút lắm, thấp thoáng lấp ló trong sắc xanh non của dây leo, lộ ra góc mái hiên xinh xắn nửa mới nửa cũ, mà dọc theo cửa lớn được khắc hoa chạm trổ vào, có thể lờ mờ nhìn thấy khu vườn nho , nhưng có nhiều loại hoa muôn hồng nghìn tía khoe sắc, chỉ có từng đám từng đám hoa sơn chi, trắng trong sạch .

      Phòng khách rộng rãi, gió thổi nhè len lỏi từng đợt từng đợt thổi bức màn bằng gấm Lưu Tô lay động đung đưa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn kéo mặt đất dài, như đứa trẻ chân trần nghịch ngợm, vụng trộm truy bắt nắng vàng hắt vào ở thảm …

      Có tiếng người thầm chuyện với nhau, chú ý nghe, có thể nghe thấy đó là giọng trầm thấp nhưng lại hết sức từ tính dễ nghe của người đàn ông. Tốc độ của từ từ chậm rãi, nhưng lại làm người ta có loại cảm giác muốn nghe hết cho . Ánh mắt dịch chuyển nhìn qua lần, nhưng chỉ có thể nhìn được nửa gương mặt.

      vầng trán rất đẹp, tóc được tỉa ngắn ngủn, nhưng rất kiểu cách, sống mũi cao thẳng giống như được điêu khắc, phía dưới chút nữa là đôi môi mỏng. Ai đó rằng đàn ông có cặp môi mỏng là biểu thị cho bạc tình? diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Có lẽ vẫn có ngoại lệ.

      ngồi ghế sô pha, tay bưng tách trà, chuyện được lúc chợt quay sang. Gương mặt với làn da trắng nõn như ngọc nhưng uốn lượn theo chân mày trái có vết chém lớn, vắt ngang đến tận phần dưới má trái khiến nhìn vào làm cho người ta phải kinh hãi. Vết sẹo hung dữ đó dung hòa đường cong nhu mặt làm tăng thêm chút bướng bình và nghiêm nghị.

      “Sau này công chúa Thái Lan như thế nào đây?diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn vụng trộm chạy về đây như thế chẳng lẽ ấy tức giận sao?” giọng phụ nữ dịu dàng vang lên. Ngước mắt nhìn liền nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ đồ bầu rộng thùng thình, mái tóc dài buộc qua loa ở phía sau đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú.

      Người đàn ông ngồi bỗng nhíu mày lại, chân mày chau lại tỏ ý khinh thường cùng chút trào phúng: “Cho dù ấy là công chúa Thái Lan hay công chúa Mã Lai, người gì mà đen thui, nhìn thấy thấy thuận mắt, cũng chẳng có gì quý báu cái chuyện làm phò mã, thế lại còn phải ở rể tại đất nước bé!”

      Tĩnh Tri che miệng nhịn được cười lên khanh khách, Mạnh Thiệu Hiên bị cười đến mức
      [​IMG]

      Chương 354.2 (tiếp theo)
      Editor: hoacodat
      Betaer: Mẹ Bầu

      Tĩnh Tri cảm thấy có chút vui mừng, nhàng nắm tay , “Mọi việc phải cẩn thận, lòng dạ người kia quá thâm sâu.”

      “Yên tâm, giờ người lo lắng nhất là em, chuyện em và Hai ầm ỹ thành như vậy, nếu như bị Mạnh Thiệu Tiệm tìm ra chỗ sơ hở phải làm sao đây? Nghe , ngày mai Hai trở về, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hai người chuyện với nhau cho cặn kẽ nhé, được ?”

      Tĩnh Tri chậm rãi buông hàng lông mi dài xuống, cảm xúc vơi , “ ấy muốn sống cùng với em, mà em cũng muốn ấy miễn cưỡng.”

      ấy đồng ý quá chứ sao lại , người khác hiểu đành, chẳng lẽ em lại cũng hiểu sao?” giọng, khẽ khàng khuyên giải an ủi . Trong lòng , phiền muộn như nước dâng lên, tràn ngập cả ngọn núi cao.

      khuyên bảo người con mà mình thích, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hãy tựa vai ôm ấp người đàn ông khác, nỗi khổ sở này phải dùng ngôn ngữ nào mới có thể miêu tả đầy đủ được đây?

      “Thiệu Hiên, biết đâu, ấy sắp đính hôn rồi.”

      Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có chút mờ mịt, “ thời gian trước Bình Bình đến nước Úc, chính miệng em ấy cho em biết, ấy có bạn khác, cho nên, bây giờ phải em cần ấy, mà là ấy cần em nữa.”

      “Em tin như vậy sao?” Thiệu Hiên cảm thấy buồn cười nên lời, “ tin, Phó Tĩnh Tri, đến còn tin chuyện ấy, chẳng lẽ em lại tin vào lời vô căn cứ như vậy hay sao?”

      Tĩnh Tri sao trả lời được... diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn lúc sau, khi tiếng chim nhạn kêu chiều vang lên inh ỏi ở ngoài sân, cắn cắn môi: “Để em cố gắng thêm lần nữa!”

      Mạnh Thiệu Hiên đưa tay vuốt ve mái tóc của , gương mặt bỗng trở nên dịu dàng: “Tri Tri.”

      Tĩnh Tri dạ tiếng ngẩng đầu lên nhìn. bỗng cúi đầu hôn lên trán : “Xin em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!”

      Nước mắt nhanh chóng trào dâng, “Thiệu Hiên…”

      Ngược lại Mạnh Thiệu Hiên lại cười sảng khoái, khoát khoát tay, giọng càng dịu dàng hơn: “Tri Tri, em đừng dùng ánh mắt này nhìn …”

      nhìn , gương mặt đầy nước mắt, đáy lòng sao kiềm chế nổi ý định muốn quan tâm đến , muốn ôm vào trong lòng…

      “Em cũng cần phải lo lắng cho đâu… Em xem đây này, số đào hoa của vẫn rất tốt, ngay cả công chúa Thái Lan vẫn chưa thấy vừa mắt đâu…”

      Tĩnh Tri bật cười, “Em nào có lo cho , em chỉ lo lắng rằng sau này mấy bé nho kia cũng bị làm hại thôi…”

      Mạnh Thiệu Hiên thấy cười ra nước mắt, cảm thấy ngực đau đến chết lặng. cố gắng chống đỡ, nụ cười càng rực rỡ hơn: “ vội, vẫn còn trẻ lắm!”

      Tĩnh Tri sao chịu nổi, chỉ vào mặt cười phá lên. Mạnh Thiệu Hiên vẫn cười rạng
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 355: Người trở về (2)
      Edit: hoacodat
      Betaer: Mẹ Bầu

      Tĩnh Tri xấu hổ dường như đứng cũng vững nữa. Xe của vẫn còn để ngoài cửa biệt thự, hồi nãy lái xe mua sắm, lúc về cũng lái xe vào, ràng muốn ở lại đây rồi!

      khễ cắn cắn môi, cúi đầu dám đối diện với ánh mắt của , ràng là cần , ràng là luôn lạnh lùng khi ở bên , nhưng vì sao lúc này lại dùng ánh mắt đó nhìn chứ? Sao đôi mắt to đen sâu thấy đáy ấy nhìn lại có chút bi thương?

      Trong lòng Tĩnh Tri rối loạn cả lên, lần nào đến Lạc Thành cũng vội vàng đến vội vàng , chưa từng ở lại ăn bữa cơm hay là nghỉ qua đêm, chẳng những thế, thực là thời gian chuyện với Bình Bình còn nhiều hơn gấp mấy lần chuyện với .

      Lúc chuyện với Bình Bình giọng , mềm mại, thậm chí có khi gương mặt còn lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng khi nhìn thấy tới, cả người bỗng nhiên trở nên rét lạnh, dường như muốn làm cả căn nhà đông cứng vào luôn. Mỗi lần như thế đều buông mắt khép nép dám xuất trước mặt thêm nữa. Nhưng cũng phát ra, chỉ cần xuất , nhiều nữa, cũng thêm câu gì với người khác. Thỉnh thoảng khẽ xoay người, trộm liếc nhìn , đều bắt gặp cau chặt chân mày nhìn với ánh mắt thâm sâu khó hiểu.

      Mỗi lần chạm phải ánh mắt của , trái tim đều kiềm chế nổi, cứ đập thình thịch, có lúc cũng giả vờ hồ đồ, dùng lời ấm áp chuyện với , vờ như nhìn thấy lạnh lùng, nhưng thông thường đều để ý đến lời của . mười câu, nhiều lắm cũng chỉ hừ tiếng. Năm lần bảy lượt như thế, cũng dám chủ động tìm chuyện nữa, mà cũng càng ngày càng lạnh lùng, thời gian ở lại Lạc Thành cũng càng ngày càng ngắn. biết vì sao như thế, nhưng dám hỏi , cho đến tận hôm nay, giao tiếp giữa hai người bọn họ hoàn toàn trở thành con số .

      Bình Bình từ bên ngoài vào, liếc mắt thấy hai người trong tình trạng như vậy, trong lòng khỏi khẩn trương.

      Phòng khách cũng chưa bật đèn lên, ánh sáng mờ mờ từ phòng ăn chiếu tới nơi Mạnh Thiệu Đình ngồi. ràng cơ thể căng thẳng, mà ánh mắt lại cực kỳ lạnh buốt, khóe môi cũng mím lại thành đường thẳng, cằm nặng trĩu, nghiêm nghị dọa người. nhìn , thậm chí khi cười, mặt xuất chút vết nhăn, nhưng kiểu cười này lại làm người ta hít thở thông.

      Cái chị Tĩnh Tri ngốc nghếch này, chắc lại gì để Nhị thiếu vui rồi? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bây giờ Nhị thiếu phá lệ ở lại ăn cơm chiều. ở lại
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :