1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 167: Hôn lễ, thời gian giao thoa!

      Hôn lễ của bọn họ sắp bắt đầu, chỉ lát nữa thôi, ta trở thành vợ của , có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh , chiếm lấy người đàn ông này làm của riêng!

      Mạn Quân nhấc váy chậm rãi đứng lên, mái tóc dài như mây, gương mặt được trang điểm tinh tế, quyến rũ, khẽ khàng về phía cửa, nhịp tim giống như đánh trống, lúc bàn tay đặt lên nắm cửa, đôi môi bị chủ nhân của nó giày vò đến thảm thương.

      Vừa mở cửa ra, liền thấy Mạnh Thiệu Đình nghiêng người dựa vào vách tường, miệng còn lưu manh ngậm điếu thuốc, tay cầm hoa đứng ở ngoài. Mặt của cũng chẳng có biểu gì khác thường, thậm chí còn mang theo vài phần thản nhiên, thấy cửa mở ra, liền tiện tay dụi điếu thuốc , sau đó ném vào thùng rác, lúc này mới liếc người trước mặt cái, rồi đưa bó hoa sang, chậm rãi vươn tay ra.

      Trong lòng Mạn Quân lập tức dậy sóng, ngón tay thon dài khẽ run rẩy, cầm chặt bó hoa cưới, sau đó đặt tay mình vào bàn tay kia. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp toàn thân, ta xoay mặt sang nhìn , thế nhưng người đàn ông này lại chẳng hề nhìn lại lấy lần. Thấy thế, ta cũng hề hụt hẫng, tuy nhiên lòng bàn tay lại toát đầy mồ hôi, Mạn Quân cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói ngón tay mình, đáy mắt dần dần lấy lại ý cười, chủ động cầm ngược trở lại.

      Mạnh Thiệu Đình thoáng sửng sốt, theo bản năng muốn rút ra, nhưng Mạn Quân lại càng cầm chặt hơn, ta cúi đầu về phía trước, nhìn . Đây là lần đầu tiên ta cố chấp nắm tay người như vậy, cuối cùng, cũng tỏ thái độ nữa. Khóe môi Mạn Quân khẽ nhếch lên, dần dần dịch tay lên, khoác lên khuỷu tay của , hai người họ vai kề vai, sóng bước ra ngoài.

      tới cuối hành lang, đập vào mắt là những dải hoa hồng trắng quấn quanh tay vịn cầu thang xuyên suốt trải dài đến tận cửa lễ đường, Mạn Quân và Mạnh Thiệu Đình dừng lại trước đầu bậc thang, ta hít hơi sâu, quay sang nhìn người bên cạnh.

      Ánh mắt của trông xa xăm, vô định nhưng lại hề u như ta suy đoán, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, tựa như tâm tình rất tốt.

      "Thiệu Đình."

      Mạn Quân khe khẽ gọi tên , Mạnh Thiệu Đình quay mặt lại, đáy mắt hề gợn sóng, thoáng nhíu mày hỏi: "Sao?".

      "Nếu như hôm nay cùng em từ nơi này xuống, bước vào trong lễ đường kia, vậy có thể đồng ý với em rằng từ nay về sau xem em như vợ của ?".

      Lời này của ta nằm ngoài dự liệu của , Mạnh Thiệu Đình trầm ngâm lên tiếng, lát sau, vừa nhìn thẳng vào mặt Mạn Quân, vừa từ từ đáp: "Nếu như chịu cưới em, tất nhiên tôi xem em là vợ của mình!"

      " hiểu ý của em mà!", Mạn Quân buông tay ra, cười cười . Trước đây người con này vừa đơn thuần lại vừa ngây ngô đáng , nếu có tâm cũng buồn bã, giống như giờ phút này, khoác người bộ váy cưới, vừa duyên dáng lại vừa kiều đứng bên cạnh , dùng giọng điệu thành thục xin xem là vợ của mình.

      Mạnh Thiệu Đình chưa bao giờ ngờ rằng Thẩm Mạn Quân trong mắt chút tâm cơ nào lại trở thành người như thế này. quen nghe ta chuyện cách nghiêm túc bởi vì từ trước tới nay chỉ xem Mạn Quân như đơn thuần, thậm chí tại thời điểm này vẫn cảm thấy có chút ngờ vực cùng với chán ghét, những ấn tượng này trong lòng thể sớm chiều là có thể thay đổi được.

      " chỉ là vợ danh nghĩa, cũng phải là vật trang trí có thể tùy ý khinh thường, phải là quân cờ, bàn đạp, thứ em muốn chính là được sóng vai đứng bên cạnh , nhận được tôn trọng lẫn thương mà em nên có, nếu như muốn cho em những thứ này, ngay bây giờ, có thể quay trở về!".

      Bỗng nhiên Mạn Quân cảm thấy mình bị điên rồi, đây là người đàn ông ta bao nhiêu năm qua, chỉ lòng dạ muốn gả cho , chỉ thế thôi cũng đủ làm người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này rồi. tại, chịu lấy ta, thế nhưng ta lại còn được voi đòi tiên, đưa ra cầu như thế.

      Biết , chưa từng thích mình, dù cho năm năm ở Mỹ, bọn họ mỗi ngày đều cùng giường chung gối, chẳng khác nào đôi vợ chồng bình thường. ta cũng biết, trong lòng có vị trí của mình, thế nhưng vào giây phút này, ta lại cách nào khống chế bản thân mình thốt ra những lời như vậy.

      Mắng ta tham lam cũng được, mắng ta kỳ quặc cũng được, dù gì lời cũng ra khỏi miệng rồi.

      Mạnh Thiệu Đình hờ hững tựa vào lan can nhìn người trước mặt, bởi vì trang điểm kỹ càng, nên vô cùng rực rỡ, tài nào thấy được vẻ mặt ra sao. Có lẽ do kích động, hoặc là do quá khẩn trương nên mặt đỏ bừng lên, hai tay buông dọc theo thân người nắm chặt lại, ánh mắt sáng rỡ, trông chờ nhìn , trong khi đó bản thân lại hề biết đôi môi của mình bị tàn phá thảm thương.

      "Mạn Quân, đừng nên nghĩ nhiều như vậy, như thế khiến bản thân thêm phiền não? Cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi rất ghét phiền toái, cũng rất sợ phiền toái, cứ xem như chuyện nàyđơn giản chỉ là giao dịch, em có được thứ em muốn, mà tôi cũng khiến cho người nhà của mình vui vẻ. Mạn Quân, thứ tôi có thể cho em cũng chỉ có thế, cũng chỉ như thế mà thôi!".

      đưa tay ra vuốt ve mặt ta, đáy mắt dường như có chút tiếc nuối, sau đó liền xoay người xuống dưới, bước từng bước vững vàng, rồi khẽ giọng : " ra , chúng ta nên đến bước này, nếu là thích, có lẽ tôi từng lòng mến em, cũng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng cũng chỉ là từng mà thôi. tại tôi xuống dưới, nếu như em muốn gả, hãy cùng , nếu muốn, tôi cũng chẳng cưỡng cầu . . ."

      Mạn Quân cảm giác bản thân vừa rơi xuống hồ nước mênh mông, cái lạnh từ bốn phương tám hướng tràn đến, có chỗ nào để trốn, còn bất cứ lối thoát
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 168: "Tình địch" gặp nhau, như nước với lửa
      Editor: Táo đỏ phố núi

      có cơ hội để biết, thời gian quay ngược trở lại, vào lúc hối hận nhất, cũng thể nào quay trở lại quá khứ được nữa.

      Bởi vì khi đó rất sâu nặng, cho nên nhịn nhục hết tất cả để gả cho , cũng vì quá sâu nặng, nên dung túng tất cả mọi thứ với . Bởi vì từng sâu nặng như vậy, cho nên khi chấp nhận buông tha , quyết định quay đầu lại, vĩnh viễn quay đầu lại lần nữa.

      sớm mất , phải ở trong trấn Phượng Hoàng bé đó, cũng phải là khi ly hôn, phải.
      từ rất sớm rồi, lúc , mà lại hay biết gì, sớm thuộc về nữa rồi.

      "I do." Mạnh Thiệu Đình cười tự giễu tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển tới cây thập tự giá Jesus, nhắm mắt, ở trong lòng lại nhàng lần nữa, con nguyện ý.

      Mặc dù cùng ý, nhưng muốn con đồng ý bằng tiếng trung đối với Mạn Quân.

      Tĩnh Tri, nghĩ, thích em, nhưng mà hình như quá trễ rồi.

      Nếu như, nếu như, nếu như thời gian có thể quay trở lại, nghĩ lúc và em cử hành hôn lễ, nghiêm túc câu, con đồng ý.

      Tĩnh Tri, nghĩ, tình của đối với em cũng chưa đủ sâu đậm, cho nên mới có thể rút lui, mới có thể kết hôn cùng với Mạn Quân, về phần em, biết có thể hoàn toàn buông tha hay , cũng biết, giống như trước đây sau khi chúng ta cãi nhau xong, lại mặt dày làm hoà với em, đòi hỏi em quan tâm, có lẽ chúng ta còn cách nào có thể tiếp tục ở cùng chỗ với nhau. Die enda anl eequ uyd onn

      ra , cho tới bây giờ em cũng muốn tiếp tục ở cùng chỗ với nữa.

      Giọng của vang lên, Mạnh phu nhân lập tức thở phào nhõm, nắm lấy tay của Thẩm phu nhân, hai người nhìn nhau cười tiếng, tất cả đều có vẻ mặt rất vui sướng và đắc ý.

      Chỉ cần Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, Phó Tĩnh Tri đó còn có thể trở mình được sao?
      Nhớ tới phương pháp lừa dối Thiệu Đình, nhớ tới phương pháp khiến cho Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, ai biết được Thiệu Đình lại thông minh nhanh trí như vậy, lại có thể đem người phụ nữ kia tới trấn xa xôi, để cho ta sinh con, nếu như có thể xác định được lòng mình, trừ khi mặt trời mọc hướng tây!

      Mục Sư nghe được câu trả lời của , ánh mắt lại chuyển sang người của Mạn Quân, rất trang trọng lặp lại câu hỏi:

      "Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng? Thương ta, trung thành với ta cho tới chết, cho dù ta nghèo khổ, mắc bệnh hoặc tàn tật. Do y¬ou?"

      Mạn Quân theo bản năng quay mặt sang nhìn Mạnh Thiệu Đình, vẻ mặt của vẫn như mới vừa nãy, nhưng mà tầm mắt khẽ cụp xuống, thấy vẻ mặt của như thế nào, cửa sổ giáo đường rất cao, ánh mặt trời xa xa chiếu xuống mái tóc đỉnh đầu của , nhưng giống như tuyết được tích tụ ngàn năm, vĩnh viễn thể tan ra được.

      Mạn Quân thu hồi ánh mắt, giọng lên tiếng: "Con đồng ý."

      nghe thấy tiếng vỗ tay của cả hội trường, nghe thấy tiếng hô vang lên sung sướng và tiếng nhạc náo nhiệt động lòng người, mơ mơ màng màng cùng trao nhau chiếc nhẫn, sau đó bị người ta đẩy thay đổi bộ lễ phục, sau đó cùng mời rượu cả hội trường, đến cuối cùng, hình như cũng say rồi, bọn họ bị người ta đẩy vào trong phòng để động phòng, Mạn Quân nằm ở giường cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn tan rã hết ra, mệt mỏi mở nổi mắt nữa, cũng có hơi sức để mở miệng chuyện. die,n; da. nlze.qu; y do.

      Trong phòng rất yên tĩnh, hình như, hình như nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó có tiếng người chuyện, sau đó nữa, có giọng vang lên, ý thức của hỗn độn, thính lực của lúc này là tốt, tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa, rồi sau đó cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

      Mạn Quân nằm ở giường, dám thở mạnh, liền nín thở lắng tai nghe, biết trải qua bao lâu, mới dần dần thả lỏng bản thân, lật người, vùi mặt trong chiếc gối mềm mại, hàng lại hàng nước mắt rơi xuống mặt của kìm lại được, lạnh như băng rơi xuống khuôn mặt của .

      , biết, nhưng ngay cả dũng khi đứng lên gọi lại, ngăn cản đừng cũng

      **************************************************************

      "Chị Tĩnh Tri, em quản gia gọi cho Nhị thiếu rồi, chị thoải mái muốn đưa chị bệnh viện để kiểm tra."

      Bình Bình đẩy cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy Tĩnh Tri dựa bào bệ của sổ, trong tay cầm cuốn sách, ánh mắt có chút hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, bụng của to ra rất nhiều, cũng chỉ tháng nữa là sinh, mà sau khi từ Phượng Hoàng trở về, Tĩnh Tri và Bình Bình cùng tới ở biệt thự Tây Giao, như vậy mấy tháng qua, trừ lúc bắt đầu Nhị thiếu có tới mấy lần, sau này cũng thấy xuất nữa.

      "Ừ." Tĩnh Tri lên tiếng, nhìn lá cây ngoài cửa sổ bắt đầu rụng xuống, sắc mặt của càng có chút tái nhợt, lúc trước trở về tĩnh dưỡng cả người còn có chút thịt, bây giờ cả người gầy trơ xương.

      Bình Bình nhìn thấy như vậy rất đau lòng, lấy cái chăn qua, khoác lên người của Tĩnh Tri, thấy vẫn sững sờ như trước, mặc dù đành lòng, nhưng vẫn thể : "Chị Tĩnh Tri, Nhị thiếu bảo hôm nay công ty rất bận, ấy rảnh để tới đây, dặn dò tài xế và An Thành đưa chị bệnh viện để kiểm tra, còn dặn em chăm sóc cho chị tốt."

      Lông mi của Tĩnh Tri khẽ run, đáy mắt cũng vẫn bình tĩnh như lúc nãy, đem cuốn sách ở trong tay đạt xuống, khẽ liếc mắt sang: "Bình Bình, em rót cho chị ly nước, chị muốn uống nước nóng." leê quý d0n9

      "Dạ, chị chờ em chút, em mang tới ngay." Bình Bình thấy muốn uống nước, cuống quít trả lời rồi tới chỗ máy đun nước nóng lấy cho ly nước.

      Tĩnh Tri uống hết mấy ngụm nước, cảm thấy trong người dễ chịu hơn, tích góp từng chút hơi sức , rồi mới quay đầu lại nhìn Bình Bình, chậm rãi ra: "Bình Bình, chị dặn dò
      [​IMG]
      Last edited: 2/7/16
      Chris thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 169: Tĩnh Tri nổi giận
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Đúng vậy, là ai? Chạy tới chỗ này làm cái gì?" Tĩnh Tri gọi Bình Bình tới, chẳng qua chỉ hững hờ nhìn kia cái, sau đó rất tự nhiên bắt đầu mặc quần áo rời giường.

      bé kia thấy dáng vẻ rất bình tĩnh của Tĩnh Tri, trong lòng càng tức giận hơn, ta dứt khoát tới bên cạnh của Tĩnh Tri, nhìn thay quần áo.

      Ngủ trưa cũng ngủ ngon giấc, tinh thần của Tĩnh Tri có chút uể oải, sắc mặt hơi kém chút, Bình Bình đứng ở sau lưng chải tóc cho , mà ở bàn có mấy hộp đồ trang sức, mở ra sẵn, lại có cả khoá, kia ghé mắt liếc nhìn cái, vẻ mặt khỏi có chút giật mình, lại có chút dám tin nhìn sang, trong mắt lên chút ghen ghét, ta thu hồi lại ánh mắt, chuyển sang nhìn khuôn mặt của Tĩnh Tri qua gương, khoé miệng hơi trề ra : "Dáng dấp cũng chẳng có gì đặc biệt."

      Bình Bình tức giận trừng mắt lên nhìn ta, muốn mở miệng ra phản bác lại Tĩnh Tri lại kéo kéo ống tay áo của Bình Bình, ý bảo nên lên tiếng, sau đó mới cười nhạt tiếng, có chút lười biếng : "Đúng vậy, phụ nữ có con, cũng có gì đáng xem nữa, giống như các người, trẻ đẹp, như nụ hoa mới nở."

      bé kia nghe như vậy, cưỡng được nở ra nụ cười đắc ý, nhìn mình trong gương da thịt nõn nà, tinh thần sáng sủa, quả là so với dễ nhìn hơn rất nhiều.

      " rất biết thân biết phận." ta đưa tay lên vừa khẽ vỗ lên khuôn mặt của mình, vừa nhìn Tĩnh Tri ở trong gương, " có quan hệ với Nhị thiếu bao lâu rồi? Sao tôi lại biết Nhị thiếu còn có người tình giống như chứ?"

      "Tôi phải là người tình của ta." Tĩnh Tri vuốt ve hộp trang sức có đôi bông tai bằng trân châu, nghe được xa lạ này hỏi như vậy, động tác liền dừng lại chút.

      " phải là người tình? phải là còn nằm mơ muốn Nhị thiếu cưới làm vợ chứ." kia khẽ cười lạnh tiếng, có chút sành đời qua lại hai vòng quan sát căn phòng của : "Sao lại ở nơi tồi tàn như vậy chứ."

      " tới chỗ này, rốt cục là có chuyện gì?" Tĩnh Tri cảm thấy phiền lòng, bây giờ cũng cảm thấy khó hiểu, bé này ràng là biết từ đâu mà nghe thấy tồn tại của , nên muốn tới cửa để gây chuyện đây, ta là ngu ngốc. ta cũng suy nghĩ chút, nếu Mạnh Thiệu Đình kết hôn, như vậy ta cũng chỉ là dạng thân phận người tình của ta, ta lấy tư cách gì mà tới đây chất vấn ?

      " có việc gì, nhưng mà tôi nghe người ta dáng dấp của tôi giống nên mới được Nhị thiếu nhìn trúng, cho nên mới tới đây để xem chút."

      kia ràng là có dáng vẻ phục, liếc mắt nhìn nhìn Tĩnh Tri, nhìn có chút mập mập ngốc nghếch, sắc mặt cũng xám xịt có chút sưng phù lên, mình có chỗ nào giống ta chứ?


      " nhìn thấy chưa?" Tĩnh Tri muốn tranh chấp với ta, cũng muốn tranh luận với ta, đóng hộp trang sức lại, xoay người lại, bình tĩnh hỏi lại câu.
      "Nhìn được rồi, nhưng mà tôi cảm thấy, bộ dạng của tôi xinh đẹp hơn rất nhiều." bé kia kiêu căng hất mặt lên, mặt vẫn còn chút ngây thơ, ta nhìn Tĩnh Tri, giống như đứa bé ngu dốt muốn khoe khoang khoác lác muốn chinh phục vũ trụ, lớn tiếng ra lệnh: "Tôi khuyên nên quấn lấy Nhị thiếu, nhìn lại
      [​IMG]
      Last edited: 2/7/16
      Chris thích bài này.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 170: Là ấy quan tâm đến tôi!

      Editor: heisall


      yên lặng lúc, khi mở miệng lần nữa, giọng cũng bình tĩnh lại: "Tiểu thư nhà có chuyện gì? phải tôi , ấy có bất kỳ chuyện gì, đều có thể trực tiếp tìm An Thành. . . . . .?"

      Ở đầu kia điện thoại, khuôn mặt nhắn của Bình Bình lập tức xìu xuống, giọng của nhị thiếu đúng là lạnh lùng, nghe mà cả người đều phát run, vốn còn tưởng rằng nhị thiếu nghe thấy tiểu thư muốn tìm , nhất định rất vui vẻ, nhưng ngờ người ta lại lạnh lùng như vậy, xem ra, vẫn là tiểu thư đúng, khi người đàn ông tuyệt tình, tuyệt tình đến cùng, tuyệt đối chút thương tiếc nào!

      Mạnh Thiệu Đình vừa mới xong câu đó, liền giơ tay lên tự tát mình cái, thầm mắng mình tiếng, buồn bả khẽ thở dài, nghe thấy bên đầu kia điện thoại bỗng yên lặng, nghĩ thầm chắc Bình Bình lại câu vừa mới với , đáy lòng càng cảm thấy buồn phiền, biết tính của còn như vậy, chắc chắn để ý đến nữa.

      dễ dàng gì mới chịu chủ động liên lạc với , lại bị bệnh sĩ (sĩ diện) của làm mất cơ hội tốt như vậy, Mạnh Thiệu Đình hối hận lúc lâu, hơi mất hết ý chí nên định cúp điện thoại. . . . . .

      "Nhị thiếu, là như vậy, tiểu thư , ấy muốn gặp , muốn trong vòng hai mươi phút phải trở về. . . . . .!"

      Giọng sợ sệt của Bình Bình bỗng nhiên vang lên, Mạnh Thiệu Đình chuẩn bị cúp điện thoại trong tay lập tức xoay người dừng lại, sửng sốt chút, lâu mới lên tiếng phản ứng được: "Ừ, biết."

      xong, cúp điện thoại ngay, Bình Bình cầm điện thoại bị cúp, nhíu chặt hai hàng chân mày lại, biết là có ý gì? Là tới, hay tới?

      kia liếc nhìn vẻ mặt của Bình Bình, đoán được hơn phân nửa, trong lòng biết Mạnh Thiệu Đình là người đàn ông như thế nào, tuyệt đối giống người đàn ông bình thường khi phụ nữ dịu dàng làm nũng hồi tâm chuyển ý mà trở về, trong khoảng thời gian và Mạnh Thiệu Đình ở chung chỗ, mặc dù đối với tệ, nhưng cũng có hành động gì nhiều, thỉnh thoảng hẹn ra ngoài uống trà ăn bữa cơm, cũng quá nhiều, thời gian lâu dần, liền nghi ngờ, lặng lẽ hỏi thăm chút tin tức, mới biết được bởi vì dáng người và gương mặt của khá giống với người tên là Phó Tĩnh Tri, nên Mạnh Thiệu Đình mới có thể chú ý tới .

      Tin tức này quả làm cho có chút đứng ngồi yên, hôm nay tới tìm Phó Tĩnh Tri, cũng muốn đến xem tình hình, nhìn thử kia chút, có ba đầu sáu tay gì, mà có thể khiến cho người như Nhị thiếu nhớ mãi quên.

      , khi nhìn thấy Phó Tĩnh Tri, có chút đắc ý, này xem ra có gì nổi bật, nhưng sau khi chuyện với nhau lúc, ngược lại bắt đầu sợ hãi.

      Dáng người của ấy tính là rất đẹp, vẻ mặt và tính tình đều rất thản nhiên, nhưng sắc thái trong lời và cử chỉ khi bộc lộ ra ngoài, rất khác với những người phụ nữ ở bên cạnh Nhị thiếu mà từng thấy qua.

      Thỉnh thoảng lại quan sát Phó Tĩnh Tri phía bên kia, trong lòng suy đoán qua lại, còn Phó Tĩnh Tri chỉ ngồi ghế sa lon, im lặng uống trà hề lên tiếng, vẻ mặt của vẫn giống như vừa rồi, kiêu ngạo tự ti, sợ hãi vui vẻ, giận dữ buồn bã, hình như căn bản là để việc này ở trong lòng, nếu hôm nay Mạnh Thiệu Đình đến, đúng là chuyện lạ!

      Trong lòng lại bắt đầu sợ hãi, lỡ như lát nữa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 171: Dỗ dành.

      Editor: heisall


      cắn môi, lấy hết can đảm hỏi: "Nhị thiếu, mới vừa thích chị Tĩnh Tri, nhưng sao lại kết hôn với người khác? làm vậy, chị tĩnh Tri phải làm sao đây?"

      Mạnh Thiệu Đình nghe Bình Bình hỏi như vậy, lại cười, cuối nửa đầu, ở môi dâng lên nụ cười tự giễu: "Bình Bình, theo ấy lâu như vậy, chẳng lẽ còn nhìn ra sao?"

      "Cái gì?" Bình Bình có chút khó hiểu nhìn Mạnh Thiệu Đình.

      " cảm thấy ấy để ý đến việc tôi kết hôn sao?" Mạnh Thiệu Đình chợt hỏi ngược lại, Bình Bình sững sờ, theo bản năng lắc đầu.

      Mặc dù biết đáp án này, nhưng khi nhìn thấy hành động của Bình Bình, trong lòng vẫn có chút chua chát, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy đối tốt với , mọi người cũng đều có thể nhìn thấy khinh thường .

      Con người sợ nhất là phiền toái, giằng co lâu như vậy vẫn sống chết buông, cũng coi là kỳ tích, ngay cả Thẩm thành Bắc cũng thấy kỳ lạ, còn chạy tới hỏi mấy lần ‘có phải Phó Tĩnh Tri hay ?’.

      biết là gì, từ đến lớn chỉ biết bản thân của mình, từ đến lớn đều là mục tiêu chú ý của mọi người, biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư đuổi theo , có cảm mến, cũng có động lòng, có ở cùng nhau đương đứng đắn, cũng có mấy lần lên giường liền ném qua bên, nhưng .

      biết người phải làm cái gì, cũng biết cái gì mới gọi là tình . Mặc dù từ trước đến giờ thèm quan tâm đến chuyện tình cảm, hiểu biết sâu, nhưng cũng biết, bây giờ có chút thay đổi. Trừ Phó Tĩnh Tri, cách nào nổi lên hứng thú với những khác. chung sống khá hơn chút, cả người cũng thoải mái; giận dỗi gây gổ, hoặc lại len lén nghĩ đến Thiệu Hiên, hoặc là vì đứa bé mà thèm để ý chút nào liền lên tiếng tổn thương , luôn nổi giận cách nào khống chế được, thậm chí có khi còn tưởng rằng đánh .

      ngờ, Mạnh Thiệu Đình mà từ trước đến giờ mọi người đều biết, đối với phụ nữ luôn lịch dịu dàng, bao giờ dùng bạo lực, dù là chia tay hoặc bị phụ nữ dây dưa phiền lòng, cũng giữ vững lễ phép. đều luôn cho rằng mình đủ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt, câu của , lại có thể dễ dàng làm dâng lên toàn bộ lửa giận trong !

      Tính ra, là người phụ nữ đầu tiên đánh, cũng là người phụ nữ duy nhất.

      " ấy căn bản quan tâm tôi làm cái gì, tôi kết hôn, hay kết hôn, đối với ấy đều hề ảnh hưởng, cho nên, tôi cũng vậy, cũng thấy sao, hơn nữa, tôi đồng ý kết hôn. . . . . .!"

      Mạnh Thiệu Đình ngừng , đưa ngón tay
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :