1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 68: GẶP LẠI (tiếp theo)

      Tri Tri nâng cánh tay mỏi mệt đau nhức lên để lau vốc mồ hôi, chuẩn bị đẩy xe tiếp tục làm việc, ai ngờ thân mình bỗng nhiên bị người nào đó đẩy rất mạnh, lảo đảo rồi ngã bổ nhào ngã xuống đống đá vụn, đầu gối và cánh tay lập tức bị cắt tướp ra, đau đến nóng ran người...

      Tri Tri cố gắng vài lần, nhưng vẫn sao đứng lên được, bên tai lại nghe thấy tiếng chuyện ồn ào, còn có tiếng bước chân nườm nượp.

      "Thiếu gia, người này phỏng chừng là mới được đưa tới, cái gì cũng biết, cũng có ý thức giữ an toàn lao động, ngài yên tâm, tôi lập tức đuổi việc ta..."

      Người giám sát công trình vừa cúi đầu khom lưng, vừa theo sau người đàn ông trẻ tuổi nịnh nọt.

      "Tuy rằng muốn kịp tiến độ, nhưng vấn đề an toàn phải đặt lên ở vị trí hàng đầu, đội mũ bảo hiểm đứng ở giàn giáo thi công, nếu mới vừa rồi này gạch rơi xuống làm chết người, chẳng phải bị phiền phức hay sao?"

      Mạnh Thiệu Hiên giày Tây lại đội mũ bảo hiểm nhìn rất buồn cười, mặc chiếc áo trắng sạch đến chói mắt, vừa , vừa ngừng phủi phủi góc áo, vỗ vỗ tay áo, hai hàng lông mày dài nằm vắt ngang giống như bánh quai chèo, nhìn đẹp mắt ...

      Tri Tri được người nào đó kéo lên, chật vật đứng ở bên, nhìn xuyên qua đám người vây quanh, chỉ nhìn thấy người đàn ông cực cao đứng ở giữa đám người, quanh thân nhiễm hạt bụi , phảng phất như đặt mình ở trong nơi phải là công trường dơ dáy bẩn thỉu, mà là ở trong cảnh tiên vậy...

      Lòng bàn tay bị mặt đất thô cứng ma sát phá nát, máu tươi lẫn vết phồng rộp mọng nước vẽ loạn ở trong lòng bàn tay, nóng ran đau đớn. Tri Tri hờ hững đứng ở nơi đó, thím chịu trách nhiệm phụ trách nhóm công nhân nữ đưa tay chọc chọc vào trán oán giận: " muốn chết phải ? Mũ bảo hiểm đâu, sao đội? muốn chết tử tế hay sao mà hôm nay lại vội vã đến mức đâm cả vào ông chủ vậy, muốn làm liên lụy đến chúng tôi cũng phải xin phép chúng tôi chứ?"

      Tri Tri đờ đẫn cúi đầu, lặp lặp lại từng tiếng từng tiếng xin lỗi, nhưng người phụ nữ kia vẫn ngừng lấy ngón tay thô ráp của mình chọc vào giữa mi tâm , càng dứt phát ra lời oán giận...

      Tri Tri bị bà thím chọc đến ngã trái ngã phải, trán bị móng tay thô cứng của bà thím chọc hằn lên vết đỏ rực, rất đau, nhưng vẫn như trước, cụp mắt đứng ở nơi đó, bộ dáng khiếp sợ làm cho người ta nhìn mà đành lòng trách móc nặng nề nữa.

      Mạnh Thiệu Hiên nghe thấy tiếng , từ rất xa thoáng nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt chính là bà thím thân hình chắc nịch, bất giác chau mày, nhưng lại giống như nhìn thấy hung thần ác sát Mẫu Dạ Xoa gì đó, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, lại phủi phủi ống tay áo, trong giọng còn hàm chứa vài phần kiên nhẫn: " thôi."

      Hô, đoàn người vây quanh phừng phừng rời khỏi công trường. Bà thím có thể thở hơi nhàng buông tha Tĩnh Tri, đợi đến khi viên giám sát công trình mặt mũi trầm thở phì phì tới, liền có chút a dua xu nịnh tới gần: "Giám sát Trần... Tống Tri Tri ngày thường cũng như vậy, ngài xem có thể đuổi việc bé ấy được ?"

      Tri Tri dự đoán được bà thím cầu xin giúp , khỏi kinh hãi ngước mắt nhìn lên, thấy người phụ nữ thô ráp vừa mới làm bị thương mặt kia, lại có nụ cười mang theo dè dặt cẩn trọng nịnh hót, nhưng lại xấu xí như mới vừa rồi. yên lặng đứng ở nơi đó, ngón tay nắm lấy góc áo, chỉ cảm thấy trong hốc mắt trận trận chua xót, nhưng thể nên lời...

      " đuổi việc ta sao? hiểu rằng còn thuê ta nữa, tôi *** bị cuốn gói! Mới vừa rồi, biết người nọ là ai ? Ông chủ của chúng ta còn phải nhìn sắc mặt của để làm việc đấy! Trong lúc mấu chốt này bà lại làm ở đây như là cái sọt, nếu chuyện hợp tác mà tiêu hủy, đến cái chết cũng biết chết như thế nào đâu!"

      Giám sát Trần giống như là hung thần ác sát. Tri Tri vừa nghe thấy lời này liền sợ hãi, làm công nhật, ngày lĩnh tiền lương lần, cố gắng cũng vừa đủ chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày của hai mẹ con , bây giờ nếu như bị đuổi việc , ngày còn chưa tìm được công việc, ngày đói bụng, dễ, nhưng mẹ thân thể yếu như vậy biết làm sao bây giờ?

      Hơn nữa, nếu vì nguyên nhân ấy mà bị mất việc, biết mẹ lại mắng như thế nào nữa đây... Cứ nghĩ đến những lời khó nghe kia, sắc mặt của Tri Tri liền khỏi trắng bệch, cả người đổ mồ hôi, khiếp sợ ngẩng đầu, lông mi thoáng run run nhìn người đàn ông ở trước mặt: " Giám sát Trần, xin ngài , tôi dám phạm lỗi như vậy nữa , ngài hãy tha thứ tôi lần, đừng đuổi việc tôi có được ?"

      "Đúng vậy, Giám sát Trần,, sức khỏe của mẹ Tri Tri tốt, bây giờ nếu như bị đuổi việc, về sau sống thế nào đây?!" Bà thím cuống quít cũng chuyện giúp, ai ngờ viên Giám sát Trần,lại vung bàn tay to lên, tay đẩy Tri Tri sang bên: " đừng có với tôi nữa, vô ích, ai bảo may mắn lại va vào cấp cơ chứ, hả?"
      Last edited: 7/10/15
      ChrisA fang thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 69: KHIẾU THẨM MỸ ĐỘC ĐÁO CỦA TAM THIẾU GIA

      Bà thím cũng cuống quít giúp chuyện, ai ngờ giám sát Trần vẫn nhất định khoát bàn tay to lên, đẩy Tri Tri sang bên: " đừng với tôi nữa, vô dụng thôi, ai bảo xui xẻo lại đâm phải cấp cơ chứ?"

      " Giám sát Trần..."

      Tri Tri còn định thêm, nhưng giám sát Trần cũng vẫn cứ khoát tay lên, bỏ cũng quay đầu lại: " lĩnh tiền công , buổi chiều cần đến làm nữa."

      Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, mà công trường do có mái che nên càng nóng như rang, sao chịu nổi. vầng trán tinh mịn của Tri Tri mồ hôi bắt đầu toát ra, lưng áo cũng ướt đẫm, ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, tiếp đó lại đưa móng tay lên miệng bắt đầu cắn.

      Mấy năm nay, hình thành thói quen này, thường mỗi khi lo sợ hoặc bất an, khi bất lực, khi sợ hãi hoặc là lúc biết làm thế nào, đều cắn móng tay của mình từng phát từng phát, móng tay của ngón cái bị cắn cụt ,trụi lủi mảnh, xấu xí.

      Nhưng bàn tay của bao giờ còn được như lúc trước nữa. Ngày ấy mười ngón tay dính nước, đều đặn, nõn nà giống như cây măng tây. Bây giờ lòng bàn tay có đầy những vết sẹo chằng chịt đan vào nhau, mu bàn tay khi đến mùa đông bị nứt nẻ... Đôi bàn tay này vốn để đánh đàn dương cầm, giờ hàng ngày đều ngâm ở trong nước lạnh, chuyển gạch, xi măng, bao giờ trở lại trắng nõn nhẵn nhụi như xưa được nữa.

      Tri Tri nhớ tới trước kia Mạnh Thiệu Đình cười nhạo , là thiên kim tiểu thư siêng năng, tứ thời ngay cả ngũ cốc cũng phân biệt được, nếu ly hôn chỉ có con đường chết đói... Nhưng tại, vẫn sống rất tốt, cho dù hèn hạ thế nào, bần cùng thế nào nữa, vẫn bị chết đói!

      Tri Tri nhìn hai tay bàn tay mình, chậm rãi nở nụ cười thản nhiên, nhàng lắc đầu, ngăn lại những dòng hồi tưởng trong quá khứ của bản thân, những chuyện này, đều qua rồi, là quá khứ...!

      thu thập mấy thứ gì đó của bản thân, bình nước là từ nhà mang đến, phải mang về, quần áo lao động và mũ bảo hiểm đều là do công trường phát, phải để lại. Kỳ thực cũng phải là cố ý mang mũ bảo hiểm, mà là mũ bảo hiểm phát cho quá rộng, đốc công lại cố ý cho đổi cái khác, chính là muốn làm khó cho , nếu như đội mũ vào chặn mất tầm nhìn, mắt nhìn thấy đường , nên đành đội.

      Nhưng nghĩ tới, chính vì thế bị mất việc... Tri Tri hờ hững cười khẩy tiếng, lĩnh tiền công, cúi đầu xuyên qua đám người về nhà.

      Mọi ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là giống như xem kịch vui, đều để tâm, chỉ vùi đầu cắm cúi . men theo chân tường lựa chỗ thoáng mát về nhà mình.

      Khi về đến nhà, mẹ vẫn còn ở trong phòng nước giặt quần áo, Tri Tri cuống quít đặt các thứ xuống, tới phòng nước định làm giúp cho mẹ. Lông mày Tống Như Mi liền nhíu lại, quần áo giặt trong tay ném bộp cái vào chiếc bàn giặt, bọt nước văng khắp nơi, bắn vào trong mắt Tri Tri cực kỳ xót.

      Tri Tri cắn chặt răng, lấy tay lau qua chút, vẫn như trước, cười nhè : "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi , để con giặt..."

      "Sao hôm nay mày về nhà sớm thế? Còn chưa tới giờ tan tầm kia mà?!" Đôi mắt Tống Như Mi giống như móc câu gắt gao nhìn chằm chằm vào con , thấy yên lặng đầy bất an, mắt cụp xuống dám nhìn mẹ, tức giận trong lòng bà khỏi giống như bị bốc lửa. Bà bước qua bước giơ tay nhéo tai Tri Tri: "Có phải là mày lại làm chuyện gì sạch bị người ta bắt được ? Hả? Mày ! Sao mày lại biết xấu hổ như vậy cơ chứ? Phó Tĩnh Tri, mày có biết bẽ mặt hay vậy..."

      " phải, mẹ, phải, con làm cái gì hết, chỉ là vì con làm được công việc ở nơi đó nên mới bị người ta đuổi việc thôi..."

      Ngón tay Tống Như Mi nhéo tai từ từ buông xuống, đôi mắt bị nếp nhăn bao trùm kia có chút tin nhìn dò xét: "Việc gì mà mày làm được?"

      "Là phải làm trát tường, con biết làm..." Tri Tri ngập ngừng, dám thực chân tướng.

      Tống Như Mi lại nhìn chằm chằm con lát, bỗng nhiên thở phào hơi dài nhõm: " biết làm cần làm nữa, vốn dĩ mẹ cũng muốn mày làm công việc nặng nhọc dơ bẩn này..."

      "Mẹ..." Trong lòng Tri Tri chợt ấm áp, trong mũi dồn ứ lên chua xót, chớp mắt mấy cái, cố nén để cho nước mắt mình rơi xuống. Tống Như Mi cũng lạnh lùng quay mặt , tiếp tục giặt giũ chà xát mạnh quần áo: "Nơi đó có nhiều đàn ông như thế, mày câu tam đáp tứ, chẳng thà làm nữa, thà rằng kiếm chút tiền ít , cũng thể để cho thanh danh của mày lại tiếp tục bị xấu !"

      Người Tri Tri giống như chợt bị ném vào trong băng giá... ngây ngốc nhìn mẹ, thân hình gầy cúi ở bên bể giặt, xương bả vai gầy guộc nhô cao, mái tóc hoa râm, quần áo lam lũ, đây là người mẹ xinh đẹp trong trí nhớ của hồi còn bé đó sao?

      Tuy mấy năm qua mẹ liên tục sinh bệnh phải nằm giường, nhưng cuộc sống ngày trước so với bây giờ vẫn còn tốt hơn, tại bởi vì , nên mẹ mới phải chịu cuộc sống gian khổ như vậy. Tri Tri ngẫm nghĩ, chút hận ý lẫn uất ức trong lòng với mẹ cũng đều tiêu tan hết.

      hận mẹ chuyện gì được đây? Ba ba mất, may mắn còn có mẹ ở cạnh, gia đình vẫn là gia đình, bị ly tán, Tri Tri, mày nên thấy như vậy là quá đủ rồi.

      Ròng rã tuần qua vẫn chưa tìm được việc làm, gửi mấy bản lý lịch sơ lược có ghi chút kinh nghiệm ít ỏi, cũng như đá chìm đáy biển. Mẹ lúc nhàn hạ cũng đeo kính lão bắt đầu giở báo tìm tin tức thông báo tuyển dụng. Nếu như Tri Tri tìm được công việc, chuyện sinh hoạt hàng ngày của hai mẹ con , làm sao có thể đặt quan hệ với người đàn ông tốt mà gả được đây?

      Lúc này con làm bà mất hết cả thể diện, chỉ vừa nhìn thấy con , là bà lại nghĩ đến mấy chuyện mà nó làm, nghĩ đến con làm cho Chính Tắc sống bị tức chết, Tống Như Mi muốn nhìn thấy con nữa, nhưng lại thể bỏ con được, với điều kiện của Tri Tri như bây giờ, đến bà còn sao chịu nổi tiếng tăm xấu kia, làm sao có người đàn ông nào tốt muốn cưới nó đây?
      Nhưng nếu nghĩ phải gả con cho lão già trùm sò lưu manh, ngược lại trong lòng Tống Như Mi lại thể chấp nhận, cho dù thế nào, nó cũng là con của bà và Chính Tắc, cần điều kiện phải tốt, chí ít cũng phải là người của gia đình đứng đắn, bà thân là mẹ đẻ ra nó, coi như vậy là hết tình hết nghĩa.

      Tri Tri kéo thân hình mệt mỏi về nhà, vừa nhìn thấy nét mặt của , vẻ mặt của Tống Như Mi vốn chờ đợi liền lạnh xuống, bà dựa lưng vào ghế dựa, đeo kính lên, ôn hoà nhìn lại nàng: "Con cũng cũng đừng có chọn chọn lựa lựa nữa, giống như mẹ bảo, chính là công việc đưa đồ ăn hôm trước con xem đấy, cũng khá tốt, còn có thể quen biết được nhiều người, chừng có người coi trọng con, nhất định cưới con đấy !"

      "Mẹ... công việc này người ta chỉ nhận nam giới." Tri Tri nhíu mày, bởi vì nơi này kinh doanh rất tốt nên khối lượng công việc rất lớn, vì thế nơi này được coi là nhà hàng nổi danh, nhưng lại chỉ nhận nam giới làm việc giao đồ ăn bán ở bên ngoài, cũng thử qua đó, nhưng nhà hàng lại chịu nhận .
      "Nam giới có thể làm, phụ nữ cũng có thể làm! đến nước này, mày còn chọn lựa cái gì! Tao xem ra căn bản là mày muốn làm, mới giả bộ như thế, ràng là mày đáp ứng cái thằng đốc công Tôn kia rồi, chờ nó lấy mày về nhà hả, được lắm! Đỡ phải ở trước mặt tao làm chướng mắt!"

      Từ ngày về nước, tính khí của Tống Như Mi biến đổi mạnh mẽ, dễ nổi giận, đặc biệt những lúc ở trước mặt Tri Tri, luôn luôn ra những lời tuyệt đối có đạo lý.

      Vành mắt Tri Tri đỏ lên, vùi đầu càng sâu, cằm ép sát tại nơi cổ áo T-shirt được giặt sạch trắng tinh, Tri Tri nhàng gật gật đầu, cố nén nước mắt, : "Mẹ, mẹ đừng giận nữa, sức khoẻ của mẹ tốt, bác sĩ , đừng để cho mẹ phát giận, con lập tức đến chỗ nhà hàng kia..."

      Tống Như Mi nhìn thấy Tri Tri chỉ thấy bụng tức giận, dứt khoát xoay mặt , ấn nút mở quạt điện, quạt được 2 phút liền vội vàng tắt , vì muốn tiết kiệm điện. Nhà Tri Tri có hai chiếc quạt điện nhưng hầu như bao giờ dùng đến, chỉ vào lúc giữa trưa nóng nhất, mới có thể dùng vài phút.

      "Còn nấu cơm à, đứng lỳ ở đây để làm gì? Đừng bày ra đây cái bộ dáng ra vẻ điềm đạm đáng , nhìn khiến cho người ta phát ghê tởm! Tao cũng giống như cái lũ đàn ông ruồi bọ kia đâu!"

      "Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con làm cho mẹ ăn..." Tri Tri hoảng sợ, vội , nhanh chóng nén lại những giọt nước mắt sắp sửa trào lên ở trong hốc mắt, dè dặt cẩn trọng nhìn người mẹ nóng nảy dễ nổi giận của mình, trong lòng chút oán hận, mà chỉ thấy đau lòng.

      Nếu ba ba biết mẹ phải trải qua cuộc sống như vậy, mẹ già nhiều như vậy, nhất định ba rất đau lòng.

      Trong nhà có gương, Tống Như Mi chịu soi gương, lại càng cho phép Tri Tri được soi gương. Bà muốn đánh phấn trang điểm xinh đẹp chỉ để ra ngoài buông thả, quyến rũ đàn ông, cho nên đập vụn hai cái gương ở trong nhà . Bắt đầu từ ngày đó, Tri Tri còn soi gương nữa, cắt phăng mái tóc dài để tránh phiền toái.

      "Tao muốn ăn gì sao? Tao nghĩ muốn ăn đại tiệc, tao nghĩ muốn ăn bánh ngọt Ngũ Tinh ở khách sạn, mày mua cho tao được ?" Tống Như Mi bật cười lên tiếng đầy bi thương, gương mặt già nua, tiều tụy, rốt cuộc còn nhận ra được người đẹp có bộ dáng phong lưu của ngày xưa nữa rồi.

      Tri Tri theo thói quen chỉ ra sức cúi đầu, lông mi chớp chớp run rẩy: "Mẹ, chờ con làm được phát lương, con mua cho mẹ ăn được ?"

      "Tao có phúc được hưởng cái mệnh ấy!" Tống Như Mi hừ lạnh tiếng: " nấu cơm thôi, nhớ dùng dầu mỡ tiết kiệm chút, còn có thể nấu thêm được vài bữa cơm nữa."

      "A... vâng, con biết rồi." Tri Tri vội vàng đáp lại, xoay người hướng về phía tận cùng của hành lang, đến nơi phòng bếp giản dị, đẩy cửa ra. Gian bếp lợp lá chứa đầy củi cành, ánh mặt trời chiếu qua khe hở rắc xuống những đốm nắng giống như những đồng tiền màu vàng, Tri Tri đứng lặng im lát, giơ cánh tay lên xoa xoa nơi mắt, bước vào phòng bếp giống như chiếc lồng hấp kia...

      Cùng mẹ ăn xong bữa cơm, thu dọn sạch phòng bếp, Tri Tri liền tranh thủ thời gian mẹ ngủ trưa, vào trong phòng ngủ lau rửa thân mình, thay quần áo sạch , sau đó ra khỏi cửa. bắt xe buýt ngồi qua năm trạm dừng, sau xuống xe bộ mười phút để đến nơi nhà hàng bán cơm Trung Quốc.
      ****
      "Tam Thiếu, người này thế nào?" Người đàn ông hơi khom người kính cẩn mở miệng, chỉ chỉ vào đứng ở đằng xa cách bọn họ khoảng năm thước.

      Người kia ngồi ở ghế sofa, có đôi mắt đen bóng, những sợi tóc màu vàng nhạt mềm mại bao quanh lấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ, nhưng trong đôi mắt thanh tú hẹp dài kia phần đuôi mắt lại mang theo chút độc ác, tỏ người đàn ông tuấn mỹ thanh tú ở trước mặt này cũng phải người dễ chọc.
      Last edited: 7/10/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 70: TẬP KÍCH VÀO NGỰC

      Nhưng đôi mắt hẹp dài mà lại thanh tú kia nơi phần đuôi mắt lại mang theo chút độc ác, tỏ người đàn ông tuấn mỹ thanh tú ở trước mặt này cũng phải người dễ chọc.

      Quả nhiên, người nọ chỉ đưa mắt nhìn đầy thờ ơ, hai hàng lông mày dài nhíu chặt lại, ta càng nhíu chặt hàng lông mày, vẻ mặt trợ lý lại càng trắng thêm ba phần.

      "Đây mà là phụ nữ sao?" Mạnh Thiệu Hiên mím chặt môi lại , ngón tay thon dài giơ lên chỉ chỉ vào người con đứng cách đó xa, vẻ đẹp của ấy khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải động lòng!

      "Tam Thiếu, người này... đương nhiên đây là phụ nữ ạ!" Trợ lý lau mồ hôi lạnh, có chút biết phải làm sao.

      "Tôi biết, so với đàn ông, ngực của phụ nữ lớn hơn, nhưng như thế có nghĩa là cứ phải để lộ toàn bộ ra bên ngoài như vậy để cho tôi nhìn chứ?" Mạnh Thiệu Hiên vừa vừa thoáng liếc cái đầy vẻ khinh thường, sau đó nhanh chóng quay mặt , thèm nhìn thêm cái, miệng lẩm bẩm : "To như vậy, nhìn ngu xuẩn lại còn thô kệch, giống y như cái mông... bằng lòng kề mặt lên mông người khác như thế, vậy tôi tặng cho là được!"

      "Tam Thiếu, ngài thích người có ngực lớn, chúng tôi đổi lại người hơn có được ?" Trợ lý gần như phát khóc , đại thiếu gia, ngài có thể đừng gọn gàng dứt khoát như vậy được ?

      "Tôi muốn to giống như quả bóng rổ, nhưng cũng muốn nó đến mức bị sát vào áo, tôi muốn người phụ nữ có dáng người nhắn vừa phải, thích dùng nước hoa có hương thơm của hoa sơn chi, giọng rất dịu dàng, ngón tay mềm mại, eo lưng lại rất !"

      Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên đứng lên, vài bước đến phía trước cửa sổ, hai tay mở rộng chống vào cửa sổ, làn gió ấm áp đập vào mặt, kéo lỏng chiếc caravat xuống, cởi bỏ cúc áo cùng, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Chỉ có ở trong bóng tối, trong trí nhớ của mới có thể nhớ ràng lại được toàn bộ.

      "Tam Thiếu, có phải là ngài tìm người nào đó phải ?"

      "Đúng vậy, tôi luôn luôn muốn tìm thấy người kia."

      "Bộ dạng của ấy trông thế nào?"

      "Tôi chưa từng được nhìn thấy bộ dáng của ấy." Nhưng tất cả mọi thứ của ấy, đều khắc sâu ở trong lòng tôi.

      Mạnh Thiệu Hiên nhớ tới thời gian ở cùng với tại nhà họ Mạnh, bờ môi khỏi thoáng cong lên. nhìn lại được, cho nên quản ngại từ xa xôi vạn dặm cũng phải trở về đây, chỉ vì muốn được nhìn thấy người con có ngón tay mềm mại và giọng êm tai kia, là người con đầu tiên xông vào trong thế giới tối tăm của .

      "Thế này biết làm sao đây?" Trợ lý có chút khó xử nhìn , rất ít khi trầm mặc, khi bắt đầu trầm mặc, khiến ta kìm được ý nghĩ muốn bảo vệ người đàn ông này.

      Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên bật cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo ba phần tà ma, nhất trong đôi mắt, để lộ ra ánh nhìn xấu xa , giống như chút để ý, nhưng lại mang vẻ cực kỳ ngang ngược và chắc chắn: " cần nóng vội, cuối cùng tìm được ấy."

      ******************************************************

      Tri Tri thay bộ đồng phục, sắp xếp những hộp cơm tiện lợi ngay ngắn chỉnh tề vào bên trong chiếc thùng lớn, sau đó ngồi lên chiếc xe máy điện, cứ dựa theo địa chỉ gọi cơm ghi trong hoá đơn mà đưa suất ăn đến từng nhà.

      Có ba suất được đặt đồ ăn đặc biệt cần đưa đến công ty bất động sản có tên là Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, Tri Tri nhìn địa chỉ danh sách, sau đó bắt đầu lái chiếc xe máy điện, hoà vào trong đám người nhốn nháo kia.

      Thành phố rất rộng lớn, mọi người đều bận bịu nhiều công việc. Khi đèn đỏ, Tri Tri dừng lại, rốt cục có thể thở hơi, bộ quần áo đồng phục dày, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, sát vào da thịt, vừa ngứa lại vừa khó chịu. Tri Tri chống chân ở mặt đất, đưa tay cào qua mái tóc đầy mồ hôi ẩm ướt bị bay loạn xạ, hàng lông mi dài thoáng lấp lánh, nhưng lại hạ xuống ngay theo thói quen. Tiếng chuông của điện thoại di động ở trong chiếc túi cũ kỹ bỗng nhiên vang lên leng keng leng keng. giật mình cái đầy hoảng hốt, kiềm chế nổi lại bắt đầu run rẩy. mang hết dũng khí lấy điện thoại di động ra, thấy ràng chỉ đơn giản là tin nhắn thông báo nộp cước phí di động, lúc này mới có thể thở phào hơi dài đầy nhõm, sờ lên mặt, cũng thấy mồ hôi ra đầy mặt rồi.

      kiềm chế nổi run rẩy khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cũng là di chứng của mấy năm vừa qua để lại. Tĩnh Ngôn thường hay gọi điện thoại hoặc là nhắn tin để thông báo tin tức của Mạnh Thiệu Đình. Ngay ngày hôm qua, Tĩnh Tri nghe , đính hôn ở nước Mỹ, nghe lễ đính hôn được diễn ra rất long trọng, nghe vị hôn thê của cực kỳ xinh đẹp, nghe quỳ gối trước mặt hàng ngàn người để cầu hôn với , nghe còn mua cho vị hôn thê chiếc nhẫn kim cương cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn mà ngày xưa lồng vào ngón áp út cho trong lễ kết hôn của bọn họ.

      “Pim pim”, tiếng còi xe chợt vang lên, Tri Tri theo phản xạ có điều kiện khẽ run rẩy, cuống quít vặn tay lái khởi động chiếc xe máy điện. Cuộc sống bận rộn, lại nhiều phức tạp khiến dòng hồi ức của vừa mới ập đến lại bị nhấn chìm ngay lập tức. có thời gian để nhớ lại, còn phải giao từng suất, từng suất đồ ăn cho những người xa lạ đặt mua, cho đến suất cuối cùng, cũng mệt đến mức còn sức để mà nữa.


      Chương 70.2: TẬP KÍCH VÀO NGỰC (tiếp theo)


      Chiếc xe điện dừng lại ở trước toà nhà Nhất Phẩm Tĩnh Hiên to lớn đầy khí thế, hai chân của Tri Tri hầu như còn sức để di chuyển nữa. Cũng may, đây là phần đồ ăn cuối cùng, đưa xong là có thể kết thúc công việc để về nhà rồi.

      Tri Tri nhấc chiếc túi lớn lên về hướng toà nhà, hai chân gần như là phải cố lê lên phía trước... Chiếc áo sơmi khô rồi ướt, ướt rồi lại khô, cọ sát ở lưng rất khó chịu.

      "Xin chào, tôi đến đưa đồ ăn gọi mua ngoài." Tri Tri có chút rụt rè đứng ở trong đại sảnh lộng lẫy rực rỡ... bao lâu rồi đứng ở trong căn nhà lộng lẫy như thế này? bao lâu rồi, đứng ở dưới ánh đèn sáng đến chói mắt, nhìn thẳng vào người xa lạ như vậy rồi nhỉ?

      Thành thói quen, luôn cúi gục đầu xuống, chỉ lộ ra chiếc cằm, thân hình gầy yếu được bao gọn trong bộ đồng phục làm việc vừa thấy thương. Tri Tri đứng lặng im ở nơi đó, nơi toàn những tao nhân mặc khách xinh đẹp lui tới, mùi nước hoa Paris thơm lừng, tràn ngập phong cách sống xa lạ của xã hội thượng lưu.

      Trong nháy mắt, chợt nhớ đến cuộc sống của phu nhân “châu quang bảo khí, cẩm y thêu phục” (ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm lộng lẫy) của quá khứ, vậy mà dường như cách cả đời.

      "Mời đưa đến tầng 26." lễ tân nơi đại sảnh lễ độ , Tri Tri mỉm cười gật đầu, nhấc chiếc túi to lên xoay người, về phía hướng thang máy .

      Theo thói quen, cúi đầu sát vào vách tường, về phía trước. Nhận thấy trong đại sảnh có ít ánh mắt hồ nghi lẫn tò mò, đầu Tri Tri càng cúi thấp hơn, khi đến thang máy, yên lặng đứng ở trong góc, nhàng với nhân viên vận hành thang máy: "Xin chào, tôi lên tầng 26."

      Trong gian bé ấy, nếu như có hơi thở yếu ớt như có như kia, khiến người ta có cảm giác tồn tại của Tri Tri.

      Thang máy đến nơi, nhấc chiếc túi to lên, khiêm tốn cúi đầu lời cảm tạ, lách từ trong đám người ra ngoài. Đứng ở trong hành lang được trang hoàng tinh xảo, bất giác có chút hoảng hốt, phải đưa chỗ đồ ăn này đến chỗ nào đây?

      "Là đồ ăn đặt mua ngoài sao? Cứ đưa cho tôi là được rồi!" mặc bộ đồ công sở, nét mặt tươi tắn, nụ cười ấm áp, đưa tay tiếp nhận chiếc túi to. Ánh mắt Tri Tri nhìn thấy đôi bàn tay để trước mặt rất ràng, nó mềm mại mà lại trắng nõn, rất giống bộ dáng đôi bàn tay của ngày trước khi còn sống cuộc sống an nhàn sung sướng.

      "Cảm ơn ngài, xin mời ký nhận vào đây." Tri Tri đưa ra tờ đơn đặt hàng, nhàng .

      luôn luôn cúi đầu, nên thể thấy lắm gương mặt của , nhưng lúc này chỉ chút đường cong duyên dáng của chiếc cằm, cũng khiến Lâm Thi theo bản năng phải nhìn lại vài lần.

      "Được rồi." Lâm Thi ký xong, thấy cẩn thận nhìn lại chút, rồi lúc đó mới gấp lại ngay ngắn cẩn thận cất vào trong túi, sau đó nhìn gật đầu chào: "Hẹn gặp lại."

      Giọng này mềm mại êm tai, cũng khỏi giọng đáp lại: "Hẹn gặp lại."

      Tri Tri xoay người về hướng thang máy, Lâm Thi nhấc chiếc túi to lên cũng xoay người tới phòng làm việc...

      cánh cửa bỗng nhiên bật mở, có bóng người ra, thân hình cao to thanh thoát, đứng dựa nghiêng người vào nơi đó, bày ra tư thế lười nhác mê người, mấy sợi tóc màu nâu hạt dẻ hơi xoã xuống đôi mắt dài hơi nheo lại, môi mỏng cong lên buông cái giọng mỉa mai, ánh mắt dừng ở chiếc lưng gầy yếu của Tri Tri: "Thế nào, đổi thành phụ nữ đến đưa đồ ăn mua ngoài rồi hả ?"

      Theo bản năng Tri Tri xoay người lại, vẫn như trước, cúi đầu là sâu, rất cung kính: "Xin chào ngài, tôi là nhân viên do nhà hàng mới tuyển giao đồ ăn đặt mua bên ngoài, từ hôm nay trở , đồ ăn do ngài đặt mua ngoài do tôi chịu trách đưa đến."

      cực kỳ chậm, Mạnh Thiệu Hiên ở nơi đó nghe cũng sững sờ.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, đậu lại nửa gương mặt của Tri Tri, giống như ánh sáng ngọc ấm áp tản mát ra, mềm mại sáng bóng... đội mũ cho nên nhìn lắm ngũ quan của , Mạnh Thiệu Hiên chợt bước tới vài bước, hất vành mũ của lên cái...

      Đôi mắt của in vào đôi mắt đen long lanh như sao kia, cố nén sợ hãi, khiến phải cố nén xao động mềm yếu ở trong lòng. Theo thói quen, nắm lấy cái cằm của : " tên là gì?"

      "Tống... Tri Tri." Tri Tri bị bóp chặt lấy cằm, chuyện cũng có chút khó khăn, sợ hãi chớp chớp hàng mi dài, thoáng liếc nhanh cái, lại rụt rè né tránh. Ánh mắt giống như chú chim bị sợ hãi bởi trận mưa đêm, bỗng chốc tiến công vào trong lòng Mạnh Thiệu Hiên. cũng có chút thất vọng, giật mình chăm chú nhìn , lâu, lâu...

      Thời gian dường như ngừng lại, khí cũng tựa như lắng đọng lại, bỗng nhiên làm động tác, hành động mà mãi lâu, lâu về sau này, khi nhớ tới, vẫn sao nhịn được, bật cười thành tiếng...

      Hai tay chợt phủ lên bộ ngực của Tri Tri, tuy mặc quần áo đồng phục, nhưng là đầu thu quần áo cũng mỏng manh, bàn tay chợt nắm lấy nơi tròn trịa xinh xắn của , trong đầu Tri Tri bỗng chốc vang lên tiếng nổ “oàng” cái, đờ người ra, sững sờ thất thần ngay tại chỗ đến mức quên mất việc phải đẩy ra...
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 71.1: TÌNH CẢM CÒN

      Bàn tay chợt nắm lấy nơi tròn trịa xinh xắn của , trong đầu Tri Tri bỗng chốc vang lên tiếng nổ “oàng” cái, đờ người ra, sững sờ thất thần ngay tại chỗ đến mức quên mất việc phải đẩy ra...

      Lâm Thi đứng ở bên cạnh cũng há hốc mồm, chiếc túi to tướng đựng đồ ăn mua ngoài cầm trong tay “xoạch” tiếng rơi xuống đất mà cũng nhận ra.

      Trời ạ, ông tướng Nhị Thế Tổ này, sao lại giở tính xấu xa, phong tình thế chứ. Lại , hành vi đàng hoàng này đáng chỉ có trong truyện ngôn tình, cũng tưởng tượng được vậy mà lại có ở , lại có thể tập kích vào ngực của giao đồ ăn mua ngoài, gầy tong teo, bình thường đến mức thể bình thường hơn được nữa!

      "Ông... Ông làm gì vậy..." Đầu óc Tri Tri mãi lúc lâu sau như bừng tỉnh mới hoảng hốt tìm lại được giọng của bản thân. lảo đảo lui về phía sau, tránh né đôi bàn tay to trước ngực mình, gương mặt cũng trở nên đỏ rực, ngay cả nơi vành tai, hai dái tai xinh xắn ngọc ngà trắng noãn như hai viên San Hô cũng đỏ như sắp ra máu đến nơi... Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cảm thấy mình chợt như nhìn thấy gì nữa.

      Đúng vậy, này phải là ấy...

      Trong ký ức của , nơi đó ràng vô cùng mềm mại đầy đặn, nhưng giờ phút này cảm giác trong tay chỉ thấy bé đến mức làm người ta phải thương hại. (tình hình cụ thể xin xem lại Chương 7: Tam Thiếu lần đầu tiên tập kích ngực của Tri Tri- tác giả)

      Mạnh Thiệu Hiên hề liếc mắt lại Tri Tri cái, chút để ý liền xoay người về phía phòng làm việc của mình... chút xíu chần chờ, vẻ mặt chút xấu hổ và biết lỗi. Từ mắc bệnh, hai chục năm qua cuộc sống gần như bị ngăn cách với thế giới loài người, khiến từ trước đến nay hề hiểu biết chút nào về đạo lí đối nhân xử thế, cũng mặc kệ biểu tình người khác, cho nên, muốn làm cái gì làm cái đó, tuyệt đối dao động bất ổn.

      Tri Tri nhìn theo bóng lưng người kia, cứ như vậy từng bước bỏ , mang theo vẻ trắng trợn táo bạo, xấu xa, tà ác, đầy phóng đãng làm cho người ta chỉ dám ghé mắt nhìn!

      vừa tức vừa sợ, cả người bắt đầu lạnh toát đến run người. Nếu như là trước kia, quyết chịu bỏ qua, nhưng bây giờ, Tri Tri đứng ở nơi cao sang, ở trong hành lang dài các vách tường đều được trang hoàng lộng lẫy, mang theo lạnh lẽo mà xa cách, như muốn đè ép cả hơi thở của . cố đè nén bản thân mình, đến mức mỗi lỗ chân lông cũng đều thể dựng lên. Cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, chấp nhận được, xấu hổ và giận dữ, tất cả khiến gần như sắp nổi điên lên rồi !

      Nhưng lại thể trêu vào những người này.

      Trong cuộc sống hàng ngày, cho dù sinh hoạt của hai mẹ con so với láng giềng cũng đến mức khác biệt lắm, đối với mẹ đều nhất mực cung kính dám chọc, huống chi là người ở xã hội thượng lưu này, họ vừa có tiền, vừa có quyền ...

      Nếu dám điều gì đó, nếu dám làm ầm ĩ lên, tuyệt đối tin rằng, khi bọn họ chỉ cần hơi hé miệng cũng đổi trắng thay đen, giết chết tựa như giết chết con kiến!

      Huống chi, dù ra, ai tin đây? ông chủ lớn lại sờ ngực , người bẩn thỉu dơ dáy, được người ta thuê làm nhân viên giao đồ ăn mua ngoài hay sao?

      Còn nữa, Tri Tri bỗng chốc gắt gao cắn chặt vào môi, nếu như mẹ biết, chửi ầm lên rằng là người biết xấu hổ chuyên quyến rũ đàn ông, trước sau đều tin rằng hề làm bất cứ điều gì, cũng hề chuyện gì với người ta hết.

      Nghĩ đến đây, Tri Tri cố gắng kìm nén lại xấu hổ lẫn phẫn nộ trong lòng, xoay người định ...

      Lâm Thi nhìn kia bị dọa đến choáng váng đáng thương. Trong lòng khỏi có vài phần thương xót, Tam Thiếu cũng là... yên lành vì sao lại đùa giỡn nhà người ta như vậy chứ, thế đến câu cũng lại, bỏ luôn như thế...

      " , đừng vội..." vừa định qua, ai ngờ, bước chân vừa di chuyển, lời còn chưa hết, vậy mà kia như nhìn thấy quỷ vậy, hốt hoảng lúng túng, bỗng chốc ngã ngồi ở mặt đất...

      "Đừng mà, tôi... tôi có thể xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tôi kiện ông ấy..."

      Tri Tri chống vào vách tường đứng dậy, gương mặt to cỡ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt giống như thạch phát sáng trong bóng đêm, đầy hốt hoảng và bất lực, làm cho trong lòng người ta phải bật lên thương xót. Lúc này hàng mi dài, cong kia còn hơi run rẩy, bóng râm hình rẻ quạt phủ xuống gương mặt trắng bóng như ngọc của , gầy là thế, mỏng manh độc như thế, giống như người làm bằng giấy vậy. Bộ quần áo đồng phục rộng thùng thình giống như mắc cây gậy trúc vẫn còn hơi hơi run run. Lâm Thi nhìn mà trong lòng thấy đau xót, đưa tay định đỡ , nhưng Tri Tri nhanh chóng đứng dậy, nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng hàng lông mi dài, óng ánh trong suốt, lung linh, chỉ chực trào ra...

      "Chị đừng bắt tôi, cầu xin chị đấy..." Tri Tri co rúm người lại ở trong góc tường, hàm răng xinh xắn cắn chặt vào môi dưới, toàn thân phát run lên. sợ bị người khác nhục mạ, trách đánh, nhưng lại đặc biệt rất sợ bị mẹ chỉ trích, phân biệt tốt xấu, ngữ điệu của những lời mắng chửi ấy chính là cơn ác mộng của , mỗi ngày mỗi khắc, đều thể nào thoát khỏi cơn ác mộng ấy...

      Lâm Thi đứng lặng nhìn bộ dáng của , mi tâm cũng cau lại. cũng dám tiếp tục tới nữa sợ làm sợ, đành chỉ : “ ."

      Lời này chính là có ý truy cứu nữa, Tri Tri thoáng thở phào hơi dài đầy nhõm. hơi ngửa mặt lên nhắm mắt lại, dòng nước mắt đột nhiên rơi xuống, lăn gương mặt gầy để lại chút dấu vết ẩm ướt dưới ánh mặt trời: "Cảm ơn ngài..."

      Tri Tri xoay người cực kỳ nhanh, được vài bước, lại quay đầu nhìn xem có người đuổi theo mình , lúc này mới nhanh chóng chạy . Thân hình nho của rất nhanh biến mất ở tại nơi đầu cầu thang. Lâm Thi có chút ngạc nhiên đứng ở nơi đó, mãi đến lúc Tri Tri rất lâu rồi mới chậm rãi xoay người lại.

      này vì sao lại nhát gan đến mức ấy nhỉ?


      CHƯƠNG 71.2 (tiếp theo)
      Mạnh Thiệu Hiên mở phanh ngực áo, gần như phơi quá nửa bộ ngực trần ra bên ngoài. Màu da của giống như là hai người trai, các trai của có nước da khỏe mạnh màu đồng cổ, ngược lại, nước da của lại trắng nõn, chỉ có điều, có số nơi trong vòm ngực để trần kia có thể nhìn thấy rất có mấy vết sẹo để lại sau cuộc giải phẫu. Những vết tích mỏng mảnh ấy ánh sắc da thịt khiến người ta say mê lại càng làm cho người ta nhìn thấy mà thương tiếc.

      Ngón tay Mạnh Thiệu Hiên kẹp điếu thuốc lá, tay kia giơ cao lên chống vào cửa sổ, thỉnh thoảng lại rít hơi, sau đó phun ra vòng khói xinh đẹp.

      Thuốc hút càng nhiều, mi tâm của càng cau chặt lại, giọng rất giống, thề rằng tuyệt đối hề nghe lầm, nhưng mà...

      Mạnh Thiệu Hiên chợt nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên với Tĩnh Tri ở nhà họ Mạnh vài năm về trước, trong đầu như ngẩn ngơ hồi... sinh thời, đây là lần đầu tiên chạm vào thân thể mềm mại ngát hương của , tuy bối rối, nhưng lại vô cùng kiều diễm.

      Khi đó mắt nhìn được, té ngã ở thân thể , dưới tình thế cấp bách, bàn tay của đặt vào ngực của . Lúc này có cảm xúc lạ lùng khiến trái tim xao động, vĩnh viễn thể quên được.

      vừa rồi lại rất gầy yếu, tuy rằng giọng gần như trùng với giọng ở trong trí nhớ của , nhưng cảm giác trong lòng bàn tay lại cho rằng, đó phải là cùng người.

      Phó Tĩnh Tri trong tâm trí của hề khô quắt như vậy, cũng hề... như vậy.

      Nghĩ về quá khứ lúc, Mạnh Thiệu Hiên quả thực thấy hồi phiền chán, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt vậy. nóng tới mức miệng khô lưỡi hanh, đứng ngồi yên, biết bao nhiêu đêm nằm mơ thấy người con ấy. Trong giấc mơ thấy được gương mặt của , nhưng có thể nhìn thấy cười nhìn dịu dàng, bàn tay áp vào mặt , khiến nhận được an ủi đầy thỏa mãn trong những đêm dài tăm tối.

      Mấy năm nay, rời khỏi nhà họ Mạnh ra nước ngoài để chữa bệnh, phải là từng giao tiếp với bạn , đơn giản vì là chị dâu hai của , nên cho dù tính tình có chút phóng đãng, có chút tà ý chăng nữa, rốt cục cũng phải để tâm đến mặt mũi của mình. Do đó, cũng thể làm khác hơn, chỉ có thể giấu hình ảnh ở trong lòng, dám với bất cứ ai. Sau này, khi nghe bọn họ ly hôn, mới thay đổi suy nghĩ, nhưng vì bệnh tình lại thay đổi, kéo dài mãi cho tới năm nay, mới lên đường về nước được.

      Chuyện thứ nhất làm sau khi về nước chính là lấy danh nghĩa bạn tốt của mình để đăng ký công ty bất động sản Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, việc này coi như là bước đầu tiên làm để thoát khỏi bóng của nhà họ Mạnh.

      May mà ông trời xem như che chở cho trong việc giả mạo này. học vấn, nghề nghiệp, nên đương nhiên công đầu ở đây đều nhờ bạn tốt của , Kiều Tử Tích, vốn là thiên tài trong thương giới (giới kinh doanh). Vì thế, đại thiếu gia , lúc này mỗi ngày chỉ đến công ty vòng, rồi sau đó cười tủm tỉm, chờ chia hoa hồng là xong.

      Nhưng về nước được năm mà vẫn có tin tức của . Nhà họ Phó bị lật chỉ sau đêm, ai , ai chết chết, hoàn toàn có ai biết, rốt cuộc Phó Tĩnh Tri ở đâu.

      Người con nhắn, mềm yếu kia giống như giọt nước mưa rơi vào trong biển lớn, khiến nhớ đến phát cuồng, đặc biệt muốn được nhìn lần mà cũng có khả năng.

      Tri Tri tinh thần đầy hoảng hốt bắt xe bus về nhà. Ngồi bên vị trí cửa sổ, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt vẫn tuôn rơi ngừng.

      Mấy năm nay, ăn mặc những bộ quần áo xấu xí nhất, làm những công việc vất vả nhất, nhận hết tất cả những ánh mắt lạnh lùng lẫn châm biếm của người đời, từ đầu đến cuối đều khẽ cắn môi, cứ nhẫn nhịn bỏ qua. Nhưng mà hôm nay, lúc nhớ lại có người khinh rẻ như vậy, khóc vì nhận ra bản thân mình vẫn là người có cốt khí. từng cho rằng nước mắt mình cạn khô trong đêm li hôn đó. cũng từng cho rằng khi thấy Tĩnh Viên bị phá sạch, lòng chết rồi còn đau nữa... Nhưng tại, làm sao có thể đoán trước được những chuyện xảy ra, lúc này Tri Tri mới biết được rằng, trái tim lại thực yếu ớt như thế.

      Xe bus tồi tệ, vừa xóc nảy lại chạy cực kỳ chậm, nhưng vẫn có thể đưa về đến nhà. Thực ra Tri Tri rất muốn về nhà, gia đình giống gia đình, người mẹ cũng giống người mẹ. kéo thân hình đầy mệt mỏi trở về, bao giờ được nghe lời ấm lòng... cuộn mình ở giường mất ngủ trắng đêm, tóc rụng xuống từng vốc, từng vốc, ai nhìn nở nụ cười dịu dàng.

      Mẹ cho rằng phụ nữ biết liêm sỉ, cho rằng là người đứng đắn, làm mất hết thể diện của nhà họ Phó, làm mất hết thể diện của ba ba, hại chết ba ba, cho nên cho giữ lại họ Phó... Vì thế mẹ mới hận đến tận xương, nếu như phải là con do mẹ sinh ra, cho rằng ngày nào đó, vào lúc nửa đêm mẹ mang dao phay vào chém chết .

      làm gì sai, nhưng mọi người lại cho rằng là "hung thủ giết người", tội ác tày trời. Cho tới tận bây giờ vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhưng khi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng là đồ hạ lưu, là kỹ nữ...
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 72.1: QUÊN ĐƯỢC

      Cho tới bây giờ vẫn giữ mình trong sạch, nhưng khi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng là đồ hạ lưu, là kỹ nữ.

      Thế giới này, từ trước đến nay vốn luôn điên đảo, giờ phút này còn là thiên kim tiểu thư, còn là thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh nữa, chỉ là Tống Tri Tri ở thuê trong căn phòng đơn sơ, là với thân hình hèn mọn, dơ bẩn nhưng lại có linh hồn sạch .

      Cũng may, từ trước đến nay vốn hề có ý định đòi hỏi cái gì cao sang, giàu sang cũng vậy, nghèo hèn cũng thế, đều có thể thích ứng rất nhanh, cũng bao giờ hối hận. Cuộc sống tốt đẹp trước kia, đương nhiên cảnh tượng huyền ảo ấy giờ còn, vậy còn có cái gì để phải đau khổ lưu luyến đây?

      ôm lấy oán hận, hoặc khóc lóc kể lể, nhớ lại ánh hào quang của quá khứ có ích gì chứ? trời thả chi phiếu xuống cho , bệnh tật của mẹ cũng thể sau đêm chuyển biến tốt đẹp, vẫn như cũ, làm việc đói bụng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Tri Tri có ưu điểm rất lớn, đồng thời cũng là khuyết điểm trí mạng, cực kỳ cam chịu số mệnh. Cho nên dù sau này ông trời sắp xếp cho phải chịu cực khổ, cũng câu oán giận, yên lặng nghe theo an bài của vận mệnh.

      Khi Tri Tri xuống xe, cũng đúng lúc vào buổi hoàng hôn của đầu thu. Ánh nắng chiều đỏ như máu, rực rỡ khắp bầu trời, vẽ ra những cảnh tượng đẹp đẽ tráng lệ động lòng người. Tri Tri đứng lặng ở bến xe ven đường. Hôm nay tan tầm tương đối sớm nên có thể dành chút thời gian cho bản thân.

      mình đường, ngược lại với hướng về nhà, Tri Tri, bước chân nhàng, đầu cúi thấp. cực kỳ chậm, bất chợt tiếng còi xe vang lên làm giật nảy mình, đứng ngây ra ở ven đường hồi lâu. Mãi đến khi chiếc xe xa rồi mới bình ổn được nhịp đập của trái tim, tiếp tục về phía trước.

      vốn là người nhát gan, sợ nơi đông người, sợ dòng xe cộ, tất cả những tiếng động đột ngột đều làm sợ hãi.

      Nhớ lại hồi vừa mới chuyển đến ở trong phòng cho thuê tiện nghi nhất này, hằng đêm Tri Tri đều sợ hãi đến mức sao ngủ được. chút gió thổi cỏ lay bên ngoài cửa sổ đều khiến bị dọa, cả người toát mồ hôi lạnh. Bởi vì lúc này tiếng tăm của sớm truyền ra, giữa lúc hỗn độn ấy, từng có bọn du côn nhìn thấy lại đến quấy nhiễu chút, thậm chí buổi tối có người qua cửa sổ của buông lời cợt nhả.

      Mỗi lúc như thế mẹ đều giống kẻ điên, cầm dao phay chạy đến mắng chửi người ta. Nghe những lời mắng chửi thô tục như thế, khó nghe như thế, mấy gã đàn ông ấy liền huýt sáo chạy trốn. Tri Tri nẳm an vị ở giường ôm chăn chỉ dám khóc thầm. khóc mà dám phát ra thanh, khóc đến gần như ngất , khóc đến mức tưởng như mình chết tìm ba ba rồi.

      Nhưng mà thể nào chết được, có chết cũng dám tìm ba ba, có chết cũng được lên Thiên đường, chỉ có thể làm Hồn Dã Quỷ, nhận hết mọi uất ức mà thôi.

      Lúc sắp chết ba ba dặn , cả đời này phải đối xử với mẹ cho tốt. Nếu như ngay cả nguyện vọng của ba ba mà cũng thể hoàn thành, chính cũng thể nào tha thứ cho mình được.

      Cho nên, những năm gần đây, vào những lúc gần như sắp chống đỡ nổi nữa, chạy đến bên mộ ba ba ngồi lát, chỉ cần với ba câu, nhìn tấm ảnh chụp của ba ba, là lại như được tiếp thêm dũng khí lần nữa.

      Thế giới này rộng lớn như vậy, thành phố này đầy phức tạp, có biết bao nhiêu ngã tư đường phố, những con đường dài như thế, nhiều như thế, nhưng về nơi đâu...?

      Khách sạn mà từng hoan ái cùng , sớm biến thành toà nhà văn phòng lớn, còn quán cà phê ở đối diện với khách sạn, nay trở thành quán ăn đêm, nơi tràn ngập thanh sắc khuyển mã.(ý hạng người thấp hèn, buôn phấn bán hương)

      Những kỷ niệm thuộc về , cứ thế mất dần, từng chút, từng chút bị lãng quên, bị chìm ngập do tốc độ của việc đô thị hóa nhanh chóng.

      Tri Tri đứng thất thần ở nơi đó, từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, cái cười rất khinh thường, rất vui vẻ. Tòa nhà cao đột ngột mọc từ mặt đất lên che phủ, phá nốt chút hạnh phúc cuối cùng còn lại trong trí nhớ của , thế nhưng lại có cảm giác đau lòng, cũng giọt nước mắt.

      Ở trước mặt ba ba, ở trước mặt nhà họ Phó, ở trước mặt Tĩnh Viên, chút cầu mong hạnh phúc hèn mọn của cũng có ý nghĩa gì đâu?

      Chẳng thà quên , chẳng thà quên hết sạch.

      Đến thời gian tan tầm, đường bắt đầu ồn ào náo nhiệt hơn. Tri Tri ngược lại, cúi đầu bước đầy đơn, bỏ lại sau lưng cảnh phố phường phồn hoa nhộn nhịp. Lúc này thân hình của tuy gầy yếu như vậy, nhưng hề suy sụp, cứ như vậy chậm rãi bước dao động.
      *************************

      CHƯƠNG 72.2: QUÊN ĐƯỢC (tiếp theo)

      Mái tóc cắt ngắn ngủn lại càng tôn lên gương mặt nhắn xinh đẹp của . Bởi vì gầy nên đôi mắt đen láy lại càng nổi bật hơn. mặc bộ quần áo bình thường, thậm chí rất cũ kỹ, chỉ là bước chân của lúc này có vẻ yếu ớt. Giống như ở thế giới này chỉ có mình kiểu, giữa đám đông chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy tồn tại của .

      Tri Tri bước hề lưu luyến, bao giờ xuất ở nơi này nữa, cho dù có việc cần phải ngang qua, cũng bao giờ liếc nhìn lần vào tòa nhà văn phòng và quán ăn đêm kia nữa!

      **
      Lúc này ở Los Angeles là bảy giờ sáng!

      Trong vườn hoa nơi đình viện, trồng xen giữa các loại hoa đủ màu rực rỡ là từng khóm, từng khóm hoa sơn chi nho màu trắng, khẽ lay động mỗi khi có gió thổi qua, bộ dáng e thẹn đáng .

      Thẩm Mạn Quân cầm chiếc thùng ô doa nho ở trong tay, người chỉ khoác chiếc áo màu trắng có viền cũ. mái tóc rất đẹp, vừa dài vừa đen nhánh, buộc chặt lại ở bên thả xuống trước ngực. trang điểm, vẻ mặt vừa có chút lười nhác mà lại vừa say mê, chăm chú nhìn những đóa hoa, bên má lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng.

      Mạnh Thiệu Đình rửa mặt xong, mặc chiếc áo tắm ra ngoài, nhìn xuyên qua bức tường kính vĩ đại, thấy bóng dáng Mạn Quân, đôi mắt sắc bén của thoáng dừng chút, rồi xoay người đến trước tủ quần áo lấy đồ ra mặc.

      Những chiếc áo sơmi màu đen đều được Mạn Quân đổi thành màu trắng mà ưa thích. Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày nhưng vẫn đưa tay lấy ra chiếc mặc lên người. Khi đứng ở trước gương đeo caravat, Mạn Quân từ phía sau ôm lấy eo của .

      Lưng thoáng cứng đờ, ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình thoáng ra vẻ ôn nhu, nét mặt vui cười, vẫn thoăn thoắt thắt caravat như cũ, chậm rãi : "Sao dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi khỏe rồi chứ hả ?

      Sắc mặt của Mạn Quân bỗng chốc liền đỏ bừng, hai bàn tay của hung hăng bấm cái vào giữa lưng của , sẵng giọng: "Thiệu Đình..."

      Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười kia như từ trong lồng ngực thoát ra vậy. thắt caravat xong xuôi, xoay người lại, Mạn Quân chợt thấy gương mặt bày ra vẻ tuấn dật, xuất tại trước mặt mình ràng như vậy.

      Trong lòng nảy lên cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt, lại thoáng có chút sợ hãi, người đàn ông này, rốt cục là của sao?

      Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng đầy hạnh phúc của , trong đôi mắt vẫn nguyên ý cười mang vẻ lười nhác như trước. đưa tay nắm lấy cằm của Mạn Quân, cúi đầu hôn . Mạn Quân vui sướng run người, bàn tay bé mềm mại quấn lên thân hình của , ôn nhu đáp lại...

      Mạnh Thiệu Đình định hôn nhưng chợt thoáng hoảng hốt, người Mạn Quân mang theo mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, mùi hương này, còn nhớ rất , đây là mùi hương ưa thích của người nào đó...

      lưỡng lự chút, Mạn Quân liền ngượng ngùng chớp chớp lông mi, mở to hai mắt nhìn : "Thiệu Đình?"

      Mạnh Thiệu Đình phục hồi lại tinh thần, thoáng ý cười dịu dàng, lại cúi đầu hôn . Hình dáng đôi môi của Mạn Quân rất đẹp mắt, màu sắc cũng tươi tắn động lòng người. dựa vào lòng mềm mại như có xương, vốn dĩ lẽ ra phải làm cho thương, nhưng mà hôn xong, bất luận thế nào cũng thấy có cảm giác.

      nhàng buông ra, lại nhìn thấy ánh mắt của Mạn Quân như mênh mông, đôi môi của bị hôn hơi sưng, nhìn đáng . Mạnh Thiệu Đình đưa ngón tay ra nhàng vuốt ve cánh môi của , thương : " làm đây, nếu như em nhàm chán, có thể tìm Lâm Ni cùng dạo phố."

      Động tác của đầy thương, cưng chiều, lời lại thân thiết như thế, khiến trái tim Mạn Quân như hoa nở, cuộn mình ở trong lòng , muốn buông ra, giọng làm nũng: "Hôm nay trời nắng to lắm, em cũng muốn dạo phố, sợ bị phơi nắng. Hơn nữa mẫu mới của hãng Givenchy mà em thích vẫn chưa ra, nên muốn dạo phố đâu."

      Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như trước, đưa tay cầm lấy bím tóc dài của ngắm nghía: "Mấy ngày hôm trước phải em đọc sách dạy nấu ăn vì muốn học nấu nướng đó sao?"

      Mạn Quân chu cái miệng nhắn, đưa những ngón tay mềm mại, trắng nõn nà vì được chăm sóc kỹ lưỡng tới trước mặt : " nhìn xem, người ta mà rửa rau nấu cơm, ngón tay đều bị thô cứng, hơn nữa có đầu bếp nấu cơm rồi, đâu cần đến em!"

      Mạn Quân cười như đứa trẻ, Mạnh Thiệu Đình cũng sững sờ đứng ở nơi đó.

      nhìn đôi bàn tay của Mạn Quân đưa ra trước mặt, ngón tay thon dài đến động lòng người đặt ngang ở trước mặt . Bỗng nhiên nhớ tới buổi yến hội vài năm trước đây... uống say, dẫn trèo tường. Trong bóng đêm êm đềm say đắm ấy, bờ tường cao, váy buộc lại, ngồi bên cạnh những chùm hoa Tường Vi nở rộ, cười cười, vươn tay ra cho , ánh mắt sáng ngời như ánh sao trời.

      còn nhớ , rất thích nấu ăn, hơn nữa còn làm những món ăn mà thích ăn. thích ăn cà chua và cà rốt, quả , về sau bàn ăn rốt cuộc thấy hai món này nữa.

      Cho đến hôm nay, Mạnh Thiệu Đình mới giật mình nhớ ra, chưa từng bao giờ hỏi xem thích ăn cái gì, có lẽ, thích nhất ăn hai loại đồ ăn, mà chán ghét kia.

      từng hàng ngày tự tay hầm canh cho , lời phiền hà, nhưng lại chưa bao giờ đặt ở trong mắt.

      Mà lúc này, lại hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là cuộc sống trói buộc, lại hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là thời gian chán ghét tới cực điểm, thực , sao kìm được cơn chua xót.

      Bộ dáng xinh đẹp của khi cười, bộ dáng đáng khi nghiêng đầu nhìn làm nũng, bộ dáng với gương mặt trắng bệch của khi ký tên đơn ly hôn, bộ dáng ngồi ở chỗ đó, chậm rãi với đứa con chết rồi...

      Bốn năm qua, vì sao vẫn cứ thường thường xuất ở trong đầu , nhắc nhở với rằng, đời này vẫn còn tồn tại người phụ nữ có tên là Phó Tĩnh Tri.

      Từ trước đến nay, biết chưa từng bao giờ , bao gồm cả tại. Nhưng cũng biết, tại sao tới Los Angeles bốn năm rồi mà vẫn thỉnh thoảng lại mơ về như thế!.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :