1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 340: giữ được
      Editor: tieuhao

      Tĩnh Tri nhìn , vành mắt đỏ lên, muốn cầm lấy tay , Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, theo phản xạ rút tay lại...

      sửng sốt, mãi mới có phản ứng, vậy mà bắt đầu tránh ...

      Hương trà thơm mát cùng hơi nóng bốc lên, trong làn hơi nước kinh ngạc rơi lệ, nhưng quyết để bản thân phát ra tiếng nghẹn ngào, muốn lại chứng kiến dáng vẻ yếu đuối và nhếch nhác của .

      "Tôi tới tìm em là muốn về chuyện đứa bé, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn sao đứa bé cũng là con của tôi, tôi cần phải chịu trách nhiệm

      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 341: Con tôi xinh đẹp nhất

      Lá trà lay động trong tách, chất lỏng màu hổ phách đẹp mắt, những gợn sóng lăn tăn nổi lên từng vòng nối tiếp nhau, dường như có những giọt nước mưa rơi bề mặt...

      Mạnh Thiệu Đình ngồi xe, im lặng suốt dọc đường, An Thành chuyên chú lái xe, cũng dám chuyện với , trong lòng ta đau khổ, trong bụng mang theo bí mật đáng sợ, ta sắp điên mất rồi! Nhị thiếu càng tin tưởng ta, ta lại càng áy náy. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trong tối, ta ba lần bốn lượt liên hệ với Mạnh Thiệu Tiệm, muốn bỏ , thế nhưng An Thành ngờ, em ta lại bị Mạnh Thiệu Tiệm đón về nước, ba chuyện ta đồng ý ban đầu hoàn thành xong hai chuyện, chỉ cần chuyện cuối cùng làm tốt, sau đó, hai em bọn họ được đoàn tụ...

      Nghĩ đến việc sắp được trùng phùng, nghĩ đến việc từ nay mình cũng có thân nhân như chân với tay, An Thành vốn quyết định đoạn tuyệt buông bỏ đứa em rất nhiều năm gặp mặt, nhưng vào giây phút cuối cùng, lại cúi đầu.

      Thời tiết của thành phố A trước giờ đều là mùa đông rét lạnh, xuân thu khô hanh ít mưa, hoàn cảnh nơi này hợp để ở lại, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Mạnh Thiệu Đình ngồi trong xe, trái tim lại kiểm soát có suy nghĩ, trước kia sau khi hai người bày tỏ cõi lòng với nhau, đó chính là khoảng thời gian gắn bó keo sơn, phải có ý nghĩ, sau này, có con, đưa đến thành phố bốn mùa đều là mùa xuân để nghỉ ngơi, cũng bỏ hết mọi công việc lại, chỉ ở bên và con.

      Nhưng tại xem ra, tất cả đều còn cơ hội thực .

      "Khi nào Bình Bình về?"diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, khiến An Thành hốt hoảng, lúc lâu, ta mới : "Mấy ngày nữa ạ."

      "Cậu cũng ở lại , cậu và Bình Bình đều khá thân với ấy, bây giờ ấy có con, dù sao bên cạnh ấy cũng phải có mấy người có thể tin được."

      hơi trầm tư, chợt , nhắc tới tình cảnh nay của cũng coi là quá xấu, ít nhất với thế lực của bác trai ở Úc, cần quá lo về Mạnh Thiệu Tiệm, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn nhưng ở chỗ này của khó mà , tâm tư của Mạnh Thiệu Tiệm với cũng biết ít nhiều, nhất định phải tăng thêm đề phòng.

      "Nhị thiếu, bên cạnh cũng thể có người tin cậy được..." Khi An Thành đến hai từ "tin cậy" vẫn có chút chột dạ.

      " sao, cậu cần lo cho tôi, cứ như vậy ."

      ở thành phố A lâu, sau khi tham gia tang lễ của ba lặng lẽ rời , việc trôi qua hơn tháng, tuy có Hà Dĩ Kiệt dùng lực lượng của chính phủ để dìm chuyện này xuống, nhưng đủ lời đồn đãi tai tiếng và khó nghe vẫn còn truyền bá xôn xao, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, cần Mạnh Thiệu Đình cũng biết, tất cả những điều đó đều do cả của ban tặng.

      Trong lòng hận ta đến tận xương tủy, cũng có ý nghi ngờ về cái chết đột ngột của ba, nhưng ba luôn nằm trong bệnh viện của Bắc Thành, Mạnh Thiệu Tiệm muốn ra tay là thể, huống hồ, hôm khi nghe ba với chuyện kia, ba cũng , tới giờ Mạnh Thiệu Tiệm vẫn chưa biết gì, vẫn chưa biết đến thân thế của bản thân ta. Nếu vậy, cho dù thủ đoạn của ta có nham hiểm thế nào, cũng ra tay độc ác với "người ba ruột" của mình!

      Ban đầu sau khi ba chết, định công bố tin tức này với đại chúng, nhưng hài cốt ba còn chưa lạnh, thể lựa thời điểm ba vừa qua đời mà tung ra tin tức kinh hãi như thế, khiến cho ba bị người đời nhạo báng, hơn nữa, thế nào mẹ đẻ của Mạnh Thiệu Tiệm cũng là mẹ . Chuyện ba qua đời làm cho mẹ bị đả kích nặng nề. Giờ chỉ vì đoạt lại Mạnh thị, bây giờ lại tiết lộ ra ngoài thân thế của Mạnh Thiệu Tiệm, đừng dư luận chỉ trích mẹ thế nào, ngay cả chính bản thân mẹ cũng thể chịu nổi đả kích ấy.

      mất người thân, muốn mất thêm người nữa.

      Huống hồ, bây giờ giống như người bị mất ý chí chiến đấu, hề muốn quan tâm đến những chuyện này.

      ***

      Mang thai tới tháng thứ tư, tình hình thai nhi cơ bản ổn định, sau khi đến bệnh viện kiểm
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 342:Chủ động giữ

      vẫn giữ giọng điệu nhàng vừa rồi, lười biếng ồ tiếng: "Nếu vậy, tôi cúp máy đây."

      nhanh chóng tiếp lời, cướp lời tạm biệt trước , cướp hành động tắt máy trước .

      Mạnh Thiệu Đình nghe câu chào tạm biệt cứng nhắc của , bên tai vang lên tiếng tút tút, thoáng thất thần, đắm chìm trong hạnh phúc có con ...

      Con bé Bình Bình ngày càng coi trời bằng vung, con Mạnh Thiệu Đình mà lại xấu xí như cá con? diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Đúng là lời gian dối nhất thế giới này!

      Có gen của , con nhất định là công chúa đáng nhất thế giới, con tốt, con là tri kỷ, con lại dễ mềm lòng, khinh người giống Phi Đồng, thấy ba ruột là vứt sang bên...

      Nghĩ đến Phi Đồng, khó tránh khỏi nghĩ đến Thiệu Hiên, trong lòng khỏi buồn bã, qua lâu rồi mà trong lòng vẫn tồn tại mong ước - Thiệu Hiên chết!

      Nhưng chú ấy lại có chút tin tức nào truyền về, thời gian càng qua , càng mất lòng tin, có lẽ, có lẽ ... dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhưng vẫn ngoan cố muốn tin, vẫn kiên nhẫn cho người tìm hiểu tin tức về chú ấy.

      ngây người ra nghe tiếng chuông cửa, người giúp việc mở cửa, là vị hàng xóm của sau khi đến Úc, người Hoa xinh đẹp trẻ tuổi, vì đều là người Trung Quốc cho nên bình thường hay qua lại với nhau, mẹ của Lâm ấy rất hay làm bánh ngọt, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cứ đến thời gian uống trà chiều là mời sang, thỉnh thoảng cũng làm trà bánh nhờ Lâm mang sang cho , lúc này, ấy lại bưng khay bánh lớn đến.

      "Mẹ làm bánh ngọt mới, muốn em mang sang cho nếm thử." Lâm Nhan Tịch mím môi cười, đưa khay bánh cho người giúp việc, chớp mắt nhìn : "Đường đột đến thế này, có quấy rầy chứ?"

      " Lâm khách khí rồi." diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Mạnh Thiệu Đình hờ hững trả lời, người giúp việc bê trà đến, Lâm Nhan Tịch ngồi xuống đối diện , cười tủm tỉm: " bảo em khách khí, sao còn gọi em là Lâm? Chúng ta là hàng xóm hơn tháng, chẳng lẽ còn chuyện xa lạ như lần đầu gặp?"

      Mạnh Thiệu Đình bưng trà cười, chẳng ừ hử gì cả.

      Lâm Nhan Tịch cũng có chút ngượng ngùng nhún nhún vai, thấy chỉ uống trà, cũng nếm bánh, tự cầm lấy đĩa cắt miếng đưa cho : " nếm thử xem, hương vị rất ngon!"

      "Tôi thích ăn đồ ngọt." ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Mạnh Thiệu Đình hề nhận, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vẻ khách khí, tay Lâm Nhan Tịch đặt giữa trung có chút bối rối.

      cúi đầu thổi lá trá, cứ như thấy gì từ từ uống trà, nước trong tách hết, liền đứng lên, tiện tay cầm cây vợt tennis, lúc này mới nhìn về phía Lâm Nhan Tịch, ánh mắt tỏ ra áy náy, lại mang theo ý đuổi khách: "Tôi có hẹn chơi bóng, Lâm..."

      Lâm Nhan Tịch cũng thuận thế đặt bánh xuống đứng len, thất vọng nhìn , cười miễn cưỡng: "Em quấy rầy nữa."

      "Hôm khác đến nhà thăm bác trai bác ." Mạnh Thiệu Đình lịch gật đầu, lễ phép tiễn ấy ra ngoài.

      lái xe vòng vèo bên ngoài rất lâu rồi lại quay về, ai hẹn chơi bóng cả, chỉ muốn ở mình với Lâm Nhan Tịch mà thôi, trẻ biết cách che dấu nội tâm, ấy nghĩ gì, biết , bởi vậy mới dùng những cách khác nhau từ chối ấy mà làm tổn thương lòng tự ái của ấy, hy vọng ấy có thể hiểu, giữa hai người có khả năng.

      đường bắt gặp những bé xinh xắn bước loạng choạng học, lại nghĩ đến con còn chưa ra đời, mang đứa con của , mình chịu khổ, về tình về lý cũng nên trở về thăm , thế nhưng, nếu quay về, liệu có khiến hiểu lầm, giống như ngày trước chịu nổi nữa cầu hòa với ?

      Trái lo phải nghĩ, vẫn có được chủ kiến xe về đến nhà, Mạnh Thiệu Đình ngồi trong xe, nhìn ngôi nhà hẳn rất lớn rất sang trọng, nhưng muốn vào đó.

      Ngày trước, khi ở Tĩnh Viên với , chuyện vui sướng nhất của là về nhà, còn bây giờ, chuyện muốn làm nhất, là về nhà.

      ***

      Đứa bé được năm tháng, Mạnh phu nhân đến nhà thăm hỏi, Tĩnh Tri rất lấy làm kinh hãi, bảo Bình Bình và hai bảo mẫu mới đến cùng , lúc này mới cho người mời Mạnh phu nhân vào.

      Mạnh phu nhân già rất nhiều, tinh thần có vẻ tốt, chẳng qua vẫn thể lại được, tuy nhiên cách chuyện trôi chảy hơn nhiều.

      "... Trước khi ông ấy với mẹ, muốn mẹ cố chấp nữa, tranh đấu cả đời với con, xem người nhà của hai gia đình chúng ta rơi vào kết cục thế nào?"

      Nét mặt Mạnh phu nhân thoạt nhìn có vẻ bình
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 343: Nổi ban đỏ
      Editor: tieuhao

      Trong lòng lại khỏi nghĩ thầm, nếu chủ động lên tiếng giữ lại, có ở lại ?

      "Em nào có lung tung gì chứ? Em chỉ muốn thấy hai người nhau lại cố tình tỏ ra quan tâm nhau, chẳng lẽ hai người định đợi tiểu công chúa ra đời, lớn lên, đến khi hai người đều râu tóc bạc phơ rồi mới sống bên nhau sao?"

      Bình Bình mấy câu là kích động, ấy theo Tĩnh Tri nhiều năm như thế, sớm coi như người thân thiết nhất,dღđ☆L☆qღđ Bình Bình chỉ có người chú tính là quá thân với ấy, có nhà mà chẳng giống nhà, hơn nữa, ấy là con người có đầu óc hết sức thành , Tĩnh Tri đối tốt với ấy, ấy cũng cũng lòng đối tốt với Tĩnh Tri, bởi vậy, thấy và Mạnh Thiệu Đình giằng co nhau như thế, đến con cái cũng có rồi mà lại biết cách lợi dụng, ấy bí bách đến nỗi sắp điên rồi!

      Tĩnh Tri bị ấy đầu liền cúi thấp, nhưng nghĩ lại, nếu tiếp tục lạnh nhạt với , cả đời này có thêm người đàn ông nào khác, nhưng nhất định,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n con , đối xử tốt với con , nhưng bây giờ, tự ti dám đoán, tình trong lòng dành cho , rốt cuộc còn dư lại bao nhiêu.

      Bình Bình nâng tách trà lên uống ừng ực, dứt khoát đem những lời nín nhịn trong bụng ra.

      "Chị Tĩnh Tri, phải em quá phận dạy bảo chị, em muốn thấy chị hạnh phúc, nhiều năm qua, tình cảm của Nhị thiếu dành cho chị, chị ràng hơn bất cứ ai, ngày trước chị mang thai Phi Đồng, trong lòng Nhị thiếu dù khó chịu, phải vẫn lòng chăm sóc chị à, có mấy lần chị động thai, phải Nhị thiếu bảo vệ chị trong lúc nguy cấp đó sao? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Đứa bé phải con ấy mà ấy còn đối xử như thế, vì sao chị còn nghi ngờ tình dành cho chị? Em muốn , Tam thiếu phải do Nhị thiếu bức hại, mặc dù em là người ngoài cuộc, thế nhưng em cũng tin ấy! Chẳng lẽ đúng là người trong cuộc u mê mà kẻ ngoài cuộc tỉnh táo? Chị Tĩnh Tri, cả đời người sao có thể gặp được những chuyện mười phân vẹn mười? Chị người, người đó cũng chị, đây là niềm hạnh phúc bậc nào, chị Tĩnh Tri, chị hãy dũng cảm lần , phải em chứ, lúc Nhị thiếu còn ở đây, gan chị lớn chừng nào, vô số lần giày vò người ta hả?diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Bây giờ Nhị thiếu tức giận rồi, làm sao mà chị lại sợ bóng sợ gió thế?"

      Bình Bình thấy như có thay đổi, thẳng thắn : "Chị Tĩnh Tri, lần này chị vô cùng sai, chẳng trách Nhị thiếu chị như thế mà cũng chịu nổi, đổi lại là người khác, chừng trả thù chị rồi, dẫu sao, danh tiếng cả đời của ấy đều bị hủy hoại, đó là thứ rất quan trọng với đàn ông, hơn thế, tất cả đều bị người phụ nữ mình hủy diệt..."

      "Em đừng nữa Bình Bình..." Tĩnh Tri nghe vào nổi, dám nhớ lại chuyện ấy, mỗi khi nhớ đến đều thấy nó như cơn ác mộng, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn "Chị hối hận sắp chết rồi đây, nếu nhớ lại nó, chị thà tìm cái chết chứ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế..."

      "Suy nghĩ của chị, hối hận và áy náy đó, chị có cho Nhị thiếu biết ?" Bình Bình thấy buồn bã đến mức nước mắt rơi xuống, cũng có chút hối hận...

      ấy cầm khăn giấy nhàng lau nước mắt giúp , trong giọng mang theo áy náy và thương tiếc: "Chị Tĩnh Tri, chị đừng giận em, em chỉ muốn thấy hai người chia tay, , em chưa từng thấy ai môn đăng hộ đối như hai người, chị biết chứ, mỗi lần em thấy hai người ở bên nhau, trong lòng em vô cùng hâm mộ, giống như cả thế giới chỉ có hai người vậy, trong mắt ấy chỉ có chị, mà chị, chị Tĩnh Tri, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn chị biết khi đó chị đẹp thế nào đâu, sâu trong mắt chị khi trông thấy ấy liền dâng lên nỗi e thẹn và dịu dàng, tự nhiên mà ấm áp, đó chính là tình đẹp nhất đời..."

      Bình Bình , trong mắt lên vẻ
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 344: Tôi cũng quan tâm
      Editor: tieuhao

      Nếu lên, chí ít cũng cần thấy bộ mặt hề này của , nhưng nếu lên, nhất định càng đau lòng hơn.

      Nước mắt cầm được tuôn rơi, Tĩnh Tri hơi ngửa mặt lên nhịn nó lại, tuyến lệ đau nhức, Tĩnh Tri nắm chặt chăn, nhưng vẫn thấy buồn bã ra nổi.

      Vất vả lắm lấy hết dũng khí hạ quyết tâm giữ lại, thế mà lại xảy ra chuyện thế này, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn chút dũng khí vất vả tích góp lập tức biến mất còn dấu vết, thời điểm đẹp nhất có tự tin, huống hồ xấu xí như bây giờ, khuôn mặt nổi lên đầy hạt đỏ đến nhìn cũng thấy buồn nôn...

      Nghĩ đến đây, mặt càng ngứa, nước mắt của Tĩnh Tri cũng được kìm giữ nữa mà lăn xuống.

      đừng lên, ngộ nhỡ bị bộ mặt này của làm cho sợ hãi bỏ chạy, sau này nghĩ đến là nghĩ đến hình ảnh bộ mặt đầy vết đỏ ấy, muốn chết!

      ***

      "Dị ứng?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mạnh Thiệu Đình còn chưa uống xong hớp nước, nghe Bình Bình , lông mày liền nhíu lại, nhịn được ngửa lên nhìn lầu, cửa phòng ngủ đóng chặt, cần đoán cũng biết bộ dạng lúc này, nhất định là trốn trong phòng khóc.

      " biết có chuyện gì, bác sĩ hình như là dị ứng phấn hoa, nhưng trước đây chưa từng xuất tình trạng này." Bình Bình vừa vừa lén nhìn phản ứng của Mạnh Thiệu Đình, thấy nét mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng ánh mắt lại có hơi chập chờn, cuối cùng vẫn nhịn được hỏi dò: "Nhị thiếu, hay lên xem chị Tĩnh Tri của em bị làm sao ?"

      Mi tâm Mạnh Thiệu Đình hơi nhảy, bưng tách trà lên, chậm chạp câu: di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn "Chỉ là dị ứng thôi, có gì đẹp mắt cả."

      Chỉ sợ cũng muốn gặp , người phụ nữ này, ngoan cố muốn chết.

      Bình Bình lập tức xì hơi, nhưng trước mặt Mạnh Thiệu Đình ấy luôn là con thỏ trắng bé, thỉnh thoảng giỡn chơi còn được, mà nghiêm túc ấy cũng bế tắc.

      "Trước khi đến tôi nhờ ngài Hà điều tra giúp tôi, khí hậu của Lạc Thành tồi, nổi danh là thành phố du lịch có núi có sông, hãy tạm thời thu xếp đến đó ở , tôi ở lại vài ngày, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bình Bình mai em bắt đầu thu dọn đồ đạc."

      Mạnh Thiệu Đình xong, trà trong tách cũng cạn, liền đặt tách trà xuống đứng lên, thản nhiên : "Tôi trước, em cho ấy biết sắp xếp của tôi, xem ấy có ý kiến gì khác , nếu ấy đồng ý, vậy cứ quyết định thế, nếu đồng ý chọn nơi khác."

      "Nhị thiếu..." Bình Bình thấy ngồi chưa được nửa tiếng muốn , nhịn được gọi lại: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Nhị thiếu, , ở nhà sao?"

      Bình Bình cố ý nhấn mạnh từ "nhà", thử dò xét quan sát Mạnh Thiệu Đình, quả nhiên thấy ánh mắt lóe lên, khóe môi tạo thành nụ cười khổ sở.

      Thấy dừng bước, Bình Bình vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Chị Tĩnh Tri cũng rất muốn ở lại..."

      Mạnh Thiệu Đình nghe câu này, nhịn được cười lạnh, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo như đao, khiến Bình Bình nín thở sợ hãi.

      nhớ ư? diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Nếu nhớ lầm, lần gặp mặt đó, còn thèm câu giữ lại muốn tiễn về.

      "Nhà tôi ở đây." Mạnh Thiệu Đình sao cũng có oán cừu gì với Bình Bình, đành lòng gây khó dễ cho ấy, nét mặt trở nên nhu hòa, tuy giọng vẫn cứng rắn lạnh lùng, nhưng thêm mấy phần mềm mỏng hơn vừa rồi.

      Bình Bình ngờ lại tuyệt tình như thế, cứ đứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn ra ngoài, lúc sau mới tỉnh ngộ, cũng khỏi đau xót, trước giờ chưa từng thấy Nhị thiếu như thế, lẽ nào hai người có duyên có phận, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nhị thiếu có chút lưu luyến nào với chị Tĩnh Tri? Vậy công chúa Tiểu Khả quá đáng thương.

      Vành mắt Bình Bình lập
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :