1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 148.1: Phản kích

      chợt bình tĩnh, khiến Mạnh Thiệu Đình khỏi ngẩn ra, theo bản năng hỏi ngược lại: "Làm sao em biết..."

      " ra là như thế, ha ha..." Mạn Quân khẽ cười mấy tiếng: " coi em là kẻ ngu sao Thiệu Đình? Bởi vì em , cho nên em mới giả bộ như biết gì hết, nhưng lại cho rằng em đúng người biết gì hết hay sao?"

      "Mạn Quân, em đừng như vậy." Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình thoáng vẻ u lạnh lẽo, nhưng vẫn nhẫn nại khẽ khàng như cũ.

      Mạn Quân cười tiếng nghe thê lương: "Thiệu Đình, em chỉ cần có thể được gả cho , được ở lại bên cạnh là em thỏa mãn rồi. Em tranh giành vị trí với người trong lòng , nhưng đến lúc này coi như em thua rồi... Thiệu Đình, em ép , khi , em tự đánh mất bản thân mình, nhưng em vẫn thể làm cho chút quan tâm lo lắng dư thừa đối với mình! Nhưng mà, ai bảo chính em, cho dù biết như vậy mà vẫn còn ? Nếu như đời này thể được cùng với , em thể sống nổi! Cho nên, chỉ cần vẫn còn muốn lấy em, em chờ ... Thiệu Đình, em chờ ! Lần này, thể nuốt lời nữa rồi..."

      Lần này những lời đầy tủi thân và vô cùng nhượng bộ của Mạn Quân hiển nhiên có tác dụng. Người đàn ông từ trước đến giờ luôn chống đỡ nổi với những yếu đuối của phụ nữ, nhất là khi vốn dĩ chính bản thân mình mắc nợ tốt.diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Yên tâm ." Cuối cùng Mạnh Thiệu Đình vẫn đáp ứng, sau đó dặn dò khuyên nhủ mấy câu hồi rồi mới cúp điện thoại.

      chuyện điện thoại xong liền tắt điện thoại di động, nhưng cũng trở về phòng bệnh. Đêm khuya, mà ngày mai, đương nhiên trận sóng to gió lớn...

      Chính bản thân Mạnh Thiệu Đình cũng ràng lắm, rốt cuộc lựa chọn như vậy có đúng hay , hoặc có thể , rốt cuộc là tại sao lựa chọn như vậy?

      Nếu như chỉ muốn chia rẽ Mạnh Thiệu Hiên và Tĩnh Tri, như vậy rất ràng là làm được. Hơn nữa nếu như, chỉ là muốn chiếm đoạt con người của , thân thể của , vậy sớm đạt được ước muốn rồi.

      Bởi thế tại cái làm cho mê mang chính là, đến tột cùng làm như vậy là bởi vì nguyên nhân gì, lý do gì khiến lựa chọn kết hôn, mà ở lại để chăm sóc cho Tĩnh Tri.

      Biết hận đến tận xương, biết cũng muốn liếc thêm cái, biết tầm quan trọng của buổi hôn lễ kia đối với mình ra sao, cũng biết hậu quả của việc đào hôn.

      Nhưng mà vẫn có cách nào rời được.

      Có lẽ đây chính là kỳ quái của con người, đối phương càng thèm để vào trong mắt, lại càng muốn chinh phục đối phương.

      Nếu như bây giờ ở trước mặt , Phó Tĩnh Tri lại khóc sướt mướt, với năm đó sống khó khăn đến mức nào, có lẽ hết sức thông cảm với , xót thương , dùng tờ chi phiếu có giá trị cao để bù đắp lại cho . Nhưng hết lần này tới lần khác lại người khác, thậm chí còn muốn lấy chồng cách quang minh chính đại.

      Điều càng làm cho sao chịu nổi chính là, người khác kia lại là em trai của , người mà chưa bao giờ để vào mắt.

      Ánh mắt ngọt ngào nhìn Thiệu Hiên, những vết hôn người kia chứng tỏ niềm hạnh phúc của , nó giống như mũi kiếm sắc nhọn đâm vào hai mắt của đến đau nhức.

      Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình dần dần khép chặt lại, cuối cùng thở dài cái, xoay người trở lại về phía phòng bệnh...

      Đẩy cửa ra, thấy ngồi ở chỗ đó như lúc nãy, vẫn giữ cái tư thế y như cũ, chỉ có vẻ mặt hơi ngây dại, cứ như vậy nhìn từ cự ly xa khoảng mấy chục thước.

      Thỉnh thoảng trong trí nhớ của lại có mùi hương thơm của đêm hôm ấy... ngồi ở bờ tường nở đầy hoa Tường Vi, nhìn cười tủm tỉm vươn tay ra, ánh mắt của lúc ấy sáng vô cùng, nụ cười cực kỳ quyến rũ. Nhưng còn bây giờ, người con trẻ tuổi trong veo giống như buổi sáng sớm ấy lại dường như sắp khô héo rũ xuống rồi.

      Nhưng giờ phút này bộ dạng chút xinh đẹp của , lại khiến trái tim rối rắm thôi.

      Lúc này, Mạnh Thiệu Đình chợt nhớ đến vở kịch “Lolita” mà trước kia, từ lâu lắm rồi, lúc còn trẻ xem, cho đến tận bây giờ vẫn nhớ câu :

      “Em có thể phai màu, có thể khô héo, muốn ở bộ dạng nào cũng được, nhưng tôi chỉ cần liếc nhìn em cái là vạn nỗi nhu tình bốc lên đầu.”

      Đúng vậy, chỉ cần liếc nhìn cái, thứ tình cảm dịu dàng ra được từ trái tim xông lên đến cổ họng.

      Người đàn ông luôn làm bộ vui mừng cách mạnh mẽ, lại càng tỏ ra rất dịu dàng vui vẻ chút keo kiệt với mà tự mình chịu hết mọi tổn thương, cũng giống vậy.

      Mạnh Thiệu Đình đến gần bên người , nhìn sắc mặt của cách tỉ mỉ. gương mặt trắng nõn giống như thạch trắng hơi gợn lên mấy vết ngón tay. đưa tay nhàng vuốt ve ở gò má của . Tĩnh Tri vẫn chỉ im hơi lặng tiếng ngồi đó, tránh, cũng chút phản ứng lại .

      "Lúc nãy cũng phải tôi cố ý ra tay đối với , bây giờ nếu như cảm thấy trong lòng mình còn tức giận, bằng đánh lại ..."

      "Bốp!" Lời của còn chưa dứt, Tĩnh Tri chút nương tay, giơ tay lên cho bạt tai vô cùng ác độc.

      Mạnh Thiệu Đình bị đột ngột cho cái tát tàn nhẫn liền sửng sốt, giật mình lặng hồi lâu, cảm thấy thanh vang vọng trong lỗ tai rút , lúc này trực giác mới tựa như hồi lại, đứng phắt lên, đáy mắt chợt xông lên tức giận: "Phó Tĩnh Tri, ... "








      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 148. 2 (tiếp theo)

      Nhưng chỉ thoáng mỉm cười, cứ như vậy nhìn đầy lạnh lùng, chế giễu, khẽ mím môi khiến nơi gò má thoáng ra lúm đồng tiền nho . Vẻ mặt như cười như nhưng động lòng người, chỉ có điều trong con ngươi giống như ngọc quý kia lại mang theo lạnh lẽo đáng sợ.

      Cơn giận của tan dần từng chút , trong phòng yên tĩnh. người đứng, người nằm, ánh đèn trắng bệch cũng có vẻ hơi chói mắt. Lúc nãy theo bản năng, Mạnh Thiệu Đình giơ tay lên, bây giờ lại từng chút từng chút hạ tay xuống. nghe thấy nơi đáy lòng mình thoáng có tiếng thở dài não nề, tất cả những chuyện này đều do chính bản thân gây ra, trách được.

      "Nghỉ ngơi , tôi trông chừng ." buông mi mắt xuống, hạ trở lại đầu giường thấp xuống, thấy hai cánh tay để ở bên ngoài chăn, tiến lên bước, đặt hai tay vào trong chăn, kéo chăn đắp kín đến phía bả vai , lúc này mới xoay người tránh ra.

      Trong phòng bệnh rộng lớn này còn có chiếc giường dành cho người chăm sóc, Mạnh Thiệu Đình tắt đèn, hai người liền lọt vào trong bóng tối. Dần dần, nhờ ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ mơ hồ xuyên qua, có thể lờ mờ thấy bày biện ở trong phòng. Đêm rất yên tĩnh, mà ánh trăng còn tĩnh lặng hơn, tựa như bày ra lớp sương trắng bàng bạc ở mặt đất. Hai người cũng ai năng gì, trong phòng lại càng lộ vắng lặng hơn. Tĩnh Tri mơ hồ nghe thấy nhịp thở vững vàng của vang lên. Nhịp tim của dần dần tăng nhanh, lặng lẽ ngồi dậy, toàn bộ dây thần kinh người đều căng thẳng. vén chăn lên, vừa định xuống giường, ai ngờ, vì cơ thể mất máu quá nhiều nên cơn choáng váng ập tới, khiến sao chịu nổi ngã vật ra, thiếu chút nữa lăn xuống mặt đất...

      Tĩnh Tri khẩn trương bịt miệng lại, ngăn cản tiếng kêu nho sắp bật ra khỏi môi, nhịp tim càng tăng nhanh hơn, gần như sắp rách cả ngực ra. Cuối cùng nghe được từ phía xa, trong góc phòng bệnh truyền đến tiếng động sột soạt, tiếp đó giọng trầm thấp mang theo chút hài hước chậm rãi vang lên ở trong phòng: "Tĩnh Tri, định đâu?"

      Mồ hôi lạnh chậm rãi thấm ra sau lưng , nhưng phần lớn là do chán chường bởi thất vọng gây ra. Tĩnh Tri nằm trở lại giường, mặt chôn vào gối, môi cắn chặt.

      "Người thông minh lãng phí thời gian để làm những việc vô ích, cho rằng có thể lại được rồi hả ?" bật cười tiếng dài, tiếng cười kia nghe có vẻ buồn buồn, tựa như đánh vào trong lòng Tĩnh Tri: "Hơn nữa, bây giờ rời khỏi tôi, liệu có bao nhiêu may mắn đây, suy nghĩ chút , lỡ có chuyện gì xảy ra, bỗng dưng tôi lại được lợi. Tĩnh Tri, chắc phải là loại người ngu đần như vậy chứ?"

      Có chuyện gì...

      Ba chữ này giống như là cây búa sắt nện vào ngực của Tĩnh Tri rất khó chịu. nhắm chặt hai mắt lại, hai tay gắt gao níu lấy vạt áo trước, Nỗi đau đớn tựa như bị lăng trì kia, giây phút nào nhắc nhở , thể cứ để như vậy được, tuyệt đối thể.

      Cha mẹ , con của , hạnh phúc của , còn cả nỗi nhục của Thiệu Hiên nữa, làm sao có thể buông xuống được?

      Nếu như liều mạng lòng quyết rời , chẳng phải là thuận tiện cho cả nhà người kia hay sao...

      Tĩnh Tri cắn chặt hàm răng, mới nén lại được run rẩy của toàn thân. Trong đêm đen, cặp mắt trợn to, giương cao cằm lên nhìn trần nhà, tình nguyện để cho nước mắt chảy ngược lại, chứ muốn nhìn những giọt nước mắt yếu ớt kia lăn ra khỏi hốc mắt.

      Cảm thấy trầm mặc ở nơi đó, môi mỏng của Mạnh Thiệu Đình hơi nhếch lên chút, mi tâm cũng nhíu chặt hơn, vừa nằm xuống trở lại. Cả đêm này, mặc dù biết thể chạy được, cho dù có chạy ra phòng bệnh cũng bị đuổi trở lại, nhưng thực sao ngủ được.

      Cả đêm dài đằng đẵng, biết trôi qua như thế nào. Mãi đến lúc gần như ánh bình minh sắp tỏa rạng phía chân trời, mơ hồ nghe thấy tiếng thở nhè của , thần kinh của lúc này cũng mới dịu lại, nhịp thở cũng dần dần thư giản xuống, mi mắt dần trở nên nặng nề, cuối cùng rơi vào vùng tối của giấc mộng đẹp ngọt ngào ...

      *******************************************************

      Vào giờ khắc của ngày mới, luôn tối đen đến dị thường, màu đen còn bởi do sương mù ẩm ướt dày đặc, làm cho người ta ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó chịu.

      Xa xa, trong ngõ hẻm truyền đến tiếng gót giày gõ gõ đường, nhưng cũng được vững vàng lắm, mà ngược lại, tựa như có chút lảo đảo, khi tầm mắt tới gần hơn, cũng chỉ thấy mấy bóng người mơ hồ.

      Người ở phía trước nhất kia giống như người mù. ta huơ huơ cánh tay dài trống sờ soạng ở trong khí. Thỉnh thoảng, bước chân lại lảo đảo ngã xuống, nhưng hai tay rất nhanh lại lần mò tìm kiếm ở mặt đất để bò dậy. người ta rất bẩn, gương mặt vốn dĩ trắng đẹp như ngọc lúc này cũng đầy dơ bẩn, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra đây phải người bình thường.

      biết tại sao ta lại tới nơi hẻm này, nơi lúc này có rất ít người qua lại, sau lưng ta có mấy người theo, hành tung mờ ám lén lén lút lút, vừa nhìn thấy biết đây phải loại người tốt đẹp gì. Giờ phút này, thấy nơi này rất hiếm người qua lại, mấy người kia liền liếc mắt nhìn đối với người ở phía trước, dập tắt thuốc lá trong tay, bước nhanh đuổi theo...
      Last edited: 4/5/16
      heo điênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149: Tội ác

      Giờ phút này thấy nơi này có rất ít người qua lại, mấy người kia liền liếc mắt nhìn đối với người ở phía trước, dập tắt thuốc lá trong tay, bước nhanh đuổi theo...

      Bị người từ phía sau dùng gậy đập vào đầu, người mắt bị mù kia cũng kêu lên được tiếng kêu đau đớn nào ngất . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mấy người kia lập tức kéo ta tới chỗ sâu trong ngõ hẻm, sờ soạng quanh thân lượt, khỏi nguyền rủa mắng chửi theo thói quen: "CAO! Ông mày đây thấy nó thân toàn đồ hàng hiệu, còn tưởng rằng là loại cá lớn gì đó, hóa ra lại chỉ là con quỷ nghèo!"

      " thể nào lão đại, em chúng ta cũng theo đến quá nửa đêm rồi, đừng có giở trò đùa bỡn người ta như vậy chứ!"

      người đàn ông bộ dáng có vẻ là lâu la lục lọi ngừng, đưa tay quẹt nước mũi cái, giọng vẻ oán giận.

      "Mày cứ tiếp tục sờ nữa, sờ tìm nữa ." Người bị hỏi lại hiển nhiên cũng rất buồn bực, sai khiến em út soát người, còn mình sang bên châm điếu thuốc tựa vào bên tường hít vài hơi, rồi phun ra đoàn khói mù. diễn-đàn-lê-quý-đôn Lúc này nghe thấy tiếng giày cao gót dần dần đến gần, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm đậm được người đàn ông ôm về phía bên này. Tiết trời lúc này là đầu xuân, vậy mà người phụ nữ kia lại mặc vô cùng mỏng manh, bên ngoài chỉ khoác hờ hững chiếc áo choàng, bên trong là chiếc váy trễ vai, mà bàn tay của người đàn ông kia lúc thoắt ở ngang hông, lúc thoắt liền lẻn đến ngực của người phụ nữ ...

      Hiển nhiên người phụ nữ kia uống say đến độ còn biết gì, nửa người đều dựa vào thân người đàn ông, mềm nhũn tựa như bông vải vậy.

      Kỹ nữ đưa khách trở về nhà mình sao? Người đàn ông hút thuốc lá kia nhịn được liền huýt lên tiếng sáo với người phụ nữ có bộ dáng cũng đến nỗi tệ kia.

      Lô Địch lúc nửa tỉnh nửa say cố mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương. Lúc này bởi lạnh cóng, vả lại cũng tỉnh rượu quá nửa, nên mới phát ra người ở bên cạnh lôi kéo mình là vị khách mới tới tối nay. Vì tình cảm nên người này mới ôm mình ra khỏi quán ư? Lại còn đưa mình về nhà trọ nữa sao?

      Lô Địch vỗ vỗ vào gáy, xông vào người nọ cười lên tiếng đầy quyến rũ, nửa người càng thêm dán chặt lên, đôi môi đỏ mọng hơi bị phai màu dán vào mặt của người kia mà hôn. Đôi mắt trong veo như nước dán lớp lông mi giả dài dầy, đầy vẻ phong tình định nhắm lại, chợt tình lình mở trừng ra...

      Lô Địch đẩy người đàn ông ở bên cạnh mình ra, có chút dám tin, nhìn vào người đàn ông nằm ở nền xi măng của ngõ hẻm kia. giơ tay lên mạnh mẽ dụi dụi mắt với hàng lông mi giả, cũng nhìn được ràng hơn rồi !

      , Lô Địch này, mười năm tám năm gặp lại cha mẹ mình có lẽ chưa chắc nhận ra, nhưng chỉ cần là Mạnh Tam Thiếu, dù có hóa thành tro, cũng có thể nhận ra. khác hẳn giữa đám người phong tình vạn chủng, hay lúc này ở giữa tro bụi vẫn nhận ra đấy là Tam Thiếu của !

      "Các người làm gì vậy? A? Buông ấy ra!" Lô Địch lập tức tỉnh rượu hoàn toàn. như người điên chạy về phía trước Mạnh Thiệu Hiên, vung chiếc túi trong tay đập vào đầu mấy người kia...

      "CAO! Người đàn bà này điên rồi, kéo ta ra cho tao!" Gã cầm đầu vẫn hút thuốc, từng bước tới đưa tay ra túm mái tóc dài của Lô Địch, chợt kéo mạnh về phía sau, chân Lô Địch đứng vững nên lập tức bị quăng ngã xuống đất...

      Động tác của cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức liền bò dậy, dứt khoát đá hai chiếc giày cao gót rơi xuống, lại nhào qua, vừa tóm lại vừa cào như con mèo, mặt người đàn ông đối diện tràn đầy vết máu, kêu lên tiếng thảm thiết né tránh ra cũng dám cản trở . Lô Địch vọt hơi tới trước Mạnh Thiệu Hiên, thấy đầu toàn là máu, bất tỉnh nhân , trong nháy mắt tức giận đến lông mày dựng thẳng, buột miệng liền mắng; "Tao nhổ vào con bà nhà chúng mày! Chúng mày dám đánh ấy?"

      "Đánh chết đồ điếm này cho tao!" Gã cầm đầu tức đến xanh cả mặt, khoát tay cái, mấy người kia liền xông lại. Mới đầu Lô Địch giơ tay cào cấu lung tung còn có thể ngăn cản được, mấy phút sau liền bị mấy người đàn ông to lớn túm chặt tay chân kéo sang bên...

      Người đàn ông cùng với lúc nãy, ngay từ lúc Lô Địch xông ra khắc kia chuồn mất, Lô Địch trong lòng tức giận, mắng chửi như phát điên: “CAO, ngủ với bà đây cả đêm, phân tiền để lại! Đừng có để cho bà đây gặp lại mày lần thứ hai!

      "Còn các người nữa, có gì hãy hướng vào bà đây, đừng đụng vào ấy! Bà đây cũng phải là người ăn kiêng!" Lô Địch vừa tức vừa khóc, miệng mắng to, vừa liều mạng muốn thoát ra khỏi những gông xiềng kia. Gã cầm đầu vung lên bạt tai: "Đồ điếm thối tha, mày dám làm hỏng chuyện tốt của tao?"

      Lô Địch bị đánh bạt tai này, mặt liền sưng phù, khóe miệng cũng bị rách, dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng lại mang theo vẻ đẹp lẳng lơ lộng lẫy.

      nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dạng Mạnh Thiệu Hiên nằm an tĩnh ở mặt đất, cuối cùng khóe miệng cong lên thoáng nở nụ cười, đôi mắt còn nhìn ra hình dáng, nhưng con ngươi lại dần dần trở nên dịu dàng. Đáng giá, Lô Địch ngày hôm nay nếu có thể xả thân cứu được , coi như cũng uổng sống lần trong cuộc đời này...

      "Thả ấy ra, toàn bộ tiền người tao cho chúng mày." Lô Địch bình tĩnh , nhìn mấy gã đàn ông ở trước mặt.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149.2 (tiếp theo)

      Bầu trời vẫn còn tối đen, tựa như vĩnh viễn cũng bao giờ sáng lên vậy. Lô Địch mở miệng từng chữ từng câu chậm rãi, trong túi xách của ít tiền, nếu những người đó hài lòng, cho bọn chúng luôn cả tấm thẻ tín dụng cũng hề gì.

      "Hôm nay ông mày đây lại khăng khăng cần tiền, mày phải là con Gà sao? Hắc... Chẳng phải người ta vẫn con hát vô nghĩa, kỹ nữ vô tình đó sao, ngược lại hôm nay tao lại vừa nhìn thấy vở kịch hay... Đây là người mày thầm phải ? Chậc chậc... dáng dấp cũng khá tốt, trách được mày lại bảo vệ nó như vậy, thế nào, cho mấy em tao ngủ miễn phí lần, tao thả đồ nửa tàn phế đó!"

      Người đàn ông đưa ngón tay to cứng rắn nâng cằm của Lô Địch lên, ghé gần hơn vào mặt của . Cái miệng với mùi là lạ nhô lên, áp lên cổ của ủi ủi lại. Lô Địch chán ghét cau mày, giãy giụa nhưng cũng thoát ra được. Bên tai vang lên tiếng cười ầm ĩ của những gã đàn ông kia. Trong lòng biết hôm nay gặp phải khó khăn rồi, người sống quanh đây đều là dân thường và kỹ nữ, mấy người này đường có thể cũng có chút mơ hồ nghe thấy, nhưng đều giả vờ biết. Bọn họ đều là thân phận làm lẽ nên trước sau đều thích dây dưa! Những chuyện lộn xộn thế này có chết họ cũng dám can thiệp vào, thể trông cậy có người nào đó chõ mõm vào!

      Phải, cuộc đời này bà đây ngủ với ít đàn ông, vậy cần gì phải quan tâm nhiều đến năm sáu kẻ kia làm gì. Lô Địch cười tiếng đầy phóng đãng, mắt chớp chớp nhìn đầy quyến rũ: "Ngủ với người cũng là ngủ, với sáu người cũng vậy thôi, bà đây chấp nhận! Nhưng các người nghe cho kỹ, các người có thể ngủ với bà đây, nhưng cấm được động chạm đến đầu ngón tay của ấy nữa!"

      "Ông đây cũng hai lời, lời ra, như nước đổ , loại kỹ nữ như em thẳng thắn như vậy, ông đây cũng để xảy ra chuyện làm trái lại lời của em!"

      Người nọ cười gằn, tiện tay lột luôn áo choàng của Lô Địch hất ra ngoài, cổ tay thoáng vặn, hung hăng ấn vào tường, để lưng xoay lại đối với mình. Chiếc váy mặc bên trong của Lô Địch hoàn toàn có thể gọi là mảnh vải bố, cả mảng lớn lưng trắng nõn lộ ra. Trong nháy mắt chung quanh vang lên tiếng hút khí, tiếng nuốt nước miếng. Vốn dĩ sinh ra đẹp, vóc người càng thêm quá tuyệt đỉnh, nếu cũng lẫn vào chốn hỗn độn này với đại danh Lô Địch lừng lẫy. Nhưng những phụ nữ làm nghề mua vui này, thời gian chính là tiền, tiếp khách càng nhiều giá càng rẻ, Lô Địch danh tiếng rơi vào chốn này, từ lâu biết trải qua bao nhiêu người, huống chi, ở thành phố A này, cái thiếu nhất lại chính là người phụ nữ trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp. Đến khi danh tiếng càng lúc càng lớn cạnh tranh cũng lớn đến kinh người. Tuổi của cũng tăng lên, dần dần, ngược lại, lúc này cần xem mặt mũi của khách nữa .

      Lô Địch áp mặt ở tường, mặt cọ vào lớp gạch đỏ bỏng rát, đau buốt giống như bị lửa đốt. nghiêng mặt, lặng lẽ nhìn dung nhan tuấn mỹ Mạnh Thiệu Hiên, nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi chua xót.

      Nếu như sạch , nếu như cũng là thiên kim tiểu thư, nhất định kể mặt mũi mà theo đuổi , bất kể thế nào cũng dựa dẫm vào . Ai bảo sinh ra nhìn đẹp như vậy, từ lần đầu tiên gặp len lén thích rồi.

      Người đàn ông ở phía sau vén váy lên cũng chút thương tiếc mà tiến công vào thân thể của . Bàn tay thô tháo của cấu véo khắp người , khiến thân thể bất cứ chỗ nào cũng đau nhức. bị đau, nhịn nổi nữa, rên lên tiếng, nhưng vẫn gắt gao cắn môi, ánh mắt dần dần ngập nước, nhìn thấy nữa rồi... thấy bộ dáng của nữa rồi.

      thực là bẩn. Có lúc suy nghĩ chút, tại sao mình lại có thể có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, lại thích người đàn ông cao cao tại thượng? là mây, mà là bùn đất, thứ bùn đất bẩn thỉu mà người ta chà đạp biết bao nhiêu lần.

      Có lẽ đây chính là ước mơ của mỗi làm kỹ nữ, dù mỗi ngày cùng lên giường với người đàn ông khác nhau, nhưng buồn cười ở trong lòng lại vẫn muốn giữ được phần tình cảm sạch , tựa như là, nếu nơi để dựa dẫm, nếu như có ảo tưởng đối với điều tốt đẹp quả thực ai có thể chịu nổi?

      nào mà nghĩ tới cuộc sống như thế? Có nào trong cuộc đời này mà muốn tìm người đàn ông tốt để kết hôn?

      Nhưng mà, Lô Địch trải qua cuộc sống đơn cũng rất tỉnh táo, Trong lòng biết, mình bước vào cái vòng này, khi lui ra thân thể mình căn bản còn có thể sạch được nữa, cho nên chưa từng bao giờ nghĩ tới kết giao với Mạnh Thiệu Hiên.

      Thực tế trước khi lao vào con đường làm công việc kỹ nữ kia, làm việc rất cần cù chăm chỉ, chỉ vì muốn đạt tới cuộc sống ấm áp kia, nên bắt đầu trở thành bán dâm, dùng thân thể của mình phục vụ mọi người có nhu cầu để kiếm tiền, ăn trộm giành giật. Lô Địch cảm thấy như vậy rất tốt, còn hơn cuộc sống nghèo nàn trong hốc núi giống như cha mẹ suốt ngày bận rộn cày bừa như bò, sống cuộc sống quá mệt mỏi.

      Nhưng là lần này... Lại giống như những lần trước kia, lần này là cam tâm tình nguyện, để cho nhìn thấy chết ở tại đây, trong hẻm bẩn thỉu này, tình nguyện chính mình là người bị đùa chết. Cứu , so với việc câu được con rùa vàng lớn, đêm kiếm được vạn đồng còn làm cho vui vẻ hơn. Phải biết, Lô Địch này, là người phụ nữ rất keo kiệt, muốn bỏ tiền, bằng lấy mạng của .

      người sạch , tuấn mỹ thế kia, nên phải chịu khổ nạn như vậy?

      Lô Địch làm kỹ nữ nhiều năm như vậy, ngoại trừ hôm khóc vì bị người ta lấy lần đầu tiên như hổ như sói, đây là lần thứ hai khóc mà nước mắt sao ngừng được.

      Thân thể non mềm của bị bức tường gạch thô ráp dưới cọ xát, đau đến nỗi cầm được tiếng rên rỉ. Ở phía sau, biết đổi đến người người đàn ông thứ mấy, phía dưới đau đến chịu nổi, chân cũng bị căng thẳng đến gần như bị rút gân... Da thịt dưới bàn chân từng chút, từng chút phồng rộp lên, cảm giác khổ sở chịu nổi...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 150: Dịu dàng có thừa

      Ở phía sau, biết đổi đến người người đàn ông thứ mấy, phía dưới đau đến chịu nổi, chân cũng bị căng thẳng đến gần như bị rút gân... Da thịt dưới bàn chân từng chút, từng chút phồng rộp lên, cảm giác khổ sở chịu nổi...

      lại bị người ta quay người lại, để lưng áp vào tường, nhanh chóng va chạm, chân bị người ta bẻ ra gần như thành góc 180 độ... có cảm giác xương cả người dường như sắp vỡ vụn ra rồi...

      quay mặt sang bên, nhìn nữa, nhìn , có cảm giác mình coi thường vậy

      Mặc dù biết hôn mê, nhưng nhìn gương mặt của , nhớ lại những chuyện bẩn thỉu mà mình làm, liền khỏi đỏ mặt! Dào ôi! Kỹ nữ mà còn có thể đỏ mặt, là... Mẹ nó, quả thực đây là kỳ tích thứ chín của thế giới rồi!

      Trời dần dần sáng, phảng phất có thể nghe thấy tiếng người dậy sớm mở cửa, hắt nước, tiếng bước chân kéo lê của người đường. Rốt cục gánh nặng người được dỡ bỏ, thân thể nát tươm của bị người ta ném ở mặt đất, giống như đống giẻ rách. Mấy người kia vừa kéo quần lên, vừa cười toe toét vẻ đầy thỏa mãn, có người còn thuận tay sờ luôn cả tiền mặt trong túi xách của Lô Địch...

      Tiếng bước chân từng chút, từng chút xa dần. Lô Địch nằm ở mặt đất ươn ướt lạnh như băng. Toàn thân cũng lạnh đến phát run, nhưng vẫn cố tích góp từng tí, từng tí chút sức lực còn lại, sau đó bò dậy nhanh, tìm chiếc áo khoác ngoài mặc vào, bao gói lại thân thể của mình, rồi mới kéo thân thể cứng ngắc tới trước người Mạnh Thiệu Hiên...

      nhọc nhằn kéo thân thể nặng nề của lên, khi vừa người mới xê dịch hình như mí mắt của hơi giật giật, trong lòng Lô Địch rất vui mừng. cắn răng cái, dồn sức cố gắng đỡ dậy. muốn phải sống, đỡ được lên, nhưng lúc này ngay cả khả năng đứng yên cũng hoàn toàn thể. Cả người Lô Địch mướt mồ hôi, định để nằm xuống tìm người đến giúp tay, nhưng lại lo lắng xảy ra chuyện gì, mò tới túi của mình để lấy điện thoại di động, lại phát điện thoại di động cũng bị người ta lấy .

      Lô Địch trầm mặc hồi, cuối cùng quyết định cởi bỏ đôi giầy mà vừa mới xỏ vào. cười tiếng lộ vẻ sầu thảm, đứng ở bên cạnh Mạnh Thiệu Hiên, ngón tay chậm rãi vươn ra, định khẽ vuốt ve gương mặt của , nhưng đến cách mặt cm lại dừng lại, ánh nắng ban mai lờ mờ bao quanh hai người bọn họ thành vòng ánh sáng ấm áp...

      Ngón tay thon nâng lên , khẽ lướt qua từng điểm dọc theo từ trán của , qua sống mũi thẳng, qua làn môi mỏng mím chặt thành đường... nước mắt Lô Địch, từng giọt, từng giọt giống như những hạt ngọc cứ như thế mà rơi xuống, đưa tay gạt những giọt lệ kia . Nhưng nước mắt vẫn trào ra tựa như người trước ngã xuống, người sau tiến lên...

      “Của nợ”. Từ đáy lòng, Lô Địch thầm nguyền rủa mắng chửi mình tiếng, lau nước mắt mà đầy oán hận. đứng lên, nhưng vẫn hơi khom người xoay lưng về phía , dồn sức kéo thân thể của lên. Khi trọng lượng của áp xuống, khắc kia, Lô Địch có cảm giác mình bị đè lên đến hộc máu.Nhịp tim tăng nhanh, trong cổ họng thở hồng hộc giống như ống bễ. Hai cánh tay yếu của Lô Địch gắt gao ôm lấy hai chân rắn chắc của , di chuyển từng bước, mỗi bước đều giống như giẫm ở lưỡi đao vậy, chân chỉ đôi tất chân, chỉ vài bước bị mài rách, cái lạnh cái buốt cộm dưới chân làm rất khó chịu.

      Nhớ ở đầu ngõ có phòng khám bệnh tư nhân, tiếng tăm cũng tệ lắm, Lô Địch cõng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, từng bước từng bước khó khăn tiến lên phía trước.

      đường vậy mà lại cũng đụng phải người nào. Cuối cùng khi Lô Địch tới nơi có cảm giác mình như chỉ còn hơi thở, lòng bàn chân đau đến còn cảm giác thấy đau nữa, hai cánh tay cũng dường như sắp bị bẻ gãy ra vậy. gắt gao cắn chặt răng lại, choáng váng đến hoa mắt chóng mặt, bước chân bẫng. Rốt cuộc lúc nhìn thấy tấm bảng ghi tên phòng khám bệnh kia, nặng nề thở ra hơi, cả người liền mềm nhũn, ngã ra ở mặt đất...

      *******************************************************************

      Từng vòng băng được tháo ra, Mạnh Thiệu Đình đứng ở bên tự kìm chế nổi, hai tay nắm chặt, ánh mắt chuyển động theo động tác của bác sĩ. Cho đến vòng cuối cùng, thấy trán vết sẹo màu hồng chừng bằng đồng tiền xu, mà mi tâm cũng giống như bác sĩ, nhíu chặt lại.

      "Bác sĩ, vết sẹo này..." Mạnh Thiệu Đình cau chặt đầu mày, chỉ vào vết sẹo hơi lớn ở trán Tĩnh Tri...

      " cần phải phí tâm đâu, vết sẹo này cũng chỉ là ngoài da, vết sẹo để lại trong lòng kia, cho dù là Hoa Đà sống lại cũng thể hết được." Tĩnh Tri chợt mở miệng, đưa tay thoáng sờ lên vết sẹo ở bên trái trán của mình, chỗ thô sáp nổi lên lớn như vậy, làm cho tránh khỏi kinh hãi.

      Các đời này, ai thích gương mặt mình xinh đẹp như hoa. Tướng mạo của vốn dĩ là thuộc loại thường thường, tại còn bị hủy dung, chừng trong họa lại được phúc cũng chưa biết chừng.

      Mạnh Thiệu Đình ý bảo bác sĩ ra ngoài, rồi mới ngồi xuống bên canh, nắm lấy tay của , chậm rãi : "Cũng chưa biết chừng, cuối cùng có cách."

      "Phụ nữ có ai là trang điểm đâu." Tĩnh Tri cười tiếng lạnh lùng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của : "Cho nên, cũng cần thiết."

      Lòng bàn tay của trống , trái tim dường như cũng trở nên trống rỗn. Những ngày qua, nhìn gương mặt lạnh lùng của cũng quá nhiều, cũng may vậy mà lại có trở mặt, giờ phút này thấy vẫn như cũ, trong bụng lại thầm có chút phiền não: "Có cần thiết hay cần thiết, là do tôi quyết định! Tôi lại khăng khăng muốn em phải càng ngày càng đẹp lên vì tôi kia."

      Tĩnh Tri lên tiếng, nụ cười lạnh bên khóe miệng cũng là sâu hơn. Nếu như muốn uổng phí tâm cơ, liền cho tự do.

      "Em hãy ngồi đây đợi lát nữa, tôi bảo người giúp việc dọn dẹp, sau đó chúng ta ra viện. Xuất viện là chuyện tốt, hôm nay em có thể đừng để cho tôi nhìn thấy sắc mặt ấy có được hay ?" Thấy như vậy, lại thấy vết thương trán đỏ lên, bất giác mềm lòng đến ba phần, lại ngồi xuống ở bên người , nhàng ôm lấy vai của : "Tôi dẫn em ăn bữa tiệc lớn, được ? Muốn ăn cái gì nào?"

      Tĩnh Tri giống như pho tượng tượng gỗ nhúc nhích, Mạnh Thiệu Đình mình cảm thấy có hứng thú, bất giác cũng có chút rã rời, dứt khoát cúi đầu, nắm lấy tay của nhìn nhìn, khẽ tỉ mẩn vuốt ve: "Em thích đàn dương cầm, tôi đặc biệt bảo người mua cho em cây đàn tốt nhất, chờ em trở về là có thể ngày ngày đánh đàn được rồi."

      "Sau này tôi cũng chơi đàn dương cầm nữa." Tĩnh Tri rút tay ra, vết thương trong lòng lại nổi lên nhàn nhạt.

      "Móng tay bị gãy rồi, em đừng có động đậy, để tôi cắt cho em." chuyển đề tài câu chuyện, lấy cây kéo sắc bàn cầm lấy tay , cẩn thận cắt móng tay cao thấp đều của .
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :