1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 141: Đêm chưa kết thúc, tình còn lưu luyến

      Nhận giấy đăng ký kết hôn xong, hai người về nhà, Tống Như Mi nhìn thấy giấy hôn thú của hai người quả nhiên tâm tình rất tốt. Đến buổi tối, bà còn muốn ra ngoài ăn bữa ngon, Tĩnh Tri thấy tinh thần của mẹ cũng tệ, gương mặt cũng bớt vẻ bệnh tật, nên cũng ngăn cản. Ba người tìm nhà hàng có tiếng thuê phòng riêng ăn bữa cơm, Tống Như Mi còn cố ý uống chút rượu, Tĩnh Tri và Thiệu Hiên, hai người lại có vẻ uống hơi nhiều.

      Lúc trở về, xe chạy rất chậm, Tống Như Mi ngồi ở phía sau chuyện liên miên cùng với Tĩnh Tri. Mạnh Thiệu Hiên cũng rất vui, vừa lắng tai nghe chuyện, vừa làm tài xế hiền lành. Trở về nhà, Tống Như Mi mệt nhọc, bảo người giúp việc đẩy bà trở về phòng, lại cười tối nay là đêm tân hôn, bây giờ bà già rồi nên làm kỳ đà cản mũi nữa, để cho hai vợ chồng son còn tranh thủ tắm táp ngủ.

      Tĩnh Tri nhìn ánh đèn phòng ngủ của mẹ tắt , mới xoay người về phía phòng ngủ của mình, Mạnh Thiệu Hiên theo sau cũng năng gì. cũng lên tiếng, tối nay là đêm tân hôn của bọn họ, hơn nữa mẹ nhìn thấy sức khoẻ của mẹ cũng khá hơn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lo lắng trong lòng cũng vợi quá nửa.

      "Bà xã, em tắm trước ." Mạnh Thiệu Hiên ngồi ghế sa lon ở phòng ngủ, thấy vẫn đứng đó cầm quần áo cúi đầu im lặng, biết xấu hổ, tuyệt nhiên dám muốn cùng tắm rửa.

      Tĩnh Tri vâng tiếng rồi tắm. Hai người tắm xong cũng sắp mười giờ.

      Lò sưởi trong phòng được bật khá cao, nằm giường đắp chiếc chăn mỏng cũng cảm thấy nóng. Khi Mạnh Thiệu Hiên lên giường, thân thể Tĩnh Tri thoáng dịch về bên trong chút, sau đó cảm thấy bên cạnh giường hơi trũng xuống chút, trái tim Tĩnh Tri lập tức thoáng đập mạnh hơn. Bàn tay khỏi níu chặt lấy ngực chiếc áo ngủ bằng vải bông mềm mại và thoải mái. cảm thấy lòng bàn tay của mình ở rịn ra lớp mồ hôi, sống lưng cũng trở nên cứng ngắc. Khi hơi thở của tiến tới gần, hơi nóng phả ra hừng hực, Tĩnh Tri run rẩy nhắm mắt lại, cho đến khi cánh tay của ôm lấy , kéo vào trong ngực. . .

      "Bà xã, em đừng sợ, chờ em chuẩn bị tốt việc đón nhận ..." nhàng hôn lên vành tai , cảm xúc êm ái, ngưa ngứa lan truyền khắp toàn thân rất . Trái tim Tĩnh Tri thoáng giật giật, gắt gao cắn răng chút, chợt xoay người lại ôm chặt lấy : "Thiệu Hiên, em, em chuẩn bị xong. . ."

      Ánh mắt sáng của nhìn trong suốt. nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, ánh sáng của ngọn đèn tường nơi đầu giường mờ mờ nhìn lắm. nhìn mãi khuôn mặt nhắn xinh đẹp ở gần trước mặt mình, cuối cùng nhịn được cúi đầu, lưu luyến hôn lên môi của . Tĩnh Tri thoáng run rẩy, chậm rãi bắt đầu đáp lại . . .

      Nụ hôn dần dần trở thành nóng bỏng, cánh tay của lúc này trở nên mạnh mẽ, gắt gao siết chặt lấy . Lực của quá mạnh khiến Tĩnh Tri có cảm giác xương cốt của mình sắp bị bóp vỡ ra mất, nhịn được liền phát ra tiếng rên khàn khàn: "Thiệu Hiên, làm em đau . . ."

      Hơi thở của ngày càng nặng nề thêm, nhưng cũng chịu buông ra. Nụ hôn của dọc đường xuống phía dưới, lướt qua chiếc cằm xinh xắn của , rơi vào cần cổ mảnh khảnh. muốn tiến thêm bước, nhưng lại sợ mình làm thế là khinh thường . cố sức đè nén lại ham muốn của mình, nghĩ phải gấp rút tìm cách phá bỏ tình trạng này. . .

      "Thiệu Hiên. . ." Tĩnh Tri khẽ gọi tên của , cảm thấy thân thể của nóng đến dọa người. cắn răng cái, nén lại ngượng ngùng, đưa tay cởi đai lưng áo ngủ của ra, bàn tay bé ấm áp dán lên sống lưng , chậm rãi kéo lại gần chút: "Thiệu Hiên. . ."

      khẽ khàng gọi tên , hơi thở của nóng rực ở bên vành tai khiến sao khống chế nổi lý trí của mình nữa. Tay chân luống cuống cởi áo ngủ của , nhưng làm thế nào cũng cởi ra được, mồ hôi trán cũng bắt đầu nhanh chóng toát ra. Tĩnh Tri thấy như vậy, khỏi thở dài tiếng, nhàng kéo tay ra, "Đừng nóng vội, để em..."

      Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt, môi chôn ở cổ của mút hôn mạnh mẽ, tựa như muốn nuốt vào bên trong bụng mình vậy. Tĩnh Tri cởi nút áo ngủ ra, động tác ngập ngừng, ngượng ngùng dám ngẩng đầu. . .

      Tay của chậm rãi luồn từ sau lưng áo thâm nhập vào trong, chạm đến nơi da thịt mát lạnh, mềm mại và mịn màng kia, nơi cổ họng phát ra tiếng thở dài trầm đục, bàn tay đặt vào sống lưng mịn màng của cực kỳ thoải mái. Tĩnh Tri bị lòng bàn tay của đốt cháy kiềm chế nổi khẽ rên lên tiếng. thanh yếu ớt ấy dường như khích lệ , Mạnh Thiệu Hiên lập tức kéo chiếc áo ngủ cản trở kia ném ra bên ngoài chăn...

      "Á... Thiệu Hiên..." Tĩnh Tri bị dọa sợ, kịp phản ứng nữa, lập tức eo mảnh khảnh của bị nắm lấy vòng kéo vào trong ngực. Chỉ thoáng, thân thể của hai người dán chặc vào nhau, ở chung chỗ, mềm mại no đủ áp chặt với thân thể bền chắc của . Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác cả người mình dường như muốn nổ tung. ôm lấy sít sao, thân thể của mềm mại giống như vũng nước tan ra ở ngực của , tưởng chừng như sắp ép đến phát điên lên rồi...

      "Bà xã, bà xã. . . muốn... rất muốn em. . ."

      gấp gáp, nhưng vẫn cố gượng chống đỡ hỏi dò ý , Tĩnh Tri có cảm giác mình bị cái ôm kia làm cho nóng quá mức. gần như thể nhúc nhích bởi nóng bỏng ấy, ngượng ngùng từng chút, từng chút bị rút . Bàn tay bé mềm mại của chậm rãi vòng ra phía sau lưng của dần dần lỏng ra, sau đó chậm rãi cởi sạch áo ngủ của . . .

      Động tác của khích lệ , cuối cùng cũng thể nhẫn nhịn hơn được nữa. Hai tay dạo chơi ở phía sau lưng , hồi lâu sau, tựa như lấy hết dũng khí mới chậm rãi di động đến trước ngực Tĩnh Tri. Khi lòng bàn tay chạm vào nơi vừa mềm mại vừa đàn hồi lại cực kỳ đầy đặn kia, Tĩnh Tri chịu nổi nữa liền rên lên tiếng, sắc mặt đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt lại. Mạnh Thiệu Hiên cũng cảm thấy toàn thân mình cũng dường như muốn nổ tung, tất cả huyết dịch nóng bỏng như sắp sôi trào cũng liều mạng tìm cách thoát ra, xông lên khiến dường như sắp lên đỉnh...

      Nơi bụng mềm mại của Tĩnh Tri bị cứng rắn của chống vào có chút hơi đau. Thân thể của chịu được nữa thoáng hơi nhúc nhích cái. Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên bỗng biến đổi lớn, bàn tay nắm nơi mềm mại chợt siết chặt lại. Chợt trong cổ họng liền phát ra tiếng thở dốc trầm đục, tiếp đó lập tức gắt gao ôm lấy Tĩnh Tri, vừa điên cuồng mổ những chiếc hôn loạn xạ ở người , vừa vội vã khẽ kêu lên: "Bà xã... Bà xã..."

      luôn miệng kêu tên Tĩnh Tri, dồn dập thở dốc, trong phút chốc Tĩnh Tri ý loạn tình mê. Trong nháy mắt cảm thấy bụng truyền đến cảm giác nóng bỏng ươn ướt dính dấp. Đầu óc như trong giấc mộng, hồi lâu mới phản ứng được, "Thiệu Hiên... ..."

      "Bà xã, xin lỗi.... , lần đầu tiên... sao nhịn được..." ôm lấy chịu buông tay, mặt chôn sâu ở bờ vai của , có chết cũng nhất định chịu ngẩng đầu lên...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 142.1: kết hợp và mẹ qua đời

      "Bà xã, xin lỗi.... , lần đầu tiên... sao nhịn được..." ôm lấy chịu buông tay, mặt chôn sâu ở bờ vai của , có chết cũng chịu ngẩng đầu lên...

      ", chẳng phải , còn là... sớm phải là..." Tĩnh Tri mặt đỏ bừng, nhưng phần lớn là do thương tâm hòa lẫn khuây khoả mà sao ra được. Trái tim đập cuồng loạn, tựa như muốn phá rách lồng ngực mà vọt ra ngoài, Tĩnh Tri xoa tim mình. Người đàn ông trong ngực vẫn còn xấu hổ, gắt gao ôm chặt lấy chịu buông, giọng lầu bầu: " phải vẫn , lần đầu tiên của đàn ông đều phải nhờ trợ giúp của tay trái tay phải của mình hay sao..."

      Tĩnh Tri ngây người, lâu sau mới phản ứng được. Tròng mắt nóng kinh người, trong phút chốc biết nên đối diện với thế nào... từng lấy chồng, lại còn từng sinh con, mà ...

      Tĩnh Tri đẩy ra, xoay người , cảm thấy suy sụp mà ra được...

      Mạnh Thiệu Hiên thấy như vậy, rốt cuộc biết vì sao đột nhiên mất hứng, chỉ dám dè dặt bao quanh người : "Bà xã, để ôm em tắm nhé!"

      Tĩnh Tri cũng lên tiếng, Mạnh Thiệu Hiên nghĩ ngợi mình làm bẩn người , có ngủ cũng được thoải mái, liền dứt khoát bế lên. thân thể hai người mảnh vải, hai cơ thể trần trụi kề sát nhau, lại trong nhà, da thịt lúc gần lúc xa. vẫn lời nào, cũng dám mở miệng, càng cúi đầu hơn, dám liếc nhìn thân thể mềm mại trong ngực mình cái. . .

      Pha nước xong, đặt Tĩnh Tri vào trong bồn tắm, tự mình cầm khăn tắm đứng ở bên cạnh, lạnh run người nhưng cũng dám bước vào. Tròng mắt Tĩnh Tri hồng hồng nhìn , đưa tay kéo : " hãy vào cùng với em ."

      Mạnh Thiệu Hiên ừ tiếng, sau đó nhảy vào bồn tắm. gì, cầm lọ sữa tắm hơi cúi đầu vẽ loạn lên người Tĩnh Tri. Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, thấy sắc mặt đỏ bừng đầy vẻ áy náy, trong lòng thấy êm dịu mấy phần: " lại gạt em. . ."

      " phải đâu, khi đó lừa em là vì lo rằng em chấp nhận, nên mới làm càn láo. . ."

      "Vậy cũng sợ bị lộ tẩy sao?" Tĩnh Tri lườm , thấy hơi giương mắt, ánh mắt rơi ở trước ngực mình, thẹn thùng lập tức hai tay vòng trước ngực, mắt cũng nhắm lại: " đừng nhìn lung tung. . ."

      "Được rồi bà xã, nhìn loạn nữa." Mạnh Thiệu Hiên đưa tay ôm : " ôm em nhìn nữa. . ."

      Người Tĩnh Tri trơn tuột, hương thơm ập đến, hai người vừa mới ôm nhau chung chỗ, Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy toàn thân như có lửa đốt. hốt hoảng lại buông ra, tay cũng biết phải để ở chỗ nào cho phải, nên có chút luống cuống: "Bà xã, dám đụng vào em..."

      Tĩnh Tri thở dài: "Mạnh Thiệu Hiên, đúng là người ngu ngốc nhất, đần độn nhất đời. . ."

      Từ phía sau vây quanh : "Chúng ta là vợ chồng, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng được dấu diếm, lừa gạt em, biết ?"

      " bao giờ như thế nữa ... Tại... tại trộm xem rất nhiều phim xxx, học theo, ai ngờ... bà xã.... mới ôm em cái vậy mà cả người rất khó chịu, cũng biết tại sao... cũng nhịn được nữa...Bà xã, em đừng giận , lát nữa nhất định cố gắng!"

      Mạnh Thiệu Hiên xoay người ôm lấy . cảm thấy thân thể của ở trong ngực mình khẽ run lên, cũng nhịn được liền cúi đầu xuống hôn . Cánh môi của có chút sưng đỏ, ở dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc lòng người. Mạnh Thiệu Hiên nhịn được dùng đầu lưỡi nhàng phác họa lên làn môi của , bàn tay vòng ra sau lưng khẽ vuốt ve lên làn da trơn bóng như ngọc của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri có cảm giác nơi đầu xương của mình cũng như mềm , nhịn được khẽ hừ tiếng. Bàn tay bé của gắt gao bám vào nơi bờ vai của , chiếc cổ thon dài ngửa lên cao, nơi mềm mại trước ngực dán chặc với cứng rắn của , thân thể nóng rực áp sát nhau thành đường cong duyên dáng. . .

      Mạnh Thiệu Hiên nhịn nổi nữa, bàn tay dần dần lướt qua chiếc eo thon của , dịch chuyển về nơi đôi chân thon dài thẳng tắp vuốt ve. . .

      Tĩnh Tri có chút sợ hãi, khỏi khẽ lắc đầu, Mạnh Thiệu Hiên lại ôm lên, để giạng chân ở hai bên người mình, trong ý loạn tình mê ngừng lẩm bẩm, đôi môi như lửa nóng thiêu đốt mỗi tấc da thịt của : "Bà xã, sắp chết mất... Bà xã, bà xã. . ."

      Hơi thở của càng phát ra dồn dập, ngay lập tức Tĩnh Tri cũng bị cuốn hút theo. Sắc mặt ửng hồng giống như hoa đào, hơi nhắm mắt lại lông mi ngừng run rẩy, cánh tay vô lực của tuột khỏi bờ vai , trượt xuống tìm được nơi để chống đỡ. hồi sau mới sờ soạng ôm lấy cổ của , giọng mềm tựa như được phát ra từ trong cổ họng, mang theo quyến rũ êm dịu: "Thiệu Hiên. . . Chúng ta trở về, phòng ngủ . . ."

      Mạnh Thiệu Hiên thở dốc tiếng, dung nhan tuấn làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi nhưng lại mang theo ma làm mê hoặc khiến người ta động tình. Bàn tay của chuyển qua cặp vú vểnh cao của , khẽ dùng lực, hơi thở của trở nên hổn hển, dồn dập ở bên tai . Nơi cứng ngắc ở phía dưới tựa như vội vã muốn tìm được nơi vui chơi vẫn hằng tha thiết ước mơ, nhưng lại biết phải làm thế nào. . .

      thở ồ ồ, gấp gáp hôn , có chút ngượng ngùng khẽ than thở ở bên tai : "Bà xã, em hãy giúp chút. . ."

      Sắc mặt Tĩnh Tri vụt đỏ rực, cắn chặt dưới môi, hàng mi dài e lệ khẽ run run: "Em, em giúp thế nào. . ."

      trán Mạnh Thiệu Hiên có mồ hôi hột, dọc theo da thịt trắng như tuyết của chảy xuống dưới, càng làm cho kìm nén của trở nên điên cuồng thêm mấy phần. Cánh tay vững chãi của bóp chặt vào chiếc eo của . Màu da của hai người thoáng nhìn lại dường như muốn hòa tan với nhau ở chung chỗ. . .

      "Bà xã, phải làm thế nào đây?" Mạnh Thiệu Hiên cảm giác máu của mình sắp sôi trào lên, mạch máu như sắp nổ tung. Bàn tay vuốt ve khắp nơi da thịt trong suốt của , hơi thở nóng bỏng tưởng chừng như đốt cháy da thịt đến đau nhức. . .
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 142.2 (tiếp theo)

      Tĩnh Tri thấy bộ dạng khó chịu của , cuối cùng đành lòng, nhàng ngửa đầu, hôn lên cằm , đầu lưỡi mềm mại đáng liếm láp qua lại. Mạnh Thiệu Hiên nhịn được hừ lên tiếng, "Bà xã, em hãy mau giúp , sắp phát điên rồi. . ."

      Bàn tay bé của Tĩnh Tri dời xuống phía dưới tìm dục vọng của . Từ cổ họng của Mạnh Thiệu Hiên rên lên tiếng, giọng cũng run lên: "Bà xã..."

      Trong óc của chỉ thấy ánh sáng trắng cứ từng luồng từng luồng lóe lên, cả người như muốn bay lên... Lúc này cảm thấy vật của mình được nơi vui chơi kia bóp chặt lại, cảm giác ấy sao tuyệt vời như thế... dường như bị chìm đắm vào trong đó vậy. thể suy nghĩ, mà cũng sao suy nghĩ nổi, chỉ có động tác vẫn cứ tuân theo bản năng ham muốn của mình. Tiếng nước chảy ào ào che dấu thanh kiều diễm làm cho người ta phải ngượng ngùng kia. . .

      Tĩnh Tri chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời trước lắc lư điên cuồng. chôn mặt ở bờ vai của , hàm răng cắn chặt lại, nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. có chút thô lỗ, có chút liều mạng muốn , nhưng lại mang cho vui sướng vô tận. Rốt cuộc sau cùng, cũng nhịn được liền gắt gao cắn vào bờ vai của , toàn thân Tĩnh Tri cũng run rẩy, run run gọi tên của : "Thiệu Hiên. . ."

      "Bà xã, bà xã. . ." Mạnh Thiệu Hiên luôn miệng ngừng gọi , hai cánh tay gần như muốn siết vào trong xương thịt của mình. há miệng to ra để thở. Khi lên đến đỉnh điểm vẫn quên tìm đến môi của lưu luyến khẽ hôn, vỗ về từng tiếng: "Bà xã, có làm em đau hay . . . xin lỗi, xin lỗi. . ."

      Tĩnh Tri sớm mệt mỏi, ngay cả sức lực để chuyện cũng có. nằm ở trong ngực của , ngay tiếp đó cả người đến xương cũng mềm nhũn ra, chỉ đành nhắm mắt lại nhàng lắc đầu. . .

      Mạnh Thiệu Hiên ôm lấy nghỉ ngơi chút, sau đó mới tắm rửa sạch cho cả hai người. cầm khăn tắm lớn lau khô rồi ôm trở về phòng ngủ. . .

      Tĩnh Tri chui vào trong chăn ấm áp, liền bị Mạnh Thiệu Hiên ôm vào trong ngực. mệt mỏi tìm được tư thế dễ chịu nằm ở trong ngực ánh mắt mệt mỏi cũng sao mở ra được, chỉ chốc lát sau liền nặng nề ngủ thiếp ...

      Mạnh Thiệu Hiên lại sao ngủ được, vừa ôm cái sao khống chế nổi, vừa đụng đến khỏi muốn . ở trong ngực ngủ yên ổn, bộ dạng trầm tĩnh dịu dàng làm cho thấy lòng vui sướng, tựa như cả đời mong muốn luôn được ôm nhau như vậy!

      đêm này, Tĩnh Tri mộng ngọt ngừng, nhưng lại làm cho người ở bên gối của mình khổ sở. ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới uể oải mở mắt, nhưng ngờ vừa mới mi mắt vừa nâng lên thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn hề chớp mắt...

      Trong đầu Tĩnh Tri trống rỗng hồi lâu mới nhớ ra buổi tối hôm qua bọn họ . . .

      Bất giác gương mặt như đóa Phù Dung mới nở kia vụt đỏ bừng thẹn thùng, che mặt chui trở lại trong chăn.

      "Bà xã, chào buổi sáng." Mạnh Thiệu Hiên ôm lấy , đặt nụ hôn nóng bỏng lên trán : "Bà xã, em có mệt hay ?"

      Tĩnh Tri núp ở trong ngực nhàng gật đầu: " người đau..."

      "Đau ở đâu?" Mạnh Thiệu Hiên ân cần khẽ hỏi, nhưng vẫn sao khống chế nổi cứ hôn , Tĩnh Tri vội vàng né tránh: "Em vẫn chưa đánh răng đâu, muốn hôn. . ."

      "Miệng em hôi, hơn nữa, cũng chưa đánh răng, chê em. . ." cười xấu xa, ôm chặt vui tươi hớn hở, cắn vào vành tai trơn mịn trong suốt của , nhàng liếm láp: "Bà xã, vẫn muốn. . ."

      Tĩnh Tri quýnh lên: " được đâu, ban ngày. . ."

      "Ai chỉ buổi tối mới có thể chứ?" Mạnh Thiệu Hiên ghé sát vào vẻ rất vô lại bì lại, cẩn thận quan sát gương mặt của .Quả nhiên nơi hốc mắt có chút bị quầng thâm, bất đắc dĩ đành phải thở dài: "Vậy chúng ta để tối hôm nay vậy. . ."

      Tĩnh Tri bĩu môi, chọc chọc : " cũng biết điều đấy nhỉ!."

      " vừa mới được nếm hương vị tuyệt vời như vậy... Lại , ai bảo người ấy lại là em cơ chứ, cứ gặp em là lại muốn hôn em, ôm em lại muốn em..." Mạnh Thiệu Hiên lại hung hăng ôm Tĩnh Tri chút, đột nhiên ngồi dậy: " được, phải rời giường, nếu rất khó chịu..."

      Tĩnh Tri biết thương mình, trong lòng cũng khỏi cảm thấy được an ủi, vui sướng. nằm lại chốc lát mới rời giường, hai người rửa mặt xong, ra ngoài phòng khách, thấy Tống Như Mi dậy sớm, ngồi ở trước bàn ăn.

      Sắc mặt Tĩnh Tri nóng bừng, tối hôm qua ầm ĩ gây tiếng động lớn như vậy, cũng biết mẹ có nghe thấy hay . nhìn trộm Tống Như Mi chỉ thấy bà mỉm cười nhìn hai người bọn họ, mới thoáng yên lòng. . .

      Ăn bữa sáng xong, Tống Như Mi chợt muốn thăm mộ của Phó Chính Tắc. Tĩnh Tri có chút ngạc nhiên, những năm gần đây, mẹ chịu thăm mộ ba ba, cũng biết là nguyên nhân gì. Mấy lần Tĩnh Tri muốn mẹ thăm ba ba chút, nhưng bà đều cự tuyệt. Lần này, tại sao bà lại chủ động cầu muốn thăm mộ?
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 142.3 (tiếp theo)

      Thu xếp lúc rồi ra cửa. Mạnh Thiệu Hiên lái xe đưa bọn họ đến nghĩa trang, dẫn đầu đến trước mộ của Phó Chính Tắc quỳ xuống. Người trong ảnh bia mộ nho nhã và đôn hậu, mỉm cười hiền lành nhìn . Thiệu Hiên vừa nhìn thấy ông cảm thấy thân thiết, trong lòng chua xót, lau tấm hình bia mộ sạch , sau đó mới cúi đầu khấn vái:"Ba ba, mặc dù con chưa từng được gặp người, người cũng chưa từng gặp con, nhưng bây giờ, con thành con của người, người cũng trở thành ba ba của con. Xin cám ơn ba ba, cám ơn người nuôi dưỡng Tĩnh Tri tốt như vậy, cám ơn người cho ấy cuộc sống, để cho con được gặp gỡ ấy. Chúng con kết hôn, sau này, cả đời chúng con đều ở chung chỗ, bao giờ rời nhau. Ba ba, ở dưới đất ngài hãy an giấc nhé!."

      xong, trang trọng dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng lên.

      Sắc mặt Tống Như Mi có chút xám tro, bà lặng người nhìn bia mộ, người trong hình kia bao nhiêu năm rồi bà chưa được gặp? Mà hôm nay người vĩnh viễn cách xa, cho dù ở trong mộng bà cũng chưa từng nhìn thấy dung nhan của ông. Bao nhiêu năm qua, bà thương ông hận ông, nhưng giờ phút này gặp lại, bà chợt nhận ra tất cả mọi hận ân oán, cũng chỉ là nhất thời, tất cả buồn đau chua ngọt, cũng chỉ như mây tụ rồi mây tan trong cuộc đời mà thôi. .

      Rốt cuộc bà cũng phải buông xuôi, ở trước sống chết mới biết hận chỉ là thứ yếu, trước lúc vĩnh biệt mới hiểu được gần nhau quý giá đến nhường nào.

      Bà di chuyển xe lăn tới trước: "Tĩnh Tri, Thiệu Hiên, để mẹ được ở mình với cha con lát."

      Tĩnh Tri liếc nhìn bà cái, có chút lo lắng, Mạnh Thiệu Hiên cũng kéo tay rời , hai người dắt tay tránh ra xa, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy bóng lưng se lạnh của Tống Như Mi.

      Hốc mắt Tĩnh Tri đỏ ửng, nằm ở trong ngực Mạnh Thiệu Hiên khẽ thầm: "Nếu như ba ba còn sống tốt biết bao?"

      " cần phải buồn đâu bà xã, còn có ở bên cạnh em đây." Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt, biết qua bao lâu, mới phát giác ở phía mộ có chút khác thường. Tĩnh Tri và Thiệu Hiên hốt hoảng chạy lại, nhìn thấy Tống Như Mi nửa mê nửa tỉnh. Tĩnh Tri sợ hãi, nước mắt rơi như mưa, tay nắm chặt bàn tay khô gầy của mẹ ra sức lay lay: "Mẹ, mẹ, con là Tĩnh Tri đây, mẹ tỉnh lại . . ."

      "Tĩnh Tri?" Tống Như Mi mở mắt ra đầy mơ màng, lâu sau, mới chậm rãi vuốt ve mái tóc con : "Mẹ nhìn thấy Chính Tắc, Tri Tri, ba ba con tới đón mẹ rồi, tới đón mẹ cùng nhau rời khỏi nơi này. . ."

      "Mẹ. . ."

      Trong lòng Tĩnh Tri cảm thấy bất an, chỉ biết lắc đầu hốt hoảng, nước mắt rơi như mưa. . .

      "Khi mẹ chết, cần phải nghi lễ, cũng cần phải có quan tài, hãy hỏa táng mẹ thành tro, mang tro đó rắc vào trước mộ ba ba con. Khi sống, chúng ta thể ở chung chỗ, lúc chết, mẹ rất muốn được gần ông ấy. . ."

      Bà rất vất vả mới xong, liền bắt đầu há miệng to để thở. Tĩnh Tri khóc thành tiếng. Mạnh Thiệu Hiên vẫn còn tỉnh táo, nén lại nỗi đau xót trong lòng, đáp lại: "Mẹ, mẹ hãy yên tâm, con và Tĩnh Tri làm theo lời mẹ ."

      Tống Như Mi cố hết sức mở mắt ra, ánh mắt tán loạn rơi vào mặt Mạnh Thiệu Hiên: "Đứa bé ngoan, con phải đối xử với Tĩnh Tri cho tốt nhé, đừng làm tổn thương nó."

      nhịn nổi nữa, Mạnh Thiệu Hiên rơi lệ, ra sức gật đầu: "Mẹ, mẹ hãy yên tâm."

      "Mẹ phải rồi..." Tống Như Mi lại liếc mắt nhìn lưu luyến rời dung nhan của người bia mộ, phảng phất như lúc sinh thời, ông nhiều lần gọi tên của bà: “A Mi, A Mi, tất cả hoa ở trong Tĩnh Viên chúng ta nở rồi, em tới xem này. . .

      Khóe môi của bà nở nụ cười, ánh mắt hài lòng, nhìn con con rể lần cuối cùng: "Mẹ vẫn chưa được nhìn thấy hôn lễ của các con. . ."

      Bàn tay Tĩnh Tri cầm chợt nặng nề buông thõng xuống, Tống Như Mi chậm rãi khép lại mi mắt. . .

      Gió thổi qua, phát ra tiếng kêu u u, Tĩnh Tri mờ mịt đứng lên, rồi lại nặng nề quỳ xuống, "Mẹ. . ."

      cúi đầu, khàn giọng kêu lên, nước mắt rơi lã chã.

      Tống Như Mi, rượu trong nhà, cả đời chưa có chồng nhưng lại sinh được con , bị bệnh qua đời, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi. Sau khi chết được chôn ở khu nghĩa trang Tây Giao bên cạnh mộ của Phó Chính Tắc, tấm bia chỉ có lưa thưa vài chữ: Mộ vợ của Phó Chính Tắc.

      Đến lúc chết, bà mới đạt được ước muốn.

      Cuộc đời này, từng có hận, nhưng say đắm hề thay đổi. Cõi đời này, lại có bao nhiêu si tình trọn cả đời mình cũng vẫn cứ u mê tỉnh ngộ, cả đời các đều chịu đau khổ. Lỗi phải là do trái tim của mình, cũng phải là người đàn ông kia , cả đời các phải chịu đau khổ cũng chỉ vì chữ tình.

      *******************************************************

      ************************************

      Sau khi mai táng Tống Như Mi được tuần, Tĩnh Tri của nhà họ Phó và Tam công tử của Mạnh thị cử hành hôn lễ, vì muốn an ủi vong linh trời của người mẹ mất. Khách mời tham dự cũng chỉ có vài người.

      Tĩnh Tri ngồi ngay ngắn ở trong phòng nghỉ ngơi của dâu ở lầu. nhìn mình trong gương, bộ áo cưới đơn giản, tóc búi chỉnh tề ở sau ót, chiếc khăn sa đội đầu dài phất phơ, lúc che kín rồi lúc lại hé ra gương mặt như đóa Phù Dung. Tiếng động lớn ồn ào ở dưới lầu tựa như nghe thấy, rồi lại tựa như rất gần. cứ như vậy nhìn lại mình, cuối cùng, lần nữa lại lấy chồng.

      Hi vọng lần này, có thể vĩnh viễn ở chung chỗ dài lâu với người mình thích, đạt được ước muốn, mong cõi lòng được an ổn.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 143.1: Cướp đoạt

      Mạnh Thiệu Hiên ở dưới lầu tiếp đón khách mời và bạn bè. Lâm Thi và Kiều Tử Tích cũng có mặt, ở lầu dưới giúp tay. muốn được mình yên tĩnh lát, vì vậy cũng bảo ai ở lại bên cạnh với mình.

      Lúc này trong phòng nghỉ dâu rộng lớn cực kỳ yên tĩnh, gần như có thể nghe được nhịp tim và tiếng hít thở của chính mình. Tĩnh Tri ngồi ở ghế sa lon suy nghĩ, tay bưng ly trà xanh, khí trong phòng cực kỳ ấm áp. Trong yên tĩnh, cảm thấy hết sức bình yên, lâu lắm rồi mới có giờ phút thoải mái như thế này. Nếu như thời gian có thể dừng lại ở giờ phút này với tình trạng ấm áp như ở nơi đây tốt biết bao?

      Vẻ mặt khỏi trưng ra nụ cười , lại , đây là lần thứ hai kết hôn, nhưng cảm giác trong lòng lại khác hẳn. Lần trước tràn đầy khát vọng và hề sợ hãi còn lần này, lại hàm chứa lắng đọng bởi yên lặng đầy ý nghĩa mang đến.

      Nếu như vẫn còn ở trong Tịnh Viên, nếu như ba mẹ còn sống, nếu như người thứ nhất mà gả cho chính là Thiệu Hiên...

      Tĩnh Tri nhịn được cúi đầu thở dài hơi, cuộc đời này bao giờ có nếu như, cho dù là có, cho dù người thứ nhất mà gả cho chính là Thiệu Hiên, cũng có khả năng có thể lại dẫm lên vết xe đổ kia.

      kiêu ngạo của Thiệu Hiên hề thua kém chút nào so với Mạnh Thiệu Đình, nếu bắt phải cưới người xa lạ, chừng phản kháng còn kịch liệt hơn.

      Nếu như đây là số mệnh vậy cũng sớm phải chịu rồi.

      Do đồng nghiệp trong công ty tới rất nhiều, nên Kiều Tử Tích và Mạnh Thiệu Hiên tiếp đón rất bận rộn. Còn bên trong hội trường, bố trí giao cho Lâm Thi cùng với mấy đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt lo tiếp đãi.

      Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, Kiều Tử Tích thấy Mạnh Thiệu Hiên mặc dù hơi có chút tiều tụy nhưng lại hề che giấu được vui sướng nơi đáy mắt, khỏi tò mò hỏi: "Thiệu Hiên, cậu muốn kết hôn sao?"

      "Đúng vậy, sao thế?" Mạnh Thiệu Hiên có chút nghi ngờ, hỏi ngược lại: "Vậy cậu và Thi Thi sao? Lúc nào dự định kết hôn? Tôi và bà xã còn đến uống rượu mừng chứ!"

      Kiều Tử Tích nhún nhún vai, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Thi bận rộn, giọng : " , tôi chưa bao giờ nghĩ kết hôn với Lâm Thi..."

      Mạnh Thiệu Hiên hoảng hốt: " phải cậu và Thi Thi vẫn luôn nhau, lại còn ở chung nữa cơ mà? Tại sao cậu lại muốn kết hôn với Thi Thi?"

      Kiều Tử Tích châm điếu thuốc, cau mày lại: "Thi Thi rất tốt, chẳng qua là vấn đề của tôi, tôi muốn kết hôn quá sớm."

      "Cậu cũng hơn ba mươi từ lâu rồi mà?" Giọng Mạnh Thiệu Hiên nổi lên chút cứng rắn: "Nếu cậu nghĩ như vậy, cũng nên làm Thi Thi bị chậm trễ chứ?"

      Kiều Tử Tích cúi đầu, hồi lâu mới thoáng thất thần : "Tôi cũng muốn thể nghiệm giống cậu chút, kiểu như vừa gặp thương, cuồng dại hề hối tiếc. Nhưng tôi và Thi Thi, ngay từ đầu là ấy theo đuổi tôi, cho tới bây giờ, đều là ấy chủ động. , nếu như ấy buông tay, chừng hai chúng tôi chia tay..."

      "Tôi bất kể trong lòng cậu nghĩ như thế nào, nhưng tôi cảm thấy làm người đàn ông có ý nghĩ như vậy rất ích kỷ." Bởi nghĩ đến thể diện của bạn nên Mạnh Thiệu Hiên cũng có ý hơn nữa. May mà lại có đồng nghiệp nữa tới, Mạnh Thiệu Hiên chạy đến gọi, để lại mình Kiều Tử Tích đứng lại chỗ đó.

      **************************************************

      Hawai.

      chiếc Bentley màu đen dưới ánh mặt trời phát ra thứ ánh sáng vừa thần bí lại vừa khiêm tốn khiến người ta choáng váng và si mê. Xe chậm rãi dừng lại ở nhà trọ bên bờ biển, cửa xe mở ra, ra ngoài trước tiên là trẻ tuổi với bộ quần áo trắng, tóc dài thẳng đứng buông trước ngực. đeo chiếc kính mát màu cà phê sẫm, dưới sống mũi thẳng lộ ra cái miệng nhắn giống như trái đào, nhìn rất đẹp mắt.

      Xuống ở phía bên kia xe là người đàn ông, thoáng nhìn thân thể của cao chừng thước tám mươi. mặc chiếc áo sơ mi màu đen, và chiếc quần dài cùng màu, đôi tròng mắt trầm tĩnh giống như đầm sâu thăm thẳm. Tướng mạo của ta mặc dù tuấn tú bằng Nhị công từ và Tam công tử của nhà họ Mạnh, khí thế cũng hoàn toàn khác hẳn, mang theo chút xíu khí thế giấu tài để lộ ra. trẻ tuổi bước mấy bước qua, thân mật khoác vào cánh tay của ta, hai người cùng nhau về phía căn nhà trọ ở bờ biển...

      "Thành Bắc, tôi chờ cậu." Mạnh Thiệu Đình ra đón từ xa. Mấy ngày qua đều phải năng rất thận trọng tuấn, lúc này mặt lộ ra vài phần vui vẻ, khuây khoả. Lúc này người đàn ông tới cũng khẽ mỉm cười, rút cánh tay được trẻ tuổi bên cạnh khoác ở khuỷu tay ra, khoác lên vai Mạnh Thiệu Đình. Hai người thân mật cùng nhau vào trong phòng khách...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :