1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 181: Để ta
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cầm lấy chiếc lược vứt vào thùng rác, lúc này mới chậm rãi đưa tay lên ôm ngực mình, hình như trong lòng dễ chịu hơn chút, hình như là trong người có chỗ nào đó dần thay đổi chua xót. . . . . .

      muốn tiếp nhận việc đối xử tốt với , cũng muốn cúi đầu hoặc là ăn khép nép để lấy lòng .

      Dù có thế nào nữa, mặc kệ làm cái gì, những thể đáp trả lại cho được, ngược lại cho rằng làm những thứ đó cho là do mắc nợ , giữa , nên có bất kỳ chút ấm áp nào, cũng nên quá gần gũi làm nhiễu loạn lòng nhau, tạo ra khoảng cách vĩnh viễn bao giờ xoá được.

      quan tâm làm như thế nào, lựa chọn ra sao, chỉ biết, tự mình quyết định lựa chọn con đường cho riêng mình, cứ thẳng tới, dù phía trước mãi mãi là nơi tăm tối, là địa ngục, cũng quay đầu lại, cũng thể quay đầu lại được nữa. dii@een*dyan(lee^qu.donnn)

      Tĩnh Tri nhìn chiếc lược vô tội trong thùng rác, biết, mua biết bao nhiêu đồ cho , cũng biết, đếm hết những đồ mình vứt , có lẽ, từ nay về sau, lại muốn mỗi ngày vứt bỏ cây lược, có lẽ, từ nay về sau, có người cảm thấy mắc cười khi mỗi ngày giao lược cho nữa rồi.

      Có lẽ muốn để ý tới những thứ kia, giống như con người vĩnh viễn biết ngày mai xảy ra chuyện gì, cũng biết, nhưng mà, trong thâm tâm của cất giữ loại dũng ( đơn và dũng cảm), tại lúc người khác cảm thấy còn con đường nào để nữa, kiên trì tìm con đường để . Die nd da nl e q uuydo n

      cũng biết tương lai xảy ra những chuyện gì, nhưng những thứ mà trải qua, cũng đủ rồi.

      Tĩnh Tri chậm rãi lấy chiếc dây chuyền từ trong quần áo ra, chiếc nhẫn của Thiệu Hiên soi như gương, đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhàng vuốt ve, cái này của , Mạnh Thiệu Đình cho đeo, bắt cất lại trong hộp trang điểm, chiếc nhẫn cũng cần phải có đôi, có phải là rất độc hay ?

      Tôi mang chiếc nhẫn vào, lại có người dắt tay tôi ; tôi mặc cái váy cưới xong, người nào dẫn tôi , nơi nào cũng được, chỉ cần phải người.

      Người nào dẫn tôi ? Thiệu Hiên, có biết , chúng ta có đứa bé? Con của chúng ta, bé biết cử động, thậm chí bàn chân biết đạp? Thiệu Hiên, lúc đứa bé sinh ra, có thể nhìn thấy bé hay ? Die nd da nl e q uuydo n

      **************************************************************

      "Oa, chú ba vẫn còn biết sao? Ôi chao, chuyện lần này chú hai làm vậy cũng quá đáng, chuyện lớn như vậy, sao chú ấy thông báo với chú ba tiếng, thế nào nữa, đó cũng là vợ và con của chú ba mà!"

      Vẻ mặt của Mạnh thiệu Tiệm nghi hoặc và cảm thông, nhìn người đàn ông trước mặt, càng ngày càng gầy, khuôn mặt cũng hơi đen chút, ngày nghỉ thường biển phơi nắng, khí sắc của xem ra tệ.

      Nhưng khi ta vừa những lời này xong, cả người Mạnh Thiệu Hiên liền biến sắc, ngồi ghế gỗ, hai tay nắm hai tay vịn ở bên, đôi mắt mất tiêu cự, trống rỗng nhìn về phía trước.

      "Chú ba? Chú sao chứ? Chú cũng cần quá đau khổ,
      [​IMG]
      Last edited: 28/6/16
      heo điênChris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 182 : bỏ được

      Edit : Sóc Là Ta
      “Nếu con đồng ý kết hôn với Mạn Quân, ba sai người dọn dẹp chỗ này. Tóm lại, dù con nỡ bỏ, nhưng khi con đồng ý kết hôn cũng phải cho Mạn Quân chút thể diện. Thiệu Đình, hãy cho Phó Tĩnh Tri biết việc này”

      Mạnh Chấn Tông vừa mới xong những lời này, Mạnh Thiệu Đình đột nhiên ngẩng đầu lên. Cảnh vật thưa thớt, bóng lưng đổ xuống tựa như tỏa ra ánh sáng tía màu hổ phách đẹp lạ thường, mà vẻ mặt cũng mơ hồ, toàn bộ khuôn mặt như trong bóng tối. Mạnh Chấn Tông thấy khuôn mặt , vẫn tiếp tục : "Thời gian cũng còn sớm. Tóm lại, ba để Tĩnh Tri chịu uất ức. Huống chi, bây giờ vết thương của ấy cũng . Nếu ấy ở lại bên cạnh con con cũng chăm sóc tốt được, chi bằng, cách tốt nhất là con hãy để ấy yên tâm dưỡng thương mấy tháng, chờ sau này quan hệ giữa con và Mạn Quân ổn định. Nếu như con vẫn còn muốn trở về bên cạnh ta, ba ngăn cản con nữa. . . . . ."

      "Ba, ba cảm thấy nếu con làm theo lời ba, để yên cho ba đưa ấy rời khỏi con, sau này con và ấy còn có thể sao?"

      Truyện chỉ được đăng tại diiendannLQQD

      Mạnh Thiệu Đình cười lạnh tiếng. Từ sau bàn làm việc, chậm rãi đứng lên, nhìn ba mình với ánh mắt mấy thiện cảm, trong lòng còn chịu đựng được nữa, tỏ bất mãn mãnh liệt, ràng.

      "Phụ nữ cũng chỉ như bộ y phục thôi, nhưng Thiệu Đình, hình như con cũng xem trọng bộ y phục này quá đó."

      "Vậy sao, nếu như vậy Thẩm Mạn Quân phải cũng chỉ là bộ y phục thôi sao? Mà tại sao ba cứ nhất định ép con?"

      Mạnh Thiệu Đình vòng qua bàn, đứng trước mặt của Mạnh Chấn Tông "Hay chính là ba tự tin đến mức nhất định phải dựa vào phụ nữ giúp mình chấn hưng gia nghiệp (ý là thành lập nghiệp cho ổn định ấy) hả ?"

      "Ba cũng chỉ suy nghĩ vì gia đình nhà họ Mạnh này, lựa chọn con đường đơn giản, tiện lợi mà thu lợi nhuận cao nhất mà thôi."

      "Nhưng ba cảm thấy khi ba sắp xếp cho con như thế chỉ có thể khiến con thấy nhục nhã thôi sao? Nếu như về sau, con cũng tự mình tạo dựng nghiệp, người đời , nhị thiếu gia cũng chỉ là lệ thuộc vào thế lực bên nhà mẹ vợ mà thôi. Còn nếu trong tương lai, con gặp thất bại trong nghiệp, người đời cũng lại , hãy nhìn xem, nhị thiếu cũng chỉ là kẻ bất tài mà thôi. nghiệp cả gia đình nhà mẹ vợ bị hủy hoại hết. làm ra chuyện “ tốt” đối với những người thương như thế."

      " đời này, nhà giàu có, quyền quý kết thân với nhau ở đâu cũng có. Con cần nghĩ mọi chuyện phức tạp đến như vậy. Được rồi, đợi cuối tuần, sau khi hôn lễ giữa con và Mạn Quân cử hành xong, ba cũng trở về Mĩ. Còn em trai con chắc cũng chưa thông suốt, ba cũng phải thăm nó, cũng chỉ vì phụ nữ mà cái gì cũng muốn, có tiền đồ…."

      Mạnh Chấn Tông hời hợt mấy câu, rồi lại quay trở lại chuyện "Đàm hôn luận gả" (ý là đến chuyện hôn nhân ấy) như cũ. Ông run rẩy đứng lên, cũng để ý tới sắc mặt tái xanh của Mạnh Thiệu Đình, trực tiếp thẳng ra ngoài. Lúc tới cửa, bỗng nhiên ông dừng lại, quay đầu : "Đúng rồi, ở ngoại thành phía tây vẫn còn có căn biệt thự để đó dùng đến, nơi đó cũng tệ. Con có thể sắp xếp dẫn Phó Tĩnh Tri tới đó. Ba nghĩ cũng thuận tiện hơn đối với ấy."

      Mạnh Thiệu Đình chẳng gì cả, nghe được tiếng đóng cửa vang lên. Vẻ mặt nghiêm trang dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười tàn khốc. Thẩm Mạn Quân, được lắm. Từ trước đến giờ, chưa từng có người phụ nữ nào khiến tôi phải kết hôn chỉ vì nịnh hót ba mẹ tôi. Năm năm trôi qua, vẫn có thể khiến ba mẹ tôi luôn nhớ . Năm năm trôi qua, vẫn chưa từ bỏ. Ngược lại, còn có khả năng làm cho ba mẹ tôi để mắt đến . Bây giờ, lại kiếm cớ lần nữa ép tôi, tốt!

      Hai tay Mạnh Thiệu Đình chống xuống bàn, cúi đầu nhìn bàn làm việc có chút ngổn ngang. muốn kết hôn với tôi sao? Tôi thua rồi, tôi
      [​IMG]
      Last edited: 28/6/16
      heo điênChris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 183 : muốn kết hôn

      Edit : Sóc Là Ta

      Bình Bình nghe bỏ được. Trong nhất thời, đắc ý, vênh váo, càng ngày càng quá lời, miêu tả Tĩnh Tri điềm đạm, đáng như các nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình. Nữ chính thầm nam chính, nhưng bởi vì hiểu lầm mà bị nam chính đuổi , có lý do, khiến cho nữ chính yểu điệu, đau lòng, tuyệt vọng muốn chết.....

      Tĩnh Tri muốn nghe nữa, cau mày mở miệng: "Bình Bình, em lại ăn linh tinh gì đấy, cẩn thận lời của em, nếu chị phạt. . . . . ."

      "Bình Bình vẫn còn , có chút sai lầm cũng là chuyện thường tình, nên cũng đừng trách phạt ấy. Tĩnh Tri, em cũng mệt mỏi rồi, để dẫn em về phòng nghỉ ngơi."

      Truyện chỉ được đăng tại diiendannLQQD

      Lúc đó, Mạnh Thiệu Đình cũng cắt đứt lời của Tĩnh Tri,.Thậm chí, còn dịu dàng nhìn tiểu nha đầu kia, cười cách dịu dàng, cũng dặn dò ấy nghỉ ngơi.

      Bình Bình càng ngày càng đắc ý. Lúc ra, thiếu chút nữa nhầm đường, khiến Tĩnh Tri nhịn được, cười thành tiếng.

      Sau khi tắm rửa xong, Mạnh Thiệu Đình cũng hề rời như dự tính. Tĩnh Tri cũng để ý tới , cứ thế tự mình ngủ. Chỉ trong chốc lát sau, Mạnh Thiệu Đình cũng lên giường, sau đó nằm xuống, nhàng ôm .

      Tĩnh Tri lạ giường, thay đổi hoàn cảnh mới khiến hề cảm thấy buồn ngủ, trở mình mấy lần. Cuối cùng, chậm rãi mở miệng: "Có phải có chuyện muốn với em?"

      Dưới ánh trăng mờ ảo, gò má của mờ mịt, nhìn ràng. Trong màn đêm yên tĩnh, Tĩnh Tri nhìn . lúc lâu sau, đường nét gương mặt dần dần ra, đặc biệt ràng. Mắt của khép chặt lại, hai lông mày trán nhíu lại. Sống mũi cao và thẳng tắp, giống như là đo từ thước rồi vẽ ra. Môi của cố tình mím lại. Dù lúc này nhắm mắt lại ngủ, nhưng cũng có bộ dạng u sầu, phiền não.

      Nghe được lời của Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình cũng có mở mắt ra. Hồi lâu sau, thấp giọng, mở miệng: " muốn kết hôn."

      "Ồ

      lúc lâu sau, Tĩnh Tri mới ồ tiếng. Sau khi đáp lại như vậy xong, lại biết nên cái gì, cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, phân biệt được mình vui mừng hay là lo lắng.

      muốn kết hôn. Điều đó chứng tỏ sắp được giải thoát. đúng là nên vui mừng, thế nhưng chỉ là vui mừng sau lưng . Dường như trong lòng vẫn còn có chút mùi vị cam lòng. phải rất quan tâm tới , rất cưng chiều sao? phải muốn kết hôn sao? phải muốn kết hôn với Thẩm Mạn Quân sao? Nhưng tại sao chỉ mới có mấy
      [​IMG]
      Last edited: 28/6/16
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 164: Hoàn toàn thay đổi

      cúi đầu, gương mặt bình ổn và chuyên chú, giọng ràng nhưng vẫn biểu ấm áp: " cài chặt giầy lại, lát nữa ôm em lên giầy rơi ra, chân của em được để bị lạnh, em quên à?"

      "Sao biết chân của tôi được để bị lạnh?" Tĩnh Tri lẩm bẩm, cảm thấy giờ phút này dịu dàng của đối với tựa như kiểu lo lắng yên. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Càng ngày càng cảm thấy mình nhìn thấu, đoán ra con người của bây giờ, giống như thay da đổi thịt, biến đổi thành người khác vậy!

      Ngón tay của chậm rãi phất qua nơi mắt cá chân của . Tĩnh Tri cúi xuống nhìn, thấy ý cười nơi khóe miệng thoáng vẻ tinh quái: "Những chuyện em biết, đâu chỉ có vậy?"

      Trong lòng Tĩnh Tri có quỷ, có chút ngượng ngùng cúi đầu ho khan tiếng, quay đầu sang chỗ khác.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Đột nhiên nhìn thấy chiếc cầu vồng nằm vắt ngang phía chân trời xa xa. Lúc này mưa tạnh, nhưng ánh mặt trời bị tầng mây ẩm ướt che lấp ở phía sau, tựa như muốn xé toang màn mây kia để xông ra, nhưng lại chỉ có thể khảm đường viền vàng uốn lượn quanh đám mây dầy cộm nặng nề kia.

      " thôi." cười, tay vòng qua hai cánh tay tay luồn dưới hai chân , nhấc bổng lên ôm vào trong ngực. Tĩnh Tri lo lắng cho cái bụng, vội vàng vòng tay ôm vào cổ của . Khoé môi của chậm rãi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nhưng cũng thêm gì nữa, chỉ càng ôm chặt hơn, lên chiếc cầu bắc ngang qua dòng nước chảy.

      đến chỗ cao nhất của chiếc cầu vòm toàn bộ phong cảnh của trấn nằm trong tầm mắt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhìn từ xa, những chiếc thuyền như những con cá, lướt xuôi ngược rất nhanh dòng sông tựa như thoi đưa ngừng. Cơn gió đưa tới mùi thơm tươi mát dễ ngửi của bùn đất sau cơn mưa, hơi thở của dần dần trở nên phì phò, nhưng chưa từng nghĩ đặt xuống, mà , hình như cũng quên nhắc nhở .

      bế mạch xuống chiếc cầu đá, nước đọng thoát hết rất nhanh. Bọn họ đứng ở bên dưới mái hiên của quán bán tạp hoá ngay cạnh đường, chờ xe tới đón.

      Tấm nhựa lợp nóc quán đọng rất nhiều nước, ngay giữa quán nước cũng tí tách xuống, gần như sắp dội xuống đỉnh đầu bọn họ. Tĩnh Tri thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vào chỗ đó, càng nhìn càng cảm thấy có chút sợ hãi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Xem ra tấm vải nhựa kia sắp chịu nổi nữa rồi, chỉ sợ chỗ nước kia tưới xuống đầu mình, xối cả người ướt sũng quá xui xẻo!

      Mạnh Thiệu Đình nhìn biểu lộ của cảm thấy rất buồn cười. đưa tay kéo tới, bàn tay áp sát vào đỉnh đầu của : "Chẳng phải lá gan của em rất lớn đó sao?"

      Tĩnh Tri co rụt cổ lại: "Chuyện đó có liên quan gì đến gan lớn gan bé chứ?"

      Nhưng chỉ cười , đứng sóng vai cạnh ở trong cái quán đơn sơ này, phía trước họ cách đến nửa thước, nước mưa từ mái xuống thành bức rèm nước.

      cầm tay của , nhìn cái thị trấn xa xôi này vẻ thiếu tin tưởng. Người đường chút vội vã, vẻ mặt bình thản. Từng chiếc quán bên đường bắt đầu lần lượt mở cửa.diễnđàn✪lê✪quýđôn Những món đồ vật nho với đủ loại hình dạng màu sắc, chủ yếu làm để bán cho du khách. Nào là tranh cắt giấy mang phong cách dân tộc, nào là chiếc kẹp tóc được trang trí bằng những mảnh vải thổ cẩm, thậm chí cả hạt gỗ thông, những viên đá màu xanh biếc hoặc màu nâu, được mài giũa thủ công còn thô ráp xâu lỏng lẻo thành những chiếc vòng cổ, vòng tay và nhiều đồ khác nữa, nhìn từ xa thấy sáng lóng lánh, thoáng trông cũng hay mắt.

      Xe phải lượn qua những cung đường rất xa mới tới được chỗ này. Bọn họ thực cũng vội, cuối cùng nhìn trời thấy thời tiết trở nên rất tốt, liền dứt khoát ra khỏi quán, bắt đầu dạo dọc theo con phố .

      Dần dần phố có chút ồn ào tấp nập, những du khách tựa như đột nhiên chui từ dưới đất lên, xông ào ra đường, phiên chợ bị khuấy đảo sôi sục bốc lên ngất trời!

      Người dân trong trấn ăn mặc kiểu chất phác, du khách mặc trang phục đại trẻ trung. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Cách ăn mặc như người của hai thế giới, nhưng lúc này khi ở chung chỗ lại hòa lẫn vào nhau rất mềm mại, cũng như xuất của vài bức tranh sơn dầu treo ở nơi này hề gây nên cảm giác đột ngột.

      tiệm bán hàng thu hút chú ý của Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri, bởi việc mua bán ở đó hết sức nhộn nhịp. Bên trong tiệm lớn lắm, nhưng nhiều người chen chúc ồn ào, bọn họ vào được, bởi thực cũng vội, cho nên dứt khoát đứng ở bên ngoài, thuận tiện ngắm nghía qua chút những đồ lưu niệm nho treo bán trong tiệm

      kệ treo tấm bìa các-tông cứng ngắc, mặt bìa có mấy chữ to viết bằng phấn màu nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo: lắc tay tình nhân giá rẻ - bán đại phá giá.

      Mạnh Thiệu Đình kéo Tĩnh Tri qua, bọn họ thấy phía giá hàng xung quanh có lưới sắt bao quanh, nơi treo tấm bìa các-tông cứng ngắc kia, có rất nhiều vòng tay đủ mọi màu sắc, được đan tết bằng sợi tơ tằm, có nhiều kiểu dáng
      [​IMG]



      Chương 165: Bỏ ở lại

      Ánh nhìn lạnh lẽo trong tròng mắt của cực kỳ dọa người. gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của , ánh mắt oán trách nhìn gần như muốn nứt ra vậy, nhìn vẻ mặt đầy cố chấp quật cường tới cực điểm!

      "Tôi muốn, Mạnh Thiệu Đình, nghe cho đây, tôi muốn, tôi muốn, tôi . . ."

      "Chát!" chợt giơ tay lên, quăng ra cái bạt tai vô cùng ác độc.

      Đầu Tĩnh Tri lệch sang bên, mái tóc cũng tung ra xõa xuống che kín gương mặt sưng đỏ của . diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhúc nhích, nhưng thân thể bắt đầu chậm rãi run rẩy, dần dần cứ run bắn lên sao dừng lại được. Tĩnh Tri muốn khóc, tuyệt đối thể khóc chỉ vì bị đánh, tuyệt đối muốn cho biết là rất đau, rất khó chịu, nhưng lại sao kiềm chế nổi dòng nước mắt của mình, nước mắt của giống như cái vòi nước bị hỏng van, sao ngừng chảy nổi.

      "Phó Tĩnh Tri, có trái tim hay hả?" buông cổ tay của ra, lúc này da thịt trắng nõn xuất mấy vệt dấu tay hằn lên rất . chỉ liếc mắt nhìn, rồi quay mặt nhanh, muốn mềm lòng với nữa, bao giờ ... muốn mềm lòng nữa, chịu đủ rồi!

      " là người hoàn toàn có trái tim, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phó Tĩnh Tri, tôi cho rằng mình là con người có lòng dạ độc ác, từ trước đến nay tôi vẫn cho rằng mình là con người ích kỷ vô tình, tôi cho rằng con người của tôi đây mới là điển hình của trái tim sắt đá. Nhưng mãi cho tới hôm nay, tôi mới biết rằng, mới chính là con người vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn có trái tim, cho nên, có thể chút lo lắng, chút kiêng nể, có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù sau đó hậu quả ra sao!"

      chợt cười lạnh, hung hăng vung cánh tay, tháo chiếc vòng tết hình hai trái tim kết nối màu đỏ đầy nực cười cổ tay mình ra, quăng . Sắc mặt dữ tợn, môi mỏng mím chặt, tiếp đó khoé miệng lại nhếch lên lộ vẻ tà khí: "Mẹ kiếp, loại đồ chơi rách nát bỏ mà còn làm trò! Phó Tĩnh Tri, cút cho tôi, cút ngay .diễn✿đàn-lê-quý✿đôn.. muốn như thế nào được như thế ấy, thích kiểu nào có kiểu ấy... , con mẹ nó chứ, giờ dù có chết ở trước mặt tôi, Mạnh Thiệu Đình tôi đây cũng hề chớp mắt!"

      Đôi chân của Tĩnh Tri còn sức lực, đứng cũng vững nữa, sau khi bị buông ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng lại nổi. Tất cả mọi thứ khác, từ đầu thèm để ý, bởi vì ngay cả con người còn hoàn toàn quan tâm nữa là... nhưng giờ đây, khi nghe những lời chỉ trích này của , trong lòng lại thấy khổ sở chua xót nên lời.

      đứng bất động ở nơi đó, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn nước mắt vẫn chảy ngừng như cũ, gương mặt sưng phù, tím bầm, mái tóc rối bời, khóc đến tận cùng, bả vai cũng bắt đầu lay động dữ dội, giọng nghẹn ngào rất khó nghe, nhưng nhịn nổi, từng tiếng nức nở ngày cao lên. . .

      "Cút! Phó Tĩnh Tri, cút cho tôi... "

      Tĩnh Tri nghe thấy mà cũng như nghe thấy, vẫn như cũ, đứng ở nơi đó cúi đầu khóc.

      Tiếng khóc của làm càng lúc càng khó chịu, đạp liên tiếp vào hai gian hàng ở bên cạnh mình, vẫn còn chưa thấy hả giận, Mạnh Thiệu Đình quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Tĩnh Tri, chợt cất lên tiếng cười lạnh lẽo: "Được, được lắm, cút đúng , vậy tôi biến... Tôi, con mẹ nó, sau này cũng muốn còn phải nhìn thấy nữa, phải là phụ nữ của tôi nữa, tôi, con mẹ nó, cũng cần quan tâm!"

      xoay người, cước đá văng chiếc ghế băng để ngồi ở trước mặt mình. Bước mấy bước, tới trước xe, mở cửa lên xe, tiếng sập cửa xe nghe rất nặng nề, giọng vẫn thô lỗ khàn đục: "Lái xe, thôi! Còn ngây ngẩn người ở đấy làm gì!"

      "Thiếu gia, còn Phó tiểu thư vẫn chưa lên xe ạ. . ."

      Tài xế có chút khúm núm nhìn vẻ mặt trầm của Mạnh Thiệu Đình. Chẳng qua từ trước đến nay, vị Phó tiểu thư kia vẫn là bảo bối trong trái tim của thiếu gia, bình thường cũng phải chưa từng cáu giận, dù rằng chưa từng ầm ỹ như thế này bao giờ. Cũng chừng chỉ điên khùng lát rồi thiếu gia lại chạy đến ôm ấp thuận theo ấy chứ!

      "Quan tâm đến ta làm gì? Cho dù ta có chết!" Mạnh Thiệu Đình rống lên cắt ngang lời, tài xế sợ đến ngẩn người, nhưng vẫn nhắm mắt : "Thiếu gia, xin ngài bớt giận, Phó tiểu thư còn mang thai, ngài bỏ ấy mình ở đây ấy biết làm thế nào đây."

      "Làm thế nào hả? Hỏi tôi làm gì? Chuyện này liên quan gì tới tôi? ta là gì của tôi chứ?"

      Mạnh Thiệu Đình giận dữ, " còn nhảm nữa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 166:
      Tại sao lại cứ bướng bỉnh như thế, coi như thích cái đồng tâm kết này len lén ném là được, cần gì phải căng thẳng với . . . . . .

      hùng để ý thua thiệt trước mắt, huống chi, cũng nên suy tính cho con của mình.

      Nhưng, nào ngờ lại đột nhiên trở mặt, cứ thế bỏ mặc trơ trọi ở nơi này, thèm quay trở lại.

      Nếu như là Thiệu Hiên, nhất định như vậy, nực cười thay, Mạnh Thiệu Đình luôn miệng đối xử tốt với , vừa quay đầu chịu nổi kích, đáng buồn.

      Tĩnh Tri cúi đầu, chợt thấy chán nản, trăng lấp ló đỉnh đầu, dần dần bước vào đêm.

      cầu gió mát, nhưng Tĩnh Tri dám ở lại, xoay người xuống, cùng lúc này phía đối diện có người tới.

      Tĩnh Tri cũng ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm nhìn thềm đá dưới chân, lúc hai người họ lướt qua nhau, chợt nghe người kia khẽ gọi: "Tĩnh Tri? Em có phải là Phó Tĩnh Tri ?".

      Tĩnh Tri nghe thấy thế liền quay đầu lại, thấy người đàn ông đứng cách mình hai ba bậc thang, mặt lộ vẻ vui mừng xen lẫn thăm dò.

      "Tĩnh Tri, là em! ngờ còn có thể gặp được em!".

      " là —— là... An, An Gia Hòa?" Tĩnh Tri kinh ngạc, người nọ lập tức bước đến gần, lúc này mới nhận ra ràng, người đàn ông đứng trước mặt mình chính là An Gia Hòa, người mà hơn năm năm chưa từng gặp qua lấy lần!

      Lúc đầu là do nhà đột nhiên xảy ra biến cố, tất cả tài sản lập tức liền bị mẹ cả bán đổ bán tháo, mà khi ấy bề bộn nhiều việc.. tính kế sinh nhai, mỗi ngày sống trong dằn vặt giãy giụa, hoàn toàn có thời gian để nhớ đến người bạn An Gia Hòa này!

      ngờ mấy năm sau lại tha hương ngộ cố tri.

      "Tĩnh Tri, sao em lại ở đây? Nhiều năm gặp, em sống có tốt ? Sao đột nhiên lại bán nhà, để lại chút tin tức gì, tìm em rất lâu nhưng lại chỉ biết em dọn nhà chỗ khác, cũng thử hỏi thăm địa chỉ mới của em nhưng chẳng có ai biết cả!".

      An Gia Hòa vô cùng kích động, nắm tay Tĩnh Tri ngừng, còn ánh mắt lại dần dần trở nên mơ hồ.

      An Gia Hòa vẫn giống như trước kia, diện mạo dường như chẳng khác mấy, ngay cả giọng điệu, cách chuyện cũng thay đổi, trong nháy mắt, Tĩnh Tri cảm giác như mình vừa trở lại khoảng thời gian chưa ly hôn. và An Gia Hòa ngồi trong cửa hàng, hai người họ vừa pha trà, nghe nhạc, vừa thấp giọng chuyện phiếm, bây giờ chợt nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp đó, lại cảm thấy chúng xa đến nỗi thể nào với tới.

      Khi đó cảm nhận được đấy là hạnh phúc, thế nhưng bây giờ, sau khi trải qua đoạn bể dâu lại cảm thấy lưu luyến thôi.

      "Ừm, nhà em xảy ra chút chuyện, lúc cũng vội vàng nên kịp báo cho biết. Gia Hòa, bây giờ thế nào? Sống tốt chứ? Kết hôn chưa?".

      Tĩnh Tri ngừng suy nghĩ miên man, mỉm cười nhìn An Gia Hòa, nhiều năm như vậy vẫn có người nhớ mình, chợt thấy hạnh phúc.

      " rất khỏe, Tĩnh Tri, rất xin lỗi!"

      mặt An Gia Hòa dần dần lên vẻ tiếc nuối, nhàng vươn tay ôm lấy : " rất xin lỗi, Tĩnh Tri, trong lúc em gặp khó khăn nhất, người bạn như lại thể giúp đỡ được gì!".

      Trong nháy mắt, mắt Tĩnh Tri liền ướt sũng, cũng nhàng ôm lấy người đối diện, đáp: ", Gia Hòa, trong lòng vẫn còn nhớ tới người bạn này, em thấy rất cảm kích rồi!".

      ", Tĩnh Tri, em hãy nghe hết !"

      An Gia Hòa buông ra, cúi đầu, nhìn thấy cái bụng nhô ra của , đáy mắt lập tức đau đớn thôi. cắn chặt răng, cố gắng mấy lần, nhưng thể nào thành lời. cảm thấy áy náy vì những lỗi lầm của mình, có lẽ cả đời này cũng thể nào buông bỏ được.

      lại biết gì cả, thậm chí còn biết, làm ra chuyện ác độc cỡ nào với mình.

      "Sao vậy?", Tĩnh Tri nhạy cảm nhận ra khác thường của người đối diện, nhịn được lên tiếng hỏi.

      An Gia Hòa trầm ngâm giây lát, bất chợt ngẩng đầu lên, : "Tĩnh Tri, từng thích em, nhưng lại đợi được em, kết hôn rồi!".

      Tĩnh Tri nghe vậy, liền thở phào nhõm, vui vẻ cười : "Gia Hòa, là, làm em sợ chết khiếp, em nên chúc phúc mới phải chứ!".

      cười cười , ánh mắt vẫn trong suốt sạch như trước đây, thời gian quả nhiên ưu ái người con này, gương mặt chẳng những thay đổi tí nào, mà lại càng thêm ưu nhã thanh tú. Mỗi khi cười rộ lên vẫn rất đẹp, hề bị pha lẫn tạp chất, vẫn là Phó Tĩnh Tri của những năm tháng đó, Phó Tĩnh Tri tài hoa, tinh tường cả thi thơ lẫn nhạc họa!

      An Gia Hòa bị nụ cười này của lay động, liền cười theo, áy náy trong lòng cũng tiêu tán ít nhiều, biết, chưa chắc phải là hạnh phúc, những chuyện bẩn thỉu kia, có lẽ nên biết tốt hơn.

      muốn nhìn thấy cười như thế, chỉ cần đứng ở phía xa nhìn như vậy là đủ rồi.

      "Gia Hòa, chúc hạnh phúc, nếu như cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, em nhất định rất áy náy.. An Gia Hòa, nhất định phải hạnh phúc đấy!".

      " biết rồi!". Hốc mắt bỗng nhiên nóng bừng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, toàn thân cũng run lên khe khẽ.

      "Ừm, em cũng tin rằng, người đàn ông tốt như , nhất định sống rất hạnh phúc!".

      Lời này của khiến cho thấy xấu hổ,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :