1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Có người làm bị thương, có người chịu bị gió lạnh vì

      "Phó Tĩnh Tri, những bức vẽ khỏa thân kia, vẫn còn rất mới mẻ ở trong ký của tôi, mặc dù chỉ vẽ có nửa mặt, nhưng tôi và từng chung giường chung gối lâu như vậy, ở biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ đến ngay cả thân thể của , gương mặt của mà tôi cũng nhận ra sao?"

      Khi đến những chữ cuối cùng, biết do bởi vì tức giận hay là bị những nhân tố gì khác ra được tác quái, mà giọng của Mạnh Thiệu Đình trở nên kích động, cao đến tám độ. Lúc ban đầu là khinh thường giễu cợt, đến cuối cùng lại biến thành gào thét chất vấn. Bộ dạng bị mất khống chế ngược lại làm cho Tĩnh Tri nhìn thấy mà cảm thấy buồn cười. dứt khoát đứng lên, xoay người lại, hời hợt buông câu: "Mạnh tiên sinh, ngài vừa bây giờ ngài mới nhìn thấy bức vẽ khỏa thân kia có đúng hay ?"

      Mạnh Thiệu Đình trừng mắt lạnh lùng nhìn , buồn đáp lại.

      Tĩnh Tri cười lên tiếng. đưa tay lau qua gương mặt dường như ướt đẫm, hờ hững : "Nếu vậy, tại tôi rất muốn biết chuyện này có quan hệ gì với ngài đây? Việc gì ngài phải kích động đến như vậy chứ?"

      "...” Mạnh Thiệu Đình tức giận, cánh tay thon dài giơ lên cao, rồi lại dừng ở trung. hận đến răng nghiến vào nhau ken két, nhưng nhìn thấy người nọ vẻ mặt lạnh nhạt sao nhịn được nữa, lửa giận gần như sắp bộc phát ra, môi lạnh lùng cong lên, thoáng nở nụ cười giễu cợt, tràn ngập u tăm tối: "Phó Tĩnh Tri, mới cách có ba ngày khi gặp lại nhìn khác hẳn, vượt ra ngoài dự đoán của tôi... Năm năm gặp, so với năm năm trước, bây giờ càng trở nên biết xấu hổ là gì nữa rồi!"

      "Có liên quan gì tới ngài nhỉ?" Trái tim Tĩnh Tri chợt đau đớn đến lợi hại, nụ cười của càng thêm rực rỡ, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn qua mặt Mạnh Thiệu Đình rồi rời . xoay người, nhàng tới trước mộ bia của ba ba, người trong hình nhìn đầy dịu dàng và thương làm cho lòng thêm chua xót và thương nhớ. Ánh mắt của ông tựa như biết trước sau như , vẫn nho nhã sâu sắc.

      Tĩnh Tri nhớ tới lúc còn rất , rất , nằm vùi ở trong ngực ba ba dưới bóng đại thụ của Tĩnh Viên, suốt cả ngày muốn rời... Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc này được chôn ở trong khu phế tích Tĩnh Viên, bao giờ tìm lại được nữa... vẻ mặt ba nhìn đầy thương xót và đau đớn, phảng phất như với đứa con mà ông vẫn sao yên lòng được: “Tĩnh Tri, chừng nào con mới có thể được sống đường đường chính chính, chừng nào con mới có thể được sống hạnh phúc đây?

      Hốc mắt Tri Tri dần dần trở nên mờ mịt bởi nước mắt, đầu ngón tay lạnh cóng từng chút từng chút, nhàng vuốt ve tấm hình của ba ba khẽ gọi: "Ba ơi..."

      Giọng của bỗng, dường như gió thổi cái bay mất.

      “Con bất hiếu, chuyện cho tới bây giờ vẫn còn bị người ta chửi bới, cật vấn khó chịu bằng mọi cách... tình cho tới bây giờ, mà con vẫn còn dây dưa với người nhà của người ta cách hèn hạ vô sỉ... Ba, người ở dưới đất có oán trách con, có giận con hay ?

      “Ba, xin người hãy phù hộ cho con, để cho đứa con mà người quý nhất được sống cuộc sống an ổn như nó vẫn mong muốn ba...

      "Ba, hôm nay là ngày tốt, nhất định là người thấy rất hứng thú khi có người quấy rầy yên bình của người phải ? sao đâu ba, hôm nào Tri Tri trở lại để thăm người, người hãy an giấc cho tốt , sau này còn có ai tới đây để quấy rầy người nữa đâu..."

      Tri Tri dừng tiếng khóc, với cha lời cuối, cuối cùng ngắm nhìn di ảnh của ba mình thắm thiết rồi đứng lên, khép chặt áo khoác ngoài, về phía trước cũng quay đầu lại. Tuyết rơi nhiều hơn, gió lạnh cuốn lên đập vào mặt Mạnh Thiệu Đình. Cái lạnh làm cho người khỏi thoáng run rẩy, nghe thấy giọng trong trẻo mà lạnh lẽo của từ xa vọng lại:

      "Mạnh tiên sinh, cho dù ngày trước ngài cũng từng gọi ông ấy là cha, nhưng ngài cũng cần trở lại mộ nữa đâu. Người bây giờ cũng chết rồi, xin ngài hãy để cho ông ấy an giấc, phải chịu bất kỳ quấy rầy nào nữa."

      Lúc này, sao ra được cảm xúc trong lòng mình, dường như có tức giận, nhưng tức giận này cũng hoàn toàn đông cứng lại, gần như cách nào có thể phát tác được... Dường như có cả chua xót, nhưng chua xót này lại tìm được nơi để bung ra. hận , mà lại thương , muốn xé nát những lời lạnh lùng mà vừa ra, rồi lại muốn ôm chặt người con quỳ khóc nức nở kia vào trong ngực mình...

      Chính cũng hiểu được lòng của mình lúc này ra sao nữa.

      ngược gió, chậm chạp và kiên định. Xa xa trong gió tuyết, bóng lưng gầy yếu của dần dần hóa thành chấm đen nho , sau đó dần dần còn nhìn thấy nữa...

      Mạnh Thiệu Đình đứng bất động ở nơi đó. Tuyết rơi dồn dập, càng ngày càng lớn. Vạn vật cùng trời đất dường như hoàn toàn hòa vào nhau làm . Mà tựa như lại nghe được nhịp tim mình đập thình thịch đầy rối rắm giữa tiếng tuyết rơi lặng lẽ và thưa thớt.

      ********************************************************************************************

      Tri Tri xuống xe, đứng ở bên ngoài nhà trọ mà Mạnh Thiệu Hiên mới thuê cho mẹ, bồi hồi lúc lâu sau đó nhắm mắt vào. Tự đáy lòng thầm tự khuyến khích, dù sao đó cũng là mẹ của . Mẹ có tức , có hận , có ra tay đối với nữa, nhưng làm sao mẹ lại muốn chết đây?

      Tri Tri cúi đầu vào trong tiểu khu. Vừa sắp đến bên ngoài khu nhà trọ lại đứng ngây ra.

      Trời tối, ánh sáng màu cam của đèn đường trong tiểu khu soi những bông tuyết bay đầy trời. Nơi ánh đèn tỏa sáng những bông tuyết bay múa giống như bầy muỗi vô tận bay, nhìn thấy bên cột đèn có người tuyết dựa vào.

      Chương 111 (tiếp theo)

      Mà đúng là người tuyết . Hôm nay tuyết rơi tròn ngày, đến thời điểm buổi tối lại càng lớn hơn. Lúc này đầu, người đó đều đọng tầng tuyết dầy.Nếu như phải vừa vặn con đường này, tuyệt đối cũng phát ra ở nơi này có người đứng.

      Tri Tri hơi sợ, người kia là kẻ lang thang hay là người xấu có ý đồ bất chính đây? cẩn thận nhìn người kia, nhàng chuyển động bước chân định vào cửa...

      Ai ngờ, mới vừa đến gần, “người tuyết” đó chợt động đậy, Tri Tri sợ hết hồn, sửng sốt giây, định co cẳng lên chạy,nhưng lại nghe thấy giọng quen thuộc, chậm rãi vang lên khàn khàn: "Tri Tri, em trở lại."

      Tri Tri lập tức ngừng chân, lâu mới phản ứng lại được. đứng lặng nhìn “người tuyết” cứng ngắc đến gần. Ánh đèn dần dần soi mặt người kia, ngũ quan của ta từng chút từng chút phóng đại ràng ở trước mặt . Tri Tri lập tức bụm miệng, lui mấy bước về phía sau đầy kinh ngạc: "Kiều... Mạnh Thiệu Hiên?"

      ", tại sao lại ở chỗ này?" Tri Tri có chút dám tin vào hai mắt của mình, cái con người ngu ngốc này đứng ở đây bao lâu rồi vậy? có ở nhà ta còn ngu ngốc chờ làm gì?

      "Tôi nghe Thi Thi em về nhà, sợ em bị đánh..."

      Mạnh Thiệu Hiên bị lạnh cóng, khi chuyện hơi bị ngọng, nhưng vẫn cố gắng cử động các bắp thịt gần như bị tê cứng, cười với .

      Nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn. Cảm giác cay cay dần dần tràn ngập khắp hốc mắt của Tri Tri. muốn nhịn lại, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn cứ rơi xuống. Tri Tri cắn môi, ngẩng đầu lên mắng : "Sao mà ngu ngốc như thế hả, tôi có ở nhà, ở chỗ này để chờ chết hay sao? Sao lại gọi điện thoại cho tôi chứ?"

      "Điện thoại của em gọi được..."

      "Vậy cũng cần thiết phải ở chỗ này mà chờ tôi chứ? Làm sao lại đần độn như vậy! cũng sợ mình bị chết rét sao?" Tri Tri vừa tức lại vừa đau lòng, kéo đến nơi cổng tò vò, vừa phủi tuyết đọng người xuống, vừa quở trách .

      "Tôi sợ tôi vừa em trở lại, em trở về nhà chắc chắn mẹ của em lại muốn đánh em... tôi yên lòng! Tri Tri xin lỗi, em đừng nóng giận, tôi lạnh đâu, đấy..." Mạnh Thiệu Hiên bị kéo xoay quanh, đầu cũng bị vỗ vào hơi bị đau. Trong lòng lại thấy vui rạo rực, nhìn chảy nước mắt vì , nhìn bộ dáng đau lòng vì , cảm thấy mình có bị lạnh cóng đến hai ngày cũng đáng!

      "Còn nữa! xem , tay của lạnh thế này!" Tri Tri hung hăng trừng mắt nhìn cái, vừa nắm chặt tay của ở trong lòng bàn tay mình vừa hà hơi, vừa tức giận mắng : " còn tới tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi với chị Lâm bảo đừng tới tìm tôi nữa sao?"

      "Chỉ là vì tôi lo lắng cho em mà thôi, chỉ là muốn tới thăm em chút, tôi có ý gì khác đâu, đấy, Tri Tri..."

      Mạnh Thiệu Hiên cuống quít giải thích, lại rút bàn tay lạnh cóng của mình ra. Tay vốn bị nứt nẻ nặng, ngày hôm qua bị lạnh cóng đến hơn nửa đêm, hôm nay lại bị lạnh cóng suốt ngày, nên bắt đầu bị rách ra chảy máu. muốn Tri Tri nhìn thấy mà trong lòng bị khổ sở.

      "Tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ?" Tri Tri kinh ngạc nhìn , nước mắt lại bắt đầu lăn xuống dưới. muốn gặp , cũng muốn dây dưa với . Mặc dù Mạnh Thiệu Đình rất cay nghiệt, nhưng có câu rất đúng, xứng với Mạnh Thiệu Hiên!

      có thân phận gì? Mạnh Thiệu Hiên có thân phận gì? gả , hơn nữa lại từng có con. Còn , thân thế ưu việt, nhìn dáng dấp lại tốt như vậy, còn có rất nhiều, rất nhiều các xinh đẹp trẻ tuổi thích ... cũng 27 tuổi, so với ước chừng lớn hơn bốn tuổi!

      "Ba của tôi cũng hàng ngày đều mắng tôi như vậy, có lẽ tôi thực hơi bị ngu ngốc rồi." cười cười, đứng thẳng nhìn vẻ hơi bất an.

      Mặc dù khóc, nhưng vẻ mặt bây giờ lại quá dữ tợn. Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên suy nghĩ xem mình làm gì chọc tức giận, để mau chóng sửa đổi. Nhưng nghĩ nghĩ lại, đầu lại bắt đầu đau. bị sốt cao lại chạy ra gió lạnh, vẫn luôn đứng đây mạch để đợi . Bây giờ nhìn thấy yên lành trở về nhà, trong người cũng được thư giãn, thả lỏng hơn, đồng thời cũng cảm thấy đau yếu cũng bắt đầu ập đến. Lúc này chịu nổi nữa rồi, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, Tri Tri trước mặt biến thành hai, ba người, ngừng lắc lư ở trước mặt của . nhìn thấy bộ dạng có chút sợ hãi, nhịn được liền định an ủi , nhưng vừa mới gọi tên của , có tiền đồ cắm đầu ngã xuống mặt đất...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Lại gặp nhau

      thấy bộ dạng có chút sợ hãi, khỏi muốn an ủi , nhưng vừa mới gọi tên của , ngay lập tức có tiền đồ, ngã xuống ở mặt đất...

      Tri Tri vừa khóc vừa lôi kéo, nhưng hề nhúc nhích, ngất rồi. Tri Tri gọi tên hồi lâu cũng thấy mở mắt ra. Trong lúc hoảng loạn bàn tay chạm vào mặt và trán của , mới phát ra sốt cao, người nóng bỏng...

      Tri Tri giật mình, nhìn nằm ở mặt tuyết lạnh như băng, trong lòng rối bời. Trong chốc lát nhớ lại khoảng thời gian trước, khi bọn họ còn ở chung chỗ, lại nhớ trận bão tuyết lớn năm năm trước với sắc mặt đáng sợ của người nhà họ Mạnh, lại nhớ đến bộ dáng của khi ba ba vĩnh rời xa ... Nếu như tại cũng buông tay bỏ quan tâm đến nữa, liệu có phải hoàn toàn chết tâm hay , hận , cũng thích , người phụ nữ có trái tim tàn nhẫn này, nữa ?

      Tri Tri nghĩ như vậy mà nước mắt ào ào lăn xuống phía dưới. ngồi co rúc ở dưới đất, ôm đầu của để ở trong ngực mình.Vóc dáng của quá lớn, kéo nổi , loại cảm giác bất lực này làm cho thấy giống như lúc ba ba qua đời. thể làm được gì hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn ở trước mặt mình hơi thở lạc dần .

      Bàn tay lành lạnh của , áp vào trán của , dường như làm cho cảm thấy rất thoải mái, trong cơn sốt cao, mơ hồ khẽ rên tiếng, bàn tay lạnh cóng nứt nẻ lập tức nắm chặt lấy tay . Trong lòng Tri Tri đầy đau xót, nước mắt lã chã rơi vào mặt . Trong cơn mê sảng thào lung tung, Tri Tri nghe lõm bõm thấy gọi tên ... tuyệt vọng nhìn , ngón tay sờ lên vết sẹo trán nhạt chút. Trong nháy mắt, những chuyện mà cùng trải qua chợt ra trong đầu...

      Nếu như phải xuất , vẫn còn ở chỗ cũ, vật lộn trong gian khổ... Nếu như mang đến cho cuộc sống mới, vẫn còn bị mẹ mình kéo dài hành hạ đến thoi thóp... nỗ lực bằng cả trái tim mình như thế, cũng biết, nhưng mà...

      Tri Tri khẽ nhắm mắt lại, nhìn người đàn ông tốt chịu bao đau khổ để , cảm thấy mình áy náy và hổ thẹn.

      Nếu như sau khi qua lại, biết mà lùi bước buông tay, chừng trong lòng thấy nặng nề như thế này.

      Tất cả nỗi đau khổ này cũng bắt nguồn từ , chỉ có thể trơ mắt nhìn đối xử tốt với mình mà có cách nào báo đáp lại với , dù chỉ là chút ít.

      Tri Tri lặng lẽ tự hỏi lòng mình, tại sao tất cả những người đàn ông khác lại thích mình, mà chỉ riêng có đàn ông của nhà họ Mạnh thích mà thôi?

      có đáp án.

      Tri Tri ôm chặt lấy , người lúc nóng bỏng, lúc lạnh như băng. thấp thỏm lo âu dần dần tràn ngập trong lòng , liệu Mạnh Thiệu Hiên có thể bị chết hay ?

      chợt thấy sợ hãi, dùng sức lay người : "Mạnh Thiệu Hiên, tỉnh lại, tỉnh lại! Đứng lên, tôi đưa bệnh viện!"

      Bệnh viện... Đúng rồi, trước hết phải gọi điện thoại cấp cứu . Tri Tri nghĩ ngợi, vội vàng sờ tìm điện thoại di động của mình, trong túi trống trơn. chợt nhớ ra điện thoại bị đập vỡ, cuống quít muốn kéo tay về để sờ tìm điện thoại di động người Mạnh Thiệu Hiên. Ai ngờ mới vừa động đậy, lại bị gắt gao kéo lại. Tri Tri kéo ra mấy lần cũng sao kéo nổi, thể làm gì khác hơn đành dùng tay kia tìm điện thoại trong túi ...

      Lục lọi trong chốc lát, chợt cảm thấy điện thoại di động rung trong chiếc túi khác. cuống quít lấy ra, lúc hốt hoảng làm rơi điện thoại di động ở mặt tuyết. Màn hình vẫn còn lập lòe sáng, Tri Tri với cánh tay cầm điện thoại lên, vừa mới chuẩn bị nghe điện thoại nhìn thấy màn hình lóe lên cái tên: Hai.

      Hai...

      Tri Tri nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên, Hai của còn ai vào đây nữa? khẽ cắn răng, sau đó cắt đứt điện thoại. Tiếp đó bấm số điện thoại cấp cứu, ngờ đường dây bận. Sau nhiều lần gọi lại, rốt cục lần này điện thoại thông, nhưng lại là ở nơi nào đó xảy ra tai nạn xe cộ nên còn xe cứu thương nào rảnh. Trong lòng Tri Tri như lửa đốt , vừa định hỏi thêm nhanh nhất đến lúc nào có thể phái xe tới điện thoại cũng bị cúp. ngồi ở đất khô lạnh như băng, quần áo cũng bị ướt đẫm. Cái lạnh dường như dọc theo da thịt của mà thấm vào trong lục phủ ngũ tạng, làm cho cũng bắt đầu ngừng run rẩy!

      Trong lòng Tri Tri hốt hoảng, gần như sắp mất lý trí. muốn rút tay ra khỏi tay của Mạnh Thiệu Hiên tìm cảnh sát hoặc là gọi taxi, ngờ dù Mạnh Thiệu Hiên vừa co quắp hồi, nhưng vẫn cứ gắt gao kéo tay của . cuống quít lấy mu bàn tay sờ lên trán của , trán lạnh giống như khối băng, nước mắt Tri Tri đột nhiên trào ra. biết làm sao, điện thoại của lại vang lên, Tri Tri vừa nhìn, vẫn là điện thoại của Mạnh Thiệu Đình. biết làm sao, cứ ngồi sững ở đó hồi lâu, khi tiếng chuông sắp dừng lại, nhấn nút trả lời.

      Trong đêm tuyết yên tĩnh, tiếng của Mạnh Thiệu Đình vang lên đặc biệt ràng. Tri Tri chết lặng đưa điện thoại di động lên bên tai, nghe thấy tiếng của Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Hiên, em ở đâu? Vào lúc này có rảnh ..."

      "Là tôi." Tri Tri nhàng mở miệng, cắt ngang lời của .

      Mạnh Thiệu Đình bọc áo ngủ dầy ở ban công hút thuốc lá. Nghe thấy mấy tiếng trả lời yếu ớt đến gần như thể nghe nổi, ngón tay đưa thuốc lá lên miệng đột nhiên dừng lại. Theo bản năng, nghiêng đầu nhìn Mạn Quân, trong phòng ngủ lớn, Mạn Quân ngồi ở trước bàn trang điểm, vỗ cái gì đó ở mặt...

      thanh lạo xạo khi im lặng giờ khắc này lại đặc biệt ràng, Mạnh Thiệu Đình định thần lại, vài bước ra phía ngoài, giọng cố ý có chút : "Tĩnh Tri?"

      Động tác xoa mỹ phẩm dưỡng da của Mạn Quân hơi dừng lại chút, nhưng ngay nửa giây sau lại bắt đầu vỗ lên gương mặt trắng nõn sáng bóng của mình. Chỉ có điều, nhìn trong gương, thấy động tác này của mình vẫn luôn kéo dài cách máy móc, giống như bị đần độn vậy.

      cho là nghe thấy sao? Bọn họ ở cùng trong căn phòng, hơn nữa, chỉ cần làm gì, ánh mắt, lỗ tai của , toàn thân của đều chú ý tới . Bất kỳ có biến động nào, làm sao có thể bị bỏ qua được?

      “Được ... cứ chờ ở đấy, tôi lập tức đến đó!" Mạnh Thiệu Đình nghe xong, thần sắc thình lình biến đổi. cúp điện thoại, dụi tắt tàn thuốc, xoay người rồi bước nhanh ra ngoài.

      "Thiệu Đình, sao vậy? phải ra ngoài sao?" Vừa thấy cầm quần áo, trong lòng Mạn Quân khỏi căng thẳng. đứng lên, vừa giúp lấy áo khoác ngoài, vừa giọng hỏi dò.

      "Ừ, Thiệu Hiên ở bên kia xảy ra chút chuyện, phải xem chút." trầm giọng xong, cũng nhanh chóng mặc xong áo sơ mi, mặc luôn chiếc áo khoác ngoài, vừa cài nút áo vừa ra bên ngoài.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: dằn vặt lời

      trầm giọng xong cũng nhanh chóng mặc xong áo sơ mi. mặc luôn chiếc áo khoác ngoài, vừa cài nút áo vừa ra bên ngoài.

      Mạn Quân cuống quít đuổi theo mấy bước đưa cho giầy và tất. xỏ qua loa, cầm ví tiền và điện thoại di động rồi ra bên ngoài. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn rất vội vã, suốt từ đầu đến cuối cũng hề nhìn Mạn Quân cái, Mạn Quân đuổi kịp đến thang lầu, định nhưng lại thôi, nhìn theo bóng lưng của .

      ràng nghe thấy gọi tên Phó Tĩnh Tri, tại sao lại phải gạt , cho biết?

      sao khống chế được liền từng bước đuổi theo xuống phía dưới. Ai ngờ dép chân lập tức rớt ra, cứ chân trần như thế, chật vật đứng ở nơi đó, cắn đôi môi thiếu chút nữa òa lên khóc.

      Vốn dĩ là người ngốc nghếch, khả năng cân bằng của cực kém, bộ bị ngã, đến bây giờ vẫn còn chưa học được cách lái xe, có lúc còn có thể bị ngã từ giường xuống... Tóm lại, ở trước mặt , tất cả lúng túng của cũng đều bị thấy hết...

      Có lúc Mạn Quân cũng rất lo lắng. kém cỏi như vậy, tại sao Thiệu Đình lại có thể ở cùng với suốt năm năm. Trong năm năm này, chưa từng để cho nghe thấy những xì căng đan giữa và phụ nữ khác. Có lẽ là có, nhưng cũng chưa từng để cho biết, để cho khổ sở. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Phải , thực được che chở, bảo vệ vô cùng tốt.

      Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng động sau lưng, thể xoay người lại, liếc nhìn bộ dáng khó xử của Mạn Quân, trong lòng khỏi thở dài tiếng, mi tâm nhíu lại. Đúng là nhiều lúc cũng bỏ qua tồn tại của Mạn Quân, có lẽ, theo chuẩn mực của người chồng, làm quá kém.

      "Mạn Quân, em ngủ trước , Thiệu Hiên bị bệnh rất nguy kịch, sợ rằng chốc về được..."

      "Thiệu Đình, Thiệu Hiên bệnh rất nặng phải ? Có cần em cùng thăm chút hay ?" Mạn Quân vừa nghe, trong nháy mắt nhanh chóng quên mất chuyện vừa rồi, ân cần hỏi thăm.

      " muộn thế này, em cũng cần qua đâu, mình là được rồi, em mau trở về phòng , bên ngoài rất lạnh."

      Mạnh Thiệu Đình xong, xoay người xuống lầu, Mạn Quân lại chạy xuống mấy bước gọi lại , cặp lông mày cong cong, thanh tú hơi nhíu lại, có chút lo lắng: "Khi đưa Thiệu Hiên đến bệnh viện, nhớ gọi điện thoại cho em nhé, biết ? Ngày mai em bảo nhà bếp hầm canh mang đến cho Thiệu Hiên, chú ấy bệnh cần bổ sung dinh dưỡng tốt."

      "Ừ, biết rồi." Mạnh Thiệu Đình thấy đến đây ngữ, khỏi có chút cảm động, đưa tay nhàng vuốt ve mái tóc dài của , dịu dàng : "Mau trở về thôi, đừng để bị lạnh."

      " đường cẩn thận đấy, tuyết lớn, lái xe chậm chút." Mạn Quân lại dặn dò tha thiết, cho đến xuống lầu, biến mất ở ngoài cửa, mới mình quay người trở lại đầy buồn bã mất mác. Ở chung chỗ nhiều năm như vậy, trừ những lúc ở nhà, chưa từng rời xa .

      Tuyết rơi ngày đêm vẫn chưa ngừng. đất tuyết đọng rất sâu, đường rất trơn, trong lòng Mạnh Thiệu Đình lo lắng nhưng lại dám mau. Lúc được nửa đường, điện thoại di động chợt lại vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại của Thiệu Hiên liền vội vàng nhận luôn. Giọng của Tĩnh Tri đầy hoảng hốt bất lực, gần như khóc hỏi còn bao lâu nữa, có thể đến nhanh hơn chút nữa hay , Thiệu Hiên cũng sắp chịu nổi nữa rồi!

      Mạnh Thiệu Đình cúp điện thoại, nhìn chút ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt chỉ thấy trắng xóa màu, những bông tuyết như những sợi bông được xé ra bay đầy trời. hung hăng nghiến chặt răng lại, sau đó lập tức đạp chân ga, chiếc xe chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng bánh xe bị trượt, may là xe này còn có bộ phận xử lý phòng tránh trơn trượt nên sao. Trải qua chặng đường cực kỳ nguy hiểm, xe đến nơi theo chỉ dẫn của Tĩnh Tri. Mạnh Thiệu Đình muốn trực tiếp lái xe vào đó, nhưng lại lo lắng lối vào là đoạn sườn dốc làm xe mất thăng bằng, hoặc là lát sau khi ra cũng được thuận tiện, vì vậy liền đạp thắng xe, dự định dừng xe ở bên ngoài tiểu khu.

      Ai ngờ xe lại bị từ từ trôi lại phía sau, thình lình bị mất khống chế phóng tới phía sườn dốc bên này. Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy xe bị đụng vào đèn đường cách đó xa, dưới tình thế cấp bách, mở cửa xe rồi nhảy xuống, quá trình tốc độ xe chạy xuống sườn núi cực nhanh. Mặc dù thân thủ nhanh nhẹn lăn lộn mấy vòng ngay tại chỗ, nhưng vẫn cảm giác toàn thân bị ngã đau đến rã rời, cho đến lúc thân thể đụng vào cạnh bồn hoa, đầu va đập vào thành bồn hoa bằng xi măng đau nhức, mới ra thân thể của mình dừng lại. Ngọ ngoạy đứng lên, nhìn thấy chiếc xe dừng lại ở nơi nguy hiểm cách cột đèn đường xa.

      thở hơi dài nhõm, để ý tới những thứ khác, bước nhanh về phía trước. vài bước, cảm thấy trán có chất lỏng ấm áp chảy xuống, đưa tay sờ qua chút mới biết trán mình bị đụng rách, khẽ đụng vào thấy đau khó nhịn. cắn răng lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay lau qua vết máu. Mạnh Thiệu Đình vẫn tiếp tục về phía Tĩnh Tri ở bên kia.

      Tĩnh Tri thấy tới, hai người có thời gian thêm gì nữa. Mạnh Thiệu Đình lập tức cõng Mạnh Thiệu Hiên chạy về phía xe ở đằng kia. Tĩnh Tri muốn cùng nữa, ai ngờ, tay của bị Mạnh Thiệu Hiên nắm rất chặt, thể nào kéo ra được...

      Mạnh Thiệu Đình thấy hai người nắm tay nhau chặc như thế, liếc nhìn Tĩnh Tri cái nhanh, sau đó lại cụp mắt xuống, che biểu cảm trong đáy mắt mình, nhàng : " cũng cùng , Thiệu Hiên cần người chăm sóc."

      Khởi động xe, nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tĩnh Tri ôm Mạnh Thiệu Hiên ở trong ngực, tay của hai người vẫn còn nắm chặt, hề tách ra dù giây đồng hồ. quay mặt qua chỗ khác, nhìn đường ở phía trước, muốn chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn khống chế nổi, lại liếc nhìn vào trong gương. ngồi ngay ngắn bất động ở chỗ đó, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nhàng sờ vào trán của Thiệu Hiên cái. Những ngón tay mềm mại trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ trong buồng xe lúc này nhìn chói mắt. Động tác vuốt cái trán Thiệu Hiên rất chú ý cẩn thận, nhìn mà thấy tim của mình cũng bắt đầu chịu được, thấy ngưa ngứa, lại cảm thấy giống như bàn tay kia phủ ở mặt của vậy...

      Nhịp tim của như ngưng lại, chợt lúc này nghe thấy tiếng kêu lên nho . đột nhiên tỉnh táo lại, mới phát xe sắp bị lái ra khỏi nền đường rồi! Cuống quít đánh tay lái, sau trận rối ren, nhìn trong gương thấy kinh hoàng trong ánh mắt của từ từ tan . lại cúi đầu như cũ, chậm rãi ôm Thiệu Hiên ở trong ngực mình... Trong xe yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy từng tiếng từng tiếng , nhàng gọi Thiệu Hiên...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Ở lâu bao nhiêu, nhìn thêm bấy nhiêu.

      Trong xe yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy từng tiếng từng tiếng , nhàng gọi Thiệu Hiên...

      Những tiếng thầm này giống như ở trong giấc mộng. Mạnh Thiệu Đình như ngẩn ngơ, sao kiềm chế nổi bản thân khi nhìn cảnh diễn ra trước mặt, giống như hồi năm năm xa xôi trước kia, cũng giống như trong giấc mộng ở Los Angeles, cũng từng nằm ở cánh tay của như thế, cũng gọi tên từng tiếng từng tiếng như thế... Bây giờ gặp lại, bên có người khác, còn , cũng sắp phải kết hôn với dâu mới...

      hiểu tại sao, Mạnh Thiệu Đình cảm thấy lòng mình cứ như bị đảo lộn lên, buồn bực, khó chịu thể tả được. Bàn tay nắm tay lái thoáng run rẩy, xe vững vàng chạy tiến về phía trước, nhưng lại dám ngẩng đầu lên để nhìn cái. Nhìn hai người trong gương hòa hợp với nhau như vậy khiến kìm được phân vân. Rốt cuộc có nên xuất hay , có nên buộc phải rời khỏi Thiệu Hiên hay ?

      Chỉ có điều, nhìn bọn họ như thế, lại cảm thấy trong lòng mình sao chịu nổi. Nếu quả gả cho Thiệu Hiên, sau đó bọn họ “phu xướng phụ tùy” ân ân ái ái, tiếp nữa con cái của bọn họ hàng ngày ở trước mắt của ...

      Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong lòng dâng trào trận lửa giận! cho phép, đúng vậy, cho phép!

      cách nào chấp nhận được chuyện từ vợ của mình giờ lại trở thành em dâu. Nếu như là người khác, đúng thế, nếu như là người khác, ngay đến việc can thiệp cũng tuyệt đối để tâm, ngay cả nhìn cũng liếc mắt nhìn hơn cái!

      Nghĩ tới đây, thở hơi dài buồn bã, nhưng cảm thấy việc hít thở cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      để ý đến chuyện này ư? Chẳng qua cũng chỉ vì và người em trai ruột thịt của ở chung chỗ mà thôi.

      hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình, cũng biết, phải là mẫu người mà thích. Năm năm trước thích , năm năm sau cũng ... Đúng vậy, thích , cho nên, ở chung chỗ với ai, cũng thờ ơ, gả cho ai, cũng quan tâm, miễn người kia phải là người nhà họ Mạnh của !

      đường Mạnh Thiệu Đình cứ nghĩ ngợi viễn vông, còn Tĩnh Tri lại hề hay biết gì cả. chỉ chuyên chú chăm sóc người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh trong ngực mình. ngã bệnh mà còn dày vò người khác như vậy, chẳng lẽ lớn thêm vài tuổi rồi mà cũng vẫn phải chăm sóc nữa sao?

      Tĩnh Tri nhớ đến khoảng thời gian năm năm trước ở nhà họ Mạnh. Khi ấy mắt của vẫn chưa nhìn thấy được, gần nhau vẻn vẹn có mấy lần đều phải chăm sóc cho . Hồi đó, giống như đứa trẻ vậy, ăn uống cái gì cũng la hét... Còn bây giờ gặp lại, dĩ nhiên trở thành nam tử hán, cứu vớt từ trong vực sâu khổ nạn đưa ra ngoài.

      Đến bệnh viện, do tâm tình của có chút yên, vẫn mê sảng ngừng, vì vậy trước hết bác sĩ tiêm cho Mạnh Thiệu Hiên mũi an thần. Chỉ chốc lát sau thuốc phát huy tác dụng, lúc này Tĩnh Tri mới từ từ rút tay của mình ở trong lòng bàn tay ra được. Sức lực của quả là ghê gớm, cổ tay của bị túm đến mức hơi bị bầm tím lại rồi.

      Tĩnh Tri nắm cổ tay xoay xoay mấy cái để vận động khớp xương. Vừa xoay người, liền thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở trước mặt nhìn chớp mắt.

      kinh hãi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại được bình tĩnh như trước. thoáng nhìn Mạnh Thiệu Hiên được truyền nước biển, lại nhìn ngủ yên dưới tác dụng của thuốc. Bác sĩ , được tiêm thuốc hạ sốt kịp thời rồi, có gì đáng ngại nữa, lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng trở lại.

      Mạnh Thiệu Đình đứng ở trong phòng bệnh nhìn động tác của Tĩnh Tri. Động tác chăm sóc bệnh nhân hết sức thuần thục, dường như thường xuyên làm những việc này vậy. khỏi có chút do dự, đầu lông mày nhíu lại, mở miệng hỏi: "Dường như thường xuyên làm những việc này phải?"

      Động tác của Tĩnh Tri thoáng dừng lại chút, kéo lại chăn lên phía trước cho Mạnh Thiệu Hiên, sau đó mới ừ tiếng, khẽ : "Sức khỏe của mẹ tôi tốt, tôi phải chăm sóc bà nên thành quen thôi."

      " giờ sức khỏe của mẹ thế nào rồi?" Mạnh Thiệu Đình thấy trả lời nên kìm được thoáng vui vẻ hơn, luống cuống tiến lên bước, ân cần hỏi thăm.

      Tĩnh Tri ngồi thẳng người lên, nhàn nhạt lên tiếng: "Vẫn như cũ."

      Mạnh Thiệu Đình khỏi có chút ngượng ngùng, thấy cả người lộ kháng cự, nét mặt tỏ ra lạnh nhạt. Lòng tự ái làm cho thể cho phép tự mình làm mình bị mất hứng tiếp được nữa. thể làm gì khác hơn, sang bên cạnh, treo chiếc áo khoác ngoài lên giá mắc áo, đổi chủ đề : "Thiệu Hiên ở đây có tôi trông coi là được rồi."

      "Vậy tôi về đây." Tĩnh Tri lập tức mở miệng đáp lại, nhưng vẫn còn có chút lo lắng nhìn Mạnh Thiệu Hiên cái, sau đó xoay người ra ngoài.

      Nhìn ra cửa, Mạnh Thiệu Đình phải cố gắng kìm lại căng thẳng của mình. Ánh mắt như lăn tròn theo chuyển động của người . Thấy muốn , hề có dấu hiệu muốn lưu lại, kiềm chế nổi muốn đứng lên. Ai ngờ giữa lúc ấy, Mạnh Thiệu Hiên vốn ngủ say, chợt xoay người lại đầy bất an, miệng ú ớ mơ hồ gọi tên Tĩnh Tri...

      "A, này, Thiệu Hiên gọi ." Mạnh Thiệu Đình cuống cuồng gọi , rồi lại thầm thất vọng với chính mình, sao phải dựa vào Tam đệ mới dám bảo ở lại thêm chút.

      Nhưng tại sao lại muốn ở lại thêm chút? Chẳng lẽ, thích người khác bày ra vẻ mặt lạnh nhạt cho nhìn hay sao?

      Mạnh Thiệu Đình có chút hỗn loạn, khi thấy xoay người lại trong lòng khỏi vui mừng. Niềm vui qua , tiếp đó mi tâm của cũng nhíu chặt hơn...

      Trong lòng cũng hơi thích Thiệu Hiên, nếu , tại sao nó chỉ cần gọi tên ở lại luôn?

      Trong lòng biết, ghét phải nhìn thấy đến mức nào.

      Nghĩ tới đây, khỏi có chút đơn, lại cảm thấy mình như bị thừa, dứt khoát lấy cớ hút thuốc lá để ra ngoài. tới hành lang, chợt nhớ tới lời dặn dò của Mạn Quân, liền lấy điện thoại di động ra, vừa vặn Thiệu Hiên cũng cần phải thay quần áo, với Mạn Quân ngày mai mang thêm hai bộ tới đây.

      Gọi điện thoại cho Mạn Quân biết bọn họ ở bệnh viện nào, Mạnh Thiệu Đình lại rút điếu thuốc ra, lúc này mới quay trở lại. Khi tới cửa phòng bệnh, bất giác kìm lại bước chân...

      Cánh cửa chỉ khép hờ, lúc nãy khi ra ngoài khóa cửa. Xuyên qua khe cửa, thấy Tĩnh Tri ngồi ở đầu giường Thiệu Hiên, hai người bọn họ lại tay trong tay với nhau. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt gầy của Tĩnh Tri. ngồi nhúc nhích, hơi khom mình, thỉnh thoảng, lại áp bàn tay của Thiệu Hiên vào mặt mình, nhiều lúc, chỉ ngồi yên ở đó, chăm chú và an tĩnh nhìn Thiệu Hiên.

      Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thấy hết sức khó chịu. nhớ tới lúc trước khi bị trật mắt cá chân, cũng có vẻ mặt vô cùng lo lắng thế này. Ngay cả việc bôi thuốc cho cũng làm rất nhàng, chỉ sợ làm đau. Mà giờ, cũng nhàng như thế, nhưng dĩ nhiên như vậy là vì muốn làm vui lòng người đàn ông khác!

      Ánh mắt của cũng giống như năm đó, chỉ có điều là nhã nhặn lịch hơn rất nhiều, mà cũng yếu đuối hơn nhiều. Thực chưa từng nhìn thấy như thế bao giờ nên khỏi giương mắt để nhìn. Còn nhìn đến thất thần, giữa lúc đó, chợt quay mặt lại. Đôi con ngươi giống như hai viên bảo ngọc đen nhánh, vừa vặn đụng vào ánh mắt nóng bỏng của . Hai người cùng sửng sốt, rốt cuộc quên mất phải rời ánh mắt ...
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115: định mưu tính gì?

      Còn nhìn đến thất thần, giữa lúc đó, chợt quay mặt lại. Đôi con ngươi giống như hai viên bảo ngọc đen nhánh, vừa vặn đụng vào ánh mắt nóng bỏng của . Hai người cùng sửng sốt, rốt cuộc quên mất phải rời ánh mắt ...

      biết hai người cứ nhìn nhau như vậy bao lâu,dღđ☆L☆qღđ mãi cho đến lúc đột nhiên quay đầu lại, mới giật mình bừng tỉnh. Do bản thân mình luống cuống, hoặc là do nguyên nhân nào đó biết, trong lòng từ từ dâng lên tăm tối, tức giận thành lời.

      Người phụ nữ này, miệng muốn có bất kỳ liên quan nào với người nhà họ Mạnh, chỉ chớp mắt lại xuất bên Thiệu Hiên. ta thanh cao vô cùng, nhưng thực chất lại chẳng khác gì loại người đê tiện vô sỉ! Nếu như phải nhìn trúng thân phận và tiền tài của Thiệu Hiên, liệu ta có thể ở lại bên cạnh Thiệu Hiên, ân cần, cẩn thận chăm sóc Thiệu Hiên như vậy ?

      Vừa nghĩ tới dáng hình nhàng mỏng manh như nước, bộ dáng yếu ớt đầy bất lực của , lại nhớ tới bộ dạng của như làm nũng khi gọi tên Thiệu Hiên, trong lòng lại bốc lên từng cơn từng cơn tức giận. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mà tức giận này giống như thủy triều của biển vỗ vào đá ngầm, từng đợt từng đợt vỗ vào trái tim của !

      "Phó Tĩnh Tri, có thể rời rồi." chợt trầm giọng , phá vỡ yên tĩnh trong phòng bệnh.

      Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu, thấy bên ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù mờ mịt dường như có ánh đèn xa xôi, xem ra tuyết ngừng rơi. thoáng thở dài hơi... die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Đúng vậy, có thể rời rồi, sớm nên rời , từ đây nên biến mất ở trước mắt Mạnh Thiệu Hiên. Đối với , đây chính là chuyện tốt.

      Khi nới lỏng tay ra nhìn thấy đôi tay của Mạnh Thiệu Hiên sưng đỏ đầy vết nứt nẻ, trái tim lại thoáng quặn thắt, đau đớn đến tan nát. Cố nén lại từng chút run rẩy lẫn chua xót, bỏ tay của vào trong chăn, lại kéo chăn lên về phía trước, xác định phủ kín chặt chẽ cho xong mới xoay người lại. diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó, nhìn từng bước từng bước đến gần. cúi đầu, ánh đèn chiếu vào gương mặt của trắng bóng như sứ, hai hàng lông mi cong dày khi cúi đầu hắt bóng lên khuôn mặt dễ thương của thành hình rẻ quạt. Nơi hốc mắt của hơi bị quầng thâm, cánh môi vốn giống như hoa đào cũng hơi bị nứt ra. Cứ như vậy từ từ ra bên ngoài, ngay cả khi lướt qua bên , cũng hề ngẩng đầu lên liếc nhìn cái.

      Mạnh Thiệu Đình chợt có chút phẫn nộ. Cho tới tận bây giờ, có thể để cho An Gia Hòa vẽ những thứ tục tĩu chịu nổi kia, cũng có thể để cho cả đối xử với mình tất cả mọi chuyện cũng như lòng bàn tay, cũng có thể dây dưa cùng Thiệu Hiên như thế, lại vừa trình diễn tốt tiết mục uyên ương số khổ như thế... Tại sao hết lần này tới lần khác, , người đàn ông từng chiếm hữu cách quang minh chính đại, bây giờ lại bị quên lãng đến mức độ này vậy?

      Chẳng lẽ là bởi vì, ở người nữa còn tìm được cái gì tốt nữa, cho nên rất dứt khoát chết tâm đối với sao?

      Trái tim như hướng theo suy nghĩ, giây kế tiếp, liền đưa tay giữ lại bả vai gầy gò của : "Phó Tĩnh Tri!"

      hành động bất thình lình làm cho sợ hết hồn. chợt quay đầu lại, gương mặt trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, theo thói quen, dưới tình trạng bị đột ngột, vẻ mặt lại lộ ra hoảng hốt lẫn khiếp đảm... Thói quen suốt năm năm thể sớm chiều có thể sửa đổi.

      Trong tròng mắt xinh đẹp của tràn ngập yếu đuối và kinh hoàng, giống như chú chim non bị hoảng sợ làm cho người ta thương xót. Cứ như vậy trong nháy mắt, Mạnh Thiệu Đình có cảm giác dường như mình bị vẻ mặt của mê hoặc.

      Bởi vì giật mình mà hé mở cái miệng nhắn, lúc này thoạt nhìn thấy đáng . Vẻ mặt như vậy, năm năm trước, khi còn là tiểu thư khuê các, đoan trang, nhã nhặn, lịch , rất ít khi lộ ra.

      "Nếu quả thiếu đàn ông như vậy, hãy ngửa mặt lên mà , nghĩ tìm được cái gì tốt từ người Thiệu Hiên, bằng, hãy cúi đầu với tôi!"

      Đột nhiên mở miệng câu kỳ quái. Trong con người đen bóng hắt ra ánh nhìn đầy nghiệt, bàn tay của chuyển đến nơi cằm của . Ngón cái và ngón trỏ nắm chặt cái cằm, kéo khuôn mặt nhắn của đến gần trước mặt của mình thêm chút nữa... Càng đến gần, lại càng có thể ngửi thấy hơn mùi thơm phát ra từ mái tóc của ..

      Mạnh Thiệu Đình nhịn được chợt hít sâu hơi. Vẻ xinh đẹp trước mắt dường như cùng với giấc mộng huyền ảo suốt năm năm qua từng chút, từng chút chồng lên nhau. Giữa lúc tâm hồn còn ngây ngẩn chợt “chát” tiếng, thanh vang lên làm rối loạn suy nghĩ của , tiếp đó gò má trái của liền truyền đến hồi đau nhức kịch liệt. Mạnh Thiệu Đình giận dữ, theo bản năng trở tay vung ra cái tát!

      Tĩnh Tri khẽ kêu thành tiếng, thân hình mảnh khảnh của bị đánh ngã xuống đất. che nơi mặt bị đau, cặp mắt đen như bảo thạch tràn ngập tức giận đậm đặc bởi bị lăng nhục, cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông làm cho cảm thấy ghê tởm dang ở trước mặt!

      "Phó Tĩnh Tri, dám động thủ với tôi sao?" Mạnh Thiệu Đình trầm trầm mở miệng, thân hình cao lớn chậm rãi tiến tới gần từng bước, cả người ở sau ánh sáng trông như bóng ma. Tĩnh Tri nhìn thấy được vẻ đáng sợ mặt , nắm tay chặc, chỉ nghe thấy nhịp tim của mình đập thùng thùng như đánh trống.

      Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng giọt của bình thuốc truyền. Mặt nhất định là sưng lên rồi, khóe miệng cũng đau dữ dội, đầu lưỡi hơi liếm qua liền nếm thấy vị tanh của máu, hốc mắt của bắt đầu ê ẩm. cố gắng nén lại để cho mình rơi lệ, muốn bị yếu thế ở trước mặt người đàn ông hèn hạ vô sỉ này!

      " định mưu tính gì?"

      Giọng cay nghiệt của vang lên đầy sát khí. Tĩnh Tri cảm thấy thân thể của mình đột nhiên bị người ta lôi lên, từ da đầu truyền đến cơn đau đớn bởi lôi kéo. Cảm giác đau kịch liệt như kim châm trong nháy mắt kích thích tuyến lệ nhạy cảm. dòng nước mắt đột nhiên trào ra, Tĩnh Tri chợt gắt gao cắn chặt đầu lưỡi, nhắm mắt lại, quay mặt , muốn để nhìn thấy những giọt nước mắt hèn yếu của mình...

      "Ỷ vào việc tôi cho chút thể diện liền vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung) hả?" Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình đột nhiên kéo thân thể yếu đuối của , siết chặt nơi ngực áo, khóe môi hiểm cong lên vẻ đầy ma quỷ, ánh mắt phát ra ý cười lạnh lùng đen tối: “Trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là ả kỹ nữ chết tiệt!"

      Tĩnh Tri đột nhiên mở mắt ra nhìn lại , thân thể của bắt đầu run lên sao kiềm chế nổi. siết chặt hai quả đấm, móng ngón tay giữa gần như đâm rách lòng bàn tay mềm mại của . đau đớn khiến trong nháy mắt trở nên tỉnh táo lại... rất muốn há miệng chửi mắng ầm lên, mắng vô sỉ, mắng hèn hạ...
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :