1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115 (tiếp theo)

      Những từ ngữ bẩn thỉu kia ở trong cổ họng của . Nhưng lại thể để cho chúng vọt ra khỏi miệng mình... Lời dạy dỗ của ba phải là sớm chiều, tất cả những thái độ đúng mực, tốt đẹp được khắc sâu vào tận trong xương...Cho dù giờ phút này, hận người đàn ông kia thấu xương, nhưng vẫn thể đánh trả lại giống như người đàn bà chanh chua!

      *******************
      Chương 116:Người đàn ông tàn ác

      Cho dù giờ phút này, hận người đàn ông kia thấu xương, nhưng vẫn thể đánh trả lại giống như người đàn bà chanh chua!

      " mắng đủ chưa?" Nước mắt của chảy xuống tạo thành vệt ẩm ướt gương mặt trắng nõn, mà lúc này hàng mi mỏng manh vẫn còn đọng giọt lệ trong suốt, ánh đèn chiếu vào phản chiếu lại ánh sáng ngọc rực rỡ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong tròng mắt thăm thẳm như biển của tràn ngập tăm tối, gần như làm cho bị ngã chìm vào trong đó...

      "A, là người biết xấu hổ tới cực điểm, cố bám Thiệu Hiên buông, trong lòng trù tính cái gì cho rằng tôi biết sao? Phó Tĩnh Tri, so với năm năm trước, da mặt dầy hơn rồi đấy, cũng nghĩ lại bản thân mình xem, chỉ với thân thể bị vui hoa dập liễu này của , có người đàn ông nào lại có thể muốn chứ?"

      "Mạnh Thiệu Đình, hãy câm miệng cho tôi!" Tĩnh Tri cũng sao nhịn được nữa. lấy hết sức mình đẩy ra, từ da đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau tê dại, nhưng chút quan tâm, vẫn như người điên, chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát ra khỏi kìm kẹp của ...

      "Con mụ điên!" Mạnh Thiệu Đình bị bộ dáng liều mạng của làm cho kinh sợ, buông tay ra, lúc này mới phát ra trong lòng bàn tay mình có nắm tóc rối bời. Trong lòng thất kinh, khỏi ngước mắt nhìn, thấy đầu tóc bị rối tung, hình như có dòng màu li ti chảy từ trán xuống dưới. Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, định mở miệng, trong nháy mắt, Tĩnh Tri chợt vung lên cái bạt tai vô cùng ác độc. Cả người lúc này đều run lên, gương mặt sưng vù, khóe miệng cũng bị rách, nhưng hai con ngươi đen bóng lại sáng rực giống như ánh sao mùa hè...

      "Mạnh Thiệu Đình, làm cho tôi thấy ghê tởm!" giận quá hóa cười, mở miệng từng câu từng chữ lạnh lùng. Khi còn trợn mắt há mồm, khắc kia xoay người kéo cửa bước ra bên ngoài!

      mặt truyền đến cảm giác nóng bỏng, Mạnh Thiệu Đình bước mấy bước đuổi theo ra ngoài. Lúc kéo cửa ra, trong nháy mắt tóm chặt lấy cổ tay của , mạnh mẽ xoay thân hình lại, kéo thân thể mảnh mai của ra sau cửa. vặn ngược hai tay về phía sau cách tàn nhẫn, sức mạnh thô bạo ấy làm cho Tĩnh Tri sao chịu đựng nổi nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể khỏi cong lên. Thình lình đè mạnh xuống , lồng ngực vững chắc của giống như tảng đá đè ép làm gần như thở nổi...

      “Ghê tởm tôi sao? Hả!" cúi đầu cười lạnh, môi mỏng mím chặt lại thành đường vòng cung, đôi mắt rực sáng nhìn như khóa chặt lại, gương mặt trở nên đỏ rực vì tức giận lẫn khó thở: " đừng quên, năm năm trước biết là con người hèn hạ nào nằm ở giường của con người ghê tởm này!"

      "Rốt cuộc muốn như thế nào đây?" Tĩnh Tri nặng nề nhìn , người đàn ông này, ta hoàn toàn bị điên rồi.

      Muốn như thế nào ư? Đến tột cùng muốn như thế nào đây? Chính Mạnh Thiệu Đình cũng biết được đến tột cùng trong lòng suy nghĩ gì nữa. muốn nhìn thấy người phụ nữ này, hận thể lập tức biến mất ở trước mắt mình, rồi lại khỏi nhớ lại thời điểm nhìn thấy xuất , truy tìm bóng dáng của !

      "Tôi chỉ rất muốn biết, nếu như Thiệu Hiên nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của , liệu còn có thể bị bộ mặt cố làm bộ thanh thuần và điềm đạm đáng của mê hoặc nữa hay đây?" đầy nham hiểm, thình lình bóp chặt lấy cằm ép ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, liền cúi đầu, môi mỏng ướt át lạnh như băng hung hăng phủ xuống, chiếm lấy cánh môi dính máu tươi của ...

      Động tác của thô lỗ và ngang ngược. Tĩnh Tri còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt, đầu lưỡi của linh hoạt chui vào khoang miệng bắt đầu quấn quít. Tĩnh Tri có cảm giác như trong đầu mình nổ ầm lên tiếng, từng mảng lớn trống rỗng ập tới. bị ấn vào phía sau cửa làm cho lúng túng đến ngỡ ngàng, cảm giác xa lạ giữa đôi môi làm cho thốt lên được lời kháng cự. liều mạng giãy giụa, nhưng chỉ đổi lấy giam cầm ngày càng điên cuồng hơn của mà thôi!

      Lực kẹp của bàn tay gần như làm cho cổ tay mảnh khảnh của muốn gãy ra, mỗi tấc bắp thịt cánh tay bị vặn ngược lại đều đau ê ẩm, cánh môi mềm mại của bị mút đến hơi bị sưng, thỉnh thoảng lại nảy sinh ác độc cắn cái. Tĩnh Tri ngừng phản kháng, hiển nhiên chỉ có thể càng làm bị kích thích. Bàn tay để trống của bắt đầu chui vào trong áo khoác ngoài của , Tĩnh Tri có cảm giác da đầu mình như tê dại . Cuối cùng khi đầu lưỡi của khuấy đảo đến mỗi tấc da non mềm trong khoang miệng của , theo bản năng, tức giận nghiến răng cắn mạnh cái!

      Mùi máu tươi giống như thứ ma túy gần như kích thích vị giác. Ở khoảng cách gần như vậy, Tĩnh Tri nghe thấy rên lên tiếng nặng nhọc. “Huỵch”, tức thân thể của bị bất ngờ đẩy ra, lúc muốn thở phào cái, gương mặt nham hiểm mà tuấn tú đến động lòng người của chợt ghé sát đến, Tĩnh Tri có cảm giác tay giống như chiếc kìm sắt giữ chặt lấy cằm của , ép phải há miệng ra sao khép lại được...

      "Phó Tĩnh Tri, *** đừng giả bộ, tôi ngại ở ngay trước mặt Thiệu Hiên lên đâu!"

      Ngón tay thon dài của đầy ma mị lau vệt máu tươi môi . Đôi con ngươi vốn làm mê hoặc lòng người như ma lúc này nhuốm đầy thần sắc tàn độc (tàn nhẫn, độc ác), sao che giấu được. ra tay tàn nhẫn, chút thương xót... Vào giờ khắc này, Tĩnh Tri chợt nhớ đến ngày trước, từ hồi lâu lắm rồi, khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của , được nghe những lời tán dương từ miệng của ba ba, ở ti vi. đọc những bài bình luận đánh giá của người nước ngoài ở báo, mục tin tức của tạp chí Tinh Hoa...

      Hóa ra, những thứ kia, đều là giả vờ.

      cũng phải là thiếu gia con nhà dòng dõi luôn tao nhã lễ độ, lịch , cũng tuyệt phải là người cầu an khiêm nhường, hòa nhã. Dưới dung nhan vô cùng tuấn mỹ của cất giấu trái tim rắn rết. lạnh nhạt và luôn lễ độ khách khí, nhưng trầm và sắc bén cũng làm cho người ta rét mà run!

      " cần tôi phải nhắc nhở với về tồn tại của Thẩm Mạn Quân chứ?" Tĩnh Tri lạnh lùng nhìn , nơi cằm bị nắm chặt đầy đau đớn, ngữ điệu cũng có chút mơ hồ . Nhưng Mạnh Thiệu Đình nghe cũng hiểu được, động tác dưới tay thoáng cứng ngắc chút, lát sau lại khẽ cười hiểm: "Phó Tĩnh Tri, cho dù tôi có đụng vào cũng làm lay động được vị trí của Mạn Quân, cho nên, cần phải quan tâm đến chuyện của tôi và Mạn Quân."

      Tĩnh Tri nhìn dường như có chút dám tin, người đàn ông này vẫn bạc tình y như năm đó. cũng từng lòng hoặc là từng ưa thích bất cứ phụ nữ nào. Bất kể là ai, nghĩ muốn làm tổn thương có thể làm tổn thương mà chút kiêng kỵ, muốn vứt bỏ là có thể vứt bỏ chút để ý... cho dù là Phó Tĩnh Tri của năm đó, cho dù là Thẩm Mạn Quân của hôm nay.

      Ánh mắt kia của chợt làm cho có chút tức giận mà ra được, lực bóp của tay đột nhiên mạnh thêm, giọng hung ác sắc bén: "Phó Tĩnh Tri, tôi cho phép ở cùng với Thiệu Hiên!"

      quật cường mà Tĩnh Tri vẫn mực giữ trong người bị kích động bắt đầu nổi lên. lạnh lùng nhìn , thần sắc chút biến đổi làm cho khiếp sợ thốt lên lời.
      Last edited: 4/5/16
      ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Còn tàn nhẫn hơn nữa

      quật cường mà Tĩnh Tri vẫn mực giữ trong người bị kích động bắt đầu nổi lên. lạnh lùng nhìn , thần sắc chút biến đổi làm cho khiếp sợ thốt lên lời.

      " có tư cách để thao túng tình cảm cũng như trái tim của người khác!"

      Tĩnh Tri nắm chặt lấy cổ tay của , cố sức kéo mạnh bàn tay của ra. Từng thớ thịt mặt vẫn còn đau nhức căng ra khi mở miệng gằn từng tiếng: "Mạnh Thiệu Đình, làm người nên quá ích kỷ, quá vô tình!"

      "Để đối phó với loại phụ nữ hèn hạ như , cho rằng tôi hạ thủ lưu tình sao?" cười lạnh, lúc ánh mắt chạm vào vết tím bầm nơi cằm rốt cuộc vẫn thoáng nới lòng tay ra.

      "Tôi có thực là người hèn hạ chăng nữa, cũng còn tốt hơn ... Ít nhất, trong thời gian tôi sống cùng với , cũng ra ngoài làm loạn với đàn ông khác, ít nhất, từ đầu đến cuối tôi vẫn còn sạch !"

      Tĩnh Tri hung hăng gạt tay của ra, lập tức từng bước lui về phía sau. Theo bản năng đưa mu bàn tay quệt ngang môi của mình. Cảm giác bị đụng vào quá ghê người, sợ mình bị ói ra khi cảm nhận được mùi của !

      "Tôi muốn lật lại từng trang từng trang chuyện cũ ra để cho biết đê tiện đến mức nào... Tôi chỉ cảnh cáo , tránh xa Thiệu Hiên ra chút!"

      Ánh mắt bị động tác của làm cho đau nhói. quệt môi của mình cách tàn nhẫn như thế, dường như chỉ hận thể lột hết lớp da vậy... chán ghét đụng chạm của đến vậy sao?

      vẫn còn nhớ rất , trước kia khi bọn họ ở chung chỗ, chỉ cần vừa đụng vào, cả người tan ra thành vũng nước!

      Tĩnh Tri lạnh nhạt ngước mắt liếc cái, sau đó ánh mắt chậm rãi lướt qua bờ vai của , rơi vào người Mạnh Thiệu Hiên nẳm giường bệnh ở phía xa. vẫn chìm trong giấc ngủ nặng nề, tất cả những gì vừa xảy ra ở nơi này đều biết gì hết.

      Tĩnh Tri nhìn liền cảm thấy trong lòng chua xót khó nhịn. đối với tốt, cực kỳ cực kỳ tốt, tốt đến mức đành lòng để mình trở thành gánh nặng của dù chỉ chút xíu, tốt đến mức đành lòng để bị lỡ dở dù chỉ chút xíu.

      "Tôi bao giờ gặp ấy nữa, cũng cầu , đừng bao giờ tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Tĩnh Tri buông mi mắt xuống, hai tay khẽ bóp chặt vào lòng bàn tay. Mấy ngày nay, nhiều lần những lời này, nhưng có lần nào giống như lần này... quyết tâm, quyết đổi ý nữa.

      Mạnh Thiệu Đình lãnh lùng cười khẩy tiếng, che dấu thoải mái vừa lướt qua đáy lòng mà chính cũng chưa từng cảm thấy.

      cần tự mình đa tình như vậy đâu!”

      làm người khác phải kinh sợ bởi cay nghiệt của mình!

      Tĩnh Tri gì, chỉ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cái sâu.

      Trong đôi con ngươi có đau thương lẫn oán hận như như , nhưng phần lớn vẫn là lãnh đạm.

      xoay người, kéo cửa ra.

      Lần này, .

      Cửa mở ra, trong nháy mắt Tĩnh Tri ngẩn ra, nhìn thấy Thẩm Mạn Quân xách theo cái túi lớn đứng ở ngoài cửa. Khuôn mặt nhắn điềm đạm đáng kia làm cho người ta nhìn mà thương tiếc, càng đến giờ phút này sắc mặt trắng bệch ra, giống như bị điều gì đó làm cho kinh sợ vậy. hàng lông mi dài của vẫn còn dấu vết của nước mắt lã chã tuôn rơi, làm ướt khuôn mặt nhắn xinh đẹp của

      Mạnh Thiệu Đình cũng thoáng kinh hãi, đến khi phản ứng kịp, liền luống cuống hung hăng đẩy Tĩnh Tri ở phía trước ra, kéo Mạn Quân lại:”Mạn Quân, muộn thế này sao em lại tới đây?”

      “Em…Em yên lòng với hai em, cho nên mới tới xem chút… xin lỗi, Thiệu ĐÌnh, em quấy rầy rồi phải ?”

      ở trong ngực của , người phát run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi có chút bất an nhìn vào gương mặt của Tĩnh Tri ở bên cạnh…

      Quả nhiên, quả nhiên Thiệu ĐÌnh thể quên được ta, chính biết, Phó Tĩnh Tri cũng biết, nhưng có thể cảm nhận được. Năm năm ở Los Angeles, cho tới bây giờ vẫn luôn ôn hòa trầm tĩnh giống như mặt nước ao tù. Từ trước đến giờ chưa từng thấy có giây phút nào như thế này, chanh chua, khắc nghiệt, thô lỗ, ngang ngược… Nguyên nhân của tất cả những cảm xúc ấy là do tác quái của tính ghen tức mà chính cũng biết.

      Trong lòng Mạn Quân chợt tràn ngập bi thương. nép mình chặt ở trong ngực Mạnh Thiệu ĐÌnh, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy thần sắc đầy mâu thuẫn và giãy giụa trong ánh mắt bất động của dừng lại ở người Phó Tĩnh Tri. nhàng kéo ống tay áo của , có chút buồn bã gọi:”Thiệu ĐÌnh…”

      “CÓ lạnh hay ? Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, sao em lại chạy tới đây, mau vào !” giống như là học thuộc lòng vậy, khi đối diện với Mạn Quân, những lời ân cần thế này cần phải suy nghĩ, cứ tự động bật thốt lên. ôm lấy Mạn Quân, đỡ cái túi ở trong tay , hơi cứng ngắc xoay người lại. Ở giây phút cuối cùng, vẫn kìm nổi thoáng liếc nhìn về phía Tĩnh Tri. cố gắng đứng dựa vào tường, chỉ cho bóng lưng se lạnh, chợt hối hận…

      Nhưng thể dừng lại được, chỉ có thể đẩy cửa ra, ôm Mạn Quân vào phòng bệnh, sau đó, cửa được Mạn Quân nhàng đóng lại. Trái tim của tựa như cũng lập tức bị giam ở ngoài cửa.

      Tĩnh Tri bị cái đẩy kia lập tức đụng vào tường. chống tay lên tường, đứng hồi lâu mới cảm thấy tri giác của mình trở về chút xíu. quay đầu lại, cũng nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình, cúi thấp đầu, dường như có giọt nước mắt tự nhiên rơi vào vạt áo ở trước ngực, nhưng rất nhanh, biến mất còn tăm tích…

      Hành lang của bệnh viện rất dài, ánh đèn tỏa màu trắng bạc như tuyết. Thỉnh thoảng lại có bệnh nhân hoặc là thân nhân qua. ghế dài chỉ có thưa thớt mấy người ngồi, hoặc là vẻ mặt chết lặng, hoặc là bộ dáng bi thương. Tĩnh Tri như bóng ma, thoắt cái nhàng như bay ra bên ngoài.

      là lạnh, là lạnh!

      Luồng gió lạnh trong hành lang ập tới bao phủ khắp cả người . Theo bản năng hai cánh tay chặt lấy mình, ra khỏi hành lang, xuống bậc tam cấp, vào trong sắc trắng bàng bạc ngập tràn trời đất.

      như trở lại mấy năm trước, ba ba cũng qua đời vào đêm thế này, biết mình nên đâu, cũng biết mình đến nơi nào…

      Cuộc sống cứ lần lượt đừa giỡn với , sau đó lại lần lượt đẩy vào trong vực sâu tàn khốc… Ngay cả thời gian để chuẩn bị cũng có, đành lảo đảo ngã xuống.

      khó nhọc bước trong tuyết. Chẳng biết tại sao, trong đầu hề có chút hình ảnh của Mạnh Thiệu Đình, tất cả đều tràn ngập hình dáng của Mạnh Thiệu Hiên. buông tay nhưng lại thể quên được vòng tay ôm vào trong ngực… Chắc chắn sau này có người nào có bộ dạng như vậy nữa.

      rơi sợi tóc cũng thấy đau lòng, tức giận vẻ mặt du côn của cũng vội vàng vui vẻ để trêu chọc cười, còn vui nhanh hơn … Khi khóc, hận thể hái được cả bầu trời sao xuống cho … Bọn họ nằm ở cùng cái giường, khi hôn lên trán đờ người, thở hổn hển, ánh mắt sáng nhìn trong suốt…

      hoàn toàn vứt bỏ…
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      ChrisHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Lấy chồng

      Khi Tĩnh Tri về đến nhà là mười giờ đêm. Mạnh Thiệu Hiên thuê phòng cho mẹ ở lầu hai, hướng cũng cực tốt. Tĩnh Tri vừa lên thang lầu vừa nghĩ trong lòng, ngày mai lại nên ra ngoài tìm phòng ốc, chuẩn bị dọn nhà.

      cho rằng lúc này mẹ cũng ngủ, ai ngờ khi tới đơn nguyên tầng hai, ngạc nhiên phát ra nơi khe cửa có ánh sáng đèn màu vàng. Tĩnh Tri vừa sợ hãi, vừa thấy trong lòng chua xót, nhưng đa phần vẫn là sợ hãi. Suốt năm năm qua bị mẹ lấn áp mạnh như vậy thế, cho dù muốn thay đổi loại cảm giác này, cũng phải là chuyện sớm chiều.

      Tĩnh Tri tựa vào tường, ngửa mặt lên cao, nhắm mắt lại, nước mắt khô cạn, bao giờ còn rơi xuống nữa. từng cho rằng mình bao giờ còn khóc nữa, mà đến bây giờ mới phát ra mình yếu ớt và bé biết bao.

      Việc tránh né tuyệt đối vô ích nếu như Mạnh Thiệu Đình vẫn dây dưa thôi. Có thể cục diện bây giờ chút phần thắng, vẫn thể đấu lại nổi !

      người có tâm tư sạch sẻ và thiện lương, làm sao có thể đấu thắng được loại ma quỷ hèn hạ vô sỉ?

      Tĩnh Tri lắc đầu cái, gạt bỏ hết nghĩ toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hít sâu hơi, lấy hết dũng khí, về phía cửa phòng đóng chặt.

      Tĩnh Tri đưa cánh tay tựa như nặng ngàn cân lên, khẽ gõ cái, lúc giơ tay lên chuẩn bị gõ tiếp cửa chợt mở ra.

      Tĩnh Tri kinh hoàng lui về sau bước, ánh mắt có chút kinh ngạc dừng lại bóng dáng của mẹ ở cửa

      Mẹ khoác áo bông, gương mặt có chút tiều tụy, gầy rất nhiều. Màu sắc ấm áp của ánh đèn chiếu vào gương mặt của mẹ, làm cho Tĩnh Tri có thể nhìn thấy rất hầu hết mọi nếp nhăn mặt mẹ, cùng với những khe rãnh mấp mô do năm tháng để lại.

      Tóc của mẹ trắng phau, cũng còn rất thưa thớt, cắt cực ngắn.

      Tống Như Mi tay nắm váy, tay chống nạnh, thấy Tĩnh Tri chợt xuất , trong con ngươi xoay chuyển thoáng sáng lên cái, rồi khôi phục lại lạnh nhạt ban đầu. Hai tròng mắt Tống Như Mi gần như bị nếp nhăn bao bọc hết, lạnh lẽo nhìn Tĩnh Tri cái, sau đó bà đỡ thắt lưng chậm rãi xoay người lại: "Vào nhà ."

      Giọng của bà khàn khàn, xong ba chữ liền ho khan mấy tiếng. Tĩnh Tri thấy dáng dấp tập tễnh của mẹ, sống lưng còng xuống, tim khỏi đau xót. Trong nháy mắt, từ trong khoang mũi xông lên trận đau xót, tiến lên vài bước đỡ lấy bà: "Mẹ. . ."

      Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt cũng rơi xuống, Tống Như Mi cũng nhìn , chỉ bĩu môi: "Tao sớm biết, mày ngoan ngoãn trở về mà... Cõi đời này cũng nhờ vả được ai đâu, người biết sống là phải dựa vào chính mình."

      "Mẹ, con nhớ rồi." Tĩnh Tri nghe ngữ điệu bình thản của mẹ mình, giọng có ý định nổi giận hoặc là lạnh lùng châm biếm, khỏi hơi sửng sốt chút. dường như có chút thích ứng được, lại càng kinh ngạc hơn tại sao với tính tình trước sau như của mẹ, mẹ lại đánh cũng mắng , mà ngược lại, mẹ còn bình thản, ôn hòa chuyện với như vậy.

      " tắm nước nóng , nếu như con ngã bệnh có người chăm sóc mẹ." Tống Như Mi đẩy ra, tự mình chậm rãi đến ngồi ở ghế sa lon. Bà tìm chiếc kính lão, đeo lên, cầm chiếc điều khiển ti vi bắt đầu mở ti vi để xem, thân thể bà gầy đến dọa người, ngồi co cụm ở ghế sa lon thành bóng xíu. Bất giác Tĩnh Tri khẽ bịt miệng lại, dám khóc to, cuống quít xoay người chạy vào phòng tắm. . .

      Tống Như Mi cầm chiếc điều khiển ti vi trong tay chút rồi buông ra. Bà như có điều gì suy nghĩ, nhìn nhanh cánh cửa phòng tắm đóng lại, hồi lâu sau, khẽ thở dài tiếng nhè , lại chống giữ thắt lưng từ từ đứng lên tới chỗ điện thoại ở góc phòng khách, gọi cú điện thoại.

      "Chị Diêu à, tên tiểu tử lần trước chị ấy, đúng rồi, chính là cậu nhân viên công vụ họ Phương đó, cậu ta tìm được đối tượng chưa vậy?"

      "Ai nha, vẫn chưa à... vậy tốt quá, dạo này Tĩnh Tri nhà chúng tôi nhàn, chị xem lúc nào có thời gian rảnh rỗi, sắp xếp cho chúng nó gặp mặt lần được ?"

      "Ngày kia hả? Buổi trưa ngày kia phải ? Được rồi, nhất định tôi mang Tĩnh Tri tới gặp Phương tiên sinh bên ấy. Chị Diêu, chị xem, Tĩnh Tri nhà chúng tôi, hình dáng thế nào mấy năm qua chị đều nhìn thấy cả rồi đấy... nó là đứa con ngoan, chị xem tốt thêm vài câu cho cháu nó... qua năm nay nó cũng 27 tuổi rồi... sức khỏe của tôi bây giờ cũng được ổn lắm, chừng ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, vậy nửa đời sau của nó phải làm sao bây giờ? Ôi chao.. à, vâng, được rồi... tôi chờ tin chính xác của chị đấy... vậy trước tiên cứ như vậy ... ngại quá, chị Diêu, trễ thế này tôi còn quấy rầy chị! Vậy à... được được, vậy tôi cúp máy nhé, hẹn gặp lại."

      Tống Như Mi cúp điện thoại, lúc này mới thở phào hơi dài đầy nhõm. Chuyện này là do tháng trước bà Diêu, người hàng xóm trước kia cố ý gọi điện thoại cho giới thiệu cho bà, nhưng khi đó Tĩnh Tri theo người đàn ông kia, cho nên Tống Như Mi nêu lý do Tĩnh Tri công tác, tạm thời gác chuyện kia lại. Bây giờ nhìn vẻ mặt khi trở về, Tống Như Mi cũng biết, nhất định và người đàn ông kia tan vỡ.

      Thực ra thoạt nhìn người đàn ông kia thấy giống như người bình thường, cùng với Tĩnh Tri, nhiều lắm là cũng chỉ là mới mẻ nhất thời. Con bé quá ngu, đến tình cảnh ấy mà vẫn còn dễ dàng tin tưởng vào lời của người đàn ông như vậy ra.

      Tống Như Mi cười khổ tiếng, xoay người lại, nặng nề ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, đợi Tĩnh Tri lúc ra, bà chỉ hời hợt câu, muốn buổi trưa ngày kia cùng bà ra ngoài chuyến.

      Tâm tư của Tĩnh Tri thoáng khựng lại, hiểu ý định của mẹ, vừa lau mái tóc ướt nhẹp, vừa nhàng ồ tiếng.

      "Trong ngăn kéo phòng ngủ của mẹ có thuốc đấy, con lấy ra mà xử lý vết thương mặt ." Tống Như Mi quay đầu lại, vẫn chuyên tâm xem ti vi như cũ. Tĩnh Tri gật đầu cái, trong giọng có chút khàn khàn: "Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút ."

      Trong phòng rất ấm, được che chắn rất cẩn thận. Mạnh Thiệu Hiên rất chu đáo, tất cả mọi thứ trong phòng đều xa hoa nhưng rất phù hợp với thực tế. Tĩnh Tri đứng chết lặng ở trước gương trang điểm lúc, sau đó tiếp tục lau tóc. Rất nhanh gương tràn ngập lớp sương mỏng, nhìn thấy mặt của mình dần dần mờ , rồi dần dần còn nhìn nữa...

      Tay cầm cây lược gỗ chải lên mái tóc rối bời, trong vô thức hung hăng giật mạnh cái. “Rắc” tiếng, mấy chiếc răng của cây lược gỗ bị gẫy, Tĩnh Tri giật mình buông lược xuống... Lần này, bất kể người kia là ai, cũng quan tâm nữa, nếu như được gả , như vậy tất cả mọi chuyện, tất cả mọi vết nhơ đều kết thúc hết.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 119: Đính hôn

      Lần này, bất kể người kia là ai, cũng quan tâm nữa, nếu như được gả , như vậy tất cả mọi chuyện, tất cả mọi vết nhơ đều kết thúc hết.

      Tĩnh Tri nằm ở giường, kéo chiếc chăn lên ngang mặt. Trong bóng tối, cảm thấy dường như người bị yếu ớt hơn, Tĩnh Tri cố gắng mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống sao nhịn được. biết vì sao mình khóc, chỉ có điều cảm thấy, sau khi có quyết định này, hình như hoàn toàn bỏ thứ gì đó, nhưng cũng hình như trong lòng bị vật gì đó đè lên rất nặng nề .

      Từ đến lớn, vẫn cho rằng mình chỉ là bình thường đáng để mắt tới, diện mạo bình thường, học thức nếu so với người bình thường có khá hơn chút. học ở trường đại học có danh tiếng nhưng cũng chỉ tốt nghiệp vào loại bình thường. sinh ra ở gia đình có thể là giàu có, nhưng lại chỉ như cây cỏ dại yên lặng sống. Thậm chí có lúc Tĩnh Tri còn suy nghĩ, nếu như là con trai, liệu có phải bị mẹ cả tìm cách giết chết từ sớm rồi hay ?

      Nhưng do là con nên ảnh hưởng gì đến đại cục, vì thế mới được kéo dài hơi tàn để sống. Hay cũng bởi vì tồn tại của mà thời thời khắc khắc nhắc nhở đến thất bại của mẹ cả, cho nên ba ba mới phải đến ở nơi còn nhìn thấy phải chịu những nỗi khuất nhục nhiều đến mức đếm xuể.

      Nhẫn nhịn! Lúc phải nhẫn nhịn, trưởng thành càng phải nhẫn nhịn hơn, lập gia đình tiếp tục nhẫn nhịn hơn nữa, ly hôn cũng vẫn phải nhẫn nhịn. nhẫn nhịn thành thói quen, biết đến bao giờ mới dám nghĩ mình được sống ngày tốt đẹp?

      ***********************

      chàng nhân viên công vụ họ Phương kia thoạt nhìn người cũng rất bình thường, thuộc kiểu người nếu ở trong đám đông cũng bị người khác chú ý đến.

      Dù công việc của ta cũng đến nỗi tệ lắm, nhưng vẫn tìm được đối tượng. Sau khi ăn cơm trưa với ta xong, Tĩnh Tri cũng gần như biết được nguyên nhân, người này rất trầm lặng, rất thú vị.

      Nếu như chỉ có vẻn vẹn điểm đó thôi cũng có gì đáng , dù sao ở thành phố này, điều kiện của ta cũng được đánh giá thuộc hạng trung, hơn nữa, tính trầm lặng thú vị cũng chỉ là bệnh ngoài da tính làm gì. Nhưng với mẫn cảm của mình, Tĩnh Tri nhận thấy, nếu cùng ở chung chỗ với người đàn ông này, ràng làm cho người ta có cảm giác bị đè nén và thoải mái, nhưng lại ra được.

      Nhưng hiển nhiên, mẹ cực kỳ hài lòng đối với người đàn ông có tên gọi là Phương Tiến này. Khi Tĩnh Tri đứng lên vào phòng rửa tay, chỉ thấy mẹ đầy nhiệt tình gắp thức ăn, chuyển khăn giấy cho ta, mà người đàn ông kia, mặc dù nhìn như vô cùng cổ hủ đần độn, nhưng cũng phải là người biết lễ nghi. Tĩnh Tri nhìn xa xa, thấy mặt mẹ có chút chờ đợi mong mỏi, rồi lại lộ ra thần sắc có ý lấy lòng làm cho lòng thấy chua xót. Tĩnh Tri chậm rãi cúi đầu, rửa tay lau sạch rồi ra. Dọc đường , trăm nghìn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, cuối cùng hung hăng khẽ cắn răng, cứ như vậy .

      Nếu như ta chịu cưới, gả cho.

      Ăn cơm xong, lại phải có bình trà. Bởi vì mẹ đây là lần gặp mặt đầu tiên, cho nên lần này do chính nhà mời khách. Giá bình trà Bích Loa Xuân này cũng hề rẻ, nhưng mắt mẹ cũng hề nháy mắt cái. Tĩnh Tri khẽ thổi vào chiếc chén sứ nho , buông mi mắt yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, bộ dạng phục tùng. Hương trà lượn lờ bay, cảm thấy yên ắng có chút trầm mặc này khó chịu.

      "Dì Tống này," đột nhiên Phương Tiến mở miệng, Tĩnh Tri nghe thấy ta chuyện, khỏi thoáng sửng sốt. đặt cái ly xuống, ngước mi mắt nhìn người đàn ông đối diện, lại thấy Phương Tiến cũng nhìn . Cặp mắt tròn của ta có chút vẩn đục, mặc dù ánh mắt nhìn chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng lại làm cho cả người Tĩnh Tri cảm thấy có chút thoải mái.

      đậy cái ly lại, buông hàng lông mi dài xuống, lúc này mới lại nghe thấy giọng của người đàn ông kia vang lên: "Dì Tống, nếu như hai người có ý kiến gì, chúng ta coi như chuyện này được quyết định, tôi xem Tĩnh Tri là tốt, mà tuổi tôi cũng còn ít nữa..."

      "Ai nha, chuyện tình cảm này tốt, theo ý tôi, lúc này là cuối năm, bằng hai người hãy đính hôn trước, đợi đến sang năm sau tổ chức hôn , cậu cảm thấy thế nào?"

      Tròng mắt Tống Như Mi xoay chuyển sáng lên, mừng rỡ vạn phần, bà mở miệng .

      Phương Tiến gật đầu cái, lại tiếp tục : "Vậy coi như xong, mà dì Tống này, dì xem, lễ hỏi đính hôn..."

      Tay Tĩnh Tri cầm ly trà chợt siết chặt, sắc mặt của tái nhợt , bất giác cắn đôi môi, trái tim tựa như bị người dùng tay khẽ bóp lại, sau đó chậm rãi thít chặt, đến khi cảm thấy sao thở nổi nữa, muộn...

      Cứ như vậy, số mệnh của bị vài ba lời của người khác nắm giữ Buồn cười hơn nữa là chính cũng hoàn toàn muốn phản kháng.

      Tống Như Mi nghe ta như vậy, giống như hạ quyết tâm, rất lanh lẹ: "Tiểu Phương, chỉ cần cháu muốn Tĩnh Tri là được, chuyện lễ hỏi quan trọng."

      Phương Tiến vừa nghe như vậy, vội vàng cuống quít : “Dì à, chuyện này thể thế được, bằng như vậy , dì xem, tôi cũng vừa mua nhà, vẫn còn phải trả nợ vay, trong tay cũng dư dả, khi đính hôn, ngoại trừ đồ trang sức đeo tay tôi đưa trước hai vạn đồng được ..."

      "Tình hình kinh tế của cháu cũng dư dả, trước hết cứ tính như vậy , sau này là người nhà, tiền mừng cho Tĩnh Tri chẳng phải là cũng mang về..."

      " như thế, nhưng lễ tiết thể bỏ được. Dì à, dì xem, bằng trước hết đưa vạn , dù sao sau này Tĩnh Tri cũng kết hôn với tôi, của tôi chẳng phải cũng đều là của ấy sao?" Lúc này Phương Tiến dường như lập tức sinh động hẳn lên, nghe ta như vậy, Tĩnh Tri khỏi có chút ghét bỏ. Vừa mới trầm tư đần độn lát, lát sau miệng lưỡi lại trơn tru, hơn nữa còn rất dễ nghe, hạ tiền mừng xuống vạn mà mặt mũi vẫn tỉnh khô. phải là Tĩnh Tri tham tiền, chỉ có điều cách xử so đo vạn hai vạn này của ta làm cho người ta có thiện cảm.

      "Được! Cậu đúng là người thành , cũng là quá khách khí! Tĩnh Tri gả cho cậu là phúc khí của nó!" Tống Như Mi rất cao hứng, mắt thấy chuyện lớn như vậy chỉ trong chốc lát mà ván đóng thuyền. Bà cảm thấy mình sung sướng nên lời, khi tính tiền cũng thấy bị đau lòng nữa.

      Cho đến khi ba người từ biệt, Tĩnh Tri cùng mẹ ra ngoài là xa, mới cảm thấy ngột ngạt trong lòng được thoáng chút.

      Tống Như Mi cực kỳ hào hứng, sống lưng cũng thẳng lên, bà quay mặt nhìn gương mặt để mộc của Tĩnh Tri chút, khỏi có chút vui: "Tri Tri, ấn tượng của con với tiểu Phương như thế nào?"

      Tĩnh Tri buồn buồn : "Cứ như vậy , chỉ cần mẹ hài lòng là được."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Vị hôn phu

      Tĩnh Tri buồn buồn : "Cứ như vậy , chỉ cần mẹ hài lòng là được."

      "Mẹ hài lòng ư? Dĩ nhiên là mẹ hài lòng, cũng đến mức này, con còn lựa chọn nữa sao?! Tiểu Phương có điểm nào tốt? phải là mẹ con, con lấy được nó, đó là phúc khí của con! Người ta là cán bộ nhà nước nghiêm chỉnh, có nhà ở, có công việc, lại còn là cưới lần đầu, con còn muốn như thế nào nữa?"

      "Vâng! Mẹ, con rất hài lòng." Tĩnh Tri muốn nghe mẹ mình càu nhàu nữa, cuống quít ngừng luôn lời , chuyển đề tài: "Mẹ, chúng ta cùng xem nhà cửa ?"

      Đuôi lông mày của Tống Như Mi nhếch lên, bước bắt đầu mau hơn: "Ba mẹ Tiểu Phương cũng có ở đây, chờ hai đứa kết hôn, mẹ cũng dời qua đó với con, cũng có thể nấu cơm giặt giũ giúp con đỡ bận rộn..."

      "Mẹ..." Tĩnh Tri định điều gì đó, nhưng Tống Như Mi xoay người , bỏ lại câu : "Mẹ có chút chuyện cần với chị Diêu, con về nhà trước ."

      Tĩnh Tri chọn ngày 28 tháng chạp để tiến hành lễ đính hôn với Phương Tiến. người bạn nào. Bởi vì muốn qua lại với Mạnh Thiệu Hiên nữa nên muốn cho biết chuyện mình đính hôn. Cũng vì sợ chuyện này thành nguyên nhân nảy sinh chuyện gì khác nữa, cho nên, ngay cả Lâm Thi, Tĩnh Tri cũng thông báo.

      Còn Phương Tiến dường như cũng có bạn bè gì, chỉ có mấy người họ hàng xa và vài ba đồng nghiệp tới để tâng bốc. Khi bọn họ nhìn thấy Tĩnh Tri đều giật mình, thần sắc vẻ rất kinh ngạc, sau đó bên xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại chằm chằm nhìn lại mấy lần, cũng biết bọn họ cái gì.

      Tĩnh Tri cũng buồn để ý, mấy mâm cỗ được đặt ở nhà hàng rất bình thường, cũng có quá nhiều người ngồi. Bộ quần áo cưới kiểu sường xám Trung Quốc mà mặc người là thuê của tiệm áo cưới. Bộ lễ phục màu đỏ thẫm này rất bình thường, hơn nữa còn vừa người. Hôm thuê, mẹ phải thức đêm khâu vào chút ở thắt lưng, cố gắng lắm mới mặc được. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bông hoa lụa cài đầu thoáng nhìn cũng thấy rất đơn giản, thỉnh thoảng ánh đèn chiếu vào còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết bẩn, nhưng Tĩnh Tri lại hoàn toàn để tâm.

      Gả cho người nào còn chọn, lại còn quan tâm đến những thứ bên ngoài hay sao?

      Phương Tiến quả rất hào phóng, ta mua cho ba thứ trang sức, nhưng biết nhãn hiệu là gì, chúng được làm thủ công cực kỳ thô thiển, thoạt nhìn cũng biết chất lượng tốt. Tĩnh Tri cũng thèm để ý, mẹ bảo đeo đeo, có quan trọng gì đâu!

      Tiệc rượu rất bình thường, Tĩnh Tri chú ý tới bên nhà mình ngoài mấy người hàng xóm trước kia đến ăn chút sĩ diện, còn Phương Tiến và các đồng nghiệp hiển nhiên là ăn quen, chỉ khêu khêu vài cái rồi cũng động đũa nữa. Phương Tiến uống chút rượu, mặt đỏ dọa người, Tĩnh Tri lén nhìn trộm ta, lại cảm thấy lần này ta khác hẳn. Thoạt nhìn giống như người tốt, trong đôi mắt thỉnh thoảng dường như lóe lên ánh nhìn đàng hoàng.

      Đáy lòng Tĩnh Tri có chút giật mình, ăn nổi miếng cơm món ăn, bị mấy đồng nghiệp Phương Tiến đổ mấy ly rượu nên mặt hơi bốc lên hồng rực giống như thoa phấn, nhìn mê người. Mấy người kia nhìn có chút ngây người, liền xô đẩy Phương Tiến, hâm mộ : "Tiểu tử, cậu có phúc khí, lấy được chị dâu có bộ dáng thế kia cũng tăng thêm thể diện!"

      Phương Tiến nghe thấy mấy lời này hiển nhiên rất cao hứng, say khướt chạy đến bên cạnh Tĩnh Tri, nhìn sang cái. này quả đẹp, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu phải là người phụ nữ như vậy, làm sao bây giờ tới lượt ta!

      Nghĩ tới đây, trong lòng ta cũng khỏi có chút vui, cũng may còn chưa đến mức quá say, hạ giọng với Tĩnh Tri: "Ngày mai cũng đừng làm nữa, phụ nữ nên đàng hoàng đợi ở nhà!"

      Tĩnh Tri thích cái vẻ mặt tự cho mình là đúng của ta, nhưng lại chú ý ở đây có nhiều người như vậy, thêm điều gì, chỉ gật đầu cái. Phương Tiến thấy gật đầu, lúc này mới hài lòng rời .

      Bữa tiệc kết thúc rất nhanh, hiển nhiên Phương Tiến là người lúc bình thường cũng giỏi giao tiếp. Mấy đồng nghiệp của ta cũng còn làm ầm ĩ nữa, chừng chín giờ liền đứng lên rối rít phải về nhà, Phương Tiến giữ lại mấy lần rồi thôi. Tĩnh Tri và Phương Tiến cũng với mẹ cùng nhau tiễn khách ra về, sau đó trở lại cười tiếp mấy người khách còn ở lại... Mấy người kia chính là mấy lão hàng xóm ăn no uống rượu say, đùa đủ rồi, cầm nốt chỗ rượu thuốc lá còn thừa lại trong buổi yến tiệc, lúc này mới từng bước từng bước rời .

      Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Phương Tiến uống say nên cảm thấy gì, chuyện với khách khí thế ngất trời. Tĩnh Tri chỉ mặc bộ lễ phục mỏng manh, đứng ở bên ngoài cả người lạnh phát run, bước từng bước đưa từng người lên xe, trò chuyện đến người cuối cùng, cả người gần như đông cứng lại. Lúc này dường như Phương Tiến mới chú ý tới , vội vàng kéo trở về quán rượu.

      Mẹ nhiều năm dính rượu, tối nay cũng uống chút nên hơi bị say. Tĩnh Tri mặc xong chiếc áo lông, liền cùng Phương Tiến đỡ mẹ rời , khi lên xe taxi, Phương Tiến cũng theo vào ngồi cùng. Tĩnh Tri cũng quá để ý, ba người ngồi ở ghế phía sau. Mẹ nửa ngủ nửa tỉnh, Phương Tiến ở cạnh Tĩnh Tri say khướt, có chút được tự nhiên, thoáng dịch lại vào bên cạnh chút. . .

      Phương Tiến cũng áp sát thêm nữa, Tĩnh Tri khỏi thở phào nhõm. Trong xe rất ấm áp, đường hơi dài. Bởi vì ông chủ của quán này là đồng hương của Phương Tiến, có thể bớt tám phần trăm, cho nên mặc dù đường có hơi xa, bọn họ vẫn đặt ở nơi này.

      người ấm áp, hơn nữa mùi rượu làm cho Tĩnh Tri cảm thấy mình chìm dần vào trong mơ hồ, dần dần nhắm mắt lại.

      biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng Tĩnh Tri mơ hồ cảm thấy có tay của người nào đó chuyển động vào bên trong chiếc áo lông của mình. Từ trong cơn mơ màng cố gắng vùng vẫy để tỉnh lại, rất lâu sau mới phản ứng lại được, là bàn tay định sờ tới ngực của !

      Thiếu chút nữa bật thốt lên tiếng thét chói tai, đến khi nhìn thấy ràng trước mặt là gương mặt phóng đại đỏ phừng phừng, Tĩnh Tri mới tỉnh hẳn, chính là Phương Tiến!

      vừa tỉnh lại, Phương Tiến cũng có chút ngượng ngùng rút tay trở về, nhìn hơi cười cười. Tĩnh Tri biết là mình nhìn lầm, còn sao nữa, dĩ nhiên vì nụ cười kia có chút mùi vị của ý đồ xấu xa.

      cảm thấy tim đập thình thịch, mạnh kịch liệt. cố gắng khống chế lại sợ hãi lan tràn khắp đáy lòng, xoay mặt , chậm rãi nhích sát về phía mẹ ở bên kia gần thêm chút. Cảm thấy Phương Tiến có động tác tiếp theo nữa, mới run rẩy thở phào nhõm.

      Sau khi xuống xe, Phương Tiến cùng đỡ mẹ ra ngoài, nhưng ta lại hề có ý muốn rời . Da đầu Tĩnh Tri có chút tê dại, nhưng vẫn còn đứng lại, khách khí: "Phương tiên sinh, khuya lắm rồi, ngài hãy về trước , mình tôi cũng có thể đỡ mẹ lên được."

      "Để tôi đưa hai người lên, sợ dì nổi." Phương Tiến lớn giọng , ngừng bước, kéo Tống Như Mi về phía nhà trọ. Đầu Tĩnh Tri nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, túm được tay mẹ, mở miệng chút khách khí: "Phương tiên sinh, xin ngài dừng bước!"
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :