1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 171: Thêm chút lửa!

      Đỗ Lan San là người đơn giản, tuy bị tát cái nhưng vẫn nhảy lên đuổi theo phía sau Mạnh Thiệu Hiên ngừng truy vấn. . .

      "Tại sao tôi phải thích ? cũng phải là đô la Mỹ!", Mạnh Thiệu Hiên muốn dây dưa thêm nữa với người này, dứt khoát bước nhanh trở về.

      "Vậy em cho đô la, có thích em hay ?". Tiếng Trung của Đỗ Lan San được tốt cho lắm, vì thế cách lý giải cũng trời vực, khi nghe ta những lời điên cuồng này, Mạnh Thiệu Hiên liền cười lạnh đáp: "Đỗ tiểu thư, có biết phụ nữ ồn ào giống như ở Trung Quốc được gọi gì ?".

      "Là gì?"

      "Bát… phụ."(*), cánh môi mỏng của Mạnh Thiệu Hiên khẽ khàng phun ra hai chữ khiến cho Đỗ Lan San khỏi sững sờ, chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ truyền đến, sau đó là giọng mềm mại đến tận xương vang lên: "Tam Thiếu, sao lại mình bóng thế này? Để em đỡ nhé!".

      (*) Bát phụ: 泼 妇 - [pō fù]: thường dùng để chỉ những người đàn bà đanh đá chua ngoa.

      Đỗ Lan San nhìn sang người con nhắn mặc áo sơ mi sạch , làn da rất trắng, dáng dấp cho dù đẹp lắm, nhưng lại rất có khí chất. Mái tóc đen tuyền dưới ánh mặt trời trông cực kỳ chói mắt, gương mặt nho , nhưng cũng rất tinh xảo, nhưng đẹp nhất phải kể đến đôi mắt, tuy lớn, nhưng trắng đen ràng, trong suốt thanh thuần, điềm đạm, ôn nhu, ngay cả phụ nữ như ta nhìn vào cũng còn cảm thấy hơi rung động.

      " cười cái gì?", Đỗ Lan San đuổi theo, nhìn người con nhắn đứng bên cạnh Thiệu Hiên hỏi.

      Tống Cảnh nhàn nhạt nở nụ cười, ngay cả khi cười lên cũng ưu nhã vô cùng, khiến Đỗ Lan San khỏi bĩu môi, tiếp: " còn cười, cũng giống như Thiệu Hiên cười nhạo tôi!".

      "Đỗ tiểu thư, tôi nào dám chê cười , có điều lúc vừa từ biệt thự ra, tôi thấy Đỗ tiên sinh tìm đấy, mau mau !". Tống Cảnh cũng trả lời câu hỏi kia, ngược lại còn nhàng chuyển đề tài, quả nhiên, Đỗ Lan San vừa nghe thấy những lời ấy, khuôn mặt nhắn lập tức biến đổi: "Vậy sao, thế tôi cần về ngay mới được, cám ơn Tống tiểu thư. . .".

      Đỗ Lan San tuy hành động có chút tùy tiện, nhưng tính tình cũng rất phóng khoáng kèm theo chút ngây thơ đáng , vừa bị Thiệu Hiên tát cái nhưng cũng tức giận, vẫn ngọt ngào dặn dò: "Thiệu Hiên, đến tối em lại tới tìm nhé, đừng có trốn em nữa đấy...!"

      xong, đợi Thiệu Hiên trả lời, Đỗ Lan San liền kéo váy lên chạy mất, Tống Cảnh nhìn theo bóng lưng của người vừa mất dạng, bờ môi xinh xắn tự chủ nở nụ cười bí hiểm, con
      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 172: Người nào hiểu được tâm ý của tôi
      Editor: Táo đỏ phố núi.

      Nhưng mà lại khiến cho có chút nhìn thấu chính là hình như và Thẩm Mạn Quân, cũng bắt đầu dần dần liên lạc lại, tin tức này, nghe như có chút tốt.

      Tuy là đầu mùa hè, nhưng thời tiết thành phố A rất nóng, Tĩnh Tri chỉ xách hộp cơm vài bước lên xe, mồ hôi cũng rịn ra rồi, thân thể được khoẻ, với lại lúc mang thai lần này bác sĩ cũng từng , muốn giữ thai tốt, phải cực kỳ cẩn thận, bây giờ máy lạnh cũng dám mở.

      Lên xe cũng chỉ dám hạ cửa kính xe xuống, có chút gió mát thổi vào, mặc dù hoàn toàn giả trừ được thời tiết nóng bức này, nhưng cũng khiến có cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.

      Đây là lần đầu tiên Tĩnh Tri tới công ty , bởi vì lúc tới đây có hẹn trước, cho nên bị nhân viên tiếp tân ở đại sảnh khách khí ngăn cản lại.

      Trong tay hộp cơm giữ nhiệt có chút nóng phỏng tay, Tĩnh Tri đem hộp cơm đặt xuống phía trước, vẫn giữ thái độ lễ phép ôn hoà như trước: "Xin giúp tôi chuyển tới thư ký của Mạnh tổng là có người họ Phó muốn gặp ấy."

      "Ngại quá Phó tiểu thư, hôm nay Mạnh tổng có cuộc họp quan trọng, nếu như có hẹn trước, Mạnh tổng sớm dặn dò, hôm nay tiếp khách."

      Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh luôn miệng lời xin lỗi, đồng thời cũng nhìn Tĩnh Tri với ánh mắt khó chịu và khinh bỉ.

      khỏi đối với người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp này có thêm mấy phần thiện cảm, Tĩnh Tri chậm rãi nở nụ cười: "Như vậy, có thể cho tôi biết khi nào kết thúc cuộc họp ?" Die nd da nl e q uuydo n

      Nơi này máy lạnh mở rất lớn, Tĩnh Tri đợi chút lập tức có cảm giác lạnh chịu nổi, sắc mặt hơi trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, thậm chí ở nơi bụng cũng bắt đầu đau thắt lại.

      "Cái này tôi cũng ràng lắm." Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh thấy sắc mặt được tốt, liền lấy ly nước đưa cho : "Phó tiểu thư, tới ngồi ở ghế salon kia đợi lát?" Die nd da nl e q uuydo n

      ra , các trẻ xinh đẹp dùng các lý do để tới công ty tìm Mạnh tổng có nhiều lắm, nhưng mà hôm nay người này tới, ngược lại giống như những người kia, ăn mặc xinh đẹp ra vẻ, vênh váo tự đắc khiến cho người ta nhìn cũng thích, vị Phó tiểu thư này xem ra dịu dàng ít , hơn nữa thái độ rất tốt, khiến cho người ta sinh ra mấy phần thiện cảm, chỉ là khống chế được mà thở dài, tại sao dịu dàng như vậy, như thế nào lại cấu kết cùng Mạnh Tổng có vị hôn thê rồi?

      Tĩnh Tri nâng ly trà nóng lên, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, khí nóng từ bàn tay truyền tới các vị trí trong cơ thể, sắc mặt của cũng có mấy phần đỏ ửng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía thang máy, mười hai giờ rưỡi rồi, dù là cuộc họp quan trọng nữa, cũng nên tan họp để cho người ta ăn uống nghỉ ngơi rồi chứ. leê quý d0n9

      Tĩnh Tri ở bên này vẫn suy nghĩ, chợt nghe thấy có người gọi tên , vừa ngẩng đầu lên, lại thấy An Thành với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc tới chỗ , cuống quít đặt cái ly xuống đứng lên: "An Thành, nhị thiếu vẫn còn làm việc hay sao?"

      An Thành gật đầu cái, nhìn lượt, đánh giá hồi lâu mới mang giọng điệu quở trách : "Phó tiểu thư, vì sao lại tới? Trời nóng như vậy, nếu thiếu gia biết chạy đến, lại nổi giận." dii@een*dyan(lee^qu.donnn)

      Tĩnh Tri hé miệng khẽ cười tiếng, đem hộp cơm nâng lên đưa cho ta nhìn: " có chuyện gì, tôi tới đưa bữa trưa cho nhị thiếu, nếu như còn bận, vậy tôi về trước vậy. .


      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 173: Ghen tỵ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Mà tĩnh Tri chỉ lo cúi đầu ôm bụng, gương mặt hoảng hốt lo lắng, căn bản cảm nhận được đột nhiên lại tức giận.

      dưỡng thai rất cẩn thận, dù trong lòng có việc gì khác, trong những ngày tâm tình vui vẻ cũng vẫn cẩn thận gấp bội, càng mỗi ngày trong lòng càng thêm gắn bó, bốn phương tám hướng đều có nguy cơ, càng làm cho tinh thần mệt mỏi, thỉnh thoảng có đau bụng hoặc có tượng ra máu, nhưng mà cũng may là cũng có gì nguy hiểm.


      Tĩnh Tri yên lặng đứng lát, lâm râm, ở trong bụng có cảm giác xuống, trong đầu căng thẳng, chỉ thấy hô hấp cũng cũng giống như bị bóp nghẹt lại, nhất định là hôm nay lần nóng lại lần lạnh, mới vừa rồi tâm trạng lai bị kinh hoảng ổn định, khiến cho bị động thai, bằng kinh nghiệm của mấy lần trước, chắc là lại muốn ra máu, Tĩnh Tri đứng vững nữa, chỉ suy nghĩ trong đầu là là phải nhanh chóng trở về uống thuốc và nằm nghỉ ngơi, cũng dám chạy chạy lại, lại quên mất Mạnh Thiệu Đình vẫn còn đứng ở bên, mặt tái mét xoay người liền tới thang máy. . . . . . Die nd da nl e q uuydo n

      "Phó Tĩnh Tri!"

      tới hướng thang máy, còn chưa nhấn nút xuống, sau lưng truyền tới tiếng quát, Tĩnh Tri kinh hãi quay đầu lại, lại nhìn thấy hộp cơm kia nhắm tới hướng đầu của bay tới, Tĩnh Tri bị doạ cho sợ, cũng biết né tránh, trợn to hai mắt nhìn hộp cơm bay vào mặt mình, quên mất kêu cứu, cũng quên mất đưa tay ra đỡ, lúc hộp cơm sắp đập vào mặt khiến cho mặt sắp nở hoa, cánh tay chợt vươn ra ngăn cản, Tĩnh Tri chưa hết hoảng hồn, thấy gương mặt khẩn trương của An Thành, nửa người đều là thức ăn còn có nước canh đọng lại, mà Tĩnh Tri bị bắn lên người chút nào.

      "...An Thành, sao chứ?" Tĩnh Tri thấy cánh tay trần của ta toàn là nước canh, sợ hãi héo ta qua, lại lục tung trong túi xách của mình lên lấy cái khăn tay ra cho ta lau, hộp cơm này có chức năng giữ nhiệt rất tốt, thức ăn vẫn còn rất nóng, An Thành mặc dù có gì đáng ngại, nhưng cánh tay cũng bị đỏ ửng vùng lớn. . . . . . Die nd da nl e q uuydo n

      Tĩnh Tri có chút sợ hãi, càng nhiều hơn là chút tự trách và cảm kích, nếu phải là phản ứng chậm chạp, An Thành cũng bị bỏng, nhìn vùng da tay bị đỏ ửng lên, lại còn bị rộp nước lên. . . . . .

      Tĩnh Tri cúi thấp đầu, mặt chuyên chú cầm cánh tay An Thành, trước hết là lau nước canh kia, sau đó xem kỹ vết thương lát, rồi nghiêm túc : "An Thành, phải nhanh bệnh viện, trời nóng, chỗ bị phỏng nếu xử lý tốt, phải chuyện đùa đâu, nhanh lên, bây giờ chúng ta phải . . . . . ."

      Tĩnh Tri kéo An Thành , cũng đem chuyện của mình quăng lên chín tầng mây, đem chuyện Mạnh Thiệu Đình vừa mới nổi giận quên còn chút gì. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

      An Thành bị lôi kéo về phía trước, vừa quay đầu lại, khi thấy sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình đen kịt lại, đôi mắt của sắc như dao nhìn vào cánh tay của Tĩnh Tri cầm cánh tay của An Thành, An Thành thấy cơ bắp toàn thân căng thẳng, bị Tĩnh Tri nắm cổ tay mà còn cảm thấy nghiêm trọng hơn cả bị bỏng. . . . . .

      ta giống như bị điện giật, liều mạng rút cánh tay mình ra, lắp bắp ứng phó mấy câu, rồi chạy nhanh như làn khói, để lại Tĩnh Tri đầu óc mơ hồ đứng ở đó. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

      Mạnh Thiệu Đình tức giận đến mức tận cùng, ngược lại lại sinh ra mấy phần cảm giác vô lực.

      Phát sinh lửa giận như vậy cũng giải thích được, mấy ngày qua, luôn luôn cưng chiều , cũng nghịch ý của , nhưng hôm nay lại giận dữ như vậy, đúng là lần
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 174: Gần chút.
      Editor: heisall

      Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.

      "Thiệu Đình, cuộc họp hôm nay quan trọng như vậy, cậu mang người liên quan đến, lỡ xảy ra sai sót gì, làm sao có thể xử lý được?"

      Nhìn những cổ đông ngồi hai bên trái phải này xem ra 60 tuổi, đôi mắt cũng lõm vào trong những nếp nhăn gần như nhìn được ràng nữa rồi, giống như nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng những lời vừa ra, chỗ nào cũng có người hùa theo.

      Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của phòng nghỉ, cười tiếng, thờ ơ : "Chẳng qua chỉ là , chẳng lẽ, Mạnh thị có nhiều người tài giỏi như vậy, lại sợ sao? Yên tâm , Tĩnh Tri là người phụ nữ của tôi, sức khỏe của ấy được tốt, thể gây ra chuyện gì được, giám đốc Trần, ông cứ tiếp ."

      ra những lời này, mấy lão già kia đều đồng loạt hừ tiếng, nhưng cuối cùng cũng gì nữa.

      Mạnh Thiệu Đình tùy ý đặt cây bút trong tay xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào ly trà trước mặt, trà hơi lạnh chút, Mạnh Thiệu Đình khẽ giơ tay, cũng nhìn lên, trợ lý ở bên vội vàng lấy cái ly thay trà mới cho , trong phòng họp rộng lớn chỉ có thanh đọc báo cáo của người giám đốc kia cùng với tiếng rót nước truyền đến từ căn phòng sát bên cạnh, ánh mặt trời từ cửa thông gió xuyên vào bên trong, chia thành nhiều mảng, mảng rơi vào mặt thảm, mảng rơi vào bồn hoa trang trí bên cửa sổ, tạo ra loại khí yên ắng.

      "Tổng giám đốc Mạnh, căn bản chính là như thế này, thư đấu thầu này là do tôi và mấy vị quản lý cấp cao của phòng kế hoạch mất cả đêm để làm lại lần nữa, ngài xem qua chút nếu như có gì cần sửa đổi, chúng tôi lập tức làm ngay."

      Sau khi giám đốc Trần báo cáo xong, trong tay cầm xấp tài liệu dầy đứng lên rất khép nép đưa cho , Mạnh Thiệu Đình tùy tiện lật lượt, mặc dù mặt của hơi nhăn chút, nhưng lại sinh ra loại cảm giác áp bức người khác, gò má của bị ánh sáng mờ ảo bao phủ chỗ sáng chỗ tối đồng đều, đôi mắt cứ như vậy đắm chìm trong đó, càng làm cho người ta dám suy đoán.

      Mạnh Thiệu Đình chỉ lật qua lát, liền khép tài liệu kia lại, cả người của hơi dựa ra phía sau, bưng ly trà nóng hổi trước mặt lên, hé nửa đôi mắt nhìn vào lá trà vẫn còn xoay tròn trong ly, môi mỏng nhàn nhạt lộ ra xa cách và cương quyết, nhấp ngụm trà, mới giương mắt lên, chậm rãi nhìn mọi người, nhưng liếc mắt cái là có thể nhìn thấu lòng họ.

      Có người sợ , có người ngưỡng mộ , có người chẳng thèm ngó tới , có người trong đôi mắt ràng viết “miệng còn hôi sữa”*, còn có người bụng dạ cực sâu, cúi gằm mặt xuống, người khác tâm trạng rất thoải mái giống như mọi chuyện đều liên quan đến mình.
      *Miệng còn hôi sữa: ý châm biếm người nào đó còn tuổi chưa hiểu đời.

      Nụ cười của Mạnh Thiệu Đình càng thêm sâu xa hơn, đặt ly trà xuống, ánh mới mới vừa nhìn đến vẻ căng thẳng của giám đốc Trần ở bên cạnh, giọng của thản nhiên, chút dao động: "Nếu tôi giao việc này cho các người, như vậy, tất nhiên dùng người nghi ngờ, nếu nghi ngờ nên dùng người, các người cứ làm việc nên làm, cần chuyện gì cũng xin ý kiến. Thiệu Đình mới vừa tiếp nhận toàn bộ công việc của công ty trong nước, cho nên vẫn chưa thể nắm bắt hết được, phải dựa vào
      [​IMG]



      heo điênChris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 175: Ranh giới sống chết.

      Editor: heisall


      Cảm xúc tê dại kia chưa từng trải qua, nên có chút khó chịu, nhiều hơn vẫn là kháng cự, nếu như là Thiệu Hiên, vậy chắc hẳn cảm thấy vui vẻ.

      Nhưng người trước mặt này phải là Thiệu Hiên, mà là người đàn ông mà hận đến nỗi muốn nhìn rơi vào địa ngục, còn mặc dù hận ta như vậy, nhưng lại thể giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt của ta được, cuộc sống cực khổ trong năm năm vừa rồi còn dễ chịu hơn loại hành hạ này nhiều.

      "Tĩnh Tri. . . . . . muốn em. . . . . ." Hơi thở của có chút gấp rút, động tác hôn cũng dần dần thô bạo, Tĩnh Tri cảm giác bàn tay ôm ngang hông mình hơi chặt, bụng của bị siết có chút đau, trong lòng hốt hoảng, nhịn được cố hết sức đẩy ra, thế nhưng lại lấy cái tay khác giữ cái tay quơ lung tung của lại, liền hôn xuống phía dưới, dần dần tiến đến ngực của . . . . . .

      chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng rộng thùng thình, vừa rồi ngủ hơi nóng nên cởi hai nút áo ra, có thể nhìn thấy rất xương quai xanh gầy yếu, lại tiếp tục hôn xuống, da thịt trắng nõn đập vào đáy mắt, làm càng thêm nhịn được, đôi tay dứt khoát buông ra muốn cởi hết hàng nút áo trước ngực , nhưng nửa ngày chỉ mới cởi được cái, có chút giận, dùng tay xé toạt, “soạt” tiếng, áo sơ mi bị chia làm hai nửa. . . . . .

      Tĩnh Tri liền thét lên tiếng, gắt gao cắn chặt môi của mình, thẹn thùng muốn khép hai cánh tay lại, thế nhưng lại cáu kỉnh đè hai cánh tay bé yếu ớt của xuống, ngay sau đó thành thạo cố định hai tay của lên đỉnh đầu. . . . . .

      Trong nháy mắt cảnh xuân trước ngực của lọt vào tầm mắt.

      Bởi vì mang thai, nên ngực của ràng lớn hơn, da thịt trắng nõn trong suốt động lòng người, mà hôm nay lại mặc cái áo ngực màu hồng phấn, che phủ phần ba bầu ngực, càng làm cho lòng của run rẩy, mà vào giờ phút này cái áo ngực màu hồng nhạt viền ren kia tựa như hòa làm với da thịt đỏ ửng lên vì khẩn trương và tức giận của , Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống, chưa bao giờ từng nhìn thấy màn ướt át như vậy ở người , lâu rồi gần phụ nữ, giờ phút này mà nhịn nữa cũng khó.

      cũng muốn nhịn nữa.

      là người tình của . Là phụ nữ, nhiệm vụ đầu tiên của phải là phục vụ sao, có lửa dập lửa phải sao?

      lúc sau Mạnh Thiệu Đình mới ngước mắt lên từ trước ngực của , dần dần xuống phía dưới, eo của tuy lớn hơn chút, nhưng so với người bình thường cũng hơn mấy phần, bụng mềm mại trắng nõn như ngọc, lại hơi đội lên đường cong mềm mại, hầu kết của khẽ động, nhịn được nghiêng người nằm xuống, Tĩnh Tri sợ hãi thét chói tai, nhưng khi thanh kia vang lên, lại biến thành giống như tiếng mèo kêu nức nở nghẹn ngào, đôi mắt của trừng lớn trơ mắt nhìn , nhìn thấy hai mắt của đều hơi đỏ ngầu, loại ánh mắt giống như chỉ hận thể nuốt cả người vào bụng, làm cực kỳ sợ hãi!

      "Thiệu Đình. . . . . . Đừng, được. . . . . .!"

      Trong bụng hình như lại co rút hồi, tiếp theo cơn đau liền kéo đến, cách nào chịu được nữa, chỉ đành phải cầu xin thương xót, trong lòng luôn hiểu,
      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :