1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 176 TÂM KẾ CỦA MĨ NHÂN
      Editor: White Silk-Hazye

      Mạnh Thiệu Đình cũng thèm để ý, mặt mang theo nụ cười bước vào: "Thanh Thu về nghỉ ngơi , tôi chăm sóc cho ấy là được.

      Triển Thanh Thu nghe như vậy, buông chén cháo xuống, đứng dậy, liếc nhìn Tĩnh Tri trùm đầu, lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, kéo qua bên, giọng : " cũng nên dịu dàng chút, nếu như để người ta ở lại bên cạnh mình, phải đối xử với người ta tốt hơn chút, ba lần năm lượt hành hạ, làm sao ấy có thể có cảm tình với được chứ?"

      Thái độ của Mạnh Thiệu Đình khác thường, vô cùng nghe lời gật đầu: "Tôi biết rồi, Thanh Thu yên tâm ."

      Thanh Thu nghe như vậy, cũng cần thêm gì nữa, cầm túi xách chuẩn bị về, Mạnh Thiệu Đình lại cao giọng câu: "Thanh Thu, đừng về Tỷ Quy Viên, mấy ngày này trong lòng của Bắc Thành cũng chịu nổi đâu, về thăm nhà chút ."

      Thanh Thu cầm túi xách ngón tay hơi siết chặt lại, cười khổ tiếng, xoay người lại, đôi mắt bồ câu sáng ngời nhìn Mạnh Thiệu Đình, lúm đồng tiền ở khóe môi nhàn nhạt, ánh mắt của có chút thê lương, từ từ nhìn về phía cửa sổ trống trải, mặt trời chiếu xuống các loại hoa, ánh mặt trời ấm áp, thế giới này đẹp như thế, nhưng Triển Thanh Thu , cũng có ngày mai.

      muốn người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của , cho nên cười cười: "Thiệu Đình, cảm ơn ý tốt của , nhưng mà, tôi muốn quay về, cũng thể trở lại."

      "Thanh Thu, Bắc Thành cậu ấy rất quan tâm ..."

      " muốn thể quan tâm với người, ở trước mặt ấy đối xử tốt với người khác, sau đó trong thời gian ấy có ở đó, và người phụ nữ khác ngày ngày ở trong phòng ngủ của ấy sao?"

      Thanh Thu nhanh chóng xong, liền xoay người chạy ra ngoài: "Thiệu Đình, cần giúp cho ta, tôi trở về."

      Cửa nhàng đóng lại, trong phút chốc Mạnh Thiệu Đình hơi run sợ, lại cũng biết nên thêm gì nữa, tới trước giường bệnh của Tĩnh Tri, khom lưng, vươn tay kéo chăn che mặt của xuống, tay nắm chặt chăn, nhưng vẫn chống lại được sức lực của ...

      " sợ ngột ngạt sao?" nhìn cười khẽ tiếng, nhưng mà vẻ mặt của lại ửng hồng, tức giận xoay người sang chỗ khác đối mặt với bức tường.

      Mạnh Thiệu Đình thâm trầm cười tiếng, hai tay từ dưới nách của xuyên qua, ôm lấy : "Những lời mà hôm trước em đều quên hết rồi sao?"

      Tĩnh Tri vốn đỏ mặt lập tức chuyển sang trắng bệch, lông mi dài của chớp chớp ngăn lại cảm xúc ở trong đáy mắt: " có quên."

      "Vậy phải ngoan ngoãn, tôi chính là từng câu từng chữ đều nhớ kĩ." cười, ý cười đó vô cùng nhiều, lại làm cho Tĩnh Tri
      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 177 CỐ GẮNG BẢO VỆ CHO
      Editor: White Silk-Hazye

      chỉ cảm thấy viên thuốc kia giống như mắc kẹt ở trong cổ họng, thể trôi xuống, vỏ bọc đường ở bên ngoài đă tan, rất đắng, Tĩnh Tri hơi nhắm mắt lại, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống...

      "Làm sao vậy?" vội vàng để ly nước xuống, kéo lại cúi đầu hỏi: "Có phải là đau quá hay ? được xuất viện, em cứ nghe lới, cũng biết em bướng bỉnh gì nữa! Nếu như em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em tại hay là tại em?

      Nước mắt của lại càng chảy nhiều hơn, viên thuốc kia từ từ tan trong cổ họng, rất đắng, Tĩnh Tri dần dần khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy xuống, cũng để ý, chỉ nhắm mắt lại dứt khoát khóc trận.

      khóc như vậy, lại làm cho Mạnh Thiệu Đình sợ hãi, nhìn nhiều lần, lại rất cẩn thận để tay bụng của sờ lúc lâu, xác định tình trạng cũng có xấu , mới ôm lấy , nửa nghi ngờ nửa đau lòng mà hỏi : "Tĩnh Tri, em ngươi làm sao vậy? Đau ở đâu em , cần để ở trong lòng, nha?"

      Tĩnh Tri lắc đầu, lại tiếp tục khóc, Mạnh Thiệu Đình có chút bó tay nhìn : "Này cuối cùng là sao vậy? Em , cho nghe, giúp em giải quyết..."

      Tĩnh Tri khóc đến sưng mắt liếc mắt nhìn cái, bỗng nhiên từ trong ngực của tránh ra, kéo chăn trùum lên đầu của mình, nghẹn ngào lúc lâu, mới vừa khóc vừa : "Hoa quỳnh em nuôi có nở hoa, héo hết rồi.."

      Mạnh Thiệu Đình dở khóc dở cười: "Chỉ chuyện như vậy, em liền khóc giống như trời sập sao?"

      Tĩnh Tri bất động lúc lâu, lại nức nở hồi lâu, đột nhiên kéo chăn ra, ngồi lên, mắt hạnh trừng lên nhìn : "Em cứ khóc, thế nào! Cả ngày em kiềm nén ở trong phòng, chút chuyện cũng chưa có làm, vất vả nuôi hai chậu hoa quỳnh, mấy tháng, ngay cả nụ hoa cũng có, em thể khóc sao?

      Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, tay vuốt ve cằm, nhàng vuốt vài cái, hai mắt càng phát sáng, sau lúc lâu, mới gật đầu : "Bác sĩ , thời gian mang thai tính tình của phụ nữ rất lớn, hơn nữa vô cùng mẫn cảm, phải là đóa hoa thôi sao, đừng khóc, a, làm mười tám chậu, ra hoa mà, đúng ?"

      Tĩnh Tri biết làm sao, chỉ muốn phát tiết, cầm lấy cái gối ở giường ném qua, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, giống như là con nít bị ủy khuất khóc lên: "Em cần, em tự tay nuôi hai chậu nở hoa, em muốn hai chậu kia nở hoa! Em cần cái khác! Em cần..."

      "Được, được, được, đừng hét, ngừng lại ——" Mạnh Thiệu Đình bị ầm ĩ đến nhức đầu, từng bước tiến lên, gắt gao giữ chặt lấy , đôi mắt của giống như cái động đen láy nhìn , khuôn mặt tuấn cũng từ từ để sát vào vào mặt của : "Em mà lộn xộn nữa, có tin hôn em hay ."

      Tĩnh Tri mở mắt ra, nhìn cái, mím môi, lại muốn khóc, Mạnh Thiệu Đình thở dài tiếng, nhàng ôm lấy liền hôn xuống: "Kiếp trước nhất định là mắc nợ em, tiểu quỷ đòi nợ..."

      Tĩnh Tri bị hôn, thanh liền trở nên mơ hồ, lầm bầm mấy cái, dùng sức nhéo : " mới là quỷ! Quỷ háo sắc!"

      vừa tránh, vừa rất phối hợp cười gian hai tiếng, hai mắt dường như lấp lánh: "Em mới biết sao? Muộn rồi!"

      " cho chạm vào em!" Tĩnh Tri nhích người vẫn thèm tính toán với : "Em mệt rồi, sáng sớm phải gọi em thức dậy, em canh chừng, hôm nay hoa kia của em phải nở."

      "Em dậy , nhìn xem mấy ngày nay làm làm lại mà vẫn nở sao? Sáng sớm còn gọi em dậy xem hoa? vẫn chưa bệnh đâu, em thành nằm nghỉ cho ."

      "Hoa của em..."

      Mạnh Thiệu Đình lườm liếc mắt cái: "Chờ , xem sửa cho em ban ngày nở hoa thôi."

      Tĩnh Nhi bĩu môi cái, lại hơi cong lên: "Em mới tin đâu, là đại thiếu gia địa vị tôn quý và giàu có còn có thể chăm sóc hoa sao?"

      Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, cười vui vẻ : "Vậy cứ chờ xem , nếu như chăm sóc giúp em mà ban ngày nở hoa em cho lợi ích gì?"

      Tĩnh Tri liếc mắt nhìn cái, liền cúi thấp đầu, hơn nửa ngày, mới lẩm bẩm tiếng: " còn muốn cái gì? Cả người của em cũng bị lừa về, còn muốn thế nào nữa?"

      xong, lập tức xấu hổ kéo chăn nằm xuống: "Em mệt rồi, ra ngoài , đến thư phòng ..."

      Khóe môi của Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nhếch lên, còn muốn trốn, trái tim giống như đều bị nắm lấy, lại quay trở lại, cúi người xuống ở mặt của hung hăng hôn vài cái, cắn vành tai của : "Vật , em phải nhớ kỹ cho , chờ khi sinh đứa ra, hầu hạ thoải mái em cứ chờ xem."

      Tĩnh Tri cũng có quay đầu, lấy khuỷnh tay đẩy : "Ai khác muốn chứ phải em, tìm vợ chưa cưới của , mấy ngày hôm trước phải còn làm sao với người ta sao, còn gấp?"

      "Ghen sao?" tiếp tục hôn xuống cổ của côm Tĩnh Tri lui về phía sau chút, dễ dàng đẩy : " , em rất mệt, trong người cũng thoải mái, muốn nằm lát."

      cũng có quậy nữa, kéo chăn đắp cho , lại duỗi tay chọc chọc trán của , vừa : " ngủ là chết sao, lát nữa gọi em dậy ăn chút gì đó...."

      Tĩnh Tri lăn qua lăn lại nửa ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, ánh mắt cũng mở ra được, lầm bầm: " muốn ăn, buồn ngủ, đừng gọi em dậy, em muốn ngủ giấc cho , làm việc của , nhớ kỹ hoa của em...."

      Mạnh Thiệu Đình cười cười, đứng dậy, xoay mặt nhìn đến laptop của mình, trở thành hình thức chờ thời cơ, tùy tiện gõ mấy cái phím, nhớ đến cái gì, khỏi liếc mắt nhìn Tĩnh Tri cái, mắt nhìn hạng mục, thấy tất cả đều chạy giống như mở lúc nãy, thu lại nghi ngờ lúc nãy, lại thầm cười mình quá nhạy cảm, lúc ấy cũng đau đến mức đứng dậy nổi, người bất tỉnh, còn có thể làm gì? Hơn nữa, biết mấy cái nàym cũng có hứng thú, đúng là có khả năng liên tưởng! Lắc đầu, quăng suy nghĩ vừa mới vô tình nổi lên qua bên...

      * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

      Hạ Chí tới, mùa hè ở A Thị là cực khổ nhất, cả thành phố đều thay đổi giống như bị che phủ ở trong mảnh ánh sáng trắng chói mắt, khắp nơi đều là màu trắng chói mắt, ngay cả mùa hè tiếng ve kêu náo nhiệt nhất cũng gần như còn nghe thấy, giữa trưa ở đường vô cùng ít người, hầu như đều trốn ở trong phòng, ánh mặt trời chiếu xuống đất, sáng rực chói mắt, chỉ là liếc mắt nhìn bên ngoài cái, đều cảm thấy da thịt giống như nóng phỏng người.

      Trong phòng hội nghị lớn nhưng lại vô cùng yên tĩnh, cả phòng đều trầm mặc, đóng cửa sổ vô cùng nhanh, máy điều hoà nhiệt độ tăng lên ngừng tỏa ra hơi lạnh, nhưng mặt và người của mọi người cũng chảy mồ hôi ướt đẫm.

      Mạnh Thiệu Đình ngồi ở phía sau bàn làm việc làm bằng gỗ lớn, sắc mặt của trầm đến dọa người, cả người cũng như chìm vào bóng tối, lời nào.

      mặt đất là văn kiện, ống đựng bút, máy vi tính, điện thoại, cốc nước, đều bị ném tán loạn, người cách bàn làm việc gần nhất người và đầu dường như còn dính đống nước trà và lá trà hỗn loạn, ngay cả cử động cũng dám, mặc cho nước trà kia từng giọt từng giọt tí tách từ đỉnh đầu chảy xuống, còn dám thu thập thứ buồn cười ở đầu của mình.

      " , là ai làm." Sau lúc lâu, Mạnh Thiệu Đình mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc đầu tiên, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt ưng vô cùng sắc bén, nhìn như có ác ý mà đảo qua mọi người, nhưng mím môi, hai tay nắm chặt đến trắng bệch ở dưới bàn làm việc, còn có huyệt Thái Dương đen thui mơ hồ nhảy lên ngừng, đều tiết lộ là lúc này tức giận!

      có người nào dám lên tiếng trả lời, tầm mắt của vài vị giám đốc, nguyên lão, thành viên đều nhìn về phía Mạnh Chấn Tông nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sô pha bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng giống như ngồi chơi câu cá, khỏi có
      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 178. ấy hung hăng tặng cho dao
      Editor: trang bubble ^^

      "Hơn nữa, ngày đó ấy luôn ngủ ở phòng nghỉ, các người cũng biết hiệu quả cách ở đây tốt thế nào, ấy hoàn toàn thể nghe được, còn nữa, trong buổi họp chúng ta chưa từng đề cập tới chuyện giá thầu thấp nhất, ấy lại biết được từ đâu?"

      "Giám đốc Trần gửi email đề án đấu thầu cạnh tranh và giá thầu thấp nhất cho ngài, mỗi ngày Phó tiểu thư đều ở chung chỗ với Nhị thiếu, chính là "Vô tình" thấy được, cũng coi là cái gì. . ." Lại có người ở bên cạnh phù hợp ra, d!^Nd+n(#Q%*d@n những lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều khỏi nhìn về Mạnh Thiệu Đình, mà Mạnh Chấn Tông cũng chậm rãi mở mắt ra, ông nặng nề ho khan tiếng, trong phòng họp lập tức im lặng lại, Mạnh Chấn Tông giương mắt nhìn về Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, mang Phó Tĩnh Tri tới công ty?"

      "Dạ, ba, ngày đó Tĩnh Tri tới công ty đưa cơm cho con . . . ."

      "Vớ vẩn! ta là cái thá gì? Bám víu chạy tới đưa cơm, chẳng lẽ đường đường là Mạnh thiếu đổng ngay cả bữa trưa cũng ăn nổi?"

      Sắc mặt Mạnh Chấn Tông tái xanh, tay chống gậy ngừng run, "Đây là chuyện bao lớn? Mạnh thị chúng ta từ xuống dưới luôn luôn nghiêm ngặt, chuyện giá thầu thấp nhất này bị thua lỗ lần, tại lại bắt đầu ồn ào với nhau! Ngày ngày ta dặn dò , làm việc phải cẩn thận, cẩn thận! lại cứ nghe, mang người phụ nữ đứng đắn kia đến bên cạnh, ta và mẹ của khuyên được . . . nhất định phải ở cùng với ta, ngay cả vị hôn thê đoan trang của mình cũng chẳng quan tâm, điều này cũng thôi , giờ tốt rồi, móc tim móc phổi chăm sóc, cưng chiều ta đến trời, ngược lại nuôi ra con Bạch Nhãn Lang (sói mắt trắng) hung hăng cắn ngược lại cái! thoải mái chưa hả?"

      "Ba, chuyện cũng chưa làm ràng, sao ba lại chắc chắn là Tĩnh Tri làm? Đúng là ấy cùng với con mỗi ngày, nhưng mà, giám đốc Trần gửi email cho con, ấy biết mật mã hộp thư của con sao nhìn lén được giá thầu thấp nhất. . . ."

      Mạnh Thiệu Đình tới đây, bỗng nhiên dừng lại, chợt nhớ tới tình cảnh ngày đó, trong đầu thoáng chốc hồi chớp nháy, chỉ cảm thấy lòng của mình cũng giống như bị níu chặt, từng màn kia, như phim chiếu lại chớp tắt ở trước mặt , vô cùng ràng, cho nên ngay cả từng chi tiết cũng được nhớ ràng!

      Kinh nghiệm của từng trải mấy năm ở thương trường, cho dù bạn bè tin tưởng nhất, thân thiết khăng khít nhất, cũng có thể khiến duy trì tâm lý đề phòng trong vô thức, càng đến ấy, người phụ nữ mà mình buông xong bỏ được, sống chết chăm sóc ở bên cạnh lại coi mình là kẻ thù!

      chợt thoải mái, đau chết sống lại, vội vã xuống lầu lấy thuốc cho , hộp thư mở ra còn chưa đóng lại, rất dễ dàng có thể thấy được email mới nhất, thấy email, dĩ nhiên là có thể thấy giá thầu thấp nhất. . . .

      Mạnh Thiệu Đình dần dần cảm thấy mình giống như là bị đông lạnh ở tầng thấp nhất của núi băng, da thịt toàn thân [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 179: Yên lặng thừa nhận

      Editor: Puck

      “Con biết .” Mạnh Thiệu Đình cúi đầu, hồi lâu mới khe khẽ mở miệng:: “Bác cả, ý tốt của bác, Thiệu Đình vô cùng cảm kích, nhưng chuyện này con tự có phán đoán suy luận…”

      Mạnh Chấn Nghiệp lắc đầu mà khẽ thở dài, xoay người với Mạnh Chấn Tông: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, hãy để cho người trẻ tuổi tự mình suy tính , có lúc chịu khổ chút ăn thua thiệt chút, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”

      cả rất đúng, chỉ có điều Thiệu Đình…” Trong lòng Mạnh Chấn Tông vẫn hơi sốt ruột giận cam lòng, chức chủ tịch sớm thương lượng xong với cả, chuẩn bị để lại cho Thiệu Đình, nếu nó thể đưa ra kết quả để cho mọi người tin phục vừa lòng, từ nay về sau làm sao để có sức thuyết phục?

      Mạnh Chấn Nghiệp cười xua tay, “Nếu nó có thể gánh trách nhiệm gia nghiệp lớn như vậy, coi như con đường phía trước cực kỳ nhấp nhô khó khăn cũng có thể gánh vác, nếu là kẻ ngốc chống đỡ nổi, em có nhét cơ nghiệp này vào trong tay nó, nó cũng khó mà giữ được, hãy nhìn xem, đứa này thông minh, nhưng vẫn phải học hỏi kinh nghiệm!”

      Mạnh Chấn Tông trầm ngâm hồi lâu, mặc dù trong lòng còn chưa muốn ừ bừa, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng: “ cả rất đúng.”

      “Thiệu Đình, cháu .” Mạnh Chấn Nghiệp xoay người liếc Thiệu Đình: “Đàn ông nên có trách nhiệm, bác cả chỉ hy vọng cháu có thể nhất ngôn cửu đỉnh được làm được, bác cả cũng tin tưởng cháu, nhất định có thể cho mọi người câu trả lời chắc chắn hài lòng.”

      Mạnh Thiệu Đình vừa nghe cuộc chuyện vừa rồi của bọn họ, vô cùng ngượng ngùng, lại thấy bác cả luôn ru rú ở trong nhà màng thế lần này cũng bị kinh động, lớn tuổi rồi còn lo lắng chuyện công ty của con cháu, trong lòng hối tiếc trận, đành phải mạnh mẽ gật đầu, lên tiếng: “Bác cả bác yên tâm, Thiệu Đình được, nhất định làm được.”

      .” Mạnh Chấn Nghiệp xua tay, thấy cháu ra ngoài mới cười với mọi người: “Mọi người mặt ủ mày ê làm cái gì, nhớ ngày đó khi tôi xông xáo theo cha, gặp bao nhiêu nhấp nhô còn nghiêm trọng hơn bây giờ gấp bao nhiêu lần, cũng phải vượt qua? Chút sóng gió nho như vậy cũng chịu được, còn dám đồng ý là tinh của Mạnh thị?”

      Mọi người nghe ông như vậy, dám oán thầm, liên tục cười khổ, Mạnh Chấn Nghiệp cũng để ý nhiều, cùng Mạnh Chấn Tông rời : “Chú cũng cần giống như trời sập, chính là quả nhiên phá sản rồi, cùng lắm Đông Sơn tái khởi *…”

      (*) Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi cư hoặc việc cư của các bậc danh sĩ.

      Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi”
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 180: Cái gì cũng hỏi
      Editor: Táo đỏ phố núi

      rất nhanh, chỉ lát sau khuất bóng sau mấy khúc cua, Tĩnh Tri đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng xa, trong lòng từ từ dâng lên suy nghĩ, đoán được tất cả đều là do làm sao?

      Bàn tay vô thức nắm chặt cành hoa tường vi phía trước, có cái gai nhọn sắc bén đâm rách đầu ngón tay máu tụ lại như bông hoa đỏ tươi, kinh ngạc nhìn, lúc lâu sau, mới đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, mùi máu tươi thoang thoảng ngập tràn khoang miệng, Tĩnh Tri im lặng đứng ở đó, nắng gắt chói chang, nhưng trong lòng lạnh lẽo như bông tuyết mặt đất, vô cùng hoang tàn. dienndnle,qu.y don

      Vốn là nên vui mừng, vốn là nên kích động, nhưng giờ phút này dần dần nguội lạnh , Tĩnh Tri biết tại sao mình lại như vậy, nên vui vẻ, nên kích động, nhưng hết lần này tới lần khác, cách nào kéo dài hưng phấn của , Tĩnh Tri đứng thẳng hồi lâu, lại cảm thấy hơi nóng hầm hập phả tới, lưng ướt nhẹp mồ hôi, xem ra thích hợp làm người đại gian ác, sinh ra là người lương thiện từ trong xương tuỷ rồi, để cho lấy dũng khí làm chuyện xấu xong, lại bắt đầu chịu hành hạ của lương tâm mình.

      Tuy cũng từng tự khuyên nhủ ở trong lòng mình, làm tất cả những chuyện này, đối với tất cả những gì nhà họ Phó từng trải qua mà , cũng chỉ là chín trâu mới mất sợi lông (ý đáng kể), trả thù như vậy, đối với mấy mạng người của nhà họ Phó mà , quả cũng đủ trả hết, nhưng mà sau khi biết mọi chuyện thành công, biết được khiến cho Mạnh thị tổn thất khoản kinh người, kích động vui sướng khi thực thành công nhanh chóng rơi vào trạng thái mất mát sâu sắc, thậm chí còn dấy lên chút cảm giác buồn cười là có tội. dienndnle,qu.y don

      là rất buồn cười mà.

      từng bị những người đó đứng trước mặt mình và người thân của mình diễu võ dương oai, chê cười, từng bị những người đó dùng những lời lẽ độc ác, cay nghiệt khiến cho ba mình sống mà bị tức tới chết, mà sau đó mình phải chịu đựng cuộc sống bi thảm, những người đó có từng trải qua cảm giác áy náy như vậy ? Họ có từng trải qua chút lo lắng nào ? Thậm chí, có từng cho rằng mình là người đầu sỏ gây nên , có từng có cảm giác là mình phạm sai lầm rồi ?

      Bọn họ táng tận lương tâm, vẫn như trước vênh váo hả hê giẫm lên danh dự nhân phẩm của người khác, ung dung tự tại mà sống qua ngày, còn sao, vứt bỏ tất cả những gì tốt đẹp mà mình từng có, liên tiếp bị dồn ép tới con đường tà ác mà muốn đặt chân lên, cũng chỉ là người con bình thường, cũng chỉ muốn phản kháng lại những bất công mà phải chịu đựng thôi, tại sao lại có cảm giác tội ác chứ? Dien_dan l3_quy1don^

      Tĩnh Tri có cảm giác nhịp tim của chính mình dần dần tăng nhanh, nỗi căm giận của cao ngút nên những thứ kia bị chính cố ý tiết lộ ra bên ngoài, đứng lại dưới hàng cây xanh um tùm, nhịp tim bắt đầu từ từ bình thường trở lại, vừa ngẩng đầu lên, khi thấy phòng ngủ lầu hai của bọn họ, dưới cửa sổ rất sáng, bệ cửa sổ mở rộng ra phía trước, dây thường xuân leo lên bệ cửa sổ, trong ánh mắt của tràn ngập màu xanh của lá cây, lòng của cũng dần dần
      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :