1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 146 3 (tiếp theo)

      trán quấn lớp băng gạc dầy, lớp băng có loáng thoáng mấy chấm đỏ. Thoạt nhìn bộ dạng bây giờ, gương mặt dường như có vẻ hơn, hàng lông mày cong giống như dãy núi phía xa, hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi dày đen như mực cong vút, càng nổi bật làn da mặt trắng nõn. Trong giấc ngủ mê man cái miệng nhắn của vẫn mím chặt như cũ. Vẻ mặt an tĩnh của khi ngủ, phảng phất như ánh trăng mùa thu dưới ao nước, yên ả và trong veo, sắc mặt sáng trong như ngọc chỉ hơi nhợt nhạt chút. Trong phòng bệnh sang trọng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu tích táp của máy móc vang lên...

      Sắc trời mau chóng chuyển tối đen, vừa lúc nãy bên ngoài cửa sổ vẫn còn đủ mọi màu sắc giống như thùng thuốc màu bị đổ. vậy mà giờ khắc này ánh nắng chui vào trong mây, chỉ còn sót lại đường kim tuyến óng ánh rực rỡ bao quanh đám mây, siết chặt lại thành đủ mọi hình dáng đẹp mê người. Trong phòng bệnh vẫn chưa bật đèn, bóng người đứng gần cửa sổ.

      Chỉ thấy bóng lưng của cao to và rất kiệt xuất, ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ càng làm nổi bật thân hình có chút mông lung của . hơi cúi đầu, tay chống vào cửa sổ, tay kia vạch vạch ở cửa sổ cách vô ý thức. Ngón tay thon dài khéo léo trượt đó lộ gọn gàng và sạch , nhìn lên chút nữa liền thấy mặt mày người ấy.
      Hàng lông mi dài, cong chấp chới, rất phù hợp với đôi mắt rất đen sâu thẳm bao giờ nhìn thấy đáy. Bên mắt trái bị tổn thương, nhưng lộ vẻ chật vật, mà ngược lại, lại càng tô thêm vẻ phóng túng hơi ngang ngược.

      Nhưng lúc này nhíu mày, đáy mắt thoáng vẻ giằng co vật lộn.

      Ngày mai là hôn lễ.

      Ở Hawai bên kia, Thẩm Mạn Quân vẫn còn chờ , nhưng lại muốn chút nào.

      Trước kia dù muốn, vẫn còn có thể tìm ra được lý do buộc mình phải , giờ lại đứng trước cửa sổ cả buổi chiều, suy nghĩ hàng chục hàng trăm lý do, nhưng đều bị chuyện rất đơn giản lật đổ.

      chưa hề tỉnh lại, đành lòng bỏ .

      Nghĩ đến , liền xoay người, bước tới trước giường của . Chiếc cằm nhọn xinh xắn với đường vòng cung cực đẹp, nhưng giờ đây cự kỳ gầy gò, hai má mất vẻ đẫy đà, có vẻ hơi lõm xuống chút. giơ tay ướm thử vào, cái tát của gần như kín gương mặt của .

      Tim thoáng đau nhói, hàm răng cắn vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn đắng chát dâng lên. cúi đầu nhìn mấy vết cào mu bàn tay của mình, mấy vết sâu máu đông lại kết thành vảy, mấy vết xước hết. mặt cũng có mấy vết cào, nhiều nhất là ở cổ và cánh tay, hơi cử động chút là đau chịu nổi.

      Thế nhưng lại chút tức giận, ánh mắt nhìn đầy dịu dàng.

      Buổi sáng, lúc ôm xe, thử đo thân thể của , so với năm năm trước, gầy ước chừng hai gang tay.

      Thậm chí nơi xương cốt nhô lên cũng làm cộm đau cả người .

      Năm năm qua sống thế nào? phải chịu bao nhiêu khổ sở? bị gán cho bao nhiêu tội? chảy bao nhiêu nước mắt? Phải nhìn bao nhiêu gương mặt lạnh lùng? bị bao nhiêu người đánh chửi? từng tuyệt vọng bao nhiêu lần?

      Dĩ nhiên biết, bao giờ nên nhắc lại chuyện này với nữa.

      nợ quá nhiều, nhưng cũng may là ngày tháng còn dài có thể bù đắp lại cho chút.

      nắm bàn tay của , nơi đầu ngón tay và lòng bàn tay vẫn còn gợn lên lớp chai mỏng. Đầu ngón tay của vuốt qua cái rồi buông xuống, tim cũng co rút lại cái cái đau đớn.

      mặc người chiếc áo ngủ sạch sẻ. Chính tự tay thay cho . Lúc thay quần áo thấy vết sẹo cũ ngày trước ở lưng , hai bắp chân thon dài vốn trắng mịn như ngọc cũng có vết sẹo để lại.

      chợt nhớ đến lời của cả, những năm đó phải làm công nhật ở công trường xây dựng, nghĩ phải làm tất cả các công việc bẩn thỉu và cực nhọc, mũi khỏi có chút chua xót. Dù sao cũng từng là thiên kim đại tiểu thư ...

      Ngay cả ngày đó, cho dù thương , nhưng cũng chưa từng hận , ghét . Dù sao cũng từng làm vợ của , khi ly hôn, cũng lòng hi vọng có cuộc sống tốt đẹp.

      Nhưng trong năm năm ấy, sống an nhàn sung sướng, đứng ở đám mây cao. Còn , trong bụng đầy sách vở chữ nghĩa lại bị người ta dẫm ở trong bùn lầy.

      Đôi khi nhớ lại những ký ức mơ hồ qua của mình, trong ấn tượng của , luôn là người ưu nhã, hoặc ngồi ở thư phòng lầu, hoặc là bận rộn ở trong phòng bếp, yên lặng giống như loài hoa sơn chi mà thích... Vì thế, thể nào tưởng tượng nổi, thể liên tưởng giữa luôn thích nhất chuyện học hành, với nữ công nhân chuyên làm việc công nhật công trường lại chính là người. Nhưng hết lần này tới lần khác chính bản thân trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa còn bị giày vò suốt năm năm.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 146.4 (tiếp theo)

      vẫn còn trầm tư, chợt có tiếng gõ cửa khẽ truyền đến. Mạnh Thiệu Đình thả tay của xuống, xoay người tới bên cửa, mở cửa ra ngoài, khẽ hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Thần sắc của An Thành có chút vội vã, nhưng cũng khẽ trả lời: "Nhị thiếu, nếu hôm nay trở về kịp thời gian cho buổi hôn lễ ngày mai. Tối nay chỉ còn chuyến bay,chỉ còn ở canh giờ nữa thôi, ngài xem. . ."

      Mạnh Thiệu Đình giơ tay lên ngăn lại lời An Thành định tiếp. chậm rãi dạo bước tới trước cửa sổ cuối hành lang. Sắc lam nơi chân trời giống như chiếc khăn lụa mỏng choàng lên những dãy núi non trùng điệp chồng chất màu xanh thẫm ở phía xa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn châm điếu thuốc, yên lặng hút hết, lại châm tiếp điếu nữa, hút hết nửa, lúc này mới mở miệng: "Thiệu Hiên đâu?"

      "A đúng rồi, mắt của Tam Thiếu lại bị tái phát, nhưng chịu để bác sĩ khám, chỉ muốn gặp Phó tiểu thư. . ."

      "Nghĩ cách đưa chú ấy ra nước ngoài để điều trị mắt." Mạnh Thiệu Đình có chút phiền não, tay hơi chống ở tường, tay đưa thuốc lên khóe miệng, hơi nghiêng đầu rít mạnh hơi, sau đó mới híp mắt lại, phun ra chuỗi vòng khói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Còn ba tôi nơi đó thế nào?"

      "Vẫn còn giấu diếm ông ấy, nhưng ông ấy lúc ngủ lúc tỉnh, bác sĩ còn phải theo dõi mấy ngày."

      "Làm tốt lắm, hãy tiếp tục giấu diếm ba ba tôi chuyện này, ai dám ra chuyện này, người đó phải nộp mạng cho tôi!" Trong mắt thoáng lướt qua vẻ tàn nhẫn sắc bén, An Thành lập tức cúi đầu đáp: "Vâng, xin nhị thiếu hãy yên tâm."

      "Cậu trở về thôi, tôi muốn có người khác tới quấy rầy." dụi tắt tàn thuốc, xoay người định , lại lộn trở lại, kéo cửa sổ ra. Cơn gió đêm đầu mùa xuân vẫn còn lạnh, nhưng lại hề né tránh. Dù sao gió này giá buốt như khi trời đông giá rét, nó giống như bàn tay bé lành lạnh, từng đợt từng đợt thổi tới như muốn an ủi nỗi phiền não của .

      "Còn. . . Vé máy bay?" An Thành giật mình cái, hoảng hốt hỏi.

      Mạnh Thiệu Đình giương mắt, nhanh chậm nhìn An Thành cái, lúc này chợt khẽ cười chút. An Thành bất giác ngẩn ra nhìn , giờ phút này nhìn nụ cười của chưa đầy mệt mỏi, lại vừa hàm chứa vẻ tự giễu cợt mình.

      Sau đó lại chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn về cửa phòng bệnh khép hờ cách đó xa, lỗ mũi khẽ hừ tiếng: "Cậu nhìn xem, tôi có thể được hay sao? ấy vẫn còn chưa tỉnh..."

      "Nhị thiếu, vậy hôn lễ phải làm sao bây giờ? Phu nhân cũng ở Hawai, mọi người trong nhà họ Thẩm cũng đến, giới truyền thông của nước Mỹ và trong nước cũng đến hơn trăm người... Nếu như ngài đến, liệu kết cục ra sao đây?"

      An Thành nóng vội bởi vì cậu ta theo bên cạnh Mạnh Thiệu Đình rất nhiều năm, dĩ nhiên là mọi việc của đều hiểu rất . Mạnh phu nhân sinh ra Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, nhưng biết vì sao bà lại luôn thiên vị với Nhị thiếu. Vì vậy cơ nghiệp nhà họ Mạnh phần lớn đều ở trong tay của Mạnh Thiệu Đình. Hôn lần này giữa Nhị thiếu và tiểu thư của nhà họ Thẩm khiến phu nhân và lão gia vô cùng hài lòng. Phu nhân cũng khuyến khích và lão gia cũng đồng ý, sau khi Nhị thiếu gia kết hôn, lão gia từ bỏ chức danh chủ tịch Hội đồng quản trị, hiển nhiên là muốn trao quyền thừa kế nhà họ Mạnh cho Nhị thiếu. Giữa lúc quan trọng này, nếu như Nhị thiếu chịu kết hôn chọc giận nhà họ Thẩm. Mà nhà họ Thẩm cũng phải là dễ đối phó, lão gia và phu nhân đương nhiên phải có lời giải thích cho nhà họ Thẩm, vậy sau này vị trí của Nhị thiếu cũng vô cùng nguy ngập!

      Huống chi, tại đại thiếu gia vẫn còn chưa kết hôn. Nếu như đại thiếu gia tìm được mối hôn nhân với gia đình danh giá quyền thế khác trước Nhị thiếu, tình thế lúc này có thể chuyển biến đột ngột. Vì vậy khi An Thành nghe Mạnh Thiệu Đình tỏ ý muốn chạy trốn đám cưới, rốt cuộc mồ hôi vã ra đầy đầu!

      Từ trước đến nay, vốn dĩ “thiên gia vô phụ tử, hào môn vô huynh đệ” (thượng giới có cha con, nhà giàu em), chuyện thừa kế chỗ ngồi luôn có tranh chấp, sống tôi chết, nhị thiếu gia của cậu ta cũng quá vô tâm!

      Mi tâm của Mạnh Thiệu Đình càng nhíu chặt hơn, hơi cụp mi mắt xuống, An Thành cũng nhìn được biểu tình nơi đáy mắt của , chỉ nhìn vô cùng hoảng sợ: "Nhị thiếu gia, ngài cần phải nghĩ lại mọi chuyện cho ràng, giờ Phó tiểu thư chỉ cần tỉnh lại là vô rồi. Nếu cần, ngày mai sau khi ngài cử hành hôn lễ xong trở lại cũng được mà, bằng , cũng quá nể mặt nhà họ Thẩm. Sau này qua lại đối với chuyện làm ăn ở nước ngoài giữa hai nhà còn có rất nhiều, ngài đắc tội với nhà họ Thẩm như vậy, là rất hạ sách đấy..."

      "An Thành!" Mạnh Thiệu Đình cắt ngang lời của cậu ta, trán hằn mệt mỏi uể oải nặng nề: "Cậu có biết hay , ra tôi hoàn toàn muốn kết hôn."

      "Nhị thiếu gia!"

      "Đúng vậy, tôi thích Mạn Quân, tôi đối với ấy cũng có tình cảm tốt đẹp, nhưng hoàn toàn phải là tình giữa nam nữ, nếu như ấy xảy ra chuyện thế này, tại tôi cũng cho phép mình ở Hawai cùng với Mạn Quân. Nhưng biết tại sao, khi tôi gặp lại ấy đột nhiên có cảm giác mình thể buông tay ấy ra được, tôi thể chăm nom cho ấy... An Thành, cậu hãy cho tôi biết, tại sao lại như vậy?"

      Sắc mặt An Thành thoáng biến đổi, có chút trố mắt nhìn : "nhị thiếu, ngài và Phó tiểu thư, bây giờ cũng ly hôn được năm năm rồi..."
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147.1: Phụ nữ

      Sắc mặt của An Thành thoáng biến đổi, trố mắt nhìn : "Nhị thiếu, ngài và Phó tiểu thư, bây giờ cũng ly hôn được năm năm rồi. . ."

      "Đúng vậy, dĩ nhiên là tôi biết là mình ly hôn ấy năm năm rồi, nhưng cậu biết , có lúc nửa đêm tôi nằm mơ thấy ấy, tôi ngẩn ngơ bởi ảo giác ấy, giống hệt như hồi chúng tôi còn chưa ly hôn, ấy vẫn ngồi ở thư phòng sát vách..."

      "Nhị thiếu..." An Thành biết cái gì cho phải, lại thấy hơi khoát khoát tay: "Tôi mở điện thoại di động, nếu như bên kia gọi điện thoại tới, nhất loạt đều phải tránh biết tôi ở đâu."

      xoay người về phía phòng bệnh. An Thành ngẩn ngơ nhìn theo, cuống cuồng gọi với theo : "Thiếu gia, cho dù ngài có thích Phó tiểu thư chăng nữa, cũng nên nhất thời vội vã bỏ lửng mọi việc giữa chừng thế này. . ."

      Bước chân Mạnh Thiệu Đình thoáng dừng lại chút, chợt xoay người quay lại nhìn An Thành thoáng nở nụ cười vẻ bướng bỉnh: "Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn hiếu thuận cách ngu ngốc, lần này, tôi cũng muốn thử mùi vị đại nghịch bất đạo chút. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn An Thành, cũng phải vì tôi rất thích ấy, cái tôi muốn chính là để cho người khác hiểu được rằng, Mạnh Thiệu Đình tôi đây, phải là người suốt cả đời đều phải chịu để cho người khác thao túng. Lần này, tôi mạn phép muốn kết hôn."

      xong, ánh mắt nhìn tràn ngập vẻ thoả mãn, cười tiếng nhàn nhạt, quay người lại bỏ để lại câu đầy lạnh nhạt: "Cậu trở về , giờ cũng muộn rồi, tôi phải quay lại trông chừng ấy!"

      "Nhị thiếu!" An Thành vừa nghe lời này lập tức liền nóng mắt. ta đuổi theo mấy bước, vượt qua chút đứng chặn lại ở trước người : "Tôi biết ngài muốn kết hôn với Thẩm tiểu thư, nhưng mà nhị thiếu gia, xin ngài hãy nghĩ lại, nếu như chọc giận lão gia, ngài làm sao có thế bảo vệ toàn vẹn cho Phó tiểu thư đây?"

      "An Thành, chẳng lẽ tại trong mắt người đời tôi chính là công tử con nhà giàu hề có năng lực, chỉ biết dựa vào che chở giúp đỡ của gia đình hay sao?" Mạnh Thiệu Đình cười yếu ớt, lời này phải là có lý. Con cái nhà giàu giống như bọn họ bây giờ, có mấy người nổi danh mà muốn nắm giữ tài sản riêng của mình chứ? Ngay cả Thiệu Hiên ở nhà họ Mạnh, bởi vì chịu nổi đối đãi chèn ép khiến đến cả tư cách tiến vào Hội Đồng Quản Trị cũng có, cũng có thể tự lập môn hộ ở bên ngoài. đây đường đường là người nối nghiệp Mạnh thị tương lai, chẳng lẽ nếu như phải rời xa nhà họ Mạnh bị chết đói hay sao?

      "An Thành dám." Nghe chậm rãi chuyện như vậy, mặc dù ngữ điệu nghe thấy có chút tức giận, nhưng An Thành hiểu , càng hời hợt như vậy, càng chứng tỏ rất tức giận.

      "An Thành biết năng lực của ngài, nhưng mà Nhị thiếu, cả khối thịt béo to như thế mà bây giờ trơ mắt chắp tay nhường lại cho người ta, An Thành cam lòng."

      Mạnh Thiệu Đình cúi đầu trầm ngâm. hiểu được ý tứ của An Thành. Mặc dù ngoài mặt quan hệ của cả tệ, nhưng trong lòng Mạnh Thiệu Đình lại hiểu như nhìn vào tấm kính trong suốt vậy. Người cả Mạnh Thiệu Tiệm này bụng dạ cực kỳ thâm hiểm, mưu tính hề , phải là dạng hiền lành gì.

      Nhưng Mạnh Thiệu Đình là người đàn ông từ trước đến nay luôn vô cùng kiêu ngạo, vốn dĩ trong suy nghĩ rất cam lòng đối với chuyện phải dựa dẫm vào phụ nữ, nhất là nhờ thế lực của nhà mẹ đẻ của vợ mình tham gia vào mới có can đảm chiến thắng được cả của mình. Chi bằng mượn cơ hội lần này, để xem ai chết dưới tay ai, tới phút cuối cùng làm sao biết được?

      " khối thịt béo to như vậy quả làm cho người ta thấy rất đáng tiếc, nhưng có thể nuốt xuống được hay , vẫn phải nhìn xem ta có bản lĩnh này hay . Hai em chúng tôi diễn trò nhiều năm như vậy, bây giờ cũng là thời điểm đánh cược tốt nhất. An Thành, cậu cứ thoải mái trở về thôi, ở Hawai có Bắc Thành lo liệu, xảy ra chuyện gì lớn đâu. Bây giờ đưa khách cũng được, để cho Dĩ Kiệt ra mặt cũng sao, trước hết hãy đuổi truyền thông . Về phía nhà họ Thẩm tự tôi trấn an họ, còn Mạn Quân tôi cũng là giải thích cho ấy được thôi, cậu cứ về trước ! Mấy ngày tới đừng để cho ai tới quấy rầy tôi, cũng đừng có tiết lộ bất cứ tin tức gì của tôi và ấy."

      An Thành thấy lòng quyết, bộ dạng kiểu trong lòng có dự liệu trước, mặc dù trong bụng vẫn cam lòng, nhưng cũng dám ỷ vào tin cậy của tiếp tục ở lại, chịu tuân theo ý nguyện của , đáp lại tiếng rồi xoay người rời .

      Mạnh Thiệu Đình thấy cậu ta dần dần xa, hai hàng lông mày mới hơi nhíu lại. Đương nhiên biết hậu quả của việc làm này, nhưng tại chuyện này cũng rảnh để bận tâm quá nhiều. cả muốn tranh muốn giành, cứ để cho ấy làm, chỉ cần cả đuổi tận giết tuyệt, thân làm em trai có nhường mình chút, cũng gây chuyện gì khó xử. Dù sao tài sản của nhà họ Mạnh lại vẫn rơi vào trong tay người nhà họ Mạnh, chỉ cần phải đó là Thiệu Hiên, quả cũng để ý.

      Suy nghĩ đến đây, rốt cuộc gương mặt luôn luôn lạnh nhạt dần dần nổi lên ý cười ấm áp như ngọc. chậm rãi xoay người, về hướng phòng bệnh của Tĩnh Tri.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147.2 (tiếp theo)

      Trời tối rồi, nhưng trong phòng bệnh vẫn bật đèn. Mạnh Thiệu Đình nhàng bật chiếc đèn ở cách xa giường bệnh chút để ánh đèn quá sáng. Trong phòng rất ấm, cảm thấy hơi nóng, liền cởi tây trang ném ở ghế sa lon. Cách bàn trà chút có bình giữ nhiệt cắm điện, chỉ cần điều chỉnh nhiệt độ, cháo lạnh liền tự động được hâm nóng. ngồi xuống, lấy mu bàn tay thử độ nóng, thấy vẫn còn ấm liền khẽ thở phào, lúc này mới cảm thấy trong hốc mắt đau dữ dội.

      Lúc nãy bác sĩ cũng xử lý vết thương sau đó bôi thuốc trị thương cho , nhưng vẫn đau dữ dội. Những vết cào kia cũng tác quái, đau ỉ, khỏi nhớ đến ban ngày liều mạng giãy giụa, làm trong lòng khỏi tràn ngập tức giận, chỉ cảm thấy ấm ức tích tụ ở trong lòng sao hóa giải nổi, cuối cùng làm cho gần như thể tỉnh táo được nữa nên mới gây ra những hành vi quá đáng kia...

      Mạnh Thiệu Đình đứng lên, dạo bước tới trước giường của , phát ra Tĩnh Tri tỉnh nhưng có vẻ hơi kỳ lạ. mở to đôi mắt, dường như nhìn trần nhà, nhưng ánh mắt mờ mịt kia lúc này dường như xuyên qua nóc phòng, biết rơi vào nơi đâu.

      Thấy tỉnh lại, trong lòng khỏi vui mừng, cúi người nhìn sắc mặt : "Tỉnh rồi sao? Vết thương còn đau hay ?"

      Tĩnh Tri giật mình, con ngươi hơi chuyển động, nghe thấy giọng , ánh mắt của liền chậm rãi di động tới, dần dần rơi vào mặt Mạnh Thiệu Đình. Lúc đầu do ánh sáng yếu nên chỉ thấy hơi lờ mờ, nhưng khi nhìn mặt chợt thay đổi thành lạnh như băng và đầy chán ghét...

      Mi tâm của giãn ra, nhìn nở nụ cười như có như , trong nụ cười kia lại mang theo chút ác độc cùng với vẻ mỉa mai, lành lạnh.

      Tĩnh Tri cảm thấy trong đầu như có tiếng nổ vang lên ầm ầm, nơi trán đau đến tê tâm liệt phế, nhưng trái tim lại ngừng đau đớn. Tiếng Thiệu Hiên gọi đến bây giờ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, làm trái tim đau đến mức như sắp phát điên. . .

      muốn cử động chút, nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn chút sức lực nào, mà gương mặt đối diện với , nụ cười cũng càng ngày càng lạnh . Từ trong khoang mũi của phát ra tiếng hừ rất lạnh lùng: "Đừng có nghĩ viển vông nữa, giờ Thiệu Hiên sắp tới nước Mỹ rồi."

      Từ cặp môi mỏng tùy tiện buông câu chút quanh co lòng vòng, trực tiếp đâm xuyên vào mong mỏi của . thấy sắc mặt của chợt xám lại như tro tàn, đôi con ngươi mở to trợn trừng thất thần, vô cùng đờ đẫn đến dọa người. Gương mặt lúc đầu còn có chút huyết sắc giờ phút này trở nên tái xám, đôi môi của lúc này bị hàng hàm răng ngay ngắn cắn chặt vì vậy càng trở nên tái nhợt hơn, lại.

      có thể cảm nhận được cả người cũng run rẩy. Cũng có thể biết rất giờ phút này tuyệt vọng và căm hận đến mức nào. Trong lòng ngọn lửa giận cháy bừng bừng, nhưng rốt cuộc, đến tận cùng lại hóa thành ý cười lạnh nhạt. xoay người múc cháo, bưng lên tới trước giường của .

      "Muốn chết sao?" Giọng của nhọn sắc giống như dao găm, Tĩnh Tri xoay mặt , nhắm mắt thèm liếc nhìn thêm cái.

      cũng giận, vẫn giữ nụ cười khó lường như cũ: "Lần sau nếu như còn muốn tìm cái chết nữa, hãy cho tôi biết, tôi lập tức thoải mái thành toàn cho , nhưng mà..."

      Mạnh Thiệu Đình cúi người xuống, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi nắm lấy cái cằm của , cưỡng bức xoay mặt lại về phía mình. ghé sát môi vào vành tai của , khẽ hôn cái, nhàng cười : "Nhưng mà, tôi cũng để cho chú Ba chết cùng với ."

      Toàn thân Tĩnh Tri run lên bần bật. thấy đôi môi của cũng khẽ giật giật. Hình như định gì đó, nhưng đến phút cuối cùng, lại nhắm mắt lại như cũ, chữ cũng ...

      "Nghe lời, thức dậy ăn chút gì , cần phải bổ sung dinh dưỡng. có biết, lúc thấy bị chảy nhiều máu như vậy, tôi suýt nữa bị hù chết hay ?" ấn vào cái nút ở bên cạnh giường, đầu giường từ từ nâng lên chút, giọng của rất dịu dàng, giống như tiếng của tình nhân khẽ thầm bên tai. Tĩnh Tri vẫn tựa như biết gì. vẫn nhắm chặt mắt lại như cũ, nằm nghiêng mặt sang bên, chịu mở mắt, cũng chịu mở miệng.

      Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống ở phía trước , bưng chén cháo có chút vụng về, nhàng thổi mấy cái, dung nhan tuấn dật của chìm trong bóng tối dày đặc, có chút mờ mịt . Thấy bộ dạng cố chấp của , bật cười: "Tĩnh Tri, biết tôi là người thế nào, cũng biết thủ đoạn của tôi, nếu như tại tôi đoạt lại từ trong tay chú Ba, vậy , cũng nên hiểu, tôi đây muốn phải chuyện với người bất động như xác chết. Tôi biết trong lòng khổ sở, là tôi, tôi cũng thấy rất khó chịu. người đàn ông tốt như vậy, ai cũng muốn được gả cho, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị người khác chia rẽ, phải tôi, tôi cũng muốn tìm cái chết. Nhưng mà, kết quả chết, điều này chứng tỏ Ông Trời cũng chấp nhận , phải là của tôi."

      nhanh chậm, chỉ có nhịp thở của dần dần trở nên dồn dập, hàm răng cắn vào môi dưới càng mạnh hơn, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy vài giọt máu nho thấm ra ngoài.

      Mạnh Thiệu Đình đưa tay tóm lấy đôi má của , khẽ vặn lại, bức bách phải buông miệng lưỡi ra. Thấy cặp môi tái nhợt của có sắc trở lại giống như màu ngọc trai điểm mấy vết máu lấm chấm rất dễ thương, khỏi cúi đầu, đầu lưỡi nhàng lướt phác hoạ lên môi của . cố gắng tránh né, trong cổ họng phát ra thanh kỳ quái, nhưng lại bị nắm vào mặt chặt hơn, sao động đậy nổi. mặc cho hung hăng trêu đùa trận, đến lúc thở ồ ồ gấp gáp mới bỏ qua cho ...



      Chương 147.3 (tiếp theo)


      " cho biết, mắt của Thiệu Hiên bị tái phát."

      lời của thốt ra, xoay người lại, hai tròng mắt mở ra sáng quắc, nhìn tựa như tin. Mạnh Thiệu Đình thấy ánh mắt tràn đầy tức giận, ngược lại, bộ dạng phong tình càng tăng thêm mấy phần. Nụ cười của càng thêm mê người: " ngoan ngoãn, tôi để cho chú Ba bình yên dưỡng bệnh ở nước Mỹ với điều kiện tốt nhất."

      Thấy hai tròng mắt nhìn gần như tóe lửa, dứt khoát nở nụ cười đầy kiêu ngạo, : "Có phải thấy rất hèn hạ hay ?"

      "Tĩnh Tri, nếu như thức thời chút đâu phải chịu khổ sở như thế này cơ chứ?" lại bưng chén cháo lên, dùng cái muỗng múc chút đưa đến bên miệng của : "Ngoan, ăn chút cháo..."

      Cái muỗng trong tay vừa mới đụng vào môi của Tĩnh Tri, liền cau mặt lại, bày ra vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ chán ghét. Cũng bởi động tác ấy mà vốn dĩ vết thương trán chỉ có vài vết máu nho , lúc này máu thấm ra thành mảng lớn, càng đau đớn lợi hại hơn. Trong nháy mắt, Tĩnh Tri choáng váng như muốn ngất , sắc mặt càng thêm trắng nhợt ...

      Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình rét lạnh, thấy vẫn như cũ, lúc này khỏi có chút tức giận. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đặt chén cháo xuống, đôi con ngươi hẹp dài nhìn lạnh thấu xương.

      "Phó Tĩnh Tri, nếu như là người có khí phách, tốt nhất miếng cơm cũng cần ăn nữa, cứ việc chết đói luôn. Như vậy cũng tốt thôi, có thể đoàn tụ với ba mẹ ở dưới đất, cùng nhau ôn chuyện cũ quá tốt rồi."

      vừa nhắc tới hai chữ "Ba mẹ", vẻ suy yếu người Tĩnh Tri trong nháy mắt dường như biến mất. Hai tay khỏi nắm chặt thành quả đấm, những chiếc móng tay sắc nhọn cao thấp đều đâm rách lòng bàn tay, máu tươi trào ra mà cũng hề biết, chỉ mải suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

      Gia đình của người này, ba mẹ của người này hại chết ba ba của , hại chết mẹ của ... Còn người này, chính người này phá hủy mình, phá hủy Thiệu Hiên... Nếu như cứ ôm lấy nỗi uất ức này rồi chết , còn có mặt mũi nào mà nhìn thấy cha mẹ ở dưới đất đây?

      Nếu phải chết, cũng phải nhìn thấy ta phải chịu báo ứng, nếu phải chết, cũng phải kéo theo mấy người kia cùng chôn theo mình.

      "Tĩnh Tri, là người thông minh..." vươn tay, trong con ngươi mang ý cười nhàn nhạt, nhưng dường như ở trong sâu thẳm lại đầy thương xót bi ai: " hận tôi thấu xương đúng ? xem, tôi hại thảm như vậy, Thiệu Hiên cũng bỏ qua cho tôi, mà chết như vậy rất đáng tiếc, phải sống, phải trả thù tôi, trả thù nhà họ Mạnh nữa chứ! thử suy nghĩ chút, ba ba của chết bởi cha mẹ tôi, con của chúng ta chết cũng vì người ta hại, hai mối thù lớn này quên rồi sao?"

      Dòng nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt Tĩnh Tri, để lại gương mặt tái nhợt của vệt lớn rất . Nhìn khóc, ánh mắt thoáng dịu dàng trở lại, đưa tay lau từng chút, từng chút nước mắt cho : " cứ suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ cho thông suốt, cho ràng, sau này cũng đừng nên giận dỗi, hãy tiếp tục sống tốt cho tôi."

      "Tôi muốn gặp Thiệu Hiên." Tĩnh Tri chợt mở miệng, đáy mắt dâng lên ánh sáng nhàn nhạt, còn vẻ tuyệt vọng và xám xịt như vừa mới rồi nữa.

      Ngón tay của hơi dừng chút, lạnh lùng, vẻ châm biếm: "Bây giờ là người của tôi, hãy vạch giới hạn với chú Ba ."

      "Tôi muốn gặp ấy, Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn gặp chồng tôi, tôi muốn gặp ấy!" Tĩnh Tri cáu kỉnh gầm , cổ họng khản đặc, giọng rè rè rất khó nghe.

      Mạnh Thiệu Đình hơi cúi đầu, khớp xương hai tay cũng hơi siết chặt lại chút xíu, "Chồng sao?"

      nhướng mi mắt nhìn giễu cợt, chợt nghiêng người giữ chặt lấy thân thể xao động của , hung hăng : "Phó Tĩnh Tri, có chồng, cả đời này đừng có mơ tưởng lập gia đình, là người của tôi, ở lại bên cạnh tôi phải sống cách đàng hoàng."

      "Vậy sao? muốn để tôi làm tình nhân của sao?" Tĩnh Tri hung hăng trừng mắt nhìn . Chưa bao giờ từng có biểu cảm sắc bén quá mức như vậy, tính cách dịu dàng ít , thanh cao tao nhã ngày xưa của tựa như biến mất, thay vào đó là băng giá đến lạnh người. Nếu cuộc đời này trở nên bẩn thỉu như thế, tội gì phải làm điều tốt giúp đỡ mọi người cơ chứ?

      "... Tôi thay đổi ý định rồi." Ngón tay của nhàng vuốt ve, trượt lên da thịt bóng như ngọc của , cúi đầu thấp, ghé vào bên tai , giọng thuần hậu mê người: "Có lẽ, em là người tình duy nhất của tôi!”

      A! Tĩnh Tri chợt cất lên tiếng cười lạnh lùng, hất tay của ra, đôi tròng mắt đầy vẻ trầm và sắc bén quan sát , khẽ khàng hỏi lại: "Vậy sau này chẳng phải đêm nào cũng phải lo lắng bị chết ở giường của tôi hay sao?"

      "Vậy là hết sức vinh hạnh..." cười khẽ, tóm lấy cổ tay an phận của đưa lên áp vào miệng, nhàng đặt nụ hôn: "Được chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ Phong Lưu cũng đáng, tôi rất vui lòng."

      "Phì!" Tĩnh Tri chợt phun vào đúng ngay giữa mặt Mạnh Thiệu Đình. phản ứng cũng rất nhanh, tránh ra ngay lập tức, nhưng vẫn bị phun trúng vành tai. đưa tay lên chạm vào vết ướt đó, đột nhiên lửa giận dâng lên, theo bản năng liền quăng ra cái bạt tai. Tĩnh Tri cũng hề động đậy, cứng cỏi chịu cái tát, thậm chí còn mỉm cười, cứ như vậy nhìn đầy quật cường.

      Trong giây lát, khi đầu ngón tay quét qua gương mặt của , chợt thấy hối hận vài phần, muốn rút về tay, chỉ có điều cũng còn kịp nữa, nhưng lực đạo ràng giảm mấy phần.

      Tuy vậy, má trái Tĩnh Tri rất nhanh chóng cũng đột ngột chợt ra mấy vết sưng đỏ.

      thèm để ý chút nào, cứ như vậy nhìn cười lành lạnh, kiểu cười ít thấy, khiến hoảng sợ mà ra được, phảng phất có dự cảm, cho dù thế nào cũng giữ được, dù thế nào cũng bắt giữ nổi người phụ nữ này nữa rồi.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147.4 (tiếp theo)

      muốn nhìn tiếp nữa, dời mắt chỗ khác, cháo bàn nguội, hệ thống lò sưởi vang lên tiếng kêu tít tít. cảm thấy sống lưng của mình cũng ướt đẫm, bàn tay đánh chiếc bạt tai đau lâm râm. Đột nhiên cảm thấy mình thể đứng lại ở đây được nữa, liền xoay người mấy bước tới cửa, đưa tay mở cửa phòng bệnh ra...

      ********************************************

      Gió mát thổi vào, cảm thấy hình như trong ngực có chút buồn bực lẫn đau đớn, vừa ngẩng đầu lên lại thấy An Thành từ cuối hành lang vội vã tới đây.

      "Nhị thiếu, thấy Tam thiếu gia đâu cả!" An Thành mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu. Lúc đầu suy nghĩ, mắt của Tam thiếu nhìn thấy gì, nên phái hai thuộc hạ dẫn ra sân bay. Ai ngờ, Tam thiếu lấy cớ phòng vệ sinh, sau đó mất tích ngay trong phòng vệ sinh. Tam thiếu mắt nhìn thấy được, ngay cả điện thoại di động và tiền bạc cũng có, hai thuộc hạ kia lật hết cả sân bay lên mà cũng vẫn tìm được người!

      "Gấp cái gì, mắt Thiệu Hiên nhìn thấy được, có thể chạy được bao xa? Bảo thủ hạ hãy tìm lại cẩn thận, khi tìm được, lập tức đưa nó về nước Mỹ, được đồng ý của tôi, cho phép nó trở lại."

      "Vâng, Nhị thiếu, các huynh đệ tìm cả đêm rồi ." An Thành mệt mỏi vừa thở hồng hộc, tiếp: "Thẩm tiểu thư gọi điện thoại cho tôi ép hỏi tung tích của ngài. Tôi làm theo lời ngài dặn, Thẩm tiểu thư tin, bảo rằng ngay cả đêm ngài cũng phải trở lại, Nhị thiếu, ngài xem phải làm sao đây?"

      Mạnh Thiệu Đình vừa nhíu mi, vừa khoát tay ý bảo cậu ta nên nữa. xoay người đóng cửa lại, ánh mắt nhìn vào giường

      Người ở đằng kia nửa nằm nửa ngồi, nhìn về hướng cửa dường như có chút ngây ngốc. Thấy mặt hình như thấp thoáng có hai hàng nước mắt, trái tim đột nhiên đau nhói. nhanh chóng đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra.

      "Tôi gọi điện thoại lại cho ấy, cậu cần xen vào chuyện này nữa, tình hình bên Hawai thế nào?"

      "Nghe Thẩm tiên sinh , người nhà họ Thẩm vô cùng tức giận, phu nhân cũng giận dữ..."

      Mạnh Thiệu Đình thở dài tiếng: " là phiền toái, cậu cứ trở về , nếu như có biến động gì khác thường hãy gọi điện thoại cho Hà tiên sinh, ngài ấy có thể giải quyết được."

      "Vâng, Nhị thiếu, vậy còn chuyện của Tam thiếu gia nơi đó, nếu như tìm được..."

      "Tại sao lại có thể tìm được, nó nhìn thấy gì gần như là người tàn phế, chẳng lẽ bay lên trời sao?" Mạnh Thiệu Đình phiền não phất tay: "Tìm cả đêm, cậu cũng ."

      An Thành thấy tức giận, vội vàng nhận lệnh luôn. Mạnh Thiệu Đình vừa mới khởi động lại điện thoại di động, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên ngừng. cũng thèm đọc, chờ đến lúc yên tĩnh trở lại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mạn Quân, ngờ, Mạn Quân lại gọi điện cho trước...

      nhấn nút nghe, lập tức bên tai liền nghe thấy tiếng khóc thút thít của Mạn Quân: "Thiệu Đình, ở đâu, tại sao vẫn chưa trở lại, tại sao tham gia hôn lễ? Thiệu Đình, bảo em phải làm sao bây giờ? muốn bức tử em hay sao..."

      Mạnh Thiệu Đình cầm điện thoại di động vài bước, mới chậm rãi trả lời: "Mạn Quân, em hãy nghe ."

      "Thiệu Đình... Em van , muốn làm cái gì, cũng chờ đến khi hôn lễ xong hãy làm tiếp có được hay ? Coi như em cầu xin , làm thế này bảo em phải làm sao đây, thể diện của em làm sao bây giờ?"

      Mạn Quân chỉ khóc, từng tiếng từng tiếng cầu khẩn, tiếng khóc bi thương dù là người có tâm địa sắt đá cũng phải động lòng, Mạnh Thiệu Đình sinh lòng áy náy, cố đè nén lại bực mình, giọng có chút nhàng hơn: "Mạn Quân, em đừng nữa, trước hết hãy nghe ."

      Thẩm Mạn Quân vẫn như cũ, ngừng khóc lóc bi thương...

      "Nếu em còn khóc, sau này cũng gặp lại em nữa."

      Thấy chịu nghe, Mạnh Thiệu Đình mặt nghiêm, lạnh như băng mở miệng.

      Mạn Quân lập tức dừng nghẹn ngào lại, "Thiệu Đình, em khóc, , gì em cũng chấp nhận hết..."

      "Mạn Quân, chưa kết hôn với em, nhưng mà..." trầm ngâm giây lát, tựa như lựa chọn tìm từ để , trong lòng Mạn Quân chợt vui mừng: "Thiệu Đình, nhưng cái gì? Có chỗ nào em làm tốt sao? yên tâm, em thay đổi, em thay đổi hết, sau này em nhất định học để làm được việc nhà, nhất định học để biết nấu ăn cho ..."

      " phải vậy Mạn Quân." Mạnh Thiệu Đình khẽ cắt ngang lời: " chưa lấy em, nhưng chỉ có điều tại vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, em hãy cho thêm chút thời gian . Về phần bác trai bác bên đó, giải thích, có Bắc Thành và Dĩ Kiệt tiếp đón, có chuyện ầm ĩ lớn đâu, em vẫn còn là vị hôn thê của , chẳng qua là... chẳng qua là hôn lễ lùi lại thôi, em hiểu chưa?"

      Điện thoại bên này chợt im lặng, hồi lâu sau, Mạn Quân mới chậm rãi hỏi: "Do Phó Tĩnh Tri có đúng hay , bây giờ ở cùng với ấy có đúng hay ?"

      đột nhiên bình tĩnh, khiến Mạnh Thiệu Đình khỏi ngẩn người ra, theo bản năng hỏi ngược lại: "Làm sao em biết..."
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :