1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 138.1: Cảnh xuân tràn ngập

      "Chính Tắc, tại sao ông chịu lấy tôi, hại tôi bây giờ bị người mắng nhưng ngay cả cãi lại cũng thể được? Chính Tắc, tại sao ông chịu lấy tôi..."

      Mỗi lần khi bà như vậy, Tĩnh Tri đành lòng nhìn mẹ như thế. may là hàng ngày Mạnh Thiệu Hiên đều ở bên cạnh , có người chia sẻ, giúp đỡ tất cả mọi việc, khiến còn cả ngày thấp thỏm lo âu, biết kết cuộc ra sao.

      Bệnh tình của Tống Như Mi rất nặng, nhưng bà vẫn cố chấp đòi ra viện. Hôm về nhà, tâm tình của bà rất tốt, bà ngồi xe lăn cùng chuyện với bọn họ khá lâu, buổi tối cũng ăn thêm được chén cháo bổ dưỡng. Khi ba người ngồi ở trong phòng khách, Tống Như Mi nhìn đôi trẻ ở trước mặt mình bộ dạng ân ân ái ái, trong lòng bà cảm thấy thỏa mãn.

      "Tri Tri a, chọn ngày bằng gặp ngày, ngày mai con và Thiệu Hiên đăng ký kết hôn ." Tất cả ân oán đều qua, sống chết trước mắt hoá ra cũng chỉ nhàng như khói thuốc lá. Bà cũng từng hối hận, cũng từng tự trách mình, nhưng chuyện cho tới bây giờ, bà cũng muốn hồi tưởng lại nữa. Nếu như suốt năm năm qua phải bà nhục mạ với Tĩnh Tri, phá hoại thanh danh của , chừng được gả cho người nào đó, làm sao có thể gặp được Mạnh Thiệu Hiên? như vậy, đôi trẻ này còn phải cám ơn bà là khác.

      "Mẹ, chúng con vội, chờ sức khoẻ của mẹ tốt lên, mẹ cùng với chúng con." Tĩnh Tri và Thiệu Hiên ngồi ở hai bên Tống Như Mi, thân thiết kéo tay bà .

      Tống Như Mi lắc đầu cái: " ngày hai đứa còn chưa kết hôn, trong lòng mẹ cũng được yên. Thiệu Hiên, Tĩnh Tri, hai đứa nghe lời mẹ có được hay , ngày mai nhé?"

      Mạnh Thiệu Hiên thấy bà như vậy, trong lòng khỏi chua xót hồi, gật đầu đồng ý: "Mẹ, chỉ cần Tĩnh Tri đồng ý..."

      "Tri Tri, con có đồng ý ?" Tống Như Mi lại hỏi Tĩnh Tri, Tĩnh Tri có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhàng gật đầu: "Mẹ, con đồng ý."

      Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên mừng rỡ, lướt qua Tống Như Mi nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cúi đầu xuống, gương mặt đỏ ửng, màu đỏ lan đường xuống tận chiếc cổ mảnh khảnh. Lúc này nhịp tim của đập nhanh, dám tưởng tượng tâm nguyện suốt bao năm qua trong khoảnh khắc đạt được, cuộc sống vẫn hằng mơ ước, giờ đây thực đến rồi sao?

      Ngay cả há miệng to để thở cũng dám, chỉ sợ bị tỉnh giấc mộng xuân tuyệt đẹp này!

      "Mẹ an tâm rồi! Hai con hãy nghe cho kỹ đây, hai con phải thương nhau nhiều, cho dù có chuyện gì xảy ra, suốt cuộc đời hai đứa đều phải nắm tay nhau, được buông ra nghe chưa."

      "Mẹ, con như thế, con phụ bạc Tĩnh Tri." Mạnh Thiệu Hiên cầm tay Tĩnh Tri chặt, chợt quỳ xuống ở trước mặt Tống Như Mi: "Mẹ, con thề với mẹ, cả đời này con đối xử với ấy tốt, cả đời con đều ở bên ấy, bao giờ rời bỏ."

      "Tốt, tốt, bao giờ rời bỏ, bao giờ rời bỏ." Tống Như Mi cười hết sức vui vẻ, bà gật đầu liên tục, đỡ Mạnh Thiệu Hiên dậy: "Mẹ mệt rồi, đưa mẹ trở về phòng , ngày mai nhớ lấy giấy hôn thú, sau đó mang đến cho mẹ xem."

      "Mẹ, mẹ yên tâm , nhất định sáng sớm ngày mai con cùng Tĩnh Tri ạ." Tống Như Mi vui mừng gật đầu, Mạnh Thiệu Hiên và Tĩnh Tri cùng nhau đẩy xe cho bà vào phòng ngủ. Tĩnh Tri giúp bà rửa mặt thay áo ngủ xong xuôi, lúc này mới lưu luyến rời .

      vừa mới đóng cửa lại, liền rơi vào vòm ngực ấm áp. Trong lòng Tĩnh Tri ấm áp, cũng đẩy ra nữa, ngược lại dịu dàng nắm lấy tay của .

      "Bà xã, bà xã... giờ có thể quang minh chính đại gọi em là bà xã rồi." Mạnh Thiệu Hiên vòng tay ôm chặt lấy , xoay người lại, thấy sắc mặt đỏ rực của đáng vô cùng, kìm nổi liền cúi đầu hôn . Thấy như muốn tránh, liền bắt đầu ăn vạ: "Sức khoẻ của mẹ tốt hơn nhiều, em cũng nên thả lỏng tâm tình, tiếp tục cho quyền lợi ..."

      "Hừ!" Tĩnh Tri hung hăng hừ cái, đỏ mặt lườm : " biết xấu hổ!"

      " cảm thấy em cũng rất hưởng thụ mà..." Mạnh Thiệu Hiên nhìn cười xấu xa, quả nhiên giận , xị mặt đẩy ra: "Trở về phòng của , em ngủ đây."

      "Bà xã bà xã, ngày mai mình kết hôn rồi, bằng tối nay chúng ta cùng nhau ngủ ..."

      " lại suy nghĩ chuyện xấu xa gì vậy?" Tĩnh Tri vừa đóng cửa, vừa hung hăng lườm .

      " thề, chỉ ôm em ngủ thôi, làm chuyện gì hết, tuyệt đối hề đụng chạm đến em." liều chết đẩy cửa, lách người qua khe cửa chui vào, vừa vừa cởi áo khoác: "Tri Tri, trước tắm đây, làm chăn ấm cho em."

      Dứt lời, cũng nhìn thần sắc xấu hổ của Tĩnh Tri thêm nữa, chạy thẳng vào phòng tắm.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 138.2 (tiếp theo)

      Tĩnh Tri ngồi ngây ngẩn ở giường, nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm vọng ra. Lúc này trong lòng thoắt vui sướng, lại thoắt lặng ngắt và chua xót mà sao ra được. Tất cả mọi chuyện của và Thiệu Hiên, từ đây có thể kết thúc rồi sao, được ở cùng nhau sao? tuần lễ trôi qua, cũng hề thấy nhà họ Mạnh có động tĩnh gì thêm nữa, họ thỏa hiệp hay là lại chuẩn bị mưu khác lớn hơn nữa đây?

      muốn suy nghĩ nữa, Thiệu Hiên , cần phải lo lắng, tất cả mọi chuyện bây giờ hãy để cho giải quyết, chẳng lẽ Thiệu Hiên thuyết phục được nhà họ Mạnh rồi ư?

      Nhưng , nếu muốn thoát khỏi nhà họ Mạnh, người có trình độ học vấn cao, lại quen sống an nhàn sung sướng như Thiệu Hiên, sau khi bọn họ kết hôn sống thế nào đây?

      lại nghĩ ngược lại, cùng lắm mình chịu khổ cực chút, nuôi là được, mọi chuyện vất vả kia có là gì.

      còn mải suy nghĩ lung tung, Mạnh Thiệu Hiên tắm xong ra, sợ lạnh chỉ quấn quanh chiếc khăn tắm, để lộ quá nửa người rất phóng khoáng. Tĩnh Tri vừa liếc nhìn qua, thấy người cơ bắp căng đầy, đường cong cơ thể lưu loát, uốn lượn đến thắt lưng. vừa vừa lau mái tóc ướt nhẹp, thân hình cao lớn cường tráng tuấn tú, da thịt trắng nõn như ngọc, bởi hơi nước nóng mà trở nên ửng hồng, khiến nhìn thấy mà có chút sững sờ. . .

      Mạnh Thiệu Hiên vừa ngẩng đầu, thấy bộ dạng cái miệng nhắn của hé mở, khỏi cười xấu xa : "Bà xã, có phải em bị vẻ đẹp của cơ thể mê hoặc rồi ?"

      Mặt Tĩnh Tri đỏ rực lên, tiện tay cầm chiếc áo ngủ ném qua: " mặc quần áo tử tế vào, nếu về phòng của mình ." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      cũng dám ngẩng đầu lên, cầm lấy áo ngủ của mình bỏ chạy vào phòng tắm. Mạnh Thiệu Hiên cười hắc hắc, nhưng cũng ngoan ngoãn mặc bộ áo ngủ mùa đông vào người, xong xuôi mới chui vào trong chăn.

      Tĩnh Tri ngâm người ở trong phòng tắm lâu để trốn tránh . dám ra ngoài, suốt năm năm qua chưa từng tiếp xúc thân mật cùng với bất kỳ người đàn ông nào. giờ phải cùng chung chăn gối giường với , có cảm giác sợ hãi ra được. bắt đầu vào độ tuổi thời kỳ hoạt động sung mãn nhất của người đàn ông, chẳng may nếu nhịn được. . .

      Sắc mặt Tĩnh Tri đỏ bừng, nóng rực, dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy nhịp tim cũng đập rối loạn lên. Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn răng, dứt khoát đứng lên, lau khô nước đọng người, mặc áo ngủ xong xuôi mới đẩy cửa ra ngoài.

      Trong phòng ngủ ánh đèn chỉ mờ mờ, mái tóc đen nhánh của tán loạn ở gối, phần bả vai để trần trắng noãn, thậm chí so với kia tấm ga giường còn trắng hơn mấy phần, nhưng vẫn giấu được hương vị đàn ông của . Cũng chỉ có mới có cái vẻ đẹp được tổng hoà từ các mặt đối lập nhau như thế...

      Nhìn thấy ra ngoài, cười lên tiếng rạng rỡ: "Bà xã, mau sấy tóc khô rồi tới đây. . ."

      Tĩnh Tri ừ tiếng, bật máy sấy tóc, lúc sau tắt máy, xoay người lại, thoáng trù trừ, gương mặt lộ thần sắc lúng túng, thế nhưng lại rất thoải mái nhìn , dịch thân thể mình vào bên trong chút: "Bà xã, ấm rồi đấy, em mau tới nằm ."

      Sắc mặt Tĩnh Tri đỏ rực tựa như sắp ra máu, cúi đầu chậm rãi tới trước giường, đưa tay cầm lấy tay . Bàn tay ấm áp của sưởi ấm trái tim đập cuồng loạn của . ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trong veo của , đáy lòng khỏi rung động, ngồi xuống giường, bỏ dép ra rồi nằm vào trong chăn. vươn cánh tay ôm lấy , nghiêm túc vòng ở ngang hông hề lộn xộn. ghé sát mặt lại gần, cọ cọ từ cổ tới mái tóc mát lạnh còn hơi ẩm của , trái tim lại rối loạn lên. . .

      "Bà xã, người em thơm!" Mũi thoáng ngửi ngửi, áp sát thêm chút nữa, ôm trọn cả người vào trong ngực mình: "Em có ấm ?"

      Tĩnh Tri nhắm mắt lại khẽ gật đầu: "Ấm lắm."

      "Em có buồn ngủ Tri Tri?" Đây là lần thứ hai được nằm gần như vậy, nhưng tình huống lại khác hẳn, lần trước là bị bệnh, hai người bọn họ cũng ôm nhau ngủ y như thế, còn lần này, bọn họ lại ôm nhau vượt qua đêm khá dài.

      Tĩnh Tri nhàng lắc đầu, rồi lại bối rối gật đầu. chỉ cảm thấy toàn thân được bao trong nguồn nhiệt nóng bỏng như sắp đốt cháy cả bản thân mình. . .

      " ngủ được." Giọng của có chút run rẩy, biết là do kích động hay là bởi nguyên nhân nào khác.

      Tĩnh Tri nằm trong vòm ngực nóng bỏng của cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhắm mắt lại gật đầu: "Em cũng ngủ được."

      "Chúng ta chuyện nhé, có được ?" Bàn tay của để thoải mái lên vòng eo của , nhưng cũng dám cử động, tựa như sợ coi thường mình.

      "Được." Cổ họng Tĩnh Tri hơi nghẹn lại khó chịu, giọng cũng mang chút khàn khàn. nằm ở trong ngực , hơi chuyển động thân thể chút, đối mặt với .

      Bọn họ cách nhau khoảng vô cùng gần, gần như có thể nhìn thấy rất từng sợi lông mi của . cũng nhìn hề chớp mắt, chỉ có vòng tay ôm thấy chặt hơn. hỏi có chút hơi giống trẻ con: "Tri Tri, sao lại nóng thế nhỉ?"

      Tĩnh Tri chỉ cảm thấy khí huyết lập tức dâng trào, ngượng ngùng khép hàng mi dày xuống: "Liệu có phải là chăn quá dầy . . ."

      Nơi bụng dưới mềm mại của cũng cảm nhận được rất ràng vật nóng bỏng và cứng rắn áp sát vào. Tĩnh Tri xoay người vẻ hơi mất tự nhiên, Mạnh Thiệu Hiên chợt khẽ rên tiếng khổ sở, lập tức hung hăng ôm chặt lấy , vùi sát mặt vào mái tóc lành lạnh của : "Bà xã, em đừng động đậy, khó chịu lắm. . ."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 139.1: Chữ mặt tuyết và lễ cưới

      Mạnh Thiệu Hiên chợt khổ sở khẽ rên tiếng, lập tức hung hăng ôm chặt lấy , vùi sát mặt vào mái tóc lành lạnh của : "Bà xã, em đừng động đậy, khó chịu lắm. . ."

      Tĩnh Tri thấy sắc mặt đỏ bừng, trán vã ra từng giọt mồ hôi hột tròn xoe, khỏi ngẩn người. giật mình cái đẩy ra, bàn tay mềm mại sờ lên cái trán mướt mồ hôi của : "Thiệu Hiên, làm sao vậy? Có khó chịu chỗ nào ?"

      Chợt thấy thân thể mềm mại trong ngực rời , Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác trống rỗng đến khó chịu, nhưng lúc thấy vẻ mặt ân cần của Tĩnh Tri cố đè lại ham muốn của mình, tung chăn ra hổn hển : " sao đâu, bà xã, mới vừa rồi chợt đau bụng, tại tốt hơn. . ."

      "Có phải do ăn đồ gì đó bị hỏng hay ?" Tĩnh Tri nửa tin nửa ngờ, khom lưng đưa bàn tay bé lành lạnh sờ bụng của . Mạnh Thiệu Hiên cắn chặt hàm răng, mới khiến mình phát ra tiếng rên khó chịu. Tay Tĩnh Tri chạm vào nơi bụng bằng phẳng cường tráng của , nhưng khi nhìn thấy dục vọng của ngẩng đầu, trong lòng thoáng lay động, hiểu rốt cuộc vừa rồi bị làm sao, sắc mặt khỏi đỏ lên, xoay người nằm xuống nhắm chặt mắt lại: "Ngủ thôi, em buồn ngủ rồi."

      Mạnh Thiệu Hiên nhạy cảm nhận thấy lúng túng và ngượng ngùng, đành phải bất đắc dĩ cười cái, cũng nằm xuống theo, cũng chỉ nhàng ôm vào sau lưng : "Ừ, bà xã để ôm em ngủ."

      Tĩnh Tri dám cử động nữa, mặc kệ cho ôm chặt, bên tai lập tức tràn đầy hơi thở của , trong lòng cũng có chút ngưa ngứa... Trong lòng Tĩnh Tri vụng trộm nghĩ rằng, nếu như nhịn được, đáp ứng , dù sao, ngày mai bọn họ cũng kết hôn rồi...

      nín thở kiên nhẫn đợi, nhưng dần dần nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng. cẩn thận xoay người lại, nhưng chỉ thấy chìm trong giấc ngủ, mi tâm nhíu chặt lại. Tĩnh Tri cảm thấy có chút đau lòng và chua xót. tựa vào cánh tay của , trong giấc ngủ tìm được tay , nhàng cầm lấy, sau đó giấc ngủ sâu hơn. Nhưng Tĩnh Tri lại buồn ngủ, nhìn vẻ mặt Mạnh Thiệu Hiên ngủ say, chắc hẳn trong lòng phải uất ức khổ sở hồi. . .

      Em cũng đối xử với tốt, em cũng thấy càng ngày càng thích , giống như thích em vậy, chỉ cần trước sau vẫn luôn sống cùng em, trước sau vẫn đối xử tốt với em.

      ***********************************************

      "Thiệu Hiên vẫn chịu trở lại sao?" Mạnh Thiệu Tiệm rót ly trà đưa cho Mạnh lão tiên sinh, cẩn thận dò hỏi.

      Mạnh Chấn Tông gầy rất nhiều, thỉnh thoảng lại ho khan, nghe con trai lớn hỏi, ông chỉ lắc đầu cái: "Đừng có nhắc tới nó trước ở trước mặt ta, Thiệu Đình và Mạn Quân lúc nào lên đường?"

      " thu dọn, dự tính là khoảng ngày kia, Mạn Quân thích Hawai, hai người bọn họ cũng bàn bạc dự định tổ chức hôn lễ ở nơi đó." Mạnh Thiệu Tiệm xong, lại nhìn vẻ mặt của Mạnh lão tiên sinh, trầm ngâm lát rồi tiếp: "Ba ba, ở sứ quán bên kia cũng có tin tức rồi, bởi vì thân phận đặc biệt của nhà họ Thẩm, nên bên nước Mỹ mới kéo dài thêm mấy ngày, đoán chừng khi Thiệu Đình và Mạn Quân từ Hawai trở lại, mọi việc được hoàn tất."

      "Được, chuyện này cứ làm theo , chủ yếu là phải chuẩn bị cho buổi hôn lễ làm sao được long trọng chút, sức khỏe của ta được tốt, cũng thể bay tới bay lui, cùng với mẹ hãy đến giúp đỡ chuẩn bị cho Thiệu Đình chút, chớ làm cho Mạn Quân bị uất ức."

      "Vâng, ba ba, con biết rồi." Mạnh Thiệu Tiệm xong, quan sát sắc mặt thấy bộ dạng mệt mỏi chút hứng thú của cha mình, liền rằng: "Ba ba, người lên lầu nghỉ ngơi chút , con đến công ty."

      " . . ." Mạnh Chấn Tông khoát khoát tay, khi Mạnh Thiệu Tiệm vừa mới được hai bước, ông lại mở miệng : "Có rảnh rỗi khuyên nhủ thằng Ba chút, hãy rằng ba ba chờ nó về nhà."

      "Cha, em Ba tính khí thế nào ngài cũng biết mà, làm sao nó chịu nghe con khuyên đây? bằng ta chấp nhận cho nó hơn. . ."

      " vừa cái gì vậy, cái thằng hỗn hào đó sao?" Mạnh Chấn Tông lập tức mở mắt ra, ánh mắt ông có chút sắc bén quét qua Mạnh Thiệu Tiệm, thấy bộ dáng của ta vẫn ôn hòa thành khẩn như cũ lại khỏi lại thở dài: " hiểu đâu, nếu Thiệu Hiên cưới con bé nhà họ Phó đó... Vậy sau này nó phải xử với nhà họ Mạnh thế nào đây?"

      "Ba ba, nếu em Ba mà biết được ba lao tâm khổ trí thế này là vì nó, nhất định em Ba rất thông cảm." Mạnh Thiệu Tiệm cung cung kính kính đáp lại.

      " , ta muốn ở đây mình chút." Mạnh Chấn Tông muốn nghe nữa, liền phất tay ý bảo ta ra ngoài.

      Mạnh Thiệu Tiệm ra khỏi phòng khách, liền thấy ở phía xa Mạnh Thiệu Đình quanh quẩn cạnh dòng suối , ta chợt nảy ra ý định liền dạo bước tới đó. Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Mạnh Thiệu Tiệm tới đây, cũng buồn để ý tới, dứt khoát ngồi xuống ở ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần.

      "Hôm nay thời tiết tồi lắm, tuyết cũng tan ít." Mạnh Thiệu Tiệm đứng lại cách Mạnh Thiệu Đình khoảng xa lắm, khẽ .

      "Ô, xin lỗi, cả cũng rảnh rỗi quá nhỉ?" Mạnh Thiệu Đình cũng buồn mở mắt ra, có chút lười biếng.

      "Tôi cũng giống như chú, tại chú sắp phải kết hôn với Mạn Quân, chúng ta là người nhà, quan tâm đến nhau được công bằng." Mạnh Thiệu Tiệm cười , lại tiến về phía trước thêm vài bước, ân cần hỏi thăm: "Vé máy bay chuẩn bị xong chưa?"

      "Rồi." Mạnh Thiệu Đình thực thể đáp lại, mi tâm cũng nhíu chặt lại, hiển nhiên có chút khó chịu.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 139.2 (tiếp theo)

      Mạnh Thiệu Tiệm thở dài tiếng: "Chuyện đời đúng là khó đoán trước! Tôi nhớ mấy năm trước, trước khi chú và Phó Tĩnh Tri ly hôn còn tưởng như thể tách rời nhau ra được, giờ lại thấy chút để tâm như thế, xem ra, chú đối với Mạn Quân đúng là chân tâm ý."( lòng dạ)

      " cả, rốt cuộc là muốn về cái gì đây?" Mạnh Thiệu Đình mở mắt liếc nhìn trai cái. Mạnh Thiệu Tiệm cũng nhìn xuống nước trong dòng suối lặng lẽ chảy xuôi, sâu xa: "Tôi chỉ là vì người cảm thấy đáng giá mà thôi."

      Mạnh Thiệu Đình năng gì, Mạnh Thiệu Tiệm lại tiếp tục : "Khi đó chú nước Mỹ công tác, ấy mình tại chỗ này rất lâu, đắp người tuyết rất xấu, còn viết hàng chữ mặt đất nữa."
      "Nhưng Cả xóa hết hàng chữ viết chữ đó rồi còn gì!" Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên, tới bên dòng suối , nhìn dòng nước suối lặng lẽ trôi, trầm giọng .

      Mạnh Thiệu Tiệm như cười như , nhìn :"Cứ coi như là chú nhìn thấy được dòng chữ ấy, chú nước Mỹ nữa sao? Chú ly hôn với ấy nữa sao?"

      Mạnh Thiệu Đình chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn có chút nặng nề lắc đầu.

      "Chẳng phải bây giờ kết thúc rồi sao, cũng coi như tôi giúp chú, để cho chú có thể ra nước ngoài mà chút áy náy, sau đó cùng với Mạn Quân..."

      " ấy viết cái gì vậy?" Tâm tư của Mạnh Thiệu Đình như bị xúc động, ngón tay nắm vào rễ của cây hòn giả sơn, siết chặt lại. Đáy lòng Mạnh Thiệu Tiệm cười lạnh hồi, hỏi lại đầy ý: " Chẳng lẽ đối với chuyện tình cảm trước kia, qua nhiều năm như vậy mà chú Hai vẫn còn thấy hứng thú sao?"

      Mạnh Thiệu Đình cắn răng lại, đáy lòng thầm mắng, nhưng nét mặt lại vẫn giữ dáng vẻ sao cả: "Chỉ là tò mò thôi."

      "À ra thế! Cũng có gì, ấy đúng là ngu , biết mình có thể gả cho chú Hai chính là tu từ mấy đời rồi, còn mơ tưởng muốn cùng sống với chú cả đời nữa chứ!"

      Mạnh Thiệu Tiệm xong câu này, thần sắc Mạnh Thiệu Đình cũng đột nhiên biến đổi. Lúc trước nghĩ như vậy sao? Nghĩ đến khoảng thời gian trước khi công tác, cũng phải là hạnh phúc, hàng ngày đều cùng nhau triền miên, ở chung chỗ, ai biết được trong đó có mấy phần thực lòng, có mấy phần thích đây?

      Nhưng chuyện cho tới bây giờ, trở nên quá muộn rồi.

      Nhớ lại quá khứ, liệu có thể cứu vãn lại được cái gì nữa đây? Mà , mấy năm qua lại vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu lại.

      Thấy thất thần, đáy lòng Mạnh Thiệu Tiệm lại có chút buồn phiền: "Chú Hai, tôi còn có việc, trước bước nhé! A, đúng rồi, có chuyện muốn với chú, chuyện chú Ba và Phó Tĩnh Tri ở bên kia, đoán chừng cũng khó thành, trong lòng chú cũng cần phải quá khó chịu như vậy đâu, hả?"

      xong, cũng nhìn thần sắc của Mạnh Thiệu Đình, xoay người rời . Bả vai Mạnh Thiệu Đình run rẩy ngừng vì tức giận, thầm mắng tiếng, nắm tay lại, nặng nề nện xuống. Tảng đá cứng rắn dội lại nắm tay đau nhức, nhưng trong lòng vẫn đừng được những suy nghĩ rối rắm.

      tự với mình từ lâu, và Thiệu Hiên muốn như thế nào cứ như thế, cũng để ý tới, nhưng tại sao khi nghe thấy tin tức của bọn họ, lại vẫn khỏi tâm phiền ý loạn?

      ****

      "Trước hết hãy điền tên vào hai mẫu in sẵn này, sau đó chụp hình." Từ sau ô cửa sổ thủy tinh, cánh tay đưa ra hai tờ giấy in sẵn, Mạnh Thiệu Hiên có chút kích động nhận lấy, cùng Tĩnh Tri qua bên. Hai người, nhìn tôi, tôi nhìn , lâu, Tĩnh Tri hỏi: " có mang bút ?"

      Mạnh Thiệu Hiên lắc đầu: "Kết hôn mà còn phải mang bút à?"

      Tĩnh Tri lắc đầu, thấy quầy hàng bên ngoài Cục Dân chính có người bán bút, liền đưa biểu mẫu cho Mạnh Thiệu Hiên: " cầm lấy, để em mua cây bút."

      Tĩnh Tri mua bút trở lại, thấy Mạnh Thiệu Hiên ngồi ngây ngốc ở ghế sa lon nhìn về phía ở bên này, kìm nổi được liền cười lên tiếng. cầm chứng minh thư của hai người, nhìn chăm chú, điền vào trong các ô vuông của mẫu biểu cẩn thận, sau đó hai người lại ô cửa sổ, đưa lại biểu mẫu. Mạnh Thiệu Hiên căng thẳng, gắt gao nắm chặt lấy tay Tĩnh Tri: "Bà xã, liệu chúng ta có thể bị chấp nhận hay ?"

      "Tại sao?" Tĩnh Tri khó hiểu nhìn : " đừng quá căng thẳng, có chuyện gì đâu."

      "Vậy sao, liệu người ta có thể nghe lại những việc xấu trước kia của , rồi để cho kết hôn nữa hay ?" Mạnh Thiệu Hiên vẫn còn sợ, Tĩnh Tri nghe lời này, mặt cũng nghiêm lại: "Trước kia làm việc xấu gì vậy?"

      Mạnh Thiệu Hiên quanh co hồi lâu, mới len lén ghé vào bên tai Tĩnh Tri : "Chính là khoảng thời gian trước, lúc em để ý tới , qua đêm ở quán rượu, bạn bè liền gọi cho . . ."

      Vẻ mặt Tĩnh Tri liền biến sắc, xoay người định bỏ , Mạnh Thiệu Hiên bị dọa sợ, cuống quít kéo lại: "Bà xã, thề, hề làm gì hết, cũng đụng tới ta."

      " bắt nạt tôi!" Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, gần như khóc, : "Mạnh Thiệu Hiên, là đồ con lợn!"
      Last edited: 4/5/16
      heo điênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 140.1: nhà vui mừng, nhà buồn bã

      " bắt nạt tôi!" Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, gần như khóc, : "Mạnh Thiệu Hiên, là đồ con lợn!"

      "Bà xã. . ."

      " làm gì hết, tại sao còn phải ra cho tôi biết, đây chẳng phải là muốn làm cho tôi ấm ức hay sao?" Tĩnh Tri tức giận đấm cái. Mạnh Thiệu Hiên cũng tránh, vì biết đánh để xả giận, chờ bình tĩnh lại, Mạnh Thiệu Hiên mới ôm lấy : "Được rồi, chỉ cần sau này em rời bỏ , cả đời này chỉ có duy nhất người phụ nữ là em mà thôi."

      "Lừa gạt, người ta đàn ông thường hay ngoại tình... theo đuổi em, giấy chứng nhận cũng cầm rồi, vì vậy thể đối xử tốt với em."

      "Tên khốn kiếp nào như vậy? Mẹ nó chứ! muốn mình ngoại tình nên mới kiếm cớ để khích bác tình cảm vợ chồng người ta!" Mạnh Thiệu Hiên đầy căm phẫn. Tĩnh Tri thấy mọi người đều nhìn bọn họ, cuống quít đẩy : "Được rồi, cầm giấy , ta chụp hình thôi."

      Hai người cầm bảng kê khai đến khu chụp hình. Hôm nay người đến kết hôn rất nhiều, dĩ nhiên, thể nghi ngờ hai người bọn họ là đôi chói sáng nhất. Tĩnh Tri liền phát ra có rất nhiều ánh mắt của các ở chung quanh len lén rơi vào người Mạnh Thiệu Hiên. nắm tay lại, ngón tay chọc chọc vào sau lưng , cái miệng nhắn chu lại. Mạnh Thiệu Hiên thấy bộ dạng của đáng , khỏi ôm lấy , ghé vào bên tai hỏi: "Bà xã, sao vậy?"

      "Em muốn gả cho nữa." Tĩnh Tri cau mày, nặng nề thở dài.

      " được đâu. . . Chúng ta, chúng ta điền đầy đủ vào tờ khai rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu là vợ chồng hợp pháp rồi đấy. . ."

      "Chảng trai à, chưa nhận được bản chính giấy đăng ký kết hôn màu hồng chưa được coi là kết hôn đâu! Nhà nước chưa thừa nhận!"

      Dì phụ trách chụp hình tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại câu. Trong nháy mắt, Mạnh Thiệu Hiên sợ đến sắc mặt đại biến, ôm lấy bả vai Tĩnh Tri khẩn trương hỏi dồn: "Bà xã, xảy ra chuyện gì vậy, tại sao muốn gả cho nữa, em thể đùa bỡn như vậy nhé. . ."

      Người ở chung quanh lúc này đều nhìn bọn họ, xì xào bàn tán ngừng, gương mặt Tĩnh Tri đỏ đến mức ngẩng đầu lên được, túm đẩy ra ngoài cửa, tức giận : “Dáng dấp của so với em nhìn hoàn hảo hơn, nên người ta em xứng với !"

      "Hả?" Tam công tử đầu gỗ kịp phản ứng, đến khi hiểu ra được ý trong đó dì chụp hình tại lớn tiếng gọi tên của bọn họ rồi. . .

      Hai người lập tức cầm tay nhau chạy vào, ngồi nghiêm chỉnh thành hàng chiếc ghế đẩu, căng thẳng đến mức nét mặt cũng cứng ngắc.

      "Chàng trai ngồi cách xa ra chút, bên cạnh ngồi sát thêm vào. . . Mỉm cười này, ai được chớp mắt nhé, nào, đúng rồi. . . Cứ như vậy, được dịch chuyển nữa nhé, , hai, ba. . . Xong rồi!"

      "Cứ như vậy là xong rồi sao?" Mạnh Thiệu Hiên còn ngẩn người, dì chụp hình bắt đầu gọi người mới tiếp theo. Tĩnh Tri và Thiệu Hiên đứng ngơ ngẩn ở bên, chỉ chốc lát sau hình của bọn họ được in và đưa ra ngoài. Hai người cuống quít tới cầm lấy để xem, khỏi bật cười, bộ dáng hai người ai cũng đầy căng thẳng, hơn nữa nhìn vẻ mặt đều rất ngơ ngác. . .

      " xấu xí." Tĩnh Tri mặt nhăn cau mày, cảm giác mình chỉ làm nền cho Mạnh Thiệu Hiên nên càng khó coi hơn.

      "Xấu ở chỗ nào mà xấu? Sao nhìn thấy? Chỉ được cái bậy!" Mạnh Thiệu Hiên cầm lấy tấm hình vừa nhận được vẻ đầy quý trọng, kéo bàn tay bé của Tĩnh Tri: " thôi, chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn thôi!"

      Trả 25 đồng, nhận lấy hai tờ giấy màu hồng, hai người ngồi ở trong đại sảnh của Cục Dân chính, nhìn tôi, tôi nhìn cũng được lời nào.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, xuyên qua mặt bàn thủy tinh màu trà, ánh lên giống như hổ phách. Trong yên lặng, hai người bọn họ ngồi đối diện nhìn nhau hồi lâu, Mạnh Thiệu Hiên mới tựa như từ trong mộng tỉnh lại khẽ hỏi: "Bà xã, bây giờ chúng ta chính thức kết hôn rồi sao? Sao lại cảm thấy giống như ở trong giấc mộng vậy nhỉ?"

      Tĩnh Tri cũng gật đầu cái: "Em còn tưởng rằng phải rất phức tạp, nhưng ngờ lại chỉ đơn giản như vậy. Tờ giấy chứng nhận nho này, có tác dụng sao?"

      "Rất có tác dụng chứ!" Mạnh Thiệu Hiên nghiêm túc gật đầu, cẩn thận cất tờ giấy màu hồng: "Bà xã, cầm hết nhé, có được hay ? Nếu ngày nào đó em tức giận cầm chạy mất xong rồi, còn vợ nữa."

      Tĩnh Tri lườm cái: "Hình như ly hôn cũng phải có hai người đến đây đấy!"

      "Em dám thử ly hôn với chút xem! chút cũng được !" Mạnh Thiệu Hiên nghiêm mặt giáo huấn .

      "Em rồi, cứ thử lừa gạt cũng như đối xử với em được tốt , rồi mà xem, ứng nghiệm ngay, chết thảm rồi. . ." Tĩnh Tri nhìn lại vẻ tội nghiệp, tròng mắt đỏ hoe. . .

      Mạnh Thiệu Hiên siết chặt gương mặt , cố ý cười hắc hắc kiểu ma quỷ, tay vuốt cằm : "Hắc hắc, bây giờ em mới biết sao, hối hận cũng muộn rồi, lên phải thuyền giặc, khỏi nghĩ tiếp nữa! thôi, vợ ơi, chúng ta về nhà thôi."

      Mạnh Thiệu Hiên đưa tay ôm , tác phong con nhà giàu chợt xuất , nghênh ngang bước ra ngoài, đúng là công tử lang thang. Tĩnh Tri vừa bực mình vừa buồn cười, lại cảm thấy cánh tay của siết chặt lấy tay , tựa như sợ rằng, chỉ chớp mắt cái biến mất vậy. Trái tim dần dần ổn định lại, mà ở tận ngóc ngách đáy lòng tựa như dần dần trở nên mềm dịu hẳn.

      Chương 140.2 (tiếp theo)


      Phòng chờ trong sân bay.

      Mạn Quân cầm I PHONE lướt mạng, ngón tay với móng tay được sơn rất đẹp, say sưa tìm tòi những bài viết về Hawai. Còn Mạnh Thiệu Đình lại có hứng thú lắm chỉ tựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng hứng thú dâng trào, Mạn Quân lại đưa cho xem ảnh những bộ lễ phục xinh đẹp hoặc hình ảnh phong cảnh nên thơ.Mạnh Thiệu Đình nhìn mấy lần cũng có chút nhàm chán, lấy cớ muốn hút thuốc lá, đứng dậy ra ngoài. . .

      Mạn Quân chìm ngập trong niềm vui sướng của lễ kết hôn sắp tới nên mảy may cảm thấy khác thường của .

      Mạnh Thiệu Đình thẳng đến khu hút thuốc lá trong sân bay, mới thở phào hơi dài đầy nhõm. Khuỷu tay chống cửa sổ, châm điếu thuốc, hít vài hơi, cảm thấy những phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng chẳng những thấy vơi bớt, ngược lại càng thấy nặng nề hơn. Giấy đăng ký kết hôn cũng chưa có, hôn lễ cũng vẫn chưa được cử hành, bây giờ cũng chưa tới giờ máy bay cất cánh, nếu như lúc này cũng bắt chước như Cả năm đó, bỏ trốn , vậy . .

      Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, tâm tư khỏi lay động cái. quay đầu lại, nhìn thấy ở đằng xa, Mạn Quân ngồi ở đó cắt hình, lại thoáng mềm lòng. biết Mạn Quân từ , từ hồi còn bé ngốc nghếch, thích khóc như quỷ, trưởng thành tính tình vẫn cứ đơn thuần như thế. Nếu như giờ biến mất, chắc chắn Mạn Quân thể nào chịu nổi, theo tính cách của , chừng còn làm việc gì đó ngu ngốc. . .

      Quên , tới bước này, cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp.

      Mạnh phu nhân đến Hawai từ ngày trước để sắp xếp chuyện hôn lễ, người nhà họ Thẩm cũng lục tục kéo đến, tại bị bức đến đỉnh núi rồi. Nếu như lâm trận bỏ chạy, chắc chắn sau này tiếng xấu đeo lưng hơi quá lớn. Huống chi, lúc này Mạn Quân lại là ứng cử viên tốt để làm vợ, thể bỏ rơi được.

      Nghe thấy tiếng loa truyền thanh thông báo, lập tức thấy Mạn Quân nhìn chung quanh tìm kiếm , Mạnh Thiệu Đình dụi tàn thuốc, xoay người tới về phía hướng Mạn Quân. nhìn thấy ngay. Ở giữa đám đông, chỉ liếc mắt cái là có thể lập tức nhìn thấy được bóng dáng của . Ngay lúc đó, liền cười cười, vẫy cánh tay như trẻ con, Mạnh Thiệu Đình cũng thoáng miễn cưỡng nở nụ cười, tới trước mặt , : " thôi Mạn Quân."

      cầm giúp cho chiếc túi xách, sau đó cùng nhau về phía cửa kiểm tra an ninh.

      Mạn Quân nhìn trộm , giữa mi tâm dường như có chút buồn bã sao giấu nổi. Mà từ sau khi xác định ngày cưới, bộ dạng vẫn như ngày trước, hề biểu lộ ra vui vẻ nên có, Mạn Quân có chút kiềm chế nổi, nhàng hỏi thăm: "Thiệu Đình, vui sao?"

      " có gì." Mạnh Thiệu Đình cầm tay : "Em đừng nghĩ bậy."

      "Có phải là... vì ba và mẹ của em thúc giục chúng ta kết hôn, nên trong lòng vui phải ?"

      Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cái, ôn tồn : "Chẳng phải là đồng ý cử hành hôn lễ cùng với em đó sao, em cũng cần phải nghĩ những điều đâu."

      Mạn Quân ngẩn ra, ngữ điệu trong câu của dường như có chút gì đó rất khó chịu, khiến hốc mắt hơi gợn lên từng trận từng trận đau xót, thiếu chút nữa kiềm chế nổi để rơi lệ, nhưng vẫn cố sức nhịn lại, nhân nhượng như vậy, còn cầu mong cái gì xa xôi nữa đây?

      Lên máy bay, Mạnh Thiệu Đình cầu rượu đỏ và tờ báo rồi thêm gì nữa. Mạn Quân ngồi mình thấy thú vị, muốn cùng trò chuyện, nhưng lại sợ chọc tức nên đành ngồi mình ở chỗ đó, ruột gan ngổn ngang trăm mối. suy nghĩ chút về thái độ của , lại nhớ đến những dịu dàng mà thỉnh thoảng để lộ ra, suy nghĩ về bạc tình của chút, lại nhớ đến quan tâm chu đáo của đối với . Suy nghĩ chút về mất khống chế của đối với Phó Tĩnh Tri, lại nghĩ tới buổi hôn lễ sắp bắt đầu... Cứ thoáng vui, thoáng buồn như thế, cuối cùng dần dần ngủ thiếp , thân thể nho của co tròn lại ở chỗ ngồi. Mạnh Thiệu Đình vẫn chăm chú xem báo, hồi lâu sau, mới chú ý tới Mạn Quân ngủ, liền gọi nữ tiếp viên hàng mang tới chiếc thảm mỏng để đắp cho . Mạnh Thiệu Đình buông tờ báo trong tay xuống, bên ngoài cửa sổ máy bay, mây chậm rãi cuộn vào nhau, phong cảnh kiều diễm vô cùng, thế nhưng đơn trong lại lại từng hồi từng hồi ập đến.

      Nếu như mới vừa rồi, lên máy bay chắc là tốt hơn...

      giờ còn muốn đổi ý, quả thực là chuyện thể... cũng thể ở máy bay mà gây ra cuộc biến động lớn được, thể để mình mất tích lần nữa, cũng thể cầu nguyện xuất người ngoài hành tinh đến bắt được. chỉ có thể từng bước từng bước con đường mà mình lựa chọn, ngoan ngoãn kết hôn với Mạn Quân, sau đó cả đời trôi qua cuộc sống gợn sóng sợ hãi như vậy.

      từng vạn phần khinh bỉ coi thường, tại lại trở thành hình ảnh đám mây xinh đẹp... từng vội vã muốn buông tay với , nhưng tại lại có chút thương nhớ mãi thôi. Con người đúng là loại động vật có rất nhiều mâu thuẫn, hay là vì do nguyên nhân duy nhất, người ấy chính là ?

      chỉ biết mình lòng có chút rối loạn, mà chuyện này đối với , tuyệt đối phải là chuyện tốt.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :