1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :yoyo69::yoyo69:
      Last edited: 4/5/16
      Hale205, Chrisheo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 151: cho phép em nghĩ tới nó! !

      chuyển đề tài câu chuyện, lấy cây kéo sắc bàn cầm lấy tay , cẩn thận cắt móng tay cao thấp đều của .

      an tĩnh cách lạ thường, hề phản kháng lại , Mạnh Thiệu Đình bất giác mừng rỡ, càng thêm lưu luyến hòa nhã, cụp mi xuống nhìn ngón tay thon dài như chạm bằng ngọc lúc này ở trong lòng bàn tay mình, giọng dỗ dành: "Tĩnh Tri, em đừng giận dỗi với tôi nữa, có được hay ? Tôi nên ép em, nên vội vã tiếp cận em, nhưng em cũng nên hiểu, tôi chỉ muốn giữ em lại ở bên cạnh tôi..."

      Tĩnh Tri cười lên tiếng kỳ quái, ngón tay chợt đưa lên trước cái, Mạnh Thiệu Đình cực kỳ kinh hãi nhưng còn kịp thu hồi lại cây kéo nữa, lưỡi kéo cứng rắn cắt mất lớp da thịt mỏng...

      Trong nháy mắt máu chảy ra xối xả, nhưng Tĩnh Tri lại hề nhíu mi , mà ngược lại còn cười khùng khục, : "Giờ thể dùng ngón tay bẩn thỉu này đụng đến Piano nữa rồi."

      "Đừng có làm loạn!" Mạnh Thiệu Đình giận dữ, đứng vọt dậy ném cây kéo , cước đá văng cái bàn trước mặt. tự tay nắm lấy tay của , trong giọng chứa đầy tức giận: "Bác sĩ, bác sĩ!"

      Tĩnh Tri ngồi nhúc nhích, chỉ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những mầm cây xanh nhạt nhìn đẹp mắt, hoa trong vườn hoa cũng nở rồi. Mùa hạ cũng sắp tới, tiết trời ấm áp là thoải mái. chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng dám nhớ đến gương mặt của Thiệu Hiên, nhưng bóng dáng của vẫn lờ mờ lên. ở chỗ nào? bị mất tích, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, mà lúc này lại nghĩ tới .

      Bác sĩ xử lý vết thương, băng bó cho xong mang cả đầu đầy mồ hôi lạnh ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó, sắc mặt vẫn xanh mét như cũ. đuổi hết những người giúp việc kia ra ngoài, sau đó đứng ở trước mặt, nhìn bộ dạng lúc này của .

      Giống như người bị rớt miếng da thịt kia chính là , Mạnh Thiệu Đình, cười vô cùng khoan thai, rất bình thản.

      Nhưng bình thản này lại làm cho cảm thấy tuyệt vọng ra được. tình nguyện để cho làm loạn, mắng to, tình nguyện để kêu gào, la mắng , như vậy ít nhất còn có thể chứng minh người phụ nữ này còn sống, với bộ dạng luôn luôn lạnh như băng, lúc này giống như là xác chết vậy. Đến ngay cả bàn tay của cũng có độ ấm, thần sắc mặt như cười như , cả ngày thay đổi, ngay cả khi tình cờ nhìn thấy cũng khỏi kinh hãi.

      "Phó Tĩnh Tri! đừng có cho là tôi có biện pháp gì đối với , cũng đừng cho là tôi dám động tới !" chợt nổi giận gầm , thuận tay nhặt lên chiếc bình hoa đập xuống đất, thanh vỡ vụn nghe rất chói tai, mảnh gốm bắn tung tóe đầy đất. Dưới chân Tĩnh Tri có tấm thảm trải sàn của Ai Cập rất đẹp, bàn chân xinh xắn của để ở đó hơi run rẩy chút. mu bàn tay của cũng bị hai mảnh gốm cứng rắn ghim vào, máu vẫn chưa kịp chảy xuống...

      gần như bị động tác bất thình lình của làm cho sợ hết hồn, cũng giật mình chút, sau đó thân thể trở nên run rẩy, trong ánh mắt sâu thẳm thoáng chút đau đớn thương xót.

      Tim của dần dần mềm dịu trở lại, đáy mắt chậm rãi hắt xuống chút mệt mỏi khó nhận thấy, thần sắc của tựa như có chút kiệt sức. cúi người xuống, chậm rãi ngồi chồm hổm ở phía trước chân . cầm bàn tay hơi run rẩy của đặt ở đầu gối, bao gọn ngón tay bị thương ở trong lòng bàn tay mình, mi tâm nhíu chặt lại, do dự biết năng thế nào. thả mi mắt xuống nhàng nỉ non: "Tĩnh Tri, em hãy cho tôi biết, rốt cuộc em muốn như thế nào? lâu lắm rồi, em còn định giữ bộ mặt lạnh này với tôi cho đến bao giờ nữa đây?"

      chớp mắt mấy cái, vẻ mặt liền trở nên sinh động hơn rất nhiều, cánh môi hồng hơi nhếch lên, giọng rất , bẫng như làn gió phất qua: "Tôi muốn như thế nào, chẳng phải là biết rồi hay sao?"

      Ánh mắt của đột nhiên có biến đổi lớn, bàn tay nắm ngón tay của lập tức ciết chặt lại, Tĩnh Tri cảm thấy vết thương hơi bị đau, trong lòng lại ê ẩm vị chua chát. Nếu như Thiệu Hiên thấy bị thương, nhất định đau lòng muốn chết, có thể đòi sau này hàng ngày đều phải rửa chén, cũng cần ba thúc bốn giục tứ với ...

      "Phó Tĩnh Tri! Tôi cho phép em còn nhớ đến nó!" Đột nhiên đứng bật lên, tay nắm lấy cái cằm của , ép phải ngửa mặt lên cao. Tĩnh Tri thấy vẻ mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia có chút dữ tợn, môi của mím lại vô cùng chặt, hàm răng nghiến vào nhau nghe ken két, liền có chút lo lắng lại động thủ với lần nữa.

      "Đừng nữa nhớ đến Thiệu Hiên, em cứ nhớ mãi quên đối với nó, chỉ làm hại nó mà thôi." Ngữ điệu của lập tức trở nên buông lỏng chậm rãi. cúi đầu, nhàng mổ từng nụ hôn lên trán của : "Tĩnh Tri, lúc này em thể đối xử tốt với tôi chút hay sao?"

      cười vô cùng xinh đẹp, hai mắt trợn to, môi của áp vào trán , chỉ làm cho cảm thấy ghê tởm.

      chợt nghĩ, tại sao khi đó lại thích đến như vậy, thương như vậy? đến độ để bản thân mình cũng trở nên hèn mọn chìm vào cõi trần ai, , đến mức cũng cần cả tự tôn, thế nhưng lại coi như thứ cũ nát, nhìn thêm cái cũng ngại phiền toái.

      Thời điểm còn chưa ly hôn, từng cho rằng, chuyện mà chịu nổi nhất chính là cần nữa.

      Mà bây giờ, khi hôn , vậy mà lại phát ra, chuyện mà chịu nổi nhất lại chính là đụng chạm của .

      sớm còn chút tình cảm nào với , chứ đừng , đừng bảo là thích, ngay cả liếc cái, cũng cảm thấy chán ghét.

      " xứng sao?" nhìn , miệng vẫn giữ nụ cười kín đáo. Đôi con ngươi đen nhánh nhìn mà chói mắt, khiến sợ run buộc lòng phải nặng nề buông tay ra. dịu dàng nơi đáy mắt dần dần rút , những ngón tay nắm lấy cằm của cũng từng ngón, từng ngón buông ra.Tĩnh Tri thấy cơ mặt nơi khóe miệng giật giật, các ngón tay của từng chút từ từ siết chặt lại, khớp xương nơi đó nổi lên trắng bệch, mắt của bốc lên ngọn lửa giận, nhưng rồi lại dường như bị cái gì đó làm cho phải chế ngự lại...

      nhìn chút sợ hãi. Đúng vậy! Ngay cả cái chết còn sợ, còn phải sợ hết thảy mọi thủ đoạn hèn hạ của sao?

      Nếu chết khó như vậy,mà lại có lợi ích gì, bằng giờ đây phải sống yên ổn, xem đến cuối cùng ai cười ai.

      chậm rãi đưa ngón tay trỏ lên , nặng nề chỉ chỉ vào mấy cái, môi mím lại chặt thành đường thẳng, ánh mắt sắc bén lóe lên tia nhìn cực kỳ tàn nhẫn. biết qua bao lâu, ngón tay thon dài của trung đột nhiên trượt xuống thành đường cong bén nhọn. lời nào, Mạnh Thiệu Đình xoay người bỏ ...

      "An Thành, cậu hãy trông chừng cẩn thận người phụ nữ kia cho tôi, để xảy ra chút trở ngại nào, tôi lấy mạng của cậu đấy!"

      Tiếng cửa sập mạnh nghe “rầm” cái kèm theo tiếng gầm của đột ngột ầm ĩ lên rồi lại an tĩnh trở lại rất nhanh. Tĩnh Tri nghe thấy tiếng bước chân giận đùng đùng của xa dần. Khóe môi của chậm rãi cong lên, thoáng nở nụ cười lạnh lùng. cúi đầu nhìn ngón tay mình được băng bó cực tốt, máu tươi thấm ra băng gạc, lấm tấm màu đỏ tươi, nhìn rất đẹp mắt.

      thẫn thờ ngồi ở chỗ đó, đôi tròng mắt chuyển động mấy cái, sau đó bình tĩnh rơi vào góc phòng, dần dần yên ắng xuống, nhưng những giọt lệ bi thương lại trào ra, tí tách rơi xuống. Thiệu Hiên, ở đâu? Mắt lại nhìn thấy được, mình ở bên ngoài sống thế nào đây?

      Tĩnh Tri chậm rãi khép hai bàn tay, thành kính nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu khấn: Cầu mong Phật tổ phù hộ cho Thiệu Hiên bình yên vô , Phó Tĩnh Tri này nguyện ý giảm thọ hai mươi năm để cầu cho ấy cả đời được bình an.

      **********************

      Ngôi nhà mà Tĩnh Tri ở phải ngôi nhà cũ của nhà họ Mạnh, mà là biệt thự nằm dựa bên núi, bên cạnh dòng suối . Nơi này có nhiều hộ gia đình sống lắm, dọc theo thế núi chỉ bất quá chỉ có khoảng bảy tám biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây rất đẹp, được phân bố thưa thớt đan xen vào nhau, nhìn rất thích mắt.

      Cảnh vật xung quanh ngôi nhà ở cực kỳ đẹp, cửa sổ phòng ngủ khi mở ra là dãy núi xanh ngắt xinh xắn, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng suối chảy róc rách. Lúc này là cuối mùa xuân, ánh nắng nhàn nhạt đầy vẻ thanh bình. Nơi này khí rất tuyệt vời, phía sau biệt thự có vườn hoa , người giúp việc cuốc đất lên, chờ sau khi trở lại tùy theo ý mà trồng các loại hoa.

      Từ sau ngày Mạnh Thiệu Đình sập cửa bỏ , Tĩnh Tri ngược lại, lại thu được những ngày thanh nhàn. liên tiếp bốn năm ngày nay đều chưa từng xuất , mà ngược lại, trong lòng dần dần buông lỏng. Mặc dù lại được tự do, làm việc gì cũng có người ở bên cạnh theo dõi, nhưng cũng cảm thấy so với những ngày nằm viện đó việc ăn ở hàng ngày ở đây tốt hơn nhiều.

      Tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng tới, tốt nhất là công ty của phá sản để cho phải xoay quanh bận rộn, tốt nhất người phụ nữ của gây chuyện quấn lấy thả, tốt nhất là vị hôn thê xui xẻo kia hàng ngày đều phải buồn bực tìm , tốt nhất...

      Tĩnh Tri đứng ở trước cửa sổ, hàm răng trắng noãn cắn vào môi dưới. Đáy mắt thoáng qua vẻ lành lạnh độc ác, hai tay hung hăng bấm chặt vào khung cửa sổ bằng gỗ, móng tay vừa mới dài ra được chút cũng đâm vào cửa sổ.

      Tốt nhất, khi lái xe tâm tình tốt, xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, cũng thấy được nhìn thấy ánh nằng của ngày mai nữa, cũng còn là cái gai mắt ở trong mắt của nữa.

      Tĩnh Tri nghĩ tới đây, khỏi nở nụ cười, cảm thấy nơi đầu ngón tay đau đớn, chỉ cảm thấy trong lòng trận sảng khoái . Hẳn là từ ngày hôn lễ hôm đó cho tới giờ khắc này, hơn hai mươi ngày qua, đây là giờ khắc duy nhất mà cảm thấy rất khoái chí.

      "Nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tiếng của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên từ phía xa. Tĩnh Tri đột nhiên quay đầu lại, cửa sổ làn gió xuân mềm mại làm lay động chiếc rèm cửa sổ được thêu rất tinh sảo. Mái tóc đen bóng của lướt qua trung tạo thành đường cong ngắn ngủn, đôi mắt vốn chứa đựng nụ cười nồng nàn dần dần biến thành lạnh lùng...

      Mạnh Thiệu Đình thấy khuôn mặt nhắn trắng noãn của ở dưới ánh nắng xuân hết sức rực rỡ. Dường như là vừa mới vừa ngủ dậy nên có vài sợi tóc vương hai vai, hơi bị rối loạn xốc xếch, những sợ tóc ở trán được cắt sửa lại để che vết sẹo, khiến nhìn khác gì tuổi vừa mới hai mươi tuổi vậy.

      Trái tim Mạnh Thiệu Đình khẽ lay động. chậm rãi tới, dịu dàng nơi đáy mắt dần dần ánh lên rực rỡ. Cho đến tới trước mặt , thản nhiên đưa tay nắm lấy mấy sợi tóc quấn vòng ở ngón tay. Thấy thần sắc của vẫn lạnh như băng, lại trở nên lười nhác, có chút điềm đạm đáng , bất giác thở dài : "Từ trước đến nay tôi thích đọc nhiều sách thi ca, trước kia khi học, tôi chỉ nhớ mãi bài thơ, được tô ghi nhớ vào tận nơi sâu thẳm, Tĩnh Tri, tôi đọc cho em nghe."
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Chris thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn ed ơi hình như bạn bị trùng 2 chương 151 đó

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 152: Tôi chê bẩn và tới cửa khiêu khích

      "Từ trước đến nay tôi vốn thích đọc thi ca lắm, thời gian trước, khi đọc sách, chỉ có bài thơ làm tôi khắc sâu trong trí nhớ. Tĩnh Tri, tôi đọc cho cho em nghe nhé."

      cười lên tiếng, khuôn mặt tuấn dật như ngọc sáng bừng lên, cặp môi mỏng lạnh lùng nhếch lên thành đường cong mê người. cúi đầu, giọng trầm ấm mà vô cùng sâu lắng, chậm rãi vang lên ở bên tai : "Túc tích bất sơ đầu, ti phát phi lưỡng kiên, oản thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên. . ."

      (Dịch nghĩa:
      " ngủ tóc buông lơi
      Xoã hai vai
      Đầu gối lên tay chồng
      Làm sao được...” )


      "Tĩnh Tri..." Tay của dần dần trượt xuống, những sợi tóc mát lạnh của Tĩnh Tri giống như con rắn chảy khỏi lòng bàn tay của . bóp chặt lấy cằm của , cúi đầu hôn lên đôi môi mang hương vị bạc hà mát lạnh. Hơi thở của dần gấp rút, đôi môi vẽ quanh cánh môi giống như hoa của . Dần dần cảm thấy vẫn sao thoả mãn được, hai tay chậm rãi dùng lực chút, nâng hông của lên, cuối cùng nhàng đặt cửa. nghiêng người đè xuống, bàn tay lần vào trong áo ngủ tìm kiếm, lúc chạm đến lớp da thịt mát lạnh như ngọc kia, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng tràn ngập khắp cơ thể và trái tim của ...

      "Tĩnh Tri..." Môi của trượt xuống bên dưới, rơi vào xương quai xanh của , Tĩnh Tri sinh ra vốn được coi là đẹp, nhưng làn da của lại trắng hơn tuyết, đặc biệt là nơi vai bờ vai cong như mảnh trăng lưỡi liềm phía xương quai xanh này, càng làm cho Mạnh Thiệu Đình thêm chói mắt. có cảm giác khi ở trước mặt người phụ nữ này, mình cứ bị thất thủ từng chút, từng chút , nhưng lại cách nào tự kềm chế được...

      biết có chỗ nào khiến mình phải mê muội, từng là vợ của , từng hừng hực như lửa, nhưng khi đó hoàn toàn hề để ở trong mắt, vậy mà bây giờ gió nước lại luân chuyển.

      " vừa mới trượt từ người Thẩm Mạn Quân xuống tới đây rồi..." Khi kéo quần áo của ra, chợt nghe thấy tiếng cười chế giễu của vang lên.

      Giống như chậu tuyết thình lình đổ ập xuống chậu than đỏ cháy rừng rực...

      Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt hồi, tất cả dục vọng của cứ như vậy bị bó chặt đến cứng ngắc. chậm rãi từ trước ngực ngẩng đầu lên, thấy khẽ cười cười, ánh mắt trong veo, nhàng với : " phải, tôi có tính thích sạch ."

      "Tôi hề đụng vào ấy." cau lại đầu lông mày, gắt gao nhìn chằm chằm, nhưng lại đưa tay đẩy ra, xoay người kéo váy lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nhìn bóng dáng chút gầy yếu đứng ở nơi đó, ngây ngẩn nhìn , hiểu tại sao nhất thời bốc lên lửa giận.

      "Phó Tĩnh Tri, cho rằng tôi có cách nào để tóm được hay sao?" đứng lên, bên trong cổ áo phanh ra nửa, lộ ra lớp da thịt màu đồng cổ, vóc người của rất đẹp, vừa nhìn biết đây chính là người thường xuyên tập luyện trong phòng tập thể thao mới có được thân hình khỏe đẹp cường tráng mà lại có vẻ thô lỗ như thế.

      giễu cợt nhìn , ngọn lửa giận từ đáy lòng cũng dần dần lớn lên. dạo bước đến bên cạnh , tay kéo mái tóc dài, ép phải quay mặt lại. Tĩnh Tri hơi nhíu mi, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.

      "Chẳng phải nghĩ cách để cho Thiệu Hiên tìm được , đưa ra khỏi đấy hay sao? Chẳng phải muốn gả cho Thiệu Hiên hay sao? chê tôi bẩn hả? Hừ..."

      lại cười khẩy tiếng lạnh lẽo, bàn tay càng ra sức kéo mái tóc của hơn. Tĩnh Tri cảm thấy da đầu của mình như sắp bị kéo toạc ra, nhưng lại hề hừ lên tiếng, mi mắt buông xuống, thèm nhìn .

      " hãy nhìn cho kỹ đây." Tay kéo mạnh thêm xuống phía dưới cái, Tĩnh Tri bị đau bắt buộc đành phải giương cằm lên cao, cười lên tiếng đầy tàn độc: "Tôi cho biết, càng như vậy, tôi lại càng muốn chấn chỉnh ngoan ngoãn thêm chút, thông minh thêm chút. Chi bằng theo tôi, biết đâu vài ba ngày tôi lại chán ..."

      "Cả đời này cũng đừng có mơ tưởng." Tĩnh Tri cười tiếng, sau đó lại từ tốn nhắm mắt lại.

      Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dáng của , lúc này giống như khối băng ngàn năm đầy lạnh lẽo, bất kể làm cái gì, ngay cả chút xúc động, trước sau cũng hề có!

      Vì trông chừng , tình nguyện Hawai, ở lại ở bên , tình nguyện lừa gạt cha mẹ mình, lừa gạt cả vị hôn thê si ngốc chờ đợi , vậy mà lại chút cảm kích nào.

      người phụ nữ mà làm đến mức độ như vậy, ngay cả Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt cũng phải buồn cười , cho dù vẫn lừa gạt cha mẹ, dám giữ lại ở bên người, buồn để ý tới những giọt nước mắt lẫn tủi thân của Mạn Quân, cứ ở bệnh viện trông nom suốt nửa tháng trời, vậy mà vẫn hề nhúc nhích!

      Trong lòng chỉ luôn nhớ nhung đến Mạnh Thiệu Hiên kia.

      Giờ phút này, nhìn bộ dạng mềm mại kia của đủ biết!

      cho rằng cũng biết hay sao? Trong lòng lại còn giữ ảo tưởng được trở lại bên cạnh Mạnh Thiệu Hiên nữa sao?

      "Đừng có mơ tưởng như vậy, hiểu ?" bật cười khẩy, chợt túm hai cánh tay yếu của xoay ngược trở lại, mạnh mẽ đẩy cả người nặng nề ngã ầm ầm xuống mặt đất...

      Tấm thảm Ai Cập trải sàn nhà dầy và mềm mại. Nhưng cho dù như thế, vì bị dùng lực đạo cực lớn để đẩy , vì thế bị té ngã đau đến mức mặt mũi trắng bệch cả ra.

      Mái tóc dài giống như lụa tung ra, nổi bật tấm thảm màu trắng trông rất đẹp mắt, da thịt của trắng mịn như ngọc, lúc này lại như hòa tan cùng màu trắng của tấm thảm.

      Tĩnh Tri vẫn trầm lặng chỉ thở dài tiếng rồi nằm phục ở nơi đó cũng hề nhúc nhích. Mạnh Thiệu Đình sao nhìn nổi dáng vẻ lạnh nhạt dường như có chuyện gì xảy ra lúc này của , sao nhìn nổi thần thái quật cường kia của khiến hận thể bóp chết được.

      Lửa giận trước sau sao kìm chế nổi nữa, liền tung cước đạp vào bắp chân Tĩnh Tri. đau đến mức toàn thân cũng co quắp lại, trong nháy mắt bề mặt bắp chân ngay tím bầm lại thành mảng lớn, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt hàm răng của mình .

      Trong đáy mắt của Mạnh Thiệu Đình tràn đầy đơn, ánh mặt trời giống như những mảnh vàng vỡ vụn vương mặt đất, phủ chút ấm áp lên người . Hàng lông mày dài, đẹp nhíu lại chặc, môi bị cắn đến gần như sắp bật máu, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, khoé miệng vẫn giữ ý cười y như lúc nãy.

      "Phó Tĩnh Tri, cứ nằm giả chết như vậy cho người ta xem , tôi cho biết, người của tôi tìm được Thiệu Hiên rồi, hôm nay tôi trở lại là muốn cho biết, để cho được vui vẻ chút, ai ngờ lại bày ra cái vẻ mặt này cho tôi xem. cho rằng tôi cưng chiều lên trời để mặc muốn làm gì làm sao?"

      Mạnh Thiệu Đình xong, liền khom người xuống, nắm lấy cổ tay của kéo từ dưới đất lên, đẩy nằm trở lại ở chiếc giường mềm mại. cứ lom khom như vậy, từ cao nhìn xuống nằm ở phía dưới, trong ánh mắt mang theo vẻ nham hiểm tàn nhẫn, ngay cả nụ cười mê người lúc này cũng mang chút khát máu: "Ở trong lòng , tôi sớm là tên khốn kiếp, có đúng hay ? Tôi cũng quan tâm đến việc mình lại khốn kiếp thêm chút nữa. Dù sao, ở nhà họ Mạnh, cũng có ai quan tâm đứa con riêng của người mẹ chết... xem, nếu như giờ tôi thầm giết chết Thiệu Hiên, sao nhỉ?"

      " dám!" Tĩnh Tri đột nhiên trợn to mắt, cuối cùng nơi đáy mắt nổi lên gợn sóng, mà gợn sóng này dần dần trở nên mãnh liệt. Cứ như vậy, nhìn chăm chú vào đầy hận thù, gằn từng chữ : " dám động đến đầu ngón tay của ấy xem, Mạnh Thiệu Đình, nếu như tôi đòi lại từ gấp mười gấp trăm lần, tôi mang họ Phó!"

      "Được!" thẳng người lên, nhàng vỗ tay, mặt vẫn giữ nụ cười mê người như cũ, nhưng ý vị sâu xa vẫn tràn ngập nơi đáy mắt.

      " còn muốn tìm cái chết cơ mà? Nếu sao hàng ngày lại sống với bộ dạng giống như người chết như vậy?" Cái cười của sâu hơn, ánh sáng trong đôi mắt dần dần biến mất.

      "Đừng để cho tôi lại phải nhắc nhở lần nữa, người hại chết ba mẹ vẫn còn sống đấy, phải sống khỏe, biết chưa, càng sống phóng khoáng thoải mái, những người gây ra mối hận của lại càng đau khổ. nghĩ xem, ba mẹ tôi trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi tôi, bây giờ lại nắm chặt tôi ở trong lòng bàn tay, có phải là hung hăng thọc đao vào trong lòng của bọn họ hay ?"

      " bằng, tôi giúp ?" rất khẽ, khi đến câu cuối lại thoáng khổ sở dễ thấy.

      Tĩnh Tri mím chặt môi, đôi tròng mắt sáng trong veo nhìn .

      làm sao mà quên được, cả đời này cũng thể nào quên được ba ba bị nhục mạ ở nhà họ Mạnh như thế nào, cả đời này cũng thể quên được đôi vợ chồng Mạnh lão gia với lòng dạ hiểm độc, tim phổi thối rữa kia nhục mạ mẹ của như thế nào, làm nhục , người con chưa từng làm qua bất cứ chuyện sai lầm nào, ra sao!

      "Quan hệ giữa tôi và càng bế tức, bọn họ càng vui vẻ. Tĩnh Tri, chi bằng hãy lui lại từng bước , bắt đầu từ hôm nay, quan hệ giữa hai chúng ta tốt đẹp thêm chút nữa... nghĩ sao, nếu như chuyện tôi và lại ân ân ái ái như hình với bóng, truyền tới tai bọn họ, liệu có phải rất kích thích hay ?"

      Mạnh Thiệu Đình tựa như ở dụ dỗ vậy, cúi đầu rỉ tai ... làm như vậy, nửa là nghĩ như vậy. Chuyện năm đó, cũng là do mà ra, mặc dù chưa từng ra, nhưng áy náy vẫn giấu ở đáy lòng cũng chưa từng thổ lộ. kính trọng đối với cha mẹ trong nhiều năm qua, trong đêm hóa thành hư ảo. Ngay cả , bản tính vốn bạc tình, đối với những hành động quá đáng của họ cũng cảm thấy rất đáng khinh bỉ, thậm chí là chán ghét. Tĩnh Tri nóng lòng muốn chết, cố ý nhắc tới mối đại thù của cha mẹ , chính là vì cho muốn cho phải sống.

      Hơn nữa, cũng keo kiệt làm cú đột kích lừa gạt cha mẹ mình lần, giúp xả cơn tức lần.

      Còn có nửa, cũng thực là vì mình. Mấy ngày qua chịu kết hôn, chung quy số người la mắng cũng quá nhiều, cũng làm cho thấy " lòng" của cha mẹ mình đối với mình

      Đối mặt với lợi ích của nhà họ Mạnh, rốt cuộc hạnh phúc của ở chỗ nào đây?

      Nếu như ban đầu phải nặng lòng ham muốn với Phó Chính Tắc mà ưng thuận làm sao mà buộc phải cưới Tĩnh Tri. Rồi từ đó sau khi Tĩnh Tri mang thai mà nhà họ Phó lại bị phá sản, mới tạo ra bi kịch lớn như vậy được đây?

      Nếu như phải là bọn họ cùng với nhà họ Thẩm ăn nhịp với nhau, kết thành đồng minh, còn làm ra kế sách gian dối, khiến đón nhận Mạn Quân, làm sao có thể gặp phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan lưỡng nan như thế này?

      Từ trước tới nay, luôn cảm thấy mình rất may mắn. là đứa con trai mà cha mẹ coi trọng nhất, thậm chí còn luôn trao đổi bàn bạc với . Ngay cả khi nghiệp của cả thành công, ở trước mặt cha mẹ cả cũng hề có sức nặng bằng . cũng vẫn cho rằng, cha mẹ đối xử tốt với là rất lòng ý, cho nên nhiều năm qua, chưa từng bao giờ có hành động nào tuân theo, nhưng mà tại. . .

      Cuối cùng cũng hiểu, khi đối diện với quyền lợi, hạnh phúc của con trai ruột thịt cũng phải là thể hy sinh.

      xong chuyện này, lại thấy Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó ngẩn ngơ, dường như có chút ngây dại.

      "Chuyện của tôi và , sớm muộn cũng dối được." quay lưng , vẻ tự giễu cợt nơi đáy mắt lại càng ra ràng: " cũng biết rồi đấy, tôi muốn thứ gì, nhất định cũng phải lấy cho bằng được, bất kể có bao nhiêu khó khăn."

      xong câu đó, đứng trong chốc lát, thấy vẫn mực có phản ứng, hơi cúi đầu xuống chút, nhàng khẽ cười cái, rồi xoay người bỏ ra ngoài.

      " suy nghĩ cho kỹ , nếu như chính là mỗi ngày ép mình thành Lâm Đại Ngọc, cũng có người nào thông cảm với , dù chỉ là phần rất ."

      quẳng lại câu sau đó liền đóng cửa lại bỏ .

      Trong phòng ngủ cực lớn, chỉ còn sót lại mình . Thân thể Tĩnh Tri từng chút từng chút mềm nhũn ra, chậm rãi nằm ở tấm chăn mềm mại, dần dần khóc nức lên thành tiếng.

      Từ sau khi rời khỏi Thiệu Hiên, đây là lần đầu tiên để mặc cho mình khóc nức nở thành tiếng to như vậy.

      Xưa naycô vốn phải là người quá khôn khéo, đến khi hiểu ra được đạo lý này quá muộn.

      muốn có những ngày an ổn, muốn có cuộc sống tốt đẹp với người mình , có rất nhiều mơ ước tốt đẹp muốn hướng tới.

      Nhưng cuộc đời này, phải là mình muốn như thế nào là có thể được như thế, phải mình muốn an ổn là có thể an ổn, lại có người nhất định để cho mình được an ổn. Người ta mạnh mẽ hơn mình, mình làm gì được người ta đây?

      Tĩnh Tri khóc ròng, đến cuối cùng nước mắt dần dần khô lại.

      Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Chấn Tông, Mạnh phu nhân, làm sao có thể cứ như vậy mà bỏ qua cho họ được chứ?
      ************************

      "Mẹ, mẹ đừng nữa."

      Trầm mặc hồi lâu, sau đó Mạn Quân nhàng lắc đầu cái, gầy rất nhiều. Gương mặt nhắn tròn trịa luôn vui vẻ giờ đây cũng trở nên gầy nhọn. Thẩm phu nhân nhìn mà đau lòng, bất giác đến bên cạnh con của mình, nhàng ôm lấy : "Mạn Quân, con cũng đừng quá thương tâm, chuyện này chẳng phải Thiệu Đình cũng rồi đó sao, hôn lễ chỉ là tổ chức chậm lại thôi mà!"

      Trong lòng Thẩm phu nhân vốn rất bất mãn, nhưng chịu nổi chuyện con mình cứ lòng nhào vào người Mạnh Thiệu Đình. Bà thân là người làm mẹ cũng thấy đau lòng cho con của mình, cứ trơ mắt ra mà nhìn con đau khổ, mà lại thể nào làm gì được.

      Nước mắt của Mạn Quân giống như chuỗi hạt bị đứt đột nhiên rơi xuống: "Mẹ, nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, mẹ cảm thấy liệu ấy còn có thể cưới con sao?"

      Sắc mặt của Thẩm phu nhân cũng có chút khó coi, nhưng vẫn hạ thấp giọng xuống để khuyên nhủ: "Mạn Quân này, ngày đó nó thoái hôn, nhưng con vẫn quyết tâm muốn cùng với nó, ba mẹ ngăn được con, cũng đành chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Con đường này là do con lựa chọn, đến lúc này con còn ủ rũ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

      Vẻ mặt Thẩm phu nhân có chút khinh bỉ, hừ lạnh tiếng : "Chẳng qua ta cũng chỉ là đứa con riêng, được sạch , làm sao ta có thể tranh giành được với con? Trong khi con và Thiệu Đình lại là người sạch ."

      Sắc mặt Mạn Quân càng thêm tái nhợt, bất giác ngón tay vặn xoắn vào nhau: "Như vậy sao? Trái tim của Thiệu Đình có ở người con, mẹ, con nên làm cái gì bây giờ? gần tháng nay ấy cũng chưa trở lại. . ."

      Mạn Quân vừa nghĩ tới vẻ mặt cực kỳ hòa nhã của Thiệu Đình khi nhìn Phó Tĩnh Tri, lúc này trái tim khỏi xoắn vặn lại đầy đau đớn. nhào vào trong ngực Thẩm phu nhân khóc hu hu: "Mẹ, con cảm thấy mình thể nào chống đỡ nổi nữa rồi. . ."

      Thẩm phu nhân đưa tay vuốt ve lưng con từng cái , cặp mắt cũng chậm rãi híp lại. Có thể , lúc đầu chuyện hôn này bà cực kỳ hài lòng, tuy tình cảm của Thiệu Đình và Mạn Quân chưa thể tốt đẹp, nhưng đối xử cũng “tương kính như tân” (tôn trọng nhau như khách), nhưng ngờ rằng, ngang trời lại thò ra Phó Tĩnh Tri, ta quyến rũ Thiệu Đình đến mức ngay cả nhà mình mà cũng trở về.

      Trong lòng bà “ruột mềm trăm mối”, nhưng vẫn giữ ý chí mạnh mẽ dỗ dành con : "Mạn Quân à, chuyện đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ phải là chuyện gì lớn, con là vị hôn thê của nó, có người làm mối,hai nhà kết thông gia, con mới chính là con dâu, là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận trong tương lai của nhà họ Mạnh, cho dù người khác có phách lối thế nào, cũng thể đạp lên đầu con được, có tức giận thế nào, trước hết chúng ta cũng thể thua được."

      Mạn Quân khóc đến run người, nức nở : "Mẹ, Thiệu Đình cũng trở về nhà, con có thể làm gì đây? Mẹ biết, mọi tâm ý của ấy giờ đều ở người phụ nữ ở nơi vườn Mai kia, liệu vị trí của con có còn nữa ? Trước kia mặc dù ấy đối xử với con nhiệt tình lắm, nhưng chung quy vẫn còn nể mặt con gây trở ngại gì, nhưng tại..."

      Trong lòng Mạn Quân đầy bi thương, nhịn được liền bật khóc khẽ hồi.

      "A, mẹ cũng ngờ rằng, Thiệu Đình lại bố trí cho người phụ nữ kia ở trong biệt thự vườn Mai kia, xem ra, người phụ nữ này phải là con người hiền lành đơn giản." Thẩm phu nhân nhàng lau nước mắt cho con , lúc này có chút giận, nhưng tranh cãi: "Nhắc tới mẹ thấy con cũng kỳ lạ, con cũng theo bên người nhị thiếu suốt bốn năm năm qua, nhưng cũng chỉ được cái danh phận là vợ chưa cưới, nếu tại con gả cho nó. . . A, đúng rồi, thủ tục của con ở sứ quán bên kia làm xong chưa vậy, cũng quá lâu rồi."

      Thẩm phu nhân thôi, vừa đến chuyện giấy hôn thú, nước mắt của Mạn Quân dứt khoát sao ngừng được. . .

      Thấy khóc thành như vậy, Thẩm phu nhân thầm nghĩ đến chuyện xấu, nhưng cũng hỏi lại: "Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Bây giờ con hãy tạm qua cho mẹ hay, nếu được, chúng ta tìm Mạnh phu nhân!"

      "Mẹ. . . Sứ quán ở bên kia cũng làm xong, nhưng do Thiệu Đình kéo dài chịu để cho người khác chuẩn bị thủ tục kết hôn." Mạn Quân đau lòng đến khó chịu, nghĩ đến bộ dáng người nọ lạnh như băng, trong lòng đau đớn như khoét tim rách phổi hồi. Phó Tĩnh Tri kia tại sao lại thu phục được trái tim của , thu hút được tâm ý của , Thiệu Đình lại mê đến mức có ba hồn liền mất hai hồn. . .

      "Điều này cũng khinh người quá đáng rồi! Mạn Quân, con cũng bị người ta cưỡi đầu, vậy mà vẫn còn tiếp tục nhẫn nhịn, còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn con làm cho người ta lấn dần từng bước đấy!"

      Thẩm phu nhân giận dữ đến cực độ, xoạch cái đứng vụt lên, giọng bởi tức giận cũng cao tới tám độ.

      Mạn Quân cuống quít kéo tay của Thẩm phu nhân, đầy đau khổ: "Mẹ, mẹ hãy giọng chút, đừng để cho bác nghe được."

      "Mạn Quân à, con đấy, con đúng là đứa quá thiện tâm, từ con thiện lương, giờ con vẫn y như vậy, con cứ ngồi khóc mình như vậy có thể có tác dụng gì đây? Mạnh phu nhân thế nào?"

      Mạn Quân đau khổ gượng cười, hạ giọng, nho : "Thiệu Đình gạt từ xuống dưới, cũng cho người khác với phu nhân, ngày hôm kia phu nhân cũng mới biết, cũng tức giận sao kìm chế được, mẹ, ngài cũng đừng làm ầm ĩ với bác ấy làm gì."

      " Chính là người nhà họ Mạnh nhìn thấy con thiện lương, nhị thiếu cũng do nhìn thấy con làm ầm ĩ lên nên mới có thể lấn lướt. Mạn Quân, con nghe mẹ lần, con đừng nhẫn nhịn nữa, xấu tốt thế nào, cũng nên tới gặp ta, lần này chúng ta phải ác miệng chút mới được !"

      Thẩm phu nhân kéo Mạn Quân cái: " xuống rửa mặt , chuyện này để mẹ dẫn con . Mẹ cũng tin được thế đạo lật trời thế này , phụ nữ đứng đắn ở bên ngoài, mà cũng dám giẫm ở đầu chúng ta được sao?!"
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Hale205, heo điênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 153: Khuynh thành cần khuynh quốc

      Thẩm phu kéo Mạn Quân cái: " xuống rửa mặt , chuyện này để mẹ đưa con . Mẹ cũng tin lúc này thói đợi lại lật lọng như vậy, phụ nữ đứng đắn ở bên ngoài, mà cũng dám giẫm ở đầu chúng ta được sao?!"

      Gương mặt của Thẩm Mạn Quân thần sắc khó xử, nhưng vẫn bị Thẩm phu nhân kéo về phía phòng rửa mặt.

      vốn muốn , gặp Phó Tĩnh Tri có ích lợi gì? Mắng chửi người ta sao? , đánh người ta, lại càng thể làm được. Hơn nữa lo rằng nếu để cho Tĩnh Tri nhìn thấy mình khóc vì tự ti ghen tỵ, như vậy chẳng phải là lại càng thêm mất thể diện hay sao?

      cũng muốn mình cứ an tĩnh chờ đợi ở nơi này như vậy, tự khóa chặt mình trong cái vòng hẹp ấy, giữ lại cho mình chút xíu ảo tưởng nho , ít nhất, vẫn còn là vị hôn thê của Thiệu Đình, ít nhất, vẫn còn buông tay hoàn toàn.

      "Mạn Quân con nghe mẹ đây, con cần phải làm cái gì hết mọi việc có mẹ ra mặt, coi như là, cho dù Thiệu Đình có tìm con làm phiền cũng có mẹ ở đây, ngược lại mẹ cũng muốn nhìn cậu ta chút, xem cậu ta có dám chường mặt ra cho mẹ nhìn hay ?"

      Thẩm phu nhân vừa đẩy con rửa mặt, vừa nghiến răng .

      Mạn Quân từ trước đến nay vốn rất nghe lời, chỉ đành phải ngoan ngoãn rửa mặt. nhìn đôi mắt của mình trong gương, có chút hồng hồng . chườm lạnh, sau đó lại thoa lớp phấn dầy để che , thoạt nhìn mới khá hơn chút. Thẩm phu nhân chọn bộ váy áo để ở giường, bà tới liếc mắt nhìn Mạn Quân, trong gương mặc dù có thể rất đẹp, nhưng bộ dáng cũng phải xứng đáng là thiên kim đoan trang hiền thục, Thẩm phu nhân khỏi uất ức hồi, hai tay đặt lên đầu vai của con , mấy lời nghe rất thấm thía: "Con à, phải là mẹ bảo con giở trò trù tính mưu toan gì, tính tình con vốn dĩ đơn thuần, con quá thiện lương. Đây chính là sở trường của con nhưng đó cũng lại là chỗ yếu của con. Con phải biết cuộc sống của gia đình chúng ta như vậy, thể...có hèn yếu hay nhượng bộ được. Con giành lấy, người khác cũng vì vậy mà lùi bước, ngược lại họ lại càng chỉ xem thường con. Năm đó, con bé họ Phó kia cũng phải người mà Nhị thiếu thích, tại bất quá cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, con phải kéo trái tim của Nhị thiếu trở về, cũng phải cho những loại phụ nữ đứng đắn ở bên ngoài kia cái nhìn oai nghiêm. Dù sao, con cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh, con còn sợ cái gì chứ?"

      Mạn Quân nghe trong lòng hơi xúc động, ngón tay cầm chiếc cọ quét má hồng thoáng dừng lại, ở trong gương liếc mắt nhìn Thẩm phu nhân, nhàng mở miệng: "Mẹ, nếu như, Thiệu Đình phải là mới mẻ nhất thời, mà là thích Phó Tĩnh Tri... vậy con làm sao bây giờ?"

      Sắc mặt của Thẩm phu nhân đầy nghiêm nghị: "Vậy con lại càng thể lười biếng được, phải nhớ kỹ, những chuyện vượt tường (ngoại tình) như vậy, con phải nhớ là được làm ầm ỹ với người đàn ông nghe chưa, như vậy chỉ làm cho ta thêm phiền lòng. Chúng ta phải có thái độ thích hợp, cần giở trò tất nhiên thể thiếu mánh khóe. Địa vị của nhà họ Thẩm chúng ta có được hôm nay đương nhiên cũng thể để cho người khác bắt nạt như vậy được."

      "Được rồi, thay y phục , cho dù tại ta có chiếm thế thượng phong, cũng nên để cho ta biết ràng thân phận của mình, muốn đấu với chúng ta...”

      Thẩm phu nhân cười khẩy tiếng, ngón tay hơi xoay xoay chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, mi mắt khép lại khẽ cười, : "Loại đàn bà như vậy cuộc đời này mẹ được chứng kiến biết bao nhiêu người, đến lúc cuối cùng rồi con xem, ai mới là người cười đến giờ phút chót?"

      Mạn Quân giật mình, nhìn mình ở trong gương, thể nào nhẫn nhịn như vậy được nữa, người khác ức hiếp đến tận đầu rồi, chẳng lẽ còn phải giữ vẻ mặt tươi cười đối với người ta nữa sao?

      Bất kể là Thiệu Đình ép buộc cũng được, cũng có suy nghĩ này cũng được, nếu tại cứ ở lại bên cạnh Thiệu Đình, Phó Tĩnh Tri, mặc dù tôi phải là người có tâm địa ác độc, nhưng chỉ có cái giường há lại nhường cho người khác ngủ hay sao? Thiệu Đình chỉ có , tôi phải phải giành về.

      Thẩm phu nhân chọn cho bộ quần áo thời trang mùa xuân màu hồng, nước da của Mạn Quân tệ, mặc bộ quần áo này lại càng tôn thêm vẻ xinh đẹp như hoa đào của ,. Thẩm phu nhân nhìn trước nhìn sau hồi lâu, mới hài lòng gật đầu, "Mạn Quân , con chính là người thích ăn mặc, thu xếp lại chút, chỉ thoáng nhìn như vậy thôi, ngay cả bà lão như mẹ đây nhìn cũng thích, chứ đừng là nhị thiếu i."

      Sắc mặt của Mạn Quân hơi đỏ lên, lúc này nhìn dáng người trong gương với vẻ xinh đẹp uyển chuyển kia cũng khiến trong lòng thấy hơi giật mình.Trước kia vô cùng thích những loại trang phục sinh động dễ thương kia, nhưng ngờ mình mặc bộ quần áo này lại tao nhã thục nữ như vậy, chỉ cần thoạt nhìn màu sắc cũng thấy động lòng người, Thiệu Đình nhìn thấy như vậy, có phản ứng gì?

      Nghĩ tới đây trong lòng cũng có chút hoảng hốt, trong trí nhớ, người con tên gọi Phó Tĩnh Tri kia, mấy lần gặp đều thấy ta mặc bộ quần áo chỉ có màu đen trắng nhìn rất nặng nề, nhìn tuy là thanh nhã đứng đắn, nhưng cũng thiếu phần nữ tính mà hơn nữa, dung mạo của ta cũng phải là loại quốc sắc, ngược lại còn bằng mình, có lẽ. . .

      Mẹ đúng, chẳng qua cũng bởi vì bây giờ Phó Tĩnh Tri đối xử với Thiệu Đình rất lạnh nhạt, nên ngược lại mới có chút để ý đến ta. Năm năm trước vô cùng thích ta, tại có lý do nào mà bỏ được.

      Ngồi xe khoảng chừng 40 phút đến khu biệt thự vườn Mai. Cảnh vật xung quanh ở nơi này khác hẳn với nhà họ Mạnh ở vị trí trung tâm thành phố, cực kỳ yên tĩnh và đẹp đẽ, Mạn Quân nhìn màu xanh biếc tràn ngập bên ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần dâng lên chua xót. Mấy ngày qua, Thiệu Đình vẫn luôn ở chỗ này sao? Ở nơi mà khắp mọi chỗ đều rất xinh đẹp rất yên ắng thế này, làđể phụng bồi người phụ nữ kia sao?

      Đường quốc lộ quanh co gấp khúc, đèn ở hai bên đường hình dáng cũng khá đẹp, càng làm cho người ta phải liếc mắt nhìn. Hai bên đường là những mảnh ruộng được sắp xếp chỉnh tề, màu xanh mượt làm cho người ta nhìn mà nhịn được sinh lòng vui mừng. Xe chậm rãi ngừng lại, Mạn Quân lập tức xem ngôi biệt thự kia, nó quá lớn, nhưng rất sang trọng bởi tinh xảo rất khác biệt, giống như nơi ở thế giới thần tiên vậy, làm cho người ta muốn được ngắm mãi.

      và Thẩm phu nhân cùng nhau xuống xe, tài xế nhấn chuông cửa, đợi lúc lâu, mới có người giúp việc tới hỏi lại vẻ kỳ quái: "Hai người tìm ai?"

      Từ trước đến nay ngôi biệt thự này từ hồi bắt đầu cho tới bây giờ, đều chưa từng có khách tới thăm, hôm nay đột nhiên tới hai vị khách lạ, người giúp việc tất nhiên tò mò.

      Thẩm phu nhân cười tiếng, dáng dấp vẻ ung dung quý phái làm cho người ta nhìn mà khỏi thầm than thở, bà hạ giọng vẻ lễ độ, nhưng vẫn mang theo chút cao ngạo: "Ta cùng vị hôn thê của Nhị thiếu muốn tới thăm Phó tiểu thư chút."

      " Vị hôn thê của Nhị thiếu?" Người nọ cả kinh, ánh mắt khỏi tỏa cái nhìn về phía Mạn Quân. Sắc mặt Mạn Quân thoáng trở nên hơi đỏ ửng, khỏi cúi đầu xuống khẽ cắn chặt đôi môi.

      "Được rồi, hôm nay thiếu gia của các người có ở đây hay ?" Thẩm phu nhân tiến gần thêm bước, ý bảo người giúp việc mở cửa.

      " Hôm nay Thiếu gia có ở đây, nhưng mà Thiếu gia dặn dò, nơi này ngoại trừ ngài ấy, nhất định được để bất luận ai tiến vào."

      "Hả? Vậy bằng gọi điện thoại hỏi thiếu gia nhà , hỏi xem mẹ ruột thiếu gia nhà tới có được vào hay ?"

      Thẩm phu nhân còn chưa kịp mở miệng, nghe thấy tiếng xe vang lên sau lưng, tiếp đó Mạnh phu nhân vẻ mặt tức giận liền xuống xe, lạnh lùng quát lên.

      Lúc này người giúp việc sợ hết hồn, ánh mắt đảo qua thấy tài xế của Mạnh phu nhân, trong lòng lại biết đây quả là phu nhân tới, dám giằng co thêm nữa, thể làm gì khác hơn đành mở cửa.

      Mạnh phu nhân cười lạnh tiếng, cùng Mạn Quân và Thẩm phu nhân tay trong tay vào bên trong, vừa vừa , ngữ điệu cao thấp: "Nếu như hôm nay tôi đến, lại để cho đứa Mạn Quân này chịu tủi thân rồi, bà thông gia, hôm nay vừa vặn đúng dịp, bản thân tôi cũng muốn nhìn người phụ nữ kia chút, xem ta có thể đảo lộn sóng lớn thế nào!."

      Thẩm phu nhân nghe ý tứ trong lời của Mạnh phu nhân, tất nhiên trong lòng rất vui mừng, nhưng mặt lại có chút bi thương : "Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp chơi, ban đầu muốn cái gì, nhưng tại, lần này Thiệu Đình có chút quá mức, đứa Mạn Quân này phải chịu uất ức là được. Nếu như phải tôi tra hỏi, tất nhiên con bé này chịu . dối gạt ngài, bà thông gia ạ, lần này quả là tôi sao nuốt trôi được cơn tức này, mới cứng rắn kéo Mạn Quân tới được đây. . ."

      Mạnh phu nhân luống cuống nắm chặt lấy tay của bà, mặt có chút áy náy, nhưng giọng lại mang theo chút lạnh lùng: "Chuyện này từ đầu đều à lỗi của nhà chúng ta rồi, lần này Thiệu Đình quả rất đáng đánh, bà cứ tạm thời nhịn , tôi đến đây chẳng qua cũng chỉ vì con đàn bà kia, ta lại muốn gây chuyện ở dưới mắt tôi sao? Công phu vẫn còn chưa đủ đâu!"

      Thẩm phu nhân nghe Mạnh phu nhân như vậy, trong lòng khỏi dịu xuống qua nửa, bĩumôi cái, cười nhàn nhạt, : " Xưa nay phu nhân rất thương Mạn Quân, cho nên tôi mới yên tâm mà gả con của tôi làm vợ cho con trai nhà ông bà như vậy."

      Mạnh phu nhân cũng cười, thân mật khoác tay Mạn Quân, nét mặt từ ái: "Trong lòng tôi cũng chỉ nhận con bé Mạn Quân này làm con dâu."

      "Bác . . ." Mạn Quân nghe hai vị trưởng bối như vậy, gương mặt lại càng đỏ rực hơn nữa, tiếng vẻ oán trách: "Mẹ, ngài cũng lung tung."

      Mạnh phu nhân và Thẩm phu nhân hai người cùng cười tiếng. Ba người tới trước ngôi nhà. Nhìn xa xa phía trước, thấy cách đó xa trước vườn hoa đẹp đẽ có người đứng, ba người liền dừng chân.

      Mạn Quân ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng khỏi như chìm vào đáy cốc.

      Tất cả các loại hoa trồng trong vườn hoa đều là hoa sơn chi, nhưng cũng chưa hề có hoa nở hoa, chỉ thấy có bóng người đứng ở giữa những cành lá xanh ngắt. cũng mặc bộ quần áo màu hồng hoa Đào của bộ thời trang mùa xuân, thậm chí màu sắc so với đồ người Mạn Quân lại còn tươi đẹp hơn mấy phần. Mái tóc dài xõa vai, chỉ buông xõa ở phía sau cách lười biếng. Mặc dù cuối mùa xuân, thời tiết cũng vẫn hơi lạnh chút, nên vẫn phải mặc mấy tầng áo quần.Thoạt nhìn cũng có vẻ mập mạp, ngược lại bộ dạng lại để lộ vẻ mềm mại tha thướt, gầy yếu đến mức làm cho người ta phải đau lòng.

      Chiếc áo choàng mỏng hơi dài khoác bên ngoài, ở bên hông có chiếc đai lưng nho , buộc hơi chặt lại để lộ ra cái eo của hơn chét tay, làm cho người khác nhìn thấy kìm nổi phải xót thương. Trong lòng Thẩm phu nhân chợt trút ra hớp khí lạnh, ngay cả Mạn Quân cũng đứng bất động trố mắt nhìn chút.

      Tựa như nghe thấy có tiếng động phía sau lưng, vốn là ở trong vườn hoa ngắm nghía mà lại thấy cây hoa nào nở, Tĩnh Tri lâm vào trong trầm tư liền khỏi chậm rãi xoay người lại.

      hề trang điểm phấn son, mái tóc đen nhánh xõa ngang trán lấp lánh, dưới mái tóc là đôi mắt đầy đơn và lạnh lẽo. gầy rất nhiều, gương mặt thoạt nhìn tí nhưng khí sắc lại cực tốt, da thịt trắng nõn trong suốt mà trơn bóng nhuộm vài tia đỏ ửng, dáng vẻ kiều đầy mệt mỏi, hai lúm đồng tiền đầy ưu sầu, đôi mắt trong veo nhìn như nước mùa xuân nhìn về ba người ở phía đối diện, nhưng ngay cả gợn sóng cũng đều thấy hứng.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      heo điênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :