1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Hy vọng bạn có thể đẩy nhanh tiến đọ của bộ này được ...

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 126: Chân tướng năm năm trước

      Tĩnh Tri cảm thấy thân thể từng chút đè lên mình, rốt cục, dùng hết sức mình đưa tay đẩy ra, lắc người chạy ra khỏi phòng bếp.

      "Lập gia đình?" Mạnh Thiệu Đình đột nhiên ngẩn ra, trong đôi đồng tử đen như mực chợt bốc lên cơn giận rét lạnh: " vẫn còn quyến rũ Thiệu Hiên rời sao?"

      Tĩnh Tri yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của , khỏi cảm thấy buồn cười, kìm được liền đầy chua chát:"Sao lại cho rằng Tam công tử nhà chính là người mà tôi định gả cho nhỉ? Tôi cũng sớm rồi, tôi đây muốn có chút qua lại gì với người nhà họ Mạnh các người. Năm năm trước tôi gả cho , kết quả nhà chúng tôi mất hai mạng người, cho rằng tôi vẫn còn có thể ngu như vậy hay sao?"

      "Ba ba qua đời tôi rất xin lỗi, tôi cũng có trách nhiệm, nhưng cũng thể trách tôi tất cả, Phó Tĩnh Tri đừng quên, đứa kia là do tự tay bỏ !"

      Đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, từng bước tiến tới gần, lại thấy sắc mặt tái nhợt đến dọa người. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngày mùa đông rất ngắn, ánh mặt trời biết chạy nơi nào, mặc dù trong phòng khách vẫn sáng, thế nhưng lại cảm thấy thể nhìn thấy được ánh mắt của , chỉ thấy trong đôi đồng tử đen bóng như viên đá đen kia, lộ ra ánh nhìn tối sẫm cùng vẻ đau thương mờ mịt, làm cho nơi trái tim thoáng co rút lại.

      "Đúng vậy, ba ba tôi qua đời hề có liên quan tới , cần chịu trách nhiệm, muốn trách, cũng chỉ có thể trách ba ba tôi quá tôi, trách ông ấy muốn tôi, đứa con bất hiếu này, mang thai mà bị người ta đuổi ra ngoài, cho nên làm mặt dày tới nhà các người cầu xin cha mẹ đừng ly hôn với tôi! Trách ông ấy có bản lãnh, trách ông ấy tại sao lại bị phá sản để người khác coi thường... Cho nên ông ấy phải chịu bị người ta xỉ vả, phải chịu bị người ta làm nhục, bị người ta chê cười đáng giá đồng, bị người ta chửi vào mặt là con của mình là người đê tiện, là điếm, đứa bé trong bụng của con ông ấy là đứa con hoang biết ai là cha! Ông ấy chết cũng chưa hết tội, chết cũng xứng đáng, ông ấy thể oán được bất kỳ kẻ nào!"

      Tĩnh Tri biết từ lúc nào mình bắt đầu phẫn nộ, dùng giọng lạnh lùng kể lại câu chuyện dài trong khoảng thời gian như vậy. xong như kiệt sức ngã xuống ghế sa lon, trong phòng khách lúc này yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của mình. Đầu của tựa hồ muốn nổ tung lên, trong lỗ tai dần dần nghe thấy tiếng ong ong ngừng, Tĩnh Tri chậm rãi ôm lấy đầu, chôn mặt mình vào đầu gối, nước mắt của , đúng là vẫn có tiền đồ lại rơi xuống...

      Cảnh tượng của năm năm trước kia giống như là cơn ác mộng luôn hành hạ , mỗi khi nhớ tới giống như là khoét vào nỗi đau đớn thấu xương trong lòng mình. muốn nghĩ, muốn nhìn về phía sau nữa, cũng buông cừu hận xuống, chỉ muốn trôi qua cuộc sống của mình cách an ổn, thậm chí cần suy nghĩ liền gả cho người xa lạ, tại sao người này vẫn chịu buông tha cho ?

      "Tĩnh Tri... vừa cái gì vậy?" Mạnh Thiệu Đình ngẩn người tại đó, đến gần thêm mấy bước, lại nghe thấy tiếng khóc đè nén của Tĩnh Tri, thân thể nho của co rúc ở ghế sa lon, tiếng khóc buồn bã và đầy bi thương, đứng ở nơi đó người như bị hóa đá. Suy nghĩ trong đầu bắt đầu có chút rối loạn, nhưng rồi dường như dần dần suy nghĩ ra chút gì đó...

      "Về đứa rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Còn nữa chuyện Phó tiên sinh chết, Tĩnh Tri, hãy lại cho tôi biết!" Mạnh Thiệu Đình đưa tay đặt ở vai của , nhàng hỏi thăm, dưới lòng bàn tay, thân thể gầy gò của run rẩy ngừng, khiến nhẫn nại được nữa liền kéo lên: "Tĩnh Tri, hãy kể lại đầu đuôi cho tôi biết !"

      Tĩnh Tri khóc gần như muốn ngất , nhưng vẫn là ngoan cố ra sức đẩy ra, ngừng nghẹn ngào, lời ra cũng có chút đứt quãng: " đừng đụng vào tôi, Mạnh Thiệu Đình! cút ... Tôi muốn nhìn thấy , muốn nhìn thấy bất cứ người nào của nhà họ Mạnh.."

      "Tĩnh Tri à, con làm gì đó? Phương Tiến đến này..."

      Gần như khi Tĩnh Tri vừa dứt lời, trong nháy mắt, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng của Tống Như Mi cùng tiếng mở khóa cửa lạch cạch, Mạnh Thiệu Đình thất kinh, cuống quít đành phải buông tay ra, cửa cũng mở ra, Tống Như Mi mặt mày hớn hở xách theo mấy túi đồ đứng ở bên ngoài, mà Phương Tiến cũng đứng ở bên...

      Thấy Mạnh Thiệu Đình, khắc kia, Tống Như Mi lặng người , nhưng chỉ chốc lát, hình ảnh vốn bị bà ép chôn vùi sâu trong đầu bắt đầu rục rịch ngóc dậy, bà biết người này!

      Đúng vậy, cho dù hóa thành tro, bà cũng nhận ra...

      Năm năm trước, khi bà vẫn còn dưỡng bệnh ở nước Mỹ Tĩnh Tri kết hôn. Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên bà thể nào trở về để tham dự hôn lễ, sau đó, Tĩnh Tri gửi qua tin nhắn tấm hình của hai vợ chồng sang cho bà. Lúc ấy bà vô cùng hài lòng đối với Mạnh Thiệu Đình, bởi vì hai người trong tấm hình thoạt nhìn, đôi vừa mắt!

      Khi đó bà cố ý treo tấm ảnh hai vợ chồng con ở trong phòng chỗ dễ thấy nhất, ngày nào cũng nhìn vào đó dười mấy lần! Cho đến sau khi, hai chị em khác của nhà họ Phó gửi tin nhắn sang báo tin Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình ly hôn cùng với loạt chuyện mới xảy ra của nhà họ Phó, bà mới mang tấm hình đốt !

      Nhưng gương mặt của người này, bà thể quên được... người nhà họ Mạnh bọn họ hại chết người đàn ông bà nhất, hại bà và đứa con duy nhất của bà và Chính Tắc phải chịu khổ. Nhìn thấy bọn họ, bà hận thể tự tay giết những người đó!

      "Bác ..." Mạnh Thiệu Đình mặc dù có chút khiếp sợ, nhưng là cũng rất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tính, tiến lên mấy bước, khẽ mỉm cười, kính cẩn mở miệng...

      lời của vừa thốt ra, sắc mặt Tống Như Mi trong nháy mắt cũng thay đổi. Tĩnh Tri đứng ở trước sô pha, thấy chiếc túi trong tay mẹ rơi “xoạch” tiếng xuống mặt đất, khóe miệng của bà co quắp, trán tựa hồ còn có mạch máu nổi lên, Tĩnh Tri chợt có chút sợ hãi ra được, vừa mới định mở miệng giải thích điều gì...

      Chợt thấy cả người Tống Như Mi nổi cơn điên, vớ chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh, hướng về phía Mạnh Thiệu Đình đập lên người : "Các người là đồ đê tiện mặt người dạ thú, vẫn còn có mặt mũi tới nhà chúng tao, tao đánh chết mày, đánh chết mày..."

      Mạnh Thiệu Đình thân thủ tệ, chớp cái nhanh chóng né tránh được. Tống Như Mi thấy tránh thoát được, liền cười tiếng quái dị, chộp phát tóm lấy chiếc khay mặt bàn, xông thẳng về phía Tĩnh Tri đập vào người : "Phó Tĩnh Tri, hả... sao mày có thể... mày cũng sắp phải kết hôn rồi, vậy mà vẫn còn cùng người đàn ông này ở nhà ôm ôm ấp ấp... mày quên ba ba mày chết thế nào rồi hả? Sao mày hèn hạ như vậy?!"

      Tĩnh Tri trơ mắt nhìn góc cạnh bén nhọn của chiếc khay sắp đập vào đầu mình, thoáng cái chợt có cái tay đưa kéo nghiêng qua, tiếp đó có người ôm chặt lấy !

      bị đau đớn như mình dự cảm, chỉ cảm thấy ập vào mặt mình là mùi thuốc lá quen thuộc mà xa lạ, nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến tiếng rên khe khẽ. Ngẩng đầu lên, thấy khay dầy trong tay Tống Như Mi đập ở đầu Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, bị đánh cái mạnh như thế vậy mà vẫn cứng rắn cũng né tránh.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 127: Thay đổi bất ngờ

      Ngẩng đầu lên, thấy chiếc khay dầy trong tay Tống Như Mi đập ở đầu Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, bị đánh cái mạnh như thế, vậy mà vẫn cứng rắn cũng né tránh.

      Tĩnh Tri nhất thời hoảng hốt, theo bản năng, cũng muốn hỏi tiếng, sao chứ, nhưng bốn chữ ngắn ngủn lên tới cổ họng hồi lâu, mà sao thốt ra được thành lời.

      Coi như là lần này bị như vậy là vì sao đây?

      Từ lâu có người còn vì mà làm nhiều hơn nữa kia. Nếu cảm động, tất cả những chuyện lúc trước còn làm cảm động hơn.

      "Bác , Tĩnh Tri là con của bác, sao bác lại ra tay tàn nhẫn với ấy như vậy?" Lúc này đầu của Mạnh Thiệu Đình còn rất choáng váng, hung hăng cắn đầu lưỡi chút, mới cảm thấy thoáng tỉnh táo ra chút. Hai cánh tay ôm Tĩnh Tri đẩy về phía sau, trong lòng tuy có tức giận, ưa tác phong hành động của Tống Như Mi, nhưng vẫn kìm nén tính tình, lễ phép .

      "Mạnh Thiệu Đình, hãy nhanh lên , đây là chuyện của nhà chúng tôi, có liên quan gì đến ." Tĩnh Tri bình tĩnh , ngón tay thon của hung hăng đẩy cánh tay của ra, vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi ngực của .

      "Muốn ? Mày trả lại Chính Tắc cho tao rồi hãy tiếp!" Tống Như Mi cười lạnh tiếng, cổ họng lại bắt đầu kêu lên the thé!

      Tĩnh Tri tiến về phía trước hai bước, Mạnh Thiệu Đình theo bản năng định kéo lại, nhưng nhanh chóng tránh ra được. đến trước gót chân của Tống Như Mi chậm rãi quỳ xuống: "Mẹ, mẹ đánh con cũng được, mắng con cũng được, đây là lỗi của con, con nên để ta vào nhà, cũng nên ràng với ta.Nhưng con xin bảo đảm với mẹ, con và ta hề xảy ra chuyện gì, sau này cũng có bất kỳ liên hệ gì nữa, con cũng bao giờ gặp lại người nhà họ Mạnh nữa. Mẹ, nếu như mẹ còn cảm thấy tức giận, cứ đánh mắng con, nhưng ra tay với người ngoài như ta đáng, nếu như có việc gì bất trắc xảy ra với ta, người nhà họ Mạnh nhất định bỏ qua cho chúng ta. Mẹ, con mất ba ba, mẹ là người thân duy nhất của con, con muốn lại bị mất thêm mẹ nữa. Con mong mẹ hãy tỉnh táo chút, hãy để cho ta thôi."

      Giọng của Tĩnh Tri rất mềm mỏng, từ đầu đến cuối đều gợn chút sợ hãi. Cả đoạn lời kia, thoáng nghe giống như là giải vây cho , nhưng Mạnh Thiệu Đình cũng nghe thấy rất , ở trong mắt của , chỉ là người ngoài mà thôi. khuyên can Tống Như Mi động thủ với , chẳng qua là muốn chọc phải chuyện thị phi, hoàn toàn phải quan tâm đến sống chết của .

      Cho dù là vừa mới rồi dưới tình thế cấp bách bảo vệ , đỡ cho cú đánh mạnh mẽ, nhưng cũng vì thế mà trái tim có thể tan ra được chút rung động.

      Nghĩ tới đây bất giác Mạnh Thiệu Đình phát ra tiếng cười lạnh đầy ác độc. xoay người rồi ra bên ngoài, qua chiếc bàn nhìn thấy mặt bàn tràn ngập những đồ mà đặc biệt mua cho , khỏi đưa chân đá đổ chiếc bàn, cũng thèm nhìn tới đống bừa bãi đất, xoay người bước ra bên ngoài, bỏ !

      Tay cắm ở trong túi áo choàng, răng của hai cây lược đâm mạnh vào lòng bàn tay của trong đó, biết tại sao mình vẫn có thể cố gắng nén nhịn được xúc động ném cây lược xuống đất, từng bước từng bước ra ngoài.

      Phương Tiến đứng ở cửa, sắc mặt tình bất định (sắc mặt cảm xúc), khi Mạnh Thiệu Đình tới, theo bản năng ta thoáng cười vẻ nhún nhường. Nhưng Mạnh Thiệu Đình chỉ hung hăng trừng mắt với ta cái, định ra ngoài, lúc này chợt nghĩ đến vừa mới rồi nghe qua hai lần cái tên Phương Tiến này, lại nghĩ đến Tĩnh Tri và Tống Như Mi đều phải lập gia đình, hiển nhiên đây chính là đối tượng Phương Tiến mà sắp phải kết hôn! khỏi nhìn lại Phương Tiến vài lần, Phương Tiến thấy Mạnh Thiệu Đình nhìn mình, càng cười nhiều hơn, cúi chào cái, Mạnh Thiệu Đình thấy ta như thế, đáy lòng càng thêm khinh bỉ.

      Chuẩn bị xuống lầu, khắc kia, nghe thấy tiếng chửi rủa khó nghe của Tống Như Mi ở phía sau càng ngày càng tiến tới gần, lại còn có giọng nhu nhược của Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình nghe chói tai, cười lạnh tiếng, cất giọng với đối phương: "Tao cùng Tĩnh Tri ly hôn cũng năm năm, cũng nghe ấy mấy lần chuyện của năm năm qua, mấy ngày trước vẫn cùng chú Ba nhà tao ở chung chỗ cơ đấy, thế nào giờ lại muốn gả cho mày? Nhưng chuyện tốt cũng được sắp xếp đâu vào đấy rồi, chúc mừng hai người nhé!"

      xong liền thẳng xuống lầu, để lại Phương Tiến đứng ở nơi đó gương mặt tái nhợt, đôi con ngươi trầm hung hăng nhìn Tĩnh Tri như muốn khoét vào , hồi lâu mới nhìn sắc mặt trắng bệch của , hung tợn : "Tôi bất kể ngày trước như thế nào, giờ muốn gả cho tôi, hãy đàng hoàng chút cho tôi, đừng có ở bên ngoài câu tam đáp tứ nữa..."

      ta còn chưa hết câu, chợt thấy sắc mặt Tống Như Mi nhợt nhạt như sáp, trong cổ họng vang lên tiếng khò khè khò khè như là ống bễ, Tĩnh Tri bị dọa sợ, đưa tay định đỡ mẹ: "Mẹ, mẹ làm sao vậy..."

      Tay mới vừa đụng vào Tống Như Mi, Tống Như Mi lại đẩy ra ngay lập tức, lảo đảo bỏ vài bước, liền “huỵch” cái, lập tức ngã ngồi mặt đất. Tĩnh Tri kinh hãi nhào qua liền ôm lấy mẹ, muốn kéo mẹ lên, nhưng sắc mặt Tống Như Mi trắng bệch, hai mắt nhắm chặt chút phản ứng. Phương Tiến cũng giật nảy mình: "Để tôi cõng bà ấy xuống, nhanh đón xe ."

      Tĩnh Tri nghe lời này, trong cơn hoảng loạn giống như là chộp được cây cây cỏ cứu mạng, ra sức gật đầu, bò dậy liền chạy xuống lầu dưới, chạy ra khỏi tòa nhà trọ chỉ thấy vừa vặn xe của Mạnh Thiệu Đình lái ra khỏi tiểu khu. Tĩnh Tri sải bước chạy ra ngoài tiểu khu, đúng lúc có xe taxi tới đây, cuống quít ngăn lại, mà Phương Tiến cũng vừa vặn cõng Tống Như Mi xuống lầu. Hai người để Tống Như Mi nằm ở chỗ ngồi phía sau, rồi bảo xe hỏa tốc chạy về hướng bệnh viện...

      Phòng Cấp cứu vẫn sáng đèn, khi Tĩnh Tri chờ gần như sắp hỏng mất, cuối cùng đèn cũng tắt.

      "Bệnh nhân đột phát cơn nhồi máu cơ tim, cấp cứu tới đây có gì đáng ngại, nhưng ... Rất xin lỗi, do bệnh nhân bị ngã nên thần kinh bên hông bị tổn thương, có thể dẫn đến nửa người dưới bị liệt..."

      Bác sĩ vừa mới tới đây, Phương Tiến lập tức cắt ngang lời của bác sĩ, vội vã mở miệng hỏi: "Bác sĩ, bệnh này còn có thể trị hết ? Chữa khỏi phải mất bao nhiêu tiền?"

      Bác sĩ nhìn cái hỏi: " có quan hệ với bệnh nhân thế nào?"

      Phương Tiến quanh co lát rồi : "Tôi là hàng xóm của họ."

      Tĩnh Tri vừa nghe lời này, khỏi cả kinh, xoay mặt nhìn Phương Tiến, Phương Tiến cũng quay mặt qua chỗ khác hề nhìn lại .

      "Thế à, chuyện này khó mà trước được, có người mấy tháng là khỏe, có người phải nằm cả đời..."

      "Cả đời, vậy đây chẳng phải là cái động đáy sao?" Phương Tiến kinh hãi, thấy bác sĩ ra ngoài, chỉ do dự trong chốc lát, rồi xoay người đối diện với sắc mặt trắng bệch của Tĩnh Tri vẻ kiên quyết: "Tĩnh Tri, xin lỗi, xảy ra chuyện thế này, tôi cũng rất khổ sở, nhưng mà, điều kiện của tôi cũng biết... Cái đó, xin lỗi, có lẽ tạm thời chúng ta cần kết hôn đâu. Còn nữa, vừa rồi phí ghi tên và tiền đặt cọc để nằm viện tôi trả, cần trả lại tôi, nhưng những đồ trang sức đeo tay kia... mấy ngày nữa tôi tới lấy lại. Tĩnh Tri vậy tôi về trước đây, cũng đừng vất vả quá..."
      Last edited: 4/5/16
      Chris, heo điênHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128: Cuộc đời quá bẩn thỉu, lòng người còn bẩn hơn

      Phương Tiến xong mấy câu đó, cũng dám nhìn Tĩnh Tri, càng để ý đến sắc mặt trắng bệch như tuyết, xoay người bỏ .

      Tĩnh Tri hoảng hốt quay mặt lại, thấy nhanh, nhìn giống như là tránh ôn dịch vậy. Rốt cuộc thoáng cười chút, hề thấy khổ sở hoặc tức giận như dự đoán, ngược lại còn cảm thấy nhõm, khẽ thở phào cái.

      Vào phòng bệnh, mẹ vẫn còn ngủ mê man, Tĩnh Tri nhờ y tá lúc trước giúp mình chăm sóc mẹ lát, dự định ra ngoài mua chút gì đó cho mẹ ăn.

      Lúc này là buổi tối, Tĩnh Tri phải rất xa mới tìm được cửa hàng bán cháo. mua chút cháo bổ dưỡng còn nóng đựng vào bình giữ nhiệt ôm vào trong ngực rồi trở về bệnh viện. Vừa mới lên lầu, nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ cùng tiếng đập phá từ trong phòng bệnh vọng tới, trái tim Tĩnh Tri khỏi căng thẳng, bước nhanh hơn đẩy cửa vào...

      Trong phòng bệnh là cảnh bừa bãi. Lúc này Tống Như Mi tỉnh, bà nằm ở giường, gương mặt khô héo gầy gò vẻ mặt ngây dại và mờ mịt. Y tá bó tay đứng ở bên cạnh, thấy Tĩnh Tri vào dặn dò đôi câu rồi vội vàng ra ngoài.

      Tĩnh Tri đặt bình giữ nhiệt xuống, bước qua đống mảnh thủy tinh và chăn gối ngổn ngang đất tới. hơi sợ hãi, cho dù giờ phút này mẹ thể đánh được, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy sợ.

      Thời điểm trước kia khi còn chưa dọn nhà, cũng nghe hàng xóm láng giềng , tính khí của mẹ như vậy là bình thường, nhất định là thần kinh có vấn đề. cũng định thử khuyên mẹ bệnh viện kiểm tra chút, nhưng mẹ lại hung hăng mắng cho trận, phản đối bảo mình phải là người bị bệnh thần kinh!

      Nhưng ngày ngày hai, bệnh ngày càng nặng hơn, tính khí mẹ càng ngày càng nóng nảy, cũng càng đánh thường xuyên hơn, cho nên vừa nhìn thấy mẹ tức giận, trong tiềm thức luôn muốn lui về phía sau để trốn.

      "Mẹ, mẹ tỉnh... mẹ đói bụng chưa? Con mua cháo rồi đây..." Tĩnh Tri đứng ở trước giường bệnh cách đó xa, nhàng hỏi mẹ. Trong đôi con ngươi đen nhánh hàm chứa mơ hồ đau khổ,vậy mà khi đứng trước mặt mẹ, lại vẫn phải làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra.

      "Phương Tiến đâu?" Gương mặt khô héo của Tống Như Mi chậm rãi quay lại, tròng mắt vẩn đục mất toàn bộ ánh sáng thường ngày. Giọng bà khàn khàn rất nặng nề, Tĩnh Tri nghe cảm thấy trong lòng có chút chua xót ra được. hơi cắn môi cái, mạnh mẽ cười vui: "Mẹ, con và Phương Tiến thay ca, ấy về rồi, ngày mai tới đây."

      Tống Như Mi kìm nổi khẽ thở dài, cố gắng lắc đầu: "Tĩnh Tri à, con cũng đừng gạt mẹ, nó tới có đúng ?"

      Tĩnh Tri cảm thấy chung quanh hốc mắt đau nhói hồi, bước mấy bước đến gần mẹ, ngồi xuống trước mặt Tống Như Mi, đôi con ngươi trong suốt, há miệng, nhưng phát ra nổi thành tiếng "Mẹ..."

      "Có gặp hoạn nạn mới biết lòng người." Tống Như Mi nhắm mắt, lâu sau bà mới nhàng câu như vậy.

      Tĩnh Tri cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cố nén nỗi khổ sở ngập tràn cố để cho mình khóc lên. Mấy ngày qua, nước mắt của chảy quá nhiều rồi.

      "Quên , nếu phải lo lắng ai thèm lấy con, nếu phải là là người duy nhất chịu cưới con, mẹ đây cũng muốn con gả cho , con lấy nó, làm con chịu uất ức..." mặc dù giọng Tống Như Mi cứng rắn, nhưng vẫn mang theo tình cảm ấm áp hiếm có. Tĩnh Tri chưa bao giờ được nghe câu tán thưởng từ trong miệng của mẹ, giờ phút này nghe thấy mẹ như thế cuối cùng cũng nhịn được nữa, lập tức nhào vào người mẹ òa lên khóc: "Mẹ, con lấy chồng, con phụng dưỡng mẹ, chăm sóc mẹ... Mẹ... Mẹ đừng đuổi con , cả đời con ở bên cạnh mẹ..."

      Tống Như Mi hiếm khi chút tức giận, gương mặt khô héo thoáng vẻ thất bại, mí mắt bà có chút thả lỏng. Thấy bả vai gầy yếu của Tĩnh Tri rung động kịch liệt, mẹ con liền khúc ruột, cho dù bà từng hận con tận xương, hận làm liên lụy đến bà, nhưng giờ phút này, bà lại vẫn nhàng để tay lên bả vai của : "Tri Tri... sức khỏe của mình thế nào, mẹ biết chứ. Mẹ có thể sống được mấy ngày nữa đâu, đến khi mẹ chết, mình con sống lẻ loi làm sao đây? Mẹ thấy con tìm được nhà khá giả, mẹ có chết cũng nhắm mắt được ..."

      Hốc mắt Tống Như Mi dần dần ướt, ra bà biết mình có bệnh, trong những lúc thỉnh thoảng tỉnh táo, bà cũng rất hối hận, cũng thấy đau lòng cho Tĩnh Tri. Nếu như năm năm qua bà được sống an nhàn sung sướng, chừng sức khỏe của bà cũng dần dần hồi phục, nhưng cuộc sống nặng nề cùng nhục mạ làm cho bà gần như có được phút yên tĩnh.

      "Mẹ, con muốn lập gia đình nữa, cuộc đời này quá bẩn thỉu, lòng người còn bẩn hơn... Nếu như sống mình con có thể được sạch , mẹ, con bao giờ ... quay đầu lại nữa..."

      Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, lau nước mắt, trong con ngươi trầm tĩnh có vẻ quật cường lẫn bướng bỉnh, giống như phẳng lặng của mặt biển. thoáng nở nụ cười thê lương, nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của Tống Như Mi, cúi đầu, hàng mi khẽ run, nhàng : "Mẹ, con sống bên cạnh ba ba lâu như vậy, nghe quen tai, nhìn quen mắt, ba là người có phong thái xử gương mẫu, lẽ nào con lại học được ở ba chút nào hay sao? Con đọc sách nhiều năm như vậy, lại để cho mình trở thành kẻ ngu hay sao? Cuộc đời này, người tốt sống lâu, người gieo họa sống ngàn năm, chúng ta có thể có cách gì đây?"

      "Mẹ, con cũng từng đấu tranh, cũng nghĩ tới trả thù, nghĩ tới phản kháng, nhưng khi đêm khuya vắng người, con nhắm mắt lại, hồi tưởng lại tất cả mọi đau khổ từng trải qua trong quá khứ, nếu như con còn sống như trong quá khứ, chỉ càng làm nỗi đau khổ tăng lên, cho nên con lựa chọn quên lãng. Mẹ, con muốn giải thích quá nhiều, con rất nghiêm túc, chỉ muốn cho mẹ biết, con hề làm bất cứ chuyện gì làm mất thể diện của ba ba. Mặc dù con từng mê mẩn tâm trí, nhưng bây giờ con thoát ra, con hề mong đợi tình xa với nữa, có lấy chồng hay đối với con cũng hề quan trọng. Trước kia con là bình thường, giờ cũng chỉ là người đàn bà bình thường. Cho tới bây giờ con cũng so đo phần với bất kỳ kẻ cao quý nào. Cuộc đời này có bao nhiêu người trong lúc này đều sống cuộc sống bình thường, tại sao chúng ta lại thể sống như vậy?"

      Tĩnh Tri cúi thấp người, áp mặt sát vào trong lòng bàn tay mẹ, nhàng nỉ non: "Mẹ, con biết trong lòng mẹ chịu nhiều uất ức đau khổ, nhưng so với mẹ, con còn phải chịu đau khổ hơn rất nhiều, ít nhất mẹ từng được ba ba lòng thương, ba ba mẹ như vậy. Mà con sao, con phải người đàn ông lãnh khốc vô tình, con còn tự phụ cho rằng hết thảy đều ở trong lòng bàn tay mình, con cho rằng ngày nào đó ta cũng thấy con tốt... Nhưng sau đó ta lại ly hôn, ba ba ra , đứa con cũng mất, con như chết lần... sau này con mới hiểu, con chỉ si tâm vọng tưởng, mà người si tâm vọng tưởng làm sao có thể có kết quả tốt đây? Nếu như con sai, vậy con bị trừng phạt như thế cũng đủ rồi, nhiều năm qua mẹ đối xử với con thế nào con cũng chịu đựng, bởi vì mẹ là mẹ của con. Người con quý nhất là mẹ, nhưng mẹ ơi, nếu như ngay cả mẹ cũng hề tin con, thương con, con sống còn có ý nghĩa gì đây?"

      Tĩnh Tri lâu như vậy, nhưng Tống Như Mi cũng vẫn hề trả lời, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ ngủ, Tĩnh Tri có chút giật mình, hồi lâu sau, mới khẽ nở nụ cười tự giễu, buông ra mẹ tay, đứng lên tới trước cửa sổ. Bầu trời đêm của thành phố sáng ngời như vậy, tin chắc, tương lai của mình cũng rực rỡ như vậy.

      Tĩnh Tri đứng lên, khắc sau, từ đáy mắt nhắm chặt của Tống Như Mi từ từ chảy xuống dòng nước mắt. Bà nhàng lau sạch , nhưng dòng nước mắt sao cầm được, vẫn mãnh liệt tràn ra khỏi mi ...

      ******

      Phòng bệnh của mẹ có giường trống, buổi tối Tĩnh Tri phải gác đêm, có chỗ ngủ, chỉ có thể nằm úp sấp lát ở trước giường mẹ. Sau khi mẹ ngủ thiếp , Tĩnh Tri ăn chén cháo rồi ra ngoài, hoàn cảnh nơi này được tốt. Ở giường bên cạnh, bệnh nhân và người nhà rất ầm ĩ, Tĩnh Tri khỏi nhíu mi, nghĩ phải tìm cách đổi cho mẹ phòng bệnh có hoàn cảnh tốt hơn chút.

      Đẩy cửa ra ngoài, ghế dài trong hành lang đầy người nằm, Tĩnh Tri muốn nghe những tiếng động hỗn loạn này, liền cúi đầu về ban công cuối hành lang...

      "Tống tiểu thư?" vừa mới tới cửa thang lầu, chợt nghe thấy tiếng gọi trầm ấm, chân thành vang lên ở sau lưng. Theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Mặc Nhiên, Tổng giám đốc của Thịnh Hâm đứng ở sau lưng cách đó xa. Tĩnh Tri có chút giật mình, nhưng vẫn tiến lại lễ độ chào hỏi: "Đỗ tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ?"

      " muộn thế này sao vẫn còn ở bệnh viện? Có chỗ nào thoải mái sao?" Ông ta mở miệng nhã nhặn hỏi thăm vẻ quan tâm giống như bậc vậy. Tĩnh Tri thấy phía sau ông ta còn có mấy người theo, lại còn cả bác sĩ, có chút được tự nhiên, cúi đầu: "Là mẹ tôi nằm viện."

      "Ồ, mẹ sao chứ?" Đỗ Mặc Nhiên xoay người ý bảo mấy người thuộc hạ xuống trước, dứt khoát bước tới gần chuyện với Tĩnh Tri.

      Từ buổi thương thảo chuyện buôn bán lần trước đến bây giờ, lâu lắm rồi ông chưa gặp lại . Tiếp theo đó bên Nhất Phẩm Tĩnh Hiên lại đổi người đến ký hợp đồng, ông còn tò mò hỏi Tống Tri Tri đâu, nhưng những người đó lắm, cuối cùng cũng giải quyết được gì.

      Mắt Tĩnh Tri đỏ lên, cố làm bộ vui vẻ chậm rãi : " sao, phải nằm viện theo dõi mấy ngày."

      Đỗ Mặc Nhiên định mở miệng, chợt trong hành lang truyền đến tiếng của y tá: "Người nhà của Tống Như Mi đâu?"

      Tĩnh Tri cuống quít trả lời, y tá nghe tiếng tới, cầm xấp hóa đơn dầy đưa cho : "Nộp viện phí theo như hóa đơn nhé!"

      Tĩnh Tri tiện tay lật lật, sắc mặt tái , mặc dù con số phải rất dọa người, nhưng bây giờ ngay cả số dư lẻ cũng trả được!

      Đỗ Mặc Nhiên sớm nhìn ra thần sắc của , đưa tay cầm hóa đơn từ trong tay , nhìn chút, cười : "Tống tiểu thư, chi phí nằm viện của mẹ , trước hết cứ ghi dưới tên của tôi ."

      xong, cũng đợi trả lời, liền lấy ra tấm danh thiếp đưa cho y tá, ôn tồn : "Xin giúp tôi làm tất cả mọi thủ tục để Tống phu nhân nằm viện nhé!"
      Last edited: 4/5/16
      ChrisHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 129: Được bao nuôi

      xong, cũng đợi trả lời, liền lấy ra tấm danh thiếp đưa cho y tá, ôn tồn : "Xin giúp tôi làm tất cả mọi thủ tục để Tống phu nhân nằm viện nhé."

      Y tá nhận lấy danh thiếp vừa nhìn, lập tức đáp ứng xuống lầu, Tĩnh Tri gương mặt đầy ngượng ngùng, lúng túng gần như phát khóc lên. biết nên cái gì, nhưng cũng muốn bị người khác thương hại, bị người khác coi thường ngay cả chút tiền này mà cũng trả được... Lúc trước tìm người ta bàn chuyện làm ăn còn lớn tiếng bậy như thế...

      "Tống tiểu thư, đêm giáng sinh tôi được nghe đánh đàn, rất tuyệt vời!" Đỗ Mặc Nhiên nhìn bộ dạng cắn chặt môi, cả khuôn mặt đỏ bừng, biết nhất định trong lòng cực kỳ lúng túng, tâm trạng ông cũng thấy lẩn quẩn, thoáng chốc ông hồi phục lại mở miệng : " nên ngượng ngùng vì tôi giúp thanh toán số giấy tờ kia, tôi có điều kiện!"

      Tĩnh Tri vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt long lanh như nước, nhìn ông đầy khẩn thiết: "Đỗ tiên sinh, xin mời ngài !"

      " con của tôi rất thích đàn dương cầm, năm nay nó tám tuổi, tôi muốn tìm cho nó giáo viên dạy Piano, có đồng ý ?"

      Đỗ Mặc Nhiên thấy ánh mắt sáng ngời hơn, cũng khỏi nở nụ cười: "Dĩ nhiên, tôi chỉ trả cho nửa tiền lương, còn lại nửa, xem như trả nợ cho tôi là được."

      "Đỗ tiên sinh, là rất cảm ơn ngài, tôi đồng ý. Ngài yên tâm, nhất định tôi chăm chỉ dạy cho con của ngài, chắc chắn như thế!" Tĩnh Tri ra sức gật đầu, vẻ đầy kích động, đáy lòng tràn ngập cảm kích. Ông ta giữ lại chút lòng tự tôn tội nghiệp cho , lại còn cung cấp cho phần công việc tốt như vậy! biết nên cái gì cho phải. . .

      " cần cám ơn tôi, con của tôi có thể tìm được giáo viên tốt như thế này là phúc khí của nó. Nếu như chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cuối tuần này hãy bắt đầu nhậm chức ."

      Đỗ Mặc Nhiên xong, giơ tay nhìn đồng hồ chút, "Tôi còn có công việc phải trước, nếu như có gì muốn giúp đỡ, đừng khách khí." Đỗ Mặc Nhiên đưa cho tấm danh thiếp: "Cứ việc gọi theo số điện thoại này cho tôi, tôi làm việc này chính là vì nghĩ cho con của tôi!"

      Ông hài hước, Tĩnh Tri cũng nhịn được cười tiếng, đưa hai tay nhận danh thiếp, cẩn thận cất , thấy Đỗ Mặc Nhiên xoay người xuống lầu, lúc này mới thở phào nhõm dài, tựa vào vách tường hành lang, có cảm giác gánh nặng ngàn cân dường như lập tức biến mất. . .

      ******

      "Đỗ tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Ông ta ly dị hay chưa? Con gặp phu nhân của ông ta chưa?" Tống Như Mi vừa ăn miếng cháo, vừa hỏi thăm Tĩnh Tri ngồi ở mép giường.

      Tĩnh Tri đỏ mặt lên, đặt chén cháo, có chút tức giận trách cứ: "Thế nào mà mẹ cũng nghe theo lời bậy, con chỉ dạy con Đỗ tiên sinh đánh đàn dương cầm mà thôi. Con quen biết ông ta cũng là do khi làm công việc trước kia, qua bàn chuyện làm ăn mà biết nhau thôi, cũng có quan hệ gì khác."

      " có quan hệ gì khác mà người ta lại đổi cho mẹ phòng bệnh cao cấp như vậy, còn mời cả hộ lý cao cấp nữa? ngày ba bữa thay đổi đồ ăn bổ dưỡng?" Tống Như Mi dựng thẳng lông mày trừng mắt nhìn cái, lại bắt đầu tính toán: " cho cùng, người đàn ông hơn bốn mươi cũng phải là quá già, nếu vợ chết tốt hơn, tránh được cảnh vợ trước dây dưa . . . Tri Tri à, con cũng nên để ý nhiều hơn chút, quan tâm đến Đỗ tiên sinh nhiều hơn nữa!"

      "Mẹ, sao mẹ lại bậy như thế, con và Đỗ tiên sinh chẳng qua là quan hệ thuê mướn, có gì khác hơn, mẹ cứ an tâm dưỡng bệnh, cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, con phải làm. . ."

      Tĩnh Tri đứng lên thu chén rồi chuẩn bị rời , Tống Như Mi lại gọi giật lại. Tĩnh Tri quay đầu lai, nhìn thấy gương mặt bình thường lúc trước lên vẻ nghiêm túc và lạnh như băng, trong bụng khỏi lạnh run, tới hỏi: "Mẹ, mẹ còn có chuyện gì sao?"

      "Lúc trước con với mẹ những lời đó, nhưng cũng chỉ là chút thế thôi, nhất định con phải lập gia đình, cả đời làm lỡ , mẹ chết cũng dám gặp mặt ba ba của con. Tri Tri à, chỉ cần người đàn ông nào chịu cưới con, bởi vì mẹ như vậy mà ghét bỏ con, cũng quan tâm đến quá khứ của con, điều này người ta đối đãi với con có mấy phần thực tâm, con cũng cần phải bướng bỉnh nữa. Con xem, có nào kết hôn ?"

      "Mẹ, rồi con cũng phải lập gia đình, nhưng cũng phải là Đỗ tiên sinh đâu!"

      "Đỗ tiên sinh cũng có gì tốt, ít nhất người ta cũng nhìn thấy ở người con chính là vàng bạc . So với loại người lòng dạ như lang sói kia còn tốt hơn nhiều... Đúng rồi, đồ trang sức đeo tay con có trả lại cho hay ! Cũng nghe lời mẹ dặn đây, con đừng có lui tới với loại người như thế nữa, biết ?" Tống Như Mi nhắc tới tên Phương Tiến là lại cắn răng nghiến lợi hồi. Tĩnh Tri nhìn thần sắc dữ tợn của mẹ, tim khỏi đập nhanh hồi, cuống quít vâng dạ mấy tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh. . .

      Cho đến khi ra khỏi phòng bệnh, tim Tĩnh Tri vẫn còn đập cuồng loạn từng hồi từng hồi. vừa vừa nhớ lại, cơ hội gặp mặt của và Đỗ Mặc Nhiên cũng nhiều, chẳng qua là có mấy lần sau khi dạy đàn cho Đỗ Nguyệt Sanh, con của ông ta xong, vừa vặn lúc ông ta ở nhà, nên cùng nhau ăn cơm mấy lần mà thôi. Còn lúc cùng với nhau cũng chính là thời điểm khi Đỗ Nguyệt Sanh tham dự kỳ thi Piano, bọn họ cùng ngồi chiếc xe, cùng nhau tham dự, sau đó cơm nước xong, thuận tiện ông đưa về. Cho tới nay, giữa hai người vẫn luôn lễ độ có thừa, mà nhân phẩm của Đỗ Mặc Nhiên tuyệt đối tin được. Ít nhất, trong những lần lui tới tuy nhiều lắm, chưa bao giờ có chút cảm giác rằng ông ta có ý định bất chính đối với hay là có mưu đồ gì khác.

      ra Tĩnh Tri cũng từng mờ mịt, tại sao người này lại đối xử với tốt như vậy, tại sao lại giúp đỡ ? cũng thử qua hỏi ông ta, mà Đỗ Mặc Nhiên cũng chỉ cười ha ha mấy tiếng, ngược lại trả lời rất sảng khoái, là hâm mộ tài năng của , hai là phàm là người thiện lương, thấy bạn bè gặp cảnh cần phải trợ giúp đương nhiên giơ tay để giúp đỡ.

      Đối với câu trả lời đó của ông ta, Tĩnh Tri có thái độ nửa tin nửa ngờ, nhưng có lần tình cờ nghe thấy người khác rằng, hàng năm tiền Đỗ Mặc Nhiên làm từ thiện ở đây đều từ năm trăm ngàn trở lên, lại còn cho truyền thông ở nơi đó đưa tin ra ánh sáng, mới tin lời của ông. Do đó, thầm sinh ra kính nể đối với ông ta.

      Nhưng bản thân đối với Đỗ Mặc Nhiên cũng có gì hơn nữa ngoài cảm kích và kính nể, còn tâm tư khác, hoàn toàn chút cũng có.

      Mẹ ở đó tính toán, Tĩnh Tri khổ sở cười tiếng, chẳng lẽ nếu gả ra ngoài được sao?

      ***************************

      "Tôi! Mẹ kiếp, tin!" Mạnh Thiệu Hiên cầm lấy tờ báo trước mặt quăng xuống mặt đất. nổi giận đùng đùng, đưa tay tháo nút áo áo sơ mi ra, tựa vào ghế sa lon, hàng lông mày thon dài nhíu lại thành chữ xuyên ràng, mấy ngón tay thon dài trắng như ngọc chống tại đuôi lông mày, tuy văng tục bởi bộc phát cơn phẫn nộ điên cuồng, nhưng vẫn khống chế cho tức giận lan tràn mãnh liệt!

      Ông trùm bất động sản Đỗ Mặc Nhiên bao nuôi tình nhân mới? Phó Tĩnh Tri, thân phận của em biến chuyển rất nhanh, chẳng phải là em muốn kết hôn sao? Sao chỉ chớp mắt truyền ra xì căng đan như vậy?

      Mạnh Thiệu Hiên cảm giác mình cũng thể ngồi yên được nữa. Đột nhiên đứng lên, mở cửa ra rồi bước ra bên ngoài, bỏ . Lâm Thi thấy bộ dáng của như vậy, chỉ sợ nhìn thấy Tri Tri làm ra chuyện gì đó thể vãn hồi, cuống quít đuổi theo mấy bước kéo lại khuyên nhủ: "Trước hết phải tìm hiểu chuyện này cho rồi hãy chứ, tôi xem Tri Tri phải là người như thế, hơn nữa, nếu ấy là người ham tiền, đối xử với ấy tốt như vậy, có lý gì ấy tìm người khác!"

      "Phía này chụp ràng, mặt của ấy chẳng lẽ tôi còn nhận ra sao?" Mạnh Thiệu Hiên tới đây, đột nhiên bật lên tiếng cười trào phúng, gương mặt trắng nõn chói mắt lộ đơn và đau đớn ra được: "Cho dù bất kể bộ dạng thế nào, ấy chấp nhận cùng ở chung chỗ với bất kỳ ai, nhưng lại nhất định muốn ở cùng với tôi, nhưng mà tôi *** hèn hạ, tôi lại thể quên được ấy, phải là ấy thể, ấy được!"

      Mạnh Thiệu Hiên tới chỗ này, dường như lại nổi lên ý định gì đó, tránh khỏi cánh tay của Lâm Thi, cứng cỏi cười tiếng: " như vậy, nếu như tôi thể quên được, bỏ được, vậy cho dù thế nào tôi cũng phải giữ ấy ở lại bên cạnh, thể khác được!"

      xong, đẩy cửa ra rồi ra phía bên ngoài. Lâm Thi thấy bộ dáng như vậy, biết tính khí bướng bỉnh, đến mình cũng hoàn toàn khuyên nhủ được, cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài tiếng, hai người này đúng là oan gia!

      *****

      "Thiệu Đình, xem tin tức này!" Mạnh Thiệu Đình mới vừa xuống lầu, Mạn Quân liền xông đến kêu lên, Mạnh Thiệu Đình thấy thế cũng chẳng buồn để ý nhìn cái. nhóc này luôn ngạc nhiên, rất thích thú khi đọc tin tức bát quái , mà hoàn toàn thích những thứ này!

      "Vậy có tin tức gì lớn vậy?" Mạnh Thiệu Đình tới trước bàn ăn, lại thấy Mạn Quân nhìn có chút trù trừ, bộ dáng lời đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt xuống, ngược lại làm tò mò, nhô người qua để xem tờ báo trong tay . Vừa nhìn xuống, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi dữ dội. Ly cà phê vừa mới bưng lên tay chợt bị nặng nề ném mặt đất vỡ vụn, cà phê bắn tung toé ở đất. Vẻ mặt trầm, đưa chân đá văng cái ghế ra, xoay người cầm lấy áo khoác ngoài rồi bỏ ra ngoài. Mạn Quân sợ hãi hét lên tiếng né tránh, sắc mặt tái nhợt nhìn , thấy định ra ngoài, khỏi kinh ngạc mở miệng: "Thiệu Đình... làm sao vậy, định đâu?"

      "Cho dù ta, Mạnh Thiệu Đình này cần ta nữa, ta cũng được phép làm cái chuyện có liêm sỉ ném vào mặt ta như vậy!" Mạnh Thiệu Đình trầm bỏ lại câu như thế, xoay người sải bước ra cửa, vạt áo choàng màu đen bay phất phới... “Được người bao nuôi? Hừ! Phó Tĩnh Tri, khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi. Trước đó vài ngày phải lập gia đình, tại lại truyền ra tin được Đỗ Mặc Nhiên bao nuôi... Quả nhiên, tôi nhìn sai, câu được con rùa vàng như vậy, làm sao còn có thể để ý đến thằng đàn ông bỉ ổi đó kia chứ?’
      Last edited: 4/5/16
      Chris, Hale205heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :