1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121: Buông tay

      Đầu Tĩnh Tri nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, túm được tay mẹ, mở miệng chút khách khí: “Phương tiên sinh, xin ngài dừng bước!”

      Con người trước tình thế khẩn cấp, gần như có thể bộc phát ra sức lực cực kỳ lớn. Tĩnh Tri dùng lực này cuối cùng ổn định được thân hình, làm cho Phương Tiến cũng thể dừng lại.

      Lối vào tiểu khu ánh đèn được sáng lắm, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu đất làm tuyết đọng phản chiếu lại những tia sáng chói mắt, nhưng đồng thời cũng lộ những chỗ tuyết bẩn, cặp mắt Phương Tiến hơi đỏ, ta xoay người lại, cau đôi mắt lại nhìn Tĩnh Tri, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt nhắn xinh đẹp của càng lộ ra vẻ tái nhợt và điềm đạm đáng . Phương Tiến thốt nên lời, tự đáy lòng ta bốc lên luồng lửa nóng tự kìm hãm được, nhưng may mắn ta vẫn còn sót lại chút lý trí.

      Chỉ sang năm thôi, cùng lắm cũng chỉ chừng mười ngày... ta nhịn chút rồi cũng qua được... Đến lúc kết hôn rồi, chẳng phải là mặc sức bóp bẹp vo tròn hay sao?

      Nghĩ tới đây, khỏi khẽ cười chút, ta buông tay Tống Như Mi ra, tới bên cạnh Tĩnh Tri. Theo bản năng Tĩnh Tri lui về sau bước, nắm tay mẹ chặt hơn. Phương Tiến cũng bước bước đến trước mặt rồi đứng lại, đưa tay sửa lại mái tóc giúp : “Vậy tôi về trước nhé.”

      Tĩnh Tri sửng sốt, ngước mắt nhìn ta, lúc này lại thấy tướng mạo người đàn ông kia giống như bình thường, nhìn ánh mắt ôn hòa chứa đựng vẻ hiền lành chất phác kia, lòng thấy mềm lại. Nghĩ đến bọn họ đính hôn, mấy ngày nữa phải gả trở thành vợ của ta... Chuyện vừa rồi có thể , đối xử với ta quả được lễ độ lắm...

      “Phương Tiến, đường cẩn thận.” Tĩnh Tri nghĩ tới đây, khỏi thoáng cười mềm mỏng, đưa tay lên, nhàng cầm tay ta: “Năm mới vui vẻ.”

      Phương Tiến vui mừng, cũng khỏi nắm tay chặt: “Tĩnh Tri, cũng chúc em năm mới vui vẻ, mấy ngày nữa, chúng ta chính là người nhà!”

      Trong giọng của ta lộ hưng phấn, nhưng Tĩnh Tri lại hề bị cuốn hút. chỉ gật đầu cái, trong lòng lặng lẽ trào lên chút chua xót vắng vẻ, mà vắng vẻ này dường như cuốn quanh người , sao khống chế được. Tĩnh Tri hoảng hốt ngẩng đầu lên, Phương Tiến nhàng hôn cái vào má rồi xoay người .

      đỡ mẹ đứng thẫn thờ ở nơi đó, nhìn theo thân hình Phương Tiến được cao lắm bước từng bước ở mặt tuyết rồi biến mất. Mảnh trăng non bàng bạc treo nền trời, lúc này dường như cũng tỏa ra luồn khí lạnh lẽo. Tĩnh Tri khỏi rùng mình cái, đỡ mẹ, xoay người, từng bước chậm rãi tiến lên phía trước...

      vẫn cúi đầu cẩn thận bước , buổi tối tuyết đất kết thành băng trơn tuột, mẹ uống say còn biết gì cứ ngã trái ngã phải. Tâm tue Tĩnh Tri dần dần còn nghĩ loạn nữa, cẩnthận đỡ mẹ , chỉ sợ cẩn thận làm cho hai người cùng té ngã xuống đất...

      Khoảng cách dài mà đầu ra đầy mồ hôi. Khi sắl đến trước căn nhà lầu, chợt nhìn thấy có người đứng lặng yên tiếng động ở trước mặt. Tĩnh Tri vốn muốn để ý, chỉ tùy tiện liếc nhìn qua rồi rời mắt , nhưng động tác của chợt dừng lại, cứng ngắc.

      “Mạnh Thiệu Hiên... tại sao lại ở chỗ này?” Tĩnh Tri đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông ở trước mặt. Chẳng qua mới chỉ có khoảng hơn tháng, vậy mà người trước mặt thay đổi hình dạng.

      Thân thể cao gầy, mình bóng, chiếc áo choàng dày khoác lên người , nhìn giống như treo vào cây gậy trúc lắc lư đung đưa. Gương mặt vốn tuấn mỹ khiến người khác ghen tỵ. Lúc này, râu ria lởm chởm đầy vẻ suy sụp, hai má lõm xuống, nhìn xương gò má lại nhô cao, khiến cả người càng tăng thêm vẻ lạnh như băng đầy hà khắc.

      cứ cúi đầu nhìn như thê. Thân hình độc gầy yếu của dưới ánh trăng se lạnh bóng hình in lại dường như bị kéo dài hơn.

      sống lưng Tĩnh Tri dần đần bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. giật mình nặng nề lùi về sau bước, vừa vặn lui ra khỏi bóng của căn nhà gác, ánh sáng của đèn đường và ánh trăng rọi vào bông hoa bằng lụa màu đỏ ;òe loẹt đầu , thoạt nhìn có chút kỳ quái.

      Mạnh Thiệu Hiên cứ nhìn như vậy, sững sờ nhìn đóa hoa hồng tươi rói trênđầu , đứng nhúc nhích. Hai bàn tay bị nứt nẻ của nhét ở trong túi áo lại bắt đầu thấy ngứa ran, sao khống chế nổi. Nhưng cũng muốn động đậy, cứ như vậy, dừng hai tròng mắt lõm sâu gắt gao nhìn chằm chằm.

      Tĩnh Tri bị cái nhìn của làm cho cả người mất tự nhiên. Nỗi khổ sở ở trong lòng sao ra được, lại thể với ai dù chỉ là chũ. Tất cả uất ức đều dấu trong lòng. Những năm tháng dài vừa qua tạo cho thói quen bao giờ oán trách. biết mình đấu lại được Mạnh Thiệu Đình, cho nên lựa chọn rời bỏ hoặc là trốn . biết thể cùng với Mạnh Thiệu Hiên, cho nên lúc này mong thấy xuất của .

      Huống chi, đính hôn, muốn an ổn gả cho người tốt, sau đó làm người vợ tốt, rồi tiếp tục là người mẹ tốt.

      Năm năm trước, đứa mới được thời gian rời bỏ . Mỗi lúc trời tối sao ngủ được, cứ ngủ thiếp là bắt đầu bị ác mộng. Khoảng thời gian hỗn loạn này kéo dài suốt năm, phải giằng co mãi mới đứng dậy được từ trong bóng ma của tang tóc.

      “Em phải lập gia đìng rồi hả?” Khi chuẩn bị vòng qua bên cạnh . chợt mở miệng, giọng khàn dọa người. Tĩnh Tri khỏi ngẩng đầu lên, đụng luôn vào con người màu hổ phách. thoáng liếc nhìn cổ họng , trong nháy mắt nước mắt dâng lên ngập hốc mắt, nhưng bị gắt gao nhịn lại, chậm rãi gật gật, đầu như nặng trĩu ngàn cân.

      Sau khi gật đầu, rất lâu sau Tĩnh Tri cũng năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, gần như dám thở, còn vẫn cứ đứng hề nhúc nhích, biết suy nghĩ gì.

      “Rất tốt.”

      Giọng của rất , đến mức gần như Tĩnh Tri thể nghe đc. Trong cổ họng vang tiếng kỳ quái. lại ngẩng đầu lên muốn nhìn vẻ mặt của , tay cũng chậm rãi rơi vào mái tóc của . Tĩnh Tri có cảm giác da đầu mình như tê dại , hơi cúi đầu nên thấy được động tác của , biết làm gì. Trong lòng cực kỳ rối loạn, nhưng chỉ lộ ra vô cùng bình thản.

      biết qua bao lâu, tay của rời , Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tay cầm bông hoa lụa dâumà cài đầu, trong đôi mắt dường như có mơ hồ hơi nước, sững sờ nhìn bông hoa bẩn thỉu kia đến ngẩn người. chỉ thấy cổ họng mình căng lên hồi, cố gắng chắn vào đầu lưỡi để cho đau đớn làm tỉnh táo lại. Tĩnh Tri cúi đầu sâu, ép nước mắt chảy ngược lại vào trong đáy mắt, nhưng những giọt lệ như viên ngọc kia có tiền đồ, cứ lược quanh trong vành mắt rồi bỗng nhiên rơi xuống đập vào vạt áo của ...
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122: Kỹ nữ Lô Địch

      Tĩnh Tri cúi đầu sâu, ép nước mắt chảy ngược lại vào trong đáy mắt, nhưng những giọt lệ như viên ngọc kia có tiền đồ, cứ lượn quanh trong vành mắt rồi bỗng nhiên rớt xuống đập vào vạt áo của ...

      cuống quít vội đưa tay định lau nước mắt, sợ nhìn thấy sinh ra nghi ngờ gì đó, nhưng vừa cử động, động tác cũng cứng lại. nhìn lên nhưng chợt giật mình, trước mặt trống , rất lâu trong đầu mới vang lên tiếng mơ hồ “ ấy rồi, ấy rồi...”

      thẫn thờ xoay người, dưới ánh trăng ảm đạm nhìn bóng lưng của đơn lặng lẽ. Bóng dáng cao gầy bị kéo rất dài ở mặt tuyết, nhưng di chuyển cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, ra khỏi tầm nhìn của ...

      Nước mắt Tĩnh Tri lập tức trào ra mãnh liệt, theo bản năng chạy đuổi theo bước, từ cổ họng phát ra tiếng gọi khàn khàn rất khó nghe: "Thiệu Hiên. . ."

      Nhưng dừng lại, đây chẳng phải là kết cục mà muốn sao?

      chậm rãi lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân thể đụng vào vách tường, cả người mới bắt đầu phát run. run rẩy ngừng, người cứ run lên cầm cập thôi... hơi cúi đầu khiến cổ áo của chiếc áo cưới cao cổ cọ vào cằm ram ráp. run rẩy đưa tay lên sờ vào mặt vải thô sáp có thêu hoa văn hình giọt nước, đầu ngón tay non mềm của vuốt ve vào hoa văn thêu cổ áo lần lại lần... Cuối cùng được gả , gả cho người xa lạ mới gặp mặt lần!

      Từ nay về sau, những gì tươi đẹp lãng mạn qua còn lưu lại ở trong ký ức, những tổn thương đến tê tâm liệt của cuộc hôn nhân giàu sang quyền thế khiến sao sống nổi, tất cả những hận mà trải qua, người từng hận hay từng , hết thảy đều giống như cát chảy qua khe, từng chút từng chút biến mất, cố gắng muốn cầm, nhưng chỉ làm cộm cấn đau đớn lòng bàn tay...

      Giờ đây, thế xoay vần, từ lâu còn là thân phận con riêng ăn nhờ ở đậu, từ lâu còn là Mạnh phu nhân phải luôn duy trì phong độ, nhẫn nhục sống trong gia đình nhà chồng giàu sang, từ lâu còn là Tống Tri Tri phải sống trong những tiếng nhục mạ và giễu cợt, cũng từ lâu rồi, còn là chị dâu hai hoặc là Tri Tri, mà người kia vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ mãi quên.

      Mấy ngày nữa, cũng được người ta gọi là Phương phu nhân, có thể rất nhanh có con, sau đó trở thành người phụ nữ bình thường như phụ nữ nào đó trong vô số gia đình bình thường khác... Cũng trôi qua cuộc sống như nghìn vạn người bình thường mà lúc còn trẻ từng ngu ngốc coi thường. Nhưng sau khi trải qua hết mọi điều, hiểu, cái lớn nhất mà suốt đời người ta vất vả truy tìm lại chính là cuộc sống bình thường yên ổn.

      giọt nước mắt rơi xuống, từ giờ khắc này, đoạn tuyệt duyên phận kiếp trước, tương lai là con đường bằng phẳng hay là chông gai cũng hề hối hận nữa.

      ********************************************************

      Cửa phòng bao mở nửa. người nửa ngồi nửa nằm yên tĩnh ở ghế sa lon, thân hình gầy gò xương xẩu, vẻ lành lạnh. ta lười nhác nằm ở đó, trong ánh mắt phảng phất toát ra chút tàn ác, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp như được tạc bằng ngọc cầm ly rượu. Thỉnh thoảng, ta lại hớp ngụm , sau đó đôi con ngươi màu hổ phách quét nhìn mọi người ở trong bao sương cách thờ ơ...

      "Haiz..." người đàn ông mập mạp ngồi ghế sa lon đối diện với Mạnh Thiệu Hiên, nhàn nhã thuần thục hít vài hơi thứ gì đó, rồi phát ra tiếng kêu cực kỳ thoải mái, tiếp đó ta hắt xì hắt xì liên tiếp mấy cái liền, sau đó cầm giấy lau nước mũi, lúc này mới như cục bột mì nhão nằm xoài ra ở ghế sa lon...

      Tiếp đó liền có mấy đến ngả ngớn... Hiển nhiên người nọ rất hưởng thụ, vừa xoa bóp vừa véo vào ngực . Chỉ chốc lát sau lột sạch trơn ở trong lòng mình rồi xoay người đè xuống dưới thân mình cách bỉ ổi. Hành động phóng đãng kia chọc cho đống phụ nữ ở chung quanh thét chói tai, tiếng cười phóng đãng rộ lên...

      Tròng mắt Mạnh Thiệu Hiên thoáng quét qua người nọ cái, mi tâm liền chậm rãi nhíu lại, hạ ly rượu xuống. Người đàn ông ở đối diện vừa thấy vậy liền đẩy cổ tay của ở trong ngực, ý bảo ta phết chút ma túy vào thuốc lá, vừa phun khói mù mịt, vừa cười hì hì, : "Tam Thiếu có muốn thử chút hay ?"

      Mí mắt Mạnh Thiệu Hiên chỉ hơi nhướng lên chút, thấy bên cạnh rót thêm rượu vào ly rượu của , bưng lên uống hơi cạn sạch, sau đó cúi đầu : "Tôi đụng vào ma túy."

      Người nọ liền cười: "Đại thiếu gia của tôi ơi, miễn là đừng có nghiện, chỉ lướt qua chút, vui chơi chút xíu thôi mà.! Hắc, *** quá nhiều cái biết **!"

      Mạnh Thiệu Hiên vẫn lạnh lùng, cười lên tiếng, lạnh lùng cong môi lên, trong con ngươi chợt lóe lên thần sắc hung ác: "Ngụy Nhị, cậu coi thường tôi học hành gì, biết được mấy chữ, kiến thức nông cạn phải ?"

      Ngụy Nhị vừa nghe lời này, cuống quít đặt thuốc lá xuống, cười xòa, : "Tam Thiếu, chuyện này cũng thể như vậy, chẳng qua là em với nhau thấy mấy ngày nay có chút đơn, nghĩ cách để giải quyết giúp thôi mà!"

      Mạnh Thiệu Hiên nghe lời này cũng tiếp nữa, cúi đầu, ngón tay vuốt vuốt cái ly trong tay. bên cạnh giống như con rắn dựa sát người , ngón tay khẽ vuốt ở lưng : "Tam Thiếu à, cũng cần chỉ nhìn chằm chằm vào cái ly kia, chả lẽ chị em chúng em ở đây xinh đẹp bằng sao?"

      Mạnh Thiệu Hiên cau mày lại hơi đẩy ra: "Tôi muốn đợi người."

      "Lô Địch, đừng có quấy rầy ấy nữa, người ta thất tình đấy!" Ngụy Nhị thở dài tiếng, tiếp tục hút ma túy và chơi đùa với . Chỉ chốc lát sau ta trở nên phấn chấn, thân béo mập đầy thịt ôm lấy vừa hát vừa nhảy nhót...

      Tiếng hát như muốn phá vỡ cổ họng, nghe như sói tru quỷ khóc, Mạnh Thiệu Hiên nghe mà lắc đầu, dứt khoát đứng lên ra bên ngoài.

      Lô Địch giật mình nhìn theo bóng lưng ra ngoài, khói thuốc mờ mịt che khuất vẻ ảm đạm trong đôi mắt. Nhưng lát sau, nở nụ cười thản nhiên, nhún nhún vai vẻ sao cả. Vừa đúng lúc này, chị Hoa, người quản lý các ở đây tới, liếc nhìn Lô Địch ngồi mình ở đó, ánh mắt khỏi sáng lên, chào hỏi: "Tiểu Địch à, Lục Ngũ Gia tới, tìm em đấy, có thể tối nay muốn dẫn em ra ngoài, em xem thế nào, chứ đừng có như người tim phổi chọc giận người ta!"

      Lô Địch đưa tay cầm gói thuốc ở bàn trà, dập dập cho điếu thuốc thò đầu ra ngoài, châm thuốc, vơ chiếc áo khoác ngoài mặc vào, lướt qua mấy kia ra phía ngoài, miệng có chút nhịn được, : "Chị Hoa, em biết rồi, chị cứ yên tâm ! Chỉ cần bọn họ đừng có chơi kiểu độc ác biến thái thôi, chẳng lẽ còn bắt em phải chịu nhịn à? Đừng có mấy lão đàn ông kia nhé, Lô Địch này hành nghề cũng năm năm rồi, kiểu đàn ông nào mà còn chưa từng gặp, kỹ thuật giường thế nào đừng em đây biết nhé..."
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 123: Tay nghề của kỹ nữ

      "Chị Hoa, em biết rồi, chị cứ yên tâm ! Chỉ cần bọn họ đừng có chơi kiểu độc ác biến thái thôi, chẳng lẽ còn bắt em phải chịu nhịn à? Đừng có mấy lão đàn ông kia nhé, Lô Địch này hành nghề cũng năm năm rồi, kiểu đàn ông nào mà còn chưa từng gặp, kỹ thuật giường thế nào đừng em đây thành thạo..."

      "Được rồi, , đừng có lắm mồm nữa, thôi!" Chị Hoa nhìn chút giữ mồm giữ miệng, cuống quít cắt ngang lời , rồi kéo ra bên ngoài. Ra khỏi phòng bao, bỗng nhiên chị Hoa hỏi bát quái: "Thế nào, chinh phục được Tam Thiếu chưa?"

      Lô Địch cười giễu cợt, đôi mắt đẹp chấp chới: "Chị Hoa, em là cái quái gì chứ, người ta là Tam Thiếu, tới nơi này chưa bao giờ đụng vào , người ta có người rồi!"

      "Phì..." Gương mặt xinh đẹp trang điểm đậm của chị Hoa cười tươi như đóa hoa. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Chị ta nguýt Lô Địch cái: "Ôi trời, Lô Địch em hành nghề này năm năm rồi, có biết bao nhiêu đàn ông thành đạt phải thần phục dưới váy của em... Thế nào, tại nếm mùi thất bại rồi hả? Chị cho em biết, người đàn ông này ấy à, chẳng qua em cũng chưa toàn tâm toàn ý thôi. Em cứ dỗ ngon ngọt vào, làm cho ta sao xa nổi em, chẳng phải thế là xong sao?"

      Lô Địch cười tiếng, rít hơi thuốc, đĩnh đạc : "Hết cách rồi, người ta hoàn toàn liếc em cái, cho dù ở trước mặt ta em có cởi hết đồ ra, ta cũng nhìn cái, em có thể làm thế nào nữa?"

      Lô Địch tới chỗ này, khỏi xòe tay thất vọng, nhưng trong mắt vẫn đầy tiếc nuối, khẽ thở dài...

      "Được rồi, vậy cũng cần suy nghĩ nhiều, thừa dịp còn trẻ tuổi có danh tiếng, hãy nhanh chóng kiếm tiền mới đúng đạo lý, chờ mấy năm tiếp nữa, em bỏ nghề này, dứt khoát tìm người đàn ông tốt, hiền lành đàng hoàng mà gả !"

      "AO!" Lô Địch đột nhiên văng tục. Trong cặp mắt có chút bướng bỉnh chợt lóe lên tia sáng: "Ta *** lên được Mạnh Tam Thiếu, chết cũng cam lòng!"

      Chị Hoa quýnh quáng, kéo kéo tay, đẩy về phía phòng bao bên kia, vẻ oán giận: "Trước hết em hãy phục vụ tốt cho mấy vị thượng khách kia , được như ngọn đèn cạn dầu đâu đấy!"

      Lô Địch cười tiếng, lúc chuẩn bị vào cửa, khắc kia, lại xoay người trở lại, ánh mắt sáng trong suốt nhìn chị Hoa: “Chị Hoa, em đấy, em thích bộ dạng bất cần đời của Tam Thiếu, ấy càng để ý người khác em càng thích! Nếu mà được ngủ đêm cùng ấy, có chết em cũng cam lòng!"

      "Cái gì mà có chết hay chết? Nhanh chóng vào thôi, tránh để đám người kia uống say rồi trở thành hành hạ em!" Chị Hoa nghe tuy có chút tục tằn nhưng rất đáng thương, cũng khỏi có chút xúc động, nhưng cũng chỉ có thể lòng dạ cứng rắn đẩy vào. . .

      Lô Địch cúi đầu, dường như xoa xoa mắt, xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực rồi vào. . .

      Chị Hoa nhìn bóng dáng uyển chuyển của biến mất, nhịn được thở dài, khẽ lắc đầu cái, làm kỹ nữ muốn ở chung chỗ với người mình thích, quả thực là khó khăn như lên trời, có thể được chết già, là tích đức từ đời trước rồi !

      ************************************************

      "Tam Thiếu, thoải mái sao?"

      Thiệu Hiên chống trán đứng ở bên ngoài phòng bao, thấy bộ dáng của liền tới hỏi thăm. khoát tay ý bảo kia rời .

      Mạnh Thiệu Hiên đứng lát ở bên ngoài phòng bao, hút hai điếu thuốc, suy nghĩ chút. muốn trở về nhà, ở nhà chỉ có mình suy nghĩ lung tung, ở chung chỗ cùng bạn bè tư tưởng còn có thể thoải mái chút, đỡ phải nhớ đến người phụ nữ bạc tình kia...

      Mạnh Thiệu Hiên hung hăng phà ra hớp khói, tiện tay vứt nửa điếu thuốc còn thừa xuống đất, nhấc chân di tắt hẳn. Nếu đời có thuốc gì uống vào có thể làm cho người ta còn nhớ đến chuyện vui tốt biết bao?

      rất hận , tại sao có thể tùy tùy tiện tiện gả cho người đàn ông bình thường, chứ chịu theo !

      muốn cái gì, cũng cho, mi tâm cũng nhíu lại, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn !

      tình nguyện mặc bộ lễ phục quê mùa như vậy, cài bông hoa dâu xấu xí như thế, kết hôn cùng với người đàn ông sao chịu nổi như vậy, chứ chịu để mắt nhìn . Mạnh Thiệu Hiên càng suy nghĩ, cơn tức giận lại càng dày đặc chịu nổi. dứt khoát đẩy cửa phòng bao ra, nặng nề vào. . .

      Nếu như phải là còn sót lại chút lý trí, muốn chiếm đoạt , cưỡng bức , xem còn ai muốn , ai còn giành với !

      "Tam Thiếu, uống say rồi sao? Bằng chúng ta trở về nhé?" Đuôi mắt Ngụy Nhị nhìn thấy vào, đẩy trong ngực ra, thân hình mập mạp rung rung đầy mỡ đứng lên, tiến đến bên cạnh , có chút ân cần hỏi han.

      Mạnh Thiệu Hiên khoát khoát tay, ngay sau đó với bên cạnh: "Rót trà."

      "Vi Vi, nghe thấy sao, mau rót trà cho Tam Thiếu!" Ngụy Nhị vui mừng, chính là người thích ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, bói toán, nhưng cũng là người có nghĩa khí. Vì thế quan hệ của Mạnh Thiệu Hiên với cũng tệ lắm. Con người Ngụy Nhị này còn có tật xấu bỉ ổi, trong số tất cả bạn bè chỉ mình thích chơi , suốt cả thời gian dài mà chán. Trong khoảng thời gian này nhìn Mạnh Thiệu Hiên cùng mình thường xuyên ra ngoài, khỏi động lòng, muốn dụ dỗ , hòng sau này ra ngoài chơi còn có bạn! Dĩ nhiên, loại suy nghĩ xấu xa bỉ ổi này của Ngụy Nhị hoàn toàn ảnh hưởng đến làm chuyện trượng nghĩa của cánh đàn ông!

      "Tam Thiếu, uống say rồi sao? Đầu có đau hay ? Có muốn em đấm bóp cho ngài chút hay ?" Vi Vi bưng trà đưa tới, vui mừng khôn xiết. ta luôn đố kỵ với Lô Địch, lần này, nếu như ta nắm chắc được Tam Thiếu, xem cái loại phụ nữ lẳng lơ kia có tức chết !

      Tưởng tượng có thể chọc tức được Lô Địch, người đẹp nhất thành phố A, phải giận sôi lên chút, trong lòng Vi Vi thấy đắc ý hồi!

      Mạnh Thiệu Hiên liền uống hai ly trà đặc, cảm thấy triệu chứng nhức đầu gần như giảm khá nhiều. tựa vào ghế sa lon hơi khép mắt lại, từ chối cũng có gật đầu đồng ý. Vi Vi quay mặt nhìn Ngụy Nhị chút, thấy ra hiệu tiếp tục tiến hành, liền cắn răng cái, run rẩy áp sát lại, nửa thân thể mềm mại dính sát vào người Mạnh Thiệu Hiên ...

      Thấy vẫn hề có chút phản ứng như cũ, Vi Vi to gan hơn, mười ngón tay thon vừa xoa bóp đều đặn, vừa nhìn trộm thần sắc Mạnh Thiệu Hiên, cười lấy lòng, hỏi: "Tam Thiếu cảm thấy thế nào? Lực vừa chưa hay muốn mạnh hơn chút nữa?"

      Mạnh Thiệu Hiên nhắm mắt lại, nhàng lắc đầu cái, Vi Vi càng thêm to gan lớn mật, thân thể lại dán sát thêm chút, bộ ngực mềm mại liền đè ở đầu Mạnh Thiệu Hiên, thỉnh thoảng day , chạm xuống dưới. Khe rãnh sâu làm cho người ta nhìn mà thấy máu trong người muốn căng trào... Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn như cũ, giống như tượng đá ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần. . .
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 124: Lặng lẽ quan tâm

      Khe rãnh sâu làm cho người ta nhìn mà thấy máu trong người muốn căng trào... Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn như cũ, giống như tượng đá ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần...

      Ngụy Nhị vừa nhìn thấy khỏi vui vẻ, thậm chí còn nháy mắt với Vi Vi mấy cái. Vi Vi cũng lanh lợi, ghé vào bên tai Mạnh Thiệu Hiên giọng mềm mỏng: "Tam Thiếu, bằng để em đưa ngài đến phòng bao mới nhé?"

      Ngón tay Mạnh Thiệu Hiên vốn đặt ở trong túi chợt thoáng siết chặt lại, bông hoa lụa cọ sát vào lòng bàn tay thô ráp. có cảm giác trái tim mình thoáng nóng rực lên! Phó Tĩnh Tri! Phó Tĩnh Tri...

      Em có biết tôi hận em đến mức nào hay !

      "Tránh ra!" Khi Vi Vi kéo đứng lên, khắc kia, chợt tát Vi Vi cái, đẩy ta ra, đứng dậy bỏ . Ngụy Nhị trợn mắt hốc mồm, đuổi theo mấy bước: "Tam Thiếu?"

      "Sau này cậu tìm đừng gọi tôi nữa, nếu ngay cả bạn bè cũng bỏ qua luôn!"

      Mạnh Thiệu Hiên sập cửa rầm tiếng, thiếu chút nữa đụng vào mặt Ngụy Nhị. giật mình đứng lặng hồi lâu, chán ngán vỗ vỗ vào gáy của mình: " ta ***! Có biết chơi..."

      *************

      Hôm nay bão tuyết, do mới trở về nước, tất cả mọi vụ vẫn chưa được bàn giao, cho nên người khác càng bận rộn, ngược lại, càng thêm rảnh rỗi.

      Mạnh Thiệu Đình ngồi ở thư phòng lên mạng. Mạn Quân biết mình bận rộn cái gì. lướt qua trang Web, chợt thấy vai có thêm đôi tay bé mềm mại. Theo bản năng, Mạnh Thiệu Đình đóng trang Web lại, nhưng tay Mạn Quân giữ lại tay , cúi đầu xuống: "Gì vậy? Dạo này bị rụng tóc sao?"

      Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình trầm xuống, đẩy tay Mạn Quân ra, tắt trang Web vừa mới tìm, trầm giọng : " phải."

      "Vậy tại sao xem bài làm thế nào để tóc mọc lại?" Mạn Quân nhìn có chút hồ nghi, ngón tay quấn quanh mái tóc dày, dài đen nhánh, dịu dàng hỏi.

      "Ừ, xem giúp người bạn." Mạnh Thiệu Đình câu hời hợt, đẩy cánh tay thon dài của Mạn Quân ra, mệt mỏi đứng lên. tới trước cửa sổ châm điếu thuốc, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, ánh mắt nhìn vào chốn cũ chính là dòng suối giờ đây bị tuyết đóng che kín tất cả, còn nhìn được cảnh sắc đẹp đẽ thường ngày.

      Kẹp thuốc lá trong tay, như bất động trước hình ảnh ở đâu đó. gương mặt tuấn tú mang vẻ lạnh lùng, phảng phất có chút gì đó như rạn vỡ. Trong đầu thấp thoáng hình ảnh mơ hồ, bóng dáng gầy gò, nhắn, đứng ở bên dòng suối , mình lặng lẽ gom tuyết, viết hàng chữ ở mặt tuyết...

      Khi đó trong lòng nghĩ gì? Sau năm năm xa cách, mới chợt nhận ra, hầu như biết gì về .

      Trước đây khá lâu, từng với câu, nếu như người đàn ông càng hiểu được người phụ nữ lại càng cảm thấy hứng thú với ấy hơn.

      xong câu kia, lâu sau công tác ở nước Mỹ, hơn nữa sau đó...

      Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong tim mình tựa như có khó chịu mơ hồ thành lời. Nếu như Phó Chính Tắc nóng lòng muốn thoát khỏi khốn cảnh, để từ đó bị đối thủ cạnh tranh lừa gạt lợi dụng, nếu như nhà họ Phó bị phá sản, nếu như ba mẹ của cũng thích Tĩnh Tri, nếu như đứa kia...vẫn còn, liệu có phải giờ bọn họ giống như ngày trước, vẫn cùng chung sống chỗ với nhau hay ?

      “ Thiệu Đinh, có thể với bạn đừng dùng lược nhựa nữa, hãy dùng lược sừng Trâu hoặc lược gỗ Đào để chải đầu? Nghe nếu thường xuyên dùng loại lược này, rất có lợi với da đầu, còn có thể làm tóc mọc ra nữa đấy.”

      Mạn Quân vừa lên mạng tìm tòi vừa nghiêng đầu sang chỗ Mạnh Thiệu Đinh cười híp mắt, .

      “ Được, cho ấy biết.” Mạnh Thiệu Đinh cảm thấy nơi đầu ngón tay như bị bỏng, đưa tay dụi tắt đuối thuốc xoay người...

      “ Mấy ngày trước, vào buổi tối bạn bị gặp cướp, bị chúng túm tóc giật ra túm, tình trạng ấy bây giờ phải làm thế nào?” Mạnh Thiệu Đinh quay lại tới trước bàn máy tính cúi người xuống, nhìn ngón tay nhắn của Mạn Quân gõ gõ ở bàn phím.

      “ Em cũng tìm ra bài viết về tình trạng như thế.” Mạn Quân nhìn kết quả tìm tòi, mím môi, suy nghĩ chút rồi : “ Em cho rằng, nếu là người trẻ tuổi, trao đổi chất cũng khá tốt, chỉ cần ăn mấy loại như táo đỏ, hạt hạnh đào, vừng đen nhiều hơn chút là được... Đúng rồi, nghe nấu nước gừng để gội đầu, dùng miếng gừng sát vào da đầu có tác dụng giúp tóc dài!”

      “ Ừ, nhớ rồi, để bảo ấy thử làm chút xem hiệu quả như thế nào.” Mạnh Thiệu Đình vừa đáp lại, vừa nhân tiện với tay lấy chiếc áo khoác ngoài mặc vào: “ phải ra ngoài sao? Thiệu Đình?”

      “ Ừ, có chút việc cần phải xử lý.” Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cài nút áo, ngước mắt lên đáp lại.

      “ Chẳng phải hôm nay có việc gì sao?” Sắc mặt Mạn Quân hơi táu , e dè hỏi.

      Tay Mạnh Thiệu Đình cài cúc áo chợt hơi dừng chút, sắc mặt tháy đổi : “ Chợt nhớ tới này hôm qua cả bảo buổi chiều qua đó chuyến.”

      “ Vâng, vậy buổi tối có về ăn cơm ?” Mạn Quân cùng ra ngoài, lúc đưa xuống lầu liền hỏi.

      “ Dến lúc đó gọi điện cho em!” Mạnh Thiệu Đình xong, liền buông tay ra: “ Em đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh lắm, em vào nhà .’

      trước sau như ân cần lại lãnh đạm, Mạn Quân vâng tiếng, nhìn ra ngoài, trong lòng thoáng đau nhói, gạt .

      Có phải bộ dáng thoạt nhìn dường như rất dễ lừa gạt hay ? Có phải vì quá nhu nhược, quá tự ti, quá thiện lương, cho nên... mới có thể chút kiêng dè e sợ mà làm tổn thương ?

      Bạn bè gì chứ, chính là Phó Tĩnh Tri chứ còn ai... Mặc dù ngốc nghếch, nhưng lại rất cẩn thận. nhớ sàn nhà trong phòng bệnh có rất nhiều sợi tóc dài rơi vương vãi, do chính giật mà rơi ra chứ sao. Rốt cuộc, hối hận, đau lòng...

      Mạnh Thiệu Đình lái xe ra ngoài, gọi điện thoại bảo trợ lý A Thành điều tra xem nơi nào bán lược gỗ Đào chính tông hoặc là lược làm bằng sừng Trâu, sau đó liền lái xe chạy tới.

      Khi đến nơi thấy cả của hàng lớn được trang hoàng đẹp đẽ, nhưng bên trong lại có khách hàng. Đối với loai đồ dùng này Mạnh Thiệu Đình cũng thông thạo, dứt khoát nhặt hai cây lược gỗ và sừng trâu loại đắt tiền nhất để mua. A Thành cũng theo dặn dò của Walmart mua đống những thứ linh tinh như hạt hjach đào, vừng đen gì gì đó. Mạnh Thiệu Đình để đồ lên xe, rồi đuổi A Thành , mình lái xe chạy theo hướng về nhà Tĩnh Tri
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      ChrisHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 125: Xin hãy tự trọng!

      Mạnh Thiệu Đình để đồ lên xe, rồi đuổi A Thành , mình lái xe chạy theo hướng về nhà Tĩnh Tri.

      Sau khi nghe được chuyện “Kim Ốc Tàng Kiều”(nhà vàng giấu người đẹp) của Thiệu Hiên, liền cho người điều tra địa chỉ của căn nhà mà Thiệu Hiên thuê cho Tĩnh Tri, đến lúc này coi như cũng có công dụng.

      Kể từ hôm ở bệnh viện, sau khi đuổi Phó Tĩnh Tri , ép bản thân được để ý tới bất cứ chuyện gì của nữa. Mãi đến khi Thiệu Hiên khỏi hẳn bệnh, và Mạn Quân liền ra nước ngoài nghỉ phép tuần, dù sao chỉ cần rời khỏi Thiệu Hiên là đạt được mục đích của mình rồi.

      Sau khi nghỉ phép trở về, biệt thự nhà họ Mạnh sửa chữa xong, và Mạn Quân liền chuyển vào sống ở đó. Có lẽ là thấy vật nhớ người, có lẽ là có số nguyên nhân ra, nên khi nhìn thấy thư phòng, nơi mà chờ đợi mà Tĩnh Tri thích nhất, còn cả dòng suối phía sau nữa, cảm thấy ràng lòng mình vô cùng rối loạn.

      Dù sao từng là vợ của . cho rằng người đàn ông trong cuộc đời mình thể nhớ nổi vô số phụ nữ, nhưng chung quy là quên người nào cho mình đêm đầu tiên. Mà vợ trước của , sợ rằng càng thể nào quên được, trừ phi bị chứng mất trí nhớ!

      Cho nên đối với chuyện bản thân suốt năm năm qua hề nhớ tới Tĩnh Tri, bây giờ ngược lại, Mạnh Thiệu Đình lại rất nhớ. Nếu như bọn họ kết hôn, chỉ là từng ở cùng nhau thôi, chừng sớm quên mất rồi. chỉ là hề quên người vợ trước của , mà phải là Phó Tĩnh Tri.

      Mà mấy ngày nay trong lòng vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó ra tay đánh ... nguyên nhân này, cũng từng bị bỏ quên nơi đáy lòng.

      Xe tới cửa tiểu khu, an ninh cũng chỉ kiểm tra mấy câu, dễ dàng cho qua. d∞đ∞l∞q∞đ Cũng phải, người đàn ông tuấn phong độ, xe Maybach, nhất định phải là bọn tội phạm đột nhập vào nhà để cướp bóc.

      Mạnh Thiệu Đình ngừng xe, châm điếu thuốc, nghĩ định gọi điện thoại cho , nhưng lại biết số điện thoại bây giờ của . Nếu trực tiếp lên, lại lo lắng nếu phải đối mặt với mẹ của ở nhà phải năng thế nào. Trong đầu đầy buồn bực, Mạnh Thiệu Đình hút thêm hai điều thuốc nữa rồi đẩy cửa xe ra, hạ đôi chân dài xuống, ôm đồ lên lầu. . .

      Đúng thời gian ăn cơm trưa, mẹ cơm nước xong liền ra ngoài, là có chuyện, hỏi nhiều, dọn dẹp lại bàn xong vào phòng bếp rửa chén. Mấy ngày nay Phương Tiến rất chăm tới, Tĩnh Tri vừa rửa chén vừa nghe động tĩnh ở phòng khách bên kia, quả nhiên đúng như dự đoán, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng gõ cửa “cốc cốc”. . .

      Tĩnh Tri đưa hai tay dính đầy bọt của nước rửa chén vào dưới vòi nước rửa sạch, lại dùng bàn tay cào qua mái tóc rối bời, cũng kịp tháo tạp dề ra vội vàng mở cửa.

      Vừa mới tới phòng khách, nghe thấy tiếng gõ cửa lại vang lên, Tĩnh Tri bước nhanh hơn, vừa mở cửa vừa : "Là Phương Tiến sao? Đến đây, đến đây. . ."

      "Mau vào ... Sao lại xách nhiều đồ như vậy ..." Tĩnh Tri vừa cười vừa ngẩng đầu, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người.

      Người đàn ông đứng ở ngoài cửa vóc dáng cực cao, vô cùng tuấn, thần sắc có chút lạnh lẽo kia nhưng lại phải là Phương Tiến, mà là Mạnh Thiệu Đình.

      Tĩnh Tri có cảm giác nhịp tim đập tăng nhanh, tận sâu trong lòng, thầm sợ hãi đối với , bởi vì tàn nhẫn, cũng bởi vì cay độc đối với .

      giơ tay lên như muốn đóng cửa, nhưng bị đưa tay ngăn lại. Tĩnh Tri gắt gao cắn chặt răng, tiếp tục dùng sức đóng cửa lại. Mạnh Thiệu Đình dứt khoát bước lên trước, lách người chen vào, ngắm người phụ nữ trước mặt cúi đầu cách vô lại, hơi nhếch mép bên trái lên, lạnh lùng hỏi: "Ai là Phương Tiến?"

      "Mạnh tiên sinh, tôi nhớ ngày đó ở bệnh viện, ngài đồng ý với tôi, sau này xuất ở trước mặt tôi nữa." Tĩnh Tri thấy ngang ngược, cũng dứt khoát buông tay ra, ngẩng đầu lên bình tĩnh ngắm người đàn ông trước mặt gần như cao hơn cái đầu.

      " xin lỗi, con người tôi lại có tật xấu là rất thích lật lọng." Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình hề có chút khó xử. Đẩy ra, cất bước vào trong phòng. Đặt mấy thứ trong tay lên bàn, bộ dáng như “xe chạy đường quen”, tiến đến ghế sa lon ngồi xuống. Hai chân thon dài gác lên nhau, lười nhác khẽ dựa về phía sau, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của , ngữ điệu mềm mỏng phóng túng: "Rót ly trà cho tôi, tôi khát."

      "Ngượng ngùng, trong nhà có trà." Tĩnh Tri nhìn bộ dáng của , cơn tức giận trong lòng từng chút bị dồn lại bắt đầu bốc lên. Nếu như phải thái độ cư xử đúng mực ngấm vào tận trong xương, đưa tay gạt hết đống đồ vật bàn xuống đất rồi!

      xong, lạnh lùng xoay người rồi tới nhà bếp. . .

      Mạnh Thiệu Đình lại hề tức giận, ngược lại nhìn có chút hứng thú, bộ dạng bộc phát tức giận, giống như bé.

      Tĩnh Tri mở vòi nước ra, rửa chén ào ào, để xem thứ người da mặt dày kia có thể tới mức nào. để ý đến , cũng cãi vã với , ngu như vậy, cãi vả với , chọc giận , ra tay đánh trận, người thua thiệt chính là !

      Mạnh Thiệu Đình ngồi trong chốc lát, thấy Tĩnh Tri vào phòng bếp cũng ra. cũng cảm thấy có chút thú vị, dứt khoát đứng lên, cũng về phía nơi phòng bếp.

      Đến cạnh cửa, bước chân của liền dừng lại, tựa người vào khung cửa nhìn rửa chén ở trong chậu nước.

      đứng lát, đầu cũng hề quay lại, nên thấy được bộ dáng lúc này của , chẳng biết tại sao trong lòng chợt thoáng chua xót.

      Thời gian trước, khi còn chưa ly hôn, phải nhã nhặn lịch ngồi chỗ đọc sách, cũng bận rộn ở trong phòng bếp. Cho đến bây giờ lại nhìn thấy như vậy, có ảo giác như cách xa mấy đời rồi.

      nén nổi bước vào bên trong, trong nháy mắt, giọng thành vang lên ở trong phòng bếp lớn lắm: "Tĩnh Tri, tóc của ..."

      Tĩnh Tri sửng sốt, hai tay ở trong chậu nước hơi run rẩy chút, hiểu sao da đầu chợt xông lên trận đau đớn. cúi đầu, thoáng nở nụ cười quật cường: " sao cả."

      cười tiếng vẻ quỷ quái, đưa tay lên định vuốt lên đỉnh đầu , Tĩnh Tri chợt lui về phía sau chút né tránh, lạnh lùng nhìn : "Mạnh tiên sinh, xin hãy tự trọng."

      "Tự trọng? Có chỗ nào người mà tôi chưa từng chạm qua? Còn giả bộ cái gì nữa đây?" Mạnh Thiệu Đình tiến đến gần hơn chút, tay nắm vào chiếc cằm xinh xắn của , con ngươi đen như mực của nhuốm sắc đen tối, chậm rãi ghé sát vào . Ở khoảng cách gần như vậy, nhìn da dẻ của vẫn trắng nõn hề có chút xíu tỳ vết nào, khiến nhịp tim của cứ đập rộn lên liên hồi. . .

      "Mạnh Thiệu Đình, tôi sắp phải lập gia đình, đề nghị ngài nên gặp tôi nữa!" Tĩnh Tri cảm thấy thân thể từng chút đè lên mình, rốt cục, dùng hết sức mình đưa tay đẩy ra, lắc người chạy ra khỏi phòng bếp.
      Last edited: 4/5/16
      Chris, LonnaHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :