1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Tình chết yểu

      Khóe môi của mím chặt cố nén lại, lát sau, mới chậm rãi nhếch lên nở nụ cười lành lạnh: "Mạnh Thiệu Đình, kẻ cặn bã như , xứng đáng với Tri Tri!"

      Mạnh Thiệu Đình bị nhục mạ như vậy, sắc mặt lập tức đột nhiên thay đổi. tiến lên bước, giơ tay định đập về phía bộ mặt bày ra cái vẻ làm cho thấy chán ghét ghen tức kia. Nhưng ngờ Mạnh Thiệu Hiên đầy hiểm, như cười như , liếc cái, chậm rãi chuyển hướng sang Mạn Quân trợn mắt há mồm: "Sao vậy, ngay trước mặt chị dâu Hai tương lai, chỉ vì phụ nữ khác mà dám động thủ với tôi hả?"

      nhấn mạnh vào ba chữ chị dâu Hai, trong nháy mắt, quả đấm của Mạnh Thiệu Đình hăm hở liền cứng đờ. Cặp môi mím chặt lại, đáy lòng chợt dâng lên áp lực nặng nề ra được, mà giờ khắc này, Mạn Quân sợ hãi lên tiếng: "Thiệu Đình..."

      thể xoay người, tuyết đất phản chiếu lại làm bật lên thứ ánh sáng chói mắt, khiến ánh mắt của như bị phỏng, sưng ê ẩm có chút thoải mái.

      "Mạn Quân..." gọi tên của , nhưng biết nên tiếp như thế nào. Trong lòng Mạn Quân thấy đau khổ vô cùng, đứng ở chỗ này đủ lâu, cứ như vậy nhìn vở kịch diễn ra làm cho người khác phải trợn mắt há mồm. Đáy lòng lạnh như băng, xa cách lấn át khiến khổ sở, cả người gần như bị đông cứng lại. nhìn , nước mắt xuống thành chuỗi sao khống chế nổi: "Thiệu Đình..."

      run rẩy, chợt xoay người lảo đảo chạy , nhưng chỉ chạy được vài bước, đôi chân đông cứng chết lặng làm cho chật vật ngã nhào xuống đất, thân thể nhào vào mặt tuyết, làm những bông tuyết lạnh giá bay tung lên. Mạn Quân chôn mặt ở trong đống tuyết đọng lạnh băng. giá lạnh làm tuyến lệ đau nhói, nhưng lại muốn ngẩng đầu lên...

      nên làm cái gì bây giờ? Suốt năm năm ở Los Angeles, bất kể như thế nào, gây họa hoặc là làm bất cứ việc gì ngốc nghếch, cũng chưa từng thấy cảm xúc của Mạnh Thiệu Đình bị chấn động lớn như vậy. Nhưng ngay vừa rồi, lại nhận thấy rất ràng khống chế nổi cảm xúc của mình, nhưng ngay cả dũng khí ngăn cản , đưa khỏi nơi này cũng có!

      chính là vợ sắp cưới của , nhưng tại sao vẫn cảm thấy ổn định và rất sợ hãi?

      "Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy thân thể nho kia nằm ở tuyết, rốt cuộc trong lòng thấy trận áy náy đành lòng. bước tới mấy bước ôm lấy Mạn Quân, đưa tay phất hết tuyết đầu, mặt , ôm vào trong ngực chặc. Hàng lông mày dài nhíu lại, cuối cùng, sâu hít sâu hơi, cằm dán sát vào gương mặt lạnh như băng của : "Mạn Quân... Chúng ta về nhà thôi."

      "Thiệu Đình..."

      chỉ câu đơn giản như vậy, cũng làm cho nước mắt của Mạn Quân sao ngừng lại nổi. được ôm, nước mắt tuôn rơi giống như chuỗi ngọc bị đứt dây, hai tay níu chặt lấy ống tay áo của đầy bất an, lại gục gương mặt lạnh như băng vào trước ngực , chỉ cần muốn , chỉ cần chấp nhận!... thấy thỏa mãn rồi...
      *************
      Mạnh Thiệu Hiên gọi điện thoại cho Tri Tri, đầu bên kia tắt máy. hành động giống như bị phát điên rồi, ở trong cơn mưa tuyết bay đầy trời, cứ vừa , vừa gọi ngừng.

      Buổi tối ngày hôm đó, cũng như thế này, trong lòng tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, cứ gọi điện thoại cho từng lần từng lần, mãi đến sau cùng cũng tìm được .

      Nhưng bây giờ, cái mà có thể cảm giác được chính là trống rỗng thê lương đến vô cùng. Trong đầu thể nghĩ được biện pháp nào khác, trong lòng cũng chỉ là trống vô hạn. cứ như vậy! Đêm hôm đó, trong trí nhớ của đêm rét lạnh nhất... biết bao lâu rồi, biết mình gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho chiếc điện thoại tắt máy kia bao lần. cũng biết, cũng nhớ nhắn tin cho người kia biết bao nhiêu tin. biết , đến mức nào nữa!

      Chỉ biết rằng sau khi gần như qua hơn nửa thành phố, cả người Mạnh Thiệu Hiên ướt đẫm cũng nhúc nhích nổi nữa. ngồi ở bậc thềm bên ngoài của quán cà phê đóng cửa, nhìn lên bầu trời mênh mông giới hạn. nhìn đường phố bóng người, nhìn bão tuyết biết bao giờ dừng. nghe thấy ở nơi xa xôi nào đó vọng đến tiếng mọi người hoan hô mừng đêm giáng sinh. nhìn chiếc điện thoại trong tay mình gần như vĩnh viễn bao giờ vang lên tiếng chuông gọi, suy nghĩ, lo lắng cho .

      Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, biết đơn phương là như thế nào, cũng biết người đến tột cùng phải làm những gì! Cuộc sống của mới 23 tuổi, trước khi gặp em cuộc sống của đều chỉ màu đen. Nhưng sau khi gặp được em, lại thấy lo sợ, mình muốn tìm kiếm, thăm dò, hy vọng được . Nhưng lại quá kém cỏi, đủ sức lực, đủ tư cách, cho nên làm cho em ghét bỏ.

      Thời gian khi là Kiều Tử Tích, em cũng chưa từng thích , bây giờ là Mạnh Thiệu Hiên, phải chăng em lại càng ngày càng xa cách hơn?

      chợt dám nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt lại, nặng nề nện quyền xuống mặt đất lạnh như băng. Từ bàn tay truyền đến đau đớn đến lặng người, chỉ chốc lát sau, dòng máu đỏ từ từ chảy xuống. mặt tuyết tinh khiết tan ra thành từng những lỗ tròn tròn nho . Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó... Tuyết rơi ngày càng mau hơn, mà cũng dày hơn.

      *******************************************************

      đến chín giờ sáng, nhưng vẫn thấy Tri Tri tới phòng làm việc. Rạng sáng đêm qua nhận được điện thoại của Thi Thi, là Tri Tri ở nhà của để cho được yên tâm. trở về công ty, ngồi ở trong phòng làm việc đợi đến trời tờ mờ sáng, lúc tỉnh giấc, lại chờ .

      Do tối hôm qua bị lạnh, nên người cảm giác thấy cứ bồng bềnh. Hệ thống lò sưởi trong phòng làm việc mở rất cao, nhưng vẫn thấy mình từng hồi từng hồi bị choáng váng. dùng sức lắc đầu như muốn đuổi cơn buồn ngủ vây quanh mình, cho đến khi nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên như mong muốn...

      Mạnh Thiệu Hiên liền nhảy dựng lên, khi xông ra cửa làm mang lật cả ghế, nhưng ngay cả nhìn lại cũng buồn nhìn lại cái. Lúc mở cửa ra, bởi vì trong người lên cơn sốt nên giọng của vang lên nghe khàn khàn trầm đục, dồn dập : "Tri Tri..."

      Đâng đứng ngoài cửa là Lâm Thi.

      cầm trong tay phong thư lớn, nhìn có chút kỳ quái.

      "Thi Thi? Tri Tri đâu?" Mạnh Thiệu Hiên cho là Tri Tri còn ở bên ngoài, đẩy cửa ra, vòng qua Lâm Thi nhìn về phía ngoài hành lang...

      "Tri Tri tới đâu, đừng nhìn nữa! Này, đây là thứ Tri Tri để lại tôi đưa cho . Hai người sao vậy? Tối hôm qua phải là vẫn còn yên lành tốt đẹp đó sao? Sao Tri Tri lại phải từ chức?"

      Lâm Thi vừa lẩm bẩm đầy vẻ khó hiểu vừa đưa phong thư cho . Mạnh Thiệu Hiên cũng là ngơ ngác ngẩn người ngay tại đó, quên mất đưa tay nhận... Tri Tri, từ chức?

      Thế này liệu có phải có nghĩa là, muốn nhìn thấy nữa...
      Last edited: 20/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107 : Đừng cúp điện thoại...

      Tri Tri, từ chức? Thế này liệu có phải có nghĩa là muốn nhìn thấy nữa...

      Đầu óc của như mê muội mảnh, đau nhức như muốn nổ tung lên vậy. Mãi đến lúc Lâm Thi đẩy mấy cái, mới đờ đẫn xoay đầu lại, hình ảnh người trước mắt dường như mơ hồ, trời đất như hòa lẫn vào nhau, xoay tròn... còn chưa kịp mở miệng, trước mắt liền tối sầm lại, cuối cùng ngã nhào ra, đầu đập vào đất...

      "Tam Thiếu! làm sao vậy?" Lâm Thi bị dọa sợ, cuống quít định đỡ lấy , nhưng ngờ chỉ là phụ nữ, nên hoàn toàn thể đỡ được người đàn ông cao lớn bị mất tri giác, vì vậy ngay tiếp đó bị Mạnh Thiệu Hiên đè vào ngã ở mặt đất...

      Lấy hết sức lực, mất nửa ngày Lâm Thi mới bò dậy được. lôi kéo mấy lần nhưng cũng sao nhúc nhích được, nhìn lại gương mặt thấy đỏ rực, đưa tay sờ sờ vào trán mới phát ra người này lên cơn sốt cao!

      Lâm Thi bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là đành gọi điện thoại cấp cứu của bệnh viện trước, sau đó lại bấm điện thoại của Kiều Tử Tích tình huống xong xuôi, lúc này mới thở phào nhõm!

      Hai người kia sao thế nhỉ? Tối hôm qua còn tốt đẹp, ngọt ngào là thế!... Vậy mà đến hơn nửa đêm, người chạy đến nơi của , tự giam mình ở trong toalet khóc đến trời đất mịt mù, người hành hạ mình đến phát sốt thế này!

      Lâm Thi thở dài, liệu đây có phải là cảnh oan gia đụng đầu nhau hay đây? Vừa đúng lúc này Kiều Tử Tích cũng vội vã đẩy cửa vào. Vừa thấy bộ dạng chật vật của Mạnh Thiệu Hiên, cũng nóng nảy hỏi: "Thi Thi, chuyện này là sao vậy?"

      "Sốt cao!..." d Lâm Thi cũng vội vàng đứng dậy giúp Kiều Tử Tích cùng éo Mạnh Thiệu Hiên đặt lên ghế sa lon trước, lại mang chiếc chăn dầy đắp lên người . Mạnh Thiệu Hiên lúc này giống như bị cơn sốt làm cho bị hồ đồ, mê sảng ngừng. Bởi còn sốt cao nên toàn thân cứ run rẩy ngừng...

      Kiều Tử Tích cau mày lại, đưa tay sờ trán vào trán của Mạnh Thiệu Hiên, nhiệt độ nóng bỏng làm cho sợ hết hồn: "Sao lại bị nghiêm trọng như thế?"

      Thi Thi nhún vai vẻ bất đắc dĩ: "Ai mà biết được vì sao ta lại thành như thế, tự dằn vặt mình thành bộ dạng như vậy?"

      Hai người đưa Mạnh Thiệu Hiên đến bệnh viện. Sau khi truyền dịch và tiêm để hạ sốt, Mạnh Thiệu Hiên dần dần ổn định trở lại, lúc này Lâm Thi và Kiều Tử Tích cũng mới yên lòng. Mệt mỏi nửa ngày, hai người dặn dò y tá chú ý chăm sóc cho Mạnh Thiệu Hiên, sau đó mới ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.

      Lúc trở lại, trời tối đen, vừa vào phòng bệnh nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên tỉnh, ngồi dựa vào chiếc gối đầu ở chỗ đó. Khi thấy bọn họ vào, ánh mắt nh sáng lên, giọng khào khào giống như bị cục bông nhét trong cổ họng vậy: "Thi Thi, Tri Tri ở nơi nào?"

      "Buổi sáng hôm nay ấy là muốn về qua nhà chút."

      Mạnh Thiệu Hiên vừa nghe thấy, rút phắt ngay chiếc kim truyền, xoay người xuống giường. Cơn sốt của còn chưa dứt hẳn, vừa mới trải qua trận giày vò, lại vừa mới bị ngất xỉu trận nên còn chưa kịp đứng vững ngã xuống ở giường. Kiều Tử Tích đè chặt xuống, có chút tức giận, : "Thiệu Hiên, cậu muốn sống nữa phải , cậu vừa mới ngã bệnh đấy!"

      Mạnh Thiệu Hiên gắt gao cắn chặt hàm răng, mấy lần hôn mê hành hạ làm cho cơ thể gần như chút sức lực nào, nhưng muốn trì hoãn thời gian thêm nữa, mà cũng dám trì hoãn thời gian nữa!

      Nếu Tri Tri về nhà, dám tưởng tượng ra cảnh bị người mẹ bị bệnh thần kinh hành hạ thành cái dạng gì nữa!

      "Chút bệnh này làm chết người được, Tử Tích, tôi sao đâu, hai người đừng lo lắng, tôi phải tìm Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên đẩy tay Kiều Tử Tích ra, gắng gượng đứng dậy, tự tay cầm áo khoác ngoài của mình, run rẩy định mặc vào, nhưng bị Kiều Tử Tích chặn lại cướp bỏ sang bên. Kiều Tử Tích dùng sức ấn Thiệu Hiên nằm lại ở giường, gầm lên đầy tức giận: "Thiệu Hiên, trước hết cậu hãy dưỡng bệnh cho tốt , cậu thế này làm sao có thể tìm ấy được? Hơn nữa, ấy chỉ về nhà thôi, cũng có chuyện gì đâu..."

      "Đúng vậy đấy Tam Thiếu, cơ thể lúc này căn bản thể bộ được, như vậy làm sao tìm Tri Tri đây?" Lâm Thi ở bên cạnh cũng phụ họa khuyên nhủ.

      "Hai người biết đâu... Tri Tri, ấy thể về nhà, mẹ ấy đánh chết ấy mất!"

      Cổ họng của Mạnh Thiệu Hiên đau chịu nổi, nhưng vẫn khàn khàn mở miệng giải thích. Lâm Thi kinh ngạc nhìn : " nhăng nhít gì đấy, sao mẹ Tri Tri có thể đánh ấy được ?"

      "Sau này tôi giải thích cho hai người thêm, tóm lại tại, hai người hãy để cho tôi !"

      Lâm Thi thấy chết sống nghe, cứ liều mạng dùng dằng ra ngoài, cũng khỏi phát giận, trực tiếp mắng luôn: "Mạnh Thiệu Hiên còn muốn ảo tưởng cái gì nữa đây? Tôi cho biết, Tri Tri trước sau vốn muốn gặp . Sáng sớm hôm nay, khi đưa cho tôi lá thư từ chức ấy cũng , nhờ tôi chuyển lời thông báo cho biết, sau này ấy muốn nhìn thấy nữa. cũng cần tìm ấy... ấy tuyệt nhiên cũng hề thích , cũng muốn đừng có mặt dày mày dạn quấn lấy ấy nữa!"

      Lâm Thi hơi, nhìn thấy cả người Mạnh Thiệu Hiên liền thay đổi, sắc mặt xám xịt chút ánh sáng, cả đôi con ngươi thường ngày trong trẻo, xinh đẹp mê người cũng như màu tro tàn vậy. chợt nằm yên ở nơi đó nhúc nhích, mãi lát sau, mới quay mặt lại, hai mắt như vô thần, dường như bị mất tiêu cự, miệng khẽ thầm lẩm bẩm: "Thi Thi, cái gì?"

      Lâm Thi thể nhìn bộ dáng của nữa, xoay mặt : "Thiệu Hiên, chờ hết bệnh, tự mình hỏi ấy . Em cũng biết rốt cuộc hai người là thế nào, nhưng Tri Tri là tốt, nếu như trong lòng chỉ muốn ôm ấp vui đùa chút, vậy hãy buông tay ra , nên làm tổn thương ấy nữa!"

      Mạnh Thiệu Hiên dường như nghe thấy gì, trong đầu vẫn ong ong những điều Lâm Thi vừa mới lúc nãy. Tri Tri , muốn còn nhìn thấy nữa, muốn vĩnh viễn đừng có tìm nữa, căn bản hề thích , muốn mặt dày mày dạn dây dưa với nữa...

      ***, muốn cười lên, tại sao nơi buồng tim giống như bị người thọc đao vào vậy, đau quặn lên! ***, nghĩ muốn làm ra vẻ mặt sao cả, nhưng sao lại cảm thấy trong vành mắt mình dâng đầy chua xót như vậy! Dần dần cảm thấy trước mắt mình là khoảng mơ hồ, cho đến lúc ngay cả Kiều Tử Tích và Lâm Thi ở trước mặt cũng còn nhìn thấy nữa rồi...
      **********
      Sau khi Tri Tri từ nhà Lâm Thi ra, vẫn cứ mình lang thang ở đường cái. dám về nhà, cũng thể về nhà. Nếu như mẹ nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của , chừng thế nào cũng mắng , làm nhục , mà lúc này hoàn toàn thể chịu nổi nữa rồi.

      nhớ đến những lời Mạnh Thiệu Đình tối hôm qua, cảm thấy giống như bị dao găm khoét vào tim mình! làm sao còn có thể trong sạch nữa đây? Ở trong mắt người khác luôn là đồ điếm đê tiện! nhớ đến những ánh mắt khinh bỉ lẫn ruồng bỏ và những lời cay nghiệt kia, liền sao khống chế nổi nữa, chỉ muốn nổi điên rống lên to!

      “Tôi, Phó Tĩnh Tri này, làm chuyện gì hết! làm, hề làm gì hết!”

      biết được bao lâu rồi, chợt nghe trong túi truyền tới chuông điện thoại. Theo bản năng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy dãy số xa lạ, do dự chút mới nhấn nút nhận nghe. Sau chút im lặng ngắn ngủi, Tĩnh Tri nghe được tiếng thở ngắn gấp gáp vọng đến ràng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, giơ tay lên nghĩ định cúp điện thoại, giọng của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên, thoáng mang theo chút dồn dập: "Tĩnh Tri, đừng cúp máy..."
      Chrisheo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: gặp về

      chợt nghĩ tới điều gì đó, giơ tay lên muốn cúp điện thoại, giọng của Mạnh Thiệu Đình cũng vang lên, thoáng mang theo chút dồn dập: "Tĩnh Tri, đừng cúp điện thoại."

      Tri Tri chút chậm trễ cúp luôn điện thoại. đứng thẳng bất động ở trong cơn bão tuyết bay tán loạn ở đầu đường. Nơi này chỉ thấy cảnh tượng người đường vội vã qua lại. Từ quán bên cạnh vọng đến giai điệu thánh thót của bản Thánh ca rộn rã, luôn luôn khiến trong lòng người nghe cũng nảy sinh vui vẻ thêm mấy phần, nhưng Tri Tri lại vẫn cảm thấy mình có chút khổ sở.

      Nghĩ lại những ngày tháng sống cùng với Mạnh Thiệu Hiên, phải là từng hoài nghi, nhưng bởi vì Tam Thiếu nhà họ Mạnh ở trong trí nhớ của vẫn luôn dừng lại ở bộ dáng của năm năm trước, mắt mù, thanh tú và yếu đuối. Khi đó, mới vừa 22 tuổi, mà Mạnh Thiệu Hiên, bất quá cũng mới chỉ 19 tuổi. Khoảng thời gian cách năm năm, nhận ra cũng là chuyện đương nhiên.

      Huống chi, Mạnh Thiệu Hiên ngày nay lại có khác biệt quá lớn so với người thiếu niên gầy gò của năm năm trước.

      Tri Tri khẽ lắc đầu, ép buộc mình được hồi tưởng nữa... là Mạnh Thiệu Hiên, là Tam thiếu gia của nhà họ Mạnh, từng phải gọi là chị dâu. Cho dù tại, và Mạnh Thiệu Đình ly hôn năm năm, cũng thể nào chấp nhận việc mình và em trai út của người chồng cũ ở chung chỗ với nhau...

      Huống chi, nếu như đón nhận, chẳng phải là liền bị định tội giống như ban đầu nhà họ Mạnh ngụy tạo gán cho tội danh: đứng đắn, quyến rũ em trai út của chồng ràng đó sao?

      Hai tay Tri Tri cắm ở trong túi áo khoác ngoài, lại nhớ tới ngày lần đầu tiên mình ngựa đến gặp mặt Tổng giám đốc của Thịnh Hâm ngày đó. Đây là chiếc áo mà Mạnh Thiệu Hiên mua cho , hết thảy mọi thứ người đều do đích thân sắp xếp cho. đối với là tốt, thế nhưng phần tốt này, tại lại trở thành gông xiềng nặng nề, làm cho cảm thấy khó xử vô cùng.

      Tri Tri đạp tuyết bước từng bước về phía trước, điện thoại bị cắt đứt vẫn luôn rất yên tĩnh. Tri Tri biết, người kia luôn luôn kiêu ngạo và tự phụ, tắt máy chút khách khí là nể mặt mũi , tuyệt đối chủ động tìm nữa, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lại quả quyết cự tuyệt!

      phải là thần tiên vạn năng, chỉ là con người bình thường có máu có thịt. Giữa và Mạnh Thiệu Đình xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù tại buông tay với cừu hận, còn muốn trả thù đủ loại như trước nữa. Nhưng những chuyện đổ máu ngày đó là chuyện thực, vẫn còn vắt ngang ở giữa bọn họ. thể nào thản nhiên đối mặt với , cho dù chỉ làm bạn bè sơ sơ.

      Kết cục tốt nhất giữa chính là, đường cái quan của , tôi đường của tôi qua cầu độc mộc, từ nay về sau, chỉ còn là người lạ mà thôi.

      Tri Tri biết mình nên nơi nào nữa. Lúc này mọi người đường đều có thể có nơi nào đó để trú thân, thế nhưng có.

      dừng lại, đứng ở ngã tư đường. Xa xa, tuyết bay mênh mông, đèn xanh đèn đỏ ngừng biến ảo ra thứ ánh sáng mê người. đoàn xe dài yên lặng nằm ở tuyết. Tri Tri đứng ở ven đường, im lặng nhìn, lúc nỗi phiền muộn trong lòng dần dần lắng xuống chợt điện thoại di động trong túi rung lên, báo hiệu có tin nhắn.

      Tri Tri lấy ra nhìn, là dãy số xa lạ vừa mới rồi. cũng thèm nhìn tới liền định xóa bỏ . Nhưng do điện thoại di động của quá cũ quá lạc hậu, Mạnh Thiệu Hiên vẫn muốn đổi cho cái mới, nhưng lại chịu, kết quả lúc này bị hỏng. nhấn mãi, cuối cùng tin nhắn lại bị mở ra.

      Rất ngắn gọn câu : “Tĩnh Tri, tôi ở khu nghĩa trang Tây giao, ở trước mộ Phó tiên sinh chờ , gặp về”.

      Trái tim Tri Tri đột nhiên giống như bị trống rỗng bởi lưỡi kiếm sắc bén này đâm trúng. Nó giống như bị lăng trì (xẻo thịt), đau đớn khiến toàn thân đều như bị co rút lại. Tại sao lại có thể vô sỉ như vậy? Cõi đời này tại sao lại có thể có loại người vô sỉ như vậy chứ? Người cũng chết năm năm! sớm hóa thành cát bụi, sớm tan thành mây khói rồi, bây giờ xuất để làm cái gì? làm sao còn có mặt mũi tới đối mặt với người mà từng thốt ra miệng gọi là ba ba kia chứ?

      Tri Tri tức giận, toàn thân cũng phát run lên. Thân thể mảnh khảnh của ở giữa cơn bão tuyết quay cuồng kia nhìn sao mà đơn độc mỏng manh và bé như vậy. biết qua bao lâu, chợt nâng cánh tay mảnh khảnh lên, hung hăng vứt mạnh chiếc điện thoại kia ở mặt đất!

      Chiếc điện thoại di động kia bị chia năm xẻ bảy văng tung tóe đầy đất, Tri Tri hận thể dùng răng mà nghiến nát ra: "Khốn kiếp! Khốn kiếp!"

      Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên mắng chửi người khác, nếu phải hận tới cực điểm, tuyệt ra lời như vậy!

      Nhưng phải làm sao đây, tại sao ngay cả cuộc sống của cũng có thể bằng loại heo chó như thế chứ? Tại sao người nào cũng có thể nhục mạ hết lần này tới lần khác như vậy? Ba ba là ranh giới cuối cùng của , cho phép bất kỳ kẻ nào, tuyệt cho phép bất kể kẻ nào, đặc biệt là nhà họ Mạnh, những người lang tâm cẩu phế (người có tim phổi của loài chó) kia, lại quấy rầy ba ba yên giấc, lại đến đó để lên những lời nhục mạ gì đó, làm cho ba ba an nghỉ giấc ngàn thu ở dưới đất cũng thể sống yên ổn!

      Tuyết đọng chặn đường tới khu nghĩa trang. Tri Tri xuống xe taxi, xa xa, chỉ có thể nhìn thấy những phiến lớn đá lớn màu trắng. Gió cuốn bông tuyết bay loạn xạ, đạp tuyết, thất thểu về phía trước.

      đoạn đường này, năm năm qua biết bao nhiêu lần, từng là nơi được an ủi, giúp đỡ và từng là nơi mà đến để chuộc tội, vậy mà giờ khắc này, lại cảm thấy bước chân dường như nặng ngàn cân.

      Gần hơn, gần hơn chút nữa...

      Mộ của ba ba vẫn như ngày thường, tuyết đọng bị tay người quét , nhưng lớp tuyết mới lại vừa rơi xuống lớp mới mỏng.

      nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đứng quay lưng về phía . Chiếc áo choàng dài màu đen của làm cho trở nên cực cao và tuấn thêm. vai, tóc đều có lớp tuyết trắng noãn, nhìn giống như bức tượng điêu khắc. đứng yên lặng ở chỗ này hồi lâu.

      Tri Tri nhìn thấy trước mộ có bó to Daisy trắng noãn, khuôn mặt của ba ba vẫn tươi cười như cũ, nụ cười vẫn hiền lành và ôn hòa như thế. Đôi mắt từ bi của ông nhìn từ xa, cái nhìn này khi ông còn sống làm tan vỡ trái tim , sau khi chết lại vẫn tràn đầy cõi lòng con ông mãi thôi.

      Nước mắt Tri Tri lã chã rơi xuống, lảo đảo bước lại gần, chậm rãi quỳ xuống ở trước mộ bia ba ba: "Cha..."

      thầm , nước mắt giống như được mở van xả, sao ngừng lại được ...

      Mạnh Thiệu Đình thấy quỳ xuống, hai cánh tay ôm lấy tấm Mộ Bia được mài dũa tinh xảo, mặt áp chặt vào tấm hình ở mộ bia mà khóc, hai vai cũng ngừng rung động. Trong tim dường như bị người cầm lưỡi dao rạch ra vết thương , sâu, nặng, nhưng máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt, đầy đau đớn, cứ chảy mãi, chảy mãi có điểm dừng.
      Last edited: 4/5/16
      Chrisheo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 109: thể quay về quá khứ

      Trong tim dường như bị người cầm lưỡi dao rạch ra vết thương , sâu, nặng, nhưng máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt, đầy đau đớn, cứ chảy mãi, chảy mãi có điểm dừng.

      đứng ở nơi đó thể động đậy được. Nhưng nhìn bóng dáng nho quỳ ở nơi đó, nghe tiếng khóc thút thít đau thương ấy, tại sao trái tim của dường như cũng muốn run rẩy theo.

      muốn cúi người xuống ôm lấy , ngón tay co duỗi mấy lần nhưng vẫn cứng rắn nhịn lại.

      sớm ly hôn. Năm năm trước, ngày ấy trong trận bão tuyết lớn bay đầy trời, tàn nhẫn đuổi ra khỏi cuộc sống của mình.

      Lúc này, có thể dùng tư cách gì để đối mặt với đây?

      “Tĩnh Tri...” Hồi lâu, mới nghe thấy mình gọi tên của thành câu, cổ họng giống như bị cục bông nút chặt lại, nghẹn đến khó chịu.

      Tiếng khóc của tắt dần, thêm lúc nữa, thấy lau nước mắt, vừa cẩn thận lau lại mộ bia của Phó Chính Tắc lần nữa rồi mới chậm rãi đứng lên.

      Quỳ lâu, hai chân của có chút tê dại, do lúc đứng dậy nhanh nên khỏi bị lảo đảo. Mạnh Thiệu Đình hoảng sợ vội vươn tay ra đỡ. Mặc dù Tĩnh Tri đứng vững, nhưng vẫn cố gắng né tránh...

      Tay của dừng ở giữa trung, thấy bước vài bước đứng cách khoảng xa, trong ngực chợt đau xót, giữa lúc đó lại nhớ đến những ngày tháng sau khi cưới, nhớ đến bộ dáng e lệ quyến rũ của lúc triền miên, nhớ khuôn mặt tươi cười hạnh phúc và xinh đẹp ngọt ngào của lúc ở ngực của ...

      Năm tháng vốn vô tình như thế, giữa hai người từng có thân mật như vậy, chắc chắn cũng có thời khắc tựa như người lạ bây giờ .

      “Tĩnh Tri... Tôi cũng biết, ba ba qua đời...”

      Rốt cuộc cũng tìm được giọng của mình, mở miệng câu đầu tiên cũng là biện giải cho mình trong tiềm thức. Đúng, quả hề hay biết chuyện này. Sau khi chạy đến chất vấn lập tức mang theo Mạn Quân ra nước ngoài. Suốt năm năm ấy, ai với chuyện của nhà họ Phó. vẫn luôn cho rằng, nhà bọn họ cho khoản tiền lớn như vậy, cuộc sống của trôi qua vô cùng hoàn hảo. Huống chi, cứ cho là đối xử với vô tình, nhưng mà đối với cũng có gì hơn đâu? đứa bé đổi lấy năm trăm vạn, hủy diệt hoàn toàn những áy náy và ân hận của đối với .

      Nhưng hoàn toàn biết, Phó Chính Tắc sớm từ giã cõi đời, nhà họ Phó sớm tan thành mây khói... Cuộc đời này, từ trước đến nay đều là người trà lạnh, làm gì có ai lại nhớ đến người nào đó từng trăm năm hiển hách đây?

      Mặc dù khi đó có hảo cảm đói với Tĩnh Tri, nhưng đới với Phó Chính Tắc lại rất tôn trọng. Ông là nho thương (nhà nho làm kinh doanh) chân chính, nho nhã ôn hòa, phong thái nhàng, nhưng là thương nhân xuất thân từ dòng dõi con nhà thư hương (dòng dõi Nho học), trong lĩnh vực buôn bán so với những gia tộc ba đời hưng thịnh như nhà chẳng qua ông chỉ là nhàu giàu mới nổi chưa đủ bản lĩnh, cho nên ông mới thất bại. Mạnh Thiệu Đình rất tiếc cho ông, nhưng trong lòng cũng biết đó là chuyện hợp tình lý.

      Tin về cái chết của ông làm cho cực kì khiếp sợ. vẫn luôn cho răng Tĩnh Tri có quan hệ rất tốt với Phó Chính Tắc, cho nên thời gian ở Los Angeles, vừa nghe đến chuyện Phó Chính Tắc qua đời từ năm năm trước tì ý niệm đầu tiên trong đầu óc của chính là, khi đó Phó Tĩnh Tri làm thế nào gắng gượng qua được?

      Mà giờ khắc này, gặp lại sau năm năm, ngày đó nhìn thấy tỉnh táo và xa cách trong lễ Giáng Sinh, hôm nay lại nhìn thấy ở bên mộ của ba ba khóc lớn thành tiếng giống như trẻ con, sao chịu nổi, bắt đầu đau lòng.

      Thời gian qua năm năm, còn đau khổ như thế, vậy năm năm trước trong ngày bão tuyết đó, còn phải tuyệt vọng đến như thế nào?

      là con riêng của nhà họ Phó, nơi duy nhất để dựa vào chính là Phó Chính Tắc. Phó Chính Tắc chết, những ngày ấy nhất định sống vô cùng khó khăn! Huống chi,nhà họ Phó còn có bốn phụ nữ khác nữa, người nào, ai như ngọn đèn hết dầu, các sống ở nước Pháp vẫn trải qua cuộc sống “cẩm y ngọc thực” (ăn ngon mặc đẹp) như cũ. Như vậy có thể suy đoán được, năm đó khi Phó Chính Tắc qua đời, những người kia tịch thu toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Phó, để lại cho Phó Tĩnh Tri chút nào!

      Đột nhiên nhớ lại, ngày đó cả cho biết, làm công nhân ở công trường..

      Mạnh Thiệu Đình chợt cảm thấy trong huyệt thái dương giống như bị người chọc cây đinh sắt vào, làm đau đến khó chịu nổi.

      Tĩnh Tri nghe thấy lời của , muốn chất vấn lại .Nhưng trong lòng lại có giọng đầy tỉnh táo với , cần thiết.

      biết cũng tốt, biết cũng được, thời gian cũng thể quay trở về năm năm được nữa. Ba ba của cũng còn mở mắt ra, gọi tên đầy thương cưng chiều. Tĩnh Viên thể nào biến trở lại như cũng được nữa, mẹ cũng có khẳ năng hồi phục lại hình tượng xonh đẹp tao nha như trước được... Hết thảy tất cả cũng định rồi, thể quay về, mà cũng trở về được nữa.

      “Cảm ơn ngài đến thăm ba ba tôi, ở trời ông có linh thiêng, nhất định cũng cảm thấy vui mừng, Mạnh tiên sinh, tôi muốn ở lại mình với ba ba của tôi lát, mời ngài trở về .”

      Tĩnh Tri quay lưng về phía , giọng của do khóc nên khàn khàn, nhưng cũng rất ôn hòa và bình thản.

      Mạnh Thiệu Đình ngờ nghe thấy cứ mở miệng lại nghe tiếng ngài, lại tiếng Mạnh tiên sinh. bước tới mấy bước, muốn đến gần , lại lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách thành xa như cũ, quá xa xôi, nhưng lại là cự tuyệt rất ràng.

      Tuyết rơi xuống càng lớn hơn, giống như sợi bông bị xé ra bay đầy trời nhiều vô biên vô hạn.

      Rất nhanh, mái tóc dài của phủ lớp tuyết, chiếc áo khoác ngoài màu đen tuyết cũng rơi vào trắng xóa. Mạnh Thiệu Đình đứng ở sau lưng đầy ngơ ngác, qua cơn bão tuyết, nhìn bóng lưng mảnh mai của .

      So với trong ấn tượng của , gầy hơn.

      sao khống chế nổi chua xót trong lòng. Bất kể rốt cuộc năm đó như thế nào, chính thiếu nợ , đây là thực tế thể tranh cãi.

      “Tĩnh Tri, có thể để tôi giúp hay ?” hạ thấp giọng hỏi thăm, nhưng thấy sống lưng thẳng tắp của hơi run lên, trái tim của lập tức co rút lại, nhìn chớp mắtm trong tròng mắt hẹp dài trước sau đều luôn thầm và tỉnh táo lại mang theo chờ đợi mơ hồ.

      chậm rãi xoay người sang, sắc mặt tuyết trắng như tờ giấy, trong trí nhớ của , đôi mắt phải là rất xinh đẹp, lúc này trong tròng mắt tinh khiết đến trong veo kia càng đen bóng hơn.

      nhìn , đôi môi xinh xắn tái nhợt mím chặt lại ngón tay mảnh khảnh nhét ở trong túi siết chặt lại từng chút từng chút, cố gắng lắm mới khống chế lại được cơn tức giận sắp bộc phát.

      chán ghét vẻ mặt như kiểu Chúa Cứu thế của lúc này, chán ghét cái nét mặt hiệ tại của bày ra bộ dạng muốn bù đắp cho , chán ghét tất cả nhũng gì có liên quan đến nhà họ Mạnh!
      Last edited by a moderator: 22/2/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: Hai người giống như con nhím... rốt cuộc ai bị thương?

      chán ghét vẻ mặt như kiểu Chúa Cứu thế của lúc này, chán ghét cái nét mặt tại của bày ra bộ dạng muốn bù đắp lại cho , chán ghét xuất của , chán ghét tất cả những gì có liên quan đến nhà họ Mạnh!

      “Mạnh tiên sinh...” Tĩnh Tri nghe thấy giọng của mình so với tuyết dường như còn giá lạnh hơn. nhìn người nọ nhíu lại hàng lông mày dài, khuôn mặt vẫn như ngày xưa, so với năm năm trước tựa như trở nên tuấn trầm ổn hơn, nhưng khi nhìn vào mắt của trái tim còn chút xúc động nào nữa.

      “Ngài muốn giúp đỡ tôi sao?” Thậm chí Tĩnh Tri còn nở nụ cười nhàng.

      nở nụ cười đẹp khuynh thành, gương mặt vốn lạnh như băng mặt mày đột nhiên dường như sinh động hẳn lên. Đôi con người giống như hai viên đá đen nhánh, thậm chí còn mang theo ý cười mơ hồ. Giống như năm đó, lại chìm vào trong giấc mộng, trở về khoảng thời gian tình cảm năm xưa.

      “Dĩ nhiên, có chuyện gì khó khăn có thể cho tôi biết, chỉ cần có thể tôi làm được.” Mạnh Thiệu Đình nghe thấy hỏi như vậy liền khẽ thở phào nhõm.

      Bất kể muốn cái gì, cũng đáp ứng, bởi vì nghĩ đến sau này áy náy và bất an trong lòng , về những đau đớn khổ sở mà phải chịu đựng sau cái chết của cha mình, cuối cùng có thể biến mất.

      rất đúng, bọn họ ly hôn, mà , cho đến bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ còn muốn ôn lại những chuyện tình cảm lần nữa.

      Nhưng cho dù ly hôn, cũng chấp nhận chuyện để Thiệu Hiên .

      Cho dù vì thế mà sử dụng “chiêu sư tử ngoạm”, muốn bao nhiêu tiền, cũng cho! Chỉ cần rời xa khỏi Thiệu Hiên!

      “Nếu như vậy ngài nghe cho kỹ đây.” Tĩnh Tri cười tiếng vui vẻ rất ngắn ngủi, ngay sau đó liền thu hết lại còn chút xíu. Gương mặt thanh tú và thon gầy trưởng thành của hợp với thần sắc kiên cường và sắc bén, vẫn cứ nhìn như vậy. ánh mắt sạch trong veo như pha lê khiến gần như đất dung thân...

      Mà trong nháy mắt, khi lên tiếng, chợt thấy có chút đúng nhưng còn kịp mở miệng nữa. Giọng lạnh lẽo của phát ra từng thanh rất ràng: “Mạnh tiên sinh, nếu như ngài lòng muốn được giúp đỡ tôi, xin mời ngài sau này vĩnh viễn hãy biến mất ở trước mặt của tôi, vĩnh viễn đừng để cho tôi phải nhìn thấy ngài nữa, có được ?”

      Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình chợt mở to, cặp lông mày dài nhíu chặc vào nhau, ở giữa mi tâm tạo thành chữ “Xuyên” nét, trong hai tròng mắt hẹp dài dần dần ra cơn giận ngất trời. “Cách” tiếng, nghe thấy tiếng khớp xương của ngón tay mình vang lên tiếng, thân hình cao lớn vững vàng, nhưng lại thoáng khống chế nổi, ngừng run rẩy!

      lại dám thốt ra câu từ nay về sau muốn nhìn thấy nữa... Chuyện này khác hẳn với những suy nghĩ tưởng tượng ở trong lòng ! hoàn toàn cũng ngờ rằng cầu như thế!

      “Tôi cho là, điều thỉnh cầu này hết sức đơn giản, Mạnh tiên sinh ngài nhất định có thể làm được, hơn nữa, ‘quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy’ (người quân tử ra câu, bốn ngựa cũng đuổi kịp), ngài vừa mới đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi. Tôi cũng biết rằng, người như Mạnh tiên sinh ngài đây, từ trước đến nay, ngài luôn là người đàn ông đối với phụ nữ rất lịch , chu toàn cao thượng, nhất định cũng nuốt lời với tôi! Ngài làm được, đúng ?”

      Đây là lần đầu tiên biết được Phó Tĩnh Tri dịu dàng ít đến mức gần như đần độn kia, mà cũng có lúc nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

      Nhưng lời của lại chút dư thừa nào để cho có thể cãi lại câu. vậy mà lại bị đẩy vào cái hố mà chính đào lên, còn dẽ đứng ở bên mà cười khanh khách nhìn tên ngu ngốc là đây, rơi vào bẫy rập!

      Hung hăng cắn chặt hàm răng lại, hai quả đấm cũng nắm chặt đến phát đau, cuối cùng mth cũng mở miệng. Hai tròng mắt giống như hai lưỡi móc câu, gần như sắp phun ra lửa: “Tôi đồng ý với , nhưng có chuyện, tôi cũng muốn phải đồng ý với tôi.”

      “Mạnh tiên sinh, rất xin lỗi, tôi có nghĩ vụ phải đồng ý điều này với ngà, trước đó ngài cũng hề , còn có thêm điều kiện phụ khác.”

      cự tuyệt chút khách khí, xoay người lại, đây quả thực là cự tuyệt rất ràng. Mạnh Thiệu Đình có cảm giác mình tức giận đến sắp khống chế được lửa giận của mình nữa. Nếu như phải là phụ nữ, ấn mặt đất hung hăng đánh cho trận!

      đồng ý cũng phải đồng ý, đồng ý cũng phải đồng ý, tôi chỉ muốn nhắc nhở với câu mà thôi, sau này hãy cách xa Thiệu Hiên ra chút, phải biết thân phận của mình, căn bản xứng với nó! Chỉ biết phá hủy nó!”

      Lời hà khắc lạnh lẽo và ngang ngược giống như những mũi kim vô hình đam vao trái tim đầy đau đớn! xứng với ?

      Đúng vậy, chỉ là Phó Tĩnh Tri, có gì là đau? Cửa nát nhà tan, mất thể diện, cị chồng bỏ, lưng cõng ngàn vạn tiếng xấu lẫn nhục mạ của mọi người, kỹ nữ có cuộc sống như con chó. con người như làm sao xứng với người của nhà họ Mạnh cao quý chứ.

      cần ngài nhắc nhở tôi đâu , từ đầu đến cuối tôi cũng chưa từng nghĩ qua chút quan hệ với người nhà họ Mạnh các người, xin ngài hãy yên tâm 120% !”

      Tĩnh Tri xong, thắng tới trước mộ ba ba ngồi cạnh xuống, cũng quay đầu lại, cất giọng : “Mạnh tiên sinh, những gì cần cũng xong rồi, mời ngài trở về , ba ba tôi cũng giống như tôi. Cho nên, xin ngài sau này cũng cần trở lại mộ của ba ba tôi, quấy rầy yên lặng của ba tôi nữa. Còn bó hoa này, cũng xin ngài mang , người nhà họ Phó chúng tôi là người đời đời trong sạch, quang minh chính đại, muốn có bầt kỳ chút qua lại nào với kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ gian trá, xin lỗi.”

      Tĩnh Tri xong, tiện tay cầm lấy bó hoa vứt về phía sau, nữa.

      Cho dù Mạnh Thiệu Đình có độ lượng nhiều như thế nào nữa, cũng sao. Cũng sao có thể nhịn nổi, bị những lời giống như có ‘kẹp thương đeo gậy’ này của Tĩnh Tri làm chọc giận!

      cước văng bó hoa trước , lạnh lùng, ngạo nghễ giễu cợt đầy khinh thường: “Phó Tĩnh Tri, lúc này ngay trước mặt ba ba của tôi, vẫn còn có ý mình trong sạch! Nếu như qua đúng là trong sạch, sao lại cùng cả tình chàng ý thiếp ôm ôm ấp ấp? Sao năm đó còn là người mẫu cho cho thằng họa sĩ đứng đắn đó vẻ khỏa thân? Người nhà họ Phó gia đời đời trong sạch, dòng dõi nho học như, có phải Phó tiên sinh day như vậy ? Quyến rũ em chồng, làm tất cả nhũng chuyện hạ lưu vô sỉ, đây chính là cái mà là sạch quang minh chính đại sao?”

      gì? Cái gì mà vẽ khỏa thân?” Tĩnh Tri đột ngột quay đầu lại, nhìn Mạnh Thiệu Đình dám tin, lên tiếng chất vất lại. Bị Mạnh Thiệu Tiệm thiết kế quấy rầy, bị chiếm tiện nghi, nhận... cùng Mạnh Thiệu Hiên dám gật đầu bừa bãi... cung là chuyện cho tới bây giờ cũng muốn nhắc lại. Nhưng chuyện làm người mẫu cho An Gia Hòa vẽ khỏa thân, chuyện này, tuyệt dối thể tưởng tượng được!

      “Lại còn giả vờ làm ra cái bộ dạng như biết chuyện gì cả sao? cả, em ba đều đả bị bộ dáng đáng thương kia của lừa gạt! Phó Tĩnh Tri, những bức vẽ khỏa thân kia, vẫ còn rất mới mẻ ở trong ký của tôi, mặc dù chỉ vẽ có nửa mặt, nhưng tôi và từng chung giường chung gối lâu như vậy, ở lâu như vậy, chẳng lẽ đến ngay cả thân thể của , gương mặt của mà tôi nhận ra sao?”
      Last edited by a moderator: 22/2/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :