1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 143.2 (tiếp theo)

      "Lần trước bỏ lỡ hôn lễ của cậu, lần này tôi dám để lỡ nữa. Tính ra từ lần chia tay trước đến giờ dễ phải đến hơn nửa năm chúng ta chưa gặp nhau rồi!" Thẩm Bắc Thành có chút xúc động, thời gian trôi cực nhanh. Những năm qua hai người đều phát triển nghiệp của mình, ở trong nước, ở nước ngoài, việc làm ăn cũng đều khởi sắc. Chỉ có điều, mối quan hệ thân thân thiết giữa bọn họ lại chưa từng bị thời gian làm cho xa cách, ngược lại khi gặp nhau là lập tức có thể khôi phục thân mật khăng khít như hồi ngày còn cùng nhau học.

      Mạnh Thiệu Đình cũng nhiều đến chuyện kết hôn, vẫn chỉ giữ nụ cười như trước, ánh mắt lướt qua ở phía sau, có chút nghi ngờ dò hỏi: "Tôi nghe người ta cậu kết hôn,sao báo tin cho tôi biết?"

      Thẩm Bắc Thành ngồi xuống ghế sa lon, môi mỏng hơi nhếch lên nở nụ cười đầy vẻ giễu cợt: " có gì đáng , cũng cử hành nghi lễ, chỉ ký thỏa thuận mà thôi, cho nên cũng muốn cho cậu biết."

      Mạnh Thiệu Đình biết tính tình của bạn mình, cậu ta , cũng hỏi nhiều. Có điều thấy cùng với cậu ta cũng thanh thuần thoát tục. Lúc này ngồi ở trong sảnh chuyện cùng với Mạn Quân, bộ dạng nhã nhặn lịch , khiến người khác cũng có chút thiện cảm, khỏi có vài phần tò mò: " đó... là em dâu sao?"

      Tay Thẩm Bắc Thành bưng trà chén chợt khựng lại, chợt có chút tự giễu, cười khẽ: " phải đâu, ấy ở trong nước."

      Mạnh Thiệu Đình thấy thần sắc của bạn, tất nhiên trong lòng biết có ý khó ra được, cũng chỉ nhân tiện sang chuyện khác. Hai người nhiều ngày gặp, tất nhiên có rất nhiều chuyện để , cho đến lúc thỏa chí sắc trời cũng đen kịt. Khi Mạn Quân đến hỏi bữa ăn tối ăn cái gì họ mới ngừng lại.

      trẻ tuổi cùng Thẩm Bắc Thành tên là Bùi Hi La, gia tộc nổi danh nhất với sản nghiệp là các chuỗi siêu thị lớn được trải rộng khắp thành phố B, của cải nhiều thể xem thường.

      Thoạt nhìn cũng nhận thấy vẻ thanh thuần, mềm mại xinh đẹp của , cùng với đơn với vẻ đơn thuần ngây thơ hồn nhiên của Mạn Quân là hai phong cách hoàn toàn khác hẳn nhau. hé mở cái miệng cực kỳ nhắn chuyện, bất quá chỉ nửa ngày, Mạn Quân và thành bạn tốt, gần như còn gì để giấu nhau.

      Giờ phút này cũng tới trước mặt Thẩm Bắc Thành , trong nháy mắt ngồi xuống, khoác tay nép vào người như con chim : "Bắc Thành , em nghĩ muốn ăn hải sản, còn ?"

      Thẩm Thành Bắc tiện tay châm điếu thuốc, giọng trước sau vẫn vẻ lạnh nhạt: " sao cũng được."

      Ngay trước mặt Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Mạn Quân, cũng hề cho chút thể diện. Sắc mặt Bùi Hi La khỏi có chút ửng đỏ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, liền nũng nịu cười lên tiếng, : "Tốt lắm, vậy cũng ăn hải sản với em là được rồi, ở AhiPoke này nổi tiếng nhất là hải sản, chi bằng hãy nếm thử chút nhé!"

      Thẩm Bắc Thành chần chừ lát sau mới ừ hử tiếng.

      Bùi Hi La cũng thèm để ý, cười tủm tỉm đứng lên kéo Mạn Quân cùng ra ngoài: "Vậy để em và Mạn Quân đến phòng bếp chuẩn bị nhé."

      Cũng chỉ cần đôi câu vài lời, Mạnh Thiệu Đình nhìn ra được chút manh mối. ràng tâm tình Thẩm Bắc Thành được tốt lắm, hồn vía lúc nào cũng như ở mây, hơn nữa dường như cậu ta nghiện thuốc nặng hơn, nên hút thuốc rất nhiều.

      "Có chuyện gì vậy?" kéo bạn tốt, hai người cùng nhau về hướng bờ biển. Thẩm Bắc Thành trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi : "Bây giờ tôi mới nhận ra rằng phụ nữ là phiền toái."

      " nghe chút?" Mạnh Thiệu Đình giương mi lên, cũng có khúc mắc đầy bụng sao tháo gỡ nổi.

      Thẩm Bắc Thành chậm rãi lắc đầu: "Cậu xem, người phụ nữ nghĩ hết cách để được gả cho cậu, nhưng rồi lại mặc kệ, thèm can thiệp đối với tất cả những gì cậu làm. Cậu có tìm ấy cũng giận, cậu gây ra xì căng đan, ấy còn giúp cậu giải vây, cậu ở nhà, ấy thấy thoải mái, cậu ở nhà, ngược lại ấy lại trôi qua cuộc sống mình đầy nhàn nhã tự đắc... Chuyện này nên giải thích thế nào đây?"

      "Vậy cậu có thích ấy ?"

      Thẩm Bắc Thành chần chờ chốc lát, nhàng lắc đầu: " thích."

      "Vậy tại sao cậu phải kết hôn?"

      "Có số việc phải đơn giản như câu trả lời có hay , tôi và ấy có những nhu cầu cần đến nhau." Thẩm Bắc Thành nhíu mi .

      "Nếu đạt được như sở nguyện rồi sau đó rời là được, người nhau mà ở chung chỗ rất đau khổ."

      "Cậu thích Thẩm Mạn Quân sao?" Thẩm Bắc Thành chợt mở miệng hỏi thăm.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 143.3 (tiếp theo)


      Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra, rồi lại nhún nhún vai: "Chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi." Thẩm Thành Bắc liếc cái, cười vẻ hài hước: "Quả là cũng phiền toái khi cậu cứ phải chịu đựng nhỉ?"

      "Cũng chẳng có gì là quan trọng, cưới ai cũng như vậy thôi, cũng như cưới thói quen mà mình ghét." Mạnh Thiệu Đình xoay người lại, sóng biển vỗ bờ cát, nơi mỏm đá phía xa vọng lại tiếng ầm ào, lúc này giữa trời đất cũng chỉ có yên ắng vô cùng...

      Thẩm Thành Bắc cũng chuyện nữa, ánh nắng chiều rực rỡ lạ thường, giống như có ai đó làm đổ phấn hộp.

      Trong đầu dần dần ra bóng dáng Thanh Thu đầy biến hóa huyền ảo với bộ dạng đại tiểu thư yểu điệu, khi cầu xin còn mang kiểu cách cực kỳ kiêu ngạo, là buồn cười!

      Giữa tiếng sóng biển ầm vang chợt truyền đến tiếng chuông điện thoại di động. Mạnh Thiệu Đình lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa nhìn khỏi hơi giật mình, Cả gọi tới?

      vài bước, nhấn nút nhận nghe.Sau hồi khách sáo giữa hai em, mới nghe Mạnh Thiệu Tiệm nhanh chậm: "Chú Hai, chú Ba gây họa lớn rồi, chú ấy và Phó Tĩnh Tri kết hôn, kết quả làm kích động đến ba ba phải vào viện, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện đây..."

      " cái gì." Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy trái tim kích động hồi. Khi ra nước ngoài chuẩn bị kết hôn, ràng Mạnh Thiệu Tiệm , Thiệu Hiên và Phó Tĩnh Tri tuyệt đối thể kết hôn được, bởi vì thể vượt qua được cửa ải của ba ba, nhưng bây giờ, vì sao chuyện đột nhiên lại biến thành như vậy?

      "Chú Ba lún quá sâu trong tình cảm rồi, những người ngoài như chúng ta cũng chẳng có cách nào. Nhưng quả bọn họ giờ du ngoạn trong ngọt ngào, nghe ngày mai cử hành hôn lễ. Chú Hai, chú xem, tôi có cần cho chú Ba chút thể diện, mang chút quà tặng đến tham gia lễ cưới hay ?"

      Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình tái nhợt, chợt cầm điện thoại di động ném mạnh xuống mặt đất. Bờ cát cũng phải là đối thủ làm cho điện thoại di động bị tổn thương, màn hình vẫn sáng như cũ, tiếng của Mạnh Thiệu Tiệm còn nghe được nữa vì quá xa.

      Mạnh Thiệu Đình đứng lặng hồi lâu, chợt xoay người lại với Thẩm Thành Bắc ở đối diện nhìn mình có chút hồ nghi, : "Thành Bắc à, tối nay tôi phải trở về nước rồi."

      "Thiệu Đình, ngày mai cậu phải cử hành hôn lễ với Mạn Quân, tại còn trở về làm gì?" Thẩm Thành Bắc tóm được tay của bạn, lại cảm giác tay của bạn mình lạnh như băng, run rẩy kịch liệt, khỏi giật mình nhìn lại: "Thiệu Đình, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"

      Đôi đồng tử đen như mực của Mạnh Thiệu Đình ngập tràn tức giận. hơi ngừng lại chút, nhưng vẫn đẩy tay ra Thẩm Thành Bắc ra: "Chuyện này để sau khi tôi trở lại cho cậu biết. Chỉ có điều, giờ tôi nhất định phải trở về nước. Hôn lễ ngày mai, tôi để chậm trễ, Thành Bắc, cậu có giúp tôi hay ?"

      Thẩm Thành Bắc trầm mặc chốc lát, cuối cùng gật đầu: "Cậu chờ , tôi cho người chuẩn bị vé máy bay tối nay cho cậu."

      "Cảm ơn cậu, Chỉ có điều, chuyện bên này, làm phiền cậu giúp tớ chào hỏi ngày, buổi hôn lễ ngày mai, đương nhiên tôi chạy về."

      "Yên tâm ." Thẩm Thành Bắc liếc cái, định hỏi cái gì đó nhưng lại thôi: "Bây giờ tôi phải lo chuyện vé máy bay cho cậu."

      Mạnh Thiệu Đình gật đầu cái, nhìn Thẩm Thành Bắc dần dần xa, thần sắc của lại càng thêm tối tăm. Gương mặt vốn dĩ tuấn ở trong đêm tối dường như có chút vặn vẹo dữ tợn. Tất cả lời thề cũng ném ra sau gáy, chỉ biết người phụ nữ kia cùng em trai ruột của mình sắp cử hành hôn lễ, sắp kết hôn rồi!

      Người phụ nữ kia từng chạm qua, vợ trước của , chỉ qua ngày mai ngủ ở cái giường cùng với em trai ... chuyện này vô cùng nhục nhã, sao có thể chịu đựng nổi!

      Thẩm Thành Bắc luôn luôn làm việc với hiệu suất cực cao, chỉ hai giờ sau, mang tới hai vé máy bay: "Bay thẳng Bắc Kinh, còn có vé là bay từ Bắc Kinh đến thành phố A, tôi mua cho cậu đầy đủ rồi đây."

      Mạnh Thiệu Đình cầm vé máy bay, cũng nhiều lời, cảm ơn xong lên xe của Thẩm Thành Bắc, từ bờ biển đến thẳng sân bay. Mãi cho đến lúc lên máy bay, lúc này Mạn Quân mới biết chuyện Mạnh Thiệu Đình rời ...

      Vừa nghe xong, nét mặt như hoa của Thẩm Mạn Quân khỏi thất sắc. Ngày mai chính là hôn lễ của bọn họ, ngày mai phải thử lễ phục lần cuối cùng. Hơn nữa tất cả bạn bè cũng đến đây, Thiệu Đình đột nhiên trở về nước, bên này phải làm cái gì bây giờ?

      "Thẩm tiểu thư nên nóng ruột, là cả gọi điện thoại tới, bảo trong nước có việc gấp cần phải xử lý, Thiệu Đình cũng n kịp nữa lời từ biệt với , dặn tôi lại cho biết, ngày mai nhất định trở lại để cử hành hôn lễ, dặn phải yên tâm."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 144: Ai cho phép lấy chồng

      ""Thẩm tiểu thư nên nóng ruột, là cả gọi điện thoại tới, bảo trong nước có việc gấp cần phải xử lý, Thiệu Đình cũng kịp lời từ biệt với , dặn tôi lại cho biết, ngày mai nhất định trở lại để cử hành hôn lễ, dặn phải yên tâm."

      "Rốt cuộc là có việc gì mà gấp đến vậy? d∞đ∞l∞q∞đ Cho dù việc có gấp gáp thế nào nữa, Cả cũng chọn thời gian như vậy để bảo Thiệu Đình trở về nước mới phải." Mạn Quân ngã ngồi ở ghế sa lon, nhịn được bật khóc.

      "Thẩm tiểu thư, nếu Thiệu Đình làm như vậy, tất nhiên là cậu ấy có lý do của mình. Trước mắt bây giờ nên tự mình gây náo loạn tình hình. Ngày mai khi các bậc trưởng bối và khách khứa tới, tôi giúp dàn xếp, chỉ cần Thiệu Đình kịp trở lại hôn lễ, mọi chuyện chẳng sao hết, có đúng hay ?"

      Mạn Quân có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng ngừng khóc, mặt cố nặn ra nụ cười: "Đúng vậy, Thẩm tiên sinh rất đúng, chỉ cần ấy chịu trở lại mọi chuyện thành quá xấu, có đúng hay ?"

      "Thẩm tiểu thư là người rất hiểu chuyện." Thẩm Bắc Thành cười lên tiếng, thấy đáy mắt Mạn Quân buồn bã đau khổ, trong lòng nảy sinh chút áy náy, bảo Hi La ở lại bên Mạn Quân rồi thẳng ra ngoài.

      Mạn Quân biết ngồi mình ở trong phòng khách bao lâu. Hi La khuyên mấy câu, thấy dáng vẻ vẫn hề nhúc nhích, cứ ngơ ngơ ngác ngác, cũng mất hết kiên nhẫn, bỏ lên lầu tìm Thẩm Bắc Thành.

      Mạn Quân thấy Hi La rời , lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Tiệm. Sau khi nghe mấy câu , ngơ ngác tới ghế sa lon, khuôn mặt trắng như tuyết tái nhợt .Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, nghe thấy được cả tiếng sóng xa xa, cũng nghe thấy tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ cổ treo ở tường trong phòng khách. cứ im lặng ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực chỉ thấy vắng vẻ và đơn.

      cho rằng kết hôn xong là mọi việc trở nên tốt đẹp, nhưng lại chưa từng ngờ tới chuyện khi ván sắp đóng thuyền, lại còn xuất chuyện quanh quẩn lại như vậy...

      *************************************

      Xa xa nhìn thấy bên ngoài quán rượu, người xe ra vào qua lại rất náo nhiệt. Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng cười tiếng, cúi đầu gọi cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, thấy người đàn ông trung niên tới, chào hỏi cách cung kính

      "Hôm nay chú Ba nhà tôi kết hôn, tôi mới vừa từ nước ngoài chạy về, biết bây giờ hôn lễ bắt đầu hay chưa?"

      "Nhị công tử, còn nửa giờ nữa mới bắt đầu, Tam công tử ở dưới lầu đón khách ạ."

      "Vậy sao? Vậy còn vợ chú Ba ở đâu? Mẹ tôi tôi mang quà tặng tới, dặn dò phải đưa đến tận tay em dâu." Mạnh Thiệu Đình làm náo loạn tình hình, chậm rãi , trong tay còn cầm chiếc hộp nho đựng quà tặng, hết sức phù hợp với tình hình.

      "Dạ, xin Nhị công tử theo tôi, giờ dâu nghỉ ngơi ở tại phòng nghỉ lầu hai, cũng hề có người khác ở đó, để tôi đưa ngài tới đó."

      Mạnh Thiệu Đình cười tiếng, khẽ gật đầu: "Cũng được, vậy ta thẳng qua phía sau vườn hoa tới nơi đó luôn, chú Ba ở bên kia còn bận rộn, là em tôi cũng cần khách sáo, cần thiết phải gây thêm rối loạn cho chú ấy."

      Người đàn ông trung niên kia luôn miệng trả lời: " Tình nghĩa em của Nhị công tử và Tam công tử đúng là rất sâu nặng! Quả làm tôi phải ngưỡng mộ rồi."

      Mạnh Thiệu Đình cười tiếng, cũng đáp lại. Bọn họ vào lối bên này, qua phía sau vườn hoa, bỏ qua hội trường hôn lễ thẳng vào lối có cầu thang lên phòng ở lầu. Người phụ trách quán rượu dẫn Mạnh Thiệu Đình tới bên ngoài phòng nghỉ, cúi người chào rồi rời .

      Mạnh Thiệu Đình lại gọi giật ông ta lại, nhanh chậm : "Tôi chỉ ở mấy phút rồi , cần phải ra chuyện tôi tới đây nghe , có số phóng viên của mấy tờ báo thường thích viết mấy chuyện lung tung, tôi thích."

      "Vâng, nhị công tử cứ yên tâm!" Người nọ đương nhiên cũng là lão hồ ly, liên tục ngừng đồng ý rồi rời .

      Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới gật đầu vẻ hài lòng. xoay người, nhìn tấm bảng màu vàng treo cánh cửa gỗ sơn màu đỏ choét, cánh môi khẽ nhếch lên, nở nụ lạnh lùng cứng ngắc. Cả người mặc bộ tây trang màu đen, giờ phút này càng trở nên lạnh lùng. Trong hành lang bóng người, vô cùng an tĩnh.

      Mà lúc đó ở dưới lầu, tiếng ồn ào ầm ỹ cùng với tiếng cười vui lại giống như bị ngăn cách ở đám mây ngũ sắc, nhìn thấy, nhưng lại thể đụng tới. Mạnh Thiệu Đình hơi hếch cằm lên, môi mỏng hơi cong lên khẽ cười, bàn tay với ngón tay thon dài giơ lên, vứt chiếc hộp quà trống kia vào trong thùng rác ở bên cạnh. Trong khí liền vang lên bộp tiếng, xoay người, hơi cúi đầu, hàng lông mi dài che kín cảm xúc nơi đáy mắt của . Rố cục quyết định giơ tay lên, hơi ngừng lại chút, ngón tay gập lại, gõ cốc cốc vào cửa...

      Tĩnh Tri vừa mới bảo Lâm Thi ra ngoài, ngồi ở ghế sa lon suy tư chút, chợt nghe tiếng gõ cửa, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là Mạnh Thiệu Hiên đến tìm mình.

      nâng tà váy đứng lên, giày cao gót, để chân trần bước thảm trải sàn trắng noãn, từng bước từng bước đến bên cạnh cửa: "Thiệu Hiên à? Phải ?"

      Mạnh Thiệu Đình cũng trả lời, vẫn chỉ nhàng gõ mấy cái. Nghe thấy giọng của vọng ra từ phía sau cách cửa, nghe êm dịu như như , cúi đầu, mi tâm nhíu chặt hơn. và Thiệu Hiên thân mật đến mức độ này sao? Nhưng khi nghe thấy gọi tên Thiệu Hiên như thế, lại tựa như có thể nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng dịu dàng mặt của vậy!

      Ngón tay bám vào cánh cửa phòng bằng gỗ, móng tay được cắt sửa gọn ghẽ, cạo từng chút từng chút vết đen cáu bẩn lớp sơn cửa, ánh mắt của buông rũ xuống làm cho người ta thấy suy nghĩ gì. Nhưng cặp môi mỏng mím chặt thành đường thẳng tắp nhìn mê người kia lại vừa hơi nhếch lên chút, mang theo ý cười vô lại.

      "Thiệu Hiên? Tại sao gì vậy?" Tĩnh Tri mỉm cười mở miệng.Vừa kéo cửa ra, mặt vẫn còn vui vẻ, nhưng trong mắt của dần dần chứa đầy nỗi hoảng sợ...

      Trong lúc vội vã liên tiếp lui về phía sau, Tĩnh Tri vội chạy mấy bước tới nơi cửa sổ, há mồm muốn kêu to. Nhưng Mạnh Thiệu Đình mau lẹ đạp phát vào cánh cửa, từng bước đuổi theo , gắt gao bụm miệng lại!

      Tên Thiệu Hiên còn chưa ra bị chặn lại. Tĩnh Tri liều mạng lắc đầu, nhưng cũng thoát được. Mặt chợt đỏ bừng, hô hấp gần như sắp bị ngưng trệ, mà người đàn ông ở trước mặt kia, giống như ma quỷ trong cơn ác mộng, cái cười của ta chứa đựng tàn nhẫn đến lợi hại, lúc này vẫn sầm sì nhìn đầy lạnh lùng. Trong hoảng hốt, cảm thấy tuyệt vọng hồi!

      "Phó Tĩnh Tri, là to gan! Kết hôn sao? Ai cho phép lấy chồng vậy?! Hả?" Sức lực của tay cực lớn, nơi cằm của gần như sắp bị bóp sái rồi. Tĩnh Tri liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng ô ô mơ hồ . Trong lúc cuống tay khua lung tung cố xô đẩy , móng tay liền xẹt qua mặt của , lưu lại mấy đường cào rướm máu nhìn chói mắt. Đôi con ngươi trong mắt của đột nhiên thu hẹp lại, lực tay bóp chặt miệng cũng thêm siết chặc hơn: "Phó Tĩnh Tri, còn kêu loạn lộn xộn nữa, có tin , tại tôi muốn luôn, để cho Thiệu Hiên nhìn người phụ nữ mà nó đến chết sống lại, rốt cuộc băng thanh ngọc khiết đến độ nào!"
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145.1: Cưỡng bức

      "Phó Tĩnh Tri, còn kêu loạn lộn xộn nữa, có tin , tại tôi muốn luôn, để cho Thiệu Hiên nhìn người phụ nữ mà nó đến chết sống lại, rốt cuộc băng thanh ngọc khiết đến độ nào!"

      vừa dứt lời, đôi mắt của Tĩnh Tri liền trợn to, trong con ngươi ràng hoảng sợ và căng thẳng. liều mạng giãy giụa, giống như con thú bị bao vây dồn đến tuyệt lộ. Cánh tay và cổ của bị móng tay sắc nhọn của cào thành những vệt rớm máu. Mắt trợn tròn đến độ tựa như sắp lồi hẳn ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình thấy như vậy, chẳng biết tại sao, ở nơi sâu thẳm trong tim tựa như bị toác ra thành vô số khe nứt. Đột nhiên đưa tay ra, run rẩy bịt chặt miệng lại, nơi sâu thẳm trong mắt bốc lên ngọn lửa tức giận lẫn ghen tỵ: "Bộ dạng lúc này của là vì quan tâm đến nó sao? A! Phó Tĩnh Tri, có biết giờ phút này tôi muốn bóp chết đến mức nào ?"

      Tĩnh Tri lại dường như hoàn toàn nghe thấy lời của . Chiếc nhẫn nạm kim cương xinh đẹp đeo ngón tay cứa vào đầu ngón tay của , máu tươi ra tí tách, nhưng vẫn hề hay biết, chỉ tập trung vào , vẫn liều mạng như cũ, ra sức cào cấu khắp người thành những vết máu dài. ra tay chút lưu tình, Mạnh Thiệu Đình dám khẳng định, giờ phút này nếu như xem móng tay của , chắc chắn bên trong chứa đầy da thịt của ! Giờ phút này nếu như buông trói buộc với , nhất định chút do dự cầm lấy cây kéo ở bàn trang điểm đâm chết luôn!

      Nhưng cho thêm cơ hội nào nữa, lần này trở lại, chính là buộc phải rời khỏiThiệu Hiên, muốn giữ lại ở bên cạnh mình, mới xem như đạt được ước muốn!

      Đúng vậy, cần để ý đến chuyện gì khác, cũng muốn xen vào bất cứ chuyện gì nữa! chỉ muốn chinh phục người phụ nữ lúc này còn để vào trong mắt mình lần nữa!

      Hơi thở của Mạnh Thiệu Đình dần dần trở nên nặng nề, mặt cổ nóng bỏng, cơn đau nhức kịch liệt ập tới, tưởng chừng như cơ thể bị mũi kim khơi lên ngọn lửa giận, đốt hết chút lý trí còn sót lại của , cháy còn chút xíu!

      Chiếc áo cưới của Tĩnh Tri là chiếc áo kiểu ngang ngực, bả vai trơn bóng của để trần hoàn toàn, da thịt tuyết trắng như ngọc, mặc dù cố kéo lên che khá cao, nhưng vẫn có thể thấy ràng từng vết hôn đỏ rực ở trước ngực cổ, màu sắc vẫn còn rất tươi mới. vừa nhìn biết, những vết hôn này đều là do Mạnh Thiệu Hiên để lại ở người !

      Nghĩ đến đây, miệng khỏi khẽ cười tiếng. để ý tới việc khoa chân múa tay, cũng như để ý việc đấm đá mình, bộ dạng giống như người bị lên cơn điên. tay tháo chiếc khăn trùm bằng lụa đầu ra, dải lụa tuyết trắng bị nắm chặt ở lòng bàn tay, tiếp đó mái tóc của xõa tung, rối loạn. Mấy sợi tóc dài đen nhánh rối tung dán chặt lên gương mặt, giống như tơ gấm lướt qua bờ vai của . Tĩnh Tri chỉ cảm thấy càng thêm hoảng sợ. Trong lúc bối rối, thấy bàn tay bịt miệng mình hình như có chút lỏng hơn, liều lĩnh há mồm cắn phập xuống. Máu tanh tràn ngập khoang miệng, gay mũi. Mạnh Thiệu Đình bị đau khẽ kêu thành tiếng, máu tươi từ bàn tay của chảy xuống, dọc theo cổ tay trượt vào trong ống tay áo. Mi tâm của nhíu chặt hơn, nhưng cũng hề nhúc nhích chút nào. Do lực cắn của rất mạnh, nên cả khối thịt của gần như sắp bị cắn rơi ra vậy.

      Lúc này đau đớn lại càng chọc giận thêm. tay vẫn bịt miệng của thả, tay kia nắm lấy dải lụa dài đẩy ngã ra ở ghế sa lon.Thình lình thân thể to lớn của liền đè xuống, bị trọng lượng nặng nề của đè lên như vậy, khiến Tĩnh Tri cảm thấy tựa như khí ở trong lồng ngực cũng bị ép ra hết. khó chịu như thế nhưng vẫn chịu thư giản chút nào. Tay nắm lấy dải lụa nhanh chóng bít miệng lại để thay thế cho tay mình. Chỉ vài ba vòng, dùng dải lụa dài kia buộc ở miệng của . Phần đuôi dài quấn lung tung mấy vòng quanh mặt , hung hăng thắt lại. Lúc này mới thở phào cái, chậm rãi nhắc thân thể mình sang chút, ngã vật ra ở bên cạnh người , nặng nề thở dốc...

      Vừa mới được tự do, Tĩnh Tri liền giùng giằng muốn chạy , trong miệng ngừng ô ô mơ hồ kêu tên Mạnh Thiệu Hiên, nhưng cũng chỉ phát ra thanh nho . Lúc nãy xuống tay vô cùng ác độc, nhét vào trong miệng cả tấm khăn lụa dài như thế, Tĩnh Tri có cảm giác mình khó chịu đến mức sắp bị ói ra đến nơi, cổ họng gắng muốn kêu to hơn, nhưng hoàn toàn còn chút sức lực nào...

      Ai ngờ, nửa người của vừa mới động đậy, lập tức liền bắt được hai cổ tay của , khóe mắt liếc nhìn đến chiếc khăn lụa đội đầu vẫn còn kéo lê ở mặt đất dài, chợt nhanh trí hành động luôn. quấn mấy vòng quanh cổ tay của , buộc chặc cứng cố định ở đỉnh đầu. vừa mới kêu cái gì, cũng nghe , hận đến cùng cực. Nhưng ngược lại, lại rất bình tĩnh, lật người lại ngăn chặn lại, môi mỏng tràn ra nụ cười lạnh lẽo: "Tĩnh Tri, hãy ngoan chút, nếu , người bị thương chính là ..."

      Tĩnh Tri lắc đầu như muốn phát điên lên rồi. muốn né tránh ngón tay của , trong miệng vẫn như cũ, liều mạng kêu tên Mạnh Thiệu Hiên, thanh phát ra nghe khàn khàn rất khó nghe. Từ đáy mắt Tĩnh Tri, những giọt lệ từ từ trào ra... Đôi tròng mắt của nhìn chằm chằm bóng lưng của Mạnh Thiệu Đình đứng cách đó xa...

      bàn trang điểm còn bày tấm hình mặc áo cưới chụp cùng với Mạnh Thiệu Hiên, bộ dạng cười cái kia rực rỡ, hạnh phúc như vậy, mà trong đáy mắt cũng ngập tràn thắm thiết của tình .
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 145.2 (tiếp theo)

      Ánh mắt của dần dần nhìn nữa, biết có phải là do nước mắt che mất tầm mắt hay , đầu nhức nhối như muốn nổ tung ra vậy. Nơi lồng ngực giống như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén chọc vào phanh ra, ngắt trái tim ra khỏi lồng ngực. nỗ lực trợn to mắt, cam lòng kêu lên lần, lần nữa... Cổ họng lúc này đau rát, giống như bị người ta dùng lửa thiêu đốt vậy. nhìn chùm đèn pha lê treo lơ lửng cao phía đỉnh đầu, hình như chùm đèn thoáng nhàng đung đưa, dần dần lại biến hóa huyền ảo thành Mạnh Thiệu Hiên trương ra gương mặt đẹp vô cùng...

      "Bà xã, sau này muốn chúng mình sinh hai đứa ! Là thai Long Phượng, trai !"

      "Bà xã, con của hai chúng ta nhất định giống như bình thường, tên của con cũng nghĩ xong rồi. trai tên gọi là Mạnh Phi Đồng, em tên gọi là Mạnh Tiểu Khả, ghép tên hai đứa lại là Phi Đồng Tiểu Khả ( giống như bình thường)? Em thấy thế nào, tệ chứ? . Hắc, người nửa mù chữ cũng chỉ có thể nghĩ ra thành ngữ đơn giản như vậy thôi, đây đúng là kỳ tích đấy!"

      Tĩnh Tri chớp mắt mấy cái, dòng nước mắt cuối cùng chậm rãi lăn xuống...

      Bên tai nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ dưới lầu vọng lên, lúc gần lúc xa... Thiệu Hiên, Thiệu Hiên... Tại sao vẫn chưa tới, tại sao vẫn còn chưa tới tìm em?

      Rất nhiều năm trước, sau khi xem vở kịch Bán Sinh Duyên, Tĩnh Tri thể tin được tại sao người ở lầu, người ở dưới lầu, vậy mà Thế Quân lại tìm được Man Trinh mới kỳ lạ chứ? Tại sao ấy gọi đến rách họng mà chàng trai kia vẫn nghe thấy được nhỉ?

      Nhưng bây giờ, tất cả lại diễn ra ở chính bản thân .

      Diễn kịch như cuộc sống thực, còn cuộc sống thực lại như diễn kịch... muốn khóc, nhưng nhận ra mình còn nước mắt nữa rồi.

      " nghĩ tới nó cũng vô ích thôi." Mạnh Thiệu Đình cười lạnh, thấy cầm được nước mắt. Tiếng gọi của dù mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận là tên của Thiệu Hiên. đố kỵ tới cực điểm, nhưng vẫn mực giữ nụ cười, ngón tay nắm vào hai bên má , ép ánh mắt của nhìn ...

      Nhưng lúc này Tĩnh Tri chỉ nhìn đầy mờ mịt, ánh mắt hướng về phía nhưng dường như lặng lẽ xuyên qua, biết nhìn về nơi nào, trong mắt còn nước mắt. Giờ đây đôi đồng tử đen nhánh lại càng sâu thẳm tĩnh lặng, gần như muốn dìm chết chìm vào trong đó. Giờ phút này thấy trong ánh mắt là cả mảng trống rộng lớn, khiến khỏi cắn chặt hàm răng lại. Rất nhanh hai nắm đấm siết chặt lại, vang lên tiếng lách cách. nghiêng người xuống, ngón trỏ thon dài nhàng vẽ phác thảo ở mặt . Đôi con ngươi hẹp dài, màu sắc giống như viên ngọc đen, nhưng lại lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo khiến lòng người lạnh băng...

      Phản kháng của Tĩnh Tri chỉ cứng ngắc, mặc dù nặng nề ngăn cản , mặc dù giống như con cá đợi bị làm thịt, nhưng vẫn là con cá ngừng giãy giụa.

      Dù cổ tay bị chiếc khăn trùm đầu bằng lụa trói chặt, vẫn liều mạng cọ sát. Mười đầu ngón tay của toàn là máu tươi, vào chiếc khăn lụa tuyết trắng, giống như những đóa hoa mai lạnh lẽo đậu ở mặt tuyết.

      Nhìn thấy máu tươi những thứ kia, trái tim co rút từng hồi, từng hồi. Ngón tay nắm lấy khỏi từng chút từng chút buông lỏng ra. Trong con ngươi đen nhánh, tức giận tản , thương tiếc dần dần trào lên. cúi đầu, mái tóc rũ xuống trán, che ánh mắt của . cứ nhìn như vậy, trong con ngươi dường như có đau thương...

      "Tĩnh Tri, đừng lấy chồng, có được hay ?"

      người đàn ông luôn luôn cao ngạo, người đàn ông khi chuyện luôn luôn thể lời như mệnh lệnh, giờ phút này lại chậm chạp cứng ngắc, giọng khàn khàn những lời mang theo vẻ cầu khẩn.

      Nhưng Tĩnh Tri lại tựa như nghe thấy gì hết. Đôi con ngươi đen như mực đầy trống vắng, biết nhìn về nơi nào, hai tay bị trói buộc vẫn còn ngọ ngoạy cách vô ích. Giọng vỡ vụn của vẫn gom tên của Thiệu Hiên, lập tức phẫn nộ của bốc lên điên cuồng...

      "Phó Tĩnh Tri, ép tôi, đây là do ép tôi... Tôi chấp nhận để cho hận tôi, trong suy nghĩ của , tôi chấp nhận là người hoàn toàn có lỗi, cho dù vậy, ngày hôm nay tôi cũng cho phép em trai tôi cưới !"

      cố kiềm chế để hết câu, lập tức đứng dậy, tay cởi hết tây trang người, tháo dây lưng, môi mím chặt thành đường cong lạnh cứng. Nhưng lúc này trong tròng mắt lại mang theo cái cười lạnh lẽo đầy giễu cợt. nghiêng người xuống, trong nháy mắt, đột ngột kéo vạt áo cưới dài người Tĩnh Tri lên...

      mặt tràn ngập màu trắng, chỉ khoảng nửa giây, sau khi vạt áo cưới che lấp mặt Tĩnh Tri, cảm thấy quần lót của mình bị người nọ xé toang, hai chân cũng bị người ta kéo ra mạnh mẽ. Nơi hạ thân khoảng lạnh như băng, tiếp đó lại nhanh chóng bị nóng bỏng bao vây...

      Toàn thân cũng phát run lên. liều mạng kêu to, thế nhưng lại dùng tấm khăn lụa trùm đầu dài kia nhét vào miệng, bịt cả vào lỗ mũi của . Tĩnh Tri thấy trong tai mình dội lên tiếng ông ông. Chùm đèn to lớn treo đỉnh đầu lúc này lắc lư tựa như muốn rơi thẳng xuống, đè vào người . Trái tim đau đớn lợi hại, khàn giọng kêu to Thiệu Hiên, Thiệu Hiên... Nhưng tiếng gọi của vỡ vụn chỉ phát ra thanh mong manh...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :