1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 166: Mây mù sau buổi trưa. (2)

      Editor: heisall


      Tĩnh Tri xoay người trong lòng run lên, nghĩ tới mấy ngày trước thiếu chút nữa lau súng cướp cò, khỏi cau mày lại: "Đừng, tôi mệt và khó chịu, đừng tới gây ồn ào, để cho tôi nghỉ ngơi lát thôi."

      " đâu có gây ồn ào cho em, ngủ chung với em, cũng rất mệt." Mạnh Thiệu Đình xem ghét bỏ trong đáy mắt , dứt khoát kéo vào trong phòng . . . . .

      Thời tiết từ từ nóng lên, Tĩnh Tri càng ngày càng thích ngủ, trước kia khi ngủ trưa, Mạnh Thiệu Đình đều ở lại công ty chưa từng trở về, nên ngủ rất thoải mái, nhưng lần này ta ở đây, Tĩnh Tri cảm thấy cả người đều thoải mái.

      Chỉ ngủ hơn giờ, lại liên tục nằm mơ, khi tỉnh lại, áo ngủ người đều ướt đẫm, nhớp nhúa khó chịu, mà người đàn ông ôm lấy , người giống như lò lửa ngừng thiêu đốt , Tĩnh Tri chán ghét lấy tay đẩy ra, Mạnh Thiệu Đình ngủ rất say, hàng lông mày cũng nhíu lại.

      Tĩnh Tri quay người lại, cũng hơi ngạc nhiên, sau giữa trưa ánh mặt trời rất ấm, mà cửa sổ lớn trong phòng ngủ mở ra nửa, gió mát thổi qua, rèm cửa sổ giống như sóng biển hơi nhấp nhô, ánh mặt trời chợt chiếu vào, rơi vào mặt của , sáng tối đan xen, tạo nên vầng sáng xinh đẹp làm cho người khác hoảng hốt, ngoài cửa sổ có bụi cây, vừa đúng có thể nhìn thấy ngọn cây rực rỡ sắc màu, mùi hương xa xôi kia, theo làn gió mát thổi tới, Tĩnh Tri yên lặng ngồi ở chỗ đó, trong đầu dường như dần dần lên những hình ảnh êm đềm trong quá khứ. . . . . .

      Những ngày đó ở nhà cũ Mạnh gia, mỗi ngày cũng yên tĩnh ngồi ở cửa phía tây, toàn thân đều tắm ánh mặt trời, những mùi thơm ấm áp này hình như đều mang đầy ý nghĩa, trong lòng có ước ao và chờ đợi, nhìn tất cả cảnh vật đều thấy tốt đẹp, mà bây giờ, cảnh vật trong biệt thự vườn Mai này được trang trí có thể là rất tinh xảo, cây nở hoa biết mất bao nhiêu công sức của người khác, nhưng ở trong mắt , đáy lòng lại có rất ít xao động.

      Có lẽ tuổi thanh xuân của , tất cả khát vọng hạnh phúc tốt đẹp của , đều bị đóng chặt vào năm năm trước rồi.

      Giờ phút này nhìn vào những chuyện mà từng làm để được thương, vậy mà bây giờ sớm từ bỏ tất cả tình đó, chỉ còn lại trống rỗng và nỗi hận vô hạn với người đàn ông lạnh lùng này, biết rốt cuộc cảm giác trong lòng mình là gì.

      Ban đầu đối với lạnh lùng như thế nào nữa, ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, cũng có thể yên lặng nhịn xuống, vẫn như cũ yên lặng , có thể để lộ cảm xúc đuổi người phụ nữ bên cạnh mất, cũng có thể ngày lại ngày yên lặng chờ ở cửa phía tây, mặc kệ ban ngày có bao nhiêu đau khổ, ban đêm mình có bao nhiêu đơn.

      Chỉ vì trong lòng còn có tình và ước mơ, cho nên mỗi ngày khi mở mắt ra vẫn cảm thấy thế giới vẫn đẹp như vậy, vẫn có thể toàn tâm toàn ý người, là xa xỉ biết bao.

      Mà bây giờ, vật đổi sao dời, đến phiên dịu dàng cưng chiều mình, mọi chuyện đều che chở, chiều chuộng hết cách, mà lại chỉ hận thể trốn xa.

      từng làm mọi cách để có được, bây giờ đưa đến trong tay, muốn tránh cũng kịp, Tĩnh Tri cười khổ tiếng, rốt cuộc là sao, rốt cuộc là. . . . . . thế nào?

      Có thể do vẫn cứ nhìn chớp mắt như vậy, nên dù trong giấc mộng cũng có cảm giác, cánh mũi khẽ giật giật, giữa hai hàng lông mày cũng nhàng giãn ra, hé mở đôi mắt, tay liền tìm kiếm theo bản năng, sau đó khi đụng được , lại nhàng kéo vào trong ngực, trong giọng lộ ra lười biếng nhưng lại thõa mãn ra được: "Tĩnh Tri, em dậy. . . . . ."

      "Ừ!" đáp tiếng , hai tay đặt trước ngực muốn đẩy ra đứng dậy, tóc dài lành lạnh hơi rũ xuống, khi nhìn thấy nơi cổ áo rộng mở, nơi nào đó nhàng xao động, từng chút từng chút, giống như bàn tay bé mềm mại, làm hại xương của cũng mềm ra. . . . . .

      "Nằm lát nữa. . . . . ." nhắm hai mắt , cảm giác hơi nóng, tiện tay mở lung tung cổ áo sơ mi ra, xưa nay rất sợ nóng, nhưng bây giờ là vào cuối hạ, bởi vì sợ Tĩnh Tri cảm lạnh, nên bật điều hòa, cho nên lúc này khi ôm Tĩnh Tri vào trong ngực, lại cảm thấy da thịt của ở trong thời tiết nóng ran này, lại mang theo hơi lạnh nhè , càng thêm muốn buông tay ra nữa.

      " hai giờ rưỡi rồi, tôi muốn ra ngoài gặp mẹ . . . . . ." Tĩnh Tri nhíu mày, giùng giằng muốn tránh khỏi ngực của , ra muốn dùng hết khả năng để giảm bớt thời gian tiếp xúc với , người đàn ông này giống như là quả bom hẹn giờ, làm cho thần kinh của luôn căng thẳng.

      "Để ý đến bà ấy làm gì, cứ để bà ấy chờ." Giọng của buồn bực, hơi khàn khàn, quả thực rất dễ nghe, Tĩnh Tri vừa muốn mở miệng, con ngươi khẽ di chuyển, nghĩ đến người phụ nữ kia chờ ở nơi đó biết tức giận thành cái dạng gì, chợt liền yên tĩnh lại, vậy , để cho bà chờ tốt sao?

      "Tĩnh Tri, người em lành lạnh, là thoải mái. . . . . ." Môi của hôn lên mái tóc của , đôi tay từ áo ngủ của lần ra sau thầm vào trong cái lưng sáng bóng của nhàng vuốt ve, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đáy lòng dần dần nảy sinh chán ghét và khó chịu, chỉ hơi cắn răng, cũng thêm cái gì.

      Mạnh Thiệu Đình thấy giống ngày thường, lại ngoan ngoãn như vậy, khỏi mở mắt, lại nhìn thấy mái tóc dài của rũ xuống hai bên mặt, càng làm nổi bật khuôn mặt nhắn điềm đạm đáng , nhưng ngược lại đôi mắt xinh đẹp trong trí nhớ lại lớn hơn chút, nhưng vẫn rất sạch .

      Có lúc nhìn , trong lòng luôn có nghi ngờ, đôi mắt của người phụ nữ này sạch như vậy, đáy lòng có thể xấu xa đến mức nào đây?

      khỏi đưa tay sờ vào đôi mắt của , da mí mắt của Tĩnh Tri mỏng, hình như cũng có thể nhìn thấy mạch máu nhàn nhạt, đốt ngón tay của hơi thô nhám chút, Tĩnh Tri khẽ cắn chặt hàm răng, quay đầu muốn né tránh, tay của lại đuổi theo, loại cảm xúc giống như lông vũ lướt qua làm cho xương của người khác cũng mềm đôi chút, cuối cùng Tĩnh Tri nhịn được, đưa tay đẩy tay của ra: "Tôi muốn dậy, cứ nằm lát nữa."

      Tĩnh Tri xong liền quay người qua chuẩn bị xuống giường, thế nhưng lại ôm lấy từ sau lưng: "Có muốn với em hay ?"

      " , mẹ còn có thể gì sao?" Tĩnh Tri vừa cài nút áo ngủ, vừa mở miệng cũng quay đầu lại.

      "Cái này cũng đúng, vậy, cho người với em?" nhàng hôn lên cái cổ trắng mịn của , cánh tay dần dần thắt chặt, hơi thở cũng hơi gấp gáp chút.

      " cần, ban ngày, có thể có chuyện gì?" Tĩnh Tri đẩy cánh tay dây dưa của ra: "Buông ra, ghìm chặt bảo bảo. . . . . ."

      Tĩnh Tri mới vừa xong, liền cảm thấy hơi thở vốn hổn hển nơi cần cổ chậm lại, tiếp đến tay của liền chậm rãi buông ra, thân thể Mạnh Thiệu Đình trực tiếp dựa vào phía sau, tựa vào cánh tay mình lười biếng nhìn , chợt : "Em dự định lúc nào để cho đụng vào em?"

      Tĩnh Tri cảm thấy sống lưng của mình cứng đờ, mỗi lỗ chân lông hình như cũng thấm ra từng tầng mồ hôi hột, cái tay cài nút khẽ dừng chút, đầu vẫn cuối xuống như cũ, chỉ chốc lát sau, mới chậm rãi đáp: "Đợi. . . . . . bảo bảo ra đời. . . . . ."

      "Em cho rằng có thể nhịn được?" Trong giọng của lại mang theo giễu cợt cách nào kiềm chế được.

      Tĩnh Tri vẫn ung dung thong thả cài nút áo như cũ, sau đó đứng lên vào trong phòng tắm, khi tới cửa, gương mặt thoáng ý cười với : " có thể tìm phụ nữ khác, tôi có ý kiến."

      Cửa nhàng đóng lại, gương mặt Mạnh Thiệu Đình tối lại, tìm phụ nữ khác? cho rằng bây giờ có cách với sao?

      *************************************************************

      Khi Tĩnh Tri được tài xế đưa đến quán trà giữa hồ, là bốn giờ chiều, đợi tới lầu hai, Mạnh phu nhân từ phòng bao đẩy cửa ra, liền nhìn thấy duyên dáng ăn mặc sang trọng, gương mặt nham hiểm che giấu được căm ghét, Tĩnh Tri nở nụ cười, đóng cửa lại, bước chậm rãi tới: " xin lỗi, hôm nay Thiệu Đình ở nhà, nên chậm trễ lát, Mạnh phu nhân cũng nên so đo mới phải."

      Mạnh phu nhân cười như cười giật giật khóe môi, thấy ngồi xuống, mặc dù thu lại tâm tình của mình, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn lộ chán ghét, Tĩnh Tri cũng để ý tới, tự rót cho mình ly trà, thản nhiên bưng lên uống ngụm, rồi lại cau mày đặt xuống: "Trà này sợ là được mới, hôm kia Thiệu Đình cầm về cho tôi trà Đại Hồng Bào mới chính tông ở Vũ Di Sơn*."
      *Trà Đại Hồng Bào là loại trà đắt đỏ nổi tiếng thế giới chỉ có ở xã Vũ Di Sơn, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Theo tiếng Trung Quốc nó có nghĩa là “ áo choàng đỏ của hoàng đế ”. (ed: muốn biết thêm chi tiết các bạn tra bác Google nhé…^^)

      xong, tiện tay cầm ly trà lên, liền đổ hết bả trà vào trong ấm trà.

      Sắc mặt Mạnh phu nhân lại tối thêm mấy phần, bà thấp giọng ho tiếng, lấy túi xách của mình từ chỗ vừa ngồi, sau đó lấy ra tờ chi phiếu.

      thẳng vào vẫn đề : "Phó tiểu thư ra giá ."

      "Hả? Ra giá cái gì?" Tĩnh Tri cố ý làm như biết, đôi mắt làm ra vẻ ngây thơ.

      Mạnh phu nhân mỉa mai cười tiếng, mặc dù đôi mắt còn tỏa sáng như lúc còn trẻ, nhưng phía dưới vẫn chứa đựng sắc sảo như trước, bà quét mắt nhìn cái: "Phó tiểu thư có đứa bé của tam thiếu gia nhà chúng ta, chắc hẳn cũng rất muốn rời để nhà đoàn tụ."

      Tĩnh Tri từ chối cho ý kiến, ánh sáng nơi đáy mắt cũng dần dần tối lại, khóe môi hơi hạ xuống, liền mang theo uất ức nên lời.

      Thấy như vậy, Mạnh phu nhân khỏi vui mừng trong lòng, rèn sắt khi còn nóng : "Bây giờ Thiệu Hiên bị ba nó canh chừng, tình cảnh cũng tiện, nhưng, chuyện gì đều có biện pháp giải quyết đúng? Phó tiểu thư chỉ cần gật đầu đồng ý rời , tôi chẳng những cho số tiền lớn, còn có thể nghĩ biện pháp giúp cả nhà và Thiệu Hiên được đoàn tụ."
      Last edited by a moderator: 28/6/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 167: Vì sao lại có ý đồ này.
      Editor: heisall

      "Bây giờ Thiệu Hiên bị ba nó canh chừng, tình cảnh cũng tiện, nhưng, chuyện gì đều có biện pháp giải quyết đúng? Phó tiểu thư chỉ cần gật đầu đồng ý rời , tôi chẳng những cho số tiền lớn, còn có thể nghĩ biện pháp giúp cả nhà và Thiệu Hiên được đoàn tụ."

      Tĩnh Tri nghe bà như vậy, đáy lòng khỏi cảm thấy buồn cười, mặt liền đổi lại vẻ ngạc nhiên, đột nhiên trợn to mắt nhìn bà: "Mạnh phu nhân, bà có thể tác thành cho tôi và Thiệu Hiên sao?"

      Mạnh phu nhân thấy vẻ mặt của gấp gáp như vậy, trong lòng thầm cười nhạo, chẳng qua chỉ là con nhóc thò lò mũi xanh, lại muốn đấu cùng bà?

      Mới hai câu, liền bày ra tâm tư và lá bài tẩy của mình, lại có thể xem người mình hận tới xương tủy trở thành người có thể dựa vào, đúng là ngu ai bằng!

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Mạnh phu nhân cười càng hiền lành hòa ái hơn, thậm chí bà còn đưa bàn tay được bảo dưỡng rất tốt thấy chút nếp nhăn nào của mình ra, nhàng đặt lên bàn tay hơi run run của Tĩnh Tri.

      " tốt, chờ làm mẹ, hiểu được lòng của người mẹ, cả đời đều hết lòng vì đứa con của mình, tôi làm như vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho con trai của mình, nó có vị hôn thê, nhưng mỗi ngày đều kéo dài chịu kết hôn, đối với tiền đồ của nó chỉ có hại có lợi, và Thiệu Hiên tâm đầu ý hợp, lại còn có con của nó, về tình về lý, tôi là người mẹ, cũng thể nhìn hai đứa bé thành ra như vậy, nhà các người, nên sớm được đoàn tụ, có phải ?"

      Tĩnh Tri làm như bị trúng điểm yếu, cắn đôi môi, nước mắt đọng nơi đáy mắt, trở tay nắm mạnh tay bà, buồn bã chân thành : "Phu nhân, tôi cũng rất muốn , ngày nào tôi nghĩ tới việc rời ? Nhưng bà cũng biết, tính tình của Thiệu Đình, ấy chết sống buông tha tôi. . . . . . Phu nhân, nếu bà có thể giúp đỡ tôi thoát khỏi bể khổ này, cho tôi và Thiệu Hiên nhà đoàn tụ, bà chính là cha mẹ của tôi sống lại. . . . . ."

      Mạnh phu nhân rất hiền từ vỗ vỗ lưng của : "Đứa bé ngoan, xưa nay tôi cũng biết là người tốt, ra , nếu như tốt, ban đầu sao tôi lại để cho gả tới đây? Nhưng và Thiệu Đình, có duyên phận này, tại tình cảm của và Thiệu Hiên sâu đậm như vậy, trong lòng tôi vốn luôn áy náy đối với , lần này, dù có thế nào, tôi đều muốn giúp , tốt xấu gì, tôi cũng là mẹ của Thiệu Đình, lời của tôi, dù sao nó cũng nghe, đứa bé ngoan, hãy yên tâm , chỉ cần làm theo lời tôi dặn, tôi đảm bảo an toàn rời khỏi Thiệu Đình mà rơi sợi tóc, chỉ cần bên này rời khỏi Thiệu Đình, Thiệu Hiên bên kia, tôi giúp chuyện của hai người với bác trai nơi đó, cháu trai cũng có rồi, chẳng lẽ ông ấy còn hồi tâm chuyển ý hay sao?"

      Mạnh phu nhân tới chỗ này, trong lòng khỏi sung sướng vô cùng, bà buông tay Tĩnh Tri ra, liền bắt đầu ghi chi phiếu: "Xưa nay Thiệu Hiên cũng có kinh doanh, lại có đứa bé, thế nào đứa này cũng là con cháu của Mạnh gia chúng tôi, đây là chi phiếu năm mươi triệu, Tĩnh Tri, cầm . . . . . ."

      Mạnh phu nhân xong liền xé chi
      [​IMG]
      heo điênChris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 168: ra là ta

      "Thiệu Đình, , tại sao còn như vậy... Từ trước tới giờ, ta chịu ở cùng với hoàn toàn phải vì thích lòng đâu, ta chỉ muốn tiền thôi, sau đó cùng chú Ba rời khỏi đây... đừng để ta lừa gạt, Thiệu Đình..."

      Tĩnh Tri nghe thấy Mạn Quân những lời này cũng giận, ngược lại còn cười, tựa vào trong ngực Mạnh Thiệu Đình, cười tủm tỉm nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạnh phu nhân, trong giọng êm ái chứa vẻ nũng nịu: "Thiệu Đình, nhìn xem, chỉ có hai ngàn vạn, thế nào mà em trở thành con người đê tiện chỉ tham tiền rồi? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Những chi phiếu cho em để dành có tờ nào phải là từ hai ngàn vạn trở lên ? Hơn nữa, Mạnh phu nhân, tôi chỉ để cho bà yên tâm thôi, chính miệng tôi cũng hề tôi cầm tiền rồi rời mà..."

      lườm Mạnh Thiệu Đình cái vẻ đầy cáu giận, rồi lại chậm rãi nhìn về phía Mạn Quân đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: "Thẩm tiểu thư, nên quá xem thường tôi, Nhị thiếu đây là đại Kim chủ, vậy mà tôi còn bỏ qua, cần, lẽ nào lại vì hai ngàn vạn đầu thừa đuôi thẹo kia mà lựa chọn bỏ để đắc tội với nhị thiếu sao?"

      Tĩnh Tri xong, liền lấy tờ chi phiếu từ trong túi xách ra ném lên mặt bàn, có chút tức giận xoay mặt , nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Nếu như cũng nghĩ như vậy, hãy cầm tờ chi phiếu này , ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn cũng hãy đuổi tôi , dù sao mọi người trong nhà của đều thích tôi, tôi ở chỗ này cũng thấy vướng chân vướng tay, còn làm hại thể kết hôn với Thẩm tiểu thư, làm lỡ dở tiền đồ của ..."

      Mạnh Thiệu Đình vừa nghe thấy lời này, đáy mắt khỏi thoáng qua vẻ tàn nhẫn. liếc mắt nhìn Mạnh phu nhân vì thẹn quá thành giận, lại nhìn sang Mạn Quân vẻ điềm đạm đáng chút, chợt thoáng cười rất : "Xem ra, ở trong mắt của mấy người, tôi chính là thằng oắt con vô dụng phải dựa vào phụ nữ để tiến lên hay sao?"

      "Thiệu Đình... ý của bác phải như vậy..." ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Mạn Quân ngập ngừng , nhưng cũng dám ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiệu Đình.

      "Hừ, ý của phu nhân phải như thế, xem ra là ý của nhà họ Thẩm rồi. Mạn Quân, em biết con người của tôi từ trước đến nay thích bị người khác ép buộc. Chuyện xảy ra ở nước Mỹ bên kia, tôi cũng biết là ai động tay chân vào. Đúng là nhà họ Thẩm và nhà họ Mạnh vui buồn cùng có nhau, nhưng em cũng đừng quên, có nhà họ Thẩm, thé gian này còn có vô số nhà họ Lâm, nhà họ Lý, nhà họ Trương cũng là danh gia vọng tộc, tôi đây phải là có em thể."

      Mạn Quân nghe những lời tuyệt tình như vậy, trong nháy mắt liền đứng vững, người hơi lảo đảo như muốn ngã. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Từ trong đáy mắt, nước mắt trào ra, liên tục lăn xuống dưới, sắc mặt tái nhợt dọa người. Tĩnh Tri đưa mắt nhìn qua, trong lòng khỏi thấy hơi áy náy. cho cùng, Thẩm Mạn Quân là tốt, nên dùng thủ đoạn đùa bỡn với ấy, nhưng mà...

      Trong lòng Tĩnh Tri chợt nổi lên ý nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm sắt đá thể mở miệng.

      "Thiệu Đình, cho dù là trong lòng con hận mẹ, cũng nên mang nỗi hận đó mà trút lên Mạn Quân. Suốt năm năm qua Mạn Quân luôn ở bên cạnh con, con bé đối với con thế nào, người khác biết, chẳng lẽ con cũng biết hay sao? Hơn nữa, quả là Phó tiểu thư nhận chi phiếu hai ngàn vạn kia, mà con cũng nhìn thấy đấy." Trái tim Mạnh phu nhân giống như có vạn mũi tên xuyên qua. Giờ phút này thấy Mạnh Thiệu Đình đối với Phó Tĩnh Tri như thế, bà mới hiểu ra rằng, người phụ nữ kia do được con trai của bà dung túng, nên mới dám to gan bày đặt cho bà vố như vậy!

      "Đúng thế, năm năm, nhưng con lại cũng biết, Thẩm Mạn Quân từng vô cùng đơn thuần kia, cũng chỉ vì thân phận nhị thiếu ***, lại đứng chung chiến tuyến với mẹ của con để đối phó với người phụ nữ của con."

      Mạnh Thiệu Đình xong, nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Tĩnh Tri, lại cầm tờ chi phiếu lên đưa cho cười : "Nếu là mẹ đưa cho em, em hãy nhận , khi cần, mang tiền ra tiêu vặt cũng được mà, em là bạn của , mẹ cho em tiền cũng như cho em tiền, có gì khác nhau đâu, hơn nữa, chút tiền này, còn chưa đủ cho phu nhân mua sắm đồ châu báu sang trọng nhất đâu, phu nhân đặt ai ở trong mắt mình chính là có?"

      Mạnh
      [​IMG]
      heo điên thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 169: Lấy lòng

      Con bé thua bởi tấm lòng mềm yếu, nếu như nó cũng ngang ngược chút, làm sao có thể để Phó Tĩnh Tri cưỡi lên đầu mình chút kiêng kỵ như vậy chứ?

      "Con sao, bác , chúng ta trở về nhà thôi." Mạn Quân nở nụ cười nhàng, xong, thậm chí còn xoay người dứt khoát bỏ , Mạnh phu nhân nhìn bước chân của có chút liêu xiêu, khỏi lắc đầu thở dài tiếng. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Chính bà cũng lấy làm lạ sao Mạn Quân lại biết tự giành lại cho mình như vậy chứ, cả khoảng thời gian năm năm nhiều như thế, vậy mà thể thắng nổi Phó Tĩnh Tri đầy nhếch nhác khốn cùng của ngày trước.

      "Thiệu Đình..." Mạnh phu nhân cam lòng, suy nghĩ đến vấn đề mình trù tính nhiều năm qua, chẳng lẽ Thiệu Đình lại muốn để cho cả mình chiếm tiện nghi hay sao?

      Tuy con cả cũng là con trai ruột của mình, nhưng từ thân thiết gì với đứa trẻ kia. Tình cảm của bà với nó cũng đầy bất đắc dĩ, như kiểu thể cầm trong tay. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Đây cũng là lý do mà ngay từ bà luôn thiên vị Thiệu Đình, lòng bồi dưỡng Thiệu Đình.

      Ai ngờ đứa con này nghe lời bà chừng ba mươi năm, khi phản nghịch, còn làm cho bà thất vọng đau khổ hơn so đối với đứa con cả.

      "Con phải biết là mẹ chỉ muốn tốt cho con, luôn nghĩ muốn làm cho con được tốt hơn nữa. Con nghĩ muốn cùng với Tĩnh Tri, cũng phải là thể được, nhưng tốt xấu gì con cũng phải cho nhà họ Thẩm lời giải thích, cũng nên để cho bác trai, bác nhà họ Thẩm phải quá khó chịu. Những người trong nhà Mạn Quân đối đãi với con thế nào, con là người biết ràng hơn ai hết, Thiệu Đình, làm người thể coi trọng lương tâm..."

      Tĩnh Tri nghe Mạnh phu nhân những lời tốt đẹp đầy khí thế như vậy, trong lòng khỏi cười lạnh hồi. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn giờ bà ta dạy dỗ con trai mình, làm người thể coi trọng lương tâm...Nếu vậy, ngày xưa sao, khi bà ta những lời cạn tàu ráo máng đầy hà khắc cay nghiệt với nhà họ Phó, tại sao hỏi xem lương tâm của mình ở đâu?

      Từ trước đến giờ, Tĩnh Tri chưa bao giờ quên được những lời mà người đó ra, nó giống như cái gai đâm vào tim của , vĩnh viễn thể nào rút ra nổi, cho tới hôm nay, máu vẫn tuôn ra đầm đìa như cũ.

      Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại có chút động lòng. Những lời kia quả sai, trước nay nhà họ Thẩm đối đãi với tệ, Mạn Quân cũng chưa bao giờ từng làm cho thấy thoải mái, cho dù chỉ chút ít. có thể giúp cho Tĩnh Tri đối phó với cha mẹ của mình để xả giận, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhưng lại thể nào bận tâm với Mạn Quân...

      Nhưng quả , nếu bảo cưới , rốt cuộc trong lòng vẫn thấy cam tâm.

      "Thiệu Đình, huống chi bây giờ Phó tiểu thư còn mang thai đứa con của Thiệu Hiên, con lại thèm để ý luân thường đạo lý, nhất định giữ ta ở lại bên cạnh con, nếu như người ngoài biết được, họ về nhà chúng ta thế nào đây?"

      Mạnh Thiệu Đình vừa nghe đến vấn đề đứa , trong nháy mắt sắc mặt trở nên u ám. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy bàn tay nắm lấy bả vai của mình chợt siết chặt lại, chỗ xương bả vai mỏng mảnh của bị bóp vang lên nghe lách cách, mi tâm khỏi hơi nhíu lại, giương mắt nhìn ...

      thấy trong đáy mắt lạnh nhạt của , dưới cơn tức giận kia tựa như che giấu nỗi mất mát và đau khổ nhàn nhạt, mập mờ chừng, biến hóa liên tục, trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri thể nhận ra nổi, rốt cuộc trong đôi mắt thâm trầm của ra cảm xúc gì .

      Nhưng dần dần, tựa như thấy trong con ngươi của thoáng gợn lên vẻ tàn nhẫn cố nén. Trái tim Tĩnh Tri khỏi như bị bóp nghẹt lại, gần như dám hít thở nữa cho dù chỉ là rất nhàng.

      Đứa con này của , đứa con của và Thiệu Hiên, lúc này sống chết cũng chỉ cần câu của . bất công và đen tối trong cuộc đời này quá nhiều, lúc này còn cách nào mà cũng thể dùng sức được, chỉ có thể cố gắng dùng hết tất cả sức lực của mình để giữ lại bằng được đứa bé này, bất kể giá cao đến đâu.

      "Chuyện này, tự con có dự định suy nghĩ riêng, mẹ cũng cần phải phiền muộn phí tâm nhọc lòng làm gì. Giữa Tĩnh Tri và con ký thỏa thuận, cho nên, ở trong mắt con, đứa này phải là vấn đề gì khó khăn. Lại , con và Tĩnh Tri cũng ly hôn được năm năm, năm năm qua, cho dù ấy ở bên ai con cũng quan tâm, cho dù lấy chồng, sống hay chết cũng là quyền tự do của ấy. Chỉ tiếc rằng con nhận ra mình vẫn còn thích ấy, cho nên mới hao phí tâm tư buộc ấy phải ở lại bên cạnh con. Nếu giữ được ấy ở lại bên cạnh con, vậy là chứng tỏ điều, tất cả mọi chuyện trong quá khứ con cũng xóa bỏ hết, chỉ cần từ nay về sau ấy ăn ở hai lòng, muốn sinh đứa bé này cứ việc sinh ra thôi, dù sao, chú Ba cũng là em trai của con, con đuổi tận giết tuyệt
      [​IMG]
      heo điên thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 170: Vì ai thủ thân như ngọc!

      Hàng mi của vì e thẹn mà ngừng run rẩy, hai bàn tay bé nắm lại chặt, khớp xương cũng trắng bệch. Thấy thế khóe môi dần lên ý cười, giọng êm ái đến mức ngay đến chính bản thân cũng phát giác ra: "Thế nào, sợ cần em nữa sao?".

      Tĩnh Tri vô cùng thích nụ cười này của chút nào, dịu dàng đó lại càng khiến cho chán ghét, vì chỉ cần nhìn thấy nó tâm lại thấy rung động, nhưng những gì viết trong mắt lại khiến cho thoải mái.

      Cho dù là thế lúc này vẫn khéo léo vùi vào trong ngực , tựa như bản thân sợ hãi, nhàng gật đầu, đáp: "Em chỉ lo lắng, ngày nào đó chán ghét em thôi. . .".

      "Em mà lại lo lắng chuyện này sao?", tâm thoáng mềm xuống, khẽ dựa ghế sofa, tay lười biếng khẽ xoa xoa má , tay kia vươn ra nâng cằm lên nhìn thẳng vào mình.

      Tĩnh Tri nhìn vào tròng mắt sâu thấy đáy như có nồng đậm sương mù kia như thế nào cũng nhìn thấu bất giác chợt né tránh. Mạnh Thiệu Đình thấy nhìn sang chỗ khác, nụ cười càng thêm dịu dàng, động tác càng thêm ôn nhu nhưng trong lòng lại lạnh hơn lúc nào hết.

      thực hiểu, bản thân mình là người biết dối. Mà lại càng hiểu, khi người bất chợt thay đổi trở nên biết điều như vậy, chỉ cần nhìn cái là biết ngay suy nghĩ trong đầu là gì.

      Sao hiểu việc tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lấy cái chết ra để uy hiếp, tất cả những hành động đó đều là vì muốn đứa bé trong bụng mình được an toàn.

      Vì đứa bé của hai người bọn họ, quả nhiên có thể co được dãn được, uất ức gì cũng nuốt trôi.

      Nhưng dù là như vậy, như thế nào chứ? Cho dù bị coi thường, cũng muốn chọc thủng bức màn giả dối vừa dựng lên, những thế, tại còn ôm ấp thương vui vẻ chịu đựng người tại nằm trong vòng tay mình này.

      Kể cả chỉ là miễn cưỡng diễn trò, kể cả là giả, ít nhất, phải nhìn thấy gương mặt thản nhiên chút tình cảm, cũng phải ôm người phụ nữ thân thể lạnh băng băng nữa. Lúc này vẫn có thể hưởng thụ được ôn nhu của , kèm theo đó là cái ôm dịu dàng, chí ít bản thân cũng có thể tự lừa mình dối người rằng ra cũng ghét mình như vậy.

      Thấy tinh thần hoảng hốt, mặt lại tỏ ra lo lắng yên, Tĩnh Tri lại càng thêm thấp thỏm, bất an, trộm quan sát ánh mắt của , chỉ cảm thấy càng ngày càng khó nắm bắt. nghĩ gì? Tĩnh Tri luôn cảm thấy mình tài nào đoán nổi. . .

      Giống như năm năm trước cũng thế, khi cảm thấy

      [​IMG]
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :