1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: Có đồng ý làm người phụ nữ của tôi ?

      Trước đó vài ngày phải lập gia đình, tại lại truyền ra tin được Đỗ Mặc Nhiên bao nuôi... Quả nhiên, tôi nhìn sai, câu được con rùa vàng như vậy, làm sao còn có thể để ý đến thằng đàn ông bỉ ổi đó kia chứ?’

      "Thiệu Đình!" Mạn Quân trố mắt hồi lâu, rồi cũng đuổi theo. Từ trước đến nay đối với bất cứ chuyện gì mà làm đều giữ thái độ chút can thiệp, nhưng lần này, lại chút che giấu phẫn nộ và ghen tỵ của mình, cứ như vậy bộc lộ thẳng tất cả ý nghĩ của mình ở mặt, khiến Mạn Quân cảm thấy có chút chịu nổi.

      được để ý tới thành thói quen, bị bỏ quên cũng thành thói quen, nhẫn nhịn cũng thành thói quen, nhưng mà thể rời khỏi , muốn được làm vợ của . Trở về nước lâu như vậy, vẫn chậm chạp chịu định ngày kết hôn. tại năm mới qua hơn tuần, vậy mà vẫn ngậm miệng hề đề cập tới chuyện cử hành hôn lễ. Ba mẹ gọi điện thoại tới nhiều lần, nhưng đều bị dùng các loại lý do giải thích qua loa tắc trách cho xong, biết nên làm gì bây giờ!

      "Thiệu Đình, hai người ly hôn, nên xen vào chuyện của ấy nữa có được hay ?" Mạn Quân chạy mấy bước đuổi theo, từ phía sau lưng gắt gao ôm lấy hông của . run rẩy cầu khẩn, hèn mọn ở trước mặt như thế, giống như bụi bậm đất, thấp đến mức thể thấp hơn được nữa.

      Mạnh Thiệu Đình dừng bước chân lại, bởi vì tức giận, cũng bởi vì chút cảm xúc tên, toàn thân trở nên căng cứng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Giờ khắc này thân thể mềm mại của Mạn Quân dán chặt phía sau lưng , lời cùng giọng điệu cầu khẩn của từng chút từng chút kéo thần trí của trở lại.

      Cũng biết bao nhiêu lần rồi, ở trong lòng cũng tự nhủ bao nhiêu lần, gặp nữa, chuyện của giờ đây cũng chút liên quan, chỉ cần ở chung chỗ với Thiệu Hiên, coi như . Nhưng tại sao, chỉ chút xíu tin tức kia cũng dễ dàng khơi mào lửa giận của như vậy?

      phải là người dễ dàng mất khống chế, cũng phải là người nóng nảy trong tình , càng phải là người thích phơi bày nội tâm của mình ở mặt. Lúc trước cũng hề có thói quen đánh phụ nữ, nhưng tại sao khi đối mặt với cứ lần lượt phá lệ, khiến chính cũng sinh ra hoài nghi đối với mình!

      Rốt cuộc là người nào, đâu mới ?

      Lần ấy từ nhà Phó Tĩnh Tri rời , trong đầu nảy ra rất nhiều nghi vấn. Tại sao phải ra những chuyện thể giải thích được kia? Ngay lúc đó có cơ hội đề ra để làm ràng những nghi vấn kia, sau đó cũng từng gọi điện thoại cho ba mẹ, cũng nhờ người thầm tra hỏi, nhưng chuyện qua mấy năm như vậy, người biết chuyện lúc ấy cũng còn mấy, huống chi, lúc ấy mẹ đối với Tĩnh Tri cũng tệ lắm. Nếu như gặp phải chuyện gì khó coi, ba mẹ cũng tức giận đến mức chuyện bảo ly hôn với Tĩnh Tri như thế

      cảm thấy có chút hỗn loạn, lúc này loại cảm giác chuyện tình cảm của mình bị người khác nắm trong tay rất khó chịu. Mạnh Thiệu Đình dần dần tỉnh táo lại, bên cạnh có Mạn Quân, tại lại chạy hưng sư vấn tội đối với Phó Tĩnh Tri, Mạn Quân phải làm sao bây giờ?

      Nhưng tức giận của lòng mình phải trong giây phút mà có thể tan , nó vẫn quanh quẩn, cuồn cuộn ở trong lồng ngực , cần kíp tìm lối thoát ra, nhưng cũng thể bỏ quên vụ phát tán xì căng đan có nghi vấn nặng nề kia được.

      Hiển nhiên đây là hình ảnh được chụp, mà Đỗ Mặc Nhiên vốn nổi danh khiêm tốn, chụp ảnh ông rất khó khăn. Bao ký giả sớm chết tâm đối với ông, bao nhiêu năm cũng truyền ra tí tẹo xì căng đan nào dù nhất. Tại sao giờ Tĩnh Tri mới vừa đến nhà họ Đỗ làm giáo viên Piano, liền bị người khác chụp ảnh cùng ông ra vào, thân mật dùng cơm?

      ra , tĩnh tâm suy nghĩ lại chút, điểm nghi ngờ này đến nỗi khó nghĩ, nhưng lúc này cả hai người đàn ông, bị tức giận đốt mất lý trí, đau khổ muốn chết, hoàn toàn từng có ai nghĩ đến người phía sau ra tay điều khiển chuyện này, đến tột cùng có mục đích gì.

      "Thiệu Đình. . ." Thấy vẫn trầm mặc , Mạn Quân cũng có chút sợ hãi, nhàng buông tay cánh tay mình ra, do gắng sức kiềm chế cánh môi màu hồng bị cắn còn in dấu răng ràng, thoạt nhìn càng thêm vẻ điềm đạm đáng . Mạnh Thiệu Đình thấy thần sắc Mạn Quân buồn bã, trong đầu cũng dần dần biến hóa thành dung nhan của Phó Tĩnh Tri khóc thút thít... Từ khi nào gương mặt lúc khóc lúc cười của từng chút bắt đầu sáp nhập vào trong cốt nhục của , dần dần ảnh hưởng suy nghĩ của như vậy?

      hận chính thay đổi như vậy! Càng hận hơn, tại sao hết lần này tới lần khác, chính , người phụ nữ mà cần, từng vứt bỏ kia lại cứ ám ảnh theo !

      Ban đầu ràng là cần , thậm chí còn có thể nhớ ràng khi ly hôn , bộ dáng liền thất hồn lạc phách, mất phong độ... Nhưng bây giờ, mới chỉ năm năm, trong mắt bao giờ còn có nữa, thái độ đối với lạnh nhạt như băng, ngược lại, chính lại giống như người mất hồn vậy!

      "Trở về thôi." Mạnh Thiệu Đình hung hăng siết chặt ngón tay, xoay người, lướt qua Mạn Quân thẳng hướng biệt thự tới. nên để cho loại tâm tình này kéo dài thêm nữa, sắp trở thành chồng của người phụ nữ khác rồi, vợ trước của có trải qua cuộc sống thế nào, với có liên quan gì cơ chứ?

      Mạn Quân đứng ở trong vườn thoáng giật mình, trong tiết xuân se lạnh mơ hồ nhìn thấy nơi đầu cành có những chồi non màu xanh vàng nhàn nhạt, làm cho người ta nhìn vào mà sinh lòng vui sướng. Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi tới, nhưng dường như cũng cảm nhận được, vẫn thẫn thờ đứng ở nơi đó. Xuyên qua vườn hoa vắng lạnh, nhìn thấy vòng vo về phía dòng suối đằng kia. Cảm thấy ánh mắt có chút đau nhức, dùng sức chớp chớp, thấy dễ chịu hơn chút, bóng lưng của hoà vào trong cành lá khô vàng, nhưng vẫn còn nhìn thấy . như vậy, nhưng đến lúc nào ở trước mặt mới có thể thân thiết giống như mọi người, cũng có đầy đủ vui buồn như vậy đây?

      ********************************

      Mạnh Thiệu Hiên chạy như đua xe, giữa cái se lạnh đầu xuân, mở hết toàn bộ cửa sổ xe ra, thậm chí mui xe cũng bị kéo rộng ra hoàn toàn. Cơn gió lạnh buốt bị vật cản nào che ào ào thổi tới, như thế cũng cảm thấy lửa giận trong lòng dần dần bị gió lạnh làm tắt dần, những cảm xúc nóng nảy cũng dần dần dịu xuống.

      Tóc bị gió thổi đập vào mặt đau rát vô cùng, nhưng lại có loại cảm giác sảng khoái, tay cầm tay lái, tay kẹp thuốc lá. Thỉnh thoảng, biết do sặc là vì mùi thuốc lá gây ra, hay là do bệnh cũ còn chưa lành, nên có chút ho khan đến tê tâm liệt phế. Nhưng vẫn bất kể, từ sau khi gặp đến giờ, ngày càng nghiện thuốc lá nhiều hơn, hơn nữa nếu phải loại thuốc đậm chất Cuba thể. Ban đầu bởi vì thích, nên cũng từng cai thuốc, nhưng về sau lại muốn hữu trong cuộc sống của nữa, chẳng lẽ ngay cả niềm vui thú duy nhất kia cũng phải tàn nhẫn chôn theo hay sao?

      Xe thể thao cấp tốc dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra thanh chói tai, Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy khu biệt thự của Đỗ Mặc Nhiên xây kiểu Trung Quốc ở phía xa. Phải qua đây mới đến được cửa ra vào, chỉ cần ở nhà họ Đỗ, nhất định có thể chặn được !

      Đầu mùa xuân, hoàng hôn tới rất nhanh, Mạnh Thiệu Hiên chỉ mặc chiếc áo choàng ngoài màu nâu nhạt, cổ quấn sơ sơ cái khăn quàng cổ dài bằng sợi thô màu cà phê đậm, chiếc cằm nhọn của dưới chiếc khăn màu đậm càng thêm trắng nõn. nửa tựa vào chỗ ngồi, hút từng điếu, từng điếu thuốc lá, trong buồng xe tràn đầy mùi thuốc lá nồng nặc gay mũi, thế nhưng vẫn như hề nhận ra điều này. Đôi con ngươi xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm nơi cửa ra vào của biệt thự, cũng hề nhúc nhích.

      nền trời, những tia nắng cuối cùng tắt, giữa trời đất vẫn còn chút ánh sáng phản chiếu lại dường như muốn kéo dài ánh sáng sắp tàn. Nền trời màu lam dường như sẫm hơn lại, đầy vẻ ma mị dưới bóng tối dần buông xuống. Từ đằng xa Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy bóng dáng Tĩnh Tri, lên chiếc xe, bảng số xe có chút quen mắt, do Đỗ Mặc Nhiên lái.

      Mạnh Thiệu Hiên dụi tắt tàn thuốc đứng dậy, mở cửa xuống xe. Khi chiếc xe kia lái ra khỏi biệt thự, trực tiếp đứng nghênh đón.

      Đời này từng có thứ gì để cho phải sợ, nhưng giờ phút này tùy tiện chặn lại đường của , mà trong lòng có chút yên, liệu có tức giận hay ?

      muốn gặp lại, quyết định làm người xa lạ, nhưng lại nhịn được, vẫn cứ muốn dây dưa với thôi!

      Đỗ Mặc Nhiên ngừng xe, ông quay mặt nhìn Tĩnh Tri ngồi ở chỗ ngồi phía sau, ngữ điệu đầy ân cần: "Tri Tri?"

      Đèn xe rất sáng, phản chiếu rất bóng dáng Mạnh Thiệu Hiên. Nhưng ngũ quan tuấn mỹ của lúc này bị ánh đèn sáng như tuyết cho làm nổi bật, nên vẻ mặt có chút nhìn được ràng. cứ như vậy đứng ở nơi đó kềm chế được, đôi môi giống như cánh hoa mơ hồ nở ý cười vô lại, Tĩnh Tri ngồi ở trong xe bất động nhìn .

      "Đỗ tiên sinh, tự tôi có thể trở về nhà được." biết qua bao lâu, Tĩnh Tri mới chậm rãi mở miệng. Nhất định là xem tin tức báo nên mới đến tìm đến . có quan hệ với người ngoài như thế, trong mắt còn chút liêm sỉ nào, làm sao có thể nhìn được?

      chợt có chút sợ.

      " đường cẩn thận, có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi." Thấy tháo dây nịt an toàn xuống xe, Đỗ Mặc Nhiên rất lịch mở miệng . Khi cửa xe mở, khắc kia, Đỗ Mặc Nhiên chợt gọi giật lại: "Tri Tri, rất xin lỗi, tôi gây cho thêm phiền toái rồi, và Mạnh tiên sinh hãy bình tĩnh chuyện chút, cho ràng hết mọi chuyện, nếu như cần giúp tay, tôi quyết từ chối."

      "Vâng!" Tĩnh Tri cảm kích cười tiếng, mở cửa xe nhảy xuống.

      vừa xuống xe, Mạnh Thiệu Hiên gần như lập tức vọt tới trước mặt , cầm cổ tay của kéo , cũng thèm nhìn Đỗ Mặc Nhiên ở nơi đó cái.

      "Mạnh Thiệu Hiên, làm gì vậy!" Tĩnh Tri bị bộ dạng thô lỗ của làm cho có chút tức giận, sức lực của rất lớn, cổ tay gần như sắp bị bóp nát!

      kéo thẳng đến trước xe của mình mới dừng lại, đôi tròng mắt đẹp trong veo nhìn Tĩnh Tri, lúc này đôi môi cong lên, nở nụ cười tràn đầy tức giận khiến đáy lòng Tĩnh Tri khỏi kinh sợ!

      lát sau, Mạnh Thiệu Hiên chợt móc từ trong túi ra tập tiền, đôi môi vẫn giữ nụ cười căng thẳng như cũ, xoè ra lộn xộn rồi nhét tất cả vào trong ngực Tĩnh Tri, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh ngạc của , ngang ngược đến cực đoan, hung hăng : "Em cần tiền, tôi cho em, em muốn bao nhiêu, tôi cho em bấy nhiêu, đây là toàn bộ tiền tôi gửi ngân hàng, nếu như đủ, nếu như em vẫn hài lòng, tôi bán nhà ở của tôi, bán xe cộ, toàn bộ cổ phần của tôi ở nhà họ Mạnh tôi cũng bán hết, cho dù phải táng gia bại sản, chỉ cần em muốn, tôi tuyệt đối lắc đầu! Phó Tĩnh Tri, nếu như tôi làm như vậy, em có chấp nhận làm người phụ nữ của tôi ?"
      Last edited: 4/5/16
      ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 131: Trở lại như ban đầu

      "Cho dù có táng gia bại sản, chỉ cần em muốn, tôi tuyệt đối lắc đầu! Phó Tĩnh Tri, nếu như tôi làm như vậy, em có chấp nhận làm người phụ nữ của tôi ?"

      nhìn đầy bức bách, khiến còn chỗ để trốn. Những lời kia lại giống như cơn lốc đột nhiên xuất , thổi tan ấm áp mà vẫn chôn sâu tận đáy lòng

      Những tờ tiền được giữ lại bay lả tả rơi đầy đất. Cả hai người bọn họ cũng hề nhúc nhích, Tĩnh Tri có cảm giác nơi nào đó trong trái tim dường như bị cái gì làm cho đau nhói, mà ánh mắt bắt đầu đau xót, ngay cả cũng cho là vì tiền nên mới được Đỗ Mặc Nhiên bao nuôi sao?

      Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri có cảm giác thê lương thể ra được. Cả đời giờ đây bị người ta bôi xấu quá nhiều, bởi vậy cho đến hôm nay, quan tâm cũng nhiều hơn dù chỉ là chút tí tẹo, nhưng mặc dù nghĩ như vậy, vẫn cảm thấy trong lòng thấy từng hồi khổ sở.

      Nhưng oán giận , cả đời này, chắc chắn phải phụ rồi.

      "Mạnh Thiệu Hiên, tôi muốn." Tĩnh Tri bình tĩnh ngẩng đầu lên, bầu trời đêm ánh sắc đen nhánh vào trong mắt . Khuôn mặt tinh sảo của in ràng trong đáy mắt như vậy, nhưng con người mảnh mai này luôn ra với những lời vô tình, buộc còn đường để .

      Nếu như đối xử dịu dàng với , nếu như như móc hết cả ruột gan ra cho như thế mà vẫn có cách nào lay chuyển nổi , vậy chấp nhận để cho mình làm con người ác độc. Cho dù phải uy hiếp, cho dù phải cưỡng chiếm, cũng quan tâm, chỉ cần có thể hàng ngày đều được nhìn thấy , còn phải mình hàng đêm mất ngủ, đau khổ chịu nổi.

      "Phó Tĩnh Tri." trầm trầm gọi tên của , từng bước tiến lên nắm lấy bả vai gầy yếu của . vẫn gầy như cũ, nhưng hơi thở dường như sắc bén hơn, hàng lông mày đẹp của từ ngày chia tay đó cũng chưa từng giãn ra, lặng lẽ nhìn : "Mạnh Thiệu Hiên, tôi muốn."

      "Bất kể là ai cũng có thể, là ai, em cũng chịu chấp nhận, gả cho ai em cũng quan tâm, chỉ có tôi, Mạnh Thiệu Hiên này, hết lần này tới lần khác là được, có đúng hay ."

      Bàn tay của hơi dùng sức, có cảm giác xương bả vai mình gần như sắp bị bóp nát, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: "Nếu... nếu nghĩ như vậy, vậy thực là như thế."

      cười khẩy, đôi con ngươi nhuộm bóng đêm đầy sắc bén và tàn nhẫn gần như muốn nhìn xuyên qua vậy: "Phó Tĩnh Tri, nếu như dịu dàng đối với em được, nếu như yên lặng chờ đợi em cũng được, nếu như tôi mến em cũng được, nếu như tôi kiên nhẫn chờ em tiếp nhận tôi cũng thể được, vậy tôi ngại làm người độc ác trong mắt em, tôi buộc em phải trở thành người phụ nữ của tôi! Bất kể em có đồng ý hay đồng ý. Nếu như em có thể được bao nuôi, như vậy, bằng em suy nghĩ lại, có thể đưa cho em, tôi trả cho em gấp mười gấp trăm lần, cho dù tôi phải dùng cả mạng sống của mình để đổi lại!"

      "!" lạnh nhạt nhìn , hai tay nắm chặt, lui về phía sau từng bước tránh khỏi trói buộc của , đôi đồng tử mầu đen như mực giống như viên pha lê đen nuôi trong thủy ngân vậy. vẫn nhìn vẻ bình tĩnh. Mạnh Thiệu Hiên hết sức mong mỏi được nhìn thấy chút tình cảm êm dịu trong đó, nhưng ánh mắt của vẫn bình lặng giống như mặt đầm sâu, chút ánh sáng tình .

      đau lòng giống như bị người hạ độc. như vậy, thế nhưng khắc qua , lại càng thấy hận hơn nữa. Nếu như ai cũng chấp nhận, nếu như đoạn tuyệt tình , như vậy ít nhất cảm thấy mình đáng thương đến thế. Nhưng tại, với ai cũng chịu chấp nhận, để bản thân mình rơi xuống phóng túng như vậy, nhưng lại chịu cho cơ hội , điều này công bằng!

      "Việc này công bằng, Tĩnh Tri! Em đối xử với tôi chút công bằng!"

      lắp bắp, trái tim kiêu ngạo và tự ti của gần như sắp điên mất rồi!

      "Cuộc đời này từng bao giờ có công bằng chưa? Chẳng qua tôi chỉ chịu chấp nhận mà thôi." Tĩnh Tri khẽ , xoay người, chiếc áo choàng bên ngoài ôm gọn thân hình xinh đẹp như ngọc. để lại cho bóng lưng đơn, giọng buồn bã bị gió thổi bạt tựa như tiếng thở dài trầm trầm: "Tôi phải đâu để đòi lại công bằng đây?"

      " ràng là tôi xuất thời điểm sớm nhất, Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Hiên đuổi theo mấy bước tới gần, khóa thân thể nho lại trong ngực, trong giọng cắn răng nghiến lợi của mang theo dứt khoát: "Em hận tôi cũng được, oán tôi cũng được, cho dù thế nào lần này tôi cũng buông tay. Phó Tĩnh Tri, giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng, tôi cũng phải là Tam công tử của nhà họ Mạnh, em hại tôi thê thảm như vậy, giờ còn muốn bỏ sao?"

      quay ngược thân thể lại, cương quyết nâng cằm lên, cúi đầu hôn xuống. hôn rất thô lỗ, động tác mang đầy vẻ trúc trắc cứng ngắc, Đôi môi Tĩnh Tri bị hàm răng của va chạm làm vừa đau vừa rát. cố gắng đẩy ra, thế nhưng lại liều mạng khóa cổ tay của lại, nụ hôn càng thêm ngang ngược. hôn hề có kỹ xảo, cũng hiểu thế nào thương hương tiếc ngọc, nhưng chỉ cảm thấy chỉ có hôn cuồng nhiệt như vậy mới có thể biểu đạt được tình của đối với rốt cuộc sâu đậm đến mức nào!
      Last edited: 4/5/16
      heo điênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 131 (tiếp theo)

      "Mạnh Thiệu Hiên..." Tĩnh Tri liều mạng giãy giụa giữa răng môi với hơi thở nam tính đầy ngang ngược của . Mùi thuốc lá quanh người đậm đặc đến bức người, làm cho mùi thơm của như bị chìm đắm vào. Nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lý trí, nó bức bách thể giùng giằng để thoát khỏi trói buộc của .

      vừa mở miệng, khắc kia, lưỡi của chợt thăm dò vào nơi khoang miệng của . Ở nơi này, sau nụ hôn mạnh mẽ đầy ngang ngược trúc trắc lúc trước, thoáng cái lập tức như bắt đầu được mở mang hơn, động tác dần dần thuần thục mà lại mềm mại, thân thể của hơi đè xuống, ép thân thể phải ngửa ra sau nữa. Vòng eo mềm mại của gần như bị cắt rời ra trong khuỷu tay của , nhưng vẫn chịu buông ra. Môi của , đầu lưỡi mềm mại của khiến cả người mất lý trí hoàn toàn, chỉ muốn được tìm tòi nhiều hơn...

      Dần dần cảm thấy thiếu dưỡng khí, thân thể Tĩnh Tri tựa hồ nóng lên, tựa như kiểu người đa tình trời sinh! Trong nháy mắt, giữa mờ mịt luống cuống, lúc này trong đầu chợt toát ra ý nghĩ, Tĩnh Tri nhàng nhắm hai mắt lại: "Mạnh Thiệu Hiên, nếu như cái cần là muốn thân thể của tôi, vậy tôi cho ..."

      Cánh tay siết chặt vòng eo bé của đột nhiên cứng đờ. Rốt cuộc nụ hôn của cũng dừng lại, hai người vẫn giữ tư thế giằng co quái dị như vậy biết qua bao lâu. Tĩnh Tri chợt cảm giác sức nặng người mình thoáng hẳn , được kéo lên rồi.

      Thêm hồi trầm mặc lâu, nghe thấy thở dài tiếng vẻ bất đắc dĩ, tiếp đó tay liền bị tay cầm lấy, đẩy lên xe: "Lên xe , bên ngoài lạnh lắm."

      Nhưng tay của còn lạnh hơn cả tay của .

      "Nứt da đỡ chưa?" sờ tới vết sẹo tay , khỏi cúi đầu xem xét, chỉ ngọ ngoạy mấy cái nhưng hề tránh né, mặc cho ngón tay của khẽ vuốt ve ở tay mình.

      "Tốt hơn nhiều rồi, nhưng phải chú ý, nếu sang năm lại bị tái phát đấy." Giọng nhàng mềm mại, Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác trái tim như bị co rút lại, rất thích , giống như vết nứt da này vậy, khi nhớ đến , lúc đó nó phát tác, nhắc nhở về tồn tại của nó.

      đặt ở ghế lái phụ, lại tự tay thắt dây an toàn cho .

      "Bây giờ em đâu? Về nhà ư?" nhìn thẳng phía trước, khởi động xe, lúc này bóng đêm đậm đặc bao phủ giống như trong gian vô biên cất giấu con thú làm cho người ta phải sợ hãi.

      " bệnh viện xx." Tĩnh Tri khẽ , còn phải trở về chăm sóc mẹ.

      "Tại sao lại bệnh viện, trong người em có chỗ nào thoải mái sao?" lập tức căng thẳng, quay mặt lại hỏi .

      Tĩnh Tri cười tiếng khổ sở, đôi mắt sáng như sao chớp chớp nhìn : "Mẹ tôi bị tai biến, nằm bệnh viện."

      liền ngây ngẩn cả người, đau lòng nhìn : "Em vì lo tiền thuốc thang cho mẹ, mới... Tại sao em cho tôi biết? Chẳng lẽ trong mắt em, thậm chí tôi đây cũng thể hơn người bạn để em có thể tin cậy được sao?"

      Tĩnh Tri khẽ cắn môi cái: "Tôi muốn thiếu nợ nhiều thêm nữa."

      "Em có thiếu nợ tôi hay vẫn còn chưa , cần gì để ý đến chuyện tí tẹo này." cười xấu xa, lại dừng xe lại, mở cửa xe nhảy xuống, chỉ chốc lát sau lộn vòng trở lại, cầm những tờ tiền lúc nãy đưa cho , nhíu mi nghiêm túc : "Dùng tiền này trả nợ cho Đỗ Mặc Nhiên , tôi muốn em nợ tình cảm với người khác."

      "Tôi cũng muốn thiếu nợ với .” nhìn , trong lòng có chút chua xót.

      "Cái này gọi thiếu nợ, đây là tôi cam tâm tình nguyện, cũng cần em phải mang cái gì ra để trao đổi." vẫn dúi tập tiền lại cho rồi khởi động xe: "Hôm nay quá muộn rồi, để tôi đưa em , đưa em đến bệnh viện, tôi cũng muốn thăm dì chút."

      " sợ bị mẹ tôi đánh sao?" Tĩnh Tri cầm lấy tập tiền kia, bên khóe miệng thoáng ý cười nho .

      Mạnh Thiệu Hiên nhún nhún vai, "Em cảm thấy đây là cơ hội tốt để cho tôi được biểu sao?"

      Tĩnh Tri tức cười, ngơ ngác nhìn .

      cũng cười, đưa tay xoa xoa mái tóc của , như có chút bất đắc dĩ: "Ai bảo đây là mẹ của em chứ, mặc dù có chút cay nghiệt, nhưng tôi lại bỏ được em, vậy tôi còn cách gì khác hơn được đây?"

      Tĩnh Tri ngồi ngây người ở chỗ đó, chỉ hơi xoay mặt cái là có thể nhìn thấy gò má của , thiếu niên thanh tú yếu đuối giờ trưởng thành, trở thành người đàn ông ngang ngạnh bá đạo. Tĩnh Tri nắm chặt trong tay những tờ tiền giấy, nghĩ đến những lời của mẹ, nếu như có người chịu cưới con, bởi vì mẹ thế này mà ghét bỏ con, điều đó người ta rất thực tâm đối với con, con cũng nên bướng bỉnh nữa.

      chợt muốn rơi lệ, quá quật cường sao? Tại sao chỉ vì Mạnh Thiệu Đình cho ở cùng với Thiệu Hiên, lại ngoan ngoãn tránh ra? Thiệu Hiên đối xử với tốt, nhưng tại sao lại là người của nhà họ Mạnh chứ.

      ****************

      Nhà họ Mạnh.

      " cả, người suốt cả ngày chỉ bận rộn với công việc, mà cũng có thời gian rảnh rỗi tìm đến Thiệu Đình uống ly trà thế này?" Mạnh Thiệu Đình thấy Mạnh Thiệu Tiệm tới, khỏi đứng dậy cười .

      "Dù công việc có bận rộn thế nào nữa, cũng phải để cho con người ta ngồi thở nữa chứ." Mạnh Thiệu Tiệm cởi áo choàng, thẳng tới ngồi xuống đối diện với Mạnh Thiệu Đình, trong con ngươi sâu lường được mang theo ý cười nhạo báng: "Chú Hai, lúc này chú đừng cười tôi, chờ mấy ngày nữa, khi tổ chức lễ cưới với Mạn Quân xong, lúc đó chú chẳng còn được sống nhàn nhã phú quý thế này được nữa đâu!"
      Last edited: 4/5/16
      heo điênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 132: Mạnh Thiệu Đình theo dõi

      "Chú Hai, lúc này chú đừng cười tôi, chờ mấy ngày nữa, khi tổ chức lễ cưới với Mạn Quân xong, lúc đó chú chẳng còn được sống nhàn nhã phú quý thế này được nữa đâu!"

      Mạn Quân đỏ mặt lên, lén nhìn trộm Mạnh Thiệu Đình cái, có chút xấu hổ: " cả..."

      "Ha ha..." Mạnh Thiệu Đình nhìn dáng vẻ xấu hổ của Mạn Quân, đưa tay vỗ vỗ vào vai : "Mạn Quân phải là em muốn ra ngoài chút hay sao?"

      Mạn Quân đáp”vâng” tiếng rồi ra ngoài, chỉ còn lại hai em bọn họ, phòng khách trong chốc lát thoáng có chút yên tĩnh.

      "Thiệu Đình, ngày cưới của chú và Mạn Quân định rồi chứ hả?" Mạnh Thiệu Tiệm châm điếu thuốc, híp mắt lại nhả khói cất tiếng hỏi.

      "Vẫn còn chưa định." Mạnh Thiệu Đình bưng cái ly, cúi đầu nhìn nước trà màu hổ phách trong chén, lười biếng .

      "Nhà họ Thẩm bất mãn gì sao?" Mạnh Thiệu Tiệm liếc mắt nhìn , hỏi ngược lại.

      Mạnh Thiệu Đình nghe cả nhắc tới nhà họ Thẩm, cũng có chút tức giận: " Chẳng lẽ nhà chúng ta lại phải nhìn sắc mặt nhà họ Thẩm sao?"

      "Cho dù chú nghĩ thế, nhưng ba ba lại nghĩ như vậy, dù sao, việc buôn bán ở nước ngoài, giữa hai nhà cũng cần có hỗ trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Chú cưới Mạn Quân, cũng làm cho các bậc trưởng bối của hai bên sớm được yên tâm."

      Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cũng có chút chịu nổi, khoát khoát tay: "Em biết, cũng sắp rồi, trong khoảng thời gian nữa thôi."

      Mạnh Thiệu Tiệm cười tiếng, dụi điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, kiểu như lơ đãng cười : " xem chừng, nhà họ Mạnh ta sắp hai có chuyện vui cùng lúc rồi."

      " cả cũng muốn kết hôn sao?" Mạnh Thiệu Đình nhất thời kịp thích ứng, có chút kinh ngạc hỏi, trong lòng cũng nhanh chóng hồi tưởng lại. Sao chưa từng nghe thiên kim con nhà danh giá nào hoặc là người trong giới doanh nhân qua lại kết giao nhỉ?

      Mạnh Thiệu Tiệm cười xoẹt tiếng dài. Hai chân ta gác lên nhau, chiếc cằm cương nghị khẽ nhếch lên, trong đôi mắt lộ ra chút hứng thú hài hước: "Cũng phải là tôi, mà là chú Ba kia."

      "Chú Ba sao?" Mạnh Thiệu Đình thất kinh, "Cùng ai vậy?"

      "Còn có thể cùng ai chứ? Chú vẫn chưa biết sao?" Mạnh Thiệu Tiệm cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Trừ Phó Tĩnh Tri ra, chú nghĩ rằng chú Ba nhà chúng ta chịu cưới ai đây?"

      " thể nào!" Mạnh Thiệu Đình lập tức đứng lên, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hẹp dài đẹp mê người đột nhiên co rút nhanh, môi mỏng thoáng nụ cười lạnh: "Tuyệt đối thể nảo như vậy!"

      "Sao lại thể nào?" Mạnh Thiệu Tiệm buồn cười nhìn : "Chú biết cũng quá muộn rồi, tại chú Ba vừa mua nhà mới, còn đón cả hai mẹ con ấy về nhà nữa, ngày ngày chú Ba lấy lòng ở trước mặt mẹ vợ, chuyện cưới xin này chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi!"

      Mạnh Thiệu Đình có cảm giác toàn thân mình dường như bị lửa giận bao phủ khắp người y, nóng đến mức gần như nghe được lời của Mạnh Thiệu Tiệm nữa.

      "Chú Ba cũng là có lòng, mẹ Tĩnh Tri nằm liệt ở giường, chú ấy vẫn luôn chăm sóc trước sau chu đáo. Theo như thấy, lần này chắc chắn chú Ba động lòng rồi, chuyện ba ba bảo nó ra nước ngoài, đoán chừng phải từ từ thôi."

      Mạnh Thiệu Đình nghe tới chỗ này, khỏi phát ra tiếng cười lạnh lẽo. chậm rãi ngồi xuống, nhìn Mạnh Thiệu Tiệm ngồi ở bên cạnh đầy dò xét, bùi ngùi : " cả, sao em cảm thấy lại hay để ý tới chuyện của Phó Tĩnh Tri như vậy thế nhỉ?"

      Mạnh Thiệu Tiệm chỉ khẽ cười tiếng: "Mấy ngày nữa ba ba trở về, chính là vì xử lý chuyện của chú Ba đấy, chú có ý kiến gì ?"

      "Em có thể có ý kiến gì chứ?" Mạnh Thiệu Đình châm điếu thuốc, cười lạnh vẻ khinh thường: "Em và ta sớm ly hôn, chuyện này có liên quan gì tới em!"

      "Nếu như chú như vậy, vậy ở trước mặt ba hãy cầu xin ba tha thứ , xem chừng chuyện của nó và Tĩnh Tri có chút thiếu suy nghĩ."

      "Mặc kệ." Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng khạc ra hai chữ, trầm cười tiếng: "Bảo em dắt mối cho vợ trước của mình sống cùng với em trai mình sao? Chuyện như vậy em thể làm được, để cho bọn họ tự cầu phúc ."

      Mạnh Thiệu Tiệm than thở tiếng: "Ai chà, Phó Tĩnh Tri cũng đáng thương, năm đó, ba mẹ làm việc ấy cũng có chút quá tuyệt tình."

      " gì?" Mạnh Thiệu Đình và cả của mình từ trước đến nay chỉ bằng mặt mà bằng lòng, cho nên lúc điều tra chuyện năm năm trước hoàn toàn hề nghĩ đến tìm trai mình để hỏi. Giờ phút này nghe trai vừa , mới nhớ tới, đoạn thời gian năm năm trước đó, Mạnh Thiệu Tiệm vẫn luôn ở trong nhà họ Mạnh, đến tột cùng giữa nhà họ Phó và nhà họ Mạnh xảy ra chuyện gì, theo lý ta phải biết rất .

      Mạnh Thiệu Tiệm lại châm điếu thuốc, trong con ngươi lại thoáng chút hồ nghi: "Chẳng lẽ chuyện này chú là người trong cuộc lại biết hay sao?"

      "Em biết cái gì chứ? Bọn em ở nước Mỹ, tất cả mọi chuyện đều chỉ được nghe từ trong miệng ba mẹ!" Mạnh Thiệu Đình có cảm giác trái tim mình chợt căng thẳng, có chút phiền não, cũng đưa tay châm điếu thuốc, rít hai hơi, lại càng cảm thấy càng buồn bực thêm, dứt khoát dập tắt, ngồi yên lặng lúc lâu, chợt trầm giọng : "Cho dù ... rốt cuộc trước kia chuyện có thế nào, em cũng muốn biết nữa, em và ấy sớm kết thúc rồi. Cho dù đúng là nhà chúng ta có lỗi với ấy, tất cả mọi thứ cũng còn kéo trở lại được nữa..."

      Mạnh Thiệu Tiệm thấy như vậy, ngược lại, nở nụ cười: " cũng cho là như vậy, chuyện lúc trước có chút quá bi thảm, biết cũng như biết... Đúng rồi, còn có việc phải trước, em nhớ đến sân bay đón ba mẹ nhé."

      Mạnh Thiệu Đình gật đầu cái, Mạnh Thiệu Tiệm cầm áo choàng rồi ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trong phòng khách, ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên có cảm giác trống trải ra được. đứng lên lên lầu, bất giác tới thư phòng. Đẩy cửa ra, thoáng đứng lặng ở nơi đó...

      Có lẽ do sơ sót của người giúp việc, có lẽ là do hôm nay thời tiết tốt muốn nhà cửa được thông gió, nên cửa phía tây được đóng lại. cửa sổ rộng rãi để bừa bãi vài ba quyển sách, cơn gió thổi qua những làm chiếc rèm cửa sổ màu lục nhảy múa theo gió, mà còn lật giở những trang sách kêu loạt xoạt. chợt có chút hoảng hốt, tình cảnh thế này thoạt nhìn giống như ở chỗ này đọc sách, dáng vẻ như vừa mới rời .

      Theo bản năng bấm cái vào lòng bàn tay, sắc mặt có chút tái nhợt yên, xoay người, nặng nề khóa cửa lại, người giúp việc ở lầu dưới có chút giật mình ngẩng lên nhìn, cũng ngẩng đầu lên dặn lại câu: "Đóng kín thư phòng lại ."

      muốn phải nhìn thấy tất cả những thứ có liên quan đến nữa, bao giờ ... muốn thấy nữa.

      ********************

      Bất giác Mạnh Thiệu Đình cho xe chạy đến bên ngoài khu nhà trọ mà Mạnh Thiệu Hiên mới mua. Hôm nay vừa mới đổi chiếc xe mới, cho nên cần lo lắng bị Mạnh Thiệu Hiên nhận ra, dứt khoát im hơi lặng tiếng, dừng ở nơi đầu đường.

      chỉ muốn chứng minh điều, rốt cuộc có phải Phó Tĩnh Tri cùng sống với Thiệu Hiên rồi hay .
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 133: Mạnh Thiệu Đình theo dõi (Phần 2)

      chỉ muốn chứng minh điều, rốt cuộc có phải Phó Tĩnh Tri cùng sống với Thiệu Hiên rồi hay .

      đằng làm nẻo, đương nhiên cũng có nghĩa vụ phải tuân thủ theo lời hứa. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Chuyện cho tới bây giờ, cảm thấy nếu mình chạy ra ngoài ngăn cản da mặt khỏi có chút quá dầy.

      Chờ đến quá nửa buổi chiều, quả nhiên cũng chờ được hai người kia.

      Vì là đầu mùa xuân, chỉ mặc chiếc áo khoác ngoài hơi dài màu phấn hồng, càng làm tôn lên làn da đẹp của khiến người ta hâm mộ. Mái tóc cũng dài hơn chút, bởi vì tóc búi cao cho nên rốt cuộc nhìn tóc của có bị làm sao hay , còn Mạnh Thiệu Hiên cũng sợ lạnh, chỉ mặc bộ tây trang màu đen thoải mái. Hai người bọn họ sóng vai ra ngoài, vừa vừa cúi đầu thấp chuyện với nhau, có động tác rất thân mật, nhưng thoạt nhìn hình ảnh lại rất hài hòa.

      Mạnh Thiệu Hiên lái xe, hai người đứng ở đầu đường chờ xe, Mạnh Thiệu Đình quay đầu xe, theo sau lưng bọn họ giữ khoảng cách xa gần.

      biết với Mạnh Thiệu Hiên cái gì, làm hại Mạnh Thiệu Hiên nở nụ cười mà thèm để ý đến hình tượng của mình. cũng cười, cái cười vừa dí dỏm lại vừa ngượng ngùng. Bàn tay Mạnh Thiệu Đình nắm tay lái xe từng chút từng chút siết chặt lại, ra cũng phải là biết cười, chỉ chắc chắn rằng cười với nữa mà thôi.

      Xe taxi dừng lại, Mạnh Thiệu Đình thấy Mạnh Thiệu Hiên ra trước cho mở cửa xe cho , vốn là hướng người đàn ông, khỏi có chút lịch và dịu dàng chút với . Tay của chắn ở mui xe, tựa như sợ bị đụng đầu vào, mà khi cửa xe sắp đóng lại, Mạnh Thiệu Đình thấy Mạnh Thiệu Hiên ôm Phó Tĩnh Tri hôn cái...

      Thiếu chút nữa đạp mở cửa xe nhảy xuống. Ngày hôm ấy chỉ là muốn sờ lên mái tóc của thôi, vậy mà cũng cho. Còn bây giờ lại cho Thiệu Hiên hôn mình! Hơn nữa vẻ mặt lại còn tươi cười đến híp cả mắt!

      Xe taxi gần như chạy đến sắp nhìn thấy được, Mạnh Thiệu Đình giống như bị mê muội, khởi động xe tức tốc đuổi theo.

      Nơi bọn họ đến cũng xa lắm, chỉ qua cùng lắm khoảng mười phút đồng hồ, đến bên ngoài ở siêu thị lớn dừng lại. Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy bọn họ xuống xe vào, cũng dừng xe lại vào siêu thị.

      Từ xa nhìn lại, hai người kia nhìn rất vừa mắt, có trẻ tuổi còn len lén dùng máy điện thoải để chụp ảnh trộm. Mạnh Thiệu Đình khỏi có chút ghen tỵ. Trong ba em trai nhà họ Mạnh, từ bé Thiệu Hiên là người có dáng dấp nhìn tốt nhất, hơn nữa giờ đây khi trưởng thành lại càng trở thành mỹ nam, Phó Tĩnh Tri động tâm mới là kỳ lạ!

      Vừa , vừa cúi đầu nhìn mình, chiếc áo choàng thu màu đen hơi bị già, tóc cắt ngắn trước sau như , mặc dù thoạt nhìn người đàn ông có phong cách rất thành thục, nhưng liệu có thể có chút quá lạc hậu và nặng nề hay ?

      lại nhìn quần áo mà Thiệu Hiên mặc chút. Lúc này nếu so sánh dù sao cũng có cảm giác mình có chút theo kịp Thiệu Hiên. Sao người kia dù bình thường ăn mặc lỗ mãng lôi thôi lếch thếch, ăn mặc kiểu tùy tùy tiện tiện như thế, vậy mà thoạt nhìn thấy ngay rất có phong cách!

      Mục đích của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri hoàn toàn phải là dạo lung tung. Họ nhặt đống đồ để vào trong xe để đồ, đương nhiên Mạnh Thiệu Hiên từ chối việc đẩy xe vất vả. tới lui, đến khu rau xanh, ánh mắt Tĩnh Tri sáng lên, chợt nghĩ tới điều gì, với Mạnh Thiệu Hiên: "Chi bằng chúng ta mua ít thức ăn, trở về tôi nấu cơm cho ăn!"

      Những ngày qua do bận chăm sóc mẹ, lại còn phải đến nhà họ Đỗ để dạy học, Tĩnh Tri cũng xuống đến bếp.

      "Em biết nấu ăn sao?" Mạnh Thiệu Hiên có chút tin nhìn . Tĩnh Tri liền trừng cái: " đừng có coi thường tôi!"

      " dám dám, biết là bà xã của lợi hại nhất!" vừa lầu bầu vừa nhìn sắc mặt cáu giận của , thầm có chút say đắm: "Bà xã à, em còn có bao nhiêu ưu điểm mà biết đây? cảm thấy cho dù tiên nữ ở trời cũng sánh bằng em. . ."

      " đừng có kêu loạn nữa." Tĩnh Tri lườm : "Ai là bà xã của ?"

      "Mẹ rất ưa thích , còn hỏi lúc nào cưới em nữa kia." vui sướng hài lòng đuổi theo , thấy ánh mắt của nhìn cái gì, liền bất chấp xách tất cả bỏ vào trong xe.

      "Này, đó là mẹ tôi mà." Tĩnh Tri đưa tay nhéo cái, đáy mắt lên nụ cười thản nhiên.

      Mẹ hẳn là rất thích Mạnh Thiệu Hiên, việc này có chút ngoài dự kiến của . Hơn nữa nhìn mấy ngày nay, thấy hai người sống chung càng ngày càng tốt, xem chừng mẹ len lén muốn bán cho Mạnh Thiệu Hiên rồi.

      "Ai u, đau ... bà xã... Ôi chao, ai ôi, sao em nhặt cà chua? Chẳng phải con ai cũng thích ăn cà chua sao?"

      Mạnh Thiệu Hiên thấy thẳng qua chỗ để cà chua, khỏi có chút ngạc nhiên hỏi lại.

      Quá nhiều người, khoảng cách Mạnh Thiệu Đình đứng cách bọn họ chỉ khoảng hai ba thước, nghe thấy lời của Mạnh Thiệu Hiên, đáy lòng khỏi bị chạm vào liền giật mình. đứng ở bên cạnh cúi đầu, chăm chú lắng nghe.

      Tĩnh Tri thoáng sững sờ, xoay người lại nhìn Mạnh Thiệu Hiên: " thích ăn món gì?"

      " ấy à, quan trọng gì, ăn cái gì hợp với khẩu vị của em là được rồi." Mạnh Thiệu Hiên cười tiếng, ánh mắt xinh đẹp híp lại thành đường vòng cung đẹp mắt. Tĩnh Tri cũng cười, cầm mấy trái cà chua đặt vào trong xe: "Tôi thích ăn trái cà chua, chỉ là trước kia... Được rồi, sau này tôi có thể ăn món ăn mà tôi thích, chúng ta lại đây mua cà rốt , tôi cho biết nhé, tôi thích ăn nhất ăn món cà rốt thái sợi chưng đấy, hơn nữa tôi làm cũng siêu cấp ngon. Nếu như ăn, nhất định phải nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình ấy chứ!"

      đẩy Mạnh Thiệu Hiên về phía trước, Mạnh Thiệu Đình cũng giật mình đứng sững sờ ngay tại chỗ. Từ đáy lòng bất giác dâng lên chua xót, nhớ tới nhiều năm trước, ghét nhất là hai món ăn này, từ đó về sau,trong bữa cơm còn thấy xuất hai món ăn này nữa, nhưng đó lại là món ăn mà thích ăn nhất.

      Bởi vì năm đó , cho nên bản thân tự chịu uất ức nhân nhượng vì khẩu vị của . Còn bây giờ, bên cạnh xuất người vì mà chịu nhân nhượng khẩu vị của mình. Đây là may mắn của , hay là bất hạnh của ?

      Nhìn bộ dạng mỉm cười hạnh phúc như vậy, thậm chí trong lúc cười còn lộ ra thần sắc có vẻ trẻ con. Mạnh Thiệu Đình khỏi thấy khó chịu trong lòng, định xoay người, nhưng lại đụng phải giá để hàng, “phịch” tiếng vang lên, thu hút chú ý của những người chung quanh. Tĩnh Tri và Thiệu Hiên cùng nghe tiếng nhìn sang... Mạnh Thiệu Đình trở nên hoảng hốt, vớ lung tung món đồ gì đó che mặt . Qua hồi lâu, mới liếc mắt nhìn trộm sang, sớm thấy bóng dáng của hai người kia ...

      "Người vừa mới rồi sao có vẻ gì đó giống Hai?" Mạnh Thiệu Hiên vừa kéo Tĩnh Tri vừa thầm, chợt lại tự cười nhạo : " phải đâu, Hai mà mua băng vệ sinh, còn bằng giết ấy !"

      Tĩnh Tri cũng cười lên, sau khi cười xong lại trừng : "Đàn ông các , chính là chết vì sĩ diện."

      "Bà xã, mua cho em, sĩ diện." Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt lấy ở sau lưng, đầy vẻ cưng chìu, chỉ thấy vẻ mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ đến tận mang tai...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :