1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 176: Sống chết

      Editor: Puck – *******************

      Tĩnh Tri dừng lại, chờ trong chốc lát, đột nhiên hỏi sâu xa: “Thanh Thu, tôi biết tôi làm sao, tôi hận ta, vĩnh viễn cũng tha thứ cho ta, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy với ta trong lòng, nếu là , như thế nào?”

      Triển Thanh Thu dần sửng sốt, đôi mắt nhàng như nước của chậm rãi dừng bên ngoài cửa sổ, biết, biết, giống như và Thẩm Bắc Thành tới hôm nay cũng đến mức chịu nổi như vậy, sớm nản lòng thoái chí, nhưng vẫn muốn cứ như vậy rời .

      “Tĩnh Tri, vẫn thích ta sao?”

      Tĩnh Tri để tăm trúc trong tay xuống, cắn quả táo dần ngả vàng, thờ ơ nhìn, cúi đầu, ánh sáng trong đáy mắt chập chờn, hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thanh Thu: “ thích.”

      ra là, muốn .”

      “Như vậy, áy náy, bởi vì sao? Bởi vì ta thích , mà cách nào đáp lại tình cảm của ta, có lẽ, cũng mềm lòng với ta đấy?”

      Thanh Thu lời trúng đích, Tĩnh Tri lại ngây ngẩn, đợi lúc, đáy mắt hơi mê man khẽ gật đầu: “Tôi biết, Thanh Thu, tôi biết, ta từng đối xử tốt với tôi, tôi sớm hết hy vọng với ta, hơn nữa, tôi có đứa bé và Thiệu Hiên, thể nào với ta, nhưng biết vì sao, có đôi khi nhìn thấy vẻ mặt đơn kia, có lúc nhìn thấy ta vụng về đối xử tốt với tôi, vụng về đòi tôi vui lòng, cứ dung túng tôi làm tất cả, trong lòng tôi lại dễ chịu như vậy.”

      “Tĩnh Tri, có lẽ, có lẽ trong lòng còn có vị trí của ta…”

      , phải như thế.” Tĩnh Tri diee ndaanl equu ydon lại khẽ gật đầu, thầm, vang lên ràng: “Tôi nhìn ta như vậy, giống như thấy tôi của sáu năm trước đây, tôi khi đó, chính là thận trọng ở bên cạnh ta, cố gắng đòi niềm vui của ta, nhưng ta luôn bỏ mặc tôi, giống như tôi hôm nay lạnh nhạt dứt với ta giống nhau như đúc.”

      Thanh Thu dần hơi sáng tỏ, nhưng trong lòng nhịn được mà hoảng hốt mất hồn, Thẩm Bắc Thành giờ tổn thương như vậy, ngày kia, có thể cũng phong thủy luân chuyển * như vậy , giống như Mạnh Thiệu Đình vậy nhận hết lạnh nhạt vẫn đạt được ước muốn?

      (*) phong thủy luân chuyển: có gì mà thay đổi

      vì chính mình nảy ra ý niệm buồn cười như vậy mà tự giễu cười lạnh, Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Bắc Thành hoàn toàn cùng hạng người, ta có bao nhiêu tàn nhẫn và độc ác, chưa từng làm phụ nữ của ta, hoàn toàn hiểu.

      “Thanh Thu, biết ? Bởi vì tôi nếm thử mùi vị có bao nhiêu gian nan như vậy, bởi vì toi biết cảm giác bị người bỏ rơi chán ghét là khổ sở nhường nào, cho nên, tôi hận ta, tôi vừa hành hạ ta, vừa lại có cách nào đồng tình với ta, có lúc tôi nhìn ta mình yên lặng ngồi ở chỗ nào đó, dám chuyện với tôi, cẩn thận quan sát ánh mắt của tôi, cho tôi câu hoặc lộ vẻ mặt lo sợ yên, có lúc ta định nổi
      [​IMG]

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 177: Xa nhau

      Editor: Puck – *******************

      Đáy lòng mừng như điên dần giống như dây leo màu xanh, quấn quanh cả người , đây là cục cưng của , đây là tim gan của , có thể buông tha tất cả, cũng vứt bỏ bé…

      Chúng ta muốn sinh hai bé cưng, tốt nhất là thai long phượng, trai gọi Phi Đồng, em kêu tiểu Khả, đứa của Mạnh Thiệu Hiên , đương nhiên phải bình thường! Như thế nào Tri Tri, tên này tệ chứ?

      Khuôn mặt phấn chấn kiêu ngạo của người nào đó giống như vẫn còn ở trước mắt, Tĩnh Tri khẽ cúi đầu, hôn lên trán bé cưng, tóc máu của bé mềm nhũn, gương mặt giống như bánh bao phồng lên, hồng phấn đáng , Tĩnh Tri nhịn được thích bé, lại liên tiếp cúi đầu hôn…

      Thanh Thu đứng bên cạnh nhìn, nước mắt cũng kiềm chế được mà chậm rãi rơi, nếu đứa bé của cũng ở đây, có phải đáng như vậy ? Nếu đứa bé của còn sống, tình nguyện mất tất cả, chỉ cần đứa bé có thể ở trong ngực nở nụ cười ngây thơ như vậy…

      Nhưng bé cưng đó, bé cưng có thể nhìn thấy mặt mày, lại bị Lạc Tương mà Thẩm Bắc Thành khẽ đẩy, hóa thành vũng máu.

      dám nghĩ, mỗi lần nhớ tới cảm thấy lòng mình cũng co thắt lại, đau giống như ánh trăng nơi trời băng đất tuyết, lạnh khiến cho cả người cũng thể động đậy.

      Mà đau hơn, là thái độ của .

      Thẩm Bắc Thành từng mừng rỡ bọn họ có đứa như vậy, từng quý trọng đứa bé, nhưng sau khi đứa còn, chỉ câu hời hợt, Lạc Tương cố ý.

      Đúng, câu sai lầm vô tâm, đứa bé của chết vô ích rồi, mua nhiều quần áo như vậy, giày , những giấc mộng hạnh phúc kia của , đều bị khóa lại dám liếc nhìn, mà trong miệng luôn bảo vệ Lạc Tương, rồi với đứa bé lại có.

      Thanh Thu nhịn được die enda anle equy ydonn cười lạnh, cho rằng vẫn có thể nhịn tiếp sao? Nếu bỏ được Lạc Tương, ta vẫn luôn ở lại Tỷ Quy Viên, muốn trở về, muốn thấy Lạc Tương, hận ta, nhưng có cách nào.

      Giờ phút này nhìn Phi Đồng bé, giống như đứa bé mà cõi lòng mình từng dồn vào, thích đứa bé nho mềm mại như vậy, trong vòng vài ngày khi đứa bé ra đời, mỗi ngày ôm bé, là người đầu tiên gần gũi với bé.

      “Dáng dấp tiểu Phi Đồng rất giống Thiệu Hiên.” Thanh Thu chậm rãi mở miệng, mỉm cười từ sâu tận đáy lòng, cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt nhắn của Phi Đồng: “Khuôn mặt mập mập mạp mạp như vậy, giống chiếc bánh bao tròn trắng trẻo mập mập?”

      Tĩnh Tri cười đến đến con mắt cong cong lên: “Đúng là giống, tiểu Phi Đồng, bánh bao …”

      rất giống Thiệu Hiên sao? Tôi chỉ thấy lỗ mũi và cằm rất giống…” Tĩnh Tri nhìn đứa bé nho béo mập mở mắt, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

      Mạnh Thiệu Đình đứng ngoài cửa khép hoàn toàn, bước chân khẽ chậm lại.

      Trong tay xách theo mấy túi to, có thuốc bổ quý giá và vài bộ quần áo con nít, định vào xem chút, bởi vì nghe hôm nay tỉnh.

      sinh Phi Đồng ăn rất nhiều đau khổ, nhưng cũng may, vẫn nửa tỉnh nửa mê, đau khổ này cũng giảm nhiều.

      “Tôi cảm thấy đôi mắt và khuôn mặt rất giống đó chứ?” Thanh Thu phụ họa.

      Khóe miệng Tĩnh Tri hơi nhếch lên: “Dáng dấp Thiệu Hiên nhà tôi cũng tròn…”

      “Người ta đây là bé mập, đợi trưởng thành, nhất định giống vậy rồi!”

      “Đây chẳng phải tai họa , sau lưng đống con đuổi theo…”

      “Nếu kiên định giống như Thiệu Hiên tốt, bớt hại con nhà người ta…”

      Giọng của giống như chứa mật, chậm rãi truyền vào màng nhĩ của , cảm giác trong lồng ngực như hơi bị đè nén, giống như khí lạnh truyền lên từ lòng bàn chân, dần truyền vào lục phủ ngũ tạng của , vào thế nào, cách nào dung nhập vào trong thế giới của bọn họ, dù Thiệu Hiên có ở đây, vẫn gần thêm bước. xoay người chỗ khác, nhét đồ trong tay vào tay An Thành: ‘, trở về thôi…”

      An Thành hiểu, nhưng vẫn thêm gì, nhận lấy đồ theo ấy
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 178 : Mạnh Thiệu Đình mực muốn ở bên cạnh Phó Tĩnh Tri.

      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      vui mừng gọi tên , thế nhưng lại lạnh lùng nhìn .

      nhào tới, hướng về phía gọi to, Thiệu Hiên, em là Tri Tri, em là Tri Tri . . . . . .

      Thế nhưng lại lùi dần, giễu cợt nhìn , tay ôm sát kia. ràng, rành mạch từng câu từng chữ “Tránh ra, Tri Tri ở bên cạnh tôi, ấy mới là Tri Tri, ấy mới chính là Tri Tri của tôi”

      xong, liền rời , mặt tuyết vẫn còn lưu lại hai hàng dấu chân. Tĩnh Tri trong mộng ú ớ ra lời, nhìn ôm trong lòng kia, ấy quay đầu lại, nhìn cười chế giễu. từ từ nhìn thấy gương mặt của đó, khuôn mặt dần chồng chéo lên nhau cho đến khi còn trông thấy gì nữa cả . . . . . .

      Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n

      cũng còn nhớ từ lúc mình thức dậy cho đến lúc ngồi đó suy nghĩ được bao lâu rồi? Chỉ biết đó là vào sáng sớm mùa đông, sắc trời u ám giống như ban đêm, cứ trùm chăn quấn quanh người mình, ngồi yên lặng giường, cảm thấy cái lạnh thấm dần vào da thịt.

      Có nghe thấy thanh hoa tuyết độc bay xuống đất trong ngày đông hạ tuyết này ? Lúc mắt nhắm lại thính giác trở nên đặc biệt nhạy bén.

      Tĩnh Tri khoác chiếc áo, bước chân xuống giường. yên lặng từng bước xuống dưới lầu, ra ngoài. cũng nhắm mắt lại để cho cả người mình cũng chìm trong bóng tối, cũng giống như lúc này còn được nhìn thấy Thiệu Hiên nữa.

      bước từng bước từng bước chậm rãi lên phía trước. Có ai đó rằng tuyết thanh? ràng nghe được hoa tuyết cũng rất độc, có thể cảm giác rất nó giống như là pháo hoa bình thường tuy tồn tại rất ngắn ngủi, rất đẹp và động lòng người, nhưng thể dùng tay mình mà lấy hết vẻ đẹp của nó được.

      đóng áo lại. Vào thời điểm phương đông vừa ló dạng, khẽ ngước mặt lên nhìn ánh sáng yếu ớt đầu tiên rọi tới, trong đầu lên cảnh tượng lúc và Thiệu hiên chia tay, bên tai rằng rất nghiêm túc với , rằng cả đời là của , đều là của .

      lấy chiếc nhẫn mình luôn đeo cổ xuống, chậm rãi siết chặt trong lòng bàn tay mình, mà bên gò má cũng dần dần thoáng lên nụ cười nhàn nhạt. Em tin tưởng ai hết, nhưng chỉ có , Thiệu Hiên, duy nhất em chỉ tin tưởng mình . chính là cuộc sống ấm áp, là chỗ dựa cuối cùng của em.

      cũng muốn ngủ nữa, mà thăm con trai của mình. ngày có hai mươi bốn giờ, Tiểu Đoàn Tử ngủ ở đây khoảng mười bảy, mười tám giờ. Lúc vào phòng, nhìn nó bị chiếc chăn che kín, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhắn hồng hào. Đôi bàn tay bé xíu nắm chặt tạo thành quyền tự nâng khuôn mặt mình lên, mà dễ thương nhất chính là cái miệng xinh xắn ngậm ngón tay cái, ngủ rất say sưa. cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, cứ như vậy lưu luyến nhìn bảo bối. nghĩ nếu ai ngăn cản mình, dù cho nhìn bảo bối suốt cả ngày, cũng chán.

      Bình Bình chạy tới chạy lui, luyến tiếc mọi thứ mình chuẩn bị từ trước đều thể đem được. Tĩnh Tri vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn ấy tức giận. biết vì sao Bình Bình tức giận. ấy lòng dạ ủng hộ nhị thiếu gia, dù biết bảo bối phải của ta, nhưng ấy vẫn mực cho rằng chỉ có nhị thiếu gia xứng với Tĩnh Tri nhất.

      Chỉ vì ấy chưa từng thấy qua Thiệu Hiên. Nếu từng gặp Thiệu Hiên, nhất định ấy ra những lời này.

      Tính tình của Mạnh Thiệu Đình mạnh mẽ. cùng thế giới, mà thế giới quan của bọn họ cũng hoàn toàn khác nhau, căn bản cách nào cùng ở chung chỗ.

      Tĩnh Tri bưng ly trà lên, nghe được tiếng xe dưới lầu. Bình Bình lập tức vứt thứ cầm trong tay, chạy vội tới phía trước cửa sổ. giây kế tiếp, đôi mắt bỗng sụp xuống, miệng phồng lên, kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tĩnh Tri: "Chị à, chị muốn ?"

      "Ừ, chị quyết định rồi mà."

      Bình Bình xoay mặt : "Vậy nhị thiếu gia phải làm thế nào đây?"

      Mạnh Thiệu Đình phải làm thế nào sao? Tại sao ấy hỏi ở lại đây để làm gì?

      ấy vẫn còn quá trẻ, giống như lúc trước điên cuồng mê luyến những thứ vốn thuộc về mình kia. Đến sau này mới biết, khi mình có thể nắm chắc hạnh phúc trong tay, đó mới chính là niềm hạnh phúc .

      "Bình Bình hỏi , chị muốn dây dưa với nhị thiếu gia nữa à?"

      cứ lạnh lùng cười như vậy, sau đó đặt ly trà xuống. Lông mi dài chậm rãi rũ xuống, che kín ánh mắt sáng của : "Hai ngã rẽ khác nhau nên thể cùng về hướng. Cũng có nghĩa là khúc chung nhân tán (ý là nhạc hết, người ), người trà lạnh."

      " ràng phải vậy mà, phải như vậy mà. Em chỉ thể hiểu rằng tại sao hai người đều cố chấp như vậy? Chị à, em biết chị quyết định rời khỏi đây rồi, nhưng em muốn hỏi câu, chị muốn cắt đứt như thế sao?"

      Tĩnh Tri cười nổi, từng ngón tay càng ngày càng nắm chặt, nắm chặt đến nỗi khiến cái ly trong tay lạnh dần. trả lời từng câu từng chữ cách ràng: "Bình Bình, giống như con người khi uống nước tự biết nước trà ấm hay lạnh.
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 179 : Trèo non lội suối tìm , biết có còn ở đó hay ?

      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      Lúc đến phi trường, Thanh Thu và Tương Tư cũng có mặt ở đó, Tĩnh Tri ôm Phi Đồng trong lòng, Bình Bình kéo hành lý của vào. vừa vào phòng chờ, trong chốc lát Thanh Thu chạy tới, ôm kèm theo giọng nức nở: "Tớ bỏ được cậu, bỏ được Tiểu Đoàn Tử, Tĩnh Tri. . . . . . Cậu đừng rời khỏi đây, tớ bỏ được các cậu đâu. . . . . ."

      Tĩnh Tri cầm được nước mắt, "Thanh Thu, cậu đừng như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại . . . . . ."

      Mắt Tương Tư đỏ lên: "Cậu lại gạt người, cậu quay trở lại nữa. . . . . ."

      Tĩnh Tri chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt: "Cậu có thể nhờ Hà tiên sinh dẫn cậu đến chỗ tớ mà."

      Khuôn mặt Tương Tư nhắn bỗng chốc hồng lên, mắt to nhanh chóng chuyển động cái, kiêu ngạo : "Ai mà thèm ta!"

      Tĩnh Tri bật cười, Thanh Thu cũng cố gắng gượng cười, ba người ngồi trong phòng chờ, Thanh Thu ôm Phi Đồng chịu buông ra.

      "Cậu nhất định phải rời khỏi đây sao?" Tương Tư tuổi nhất, gương mặt vẫn còn ngây thơ, ngước mặt lên nhìn Tĩnh Tri, ánh mắt như muốn níu kéo.

      Tĩnh Tri ừ tiếng, vuốt tóc Tương Tư: "Cậu và Hà tiên sinh nhất định phải hạnh phúc đó, tớ chờ tin tốt từ các cậu."

      Tương tư bĩu môi: "Ai tớ muốn kết hôn với ta? Tớ còn muốn tiếp tục học hành, tớ còn chưa lấy được bằng luật sư mà."

      Tĩnh Tri nhìn vẻ mặt hào hứng của , trong lòng cảm thấy hâm mộ ấy. chưa bao giờ có nét mặt vui vẻ, linh động như thế này cả. Tuổi trẻ hay, tuổi trẻ còn có thể làm lại
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 180: Cùng lắm chia tay

      ngờ có người đến ngăn lại, còn rất khách khí dùng tiếng lễ độ thông báo với , đây là khoảng bãi biển thuộc sở hữu tư nhân, nếu quả là bạn bè của chủ nhân bãi biển này, mới có thể vào đó được.

      Tĩnh Tri sửng sốt chút, sau đó dùng tiếng để trả lời đối phương, chỉ là du khách đến từ Trung Quốc. Người nọ nhún nhún vai tỏ ý thực rất xin lỗi , thấy tâm trạng của sa sút, ông ta lại chỉ cho cái vịnh nho nơi rất xa, có thể tới nơi đó để hóng gió, hưởng thụ việc tắm nắng. Tĩnh Tri hơi ngớ người, nếu như qua bên đó, chẳng nhìn thấy gì hết, buộc lòng phải lắc đầu cảm ơn rồi rời .

      Thời tiết nóng bức. đứng ở con đường lát xi măng mà cảm giác như mình bị thả vào trong chảo dầu, sắp bị rán đến chín vàng. Áo sơ mi của ướt đẫm, nhưng được gió biển thổi nên dần dần được hong khô, mấy lần lặp lặp lại như thế, vải áo bị khô cứng. Từng đợt, từng đợt gió vẫn thổi mạnh ở phía sau lưng của . Mái tóc của vốn chỉnh tề, giờ phút này gần như bị ướt nhẹp dính sát vào cổ và mặt.

      Tuy có thể tìm bóng râm để đứng bên dưới chờ đợi. Nhưng khi tới đó, nhận ra tầm nhìn ở nơi này cực kỳ tồi, từ biệt thự thẳng ra bãi biển chỉ có con đường này. Mà ngay cả việc đến gần con đường đó thôi, cũng được phép, chỉ có thể đứng đợi ở đường bên này.

      Ngày ngã về tây, hoàng hôn California cực đẹp, cái nóng rang rút , đồng thời nỗi phiền muộn cũng bắt đầu dần dần nảy sinh trong lòng Tĩnh Tri.

      Trong lòng vẫn biết, trở ngại chắn giữa và Thiệu Hiên vẫn còn rất nhiều rất nhiều. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cũng biết muốn gặp được , sống cùng với , khó như lên trời, nhưng nếu thử lần, ai biết được ở phía trước có những gì chờ đợi mình chứ?

      xoay người, đáp xe taxi trở về khách sạn, suốt dọc đường , phong cảnh đẹp đẽ động lòng người, nhưng trong lòng lại như lửa đốt, chỉ mực lo lắng cho Bánh Bao bị để lại ở trong phòng. Mặc dù trả gấp đôi tiền buộc-boa cho tiểu thư phục vụ, nhờ ta thỉnh thoảng vào trông nom săn sóc giúp, nhưng chung quy vẫn thể an tâm bằng tự mình ở bên cạnh trông coi.

      Khi đẩy cửa phòng ra, Bánh Bao vẫn còn ngủ. thở phào cái dài, trong lúc nhất thời cảm thấy toàn thân như còn chút sức lực nào nữa. tựa lưng vào cửa rồi cứ thế từ từ trượt ngồi thụp xuống dưới. tháo bỏ đôi giày vải bạt, để hai chân trần giẫm ở sàn nhà lành lạnh, gục mặt vào đầu gối. chỉ muốn khóc, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình là người kiên cường, nhưng vì bị cuộc sống bức bách, nên thể kiên cường được.

      ôm đứa con trai của bọn họ lúc này vẫn còn quấn tã, vượt ngàn dặm xa xôi, tới đất nước xa lạ để tìm . biết hành động này gần như làm tiêu hao hết toàn bộ dũng khí của mình. cũng đặt tương lai của mình ở đó, phải tìm cho được Thiệu Hiên, nhất định chịu thất bại.

      Nhưng hơn nửa năm trôi qua, thể biết được tảng đá vững chãi kia di chuyển hay chưa.(ý thay lòng đổi dạ)

      lòng đến California, cũng xác định chuyến này rất vất vả. Nhưng giờ phút này mới nhận thấy sai lệch múi giờ rất khó chịu. ngây ngốc tắm rửa xong rồi ra ngoài, Bánh Bao tỉnh giấc. vội vàng ôm lấy con, lấy lại tinh thần để dỗ dành con. Sức khỏe của tốt, có đủ sữa cho con bú, cho nên Bánh Bao luôn luôn phải ăn thêm sữa bột.

      Được mẹ cho ăn no xong, nhóc con lại bắt đầu buồn ngủ, hai tròng mắt cứ lim dim. Tĩnh Tri nhàng ôm con vào trong ngực, ngửi mùi thơm thơm thân thể mềm mại của Bánh Bao , dần dần cảm thấy an tâm. nghiêng đầu hôn con, ngửi mùi sữa thơm người con trai thấy rất dễ chịu, dần dần trở nên vui vẻ.

      còn có Phi Đồng, còn có Phi Đồng.

      Cuộc đời này vứt bỏ , vĩnh viễn ở cùng , bởi vì còn có Phi Đồng của , chính xác, Phi Đồng là của riêng .

      thể thừa nhận, ở nước ngoài việc phục vụ của khách sạn cực kỳ chu đáo. Ngày hôm sau vừa mới tỉnh giấc thấy điện thoại của phục vụ gọi tới, Tĩnh Tri nghe xong mới biết, hóa ra khách sạn tìm được cho bảo mẫu tạm thời, giá cả lại còn tương đối rẻ. Tĩnh Tri liên tục cám ơn. Sau khi rời giường rửa mặt mặc quần áo xong xuôi, vừa vặn viên quản lý khách sạn và bảo mẫu còn trẻ tuổi nhưng có vẻ ôn hòa, lên đến nơi. Viên quản lý vóc người cao to mập mạp, oang oang với hồi, mặt mũi có vẻ rất phấn khởi, Tĩnh Tri nghe hiểu rằng, ông ta muốn đây là trong những bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ sơ sinh tốt nhất mà ông được biết!

      Tĩnh Tri liền chân thành cám ơn, tiếp đó, sau khi dặn dò lại chuyện, đến phòng ăn ở lầu dưới ăn bữa ăn sáng chút, rồi ra xe taxi mà gọi từ trước, chờ ở bên ngoài khách sạn. lên xe, lại đến khu biệt thự kia.

      Bởi vì còn phải lo lắng cho Bánh Bao nữa, lúc này có thể an tâm thảnh thơi đứng đợi cả ngày ở đây. cứ đứng mình ở ven đường, mãi cho đến lúc bầu trời vầng trăng sáng xuất dần thay thế cho những tia sáng cuối cùng của mặt trời. gian tĩnh lặng có thể nghe thấy rất tiếng sóng biển ì oạp ở đằng xa, tiếng cây dừa khẽ lao xao hát trong gió . đứng ở nơi này suốt ngày, đến sau cùng mệt mỏi tới mức còn cảm nhận nổi nữa.

      xoay người bỏ , trong lòng có chút mất mát. Suốt dọc con đường dài dằng dặc, vẫn y như cũ, bóng người, rất lâu sau, mới có chiếc xe qua. cứ men theo ven đường, đếm từng bước
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :