1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 345: Đến lượt em chờ .
      Editor: Kẹo Khìn
      Betaer: Mẹ Bầu
      ********************
      hoảng hốt, liên tục gọi tên , mãi cho đến khi xác định được an toàn trong lòng mình, mới thở hơi, toàn thân mồ hôi lạnh vô lực tựa vào lan can.

      Bình Bình lúc này mới phản ứng lại, mặt tái vì sợ, chờ tới khi Mạnh Thiệu Đình ôm lấy Tĩnh Tri mới, mới dám thở ra, sau đó bật khóc như mưa.

      Mạnh Thiệu Đình cũng bị tình hình đột ngột làm cho ngây người, mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc của Bình Bình, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mới hồi phụ lại tinh thần, trong lòng gắt gao ôm lấy ngất xỉu, lông mi còn dính nước mắt, mặt trắng bệch, càng làm nổi bật lên từng mảng màu đỏ nhìn rất đáng sợ, trong lòng đau ỷ, mặc kệ như thế nào, bây giờ mang thai con của , làm như vậy, có phải quá độc ác hay ?

      Nhưng nhìn , lại nhớ tới những lời đầy tuyệt tình của TV, thấy , nhớ tới, người con đến moi tim móc phổi, dành cho biết bao nhiêu thương, thể quay đầu được nữa. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn vẫn đợi, nhưng đợi đến giờ, dường như biển cả giờ đây cũng biến thành nương dâu rồi, nhưng vẫn quay đầu lại.

      “Bình Bình, kêu An Thành lấy xe, chuẩn bị bệnh viện.”

      tỉnh táo lại, bình tĩnh sắp đặt mọi chuyện, Bình Bình gật đầu vừa vừa khóc, trước khi vẫn ngoái nhìn Tĩnh Tri, nước mặt rơi vẻ đầy áy náy, trong lòng Mạnh Thiệu Đình nổi lên vài phần chua xót, với bất kể ai hình như đều đối xử tốt hơn .

      Nghĩ tới đây, trong lòng có chút chán nản, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on giống như, giữa việc tổn thương và tổn thương người khác, lựa chọn tổn thương , cho dù tha thứ cho hết này tới lần khác, bao dung , nhưng đến bây giờ, cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi.

      Nếu muốn sống như vậy cả đời, nên suy nghĩ chút, nếu cảm thấy quá khó khăn, bằng cứ sống như bây giờ, cố gắng chờ đợi, mãi cho đến ngày nào đó thành thói quen.

      Bác sĩ kiểm tra toàn diện cho , chỉ là bị sợ hãi quá độ nên dẫn tới ngất xỉu, cần phải lo lắng gì, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn cục cưng cũng vô cùng khỏe mạnh. Mạnh Thiệu Đình gần như động đậy, cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của thai nhi màn hình. Thai nhi được hơn năm tháng, gần như thấy hình dáng. Bác sĩ có mái tóc hoa râm gặp nhiều người ba trẻ tuổi vui mừng khi có con như vậy rồi, vẫn vô cùng vui vẻ chỉ tay vào thai nhi ở trong tử cung người mẹ : “Đứa này tay dài chân dài, sau này nhất định là người có vóc dáng cao ráo.”

      Mạnh Thiệu Đình vui vẻ khóe miệng nhếch lên, cả người đều nhìn chăm chú vào đó, tiểu Khả hình như ngủ, nhúc nhích diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn, Mạnh Thiệu Đình muốn chỉ cho coi nơi bác sĩ mới , vừa quay đầu lại thấy mắt nháy lên.

      Tĩnh Tri vừa mở mắt nhìn thấy màn như vậy.

      mặt nở nụ cười dịu dàng ấm áp, lâu rồi chưa thấy như vậy. , hình như ở trong mộng, trước kia cũng từng cười như vậy, chắc cũng thương con , đây cũng là may mắn của , ít nhất… cũng cần phải lo lắng, tìm mẹ kế cho con mình.

      Khi Mạnh Thiệu Đình quay đầu lại, mặt vẫn còn lộ vẻ vô cùng ôn nhu, thậm chí gương mặt , khóe môi vẫn còn cong lên chưa hạ xuống. Tĩnh Tri thu lại ánh mắt, thoáng nổi lên kích động, vẻ mặt tươi cười nhìn .

      Nhưng giữa lúc đó nhất thời nụ cười mặt liền cứng lại. Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình sớm thay đổi, dường như ấm áp ôn nhu vừa rồi chỉ là ảo giác, vẫn nhìn với gương mặt lạnh lẽo.

      Tĩnh Tri chợt cảm thấy trong xoang mũi đột nhiên chua xót, cố mở to hai mắt, cố gắng cho nước mắt chảy ra, khẽ gọi tên : “Thiệu Đình…”

      chưa chuẩn bị kịp bị tiếng gọi làm cho xúc động, nhưng cố gắng kiềm nén cảm xúc, thu hồi ánh mắt, nhìn ra cửa sổ vẻ đầy lạnh nhạt, nửa gương mặt giấu trong bóng tối, thấy được cảm xúc mặt.

      Tĩnh Tri nằm ở đó, bỗng nhiên trong lòng dâng lên ý nghĩ mãnh liệt, hình như vĩnh viễn mất rồi…

      Nước mắt lại chảy xuống, tất cả tự ái của , toàn bộ kiên cường của , trong giây lát đều tan thành mây khói, thể để mất được, nếu trong thế giới của , việc duy nhất có thể làm chỉ có chết.

      “Em nghỉ ngơi lát, chút nữa chúng ta có thể xuất viện được rồi.” trầm mặc lâu, mới nhàng câu.

      “Thiệu Đình, ở lại đây với em được ?” Khi với giọng điệu gần như lạnh băng như vậy, dễ dàng gì mà chủ động ra câu như vậy, tuy việc mở miệng hơi khó khăn, nhưng sau khi ra, ngược lại, lại thấy vô cùng bình tĩnh, nhìn chăm chú vào gương mặt của , thấy được vẻ biến hóa thoáng mặt .

      Cả người cứng ngắt lúc, rồi mới xoay người lại, vẫn nhìn bằng ánh mắt như nhìn người quen biết, gằn từng chữ: “ có việc.”

      Lòng nhảy lên sau đó liền trượt xuống đáy cốc, lông mi rũ xuống, che giấu thất vọng tràn đầy trong đáy mắt, nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên, giọng của hơi khan : “Em làm phiền nữa, có việc cứ .”

      nhìn , khuôn
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 346: Cho tình mới.
      Editor: Kẹo Khìn
      Betaer: Mẹ Bầu

      vươn tay ra, nơi nhìn thấy, đầu ngón tay trong khí phác họa cơ thể , nước mắt kết thành hạt châu, từng hạt rơi xướng mặt .

      “Như vậy… đứa bé sao? Con phải làm sao đây, nhẫn tâm để nó có ba sao?”

      cố đè nén tiếng khóc, nhưng vẫn nhịn được khẽ nức nở.

      Mạnh Thiệu Đình lập tức xoay người lại, ánh mắt u hung hăng nhìn : “Phó Tĩnh Tri, những lời như vậy, sau này tốt nhất em nên ra! Khả Khả nó có ba, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn muốn tiểu Khả có được người ba tốt nhất thế giới, làm hạnh phúc nhất đời.”

      “Phải…con của có ba, nhưng mẹ của nó lại có chồng….”

      Hai mắt Tĩnh Tri đẫm nước nhìn : “ , cần em nữa sao, Thiệu Đình.”

      nhìn , gắt gao nhìn vào mắt .

      Dáng vẻ trầm mặc, gần như làm người ta đông cứng.

      “Ít nhất, bây giờ là vậy, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m giống như lúc trước em cần vậy.”

      xong, dám đứng lại mà bỏ , sợ phòng tuyến cuối cùng của mình trong khoảng khắc bị sụp đổ, sợ chống đỡ được công kích của .Người con này, nắm chặt được nhược điểm của , dễ dàng bắt được tử huyệt của , nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tin chắc mình lại giống như kẻ ngu ngừng bị mê hoặc!

      Tiếng cửa phòng đóng lại vang vọng trong căn phòng, Tĩnh Tri cứ đứng như vậy, tiếp đó nghe được tiếng bước chân gấp rút của , di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn từng bước từng bước xa dần, sức lực toàn thân như bị rút cạn, cơ
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 347: Buổi tối ở cùng người khác .
      Editor: Kẹo Khìn

      Nhưng bây giờ lại làm nghi ngờ, hoạt động của An Thành dạo gần đây phóng đại trong đầu , càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, An Thành nhất định gạt chuyện gì đó…

      Bọn họ là người của nhau, bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần đối phương có chút biến hóa, gần như thể gạt được mắt nhau, trước đây là do quá tin tưởng nên để ý đến chuyện này, nhưng khi bắt đầu suy nghĩ, lại giống ngựa hoang đứt dây cương, cuối cùng nhịn được lại nổi lên.

      “An Thành.” diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Trong lòng Bình Bình đột nhiên dâng lên môt nỗi sợ hãi, thấp giọng kêu tên , vươn tay cầm lấy tay , biết có phải vì do ly nước giải khác quá lạnh, hay do quá nhạy cảm hay , chỉ cảm thấy bàn tay kia hơi lạnh lẽo, lại còn run rẩy.

      “Chúng ta ở bên nhau ba năm rồi ? chưa từng gạt em bất cứ chuyện gì, em cũng tin tưởng vô điều kiện, thậm chí đồng ý lời cầu hôn của , dự định sang năm gả cho , chúng ta sắp thành vợ chồng, từ đó về sau thành thể, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn An Thành, em hy vọng giữ chúng ta có khuất mắc gì, nếu có chuyện gì, cũng có thể cho em biết, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

      “Thực có việc gì,…, Bình Bình, em nghĩ nhiều rồi, là do nhị thiếu để nước ngoài cùng với ấy, rất lo lắng cho ấy, cho nên mới thất thần như vậy.”

      “Có phải là, tên khốn Mạnh Thiệu Tiệm kia buông tha cho nhị thiếu.” Bình Bình bán tín bán nghi, dù sao An Thành cũng , theo bên cạnh nhị thiếu hai mươi mấy năm, dღđ☆L☆qღđ từ trước tới nay luôn như hình với bóng, bây giờ nhị thiếu mình ra nước ngoài lại để lại bên cạnh chị Tĩnh Tri, trong lòng An Thành nhất định có điểm mất mát… cũng là chuyện bình thường

      Sắc mặt An Thành có chút ngượng ngùng, đối phó mấy câu, liền chuyển đề tài: “Chúng ta về nhà thôi, phải 5 giờ em phải với Phó tiểu thư vào bệnh viện khám thai sao?

      Bình Bình kêu lên tiếng, giật mình đứng lên: diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn “Suýt nữa quên mất, chúng ta về nhà thôi.”

      An Thành trả tiền xong, hai người cùng rời khỏi tiệm nước giải khát, đường về Bình Bình lại hỏi vài câu, An Thành lơ đãng đáp lại, vòng vo hồi lại hỏi tới mối quan hệ tại của Tĩnh Tri với Thiệu Đình, quả nhiên Bình Bình liền thay đổi suy nghĩ, bắt đầu oán giận với ngừng về hai người này, An Thành thấy hỏi gì nữa, cũng im lặng thở ra hơi.

      Nằm ở phòng nghỉ chờ báo cáo của bệnh viện,♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Tĩnh Tri gửi tin nhắn cho Thiệu Đình.

      Bây giờ ở Bắc Kinh là 5 giờ, vậy ở bên Châu Úc là 7 giờ tối, chắc bây giờ ăn tối rồi, chỉ là biết làm gì nữa…

      Tĩnh Tri rất nhớ , mỗi lần nghĩ đến đều chịu được, cuối cùng lại kiềm chế được mà gọi điện thoại cho , những chưa bao giờ nghe máy, nhưng cũng tắt máy, cho đến khi, nghe được tiếng nhắc nhở ai bắt máy ở đầu dây bên kia, mới tắt điện thoại, ngồi chỗ ngẩn người, đối với tất cả mọi chuyện xung quanh đều có phản ứng.

      Sau này, cũng dám gọi điện thoại cho nữa, có chuyện gì, cũng để Bình Bình gọi cho , sau đó Bình Bình thuật lại từng câu từng chữ cho nghe, những lời đó, cũng phần nào có thể làm trở lại bình thường được ngày, ít nhất cũng giúp giảm bớt nỗi nhớ của .

      Nhưng đối khi, vẫn giật mình thức giấc, chỉ thấy trong tim thiếu mất cái gì đó, khó chịu đến nỗi chảy nước mắt, chỉ muốn được ôm vào lòng, được hôn, những ước muốn này trong quá khứ bình thường những giờ đây lại là nỗi khát khao xa vời đối với , ở bên, chỉ thấy ngày trôi qua sao dài quá rất dài, cảm giác như thời gian ngừng lại, còn ngày hay đêm, chỉ vô tri vô giác mà trôi qua.

      Cầm chặt di động tay, mực đợi trả lời, đôi khi nhắn tin cho , cũng trả lời, mặc dù trả lời có vẻ kiên nhẫn, chỉ có vài chữ ngắn gọn, nhưng ít nhất cũng trả lời, mỗi tin nhắn của đều lưu lại, những lúc có việc gì lấy ra xem, trả lời được chín tin nhắn, cũng quá 100 từ, đều đọc thuộc lòng.

      Nhưng mà bây giờ, báo cáo cũng sắp nhận được rồi, nhưng vẫn chưa nhận được hồi , bình thường, cảm thấy vô cùng mất mác, nhưng hôm nay, lại cảm thấy lo lắng bồn chồn vô cùng, biết có phải vì bảo bảo mấy ngày nay quá năng động khiến chịu nổi, hay là do… nhớ tới chịu được, nhịn được nữa.

      Tĩnh Tri cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại, vẫn màu tối đen, rốt cuộc nhịn được, bấm số gọi cho .

      Đô---đô---vang lên vài tiếng, lại bị cắt đứt.

      Tĩnh Tri run rẩy, nỗi
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 348: Thiệu Đình nổi giận.
      Editor: Kẹo Khìn

      Tĩnh Tri khoát tay, mỉm cười: “ cần, bọn chị mới liên lạc xong, đêm nay ấy xã giao, cần quấy rầy chuyện tốt của ảnh.”

      Khi xã giao, nở nụ cười chua xót tự giễu, nhưng lại ép buộc chính mình đè nén mọi cảm xúc, rất , nhưng giờ đây chỉ có mình, thể tiếp tục bi thương nữa, nếu Bảo Bảo có mệnh hệ gì, hối hận cả đời!

      Bình Bình thấy gương mặt vui vẻ của , nghĩ thầm, chắc do mới chuyện cùng với nhị thiếu nên mới vậy, cũng thở phào nhõm hơi, nâng tay dìu ra ngoài, còn bất mãn lầu bầu: ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn“Chị Tĩnh Tri, sao này em mang thai cũng giống như vậy sao?”

      Cảm giác khống chế được cảm xúc của phụ nữ có thai đáng sợ!

      Tĩnh Tri cười xoa đầu , trêu ghẹo : “Như thế nào, An Thành còn chưa có lấy em về, em muốn sinh Bảo Bảo cho người ta rồi sao?

      Bình Bình mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn cười thoải mái: “Đó phải chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi sao, người ta chỉ muốn trưng cầu ý kiến trước khi làm mẹ mà thôi.”

      Tĩnh Tri vui đùa xong, nghiêm túc : di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn “Bình Bình, An Thành chăm sóc em tốt như vậy, các em ở cùng chỗ rất hạnh phúc, cho nên, em giống như chị, em đối với chị tốt như vậy, theo chị cũng nhiều năm rồi, chị
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 349: Liên tục quấy rầy.
      Editor: Kẹo Khìn
      Betaer: Mẹ Bầu

      Lực dưới tay tăng mạnh, giọng độc ác trầm vang lên: “ nhận điện thoại của ấy có phải hay ? .”

      Lâm Tịch Nhan bị bóp chặt cằm, nước mắt chảy thẳng xuống, ta cố gắng bẻ ngón tay nghĩ muốn đẩy ra, lại khiến càng tăng thêm sức mạnh, xương cốt như bị bóp nát, rốt cuộc nhịn được, để ý đến cằm đau nhức ngập ngừng : di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn “Vâng…Điện thoại cứ kêu mãi…em liền nhận…”

      những gì, chữ cũng được thiếu, từ đầu tới cuối cho tôi biết.” Mạnh Thiệu Đình hờ hững buông tay, giọng điệu của từ đầu tới cuối đều rất thản nhiên, nhưng khẩu khí lại lạnh thấu xương, Lâm Tịch Nhan chưa từng bao giờ thấy Mạnh Thiệu Đình như vậy, trong ấn tượng của ta, từ trước tới giờ luôn có thái độ nho nhã lịch , cho tới nay, ta cho rằng người đàn ông tốt hiếm có, nhưng mà tại, nhìn như vậy, ta lại cảm thấy sợ hãi nên lời.

      Cằm dưới đau đớn vô cùng, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n từng cơn từng cơn nhắc nhở Lâm Tịch Nhan vẻ mặt đáng sợ vừa rồi của .

      ta dám giấu diếm nữa, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ánh mắt đáng sợ của .

      “Em cũng gì nhiều, thấy điện thoại cứ vang lên, liền nhận cuộc gọi tắm, có muốn em gọi giùm hay , chỉ như vậy.”

      Lâm Tịch Nhan cố gắng chống đỡ để bản thân được bình tĩnh hết, ta cũng dối, cho nên giờ phút này, ta thản nhiên nhìn vào mắt Mạnh Thiệu Đình.

      Mi tâm của nhíu chặt, dღđ☆L☆qღđ vặn thành chữ xuyên , đáy mắt nhìn sáng tối, làm ta đoán được giờ phút này nghĩ cái gì, trái tim như nảy lên, càng lúc đạp càng nhanh, trong phòng rất yên tĩnh, yên lặng tới nỗi phải há to miệng hít thở để làm giảm bớt run sợ.

      Mạnh Thiệu Đinh ngược lại hành động như trong dự đoán của ta, cười tiếng đầy vẻ khinh miệt, đầu ngón tay xoa chân mày: “Chiêu này của Lâm tiểu thư quả rất cao tay, kín đáo mà lộ liễu, lời như như , người vô ý lại khiến người nghe chạnh lòng .”

      suy nghĩ nhiều rồi Thiệu Đình…” ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trong lòng Lâm Tịch Nhan thoáng chút được tự nhiên, còn có thêm chút ghen tị tên, khẩn trương khi biết ta nghe điện thoại của Tĩnh Tri đó, khẩn trương khi sợ ấy hiểu lầm, nhất định rất để ý tới người đó.

      “Trong lòng nghĩ gì, nhất, Lâm tiểu thư, mời về cho.”

      thu lại nụ cười, giơ tay ý bảo muốn đuổi ta về.

      Lâm Tịch Nhan chỉ cảm thấy mình như con cá nước sâu bị người ta ném lên bờ, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, nhưng vẫn cố chấp há to miệng, liều mạng cố gắng vùng vẫy cho tới cùng.

      “Thiệu Đình…tối hôm nay…”

      xin lỗi, tôi có thời gian.” cự tuyệt chút do dự, bị người phụ nữ dây dưa với bị nhiều người phụ nữ dây dưa, cũng khác nhau lắm.

      “Ngày mai…”

      “Ngày mai cũng có thời gian, sau này cũng có thời gian.” lạnh lùng mở miệng, trong lòng lại nảy lên suy nghĩ buồn cười, khi nào mới có thể đối xử với lạnh lùng quyết tuyệt như bây giờ được?

      Có lẽ, cả đời cũng làm được, từ lâu nằm trong lòng bàn tay , sống chết cũng thể thoát ra được!

      Lâm Tịch Nhan nhìn bóng lưng của , từ khi mới quen biết cho đến giờ, cho rằng mình càng ở bên cạnh nhất định chiếm được ưu thế, nhưng giờ phút này nhìn quyết đoán lạnh lùng như vậy, ta mới hiểu được, từ lâu mình thua người ta.

      Nhưng lại thể bỏ qua, nếu với người phụ nữ kia lưỡng tình tương duyên, sao lại mình người châu Úc?

      Chỉ cần vẫn còn độc thân, ta nhất định còn cơ hội, vẫn còn hi vọng, ít nhất, vẫn có quyền lợi mên và theo đuổi .

      “Thiệu Đình, xin lỗi, em nên tự tiện nghe điện thoại của , xin đừng so đo với em, em đảm bảo sau này tái phạm nữa, tâm tình tốt, em quấy rầy nữa, hôm nào em lại đến thăm .”

      Lâm Tịch Nhan xong, cũng đợi mở miệng, xoay người bước thẳng .

      Mạnh Thiệu Đình xoay người lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng hình thon dài của Lâm Tịch Nhan biến mất sau bụi hoa, trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ kỳ quái, mà cái ý nghĩ này, khiến chính cũng thấy hoảng sợ.

      Lái xe tới nhà ăn bên cạnh lúc quay về, sai biệt lắm cũng khoảng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :