1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145.3 (tiếp theo)

      "Ờ, có phải tôi nên đến nhìn qua Tĩnh Tri chút hay nhỉ?" Mạnh Thiệu Hiên bận rộn đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng bộ dạng vẫn rất vui vẻ, Kiều Tử Tích trừng mắt lườm cái: "Từng giây từng phút lúc nào cũng dính lấy người ta vẫn còn thấy đủ sao, . . ."

      Mạnh Thiệu Hiên cười, đôi mắt cong cong thoáng nhìn lên lầu, lúc này Tĩnh Tri nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ nên kéo rèm cửa sổ lại. Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy gì, nhưng vẫn ngây ngốc đờ đẫn nhìn ba mươi giây, cho đến khi Lâm Thi đẩy cái: "Thiệu Hiên, sững sờ ở đây làm gì thế? Mau xem người điều khiển chương trình tìm có việc gì!"

      Mạnh Thiệu Hiên ừ tiếng, sau đó lưu luyến thu hồi ánh mắt, xoay người sải bước . . .

      "Tĩnh Tri, hãy với tôi, gả cho Thiệu Hiên, nguyện ý làm người phụ nữ của tôi, nếu như đồng ý hãy gật đầu, còn nếu đồng ý, chỉ cần lắc đầu. . ."

      đặt thân mình ở giữa hai chân , vật nóng bỏng ngỏng cao áp sát vào nơi mềm mại của , nhưng vẫn gắt gao nén nhịn dục vọng sắp bùng nổ, nặng nề hỏi dò.

      Tĩnh Tri lắc đầu chút do dự, tình nguyện chết, thà chết chứ bao giờ cho phép mình lại ở bên cạnh Thiệu Đình.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      cúi đầu cười, Tĩnh Tri nghe thấy trong lồng ngực của vang lên tiếng khùng khục rất , cảm thấy lúc này màng nhĩ cũng đau nhức. nằm ngây như khúc gỗ, nhìn lên trần nhà nơi đỉnh đầu. Nhưng hai cổ tay vẫn là ngừng ngọ ngoạy, máu tươi thấm vào chiếc khăn lụa dài trói chặt cổ tay , nhưng lại hề có cảm giác đau đớn . . .

      Nếu như Thiệu Hiên biết, nhát định rất khổ sở, quan tâm như vậy, quý trọng như vậy, tay bị tróc lớp da mỏng, cũng đau lòng thôi... Nếu như nhìn thấy bộ dạng thê thảm lúc này của , nếu như chết, nhất định rất đau lòng.

      Nhưng mà sống lại tiếp tục mệt mỏi thế này...

      "Tĩnh Tri, hãy hận tôi , hành động hôm nay là việc nhất thiết tôi phải làm, cho dù sau này tôi có phải bỏ ra cái giá cao đến tận trời, tôi cũng hối hận, tuyệt đối hối hận."

      Khi xong câu cuối cùng, trong nháy mắt, chút do dự xông vào thân thể của . Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hồi đau đớn đến xé lòng, cần cổ của chợt vươn ra, miệng phát ra tiếng kêu trầm đục khó nghe thấy. Từ trong đôi mắt đột nhiên dòng nước mắt lạnh như băng chảy ra lăn xuống dưới, để lại gương mặt kiều diễm vệt ướt rất ...

      Hai tay Mạnh Thiệu Đình nắm ở vòng eo mảnh mai của , động tác nơi hạ thân vừa điên cuồng mạnh mẽ vừa liên tục, dường như phát tiết để xả giận, nhưng trong đôi mắt ngập tràn đơn nặng nề kia lại lộ ra cái nhìn có chút tuyệt vọng. quả như người điên lên cơn điên dại. . .

      Cho đến sau cùng, bùng nổ phun vào trong thân thể chút phản ứng của . Thấy từ đầu đến cuối hai mắt vẫn mở to trống rỗng, đáy mắt khô khốc mảnh, rút mình ra, môi mím chặt, kéo hộp khăn giấy ở bên cạnh lau chùi sạch cho trước sau đó mới sửa sang lại cho mình...

      mặc quần áo tử tế liếc nhìn cái, nhưng thấy vẫn y như cũ, giữ nguyên bộ dạng như vừa mới rồi, mi tâm khỏi hơi nhíu lại. xoay người chỉnh đốn lại áo cưới cho xong xuôi, hơi ngập ngừng chút, rồi ôm ngồi dậy. Thấy hai tay vẫn như lúc nãy, co giật từng cái từng cái, động tác tựa như vẫn còn giãy giụa. . .

      Trái tim bỗng căng ra, đau nhức, lại tựa như ân hận... đặt trở lại ở ghế sa lon, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại.

      vài bước tới bên kia phòng biết mấy câu gì đó, Mạnh Thiệu Đình mới cúp điện thoại. nâng cổ tay xem đồng hồ, từ lúc vào đến giờ khoảng gần giờ, cách khác, sắp đến lúc Mạnh Thiệu Hiên phải lên đây rồi.

      Nhưng Mạnh Thiệu Đình thèm để ý, nhếch môi lên xoay người lại, tới trước ghế sô pha, ngồi xuống ở bên cạnh Tĩnh Tri.

      Nơi hạ thân của dường như máu tươi chảy xuống ồ ồ. Tĩnh Tri có cảm giác thân thể mình đau đớn đến rụng rời. Mỗi khi sắp sửa bị mất thần trí đau đớn này giống như sợi tơ, căng lên nhàng siết chặt lấy , kéo trở lại nơi địa ngục nhơ bẩn này. . .

      Tay của vỗ về chơi đùa ở gương mặt của . cảm thấy rất ghê tởm, nếu như phải do cổ họng bị đống khăn lụa kia chặn ngang, nhất định ói ra. . .

      " là ngu, để cho bản thân phải chịu đau đớn lớn như vậy mà vẫn nhất định chịu khuất phục tôi sao?" cười khẽ, ngón tay cũng nhàng lạ thường cởi chiếc khăn lụa dài buộc ở cổ tay ra. cổ tay mấy chiếc vòng rướm máu, do bị cọ sát bởi vùng vẫy của khi bị trói mà thành. Mi tâm Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt lại, nắm tay trong lòng bàn tay mình, nhàng khuyên nhủ: "Chịu khổ thế này chẳng phải là do tự hay sao? Tĩnh Tri... đấu lại tôi đâu, ngoan ngoãn , tự tôi đối xử với tốt. . ."

      vừa dứt lời, cho cái tát vào mặt, mặc dù còn sức lực, nhưng những móng tay bị gãy cũng để lại mặt mấy đường rớm máu. . .

      "Phó Tĩnh Tri! đừng có lên mặt biết xấu hổ, nhiều lần ra tay với tôi, đừng có ỷ vào chuyện tôi thích . . ."

      đứng bật dậy, trong ngữ điệu có chút gì đó như cố kiềm chế lại tức giận. Mới được nửa cứng rắn ngừng lại, Mạnh Thiệu Đình hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. nhăng cuội gì vậy?!








      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145.4 (tiếp theo)

      Nhưng Tĩnh Tri lại tựa như bị kích động, trong con ngươi tràn ngập lãnh lẽo thê lương, giống như lớp sương mù bị gió thổi bao phủ lấy . Miệng vẫn còn bị chiếc khăn lụa trùm đầu nhét lộn xộn trong đó, nên cổ họng chỉ phát ra tiếng khò khè khò khè. Mạnh Thiệu Đình kinh hãi, thấy thân thể run rẩy lợi hại sợ hết hồn, khom lưng định ôm , nhưng khi chạm đến da thịt thấy người lạnh băng đến phát sợ. . .

      "Tĩnh Tri. . ."

      "Bà xã, tới rồi đây, em nghỉ ngơi khoẻ chưa, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi!"

      Cửa chợt mở ra, mang theo giọng hào hứng của Mạnh Thiệu Hiên. Hai người trong phòng đều sửng sốt, sắc mặt Tĩnh Tri chợt tái xám giống như tro tàn, còn Mạnh Thiệu Đình cũng chậm rãi nâng người lên. xoay người, nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên mặc bộ lễ phục chú rể, dáng người thon dài, khí chất hiên ngang, hăng hái, lông mày như ngọn núi xa, môi trang điểm mà vẫn đỏ, đôi tròng mắt trong vắt chan chứa tình cảm, đuôi mắt chứa đựng vui mừng, nét mặt ấm áp như ngọc, con ngươi màu hổ phách giấu nổi nét xuân tình, quả thực là vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú gì sánh được!

      Nơi miệng vẫn còn mang theo nụ cười vui vẻ, hàng lông mi dài còn chấp chới đầy hăm hở khoan khoái. Nhưng chỉ trong giây phút ngây người đứng sững ở nơi đó như phỗng. Nụ cười kia thoáng cứng lại, tựa như bị choáng váng, dám tin vào những gì mình nhìn thấy ở bên trong phòng.

      Nước mắt của Tĩnh Tri cuối cùng cuồn cuộn rơi xuống. Cổ họng phát ra tiếng nức nở khàn khàn mơ hồ, nằm dựa vào ghế sa lon ngửa mặt lên, mái tóc dài rối tung, áo cưới vương vài giọt máu tươi, bả vai trước ngực đều có vết hôn đỏ tươi. . .

      Trái tim Mạnh Thiệu Hiên đau như bị đao cắt, gần như đứng vững nổi nữa. Bàn tay thu lại dưới ống tay áo nắm chặt, ngón tay lạnh buốt run lẩy bẩy, nơi da thịt ở bờ môi lúc này cũng giật giật từng hồi, ánh mắt giống như bị hạt tiêu bắn vào nóng rát, đau đớn giống như bị lửa táp, tuyến lệ căng đến khó chịu, thế nhưng vẫn chịu đựng, từng bước từng bước, gian nan về phía trước. . .

      "Bà xã, đừng sợ, tới đây, sao đâu. . ." Giọng của lúc này run rẩy, chỉ có con ngươi vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tĩnh Tri. mấy bước, chân bước thoáng chậm lại, đột nhiên nước mắt trào ra. lảo đảo bước , giọng tựa như bị vỡ vụn ra chứa đựng đau đớn khó kìm nén: "Bà xã. . ."

      "Chú Ba, hôn lễ ngày hôm nay, sợ rằng thể tiếp tục."

      Trong mắt Mạnh Thiệu Đình hàm chứa ý cười, môi mỏng thoáng nhếch lên vẻ khinh thường. giơ tay chắn ngang phía trước Mạnh Thiệu Hiên, lạnh lùng .

      "... Mẹ kiếp, cút cho tôi..." Ánh mắt Mạnh Thiệu Hiên như muốn nứt ra, vung tay đấm vào mặt Mạnh Thiệu Đình. Mạnh Thiệu Đình nhàng tránh khỏi, cười khẩy tiếng. Phía ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân nhộn nhịp, nụ cười của càng tăng thêm vẻ khinh thường, : "Chú Ba, chú vì người phụ nữ này mà làm cho ba ba tức giận đến nỗi lâm bệnh nặng phải nhập viện, chẳng lẽ, lúc này ngay cả tình cảm cha con chú cũng màng đến sao?"

      Mạnh Thiệu Đình thấy em trai tức giận đến độ cả người phát run, nụ cười càng sâu hơn. Liếc thấy trợ thủ An Thành dẫn người vào, thoáng phẩy tay, trầm giọng phân phó: " Hôm nay thân thể của Tam thiếu gia tốt, e rằng hôn lễ phải kéo dài vô thời hạn. Hãy đưa Tam thiếu gia về nhà nghỉ ngơi."

      "Vâng, cậu Hai." Ánh mắt của An Thành quét qua gian phòng, trong bụng hiểu quá nửa, cũng dám nhiều lời nhìn lâu, ra hiệu cho mấy người tới giữ chặt lấy Mạnh Thiệu Hiên.

      "Mạnh Thiệu Đình, còn có phải là người hay ? Tại sao có thể đối xử với Tĩnh Tri như vậy? Rốt cuộc ấy phạm lỗi gì khiến hết lần này tới lần khác chịu buông tha cho ấy?"

      Mạnh Thiệu Hiên liều chết giãy giụa, nhưng phản kháng nổi với sức của năm sáu người cùng nhất tề giữ chặt. bị cứng rắn kéo ra phía ngoài cửa, Mạnh Thiệu Đình nhanh chậm châm điếu thuốc, chậm rãi hút hơi, nghiêng đầu: "Đưa Tam thiếu gia ra ngoài."

      "Mạnh Thiệu Đình, tại sao lại ức hiếp Tĩnh Tri như vậy? Tại sao mãi chịu buông tha cho ấy? Năm năm trước hại ấy cửa nát nhà tan, năm năm sau lại còn làm chuyện bằng cầm thú đối với ấy như thế. Mạnh Thiệu Đình, trái tim của rốt cuộc làm bằng thứ gì vậy? Này, rốt cuộc có tim hay hả? Chúng tôi sắp phải kết hôn..."

      "Tôi cũng hại ấy cửa nát nhà tan, Thiệu Hiên, chú đừng vớ vẩn."

      Mạnh Thiệu Đình sao tự kìm chế được xoay người lại. Đây cũng phải là lần đầu tiên được nghe lời này, trong bụng khỏi nảy sinh nghi ngờ lớn.

      "Chuyện cho tới bây giờ mà vẫn còn ở đó bậy." Mạnh Thiệu Hiên tức giận ngược lại cười to, thoát được, mắt nhìn thấy ở phía trước lại thể ôm vào trong ngực để an ủi, quả thực nỗi đau đớn trong lòng khó có thể diễn tả bằng lời. . .

      "Năm năm trước khi Tĩnh Tri mang thai, lại cố ý muốn ly hôn, ba ba ấy biết được chân tướng của câu chuyện mới đến nhà họ Mạnh tìm . Ông ấy dự định cho biết , nhưng lúc ấy bị đôi cha mẹ tốt của nhục mạ tàn nhẫn hồi, đường trở về nhà bởi vì tức giận nên ông ấy qua đời... Chuyện này chẳng lẽ cũng liên quan gì đến sao? Tĩnh Tri trơ mắt nhìn ba ba mình tắt thở, chịu nổi đả kích nên mới bị sảy thai, lại thêm mạng người nữa, chẳng lẽ cũng liên quan gì đến sao?"
      Last edited: 4/5/16
      heo điênChris thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      minh thich cau cuoi cung cua thieu hien

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 146.1 : Tôi thể buông tay với ấy

      “Tĩnh Tri trơ mắt nhìn ba ba mình tắt thở, chịu nổi đả kích nên mới bị sảy thai, lại thêm mạng người nữa, chẳng lẽ cũng liên quan gì đến sao?" tới chỗ này Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy trái tim đau nhói sao chịu nổi. Ngày trước, khi Tri Tri kể lại những chuyện này cho nghe, hề rơi giọt nước mắt, giọng nhàng như , tựa như kể lại cho người bên cạnh nghe chuyện của ai đó, hề liên quan gì với mình. Nhưng nghe xong lại trắng đêm sao ngủ nổi, tim như bị đao cắt.

      biết quá khứ Hai đối đãi với cực kỳ tốt, nhưng thể ngờ rằng lại đến mức đau thương thê thảm như thế. Cho dù nhiều năm trôi qua, nghe kể lại với thái độ vân đạm phong khinh ( như ), vậy mà cũng khỏi cảm thấy trong lòng chua xót. Lại nghĩ năm đó, giữa đêm đông tối đen như mực với bão tuyết bay đầy trời, cùng với cha của mình bị người nhà họ Mạnh đuổi ra khỏi nhà, trong cơn bão tuyết như bông trắng bị xé vụn bay mù mịt, chỉ biết trơ mắt nhìn người cha thân nhất của mình tắt thở, trơ mắt nhìn con của mình chết ... Nỗi đau đớn ấy, e rằng còn khó chịu hơn cả việc cắt da khoét thịt.

      mơ hồ biết năm đó Hai đối xử với tốt, cũng nghe đồn đãi chút về chuyện cũ, là nhà họ Mạnh đối xử với rất cay nghiệt, nhưng lại hề biết phải chịu đựng tổn thương lớn lao như thế, sâu sắc như thế.

      diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn kể lại mạch toàn bộ mọi chuyện của ngày ấy, chỉ thấy Mạnh Thiệu Đình im lặng đứng ở nơi đó, tay nắm lại nhưng vẫn câu gì, mi tâm nhíu lại chặt, môi của Thiệu Đình cũng mím lại cực kỳ chặt. Mạnh Thiệu Hiên thấy ánh nắng ấm mùa đông xuyên qua cửa sổ rơi vào người Thiệu Đình, màu vàng của ánh nắng dường như làm cho bóng dáng tràn ngập lạnh lẽo của trống trải.

      " Hai, tôi gọi tiếng hai, cũng uổng phí chúng ta làm em hơn hai mươi năm qua. Giờ đây ấy phải chịu thương tích đầy mình rồi, tại sao vẫn chịu buông tha cho ấy?"

      Mạnh Thiệu Hiên lo lắng cho Tĩnh Tri, mặc dù trong lòng cực hận người nọ, nhưng vẫn nỗ lực ép buộc mình phải lùi trước bước.

      Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lẽo cứng cỏi lại lên nụ cười mờ ám giễu cợt, ánh mắt chuyển động, rơi vào người Tĩnh Tri. Dừng lại hồi lâu, mới chậm rãi rời , định lên tiếng lại phát trong cổ họng nóng rát như bị lửa đốt rất khó chịu. kìm nén lại khẽ ho khan tiếng, sau đó mới chậm rãi : "Nghe chú kể lại những chuyện này, tôi lại càng thể nào buông tay với ấy. Nếu như tôi làm tổn thương ấy đến mức thể nào xoay chuyển lại được như thế, chi bằng từ nay về sau hãy để cho chính tôi bù đắp lại."

      "Mạnh Thiệu Đình! ..." Mạnh Thiệu Hiên nghe trai lời vô sỉ như vậy khỏi tức giận, đôi con ngươi mắt trợn lên như sắp nứt ra. điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc của những người kia, nhưng chỉ càng làm cho bản thân thêm nhếch nhác chịu nổi nhưng cũng thể nào thoát ra khỏi họ chút xíu.

      "Mang Thiệu Hiên ra ngoài!" Mạnh Thiệu Đình hạ lòng sắt đá, trong tiềm thức, nghĩ muốn quay đầu nhìn lại chút, nhưng chẳng biết tại sao mất hết dũng khí, hàm răng có chút ê ẩm. mặt, cổ, cánh tay của , những vết cào kia vẫn còn nóng rát tựa như bị lửa đốt, nhưng những đau đớn này vẫn thể kìm nén được rối loạn trong lòng.

      Những chuyện xảy ra kia, Mạnh Thiệu Đình hề hay biết chút gì. Khoảng thời gian đó cùng Mạn Quân trải qua những ngày bình yên an ổn ở nước Mỹ, mà hề biết rằng phải chịu đựng đả kích trí mạng như vậy.

      Đây là chuyện vượt qua trí tưởng tượng của . Ngay cả nghĩ thôi cũng thể nghĩ đến. Chân tướng của việc năm năm trước lại trái ngược hẳn với tất cả những gì được biết.

      nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên bị bắt lôi ra bên ngoài, miệng vẫn còn lớn tiếng mắng . Hai mắt Thiệu Hiên đỏ ngầu, ngón tay túm chặt ở khung cửa, chết cũng chịu buông ra. An Thành có chút sợ hãi đưa mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình, thấy có ý bảo dừng lại, đành phải nháy mắt bảo mấy người kia từng chút từng chút cạy các ngón tay của Thiệu Hiên ra, sau đó đẩy ra ngoài cửa...

      "Tĩnh Tri... Tĩnh Tri..." giọng của Mạnh Thiệu Hiên khàn khàn và đau đớn. Tĩnh Tri vốn nằm ghế sa lon, con ngươi đen nhánh chợt chuyển động. chớp chớp mắt mấy cái, dòng nước mắt cuồn cuộn lăn xuống... Trong phòng còn những người khác, chỉ có mình Thiệu Đình đứng xoay lưng về phía , ở khoảng cách xa lắm, nhưng cũng gần...

      thử dịch chuyển thân thể chút, tuy người đau đớn lợi hại giống như bị xe nghiền qua người, nhưng vẫn còn chút sức lực. Tĩnh Tri hơi quay đầu , đôi mắt đẫm lệ nhìn ra phía cửa, thể nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên nữa rồi...

      Nếu như chết, có hận ?

      Nhưng còn có ai cho lý do muốn sống nữa?

      Tĩnh Tri cười tiếng, nhắm mắt lại. quay mặt , trong hành lang tiếng gọi của Thiệu Hiên dần dần . cảm thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt của . Hàng lông mi dài khẽ run rẩy, chậm rãi mở rèm mắt ra, nhìn xuyên thấu qua khe hở của tấm rèm cửa sổ. nhìn thấy những quả bóng to màu hồng nhạt bay trôi nổi đầy trời, dưới lầu chính là cánh cửa bước vào cung điện hạnh phúc của , nhưng có cơ hội vào đó nữa rồi.

      Số mệnh sao lại vô tình đến thế, khóa cửa để ở ngoài, chỉ còn cách cửa bước nữa thôi, vậy mà được vào.

      Thiệu Hiên, nếu còn có kiếp sau như người ta vẫn , phải tìm thấy em trước nhé, đừng để người nào khác giành đến trước, sau đó cũng giống như cuộc đời này, ngang ngược chút, hư chút, cướp em , giam cầm em ở lại bên cạnh ...

      Tĩnh Tri chợt ngồi dậy, đứng dậy cực nhanh, thân thể mảnh khảnh dường như chỉ trong nháy mắt, từ ghế sa lon nhanh chóng chạy tới trước cửa sổ...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 146.2 (tiếp theo)

      Mạnh Thiệu Đình vừa nghe thấy tiếng động phía sau lưng, vội vàng xoay người lại, nhưng trễ. chỉ kịp thấy bóng dáng màu trắng bồng bềnh thoáng qua trước mắt. Theo phản xạ chạy lên phía trước mấy bước giơ tay định giữ lại, nhưng vô ích. . trơ mắt nhìn vung tay tựa như kéo tất cả tấm rèm cửa sổ dầy lao vào cửa sổ thủy tinh, lập tức máu tươi liền phun ra ngoài. tiếng động lớn vang dội giống như nện vào trái tim , khiến trong khoảnh khắc chợt đờ ra như con gà gỗ, thể động đậy nổi.

      Kính cửa sổ vững chắc như thế vậy mà bị cứng rắn xô vào, nứt vỡ ra giống như mạng nhện. Những giọt máu đỏ thắm của vương khe thủy tinh bị vỡ, ánh lên màu sắc đỏ tươi đẹp rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu vào phát ra thứ ánh sáng quỷ dị...

      Hàm răng Mạnh Thiệu Đình ngừng va vào nhau lập cập, toàn thân giống như rơi vào hầm băng lạnh đến thấu xương. Người phụ nữ kia, cứ như vậy liều lĩnh dùng tính mạng của mình làm câu trả lời đối với , chạm vào , tình nguyện chết để phản kháng...

      Thân thể Tĩnh Tri giống như cuộn vải trắng rách nát bị người ta vứt ra cửa sổ vậy. chậm rãi tuột xuống, máu tươi những vết thủng trán ào ạt chảy xuống. Khi trượt từ cửa sổ thủy tinh xuống dưới kéo theo đường máu đỏ đậm đặc, cho đến cuối cùng, ngã xuống mặt đất với gương mặt và thân hình mềm nhũn đầy máu...

      Khi Tĩnh Tri đụng vào cửa sổ thủy tinh, Mạnh Thiệu Hiên bị hai người kèm hai bên xuống lầu dưới, tiếng đổ vỡ mạnh mẽ làm kinh động mọi người ở dưới lầu.

      Mạnh Thiệu Hiên giữa chợt giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh nắng rực rỡ, nhìn thấy ràng khối đỏ rực, gương mặt của như như dưới lớp máu, thể nhìn thấy được ...

      "Tĩnh Tri, Tĩnh Tri ..." gọi tên của như chợt nổi cơn điên, thừa dịp những người kia còn sững sờ, trong nháy mắt tránh thoát ra ngoài, chạy mấy bước, chợt thấy chung quanh hốc mắt từng hồi từng hồi đau nhói. Những đốm sáng nhiều vô kể ngừng nhảy múa ở trước mắt , lúc thoắt trắng như tuyết, lúc thoắt đổi thành đỏ tươi. Mạnh Thiệu Hiên bò dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cặp mắt đau nhức vô cùng giống như bị kim châm vậy. Trong đầu cũng tựa như bị người nào đó lấy mấy cây ngân châm đâm vào khuấy đảo ở bên trong. Mạnh Thiệu Hiên cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn chỉ thấy màu đen đặc. bị mất phương hướng, lảo đảo nghiêng ngả sờ soạng, cố chạy lên trước... Có ai đó đuổi kịp , bẻ quặt tay lại, siết chặt lấy hai cánh tay của . nghe thấy tiếng bước chân nườm nượp, còn nghe thấy cả tiếng thét chói tai của Thi Thi, tiếng Kiều Tử Tích đầy tức giận quát mắng lẫn chất vấn, nhưng hết lần này tới lần khác hề có tiếng của Tĩnh Tri...

      "Tĩnh Tri... Tĩnh Tri à, em ở đâu?" Trong cái nhìn tối đen sờ soạng tìm kiếm, giữa đám người đầy rối loạn, giữa tiếng khóc rống lẫn chửi mắng hỗn loạn... Trong đầu đau dữ dội, muốn nghe thấy những thứ này, chỉ muốn tìm Tĩnh Tri của , sao mà ngu ngốc như thế, tại sao lại ngu ngốc như vậy...

      "Khốn kiếp, khốn kiếp... Cậu, con mẹ nó! Đúng là đồ khốn kiếp! !" Kiều Tử Tích giận dữ giậm chân, buồn để ý gì đến tác phong của mình liền xông lên. Thấy Tĩnh Tri trong ngực Mạnh Thiệu Đình biến thành người máu, lại thấy tình huống của Mạnh Thiệu Hiên ở bên này, trong lòng hiểu ra được quá nửa. từng bước xông lên, vung quyền đấm vào Mạnh Thiệu Đình, "Cậu có phải là người nữa hay hả?! Người ta kết hôn rồi, hôm nay là cử hành hôn lễ! Cậu.... con mẹ nó chứ... Mẹ kiếp, cậu đúng là đồ súc sinh!"

      Hai tay Mạnh Thiệu Đình ôm Tĩnh Tri, muốn tránh cũng được, bị quyền đột ngột của Kiều Tử Tích đánh vào hốc mắt. lẳng lặng lui về phía sau bước, nhưng vẫn ôm chặt thân thể Tĩnh Tri, nơi tròng mắt đau lợi hại, dường như chảy máu. Mặc dù chật vật, nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình đứng vững lại, khóe mắt liếc thấy An Thành tới, bất giác mở miệng : "Nếu như cậu muốn đánh tôi, hôm nào tối để cho cậu đánh đủ, nhưng bây giờ tôi muốn đưa ấy bệnh viện!"

      "Shit! Đến lượt cậu đưa ấy sao? Cậu... Mẹ kiếp , cậu là cái thứ gì chứ? Mạnh Thiệu Đình, thường ngày tôi luôn kính nể cậu, giờ có trời mới biết Kiều Tử Tích tôi đây mắt cũng có lúc bị nhìn nhầm!" Kiều Tử Tích xông về phía trước nghĩ muốn đoạt lại Tĩnh Tri, nhưng bị An Thành giơ tay tóm trúng cổ tay giữ lại. An Thành theo bên người Mạnh Thiệu Đình mười mấy năm, là người có võ công phi thường, người thường thể so nổi. Mặc dù thuở Kiều Tử Tích cũng học võ để phòng thân, nhưng tuyệt đối phải là đối thủ của An Thành, cậu ta chỉ hơi siết chặt tay chút, cảm thấy xương tay của mình như sắp bị vỡ vụn ra, trán toát ra mồ hôi lạnh, bên cạnh thân thể cũng khỏi bị mềm nhũn ra...

      "Thiếu gia, ngài hãy đưa Phó tiểu thư , nơi này có tôi."

      An Thành ra hiệu với Mạnh Thiệu Đình sau đó kính cẩn mở miệng .

      Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, cũng kịp nhiều lời, chỉ dặn lại câu: "Xong chuyện hãy gọi điện thoại cho Dĩ Kiệt câu!"

      Hà Dĩ Kiệt là nhân vật có mặt mũi trong giới chính trị của thành phố A. Loại chuyện như thế này, mặc dù bọn họ có tiền nhưng vẫn phải cần có người tới giúp tay để giải quyết, bằng với chuyện gây ra cũng đủ mất hết thể diện!

      "Tôi biết rồi, cậu Hai yên tâm!" An Thành gật đầu đáp ứng, xoay lại bẻ quặt cánh tay Kiều Tử Tích buông: "Kiều thiếu gia, đây là chuyện của nhà họ Mạnh, chưa đến lượt ngài phải nhúng tay vào giải quyết đâu."

      "Tao... Con mẹ nó! Thằng khốn kia, có buông tay tao ra , khéo gãy tay tao bây giờ!" Kiều Tử Tích tức giận sắc mặt đỏ lên, bất ngờ tục mắng chửi...

      An Thành đáp, nhưng đáy mắt ràng thoáng qua tức giận, tay lại hơi dùng lực chút, Kiều Tử Tích gào lên thảm thiết câu, cũng mắng nổi được nữa...

      Lâm Thi nhìn Tĩnh Tri cả người đầy máu được Thiệu Đình ôm , lại nhìn Kiều Tử Tích bị người kia siết chặt, nét mặt chật vật, còn Thiệu Hiên cũng ngất , trong khoảnh khắc cũng biết nên đuổi theo Tĩnh Tri còn là ở lại...

      Chần chờ, thấy Mạnh Thiệu Đình ôm Tĩnh Tri lên xe nhanh cóng rời , mà Kiều Tử Tích ở nơi này vẫn kêu thê thảm chịu nổi, Lâm Thi đau lòng, khẽ cắn răng, quyết định đuổi theo ra ngoài nữa.
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :