1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 134: Lời hứa cả đời

      ""Bà xã, mua cho em, sĩ diện." Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt lấy ở sau lưng, đầy vẻ cưng chìu, chỉ thấy vẻ mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ đến tận mang tai...

      Thấy chung quanh có người nhìn về phía bọn họ, khỏi nhàng đẩy đẩy , lời khuyên nhủ: "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, đồ cũng mua xong rồi, chúng ta trở về thôi, mẹ ở nhà chờ chúng ta."

      Mạnh Thiệu Hiên có chút muốn buông ra, nên vẫn cầm tay , đẩy xe mua đồ đến khu tính tiền, tay của ở trong lòng bàn tay của nhu thuận yên tĩnh, khiến khỏi sinh lòng vui sướng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn , chỉ thấy thần thái đầy ổn định, bộ dạng bình thản và hòa nhã, tựa như sau khi trải qua thế chua cay xong giờ chỉ còn lại yên bình đến tĩnh lặng. chậm rãi về phía trước, phảng phất cõi đời này cũng còn những thứ lộn xộn kia nữa. ngưỡng mộ trong lòng đối với càng ngày càng lớn, bất kể thế nào cũng bỏ được. Rốt cuộc lại khỏi có cảm giác lo sợ yên, hoặc là lo lắng kiểu tựa như nếu gần , tựa như được cầm tay của , là cảm thấy như gần như xa, có thực.

      Trở về nhà, còn chưa tới thời gian ăn cơm tối, Tống Như Mi ngồi ở xe lăn ở ban công phơi nắng. Kể từ sau khi bị liệt nửa người, ngược lại bà nghĩ thông rồi, cũng rất ít chanh chua mắng Tĩnh Tri, huống chi, Mạnh Thiệu Hiên luôn khéo léo tìm mọi cách lấy lòng đối với bà, tìm mọi cách để chọc cười bà. Hơn nữa, bà cũng quan sát thấy chân tâm ý thương đối với Tĩnh Tri, phải chỉ là đơn thuần thích con bà như thứ đồ gì đó, hoặc là thích thân thể hoặc tính tình, mà muốn thực được sống với cùng với Tĩnh Tri cả đời.

      Cố ý lấy lòng, cùng với tình cảm chân thực đương nhiên được bộc lộ ra, bà sống hơn nửa đời người, cũng sớm nhìn thấu, cho nên, mặc dù biết là con trai thứ ba của nhà họ Mạnh, nhưng cũng bởi vì bị bệnh chừng hai mươi năm, vẫn luôn sống ở nước ngoài, cũng từng có chút xíu khúc mắc nào trong chuyện trước kia. Huống chi, bà tự biết mình còn sống được bao lâu, mà Tĩnh Tri gặp được người đàn ông như vậy, quả thực là phúc khí do đời trước tu luyện nên. Bởi vậy bà cũng mắt nhắm mắt mở đối với bọn họ, hề cố ý ngăn trở đối với bọn họ nữa.

      Bà nghĩ, đợi đến khi tiết trời ấm lại, thừa dịp bà còn có khỏe mạnh, nhìn thấy hai người bọn họ lãnh giấy hôn thú, làm bữa tiệc mừng là bà cũng được an lòng, cũng còn có bất kỳ vướng bận nào ở cõi đời này nữa... Chính Tắc chờ bà ở dưới đất, ông đợi nhiều năm rồi, bà cũng nên thôi...

      Tĩnh Tri nấu xong bữa ăn tối, người giúp việc đẩy Tống Như Mi tới trước bàn ăn, Mạnh Thiệu Hiên ăn khen dứt miệng. Tĩnh Tri thích ăn món nào, liền theo cũng thích ăn nhất món đó. Mặc dù biết chiều theo ý mình, nhưng trong lòng Tĩnh Tri vẫn thấy vui sướng thể ra được. làm vài món thức ăn, cũng ăn sạch , còn có vẻ vẫn thèm thuồng, Tĩnh Tri nhìn , trong lòng lại từ từ dâng lên ấm áp lẫn chua xót ra được. Có người thương như vậy, có người chiều ý như vậy, có người thích tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn của như vậy, có cần thiết phải sống trầm lặng trong thế giới bé của mình, tự oán tự tha, chịu bỏ qua nữa hay ?

      "Tĩnh Tri, Thiệu Hiên, hai đứa tới đây." Tống Như Mi để đũa xuống, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, ba người bọn họ yên vị ngồi ghế sa lon ở trong phòng khách.

      Tống Như Mi quan sát kỹ hai người trước mặt, vừa xinh đẹp vừa thanh tú, vừa khôi ngô tuấn tú lại vừa ngang ngạnh bất kham, đôi trời sinh. Bà nhìn hai người trước mặt, liền nhớ lại mình năm đó cũng ở độ tuổi thế này, vừa nhìn thấy Chính Tắc , từ đó dây dưa cả đời, mà bây giờ đây, chết, kéo dài hơi tàn để sống... Bộ dáng giờ của bà liệu Chính Tắc còn có thể nhận bà được ? Bà dám nghĩ, mà cũng dám nghĩ đến.

      Tất cả quấn quýt si mê và quyến luyến cũng hóa thành tiếng thở dài ai oán trong lòng. Bà đưa tay cầm lấy tay Tĩnh Tri, lại cầm tay Mạnh Thiệu Hiên: "Thiệu Hiên, ở trước mặt tôi, cậu đừng nên dối dù chỉ là chữ, cậu cho tôi biết, cậu có bằng lòng cưới Tĩnh Tri hay ."

      Mạnh Thiệu Hiên vừa nghe lời ấy chợt như ngây ngẩn, biết thân phận của mình, mặc dù thường ngày Tống Như Mi chung sống với cũng tệ. Nhưng cũng biết rất muốn bỏ qua chuyện ân oán giữa hai nhà, điều cực kỳ khó khăn. Nhưng bây giờ, Tống Như Mi lại hỏi như vậy, liệu có phải bà đồng ý gả Tĩnh Tri cho rồi hay ?

      Tĩnh Tri cũng kinh ngạc nhìn Tống Như Mi, có chút sợ hãi ngước mắt lên, hàng mi dài hơi run rẩy, vẻ mặt tràn ngập tăm tối: "Mẹ..."

      Tĩnh Tri chợt tiến lên mấy bước, đứng ở trước mặt Tống Như Mi, áp mặt vào đùi Tống Như Mi, chợt nước mắt rơi xuống: "Mẹ, con là con lấy chồng..."

      "Mẹ tính chuyện con , tại mẹ hỏi Thiệu Hiên, con chớ xen mồm vào!" Ở trước mặt Tĩnh Tri, Tống Như Mi luôn luôn có thói quen cố chấp. Bà đẩy con ra, đôi tròng mắt bị nếp nhăn bao phủ hoàn toàn gắt gao, chăm chú nhìn vào Mạnh Thiệu Hiên: "Cậu có bằng lòng cưới Tĩnh Tri hay ?"

      Cả đời này bà cũng chỉ ngộ ra được đạo lý, người đàn ông người phụ nữ, chứng cớ tốt nhất chính là ta chịu cưới ấy, làm cho ấy có cảm giác an toàn tuyệt đối, chịu dẫn ấy vào thế giới của mình, cũng chịu hòa nhập vào thế giới của kia.

      Hốc mắt của Mạnh Thiệu Hiên hơi đau, trong khoang mũi cũng dâng lên chua xót. dùng sức gật đầu, cũng thể thành lời... Mãi lâu sau, mới há mồm, hơi run run gọi: "Mẹ..."

      Tống Như Mi sửng sốt, chợt cười lên: "Con... đứa này."

      Bà đặt tay Tĩnh Tri và tay Thiệu Hiên ở chung chỗ, cầm chặt, ràng từng câu từng chữ: "Hôm nay lời của mẹ , hai đứa phải nhớ cho kỹ nghe chưa!."

      "Vâng, mẹ!" Tĩnh Tri nhàng gật đầu cái, cảm thấy bàn tay ấm áp và khô ráo của Mạnh Thiệu Hiên bao chặt lấy tay , trái tim đập cuồng loạn cũng dần dần gần như bình tĩnh trở lại...

      "Mẹ, con nhớ." Sau phút kích động ban đầu, Mạnh Thiệu Hiên trấn tĩnh trở lại, có thể chuyện bình thường.

      "Thiệu Hiên, nếu như con chịu cưới Tĩnh Tri, là mẹ đẻ của Tĩnh Tri, mẹ chỉ hy vọng con làm được chút như vậy thôi." Tống Như Mi nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, nên lo lắng cuối cùng trong lòng: "Con hơn Tĩnh Tri bốn tuổi, nó tại 27 tuổi rồi, mà con vẫn còn trẻ như vậy, con có thể bảo đảm, cả đời đối xử tốt với nó được ?"

      Tĩnh Tri cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống. gắt gao cắn môi, trong lòng giống như ngàn cánh buồm căng hết cỡ vậy, cảm thấy chua xót nho dâng lên từng chút, Đúng vậy, Thiệu Hiên vẫn còn thanh xuân, mà trở nên già rồi.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 135.1: em

      gắt gao cắn môi, trong lòng giống như ngàn cánh buồm căng hết cỡ vậy, cảm thấy chua xót nho dâng lên từng chút, Đúng vậy, Thiệu Hiên vẫn còn thanh xuân, mà già rồi.

      Mạnh Thiệu Hiên nghe thấy Tống Như Mi như vậy, chỉ cười cái, chợt ôm Tĩnh Tri chặt vào trong ngực, thành khẩn : "Mẹ, cho tới giờ, chỉ có con đuổi theo ấy, con thích ấy, con ấy mãi mãi, cho nên, xin mẹ đừng lo lắng quá, mẹ cần hỏi con liệu có thể đối xử với ấy có tốt hay , mà mẹ phải hỏi là Tĩnh Tri có chịu gả cho con, làm vợ con cả đời hay !"

      Tĩnh Tri chợt ngước đôi mắt đẫm lệ lên, lại đối diện với ánh mắt nhìn . thu hồi lại vẻ mặt trước sau đầy phóng túng của mình, chăm chú nhìn , ánh mắt ấy khiến sao tự kiềm chế được. cúi đầu, nước mắt rơi nhiều đến lợi hại, cũng nổi câu. ôm rất chặt, hoàn toàn có cách nào để tránh ra, chỉ tì trán ở vai của , để cho nước mắt từng chút từng chút làm ướt áo sơ mi của .

      "Tĩnh Tri."Tống Như Mi nghe Mạnh Thiệu Hiên như vậy, cũng khỏi trầm tư, chốc lát sau mới mở miệng.

      "Mẹ." Tĩnh Tri cố gắng kìm nén lại, hơi cười cười: "Mẹ, có lời gì, hôm khác mẹ hãy , tới giờ uống thuốc rồi..."

      Tống Như Mi nhàng lắc đầu cái, vuốt vuốt tóc của : "Tĩnh Tri , con quá quật cường, cũng nhẫn nhịn quá sức rồi, sau này khi sống cùng với Thiệu Hiên, cần phải tốt hơn. Thiệu Hiên là đứa bé ngoan, mẹ xem cõi đời này, cũng chỉ có nó đối xử với con tốt mà thôi, con cần phải tích phúc, phải học cách biết quý trọng, biết ?"

      Tĩnh Tri im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu cái: "Mẹ, con biết rồi."

      "Con và Thiệu Hiên có thể sống với nhau tốt đẹp là mẹ an tâm." Tống Như Mi buông tay hai người bọn họ ra, lăn xe rời . Trong phòng khách lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ. Mạnh Thiệu Hiên thấy vẫn ngồi chồm hổm mặt đất, bụm mặt lặng lẽ khóc thút thít, trong lòng mình có cảm giác gì. đồng ý, nhưng trong lòng của có vị trí của ?

      đồng ý là bởi vì lời dặn dò của mẹ, hay là bởi vì, muốn gả cho ?

      "Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên kéo lên, nhàng ôm vào trong ngực. cũng ngẩng đầu, chỉ nằm ở trước ngực của , bả vai rung lên cái.

      "Nếu như em cảm thấy bị uất ức khi gả cho tôi, tôi..." tới chỗ này, hốc mắt đột nhiên đau xót, nhưng vẫn là hung hăng cắn chặt răng : "Tôi với bác ..."

      "..." bàn tay bé lạnh như băng chợt nhàng đưa lên che kín vào miệng của . Mạnh Thiệu Hiên nắm chặc lấy tay của , trong con ngươi màu hổ phách có nỗi vui mừng ra được: "Tri Tri!"

      "Người chịu uất ức là ..." Tĩnh Tri nhìn bộ dạng vui sướng của , chỉ cảm thấy lòng chua xót. đối với tốt như vậy, nhưng chỉ có thể báo đáp lại quá ít.

      " bị uất ức, đấy, người chịu uất ức là em... Tĩnh Tri, thể cho em được sống cuộc sống quá ưu việt, cũng chưa từng ai, cũng biết làm thế nào để bạn mình được vui vẻ trong lòng. Em cái gì cũng biết, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, còn chỉ là công tử chỉ biết chơi bời lêu lổng, chữ nghĩa cũng biết nhiều, là xứng với em..."

      trở nên kích động, lại bắt đầu lung tung loạn xạ, Tĩnh Tri nghe cũng nhịn được liền bật cười. Nụ cười của chứa đầy nước mắt trong suốt, nhưng lúm đồng tiền má cũng lộ ra sâu, khiến nhìn ngây người ngay lập tức. Mãi lâu sau, Tĩnh Tri đẩy đẩy mấy cái, mới phản ứng lại được, bộ dạng lại ngây ngốc như cũ: "Tri Tri, em nhìn là đẹp mắt."

      " bậy mãi." Tĩnh Tri xấu hổ, khép mi mắt xuống. Hàng lông mi dài cong veo mềm mại của cũng nhàng run rẩy, nhìn , trong lòng thấy có chút ngưa ngứa khó chịu. cúi đầu, đôi môi như cánh hoa nhàng đặt nụ hôn lên mi mắt : "Tri Tri, em."

      Tĩnh Tri run lên cái, mấy giây sau, nhàng vòng cánh tay vây quanh , mặc cho nụ hôn của nhàng rơi vào gương mặt mình, như thầm: "Thiệu Hiên, chờ đến ngày chúng ta kết hôn, em cho có được hay ?"

      chỉ hôn , hai tay vẫn nghiêm chỉnh đặt ở ngang hông của , hề làm loạn, chỉ câu mơ hồ ở bên tai của Tĩnh Tri: "Tri Tri, em yên tâm, nếu được em đồng ý, cũng đụng vào em, nhưng giờ em cho được hưởng phúc lợi chút trước có được hay ?"

      Tĩnh Tri thêm lời nào, siết chặt lấy , hai cánh tay giữ lấy thắt lưng gầy yếu và bền chắc của cũng mạnh và chặt hơn chút. Nụ hôn của cuối cùng cũng lan xuống phía dưới, rơi vào môi . Lần này, kỹ thuật của tốt hơn nhiều, trong đầu Tĩnh Tri đầy rối loạn, dần dần, bị hôn đến mức trong đầu trở nên trống mảnh, dứt khoát nghĩ đến bất cứ cái gì nữa, đắm chìm trong ấm áp dịu dàng của mang đến cho mình...



      Chương 135.2 (tiếp theo)

      Nhà họ Mạnh.

      Bầu khí trong phòng khách rộng lớn vừa được chỉnh trang lại nặng nề và đè nén. Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Tiệm mỗi người ngồi chiếc ghế sa lon đơn, còn hai vợ chồng Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân ngồi ở ghế sa lon dài, ai nấy sắc mặt đều chìm trong vẻ u ám, uống từng hớp, từng hớp nước trà.

      Mạnh Thiệu Đình bất giác liếc nhìn Mạnh Thiệu Tiệm cái, định mở miệng gì đó Mạnh lão gia đặt ly trà xuống, đôi mắt già nua nhưng lại hề bị mất sắc bén quét nhìn hai em ở bên cạnh khoảng ba mươi giây, sau đó ông mới nhìn Mạnh Thiệu Đình nặng nề ho khan tiếng, trầm trầm : . " Hai, chuyện kết hôn của và Mạn Quân chuẩn bị thế nào rồi?"

      Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình nhưng dễ nhận ra được, chợt cười : "Cha, cũng bắt đầu chuẩn bị."

      "Cũng bắt đầu chuẩn bị?" Mạnh lão gia chợt vỗ cái vào mặt bàn: " trở về nước bao lâu rồi? Ta nghe Cả của , chuyện của công ty vẫn chưa bàn giao cho , chờ và Mạn Quân kết hôn xong mới bàn giao. Năm trước chờ sang năm kết hôn, tại cũng được mấy tháng rồi hả?"

      Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình có chút khó coi, vừa ngẩng đầu, lại đối diện với thần sắc tỉnh bơ như của Mạnh Thiệu Tiệm, khỏi có chút nóng này: "Cha, sao cha mẹ luôn ép con kết hôn vậy? Sao hai người lại chẳng đả động gì đến cả thế?"

      Mạnh Thiệu Tiệm cười tiếng trầm trầm, tròng mắt đen nhánh liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình, ôn tồn : "Chú là đứa con trai mà cha mẹ thương nhất, dĩ nhiên bọn họ phải nóng ruột với chuyện vợ con của chú, chú phải nhanh chóng sinh con, để cho hai người còn được bồng cháu chứ."

      Lời của ta nghe rất chân thành, tuyệt đối hề nghe ra có ý tứ khác, Mạnh lão gia liếc ta cái, rồi tiếp: "Còn Cả nữa đấy, cũng phớt lờ được đâu, chờ sau khi chuyện cưới xin của Hai và Mạn Quân xong đến lượt !"

      "Con vội, ba ba, bây giờ trước mắt cứ chuẩn bị chuyện cưới xin cho chú Hai ... Đúng rồi, Thiệu Đình, Mạn Quân quốc tịch Mỹ, chuyện giải quyết ở sứ quán bên kia xong chưa?"

      ta chuyển đề tài câu chuyện, chú ý của Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân lập tức chuyển sang Mạnh Thiệu Đình: " Hai, sao kéo dài như vậy? Có cần ta gọi điện thoại tiếng cho bác Diêu hay ? Ông ấy có mối quan hệ rất tốt với sứ quán bên kia đấy."

      " cần!" Mạnh Thiệu Đình lập tức mở miệng, nhưng lại là có chút khẩn trương: "Con làm rồi, tại nếu để cho bác Diêu ra mặt, hay lắm."

      "Cũng được, chuyện này trước mắt cứ như vậy , cuối tuần và Mạn Quân cử hành hôn lễ trước, sau đó ra nước ngoài nghỉ phép. Chuyện giấy hôn thú trước mắt cũng vội, làm nghi lễ trước cũng là để cho nhà họ Thẩm được an tâm, đối với hai nhà chúng ta chỉ có lợi."

      Mạnh lão gia vừa xong, Mạnh Thiệu Tiệm vừa bưng trà, trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt Mạnh Thiệu Đình tái nhợt hẳn. Cánh môi của ta giật giật mấy cái dễ nhận ra, uống ngụm trà, sau đó chậm rãi : "Cha, khi nào chú Ba trở về nước? cùng với cha mẹ chứ hả?"

      "Đừng với ta chuyện của đồ mất dạy đó!" Mạnh lão gia vừa nghe lời này, cơn tức giận chợt nổi lên. Sắc mặt của Mạnh phu nhân cũng thực trở nên khó coi vô cùng, nhưng vẫn gắng gượng khuyên nhủ: "Ông à, ông đừng tức giận, có gì lựa lời mà cho êm đẹp..."

      "Lựa lời cái gì chứ? Các người xem, con bé kia có điểm nào tốt? Trước kia, khi còn chưa ly hôn với Hai, nó có quan hệ ràng với thằng Ba rồi, tại lại biết nó dùng kỹ thuật gì để mê hoặc mà thằng Ba sống chết cũng muốn kết hôn với con bé đó, còn gì mà nguyện ý ở cùng với nó, cần phân tiền của nhà họ Mạnh, ngay cả đến ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty cũng có ý cần nữa! Đây phải là muốn chọc giận ta chết sao? Bao nhiêu tâm tư ta lo lắng cho bệnh tật của nó giờ trở thành vô ích ta mất bao nhiêu tâm huyết ở người như thế, giờ trở thành uổng phí sao? Nó thích ai cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác lại chỉ vừa mắt con bé kia?"

      Mạnh phu nhân nghe ông như vậy, ý định khỏi xoay chuyển, rót ly trà đưa tới trấn an: "Ông à, ông cũng đừng tức giận, con trai tự có phúc của con trai, nếu như thằng Ba thích, chúng ta cũng thể nào mà ngăn trở được, dù sao, đứa bé kia phải là do tôi sinh, ra, người khác lại nghĩ rằng tôi khắt khe, hà khắc với nó. . ."

      Lời của Mạnh phu nhân thông tình đạt lý, làm cho Mạnh lão gia có chút được tự nhiên. Ông cầm tay Mạnh phu nhân, thở dài tiếng : “Những năm qua bà đối xử với thằng Ba như thế nào, tôi cũng nhìn thấy, vẫn ghi ở trong lòng, mặc dù bà phản đối có đạo lý, nhưng nhà họ Mạnh chúng ta là hạng người nào? Cho dù là có cách để cưới, con bé kia cũng từng là chị dâu của thằng Ba, em trai chồng cưới chị dâu, ra, bị người ta cho xóc hông ấy à?"

      Mạnh phu nhân thấy ông nhất định chịu, hơi có vẻ khó xử: "Thằng Ba tính khí vốn bướng bỉnh, cũng phải là ông biết, giờ nó vì con bé kia mà chịu bỏ tất cả, sợ rằng làm cho nó hồi tâm chuyển ý, cũng phải là chuyện gì dễ dàng đâu. . ."

      "Chuyện này bà cần phải để ý đến, ngày mai bà cùng với tôi gặp thằng Ba, bản thân tôi cũng muốn nhìn chút xem con bé kia còn có những mánh khoé gì!" Mạnh lão gia có chút nhức đầu, xoa bóp huyệt Thái Dương, chỉ chỉ hai em ở trước mặt, lắc đầu thở dài: "Mấy đứa này, đều làm cho ta bớt chút lo lắng... Hai, nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ của mình . Cả, chuyện của công ty, trước mắt, lo lắng thêm mấy ngày nữa , chờ em trai tổ chức hôn lễ xong , khi trở lại, để cho nó bắt đầu làm việc."








      Last edited: 4/5/16
      heo điênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 136: Chữ tình khó giải thích

      "Mấy đứa này, đứa nào làm cho ta bớt lo lắng chút... Hai, nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ của mình . Cả, chuyện của công ty, trước mắt, lo lắng thêm mấy ngày nữa , chờ em trai tổ chức hôn lễ xong , khi trở lại, để cho nó bắt đầu làm việc."
      Mạnh lão tiên sinh xong, Mạnh phu nhân liền đỡ ông lên lầu, khi qua bên cạnh hai em liền nháy mắt với Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Thiệu Đình đáp lại câu vẻ cam lòng: "Con biết rồi."

      Mạnh Thiệu Tiệm từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở chỗ đó, bộ dạng trước sau đầy thảnh thơi. Đợi cho hai người già lên lầu, ta mới chỉ chỉ vào chiếc ghế sa lon phía đối diện ý bảo Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Chú Hai, xin chúc mừng."

      Mạnh Thiệu Đình bên ngoài cười nhưng bên trong cười, liếc nhìn trai mình cái, bưng trà lên, cứ thế uống, trong khoảnh khắc, khí cũng có chút nặng nề. Mạnh Thiệu Tiệm cũng thèm để ý, điểm rút điếu thuốc ra, châm thuốc xong mới chậm rãi : " Lần này chú Ba gây chuyện xem ra cũng hơi quá mức, đến ba mẹ ở nước ngoài cũng biết, chú xem chuyện này bây giờ nên làm thế nào?"

      Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình đen hơn, nặng nề đặt ly trà xuống, chút cảm xúc: " hỏi em, em hỏi ai đây, chuyện này liên quan gì tới em chứ?"

      "Cha cũng tức giận thành như vậy, phận làm con, chúng ta phải giúp bọn họ chia sẻ những điều này, theo ý kiến của chú ta nên thành toàn, hay là nên ngăn trở?"

      Mạnh Thiệu Tiệm thấy bộ dáng em trai như vậy, nếp nhăn mặt khi cười càng sâu hơn, nét mặt vẫn bất động như cũ, mi mắt cụp xuống che kín ánh mắt: "Chuyện này sao lại liên quan đến chú? Quá liên quan là khác, chú xem, người là chú Ba, em trai út, người là vợ trước từng có những lúc cùng chú thân mật, chú đến chết sống lại... tại hai người này cấu kết lại với nhau, muốn kết duyên Tần Tấn. Chú, thân là chồng trước chẳng lẽ phải là người thứ ba rất quan trọng sao?"

      "Sao nào? Người ta nam chưa lập gia đình, nữ ly hôn, muốn cùng nhau chui vào phần mộ hôn nhân, em đây là chồng trước chẳng lẽ lại thể tiếng chúc mừng ư?" Mạnh Thiệu Đình xong, liền nhắm mắt dưỡng thần, hề phản ứng với ta nữa.

      Mạnh Thiệu Tiệm ngồi trong chốc lát, cũng cảm thấy có gì thú vị, liền vớ lấy áo khoác ngoài đứng lên, xoay người, dừng lại, từ từ câu: "Chú Hai lòng dạ là rộng lớn, người cả này xin bái phục, bái phục. Tôi công ty trước, chú Hai mau mau chuẩn bị chuyện kết hôn là vừa."

      Mạnh Thiệu Tiệm xoay người ra ngoài, được mười mấy bước ta liền dừng lại, bên mép nhếch lên nụ cười, nín thở yên lặng lắng nghe. Quả nhiên, đáy lòng thầm đếm mới được mấy giây, thình lình thấy trong phòng khách truyền ra tiếng động lớn, nghe kinh thiên động địa. Nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn khiến trong lòng ta cực kỳ thích thú.

      Thế nhưng ở trong lòng ta cũng lại thầm cảm thán tiếng, đáng tiếc, đáng tiếc cho món đồ sứ cổ Thanh Hoa vô giá kia!

      Nụ cười mặt ta lại càng thâm thúy hơn, nhưng đáy mắt lại vẫn như , bước lên xe khởi động chạy .

      ******************************************************

      Mạnh Thiệu Hiên đứng ở trước cửa sổ, vóc dáng của cực cao, nhưng thoạt nhìn hơi mảnh khảnh. Thời gian bị bệnh lúc trước gây tổn thương làm gầy giống như bộ xương, tại do được Tĩnh Tri bồi dưỡng ngày ba bữa mập lên chút, nhưng dáng vóc vẫn còn có chút quá "mảnh mai."

      Trong phòng khách khí tựa như bị đông cứng lại vậy. Tĩnh Tri ngồi mình ở chiếc ghế sa lon đơn trong góc. Mạnh lão tiên sinh và Mạnh phu nhân mặt mũi trầm và kiêu căng ngồi ngay ngắn ở ngay giữa phòng khách. Tống Như Mi vẫn ngồi ở xe lăn như cũ, đùi đắp chiếc thảm . Cả năm người cũng ai lời nào, chỉ có làn khói lả lướt bốc lên từ mấy ly trà xanh khay trà, tỏa ra mùi đắng chát.

      Hai tay Tĩnh Tri níu lấy vải bố phía dưới ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt dọa người. biết mình phải nhẫn nhịn như thế nào mới đuổi hai người kia ra ngoài.

      Năm năm trước những lời đầy cay nghiệt kia vẫn còn văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như cắt xé trái tim của . Tất cả huyết lệ ngày đó ở trong đêm lạnh như băng khóc hết, giờ phút này phải nhìn vẻ đạo mạo của hai người này lần nữa, chỉ muốn cười lên từng tiếng lạnh lẽo, bọn họ còn muốn làm gì đây?Trở lại để chia rẽ và Thiệu Hiên chăng?

      Có phải họ còn tưởng rằng vẫn là Phó Tĩnh Tri của năm năm trước, mình yếu đuối thể dựa vào ai, chỉ có chờ chết hay ?

      , cảnh tượng ngày đó qua rồi, con người rồi biến đổi, ai cũng ngờ được có ngày nào đó lại có thể đứng lên được, hơn nữa người giúp lại chính là công tử thứ ba của nhà họ Mạnh.

      Tĩnh Tri cắn chặt răng lại, nhưng cánh môi lại vẫn hơi nhếch lên. nhìn bóng lưng Mạnh Thiệu Hiên, cương quyết và ấm áp, biết, chỉ cần buông tay với , chính là người chiến thắng.

      Dựa vào cái gì mà mà họ đổ tất cả mọi tội lỗi cho , chặn lại hạnh phúc của ? Bọn họ hại chết ba ba, nhưng lại có thể sống yên tâm thoải mái, còn người vô tội lại thể quang minh chính đại kết hôn sinh con lần nữa?

      Hết lần này tới lần khác muốn cả đời sống cùng với Thiệu Hiên ở chung chỗ, muốn thử nhìn những người đó chút, xem đến cuối cùng, ai cười dài nhất, ai cười đẹp nhất, ai cười mà chút tiếc nuối, ai cười khổ sở nhất.

      "Cha, nếu như hai người tới đây chuyện để ép con rời khỏi Tĩnh Tri, vậy xin mời trở về , vấn đề này có chỗ thừa để thương lượng."

      Cuối cùng Mạnh Thiệu Hiên xoay người lại, ánh sáng trước cửa sổ bao phủ lên vầng sáng mê người. Trong khoảnh khắc, Mạnh lão tiên sinh hơi giật mình cái, cho tới bây giờ ông mới biết, dáng dấp của Thiệu Hiên lại giống Lê Lê như thế... vậy mà suốt mấy năm qua ông lại thấy. Ông lại phát , ngay cả thần sắc cố chấp lạnh như băng kia, Thiệu Hiên cũng cực kỳ giống mẹ mình!

      Mạnh phu nhân nhìn gương mặt kia, ghen ghét nơi đáy lòng giống như con rắn độc lại uốn lượn bò ra. Tại sao đồ nghiệt chủng kia lại chết cùng với người mẹ đoản mệnh của mình chứ?

      Mạnh lão tiên sinh nhìn con trai hồi lâu, sau đó chậm rãi thu lại vẻ tình cảm lúc nãy. Ông thay đổi lại thành vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng, chậm rãi : "Thiệu Hiên, con còn trẻ, nhất thời thích người nào, ba ba cũng có thể hiểu được, nhưng họ nhà chúng ta thuộc kiểu người như vậy, con dâu muốn kết hôn phải là người trong sạch, phải còn là con . Phó Tĩnh Tri là hạng người gì, con biết lắm đâu, nhưng ba ba lại biết rất , ta là người phụ nữ có tác phong đứng đắn, thích hợp với con."

      Ông xong đoạn này, đột nhiên Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Mạnh lão tiên sinh, vẻ mặt chịu khuất nhục, cười tươi tắn rạng rỡ: "Mạnh lão tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi ngài chút, tác phong nào của tôi đứng đắn vậy?"

      "Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên bước mấy bước tới, nhàng giữ lại, bả vai thon gầy của run rẩy kịch liệt. đau lòng vô cùng, biết trong lòng vô cùng đau đớn và khổ sở. cũng hiểu, bị người khác miệt thị vu khống khó chịu thế nào, nhàng cầm tay : "Tất cả đều , em cần phải can thiệp vào bất cứ chuyện gì!"
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 137.1: Gió thổi mưa giông trước cơn bão

      đau lòng vô cùng, biết trong lòng vô cùng đau đớn và khổ sở. cũng hiểu, bị người khác miệt thị vu khống khó chịu thế nào, nhàng cầm tay : "Tất cả đều , em cần phải can thiệp vào bất cứ chuyện gì!"

      "Ba ba, con còn chấp nhận gọi ngài tiếng ba ba, cũng bởi vì công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua. Nếu như có ba, cũng có Mạnh Thiệu Hiên này, nếu như ba cho con cuộc sống, con cũng gặp được Tri Tri. Hôm nay bất kể ba có gì, bất kể ba khinh miệt vu khống Tĩnh Tri như thế nào, ở trong lòng con, từ đầu đến cuối ấy vẫn luôn sạch . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Ba, những lời ba , dù chỉ chữ con cũng tin, tại cũng tin, sau này cũng tin. Cho dù ấy là ai, quá khứ của ấy như thế nào, ấy có sạch sẻ hay , cử chỉ tác phong của ấy ra sao, con đều quan tâm. Con chỉ cần biết rằng ấy là Phó Tĩnh Tri, là người phụ nữ mà con , như vậy cũng quá đủ. Ba ba, ngài trở về thôi, con muốn cãi vã với ba, cũng muốn làm căng thẳng trong quan hệ cha con. Mặc dù năm đó ba có lỗi với mẹ con, nhưng mẹ con cũng chết hơn hai mươi năm, ở dưới đất, bà ấy cũng hận hai người, mà con, cũng hận hai người. Nhưng, nếu như người nào muốn làm tổn thương Tĩnh Tri, ai nghĩ muốn chia rẽ con và ấy, con chỉ có câu , trừ phi con chết."

      xong, liền kéo Tĩnh Tri lên ôm vào trong ngực, lúc này mới phát ra lệ rơi đầy mặt Tĩnh Tri. hoảng hốt lau nước mắt cho , lại bị ôm chặt lấy. Mạnh Thiệu Hiên chấn động, liền nhàng ôm chặt lấy . Chỉ cần có ở đây, bảo bỏ qua cái gia đình sớm làm chán ghét kia, vậy có cái gì thể đây?

      Mạnh lão tiên sinh thấy hai người bọn họ như vậy, cũng giận, chỉ quay mặt lại nhìn Tống Như Mi: "Tống phu nhân, ngài nuôi dạy con là tốt, hai đứa con trai của nhà họ Mạnh chúng ta lúc này đều bị ta đùa bỡn lại còn đứng giữa vỗ tay, đơn giản, đơn giản."

      Sắc mặt Tống Như Mi tái xanh, vừa định mở miệng, Mạnh phu nhân cũng cười khẩy tiếng, nhìn Mạnh lão tiên sinh cái, khôi phục lại vẻ cao ngạo khinh khỉnh nhìn Tống Như Mi: "Ông à, vậy là ông biết rồi, vị Tống phu nhân này trước kia chính là vợ hai của nhà người ta đấy. Là đứa con của vợ hai sinh ra, làm sao có thể so sánh được với các tiểu thư đứng đắn của nhà người khác được? Có câu như thế nào ấy nhỉ? Ôi chao, ai, ôi, đúng rồi, có mẹ thế kia ắt phải có con như vậy! Mà bây giờ, Phó tiểu thư có tính trăng hoa như thế, cũng xem như con kế thừa nghiệp của mẹ mình. Chỉ có điều, dầu gì người ta cũng từng được gả cho nhà quyền quý, giờ lại muốn được gả vào nhà giàu lần nữa thôi mà, có thể , so với năm đó Tống phu nhân sinh con mà vẫn thể vào cửa, đúng là trò giỏi hơn thầy. . ."

      Mạnh phu nhân tới chỗ này, liền thoáng nở nụ cười. Tĩnh Tri ngây người trước những lời đầy cay nghiệt này, còn sắc mặt của Mạnh Thiệu Hiên xanh mét. Lời lần này của Mạnh phu nhân mặc dù là Tống Như Mi, nhưng từng chữ từng câu đều giống như làm nhục mẹ của !

      Thân thế của và Tĩnh Tri rất giống nhau, đều là con riêng được sinh ra bởi người mẹ được thừa nhận. ra đời có mẹ, chuyện xảy ra nhiều năm, cũng biết rốt cuộc chân tướng như thế nào, nhưng chuyện mẹ được gả vào nhà họ Mạnh đúng là .

      "Cha, mời ngài mang theo phu nhân cao quý mình rời khỏi đây ! Thân phận của Tĩnh Tri cũng giống như tôi đây, cũng xứng đáng để chuyện với hai người. Từ nay về sau, tôi cũng phải là người của nhà họ Mạnh, cũng còn có bất kỳ chút xíu dính líu gì với người của nhà họ Mạnh nữa!"

      Khi Mạnh Thiệu Hiên lời này, Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân lạnh như băng. lo lắng nhìn , lại thấy tay kéo cửa ra, nhặt lấy chiếc túi của Mạnh phu nhân ở bàn ném ra ngoài: "Mạnh phu nhân, mẹ tôi chết, mẹ của Tĩnh Tri bây giờ là mẹ vợ của tôi, xin ngài hãy tôn trọng chút, bằng ..."

      Đáy mắt tràn ngập tàn khốc, cười lạnh : "Bà cũng biết tính khí của tôi rồi đấy. Tôi cũng phải là công tử gì đó có xuất thân như mọi người, cũng được bồi dưỡng phong độ thân sĩ, chọc tôi nổi giận, tôi ra tay đánh người luôn, đây cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa! Mạnh phu nhân cao quý là phu nhân của gia đình quyền quý, việc gì phải bàn luận đến chuyện có gì vui như vậy!"

      "Mạnh Thiệu Hiên, cậu quá càn rỡ! Tôi chỗ nào đúng? Mẹ con hai người họ vốn dĩ chính là người có thân phận chịu nổi như vậy, trước sau thân phận đều được công khai. Năm năm trước, Phó Tĩnh Tri kia có tính trăng hoa, chẳng lẽ năm năm sau sửa lại? Cậu đừng đợi đến lúc ta cắm cho cậu cái sừng cậu có hối hận cũng kịp nữa rồi! ta là người đàn bà biết xấu hổ, khiến ba ba của ta cũng tức chết, ta để ý cậu sao? Mẹ con hai người bọn họ căn bản là lừa cậu, chỉ là thích tiền của cậu thôi. Nếu bây giờ cậu rời khỏi nhà họ Mạnh, trong người phân tiền, chính tôi cũng muốn nhìn chút xem đồ hèn hạ Phó Tĩnh Tri kia liệu có còn ở cùng với cậu nữa !"

      "Bà đủ rồi đấy!" Dưới cơn thịnh nộ, Mạnh Thiệu Hiên cũng kìm nổi nữa, vung lên cái tát. Mạnh lão tiên sinh hoảng hốt định ngăn lại nhưng kịp, Mạnh phu nhân bị tát cho cái ù tai, nhưng thèm đếm xỉa vẫn cứ tiếp tục mắng chửi: "Tống Như Mi, bà hãy xem , bà nuôi con là tốt, đê tiện giống như bà vậy, trách được Phó Chính Tắc muốn ly hôn để cưới bà, chính vì ông ta nhìn thấu bà là hạng người gì..."

      "Cút!" Mạnh Thiệu Hiên tức giận, lại cái tát nữa vung ra, gương mặt Mạnh phu nhân đau nhức, nhưng vẫn cười lạnh vẻ khinh thường: "Mạnh Thiệu Hiên, mẹ mày là người đoản mệnh, mày cũng khá hơn chút nào, mày và muốn ở chung chỗ với người phụ nữ kia, tao cũng ngăn cản, bản thân tao cũng muốn nhìn xem kết quả cuối cùng của chúng mày có chuyện gì hay đây..."

      "Bà câm miệng cho tôi! Còn ngại chưa gây đủ chuyện có phải hay ? Lê Lê chết nhiều năm như vậy, bà vẫn còn chịu buông tha, chuyện cho tới bây giờ, ngay cả con của ấy mà bà cũng chịu buông tha. Tôi nhìn sai bà rồi !" Mạnh lão tiên sinh thấy cảnh lộn xộn trong phòng, chỉ cảm thấy nhức đầu. Ông đẩy Mạnh phu nhân ra, trong lòng thấy quá mệt mỏi, chỉ : "Thiệu Hiên, ba cho con suy nghĩ kỹ càng trong vòng thời gian tuần, đến lúc đó, nếu như con vẫn cố ý như thế, cũng đừng có trách ba ba độc ác!"
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 137.2 (tiếp theo)

      Mạnh lão tiên sinh xong, lại gắt gao nhìn chòng chọc Tĩnh Tri cái, mắng câu vẻ chán ghét: "Đồ gây họa!"

      Ông cũng để ý đến Mạnh phu nhân khóc lóc, xoay người rời , vừa mới ra đến cửa, chợt nghe tiếng hét to thảm thiết: "Mẹ..."

      Mạnh lão tiên sinh sợ hãi xoay người lại, nhìn thấy Tống Như Mi sắc mặt tái nhợt, từ xe lăn ngã nhào xuống đất, hàm răng cắn chặt bất tỉnh nhân ... còn Tĩnh Tri quỳ rạp dưới đất luôn miệng kêu to đầy hoảng loạn. Trong nháy mắt, nơi đáy lòng ông chợt thoáng qua mấy ý nghĩ ràng lắm, dường như ông nhớ đến chuyện năm năm trước, Phó Chính Tắc sau khi bị những lời lẽ nhục mạ ở nhà họ Mạnh, tiếp đó đường trở về nhà, than ôi, bỏ mạng... ông khỏi run người. Vừa ngẩng đầu lên, ông thấy ánh mắt Thiệu Hiên giống như ma quỷ dữ tợn nhìn bọn họ, dằn từng câu từng chữ: "Nếu như bà ấy mà xảy ra chuyện gì, dù chỉ chút xíu, nếu như xảy ra chút gì đó hay, bất cứ người nào tôi cũng bỏ qua!"

      Ông chưa bao giờ từng thấy Thiệu Hiên như vậy, trong nháy mắt, có hai gương mặt giống nhau tựa như chồng lên nhau khiến ông hoảng hốt nhớ lại... Ngày ấy, thời điểm trước khi chết, Lê Lê cũng nhìn ông như vậy, từng chữ từng câu với ông: "Nếu như đứa chút nào đó tốt, tôi chết cũng bỏ qua cho các người..."

      Ông bắt đầu nhịn được nữa, cả người phát run lên gần như đứng vững được. Lúc này Mạnh phu nhân thấy tình hình đột ngột xảy ra như thế, cũng hốt hoảng kéo ông : "Chấn Tông, nhanh lên thôi..."

      Ông đứng chết lặng. Mạnh phu nhân đẩy ông ra cửa, xuống lầu, cho đến lúc xe lái rất xa, ông mới hoàn hồn trở lại. Nhìn Mạnh phu nhân hai má sưng đỏ ngồi bên cạnh, hận đến nghiến chặt răng, ông bỗng cảm thấy nhìn vợ mình dữ tợn, biết là đúng hay là sai nhỉ?

      Ông chỉ đứa con trai này, tình vụng trộm ấy vẫn chôn sâu ở trong lòng ông. Ông dám biểu quá ràng, chỉ sợ nó bị người khác làm tổn thương. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, con ông lại hận ông, bao giờ ... chấp nhận quen biết ông nữa, vì , nó vứt bỏ hết thảy mọi thứ ông cho nó mà hề lưu luyến. Liệu có phải rằng, ý nghĩ rời khỏi nhà họ Mạnh kia sớm tồn tại trong lòng con trai ông?

      "Tôi già rồi, bà làm những chuyện gì, tôi cũng muốn truy cứu nữa, nhưng mà... từ nay về sau, nếu để cho tôi biết rằng, bà vụng trộm động tay chân với Thiệu Hiên, tôi cũng sợ chúng ta xé toạc mặt nhau đâu. Con của bà là người, là bảo bối của bà, con trai của Lê Lê, cũng là khúc ruột đầu trong lòng tôi. Tôi sống ngày, bảo vệ nó ngày, bà đừng tưởng rằng tôi biết bà có chủ ý gì trong chuyện này nhé. Bà muốn để cho Thiệu Hiên sống với Phó Tĩnh Tri, sau đó bị tôi đuổi ra ngoài với hai bàn tay trắng. Bà cứ yên tâm , tôi để cho bà được như ý đâu, Thiệu Hiên nõ cưới được người nhà họ Phó, chỉ cần tôi còn hơi, tôi để cho bọn họ ở chung chỗ!"

      Ông xong, liền nhắm mắt lại lên tiếng nữa. Toàn thân Mạnh phu nhân lạnh như băng, tựa như rơi vào trong hầm băng. Bà giật mình nặng nề nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ở cùng với nhau hơn ba mươi năm, kết quả chỉ đổi lấy lời như vậy hay sao? Ông để ý đến Lê Lê, quan tâm đến đứa con của bọn họ, tại sao lại thông cảm cho tình cảm bà lo lắng cho con trai của mình chứ?

      Mạnh phu nhân xoay người nhìn ngoài cửa sổ, bà nhàng nghiến chặt răng, tôi để cho những thứ thuộc về con trai của tôi, lại bị những loại dã chủng kia cướp còn chút xíu nào nữa, tuyệt đối được.

      *************

      Tống Như Mi hôn mê suốt hai ngày. Những lúc bà tỉnh lại, cũng chỉ còn lại hơi thở. Suốt cả ngày chỉ nằm ở giường bệnh, uống thuốc, tiêm thuốc cũng đều ngoan ngoãn nghe theo. Tĩnh Tri bà ăn cơm ăn canh, bà cũng chưa từng đẩy trở lại. Nhưng cả người và tinh thần cũng suy sụp rất nhanh, giống như ánh nắng buổi chiều tà vậy. Thỉnh thoảng, bà lại cầm ảnh của Phó Chính Tắc đến ngẩn người, có lúc tâm huyết dâng trào lại gắt gao cầm lấy tay của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri, lặp lặp lại mấy lần: "Hai đứa nhanh chóng kết hôn , bất kể như thế nào, hãy nhanh chóng kết hôn ..."

      Phần lớn thời gian, bà chỉ lặng lẽ nhìn ảnh của Phó Chính Tắc, thầm hỏi dò từng tiếng : "Chính Tắc, tại sao ông chịu ly hôn để lấy tôi, thực ông phải cho rằng tôi coi trọng tiền và địa vị của ông chứ? Chính Tắc, tại sao ông chịu lấy tôi, hại tôi giờ bị người ta mắng, nhưng ngay cả cãi lại cũng thể được? Chính Tắc, tại sao ông chịu lấy tôi..."
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :